1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dây Tơ Hồng...khó đứt - Đàm Nguyệt Tiểu Ngư (22c) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Dây Tơ Hồng…Khó Đứt !
      [​IMG]




      Tác giả: Đàm Nguyệt Tiểu Ngư



      Thể loại : Thanh mai trúc mã



      Số chương: 22



      Edit: Heidi



      Làm Ebook: Heidi



      Nguồn: nhuocvucac.wordpress.com





      Văn Án:





      dòng chảy cuộc đời, duyên phận như tấm lưới kiên cố, Phương Tĩnh Ngôn và Diệp Tử Hàng chính là hai con cá bị vây khốn bên trong tấm lưới đó.



      “ Tớ ghét học chung lớp với cậu.” Phương Tĩnh Ngôn .



      “ Tớ cũng muốn, do thầy phân lớp.” Diệp Tử Hàng đáp.



      “ Tớ ghét làm hàng xóm của cậu.” Phương Tĩnh Ngôn .



      “ Tớ cũng muốn, là do bố mẹ quyết định.” Diệp Tử Hàng đáp.



      “ Tớ ghét suốt ngày gặp cậu!” Phương Tĩnh Ngôn .



      “ Tớ cũng muốn, là do ông trời sắp đặt.” Diệp Tử Hàng cười.​
      tart_trung, Chrisfujjko thích bài này.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 1. Thơ ấu





      Thời điểm chưa vào hạ, Tĩnh Ngôn học mẫu giáo.



      Ngồi ở cầu trượt, Phương Tĩnh Ngôn trải qua năm đầu đầu tiên học ở mẫu giáo.



      Bởi vì tuổi quá , dưới đề nghị của giáo, nhóc lại học thêm năm lớp mầm nữa. có gì đặc biệt, cuộc sống y chang lại lặp lại năm, chỉ khác là nhóm bạn học đều thay đổi mà thôi, các bạn học cùng lớp của nhóc đều lên lớp chồi lớn hơn nhóc lớp, nhưng Tĩnh Ngôn cũng rất nhanh hoà hợp cùng với đám bạn mới.



      Những điều này cũng quan trọng, quan trọng là do bị lưu ban mà nhóc cùng cậu bạn Diệp Tử Hàng bắt đầu trải qua kiếp sống “ bạn cùng lớp”, đó là bắt đầu rất quan trọng, bởi vì… có bắt đầu cũng có chuyện để kể.



      Tính cách của bạn Phương Tĩnh Ngôn và cậu bạn học cùng lớp Diệp Tử Hàng khác nhau trời vực, Phương Tĩnh Ngôn có đám bạn chí cốt còn Diệp Tử Hàng lại thích tự chơi mình, thích yên tĩnh. Phương Tĩnh Ngôn từng để ý đến cậu bạn Diệp Tử Hàng, nhóc từ trước đến nay đều có dã tâm đoàn kết hết thảy những lực lượng có lợi, chỉ là sau vài lần trắc trở, nhóc đối với tên Người Gỗ này hoàn toàn bó tay. Tuy nhiên còn nhiều bạn học muốn dựa dẫm kết thân với nhóc mà, nhóc cần quan tâm đến cậu nữa đâu!



      Hai đường thẳng song song học cùng trường cùng lớp mẫu giáo này lại có kí ức rất khác biệt về tuổi thơ, rất nhiều năm về sau vào ngày nọ, Phương Tĩnh Ngôn chỉ vào ảnh tốt nghiệp học mẫu giáo rồi với Diệp Tử Hàng: "Trời ạ! Cậu học cùng tớ hồi học mẫu giáo, lại chung lớp nữa? Cậu bạn ngu ngơ ngồi ở phía sau tớ chính là cậu a?"



      Đảo mắt cái vào tháng 9 đầu hạ, giữa lúc mùi hương cỏ huân nhàn nhạt Phương Tĩnh Ngôn lên tiểu học, đây là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời nhóc, dưới ánh mặt trời nhóc vui vẻ và vô ưu vô lo lớn dần lên, trải qua cuộc sống đẹp như mơ mỗi ngày. Về phần Diệp Tử Hàng, lúc này cậu thể tài năng học tập và lãnh đạo của mình, cậu ta từ chức lớp trưởng làm đến chức đại đội trưởng, chức quan ngày càng lớn.



      Phương Tĩnh Ngôn lại thuộc về thành phần cỏ dại trong lớp, tức là quan chức, thành tích học tập cũng thuộc dạng nổi bật, nhưng nhóc từ lúc bắt đầu nhà trẻ có năng lực đặc biệt khiến đám bạn xung quanh vây lấy mình, đám bạn của nhóc vượt ra ngoài cả lớp, cả khối, ở các lớp các khối khác nhau nhóc đều có mạng lưới quan hệ! Năng lực kết giao bạn bè của nhóc cũng giỏi nha, điểm này đến khi lớn cũng hề thay đổi.



      Quên rằng, hai bạn Phương và Diệp này lúc ở tiểu học chỉ học cùng khối chứ cùng lớp. Trong sáu năm học này, lần đặc biệt nhất mà bọn họ xuất cùng nhau là vào mùa hè năm lớp 5. Nhà trường tổ chức trại hè, mỗi lớp chỉ cử ra số bạn được tham gia, thông thường mà đều là những học sinh giỏi giang gương mẫu, song cũng biết Phương Tĩnh Ngôn trúng phải vận đỏ nào mà giáo lại cho suất.



      Hoạt động chủ yếu mà trại hè hay tổ chức là: tập hợp đám lại chỗ rồi cùng nhau xem “ nhạc chi thanh” nguyên buổi chiều, sau đó lại cùng nhau thảo luận rằng thông qua những thước phim đó gợi mở cho chúng những suy nghĩ gì. Hoặc là đám nhóc cùng rất nhiều thầy tham quan xưởng kem, cùng nhau ăn những que kem ngon lành tại đây rồi sau đó về nhà viết bài phát biểu cảm nghĩ ca ngợi những chú công nhân làm kem vất vả như thế nào và nộp lên cho thầy . Lại có thể là cùng nhau xếp thành đội ngũ hình vuông đến bên đường gặp các chú công an giao thông học quy tắc giao thông, kết quả là gây ra ùn tắc của quãng đường này vài giờ…vv. Những trò này đều rất hợp gu Phương Tĩnh Ngôn, nhóc chơi rất khoái chí! Đồng thời ở trại hè nhóc cũng kết giao được khá nhiều bạn bè, đặc biệt là Đan Đan học hơn nhóc lớp. Đan Đan là bé dễ thương ngoan ngoãn, những lại rất hợp với nhóc có tính khí hơi giống con trai là Phương Tĩnh Ngôn kia.



      Cho dù là xem phim hay ăn kem, hai nhóc đều dính lấy nhau.



      Trại hè lần này phân chia tụi ra làm bốn nhóm, hoạt động của nhóm Phương Tĩnh Ngôn là đến công viên ngắm hoa sen. Nhưng ông trời chiều lòng người, đến công viên trời đổ mưa lớn. Vài chú chuột lột lớn dẫn đám chuột lột vội vàng cuống quýt chạy vào trong đình giữa hồ để tránh mưa.



      Tuy đều bị dính nước mưa ướt hết, nhung hứng chí của mọi người vẫn rất cao, ngồi xếp hàng trong đình ngắm hoa sen trong mưa.



      Trong làn mưa bụi, đám hoa sen đứng thướt tha duyên dáng, màu hồng phấn, cánh hoa trắng như tuyết bị những giọt mưa tí tách rơi xuống, khe khẽ xoè ra, nhuỵ hoa màu vàng nhạt tản ra mùi hương thoang thoảng tươi mát dễ chịu. Mọi người đều tán thưởng vẻ đẹp của hoa sen, Phương Tĩnh Ngôn lại chỉ chú ý tới lá sen, những giọt nước mưa đọng lên những chiếc lá ngọc bích, lăn tròn a lăn tròn a, dị thường dễ thương. nhóc ngây ngô nhìn chiếc lá, hoàn toàn quên mất những người khác lúc này bắt đầu tham gia trò chơi mới-làm thơ.



      Đại khái là toàn bộ thầy hướng dẫn nhóm của nhóc đều là thầy dạy ngữ văn, chỉ ngồi nhìn ngắm hoa sen , còn thành lập ra hội làm thơ bất ngờ. Hồng lâu mộng phải cũng có Hải Đường xã sao, bọn họ suy nghĩ lúc, nếu đặt tên là Hà Hoa xã có vẻ tầm thường quá, lại có câu là: “ Thanh hà chi hương u u dã” , bèn lấy chữ U , đặt là U Hà xã. Cái tên cũng tàm tạm, chỉ là vài đứa trẻ to đầu dẫn theo đám con nít học làm ra vẻ mà thôi. Tội ngiệp đám trẻ này, nếu nhíu mày trầm tư cũng vò đầu bứt tai, trong đầu toàn là chữ theo lối văn thất văn thất đáp. Hơn nửa ngày trời mới có bạn học lớp sáu cậug giọng bắt đầu làm thơ.



      “Vũ Thủy A, Hảo Đại! Hà Diệp A, Hảo Viên! Hà Hoa A, Hảo Hương! Liên Bồng A, Tối Điềm!" ( Nước mưa a, lớn ghê! Lá sen a, tròn ghê ! Hoa sen a, thơm ghê! Đài sen a, ngọt nhất!”



      bài được ngâm lên, cả nhóm vỗ tay, giáo có khuôn mặt tròn tròn đeo kính, khẽ quệt giọt mồ hôi sau trán tệ, tệ! Có tinh thần can đảm lắm” Cứ như thế, có người mở đầu, những người còn lại cũng mắc cỡ nữa, người này tiếp người kia đều bắt đầu làm thơ.



      Phương Tĩnh Ngôn chỉ mãi nhìn lá sen, hoàn toàn biết các bạn xung quanh ai cũng trở thành thi nhân. Mọi người lần lượt làm thơ, chưa hết, phát thấy Phương Tĩnh Ngôn ngồi chồm hỗm trong góc đình hó hé, cả nhóm bèn kéo nhóc ra, la hét rằng đến lượt nhóc làm thơ rồi. Làm thơ? Phương Tĩnh Ngôn đầu óc mơ hồ, đến khi Đan Đan thầm tóm tắt đại khái tình hình nhóc mới hiểu ra tình huống này là như thế nào. Nhưng bất ngờ mà bắt nhóc làm thơ nhóc thấy rất đau đầu nha, tuy thơ Đường học qua ít nhưng tự mình làm thơ, đây vẫn là lần đầu tiên. Ngước mặt nhìn trời, nhóc hỏi: “ Chỉ cần trong thơ có nhắc đến sen là được đúng nào?”



      “ Đúng vậy!” Mọi người đồng loạt đáp



      “ Được.” Phương Tĩnh Ngôn ho hai cái, bắt đầu làm bài thơ đầu tiên trong cuộc đời mình.



      “Nhất Đóa Tiểu Tiểu Đích Vũ Hoa, Lạc Thượng Ngã Đích Kiểm Bàng, Dụng Na Thanh Lương Đích Tiểu Thủ, Khinh Khinh Phách Đả Ngã Đích Diện Giáp.” ( đoá hoa mưa nho , đọng gương mặt tôi, dùng đôi tay mát rượi bé, nhàng phủi lên hai má tôi. Tôi muốn ngắm sen, nên thể cũng bạn ấy chơi đùa, nhàng chìa ra đầu lưỡi, đem bạn ấy liếm vào trong miệng.



      Vừa rồi đúng là có giọt mưa rơi mặt nhóc, mà nhóc cũng nuốt xuống bụng giọt mưa kia, nhanh trí cái, thế là đem nó làm thành thơ.



      Bởi nhờ “ kiệt tác” của Phương Tĩnh Ngôn, nhiệt tình làm thơ của thầy và đám bạn học càng ngày càng hưng phấn, mỗi người đều tự cho mình là Lí Bạch, Đỗ Phủ, hết ngâm lại đọc, Phương Tĩnh Ngôn cảm thấy nhàm chán đến chịu hết nổi, nhóc chỉ cần yên lặng nhìn ngắm chiếc lá của mình. Nhớ ra bên cạnh cái đình này có bậc thang có thể xuống ven hồ, còn có thể hái được chiếc lá dễ thương chừng a! Lặng lẽ rời xa tầm nhìn của đám đông, Phương Tĩnh Ngôn thuận theo lối ở đình mò mẫm đến ven đình, quả nhên, dãy bậc thềm bị khuất lấp trong lùm cây bên cạnh đình.



      Mưa cũng dần dần ngớt, khí trong lành vô cùng, mùi hương của hoa sen và lá sen theo gió phiêu tán. Thuận theo bậc thêm, đám lớn lá sen như ngọc bích đập vào tầm mắt. Màu xanh này xanh biếc biết nhường nào, phảng phất như đọng lại tinh tuý nhất của tất cả màu xanh thế gian. Màu xanh này sao mà gần đến thế, từng phiến lá xanh biếc như cánh tay đưa ra trước mặt Phương Tĩnh Ngôn, nhóc chỉ cần nhè chìa ra ngón tay là có thể chạm vào sinh mệnh mềm mại tươi mới của chúng. Phương Tĩnh Ngôn định đưa tay ra vuốt ve chiếc lá sen, đằng sau có giọng ngăn cản “ Đừng hái”



      Phương Tĩnh Ngôn giật cả mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy cậu bạn ngồi nghiêng dựa góc tường đình, mái tóc đen bị nước mưa làm ướt, khuôn mặt vẫn còn lớp nước mỏng dính lên.



      “ Tớ có hái sao? Con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ hái hả? Tớ chỉ định giơ tay ra sờ mà thôi!” Phương Tĩnh Ngôn có nhã ý lườm cậu, nhóc nhận ra cậu, đại đội trưởng mà, cậu học sinh ưu tú lớp 4 Diệp Tử Hàng mà.



      Diệp Tử Hàng kéo dài ánh mắt nhìn nhóc, thêm nữa, vẫn đứng nghiêng dựa vào tường yên lặng nhìn.



      Phương Tĩnh Ngôn trong lòng luôn nghĩ mình độc chiếm khung cảnh u nhã tĩnh mịch này, thái độ hung hăng nhằm đuổi tên Diệp Tử Hàng đó mau biến , ngờ Diệp Tử Hàng lại đứng yên ở đó bất động, lại còn đưa mắt trông ra đám lá sen như bích ngọc kia. đúng là tên Đầu Gỗ! Phương Tĩnh Ngôn tuy trong lòng rất tức giận nhưng lại muốn quay trở vào trong đình góp mặt vào buổi làm thơ kia nên đành phải bất đắc dĩ ngồi bệt xuống bên cạnh bên hồ sen, đối diện với lá sen cách ngây ngô.



      đàn cá nhàng bơi gần đến dưới đám lá sen xung quanh Phương Tĩnh Ngôn.



      “ Cá!”Phương Tĩnh Ngôn mắt sáng rực, giống như phát ra tân đại lục mà kêu lên, nhũng chú cá dễ thương ghê, thân là màu nâu nhạt, gần như là trong suốt.



      Phương Tĩnh Ngôn nhìn lúc, rốt cuộc nhịn được giơ tay ra vớt, ngờ được máy chú ca kia rất tinh ranh, bơi bên trái, bơi qua phải, vẫn ở bên dưới phiến lá sen nên ruốt cuộc Phương Tĩnh Ngôn vẫn thể vớt được chúng.



      Diệp Tử Hàng thấy Phương Tĩnh Ngôn ở dưới bận rộn vớt cá cách vui tươi như thế, cả mặt và người đều bắn tung toé những giọt nước, trong lòng cảm thấy mắc cười nên cũng phá đám nhóc, chỉ thầm đứng nhìn. Trong khi đó Phương Tĩnh Ngôn sao, vớt cá đến nỗi quên bẵng mất đằng sau còn nhân vật Diệp Tử Hàng nữa, hoa tay múa chân, có hình tượng gì hết.



      Cổ nhân : “Vui quá hoá buồn”. Chính là tình trạng của Phương Tĩnh Ngôn lúc này. Mải lo chơi đùa bắt cá mà Phương Tĩnh Ngôn quên mất phải chú ý đến đám bậc thềm bám đầy rêu xanh trơn trượt kia, Diệp Tử hàng thấy nhóc sắp mất cân bằng, vội bước nhanh lên phía trước kéo nhóc lại, nhưng chậm mà xảy ra nhanh, chỉ nghe "Bốp" tiếng, Phương Tĩnh Ngôn ngã xấp xuống chỗ nước cạn cạnh hồ sen. May mà có Diệp Tử Hàng kéo nhóc lại nếu nhóc phải ngã ở chỗ nước cạn này mà chính là ngã ở trong hồ sen cùng chơi đùa với cá.



      Thấy Phương Tĩnh Ngôn nằm im động đậy gì, trong lòng Diệp Tử Hàng bắt đầu có chút lo lắng, “Này, cậu sao đấy chứ?’, vừa hỏi vừa dùng sức kéo nhóc lật người lại, phụt tiếng, Diệp Tử Hàng nhịn nổi bật cười thành tiếng, tội nghiệp khuôn mặt của Phương đại tiểu thư nhà chúng ta quá cơ, bùn đất lem luốc, chỉ nhìn thấy hai con ngươi tròn như hai viên bi xanh biếc đảo qua đảo lại.



      “ Cá của tôi….” Bị ngã đến thế mà lúc tỉnh lại câu đầu tiên mà nhóc lại là đám cá thủ phạm hại nhóc ra nông nỗi này! Diệp Tử Hàng thấy nàng này vô đối.



      Cũng biết ngồi dậy bằng cách nào, lúc nhóc cúi đầu nhìn thấy khắp mình mẩy bùn đất, “ Á..”, tiếng khóc vang lên “ Quần áo của tớ! Mẹ nhất định mắng tớ chết!”



      Diệp Tử Hàng nhìn thấy Phương Tĩnh Ngôn khóc bù lu bù loa, biết làm cách nào. Mãi lúc lâu, cậu lấy xuống chiếc lá sen đựng ít nước sách đem tới trước mặt nhóc : “ Rửa mặt trước !”



      Phương Tĩnh Ngôn khóc thút thít dùng nước rửa sạch mặt, bất thình lình cáu với Diệp Tử Hàng: “Ai từng được ngắt lá hả! Sao cậu lại tự mình hái trước hả?”



      Diệp Tử Hàng hết cách, cậu nhóc chuẩn bị quay lưng rời khỏi bạn phiền phức này.



      “ Aiz, cậu được !” Phương Tĩnh Ngôn sống chết bám vào cọng rơm cứu mạng, “Lát nữa cấm tớ tự ngã, quá mất mặt rồi, phải là cậu cẩn thận đúng trúng tớ.”



      Đòi hỏi gì kì vậy? Phương Tĩnh Ngôn dĩ nhiên đòi báo đáp ơn cứu mạng của Diệp Tử Hàng như vậy.



      Diệp Tử Hàng tự cảm thấy rất kì cục khi nổi giận, còn rất phối hợp : “Được!” mình hôm nay nhất định là bị ngấm nước mưa quá nhiều, đầu óc được tỉnh táo rồi



      Có Diệp Tử Hàng gánh tội như thế, Phương Tĩnh Ngôn khắp người đầy bùn đất nín khóc cười rạng rỡ.



      Vì bị đụng trúng nên mọi người ai cũng đồng cảm với xui xẻo của Phương Tĩnh Ngôn, đồng thời cũng chỉ trích bất cẩn của đại đội trưởng, cuối cùng còn bị cầu đưa “người bị hại” về nhà.



      Ngày thưởng hoa sen của trại hè, sau này bị Diệp Tử Hàng coi như là ngày đen tối nhất, áp bức nhất trong cuộc đời thơ ấu vinh quang của mình.



      Kỳ nghỉ hè kết thúc, Phương Tĩnh Ngôn lên lớp 6. Đây là năm cuối tiểu học, cũng là năm chịu nhiều áp lực nhất, đối mặt với áp lực lên cấp nhóc thể kết thúc cuộc sống tự do tự tại lí tưởng trước đó, bắt đầu nỗ lực học tập, mục đích duy nhất là có thể chen vào cánh cửa của trường trung học trọng điểm.



      Vào sáng thứ hai, tất cả các lớp của các khối đều ở sân trường chuẩn bị làm lễ chào cờ, Phương Tĩnh Ngôn vừa thắt lại khăn quàng đỏ vừa ngủ gật. Thứ hai là phiền toái nhất, chào cờ xong hiệu trưởng còn lên phát biểu, sau cùng còn có kiểm tra vệ sinh. Hỏng rồi! Kiểm tra vệ sinh, nhóc quên béng mất chuyện này rồi! Nhìn thấy những móng tay dài đen xì xì của mình, nhóc trong bụng thầm khấn vái, người kiểm tra nhóc hôm nay là người quen.



      Đúng như nhóc khấn vái, người kiểm tra lớp nhóc quả nhiên là người quen, đại đội trưởng của khối kiêm lớp trưởng lớp D – Diệp Tử Hàng.



      Tất cả ai cũng giơ tay thẳng ra đợi kiểm tra, riêng Phương Tĩnh Ngôn chột dạ cong những ngón tay xuống như chân gà. Nhìn Diệp Tử Hàng kiểm tra từng hàng , tim nhóc đập mạnh hơn cả tiếng trống, khuôn mặt cậu ta sao mà lạnh lung, nghiêm túc thế chứ? Có vẻ rất khó chuyện đây.



      Cuối cùng Diệp Tử Hàng cũng đến trước mặt nhóc. Từ sau khi xảy ra chuyện ở hồ sen, Phương Tĩnh Ngôn luôn có chút chột dạ né tránh Diệp Tử Hàng, dù sao cũng mất mặt trước cậu như thế kia mà, còn để cậu gánh tội nữa, da mặt nhóc có dày thế nào chăng nữa cũng đến mức ý thức được chuyện đó. Cúi gầm mặt thể thấp hơn được nữa, tại sao vậy a! nhóc lại bị mất mặt trước cậu.



      Diệp Tử Hàng quét mắt nhìn khuôn mặt đau khổ của Phương Tĩnh Ngôn, tỉnh rụi : “Cậu, ra khỏi hàng!”



      Thế là, Phương Tĩnh Ngôn bị phạt đứng ở văn phòng vì nguyên nhân thông qua đợt kiểm tra vệ sinh, còn bị viết bài kiểm điểm dài.



      Tên Diệp Tử Hàng đáng chết! Tên con trai nhen! Tớ ghét cậu! nhóc vừa viết kiểm điểm, trong bụng vừa mắng chửi Diệp Tử Hàng ngàn vạn lần.



      kiện kiểm tra vệ sinh lần này trở thành trong những hồi ức sâu sắc nhất trong khoảng thời gian học tiểu học của Phương Tĩnh Ngôn.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 2. Hàng xóm





      Cuộc thi từ tiểu học lên sơ trung rốt cuộc kết thúc rồi, Phương Tĩnh Ngôn luôn bị ép trong đường ranh giới về điểm số cuối cùng cũng lọt vào được trường điểm nhưng ở top chót. Cả nhà luôn thấp thỏm rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi. Sau đó Phương Tĩnh Ngôn tiếp tục trải qua kì nghỉ bài ôn tập của mình.



      Ba mẹ vốn hứa dẫn nhóc du lịch nhưng vì lí do công việc, lần nữa lại nuốt lời nên dùng thùng kem để an ủi tâm hồn nhóc. Phương Tĩnh Ngôn buồn bực chỉ biết trút giận lên thùng kem kia, ăn xả láng.



      Nhà Phương Tĩnh Ngôn ở tại đường Cố Hoà của thành phố N. Con đường này vốn là khu nhà ở của các quan chức đại thần hiển vinh, sau khi giải phóng các ngôi nhà ở khu này mang đậm đà bản sắc của thời kì dân quốc, cả con đường này đều được bảo tồn lại, hàng lớp các dụng cụ đặc sắc được nằm im bày biện trong các bức tường vây. Bên ngoài bức tường, hai bên đường được trồng hàng loạt các loại cây Ngô đồng của Pháp rậm rạp xanh tươi, cả khu phố mát mẻ rợp bóng râm. Trong khuôn viên tường rào có trồng loại cây Tùng bách cao to, hoặc là cây Sơn trà với chiếc lá dài tròn. Tóm lại, con đường Di Hoà này, màu sắc có thể nhìn thấy chỉ có thể là màu vàng và xanh. Lúc con đường này rất nhiều người xảy ra ảo giác về gian, cảm thấy như bản thân mặc chiếc áo sườn xám màu thuỷ lam với ống tay áo rộng, đeo chiếc khăn quàng cổ màu trắng quay trở về những năm 30 của thế kỉ 20.



      Cảnh cửa sắt màu xám mở ra, chiếc xe màu đen có gắn cờ từ trong cửa chầm chậm chạy ra. Nhóm người hiển vinh của Quốc Dân đảng rồi, nhóm cán bộ của Cộng Sản đảng chuyển vào ở. Con đường Di Hoà kia chưa từng bị đơn.



      Phương Tĩnh Ngôn ghé người ban công ở lầu 2 dõi mắt nhìn xung quanh. Toà nhà nơi nhóc ở bên trong tổng cộng có 3 hộ gia đình, hôm nay Thạch gia sống ở căn nhà bên trái cũng dọn . Con nhà họ Thạch Dương Dương kia lớn hơn nhóc 3 tuổi, hai đứa từ là bạn thân thiết vui đùa cùng nhau, Phương Tĩnh Ngôn vốn cho rằng chị này mãi mãi ở cùng với mình trong toà nhà này, ngờ được bọn họ phải chia tay sớm đến thế. Hai người bọn họ hẹn ước trước lúc chia tay được phép khóc. Nhưng trước khi Thạch gia dọn vài ngày, Dương Dương ôm chặt Phương Tĩnh Ngôn khóc ngất vài lần. Bởi vì lần này nhà của chị ấy phải dọn đến nơi xa xa, thành phố S của tỉnh L.



      Phương Tĩnh Ngôn kiểm tra bản đồ, đó tình thành rất xa, từ nay về sau nhóc và Dương Dương thành người trời Nam người trời Bắc mất rồi.



      Tình huống thực tế là, cuộc đời của nhóc thể gặp được Dương Dương nữa.



      Ngày li biệt hôm ấy, hai người gặp nhau, gặp mặt càng khóc nhiều hơn nữa, thân thể Dương Dương rất yếu, chị ấy được phép khóc thêm nữa, vì vậy, suốt cả ngày hôm đó Phương Tĩnh Ngôn hề ló mặt ra khỏi nhà, nhóc tỳ người ban công thầm nhìn người lớn ngừng ra ra vào vào, cái rồi lại cái thùng bị khiêng vào trong xe ô tô. Mắt mỏi quá, có phải do cố kiềm chế những giọt nước mắt kia rơi xuống hay ?



      Tảng sáng hôm sau, nhóc dậy rất sớm, ngây ngốc chạy về hướng nhà họ Thạch cũ. Đẩy cửa ra, căn phòng trống , nhóc thể tiếp tục kìm nèn được nữa, mình ở trong căn phòng trống trải đó khóc oà lên. nhóc thầm thề với lòng, bất luận căn nhà này sau này có chuyển đến ai, nhóc nhất quyết thích bọn họ như từng thích chị Dương Dương!



      Phương Tĩnh Ngôn tiếp tục bắt đầu ăn điên cuồng kem, rồi xem lén tiểu thuyết kiếm hiệp của ba. Trong vườn hoa cây hoa hồng bở, mẹ cắt vài cành đẹp nhất cắm trong bình, Phương Tĩnh Ngôn lại nhìn thấy những bông hoa này rồi buồn bã vì đám hoa kia vốn là do tự tay nhóc và chị Dương Dương cùng trồng.



      Sau 1 tuần, hàng xóm mới dọn tới, nghe họ Diệp. Phương Tĩnh Ngôn vừa nghe thấy là họ Diệp bắt đầu cau mày, nhóc đối với người họ Diệp có hảo cảm chút nào, từ sau buổi sáng tinh mơ hôm thứ 2 xui xẻo ấy.



      Buổi tối ông bà chủ nhà hàng xóm mới qua nhà nhóc chào hỏi, nhóc trốn ở trong phòng ra, chỉ nghe thấy dưới lầu thanh của nhóm người lớn thỉnh thoảng phát ra từng trận cười vui vẻ, giống như rất hợp cạ với nhau. Hừ! Người lớn quả là bạc tình bạc nghĩa! Lúc Thạch gia chuyển tỏ ra quá đau buồn a, tại quay ngoắt cái có thể vui vẻ cười đùa với hàng xóng mới.



      Thế giới của người lớn quả nhiên phải đám con nít có thể hiểu được, mà suy nghĩ của con nít cũng đúng là nhóm người lớn thể tưởng tượng nổi.



      Diệp gia trang hoàng nhà cửa lại từ đầu, trang trí rèm cửa màu trắng ban công giống hệt với nhà của Phương Tĩnh Ngôn. Tuy nhiên Phương Tĩnh Ngôn thường xuyên cảm thấy lúc có gió thổi, tấm rèm màu trắng đó rất đẹp rất phiêu dật, nhưng nhóc vẫn mực cho rằng ban công trơ trụi trước đây của Thạch gia vẫn đẹp nhất.



      Kì nghỉ đơn điệu vẫn tiếp tục. Ban ngày người lớn vừa làm cái là Phương Tĩnh Ngôn chui vô thư phòng đọc trộm tiểu thuyết kiếm hiệp. Ôm cuốn truyện “ Ỷ Thiên Đồ Long Kí ” dày cộp, cắn cây kem hương hoa quế đậu đỏ, ngồi nghiêng tấm đệm lót, xem từ lúc mặt trời mới mọc đến khi lặn, thời gian dường như bất động, lặp lặp lạ mỗi ngày.



      Hôm nay, Phương Tĩnh Ngôn ngồi đệm có gấu bông bên cạnh làm bạn, xem đến đoạn Trương Vô Kị và Triệu mẫn, Chu Chỉ Nhược, Chu Nhi còn có Tiểu Chiêu cùng con thuyền, giấc mộng đẹp cùng với bốn mỹ nhân tuyệt sắc, trong lòng khỏi thầm tự tức giận, tên Trương Vô Kị đáng ghét, luôn lằng nhằng dây dưa, tại còn muốn trái ôm phải ấp! trong lòng thấy cáu, bèn quăng cuốn sách ra bên cạnh, ngồi ngẩn người.



      Dưới ánh mắt trời sáng sớm, làn gió chầm chậm lay động. Tấm rèm cửa màu trắng đối diện theo làn gió kia như nhảy múa, trong ánh sáng như như kia, đằng sau tấm rèm lên hình ảnh thiếu niên, cậu thiếu niên đó ngồi duỗi thẳng hai chân nền nhà, đầu gối đặt cuốn sách cực dày.



      Chắc là con trai nhà họ Diệp, Phương Tĩnh Ngôn nghĩ , trong lòng hiểu sao có loại dự cảm chả hay ho gì. Lại cơn gió nữa thổi tới, tấm rèm cửa bị thổi bay lên cao hơn, tia nắng mặt trời soi rọi mái tóc đen như mực và khuôn mặt trong trẻo.



      Phương Tĩnh Ngôn giống như bị sét đánh, ngây ngốc mất lúc, ngã ầm cái về sau. Tại sao? Tại sao lại là cậu ta?



      Diệp Tử Hàng hoàn toàn thích ứng với nhà mới. Cây Sơn trà trong vườn um tùm xanh tốt, những đoá hồng nở rộ, nơi này tất cả mọi thứ cậu đều thích, bao gồm cả người hàng xóm từng để cậu gánh tội thay.



      Lúc cậu biết nhà mình được chuyển tới toà nhà này, cậu ít nhất phải ngẩn người mất 10 phút. Mùa hạ năm trước, cậu đưa nhóc toàn thân lấm bùn lem luốc kia về nhà, còn xin lỗi với ba mẹ nhóc, giải thích là do mình cẩn thận làm hại con họ ngã thành như vậy. Ai ngờ ba Phương, mẹ Phương những trách phạt, còn chiêu đãi cậu uống trà ăn bánh. Vì vậy toà nhà này, ngôi nhà này cậu vẫn còn nhớ ràng, ngờ đến, tại bản thân mình lại có thể sống tại nơi đây.



      Nhà Phương Tĩnh Ngôn có nuôi chú mèo. Chú mèo tuyết trắng này lưng có ba vết ban màu đen, cái đuôi cũng màu đen, lúc chú ta cong lưng, chầm chậm bờ tường, cái đuôi thường cong lên rất cao, lúc vẫy động đúng lúc chiếc đuôi ấy quất lên vết ban màu đen lưng. Vì vậy chú méo này có cái tên rất dài cũng rất hay -----Phương Tiên Đả Tú Cầu.



      mặt “ Tú Cầu” tròn trịa kia là đôi con ngươi tròn xoe màu xanh, thân thể mập mạp cũng y như cục tuyết, quả hổ với 1 chữ “Cầu” ( bóng) trong cái tên dài của nó.Nó có thể là lãnh đạo của tất cả các nàng chàng mèo trong con đường Di Hoà này, Phương Tĩnh Ngôn từng chính mắt nhìn thấy nó ở trong màn đem, tụ tập vài chục con khác tụ tập lại nóc nhà màu đỏ của khúc đường ngã tư đường mở cuộc họp.



      Đại khái là ban đêm ra ngoài hoạt động quá mệt rồi, ban ngày Tú Cầu híp lại con ngươi màu xanh lục ngủ gà ngủ gật, đính chính thêm nhé, ngoài lúc cả nhà ăn cơm ra. Vừa tới thời gian ăn cơm, chú ta đều có tinh thần hơn bất kì ai, kích động lượn lờ qua lại dưới chân bàn ăn, còn biết nịnh nọt cọ quậy, chà xát chân bạn nữa, nịnh nọt được cục thịt mới thôi.



      Hôm nay đại khái là ngày xui của Tú Cầu, những bữa sáng được ăn no, ghé ban công ngủ, lạ còn gặp phải tai bay vạ gió nữa!ptn lúc nhìn thấy Diệp Tử Hàng liền ngã rầm cái, đồng thời cũng ngã đè lên ‘ quả cầu” kia xẹp lép.



      Tú Cầu kia kêu thảm thiết từ dưới thân Phương Tĩnh Ngôn thoát ra nhảy lên lan can ban công hướng về phía trước vọt lên, công bằng vô tư đáp xuống nền nhà của nhà Diệp Tử Hàng.



      tập trung tinh thần đọc sách, Diệp Tử Hàng khỏi giật mình, giương mắt chỉ nhìn thấy con mèo mập nằm sàn nhà ngay cả động đậy cũng lười, cậu dùng chân nhàng đá cái, chú ta như bị lửa đốt mông nhảy bật lên, “ meo” tiếng kêu thảm thiết, cào loạn xạ lên tấm rèm cửa.



      Nhìn thấy tấm rèm cửa bị những cái móng sắc bén của Tú Cầu biến thành từng sợi mảnh vải theo gió phiêu động, trước mắt Phương Tĩnh Ngôn mảnh hắc ám, vì sao? Vì sao nhóc ở trong vòng ngày phải thừa nhận nhiều đả kích như vậy? Khóc ra nước mắt.



      Diệp Tử Hàng ngồi ngay tại chỗ, nhúc nhích, biểu cảm của Phương Tĩnh Ngôn được thu hết vào trong đáy mắt cậu.



      Cậu giơ tay túm lấy lớp da mềm sau gáy con mèo béo, xách nó từ chỗ ban công rèm cửa xuống, Tú Cầu bị Diệp Tử Hàng gắt gao túm lấy, liều mạng từ chối vài lần, cuối cùng giống trái bóng cao xu xì hơi treo trung, phát ra tiếng cầu cứu meo meo về phía Phương Tĩnh Ngôn. Diệp Tử Hàng nhàng vỗ đầu nó, lại gãi cằm nó, tên mèo béo đó lại cứ thế mà yên tĩnh lại trong tay cậu ta.



      Quay đầu, xoay người. Phương Tĩnh Ngôn quyết định làm bộ biết người đối diện ấy, cả con mèo gây rối kia nhóc cũng chưa từng gặp qua, càng biết nókêu làTú Cầu gì đó.



      "Phương Tĩnh Ngôn, cậu bây giờ muốn trốn à?" Diệp Tử Hàng giơ lên con mèo béo vẫn biết là mình gây họa kia.



      Phương Tĩnh Ngôn muốn bỏ nghe thế bước chân cứng lại, trong đầu nhóc ra cảnh máu me be bét sau khi Diệp Tử Hàng đem Tú Cầu hung hăng ném xuống dưới lầu.



      , mặc kệ thế nào cũng thể bỏ lại Tú Cầu, dù thế nào đồng chí Phương Tiên Đả Tú Cầu cũng làmột thành viên trong nhà này.



      Điều chỉnh cảm xúc, mặt Phương Tĩnh Ngôn ra nụ cười xoay người đối diện với Diệp Tử Hàng : "Trốn? Làm sao có thể! Tớ là loại người này sao!"



      Kỳ thực nhóc đúng là như vậy.



      "Cái đó, con mèo béo đó rất nặng nha, cậu xách nó như thế nhất định rất mệt nha, bằng đặt nó xuống dưới?"



      Tú Cầu vẫn như cũ đá cặp gò béo núc ních giữa trung.



      Diệp Tử Hàng ngồi xếp bằng sàn chỗ ban công, đem con mèo đặt ở đùi nhàng vuốt ve, con mèo béo chét tiệt biết sống chết kia thế nhưng lại rất thoải mái nhắm lại hưởng thụ.



      "Làm sao bây giờ? Rèm cửa sổ toàn bộ đều bị hỏng rồi. Kẻ đầu têu này hình như là của nhà cậu?" Diệp Tử Hàng khép hờ ánh mắt .



      "Uhm. . . . . . Nó là của nhà tớ." Phương Tĩnh Ngôn thành thành thừa nhận, "Nhưng xin cậu đừng là do nó gây ra, mẹ tớ đánh nó!" Lần trước sau khi Tú Cầu làm vỡ bể cá của Thạch gia, lão mẹ dùng cái chổi bắt lấy nó giáo huấn cho trận cẩn thận.



      " phải mèo cào hỏng, bị ai phá chứ? Cậu?" mặt Diệp Tử Hàng có ý cười.



      "Tớ ? được … chịu!" phản ứng đầu tiên của Phương Tĩnh Ngôn chính là liều mạng lắc đầu, kết cục của việc nhóc phạm sai lầm và kết cục của Tú Cầu y chang nhau a, cũng thiếu được cảnh tiếp xúc thân mạt với cái chổi.



      "Vậy ý tứ của cậu là để cho tớ gánh cái tội này?" Ý cười của Diệp Tử Hàng càng sâu, mình khi nào biến thành kẻ chuyên nghiệp chuyên gánh tội thay rồi hả ?



      "Cái này. . . . . ." Phương Tĩnh Ngôn dùng ngón tay vẽ vòng tròn nền đá ban công, "Người lớn trong nhà cậu trách cứ cậu sao?"



      "Cậu xem?" Diệp Tử Hàng dùng ngón tay chọc chọc con mèo béo ngáy pho pho kia.



      ". . . . . ." Phương Tĩnh Ngôn ngẩng đầu liếc cậu cái, tiếp tục nỗ lực vẽ vòng tròn.



      "Được rồi, tớ gánh giúp cậu." Trog mắt Diệp Tử Hàng lóe ra tia giảo hoạt khó có thể phát giác.



      " vậy chăng?" hai mắt Phương Tĩnh Ngôn tỏa sáng.



      "Nhưng tớ có điều kiện." Diệp Tử Hàng đem Tú Cầu đặt ở sàn, đứng dậy đến ban công đối mặt với Phương Tĩnh Ngôn .



      Phương Tĩnh Ngôn sửng sốt, hỏi"Điều kiện gì?"



      Dưới ánh mặt trời Diệp Tử Hàng mang theo nụ cười tươi tắn mặt thoạt nhìn rất ấm áp, nhưng Phương Tĩnh Ngôn cũng tự giác ớn lạnh cái.



      " tháng này, chúng ta trao đổi cơm trưa." Diệp Tử Hàng cười xán lạn, cậu rất lâu rồi chưa từng cười lòng như thế.



      Phương Tĩnh Ngôn ngây người, làm sao có thể có điều kiện quái đản như vậy, trao đổi cơm trưa? Diệp Tử Hàng nhất định là nghỉ phép lâu quá rồi, quá mức nhàm chán, mới có thể nghĩ ra chủ ý kì quái đến thế. Nhưng đối với Phương Tĩnh Ngôn mà cái điều kiện nghe như có vẻ đơn giản ấy lại khiến nhóc thở dài nhõm hơi, chỉ là trao đổi cơm trưa mà thôi, so với việc tiếp xúc thân mật với cái chổi kia tốt hơn nhiều.



      "Được! Tớ đồng ý!"



      Vì thế, kiện rèm cửa sổ rốt cục có phương án giải quyết cuối cùng - Diệp Tử Hàng phụ trách khắc phục hậu quả của tấm rèm cửa sổ bị phá nát kia, mà Phương Tĩnh Ngôn việc phải làm chính là tháng này đều tự mình đem cơm trưa trao đổi với cậu. Phương Tĩnh Ngôn cho rằng, quả thực đây là Diệp Tử Hàng vô điều kiện chịu tiếng xấu thôi! Hắc hắc, lại chiếm lợi thế rồi!



      Giữa trưa, Phương Tĩnh Ngôn đem bữa trưa mà buổi sáng mẹ làm cho đặt trong khay gỗ, có mùi cá, cà tím, tôm khô bí đao, đậu đũa xào thịt cộng thêm chén canh trứng hoa cúc thơm mát màu ngọc bích. Vì cảm kích việc Diệp Tử Hàng gánh tội cho, nhóc còn tự mình làm chén dưa hấu đá bào. Chuẩn bị thỏa đáng, Phương Tĩnh Ngôn bưng khay tới Diệp gia.



      Bức rèm cửa từng dải từng dải lụa trắng nương theo gió phiêu động, trong ánh sáng lờ mờ, có thiếu niên dựa lưng vào tường ngồi xếp bằng, con mèo béo nằm ở chân cậu gáy khò khè, lưng mèo đặt quyển sách dày. Ngón tay thon dài của cậu đặt trang sách như chuẩn bị lật trang, dừng ở cổ chú mèo, vuốt ve lớp da long bóng bảy trơn tuột như tơ lụa của nó. Hết thảy đều giống như bức tranh sơn dầu yên tĩnh mà xinh đẹp.



      "Thùng thùng thùng ——" tiếng đập cửa đánh vỡ yên tĩnh này.



      "Nhạ, đây là cơm trưa của tớ! Mời dùng!" Phương Tĩnh Ngôn cười tít mắt đem khay cơm đặt ở trước mặt Diệp Tử Hàng.



      Tú Cầu ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức từ trong giấc mộng tỉnh táo lại, nó cử động liền làm rớt xuống cuốn sách dày cộp lưng, từ đùi Diệp Tử Hàng nhảy xuống, hướng về phía cái khay tới.



      Phương Tĩnh Ngôn bực bội Tú Cầu đối với Diệp Tử Hàng còn thân thiết hơn với mình, duỗi chân ra đá nó qua bên , "Mày con mèo béo biết tiết chế này, đều là mày gây họa! qua bên kia nằm yên đó!"



      Tú Cầu cũng biết bản thân phạm tội, đáng thương kêu tiếng meo, né qua bên dám cử động rồi.



      "Nè, cơm trưa của cậu tớ đem đến đây, vậy cơm trưa của tớ để ở nơi nào?"



      Diệp Tử Hàng cũng trả lời, đứng dậy vào trong phòng bếp bưng hai cái đĩa lớn .Trong đĩa lớn có cắt thành miếng các loại hoa quả cùng hai miếng sandwich lớn, cái đĩa trống . Cậu đem cái đĩa lớn đặt ở trước mặt Phương Tĩnh Ngôn, đem khay thức ăn Phương Tĩnh Ngôn bưng tới chọn ra ít rau đặt ở đĩa , trộn thêm ít cơm đặt ở trước mặt Tú Cầu đáng thương tội nghiệp kia, Tú Cầu vui vẻ dùng đầu lưỡi màu hồng nhàng liếm liếm tay cậu.



      "Sandwich a! !" Phương Tĩnh Ngôn hai mắt tỏa sáng, xem ra nhóc chỉ là chiếm chút tiện nghi. Diệp Tử Hàng nhìn thấy bộ dáng của nhóc mỉm cười, lại giúp nhóc rót ly nước trái cây rồi bắt đầu tự nhiên dùng cơm.



      Phương Tĩnh Ngôn cũng chút khách khí cầm lấy sandwich háto mồm ăn, bữa cơm này nhóc ăn tương đối vui vẻ, hương vị sandwich ngon lắm, hoa quả rất thơm ngọt, nước trái cây cũng ngon miệng, tóm lại là so với món ăn gia đình của mình thú vị hơn.



      Diệp Tử Hàng vừa ăn cơm vừa lật cuốn sách đặt bàn, Phương Tĩnh Ngôn rất hiếu kỳ cuốn sách dày cộp kia có nội dung gì.



      "Nè, lúc ăn cơm mà đọc sách là thói quen tốt!"



      Diệp Tử Hàng giương mắt nhìn nhóc, đọc sách tiếp, chuyên tâm ăn cơm.



      Phương Tĩnh Ngôn vươn tay cầm lấy cuốn sách đem qua, lật đến bìa sách liền thấy, ra là “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Ai, người ta xem chính là trong bốn đại tác phẩm nổi tiếng, mà bản thân mình cả ngày chỉ biết ôm Kim Dung cùng Lương Vũ Sinh sống qua ngày, chẳng lẽ đây là chênh lệch trong truyền thuyết?



      "Người ta xem Tam Quốc, già xem Thủy Hử, cậu còn tuổi xem cái gì Tam Quốc Diễn Nghĩa a!" Phương Tĩnh Ngôn luôn muốn tìm cách đả kích cậu chút, trong lòng mới cảm thấy cân bằng.



      Diệp Tử Hàng đưa mắt nhìn cuốn “Ỷ Thiên Đồ Long ký” sàn ban công cách vách bị Phương Tĩnh Ngôn ném ở bên : "Người nhà cậu biết cậu đọc lén Tiểu Thuyết Võ Hiệp chứ! Còn nữa, là đọc Thủy Hử, già xem Tam Quốc, cậu nhớ ngược rồi."



      Phương Tĩnh Ngôn nuốt miếng sandwich bị nghẹn ở trong cổ họng nuốt xuống xong nhổ ra cũng phải, tại sao cứ vòng qua vòng lại là y như rằng nhóc bị túm tóc chứ?
      tart_trung thích bài này.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 3. Xanh tươi ( 1 )





      Mặc kệ là sandwich ăn ngon thế nào, dù cho bên giữa nó có kẹp miệng thịt rồng chăng nữa, sau khi ăn liên tiếp tuần lễ, dù người kén ăn cũng cảm thấy ngấy.



      Cơm trưa Diệp Tử Hàng chỉ có sandwich, mỗi ngày đều giống nhau.



      Phương Tĩnh Ngôn bĩu môi cắn miếng sandwich trong tay, tha thiết ngó chằm chằm vào miếng cá trơn bóng trắng noãn mà Diệp Tử Hàng gắp lên từ trong chiếc đĩa sứ hoa màu lam bỏ vào trong miệng, nước mắt nhóc sắp rơi xuống rồi.



      "Cá. . . . . . Cá ăn ngon ?" nhóc gắt gao nhìn chằm chằm vào vài miếng cá còn sót lại đĩa, dè dặt cẩn trọng nuốt nước miếng.



      "Uhm, cũng tệ." Diệp Tử Hàng thờ ơ trả lời, bên đem ít cơm còn thừa trong chén đổ vào đĩa, dùng cá và nước sốt trộn đều với cơm xong liền đưa tới bên người Tú Cầu kẻ như hổ rình mồi sẵn rồi.



      Tú Cầu giây cũng ngừng lại, trực tiếp vùi mặt vào trong đĩa cơm.



      "Oa ——" ở cùng thời khắc đó, Phương Tĩnh Ngôn giơ lên miếng sandwich mất góc lên rồi khóc òa, "Diệp Tử Hàng! Cậu!! Cậu quá đáng!"



      "Tớ có chỗ nào quá đáng rồi hả ? Chúng ta giao trước trao đổi cơm trưa tháng, chính cậu đồng ý." Diệp Tử Hàng dùng ngón tay nhàng đùa bỡn cái đuôi lông xù của Tú Cầu, thờ ơ trả lời.



      "Tớ bây giờ hối hận có được hả?"



      Diệp Tử Hàng chuyện, chỉ nhấc tay chỉ chỉ ban công.



      ban công có rèm cửa trắng nữa, trống có chút kỳ quái.



      Phương Tĩnh Ngôn trầm mặc, đem sandwich nhét vào trong miệng, dường như phát tiết ăn ngấu nghiến.



      Từ đó về sau, Phương Tĩnh Ngôn bị mắc nghẹn ngậm đắng nuốt cay tự động đem tên Diệp Tử Hàng đó liệt vào loại người hiểm xảo trá.



      Tuy rằng trong lòng tức muốn hộc máu, nhưng thời gian nghỉ hè còn lại, Phương Tĩnh Ngôn vẫn tránh được mỗi ngày đều phải gặp mặt Diệp Tử Hàng, ăn bữa trưa đau khổ. Dù rằng sau này Diệp Tử Hàng chủ động tỏ ý muốn bọn họ có thể cùng nhau ăn bữa trưa do mẹ Tĩnh Ngôn chuẩn bị, sandwich để lại cho Tú Cầu làm trà chiều, Phương Tĩnh Ngôn lại rất có cốt khí từ chối thẳng thừng.



      Đối với cốt khí nho mà Phương Tĩnh Ngôn biểu ra ngoài đó, Diệp Tử Hàng có chút kinh ngạc, cốt khí này, vượt qua hiểu biết của cậu đối với bạn hàng xóm kia.



      Sắp tới tháng chín, càng ngày càng gần đến ngày tựu trường.



      Dựa vào lệ thường của trung học Y, sau khai giảng tiến hành cuộc thi khảo sát trình độ đối với học sinh mới. Phương Tĩnh Ngôn đương nhiên biết lệ thường này, cũng biết cuộc thi này rất quan trọng, nhưng mỗi ngày chỉ cần nhấc lên cuốn Tiểu Thuyết Võ Hiệp, nhóc với chính mình ngày mai , ngày mai ôn tập cũng vẫn kịp mà, hơn nữa Diệp Tử Hàng ở cách vách phải cũng ôn tập đó thôi! Cậu cũng ngày nào mà chẳng xem tiểu thuyết! Chờ Diệp Tử Hàng bắt đầu ôn tập mình cũng nhất định bắt đầu ôn tập!



      Ngày mai lại ngày mai, ngày mai nhiều xiết bao.



      Mãi cho đến vào ngày cuối cùng trước khi khai giảng, Diệp Tử Hàng vẫn còn nghiên cứu lịch sử Tam Quốc. Cho nên, Phương Tĩnh Ngôn cũng luôn luôn ôn tập bài vở, nhưng lại ngốn hết đống truyện Kim Dung toàn tập rồi.



      Tháng chín hoa cúc trắng nở rộ.



      Sáng sớm hôm đó đến trường báo danh, Phương Tĩnh Ngôn lưng đeo cặp sách, trong tay cầm khăn lau, đứng ở trong sân vườn thưởng thức những đóa bạch cúc e ấp nở dưới ánh nắng sớm.



      Trong vườn hoa những loài hoa của mùa hạ hầu như héo tàn hết, trong góc vườn có bụi bạch cúc nghênh đón ánh nắng mùa thu từng bông hoa sáng rực no đủ trông giống mặt cười. Cánh hoa li ti như tơ như lụa. Nó nở hoa xinh, lại khiến người ta cảm thấy chúng nó nỗ lực tỏa sáng thế nào. Nỗ lực đối với mặt trời mỉm cười, nỗ lực hưởng thụ làn gió sớm đến bên chúng khẽ vuốt ve, quá mức ôn nhu, nỗ lực đối với hết thảy mọi thứ như triển lãm ra sinh mệnh bé nhưng mỹ lệ của chúng.



      "Ngẩn người cái gì? Nếu , có thể đến muộn." Diệp Tử Hàng từ trong sân đẩy xe đạp ra, lúc qua người Phương Tĩnh Ngôn hảo tâm nhắc nhở.



      Phương Tĩnh Ngôn mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, vội vàng cuống quýt vào trong lều đẩy xe ra.



      Mới đem xe đẩy ra, nhóc chợt ủ rũ ngay.



      Xe của Phương Tĩnh Ngôn là chiếc xe đạp cực xinh đẹp màu đỏ thẫm. Đó là món quà mà ba nhóc tặng khi tốt nghiệp tiểu học. Lúc vừa đến tay, nhóc kích động mỗi ngày cưỡi xe vòng quanh tiểu viện, buổi tối ngủ đều hận thể ôm xe ngủ. Dần dần cảm giác tươi mới nhạt dần , xe cũng bị để ở trong lều bên trong sân vườn, có ai đạp xe cũng có người quản. Hai tháng nghỉ hè qua, bánh xe nếu còn có hơi, đó mới là kỳ tích.



      "Ba. . . . . ." Phương Tĩnh Ngôn hét thảm tiếng, lầu ba Phương vừa ăn sáng vừa đọc báo sợ đến run tay, đến nỗi xé rách cả góc tờ báo.



      Bị Phương Tĩnh Ngôn gọi thế, Ba Phương miệng nhai bánh bao, mang theo cái bơm hơi vội vội vàng vàng chạy xuống lầu giúp con rượu bơm hơi.



      Sai rồi, là cho chiếc xe đạp của con rượu bơm hơi.



      Phương Tĩnh Ngôn đến trễ, biết có phải là do chiếc xe kia biến đổi tốc độ phát huy tác dụng hay nữa, dù sao, ngày đầu tiên khai giảng, ở trước mặt phần đông bạn học mới và thầy , nhóc thể trở thành nhân vật tiêu điểm được.



      Lúc đến chỗ giáo viên chủ nhiệm lớp lĩnh sổ tay đăng ký, nhóc phát bóng dáng cong người cúi đầu xem cuốn sổ bên cạnh giáo viên chủ nhiệm lớp kia có chút quen mắt. Có chút xíu thời gian suy nghĩ thôi, người nọ nâng thẳng người lên, đem xấp cuốn sổ sắp xếp ổn thỏa đưa cho giáo viên chủ nhiệm lớp.



      đúng là Diệp Tử Hàng! Phương Tĩnh Ngôn còn thiếu mỗi cái giơ tay ra bụm mặt ngất thôi.



      Sơ trung năm nhất ( lớp 7) có sáu lớp, Diệp Tử Hàng cậu ta vô lớp nào chả được, tội gì cứ nhất định cùng nhóc chen chúc tại lớp cơ chứ? Phương Tĩnh Ngôn nghĩ như vậy, căm giận theo vị giáo viên chủ nhiệm vừa đưa tay tiếp lấy xấp sổ kia.



      Diệp Tử Hàng cũng thấy nhóc, chút ngạc nhiên nào, xoay người tiếp tục chú ý đến cuốn sổ của mình. Cậu cũng là buổi sáng mới biết được Phương Tĩnh Ngôn và mình cùng được phân vào lớp, lúc đó trong lòng thế nhưng lại có chút vui mừng hiểu nổi. Ước chừng là vì ở trong môi trường học tập mới này đều mong có người quen, Diệp Tử Hàng tự với mình như thế.



      Kỳ thực, trong lớp của hai người bọn họ đều có người quen. Bạn học hồi tiểu học, lớp của Phương Tĩnh Ngôn, lớp của Diệp Tử Hàng cũng có nữa, vài người đều được phân ở sơ trung năm nhất lớp (1).



      Ngày báo danh phải mang theo khăn lau là vì phải quét dọn.



      Phương Tĩnh Ngôn phân lau cửa sổ. So với quét rác lau sàn nhà, Phương Tĩnh Ngôn cảm thấy bản thân mình được phân lau cửa sổ cũng tốt hơn chút đỉnh. nhóc quét nhà hay lau nhà gì đó cũng chẳng khác gì chưa lau hay chưa từng quét à.



      Dẫm lên những cái gờ song sắt hình sóng uốn lượn gấp khúc, Tĩnh Ngôn cẩn thận lau chùi bụi bặm kiếng. Cuối cùng phát được bản thân mình trong công việc vệ sinh cũng có chút sở trường. Ít nhất mấy tấm kính thủy tinh này nhóc lau chùi cũng bóng loáng a ! Trong lòng Phương Tĩnh Ngôn khỏi có chút đắc ý nho , vì biểu chút đắc ý trong lòng, nhóc đem chiếc khăn tay để đầu ngón tay xoay tròn nhè , lần lượt tiếp được, lặp lại vài lần tương đối thoải mái vui vẻ. Vui quá thường hóa buồn, lần nữa đem chiếc khăn lau xoay tay, giống như chiếc khăn trong vai mặt hoa của kinh kịch hề quay về đỉnh ngón tay.



      Phòng học ở lầu hai, Phương Tĩnh Ngôn trừng to mắt, nhìn chiếc khăn lau kia đường xoay tròn rơi xuống, nghiêng lệch rơi đỉnh đầu của người qua đường.



      tay người kia xách theo thùng nước lớn, bỗng nhiên trước mắt phủ lên vật thể lai lịch, trong lúc hoảng loạn làm đổ vãi hơn nửa thùng nước.



      "Ai thế?" Người nọ kéo xuống chiếc khăn lau, ngẩng đầu tức giận rống lên.



      Thấy mặt người nọ, Phương Tĩnh Ngôn ngước lại thấy yên tâm rồi. nhóc cắn đầu ngón tay, cười hắc hắc : "Ngô Hồng Phi. . . . . . Là tớ. . . . . ."



      "Phương Tĩnh Ngôn?" cơn tức giận mặt Ngô Hồng Phi biến mất dần, ngược lại cười : "Cậu cao như vậy làm chi? Gờ cửa sổ kia chắc ccậu lắm đâu."



      "Tớ phải lau chùi cửa sổ!" Phương Tĩnh Ngôn vươn tay gõ lên tấm cửa kính, "Đúng rồi, cậu được phân ở lớp nào a?"



      "Lớp 2!" Ngô Hồng Phi xách thùng nước lên phía trước, "Ngay cạnh lớp cậu, cậu đến đường hành lang đợi tớ, tớ đem chiếc khăn đưa lại cho cậu."



      "Ừ! Cám ơn!" Phương Tĩnh Ngôn tràn ngập phấn khởi nhảy từ cửa sổ xuống.



      Tổng cộng sáu năm học tiểu học, Ngô Hồng Phi cùng Phương Tĩnh Ngôn ngồi cùng bàn ba năm. Đây chẳng phải thứ duyên phận gì gì đó đâu, mà là thầy giáo cùng phụ huynh khổ tâm an bày. Vì sao? Nguyên nhân rất đơn giản, Ngô Hồng Phi học toán rất giỏi, ngồi cùng bàn với cậu ấy, người đối với môn toán học luôn luôn phản ứng chậm chạp như Phương Tĩnh Ngôn cũng có thể vì thế mà có chút khai sáng.



      Tế bào toán học nổi trội xuất sắc có phải có thể từ người truyền nhiễm khuếch tán lên người khác cũng rất khó , nhưng Phương Tĩnh Ngôn quả từ người Ngô Hồng Phi đạt được khá nhiều ích lợi. Ngô Hồng Phi chẳng những đối bản thân cầu cực cao, mà đối bạn ngồi cùng bàn cầu cũng rất cao. Cậu thấy mất mặt khi nhìn thấy bài kiểm tra của mình toàn ô khoanh tròn đỏ, mà bài kiểm tra của người ngồi cùng bàn lại toàn dấu x đỏ chói. Mặc kệ Phương Tĩnh Ngôn kháng nghị trốn tránh như thế nào, mỗi lần thi xong Ngô Hồng Phi đều buộc nhóc phải đem tất cả những câu bị đánh dấu x đỏ làm lại lần, làm được liền nhẫn nại giảng giải cho bạn, mãi cho đến khi Phương Tĩnh Ngôn hiểu , cậu mới bỏ qua.



      Phương Tĩnh Ngôn rơi vào tình trạng thảm nhất là lúc thi đấu Olympic toán học năm lớp sáu, vốn là tới phiên nhóc tham gia , nhưng trùng hợp lại có thêm xuất, thầy giáo liền đem nhóc thế vào ngày thi vốn là hôm đó có nhóc có nhiệm vụ phải dọn cỏ ở trường.



      Kết quả có thể nghĩ, Phương Tĩnh Ngôn là thêm vào, đạt được thứ hạng thứ nhất từ dưới đếm lên. Điều này cũng chưa đủ thảm, nhưng việc có cậu bạn biết lẽ phải là Ngô Hồng Phi, y chang như mỗi lần thi, chỉ cần cậu cùng Phương Tĩnh Ngôn đều tham gia, cậu để cho Phương Tĩnh Ngôn phải đeo những dấu x gạch chéo vác về nhà. Tĩnh Ngôn đáng thương, đề thi Olympic toán học này vốn phải là người thường có thể giải được, bản thân Ngô Hồng Phi thi điểm tối đa, cảm thấy cũng khó, cũng ngẫm lại kẻ ngồi cùng bàn với cậu kia nào có được nửa trí tuệ toán học như cậu chứ, liều mạng giảng giải cho Phương Tĩnh Ngôn, vừa là vẽ hình vừa là nối đường thẳng, giảng đến nỗi ánh mắt đều đỏ lên.



      Đầu Phương Tĩnh Ngôn toàn bã đậu, bị Ngô Hồng Phi tra tấn sống bằng chết, cuối cùng vẫn phải mượn cớ tiểu mới trốn được về nhà.



      Tuy rằng nếm rất nhiều khổ nhưng thành tích toán học của Phương Tĩnh Ngôn luôn ổn định có chút tiến bộ. Có thể , nếu phải có chiếc đinh ốc Ngô Hồng Phi kiên cố cứng rắn này, Phương Tĩnh Ngôn căn bản thể thi đậu vào được trường trọng điểm đứng đầu.



      Phương Tĩnh Ngôn ở hành lang đợi Ngô Hồng Phi, hồi tưởng lại chuyện thời tiểu học, rốt cục cũng thoát khỏi người bạn cùng bàn khó chơi kia, trong lòng chẳng những chút thoải mái, ngược lại lại có chút đa cảm.



      "Nè, khăn lau của cậu!" Ngô Hồng Phi đến trước mặt Tĩnh Ngôn, đem khăn lau đưa cho nhóc, "Khăn lau của cậu nên giặt , bẩn như vậy có thể lau sạch cửakính mới sợ đó."



      "A! Vừa vặn có nước sạch nè! Tớ giặt ở đây được rồi!" Phương Tĩnh Ngôn ngó thấy trong thùng nước của Ngô Hồng Phi thừa lại nửa thùng thuận tay đem chiếc khăn lau ném vô thùng nước.



      "Phương Tĩnh Ngôn! Cậu!" Ngô Hồng Phi luống cuống tay chân đem khăn lau vớt ra ngoài, Phương Tĩnh Ngôn giơ tay chết sống đè lại thùng nước để cậu lấy khăn ra. Trong lúc tranh giành, thùng nước bằng nhựa mới tinh rốt cục chống đỡ nổi, bụp ——nước tràn ra sàn, thùng bị vỡ rồi.



      Tĩnh lặng.



      Ngô Hồng Phi thể tin được nhìn đống thi thể bị vỡ sàn, khai giảng ngày đầu tiên, cậu trở thành nhân vật phản diện phá hoại của công sao?



      "Ách —— cái này ai mua đồ dỏm a, vừa thấy là biết hàng chợ a." Phương Tĩnh Ngôn nhặt từ đất lên chiếc khăn lau đen xì xì nhũn như con chi chi, biết nên làm sao nữa.



      "Phương Tĩnh Ngôn!" Ngô Hồng Phi ánh mắt lại đỏ lên.



      "Ai nha! Má ơi!" Phương Tĩnh Ngôn sớm thối lui đến khu vực an toàn, lúc này nghe thấy bạn học Ngô gầm lên giận dữ, bàn chân lập tức giống như bôi dầu, chạy mất.



      "Ngô Hồng Phi, cậu đừng tức giận mà, tớ nhất định đền cho cậu!" nhóc tránh ở chỗ xa ơi là xa la to với Ngô Hồng Phi.



      *****



      vất vả mới quét dọn xong vệ sinh, chủ nhiệm lớp cũng dặn dò xong với đám học sinh mới, tan học rồi.



      Bởi vì gia đình ở cùng chỗ với nhau, Phương Tĩnh Ngôn đương nhiên cùng Diệp Tử Hàng cùng con đường về nhà.



      Phương Tĩnh Ngôn vừa đạp xe vừa ngửa đầu ngắm những chiếc là vàng của cây ngô đồng, nhóc tận lực thả chậm tốc độ, miễn cảm giác khó chịu cùng Diệp Tử Hàng sóng vai đạp xe. Diệp Tử Hàng vốn là muốn cùng nhóc ở cùng chỗ, thoáng chốc liền đạp xe cách nhóc khoảng.



      Bỏ lại bao lâu, liền đến ngã tư đèn đỏ dài ơi dài. Diệp Tử Hàng bất đắc dĩ vươn chân ra chống đỡ xe đạp, nhẫn nại chờ đợi đèn đỏ. thoáng chốc, Phương Tĩnh Ngôn lung lay thoáng động đứng ở bên người cậu.



      "Ý? Sao cậu còn ở đây a? Đạp xe chậm quá!" Gặp Diệp Tử Hàng còn đứng ở ngã tư đường, Phương Tĩnh Ngôn nhịn được lải nhải hai câu.



      Hàng lông mày đen rậm của Diệp Tử Hàng nhếch lên, khẩu khí bình tĩnh, chậm rãi : "Nghe cậu hôm nay đánh nhau với người của lớp 2 rồi hả ? Còn đem thùng nước của người ta đập vỡ. . . . . . là lợi hại."



      Phương Tĩnh Ngôn còn chưa có phản ứng kịp đèn xanh sáng lên. Diệp Tử Hàng dùng sức khẽ đạp, chiếc xe hướng đường đối diện xuyên qua.



      "Đánh nhau? Tớ. . . . . . Tớ khi nào đánh nhau rồi ! Diệp Tử Hàng cậu xấu tớ!" Mặt Phương Tĩnh Ngôn tức giận đỏ bừng, đứng ở bên đường dậm chân quên mất phải nhanh chóng vượt qua đường, đèn xanh quẹo trái này vốn là rất ngắn, đợi nhóc nhớ tới là phải , lại là đèn đỏ mất rồi.



      Rầu rĩ đạp xe về nhà, xe Diệp Tử Hàng sớm được dựng ở trong lều. Phương Tĩnh Ngôn hung hăng đá xe của cậu hai cái mới cảm thấy hả giận. Dám xấu nhóc đánh nhau! nhóc sau mười tuổi còn làm chuyện có tiền đồ ấy nữa rồi!
      tart_trung thích bài này.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 04. Xanh tươi ( 2 )





      Ngày Phương Tĩnh Ngôn cưỡi chiếc xe đạp hiệu Hải Đạt Man màu đỏ thẫm, phía sau lưng đeo chiếc thùng màu xanh học để đền cho Ngô Hồng Phi, cũng chính là ngày thi.



      Trước đó trường học ra thông báo trước, sáng sớm thứ sáu, thầy giáo vào phòng học đột nhiên tuyên bố, hôm nay có bài kiểm tra.



      Phương Tĩnh Ngôn tiêu rồi, trước tuần trường học hề có động tĩnh gì, nhóc còn tưởng rằng năm nay có phải hủy bỏ cuộc thi chán ghét đó rồi, lén ôm ấp cái tâm lý vui mừng may mắn đó, bên này tuyên bố bắt đầu thi rồi.



      Buổi sáng thi toán. Chín giờ tiến vào trường thi, mọi người còn có nửa giờ ở bên ngoài phòng học ôn nhớ lại chút kiến thức môn toán được học suốt 6 năm qua. Phương Tĩnh Ngôn cái thùng ngồi thềm đá nỗ lực hồi tưởng lại mỗi ngày trước khi tốt nghiệp tiểu học luôn luôn phải làm những đề toán học, lại phát rất nhiều chỗ khó đều lơ tơ mơ rồi. số đề khó đó vốn là trước khi thi mới đột nhiên sáng tỏ, Ngô Hồng Phi liều mạng cố chấp nhồi nhét khiến nhóc có thể máy móc giải được đề mục, căn cơ thực chất cũng vững chắc. Trải qua hơn hai tháng nghỉ hè, trong đầu ngoài Kim Lương hai vị tiên sinh, cũng chỉ thừa lại mảnh đao quang kiếm ảnh trong chốn giang hồ.



      Nửa giờ tính là lâu, Phương Tĩnh Ngôn còn chưa kịp đem tất cả những công thức toán nằm sâu tận đáy não lôi ra ngoài cuộc thi bắt đầu.



      Cuộc thi trắc nghiệm đầu năm của trường trung học Y, nếu đem so sánh với cuộc thi lên cấp mà hoàn toàn cùng đẳng cấp. Nếu cuộc thi vượt cấp từ tiểu học lên sơ trung chỉ có bốn đề mục thêm vào cuối cùng khó gần tiếp cận đến mấy đề mục thi toán học, cuộc thi trắc nghiệm đầu năm này cả bài thi có thể đước sánh ngang với độ khó của đề thi toán Olympic.



      Phương Tĩnh Ngôn bi thống bước ra trường thi, khi ôm chiếc thùng tới lớp 2 tìm Ngô Hồng Phi nghĩ rằng, lần trước khi Ngô Hồng Phi giảng giải đề thi Olympic toán học cho mình nên mượn cớ tiểu trốn về nhà, lúc đó còn đắc ý, tại lại hối hận kịp. Xem , báo ứng đến rồi đó, cuộc thi lần này thảm thiết chưa từng có.



      Ngô Hồng Phi vốn có chút tức với Phương Tĩnh Ngôn, nhưng khi nhận lấy vật bồi thường kia cộng với sắc mặt trắng bệch của bạn cùng bàn cũ, liền bắt đầu thấy đồng tình. bạn ngồi cùng bàn với cậu, cho tới bây giờ đều là như vậy. Trước cuộc thi vui vẻ biết sống chết là gì, vừa thi xong cái là ủ rũ như đưa đám.



      "Thi tốt hả?" Ngô Hồng Phi cẩn thận hỏi.



      "Uhm." Phương Tĩnh Ngôn hơi gật đầu, mí mắt uể oải cũng muốn nâng lên."Ngày đó là tớ tốt, xin lỗi cậu nhé, thùng nước này đền cho cậu đó, đừng giận tớ."



      "Tớ. . . . . . Tớ tức giận." Ngô Hồng Phi thấy bạn đền cho mình, trong lòng càng khó chịu. Cậu còn hiểu Phương Tĩnh Ngôn sao? Chỉ khi bị đả kích nghiêm trọng mới có thể ra những lời mềm mỏng như vậy."Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá. . . . . . Chỉ là cuộc thi trắc nghiệm đầu măn mà thôi. . . . . ."



      "Uhm." Phương Tĩnh Ngôn lúng ta lúng túng gật đầu xoay người , dưới ánh mặt trời ban trưa bóng lưng nhóc bé, cơ hồ biến mất dần với bước chân nghiêng ngả .



      Tuy cuộc thi ngữ văn cùng ngữ vào buổi chiều là sở trường của Phương Tĩnh Ngôn, nhưng dưới bóng ma ám ảnh của cuộc thi toán ban sáng, nhóc cũng chỉ miễn cưỡng phát huy được có 80% trình độ. Cho nên, khi tan học tâm tình của nhóc càng kém hơn.



      Vẫn ở ngã tư đường đèn xanh đèn dỏ dài ngoằng đó, Phương Tĩnh Ngôn lại đứng ở bên người Diệp Tử Hàng. nhóc chỉ lo ủ rũ tự oán tự bi thương, cũng chưa phát cái phanh xe móc vào dây phanh của xe Diệp Tử đứng bên cạnh.



      Diệp Tử hàng quay đầu nhìn nhóc, : "Này, xích ra chút."



      Phương Tĩnh Ngôn hoảng hốt ngẩng đầu, mới phát Diệp Tử Hàng đứng ngay tại bên cạnh mình. Cái gì ? Xích ra chút ? nhóc cũng phải cố ý đứng gần cậu gần như vậy! Nếu biết là cậu, nhóc mới đứng đây đâu !



      "Hừ ~" Phương Tĩnh Ngôn hừ lạnh tiếng đem xe của mình xích sang bên phải chút.



      "Dây phanh bị móc vào gần như vậy, hồi nữa đèn xanh sáng lên, mọi người đồng loạt chen tới trước, cậu bị chèn ngã." Diệp Tử Hàng biết bản thân vì sao muốn giải thích với nhóc, ước chừng là cảm thấy sắc mặt của bạn đáng thương.



      "Nha. . . . . ." Phương Tĩnh Ngôn ngẩng đầu miễn cưỡng cười với cậu, ra là mình hẹp hòi rồi.



      Khi đèn xanh sáng lên, hai người đồng thời quẹo trái băng qua đường.



      Phương Tĩnh Ngôn đạp chậm, Diệp Tử Hàng đạp cũng nhanh.



      Qua hồi lâu, khi gần tới cửa nahf, Phương Tĩnh Ngôn rốt cục nhịn được hỏi: "Cậu hôm nay thi ra sao?"



      " ra sao cả." Diệp Tử Hàng từ từ trả lời.



      " ra sao cả là ý gì?"



      "Ý là tốt."



      "Nha. . . . . ." ra Diệp Tử Hàng cũng thi tốt a, phải chỉ có mình mình thi tệ thôi, nghĩ đến có người cũng giống như mình ở trong hoàn cảnh khổ sở như vậy, tâm tình Phương Tĩnh Ngôn bỗng nhiên thoải mái lên chút. Sau đó liền bắt đầu cảm thấy tư tưởng bản thân rất tà ác, làm sao có thể đem an ủi bản thân xây dựng thống khổ của người khác chứ? Lại bị chút lương tâm nho mọc răng cắn rứt, cảm thấy bản thân là rất có lỗi với Diệp Tử Hàng. Khi về nhà, ấy ngoại lệ chủ động xuống xe mở cửa viện, đứng đó chờ Diệp Tử Hàng vào viện xong, mới ra ngoài đẩy xe mình tiến vào, lại tự giác chủ động khóa cửa.



      ******



      Phương Tĩnh Ngôn rất nhanh liền vì hối hận ngay vì chút lương tâm cắn rứt đó của mình. ra sao cả? Xếp thứ nhất cả lớp chính là ra sao cả? Nghĩ đến khi Diệp Tử Hàng câu này mặt kia là biểu cảm thản nhiên, Phương Tĩnh Ngôn liền tức muốn ói máu.



      Trong túi sách nhét giấy báo mời họp phụ huynh lần đầu tiên, cưỡi xe đạp, luồng gió thu thổi qua cột sống, chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh thấu xương rồi. Cuộc thi trắc nghiệm đầu năm này, nhóc thi phải kiểu hỏng bét bình thường. Trước kia hồi học tiểu học, tuy rằng bình thường đều là dạng thành tích bậc trung, nhưng thời điểm mấu chốt nhóc có thể phát huy khả năng nâng cao thành tích chút xíu. tại học trường trung học trọng điểm, cao thủ bên cạnh nhiều như mây , bản thân lại buông thả lười biếng quá thể, ngay cả đến thành tích thường thường bậc trung cũng thể bảo lưu nữa rồi. Hôm nay khi học môn tiếng trong lúc vô tình nghe được hai bạn ngồi phía trước là Chung Vân và Chu Thiến tán gẫu nhóc mới biết được, ra trong nghỉ hè các bạn ấy đều tham gia đủ loại lớp học thêm, đặc biệt là ngữ, Chung Vân bạn ấy học xong cuốn sách học kì 1 rồi. Phương Tĩnh Ngôn nghĩ đến bản thân mỗi ngày đều ngồi ở ban công khổ đọc tiểu thuyết võ hiệp, chợt phát , tuy rằng vừa mới khai giảng mà điểm xuất phát của mình và các bạn học tranh thủ kì nghỉ hè liều mạng học tập kia có khoảng cách khá lớn.



      Kẻ đáng hận nhất là Diệp Tử hàng. Cậu ràng mỗi ngày đều giống như nhóc ngồi ở ban công đọc sách giải trí, rảnh rỗi liền trêu chọc mèo, trải qua kì nghỉ hè rảnh rỗi, vì sao có thể thi được thành tích đứng đầu như thế?



      Hôm nay Phương Tĩnh Ngôn bị thầy chủ nhiệm lớp thầy Lưu giữ lại chuyện, đại khá là kêu nhóc đề cao cảnh giác, đừng quá mức lơ là, trải qua quan sát của ông đầu óc Phương Tĩnh Ngôn vẫn có chút thông minh, chỉ cần tốn thêm chút thời gian, cuộc thi lần sau nhất định có tiến bộ. Phương Tĩnh Ngôn cảm kích cổ vũ của thầy Lưu, nhưng nhóc càng hi vọng thầy Lưu đừng gửi giấy mời họp phụ huynh cho ba mẹ mình.



      Phương Tĩnh Ngôn dựng xe trong lều, chậm chạp dám lên lầu. nhóc ngồi xổm dưới tàng cây bên bồn hoa sơn trà, cuộn tròn lại đống, suy nghĩ lại biết làm sao cho ba mẹ nghe về cuộc thi lần này. Nghĩ đến ba mẹ có lẽ rất thất vọng, ruột gan nhóc như thắt lại. Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?



      Cửa viện bị khép khép mở mở nhiều lần, biết là ai trở lại, lại có ai ra ngoài. Lều ở trong sân nằm sâu bên trong nhất, nhóc nhìn thấy cửa viện, người trong viện cũng nhìn thấy nhóc.



      Sắc trời dần dần tối , từng bóng đèn trong tòa viện đều sáng lên.



      người có chút lạnh, bụng cũng rất đói bụng. tường truyền đến tiếng mèo kêu ‘meo’ ——là tiếng kêu của Tú Cầu sau hồi long bong trở về. Tú Cầu nhảy đến bên cạnh bồn hoa, cái bụng tròn vo cũng ảnh hưởng đến tính linh hoạt nhảy nhót của chú ta. Chính bản thân nó ước chừng cũng vì chút sở trường này mà cảm thấy kiêu ngạo, ngẩng đầu lên, chú ta chạy bộ cực kỳ tao nhã. Đột nhiên phát Phương Tĩnh Ngôn ngồi xổm dưới tàng cây sơn trà, Tú Cầu có chút giật mình. Kêu meo meo đến bên cạnh nhóc, dùng đám lông xù thân thiết cọ đầu lên đùi nhóc.



      "Aiz, Tú Cầu, con mèo béo này. Mày sống quá tự do tự tại a!" Phương Tĩnh Ngôn thở dài giơ tay mơn trớn đám lông mượt mà như nước của Tú Cầu cảm thán : "Tao nếu có thể biến thành con mèo như mày quá tốt rồi. Cả ngày ăn uống chơi đùa, quá thoải mái a!"



      Tú Cầu tựa hồ cũng tán thành ý tưởng của chủ, phối hợp khẽ kêu lên liên tiếp vài tiếng, tựa hồ muốn ; Đúng vậy a, cậu nếu là mèo, tớ cam đoan dẫn cậu chơi khắp nơi nha!



      Góc tường phát ra tiếng cười , khiến Phương Tĩnh Ngôn cùng Tú Cầu giật nảy mình. Khi phát ra người đến là Diệp Tử Hàng, Tú Cầu liền khoan khoái ném Phương Tĩnh Ngôn sang bên, ngược lại nhảy vào lòng cậu.



      Phương Tĩnh Ngôn đen mặt, quay đầu thèm để ý đến Diệp Tử Hàng.



      Diệp Tử Hàng ôm Tú Cầu chậm rãi bước thong thả đến bên người Phương Tĩnh Ngôn, : "Cậu cho rằng học theo mèo ngồi xuống như thế là có thể biến thành mèo à?"



      ". . . . . . cần cậu lo!" Phương Tĩnh Ngôn dứt khoát xoay mình sang hướng khác, đưa lưng về phía cậu, tình nguyện để bản thân đối mặt với tường còn hơn.



      "Đồ. . . . . . lừa gạt . . . . . !" Sau lúc lâu, ấy từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ.



      "Tớ lừa cậu khi nào hả ?" Diệp Tử Hàng có chút nghi hoặc, sau khi khai giảng cũng chưa từng với bạn này mấy câu, lừa gạt ? Căn bản thể nào a.



      Phương Tĩnh Ngôn bỗng đứng lên, dùng ngón tay chỉ vào mũi cậu : " ra sao cả? ra sao cả chính là ý thi tốt? Những câu đó chẳng lẽ phải là lời cậu ?"



      Diệp Tử Hàng hơi nghĩ lại rồi , "Tớ láo, là thi tốt."



      Phương Tĩnh Ngôn tức quá, ngược lại bật cười, "Đứng đầu cả lớp là thi tốt hả? là chuyện cười quá mức buồn cười mà! Vậy kẻ xếp hạng thuộc nhóm 2/3 cuối lớp như tớ đây sống thế nào hả?"



      Diệp Tử Hàng buông Tú Cầu ra, đến trước mặt Phương Tĩnh Ngôn, cầm lấy mấy ngón tay run nhè nắm chặt của nhóc duỗi ra, thở dài : " lừa cậu, môn toán được điểm tối đa, ngữ văn đọc hiểu cũng có sai, với tớ mà là thi tốt. Về phần cậu, vốn là thuộc top cuối thi vào trường, việc xếp hạng gì đó, cần để ở trong lòng."



      Phương Tĩnh Ngôn cảm thấy mạch máu cơ thể đều sắp nổ tung mất rồi, bị chọc tức mà cái người khởi xướng kia lại ở chỗ đó lộ ra bộ mặt thành khẩn thuyết giáo.



      "Nhanh về nhà thôi, ba mẹ cậu thấy cậu chưa trở về, ra ngoài tìm vòng rồi đó. Vừa rồi còn muốn gọi điện thoại cho trường học hỏi thăm."



      "Cái gì? Gọi điện thoại cho trường học? Cậu! ! ! Cậu sao sớm hả!" Phương Tĩnh Ngôn sau khi mạch máu nổ tung, lại hưởng thụ cảm giác trái tim như ngừng đập.



      Tối hôm đó, Phương Tĩnh Ngôn viết cuốn nhật kí màu hồng của mình rằng: "Diệp Tử Hàng, cậu dám cười nhạo tớ như vậy! Tớ nhất định phải dùng phương thức của riêng mình đánh bại cậu! Tớ muốn nỗ lực, nỗ lực học tập, ngày nào đó, tớ muốn để tên của mình xếp trước cậu, cho cậu bẽ mặt chơi! Cậu chờ đó!"



      Viết xong nhật ký, Phương Tĩnh Ngôn tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng bản thân mình đánh bại được Diệp Tử Hàng, vênh váo tự đắc nới với cậu, Xếp hạng linh tinh gì đó! cần để ở trong lòng! Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, tâm tình cũng coi như phát tiết ra chút ít, ngâm nga trèo lên giường, quá 2 phút liền ôm gấu bông ngủ mất.



      Vì mục tiêu vĩ đại này, Phương Tĩnh Ngôn sau này giống y chang như những gì nhóc viết ở trong nhật ký, luôn luôn nỗ lực, nỗ lực học tập. Tuy rằng thành tích tăng cao rất nhiều, rốt cục miễn cưỡng chen được vào trong hàng ngũ học sinh xuất sắc của lớp, lại thủy chung qua mặt được Diệp Tử Hàng. Chênh lệch của xếp thứ nhất và xếp thứ 7 vẫn là khá lớn, cũng chỉ là điểm số, còn do trời phú. Điểm này, đánh chết nhóc Phương Tĩnh Ngôn cũng thừa nhận, cũng lại là .



      ****



      Ngày đầu tiên nghỉ đông, trời đổ tuyết.



      Đất trời đều là mảnh trắng xoá, thế giới sạch , giống như rơi vào bên trong thế giới cổ tích.



      Ba Phương sáng sớm trước khi làm cũng quên quấy nhiễu chút con còn lười nhác ở trong chăn, ông đem bàn tay lạnh lẽo tiến vào trong chăn ấm áp dễ chịu của Phương Tĩnh Ngôn, nhéo mạnh cái vào cánh tay nóng hôi hổi của nhóc, rồi sau đó, trước khi nhóc phát ra tiếng thét chói tai, liền ha ha cười chuồn ra khỏi phòng, mang theo tâm tình khoái trá làm.



      Mấy chục năm như ngày, ba Phương đối với trò chơi này luôn luôn nhàm chán. Vì thế, có ngày Phương Tĩnh Ngôn buổi tối ngày hôm trước để cái bàn chải lông cứng giấu trong chăn. Ngày hôm sau ba Phương cười hì hì đưa tay mò vào trong chăn, bị dọa đến nỗi sắc mặt đại biến, kêu to: "Mẹ Tĩnh Ngôn! tốt rồi, mau tới a! Tĩnh Ngôn nhà chúng ta bị biến dị rồi!"



      Thanh lớn đó, dọa cho ba Diệp mẹ Diệp đều vội vã chạy đến gõ cửa, cho rằng xảy ra đại gì đó.



      Thói xấu của ba Phương chỉ có điểm ấy, khi mùa hè, Tĩnh Ngôn có thói quen ngủ trưa. Ông liền thừa dịp con rượu ngủ dùng bút lông vẽ heo và rùa mặt nhóc. Có lần khi Tĩnh Ngôn tỉnh ngủ người lớn trong nhà đều vắng, nhóc liền vừa vừa ngáp ra ngoài viện dạo. Vừa xuống lầu liền đụng phải Diệp Tử Hàng. Diệp Tử Hàng ngây ngốc nhìn ấy chừng phút đồng hồ, nghẹn cười : "Cậu ở trong viện dạo được rồi, ngàn vạn lần đừng ra ngoài viện. Viện này có rất nhiều người lớn tuổi, dọa phải người ta tốt lắm đâu."



      Mọi việc như thế, nhiều đếm xuể. Ba Phương mặt ngoài thoạt nhìn tao nhã nghiêm túc, kỳ thực trong xương cốt lại có nhiều trò nghịch ngợm con nít lắm.



      Phương Tĩnh Ngôn ôm cánh tay nổi hết da gà bị lão ba làm lạnh cứng kia, nghĩ rằng, nhìn bộ dáng lão ba vui sướng thế, sợ là đến lúc tám mươi tuổi cũng có cảm giác chán ghét đối với loại trò chơi này. Aiz, là lão ngoan đồng mang tính khí trẻ con mà. Thôi , mình tại cũng là người lớn rồi, thôi cứ coi như chiều lão ba chút cũng được. Nghĩ như vậy, mặt liền lộ ra nét cười, cảm thấy trong lòng dâng lên loại hạnh phúc vui sướng, ai chỉ có ba ba cưng chiều nhóc, nhóc cũng chiều ngược lại ba ba vậy đó! Ha ha.



      Ngoài cửa sổ có tiếng quét tuyết, còn có thanh người chuyện.



      Chẳng lẽ là mẹ quét tuyết sao? Khoác lên chiếc áo bông, Phương Tĩnh Ngôn vịn cửa sổ, lấy tay lau hơi nước bám cửa kính nhìn ra ngoài.



      Diệp Tử Hàng chỉ mặc chiếc áo jacket màu lam, tay nắm lấy cái xẻng to, ra sức dùng xẻng dọn tuyết ở trong viện và cửa. Tuyết còn rơi, mất bao lâu, tóc, lông mày, lông mi của cậu đều biến thành màu trắng.



      Thân thể thiếu niên mười ba tuổi còn rất bé mảnh mai, bả vai mỏng manh, cánh tay bé. Phương Tĩnh Ngôn vẫn cảm thấy cánh tay Diệp Tử Hàng khác gì mình là bao nhiêu, khí lực cũng nhất định vậy a. nghĩ tới, cánh tay bé như vậy mà cũng có thể huy động cái xẻng vừa nặng vừa to như thế, nhát lại nhát đem cái xẻng đó xúc lên những đám tuyết đổ .



      Bỗng nhiên cảm thấy có chút phục, Diệp Tử Hàng có thể dùng được cái xẻng to và nặng đó, Phương Tĩnh Ngôn cũng có thể.



      Lưu loát đem y phục mặc xong xuôi, rửa mặt xong liền vọt tới trong viện, vỗ vai kẻ bận rộn là Diệp Tử Hàng, Phương Tĩnh Ngôn tràn đầy tự tin nới với cậu: "Nè, cậu nghỉ ngơi , đến lượt tớ!"



      Diệp Tử Hàng liếc cũng liếc nhóc cái, chỉ lo cúi đầu xúc tuyết, : "Cậu xúc nổi đâu, vào nhà ."



      "Hừ! Cậu bớt xem thường người khác !" Phương Tĩnh Ngôn khỏi phân trần phen đoạt lấy cái xẻng trong tay cậu, liền chuẩn bị vác xẻng ra trận.



      Bên này hào khí vạn trượng đoạt lấy cái xẻng từ trong tay người khác, bên kia liền đem xẻng làm rơi xuống đất.



      Kinh ngạc nhìn cái xẻng đất, nhóc ấp úng : "Nặng quá a! Cầm lên cũng nổi. . . . . ."



      Diệp Tử Hàng lắc đầu, nhặt cái xẻng lên từ mặt đất , " kêu cậu vào rồi mà, con sao có khả năng làm mấy công việc dùng đến thể lực này."



      Phương Tĩnh Ngôn lại lần nữa bị đả kích, nhóc phát , nhóc chẳng những ở phương diện tri thức vượt qua được Diệp Tử Hàng, ngay cả ở thể lực cũng chênh lệch khá lớn. Vì sao chứ? ràng là thoạt nhìn thân thể của cậu ta còn gầy hơn mình, lại chứa sức mạnh lớn hơn rất nhiều so với mình chứ?



      Vào nhà rất mất mặt, nhàm chán cùng cực nhóc bắt đầu đắp người tuyết ở trong viện.



      Thân người tuyết trắng, cái đầu tuyết trắng, Phương Tĩnh Ngôn tìm được hai cành cây khô làm tay người tuyết, lại đắp cho người tuyết cái miệng và đôi mắt.



      Diệp Tử Hàng xúc tuyết xong, lau mồ hôi cái trán tinh mịn đứng ở sau lưng nhóc cau mày : "Người tuyết của cậu vì sao có mắt và miệng?"



      Phương Tĩnh Ngôn quay đầu cười hắc hắc với cậu, rồi sau đó viết mấy chữ người tuyết: "Tôi là Diệp Tử Hàng", : "Bởi vì cậu bình thường chính là cái dạng này a! Đều có biểu cảm, mặt luôn trắng bệch! Còn muốn dùng mắt và miệng làm gì? Đắp lên cũng là lãng phí."



      Diệp Tử Hàng chán nản, qua hồi lâu, cậu tiến gần đến trước mặt Phương Tĩnh Ngôn, cười chói lóa, : "Như vậy được tính là có biểu cảm ?"



      Lông mày và lông mi Diệp Tử Hàng đều trắng, lúc này cười rộ lên, cong cong mềm mại, đúng là đáng thể tả, Phương Tĩnh Ngôn tự chủ được gật đầu : "Tính. . . . . . biểu cảm tốt lắm."



      Nụ cười kia nửa giây sau liền biến mất tăm, cậu nghiêm mặt lạnh lùng : "Vậy cậu còn mau đắp lên mắt và miệng của tớ?"



      Phương Tĩnh Ngôn bĩu môi, vừa lẩm bẩm : "Biết! Lòng dạ hẹp hòi. . . . . ." vừa vào nhà tìm đồ có thể làm mắt và miệng.



      Trong hộp đựng kim chỉ của bà nội có rất nhiều chiếc cúc áo đủ màu sắc khác nhau, Phương Tĩnh Ngôn lật tới lật lui, chợt thấy mấy cái cúc áo đá mắt mèo màu đen. Kiểu dáng óng ánh của mấy cái cúc đó, khiến nhóc bỗng chốc liên tưởng đến ngay đôi mắt sáng lấp lánh của Diệp Tử Hàng. Cầm hai cái ở trong tay, lại cắt miếng vải đỏ hình bán nguyệt, sau đó trở lại trong viện.



      Diệp Tử Hàng đối với đôi mắt mà Phương Tĩnh Ngôn đắp lên cho mình rất vừa ý, chỉ có cái miệng kia là thuận mặt, quá đỏ rồi.



      "Cậu soi gương ! Chính là cắt theo hình dáng miệng cậu! Khó coi cũng là miệng cậu khó coi!" Phương Tĩnh Ngôn chết sống cũng nhường cậu thay cái miệng kia.



      Hai người ầm ĩ, mẹ Diệp cầm máy ảnh xuống, cười tít mắt với bọn họ: "Ngôn Ngôn, Tử Hàng, mau đứng bên cạnh người tuyết nào, mẹ chụp cho hai đứa kiểu!"



      Phương Tĩnh Ngôn cùng Diệp Tử Hàng ngoan ngoãn đứng bên cạnh người tuyết, chụp chung tấm hình đầu điên trong cuộc đời bọn họ.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :