1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

DÂU TRƯỞNG - NHẠC NHAN (10C - Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      DÂU TRƯỞNG

      [​IMG]

      Nguồn: ***************.com
      Tác giả: Nhạc Nhan
      Converter: Ngocquynh520
      Edit & beta: TiêuKhang
      Độ dài: 10chương + 2 n.truyện
      Thể loại: cổ đại, sủng​

      VĂN ÁN
      Xuất giá tòng phu, trung trinh thủ khiết*, hiếu thuận cha mẹ chồng.

      *Trung trinh thủ khiết = giữ gìn trong sạch tiết hạnh của người phụ nữ.

      Đây là tam tòng tứ đức mà tất cả mọi người phụ nữ đều nên tuân thủ, nàng cũng ngoại lệ.

      Nhưng tuân thủ nghiêm ngặt phụ đạo chỉ đổi lấy lại bị trượng phu phản bội, thêm tờ giấy hòa ly . . . . .

      Tuy rằng chồng trước xem nàng như cỏ dại, nhưng ngờ có người lại xem nàng như trân bảo.

      Nàng vừa khôi phục thân phận tự do, liền có người vội vã chạy tới cầu hôn.

      Đối phương còn là quyền thế rất lớn, quyền thần Triều Đình Đệ Nhất Nguyên gia Đại công tử.

      Có lầm hay ? Dựa vào Nguyên gia nhà cao cửa rộng như .

      Trong kinh thành có biết bao thiên kim quý nữ, chờ đợi cơ hội để gả vào nhà làm dâu trưởng.

      Sao lại có thể cam tâm chịu cưới nàng? “Còn tì vết” nữ tử đâu?

      Muốn cưới nàng cũng được, nhưng nàng muốn ba điều quy ước với :

      , là nàng phải làm chính thê. Hai, là thể cưới nhà kề (vợ ), thể nạp thiếp ( hơn vợ ).

      Ba, nếu như người phụ nữ khác, nàng muốn hưu phu chứ phải hòa ly.

      Nào ngờ, thiếu gia chỉ trả lời bốn chữ : Bằng lòng tuân theo!

      là lừa bịp nàng biết, khi dễ nàng bị người ta ném , cho rằng nàng chỉ có diện mạo đầu óc sao?

      Mặc kệ khỉ gió có phải lừa nàng hay , chỉ cần có điều làm được, nàng lập tức hưu .
      p/s: Đại trạch môn hệ liệt - Nhạc Nhan gồm 5 bộ: Dâu trưởng, Tiểu thiếp, Con thứ, Tái giá Thái tử phi.
      Last edited: 22/11/14
      fujjko thích bài này.

    2. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit & Beta: TieuKhang

      Chương 1.1

      Xuân hàn se lạnh. (tiết mùa xuân hơi lạnh) Tuy rằng mùa Xuân Giang Nam đến hơi sớm chút, nhưng thời tiết năm nay lại cố tình khác thường. sau lập Xuân mà còn rơi xuống trận bão tuyết đủ bao phủ cả mắt cá chân, khiến mùa xuân trở nên lành lạnh. (lập xuân là vào khoảng đầu tuần của tháng Giêng lịch)
      Vì trước đó vài ngày, Vân Thanh La trở về nhà mẹ đẻ thăm cha ngã bệnh, kết quả gặp phải thời tiết mùa xuân lạnh lẽo nên bản thân bị cảm lạnh. Mẹ chồng xưa nay luôn nghiêm khắc ít khi thông cảm, lại cho phép nàng nghỉ ngơi mấy ngày, buổi sáng cần dậy sớm qua hầu hạ vấn an.
      Vì thế hôm nay nàng dậy muộn chút, mũi vẫn còn hơi khó thở, sau đầu từng trận đau nhức như muốn vỡ ra.
      Hai đại nha hoàn hồi môn Chi Nhi và Diệp Nhi đến hầu hạ tiểu thư mình mặc quần áo, Chi Nhi lấy ra chiếc áo khoác kim tuyến đỏ thẫm thêu hoa văn Phú Quý: "Đêm hôm qua lại có tuyết rơi, nghe Lưu đại tẩu trong nhà bếp , có hai gian phòng chứa củi đều bị đè sập, biết lúc này ở bên ngoài còn phải bị thương bao nhiêu người, bao nhiêu trâu bò chết vì lạnh nữa. Bệnh của tiểu thư vẫn chưa khỏi hẳn, hôm nay nhất định phải mặc dầy để sưởi ấm chút."
      Đầu Vân Thanh La mơ màng choáng váng, bởi vì mũi khó thở hô hấp chỉ dựa vào miệng, lại nghe Chi Nhi thao thao bất tuyệt ( lải nhải), nhất thời cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn.
      Diệp Nhi nhìn tiểu thư thoải mái, nhàng đánh Chi Nhi cái: "Tiểu thư thoải mái, ngươi còn nhiều."
      Tiểu nha hoàn hầu hạ mang nước ấm tới, Diệp Nhi tự mình hầu hạ tiểu thư rửa mặt súc miệng.
      Khi Diệp Nhi dùng khăn mềm lau mặt cho Vân Thanh La, nàng rốt cuộc mới từ trong trạng thái mơ hồ tỉnh táo lại, có chút lo lắng hỏi: "Đêm qua có bão tuyết? Vậy chậu Hoa Nghênh Xuân của ta thế nào? Chi Nhi, mau mở cửa sổ nhìn xem chút."
      Chi Nhi che miệng cười : "Tiểu thư là bị bệnh làm cho hồ đồ rồi, chiều hôm qua trời vừa bắt đầu u, trước khi ngủ, phải người căn dặn nô tỳ đem chậu Hoa dời vào trong phòng sao? Người xem hoa ở ghế này là cái gì?"
      Vân Thanh La lấy tay vỗ vỗ cái trán: "Cảm tạ trời đất, ta là hồ đồ."
      Ở dưới bệ cửa sổ, ghế hoa dài có đặt chậu Hoa Nghênh Xuân cành lá sum xuê, giữa chậu hoa được phối hợp viên đá hút nước màu mận chín rất đặc biệt.
      Vân Thanh La quyến luyến rời chậu cảnh và thường xuyên tu bổ, cho nên giữ được nguyên vẹn hình dáng xinh đẹp, cành thưa lá um tùm, sức sống dồi dào. Ở cành xanh nhạt, có vài nụ hoa , nếu phải thời tiết mùa Xuân bị đảo lộn, chậu hoa này hẳn là nở.
      Vân Thanh La rất thích hoa cỏ, chậu cảnh này là trượng phu Hà Hướng Nam tặng cho nàng sau khi thành thân, vẫn luôn được nàng thích.
      Mùa Thu năm trước Vân Thanh La thành thân, cho tới bây giờ vừa đúng nửa năm. Vị hôn phu Hà Hướng Nam là con trai thứ hai của đại tộc Hà gia, nhưng vì là con nối dõi duy nhất chính thê sinh ra, thân phận so với huynh trưởng của thứ thiếp sinh và hai người đệ đệ ở dưới đều phải quý trọng hơn, mà Vân Thanh La xem như làm dâu dòng chính, địa vị cũng có vẻ tương đối quan trọng.
      Hà gia từng là Đại Quý Tộc nhưng giờ xuống dốc, Hà gia cũng còn cao quý như trước.
      Triều đại bây giờ tên là "Cảnh", khai quốc được ba đời, hoàng gia họ Huyền, đương kim Hoàng Đế tên Huyền Dục.
      Hà gia là trọng thần khai quốc, thành tích lớn lao, chủ nhân Hà gia từng làm Thái Úy, nắm giữ chiến cả nước, có thể quyền cao chức trọng. Tổ phụ (ông và cha) Hà Hướng Nam từng liên hợp những đại thần khác phế bỏ thái tử, vốn ủng hộ hoàng tử nhất của tiên đế lên ngôi. Nhưng sau khi con rối Hoàng Đế lên ngôi, vẫn cam tâm còn muốn mưu đoạt quyền.
      Tiên đế dĩ nhiên đồng ý cơ nghiệp nhà mình rơi vào tay người khác, ngay lúc đó đại thần đảm nhiệm phụ chính Nguyên Bắc Cố thương nghị hợp tác với nhau, thầm chèn ép Hà gia, đoạt lại quyền thế của bọn họ. Sau đó tân Hoàng Đế Huyền Dục lên ngôi, Hà gia tiếp tục bị chèn ép được coi trọng, cũng vì vậy mà càng lụn bại suy thoái.
      Vị hôn phu Hà Hướng Nam của Vân Thanh La chỉ làm quan Quốc Tử Giám hạ cấp Lục Phẩm, mà phụ thân của còn thấp kém hơn, chỉ có chức vị Ngũ Đẳng Tử Tước, ngay cả chức quan chính thức cũng có. (Tử tước là nhà quý tộc xếp cao hơn Nam Tước và thấp hơn Bá Tước)
      Quốc Tử Giám chính là trung tâm quan viên học tập, con cháu quan viên thất phẩm trở lên mới có thể được vào học, chủ yếu phụ trách dạy học chính là quan viên cấp cao, mà quan Quốc Tử Giám là người ở bên trong phụ trách chút việc vặt vãnh linh tinh của quan lại.
      Hà Hướng Nam tâm cao khí ngạo, vẫn luôn vì thế buồn bực vui.
      Vân Thanh La và Hà Hướng Nam là chỉ phúc vi hôn, từ khi nàng vừa sinh ra nhất định phải gả cho Hà Hướng Nam. Đối với vị hôn phu bề ngoài phong lưu phóng khoáng, tài hoa hơn người, nàng luôn luôn kính trọng, về phần có hay , năm nay nàng chỉ mới mười bảy tuổi, còn chưa biết ràng lắm.
      Nàng chỉ biết là phải lấy trượng phu làm trời, thương , kính trọng , hầu hạ , sanh con dưỡng cái cho , trông coi việc nhà đến đầu bạc răng long, đây cũng là cuộc đời của nàng.
      Cũng là cuộc đời của đại đa số nữ tử chứ? Chưa gả tòng phụ, gã tòng phu, cứ như vậy, tất cả đều định sẵn rất tốt.
      Vân Thanh La sau khi cưới, ở trong mắt người ngoài, quan hệ phu thê xem như hài hòa, hai người chưa bao giờ tranh cãi qua, nhưng mà thực tế à?
      thực tế là, từ đêm đầu tiên bọn họ thành thân, bọn họ cũng có chung giường chung gối, tuy rằng Hà Hướng Nam thỉnh thoảng có đến trong viện của Vân Thanh La, nhưng mỗi lần tới đều ở lại thư phòng trong viện.
      Thành hôn gần nửa năm, tân lang trước giờ vẫn chưa có chạm qua tân nương tử, chuyện này e rằng bất kỳ người nào cũng thể tin nổi. Suy cho cùng, Vân Thanh La chẳng những tệ, mà còn từng được vinh dự làm "Đệ nhất mỹ nhân Kinh thành " nha!
      Rốt cuộc tân lang hài lòng về nàng ở điểm gì? Vân Thanh La có cách nào đem loại chuyện xấu hổ này với người khác, chỉ có thể thầm chịu đựng.
      Ngày kế đêm động phòng hoa chúc, hỉ bà có lấy được vải trắng lạc hồng tượng trưng trong sạch giường cưới của nàng, rất hoài nghi nhìn nàng, bà bà (mẹ chồng) cũng kín đáo dò hỏi vài lần, nàng biết nên trả lời như thế nào. Bắt đầu từ khi đó, bà bà liền thể ràng rất thích nàng.
      Vân Thanh La qua quýt dùng qua bữa sáng, tiếp tục đùa nghịch Hoa Nghênh Xuân của nàng.
      Ngoài sân tuyết đọng dầy, nhóm hạ nhân vẫn chăm chỉ quét dọn, nha hoàn Chi Nhi, Diệp Nhi cũng đứng ở cửa xem náo nhiệt. Chi Nhi thích nghịch ngợm, nắm khối tuyết cầu ném vào người Diệp Nhi, hai người cười lăn cười lộn.
      Thời gian nhanh chóng đến xế trưa, Hà Hướng Nam vào trong sân. Vân Thanh La bước nhanh tới cửa nghênh đón, giúp lấy xuống áo choàng lông cừu dính đầy bông tuyết, tỉ mỉ phủi sạch, rồi giao cho Chi Nhi treo ở lò sưởi bên cạnh hong khô.
      Vân Thanh La lại tự mình rót trà nóng, mang cho Hà Hướng Nam, lời nhàng hỏi: "Hôm nay tương đối lạnh, phu quân ở bên ngoài có bị lạnh hay ?"
      Thái độ Hà Hướng Nam ngược lại, dành cho nàng ôn tồn săn sóc. Sắc mặt của trầm, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng, ánh mắt chỉ dừng lại ở người của Vân Thanh La lát, rồi lại di chuyển sang chỗ khác.
      Lòng của Vân Thanh La theo đó chìm xuống chút, giọng hỏi: "Phu quân, làm sao vậy?"
      Hà Hướng Nam đứng lên, khoát khoát tay: "Giữa trưa ta với phụ thân đại nhân cùng nhau dùng bữa, ngươi tự mình ăn !"
      Vân Thanh La lại lấy áo choàng sớm sấy khô ở lồng sưởi choàng lên cho , tiễn đến cửa sân . Nhìn theo bóng lưng Hà Hướng Nam, Vân Thanh La đứng ngây người trong gió lạnh hồi lâu.
      fujjko thích bài này.

    3. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit & beta: TiêuKhang

      Chương 1.2

      Buổi chiều, em dâu Vân Thanh La, Lâm Đan Ny con dâu thứ ba của Hà gia đến chơi.
      Lâm Đan Ny và Vân Thanh La cùng tuổi, tính tình hướng ngoại, thích cười cười . Dung mạo nàng chỉ bình hường, dáng người có chút yểu điệu, cho nên rất hâm mộ khuôn mặt xinh đẹp có hai của Vân Thanh La, thường xuyên đến tìm Vân Thanh La chuyện tán gẫu.
      Nghiêm túc mà tính, Lâm Đan Ny và Vân Thanh La xem như có quan hệ họ hàng xa, vì vậy quan hệ cá nhân hai người rất tốt, ngược lại đại tẩu tính tình vắng lạnh, ít qua lại với các nàng.
      Người Lâm Đan Ny chưa vào nhà, tiếng tới trước ── "Ây da! Chị dâu, hay rồi !"
      Vân Thanh La sớm quen tính cách nàng chuyện có gì lại xé to ra, đợi nàng vén lên rèm chắn gió dầy vào, mới cười nhìn nàng cái, hỏi: "Lại xảy ra chuyện lớn gì?"
      Lâm Đan Ny thấy vẻ mặt nàng điềm tĩnh, dịu dàng tươi cười, nhưng hai gò má bởi vì có chút gió lạnh mà làm cho ửng đỏ, lại càng thêm lộ vẻ mềm mại động lòng người, bước chân dồn dập của nàng cũng phải ngừng lại, do dự hỏi: "Chị dâu vẫn chưa biết?"
      Vân Thanh La càng thắc mắc, hỏi: "Biết cái gì?"
      Lâm Đan Ny bỗng nhiên trầm mặc xuống. Sau đó nàng dậm chân, xoay người lại chạy , chỉ vội vàng để lại câu: "Chị dâu nên mau chóng tìm nhị ca hỏi ràng, rồi tính toán làm sao cho thỏa đáng."
      Vân Thanh La bị làm cho hồ đồ, gọi Chi Nhi đến hỏi: "Hôm nay bên ngoài có chuyện lớn gì?"
      "Em cũng lắm, hôm nay cảm thấy những người làm đều kỳ kỳ quái quái, thấy em và Diệp Nhi ánh mắt cũng né tránh."
      Vân Thanh La phái Diệp Nhi cẩn thận cửa trước dò la, thuận tiện thư phòng hỏi thăm Hà Hướng Nam có thời gian đến đây chuyến.
      Diệp Nhi rất nhanh trở về, Hà Hướng Nam cùng, nhưng trong tay Diệp Nhi lại có thêm phong thư.
      Sắc mặt của Diệp Nhi tái nhợt, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của tiểu thư nhà nàng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước mặt Vân Thanh La, lệ rơi đầy mặt mà giao thư lên.
      "Tiểu thư. . . . . ."
      Vân Thanh La nhận lấy phong thư, nhìn hai nét chữ thẳng tắp được viết to và đậm đó: Hưu Thư!
      Trượng phu hưu thê, chiếu theo luật lệ "Thất xuất chi điều".
      Cái gọi thất xuất, là chỉ "Bất hiếu với phụ mẫu", " con", "Dâm đãng", "Đố kị", "Có bệnh khó chữa", "Mồm miệng nhiều", "Trộm cắp".
      Vân Thanh La biết mình phạm điều gì?
      Chuyện khác , nếu kiên quyết bàn về " con", ở văn bản luật lệ cũng có quy định ràng, nam tử bốn mươi con có thể cho phép nạp thiếp, Hà Hướng Nam vừa tròn hai mươi, Vân Thanh La năm nay mười bảy tuổi, mới thành hôn nửa năm, thậm chí trước giờ có viên phòng, đây phải là muốn gán tội cho người khác sao?
      Chi Nhi, Diệp Nhi khóc thành đoàn rồi.
      Vẻ mặt Vân Thanh La lại bình tĩnh, nàng cầm lấy tờ giấy hưu thư có những tội danh "Có lẽ có" mở ra xem lại, bỗng nhiên nhìn hai người nha hoàn cười : "Khóc cái gì, cũng phải là trời sập à." (có lẽ có : Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cáo cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì , Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt có căn cứ)
      Chi Nhi, Diệp Nhi thấy sắc mặt tiểu thư có gì khác, thậm chí còn cười ra tiếng, cho rằng nàng bị kích động quá mức phản ứng kịp, lại càng thêm thống khổ.
      Vân Thanh La tiếp tục : "Khó trách mấy ngày nay bà bà khách khí với ta như vậy, ra là trong lòng từ lâu toan tính muốn đẩy ta ra ngoài. Vài ngày trước phu quân luôn về trễ, là xã giao giới quan lại, Đan Ny nhất định có kỳ quái, ta còn cười nàng xen vào việc của người khác. . . . . ."
      Nàng cười cười rồi bỗng nhiên rơi lệ, cơ thể yếu ớt tựa vào giường quý phi, mặc cho nước mắt thê lương chảy xuống.
      Chi Nhi, Diệp Nhi lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rơi lệ, cũng dám nhiều lời khuyên giải an ủi, sợ rằng cẩn thận sai cái gì kích thích đến nàng, khiến cho tinh thần nàng càng thêm tổn thương.
      Vân Thanh La lặng lẽ rơi lệ lát, dùng khăn tay lau nước mắt, rồi bảo Chi Nhi: "Giúp ta lấy cái khăn ướt lau mặt, Diệp Nhi giúp ta trang điểm lại."
      Hai nha hoàn đều bận rộn chuyện của mình, dựa theo căn dặn của nàng hầu hạ tốt.
      Vân Thanh La thay đổi trang phục chính thê mặc ngoài người, cởi ra chiếc áo gấm hoa đỏ thẫm vừa may khi tân hôn, đổi lại chiếc áo gấm màu xanh, phía dưới là chiếc váy Thủy Thanh Bát (chả biết váy này kiểu gì lun), bên ngoài phủ lên chiếc áo choàng có viền lông chồn, ngay cả lớp vải lót bên trong mũ đội cũng được làm từ những sợi lông thỏ.
      Nàng nhìn Chi Nhi, Diệp Nhi : "Các ngươi với ta đến gặp lão gia trước."
      đến lão gia, chính là phụ thân Hà Hướng Nam, gia chủ đảm nhiệm Hà gia, Hà Hồng Vinh, Hà đại lão gia. Hà Hồng Vinh và Vân Hán Sinh phụ thân của Vân Thanh La chính là bạn tốt nhiều năm, Vân gia bởi vì có quan hệ với Hà gia mà cùng nhau suy sụp, tại phụ thân Vân Thanh La dứt khoát từ quan dính dáng đến việc triều chính, an tâm ở nhà mà làm chủ lão gia, quan tâm đến việc đời.
      Hà Hồng Vinh ở thư phòng của , nhìn thấy con dâu thứ hai của mình.
      Vừa mới qua tuổi bốn mươi, thái dương hoa râm, bởi vì buồn bực thất bại, say rượu lâu dài mà ánh mắt vẩn đục, ngay cả chóp mũi cũng có chút ửng đỏ, mũi mơ hồ lộ ra dấu hiệu của bã rượu.
      dám nhìn thẳng Vân Thanh La, ánh mắt né tránh, biểu cảm có chút ngượng ngùng.
      Vân Thanh La theo lễ nghi quỳ gối vấn an với , sau đó mới bảo Chi Nhi giao phong hưu thư cho công công. (cha chồng)
      Hà Hồng Vinh nét mặt già nua ửng đỏ, ho khan vài tiếng. Vân Thanh La : "Xin thứ cho con dâu mạo muội, cả gan phạm thượng hỏi câu, từ mùa Thu năm trước con dâu gả vào Hà gia, tư cách có từng làm trái với đạo phu thê, dẫn đến phạm phải ‘Thất Xuất Chi Điều’?"
      Hà Hồng Vinh : " có, đúng là có, nhưng. . . . . ."
      Vân Thanh La cắt ngang lời , còn : "Công công chính miệng thừa nhận có là tốt rồi, con dâu nếu có phạm ‘Thất Xuất Chi Điều’, vậy nhất định dám nhận lấy phong hưu thư này."
      Hưu thư, đối với nữ tử là xúc phạm nặng nề, phải người bình thường có thể tưởng tượng.
      Môt khi bị hưu, về mặc đức hạnh của người phụ nữ này có chút thua thiệt, sau khi trở về nhà mẹ đẻ rất khó tái giá, cho dù có người nguyện ý cầu hôn lần nữa, phần lớn đều phải là người tốt lành gì. Huống chi xem như tái giá, cả đời cũng bị khi dễ làm cho nhục nhã, vĩnh viễn trở thành sỉ nhục xóa được.
      Hà Hồng Vinh thở dài, "Thanh La à, Hà gia ta thực xin lỗi con, nhưng xảy ra chuyện này là có nguyên nhân. . . . . ."
      "Công công, việc đến nước này, Thanh La cũng quan tâm muốn hỏi đến nguyên nhân thế nào, Hà gia quyết tâm đuổi con cũng sao cả, nhưng điều kiện phải do con đưa ra, hưu thư con vạn lần dám nhận, xin đổi thành thư hòa ly."
      Hà Hồng Vinh gật đầu : "Đúng, đúng, việc này cần phải vậy. Hướng Nam chỉ nghe kẻ khác , tùy tiện viết hưu thư, lỗ mãng."
      "Còn nữa, xin mời đem của hồi môn của con trả lại nguyên vẹn."
      "Đây cũng là chuyện đương nhiên, chuyện đương nhiên rồi."
      Vân Thanh La gật gật đầu, lại : "Cuối cùng là, khi Thanh La cùng hôn phu hòa ly, có nghĩa Vân thị và Hà thị đoạn tuyệt quan hệ, về sau còn bất kỳ liên hệ gì."
      Rốt cuộc sắc mặt Hà Hồng Vinh đại biến, tức giận : "Hồ đồ! mấy đời hai nhà qua lại thân thiết, há có thể vì chuyện nhi nữ mà đoạn tuyệt? Ngươi tạm thời trở về ! Loại chuyện hệ trọng này phải nữ nhi như ngươi có thể can thiệp."
      Vân Thanh La cũng tranh cải, chỉ hành lễ lần nữa rồi xin cáo lui.
      Đêm đó, Hà Hướng Nam có trở về phòng ngủ, nhưng lại sai người đưa tới phong thư hòa ly được ký tên đóng dấu.
      Vân Thanh La cất kỹ thư hòa ly rồi dặn dò Chi Nhi, Diệp Nhi bắt đầu chuẩn bị của hồi môn. Chi Nhi khóc hai mắt đỏ ửng, vừa rơi nước mắt vừa thu dọn.
      Vân Thanh La lấy giá y (áo cưới) đỏ thẫm và trang phục chính thê vẫn còn mới tinh, tất cả gói thành hai bao lớn, nhìn Diệp Nhi : "Sáng sớm ngày mai ngươi lặng lẽ đem những thứ này đưa cho Lưu đại tẩu ở nhà bếp, hơn nửa năm nay bà ấy chiếu cố ta rất nhiều, ta mới bị bỏ đói, có ăn canh thừa cơm lạnh. Đại khuê nữ (con lớn) nhà bà ấy cũng sắp xuất giá, ngươi đến hỏi xem bà ta có cần những y phục này hay ? Nếu bà ta cảm thấy điềm xấu cần, ngươi hãy đem những y phục này đều bỏ vào trong lò đốt hết ."
      Diệp Nhi rơi lệ so với Chi Nhi cũng ít, nhưng nàng khéo léo kiềm chế, hiểu được tiểu thư muốn nhìn thấy những thứ đồ khiến cho mình thương tâm, liền gật đầu đáp: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ làm tốt."
      Đồ vật trong phòng của Vân Thanh La, từ giường lớn đến bàn, ghế, bàn dài, chai chai lọ lọ đến trang sức bài trí, đều là của hồi môn Vân gia, tại chỉ có thể thông báo Vân gia phái người tới khiêng trở về.
      Sáng sớm hôm sau, Lâm Đan Ny liền chạy tới viện của Vân Thanh La. Vẻ mặt Lâm Đan Ny đau thương khổ sở, nàng khó kiềm được bình thản, qua lúc mới : "Chuyện này cũng còn cách nào khác, ai bảo nhị ca được đương kim trưởng công chúa nhìn trúng đây, tất cả đều thể trách nhị ca?"
      "Trưởng công chúa?" Vân Thanh La nhướn lên lông mày hỏi.
      "Hả? Thanh La tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi vẫn biết?" Lâm Đan Ny lại chuyện bé xé to lên, "Ta còn tưởng rằng ngươi sớm biết ít tin đồn rồi chứ! Vài ngày trước phải ta nhắc nhở ngươi sao? Nhị ca gần đây sớm về trễ, phải là vì ở cùng trưởng công chúa sao? Nghe bọn hạ nhân , ra nhị ca theo đuổi trưởng công chúa lâu rồi. Trước kia từng bị trưởng công chúa cự tuyệt cầu thân, vì vậy mới thành thân với tỷ tỷ. Ai ngờ sau khi thành thân, trưởng công chúa ngược lại đối với nhị ca tình cảm nồng nàn, ầm ĩ cho tới hôm nay rốt cuộc đến tình cảnh này."
      Vân Thanh La sau lúc rối loạn, chợt cười tiếng: "Biết sao? biết như thế nào?"
      Hóa ra là thế. . . . . .
      ra trong lòng của Hà Hướng Nam chỉ có người con cành vàng lá ngọc kia, vì trưởng công chúa mà ngay cả thê tử chính thức chạm cũng thèm chạm vào chút, nhờ thế mới làm cảm động được trái tim trưởng công chúa sao?
      Lâm Đan Ny yên lặng rất lâu, sau đó mới thở dài. "Đúng vậy à, ai bảo sinh mệnh người ta tốt, sinh ra ở gia đình đế vương đây? Người ta muốn cùng ngươi tranh giành trượng phu, ngươi cũng chỉ có thể chắp tay nhường cho người ta."
      Vân Thanh La ảm đạm cười nhạt. Nàng chính vì chuyện này khóc lần, sau đó luôn như ở trong mộng, toàn bộ cảm giác có chân , bởi vậy nên chẳng có cảm thấy khổ sở gì nhiều.
      Có lẽ bản tính nàng lạnh nhạt? Có lẽ bản tính nàng thoải mái? Dù sao, nàng cũng như những người đó mong đợi, khóc hai nháo ba thắt cổ, muốn chết muốn sống ầm ĩ khó coi.
      Lâm Đan Ny lại thở dài, "Ta vốn là hâm mộ ngươi cùng nhị ca, hai phu thê các ngươi luôn tôn trọng nhau như khách, nhị ca lại giữ mình trong sach, trước giờ trêu chọc hoa hoa cỏ cỏ ở bên ngoài, đâu có giống nhà ta, trong nhà ngoài nhà, tanh có mặn có, cái gì cũng chạm chút, mỗi khi nghĩ đến ta đều đau lòng, aizzz. . . . . . Trước kia ta khổ sở còn có thể tìm tỷ tỷ trò chuyện, sau này ngươi rồi, ta sao có thể chịu đựng được đây?" xong Lâm Đan Ny bắt đầu cúi xuống gạt lệ.
      Vân Thanh La đối với việc này cũng biết làm sao, xã hội đối nữ tử đều có công bằng, nam nhân có thể thê nhiều thiếp, nữ nhân lại phải trước sau như , thậm chí ngay cả tái giá cũng phải chịu đủ chê trách.
      "Muội muội nhanh chút nên có hài nhi , mai sau dựa vào đứa , đừng chỉ trông cậy vào nam nhân."
      Lâm Đan Ny gật gật đầu, "Đúng vậy, ta thừa nhận thấy rồi. Nam nhân trong thiên hạ xấu xa giống như nhau, ai có tấm lòng chân ."
      ******
      *Hưu thê: Bỏ vợ *Hưu phu: Bỏ chồng
      *Hòa ly: Ly dị (hai bên đều đồng ý bỏ nhau)
      fujjkoBetty thích bài này.

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit & beta: TiêuKhang

      Chương 1.3

      Sau buổi trưa hôm đó, Vân Thanh La thu dọn xong hành lý tùy thân, ánh mắt cuối cùng dừng ở chậu Hoa Nghênh Xuân vẫn luôn quí, sau đó giữa tiếng kêu lên khổ sở của Chi Nhi và Diệp Nhi, nàng tự tay đập bể nát chậu cảnh, rồi đem Hoa Nghênh Xuân trồng vào vườn hoa trong viện.

      Nàng cười cười với hai nha đầu : "Hoa cỏ vẫn nên trồng ở trong đất mới sống được lâu dài, chỗ chậu hoa nho kia, làm sao để cho nó ung dung tự tại đây?"

      Sau đó, chủ tớ ba người Vân Thanh La xe , hành lý ít trở về nhà mẹ.

      Hà Hướng Nam từ đầu tới cuối cũng hề lộ diện.

      Vân Thanh La có chút mất mác, cảm thấy đối với chờ đợi mơ hồ của mình cho là đúng, như vậy cũng tốt, đoạn tuyệt sạch , hai bên còn quan hệ nữa, từ nay về sau, ngươi đường Dương Quan của ngươi, ta cầu Độc Mộc của ta.

      Từ xưa : "Nam nhân vợ sau, nữ tử trọng chồng trước."

      Vân Thanh La ở đáy lòng hung hăng cười nhạo hai tiếng, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bảo nàng trọng chồng trước? Chồng trước như vậy bảo nàng lấy cái gì để "Trọng" ? hoàn toàn cắt đứt, nàng từ đây về sau đương nhiên cũng hoàn toàn xóa sạch ra khỏi sinh mệnh của nàng.

      Hôm nay khí trời sáng sủa, mặt trời nhô lên cao, tuyết đọng đường bắt đầu tan chảy, đường trở nên lầy lội vô cùng khó . Vân gia vốn cũng có trạch viện ở kinh thành, nhưng kể từ khi Vân gia lão gia Từ Quan quy , bán khu nhà cấp cao trong kinh, chuyển đến biệt viện ở ngoại ô phía Đông kinh thành. Đoạn đường này tính là gần, từ kinh thành Hà trạch ra khỏi cửa Đông Dương, ngang qua cầu Thanh Khê, xuyên qua thành Đông Phủ, mới có thể đến được chỗ nghỉ chân Đông Dã vùng lân cận biệt viện Vân gia.

      Từ khi ra khỏi cửa Đông Dương, Chi Nhi liền giống như thoát khỏi trói buộc, bắt đầu tức giận oán trách Hà gia vong ân phụ nghĩa, nếu như năm đó phải Vân gia vì bảo vệ tánh mạng cả nhà Hà gia, sao có thể vô tội bị liên luỵ, làm sao có thể bị suy sụp đây?

      " gia, , ấy là Hà nhị công tử thậm chí lần gặp mặt cuối cũng thấy, ngay cả đưa tiễn chút cũng đưa, là quá vô tình, có trách nhiệm, lại phải lẩn trốn làm con rùa đen rút đầu, phi!"

      Vân Thanh La nhàn nhạt liếc nàng cái.

      Diệp Nhi đẩy đẩy Chi Nhi, trách mắng: "Đừng nên bậy! Nào có hạ nhân chủ nhân như vậy?"

      Chi Nhi hừ tiếng, lại : " làm gì có bộ dáng chủ nhân? Tiểu thư từ khi gả vào Hà gia, trợ giúp cho biết bao nhiêu? ở ngoài giao thiệp tiệc rượu vui vẻ, tiêu xài lớn như vậy, Hà gia khốn khó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, còn phải là tiểu thư tự móc tiền túi? Hôm nay thế nào? bám vào trưởng công chúa Kim Dương, liền cước đá văng tiểu thư chúng ta, vậy những thứ gì đó sao!"

      Trưởng công chúa Kim Dương là tỷ tỷ cùng mẹ với đương kim thiếu niên hoàng đế, tuổi hơn hai mươi vẫn chưa xuất giá, tự xưng là tìm được lang quân như ý, tại xem ra nàng đúng là hợp ý Hà Hướng Nam, công chúa cam lòng cùng người khác chung chồng, lại càng muốn làm thiếp, vậy chỉ có giải quyết chính thê của Hà Hướng Nam, cho nên Vân Thanh La lại trở thành vật hy sinh.

      Thiếu niên hoàng đế thích có bất kỳ quan hệ nào với người Hà gia, nhưng trưởng công chúa Kim Dương đòi chết đòi sống nhất định phải gả cho Hà Hướng Nam, nghe ầm ĩ xôn xao, rất là náo nhiệt.

      Diệp Nhi lo lắng nhìn vẻ mặt bình thản của tiểu thư, giọng : "Hôm nay xem ra, Hà nhị công tử vốn phải là phu quân, bây giờ vẫn chưa tính hòa ly, nô tỳ lo lắng cuộc sống sau khi tiểu thư về nhà mẹ đẻ, càng khó khăn hơn."

      Chi Nhi nghe xong, nhất thời cũng có lên tiếng.

      Vân Thanh La cười : "Ngươi nghĩ nhiều rồi, cuộc sống lúc nào cũng do con người, làm sao có nhiều khổ sở như vậy."

      Diệp Nhi lên tiếng: "Nô tỳ biết tiểu thư xưa nay kiên cường, nhưng tại giống như xưa, mặc dù là hòa ly, nhưng dù sao. . . . . ."

      Tuy rằng thực tế nàng vẫn là người con trong sạch, nhưng mà ở trong mắt người đời, nàng dù sao cũng là phụ nữ bị phản hôn, có thể còn trong sạch, tiểu thư còn là khuê nữ, nhà mẹ đẻ sao có thể là nơi đặt chân lâu dài?

      Huống chi, thân mẫu Vân Thanh La vào lúc nàng năm tuổi ngã bệnh qua đời, phụ thân đem nàng Giang thị vốn dĩ là tiểu thiếp lên phù chánh (từ thiếp lên làm vợ chính thức), Giang thị là người bề ngoài dịu dàng nhưng ra là người chua ngoa gay gắt, nếu như phải Vân Thanh La còn có người ca ca cùng mẹ con dòng lớn làm chỗ dựa, nếu như phải Giang thị chỉ sinh ba nữ nhi thể sinh ra nhi tử, nếu như phải dì ruột Vân Thanh La gả vào Tiết gia trong ba nhà giàu có nhất nay trở thành đương gia chủ mẫu, vận mệnh Vân Thanh La chỉ sợ càng thêm nhấp nhô.

      Xe ngựa mới vừa qua cầu Thanh Khê, chợt phía sau trận tiếng vó ngựa dồn dập, Vân Thanh La nghi ngờ, nghe thấy tiếng ngựa hí dài hơi, cuối cùng chậm rãi dừng ở bên cạnh xe ngựa của nàng.

      tuấn mã đen nhánh vị nam tử trẻ tuổi nhã nhặn ngồi đoan chính, thân trường bào gấm vóc trắng như tuyết, đai ngọc thắt lưng, mũ ngọc buộc tóc, mày kiếm mắt sáng, nụ cười sáng lạn.

      Khi gió thổi qua, vạt áo nam tử hất lên, tuấn mã như Rồng bay, người như Bạch Ngọc.

      Nam tử cao giọng hỏi: "Xin hỏi trong xe có đúng là Vân đại tiểu thư?"

      Vân Thanh La đáp: "Phải, xin hỏi các hạ là?"

      "Mạo muội quấy rầy, tại hạ Nguyên Tu Chi, xin ra mắt tiểu thư."

      Chi Nhi giọng kinh hô tiếng, hạ thấp giọng reo lên: "Oa! Là Nguyên gia Đại công tử nha! Đại công tử của Nguyên gia là Đệ Nhất Danh Môn nha!"

      Vân Thanh La ngăn cản nha hoàn chuyện bé xé to, lạnh nhạt hỏi: " biết Nguyên công tử chặn lại xe ngựa của ta, là có chuyện gì?"

      Nguyên Tu Chi khẽ mỉm cười, "Tu Chi mạo muội, nghe tiểu thư là người tự do, cho nên đặc biệt đến đây cầu hôn với tiểu thư."

      Lần này ngay cả Diệp Nhi cũng kinh ngạc, nhàng nhấc lên màn cửa sổ xe ngựa ngóng nhìn ra phía ngoài, kết quả vừa nhìn thấy nam tử tuấn cao lớn cưỡi tuấn mã, nhất thời khuôn mặt nhắn đỏ lên, vội vàng quay đầu nhìn Vân Thanh La : "Tiểu thư, Nguyên công tử đó đúng là dễ nhìn nha."

      Chi Nhi liên tục gật đầu bổ sung, "Đúng vậy à, đúng vậy à! So với Hà gia Nhị công tử có lẽ tuấn hơn nhiều."

      Vân Thanh La thế nhưng vừa xấu hổ vừa lúng túng, còn cảm thấy mấy phần hoang đường cùng thể tưởng tượng nổi.

      "Nguyên Đại công tử có biết ta từng gả cho người khác rồi chứ?"

      "Tất nhiên."

      "Vậy Nguyên Đại công tử có để ý ta từng gả qua người khác?"

      "Đương nhiên . Nếu như để ý, làm sao đến đây cầu hôn?"

      "Nguyên công tử ngại, nhưng cả nhà Nguyên gia làm sao có thể ngại?"

      "Việc này cần tiểu thư bận tâm, Tu Chi tự có cách giải quyết."

      "Như vậy, ta mạo muội hỏi tiếng, Nguyên công tử vì sao phải cầu hôn với ta?"

      "Tình có nơi đây, tình chỉ hướng đến."

      Vân Thanh La cười khẽ, nàng tin.

      Nguyên Tu Chi cũng cười : "Tiểu thư tin? Vậy tiểu thư chắc hẳn cũng từng nghe trước đây Tu Chi có phát hạ lời thề, nhất định phải tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nữ làm vợ, nếu thà rằng cả đời cưới. Vẻ đẹp của tiểu thư, là được người đời công nhận, lý do này có thể hay ?"

      "Người đẹp như sớm mai, tựa như hoa cúc về chiều, bi ai của nữ nhân, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Nguyên công tử, người trở về ."

      "Tiểu thư, Tu Chi là thành tâm tới cầu hôn. Về tương lai, Tu Chi chỉ có câu : ngày làm phu thê, trọn đời vong phụ."

      Chi Nhi kích động đến muốn rơi lệ, cầm chặt tay Vân Thanh La, ngừng : "Tiểu thư, tiểu thư!"

      Diệp Nhi cũng : "Cám ơn trời đất, cuối cùng ông trời cũng tuyệt đường con người, tiểu thư, người tốt tất có báo ứng tốt!"

      Vân Thanh La trầm mặc lát, ngược lại suy nghĩ tại sao Nguyên Tu Chi lại đột nhiên cầu hôn với nàng? Lấy quyền thế to lớn Nguyên gia ngày nay, căn bản cần có ham muốn gì ở Vân gia quý tộc xuống dốc? Huống chi, Nguyên Tu Chi là trưởng tử đích tôn của Nguyên thị, thân phận so với Hà Hướng Nam còn quý trọng hơn, kinh thành có bao nhiêu thiên kim quý nữ trong sạch chờ đợi để gả vào Nguyên gia làm trưởng tức (dâu trưởng), làm có thể đến phiên nàng hoa cúc ngày trước tàn lụi suy sụp?

      "Ta hôm nay lẳng lặng trở về nhà, Nguyên công tử đừng nên lấy ta ra làm trò cười."

      Nguyên Tu Chi cười tiếng, trả lời nàng: "Tiểu thư tạm thời trở về nhà trước, ở nhà yên tâm đợi tin lành, biết được tâm ý của tại hạ. Ba ngày sau, , ngày mai, ngày mai ta tới cửa cầu thân."

      Vân Thanh La nhíu nhíu mày, hỏi: "Công tử làm ?"

      "Làm ."

      "Vậy Thanh La có ba điều kiện, xin người suy nghĩ kỹ càng."

      "Tiểu thư, mời ."

      "Thứ nhất, ta muốn làm chính thê, muốn cưới hỏi đàng hoàng, quan phủ lập hồ sơ, làm thiếp thất nhà kề (vợ ), làm thiếp thất nô tỳ." ( hơn vợ )

      "Chuyện này đương nhiên."

      "Thứ hai, nếu như làm phu thê, hai người phải trung thành với nhau, thể cưới thiếp thất nhà kề, thể nạp thiếp, thể thu nhận nha hoàn thông phòng, nếu như ta vẫn thể sinh con, tự xin rời khỏi nhà, phiền công tử đuổi ."

      "Được."

      "Thứ ba, nếu công tử thương nữ tử khác, mong sớm với ta, đừng để ta là người cuối cùng được biết. Đến lúc đó, ta muốn chính là hưu phu, chứ phải là hòa ly."

      Nguyên Tu Chi thoáng ngẩn ra, ngay sau đó dịu dàng đáp: "Bằng lòng tuân theo!"
      fujjko thích bài này.

    5. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit & beta: TiêuKhang

      CHƯƠNG 2.1
      Vân Thanh La trở về nhà mẹ, quả nhiên sắc mặt người nhà bắt đầu giống như cửa hàng nhiều màu sắc, đúng rực rỡ đẹp mắt.

      Bệnh ho khan của phụ thân liên tục kéo dài, hôm nay chuyển biến tốt rất nhiều, sắc mặt cũng có chút hồng nhuận, là người có biểu tỉnh táo nhất sau khi nghe kể chuyện Vân Thanh La và Hà Hướng Nam hòa ly, tối thiểu nhìn ngoài mặt có cảm xúc gì. Chỉ là ánh mắt có chút thâm trầm, vẻ mặt vẫn luôn cứng nhắc càng thêm phần cứng nhắc.

      Mà biểu của Giang thị phong phú hơn, nàng đầu tiên là đầy nhiệt tình hoan nghênh Vân Thanh La trở về, sau đó nghe hòa ly phen lệ nóng đồng tình, tiếp theo giận dữ khiển trách Hà gia làm việc tham vinh hoa phú quý, vong ân phụ nghĩa, vân . . vân. .

      Nếu như lúc nàng ở đây làm tất cả biểu diễn, mà trong đôi mắt có thời khắc lóe lên cười trộm vui sướng khi người gặp họa, vậy quá hoàn mỹ.

      Đại ca Vân Thanh La Vân Thanh Tùng, tính tình ngay thẳng phóng khoáng, bình thường thích múa đao dùng côn, vừa nghe xong liền dẫn theo vài tên gia bộc đánh cho Hà Hướng Nam trận, trước khi ra cửa còn hung hăng giải quyết tốt .

      Dĩ nhiên, đại ca lập tức liền bị phụ thân ngăn cản.

      Vân Hán Sinh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của con lớn, tận đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, trầm giọng : "Chuyện cho tới nước này, trách ai oán ai cũng muộn, nếu thể cứu vãn, chúng ta cũng đừng phí công oán trách. Hà gia hôm nay đời thua kém hơn đời, tổ tiên bọn họ dù sao cũng được xưng tụng nhà người tài, mà nay lại dưỡng ra đám con cháu nhát gan vô dụng, hòa ly hòa ly ! Cùng bọn họ đoạn tuyệt sạch cũng có gì tốt. Thanh La, ngươi trước hết cứ thoải mái an tâm ở nhà, vi phụ lần nữa tự tìm nhà hôn tốt cho ngươi."

      Giang thị phụ họa : "Đúng vậy à, tạm thời yên tâm ở nhà, hai chân ngựa tốt khó tìm chứ hai chân hán tử còn đầy ra đất sao?"

      Vân Thanh Tùng cũng : "Muội muội vẫn có thể trở về Tú Lâu của ngươi ở, ngày thường nhàm chán tìm chị dâu ngươi hàn huyên chút, nàng mang thai cả ngày cũng buồn tẻ đấy."

      Vân gia Nhị Tiểu Thư Vân Tử La vẫn im lặng lúc này chợt chen miệng : "Tú Lâu kia được ta và bọn muội muội ở rồi."

      Tử La, Lục La, Ấu la là ba nữ nhi Giang thị hạ sinh, Tú Lâu của Vân Thanh La vốn là vị trí có phong cảnh đẹp nhất, nàng vừa gả , ba người tỷ muội Tử La liền lập tức chuyển sang.

      Vân Thanh Tùng trừng mắt cái xoay mặt coi người Nhị nương như có việc gì, còn : "Dù sao trong nhà chúng ta rộng lớn, xây lại cho muội muội tòa lâu mới cũng có vấn đề gì! Muội muội trước đến ở trong viện ca ca vài ngày ?"

      Vân Thanh La cười : "Sao tiêu phí phiền toái như vậy? Có câu nữ nhi xuất giá như nước đổ , ta trở về gây thêm phiền toái cho gia đình, cứ ở phòng khách là được rồi."

      Vân Thanh Tùng tức giận bật đứng lên, lớn tiếng : "Như vậy sao được? Chẳng lẽ muội muội ruột thịt của Vân Thanh Tùng ta lại gian phòng chính để ở? Ngươi cho dù gả mười năm hai mươi năm, trở lại Vân gia vẫn là nữ nhi Vân gia, vẫn là em của ta, vẫn là nửa chủ nhân nơi này!"

      Vân Thanh Tùng những lời này, khiến sắc mặt Giang thị tái xanh, nhưng phát tác được. Nàng chỉ hận mình có nhi tử, hôm nay lão gia tuổi già, xương cốt càng ngày càng tệ, khi lão gia qua đời, ba nữ nhi nàng sớm muộn cũng phải xuất giá, nàng già có thể dựa vào cũng chỉ có Vân Thanh Tùng, cho nên mặc dù tất cả tình nguyện, cũng khỏi đối với Vân Thanh Từng hết sức khách khí.

      Huống chi Vân Thanh Tùng tính tình vội vàng xao động, làm phát cáu, chừng chờ lão gia vừa chết, liền đuổi Giang thị nàng ra khỏi cửa.

      Nghe được lời đáy lòng của huynh trưởng, hốc mắt Vân Thanh La đỏ lên, vội vàng cúi đầu dùng khăn lụa trắng ép chế khóe mắt, lúc ngẩng đầu lên, lại khôi phục vẻ điềm đạm tự nhiên.

      "Cảm tạ ca ca, nhưng ta cũng phải nhất định ở nhà lâu dài, ta chỉ lo lắng bệnh tình của phụ thân, hôm nay nhìn phụ thân chuyển đổi rất tốt, ta dự định sau này dời đến tiểu Trang tử lúc mẫu thân còn sống ở, coi như xem chút phong cảnh để giải sầu."

      Ông ngoại Vân Thanh La Chu gia cũng là Phú Hộ nổi danh phương, ông ngoại chỉ có hai nữ nhi là mẫu thân và dì, nên chia đều tất cả gia sản cho hai nữ nhi làm của hồi môn. Mẫu thân Vân Thanh La trước khi lâm chung lại đem tất cả của hồi môn của mình, bao gồm ruộng tốt hai trăm khoảnh (rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta), cửa hàng hơn mười gian, số vàng bạc, đồ cổ, đồ trang sức, quần áo gấm vóc lông cừu hơn mười rương, đều chia đều cho trai của mình.

      Cho nên, thực tế Vân Thanh La là tiểu phú bà, cần dựa vào bất luận kẻ nào, chỉ dựa vào di sản mẫu thân, cũng đủ để nàng ung dung tự tại nửa đời sau.

      Nghe nữ nhi tới vợ chết, Vân Hán Sinh dù sao cũng niệm tình cũ, suy nghĩ chút rồi quyết định : "Ngươi thân nữ tử độc thân, há có thể mình ở tại bên ngoài? Trong nhà viện nhiều, tùy ngươi lựa chọn cái nào thích, để ca ngươi tìm thợ tượng sửa chữa lại là được."

      Vân Thanh La mặc dù hạ quyết tâm, ngày sau tiểu Trang tử mẫu thân Tiêu Dao, nhưng nàng cũng muốn làm nghịch ý người thân, nên gật đầu đáp ứng.

      Nàng nghĩ, trước tiên ở trong nhà kiên nhẫn chịu đựng ít ngày, chờ phụ thân, huynh trưởng, chị dâu cùng Nhị nương nhìn nàng phiền chán, nàng chuyển .

      Cuối cùng Vân Thanh La chọn tòa viện thanh tịnh sát vách viện của huynh trưởng.

      Bên trong chỉ có ba gian phòng chính, đồ đạc cũng khác nhau với sương phòng, còn có cái phòng ở phía Nam có thể làm phòng bếp, ngày thường nấu chút nước nóng, hâm nóng thức ăn nấu chín, cái gì cũng dễ dàng. Bên phải viện có hồ cá nho , hoa cỏ trong sân lấy trúc làm chính, ngoài cửa sổ bên cạnh là trồng ít hoa la đơn (cây chuối tây), hôm nay tuyết đọng chưa tan nên vẫn nhìn ra phong cảnh gì.

      Vân Thanh La ở tại gian phòng chính phía Tây, phòng phía Đông dọn dẹp để làm thư phòng, phòng ở giữa còn lại là phòng khách. Hai Đại Nha hoàn Chi Nhi, Diệp Nhi ở tại Đông Sương (phòng phía đông), Nhị nương phái tới bốn tiểu nha hoàn thô kệch sai bảo tưới nước quét nhà nhóm lửa, cùng nhau chen chúc tại Tây Sương (phòng phía tây).

      Buổi tối, Chi Nhi, Diệp Nhi hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu chuẩn bị ngủ.

      Diệp Nhi : "May nhờ có đại thiếu gia nâng đỡ, bằng ngay cả cái sân này chúng ta cũng ở được."

      Chi Nhi hừ tiếng, cũng : "Ngươi nhìn thấy sắc mặt Nhị Di Nương và Nhị Tiểu Thư còn có bộ dáng vui sướng khi người gặp họa? Cũng phải là thứ gì tốt, tiểu thư phóng khoáng nhìn xem họ tùy tiện, hoàn hảo ra khỏi miệng ý tứ chiếm Tú Lâu của tiểu thư!"

      Diệp Nhi cười tiếng, "Vả lại xem về sau ! Nhà mẹ tiểu thư còn có người huynh trưởng ruột thịt có thể dựa vào, đợi Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư xuất giá rồi, nếu như ở nhà chồng bị uất ức, xem tìm ai làm chỗ dựa cho các nàng? Ánh mắt nông cạn, chỉ thấy được bước trước mắt, có tiền đồ."

      Nghe nha hoàn nhà mình chuyện đáp hát, tâm tình Vân Thanh La vui vẻ hơn, khen ngợi : "Tốt Diệp Nhi, ngươi mới đúng là có tiền đồ, uổng phí tiểu thư ta dạy các ngươi biết chữ đọc sách, đạo lý thái độ làm người cũng học ít."

      Chi Nhi lại có chút buồn phiền, "Tiểu thư à, biết chữ đọc sách rồi, mắt cũng sáng, để tâm cũng , cũng thấy được nam nhân tốt đời này có nhiều, em và Diệp Nhi đều thương lượng dứt khoát xuất giá, hầu hạ tiểu thư cả đời."

      Vân Thanh La nhíu nhíu mày, " bậy! Sau này tự ta dốc lòng giúp các ngươi tìm kiếm nam nhân tốt hiền lành chân ."

      Diệp Nhi : "Để sau ! Dù sao tiểu thư gả, nhóm nô tỳ vô luận như thế nào cũng chịu gả."

      Chi Nhi mở to đôi mắt hạnh, tò mò hỏi: " biết Nguyên công tử ngày mai có thể tới cầu hôn hay đây?"

      Diệp Nhi thở dài, "Nguyên công tử nhân phẩm xuất chúng, tài hoa nổi bật, rất nổi danh trong kinh thành, hầu như tất cả trong lòng thiên kim tiểu thư chưa xuất giá đều ngưỡng mộ . Người như vậy, nhất định bị đông đảo nữ tử làm hư rồi, chưa chắc là người lương thiện!"

      Chi Nhi phản bác, "Ai ? Ta thấy rất chính khí a!" (chính khí = chích trực quang minh lỗi lạc)

      Vân Thanh La bỗng nhiên chen miệng : "Được rồi Chi Nhi, ngươi lúc trước cũng Hà nhị công tử là nhân tài hiếm có, phong lưu phóng khoáng đó! Hôm nay nhìn , phong lưu đúng là phong lưu, nhân tài thấy được mấy phần."

      Chi Nhi nhất thời nổi giận, cong môi lên nữa.

      Diệp Nhi : "Tiểu thư nghỉ ngơi ."

      ra Vân Thanh La ngủ được, trong đầu hỗn loạn đoàn, nhưng nàng ngủ, hai nha đầu cũng dám rời , thể làm gì khác hơn nhắm lại mắt giả vờ ngủ say.

      Nghĩ chút, hai nha đầu lặng lẽ thổi tắt ngọn nến, lui ra ngoài.

      Vân Thanh La mở mắt ra, nhìn cửa sổ bị tuyết chiếu sáng mơ hồ trắng bệch, nhịn được lặng lẽ xuống giường, nhàng chống lên cửa sổ, luồng khí rét lạnh đập vào mặt, khiến nàng rùng mình cái, phiền muộn trong lòng cũng vì vậy giảm bớt rất nhiều.

      Sáng sớm hôm sau, tòa nhà Vân gia lại náo loạn hẳn lên. Náo nhiệt hôm nay cùng ngày hôm qua Vân Thanh La sa sút trở về nhà ầm ĩ rất khác biệt, quả trời ở dưới đất.

      Mặt trời còn chưa mọc lên, chỉ có ánh bình minh sáng lạng bầu trời phía Đông.

      Cả hàng dài người khiêng hộp lễ vật từ cửa lớn Vân Gia, xếp hàng về phía sau có hơn mười dặm, làm cho láng giềng vùng lân cận rối rít ló đầu ra xem náo nhiệt.

      Chuyện Vân gia đại tiểu thư và Hà gia công tử hòa ly, tối ngày hôm qua cũng bị truyền ra, mọi người sôi nổi châu đầu ghé tai, mặc dù dám lớn tiếng toạc ra, nhưng mà suy đoán Vân gia đại tiểu thư chừng là bị người ta bỏ rồi.

      Thế nhưng hôm nay ràng cho thấy là có đội ngũ quy mô tới cầu hôn, chuyện gì xảy ra?

      Chẳng lẽ là đến cầu hôn Vân nhị tiểu thư hay sao?

      Vòng sơn đỏ (khóa cửa có hình đầu thú) cửa chính Vân gia khép chặt được mở ra, Vân Hán Sinh thân trang phục long trọng ngay ngắn, dẫn theo nhi tử Vân Thanh Tùng, bước chân nhanh nhẹn ra ngoài cửa lớn nghênh đón.

      Người đến đứng đầu ở phía trước, là vị lão giả tuổi chừng sáu mươi, tóc chòm râu hoa râm, khuôn mặt gầy gò, nhưng tinh thần sáng láng, vóc người cao lắm, nhưng lưng và thắt lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, vừa nhìn cái cũng biết phải nhân vật đơn giản.

      Vân Hán Sinh tiến lên thi lễ, nhưng Vân Thanh Tùng quỳ xuống.

      Vân Hán Sinh : " biết Nguyên Thái Phó đại giá quang lâm, có từ xa tiếp đón, kính xin thứ tội."

      Người tới chính là Nguyên gia Nhị lão thái gia, đệ đệ tổ phụ (em trai ông nội) Nguyên Tu Chi, cũng chính là Nhị thúc tổ (ông chú) của Nguyên Tu Chi Nguyên Bỉnh Trình.

      Vị lão tiên sinh này nguyên là Thái Phó thái tử, sau khi thái tử lên ngôi liền vinh dự trở thành Thái Phó chánh cung, là đại quan Chính Nhất Phẩm, đối với người ở Vân gia mất quan chức mà , diện của , là quá mức long trọng.

      Nguyên nhị thái gia tính tình rất hòa thuận, cười tít mắt khoát khoát tay, "Lão già cỗ hủ này mạo muội đến đây, mới là thất lễ, cũng xin Vân hiền chất (cháu) thứ lỗi."

      Vân Hán Sinh vội vàng trả lời: " dám! dám! Mời Thái Phó mau mau vào bên trong, mời vào bên trong."

      Đợi Nguyên Bỉnh Trình theo Vân Hán Sinh vào cửa, Vân Thanh Tùng cũng đứng lên, an bài hạ nhân giúp tay đem những hộp lễ vật dài đến mười dặm tạm thời đều mang tới trong trang viên, rồi sắp xếp những hán tử khiêng quà, mời bọn họ uống trà nóng ăn điểm tâm, lại bố trí phòng bếp nhanh chóng chuẩn bị tiệc rượu phong phú, xong xuôi hết mới vội vã chạy tới phòng khách.

      Trong phòng khách, chỉ thấy Vân Hán Sinh có chút ngây người.

      có nghe lầm chứ?

      Nguyên Bỉnh Thừa Nguyên lão thái phó, đương kim đại quan Chính Nhất Phẩm, Lão sư của Đương Kim Thiên Tử, tự mình đến cầu hôn cho cháu trai Nguyên Tu Chi của ?

      Hơn nữa còn nhắc đến là người từng thành hôn, chính là con lớn Thanh La hôm qua mới vừa hòa ly?

      Xã hội nay nghiêm túc chặt chẽ, cầu đối với nữ tử càng thêm hà khắc, triều đình tôn sùng trinh tiết Liệt Phụ, tuyên dương "Nữ tử tốt gả hai lần".

      Nguyên gia cao sang quyền quý như vậy, làm sao có thể coi trọng Thanh La nhà , làm sao có thể bằng lòng cưới nữ tử "Có tì vết" như Thanh La làm dâu trưởng bọn họ?

      Lấy Nguyên gia tôn quý thế lực mạnh mẽ, coi như cưới công chúa, chừng cũng có thể ruồng bỏ công chúa đủ xinh đẹp hiền tuệ, xứng với Nguyên gia bọn họ.

      Như vậy Nguyên Tu Chi, làm sao có thể cưới Thanh La?

      Vân Hán Sinh và nữ nhi Thanh La của giống như nhau, đều lâm vào thận trọng suy xét, suy nghĩ lại Nguyên gia có phải xảy ra hoàn cảnh khó khăn gì hay , lại muốn cùng đại nữ nhi kết thân?

      Nguyên nhị thái gia vuốt chòm râu dài hoa râm, tiếp tục cười tít mắt : "Vân hiền chất, lão phu lần này đến đây chính là lòng thành ý. Cái gọi là ‘Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu’, Tu Chi nhà ta đúng là đứa bướng bỉnh nên thân, tuổi hơn hai mươi còn chậm chạp chịu lập gia đình, nhưng té ra đối với lệnh ái là tình chỉ người. Kính xin Vân hiền chất nhận thấy lời hết sức chân thành, đồng ý việc hôn này !"

      Vân Hán Sinh còn có thể cái gì đây?

      Tình trạng nữ nhi nhà mình hiểu nhất, ngoài mặt kiên cường vô , kì thực e rằng buồn bực sắp nội thương, cả ngày ở nhà mẹ cũng phải là kế sách lâu dài, còn phải xem sắc mặt Nhị nương và các tỷ muội, coi như là chị dâu ruột thịt, cũng chưa chắc toàn tâm toàn ý với nàng, chừng còn sợ nàng lãng phí thức ăn Vân gia à!

      Chân chính thương nàng, cũng chỉ có cha già và ca ca ruột thịt của nàng mà thôi.

      Nếu như có thể gả vào Nguyên gia, thể diện đương nhiên là có đường ra rồi.

      Vân Hán Sinh trong bụng là đáp ứng hôn này, nhưng có lập tức trả lời, chỉ còn phải hỏi ý nữ nhi tiếng, bởi vì cha mẹ chỉ phúc vi hôn làm lỡ nữ nhi lần, muốn tiếp tục tự ý thay nàng quyết định nhân duyên nữa.

      Ai ngờ nha hoàn phái qua hỏi thăm bao lâu trở lại, còn mang đến lời nhắn đại tiểu thư đáp ứng.

      Chuyện hôn hai nhà Nguyên Vân, cứ như vậy được định ra.
      fujjkoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :