1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cung nữ cấp thấp - Thính Tâm Đình (Chương 18)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CUNG NỮ CẤP THẤP


      Thể loại: cổ đại, cung đình, hài, 3S, HE

      Edit + beta: nhamy111

      Nguồn: tangthuvien.com

      Converter: gachuaonl

      Số chương: truyện gồm 3 quyển, khoảng 220 chương

      Lịch đăng: 2 chương/tuần (được đăng vào thứ 3, thứ 7)


      Giới thiệu

      Người có biết là gì ? Rồi bởi vì quá , mà lại đem đoạn trí nhớ này niêm phong hoàn toàn và cất giữ vào nơi sâu thẳm?

      Mặc dù quên, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi hương Thanh Liên quen thuộc như xưa phảng phất ở đâu đây.

      Người, như vầng trăng sáng bầu trời đêm, còn ta, như đám sương mù lặng lẽ, sương mù vẫn mãi theo trăng và có lúc biến mất còn dấu vết.

      người nam nhân còn cao quý hơn cả vầng trăng sáng kia, nữ nhân nguyện mãi là sương, bình thường và yên lặng, mãi mãi ở bên cạnh . Ai là người gieo nhân, còn ai là người gặt quả.

      đoạn tình được tạo thành từ ba kiếp vấn vương, vẫn là hữu duyên vô phận hay đơm hoa kết trái?

      Ba kiếp tình si có thể vượt qua được hoàng cung thâm trầm? Hay những mưu cung đình nặng nề có thể được vén mây mù?

      cung nữ bình thường làm sao có thể sống sót được trong hoàng cung để báo thù nhà, thế tử bá đạo làm thế nào để có thể giữ được lòng giai nhân, người trong cung như thế nào lại rơi vào lưới tình thể thoát ra được, có phải do trong lúc chán nản nhất lại bắt gặp được ánh mắt ấm áp nhất....

      Pi ếch (P/S)

      Đây là cũng được coi như dự án riêng đầu tiên của ta, cùng tiến hành song song với truyện Đế vương sủng thần được đăng tại diễn đàn. Nên cứ coi như ta cũng là người mới, chân ướt chân ráo ham vui mà nhảy ra đào hố Nên mong mọi người ném đá, ném gạch, góp ý giúp ta. Cứ ném nhá, ta hốt hết.

      Truyện lấy bối cảnh cung đình cổ đại, với những tranh chấp mưu toan, nhưng đâu đó trong hoàng cung kia cũng còn sót lại góc cho những tấm chân tình.

      Nữ chính ở đây thuộc loại hai : tài, đức (Theo ta thấy cũng may là nàng còn sót lại chút sắc, nếu ta hổng có can đảm mà edit bộ này , ngoài ra còn thuộc dạng vô sỉ và ham tiền (chấm..chấm mồ hôi), nhưng lại phải gánh lưng mối thù nhà lớn.

      Nam chính bá đạo, có quyền lại có tiền, lại là mỹ nam khuynh quốc khuynh thành, nhưng vẫn hết lòng vì nữ chính.

      Cặp đôi chính cùng với bổ trợ của các nhân vật phụ, tạo nên câu chuyện đầy màu sắc, có hài hước, có nước mắt, có những tâm , có những đau khổ, còn có những mưu tàn nhẫn lẩn khuất ở đâu đó.

      Hắc...hắc...nhá hàng tới đây thôi nhá. Ta chính thức đăng tải chương đầu tiên vào tuần sau.

      Rất mong mọi người ủng hộ và góp ý nhá









    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      QUYỂN I: ĐẾ TINH HOÀNG TINH
      CHƯƠNG 1. LẦN ĐẦU GẶP NẠP LAN LẠC

      Edit & beta: nhamy111

      Chân núi, phong cảnh hữu tình, dòng sông xanh biếc rì rào chảy quanh, thản nhiên mà thanh tịnh. tại đúng là thời điểm mùa hè, gió hiu hiu chầm chậm thổi qua, tạo thành từng lớp nước rung động giữa mặt sông.

      " thoải mái quá !" Giọng lười biếng mà hưởng thụ của nương vang lên, khi nhìn đến, chỉ thấy nàng thân áo lụa mỏng trắng tinh, ống tay áo vén lên cao để lộ ra cánh tay trắng noãn như ngọc, cánh tay phải dấu thủ cung sa đỏ thắm, đó là biểu tượng của nương thuần khiết trong trắng.

      Giờ phút này, nàng giẫm chân dưới lòng sông kia, khom lưng đuổi bắt cá trong nước, hết sức nhàn nhã.

      Nhưng bờ, còn nương khác lại hết sức cuống cuồng, liên tục dậm chân lên tiếng thúc giục nàng, "Tiểu thư của muội ơi, người lên bờ mau , bộ dạng này của người còn ra thể thống gì nữa chứ? Nếu bị nam tử khác nhìn thấy chân của người phải phép đâu a!"

      Đột nhiên dừng lại suy nghĩ chút, rồi "Mặc dù thực nhìn nhưng vẫn ai dám cưới như lời của người , nhưng như vậy chẳng phải chúng ta lại chịu thiệt quá lớn rồi sao?"

      dưới sông nhanh chóng phóng ngay ánh mắt giết người tới bên đây, hù dọa tiểu Hồng im miệng ngay lập tức. Ta đúng sao, nghĩ mà xem, cả Tần Hoài này có nam tử nào dám cưới nàng đâu?

      Chỉ thấy nàng làn da trắng nõn, bàn tay búp măng, kiểu như trăng thu, khuôn mặt thanh tú nhưng lại lộ ra nét bướng bỉnh, kiềm chế được tâm tình mà mở miệng, "Sợ cái gì mà sợ, núi này hàng năm đều chẳng có người qua lại, ai mà đến chứ? Hơi chút là ngươi sợ rồi, sợ cái quỷ gì chứ"

      Mặt tiểu Hồng tròn tròn phúng phính, trông là đáng , cam lòng nên lần nữa lại nhắc nhở tiểu thư nhà mình, "Tiểu thư ơi, người bắt cá nhiều như vậy để làm gì? Thu gia chúng ta cũng là gia đình có tiền, nên cũng chẳng quan tâm vài con cá này đâu, người tạm thời bắt vài con..." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy con cá nhanh chóng bay qua tới đây, đúng lúc miệng nàng còn chưa ngậm lại liền phập ngay con cá.

      Thu Nguyệt Khê sửng sốt, sau đó hề để ý gì tới hình tượng mà cười lăn lộn, "Tiểu..tiểu Hồng, ngươi xem, ngươi xem, con cá này 'vội vã đợi được cỡ nào' mà đến với người đây a"

      Tiểu Hồng đen mặt, là muốn nhắc nhở nàng, tiểu thư ơi, là thể chờ đợi được mà.

      Haiz, biết từ lúc nào, mà tiểu thư lại có thói quen bắt đầu dùng thành ngữ loạn xạ như thế này đây?

      Qua nửa canh giờ sau, Thu Nguyệt Khê rốt cuộc cũng mặc lại xiêm y, thản nhiên cùng tự đắc dọc theo con đường, cầm nhành cây trong tay quơ tới quơ lui, còn tiểu Hồng chỉ có thể bĩu môi mà cõng rổ cá lưng, hấp ta hấp tấp chạy theo phía sau nàng, haiz...haiz...ai biểu nàng là tiểu thư, còn ta là nha hoàn đây.

      Thu Nguyệt Khê cà lơ phất phơ, chỉ lo , tâm tình rất tốt nên mở miệng hát lên:

      "Chàng như trăng sáng, ta là sương, sương mãi theo trăng rồi biến mất dấu vết.

      Chàng giỏi đánh đàn, ta giỏi vũ, khúc cuối chàng gảy trước biệt ly, làm tim ta như thắt lại

      Chỉ vì chữ duyên làm chàng chú ý, nhưng ta lại mong nhớ nhìn về phía người .

      Hồn theo chàng cùng trời cuối đất, tương tư khổ, vì chàng khổ

      Tương tư khổ có thể kể cùng ai? Ở nơi xa đó chàng có biết

      Chia tay năm ấy chàng dặn, lên lầu cao nhìn về phía chân trời

      Mười ba tuổi ta cùng chàng sơ ngộ, nơi đường trúc hầu phủ kia

      Chỉ vì chữ duyên làm chàng chú ý, nhưng ta lại mong nhớ nhìn về phía người .

      Chia tay chàng vào độ mười lăm, vì chàng vũ lên điệu nghê thường

      Tiếc thay giờ chỉ như sương mai, đến khi nào mới cùng chàng hội ngộ?

      ..."

      Nàng nhàng hát, vốn đây là khúc Tương tư, nhưng lại bị nàng hát đến nỗi hề nghe thấy chút tưởng niệm nào, bởi vì đối với Thu Nguyệt Khê mà , tình vẫn chưa , cuộc sống lại sầu lo, sau nữa, nàng chỉ là tiểu nha đầu vừa đến tiểu cập kê, nên cũng cần phải biết quá nhiều. Theo lời mẫu thân nàng , so với heo, nàng sống còn tự tại hơn!

      Thủ khúc này được lấy ra từ Nhạc phổ thi tập, Cổ khúc tương tư, do chính mẫu thân nàng phổ ra, do nàng vô tình mở ra nên mới biết đến. Nếu hỏi rằng Thu Nguyệt Khê ngoài đánh nhau cùng chọc ghẹo người khác, đến cùng, nàng có thể còn có những ưu điểm gì? chỉ sợ ưu điểm duy nhất còn sót lại, đó là nàng biết hát thủ khúc này!

      Tiểu Hồng lo người khác làm phiền nên lẳng lặng nghe, lúc này, tiểu thư nhà nàng hề có bộ dạng giương nanh múa vuốt, cũng hề giống bộ dạng bất hảo chịu nổi của ngày thường, mặc dù ra dáng của tiểu thư khuê các, nhưng tối thiểu vẫn làm cho người ta thoải mái an tâm khi nhìn thấy nàng.

      Tại lúc suy nghĩ của các nàng bay tận đâu đâu, đột nhiên chứng kiến nơi phía giáp ranh núi liên tục rơi xuống từng đợt từng đợt vật thể lạ màu đen trắng giao nhau, tiểu Hồng gào to tiếng, thất kinh hồn vía trốn đến phía sau lưng Thu Nguyệt Khê.

      Trong giờ phút mất mặt này, Thu Nguyệt Khê dùng lời hết sức thấm thía mà răn dạy nàng, "Tiểu Hồng à, ta là chủ tử của muội, nếu như gặp phải nguy hiểm, muội cần phải biểu như muội 'uống súp nóng' vậy chứ "?

      Ài, tiểu thư ơi, là vào nơi nước sôi lửa bỏng đó! Tiểu Hồng thầm oán than.

      Thu Nguyệt Khê thèm để ý đến nàng tiếp tục "Còn nữa, tiểu thư nhà muội 'hoàng nhan đoản mệnh', có thể chịu đựng được muội lớn tiếng đến như vậy sao?"

      Tiểu Hồng giật giật khóe miệng, thể tiếp tục chịu đựng nàng dùng loạn thành ngữ được nữa, nên thể phản ứng, "Tiểu thư ơi, đó là hồng nhan bạc mệnh, nghĩa có thể hiểu là chết sớm đó, tiểu thư người đừng dùng loạn thành ngữ nữa được !"

      Khóe miệng Thu Nguyện Khê rụt rụt, liếc mắt nhìn phía tiểu Hồng, quả nhiên, trước mắt nàng là đống thi thể đồ sộ chồng chất, từng mảnh đen, từng mảnh hồng lên dưới chân núi.

      Tiểu Hồng vốn nghĩ rằng Thu Nguyệt Khê cũng gào khóc to tiếng, sau đó như nai con hoảng hốt chạy trốn mất tăm, nhưng, kết quả....

      Kết quả là, Thu Nguyệt Khê đúng là có gào lên tiếng, cũng giống nai con chạy như sao xẹt, nhưng xét về phương hướng ...Nàng bỏ trốn mà lại bay thẳng vào đám thi thể kia.

      Tiểu Hồng hết sức kinh hãi, quả nhiên thể dùng tư tưởng và suy nghĩ của người bình thường để phán đoán hành vi của tiểu thư nhà nàng! Làm người hầu trung thành, đương nhiên tiểu Hồng cũng chỉ có thể kiên trì chạy đuổi theo tiểu thư.

      Thu Nguyệt Khê vừa chạy vừa lầm bầm, "Ôi, đúng là trời cao hậu đãi Thu Nguyệt Khê ta rồi, biết gần đây ta thiếu bạc liền lập tức đưa vàng bạc châu báu đến đây cho ta, nhóm người này nhất định là người có tiền rồi, gặp phải sơn tặc vây đánh, nhất định là thề buông tay, tình nguyện bị cướp sắc chứ chấp nhận bị cướp bạc, thành ra chỉ có thể...." (nhamy111: hic, tư tưởng của tỷ thoáng nhể!!!)

      "Ôi..." Tầm mắt Thu Nguyệt Khê hướng theo nam tử rớt xuống, " niên tảo thệ..."

      * niên tảo thệ: Còn trẻ mà chết sớm

      Nàng vội vàng chạy tới, liền thấy được nam tử vừa rớt xuống, toàn thân toàn là máu, quần áo rối tung, nhưng có thể thấy được áo Thiên Tàm từ bên trong, ôi, sai, chính là người có tiền á!

      Thu Nguyệt Khê giẫm đạp lên từng cỗ thi thể mà như bay qua, sợ rằng các thi thể bị nàng đạp kia lên tiếng mà rằng, nương, có thể giúp chúng ta đốt nhiều giấy tiền siêu độ được hay a?

      Nàng rốt cuộc cũng đến được nơi, ngồi xổm xuống bên cạnh nam tử, rồi bắt đầu giở trò sàm sỡ người .

      Tìm được tấm lệnh bài bên hông, nhanh chóng kéo xuống; tìm được đai lưng khảm ngọc thạch, lại nhanh chóng kéo xuống; sờ sờ ngực tìm được khăn tay tơ vàng, ha ha, đều thuộc về ta.... Hôm nay thu hoạch rất khá nha, đúng là gặp được người chết trẻ mà.

      Giờ phút này, tâm trạng nàng bừng bừng hưng phấn, lại chứng kiến cổ nam tử này mang theo khối bảo thạch, trong mắt lập tức tia sáng, chút do dự đưa tay lên cổ ta chuẩn bị tháo bảo thạch xuống, đột nhiên cánh tay yếu ớt bỗng nhiên nắm chặt tay nàng.

      "Ta....ta phải là cố ý, tiểu nữ tử ta cướp sắc cướp tiền, ta hoàn toàn vì gặp sắc mà nảy lòng tham, công tử, ngươi bỏ qua cho ta , ta dám nữa đâu. Đây chính là lần đầu tiên a!" Thu Nguyệt Khê hoảng hồn la to, cùng với bộ dạng lúc tiểu Hồng chứng kiến đám thi thể vừa rồi giống như đúc.

      Nhưng giờ phút này, tiểu Hồng lại bắt chéo tay ngực thản nhiên ở bên quan sát, khóe miệng co rút, bộ dạng của tiểu thư bây giờ....thực là mất mặt! Đừng hỏi ta có quen nàng hay nha, ta có quen nàng đâu.

      Mặt mày nam tử kia nhớp nháp, vô lực cười, ngoại trừ cả người bây giờ toàn là máu, chật vật chịu nổi, nhưng khi cười lên, thua hai chữ tao nhã chút nào, thanh khàn khàn của truyền tới tai Thu Nguyệt Khê, "Cứu ta..."

      Cuối cùng nam tử này cũng vô lực mà ngã xuống, nhân cơ hội này mà Thu Nguyệt Khê lập tức phóng như bay chạy trốn...

      Chạy được vài bước chân, nàng đột nhiên dừng lại, tự nhủ, " đúng nha, vì sao ta phải chạy trốn chứ? Người cũng phải do ta giết mà?" Nàng xoay người, nhìn đống thi thể bao quanh rồi suy nghĩ, "Nhiều người như vậy, mà chỉ còn mình sống sót, hơn nữa, khắp người đều là bảo vật, chừng đúng là người có tiền nga, có lẽ cứu cũng có thiệt thòi gì!"

      Nghĩ đến đây, Thu Nguyệt Khê lại nhếch miệng cười ha hả.

      Lúc này tiểu Hồng mới hổn ha hổn hển chạy đến trước mặt nàng, "Tiểu...Tiểu thư...Chúng ta nên vội vàng thôi, chuyện này là kỳ quái mà!"

      Thu Nguyệt Khê híp mắt nhìn về phía xa, giống như suy tư cái gì đó. Đây chính là vụ mua bán ít vốn nhiều lời nha, cứu , bảo bối của tất nhiên đều thuộc về mình cả, chừng, lại còn có bảo bối đáng giá hơn nữa tới tay sao.

      Nhưng dù sao cũng là nam tử, nếu như quyết định lấy thân báo đáp sao, tốt nhất nên cho biết trước mình cần người chỉ cần tài thôi! Quyết định xong, Thu Nguyệt Khê hoạt bát cười tiếng, "Tiểu Hồng, muội kêu a Lực chạy xe ngựa tới đây, tiểu thư nhà muội 'lang tâm cẩu phế', nhân dịp cướp tiền, thuận tiện cứu người luôn!"

      Tiểu Hồng méo miệng, "Tiểu thư, lang tâm cẩu phế là câu chửi người mà"

      Thu Nguyệt Khê khó tránh đen mặt, nhưng vẫn khiêm tốn hỏi, "Vậy theo ngươi nên hình dung thế nào cho đúng?"

      "Mặt người dạ thú!"

      Thu Nguyệt Khê sâu xa "A" tiếng tán dương, "Tài năng của người xưa là 'bao la như sao' nga"

      Tiểu Hồng lười giải thích với nàng, đó là bác đại tinh thâm mà!

      Nàng bước nhanh đến nam tử trước mặt, khom lưng lấy tay chọt chọt vào thân thể của , thấy cũng nhúc nhích, có thể biết được rằng bị trọng thương, có thể sống được lâu, như vậy khả năng lấy thân báo đáp thực có nhiều, như vậy chỉ còn lại tiền tài mà thôi.

      "Uy, công tử, ta nha, ta cứu ngươi có gì tốt cho ta a?"

      Nàng rất "hảo tâm" chờ hồi đáp trong giây lát, nhưng thấy động tĩnh, lại , "Như vậy ! Nếu ta cứu ngươi, ngươi đem tất cả bảo bối đáng giá của người cho ta hết, xem như ngươi báo đáp ơn cứu mạng của ta, được ? Ta đếm đến ba, nếu ngươi chính là ngươi chấp thuận rồi đó nha, hai ba.." Nàng nhanh chóng kêu lên ", hai, ba" như là sợ đột nhiên đổi ý.

      Thu Nguyệt Khê hưng phấn chắp tay trước ngực, hài lòng gật đầu, "Làm việc với người có tiền quả nhiên sảng khoái!"

      Nàng dùng khí lực toàn thân để đỡ lấy nam tử kia đứng lên, đúng như dự liệu của nàng, hoàn toàn chút khí lực nào mà đè người nàng, Thu Nguyệt Khê mở miệng thở dốc, trừng mắt nhìn , "Đại gia ngươi, nhìn bộ dạng ngươi yếu đuối như vậy, sao có thể nặng như thế chứ! Haiz, vì vàng bạc châu báu, nương ta nhịn ngươi"

      Nam tử hơi hơi mở mắt, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng cũng làm cho người ta phát giác được, kỳ , từng câu từng chữ nàng vừa rồi, toàn bộ đều nghe thấy, chẳng qua là do lười mở miệng, nhưng trong thâm tâm tự cảm thán sâu sắc, nương này quả nhiên là người ham tiền a...

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      QUYỂN I. ĐẾ TINH HOÀNG TINH
      CHƯƠNG 2. ÔN NHUẬN NHƯ NGỌC

      Edit: nhamy111

      Đường phố phồn hoa, dòng người bốn phía qua lại tấp nập, người bán hàng rong cũng ra sức hò hét lôi kéo khách hàng, vô cùng náo nhiệt

      Cho đến khi xe ngựa của Thu Nguyệt Khê dừng lại tại cửa Diệu các, nàng vừa bước xuống xe ngựa, liền nghe vị đại thúc dùng hết khí lực toàn thân mà hô lên tiếng tê tâm phế liệt, "Thu gia nhị tiểu thư đến...."

      Trong nháy mắt, đám người tấp nập phố lập tức rơi vào trong tình trạng hoảng loạn mà thu dọn đồ đạc, rồi trong nháy mắt chạy trốn như bay, đến ngay cả rắm cũng dám thả (nhamy111: ta nể phục Khê tỷ)

      tiểu oa nhi lúc này đột nhiên khóc lớn, người phụ nữ cắn răng uy hiếp, "Còn dám khóc à, còn dám khóc ta liền đưa ngươi cho Thu gia nhị tiểu thư đấy". Tiểu oa nhi lập tức nín khóc, an phận đứng trong ngực người phụ nữ.

      Thu Nguyệt Khi sau khi nghe được lời kia liền cười hài lòng, xem ra danh tiếng của nàng ở Tần Hoài được lan truyền rộng khắp rồi, sai, phải tiếp tục cố gắng thôi. Đợi lát nữa, phải gặp phụ nhân kia để đòi phí báo đáp nga, thanh danh của nàng sao lại dùng miễn phí được chứ.

      Vào thời khắc này, cửa lớn Diệu các vừa mở, nữ nhân trung niên trang điểm xinh đẹp bước ra, tay cầm quạt tròn uốn éo về phía trước, kỳ dị , "Nha đầu Thu Nguyệt Khê chết tiệt nhà ngươi, Diệu các là ban ngày, làm gì tìm được công tử có tiền nào cho ngươi đào đây hả!"

      Thu Nguyệt Khê rì rầm, "Hoa , chẳng lẽ bổn nương ta lại là người ham tiền vậy sao?"

      Hoa nhíu mày, "Chứ phải sao?"

      Khóe miệng Thu Nguyệt Khê giật giật, đầy lương tâm , "Đương nhiên....là phải rồi!"

      Nàng cười ha hả tiếng, rồi bắt lấy cánh tay Hoa mà nịnh nọt, "Hoa , hôm nay bổn nương làm chuyện tốt nha, người trước hết phải giúp ta tìm chỗ an tĩnh "

      Hoa có chút bực, nàng làm chuyện tốt, ở nơi này có thể làm được loại chuyện tốt gì? Quan trọng nhất là, tại sao phải đến chỗ của mình? Hoa còn suy nghĩ miên man tận đâu đâu, Thu Nguyệt Khê lấy ra tấm ngân phiếu trăm lượng đến trước mặt nàng mà lung lay đung đưa.

      Đương nhiên, tròng mắt Hoa cũng chuyển theo hướng tấm ngân phiếu.

      "Mau tìm cho bổn nương chỗ an tĩnh, nhớ kỹ, phải thanh tịnh, tuyệt đối được cho kẻ nào quấy rầy ta! Sao rồi? Có thể làm được chứ?" Thu Nguyệt Khê mỉm cười, trong tiếng cười lại tràn ngập ôn nhu.

      Hoa trong lòng hết sức rạo rực, nhưng vẫn khách khí, "Nha đầu chết tiệt kia, với ta mà còn chuyện tiền bạc làm gì!"

      "Hoa dễ tính quá nga!"

      Lúc Thu Nguyệt Khê sắp đem ngân phiếu cất , Hoa vội vã đoạt lại, trục lợi từ nha đầu có tật xấu tham tiền kia rất khó khăn nga, " ta là lời khách khí, lời khách khí đó xú nha đầu"

      vào nhà gỗ phía sau, Thu Nguyệt Khê liếc nhìn gian nhà có lầu cao hai tầng, đều được xây bằng gỗ, chỗ này như nơi ở của tiên nhân, quả nhiên hết sức ưu nhã mà thanh tịnh, nàng thể tưởng tượng được đằng sau Diệu các lại có nơi non xanh nước biếc hữu tình như vậy, lần này nàng biết được chỗ này, về sau có chuyện gì nàng chạy đến đây ở tạm vậy.

      Thu Nguyệt Khê hài lòng, phất phất tay, "A Lực, ngươi còn mau đưa người vào phòng?"

      "Được rồi, tiểu thư" A Lực gật gật đầu, lập tức đỡ nam tử kia vào phòng.

      Hoa chứng kiến nam tử ở phía sau, mặt lại tràn đầy kinh hoàng cùng luống cuống, tay run rẩy vô ý bắt lấy cánh tay Thu Nguyệt Khê, "Nha đầu chết tiệt, ngươi...ngươi..."

      Thu Nguyệt Khê cố làm ra vẻ cao thượng, mặt đổi sắc, vỗ vỗ ngực khen ngợi chính mình, "Bổn nương ngây thơ thiện lương, chủ yếu lại có tâm Bồ Tát!" Nàng đem hai chữ "Bố Tát" cố ý nhấn mạnh thêm ít, ai ngờ làm cho nước bọt phun đầy mặt Hoa .

      "Ngươi..ngươi làm sao cứu được ?" Hoa lại hỏi.

      "Việc này...Kể ra cũng hơi dài dòng!"

      "Vậy cần kể cũng được"

      "Ậy, ta , ta .. ha ha..." Thu Nguyệt Khê tự đắc , "Đó là nơi mặc dù là ban ngày, nhưng cũng thể nào thấy được năm ngón tay, từ vách núi lao xuống, ta ...ý, đây là cái gì vậy? Ta định thần nhìn lại, woa, có rất nhiều đóa hắc liên hoa nga..."

      Nơi mà ban ngày đưa tay cũng thấy được năm ngón tay, nếu vậy nàng còn có thể thấy được gì nữa? Hoa trong lúc lơ đãng bĩu môi, khoan, chờ chút, hắc liên hoa là vật gì vậy?

      "Ta vội chạy như bay qua, dùng tuyệt đỉnh khinh công nhảy lên, đem ôm vào trong ngực, nhìn thân toàn là máu, đột nhiên...."Thu Nguyệt Khê đột nhiên nắm tay Hoa , làm cho nàng giật mình hỏi, "Đột nhiên sao?"

      " mở mắt ra, , cứu ta... Ta nghĩ, mặc dù bên ngoài ta có bộ dạng ham tiền, nhưng cũng là người lương thiện, làm sao có thể thấy chết mà cứu? Vì vậy, ta liền cứu , chờ đến khi tỉnh, báo đáp tốt ân tình của ta!" Dứt lời, nàng chạy như bay vào phòng, bỏ lại Hoa sau khi phục hồi tinh thần mới vội vàng cùng vào.

      Nam tử nằm giường, cả người toàn là máu, nhất là từ ngực của , máu chảy xuống ngừng, Hoa cau mặt, thở dài, "Nha đầu à, nam tử này... Cả người toàn là máu, phải là vừa gặp kẻ thù chứ? Nếu như...nếu như..."

      "Ôi chao...Hoa , ngươi xem cái dạng này của , kẻ thù ở đâu ra chứ, ràng đây là bị cướp sắc mà, sau đó chịu nổi đả kích liền đâm cho mình kiếm, nhưng lại tự tử bất thành, nên bất quá phải nhảy xuống núi, nếu phải nương ta hảo tâm cứu giúp, sớm ở đường hoàng tuyền chờ ta rồi." Thu Nguyệt Khê mặt dày mày dạn .

      "A Lực, ngươi mau ra ngoài !" Thu Nguyệt Khê kéo ống tay áo lên cao, cười gian "Ta bôi thuốc cho ...Hì hì..." Nhất định phải lấy toàn bộ tiền bạc trong người ra cho bằng được.

      A Lực có chút khó khăn "Tiểu thư, để cho A Lực làm thay người , người là nữ nhân mà..."

      "Nữ nhân như thế nào? Ngươi phải do nữ nhân sinh ra à?" Thu Nguyệt Khê đen mặt cãi lại, rồi xoay người về hướng Hoa , "Hoa , người tìm cho bộ quần áo sạch chút. Nhưng nhớ kỹ, cần phải quá mức xa xỉ đâu nga!"

      Hoa trợn to hai mắt, "Xú nha đầu ngươi cũng chỉ biết tiền với tiền!" Nàng vừa mới chuẩn bị rời , lại nghe thấy thanh của nam tử nằm giường , "Ta muốn bộ bạch y mới"

      Thu Nguyệt Khê đổ mồ hôi lạnh, ngươi bị thương thành thế này, mà còn đòi làm đẹp nữa, hừ...

      A Lực đứng bên dám ra ngoài, sợ tiểu thư nhà nhào tới vị kia, còn cách nào khác a, ai biểu phu nhân dặn dò, haiz...

      Lúc này, Thu Nguyệt Khê cũng quản cái gì gọi là thể diện hoặc thể diện, đến bên cạnh kéo xiêm y của nam tử xuống, ai ngờ lại bị nam tử kia lần nữa bắt ngay tại trận.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thu Nguyệt Khê bỉu môi, "Ta có làm gì ngươi đâu, ngươi yên tâm . Tiểu nữ tử cũng có tôn nghiêm mà, ta chỉ tiền, ham sắc đâu! Cho dù ngươi có cởi ra hết cho ta xem, ta cũng chỉ đem y phục của ngươi thôi, còn người ta cần đâu"

      " ra ngoài!" Nam tử nhắm mắt lại , Thu Nguyệt Khê có chút cam tâm, lần nữa động tay lại bị quát cho ngưng lại, "Ngươi muốn xem cũng phải được, nhưng cởi món trăm lượng, thế nào?"

      Thu Nguyệt Khê cười ha hả, rồi chạy vắt giò lên cổ, a Lực bên này hoàn toàn bội phục tiểu thư nhà mình, quả nhiên nghe đến tiền hoàn toàn để ý đến cái gì khác, ai vừa mới là ta có tôn nghiêm? Ai từng mặt dày mày dạng? Tất cả đâu hết rồi?

      đêm này, Thu Nguyệt Khê phải chịu đựng hết sức gian nan, phải bởi vì nàng dốc tâm dốc sức lo lắng cho người khác, mà là....

      Nam tử chậm rãi mở hai mắt ra, cảnh đầu tiên đập vào mắt chính là dung nhan phóng đại của Thu Nguyệt Khê, nàng nằm sấp ở giường, bàn tay hững hờ bám vào cằm, nhìn chớp mắt, khẽ mở miệng, thanh có chút khàn khàn nhưng lại cực kỳ êm tai, "Tại sao ngươi lại ở trong phòng của ta mà nhìn ta như vậy?"

      Thu Nguyệt Khê sững sờ , "Đẹp..."

      "À? Nhìn bao lâu rồi?" Mày đẹp của nam tử nhếch lên, càng làm cho tâm của Thu Nguyệt Khê động mạnh.

      "Lâu rồi..."

      Đêm hôm qua....

      Thu Nguyệt Khê đẩy cửa bước vào, thấy a Lực vẫn còn "gom đồ", nhìn thấy tiểu thư nhà hấp ta hấp tấp tới, giọng tranh công với tiểu thư, "Tiểu thư, công tử nghỉ ngơi rồi. Ta vừa mới thay người kiểm tra bên trong lẫn bên ngoài, rốt cuộc chứng thực được chuyện, bảo bối người , quả nhiên đều bị người thu gom hết toàn bộ rồi"

      Thu Nguyệt Khê vô ý sờ sờ ngọc thạch đeo cổ, trừng mắt nhìn a Lực, mở miệng dõng dạc , "A Lực à, tiểu thư nhà ngươi là cái loại 'ăn chọn người' sao?"

      A Lực bất lực cúi đầu, đó là đói bụng ăn quàng có được hay hả tiểu thư?

      Ngay cả người hầu nhoi như mà còn tinh thông thành ngữ hơn cả nàng, nhưng nếu ra, làm cho tiểu thư mất thể diện, mà khi tiểu thư bị mất mặt, chưa kể đại họa giáng xuống đầu , còn cả ngân lượng bị tiểu thư cắt xén, do đó, vì bảo trụ mạng cùng với ngân lượng, chỉ có thể im lặng hé miệng.

      Thu Nguyệt Khê quăng đến cho a Lực vô số cái liếc, sau đó dời tầm mắt đến người nằm giường, trong nháy mắt, nàng bỗng nhiên mất phương hướng, ôi trời...mỹ nam đó là người phương nào vậy?

      bộ bạch y phong hoa tuyệt đại, nằm giường nhưng vẫn ưu nhã như thần tiên, mắt phong mày kiếm, môi hồng răng trắng, ôn nhuận như ngọc, giống như nam tử bình thường, mà lại mang theo nét ưu nhã trầm tĩnh như người trong tranh bước ra. (nhamy111: đổ mồ hôi hột nga....tả nam 9 mà y như mỹ nữ vậy á!)

      hô hấp nhàng, tuy vừa mới từ trong đường chết mà tìm được nẻo sống, thân thể cũng có chút suy yếu, mặc dù bị thương nặng như vậy, nhưng nét mặt lại hoàn toàn có nét thống khổ nào.

      Thu Nguyệt Khê sững sờ nhìn với trăm mối ngổn ngang trong lòng, thường ngày, tuy nàng giống với các tiểu thư khuê các bình thường, cổng trước bước ra, cổng sau nhào tới, chọc phá nhiều nhất chính là các nam tử phong lưu tại Diệp các cùng Xuân Hương đường, nhưng lại chưa bao giờ để tâm quá mức vào tướng mạo của nam tử nào.

      Nhưng thời, nam tử bày trước mặt nàng như tiên trong tranh, mà chính nàng lại có tiền đồ, cứ nhìn lâu như vậy.

      "Tiểu thư, người làm sao vậy? Cử chỉ này quá mức rồi!" A Lực lắc lắc tay trước mặt Thu Nguyệt Khê, Thu Nguyệt Khê đẩy tay a Lực ra, làm hỏi với vẻ mặt vô tội, "Công tử còn thương thế ở nơi nào mà ta chưa xử lý tốt sao?"

      Thu Nguyệt Khê sững sờ lắc đầu, từng từ từng chữ, ", ra, ngoài, đóng, cửa, lại!"

      "Á!" A Lực bĩu môi rồi ra ngoài, xem bộ dạng này, chắc là tiểu thư gặp được tình đầu đời rồi!

      Để tiện cho mình có thể xem nam tử kia, Thu Nguyệt Khê cố ý dời cái ghế qua trước giường, đặt mông ngồi xuống, tay bám cằm, tiếp tục thưởng thức khuôn mặt tuấn mỹ của , yên lặng , " là ôn nhuận như ngọc mà, ngươi khiêm tốn đó"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      QUYỂN I. ĐẾ TINH HOÀNG TINH
      CHƯƠNG 3. NỮ NHÂN THU GIA

      Edit: nhamy111

      ***********************************

      cũng có suy nghĩ như nàng, bị Thu Nguyệt Khê nhìn suốt cả đêm, đến bây giờ cũng hồi phục tinh thần được, hơi nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhàng lắc đầu, cười "Có đẹp ?"

      Thu Nguyệt Khê ngơ ngác gật đầu, "Đẹp..."

      Nam tử khẽ cười, gương mặt ôn nhu khẽ tia sáng kỳ lạ, giống như mặt hồ đóng băng từ từ tan chảy, nhưng câu tiếp theo của lại hoàn toàn kéo Thu Nguyệt Khê trở về tại, "Ngươi nhìn ta cả đêm, biết phải tính tiền làm sao mới đúng đây a?"

      "Hử..." Thu Nguyệt Khê thu hồi tâm tư, lập tức phản bác, " nương ta cứu ngươi mạng, vậy sao ngươi trả tiền cho ta?"

      miễn cưỡng chìa tay về phía nàng mà , Thu Nguyệt Khê khó hiểu bĩu môi, "Ngươi có ý gì?"

      chậm rãi mở miệng, "Ngươi lấy hết đồ đạc của ta, tại nên trả lại cho ta rồi, ta xem cách ăn mặc của tiểu thư cũng phải người nghèo, nhưng lại khi dễ nam tử nhu nhược như ta, giật sạch tiền còn chưa , ngay cả người cũng mang , là đáng xem thường mà!"

      "Uy!" Thu Nguyệt Khê nổi trận lôi đình, chỉ thẳng tay vào mặt mà chửi ầm ĩ, "Ông nội ngươi, nương ta thấy ngươi bị trọng thương, mới đem ngươi về cứu ngươi mạng, có cái gì mà đáng bị xem thường a? Còn nữa, ràng là ta thay ngươi bảo quản các vật phẩm quý giá, tại sao ngươi lại ta giật tiền của ngươi? là lữ tân cắn chuồng chó, biết phân biệt tốt xấu mà!"

      Khóe miệng rụt rụt vài cái, lữ tân cắn chuồng chó là gì vậy? "Nếu là như vậy, tiểu thư cứ việc đàng hoàng, tại sao cứ giữ lấy đồ của ta mà để lại đây cho ta?"

      Giờ phút này, Thu Nguyệt Khê bị kích động hoàn toàn, nàng nghiến răng nghiến lợi, cởi lệnh bài đeo bên hông, ném đến cho ; lấy đai lưng bảo thạch trong tay áo, ném đến cho ; lấy khăn tơ vàng từ trong ngực ra, ném đến cho ; còn ngọc thạch cổ...cầm lên sờ...rồi lại tiếp tục đeo tiếp.

      " nương ta cứu ngươi mạng, dầu gì ngươi cũng phải báo đáp chút chứ, ngươi có gì hết, chính ta phải bỏ ra cả trăm lượng bạc đó" Thu Nguyệt Khê mặt dày mày dạn .

      cũng gì thêm, tùy ý Thu Nguyệt Khê đeo ngọc thạch cổ.

      Ngọc thạch Thu Nguyệt Khê đeo cổ cũng phải ngọc bình thường, ra ngọc thạch đó được gọi là ngọc lưu ly, hình dạng lại óng ánh trong suốt như bình ngọc Thủy Mặc , vật lung linh tinh xảo khi đeo cổ Thu Nguyệt Khê lại lộ vẻ trong sáng thuần khiết.

      mỉm cười, nhưng nụ cười đó biến mất rất nhanh, làm cho người ta dễ phát .

      "Ngươi , ngươi , ngoài cái tảng đá này ra, ngươi còn có thể đưa nương ta cái gì nữa? Ngươi phải trả ta trăm lượng!" Thu Nguyệt Khê chìa tay ra trước mặt , lại tiếp, "Đợi chút, công tử nè, có thể là ta cứu ngươi mạng a, ngươi thử tính kỹ chút, xem mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ cần cho ta nữa là được, ta tuyệt đối phải người tham lam gì. Hì hì..."

      nhàng lắc đầu, " có, bây giờ thứ đáng giá nhất mà ta có chỉ là chính ta, nếu ngươi nhất định đòi nợ, ...ta lấy thân báo đáp được ?"

      Khuôn mặt của Thu Nguyệt Khê đỏ bừng lên, giật giật khóe miệng, lầm bầm tiếng, rồi liền xoay người bước ra bên ngoài.

      Đôi mắt hắc thạch của vậy mà lại lóe lên tia sáng, nghe được thanh có chút bối rối của Thu Nguyệt Khê ở bên ngoài, "A Lực, đưa xe lại đây mau, chúng ta về nhà!"

      Chờ bóng dáng Thu Nguyệt Khê khuất dạng, Hoa đột nhiên đến trước mặt , cung kính quỳ xuống, "Gia, để ngài chịu khổ rồi!"

      Nạp Lan Lạc liếc mắt về phía nàng , " sao, nhưng trước tiên ngươi nên giúp gia giấu giếm hành tung trước, tạm thời được để người của Nhật Lạc các tìm được gia!"

      "Thuộc hạ tuân mệnh!" Hoa tựa như muốn thêm điều gì đó, nhưng lại thể thành lời.

      Nạp Lan Lạc lạnh lùng , "Có chuyện gì?"

      "Ngũ hoàng tử điện hạ hôm qua đến trú ngụ tại Thu phủ!"

      "À, vậy theo dõi cho tốt, nhìn xem giở trò gì!" Khóe miệng Nạp Lan Lạc khẽ nhếch, ý tứ của giống như có chút kịch vui để xem rồi.

      nam tử mặc cẩm y màu lam chầm chậm bước trong sân Thu phủ, vừa nhìn liền cảm thấy ôn tồn nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, ngũ quan nhu hòa mang đến cho người ta loại cảm giác ấm áp, lông mi thon dài, cánh mũi thẳng tắp, vừa nhìn liền biết phải người tầm thường.

      thưởng thức bối cảnh xung quanh, nơi đây trưng bày nhiều vật phẩm quý trọng, nhưng hoa cảnh cùng bình phong ở đây, biểu lộ rằng chủ nhân nơi này là người nho nhã. Vốn trước mắt là cảnh tốt đẹp, nhưng lại bị thanh cao vút của nữ tử đánh vỡ.

      "Ngươi là người phương nào?"

      Lý Minh xoay người đưa mắt nhìn, trong phút chốc, cho rằng nàng kia là Thu Nguyệt Lạc, nàng mặc bộ quần áo màu trắng, tuy cũng có khí chất ưu nhã của người tiểu thư khuê các, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ hoạt bát, vì vậy đoán được rằng nàng chính là Thu gia nhị tiểu thư trong truyền thuyết...

      Lý Minh buồn cười nhìn nàng, chẳng biết tại sao, cảm thấy có ánh sáng từ người nàng phảng phất bắn thẳng vào , làm cho khỏi mờ mắt.

      "Ta là khách của Thu phủ!"

      "Khách? Vì sao ta lại biết?" Thu Nguyệt Khê giật miệng, "Mà tại sao ngươi lại ở trong viện của ta?"

      ra chỗ này là nơi ở của nàng, Lý Minh cười nhạt, "Sáng sớm ta ra đây tản bộ, đến nơi này bị lạc đường"

      Nàng gật đầu liên tục, con ngươi đảo vòng, thản nhiên , "Uy, ngươi biết nương ta là ai ?"

      Lý Minh cũng vội vạch trần nàng, làm bộ lắc đầu

      Thu Nguyệt Khê lập tức vui vẻ đến nỗi hận thể tìm được cái đuôi mà vểnh lên, "Ta nhìn ngươi cũng chó dạng hình người, ràng tự ý xông vào nhà dân phải ? Ta đây vẫn là nữ nhân khuê phòng, tính như vầy , chúng ta chuyện lớn hóa , chuyện hóa , ngươi lấy ngàn lượng đưa cho ta, nương ta thả ngươi , coi như chưa từng phát sinh ra chuyện gì hết, thế nào?'

      Lý Minh nhướn mày, "Nếu ta đưa sao? Có phải ta nên chịu trách nhiệm với ngươi phải ?"

      Lời vừa dứt, ai ngờ nàng lại nghiến răng nghiến lợi phất tay, "Di, chịu trách nhiệm phải là quá dễ dàng cho ngươi sao, ngươi có tiền mà cũng đòi cưới ta, ngươi nghèo kiết xác, lấy ta tiện nghi cho ngươi rồi!"

      mở miệng cười, cảm thấy nàng thú vị, nhưng mà...sao lúc này nàng lại kéo tóc loạn cả lên, rồi còn kéo loạn cả y phục nữa? Sau đó....nàng đột ngột bắt lấy cánh tay của , hướng ra ngoài viện la to, "Người đâu, có người vô lễ với ta, cứu mạng, có ai ! Nếu tiểu thư ta bị người ta vô lễ á..."

      " nương, ngươi thả ta ra , làm như vậy hợp lý đâu a!" Lý Minh có chút rối, sớm biết nàng trả thù rồi xong , nàng cần gì phải làm cho chính mình chật vật như vậy?

      "Có người vô lễ, cứu mạng, cứu..." Thu Nguyệt Khê cũng đếm xỉa gì đến , miệng vẫn cứ lẩm bẩm lời cũ.

      "Nha đầu chết tiệt, ngươi cút ra đây cho ta."

      Đột nhiên đôi giày bay mạnh tới, Thu Nguyệt Khê nhanh chóng đẩy Lý Minh ra, vừa lập tức ngồi xổm xuống tránh đôi giày, vừa quay đầu nhìn lại nơi giày rơi xuống mặt đất phía sau, chấn kinh vỗ vỗ ngực, thuận tiện chỉ tay vào mặt đối phương chửi ầm lên, "Ngươi lỗ mũi to, ngươi biết chân ngươi thối à, nếu phải nãi nãi ta cơ trí, ta lại ngất vài ngày rồi!"

      Thu Nguyệt Khê càng nghĩ càng thấy giận, nàng nhiều lần bị Thu ném giày như thế này, kết quả là tới tận vài ngày sau nàng vẫn còn ngửi thấy loại mùi hương ngáy mũi này, haiz, chân của vị phụ thân đại nhân này, hiểu sao mẫu thân nàng lại có thể chịu đựng được trong ngần ấy năm.

      Thu tức giận đến đỏ mặt tía tai, mắng xối xả, "Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ngươi lại dám đêm hôm qua về nhà, làm hại gia gia ngươi đêm ngủ, làm hại mẫu thân ngươi ngủ đêm, quan trọng nhất là làm hại cha ngươi là ta, phải quỳ cả đêm từ đường, hôm nay cho dù ngươi có mọc cánh, lão tử cũng nhất định đánh ngươi gãy cánh!"

      A Lực cùng tiểu Hồng nhanh chóng chạy tới, còn chưa kịp giải thích với Thu vì sao tiểu thư nhà mình đêm qua về nhà, lại chứng kiến Thu Chính đại nhân cường tráng lại cởi xuống đôi giày nhắm hướng Thu Nguyệt Khê mà ném tới.

      Nàng lần nữa may mắn tránh được cuộc tập kích của đôi giày, nhưng bất hạnh thay, giày lại bay đến mặt của a Lực, a Lực toàn thân cứng đơ, kìm nén bực bội mà giọng, "Tiểu Hồng, cứu ta"

      Thu Nguyệt Khê lần hết sức cảm khái, vô cùng bội phục võ công mà Thu lão tướng quân truyền thụ cho nàng, nếu phải nhờ lão nhân gia, chỉ sợ nàng bị đánh chết cũng bị ngạt hơi thối mà chết, trong nội tâm, nàng mặc niệm cả trăm ngàn lần, Thu lão tướng quân người quá tốt.

      "Uy, lỗ mũi to, lão tử ta ngày hôm qua cứu người, nên mới có chuyện đêm về nhà, ngươi vì sao để cho lão tử giải thích ràng chứ? Lão tử đây là làm chuyện tốt, ngươi dựa vào cái gì mà ném giày vào người lão tử?

      "Nha đầu chết tiệt, ngươi biết lớn thôi , bây giờ còn hươu vượn, ngươi cứu người, hừ, ngươi chỉ cần đừng hại người, toàn bộ Tần Hoài, từ lớn đến bé đều nguyện ý ở trước cửa Thu phủ nhà ta mà thả pháo ăn mừng rồi" Thu lửa giận ngút trời "Ngươi mau đến kho hàng úp mặt vào tường sám hối cho ta!"

      Thu Nguyệt Khê tựa hồ như bị kích thích, đứng chết lặng, lắc đầu liên tục, vừa nghĩ đến chính mình lại phải đến kho hàng úp mặt vào tường sám hối, đó là hình phạt đẳng cấp tàn khốc đến cỡ nào, ở đó, nàng tính tính lại bao nhiêu bạc, bao nhiêu bảo bối cả nửa ngày trời, nhưng rốt cuộc những thứ đó đều phải của nàng,để nàng làm việc này, bằng giết nàng còn tốt hơn.

      Lý Minh nhìn trò hay hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng , "Thu tướng quân, bằng ngài nể mặt Minh, hãy bỏ qua cho Nhị tiểu thư lần này "

      Thu sững sờ, lúc này mới chú ý đến Ngũ hoàng tử điện hạ đường đường đứng trước mặt mình, hơn nữa, còn nhìn đến bản thân mình cử chỉ hành động lại bất nhã như vậy, nét mặt già nua đỏ lên, ngượng ngùng , "Lý....Lý công tử, ngài....sao ngài lại ở đây?"

      " ra là như vậy! ha ha...." Thu lúng túng cười, đều tự trách mình quá nóng giận, mà để ý đến Ngũ hoàng tử cũng ở chỗ này, haiz, hôm nay bêu xấu trước mặt rồi.


      shirleybk viết:
      A thái tử điện hạ ha. Cố lên truyện hài hay a. Mai có k nàng?




      Ta cố gắng nàng nhoa, nếu ta edit kịp tối mai đăng lên hen. Thanks nàng ủng hộ

      À, quên với nàng Lý Minh vừa lên sàn chỉ là ngũ hoàng tử thui hen. Kể cả Lạc ca cũng hổng phải thái tử, còn tình hình như thế nào ...hạ hồi phân giải hén =D
      Hôm nay là chủ nhật, nên đăng thêm 1 chương nữa tặng các nàng

      ^ ^

      QUYỂN I. ĐẾ TINH HOÀNG TINH
      CHƯƠNG 4. MẶT DÀY MÀY DẠN

      Edit: nhamy111

      ****************************

      "Xú nha đầu, ngươi còn dám trở về, ngươi trở về để làm gì? chết ở bên ngoài luôn ?"

      Thu vừa mới im miệng, Thu lão tướng quân lại đỏ mặt tía tai mắng, "Ngươi xem lại mình chút , có nữ nhân ở tuổi cập kê nào như ngươi , vô tích chịu thay đổi, bất hảo chịu nổi, lão tử thấy ngươi về sau ngay cả tấm chồng cũng tìm được"

      "Xú lão đầu, ngươi ràng là nguyền rủa ta, ta ngươi, đến khi ngươi xuống hoàng tuyền rồi, Thu Phương Ngạo cũng còn chưa cho ngươi ẵm được tôn tử nữa kìa!" Thu Nguyệt Khê so tài đối đáp.

      Thu lão tướng quân trợn mắt nhìn, " dám! Nhưng ngược lại ngươi, ta xem toàn bộ công tử Tần Hoài này, còn ai dám cưới ngươi, nếu dám rước ngươi, gia gia ngươi là ta, dám cho làm cháu nội!"

      "Được, nếu ta gả được ra ngoài, ngươi chờ chút mà kêu ta tiếng bà nội !" Thu Nguyệt Khê hề nghĩ ngợi mà tiếp, rồi lại suy nghĩ thêm chút, tựa hồ như còn sót gì đó, lại thêm câu, "Nhớ , còn có tài sản của Thu gia, toàn bộ đều là của mình ta"

      "Xú nha đầu, ngươi còn dám dòm ngó đến tài sản của Thu gia, xem ta có đánh chết người hay !"

      Lý Minh buồn bực suy tư, tính tình của Thu gia nhị tiểu thư này là giống Thu tướng quân, mà tính tình của Thu tướng quân cũng là theo...Ách...nguyên lai là giống Thu lão tướng quân.

      "Khụ khụ khụ...Phụ thân đại nhân, người bớt tranh cãi chút !" Thu hướng nháy mắt ra hiệu. Lúc này, Thu lão tướng quân mới chú ý tới Lý Minh, khỏi lúng túng mà ho khan, "Ha ha... Cựu thần cùng xú nha đầu này chỉ đùa chút thôi, làm cho Ngũ hoàng tử chê cười rồi"

      Lúc này, hai nữ tử từ trong sân vội vàng ra, người thứ nhất là phụ nhân, vóc dáng mỹ lệ, thùy mị thướt tha, người này là Thu phu nhân; mà người kia, vẻ mặt xinh đẹp như hoa, mày như vẽ, như đóa hoa sen mới nở, là thích mắt, mà nàng, chính là trưởng nữ Thu gia, Thu Nguyệt Lạc

      Thu Nguyệt Lạc cấp tốc đem bao đồ nhét vào trong ngực Thu Nguyệt Khê, "Ta chuẩn bị cho ngươi 3 bộ quần áo để thay đổi, đều là màu trắng mà ngươi thích, ngươi được đòi hỏi"

      Thu phu nhân đem ngân phiếu nhét vào tay Thu Nguyệt Khê, thuận tiện uy hiếp, "Cho ngươi hai trăm lượng, được tiêu xài quá nhiều, mua cái gì đều phải suy nghĩ cho kỹ, sau này khi phụ thân ngươi hết giận, nhớ phải đem tiền trả lại đầy đủ cho ta"

      Hai người đột nhiên trăm miệng lời , "Còn mau?"

      "Nó dám!" Thu hai liền, liền tiến lên muốn bắt Thu Nguyệt Khê lại, ngờ lại bị Thu phu nhân túm cổ, đều biết Thu xưa nay nổi tiếng sợ vợ, thời lại bị phu nhân túm cổ, tất nhiên là dám nhúc nhích nửa phân

      Thu Nguyệt Khê nhìn thấy tình thế này liền chạy vắt giò lên cổ, vừa chạy vừa la to, " nãi nãi ta nhất định trở về!"

      "Tiểu thư, đợi bọn ta với..." A Lực cùng tiểu Hồng chạy đuổi theo ra ngoài, chỉ trong chốc lát sau, phụ nhân nữa xuất , tay cũng ôm bao đồ lớn, nhanh chóng đuổi theo, "Tiểu thư a, người chạy chậm chút, mang theo vú nương ta nữa a"

      Lý Minh miệng mở rộng hết cỡ mà xem tuồng vui này, bởi vì cười nên thể khép miệng được, trước đó vài ngày, người Thu gia xuất trước mặt , đều mang bộ dạng chính nghĩa lẫm liệt. Nhưng ngày hôm nay... Thu cùng với Thu lão tướng quân quả làm cho phải mở rộng tầm mắt.

      Thu phu nhân hừ tiếng với Thu , sẵn giọng , " rửa chân ngay! Nếu mà đêm nay chân vẫn thối như vậy đừng hòng lên giường của lão nương, hừ!"

      Thu cúi đầu xuống xin lỗi, đợi lúc Thu phu nhân rời , Thu lão tướng quân ho khan tiếng, gầm , "Ngươi có tiền đồ!"

      Thu đen mặt phản bác, "Phụ thân đại nhân a, khi mẫu thân còn sống, phải ngài cũng rất sợ vợ sao?"

      Thu lão tướng quân lập tức đỏ mặt, "Nó bậy, nam nhi Thu gia ta, người nào cũng lãnh huyết cương trực, có khi nào sợ qua vợ của mình đâu, ngược lại chỉ có tiểu tử thúi nhà ngươi mới sợ vợ như vậy, ngươi giống con trai của lão tử chút nào hết, hừ! mất mặt!" Lời dứt lời, Thu lão tướng quân phất tay áo rời .

      Lý Minh có cảm giác hoài nghi hữu của mình lúc này, cứ đứng như vậy mà ai để ý tới . Người này vừa người kia cũng rời , ai với tiếng nào cả. Trong nội tâm vô cùng phiền muộn, định rời , nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy miếng ngọc bội lẳng lặng nằm mặt đất, khom lưng nhặt lấy ngọc bội, lại thấy mặt ngọc bội có khắc hai chữ "Nguyệt Khê", miệng lại lần nữa nở nụ cười, trong nội tâm liền nhất định lần sau gặp trả lại cho nàng.

      Thu Nguyệt Khê bước chân vào nhà gỗ, liếc mắt về phía nam tử phong hoa tuyệt đại dựa lưng vào cửa, thấy nàng trở lại liền nở nụ cười nhạt, mà ngay cả tiểu Hồng lẫn vú nương, sau khi nhìn thấy nụ cười này đều bị mê hoặc hoàn toàn, Thu Nguyệt Khê thiếu điều chảy nước miếng, hai mắt trợn ngược, móc "Sít, sít, sít, đầu chữ sắc có cây đao mà!"

      "Ủa..thương thế ngươi còn chưa tốt, ngươi ra tới đây để làm gì?" Thu Nguyệt Khê lầm bầm đến trước mặt , chỉ nghe , "Ta biết ngươi trở lại"

      "Á?" Thu Nguyệt Khê còn chưa kịp phản ứng được đến cùng ý tứ của là gì, khóe miệng lại nhếch lên, tự tin , "Bởi vì ngươi bỏ ta được..."

      Thu Nguyệt Khê khịt mũi coi thường, chuẩn bị phản bác nhưng lại tiếp, tuy nhiên lời chưa hết, "bảo bối...." Thu Nguyệt Khê mở to mắt, kích động nắm lấy tay nhìn chăm chú, "Bảo bối, bảo bối gì? Nó ở đâu? Phải tìm ở nơi nào? Có bao nhiêu bảo bối..."

      Nạp Lan Lạc cam tâm nhìn vào bộ dạng tham tiền của Thu Nguyệt Khê, hơi nhíu mày, "Nếu nam tử khác cho ngươi tiền, ngươi cũng bắt tay họ như vậy sao?"

      "Ngô...Để ta suy nghĩ coi, bình thường nếu gặp loại nam tử có vóc dáng thon dài như ngươi, ta cũng trốn tránh! Bởi vì, ta chỉ khi dễ người so với ta yếu hơn thôi" Thu Nguyệt Khê dõng dạc , chẳng biết tại sao nàng từ thấp bé hơn so với nam tử rất nhiều, nên đương nhiên, khi gặp phải nam tử tráng kiện, mạnh mẽ hơn mình nàng phải lui binh nhượng đất.

      Nghe xong lời này, Nạp Lan Lạc mới hài lòng gật đầu, "Tốt nhất nên như thế, nhớ kỹ, về sau nên tùy tiện ôm ôm ấp ấp nam tử khác, ngươi là nữ tử, vạn nhất có việc xảy ra, còn ai dám lấy ngươi nữa chứ?"

      Thu Nguyệt Khê mãnh liệt trợn mắt, tại sao người này cùng phụ thân lỗ mũi to của nàng đều có cái đức hạnh giống nhau vậy chứ....

      "Ngươi biết vì sao ta bị trọng thương như thế này ?" Nạp Lan Lạc hỏi

      Thu Nguyệt Khê lắc đầu...

      "Bởi vì ta và các huynh đệ cùng nhau hộ tống bảo vật, đường bị thổ phỉ chặn lại, ta vì bảo vệ bảo vật, nên cùng với rương bảo vật này nhảy xuống vách núi, cho nên..."

      Nạp Lan Lạc đột nhiên dừng lại, hướng Thu Nguyệt Khê phất phất tay, Thu Nguyệt Khê lập tức hiểu ý, vội vàng đến bên cạnh , chỉ nghe thanh nhàng của truyền đến bên tai, người lại có mùi hương Thanh Liên thanh thoát, nhàng mà khoan khoái lại vô cùng dễ ngửi, thậm chí, sau khi nàng ngửi qua lại có thêm chút mê luyến.

      "Ngươi giúp ta trở về chân núi kia, tìm đám thi thể đó cùng rương bảo vật, ta chia đôi cho ngươi, như thế nào?"

      Thu Nguyệt Khê nở nụ cười tham lam, gật đầu như gà con mổ thóc, "Được, được, tất nhiên là được, việc này nên chậm trễ, chúng ta nên lên đường thôi" Hả, đợi chút, việc này nên chậm trễ, ta dùng thành ngữ tốt như vậy sao, ha ha ha!

      Nạp Lan Lạc đột nhiên cả người mềm mại vô lực tựa người Thu Nguyệt Khê, vốn là cánh cửa phải chịu sức nặng cơ thể , nay đổi lại thành Thu Nguyệt Khê.

      Thu Nguyệt Khê vì nể mặt rương bảo bối của , cho nên tuyệt đối trở mặt cùng , cũng tuyệt đối thể đánh quyền vào gương mặt tuấn mỹ của , chỉ có thể chịu đựng sức nặng từ thân thể , mềm mại nằm sấp dựa người nàng, yếu ớt , "Nhưng bản thân ta bị trọng thương, thời vẫn chưa khỏe hẳn, vậy phải làm sao bây giờ?"

      "Được mà...chuyện này dễ xử lý thôi.." Thu Nguyệt Khê nghiêng đầu hướng ra ngoài hô to, "A Lực, đem xe ngựa đến cửa hàng mua tầng chăn bông, ..Hai tầng! Sau đó chúng ta xuất phát ngay". Sau đó xoay đầu lại nhìn , do cẩn thận nên môi nàng lại sạt qua gương mặt , trong nháy mắt, khuôn mặt nhắn của nàng lại đỏ lên, mất tự nhiên , "Này, vậy có được ?"

      Nạp Lan Lạc ngược lại thèm để ý, gật gật đầu, khóe môi khẽ nhếch , "Được!"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      QUYỂN I. ĐẾ TINH HOÀNG TINH
      CHƯƠNG 5. THIÊN MỆNH DO NGƯỜI ĐỊNH

      Edit: nhamy111

      ************************************

      Trong xe ngựa, Nạp Lan Lạc nằm rất ưu nhã , giống như con mèo lười biếng nhưng cao quý, bị phiền não bởi bụi trần, mà Thu Nguyệt Khê, bởi vì đường núi lắc lư, nên nàng ở trong xe cũng bị lung la lung lay đến nỗi sắp ngất, run lên run xuống, cuối cùng nhịn nổi đành hướng a Lực ngoài xe lớn, "Ngươi đánh xe ngạo mạng, lại lắc lư như vậy, tiểu thư ta ở trong xe muốn tiểu ra quần rồi đây này..."

      A Lực bên ngoài xe còn lời gì để , vừa rồi phải chính tiểu thư phải nhanh sao? Aiz...

      Nạp Lan Lạc cũng mở lời, nhưng ánh mắt đầy ý cười, biết nàng là tiểu thư gia đình danh gia, nhưng lại năng thô tục như vậy, là...có phong cách riêng a!

      Thu Nguyệt Khê nhìn bộ dạng tao nhã mà hưởng thụ nên có chút nộ khí, dùng chân đá đá , "Này, ngươi đừng ngủ, đường xá xa như vậy, chúng ta chuyện , được ?"

      Nạp Lan Lạc vẫn nhắm mắt như cũ nhưng mở miệng hỏi, "Ngươi tên gì?"

      "Thu Nguyệt Khê, nương ta chính là nhị tiểu thư Thu gia. Ở Tần Hoài này, có thể là sấm bên lỗ tai heo a, còn ngươi?'

      Như sấm bên lỗ tai heo? Đầu heo sao? Aiz, đây cũng phải trọng điểm gì...

      "Nha, ta đây sao lại đần như vậy chứ, tới bây giờ vẫn biết tên ngươi là gì?"

      giọng , "Nạp Lan Lạc"

      Thu Nguyệt Khê gật đầu ứng phó, tên này lại có họ kép, càng khẳng định được là người có tiền á.

      Nạp Lan Lạc đột nhiên mở mắt ra , "Ngươi nhớ ta sao?"

      Thu Nguyệt Khê nghi ngờ , "Ta trước kia có khi dễ qua ngươi sao? Cho nên bây giờ ngươi mới tìm ta báo thù?"

      Khóe miệng Nạp Lan Lạc giật giật, ngờ đâu nàng lại lầm bầm tiếp, "Cũng đúng thôi, toàn bộ Tần Hoài này, ai vừa nghe đến đại danh của nương ta đều hận thể bóp chết ta, đương nhiên, đây cũng là do phụ thân của ta thường xuyên . Nhưng nương ta trời sinh tính tình tiêu sái, thích làm cái gì làm cái đó, những thứ nương thường ngày cổng trước bước ra, cổng sau nhào tới đều trơ trẽn mà đố kị ta!"

      Suy nghĩ hồi lâu, nàng lại bổ sung, "Cho nên, bổn nương cũng chưa từng quan tâm tới cái danh tiếng gì đó. Hơn nữa, danh tiếng rốt cuộc là cái gì chứ? Bất quá, chỉ là tiếng tăm vang dội thôi, cứ để cho bọn họ đồn đãi , bất quá sau khi ta trăm tuổi, chừng nương ta lại trở thành điển tích để chúng nữ nhân sùng bái, ha...ha.."

      Nạp Lan Lạc sớm muốn gì, khép đôi mắt lại, đắp chăn mền lên người, nghĩ cùng nương này nhiều thêm chữ nữa, nhưng Thu Nguyệt Khê tựa hồ như hiểu được việc nhìn mặt người mà chuyện, nàng vẫn cứ như cũ, liên tục thầm.

      Xe ngựa được hồi lâu, a Lực rốt cuộc cũng dừng lại , "Tiểu thư, đến rồi!"

      Thu Nguyệt Khê nhảy xuống xe ngựa, chuẩn bị đỡ Nạp Lan Lạc xuống, kết quả...

      Nạp Lan Lạc lắc tay, cũng cho Thu Nguyệt Khê sờ đến, mà thản nhiên xuống xe, do dự bước lên phía trước. Nàng bĩu môi, ta đắc tội với ngươi khi nào? Chẳng lẽ cuộc sống tiêu sái của mình cũng làm cho ghen ghét?

      Nạp Lan Lạc che ngực, chậm rãi đến đám thi thể trước mắt, liền chứng kiến thi thể thủ hạ của - Mộc Kim, cả người đầy máu nằm mặt đất, đành lòng nhìn tiếp.

      Tựa hồ những tình cảnh ngày hôm qua như mới phát sinh trước mắt, Nạp Lan Lạc mím môi, hít sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, Thu Nguyệt Khê đột nhiên đến trước mặt , lấy khăn tay ra đưa cho , "Ngươi khóc?"

      Nạp Lan Lạc sau khi mở mắt lại phát mắt hơi xót, đúng vậy, chảy nước mắt, khoảng thời gian mười hai năm lâu như vậy, tưởng mình quên chảy nước mắt là như thế nào rồi. Nhưng cũng tiếp nhận khăn tay, hơn nữa tay lại kéo Thu Nguyệt Khê đến lòng ngực của .

      Đối với việc Nạp Lan Lạc tự nhiên ôm mình vào lòng, đầu tiên, Thu Nguyệt Khê chỉ giật mình, nàng chưa bao giờ cùng với nam tử nào thân cận qua như vậy, nên nàng có chút bối rối, nghĩ nghĩ muốn đẩy ra nhưng lại nghe được thanh khàn khàn mà bất lực của , "Ta rất ngốc phải ? Nếu , vì sao ngay cả người ta muốn bảo vệ mà ta cũng làm được?"

      Nội tâm Thu Nguyệt Khê bỗng nhiên đau xót, nhìn như người hề nhiễm khói lửa nhân gian, bộ dạng vô tư vô lự như vậy, lại dễ dàng làm cho người ta đau lòng. Nàng từng thấy qua bộ dạng chật vật nhất của , cả người toàn là máu, tóc rối bời, vẫn là nàng từ trong đống người chết này mà cứu ra, khi ấy, nàng vẫn chưa từng cảm nhận được đau đớn đến như vậy, nhưng hôm nay, lại làm cho người ta cảm nhận được ngay cả hô hấp cũng rất đau.

      Thu Nguyệt Khê nhàng vòng tay ra sau, vỗ vỗ lưng , "Ai vậy? Bọn họ đều là cam tâm tình nguyện vì ngươi mà chết. Đều là thiên định nhân mạng, nhưng ta cảm thấy, thiên mệnh đều là do người định, cả đời này, ông trời chỉ quyết định nơi ngươi sinh ra cùng thân phận của ngươi, nhưng con đường mà ngươi phía trước lại tùy tâm của ngươi mà thay đổi. phải là ngươi bảo vệ được người bên cạnh mình, mà là, những người đó đều có con đường riêng của họ, ngươi thể định được mệnh của họ, nhưng bọn họ lại có thể kết thúc mạng của chính mình!"

      Nạp Lan Lạc yên lặng nghe, ai Thu Nguyệt Khê cái gì cũng biết, ai còn Thu Nguyệt Khê cũng chỉ biết lời sai?

      Thu Nguyệt Khê ôm tiếp tục , "Ngươi cần cảm thấy tự trách, cũng cần phải cảm thấy đau lòng, nếu để cho những người vì ngươi hi sinh tính mạng chứng kiến bộ dạng này của ngươi, họ cảm thấy đáng vì ngươi mà trả giá mạng sống của mình như vậy, việc bây giờ ngươi nên làm là phải khiến cho mình trở nên cường đại hơn, đến lúc đó, những người muốn hại ngươi cũng dám động thủ nữa"

      Nạp Lan Lạc cười thầm, nhàng gọi tên nàng, "Thu Nguyệt Khê..."

      Thu Nguyệt Khê "Ừ" tiếng lại nghe , "Gặp được ngươi tốt!"

      Giờ khắc này, trong lòng nàng đột nhiên có thứ chân tình hiểu xông lên não, phảng phất như những lời này nàng từng nghe qua ở đâu đó, nàng cố gắng nắm bắt nhưng những ý tưởng này lại xẹt qua rất nhanh, đến tột cùng, nàng vẫn nhớ nổi nghe khi nào, chỉ thấy, bóng dáng Nạp Lan Lạc đột nhiệt xông vào lòng mình, bộ dạng áo trắng phong hoa tuyệt đại đó vội vàng chiếm hết cả trái tim nàng...

      Nạp Lan Lạc buông Thu Nguyệt Khê ra, sau đó yên lặng xoay người muốn rời khỏi đó, nàng đột nhiên lại gọi hỏi, "Vì sao ngươi tìm chỗ chôn cất thủ hạ của mình? Chẳng lẽ ngươi muốn để mặc và những người kia nằm đó sao? Ngô...cái gì....phơi thây cái gì đó..."

      Nạp Lan Lạc xoay người giọng cách bất đắc dĩ, "Phơi thây nơi hoang dã!"

      "Đúng đúng đúng, phơi thây hoang dã, ta quên, ha ha..." Thu Nguyệt Khê cười cười.

      Mặt Nạp Lan Lạc có chút thay đổi , " phải ta muốn chôn, nhưng ta bất lực!"

      "Ta tuyệt đối tin đời này có chuyện bất lực, ai có thể làm cho ngươi bất lực được!" Thu Nguyệt Khê cắn môi, hướng về phía a Lực la lớn, "A Lực, ngươi đến mang những người này , chúng ta tìm chỗ chôn họ"

      Trong mắt Nạp Lan Lạc lên tia sáng, nương bé này, trong sáng như trăng thu, có gì biểu lộ nàng trải qua tang thương của năm tháng, mà lại có bộ dáng sợ trời sợ đất, hướng về chính nháy mắt.

      Trong lòng run lên, trong mười hai năm qua, bên cạnh chỉ có những huynh đệ đồng sinh cộng tử, nhưng lại chưa bao giờ có người đứng bên cạnh , vì mà trầy da. Thu Nguyệt Khê, chính là nữ nhân mà luôn tâm tâm niệm niệm, quả nhiên giống người thường!

      Nạp Lan Lạc gật đầu cười nhạt, "Được, ta nghe lời ngươi!"

      Thu Nguyệt Khê cười hoạt bát tiếng, đến xe ngựa, ôm bình rượu xuống, chạy đến bên cạnh thi thể, đem rượu vung lên mặt đất, rồi lấy ra diêm đốt dùng lực để thổi, diêm đốt vừa cháy lên, nàng đem nó ném tới các thi thể rồi lập tức chạy .

      Nạp Lan Lạc nhìn tia lửa tóe ra bốn phía, trong nháy mắt nuốt trọn đống thi thể. Quả nhiên là biện pháp tốt. Lúc này vẫn còn bồng bềnh như ở cõi thần tiên, lại cảm giác được bàn tay nắm lấy tay dắt , "Chúng ta nhanh lên!"

      Nạp Lan Lạc ngưng thần nhìn chăm chú vào nàng rồi gật đầu, nữ nhân này, làm cho có nhiều cái ngoài ý muốn, nàng tuy tham tiền nhưng lại ra tay hào phóng, nàng tuy vô tích nhưng tâm địa lại lương thiện, nàng mạng nhưng lại làm việc sợ trời sợ đất...

      phát ra tiếng từ sâu trong nội tâm, tùy ý để nàng dắt tay mình !
      QUYỂN I. ĐẾ TINH HOÀNG TINH
      CHƯƠNG 6. NGỦ CÙNG GIƯỜNG

      Edit: nhamy111

      ************************************

      Nạp Lan Lạc giương mắt nhìn mộ phần lạnh lẽo của Mộc Kim, mặt bia gỗ cũng hề khắc chữ, mang đến cho người ta cảm giác thê lương, nhớ lại từ lúc 6 tuổi, bên người có ai ngoại trừ người tên là Mộc Kim, luôn bên cạnh suốt ngày rời, trong ngày thường, cũng thích chuyện, nên Mộc Kim cũng dưỡng thành tính tình lạnh lùng.

      Kể từ khắc kia đeo mặt nạ bước vào cung, cung nhân đối với lạnh nhạt, hơn nữa đồ ăn mang đến cho cũng sơ sài, có khi đói bụng, Mộc Kim liền vụng trộm lén đến Thượng thực cục lấy thức ăn, đem chia ra cho cả hai người ăn.

      Trong cung, cũng chỉ có Mộc Kim xem là chủ tử, cung kính gọi tiếng chủ thượng.

      Có khi Âu Dược Hách Thanh vụng trộm đến thăm , thuận tiện đem theo ít thức ăn, Mộc Kim cũng chưa bao giờ ăn, đều để lại hết cho , Mộc Kim luôn miệng thuộc hạ như thế này, thuộc hạ như thế kia, nhưng kỳ Mộc Kim xem như em trai để đối đãi.

      Có thể , có Mộc Kim, cũng có Nạp Lan Lạc ngày hôm nay.

      Thu Nguyệt Khê xa xa nhìn lại, Nạp Lan Lạc bạch y bồng bềnh, bộ dạng cao cao tại thượng làm cho người ta cảm thấy dám trèo cao, kỳ , nếu phải như vậy, so với bất kỳ kẻ nào đều cần quan tâm hơn, chỉ thấy lẳng lặng đứng như vậy, cũng đủ khiến cho nàng đau lòng, phảng phất như đời này, duy nhất chỉ có mình , người cao ngạo nhưng bất lực.

      A Lực bĩu môi, khó chịu , "Ta chưa bao giờ thấy qua bộ dạng hảo tâm của tiểu thư như bây giờ, hôm nay bị vị công ty kia chiếm tiện nghi , lại còn lấy ra vò rượu ngon, chỉ vì giúp đốt những thi thể kia. Nếu thường ngày, phàm là nam nhân nào có ý muốn chiếm tiện nghi của tiểu thư người, cũng đều bị người đánh quyền ngã lăn hết"

      "Nhiều chuyện" Thu Nguyệt Khê ngắt lời , "Ta sao giống như lời ngươi được, tiểu thư ta thường ngày tâm tính cũng vô cùng lương thiện nha, chỉ là ngươi biết thôi" A Lực lập tức lộ mặt chân chó, "Dạ dạ dạ, tiểu thư nhà ta mới là người lương thiện nhất. Chỉ là tiểu thư tâm địa bồ tát ơi, khi nào người mới có thể đem tiểu Hồng hứa gả cho ta đây?"

      Thu Nguyệt Khê chau mày, giật giật khóe miệng , "Vú nương còn chưa nhả ra, ta vì sao phải đáp ứng ngươi chứ?"

      "Sao tiểu thư lại vậy, tiểu Hồng là tri kỷ của tiểu thư người, người đông, nàng cũng dám tây!" A Lực ra sức vuốt mông ngựa, chút nào có khí khái nam nhi.

      "A Lực à!" Thu Nguyệt Khê vỗ vỗ bả vai a Lực, vài lời thấm thía, "Chờ tiểu thư ta được gả trước, ta cho phép tiểu Hồng gả cho ngươi!"

      A Lực khóc nức nở, "Đến ngày tháng năm nào tiểu thư người mới gả được ra ngoài a???"

      "A Lực, từ xưa được lưu truyền câu , được Thu Nguyên Khê ta như được thiên hạ!" Thu Nguyệt Khê mặt dày mày dạn , "Cho nên, ngươi chớ nên lo lắng đến chung thân đại của tiểu thư ta!"

      Đến giờ Tuất, đám người bọn họ mới về tới nhà gỗ, chỉ là thân thể Nạp Lan Lạc có chút nóng lên, nên Thu Nguyệt Khê vội vàng đỡ lên giường, nàng còn chưa kịp lui thân người ra liền bị chặn ngang ôm lấy, mùi hương Thanh Liên dễ ngửi làm cho nàng cứng đờ thân thể thể nhúc nhích.

      ôm chặt nàng, hơi thở nặng nề chầm chậm phun cổ nàng, , "Thu Nguyệt Khê, đừng ..."

      A Lực thấy tình thế trước mắt vội vàng che tay, đỏ mặt , "Tiểu thư à, người là nữ nhân, sao có thể tùy tiện để cho nam nhân ôm ôm ấp ấp giữa ban ngày ban mặt thế này chứ"

      "A Lực, bây giờ là buổi tối mà!" Thu Nguyệt Khê hắng giọng .

      "Á, hiểu rồi, ý người là buổi tối có thể cùng nam nhân ôm ôm ấp ấp đúng ?"

      Khi tiểu Hồng vào, chứng kiến cảnh tình này, mặt lại càng đỏ tới mang tai, run rẩy , "Tiểu...tiểu thư a, người...người...sao có thể...có thể...."

      Thu Nguyệt Khê cũng muốn tránh cánh tay của Nạp Lan Lạc, nhưng mà khí lực của quá lớn, cho nên nàng đành bất lực giãy giụa nữa, nàng lẳng lặng nghe rù rì bên tai mình, "Mẫu thân, mẫu thân...đừng bỏ con lại được ? Lạnh...lạnh..."

      Thu Nguyệt Khê lập tức hướng về phía tiểu Hồng và a Lực mà la lên, "Còn nhìn cái gì nữa mà nhìn! nghe lạnh sao? Ở đây sững sờ cái gì vậy? Mau đến phòng ta, đem chăn mền của ta lại đây ngay"

      "Tiểu thư à, chẳng lẽ hôm nay người muốn...muốn thu phục gia tương lai tại đây luôn sao?"

      "Muội nhìn thấy bây giờ chịu buông ta ra hay sao? Chẳng lẽ muội muốn để chết rét à!" Thu Nguyệt Khê hét lớn làm tiểu Hồng co rúm, chỉ có thể vội vàng lấy chăn mền.

      Aiz, đều nữ nhân người nào cũng hướng ngoại, quả như vậy a!

      A Lực muốn mở miệng , nhưng lại bị Thu Nguyệt Khê nghiến răng uy hiếp, "Nếu ngươi dám với phụ thân mẫu thân của ta lời nào, ngươi coi chừng ta đem tiểu Hồng gả ngay cho người khác luôn"

      Ách, lại bị uy hiếp, a Lực lần nữa lấy tay che mắt, vừa lẩm bẩm vừa rời phòng, "Thời tiết hanh khô, coi chừng nữ nhân chanh chua..."

      Thu Nguyệt Khê rón rén đắp kín mền cho , nhét căng góc mền, cả người đều bị ôm cứng vào trong ngực, nên có thể ngửi được hết sức ràng mùi hương Thanh Liên đặc biệt người .

      Đợi tiểu Hồng tới, liền chứng kiến ánh mắt chuyên chú của tiểu thư nhà mình, nhàng than thở, tiểu thư rốt cuộc cũng nhập hang sói rồi, được, phải nhanh chóng trở về báo cáo với nương, phải vì hạnh phúc của tiểu thư mà suy nghĩ, ngày mai nhất định phải bắt chịu trách nhiệm với tiểu thư. Hà..hà..., lần này gia tương lai xem như có trốn cũng thoát.

      "Tiểu thư, chăn mền đến đây!" Tiểu Hồng .

      Thu Nguyệt Khê thèm nhìn đến tiểu Hồng mà gầm , "Đầu óc muội bị lừa đá rồi à, còn mau đắp lên"

      Khóe miệng tiểu Hồng rụt rụt, nàng chưa bao giờ thấy qua tiểu thư quan tâm ai như thế, hôm nay thấy được, nàng lại có cảm giác bộ dạng này của tiểu thư có tiền đồ chút nào, aiz...nàng phải vì hạnh phúc của tiểu thư mà suy nghĩ lần nữa, ngày mai chắc chắn rất ác liệt. Nếu chịu cưới tiểu thư, đành phải để gả cho tiểu thư vậy, ừ, liền làm như vậy .

      Tiểu Hồng nhàng đóng cửa, Thu Nguyệt Khê sờ sờ trán vẫn còn nóng của Nạp Lan Lạc, tựa như cũng cảm giác được nàng chạm vào , trong phút chốc thân thể thoáng buông lỏng chút, hề dùng sức như trước nữa.

      Thu Nguyệt Khê khẽ mỉm cười, dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trán , "Nạp Lan Lạc, ngươi bây giờ được nghĩ ngợi lung tung gì hết, nghỉ ngơi tốt , ta luôn ở bên cạnh ngươi, được chứ!"

      giọng rầm rì gì đó, rồi dần dần buông lỏng mà thiếp .

      Qua chút, Thu Nguyệt Khê giương miệng rộng, ngáp cái, ngẫm lại nàng cũng ngày ngủ ngon giấc, rồi sau đó cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

      Lúc này, Nạp Lan Lạc lại mở mắt ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn yên tĩnh ngủ trước mặt mình, mình ôm nàng vào lòng như vậy mà nàng lại có chút nào cảnh giác. loại cảm giác hạnh phúc tự nhiên nảy sinh trong lòng , nếu như có thể mãi mãi ôm nàng vào lòng như vậy tốt đẹp biết bao nhiêu.

      Khóe miệng của nhàn nhạt hé mở, ngửi mùi hương người nàng, đó là mùi hương đặc biệt, mùi hương hoa lài nhàn nhạt làm cho người ta thể đè nén được ý nghĩ muốn tới gần nàng.

      nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của nàng, gương mặt này mặc dù son phấn nhưng vẫn đẹp, vẫn khiến người ta động tâm, mà đôi môi đỏ thắm kia lại như ngừng quyến rũ .

      Nạp Lan Lạc dần dần nhích đến gần Thu Nguyệt Khê, nhàng đặt môi của lên đôi môi nàng.

      chưa bao giờ hôn cũng chưa bao giờ thân cận với nữ nhân nào khác, nên trong phút chốc, cảm nhận được vẻ đẹp của nàng, môi của nàng mềm mại mà khéo léo, môi của tuy có chút lạnh lẽo, nhưng bởi vì vừa chạm qua môi nàng, nên môi cũng dần dần nóng lên.

      Môi Nạp Lan Lạc vừa lướt qua, lại cũng dám có bất kỳ động tĩnh gì thêm vì sợ ầm ĩ đến nàng. Sau khi rời khỏi môi nàng, hài lòng ôm nàng vào giấc mơ..

      Màn đêm đen nhánh cũng dần dần rút , bầu trời bao la màu xanh nhạt còn sót lại vài vì tinh tú chưa kịp tàn, mà phía xa bầu trời cũng nổi lên mảnh bàn bạc.

      Thu Nguyệt Khê bị ánh sáng mặt trời chiếu tỉnh, mắt hơi mở ra liền chứng kiến dung nhan ôn nhuận như ngọc của Nạp Lan Lạc, đôi mắt đen láy như ngọc thạch quyến rũ người nhìn chằm chằm vào nàng, thanh thanh thúy nhu hòa mà ấm áp, "Sớm!"

      "Ngươi..." Gương mặt già dặn của Thu Nguyệt Khê bất tri bất giác cũng trở nên ngượng ngùng, ho khan hỏi tiếng, "Thương thế của ngươi như thế nào rồi?"

      "Ừ, vết thương khép lại rồi, nếu phải hôm qua ngươi cho ta mượn thân của ngươi, chỉ sợ là ta vẫn còn nằm giường dậy nổi" trong mắt Nạp Lan Lạc thoáng qua tia trêu tức, "Nếu ngươi chê, bằng để ta lấy thân báo đáp cho ngươi vậy!"

      Khóe miệng Thu Nguyệt Khê rút rút, chẳng lẽ muốn nuốt lời với nàng? được, là lấy bảo bối chia đôi rồi mà. Vạn nhất lấy thân báo đáp nàng, chẳng phải bảo bối kia cũng là của hay sao?

      Nàng suy nghĩ mơ màng, lại thấy vú nương cùng tiểu Hồng nghiêm trang vào. Thu Nguyệt Khê lúng túng đem chăn kéo lên, mặt trở nên đỏ bừng, ghé vào tai thầm, "Chúng ta như vậy cũng xem như bị bắt gian tại trận rồi đúng ?"

      Nạp Lan Lạc cười ôn nhu, tựa hồ như rất hưởng thụ đối với bốn chữ "bắt gian tại trận" này

      Vú nương giương nanh múa vuốt nghiến răng , "Vị công tử này, tiểu thư nhà chúng ta dù sao cũng đường đường là nhị tiểu thư Thu gia, hai người các ngươi ràng là nam chưa cưới, nữ chưa gả..."

      "Những thứ này cũng quan trọng, mấu chốt là tiểu thư nhà chúng ta như hoa như ngọc, dịu dàng thục đức, thẹn thùng động lòng người, như thế nào mà bị ngươi vô duyên vô cớ ôm ngủ cả đêm, tiểu thư của chúng ta từ nay phải biết làm như thế nào đây?"

      Khóe miệng tiểu Hồng giật giật, dịu dàng thục đức, thẹn thùng động lòng người? Những điều này là về ai vậy?

      "Còn ngươi nữa, mặc dù vẻ mặt của ngươi tuấn mỹ sao chứ? Cư nhiên lớn mật chiếm tiện nghi tiểu chúng ta, là làm cho người ta..." Vú nương chưa hết lời, liền cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng như đao phóng qua, trong nháy mắt liền im lặng, ôi...ôi...hoàn hảo là nàng hết sức cơ trí, nếu bị ánh mắt này sớm cho về chầu trời rồi!!

      "Hai người chúng ta sớm tự định chung thân đại , ngủ cùng giường có gì được chứ?" Nạp Lan Lạc nhịn được mà lên tiếng.

      "Tự định chung thân? Cùng với tiểu thư nhà chúng ta?" Lúc này lại đến phiên vú nương trợn tròn mắt.

      " nhảm, chẳng lẽ cùng ngươi?" Nạp Lan Lạc vừa , làm Thu Nguyệt Khê bật cười.

      Vú nương trừng mắt, nhưng mà...đợi chút, chính mình vừa rồi giống như chưa từng hao tâm tổn trí, chưa từng tốn hao nước bọt, cũng hề khuyên can, càng có bất đắc dĩ...vậy mà đồng ý rồi á?

      Nữ tử như tiểu thư, mà cần liền cần sao? Quả nhiên, ánh mắt của gia tương lai đúng là quá khác người rồi! "Ngươi...ngươi... chứ?"

      "Chờ ta dưỡng thương tốt, sau đó tới cửa cầu hôn!" Trong lúc chuyện, Nạp Lan Lạc lại thuận tay sờ sờ khuôn mặt nhắn của Thu Nguyệt Khê, "Cho nên, ngươi có thể ra ngoài được rồi đó, nhớ đóng kín cửa, ta với nương tử tương lai của ta cần ngủ thêm lát nữa"

      "Dạ, gia" Vú nương thể đầu hàng.

      Nàng cùng tiểu Hồng ra khỏi phòng, sau đó hai mắt nhìn nhau, khỏi thở dài sâu kín, "Aiz...thế gian này nam tử càng tuấn tú, thẩm mỹ càng có vấn đề!"

      Cảm khái lâu, vú nương cũng kéo tay tiểu Hồng, mặt dày , "Tiểu Hồng à, nữ tử như tiểu thư mà cũng có thể gả ra ngoài, huống chi lại gặp được vị mỹ nam tử, nương tin chắc có ngày con cũng có thể gặp được, a Lực quá xấu, nương cho con thêm vài lựa chọn tốt, được ?"

      Suy tư lâu, vú nương lại bổ sung, "Cũng phải là nam tử mặc đồ màu trắng. Đương nhiên, thẩm mỹ là tốt nhất!"

      Tiểu Hồng giật khóe miệng, "Nương, bây giờ tiểu thư người bị đổ bùa mê rồi, còn bị đóng gói giường... Chẳng lẽ chúng ta cần phải cho phu nhân biết sao? đáp ứng đáp ứng rồi, nhưng vạn nhất bỏ trốn, tiểu thư phải tìm ai khóc đây a?"

      "Con rất đúng, ta tìm phu nhân bẩm báo liền, cuối cùng cũng có nam tử chịu rước tiểu thư, phu nhân nhất định vui mừng như hoa nở rồi. Con ở lại đây canh chừng chút, nhất định là để cho bọn họ rời khỏi tầm mắt con bước" Vú nương sau khi dặn dò hết thảy lượt rồi hấp tấp rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :