1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm thái tử phi- Viên Bất Phá (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Cực phẩm thái tử phi.

      [​IMG]

      Tác giả: Viên Phá


      Thể loại: Cổ đại, hoán đổi thân xác, hài, HE


      Độ dài: 162 chương


      Convert: ngocquynh520 aka Quỳnh súc vật


      Edit: Phuonghanam88

      Bìa: _NamY_
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com




      Giới thiệu:


      Ai làm nghề sơn tặc là cao quý?


      Sơn tặc cũng trở thành thái tử phi!


      Thái tử phi nha !


      Nghe cần lo ăn mặc, cộng thêm thủ hạ dưới trướng xếp hàng đàn,ừ, có lẽ nên cân nhắc, bất quá Hoàng hậu, phi tần trong hoàng cung này cũng phiền hà. người, hai người đều muốn đè đầu cưỡi cổ mình, ai đó vốn quen làm đại tỷ rồi, cần phải , người lục đục với nhau, người biết phân phải trái, kẻ ỷ thế hiếp người, ta đánh hết…


      Cái gì? thể đánh? Vô Lượng thần công của bản trại chủ chẳng lẽ lại là luyện công?


      Cái gì? Vẫn thể đánh sao? Bớt nhảm , ta đánh!


      Ta mặc kệ các ngươi có phải là Thái tử, Vương gia, Hoàng Hậu, Phi tần hay ? Địa bàn của ta do ta làm chủ, cho dù đây là hoàng cung, các ngươi cũng phải —— nghe theo ta!​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 29/2/16
      Ice Age, saoxoay, meomeongungay9 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Khúc dạo đầu


      buổi chiều nhàn tản, đại sảnh rộng lớn, chữ "Nghĩa" với nét bút mạnh mẽ, hiên ngang, cộng thêm đám sơn tặc ngồi ngáp. Bạn nhìn lầm đâu, đúng là sơn tặc, nơi này chính là trại sơn tặc, tên là Thần Phong Trại, nằm ngay ở biên giới nước Đại Tấn, cách huyện An Dương trăm dặm. Tính cả trại chủ và tất cả các tặc nhân gồm hai mươi bảy người, Thần Phong Trại trong giới sơn tặc tiếng tăm lừng lẫy, nổi danh nguyên nhân phải bởi vì thực lực hùng hậu, mà bởi vì Thần Phong Trại gặp chuyện đều chữ " Nghĩa", đối với huynh đệ trong sơn trại cần phải đến chữ này, ngay cả đối với những con dê béo đợi làm thịt cũng đuổi cùng giết tận. Khẩu hiệu của bọn họ là: Hôm nay lưu lại con đường, ngày khác gặp được điều tốt.



      Loại tác phòng này khiến cho rất nhiều phần tử muốn dấn thân vào nghiệp làm sơn tặc hết sức khinh bỉ, cho nên sơn trại thành lập hơn hai mươi năm, cũng chỉ có từ mười tám huynh đệ tăng lên được hai mươi bảy người mà thôi.


      Lúc này trại chủ đời thứ hai của Thần Phong Trại là Phó Du Nhiên ngồi ngay ngắn ở giữa sảnh, ngay bên dưới tấm biển "Trung Nghĩa Đường", nghe tặc nhân Tự tượng đọc tờ "Đại Tấn thời báo" mới ra lò.


      "....Đạt thành thỏa thuận hữu nghị, Tấn, Sở hai nước vĩnh viến khai chiến....Dưới đây là dự báo thời tiết, ở vùng phía Nam nước Ngụy...."


      Len lén ngáp cái, Phó Du Nhiên phát ra các huynh đệ hoàn toàn chú ý đến việc nghe báo, khỏi gõ lên bàn cái, nhìn bọn họ từng người sực tỉnh trong mộng, Phó Du Nhiên lười biếng : "Tập trung tinh thần."


      Sơn tặc giáp vươn vai, duỗi thắt lưng :"Trại chủ, sơn tặc chúng ta nghe chuyện quốc gia đại này làm để làm gì? Sớm chuyển sang phần về người nổi tiếng hơn."


      Lời này vừa ra, cũng có hơn phân nữa tặc nhân giơ tay ủng hộ, Phó Du Nhiên phất phất tay, "Nghe nhiều thời chút mới có lợi, đừng nghĩ chúng ta là sơn tặc, mà chú trọng đến mọi lĩnh vực, xem Hắc Hùng của trại Lĩnh Nam đó, lúc đầu phải là biết đến sinh nhật của Thái Hậu sao, Hoàng Thượng hạ lệnh nghiêm trị những kẻ gây trọng án, khiến bị lãnh tử điểm diệt cả nhà hay sao?"


      Lãnh tử điểm là thuật ngữ giang hồ, cũng chính là để chỉ bọn quan lại, phải lão Hùng kia cũng xui xẻo, giữa lúc đó lại gây trọng án, Huyện lệnh nơi đó báo lên Châu phủ, Châu phủ lại báo lên cho Tổng đốc, kết quả là trở thành vụ án điển hình. Triều đình liền điều động ba ngàn quan binh bao vây cả ngọn núi, Hắc Hùng trại từ xuống dưới bảy mươi hai người đều sa vào tấm lưới pháp luật tuy thưa mà khó lọt ấy. Về sau "Đại Tấn thời báo" viết rằng, Hoàng Thượng ban huân chương danh dự cho tên Tổng đốc vì trừ được phiến loạn, khiến cho tất cả viên quan cả nước vừa nghe tin lập tức hành động, còn ước gì khu vực mình quản hạt mọc thêm mấy ổ sơn tặc hoặc bọn cướp đường, chuyện này ảnh hưởng tới việc làm ăn của giới sơn tặc suốt nửa năm, còn ép cho ít các nhóm sơn tặc phải giải tán mà về nhà, may mắn khi đó Thần Phong trại tự cung tự cấp, tạo dựng mô hình làm vườn trồng rau, mới có thể vượt qua được cửa ải khó khăn, cũng vì chuyện này mà Hiệp hội Cường đạo ban thưởng cho Thần Phong trại năm chữ " Dũng cảm tự cứu thưởng", khiến cho những sơn tặc khác hết sức đỏ mắt.


      Đám sơn tặc vừa nghe trại chủ nhắc tới chuyện này, khỏi nhớ tới những ngày cực khổ đó, vạn phần cảm khái liền sốc lại tinh thần, Phó Du Nhiên nhìn bộ dáng vô cùng đau khổ của chúng khuynh đệ khỏi buồn cười, khoát tay ra lệnh cho Tự tượng vẫn liên thanh ngừng, "Quên , vẫn nên chuyển sang đọc chuyện của người nổi tiếng ."


      Chữ Tự tượng kia... A đúng rồi, Tự tượng, cũng là thuật ngữ giang hồ, là chủ quản viết văn, nếu là gặp phải kiện bắt cóc tống tiền, chịu trách nhiệm viết tất cả mọi chuyện cho khổ chủ, ở trong giới sơn tặc rất khó tìm được Tự tượng tốt, nhưng nếu nhắc tới Lý Phái Sơn của Thần Phong trại, ai cũng phải giơ ngón cái tôn xưng tiếng Lý sư gia.


      Lý Phái Sơn chỉ có tài viết văn, mà còn là người đa mưu túc trí, có tình hình chính trị cả nước, dưới có giá cả thị trường gạo và mì, có gì là biết. Lần trước làm mô hình vườn rau , cũng là do nghĩ ra, còn tổng kết quy nạp thành tài liệu《Làm cường đạo thông minh làm cường đạo dốt nát》, 《Những biện pháp hay để cướp đoạt》,《Các kiểu áp dụng cho dê béo đợi làm thịt》.Những tài liệu này trở thành tài liệu nổi tiếng lưu hành nội bộ, để nhóm tặc nhân áp dụng để phân loại hành , việc làm bé nhưng hiệu quả rất đáng kể.




      Sơn tặc và bọn cướp đường các nơi chỉ lần mang số tiền lớn đến mua chuộc, ngay cả Phó Du Nhiên nhìn đến đống tiền ấy tim cũng đập thịch thịch, nhưng lão nhân gia ông ấy ngay cả nhìn cũng buồn nhìn. vì cái gì khác, chỉ vì chữ "Nghĩa", bời vì Lý sư gia cùng đệ nhất trại chủ Thần Phong trại, cũng chính là phụ thân của Phó Du Nhiên- Phó Nhị Thủy kết bái huynh đệ đồng sinh cộng tử.


      Lúc kết bái còn có người khác chứng kiến, đó chính là đương nhiệm nhị trại chủ Thần Phong trại. Cũng may mắn là có hai người bọn họ, năm đó khi Phó Nhị Thủy mắc bệnh qua đời Phó Du Nhiên mới được gần mười bốn tuổi, vì vậy Lý sư gia trở thành Tổng quản gia của Thần Phong trại, tránh cho nội bộThần Phong trại trận hỗn loạn, vận mệnh bi thảm bị sụp đổ.


      Lý Phái Sơn đọc trang dự báo thời tiết đến phát chán, nghe Phó Du Nhiên vậy, lập tức cầm tờ báo giở đến trang người nổi tiếng, tinh thần của đám sơn tặc cũng lập tức hưng phấn.


      Lý Phái Sơn hắng giọng cái, "Tin tức độc nhất vô nhị, phơi bày chân dung của người nổi tiếng trước mặt mọi người, ngày x tháng x, vị Thượng Thư nọ cùng với vị Tể Tướng bởi vì quan điểm bất đồng, ra tay quá nặng, Thượng Thư nhắc chân đạp lên chân Tể Tướng, Tể Tướng liền nhéo lỗ lai của Thượng Thư, tình cảnh hết sức hỗn loạn, sau đó vị Thượng Thư hét lên: “Ta để yên cho ngươi...."



      "Sơn ca, Đại Tấn nhiều Thượng Thư như vậy, vị Thượng Thư nọ là chỉ người nào?" Sơn tặc ất hiểu liền hùng hồn đem nghi ngờ trong lòng ra.


      Lý Phái Sơn vuốt vuốt râu, "Dám động thủ với Tể Tướng đại nhân, chỉ có hai vị Thượng Thư là Hình bộ cùng Binh bộ, giữa hai người này, chỉ thấy Binh Bộ Thượng Thư Yến Khai là hợp với Tể Tướng, hẳn chính là Yến Thượng Thư.


      Mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ, sơn tặc bính kêu lên: "Sơn ca, tháng trước có tin đồn Thái tử cùng với nữ nhi của Yến Thượng thư có tư tình, năm nay Thái tử sắc phi, người có thể đoán trước được diễn biến hay ."


      Phó Du Nhiên khinh thường nhìn vẻ mặt hưng phấn của đám tặc nhân ngồi kia, phải đều nam nhi chí ở bốn phương sao? Nhóm người đại hán tử này sao chẳng thấy người nào lòng ôm chí lớn vậy? Tại sao tất cả đều cảm thấy có hứng thú với những tin đồn nhàm chán này chứ. Lý Phái Sơn lắc đầu : "Thái tử cho dù có thích Yến tiểu thư, cũng tuyệt đối lấy nàng làm phi."


      "Tại sao?" Lần này ngay cả Phó Du Nhiên cũng có chút ngạc nhiên,việc Thái tử đương triều thích Yến tiểu thư cả nước đều biết rồi mà.


      "Bởi vì Hoàng hậu."


      "Hoàng hậu?"


      " sai." Lý Phái Sơn phủi phủi bụi bặm người rồi tiếp: "Hoàng hậu và Yến Thượng thư từ trước đến nay đều hợp, làm sao có thể để cho Thái tử cưới nữ nhi của ?"


      Đám tặc nhân đồng loạt gật đầu, sơn tặc đinh đùa cợt : "Thái tử cưới vị đại tiểu thư kia cũng tốt, nữ nhân yểu điệu chỉ để ngắm chứ dùng được, nếu , nữ nhân khắp thiên hạ, có ai hơn được trại chủ của chúng ta?"


      Mọi người cùng nhao nhao lên phụ họa, Phó Du Nhiên "khiêm tốn" khoát tay, "Khách khí khách khí!"


      Sơn tặc đinh càng càng hăng, "Trại chủ của chúng ta những dung mạo xinh đẹp, còn có thể đánh nhau, có thể khiêng vác, ba-năm hán tử bình thường cũng phải là đối thủ của nàng, còn có giọng ...."


      Phó Du Nhiên nghe có chút hợp lý, mắt hạnh trừng lớn, "Thường Cửu!"


      Sơn tặc đinh thấy trại chủ gọi đích danh mình, nhìn lại sắc mặt của trại chủ, bỗng nhiên hiểu lời mình quá, cúi đầu ngượng cười hai tiếng.


      Lý Phái Sơn thở dài hai tiếng, "Trại chủ của chúng ta, aizz..., bỏ qua thân phận của chúng ta, việc ứng tuyển Thái tử phi cũng dư sức."


      Vừa nghe Lý gia sư như vây, mọi người đều an tĩnh lại. Đúng vậy, chưa trại chủ là nữ nhân tốt bụng, chỉ bằng thân phận trại chủ này, còn ai dám đến cầu hôn? Qua năm nay Phó Du Nhiên mười tám tuổi, bắt đầu bước sang phận quá lứa lỡ . Nghĩ đến điểm này, Lý Phái Sơn cũng chẳng biết làm sao, vốn dĩ sau khi đại ca qua đời, đám người vẫn luôn phục khi và lão Nhị tiếp nhận chức vụ trại chủ, nhưng phần đông những người trong trại cũng được việc, bản thân ông cùng lão Nhị mỗi người đều có những bằng hữu thân thích, bất kỳ ai ngồi lên vị trí đó, cũng dùng đến những bằng hữu thân thích đó, cuối cùng vì để cho tâm huyết của đại ca phó mặc bị hủy, mới nghĩ ra biện pháp để Phó Du Nhiên lên làm trại chủ, nghĩ đến lại làm hại cả đời của nàng.


      Phó Du Nhiên vừa nhìn vẻ mặt của mọi người, lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng họ, phải là Phó Du Nhiên có đọc tâm thuật, mà là cái tiết mục này giống như mọi khi trình diễn dưới trăm lần, mỗi lần đều phải nhìn đám người đứng nghiêm túc hướng mình mặc niệm, người khác biết còn cho là mình còn khỏe mạnh mà chết sớm.


      "Chuyện ta có dự tuyển Thái tử phi hay bàn lại nữa." Phó Du Nhiên cà lơ phất phơ cười : "Bất qua nghe thái tử rất yếu đuối, chuyện gì cũng nghe lời mẫu hậu, lại hay ốm đâu bệnh tật, loại nam nhân này có cho ta cũng thèm, ta Phó Du Nhiên lấy chồng thôi, nếu lấy phải gả cho những hùng cái thế, như vậy mới xứng với bổn vương ta đây!"


      Nghe Phó Du Nhiên phen "lời hùng hồn" tuyên bố, tinh thần chúng tặc nhân đều tỉnh táo lại, : " sai, Thái tử tay trói gà chặt quả xứng, trại chủ của chúng ta phải gả cho người có sức mạnh nâng được cái đỉnh!"


      Có người :"Đúng đúng, phải gả cho người thân cao hơn hai trượng, lưng như cối xay!"( ed: Quái vật sao, hix)


      Còn : "Còn phải có diện mạo uy vũ, mắt như chuông đồng!"


      Nghe nghe hồi, bọn họ là người hay quái vật vậy? Phó Du Nhiên cười đến quên trời đất, vỗ tay :"Tốt nhất còn có khí thế chiếm cả núi sông....."


      "Có muốn cưỡi mây lướt gió, mây đen cuộn cuộn kéo đến luôn hay ? thanh lạnh lẽo dưới độ vang lên ở cửa, chúng tặc nhân cần quay đầu lại cũng biết là ai đến, lập tức thu hồi nụ cười, vẻ mặt trang nghiêm đứng dậy, nhất tề hô: "Nhị trại chủ!"


      Lời còn chưa dứt, liền thấy hán tử trung niên gầy gò bước vào từ cửa, sắc mặt u, cặp mắt hẹp dài, người tản ra loại khí thế lạnh lẽo. Phó Du Nhiên thấy người nọ vẫn cười hì hì như cũ : "Cốt ca."





      "Hồ nháo!" Cốt ca chau mày, "Thân là nữ nhi, chung thân đại của mình mà cũng tùy tiện lấy ra bàn luận như vậy?"


      Phó Du Nhiên gật đầu liên tục, "Phải phải, chuyện đó nữa, huynh chuẩn bị cho chuyến tới đâu rồi?" Cốt ca đại diện Thần Phong trại tham gia đại hội khen thưởng của hiệp hội Cường đạo tổ chức mỗi năm lần, năm nay Thần Phong trại lại đạt được thành tựu, chừng lại có thể đạt giải thưởng.


      Nhìn dáng vẻ chút để ý của Phó Du Nhiên, Cốt ca lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Ta mười ngày, mười ngày này ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà, được phép xuống núi, đỡ phạm phải sai lầm."


      Phó Du Nhiên nhếch miệng cười tiếng, "Yên tâm, năm ngoái cũng giống vậy mà, ta cũng đâu có phạm sai lầm gì, huống hồ còn có Sơn ca trông chừng ta."


      Cốt ca nhìn Lý Phái Sơn cái, "Có trông chừng ta càng yên lòng." Ai có thể nghĩ đến đời tài tử như làm sơn tặc cư nhiên còn xảo trá hơn cả tặc nhân ? Lý Phái Sơn cười khan hai tiếng, Cốt ca lắc đầu cái, rồi nhìn Phó Du Nhiên dặn dò: "Tóm lại hết thảy phải cẩn thận."


      Phó Du Nhiên giơ hai ngón tay hướng về phía Cốt ca, hai đầu ngón tay tách ra hai bên, đây là trước đây lâu nàng học được từ tên trộm người Ấn Độ tên là A Tam, ra dấu như vậy gọi là "À há", nghĩa là cứ yên tâm, ý tứ thắng lợi, thành công.


      Trong mắt Cốt ca lướt qua vẻ cưng chiều, cười khổ lắc đầu cái, xú nha đầu này, cũng biết cho ăn khoan tâm hoàn (ngụ ý sốc lại tinh thần). Cứ như vậy, Thần Phong nhị trại chủ, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người...À đúng, là rời khỏi sơn trại dưới ánh mắt lưu luyến của mọi người, mà chuyện xưa của chúng ta cũng lặng lẽ diễn ra vào lúc này.

      ... ...... ...... ...... ........
      Hết khúc dạo đầu
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      tart_trung, thuyt, buingan12093 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển thứ nhất: Thần Phong trại

      Chương 1: Đừng nhúc nhích, cướp đây!

      Nơi này phải con đường rộng rãi bằng phẳng, cũng phải đường núi quanh co gập ghềnh, chính xác mà , cũng là nơi bằng phẳng, nhưng lại là con đường hết sức thưa người qua lại trong rừng.

      Nơi này cây cối um tùm xanh tốt, thế nào lại xuất con đường này, rồi lại hiển nhiên thấy có nhân công sửa đường ở đây là sao? Sóc và thỏ hoang trong rừng cũng nhìn ra có vấn đề, cố ý đường vòng, nhưng hết lần này tới lần khác có kẻ tin có điều kì lạ, bằng chứng là, có hai con dê béo chạy như bay đến...Khụ! Là tuấn mã, tuấn mã chạy như bay đến. Lập tức ra hai người nồi ngay ngắn lưng ngựa, gương mặt thông minh như nhau, hơn nữa vị dê béo bên trái này quần áo gọn gàng sạch ....Ách...là công tử, ha ha, toát lên khí chất phú quý rệt, trong phú quý còn mang theo vẻ tuấn tú, gương mặt đẹp, vóc người đẹp, chất liệu vải mặc người cũng tốt, nhìn kỹ chút, yên ngựa kia còn khảm mấy viên bảo thạch, là.....Muốn phát tài cũng khó!

      Thấy họ càng ngày càng đến gần, Phó Du Nhiên hướng về phía mọi người mai phục trong lùm cây ra dấu, trong chớp mắt, chỉ nghe trong rừng vang lên những tiếng chuông leng keng, sợi dây thừng to bằng cổ tay ngáng giữa đường, ngăn cản đường của hai người kia. Nhìn hai người luống cuống ghìm lại cương ngựa, Phó Du Nhiên hài lòng gật đầu cái, gỡ cọng cỏ ngậm trong miệng ra, cao giọng : "E hèm, Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn qua, phải lưu lại tiền đường."

      Đây là lời dạo đầu kinh điển của sơn tặc, Thần phong trại điều động mười tám tên sơn tặc, lúc này vây xung quanh hai con dê béo, bọn sơn tặc cẩn thận nhìn chằm chằm vào gói kim ngọc người hai người kia ---- thấy là loại tốt mới xuống tay, tránh gặp phải hiểu lầm, tổn thương hòa khí tốt. Theo cuốn 《Các kiểu áp dụng cho dê béo đợi làm thịt》 do Lý Phái Sơn biên soạn tổng kết, biểu của dê béo đợi làm thịt khi thấy tình cảnh của mình, bình thường vài phản ứng như sau:

      Loại thứ nhất, miệng cọp gan thỏ, 80% câu đầu tiên là: Ban ngày ban mặt, các ngươi còn coi vương pháp ra gì hay ! Cái này phải chú ý, lời lẽ tuy rằng giống nhau, nhưng có loại dê béo mạnh miệng, loại dê béo này phần lớn là có chỗ dựa, nhất định phải hỏi tình huống mới động thủ lần nữa. Mà có loại dê béo nếu trong lời hàm chứa ý trách móc, đủ mạnh miệng, thanh run rẩy, như vậy cần phải hoài nghi, phải nhanh chóng cướp lấy.

      Loại thứ hai, run lẩy bẩy, loại này thường bị dọa đến mức nên lời, đúng ra là cũng được mấy câu, thanh cũng sớm run rẩy đến biến mất, khiến cho bọn sơn tặc đối với ý tứ trong lời đó thường thường hiểu sai lệch, có lần chúng tặc gặp phải loại hình , cuối cùng đánh nhau, làm tổn thương hòa khí giữa các huynh đệ, cho nên loại hình dê béo này, sơn tặc nhất định nên đụng độ, cùng lắm chỉ xin chút chi phí ăn uống, sao phải sợ hãi như vậy?

      Loại thứ ba, chủ động phối hợp, nếu so sánh với hai loại , loại này được chúng tặc thích nhất, kẻ thức thời mới là trang tuấn hiệt, ta muốn tiền còn bọn họ muốn sống, song phương theo như nhu cầu, viên mãn đạt thành mục đích hợp tác, bình an đưa họ rời , như vậy tốt sao? Lại tổn thương hòa khí. Lần sau nhớ trở lại nha ~.

      Loại thứ tư, là loại thà chết chứ nhất quyết chịu giao tiền của ra, đúng là có loại người như thế, ôi chao, ta này lão huynh, ngươi ngay cả tính mạng cũng mất, còn muốn tiền có lợi ích gì? Hừ, sơn tặc chúng ta khinh thường nhất là loại này, đối với bọn chúng cần dùng bất cứ loại chiến lược chiến thuật nào hết. Ghi chú: Ngoại trừ những người võ nghệ cao cường, gia thế hùng hậu.

      Loại thứ năm, khóc lóc kêu trời kêu đất, đây là loại khiến Thần Phong trại đau đầu nhất, ngươi còn chưa tiến hành đánh cướp, khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa đem hoàn cảnh bi thảm của mười tám đời tổ tông nhà mình kể ra lượt, cuối cùng chỉ trích ngươi có thiện lương, có nhân tính, ngay cả tiểu thư sinh đáng thương như cũng đánh cướp, giết sao?

      đoạt được chiến lợi phẩm còn đụng phải tên thối tha. Thả ư? ngược lại đâu có chịu . Chưa từng gặp qua người nào như vậy, những chịu mà còn theo lên tận sơn trại, lại đem cái lý luận đáng thương kia diễn lại mấy lần, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, Thần Phong trại vốn luôn giữ vững tôn chỉ ta vào địa ngục ai vào, nên cung cấp lương thực cho ăn uống no nê, cuối cùng lại đem tiền lương của mình cho để mang mẹ già ngã bệnh hốt thuốc xem bệnh, lúc này mới tống khứ được tên ôn thần ấy .

      Chuyện này về sau bị vạch trần ở đại hội sơn trại tổng kết mỗi năm lần, làm hại Thần Phong trại trở thành trò cười trong giới sơn tặc, nghe Hiệp hội sơn tặc còn thành lập "Giải thưởng cho tổ chức kém cỏi nhất", chuẩn bị trao giải cho Thần Phong trại, bất quá do Thần Phong trại từ trước giờ luôn đem chữ "Nghĩa" lên hàng đầu, thanh danh trong giới sơn tặc rất tốt, cho nên mới bỏ giải thưởng kia.

      "Các ngươi là...Sơn tặc?" Hai con dê béo bị vây quanh cùng trăm miệng lời, nhìn vẻ mặt kia là biết, hẳn đây chính là lần đầu tiên ...Bị cướp.

      " sai!" Phó Du Nhiên nhảy từ cây xuống, nhàng đáp xuống trước mặt họ, "Tại hạ bất tài, chính là sơn trại Đại trại chủ, hai vị soái ca, xin mời xuống ngựa."

      Con dê béo đầu tiên Tề Diệc Bắc khó có thể tin được, nhìn Phó Du Nhiên trước mặt tươi cười rực rỡ đến khác thường, thế giới này quả điên rồ, nữ tử trước mắt cùng lắm chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, lại là thủ lĩnh sơn tặc? nằm mơ cũng nghĩ tới mình mới vừa thoát khỏi đội cận vệ siêu cấp cẩu tử theo, lại đụng ngay phải sơn tặc, nếu là bình thường, chừng cảm thấy rất kích thích, nhưng tại .... ...

      Do được rèn luyện từ nên sau phút kinh hoảng qua, Tề Diệc Bắc lập tức ra quyết định, cổ nhân rất đúng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cứng rắn đối đầu với bang phái hung hãn tuyệt đối phải là ý hay, bằng trước thuận theo ý họ, nếu vẫn được, nghĩ biện pháp phá vòng vây. Nghĩ tới đây, Tề Diệc Bắc nhanh chóng tháo cái túi đeo người xuống, ném qua chỗ Phó Du Nhiên, "Tiền cho ngươi, để chúng ta ."

      Phó Du Nhiên nhìn túi ngân lượng trong tay, ừ, phân lượng rất khá, bất quá... Nàng cũng rất khó xử lý, bởi nếu là người đường bình thường hoặc thương nhân, số tiền này cũng đủ để huynh đệ hài lòng, nhưng là hôm nay, nhìn kỹ hai người này từ đầu đến chân, ngay cả ngựa cưỡi cũng thể dáng vẻ ta rất có tiền, gặp được hai con siêu cấp dê béo, mà đưa được có túi tiền này thôi, làm sao mà báo cáo kết quả công tác đây, cho dù nàng là trại chủ, cũng muốn tận lực vì các huynh đệ mang lại phúc lợi tốt nhất.

      Nghĩ tới đây, Phó Du Nhiên cười khan hai tiếng, "Trước hết, thấy thái độ của huynh rất tốt, ta có lời khen ngợi, nhưng mà, huynh xem chúng ta nhiều huynh đệ như vậy, đưa có chút tiền như vậy, ăn hai ngày còn chưa đủ, tới lúc đó ta lại phải xuống núi đánh cướp, các huynh thân là con dân Đại Tấn, vì nước Đại Tấn ổn định và hòa bình lâu dài, có phải nên xuất ra phần tiền tài sức lực ? Phó Du Nhiên giơ ngón tay cái lên, hết sức thể thành ý của mình, thực cũng chỉ có chút thôi mà. Tề Diệc Bắc còn chưa kịp lên tiếng, Tề An bên cạnh vò đầu bức tóc kêu lên: " có ý gì?"

      Tề Diệc Bắc liếc mắt nhìn người từ đọc sách ăn cơm cùng mình, bình thường rất thông minh, ngờ lâu lâu lại bộc lộ tố chất của kẻ ngốc, Tề Diệc Bắc nhẫn nại giải thích:

      “Ý của nàng ta đó là, số tiền kia vẫn chưa đủ, phải đưa thêm.”

      Phó Du Nhiên lập tức nhiệt liệt vỗ tay: “Vẫn là soái ca thông minh nhất, chúng ta cũng nhiều lời nữa, để lại hai con ngựa quý, bỏ những đồ được khảm nạm xuống, hễ là đồ vật cứ dính đến vàng bạc châu ngọc đều bỏ xuống đây hết , vậy là các ngươi có thể bình an rời khỏi nơi này .”

      " được." Tề Diệc Bắc vừa nghe phải để ngựa lại, lập tức phản đối, có ngựa đường kiểu gì? Truy đuổi người bằng cách nào? Vốn lấy công phu của , cho dù phá vòng vây xông ra cũng thành vấn đề, khổ nổi biết lúc xuất hành biết nghĩ sao lại đem theo Tề An "Thư đồng cao cấp" ngu ngốc chỉ biết có mỗi tứ thư ngũ kinh, đến lúc đó bản thân mình chạy thoát, còn Tề An đáng thương khó thoát khỏi vận mệnh bi thảm vừa bị cướp tiền vừa bị cướp sắc.

      Vừa nghe dê béo cố ý phản kháng, đám sơn tặc từ lớn đến bé của Thần Phong trại lập tức đồng loạt giơ đại đao sáng quắc trong tay, trong lúc nhất thời, xung quanh phát ra tiếng vang xoen xoét, Phó Du Nhiên giơ tay ý bảo mọi người chớ nóng vội, "Tố chất! Chú ý tố chất!"

      Trấn an huynh đệ xong, Phó Du Nhiên hướng về phía Tề Diệc Bắc khoát tay, "Soái ca, ngại quá, vừa rồi là ta báo cho huynh biết, chứ phải là thương lượng với huynh."

      Tề An lúc này rốt cuộc hiểu được tình cảnh của bản thân, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, chỉ vào Phó Du Nhiên : "... thân là nữ nhi, cư nhiên làm ra chuyện cản đường cướp bóc, biết xấu hổ sao?"

      ... ...... ....
      Hết chương 1
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      tart_trung, thuytngười qua đường thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Chủ ý của dê béo

      Phó Du Nhiên nhìn vòng xung quanh, phát giác "nữ nhi" ở đây, chỉ có mình mình, cẩn thận chỉ vào mình : "Ngươi là hỏi ta sao?"

      Lấy được câu trả lời chắc chắn của Tề An, Phó Du Nhiên khỏi giận tái mặt, "Cản đường cướp bóc thế nào? Chuyện này cũng là lao động làm giàu, dùng hai tay để kiếm tiền, dù sao vẫn tốt hơn ngươi!" Nàng khinh thường liếc Tề An cái, tao nhã , "Trong trăm nghề vô dụng nhất vẫn là thư sinh!"

      Tề An vừa định phản bác, Tề Diệc Bắc vội vàng ngăn cản lại, đợi Tề An cùng nương này bàn về vấn đề đạo đức xong, chắc mặt trời cũng xuống núi luôn rồi. Tề Diệc Bắc suy nghĩ chút, mở miệng : "Như vậy , trừ bỏ ngựa, các vật khác ta đều để lại, hai người bọn ta còn có chuyện quan trọng, còn chậm trễ e rằng kịp.”

      Phó Du Nhiên luyến tiếc nhìn hai con ngựa mập mạp bóng loáng, nguyên nhân chính là trong sơn trại có ngựa, trong chợ lại bán ngựa mắc vô cùng, mà đường này người đường còn thưa thớt chứ đừng gì gặp người cưỡi ngựa, cho nên Thần Phong trại mất cơ hội tiến thêm bước khuếch trương thế lực làm mã tặc, cũng phải là có chủ ý này, từng nghĩ tới dùng lừa để thay thế, bất quá cũng có băn khoăn, người ta cưỡi ngựa đánh cướp, đoàn thương nhân gặp phải hét lên "Có mã tặc a ——", vậy nếu thấy chúng ta cưỡi lừa kêu cái gì đây? Chẳng lẽ hét lên "Chạy mau, có lư tặc tới ——", (Lư tặc: Kẻ trộm cưỡi lừa), bọn họ kêu như vậy, chúng ta cũng cướp nổi nữa a, cho nên chỉ có thể an phận làm nghề nghiệp sơn tặc như vậy thôi.

      Bất quá sơn tặc vẫn là sơn tặc, ngựa này, tuyệt đối thể buông tha dễ dàng như vậy, nhưng cũng thể tùy tiện đại khai sát giới, Thần Phong trại từ trước đến nay luôn chủ trì cướp bóc văn minh, tùy tiện đả thương hay giết người. Chuyện này cũng có lý do của nó, nếu thấy cướp , bắt được người liền giết người, vậy con đường này còn ai dám ? phải sơn trại chúng ta uống phí ba tháng bỏ ra để sửa lại con đường này sao? Làm đường cũng phải mạnh tay, nếu muốn làm giàu, trước sửa đường! Lời này quả nhiên sai, kể từ khi sửa đường, việc làm ăn của sơn tặc cũng tăng lên ba phần, đây chính là điểm quan trọng để Thần Phong trại nhận giải "Cường đạo tiến bộ". Bất quá cướp bóc cũng phải chọn lựa đối tượng kỹ càng, dê béo giống như hai người kia mới đáng giá để động thủ, nếu cướp người so với mình còn nghèo hơn, như tên tiểu thư sinh vô địch lần trước? Đến giờ còn chưa hoàn lại vốn, sai lầm, tuyệt đối sai lầm! Suy nghĩ hồi lâu, sơn tặc giáp tiến đến bên tai Phó Du Nhiên : "Trại chủ, đừng để ý đến !"

      Lúc này sơn tặc ất đồng ý : " được, Thần Phong trại chúng ta từ trước đến nay đều lấy chữ "Nghĩa" làm đầu, có thể nào đối với thỉnh cầu của dê béo này mà bỏ mặc được?

      Chúng tặc rối rít gật đầu, bày tỏ đồng ý với ý kiến của sơn tặc ất, được hun đúc dưới nền văn hóa của sơn trại nhiều năm, bọn họ đều tự xưng là hiệp sĩ, chí ít, cũng là nghĩa tặc, cướp bóc chứ tuyệt đả thương người, hôm nay lưu lại đường, ngày khác gặp được điều tốt lành. Phó Du Nhiên đau đầu nửa ngày, cũng nghĩ ra được chủ ý gì hay, đều là do Lý Phái Sơn hôm qua ăn nhiều lẩu như vậy, khiến hôm nay bị đau bụng đến nổi thể xuống núi, nếu làm sao tới lượt Phó Du Nhiên nàng đau đầu?

      Nhưng Tề Diệc Bắc ngược lại nóng nảy, " nương này, chúng ta truy tìm nương thân mình đường, nếu như chậm trễ, chỉ sợ gặp bất trắc."

      Phó Du Nhiên cào cào tóc, "Ta cũng muốn nhanh chóng, nhưng lại chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt, vừa làm trễ nãi hành trình của các huynh, vừa có thể lưu lại ngựa, nếu huynh cũng giúp ta suy nghĩ chút biện pháp được ?"

      Tề Diệc Bắc muốn té xỉu rồi, tuy sống an nhàn sung sướng khiến cho hiểu được chuyện trong giang hồ, nhưng đám sơn tặc trước mắt này cũng khỏi kỳ quái, sơn tặc phải câu trước câu sau liền động thủ sao? Tề Diệc Bắc suy nghĩ chút, chỉ vào Tề An : "Các ngươi trước mang theo, chờ ta đuổi kịp người kia, trở về dùng ngựa chuộc lại ." biết tại sao, bất giác lúc này lại tin tưởng đám sơn tặc này có thể làm được chuyện như vậy. Tề An sắc mặt đại biến, "Điện...Công tử, tuyệt đối thể." Bản thân mình luôn phụng bồi công tử rời từ lúc ra ngoài, nay nếu để công tử mình, nếu xảy ra điều gì bất trắc, chuyện mất đầu là khó tránh khỏi.

      thể? Tề Diệc Bắc đen mặt lại nhìn Tề An, nếu phải vì , tin chắc mình sớm thoát khỏi những người này, lại còn phải dừng ở đây nghe đám sơn tặc thảo luận làm cách nào để đánh cướp mình? Càng nghĩ càng nổi giận, Tề Diệc Bắc hoàn toàn quên mất, ban đầu mang theo Tề An ra ngoài, hoàn toàn xuất phát từ đề nghị của .

      "Quả nhiên là ý kiến hay, rốt cuộc người đọc sách vẫn tốt nhất." Phó Du Nhiên vỗ tay cái, hướng về phía bọn sơn tặc : "Thời điểm kêu các ngươi đọc nhiều sách chút, lại chịu nghe, xem hôm nay , mất mặt chưa? Còn phải để cho dê béo tự mình hiến kế!"

      Chúng tặc cúi đầu tự kiểm điểm, Tề Diệc Bắc tay nắm thành quyền, cố gắng nghĩ đến tên gọi "Dê béo" mà bọn họ gọi mình, Phó Du Nhiên bảo chúng tặc dắt Tề An cùng con ngựa lại, sau đó "mời" Tề An xuống ngựa, cuối cùng chỉ huy chúng tặc đứng sang hai bên, mở ra lối , bỏ sợi dây thừng ngáng đường. Tề Diệc Bắc cũng nhiều lời, quất roi, con ngựa đại khái cũng sớm chịu nổi khí quỷ dị tại trường, đợi roi ngựa đánh tới người lền bốn vó phi như bay rời , chỉ để lại Tề An bi thảm kêu rên, thể tin được, lần đầu theo công tử ra khỏi cửa, liền rơi vào kết cục như vậy, sống hai mươi năm, Tề An rốt cuộc cũng hiểu được giá trị của mình, chỉ đáng giá con ngựa. tại chỉ có thể cầu trời phù hộ cho công tử mau chóng tìm được Yến tiểu thư, nhanh chóng quay lại chuộc ra.

      Nhìn bóng dáng Tề Diệc Bắc xa dần, chúng tặc nhân khỏi trận cảm động, cũng tốt nha, chỉ có phản kháng chút nào, lại còn chủ động hiến kế để cho sơn trại đạt được lợi ích nữa chứ, nghĩ tới đây, chúng tặc hẹn mà cùng hướng về bóng lưng của Tề Diệc Bắc vẫy vẫy tay " sớm về sớm nha ~ ".

      "Nguy rồi!" Phó Du Nhiên đột nhiên vỗ vỗ đầu, "Chuyện quan trọng nhất lại quên ." Nàng tới trước mặt con ngựa của Tề An, xoay người nhảy lên ngựa, hướng chúng tặc : "Các ngươi mang theo con tin trở về trước, ta đuổi theo giao phó đôi câu lập tức trở về."

      Chúng tặc ngơ ngác gật đầu đáp ứng, lại bình tĩnh nhìn trại chủ bọn họ dáng vẻ tuyệt trần giống như Tề Diệc Bắc rời , mãi cho đến thấy bóng dáng đâu, sơn tặc bính mới hồi phục tinh thần lại, lớn tiếng hỏi: "Trại chủ nàng...Biết cưỡi ngựa từ lúc nào vậy?"

      Chúng tặc đồng loạt im lặng...

      Lại đến Phó Du Nhiên, sau khi lên ngựa mới lúng túng nhớ ra phũ phàng là mình biết cưỡi ngựa, nhưng trước mặt nhiều huynh đệ như vậy, cộng thêm con tin nữa, cho nên cũng thể nhảy xuống khỏi lưng ngựa, Phó Du Nhiên cho rằng cưỡi ngựa chắc cũng khác bao nhiêu so với cưỡi lừa, phải chỉ cao hơn tí, chay nhanh hơn tí sao? Mình lại có căn cơ võ công, há lại sợ súc sinh?

      Cứ như vậy, người nào đó chữa lợn lành thành lợn què, Phó đại trại chủ đem việc cưỡi ngựa đánh đồng với cưỡi lừa, chính xác chút, ngoài trừ tư thế có vẻ khó xem chút, cũng thấy có gì bất ổn.

      Tề Diệc Bắc sau khi rời khỏi rừng cây liền đường lao nhanh, khi đến trước ngã ba khỏi do dự, về hướng bên trái hay bên phải đây? Thời điểm suy nghĩ xem có nên ném cục đá để quyết định, sau lưng truyền đến trận vó ngựa, còn kèm theo thanh của nương: "Điện công tử..."

      Tề Diệc Bắc quay đầu nhìn lại, con ngựa kia...Thế nào lại giống với con ngựa của Tề An như vậy? Chẳng lẽ sơn tặc kia trong lòng phát giác chuyện Tề An là mình sắp đặt? Nhưng mà giống, ngay lúc đó nhìn thấy người, ngược lại giống như có gì đó vắt ngang qua lưng ngựa, chẳng lẽ là ...thi thể của Tề An?

      Tề Diệc Bắc giật mình, nghĩ lại Tề An hai mươi năm qua đều đối với mình như hình với bóng rời, ...Aizz. A, đúng, nhìn kỹ lại chút, người nằm lưng ngựa ôm chặt lấy cổ nó hình như phải là Tề An, trong nháy mắt, con ngựa kia chạy đến trước mặt , Tề Diệc Bắc lúc này mới nhìn , đuổi theo ra chính là cái nương được gọi là Đại trại chủ, chỉ có điều người nàng luôn miệng kêu "Điện công tử" đến tột cùng là người nào?

      Lẽ ra thế vô thường, vốn lúc hai người gặp mặt, Phó Du Nhiên gật đầu đáp ứng chuyện , để làm xong chuyện quay về chuộc người, đôi bên chia tay trong vui vẻ, cũng chỉ là lần cướp bóc bình thường như bao lần mà thôi, cũng có chuyện xảy ra sau này, nhưng việc chính là luôn luôn kỳ quái như thế, lúc ngươi cảm thấy nó vĩnh viễn thể phát sinh nhưng hết lần này đến lần khác nó vẫn cố tình phát sinh.

      Lại con ngựa mà Phó Du Nhiên cưỡi kia, vốn là cùng đôi với con ngựa mà Tề Diệc Bắc cưỡi, ngựa lão công vừa nhìn thấy ngựa lão bà mất, thầm thương tâm, Phó Du Nhiên đột nhiên cưỡi nó đuổi theo, ngựa lão công trong lòng vô cùng kích động, vừa thấy lão bà của mình, quản cái gì nữa, bốn vó tung bay phi tới, vui vẻ nhấc hai chân trước lên hí dài tiếng.

      Chỉ tội cho Phó Du Nhiên khổ sở bám lưng ngựa, nàng trông thấy Tề Diệc Bắc liền định ngồi thẳng lên, ngay lúc tới gần, Phó Du Nhiên hề phòng bị ngay tức khắc bị "bay" ra ngoài, hoàn hảo, mười mấy năm công phu của nàng rốt cuộc cũng uổng công tập luyện, lúc nàng bị bay lên trung cũng đồng thời thi triển "Thiên cân trụy", mắt thấy sắp có thể bình an đáp xuống đất, đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra đạo bóng dáng đón lấy nàng...

      Tề Diệc Bắc cũng chỉ có ý tốt, thấy Phó Du Nhiên bị ngựa hất bay ra ngoài, liền tung người bay lên, ở thời điểm Phó Du Nhiên sắp rơi xuống liền đón được nàng, tuyệt đối thể ngờ được là, vị trại chủ có vóc người nhắn như vậy, thế nhưng lúc ôm lại khiến cho Tề Diệc Bắc cảm giác mình giống như ôm khối đá lớn. Cảnh tượng xảy ra cư ngỡ là hùng cứu mỹ nhân, bạch y tung bay trong gió liền phút chốc tiêu tan. Hai người đồng thời rơi xuống đất trong tư thế vô cùng ưu nhã, lăn mấy vòng, trong lúc hỗn loạn ngực hai người chạm vào nhau, chiêc vòng Tử Tinh màu tím từ đeo cổ của Phó Du Nhiên rơi xuống ngực hai người đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, trong nháy mắt lại biến mất thấy đâu.

      Thời khắc chiêc vòng Tử Tinh màu tím phát ra ánh sáng, Phó Du Nhiên và Tề Diệc Bắc đồng thời cảm thấy lồng ngực cứng lại, sau đó trời đất quay cuồng , qua lúc lâu, mới dần dần khôi phục như cũ.

      Lại hai phu thê ngựa kia, lão công gặp lại được lão bà vô cùng vui mừng, lão bà thấy lão công nước mắt lưng tròng, hai con ngựa cọ đầu vào nhau, "Hí hí..." tiếng kêu biết có bao nhiêu đắc ý.

      "Lão công, hai người bọn họ làm gì vậy?"

      "Ta cũng biết, có thể là loại hình tập thể dục kiểu mới chăng."

      "Hí hí..."
      ………………..
      Hết chương 2
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Chuyện buồn cười nhất đời cũng chỉ đến thế thôi.

      "Phì!" Phó Du Nhiên ngừng phun đất cát trong miêng ra, phun hết cả nước bọt vẫn cảm thấy trong miệng thoải mái, nhưng mà quên , người ta cũng chỉ có ý tốt, mình cũng phải là người hiểu đạo lý.

      "Điện công tử, vừa rồi đa tạ huynh." Lời vừa ra khỏi miệng, Phó Du Nhiên cảm thấy có chút là lạ thế nào ấy, thanh này...

      “-----A a, a, a !”

      Sau khi thử kêu mấy tiếng nữa, Phó Du Nhiên cảm thấy da đầu tê dại, thâm cao vút trong trẻo của mình đâu mất rồi? Như thế nào lại biến thành thanh trầm thấp giống như...giọng của nam nhân? Quay người, nhìn về phía dê béo huynh đệ từ nãy tới giờ vẫn im lặng lên tiếng.

      "A —— "
      nam nữ cũng thét lên, tiếng thét có thể lên đến tận trời, kinh động vô số chim bay thú chạy, thanh đinh tai nhức óc này kéo dài ước chừng nửa chung trà , mới dần dần trở lại bình thường, sau đó nam nữ lập tức chạy về phía bờ sông. Đến nơi, hai người nhìn bóng của chính mình phản chiếu dưới nước, lại ngẩng đầu nhìn đối phương, nuốt nuốt nước miếng, ai dám tin lại nhìn xuống mặt nước.

      Rốt cuộc đây là chuyện gì đây? Vì sao chuyện như vậy cũng có thể phát sinh? Phó Du Nhiên trợn to hai mắt, ngừng nhìn xuống cái bóng dưới mặt nước làm các động tác mặt quỷ khác nhau, mặt nước trong suốt ràng phản chiếu —— —— nhất cử nhất động, sai, chính là "", ra trong mắt Phó Du Nhiên, ràng là nam nhân, nam nhân tuấn tú mang theo khí chất phú quý, thân y phục gọn gàng, đầu đội mũ —— nam nhân! Mà người nam nhân này, đúng là con dê béo siêu cấp mà mình vừa mới đánh cướp mới chết chứ. Phó Du Nhiên khóe miệng giật giật, lần nữa nhìn về phía mặt nước đưa cánh tay lên…

      Bên kia Tề Diệc Bắc cũng tình trạng tương tự, từ lúc và Phó Du Nhiên bắt đầu lăn vòng tròn xong tách ra, liền trơ mắt nhìn "chính mình" cách đó xa đứng dậy, quay đầu nhìn lại "mình"...Tề Diệc Bắc quả muốn té xỉu, ngừng bóp lấy khuôn mặt của mình, hi vọng mau sớm tỉnh táo lại, là mộng, nhất định chỉ là giấc mộng, hơn nữa còn là siêu cấp ác mộng. Lúc này bên cạnh xuất bàn tay hướng đến cổ của bóp chặt, " nghiệt."Ngươi mau trả lại thân thể cho ta!"

      Tề Diệc Bắc bị xiết chặt đến nỗi mắt trợn trừng, muốn phản kháng, nhưng thân thể này khí lực lớn lắm, ở phút trước khi tắt thở, Tề Diệc Bắc thành công phun ra được mấy chữ, "...Thân thể..."

      Bàn tay lập tức dời , Tề Diệc Bắc ho mấy cái, sắc mặt trắng bệch nhìn vẻ mặt chưa được toại nguyện của kẻ hung ác trước mặt, lại là...Chính mình!

      " nổi điên làm gì!" Tề Diệc Bắc nhịn được kêu to, "Mới vừa rồi thiếu chút nữa bóp chết ta!"

      Phó Du Nhiên chỉ vào Tề Diệc Bắc : "Huynh đến tôt cùng là dùng loại pháp gì? Hãy nhanh chóng đem thân thể đổi trở lại!"

      " cho là ta muốn biến trở thành cái dạng này lắm hay sao?"

      Tề Diệc Bắc chung quy là muốn điên rồi, nào có biết trúng phải pháp gì đâu? Cuộc sống mới vừa bắt đầu, chẳng lẽ mình lại phải biến thành nữ nhân suốt nửa cuộc đời còn lại sao? Làm sao có thể đối mặt được với người trong thiên hạ đây?Nghĩ đến đây, cũng chẳng biết có phải thân thể nữ nhân đặc biệt thích khóc hay , Tề Diệc Bắc chỉ cảm giác trong cổ họng như nghẹn lại, lỗ mũi đau xót, hốc mắt nóng lên...

      "Này!"

      tiếng quát vang lên bên tai đem Tề Diệc Bắc sắp rơi nước mắt tỉnh táo trở lại, Tề Diệc Bắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng hung ác của "chính mình" trợn mắt nhìn. Phó Du Nhiên vẻ mặt bực tức nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc, "Huynh phải muốn khóc đấy chứ?

      Tề Diệc Bắc hoảng sợ, còn chưa kịp chuyện, Phó Du Nhiên hét lớn: "Huynh thân là đại nam nhân! Khóc cái gì mà khóc! Muốn khóc cũng được dùng thân thể của ta để khóc!" Phó Du Nhiên cáu kỉnh vòng quanh, hừ, khóc! Lại còn muốn khóc! Nam nhân bây giờ cũng vô dụng!

      Tề Diệc Bắc bị quát sửng sốt cả nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, nhắm hai mắt lại, sau đó hít sâu mấy lần, lại mở mắt ra nhìn xuống cái bóng lên mặt nước...Tề Diệc Bắc loại xúc động muốn bứt sạch tóc đầu xuống, bất luận nhìn thế nào, mặt nước vẫn ra bóng dáng của nương mười sáu, mười bảy tuổi, mặc nam trang, bố y kinh sai "Nữ" sơn tặc.

      Tình trạng này quả rất kỳ dị, theo cách giải thích của linh hồn học chính là, linh hồn của Phó Du Nhiên ở trong người Tề Diệc Bắc, mà linh hồn Tề Diệc Bắc lại chạy vào trong thân thể của Phó Du Nhiên.

      "Đúng rồi." Hai người trầm mặc hồi lâu, Phó Du Nhiên vòng quanh chợt vỗ mạnh lên đầu cái, "Vừa rồi chúng ta đụng nhau cái, có phải vấn đề xảy ra ngay lúc đó ? Linh hồn của chúng ta đồng thời xuất ra, rồi Tá Thi Hoàn Hồn."

      Tề Diệc Bắc ánh mắt cũng sáng lên, " sai, nhất định là khi đó, bất quá xin đừng có dùng bốn chữ 'Tá Thi Hoàn Hồn' được ? Rất thỏa đáng."

      Phó Du Nhiên liếc mắt, "Phải, vậy là khi về nhà lầm cửa a."

      Sau khi tìm được điểm mấu chốt, hai người quyết định đụng nhau lần nữa, chừng có thể đổi trở lại.

      Sau nửa canh giờ...

      Nếu như có người nào qua nơi này, bắt gặp ngay bờ sông có nam nữ ngừng tách nhau ra, chạy lấy đà, đụng! Lại tách ra, lại lấy đà, lại đụng...Miệng ngừng hô to: Thêm lần nữa!

      Đôi vợ chồng ngựa gặm cỏ cách đó xa cùng ngẳng đầu lên, "Hí hí...."

      "Lão công, bọn họ lại làm gì vậy?"

      "Tập thể dục..."

      "Hí hí..."

      ... ...

      lúc lâu sau...

      Hai người đầu đầy mồ hôi cùng nằm sóng vai nhau mặt đất, ngơ ngác nhìn lên bầu trời, yên lặng nữa ngày sau đó hẹn mà cùng thốt lên: "Ngựa!"

      Hai người cũng lời vô ích nữa, bật người lên đến bện cạnh hai con ngựa hưởng thụ ánh mặt trời, Phó Du Nhiên : "Vừa rồi ta cưỡi ngựa ở bên kia tới, sau đó là huynh đỡ được ta, bây giờ chúng ta tái diễn lại lần nữa."

      Bất quá hai con ngựa ăn no cỏ, uống no nước, giờ phút này chịu nhúc nhích động đậy, vô luận hai người có kéo thế nào, cũng nhúc nhích cái, khiến hai người bọn họ cách nào lập lại màn đụng độ như lúc đầu.

      Lại canh giờ nữa trôi qua...

      Hai người mặt xám mày tro ngồi dưới tàng cây, mắt thấy sắc trời dần tối, Phó Du Nhiên thở dài, "Ta này lão Điện, huynh mau nghĩ cách , nghĩ ra được cách gì chí ít cũng phải lên tiếng, chứ cứ im lặng như vậy, ta chịu được a."

      Tề Diệc Bắc buồn ngẩng đầu lên, trong lòng mảnh xám xịt, tốt đẹp làm nam nhân, bỗng chốc bị biến thành nữ nhân, nhìn lại "chính mình" bên cạnh, Tề Diệc Bắc ngay cả chết cũng nghĩ tới rồi, muốn lên tiếng sao? Tốt.

      "Kêu."

      Phó Du Nhiên nghe thấy Tề Diệc Bắc quả "kêu" tiếng, theo thói quen tính giơ tay đánh chưởng, NND, dám đùa giỡn ta? Nhưng chưởng vừa mới đánh ra nửa, liền miễn cưỡng dừng lại, thân thể kia thế nhưng là của nàng đấy, đánh hỏng phải làm sao? Hôm nay phải là thời điểm cãi nhau với , nhanh chóng suy nghĩ biện pháp để đổi lại thân thể mới là đạo lý.

      "Lão Điện..."

      Phó Du Nhiên vừa mới mở miệng, Tề Diệc Bắc khoa tay múa chân ra dấu "Dừng lại, mới vừa rồi ngừng gọi 'Lão Điện', là gọi ta sao?"

      Phó Du Nhiên liếc mắt : "Nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta, ta gọi huynh, chẳng lẽ gọi ngựa sao?"

      Tề Diệc Bắc nhìn về Phó Du Nhiên ngồi , "Ta phải họ Lão, cũng phải họ Điện, cho nên xin đừng có gọi ta là 'Lão Điện' gì đó nữa, khó nghe muốn chết."

      Phó Du Nhiên cẩn thận nhìn người trước mặt, có chút hôn mê, bất quá có lẽ đây là tượng bình thường, bất cứ người nào, thấy "Mình" sống sờ sờ chuyện với mình, cũng có cảm giác muốn ngất, véo véo mặt, khiến cho mình thanh tĩnh chút, Phó Du Nhiên mới : "Huynh phải họ Điện?"

      "Ta lúc nào qua mình họ Điện?" Tề Diệc Bắc tức nghẹn bụng, vô duyên vô cớ bị biến thành nữ nhân, rồi sao nữa? Ngay cả họ của cũng muốn sửa lại luôn sao?

      "Huynh , nhưng con tin theo huynh nha, tin huynh xem lại chương hai , ràng gọi huynh là "Điện công tử." (Nguyên văn tác giả nhá)

      Phó Du Nhiên cách nghiêm túc, Tề Diệc Bắc cũng đành thở dài, cũng có tinh thần cùng Phó Du Nhiên tranh cãi nữa, tâm trạng rã rời : "Ta họ Tề, Tề Diệc Bắc."

      ... ...... ......
      Hết chương 3
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      thuytbuingan1209 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :