1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống tại triều Thanh - Tây Mộc Tử (up 59/330)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Cuc sng ti triu Thanh
      在清朝的生活

      [​IMG]
      Tác giả: Tây Mộc Tử

      Thể loại: Xuyên , điền văn, cổ đại

      Nguồn Convert: TTV

      Edit: Kanna Mizuki (ai có nhã hứng edit với mình nha)

      Số chương: 330 chương + 5 phiên ngoại, hoàn

      Lịch edit: 3c/tuần, nếu tuần nào tăng số chương báo sau. 50c up 1 PN

      Đọc review truyện tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=59301

      Văn án
      Đây là câu chuyện viết về người biết gì về lịch sử, nhưng lại xuyên qua trở thành thiếu nữ Mãn Thanh.

      Đây là câu chuyện viết về người luôn nghĩ mình cuộc sống bình thường giản dị, nhưng lại được gả cho vua Ung Chính.

      . . . . . .

      Ký lai chi tắc an chi, thế này chẳng giống Nữu Hỗ Lộc thị chút nào!

      ∴MỤC LỤC∴

      Từ chương 1 đến chương 40 drop ở box sưu tầm xem tại đây

      Chương 41 Chương 61 Chương 81 Chương 111 Chương 131 Chương 151 Chương 171
      Chương 42 Chương 62 Chương 82 Chương 112 Chương 132 Chương 152 Chương 172
      Chương 43 Chương 63 Chương 83 Chương 113 Chương 133 Chương 153 Chương 173
      Chương 44 Chương 64 Chương 84 Chương 114 Chương 134 Chương 154 Chương 174
      Chương 45 Chương 65 Chương 85 Chương 115 Chương 135 Chương 155 Chương 175
      Chương 46 Chương 66 Chương 86 Chương 116 Chương 136 Chương 156 Chương 176
      Chương 47 Chương 67 Chương 87 Chương 117 Chương 137 Chương 157 Chương 177
      Chương 48 Chương 68 Chương 88 Chương 118 Chương 138 Chương 158 Chương 178
      Chương 49 Chương 69 Chương 89 Chương 119 Chương 139 Chương 159 Chương 179
      Chương 50 Chương 70 Chương 90 Chương 120 Chương 140 Chương 160 Chương 180
      Chương 51 Chương 71 Chương 91 Chương 121 Chương 141 Chương 161 Chương 181
      Chương 52 Chương 72 Chương 92 Chương 122 Chương 142 Chương 162 Chương 182
      Chương 53 Chương 73 Chương 93 Chương 123 Chương 143 Chương 163 Chương 183
      Chương 54 Chương 74 Chương 94 Chương 124 Chương 144 Chương 164 Chương 184
      Chương 55 Chương 75 Chương 95 Chương 125 Chương 145 Chương 165 Chương 185
      Chương 56 Chương 76 Chương 96 Chương 126 Chương 146 Chương 166 Chương 186
      Chương 57 Chương 77 Chương 97 Chương 127 Chương 147 Chương 167 Chương 187
      Chương 58 Chương 78 Chương 98 Chương 128 Chương 148 Chương 168 Chương 188
      Chương 59 Chương 79 Chương 99 Chương 129 Chương 149 Chương 169 Chương 189
      Chương 60 Chương 80 Chương 100 Chương 130 Chương 150 Chương 170 Chương 190

      Chương 191 Chương 211 Chương 231 Chương 251 Chương 271 Chương 291 Chương 311
      Chương 192 Chương 212 Chương 232 Chương 252 Chương 272 Chương 292 Chương 312
      Chương 193 Chương 213 Chương 233 Chương 253 Chương 273 Chương 293 Chương 313
      Chương 194 Chương 214 Chương 234 Chương 254 Chương 274 Chương 294 Chương 314
      Chương 195 Chương 215 Chương 235 Chương 255 Chương 275 Chương 295 Chương 315
      Chương 196 Chương 216 Chương 236 Chương 256 Chương 276 Chương 296 Chương 316
      Chương 197 Chương 217 Chương 237 Chương 257 Chương 277 Chương 297 Chương 317
      Chương 198 Chương 218 Chương 238 Chương 258 Chương 278 Chương 298 Chương 318
      Chương 199 Chương 219 Chương 239 Chương 259 Chương 279 Chương 299 Chương 319
      Chương 200 Chương 220 Chương 240 Chương 260 Chương 280 Chương 300 Chương 320
      Chương 201 Chương 221 Chương 241 Chương 261 Chương 281 Chương 301 Chương 321
      Chương 202 Chương 222 Chương 242 Chương 262 Chương 282 Chương 302 Chương 322
      Chương 203 Chương 223 Chương 243 Chương 263 Chương 283 Chương 303 Chương 323
      Chương 204 Chương 224 Chương 244 Chương 264 Chương 284 Chương 304 Chương 324
      Chương 205 Chương 225 Chương 245 Chương 265 Chương 285 Chương 305 Chương 325
      Chương 206 Chương 226 Chương 246 Chương 266 Chương 286 Chương 306 Chương 326
      Chương 207 Chương 227 Chương 247 Chương 267 Chương 287 Chương 307 Chương 327
      Chương 208 Chương 228 Chương 248 Chương 268 Chương 288 Chương 308 Chương 328
      Chương 209 Chương 229 Chương 249 Chương 269 Chương 289 Chương 309 Chương 329
      Chương 210 Chương 230 Chương 250 Chương 270 Chương 290 Chương 310 Chương 330


      Phiên ngoại

      1 - 2 - 3 - 4 - 5


      Last edited: 16/11/17
      xukemDưa Hấu Đại Vương thích bài này.

    2. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 41: Gia thư

      Những ngày tháng vô vị bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, thoáng chốc qua hai tháng, trong nháy mắt mùa xuân tới.

      Ngày hôm đó Tuệ Châu vừa mới tỉnh dậy, chợt nghe loáng thoáng có tiếng cười xa xa, liền cất giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

      Vừa dứt lời, Tố Tâm liền tách rèm cửa ra, tới cười : ” có gì hết, đúng rồi, sao chủ tử thức dậy sớm vậy, vẫn có thể chợp mắt thêm lát nữa.” xong lại nhìn Tuệ Châu, trong mắt chợt tiếu ý nồng đậm.

      Tuệ châu khỏi buồn bực, sờ soạng khuôn mặt, lẽ mặt nàng có cái gì. Tố Tâm thấy thế khỏi cười càng vui vẻ hơn, lâu sau mới lấy ra từ trong tủ bộ Kỳ Phục, tới trước mặt Tuệ Châu, cười : “Chủ tử, cây lựu trong viện nở hoa. Vốn là tháng năm hoa lựu mới nở, nay hoa trổ bông. Cây lựu chính là ‘Đa tử’ đó, vậy hoa lựu nở phải cũng tượng trưng chủ tử nở hoa kết trái sao? Đây chính là điềm lành. Nô tỳ á, bàn bạc với Cương Chính và Nguyệt Hà đem chậu lựu kiểng dọn vào trong phòng cho chủ tử. À, còn chậu quất cứ để tạm ở bên ngoài.”

      Tuệ châu 囧 : “Bây giờ đến cuối tháng tư, cây lựu nở sớm hơn cũng bình thường, các ngươi việc gì phải khoa trương như vậy”

      Tố Tâm bất mãn : “Cái này chủ tử nghĩ sai rồi. Lão nhân này Gia lưu lại, nhất định là có chủ ý. Cây lựu ‘Đa tử’ xuất , vốn là điềm lành, vậy mà chuyện này chủ tử lại coi là bình thường”.

      Tố Tâm nhìn quanh phòng sau đó giọng : “Đầu tháng, phải Gia quay về sao. Niên phúc tấn còn ở cữ, Võ cách cách bụng lại lớn, trừ Lý phúc tấn quá đại quý… Chủ tử à, đây chính là cơ hội, gần gũi với Gia, sớm sinh tiểu a ca mới là quan trọng.”

      Trong phòng vừa hay có người ngoài, Tuệ Châu nhìn Tố Tâm bộ dạng y như kẻ trộm, rất tức cười, lại nghĩ tới lời của nàng cũng có chút để ý, liền tiếp.

      khi trò chuyện, Nguyệt Hà bưng nước nóng vào, Tuệ Châu rửa mặt xong, trong lúc trang điểm, liếc thấy hai người liên tục cười trộm, giả vờ quở trách: “Được rồi, phải các ngươi chải đầu cho ta sao, cứ cười nữa thỉnh an Phúc Tấn được đâu.”

      Nguyệt Hà vui vẻ : “Còn sớm lắm, chủ tử từ từ ăn điểm tâm rồi hẳn thình an cũng muộn”. Nguyệt Hà vừa xong, trong mi mắt đều là dáng vẻ tươi cười.

      Tuệ Châu tùy ý để các nàng trang điểm cho mình, tâm tư khỏi bay ra xa. Nguyên nhân có thể là do Dận Chân ở nhà nên nữ nhân trong phủ đều sống yên ổn vô , mặt khác, đôi khi còn có thể cười vài câu với nhau. Có thể , từ lúc vào phủ tới nay đây là những ngày thoải mái nhất, nhất là qua việc Niên thị đẻ non, sau đó Ô Lạt Na Lạp thị trừng trị hạ nhân, nàng càng quý trọng cuộc sống yên tĩnh tại. Có điều, Dận Chân dù sao cũng trở về, nên còn phải mặt đối mặt với nhau.

      Tuệ Châu lại nâng mắt nhìn thoáng qua hai người Tố Tâm và Nguyệt Hà liền nở nụ cười, bấc đắc dĩ mà lắc đầu. Bản thân mình còn chưa có cái gì các nàng cao hứng như vậy, nếu như có gì đó biết còn cao hứng đến cái dạng gì đâu, nếu vì cây lựu ra hoa sớm, hai ngày này hẳn các nàng trách Dận Chân sao chưa trở về.

      Tuệ Châu dùng xong điểm tâm, như mọi khi dẫn theo Tố Tâm đến sân trong thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị. đường , mặc dù buổi sáng đầu xuân vẫn còn mang theo hơi lạnh, nhưng những chậu hoa dưới hiên khai hoa nở nhụy, hoa cỏ dưới đất cũng mọc um tùm, ngược lại khắp nơi đều ra khung cảnh tràn đầy sức sống mãnh liệt. Nhận thấy trong phủ đều nhuốm đầy khí tức đầu xuân, tâm trạng Tuệ Châu cũng cực tốt, mang theo dáng vẻ tươi cười tới phòng chính.

      Tuệ Châu sau khi nửa quỳ hành lễ vấn an Ô Lạt Na Lạp thị, cuối cùng liền ngồi xuống, chuyện trò cùng Cảnh thị. Tùy ý liếc nhìn qua mọi người, xem ra mùa xuân thực đến rồi, hoa nở cả phòng. Nghĩ vậy, Tuệ Châu khẽ cười thành tiếng, Cảnh thị nghi hoặc : “Chẳng lẽ vì Lý phúc tấn đưa thiếp mời mong mọi người đến thưởng hoa muội liền phấn khởi vậy sao?”

      Tuệ Châu ho : “Lúc này đáng lý ra phải du xuân dạo chơi, nhưng mà chúng ta lại là phụ nữ hậu trạch thích hợp xuất đầu lộ diện, Lý phúc tấn dẫn chúng ta tới hoa viên ngắm hoa, cũng có ý dạo chơi thưởng xuân .”

      Cảnh thị cười : “Được rồi, muội có lý lẽ, nhưng vẫn có chút vô lý. Ơ này, tại mặt mày rạng rỡ như vậy phải vì Gia sắp trở về rồi hả?”

      Khuôn mặt tươi cười của Tuệ Châu nhất thời cứng lại, líu lưỡi vội giải thích: “Đây, cái này tỷ hiểu lầm rồi, Cảnh tỷ tỷ đừng như vậy”.

      Cảnh thị gì, chỉ dùng khăn tay che miệng nhìn Tuệ Châu mà cười.

      lúc giỡn, khi người thỉnh an đều tới cả, Ô Lạt Na Lạp thị cùng mọi người hàn huyên vài câu, mới nghiêm túc : “Bọn muội muội cần phải biết, hai ngày nữa đáng lẽ Gia quay về, ngờ tình phát sinh. Nghĩ lại bây giờ qua hai mươi tư, Gia cũng bồi giá Nam tuần cũng được hai tháng. Chiều qua ta nhận được thư nhà, Vạn Tuế Gia tạm thời quyết định đích thân đến lăng Thanh Thái Tổ cúng tế hơn nữa tình hình thiên tại ở sông Hoàng Hà lần này cực kỳ nghiêm trọng, nên sau khi xem xét đập Cao Gia và những nơi khác xong, mới quay về kinh thành.”

      Ô Lạt Na Lạp thị vừa dứt lời, liền thấy Vũ thị vội vàng hỏi: “Sao vậy? hai tháng còn chưa thấy hồi kinh, lại còn muốn lăng Thanh Thái Tổ cúng tế, vậy, Phúc Tấn, trong thư Gia có khi nào trở về ?”

      Lý thị thấy Vũ thị hỏi vậy, nhíu nhíu mày, lại lập tức cười : “Vũ muội muội đây là quá quan tâm Gia rồi, nên mới khẩn thiết hỏi vậy, xin Phúc Tấn chớ trách. Muội cũng muốn hỏi chút vậy lúc nào Gia mới có thể trở về, muội mớinhớ ra tam a ca biết bập bẹ, Gia vẫn còn chưa nghe gọi tiếng a mã đâu.”

      Ô Lạt Na Lạp thị thèm để ý cười : “Tỷ muội oán trách nhau làm gì, chẳng qua lần này Gia rời phủ hơi lâu, trong thư có qua Dương Châu, sau đó theo đường tới Hoài An, rồi mới khởi hành về kinh, đoán chừng cũng phải cuối tháng mới trở về .”

      Niên thị khẽ hé đôi môi đỏ mọng, rủ rỉ rù rì : “Năm nay là năm nhuận có hai tháng tư [1], Gia cũng phải qua nhuận tháng tư vậy tháng năm mới có thể trở về.”

      Niên thị xong, liền khẽ ho khan vài tiếng. Nhưng mà nàng lại biết, lời này của nàng trái lại lại đúng, vào ngày hai mươi tám nhuận tháng tư, Khang Hi Đế mới khởi hành hồi kinh, Dận Chân cũng thẳng đến tháng năm đầu tháng ba mới hồi phủ.

      [1] cách tính nhuận theo lịch, xem tại đây

      Nghe thế, Tuệ Châu khỏi mừng thầm, Dận Chân chừng phải đến tháng năm mới có thể trở về, nghĩ tới khóe miệng bất tri bất giác nhếch lên, chợt nghe tiếng Niên thị ho khan, mới cố áp chế biểu cảm.

      Ngay sau đó liền ngẩng đầu, chỉ thấy Ô Lạt Na Lạp thị vẻ mặt ân cần nhìn Niên thị, thanh ôn hòa : “Niên muội muội thân thể tốt, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, đợi lát nữa ta sai Lý thái y đến xem.”

      Niên thị cười yếu ớt : “Đa tạ phúc tấn quan tâm.”

      Ô Lạt Na Lạp thị tùy ý phất tay cái, tiếp tục : “Niên muội muội cần khách khí, chỉ là cái nhấc tay thôi. Ngươi chăm sóc thân thể cho tốt, khi Gia về nhìn thấy cũng vui vẻ an tâm.”

      đến đây, Ô Lạt Na Lạp thị liếc nhìn mọi người, ý cười lại càng nồng đậm nhìn về phía Lý thị, sau cùng lại cười với Vũ thị: “Ngoại trừ Niên muội muội phải chăm sóc tốt thân thể ra, Vũ muội muội càng phải chăm sóc bản thân tốt, bây giờ ngươi chính là hai người rồi. Ai, Gia được phong Bối lặc từ năm Khang Hi ba mươi bảy đến nay cũng nhiều năm, xem ra bao lâu nữa cũng nên hướng lên . Ha ha, ngược lại danh vị trắc phúc tấn lại nhiều thêm chút, vừa vặn có thể đến Tông Nhân Phủ thỉnh phong.”

      Giọng vừa dứt, Ô Lạt Na Lạp thị hài lòng nhìn nét mặt mọi người đều thay đổi.

      Tuệ Châu nén nổi ánh mắt phức tạp lén nhìn Ô Lạt Na Lạp thị, đúng vậy, Dận Chân là hoàng tử, dưỡng mẫu là Hiếu ý Nhân Hoàng Hậu Đông giai thị, lại có mẹ đẻ là chủ cung, mà ở phía là ba vị a ca ngoại trừ nhị a ca là thái tử ra hai người khác đều phong vương. Dận Chân tại tuy là Bối Lặc, việc được phong vương cũng chỉ là vấn đề thời gian. Bối Lặc chỉ có thể có hai vị trắc phúc tấn, nhưng Quận Vương lại có thể có ba vị, thậm chí tương lai nếu lên Thân Vương còn có thể có tới bốn vị.

      Nghĩ vậy, Tuệ Châu liền ngẩng đầu nhìn về phía Lý thị Niên thị, Niên thị cúi đầu thấy biểu tình, chỉ thấy nét mặt Lý thị hơi thay đổi, sau lại vừa cười : “Ta cũng biết, Vũ muội muội là người có phúc khí. Ừ, nhìn hình dáng cái bụng của Vũ muội muội , theo ta thấy nhất định có thể vì Gia mà sinh tiểu a ca.”

      Đột nhiên, Niên thị chợt ngẩng đầu, thản nhiên : ” sinh được hay còn phụ thuộc số mệnh.”

      Niên thị dứt lời, nhất thời trong phòng trở nên trầm mặc. Sau, có thể do Dận Chân lùi lại chuyện hồi phủ, cũng có thể là lời của Ô Lạt Na Lạp thị, mà cũng có thể là lời của Niên thị. chung, trong phòng còn bầu khí vui vẻ như trước, sau đó mọi người lại vài câu với nhau, hàn huyên xong, liền tự giải tán.

      Rời khỏi chính viện, Tuệ Châu trở lại viện của mình. Vừa mới vào phòng liền phát chậu quất bị đổi thành chậu lựu kiểng, khỏi buồn cười, Nguyệt Hà này làm việc hiệu suất, muốn trêu ghẹo nàng vài câu, chợt nghe thấy Tố Tâm : “Nguyệt Hà, ngươi quét phía ngoài sân , nhìn lá rụng cũng ít.”

      Nguyệt Hà nhìn thần sắc Tố Tâm, nghĩ là có chuyện muốn , cũng nhiều lời, hướng Tuệ Châu thi lễ, liền khom người lui ra.

      Đợi Nguyệt Hà lui ra, Tuệ Châu thấy Tố Tâm nhìn chằm chằm vào chậu lựu kiểng, liền hỏi: “Tố Tâm, làm sao vậy,có phải vì Gia tháng nữa mới về nên người liền như vậy?”

      Tố Tâm nghe xong, cũng trả lời, trực tiếp tới trước mặt Tuệ Châu quỳ xuống, dập đầu cái, mới : “Chủ tử, nô tỳ phải vì Gia tạm hoãn hồi phủ mà ủ rũ. Mà là hôm nay sau khi nghe Phúc Tấn , nô tỳ đột nhiên tỉnh ngộ, tiền đồ của chủ tử thập phần lạc quan. Chủ tử bây giờ là Cách Cách, người bên ngoài cũng kính trọng gọi tiếng Thứ Phúc Tấn, thế nhưng danh vị này với danh vị Phúc Tấn, Trắc Phúc Tấn hoàn toàn khác nhau, Cách Cách tuy vào Ngọc Điệp [2], nhưng tên tuổi được ghi vào sử sách, được triều đình sắc phong. Nô tỳ nguyên tưởng chờ chủ tử sinh tiểu a ca, cũng có thể thăng vị, thế nhưng cái danh Trắc Phúc Tấn này, nếu chờ mấy Trắc Phúc Tấn khác phong xong, chủ tử dù cho có sinh được tiểu a ca cũng chỉ có thể là Cách Cách, mãi mãi vẫnchỉ là thiếp thất, giống như Trắc Phúc Tấn có thể trở thành thê tử của Gia.”

      xong Tố Tâm lại dập đầu trước Tuệ Châu cái, tiếp: “Xin chủ tử sớm suy nghĩ trước, hạ nhiều công phu ở người Gia, thừa dịp trong khoảng thời gian này, kỳ tuyển tú còn chưa tới, sinh hạ tiểu a ca, mau chóng ngồi lên danh vị Trắc Phúc Tấn.”

      Tuệ Châu cau mày : “Tố Tâm, làm cái gì vậy, mau đứng lên. Trước đây chúng ta phải rồi sao? đến đâu tính đến đấy, tùy theo hoàn cảnh mà hành .”

      Tố Tâm tiếp tục : “Nô tỳ biết Ngài thích tranh đấu trong nhà, nhưng Ngài thân nay ở trong cái vòng thị phi luẩn quẩn cởi ra này. Chủ tử nếu vì danh phận Trắc Phúc Tấn, cũng nên vì tương lai của đứa trẻ mà suy ngẫm lại chứ, đứa trẻ do Cách Cách sinh ra so với đứa trẻ do Trắc Phúc Tấn sinh ra khác nhau rất lớn, là con vợ kế, là con tiểu thiếp, tước vị trong tương lai cũng hoàn toàn khác nhau, vậy chủ tử ràng hơn rồi chứ. đâu xa, nếu sau này chủ tử sinh con, với thân phận Cách Cách của Ngài có thể nuôi nấng con cái sao? Ngài có khả năng bảo hộ bình an lớn lên sao?”

      [2] gia phả của hoàng gia

      Tuệ Châu có chút ngơ ngẩn, bản thân tự biết tương lai vì con cái mà tranh sủng, chỉ là muốn cứ thuận theo tự nhiên thôi. Đúng vậy, nếu tương lai mình có khả năng tự nuôi nấng , hoặc thể để cho bình an lớn lên. . .

      Trong lúc nhất thời, Tuệ Châu cũng nghĩ ra nguyên do từ đâu, ổn định lại tinh thần, khom lưng đỡ Tố Tâm dậy : “Tố Tâm, trong phủ ta chỉ thân nhất với mình ngươi, ta biết ngươi vì tốt cho ta, khuyên nhủ ta tranh thủ tình cảm, nhưng. . . Ta làm được,… ít nhất … Bây giờ ta làm được. Gia, bây giờ vẫn là Bối Lặc, vẫn chưa tới lúc để được phong thành Quận Vương hay Thân Vương, ngươi nên ép ta, để ta suy nghĩ kỹ càng .”

      Tố Tâm nhìn vẻ mặt mơ hồ bất định của Tuệ Châu, trong lòng có chút hối hận thế nào cứ như vậy ra những lời này, cũng tránh khỏi quá nóng lòng. Cuộc sống vô vị của Tuệ Châu vẫn cứ suông trôi qua, khẳng định là chẳng tiếp thu được chút nào. Vì vậy đau lòng : “Chủ tử, thứ cho nô ty vượt khuôn phép, những lời đó của nô ty có lẽ còn quá sớm. Ai, cũng liền tùy ý qua chút để chủ tử lúc rãnh rỗi ngẫm lại mà thôi. Chủ tử, Ngài vừa mới trở về, còn chưa uống miếng nước nữa, vậy nô tỳ mang tới cho Ngài ít điểm tâm và trà nóng.”

      xong, Tố Tâm liền hầu hạ Tuệ Châu ngồi xuống, rồi ra khỏi buồng.
      thuyt, Parvartylinhdiep17 thích bài này.

    3. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 42: hoa

      Xuân miên bất giác hiểu, nơi chốn nghe đề điểu [1].

      [1] Tạm dịch: Mùa xuân, ngoài cửa sổ mảnh màu xanh biếc, chậm chạp tỉnh ngủ, là bị ai đánh thức, đó là vì ngoài cửa sồ có tiếng chim hót. Câu này với câu “Xuân miên bất giác hiểu, nơi chốn nghe đề điểu” ý tứ giống nhau. (nguồn Baidu)

      Chiều ngày hôm sau, Tuệ Châu thiêm thiếp ngủ bỗng nhiên bị tiếng chim bên ngoài đánh thức, nàng hơi mở mắt ra liền cảm thấy ánh nắng bên ngoài chiếu tới đến hoa mắt. Ánh nắng mặt trời buổi chiều muộn tươi sáng mà ấm áp, mùa xuân như vô tình thấm đượm cả đất trời, lúc đó chính bản thân nàng hiểu vì sao cũng dần dần có biến đổi. Nghĩ vậy, Tuệ Châu im lặng cười khổ, lập tức từ tháp xoay người ngồi dậy, ngáp cái, biếng nhác hỏi: “Vào , tại mấy giờ rồi?”


      Tố Tâm từ gian ngoài tiến vào, trả lời: “Bẩm chủ tử, vừa lúc đến giờ Mùi (2 giờ chiều), nô tỳ cũng muốn gọi người dậy đây.”

      Tuệ Châu bóp trán, mới lên tiếng: “Ngủ cũng yên, trái lại còn hơi đau đầu, đành phải thức dậy luôn. Cũng sắp đến giờ Thìn rồi, Lý Phúc Tấn mời vẫn nên tới sớm cho thỏa đáng.”

      Tố Tâm hiểu , lập tức tiến lên hầu hạ Tuệ Châu đứng dậy rửa mặt chải đầu, sau liền đến hoa viên trong phủ dự tiệc. Dọc đường vừa vừa tán gẫu thoải mái, hai người chưa từng nhắc lại đoạn đối thoại ngày hôm qua, giống như những ngày bình thường khác.

      lát, tới hoa viên ở trong phủ, lúc này trước nguyệt môn có rất nhiều hạ nhân vội vội vàng vàng, nhìn thấy Tuệ Châu đều hành lễ vấn an. Sau khi Tuệ Châu chậm rãi gật đầu liền giọng với Tố Tâm: “Xem ra chúng ta đến quá sớm, phỏng chừng mấy vị Phúc Tấn kia còn lâu mới đến, thừa dịp vòng vòng lát rồi tới tiền đường, ta cũng có thể thanh tỉnh chút, đầu ta vẫn còn hơi đau.”

      Tố Tâm gật đầu đáp ứng: “Vâng”

      Vì vậy hai người liền bỏ qua hoa viên ở trước sảnh, dạo con đường phía sau vườn.

      Mới vừa tới bức tường trắng dưới hiên trong hậu viện, chợt thấy nha hoàn dáng vẻ gấp gáp từ hòn non bộ ra, nàng ta nhìn quanh chút rồi lập tức rời , có lẽ vì quá khẩn trương nên phát ra chủ tớ Tuệ Châu. Tuệ Châu thấy thế, vội kêu Tố Tâm từ đằng sau thối lui đến bức tường màu trắng sau hòn non bộ. Trong nháy mắt, chợt nghe thấy thanh quần áo ma sát, Tuệ Châu nín thở ngưng thần, từ kẽ hở của hòn non bộ có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của bà vú khá đứng tuổi, nhưng thấy diện mạo bà ta. Người này dường như nhìn xung quanh lát rồi lập tức rời .

      lát sau, Tuệ Châu cùng Tố Tâm thong thả ra, cẩn thận nhìn xung quanh. Tuệ Châu : “Trở về .”

      Tố Tâm nghi hoặc hỏi: “Nhưng, chủ tử. . .”

      Tuệ châu lắc đầu , ý bảo Tố Tâm cùng quay lại tiền đường. Trong lòng lại rối bời, hai người bí mật trò chuyện về cảnh tượng vội vã khi nãy. Thế mà trong bữa tiệc chiêu đãi của Lý thị hai người lại gặp phải chuyện này, nếu ngốc đều nhận ra có người thầm phân phó. Nhìn y phục bà vú khi nãy giống nô bộc hạ đẳng, vậy chủ tử bên cạnh bà ta là ai đây? Bóng dáng hơi quen mắt, nhưng nàng nghĩ mãi ra là ai. Có điều hẳn phải người của Lý thị, nàng ta chắc gây ra chuyện này trong bữa tiệc của mình đâu. , cũng nhất định, Lý thị giao hảo với Vũ thị, nhưng từ ngày hôm qua khi Ô Lạt Na Lạp thị có ý định tiến cử Vũ thị lên Trắc Phúc Tấn, tình nay thay đổi.

      Bây giờ nàng nhất thời chưa nghĩ ra được gì, chừng do nàng quá để ý, có khi chỉ là mấy việc lặt vặt cũng nên. Nghĩ kỹ lại chút, dù như thế nào, nghìn vạn lần cũng nên nhúng tay vào khiến người khác chĩa mũi nhọn vào nàng. Tuệ Châu trong lúc suy tư, vô tình tới tiền đường.

      Lúc này, trước khu nhà kính trồng hoa rộng rãi bằng phẳng lát đá xanh [2] bày chừng mươi cái ghế đỏ thắm trạm trổ hoa văn , giữa hai cái ghế bày khay trà, bàn trà lại bày đủ loại bánh điểm tâm tinh xảo, màu sắc các loại trái cây hòa cùng màu với tách trà sứ men xanh ngọc. Ngoài chỗ ngồi, khắp nơi đều tràn ngập sắc xuân, non xanh nước biếc, khung cảnh hữu tình, mọi người vui vẻ trò chuyện cùng nhau, tất cả tạo thành bức tranh mùa xuân tươi vui ấm áp.

      [2] hình đá xanh (azurite) tại đây

      Tuệ Châu thấy vậy, khỏi cau mày, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực của buổi chiều, bên dưới những nụ cười thân thiện này phải chăng che dấu mưu gì đó.

      đợi nàng tiếp tục suy nghĩ, chợt nghe có người thông truyền: “Nữu Hỗ Lộc Cách Cách đến.”

      Tuệ Châu lập tức quỳ nửa gối hành lễ với Ô Lạt Na Lạp thị và Lý thị, sau đó mới đến bên cạnh Cảnh thị hàn huyên phen.

      Cảnh thị hỏi: “Muội muội đâu vậy, ta vừa mới tới cửa viện cách đó xa thấy muội muội đến rồi, thế mà lúc sau mới xuất .”

      Tuệ Châu giải thích: “Muội thấy vẫn còn sớm, nên tùy ý dạo chút.”

      Cảnh thị cười : “Ta nay cũng đến sớm, chờ lúc mọi người mới tới, sớm biết vậy vòng vòng cùng muội.”

      Tuệ Châu quay lại cười : “Vậy sau này hễ có yến hội muội rủ tỷ tỷ cùng , tránh để mỗi người chúng ta phải đơn mình.”. Cảnh thị cười đáp ứng.

      Chờ mọi người trong nhà ngồi hết vào chỗ của mình, Lý thị mới mở miệng : “ cảm tạ Phúc Tấn và các vị muội muội nể mặt ta cùng đến ngắm hoa.”

      Tống thị vốn là người muốn đắc tội với Ô Lạt Na Lạp thị và Lý thị, nay cũng thiên vị Lý thị. Vì vậy Tống thị lập tức cười : “Các tỳ thiếp nhờ có Lý Phúc Tấn mới có thể cùng nhau tụ tập, ngắm hoa chơi đùa. Phúc Tấn bình thường bận bịu, cũng chỉ có Lý Phúc Tấn thường đem mọi người tụ họp lại kết nối tình cảm tỷ muội. Tỳ thiếp ở đây còn phải cảm tạ Lý Phúc Tấn.”

      xong, Tống thị liền đứng dậy thi lễ với Lý thị.

      Lý thị mỉm cười đáp lễ, quét mắt qua vị trí của mọi người và chỗ ngồi của Vũ thị bên cạnh, tiếu ý càng đậm, nàng vô cùng thích loại cảm giác này, bởi vì tự bản thân nàng phát thiếp mời mở tiệc chiêu đãi nên được ngồi ở vị trí đầu cùng với Ô Lạt Na Lạp thị, địa vị của nàng trong phủ ai thay thế được. Nghĩ đến đây, Lý thị bỏ qua cảm giác khó chịu ngày hôm qua, cùng mọi người hàn huyên tán gẫu hồi lâu, tràn đầy kiêu ngạo cười : “ tại dù là thời kỳ hoa Hồng nở, nhưng mà trước lúc đó ta chọn ra mấy cành hoa Sơn Trà trân phẩm, ta cũng biết các muội muội thích trà hoa Sơn Trà. Hôm nay vừa đúng dịp để mọi người trong nhà cũng thưởng thức.”

      Lý thị hơi ngưng lại nhìn khuôn mặt Niên thị nháy mắt trắng bệch, tiếp tục cười : “Giống hoa Sơn Trà này vốn ưa ấm áp ẩm ướt, kỵ ánh nắng mặt trời. Cho nên, mời Phúc Tấn và các vị muội muội đến thủy đường [3] ở hậu viện nghỉ mát ngắm hoa.”

      xong, Lý thị liền mỉm cười đứng dậy.

      [3] Nhà xây hồ

      Tuệ Châu và Tố Tâm liếc nhau, cùng kéo tay Cảnh thị về phía sau hậu viện. Nhưng mắt khỏi rơi vào cái bụng nhô lên của Vũ thị, thủy đường sau hậu viện là nơi mới nãy nàng vừa tới sao, còn có giống hoa Sơn Trà này. Quả nhiên là thủy đường ở cách đó xa, thị thiếp của Dận Chân vừa vừa cười đùa, cùng với nha hoàn hầu hạ cộng lại hơn hai mươi người liền đến hành lang của thủy đường.

      Vũ thị vốn dĩ đọc qua thi thư, có chút lấy lòng Lý thị ý tứ hàm xúc : “Những cây hoa Trà này hổ là “Duy hữu sơn trà thù nại cửu, độc năng thâm nguyệt chiêm xuân phong” có cốt cách kiêu ngạo của hoa mai, lại có “Hoa phồn diễm hồng, thâm đoạt hiểu hà” lấn át cả màu sắc tiên diễm của hoa mẫu đơn. Lý Phúc Tấn chắc hẳn rất trân quý những bông hoa này .”

      Niên thị thầm : “ sai, chậu hoa màu tro mà đài hoa cùng với nhụy hoa đều mang màu trắng thanh thuần tựa như bảo vật, đáng lẽ tháng chín mới nở hoa, lúc này lại tỏa mùi thơm ngát khó phân.”

      Lý thị chỉ vào tháp hoa có rất nhiều chậu hoa Trà cánh xếp thành hình lục giác, cười : “ ngờ Niên muội muội lại hiểu hoa Trà như vậy. Nào, Niên muội muội nhìn mấy chậu này , nó chính là loại hoa Trà “Thập bát học sĩ” [4] nổi danh, nếu Niên muội muội thích, ta trái lại có thể bỏ những thứ mình thích tặng lại cho muội.”

      [4] hình hoa Thập bát học sĩ

      [​IMG]

      Niên thị chợt chớp mắt nhìn về phía Lý thị, cười : “Muội muội há lại lấy sở thích của Lý tỷ tỷ, “Thập bát học sĩ” tuy là danh phẩm, tuy nhiên muội muội tuổi còn trẻ, về sau còn nhiều cơ hội. Cho nên, Lý tỷ tỷ cứ giữ lại , dù sao hoa này, tỷ tỷ ngài cũng đơn giản có được, đừng hào phóng với muội muội như vậy, tự mình khổ mình tốt.”

      Ô Lạt Na Lạp thị kéo tay Lý thị và Niên thị cười : “Hai vị muội muội đều là người biết thưởng hoa, so với hoa người còn đẹp hơn.”

      Thấy thế, Lý thị Niên thị cũng thôi đưa đẩy, tất cả mọi người lại cùng nhau khen nhan sắc như hoa của Ô Lạt Na Lạp thị, sau đó mọi người đều khen nhau hồi, lại men theo hồ nước ngắm nghía các chậu hoa rực rỡ đủ màu sắc.

      Tuệ Châu vốn vẫn chú ý tình huống xung quanh, thấy tình huống lúc nãy, nghĩ có chút buồn cười. Xem ra là nàng quá để ý, chẳng qua là đám phu nhân hậu trạch diễn vở tỷ tỷ muội muội mà thôi. Tuệ Châu lắc đầu với Tố Tâm, ý sao. Chẳng ngờ phảng phất thấy bóng dáng giống tỳ nữ vừa gặp lúc đầu, nàng ta từ từ về phía hồ nước. Lúc này, có quá nhiều người chen chúc trong thủy đường ở giữa hồ, Tuệ Châu thể xác định có phải ả hay , liền cầm lòng được nhìn về hướng người đó tới.

      đúng, nàng ta về hướng chỗ Vũ thị, phía trước lại là hồ nước. Ý niệm trong đầu Tuệ Châu chợt lóe, vội vã tiến lên vài bước, vừa tới bên cạnh Vũ thị, chỉ thấy nha hoàn kia dùng chân quẹt chậu hoa phía dưới Vũ thị còn vai như vô tình đụng phải người nàng ta, nháy mắt vội vã rời .

      “A” Vũ thị hô to tiếng, cả người liền ngã xuống hồ.

      Tuệ Châu kêu tiếng “Vũ tỷ tỷ”, chợt kéo cánh tay Vũ thị, dùng sức ném Vũ thị sang bên cạnh.

      Trong thoáng chốc, tiếng kêu sợ hãi ngớt, “Cốp” tiếng, chỉ thấy Tuệ Châu miễn cưỡng ngã thềm đá gần hồ nước, mà Vũ thị ngoại trừ chân còn ở trong hồ, còn lại toàn bộ thân thể đều ngã vào người của Tuệ Châu.

      Tuệ Châu thấy Vũ thị bình yên vô ngã lên người mình, trong lòng thở phào nhõm, nhưng lại cảm thấy chỗ chân trần truyền đến trận đau buốt, nén nổi đau đớn kêu thành tiếng:”A, chân của ta. . . Đừng. . . Đè. . . Đau. . .”

      Tuệ Châu đau đớn kêu, khiến cho mọi người ngơ ngẩn phản ứng kịp. Ô Lạt Na Lạp thị rất nhanh tỉnh táo lại, vội vàng tới đẩy đám thiếp thất đứng đờ ra sang bên, gọi nhiều người tới giúp tay. Đợi tới lúc mọi người nâng Vũ thị dậy Tuệ Châu mất tri giác, bất tỉnh.
      thuyt, Parvartylinhdiep17 thích bài này.

    4. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 43: Bình phục

      Tuệ Châu nghiêng người dựa tháp, nàng mơ hồ nhìn chân phải sân to, trong đầu thoáng lên hai chữ —— “Hối hận” .

      Khi bản thân cứu Vũ thị, mặt lúc đó là vì lương tâm của mình cho phép thể thấy chết mà cứu được, mặt khác đó cũng là phản xạ tự nhiên trước tình huống như vậy. Dù thế nào nữa, nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện hy sinh bản thân mình mà chỉ đơn thuần nghĩ giả vờ cứu Vũ thị khỏi bị thương, đúng là người tính bằng trời tính, quả nhiên là chân liền bị thương, động tới cả gân cốt, hơn nữa còn đau như thế, đau tới mức làm bản thân nàng hôn mê bất tỉnh. Nghĩ vậy, Tuệ Châu khỏi nhớ tới lúc thái y tới khám và chữa bệnh cho nàng, khi nàng vừa mới tỉnh dậy cảm giác đau buốt liền ập tới, nhất thời rùng mình cái


      Lúc này, Tố Tâm chờ cho Ô Lạt Na Lạp thị tiễn thái y , mới vào trong buồng, thấy gương mặt Tuệ Châu trắng bệch, liền có chút đau lòng oán trách : “Chủ tử, làm sao vậy, còn đau ? Ngài cố nhẫn nhịn, thái y ngài bị thương gân cốt, mấy ngày nữa hơi đau.”

      Tố Tâm xong, liền rót chén trà đưa cho Tuệ Châu, tiếp tục : “Chủ tử, Ngài sao lại chạy cứu Vũ Cách Cách vậy, trong khi đám nô tài đều ở đó Ngài tội gì chịu nguy hiểm như thế chứ.”

      Tuệ Châu gì, trái lại hỏi: “Lúc đó ngươi có thấy dấu vết của cái người khả nghi kia , hay có thấy nha hoàn kia ở sau vườn ?”

      Tố Tâm buồn bực : “Lúc đó quá nhiều người, chỗ đó lại lớn, nô tỳ nhất thời cũng phát ra cái gì… Lẽ nào, ý của chủ tử là, lúc chúng ta ở sau vườn gặp được nha hoàn kia là muốn đẩy Vũ Cách Cách xuống hồ.”

      Tuệ Châu gật đầu, Tố Tâm khó hiểu lẩm bẩm: “Vũ Cách Cách là bị chậu hoa ngáng chân nên mới đứng vẫn rơi xuống hồ, chính nàng ta cũng về ai đẩy nàng, nhưng lại bị người khác đụng phải.”

      Tuệ Châu tiếp tục : “Ừ, hẳn là như vậy. Lúc đó ta thấy nha hoàn kia quẹt chân dưới hài của Vũ thị, nếu tại sao chậu hoa gỗ ấy lại có thể ngáng chân nàng ta. Đây nhất định là có người ra kế sách hoàn hảo, làm hài Vũ Cách Cách gặp vấn đề, thừa dịp hỗn loạn đầy nàng ấy vào hồ nước. Như vậy những vừa khiến nàng sinh non lại còn làm cho người khác hoài nghi.”

      Tố Tâm kinh hãi : “Nguyên lai chủ tử sớm biết tình đơn giản như vậy, là ai muốn hại Vũ Cách Cách chứ? Chủ tử cứu nàng, có thể khiến người nọ chỉa mũi dùi về phía Ngài ?”

      Tuệ Châu lắc đầu, người đó là ai nàng còn biết, có điều người núp trong bóng tối đó chắc đến hại mình, nếu có nguy cơ bị bại lộ sao. Hơn nữa, bây giờ quan trọng nhất là đứa bé trong bụng Vũ thị, chính nàng càng có tư cách để người khác nhớ tới. Quả nhiên, Vũ thị này làm cho nhiều người phật ý, đứa bé trong bụng của nàng muốn sinh ra lại càng khó khăn. Nàng ta liên hợp với Lý thị, chắc hẳn phạm vào điều kiêng kỵ của Ô Lạt Na Lạp thị. Sau vì Ô Lạt Na Lạp thị cố ý gây chia rẽ khi cho nàng danh vị Trắc Phúc Tấn, liền đắc tội với Lý thị. Sau đó, đúng lúc Niên thị đẻ non lại truyền ra nàng ta có thai, đây phải là đánh vào mặt Niên thị sao, bởi vậy Vũ thị thoáng chốc đắc tội với ba nữ nhân có thế lực trong phủ. Kỳ thực nếu dựa vào câu của Ô Lạt Na Lạp thị ngày hôm qua cốt là để nàng ta toàn tâm sinh hạ hài tử, dù sao con của Cách Cách và con của Trắc Phúc Tấn cũng khác nhau hoàn toàn. Chỉ trách Vũ thị quá nóng ruột, hôm qua nàng ta lại tỏ ra quá khẩn thiết với câu của Ô Lạt Na Lạp thị, điều này càng làm cho người khác đố kị. Cơ thể nàng ấy có thai hơn năm tháng, bụng lại hơi nhọn, lẽ nào nam thai, một tiểu a ca…

      Tố Tâm nhìn mặt Tuệ Châu tình bất định, liền gì, lo lắng hỏi: “Chủ tử làm sao vậy, có chuyện gì sao, có nguy hiểm ?”

      Tuệ Châu cả kinh, mình tại sao lại nghĩ xa như vậy, nhìn thấy kế hoạch ràng như vậy. Ổn định lại tâm trí, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tố Tâm an ủi: “ cần lo lắng, thái y phải rồi sao, bị thương gân cốt nên trăm ngày tới được cử động. Trong trăm ngày đó, bất cứ chuyện gì trong phủ đều liên quan tới ta, người khác cũng hại ta được, chỉ là Vũ… có gì, chẳng qua chân ta lại vừa đau trận nữa, ta muốn chuyện tiếp.” Quả , chân của Tuệ Châu thỉnh thoảng lại truyền đến vài cơn đau nhứt.

      Tố Tâm biết nàng sao, liền lo lắng đỡ chân của Tuệ Châu lên, càn ràm: “Chủ tử, Ngài cũng là, nô tỳ biết ngài thiện tâm muốn cứu Vũ Cách Cách khỏi thị phi, nhưng nên lôi bản thân ra đùa giỡn như thế chứ, Ngài cứu nàng vạn nhất Ngài có chuyện gì, biết làm sao đây. Gia qua tháng nữa có thể trở về, vết thương ở chân Ngài lại chưa lành, cũng thể hầu hạ… .”

      Nghe Tố Tâm nhắc nhắc lại, Tuệ Châu lần nữa bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ. Sớm biết làm gân cốt bị thương còn đau như thế, mình cũng chưa chắc xả thân cứu Vũ thị làm gì.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt là chuyện của nửa tháng trước. Vì cả ngày bị thương, nên Ô Lạt Na Lạp thị miễn cho Tuệ Châu khỏi phải thỉnh an, Tuệ Châu cũng liền cả ngày nằm ở tháp dưỡng thương, còn cùng Tố Tâm và Nguyệt Hà may vá thêu thùa, tùy ý náo loạn ồn ào, mỗi ngày cứ thế bình yên trôi qua. Nhưng có nghĩa là cứ như thế “đoạn tuyệt hồng trần”. Từ khi thụ thương tới nay, Tuệ Châu liền đóng cửa viện, tùy tiện qua lại với người khác, cho nên chuyện gì xảy ra trong phủ cũng biết được, nhưng từ đó đến nay cũng truyền ra tin xấu gì, nghĩ lại hẳn mọi người cũng yên ổn chung sống với nhau.

      Buổi chiều ngày hôm đó, Tuệ Châu nằm xiêu vẹo ở trong nhà nhàn nhã chuyện cùng Tố Tâm và Nguyệt Hà, Hạ Mai bưng khay tới, cười : “Chủ tử, nô tỳ vừa hầm canh xong, Ngài uống cho nóng.”

      Nguyệt Hà thấy thế, vội vã đứng dậy, giúp Hạ Mai mang canh đưa qua cho Tuệ Châu.

      Tuệ Châu nhận bát canh, tùy ý liếc mắt cái, than thở : “Lại là chân giò hầm đậu phộng, còn uống vào buổi tối. Cứ bồi bổ như vậy, ta cũng cần gặp người khác nữa.”

      Nguyệt Hà biết Tuệ Châu lo tăng cân, liền cười : “Chủ tử, sao có thể chứ, bây giờ Ngài càng uống càng nuột nà, mặt cực kỳ trắng noãn, nô tỳ ước còn được.”

      Tuệ Châu nhấp ngụm canh, mới : “Đừng lừa ta, sao luôn eo của ta thon thả luôn , còn hữu ích hơn .”

      Nguyệt Hà cười ha ha : “Chủ tử đừng buồn, bây giờ Ngài là người tâm rộng thể béo đó.”

      Tuệ Châu vừa nghe xong, cười mắng: “Được lắm, nha đầu này dám ta mập, coi chừng ta kêu Tố Tâm tới phạt ngươi.”

      Tuệ Châu cùng Nguyệt Hà cười cười, nàng ăn canh xong tính chuẩn bị rửa mặt súc miệng. Chợt nghe phía xa truyền đến trận tiếng vang, tiếp sau lại đột nhiên ầm ĩ, trong màn đêm yên tĩnh càng ràng hơn.

      Tuệ Châu kinh nghi bất định nhìn qua mọi người, phân phó : “Tố Tâm, ngươi xem cửa viện đóng kỹ chưa, ở trong cửa nghe thử xem bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ được mở cửa viện ra.”

      Tố Tâm đáp ứng, hành lễ với Tuệ Châu liền bước nhanh ra khỏi phòng

      Chỉ chốc lát sau, Tố Tâm từ bên ngoài trở về, bẩm báo : “Bẩm chủ tử, nô tỳ thể nghe , đại khái chỉ có thể xác định thanh là từ bên Tây viện truyền tới.”

      Tuệ Châu chần chờ chốc lát, chậm rãi : “Ừ, được rồi. Cái đó liên quan tới chúng ta, chuyện Tây viên bên kia Phúc Tấn tức xử lý. tại giờ cũng qua canh rồi, các ngươi lui xuống ngủ .”

      Nguyệt Hà, Hạ Mai nghe xong, liền lên tiếng trả lời lui ra.

      Chờ hai người kia lui , Tuệ Châu và Tố Tâm tiếng nào, chẳng qua vẻ mặt đều ngưng trọng, loáng thoáng phát xảy ra chuyện gì.

      Tuệ Châu được Tố Tâm hầu hạ ngủ, trong lòng lại thở dài, cái gì tới cũng phải tới.

      Ngày thứ hai, vừa dùng xong bữa trưa, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa “Thùng thùng thùng” , Tuệ Châu tỏ ý bảo Tố Tâm ra mở. Chốc lát sau, Tố Tâm cùng nha hoàn trong viện Ô Lạt Na Lạp thị vào. Sau khi nha hoàn hành lễ vấn an Tuệ Châu, khom người : “Phúc Tấn nghĩ có thể Cách Cách biết nên cố ý để nô tỳ tới thông báo tiếng. Tối hôm qua, Vũ Cách Cách bất hạnh sinh non, Phúc Tấn tại điều tra, lệnh trong phủ hạ nhân ở các viện được tùy ý lại, xin Cách Cách thứ lỗi.”

      Tuệ Châu cười : “Làm phiền nương, ta biết ý tứ của Phúc Tấn khi ép buộc người dưới. Ai, nghĩ tới Vũ tỷ tỷ cuối cùng lại… đề cập tới cũng được, ngươi xem chân ta bị thương thế này, thể tự tới chỗ Vũ tỷ tỷ, xin nương giúp ta đem vài thứ đưa cho Phúc Tấn để Phúc Tấn thay ta giao cho Vũ tỷ tỷ tỏ tâm ý.”

      xong, Tố Tâm liền đưa hà bao cho nha hoàn kia, chỉ thấy nha hoàn kia hơi trầm ngâm, liền cười : “Cách Cách thiện tâm, nô tỳ nhất định nhắn dùm tấm lòng của Ngài với Phúc Tấn, chắc hẳn Vũ Cách Cách sau khi biết cũng cảm kích quan tâm của Cách Cách.”

      Tuệ Châu mỉm cười khiêm nhường vài câu, lại sai Tố Tâm đưa số dược liệu bổ huyết dưỡng khí của nữ tử cho Vũ thị, rồi đuổi hết nha hoàn xuống dưới.

      Những ngày kế tiếp, Tuệ Châu vẫn đóng chặt cửa viện như cũ, cuộc sống tạm ổn cứ thế trôi qua. Thẳng đến bảy ngày sau, Ô Lạt Na Lạp thị cho truyền tin tức tới, Vũ thị bị nha hoàn trong viện nàng ta hạ thuốc sẩy thai, nam thai mới hình thành cứ như vậy mà mất , hơn nữa người đó còn kê đơn quá liều, có lẽ về sau Vũ thị cũng thể có thai nữa, mà nha hoàn kia trước ngày đó thắt cổ tự sát. Qua quá trình điều tra biết được nha hoàn bởi vì oán hận Vũ thị bình thường hay chửi mình, mới dồn sức hạ thuốc nàng, sau sợ tội mà tự sát. Bởi vậy, chuyện Vũ thị sinh non cũng thể giải quyết được gì.

      Tuệ Châu biết được tin này cùng Tố Tâm khỏi thổn thức hồi, chỉ có thể thở dài trước chuyện đau lòng của Vũ thị mà thôi. Nhưng dù thế mấy ngày tiếp theo, mặc dù chuyện của Vũ thị coi như xong, phong ba bão táp trong phủ dường như chấm dứt, nhưng Tuệ Châu vẫn như cũ màng thế , đóng chặt cửa viện, đều tuyên bố với bên ngoài phải tĩnh dưỡng vết thương ở chân.
      thuyt, Parvartylinhdiep17 thích bài này.

    5. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 44: hồi phủ

      Vào lần thứ năm nam tuần của Hoàng Đế Khang Hi, chiều ngày 28 tháng 4 năm nhuận Khang Hi thứ 44. Đầu tháng năm, hoàng tứ tử Dận Chân trở lại Tứ Bối Lặc phủ ở kinh thành.

      Ngày hôm đó sau giờ Ngọ, Tuệ Châu được Tố Tâm đỡ ra khỏi buồng, ở trong sân phơi nắng dưới ánh mặt trời buổi sớm.

      Tuệ Châu nằm ghế dựa, tùy ý phe phẩy chiếc quạt hương bằng lụa trắng thêu hoa mai, vẻ mặt mệt mỏi : “Lúc này trời vừa vào hạ nên ngột ngạt quá, ta muốn nằm tới hai tháng luôn.”

      Tố Tâm nhìn qua ánh mặt trời nóng rẫy, cười : “Tháng năm tháng sáu giờ là lúc nóng nhất, chỗ nào cũng nóng hết, nếu nô tỳ đỡ chủ tử trở về nhà nằm.”

      Tuệ châu ngáp cái : “Thôi, cứ ở trong phòng hoài ta cũng muốn mốc meo.”

      Hạ Mai nhìn Tuệ Châu có vẻ mệt mỏi, đề nghị: “Vừa hay phòng bếp có đưa cho nô tỳ mấy quả đào thượng hạng, nếu để nô tỳ đem ra cho chủ tử giải nhiệt.”. Tuệ Châu liền gật đầu, ý bảo Hạ Mai làm.

      Tố Tâm nhìn canh giờ, bất mãn : “Nha đầu Nguyệt Hà kia, đến khố phòng lĩnh phân lệ hơn canh giờ rồi mà còn chưa thấy quay về.”

      Tuệ Châu cười : “Ngươi đừng quá nghiêm khắc với các nàng, Nguyệt Hà chỉ là tiểu nha đầu, mãi mới có cơ hội ra ngoài, về trễ cũng sao.”

      Tố Tâm cười hùa : “Chủ tử đúng là thiện tâm, quá nuông chiều tiểu nha đầu kia.”. Tuệ Châu lắc đầu cười cười, định cái gì đó, thấy vẻ mặt Nguyệt Hà hưng phấn chạy về.

      Tố Tâm cau mày : “Xem kìa, có quy củ gì cả.”

      Nguyệt Hà thở phì phò hồi lâu mới hành lễ với Tuệ Châu, vội vàng : “Chủ tử, Gia trở về, giờ ở đại sảnh chính viện, các chủ tử khác cũng đều ở đó.”

      Nghe xong, Tuệ Châu và Tố Tâm nhìn nhau, vốn quen với những tháng ngày sống thoải mái nên dĩ nhiên biết Dận Chân hồi phủ hôm nay.

      Trong lòng Tuệ Châu có chút ưu sầu, Dận Chân trở về, vậy mọi thứ trong phủ cũng nên trở lại như cũ rồi. Nếu biết Vũ thị bị sẩy nam thai thành hình nghĩ như thế nào nhỉ? Còn là… đoán được, suy cho cùng những người bị nghi ngờ hại Vũ thị còn có Phúc Tấn và Trắc Phúc Tấn của nữa.

      Tố Tâm nhìn nét mặt hoảng hốt của Tuệ Châu, vội thay nàng hỏi: “Tại sao Gia lại về hôm nay, Gia đột nhiên lại về sớm hơn dự định? Được rồi vậy tại sao ai cho chúng ta biết tiếng, để chủ tử biết đường mà chuẩn bị chút chứ.”

      Bộ dáng tươi cười của Nguyệt Hà hơi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn qua Tuệ Châu, dè dặt đáp: “Tố Tâm tỷ tỷ, ta mới lĩnh phân lệ cho chủ tử, bị gọi vào trong viện của Phúc Tấn. À, Vương ma ma chủ tử còn có vết thương ở chân cho nên Phúc Tấn quyết định tin tức Gia hồi phủ hôm nay cho chủ tử, miễn ảnh hưởng tới việc dưỡng thương của chủ tử.”

      Nguyệt Hà dừng lại, phúc thân trước Tuệ Châu, có ý an ủi cười : “Chủ tử, Vương ma ma , Phúc Tấn nguyên nhân Ngài bị thương cho Gia biết, để Gia đến thăm Ngài. Giờ Ngài chỉ cần thả lỏng tâm tình, chờ Gia tới là được.”

      Tố Tâm buồn bực : “Dựa vào cái gì liền quên mất chủ tử, ngay cả phái người tới tiếng là Gia về cũng được sao? Thị uy với chủ tử như vậy…”.

      Tuệ châu lớn tiếng ngăn cản : “Tố Tâm đừng nữa, Phúc Tấn bận việc, có thời gian thông báo cũng sao. Hơn nữa, dù ta bị thương cũng thể nghênh đón Gia được.”

      Tố Tâm nén giận, đối với việc ai trong phủ tới thông báo tiếng cho Tuệ Châu liền cảm thấy uất ức , nhớ lại lời răn khi nãy của nàng, vội hành lễ tạ lỗi.

      Lúc này, Hạ Mai vừa bưng mấy quả đào về, thấy bầu khí hơi lạ, gì, chỉ hành lễ với Tuệ Châu, : “Chủ tử, nô tỳ rửa sạch mấy quả đào này, tiện thể ngâm vào trà cho chủ tử, xin chủ tử dùng thử.”

      Tuệ Châu gật đầu cười : “Ừ, Hạ Mai cực khổ rồi. Mấy quả đào này đem ít ra cho Trương ma ma ở ngoài , còn lại các ngươi nếm thử chút .”

      Ba người Tố Tâm liền hành lễ tạ ơn phần thưởng của Tuệ Châu, bầu khí hài hòa lại dần khôi phục lại. Tuệ Châu trò chuyện câu được câu với các nàng, nhất thời cảm thấy vui vẻ thoải mái.

      ∴—∴

      Chớp mắt vài ngày trôi qua. Tuệ Châu vẫn như cũ nằm trong viện của mình, hỏi thế , phảng phất giống như Dận Chân chưa hề trở về. Nàng nghĩ kỹ, cho dù bản thân nàng cứu được Vũ thị, nhưng nàng ta lại sinh non. Huống hồ khi đó Ô Lạt Na Lạp thị cũng tưởng thưởng cho nàng nhiều vải vóc, nàng cũng cần Dận Chân phải thưởng thêm mấy thứ gì đó hay qua đêm ở chỗ nàng nữa.

      Vào đúng giờ Tỵ ngày hôm đó (10h sáng), mặt trời lên cao, nhưng nắng gắt lắm, ánh nắng ấm áp xuyên qua chiếc rèm mỏng nơi cửa sổ. Tuệ Châu ở trong nhà đọc sách giải khuây giết thời gian, chợt nghe Nguyệt Hà bẩm báo Tiểu Lộc Tử đến đây cầu kiến. Tuệ Châu vội bảo Tố Tâm chỉnh trang lại cho mình mới cho Tiểu Lộc Tử vào bẩm.

      Tiểu Lộc Tử dập đầu, cười : “Nô tài Tiểu Lộc Tử thỉnh an Cách Cách mau chóng bình phục.”

      Tuệ Châu vội đỡ Tiểu Lộc Tử dậy, cười : “ lâu gặp Tô công công. đường hầu hạ Gia, Tô công công cực khổ rồi.”

      Tiểu Lộc Tử đáp: “Nhờ phúc Cách Cách, đường trái lại vô cùng thuận tiện. Hơn nữa, có thể hầu hạ Gia cũng là phúc khí Tiểu Lộc Tử tu từ kiếp trước, khổ cực khổ cực.”

      Sau đó Tuệ Châu lại sai Tố Tâm bưng ghế cho , hai người hàn huyên vài câu, Tiểu Lộc Tử mới cười : “Gia thưởng cho Cách Cách mấy xấp lụa Tô Châu cùng vài món trang sức, chắc lát nữa Cao tổng quản mang tới cho người, nô tài tới đây sớm báo tin vui cho Cách Cách. Hơn nữa nô tài bữa nay qua đây thông báo tin cho Cách Cách. Gia đêm nay qua chỗ Cách Cách nghỉ tạm, nhưng cơm tối ăn ở chỗ Ngài.”

      Tuệ Châu : “Đa tạ công công chúc lành. À, Gia còn phân phó gì nữa ?”

      Tiểu Lộc Tử : “Cách Cách khách khí rồi. Gia Cách Cách bị thương gân cốt, buổi tối cứ để cho các nô tài hầu hạ, Ngài chỉ cần bồi Gia chuyện là được. Ai, kỳ thực Gia vốn định sớm qua thăm Cách Cách, thế nhưng công việc quá nhiều, may hôm nay được nghỉ nên mới có thời gian qua xem Cách Cách.”

      Sau khi Tiểu Lộc Tử chuyện chính xong, lại hỏi vài câu về thương thế của Tuệ Châu, sau khi nhận ít ngân lượng từ nàng liền vui mừng khom người lui ra

      Dù Dận Chân cứ mặc kệ mọi thứ cần Tuệ Châu phải hầu hạ, nhưng chờ đám người Tố Tâm Nguyệt Hà biết được tin tức liền ra sân quét dọn lần cứ như thể sắp tới Tết vậy. Vừa qua khỏi giờ Thân, Tuệ Châu qua loa dùng xong bữa cơm chiều, liền bị kéo tắm huân hương, ăn mặc trang điểm. Bởi vết thương ở chân Tuệ Châu chưa lành nên cử động còn bất tiện nên mất lúc sau mới ăn diện thỏa đáng.

      Tuệ Châu cảm giác mình dần thích ứng với sinh hoạt nơi đây, đối với thê thiếp ở chung nhà cũng hết sức thản nhiên, yên ổn thuận theo mà sống. Cho nên khi gặp Dận Chân, nàng tự thấy bản thân mình thể khiến hài lòng thỏa dạ để đổi lấy được sủng ái. Ngoài ra khi chung sống với nhau rồi nhưng nàng vẫn hiểu thấu được Dận Chân, hơn nữa suy nghĩ từ kiếp trước in sâu vào đầu nàng cho dù cuộc sống tại mài dũa bớt , cũng có những thứ mà Tuệ Châu nghĩ khó mà thay đổi được. Vì vậy, thể như Tố Tâm Nguyệt Hà vui vẻ nghênh đón Dận Chân dù ba bốn tháng tới đây, nhưng ít ra nàng vẫn có thể theo khắp nơi, tuân theo ý . Dù sao nếu muốn sống sót trong phủ này, những phải chung sống với thê thiếp, còn phải được Dận Chận sủng ái, càng phải biết tranh giành với các phụ nhân hậu trạch. Trước mắt, Tuệ Châu hạ quyết tâm, liền bình thản chờ Dận Chân đến.

      Tuệ Châu sau khi quyết định thái độ chung sống ưng phó mục tiêu. Liền ung dung ngồi tháp, đọc sách giải trí cũng thuận tiện chờ Dận Chân tới. Khoảng chừng canh giờ sau, gian ngoài truyền đến tiếng huyên náo, Nguyệt Hà cuống quít lập tức chạy tới : “Chủ tử, Gia tới cửa viện rồi, lát nữa vào ngay.”

      Tuệ Châu gật đầu, ý bảo Tố Tâm Nguyệt Hà đỡ mình tới cửa chính đợi Dận Chân.

      Trăng lên cao, ánh trăng ban đêm càng làm nổi bật mảnh yên tĩnh giống như tâm trang của Tố Tâm và Tuệ Châu chờ đợi điềm lành tới lúc này. Nàng dựa vào cột cửa đứng thẳng, nhìn thân ảnh được bao phủ dưới ánh đèn lồng chậm rãi tới gần…
      thuytParvarty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :