1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống tại triều Thanh - Tây Mộc Tử (Link đọc tiếp trang 5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Cuộc sống tại triều Thanh
      Tác giả: Tây Mộc Tử

      Convert: ngocquynh520

      Edit: Hoa Đào + tinanguyễn
      Đây là câu chuyện viết về người biết gì về lịch sử, nhưng lại xuyên qua trở thành thiếu nữ Mãn Thanh.

      Đây là câu chuyện viết về người luôn nghĩ mình cuộc sống bình thường giản dị, nhưng lại được gả cho vua Ung Chính.

      . . . . . .

      Ký lai chi tắc an chi, thế này chẳng giống Nữu Hỗ Lộc thị chút nào!


      Mở đầu

      11 giờ tối thứ sáu ngày 18 tháng 9 năm 2009, Trương Tuyết ngồi trước máy tính trong căn phòng thuê, tay cầm gói khoai tây chiên, nhìn màn hình, vừa ăn vừa cười. Cộng thêm mai là cuối tuần, tối nay nhất định thức suốt đêm để xem bộ phim, ngày mai có thể yên tâm ngủ bù .

      Nghĩ như vậy, Trương Tuyết vui vẻ , mắt lấp lánh xem bộ phim. Thế nhưng, thời gian cũng trôi qua từng chút từng chút, nháy mắt qua mười hai giờ, rồi qua hai giờ ba giờ sáng. Chẳng mấy chốc, Trương Tuyết chìm vào giấc ngủ, khoai tây chiên từ tay rơi đầy mặt đất, người nằm bò bàn để máy vi tính.

      Chỉ lát sau, đột nhiên cả căn phòng ánh lên những tia sáng đỏ rực, Trương Tuyết bàn bỗng biến mất, rồi trong chớp mắt Trương Tuyết lại nằm yên vị bàn để máy vi tính.

      Những tia sáng đỏ rực biến mất, mọi thứ trong nhà yên tĩnh trở lại, như chưa có chuyện gì xảy ra.​

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Xuyên qua

      Bên ngoài trời sáng choang, Trương Tuyết từ từ tỉnh lại sau cơn mê man, cảm nhận mình nằm giường, xem ra tối hôm qua vẫn thể nào thức suốt đêm được. Trương Tuyết khẽ cười tiếng, chuẩn bị bước xuống giường. ngờ, lúc mơ mơ màng màng mở mắt, lại nhìn thấy căn phòng ngủ cổ kính, tấm màn màu xanh thêu họa tiết hoa sen, thành giường màu nâu sậm có chạm trổ. Ha ha, ngủ đến hồ đồ rồi, Trương Tuyết dụi mắt, mở ra lần nữa, ha ha, vẫn còn trong mộng cơ đấy. Khoan , sao bàn tay đưa lên dụi mắt sao lại bé và mềm như vậy ?

      Trương Tuyết chợt ngồi bật dậy, tay này... tay này.... là của mình sao ? Trương Tuyết kinh hãi, ngồi yên nhúc nhích. hồi lâu, mới đưa tay lên, nhìn lần lại lần, sai, đây là tay của tiểu nương. Trương Tuyết xem xét kĩ lại lần nữa, ngay sau đó véo mạnh vào đùi mình. lần, đau, véo lần nữa, vẫn là đau. Xem ra xuyên qua thời rồi, xuyên vào thân thể của đứa bé rồi. Chẳng phải là ở nhà xem phim ư, sao lại xuyên qua. Làm sao bây giờ, sao chính mình lại xuyên về thời cổ đại thế này ?.....

      Con người ở cổ đại rất mê tín, họ nghĩ mình là quái chứ, ti vi phải diễn thế sao, bị thiêu cháy đó. Trương Tuyết đột nhiên cảm thấy đầu như tê dại , sao có thể chịu được, thanh niên tốt như bị thiêu cháy. được, phải sống. tại đành phải bước tính bước, nhưng tuyệt đối thể làm cho người ta phát khác thường rồi đối xử với mình như với quái. Trương Tuyết thầm nghĩ biện pháp đối phó, suy nghĩ có nên đứng dậy thăm dò tình hình chút hay , liền nghe bên ngoài như có tiếng bước chân, gì thêm, lại ngay tức khắc nằm xuống.

      Tiếng “ken két” vang lên, cửa bị đẩy ra, Trương Tuyết cũng lập tức nhắm hai mắt lại, lắng nghe động tĩnh chung quanh.

      giọng nữ nhàng vang lên: "Phu nhân, xem ra đến giờ Tiểu Niếp Niếp phải thức dậy rồi." Tiếp đến lại nghe thấy những tiếng huyên náo của y phục và tiếng bước chân nhè . Lúc này, Trương Tuyết cảm thấy rất khẩn trương vì có người bước tới gần mình. suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào tiếng bước chân ngừng, thanh dịu dàng vang lên: "Ma ma, Tuệ Châu dù sao cũng lớn, có lẽ là nên gọi nó bằng tên húy nữa". "Dạ, vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo, niếp. . . . . . Nhị tiểu thư càng lớn, nhìn khuôn mặt nhắn, nước da trắng hồng thế này, cũng đủ biết là rất có phúc ". Sau đó chỉ nghe thấy những thanh có chút nghẹn ngào: " Phu nhân, người cũng có phúc, bây giờ chung cũng là..." cùng những tiếng ô ô "Tốt rồi, tốt rồi, nghe kẻ dưới , cậu chủ Hiền cũng đầy tháng, người bây giờ có cả con trai lẫn con , cuối cùng hết khổ rồi, cuối cùng cũng phải chịu sỉ nhục trong cái phủ này nữa, phu nhân. . . . . ."

      Đoán chừng người này còn muốn điều gì nữa Trương Tuyết cảm thấy bàn tay mềm mại đặt lên má : "Tiểu Tuệ Châu của ngạch nương, biết ngạch nương tới mà còn giả vờ ngủ, lông mi của con động kìa." Nghe như thế, Trương Tuyết bị dọa sợ, ngạch nương, chẳng lẽ xuyên về triều Thanh rồi. Trong lúc suy tư, đôi tay ấy chạm vào mặt rồi bế lên, Trương Tuyết còn cách nào khác đành phải mở mắt ra.

      Ấn tượng đầu tiên của chính là người phụ nữ khoảng hai mươi hai tuổi có mái tóc dài, dung mạo đoan trang, đầu cài trâm bạch ngọc có trang trí họa tiết chim phỉ thúy màu lục biếc, tai đeo đôi bông vàng nạm ngọc, người mặc bộ sườn xám cổ đen, vạt áo đầy những hoa văn hạt tròn màu xanh nhạt. Lòng Trương Tuyết lại nặng trĩu, xem ra lần này đúng là xuyên về triều Thanh rồi.

      "Phu nhân, bệnh phong hàn của nhị tiểu thư chắc khá lên nhiều, người xem con ngươi chuyển động linh hoạt chưa này." Vị ma ma vừa nãy . Trương Tuyết quay đầu nhìn về phía vị mama đó, người này ước chừng ba mươi, dung mạo bình thường, mặc chiếc áo dài xanh cổ đen, cúc áo vàng, đầu cài trâm hoa, lúc này ánh mắt nhìn nàng, mỉm cười.

      Ngạch nương của thân xác này bỗng lên tiếng: "Tuệ Châu, con thấy thoải mái sao? Sao con tiếng nào thế ?” rồi quay đầu lại với vị ma ma kia: " uống hết ba ngày thuốc, đáng ra phải tốt có vấn đề gì chứ, ma ma, có lẽ là nên mời Tiết đại phu tới xem qua chút." Nghe vậy, mặc dù cam lòng, Trương Tuyết thể làm gì khác hơn là lên tiếng, so với việc bị người khác phát mình có điểm khác thường vẫn tốt hơn. Vì thế Trương Tuyết ngẩng đầu lên, gương mặt tươi cười nhìn về phía người phụ nữ vừa cất tiếng, : "Ngạch nương" sau đó liền vùi đầu vào lòng mẫu thân.

      Người phụ nữ đó có vẻ khá hài lòng, xoa xoa lưng Trương Tuyết, nhàng : "Được rồi, con ngồi dậy nào, chúng ta mặc quần áo đẹp, rồi ăn điểm tâm, sau đó thăm đệ đệ của con... còn phải đưa con thỉnh an tổ mẫu, nhanh lên nào." Người phụ nữ vừa mới xong, vị ma ma kia cất giọng : "Tiểu Đào, còn mau vào hầu hạ tiểu thư."

      Ngay lập tức, tiểu nương tầm mười mười hai tuổi mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, bưng thau nước nóng vào phòng. Tuệ Châu bình tĩnh quan sát, nương này dáng dấp có thể gọi là thanh tú, mọi cử chỉ đều cho thấy giống tiểu nương ngây thơ, hành động phong thái rất ôn hòa trầm tĩnh, có lẽ nàng ấy là tiểu Đào mà ma ma . Trong lúc thầm quan sát, Trương Tuyết được rửa mặt xong, rồi bị mẫu thân bế lên, theo vị ma ma kia ra khỏi phòng.

      bộ khoảng chừng ba mươi bước, tới căn phòng to gấp đôi căn phòng ngủ vừa ra. Trương Tuyết cùng mọi người mới vừa vào đến bên trong phòng, ngay lâp tức có năm sáu nữ tử ngồi chồm hổm hành lễ: "Phu nhân, tiểu thư kim an”. Ngay sau đó vị mama và Tiểu Đào cũng cúi người đồng thanh : "Gia vạn phúc kim an" .

      Sau khi vấn an xong, Trương Tuyết nhanh chóng quan sát tình hình chung quanh. Vừa vào đến cửa thấy dưới nền nhà trải thảm Phú Quý màu đỏ sậm, hình hoa thêu nở rộ. thảm bày biện các bàn bằng gỗ tử đàn cùng với vài khối đá lớn trông rất đẹp mắt. Đối diện với cửa, ở phía tường kê ba bốn chiếc ghế cao chạm trổ. chiếc bàn đặt ở chính giữa mấy chiếc ghế, bày bộ bình chén kiểu nền trắng khắc hoa xanh. Ở giữa nền gạch phía đông đặt bộ bàn . bàn đặt chiếc lư hương bằng đồng, bốc lên những làn khói mờ nhạt mang hương cỏ nghi ngút. Hai bên đặt hai hàng ghế tựa có đệm xanh mềm mại. người đàn ông tầm hai mươi tư hai mươi lăm tuổi ngồi đó. Người này mặc chiếc áo khoắc màu xanh thượng hạng cổ, tay áo khoác chỉ ngắn tới quá khủyu tay, chân mang giày ống màu đen. Tướng mạo ông ta bình thường, mắt to lắm, cơ thể hồng hào. Ông ấy ôm tấm mền bông đỏ thẫm có thêu hoa văn. Có lẽ là trong tấm mền đó có đứa trẻ sơ sinh. Đứng bên cạnh người đàn ông là người phụ nữ trẻ trung tầm hai mươi tuổi. Người này diện mạo kiều mỵ, tóc búi cao. đầu cài chiếc trâm vàng chế theo hình cánh bướm, lại cài thêm đóa hoa đỏ thắm. Tai đeo đôi bông bằng trân châu. Người mặc bộ sườn xám màu hồng phấn, áo khoác màu trắng bạc. Lúc tới bọn họ dường như trêu chọc đứa trẻ trong chiếc tã. Nghe thấy tiếng vấn an, họ mới quay ra nhìn về phía Trương Tuyết.

      Người đàn ông cười : "Con đến rồi à? Hiền đệ của con vừa tỉnh được lúc . tại cu cậu cười này. Được rồi, tốt lắm! Ta thấy tinh thần của tiểu Tuệ Châu rất là tốt. Xem ra thuốc của Tiết đại phu vẫn rất hữu dụng. Tuệ Châu! Nhanh đến đây với A mã, nhìn đệ đệ của con ." Nghe thế, Trương Tuyết mới biết đây là a mã của thân thể này. nghĩ xem có nên qua đó hay bất ngờ bị mẫu thân bế về phía người đàn ông đó. Trương Tuyết cách nào, đành phải mở mắt ra nhìn chằm chằm vào nam hài nhi vẫn cười khúc khích. thỉnh thoảng còn phải quay lại mỉm cười với người đàn ông đó.

      trong lúc Trương Tuyết nhàm chán cười khúc khích bỗng thấy người Bát Kỳ mặc chiếc áo dài màu hồng phấn, nhàng cúi người “ Phu nhân kim an”. Sau đó ấy lại tiếp tục chuyện. Lúc này mới đên giờ ăn cơm. Khoảng nửa canh giờ sau, Trương Tuyết được mẹ cho ăn xong, rồi mơ hồ lại bị ôm lấy. Sau bảy lần ngoặt tám lần rẽ, mới đến căn phòng càng xa hoa hơn nữa. nhìn thấy bà cố nội của thân thể này - bà lão trông rất hiền lành phúc hậu, giọng trìu mến hỏi thăm . Sau khi thỉnh an xong, tới trưa, tính đến thần kinh Trương Tuyết cũng căng như chão suốt mấy canh giờ rồi.

      Cũng may việc thỉnh an chỉ kéo dài đến quá trưa. Trương Tuyết cuối cùng vượt qua ngày thứ nhất thuận lợi. Mặc dù trong những lúc ấy rất ít chuyện, chỉ vùi đầu trong lòng mẹ. Mà tất cả mọi người đều nghĩ là vừa mới nhiễm phong hàn, cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, nên cũng tiện chuyện, người cứ đờ ra.

      Buổi chiều, sau khi được Tiểu Đào phục vụ nằm xuống thoải mái, Trương Tuyết cuối cùng cũng có thể thở phào nhõm. ngờ người lớn hai mươi ba tuổi như , mà vẫn còn để người khác bế đút cơm, để cho đứa trẻ vị thành niên giúp mình rửa mặt thay y phục. Trương Tuyết vẫn chưa muốn ngủ, véo mạnh bắp đùi lần nữa. Lúc mở mắt ra, vẫn nhìn thấy chiếc giường trổ hoa, chăn gấm Vân Nam hảo hạng, đồ dùng bằng gỗ lim. Xem ra quả thực là xuyên qua, xuyên qua rồi…. người vừa mới tốt nghiệp đại học, người có bằng ngữ chuyên nghiệp, người biết chữ về lịch sử như cuối cùng lại xuyên về triều Thanh.

      Trời ạ, sớm biết vậy học nhiều bằng cấp về Sử học rồi, hoặc cũng nên xem nhiều phim lịch sử chút . Sử cận đại phải là về việc bị các cường quốc xâm lược - thời kì chịu quá nhiều áp bức bóc lột sao? Trương Tuyết lúc này khóc ra nước mắt, cảm giác mình vất vả lắm mới tốt nghiệp đại học, thông qua quan hệ nhanh chóng tìm được công việc ổn định, nghề nghiệp lại được đãi ngộ tốt, nhà giáo nhân đân đấy. Đồng thời cũng phải rất vất vả, mới có thể có nguồn tài chính, rồi tốt hơn là lúc nào cũng được ở trong phòng làm biếng, được xem phim truyền hình, ngắm tranh manga, rồi theo dõi Naruto nữa. trong lúc tiền đồ sáng lạn, lại xuyên về cái triều Thanh này, sống trong cái xã hội phong kiến đầy áp bức. về triều Thanh, cũng từng xem qua “Hoàn Châu cách cách” cùng “Vương triều Khang Hi”, bây giờ lại xuyên đúng về đây, còn trở thành bé hai tuổi nữa chứ.

      Trương Tuyết nghĩ ngừng, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, sợ rằng xuyên về thời kì cuối cùng của triều Thanh, còn sợ bị người ta nghĩ là quái rồi đem thiêu sống. Cứ như vậy, Trương Tuyết trong lúc kinh hãi tột cùng, ngủ thiếp lúc nào hay, trong mơ thấy mình lại trở về đại, xuyên về triều Thanh chỉ là giấc mộng dài mà thôi.
      thuyt, Parvarty, SiAm6 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Mới quen

      Cuốc sống của đứa trẻ cũng là đơn giản, ngoài ăn – ngủ chẳng làm gì khác. Thời gian ba tháng cứ như vậy trôi . Tuy rằng trong những ngày này, Trương Tuyết luôn phải sống trong cảm giác sợ sệt. Dù sao cũng là phụ nữ đại hai mươi ba tuổi, đùng cái bay về mấy trăm năm trước, thời nhà Thanh, còn biến thành đứa hai tuổi, sợ hãi là đương nhiên thôi. Có điều là trong khoảng thời gian này, dù chỉ có hai tuổi chân ngắn, nhưng ngày nào cũng theo sau Tiểu Đào, từ trong phủ ra đến đường phố, nên biết được rất là nhiều chuyện.

      Nơi ở đây là thuộc tộc người Mãn, sống dưới triều Thanh. tên là Nữu Hỗ Lộc Tuệ Châu, cha mẹ đều còn. Phụ thân là Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ, làm quan chính ngũ phẩm ở Lễ bộ; mẫu thân là Chương Giai Phúc Huệ, gả cho Lăng Trụ sáu năm trước, ba năm trước vẫn sinh được mụn con nào, đứa con đầu lòng lại là nữ, chính là Nữu Hỗ Lộc Tuệ Châu – tiểu nương mà Trương Tuyết xuyên thành( về sau, để cho thuận tiện, xin gọi là Nữu Hỗ Lộc Tuệ Châu), vì thế được Lăng Trụ cưng chiều, còn thường xuyên chịu chèn ép từ mẹ chồng, cũng may là mấy tháng trước sinh con trai trưởng, Nữu Hỗ Lộc Tuấn Hiền.

      Lăng Trụ tổng cộng có hai thiếp thất, người thứ nhất là người mặc y phục màu hồng phấn mà thấy – dì hai họ Trương, năm nay hai mươi tuổi, gả cho Lăng Trụ từ ba năm trước đến giờ vẫn được sủng ái, bà ấy sinh được đứa con , Nữu Hỗ Lộc Tuệ Nhã, năm nay hai tuôi. vị thiếp thất khác là dì ba họ Lý, tướng mạo bình thường, vốn là nha hoàn thân cận của Lăng Trụ, lớn hơn Lăng Trụ tuổi. Lúc Chương Giai thị gả vào phủ, bà ấy sinh cho Lăng Trụ đứa con đầu tiên, chính là Nữu Hỗ Lộc Tuấn Đức, năm nay năm tuổi, sau đó lại sinh ra Đại tiểu thư, Nữu Hỗ Lộc Tuệ Trân, năm nay bốn tuổi. Dì Lý tuổi tác tại cũng cao, còn được Lăng Trụ sủng ái nữa, nhưng lại nghĩ bà có công sinh cho Lăng Trụ con trai, con trưởng, lại là người khiêm tốn biết biết dưới, nên được bà nội làm chủ đưa bà ấy lên thành vợ hai, vì vậy toàn bộ người trong phủ đều gọi dì Lý là Nhị phu nhân.

      Tuệ Châu ngờ vốn là con , mà khi xuyên qua, lại có nhiều chị em đến như vậy. Tuy là nhiều chị em, nhưng tình cảm ra cũng tốt mấy. Như chính đây cũng bị bà nội ruột của mình ít ngó ngàng đến, bà nội đối với và Chương Giai thị lúc nào cũng lạnh nhạt, nhưng đối với Tuệ Trân tốt như thế cũng phải sai, có thể là bởi vì dì Lý rất tốt, thế nên bà nội mới đem dì cho Lăng Trục chứ. Có điều cũng cảm thấy có gì đáng ngại, dù sao cũng là con vợ cả thân phận thể thay đổi. Ở cái thời cổ đại này trưởng thứ khác nhau rất lớn, cho dù Chương Giai thị được sủng ái, cũng được mẹ chồng quý lắm, cũng là Đại phu nhân tại trong phủ, người chủ thực trong nhà.

      Cài nhà này, cảm thấy vẫn còn là nhà có của cải. tứ hợp viện, hơn nữa còn những người nô bộc trong phủ, cả nhà lớn cộng lại, ước chừng phải đến tám mươi, chín mươi người.

      Trừ việc thân phận mới này của là con vợ cả khiến khá hài lòng, mọi thứ còn khác lại làm vô cùng đau đầu. Cái gia đình này là phức tạp, chỉ biết họ là Nữu Hỗ Lộc, người Mãn, thuộc Tương Hoàng Kỳ, ngoài ra biết tại là thời kỳ nào, trông có vẻ là thời kì đầu nhà Thanh, mà kể cả có biết thời gian cụ thể chăng nữa, cũng như cũ mà thôi. Lúc trước ngành Tuệ Châu theo học là khoa học tự nhiên, còn về lịch sử chính trị, học vô cùng là tệ hại, cái gì cũng biết, chỉ biết tên các hoàng đế nhà Thanh từ đầu tới cuối và bà Từ Hi thái hậu thôi. Mà mấy bằng ngữ học trong Đại học coi như uổng phí, có điều may mắn là gia đình này là người Mãn Thanh, lại tương đối giàu có, lại là đích nữ - con vợ cả, cuộc sông cũng cần phải lo lắng nhiều…….

      Tuệ Châu ngồi ở trong đình suy nghĩ mông lung, thấy Triệu mama thường chăm sóc vội vã tới, nhắc nhắc lại câu : "Trời ơi, tiểu tổ tông của ta ơi, cuối cùng cũng tìm được rồi, phu nhân đặc biệt bảo người làm trân châu cho , nhưng lại thấy bóng dáng người đâu. Tiểu Đào, còn mau đỡ tiểu thư xuống, trời mùa đông lạnh thế này, mà lại để tiểu thư ngồi nền đá à?" Tiểu Đào cúi đầu vâng, rồi vội vàng giúp Tuệ Châu đứng dậy . Tuệ Châu khỏi hơi nhíu mày, nhưng cũng lời nào , chỉ ưng thuận để Tiểu Đào dắt , cùng Triệu ma ma tới tiểu viện của Chương Giai thị.

      đường, Tuệ Châu cứ nghĩ mãi, trong mấy tháng này, cũng từ từ thích ứng với cuộc sống nơi đây, do đó mà cũng bắt đầu dần dần coi Chương Giai thị và Lăng Trụ như cha mẹ của mình, bọn họ quan tâm , nhất là Chương Giai thị, mặc dù đối với được như Tuấn Hiền, nhưng cũng hết lòng hết dạ với . Còn nhớ khi tới đây được mười ngày mắc bệnh đậu mùa, căn bệnh này ở cổ đại là bệnh hiểm nghèo, bât cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Nhưng Chương Giai thị cũng quản ngại bệnh tật, vẫn ngày đêm cực nhọc chăm sóc , chỉ sau liên tục hơn mười ngày được mẫu thân ở bên săn sóc, bệnh tình của khá lên rất nhiều. Nhớ tới Chương Giai thị đối với mình tốt như thế, Tuệ Châu vội rảo bước để nhanh đến chính viện.

      Vào đến sân trong, từ xa là có thể nghe thấy tiếng cười đùa thỉnh thoảng từ trong nhà vọng ra. Lúc đến cửa gian nhà chính, thấy Chương Giai thị nghiêng người nằm giường, trêu đùa cùng cậu bé Tuấn Hiền còn nằm nôi, cảnh tượng là ấm áp! Tuệ Châu nhìn thấy vậy, lòng bỗng dâng lên nỗi xúc động, vừa vào đến phòng, liền lên tiếng: "Ngạch nương, con muốn ăn trân châu." ra lúc mới bắt đầu “giả nai tơ” Tuệ Châu cũng rất là khinh thường bản thân, chẳng qua là muốn người khác nghi ngờ, đành phải học cách làm nũng như đứa trẻ. Nhưng mà biết có phải do hay Tuệ Châu lại rất thích giả bộ như trẻ con. Đặc biệt là ở trước mặt Chương Giai thị, còn đùa giỡn với tiểu Tuấn Hiền thường xuyên, cảm thấy rất là vui vẻ.

      Chương Giai thị thấy Tuệ Châu vào, lập tức cười mắng: "Lại chạy chơi rồi, con trông con có giống nương , đến lúc ăn mới trở về. Con nhìn Tuệ Trân tỷ tỷ của con, chỉ lớn hơn có hai tuổi mà biết chữ rồi, còn con ngạch nương thấy giống đứa trẻ chỉ biết chơi thôi kìa.
      Tuệ Châu leo lên giường, đưa tay sờ sờ má của Tuấn Hiền nằm trong nôi, rồi ôm cánh tay của Chương Giai thị, làm nũng : "Ngạch nương, con phải là ham chơi đâu mà là con luyện tập bộ đấy, con muốn lớn nhanh, để chăm sóc tốt cho ngạch nương cùng đệ đệ." xong, lại nhìn Tuấn Hiền lần nữa, rồi vuốt vào cặp má phúng phính của cậu bé, thấy cậu bất mãn vung tay vung chân, mới thu tay lại. Trải qua những thời khắc sống chung với nhau, Tuệ Châu thực rất thích Tuấn Hiền, tuy mới chỉ là cậu bé năm sáu tháng tuổi, mà trông rất kháu khỉnh bụ bẫm, hờn khóc, gặp người là cười, đến chính còn rất thích ở bên, như thế này sao người ta có thể thích nó được chứ .

      Triệu ma ma cười :"Phu nhân, Tiểu thư cũng rất biết chăm sóc đệ đệ mình. đứa trẻ biết điều, so với Đại tiểu thư của Nhị phu nhân chắc chắn kém.”

      Chương Giai thị mỉm cười quay ra nhìn hai chị em nô đùa, nhàng lên tiếng :” Chỉ là kẻ xuất thân tỳ thiếp thôi mà. Dù có ở đỉnh cao cũng chỉ là con của thiếp thất thôi. Được tổ mẫu cưng chiều sao, xuất thân cũng thể thay đổi được. Con do nha hoàn sinh ra, sao có thể đánh đồng với Tuệ Châu của chúng ta được.” Mấy năm trước lúc bà vẫn còn chưa có con, phải chịu biết bao nhiêu những cơn giận vô cớ. Đến lúc sinh được Tuệ Châu cũng làm thay đổi cách nhìn. Lúc trước có thể bởi vì Lý thị sinh được con trai duy nhất cho Nữu Hỗ Lộc phủ, thế nên tổ mẫu mới chịu nhìn mặt mẹ con mình, mọi nơi đều coi trọng Nhị phu nhân. Bây giờ tốt rồi, mình có con trai trưởng. có động lực bên cạnh, xem ai còn có thể xấu, xem thường mẹ con mình nữa. Nghĩ tới đây, ánh mắt Chương Giai thị nhìn Tuệ Châu và Tuấn Hiền càng dịu dàng hơn. Đáng giá! Những khổ cực trước kia mình phải chịu cũng đáng giá ! tại mình có cả con trai lẫn con , tổ mẫu tuyệt đối được gì nữa rồi, cũng nhắc lại việc cưới thêm thiếp cho Lăng Trụ nữa. Mình có con trai trưởng. Các thiếp thất thể coi mình ra cái gì nữa. Trương thị mặc dù được sủng ái, nhưng lúc sinh Tuệ Nhã là khó sinh, sau khi uống thuốc còn khả năng sinh nở nữa. Lý thị cũng còn trẻ. Mấy năm rồi thấy Lăng Trụ đến phòng nàng. Dù ta lấy lại được vị thế trong phủ, hay làm ho tổ mẫu vui vẻ cũng vô ích. Nghĩ đến mình, kể từ trước khi sinh Tuấn Hiền, Lăng Trụ chuyện với mình hết sức kính trọng, đôi lúc còn ân cần với mình nữa

      Triệu ma ma thấy Chương Giai thị mấy năm trước lúc nào cũng rầu rĩ. tại địa vị trong phủ càng ngày càng vững vàng, nên cũng cười theo : “ Phu nhân rất đúng, dù Đại tiểu thư có xuất chúng thế nào cũng chỉ có xuất thân là tỳ thiếp. Dù mai sau tiền đồ có ra sao, chung cũng chỉ là thiếp thấp thôi."

      Tuệ châu nghe hai người chuyện, nghĩ bụng: mình mặc dù thích Tuệ Trân, nhưng cũng muốn để Chương Giai thị miệt thị Tuệ Trân như thế. Như thế làm có cảm giác Chương gia thị như biến thành người khác. thích những người lạnh lùng hay chèn ép. biết lúc bà ấy biết mình phải là con bả, bả nghĩ thế nào. Tuệ Châu nghĩ tới đây mà khỏi rủng mình cái, vội vàng cắt đứt cuộc trò chuyện của họ :” Ngạch nương à, con muốn ăn trân châu.”

      Chương Giai thị mỉm cười nhìn Tuệ Châu bất y bất nhiêu ( chưa có được, vừa lòng được với cái gì nên dây dưa mãi thôi), lên tiếng: "Được rồi, là ngạch nương quên mất, ngạch nương quên mang trân châu đến cho tiểu Tuệ Châu của chúng ta rồi.” xong, Chương Giai thị liền phần phó nha hoàn ngoài cửa lấy, nhân tiện bảo lấy thêm chút trà hạnh nhân. Cuộc chuyện do đó cũng chuyển sang đề tài khác, Chương Giai thị khôi phục lại dáng vẻ là người mẹ hiền từ, dịu dàng nhìn Tuệ Châu, pha trò cùng Tuấn Hiền.

      trong lúc giỡn chơi, tiểu nha hoàn mang hộp đựng thức ăn tiến vào. Sau khi hành lễ mới Chương Giai thị, mới đem trân châu và trà hạnh nhân nóng dặt lên bàn. Chương Giai thị bưng tô trân châu lên đưa cho Tuệ Châu :” Đồ tiểu quỷ thèm ăn!”. Rồi ngay sau đó nghe thấy tiếng thị nữ bên ngoài “Gia cát tường.”

      Chương Giai thị biết là Lăng Trụ trở về, vội vàng định đứng dậy nghênh đón, chuẩn bị xỏ giày, thấy Lăng Trụ nhanh bước tới trước mặt, cười ha hả ngăn cản : " cần xuống đâu, nàng nằm giường là tốt rồi, chăm sóc cả hai chị em Tuệ Châu, chắc phu nhân vất vả lắm. Ha…ha… Nhìn hai chị em chúng nó chơi đùa này.” xong, Lăng Trụ liền đùa nghịch cùng chị em Tuệ Châu. Sau đó mới lấy từ trong ngực áo ra chiếc trâm vàng nạm bảo thạch đưa cho Chương Giai thị, nhàng :” Mấy năm nay nàng cũng chịu nhiều uất ức, aizz… cho dù thế nào cũng nên nhắc lại nữa. Ta vừa ở Lưu Ly xưởng bảo La đại nhân chọn lễ vật, lại thấy chiếc trâm cài này rất hợp với chiếc áo choàng mới của nàng, mới mua về, mong rằng phu nhân thích.” Chương Giai thị mặt ửng hồng, khẽ đưa tay nhận lấy, nhàng lên tiếng :” Cảm ơn gia, thiếp rất thích. Được rồi, ngài ngồi xuống nghỉ ngơi , thiếp bảo nha hoàn pha trà cho ngài ngay.”

      Lăng Trụ mỉm cười liếc nhìn Chương Giai thị, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên kia. Ngay sau đó, bế Tuấn Hiền lên nhìn sang Tuệ Châu ăn , :” Hiền nhi, tỷ tỷ của con mải ăn nên để ý đến Hiền nhi của chúng ta phải ?” Rồi quay sang nhìn Tuệ Châu :” Con ăn ít thôi, để lát nữa còn dùng cơm tối, nếu con ăn quá nhiều, chốc nữa con muốn ăn tối nữa đâu.”

      Tuệ Châu khỏi thở dài, sắm vai đứa trẻ, là quá mệt! lúc có cách nào, Tuệ Châu mới ngẩng đầu lên, mang tô trân châu đến trước mặt Lăng Trụ reo lên :” A mã à, người ăn trân châu , là ngạch nương làm đó, cần cảm ơn đâu.”

      Lăng Trụ nghe xong, quay sang nhìn thẳng vảo mắt Chương Giai thị cười tiếng, ai gì. Aizz…. còn cách nào khác Tuệ Châu đành phải vừa tiếp tục ăn tran châu vừa thỉnh thoảng nhìn sang Chương giai thị mắt đỏ hoe vì hạnh phúc cùng Lăng Trụ và Triệu ma ma đứng bên cạnh. Họ trông hoà thuận vui vẻ………... .
      thuyt, Parvarty, Chris3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Hòa nhịp

      Năm năm sau

      "Tiểu thư à, dậy thôi, nô tỳ bây giờ múc nước, Tiểu Lan, ngươi hầu hạ tiểu thư thay y phục trước .” Tiểu Đào từ ngoài vào phòng, thấy Tuệ Châu tỉnh, liền nhanh miệng phân phó. Trong lúc tiểu nương khác tầm mười hai tuổi mang y phục tiến vào.

      cần phải , người nằm giường đây chính là Tuệ Châu xuyên thời tới. Từ lúc mới tới còn bàng hoàng đến bây giờ hoàn toàn hòa nhịp được với thời đại này, dần tạo thành thới quen có kẻ hầu người hạ, quen dần với cuộc sống của tiểu thư khuê các Mãn tộc triều Thanh.

      Tuệ Châu để Tiểu Lan mặc quần áo cho mình, lại nghĩ bụng, may là xuyên về gia đình người Mãn giàu sang, chứ phải là nhà thường dân nghèo khổ. Nếu như bạn bỗng nhiên rơi xuống nơi kỳ lạ, bạn chẳng thể nào tưởng tượng nổi cái tư tưởng về các giai cấp phong kiến ăn sâu bám rễ ở cái thời đại này. Ngay như Tiểu Lan – người hầu hạ thay y phục đây, mới chỉ có mười mười hai tuổi, vốn phải được lớn lên hạnh phúc trong vòng tay cha mẹ, nhưng bởi vì cuộc sống bức bách, nên đành bị cha mẹ bán cho kẻ khác làm nô tỳ, nhìn sắc mặt người khác mà sống, sống như vậy sao có thể chịu được đây?... Tuệ Châu tuy trong lòng cảm thấy đáng thương, nhưng chắc chắn đến trước mặt họ mà về bình đẳng với dân chủ đâu…Ở triều Thanh này chỉ có hoàng quyền, có dân quyền, nếu như tự nhiên hô to bình đẳng, tự do, giải phóng, chừng bị nhầm thành quái mà bị thiêu cháy, hoặc bị người ta xử chết vì tội phản nghịch, có khi còn liên lụy đến cả cha mẹ nữa. Thế nên, tại Tuệ Châu tuy vẫn chưa hoàn toàn quen việc trở thành chủ nhân của bọn họ, song cũng ngầm ưng thuận với bản thân thích ứng dần với cuộc sống của vị chủ tử.

      Đúng lúc Tiểu Lan mặc quần áo đẹp cho Tuệ Châu, Triệu ma ma liền bưng chậu nước nóng vào. Thấy vậy, Tuệ Châu cười :” Ma ma, hôm nay thầy xin nghỉ dạy, nên trước hết ta cần ăn bữa sáng, đợi lát đến phòng ăn cùng ngạch nương, rồi sau đó cùng ngạch nương thỉnh an tổ mẫu.”

      Triệu ma ma hơi chau mày, hai mắt ánh lên nụ cười,rồi lên tiếng: "Tiểu thư là chu đáo, phu nhân cũng dặn lão nô như thế.” xong, bà nhận lấy chiếc khăn tay ướt nhẹp trong nước từ tay Tiểu Đào, tự mình lau mặt cho Tuệ Châu. Bỗng thấy chân Tiểu Châu vẫn còn mang giày Hán, liền cau mày khiển trách :” Tiểu Đào, ngươi nghe thấy phu nhân dặn dò sao, tiểu thư qua sáu tuổi, gần bảy tuổi rồi, sao có thể vẫn còn giày Hán nữa chứ, phải ngươi muốn lão phu nhân quở trách tiểu thư đấy chứ.”

      Thực ra là do Tuệ Châu bảo Tiểu Đào mang giày thêu tới, căn bản thực sử quen giày đế cao. Thời gian trước, lão phu nhân thấy Tuệ Trân đôi giày đó, trông rất là đoan trang, liền tán thưởng hồi, cũng lại liên lụy đến . Lão phu nhân này vốn xuất thân từ danh gia vọng tộc, nên thuyết giáo về lễ nghi phô trương khắp nơi, cho là đến tuổi phải giày đế cao, thế nên lúc thấy còn giày thêu, liền quay ra giáo huấn Chương Giai thị. Vì thế, Chương Giai thị cũng kiên quyết, cũng coi như là vì nghĩ đến tương lai của Tuệ Châu, cứng rắn bắt Tuệ Châu phải giày đế cao lúc ra ngoài. Nghe thấy thế, Tuệ Châu vội :” Ma ma, bà đừng trách Tiểu Đào tỷ tỷ, đây là chủ ý của ta, nghĩ đến hôm nay phải học, lại nghĩ ở nhà giày Hán cho thuận tiện, cũng quên mất là tổ mẫu thích người Hán gì gì đó. Nào, Tiểu Lan, ngươi lấy guốc đế bằng cho ta , thể để tổ mẫu bắt lỗi chúng ta được.” Triệu ma ma thấy thế, cũng thêm nữa, ngừng lại, gật đầu phải .

      Sau khi rửa mặt xong, Tiểu Lan liền hầu hạ Tuệ Châu ngồi trước bàn trang điểm của mình, Tiểu Đào nhanh chóng cầm lược chải tóc cho . Hôm nay hầu hạ Tuệ Châu tất thảy có ba người, đó là Triệu ma ma và Tiểu Đào, lại mới có thêm Tiểu Lan nữa. Tiểu Đào chững chạc, rất có dáng dấp của vị đại tỷ bên cạnh; còn Tiểu Lan mới vào phủ từ nửa năm trước, tính tình vẫn còn rất nông nổi.

      Triệu ma ma cất khăn xong, cũng tới trang điểm cho Tuệ Châu, quan sát đầu tóc Tuệ Châu hồi, mới lên tiếng :” Xem ra, thể nào Lão phu nhân cũng muốn người ở lại dùng cơm trưa, người vẫn nên ăn mặc đẹp chút.” Tuệ Châu cười :” Ma ma làm , trang điểm thêm chút cũng tốt, nhưng đừng tô son cho ta là được rồi.” Tiểu Lan lẩm bẩm: "Tiểu thư nên thoa chút phấn, người thấy Đại tiểu thư trang điểm tựa như….à…tựa như tiên nữa vậy, lúc nào cũng ngẩng cao đầu, thanh cao cực kỳ, thèm để ý đến ai hết, đại nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư còn coi nô tỳ và Tiểu Đào tỷ tỷ ra gì. Hừ… còn nhớ đến, Đại tiểu thư cũng chỉ là xuất thân thứ thiếp, thế mà còn dám lên mặt trước tiểu thư nữa chứ.” Triệu ma ma khiển trách: "Thế nào lại có phép tắc gì vậy, ngươi có thể Đại tiểu thư sao, thân phận nô bộc biến đâu mất rồi.” Tiểu Lan cúi đầu, coi bộ như giận mà dám gì hết, Tuệ Châu cười cười :” Ma ma, Tiểu Lan vẫn còn . Về chuyện kia của Đại tỷ, chắc chỉ là hiểu nhầm thôi.” sao hết, Tuệ Trân cũng chỉ có lòng tự trọng cao chút thôi mà, đối với mình chẳng sao hết, khồng cần quá so đo.

      Triệu ma ma cầm lên chiếc trâm dài uốn lượn khắc hoa cài lên phía sau mái tóc của Tuệ Châu ở cả hai bên, rồi cười :“ Tiểu thư của chúng ta là người hiền lành rộng lượng, các ngươi có thể được phái tới hầu hạ tiểu thư, chính là phúc phận của các ngươi đó.” Tiểu Đào và Tiểu Lan gật đầu phải, lát sau lại thấy cười rộ lên.

      lâu sau, Tuệ Châu cũng mặc chỉnh tề, người mặc bộ váy màu da trời trong xanh, chiếc áo khoác to màu hồng phấn có họa tiết hình mây cách điệu che cả lưng, cùng với đôi giày đế cao cao gần nửa tấc, tiểu nương Mã Tộc duyên dáng kiều. Ra khỏi phòng, Tuệ Châu cùng mọi người qua lối rẽ hành lang, thêm mười mấy bước nữa đến phóng chính nơi Chương Giai thị ở.
      thuyt, Parvarty, SiAm4 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Thỉnh an

      Còn chưa vào phòng chính, tiểu nha đầu ăn mặc lòa loẹt đứng hầu ở hai bên cửa cười giòn giã, :” Nhị tiểu thư tới rồi.” , vừa , vừa đưa tay vén tấm rèm cửa dày nặng lên, đưa Tuệ Châu vào trong phòng.

      Vừa bước vào trong phòng, Tuệ Châu còn chưa hành lễ với Chương Giai thị xong, nghe thấy giọng nữ mềm mại yểu điệu : “Nhị tiểu thư tới rồi. Ta còn định bảo Tuệ Nhã đứng dậy mặc áo khoác đón . Ta phải là thích khoe, nhưng ra Tuệ Nhã rất là biết nghe lời. Vừa nghe ta định đứng dậy, để chuẩn bị tới thỉnh an tổ mẫu. Vài ngày trước Vu tiên sinh còn khen nó, nó rất lễ phép.”

      Người mà chuyện tự do ngừng như pháo rang, cần ngẩng đầu lên Tuệ Châu cũng biết người vừa là Trương thị, qua vài năm nhưng bà ta vẫn rất được Lăng Trụ sủng ái.

      "Dì Trương." Trong lòng buộc phải hạ dần những cơn bất kiên nhẫn chuẩn bị dâng trào, lễ phép cúi đầu trước Trương thị cái.

      Lúc này, đứng bên cạnh bà ta là tiểu nương Mãn Thanh mặc chiếc sườn xám màu hồng, chính là Tuệ Nhã.

      Tuệ Nhã mặc dù mới chỉ là bé sáu tuổi, nhưng mặt mũi phấn điêu ngọc mài, dương như có thể nhận ra lớn lên dung mạo hẳn xuất chúng. Có điều, dù sao cũng chỉ là tiểu nương sáu tuổi, mà khi nghe thấy mẹ đẻ của mình Trương thị khen ngợi trong con ngươi thoáng những tia đắc ý, mặt lại đỏ mặt xấu hổ với Trương thị : “ Ngạch nương..”
      Trương thị hất hất cằm, kiêu căng vênh váo liếc nhìn Chương Giai thị, rồi với Tuệ Nhã : “ Đây đều là những lời , có gì mà phải xấu hổ chứ.”

      Chương Giai thị thấy mẹ con Trương thị có vẻ đầy tự mãn, nữ nhi Tuệ Châu lại biết vâng lời đứng chờ bên, khỏi hơi nhíu mày, : “Nên ăn cơm sớm thôi, lát nữa còn thỉnh an lão phu nhân. cần mấy lời đâu nữa .”

      Nghe vậy, mẹ con Trương thị còn cách nào khác, bĩu môi cái, nhiều nữa.

      Chương Giai thị quay sang nhìn dì Lý dùng cơm, tiếp tục :”Thân thể được khỏe, hôm nay cần thỉnh an nữa đâu.”

      Dì Lý quay sang Chương Giai thị cúi đầu, : "Dạ, phu nhân."

      Chương Giai thị thấy Lý thị có thái độ gì nên khá hài lòng, gật đầu cái rồi, tới bàn ăn ngồi xuống ghế chủ.

      Đám người Tuệ Châu lúc này mới theo thứ tự thân phận trong nhà chia nhau ngồi xuống.

      ra , Trương thị và Lý thị vốn chỉ là thiếp thân, có quyền ngồi cùng ăn với chính thê, nhưng Chương Giai thị niệm tình hai người có công sinh con đẻ cháu cho dòng họ, lại thêm nơi ở của họ cũng , liền đồng ý gọi bọn họ sang cùng dùng cơm luôn. Vì thế, nếu Lão phu nhân có càm ràm vào câu cũng chỉ làm cho Lăng Trụ cảm thấy áy náy và kính trọng trọng bà hơn thôi.

      Ngồi xuống lúc, Chương Giai thị mới nhớ đến Lý thị, lại nhìn về phía cậu con trai khoảng tầm mười tuổi mặc chiếc áo khoác bông màu nâu , dịu dàng cười : " Tuấn Đức, con là con trai trưởng của phủ ta, nhất thiết được để cho gia đình mất thể diện. Mặc dù ở trường học trong tộc xuất chúng nổi bật gì nhưng cũng thể để gia đình ta có mặt mũi. Được rồi, thân thể ngạch nương con gần đây tốt, mà hôm nay con cũng phải đến trường của tộc học, nên cũng cần thỉnh an nữa. Chăm sóc ngạch nương con là tốt rồi.”

      Tuấn Đức cung kính : "Ngạch nương rất đúng, nhi tử nhất định ghi nhớ lời ngạch nương dặn dò, làm mất thể diện của A mã cùng ngạch nương.”

      Chương Giai thị cười nhạt gật đầu , ánh mắt thoáng qua Tuệ Trân cũng thèm để ý tới, nhìn thẳng phía Tuệ Châu trìu mến : “ Sao con lại dậy trễ như vậy. Bây giờ đương xuân, con lại mặc ít như vậy. Được rồi, thế này , con ngồi xuống đây uống chén trà hạnh nhân nóng. Ngạch nương bảo Tiểu Lan lấy áo choàng dài cho con. Mặc vào cho ấm.”

      Tuệ Châu nhận lấy chén trà hạnh nhân Chương Giai thị đưa tới, cười : "Nữ nhi biết rồi ạ. A…. Con cũng cảm thấy hơi lạnh, nên hôm nay mới thức dậy muộn như vậy, để ngạch nương và hai dì phải chờ lâu.”

      Tuệ Trân nghe xong, xuề xòa quay mặt, ăn điểm tâm có vẻ hậm hực.

      Tuệ Châu lơ đãng liếc qua, thấy là ổn, nhưng cũng làm như thấy gì. Chỉ là Chương Giai thị có chút vui, trong lòng khỏi bực Tuệ Trân biết phép tắc. Lại nghĩ bụng: Lý thị này là người thông minh, nếu sao có thể trèo lên cái ghế Nhị phu nhân kia được? Nhưng Tuệ Trân này ngay đến cả chút cũng học được, ý vào có vài phần tư sắc, tự phụ là tài nữ lại được Lão phu nhân cưng chiều nên coi ai ra gì cả, về sau phải dạy dỗ con bé lại chút mới được.

      Nghĩ như vậy, Chương Giai thị cũng liền thờ ơ quay qua đề cập tới, ung dung dùng điểm tâm.

      Cứ như thế, mỗi người tâm tư khác nhau, điểm tâm cũng dùng xong. Thời gian trôi nhanh đến tầm khoảng giờ Thìn, Chương Giai thị từ viện phía Đông bế theo cả Tuấn Hiền rồi cùng mọi người đến chính viện thỉnh an lão phu nhân.
      Tuệ Châu cũng yên lặng theo sau Chương Giai thị, nhìn sang bên cạnh mỗi người ý nghĩ, đây chính là những người mà ngày nào cũng phải gặp mặt, trong cuộc sống này của .

      Chương 5: Lưu thủy

      Thời gian như nước chảy theo năm tháng, chẳng mấy chốc trôi qua.

      Tuệ Châu giờ mười hai tuổi, mấy năm này cuộc sống của cũng thuận phong thuận thủy, bây giờ hoàn toàn trở thành vị tiểu thư khuê các cổ đại rồi. Quá khứ giống như giấc mộng, như có mà cũng như . Thời gian qua, học được rất nhiều thứ, đôi tay xinh xắn với tài thêu làm thấy vô cùng tự hào, viết chữ bằng bút lông cũng có thể được coi là gọn gàng đẹp mắt, đàn tranh bình thường cũng gảy được vài khúc. Đồng thời, lúc tròn mười tuổi, Chương Giai thị cũng dạy về cách quản gia và đối nhân xử thế, tuy là có chút đau đầu, nhưng cũng biết về sau những thứ này có thể rất hữu ích, nên cũng chuyên cần học hành, từ từ rút ra được rất nhiều bài học.

      Trong nhà cũng vô cùng đầm ấm hạnh phúc, phụ thân Lăng Trụ năm trước từ chính Ngũ phẩm được thăng lên thành chính Tứ phẩm Điển Nghi, người càng trở nên trầm tĩnh nhàn hạ, mẫu thân Chương Giai thị cũng khác an nhàn thoải mái, mặc dù phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nhưng cũng được quan tâm rất chu đáo. Thứ huynh Tuấn Đức cũng cậy nhờ vào mối quan hệ mà cũng vào được quân doanh hơn nửa năm, tiền đồ cũng có chút sáng lạn, chỉ là tháng trước mẹ đẻ của huynh ấy – dì Lý qua đời. Còn về trưởng tỷ Tuệ Trân được tổ mẫu rất quý, lần tuyển tú trước được chỉ hôn cho người hoàng tộc. Đến đệ đệ Tuấn Hiền của , mặc dù bướng bỉnh, nhưng ở trường học trong tộc lại được rất nhiều lời khen ngợi. Thứ muội Tuệ Nhã cùng mẹ đẻ của nàng là dì Trương cũng an phận hơn trước rất nhiều. Có thể bởi vì chỉ khoảng đến tháng sáu là kỳ tuyển tú, hai mẹ con họ dạo gần đây cũng tử tế hơn. Tuệ Nhã lớn lên rất giống dì Trương, dung mạo xuất chúng, làm cho người gặp đều mến, cả nhà rất coi trọng việc tuyển tú của nàng, vì vậy nên dù Chương Giai thị chỉ là mẹ cả chứ phải mẹ đẻ, cũng đặt mua cho nàng ít thứ chuẩn bị cho hội tuyển tú.

      Thế nhưng Tuệ Châu lại cảm thấy vô cùng buồn bực với việc tuyển tú trong tháng sáu tới, vì theo quy định triều Thanh, tính cả tuổi mụ năm nay cũng mười ba, vừa đủ tuổi để đến gặp tộc trưởng Tương Hoàng Kỳ chuẩn bị thi tuyển. Mỗi khi nghĩ đến việc chỉ là đứa trẻ bỗng nhiên phải lập gia đình, khỏi cảm thấy sợ đến muốn ói, chẳng may mà trúng tuyển , bước vào cái nơi thâm cung hẻo lánh kia, biết phải giải quyết thế nào.

      Nghĩ lại năm kia Tuệ Trân tính cả tuổi mụ cũng tròn mười ba, cũng bị ghi tên vào danh sách tú nữ, tham gia tuyển tú liền bị chỉ hôn cho vị bảo thái bối tử trong hoàng tộc làm thiếp thất. Lập gia đình được hai năm rồi, hơn nửa năm vất vả mới có bầu, rồi biết từ đâu lại nghe được tin tỷ ấy sinh non , nghĩ tới tỷ ấy mới có mười lăm tuổi, đẻ non là phải thôi. Tháng trước mẹ đẻ của tỷ ấy- dì Lý qua đời, tỷ ấy mới có cơ hội được trở về phủ làm lễ truy điệu. Đến nay, Tuệ Châu còn nhớ lúc nhìn thấy dáng vẻ của nàng, sắc măt tái nhợt, mặc dù trước sau vẫn cao ngạo như thế, nhưng lúc này biết cách ăn hơn, lạnh nhạt vài câu với Tuệ Châu, chỉ là trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên những tia sắc lạnh. A… biết cái gia đình quyền quý kia, hành hạ tiểu nương vốn cao ngạo thành ra cái gì rồi. Có điều may mắn là, cả nhà cũng nghĩ tới việc trúng tuyển, mẫu thân Chương Giai thị cũng bắt đầu để ý đến các nam tử ở những gia đình môn đăng hộ đối đến tuổi lấy vợ, nếu có may lạc tuyển nhất định mà định đoạt hôn . Tuy rất là hi vọng mình bị tuyển thượng, nhưng lúc nhớ tới lạc tuyển là do thân hình của mình hơi hơi…..ừa…..hơi hơi mập chút xíu, bất kì trẻ nào cũng thể vui mừng cho được. ra dáng vẻ của mình cũng đâu đến nỗi tệ, chỉ là tiểu mỹ nhân hơi đầy đặn chút thôi mà, bởi vì trong thời kỳ phát triển, mập hơn cũng là bình thường, nhưng so với Tuệ Nhã càng lúc càng nổi, đúng là có hơi thua kém chút.

      trong lúc miên man suy nghĩ, cửa phòng ngủ của Tuệ Châu bị đẩy ra.

      "Nhị tiểu thư, phu nhân căn dặn là nếu tiểu thư thay xong y phục rồi nhanh , phu nhân xe ngựa trước viện đợi lúc lâu rồi.” Người cất tiếng là Tiểu Đào, bây giờ nàng là tiểu Triệu ma ma rồi, năm năm trước gả cho con trai của Triệu ma ma là Triệu Chính, nhưng trời nào có chiều lòng người, sau khi gả được hai năm, Triệu Chính đường đụng phải nhóm người Mông Cổ, bi kịch xảy đến, bị đánh đến chết, Tiểu Đào nghe tin mà kinh hãi, ốm hơn tháng thân thể cũng sa sút còn được như trước. Dù cho đây có là mạng người đây cũng là xã hội phong kiến. Mà Tiểu Đào này cũng bướng bỉnh, chết cũng chịu bước nữa, lại còn cả đời là người của Triệu gia. Lại thêm, bởi vì Tuệ Trân xuất giá, mà Tuấn Đức cũng được cơ gì, nên lão phu nhân hạ lệnh, Chương Giai thị trong phủ được gọi là phu nhân.

      " biết rồi, thưa tiểu Triệu ma ma ………..Á, đừng mà, Đào tỷ tỷ, tha cho ta , trang sức đầu ta quá nhiều rồi, đừng cho thêm nữa…………” Tuệ Châu vừa xong, liền tháo những thứ mà Tiểu Đào mang đến cho mình rồi ra khỏi phòng, lại nghĩ bụng, ngờ đến thế giới cổ đại này mình còn có cơ hội xem mắt lần.

      "Tiểu thư, người chậm thôi, nhưng đừng kéo cái váy vừa làm hôm qua như thế, nếu phu nhân mắng người đấy.” Tiểu Triệu ma ma vội vàng , vị tiểu thư này cái gì cũng tốt, có thể ngồi thêu trong phòng cả ngày mà cảm thấy nhàm chán, nhưng vừa nhắc đến chuyện ăn mặc là lại bảo mình còn , đợi năm mười tám tuổi hãy .

      Tuệ Châu tới Tiền viện, xa xa nhìn thấy chiếc xe ngựa dừng ở cổng trong. tiểu nha hoàn mặc trang phục xanh biếc sau khi ngồi chồm hổm hành lễ an với Tuệ Châu, cười : “ Tiểu thư tới, phu nhân chờ người được lúc rồi .” Vừa , tiểu nha hoàn vừa vén rèm xe lên, đỡ Tuệ Châu lên xe ngựa.

      Lên xe ngựa, Tuệ Châu an vị bên cạnh Chương Giai thị, làm nũng : “ Ngạch nương à, để người phai chờ lâu rồi, là nữ nhi tốt. Nhưng vừa nghĩ tới nguyên nhân ra ngoài hôm nay, con liền cảm thấy……………………………” Lời còn chưa dứt, vùi đầu vào lòng Chương Giai thị.

      Chương Giai thị trìu mến đỡ Tuệ Châu dậy, nhàng cất tiếng :” Tuệ Châu của ngạch nương cũng biết xấu hổ rồi cơ đấy. Nhưng lát nữa gặp Phú Sát phu nhân con phải cư xử đúng mực nghe chưa? Phú Sát phu nhân là người chúng ta gặp hôm nay, tính tình ôn hòa, năm trước nhìn trúng con. Còn về con trai bà ấy, a mã con cho người điều tra, là nhân phẩm và học thứ đều tệ, ngay cả cữu cữu con cũng là tốt. À, năm nay mười tám tuổi, nhậm chức ở Binh bộ, tuy chức vụ hơi , chính Thất phẩm, nhưng nghe năm nay được thăng tiến.” Chương Giai thị bỗng dừng lại, dùng khắn chấm chấm nước mắt nơi khóe mắt, rồi tiếp tục : “ Ngạch nương hy vọng con được chọn, được gả vào tôn thất hoàng gia. Với điều kiện của gia đình ta, nếu có được gả cũng chỉ là hàng thứ thiếp. Ngạch nương tuyệt đối thể để nửa cuộc đời sau của con phải chịu khổ. Muốn làm rạng rỡ cho liệt tổ liệt tông, Tam nha đầu nhận trách nhiệm này, liên quan gì đến chúng ta hết.”

      "Ngạch nương, con. . . . . ." Tuệ Châu nghẹn ngào lần nữa nhào vào lòng Chương Giai thị. Cảm ơn…. cảm ơn …. rất cám ơn ông trời để cho xuyên về triều Thanh hơn ba trăm năm trước, gặp được người mẹ luôn nghĩ cho , luôn thương như thế.

      Chương Giai thị thấy thế, vội lau nước mắt, xoa xoa lưng Tuệ Châu, dịu dàng : “ Đứa ngốc này, con làm gì thế………… Con bây giờ cũng mười ba rồi, tuyển tú xong đính hôn, sau đó, chờ mọi việc xử lý ổn thỏa, lúc mười lăm tuổi thành thân cũng là vừa. Gả đến kinh thành, ngạch nương cũng có thể thường xuyên thăm con. Nghĩ tới quan hệ giữa nhà ta và nhà Phú Sát cũng tốt, con gả về bên đó, chắc chắn chịu khinh bỉ. Mà hơn nữa, bây giờ chúng ta cũng chính hẹn Phú Sát phu nhân cùng dâng hương. Con định xuống à? Có điều, Phú Sát phu nhân đích thân hẹn con cùng dâng hương, có thể thấy bà ấy rất vừa ý với con. Ngạch nương xem hôn này cũng tệ đâu.”

      Triệu ma ma nhìn hai mẹ con chuyện thân thiết trước mắt, lòng phấn chấn lên hẳn, đùa: “ Tiểu thư, phu nhân đúng rồi, người làm gì đó, mau ngồi dậy nào, sắp đến Trạch An tự rồi. Người mà cứ ngả ngốn mãi ở lòng mẫu thân như thế, đến lúc tóc rối hết cả lên, rồi Nhị tiểu thư nhà chúng ta con xinh đẹp nữa đó.”

      Lời vừa ra, mọi người xe ngựa đều cười…... .

      Chương 6: Tuyển tú (thượng)
      Sau khi từ Trạch An tự trở về, thời gian như nước chảy từng ngày từng ngày trôi qua, chớp mắt đến ngày Bát kỳ tuyển tú, ngày hai mươi mốt tháng sáu năm Khang Hy bốn mươi ba, thời tiết dần oi ả nóng nực hơn dù mới chỉ ở những ngày tháng sáu đầu hạ.

      Hôm đó, mới canh ba Tuệ Châu bị lôi dậy. Chưa kịp ăn chút gì, bị Chương Giai thị kéo rửa mặt chải đầu rồi trang điểm. Tuy hi vọng Tuệ Châu trúng tuyển, những vẫn muốn trang điểm cho là đẹp. Mãi đến tận giờ Thìn, Tuệ Châu mới trang điểm xong. mặc chiếc váy liền của người Bát Kỳ màu xanh nhạt tay áo hơi bó, tóc tết đơn giản, tóc gắn trang sức bằng ngọc trai được xâu thành từng chuỗi, tai đeo đôi bông tai bằng ngọc quý trang nhã, chân đôi giày đế cao cao gần tấc, trước vạt áo đeo mảnh lụa trắng, có ghi “ Tương Hoàng Kỳ, đích nữ của Tứ phẩm Điển Nghi Lăng Trụ - Nữu Hỗ Lộc Tuệ Châu”.

      Tuy vậy, Tuệ Châu cũng được nghỉ lấy phút, ngay lập tức phải tới chỗ Lão phu nhân. Ở phòng chính, sau khi dập đầu hành lễ với tổ mẫu, rồi nghe bà ấy căn dặn đủ điều, mới cùng Tuệ Nhã lên xe ngựa chở tú nữ.

      Lúc này, Tuệ Châu ngồi yên vị chiếc xe ngựa tiến dần về phía Thần Vũ môn của Tử Cấm Thành, thở phào nhõm hơi, mới rảnh rỗi quay sang quan sát Tuệ Nhã ngồi cùng xe ngựa với . So với những ngày trước, Tuệ Nhã hôm nay đúng là xinh đẹp hơn hẳn, nàng cũng mặc trang phục Bát Kỳ màu xanh tay áo bó như , chỉ có điều phần rìa của tay và vạt áo được viền bằng những đường kẻ sọc trắng, tất cả đều được làm từ thứ gấm xa xỉ. Thêm vào đó, Tuệ Nhã cũng bện tóc đơn giản phía sau, tóc cài trang sức bằng ngọc lục bảo có khảm nạm và bông hoa cái đầu màu trắng sữa, tai đeo đôi bông bạch ngọc, trước vạt áo gắn mảnh vải lụa trắng con con ghi “ Tương Hoàng Kỳ, thứ nữ của Tứ phẩm Điển Nghi Lăng Trụ - Nữu Hỗ Lộc Tuệ Nhã. Sau nhiều canh giờ bận rộn, Tuệ Nhã cũng lúc này cũng thở phào nhõm. Trong lúc nhàn rỗi, phát ra Tuệ Châu nhìn mình, : “ Nhị tỷ hôm nay trang nhã.” Bị phát , Tuệ Châu thấy có chút ngại ngùng, lên tiếng: “ Đúng vậy, ha…ha…” Rồi cười xòa, coi như qua chuyện, dọc đường hai người cũng thêm lời nào nữa.

      Chừng khoảng nửa canh giờ đường, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, hình như là đến trước cổng Thần Vũ môn rồi, Tuệ Châu cùng Tuệ Nhã nghi ngờ đồng thời liếc mắt nhìn nhau, nghe thấy Lăng Trụ bên ngoài xe ngựa : “ Đến nơi rồi, hai con xuống .” Nghe vậy, hai người mới từ từ bước xuống xe ngựa, vừa mới đứng yên, Lăng Trụ kéo hai người qua bên nghiêm nghị : “ Ta biết hai tỷ muội các con trước đây mấy gần gũi, nhưng ở tại thâm cùng này phải biết giúp đỡ lẫn nhau, dù sao hai con cũng là tỷ muội ruột thịt. Tuệ Châu con là tỷ tỷ phải biết chăm sóc Tuệ Nhã, Tuệ Nhã con cũng đừng học theo cái tính khí cáu kỉnh của ngạch nương con, tốt nhất là phải nghe lời Tuệ Châu đó. Hai con đều là con của a mã, phân biết trưởng thứ, nghe chưa?”

      Lăng Trụ còn chưa kịp gì thêm, tiểu thái giám đến phía trước thúc giục, nhìn thời gian cũng còn sớm nữa, ông mới dặn dò mấy câu, rồi kêu Tuệ Châu và Tuệ Nhã lên xe ngựa của Nội vụ phủ.

      lúc bước lên xe, Tuệ Nhã đột nhiên kéo tay Tuệ Châu lại giọng : “ Tỷ tỷ, muội nghe theo lời A mã dặn.” Tuệ Châu có hơi giật mình, Tuệ Nhã rất hiếm khi gọi là tỷ tỷ, cũng có thể do chịu áp lực từ cái khí khẩn trương này nên mới như thế. Lần đầu tiên, Tuệ Châu thấy tiểu nương vừa xa lạ vừa lắm thủ đoạn này thực là muội muội của mình. Vì thế, mới quay đầu mỉm cười với Tuệ Nhã, dịu dàng : “ Đừng sợ, tỷ luôn ở bên muội mà.” xong, hai người liền dắt tay nhau lên xe ngựa.

      Xe ngựa chậm rãi khởi hành, ước chừng được khoảng nửa canh giờ nữa, mới vào đến Thần Vũ môn, ngay lập tức xe ngựa dừng lại. Được lát nghe thấy giọng có phần hơi chói: “ Mời các vị nương xuống xe.”

      Theo lệnh, Tuệ Châu cùng các vị tú nữ khác bước xuống xe. Vừa mới bước xuống, thấy vị thái giám lớn tuổi ăn mặc trang nghiêm đứng trước mặt, rồi chia các tú nữa ra thành từng nhóm theo Bát kỳ, sau đó gọi những tú nữ là thân quyến của các vị nương nương trong cung cùng với những tú nữ thi tuyển lần trước . Còn về phần những người như Tuệ Châu, theo tuổi tác và kỳ tương ứng mà phân lập, dưới hướng dẫn của bọn thái giám, về phía nội cung. Tuệ Châu còn chưa kịp ngắm nghía cái Tử Cấm Thành ba trăm năm trước, bị điểm danh để xếp hàng. Lúc này, thể là mình chỉ rất hồi hộp, mà cực kỳ kích động nữa, thái giám ba trăm năm trước, hoàng cung ba trăm năm trước, cả đời cũng chỉ có cơ hội này mà thôi, cơ hội được đứng tại hoàng cung Đại Thanh, nơi tập trung quyền lực nhất cả nước này. Tuệ Châu định ngước mắt lên quan sát, lại nghe thấy vị thái giám tổng quản cất giọng : “ Các vị tiểu thư xin hãy thận trọng, đấy phải là nhà của các ngài, nên đừng có ngó hết tây lại sang đến đông như vậy, chớ quên là các vị vẫn chỉ là tú nữ. Chờ khi các vị là quý nhân rồi thích nhìn thế nào là quyền của các vị.”

      Sau khi nghe vị thái giám tổng quản xong, các tú nữ khác mới thôi ngó nghiêng xung quanh, yên lặng bước theo . Bất đắc dĩ Tuệ Châu đành phải nhìn thẳng vào vị thám giám đó mà theo.

      Tiếp theo, chừng khoảng nửa canh giờ nữa, họ mới tới đại viện rộng lớn, mọi người đồng thời dừng bước. thấy trước cửa viện bày ba cái bàn dài, bàn giấy bút có sẵn, lại thêm cả tập giấy chất cao như núi nữa, lúc này mấy vị thái giám ăn mặc chỉnh tề ngồi trước bàn lật giở xem từng tập. Thấy các tú nữ đến, tiểu thái giám vội tiếp nhận danh sách và gọi tên, ngay sau đó vị tú nữ nào được gọi tiến lên phía trước để kiểm duyệt, đây chính là vòng tuyển chọn đầu tiên.

      Thời gian nén hương trôi qua, mới nghe thấy đến tên Tuệ Châu, Tuệ Châu khỏi cảm thấy có chút khẩn trương, cơ thể hơi thả lỏng, rồi theo vị cung nữ, đến gian phòng. Vừa mới bước vào đến bên trong, Tuệ Châu nghe thấy hai vị ma ma nghiêm nghị : “ Kính xin nương hãi cởi y phục ra” Tuệ Châu cắn môi, nhớ tới Chương Giai thị sáng nay dặn dò, cũng liền ngoan ngoãn cởi y phục, sau đó nằm ở giường để lão ma ma kiểm nghiệm là mình có còn trong trắng hay . ngờ đám ma ma đó ngôn hành cử chỉ là quá đáng, Tuệ Châu nhất thời cảm thấy có khuất nhục lên lời. Cũng may vị ma ma nghiệm thân xong rồi, Tuệ Châu lập tức xuống giường mặc y phục. Những người trong phòng còn thể cúi đầu, nghĩ đến những Bát Kỳ ở vòng đầu tiên bị nghiệm thân, sau này lúc về nhà chồng còn mặt mũi nào nữa. bất đắc dĩ cố nén cơn tức giận, từ người móc ra hai hà bao thêu đưa cho hai vị ma ma, vẻ mặt khinh thường nhìn bọn họ, mở lời: “ Ma ma vất vả rồi, đây là vật mà tiểu nữ trong lúc nhàn rỗi thêu, nếu chê, xin vui lòng nhận lấy.”

      trong hai người đó đưa tay nhận lấy, cảm nhận được sức nặng của hầu bao, liếc nhìn vị ma ma kia, mặt mày hớn hở cười : “ Ôi chao, nhìn là đẹp mắt, nương tay nghề xuất chúng như vậy, nhất định tiền đồ vô cùng tốt.”

      Tuệ Châu cũng tiếp, hành lễ xong, liền ra ngoài.

      Lúc đó, Tuệ Châu thấy Tuệ Nhã cũng kiểm tra xong rồi, hai tỷ muội đều thuận lợi qua vòng thứ nhất, bởi vì bọn họ đều thuộc Tương Hoàng Kì, kỳ tuyển tú nào cũng xong trước, cho nên ngày thứ nhất họ hết việc. Sau đó họ lại bị đưa đến phòng dành cho tú nữ ở, hai người phòng, cũng may mắn Tuệ Châu và Tuệ Nhã lại được chia ở cùng phòng. Bảy ngày sau, vòng thứ nhất của tuyển tú kết thúc, từ lúc đầu có hơn hai trăm ba mươi người nay chỉ còn hơn trăm, tức là loại nửa.

      Ở đây, Tuệ Châu và Tuệ Nhã trừ những lúc ăn cơm đều ở trong phòng trò chuyện thân mật. Đồng thời Tuệ Châu còn biết được rằng trước kia Tuệ Nhã tự ti về thân phận thứ nữ của mình nên mới xa lánh , lại thêm ghen tỵ về việc Tuệ Trân dù cũng chỉ xuất thân từ thứ thiếp mà lại được tổ mẫu cưng chiều, nên mới hay cáu kỉnh như vậy. Bây giờ sau khi ra hết tất cả, ngăn cách cũng biến mất, hai tỷ muội chung sống càng lúc càng hòa hợp.


      Chương 7: Tuyển tú ( trung )

      Ngày tuyển chọn lần hai đến rất nhanh, trước hôm đó ngày, sau khi dùng xong cơm tối, Tuệ Châu và Tuệ Nhã trở về phòng mình.

      Tuệ Châu cười : "Tam muội muội, ngày mai là ngày phục tuyển, muội cũng biết, tâm trí ta dành cho nơi này, hơn nữa với tư chất của ta rất khó có thể trúng tuyển, bây giờ người ta chỉ thích những nữ tử mảnh mai yếu đuối, tỷ đây mặc dù quá mập, nhưng nếu so với cái mức thon thả, mảnh khảnh còn kém xa.” xong, liền lấy hà bao mà Chương Giai thị đưa lúc trước ra, đặt vào tay Tuệ Nhã tiếp tục : “Có điều, muội muội lại khác, tỷ thấy muội vẫn còn rất nhiều hy vọng được lưu lại, mà điều kiện của muội muội cũng rất dễ được chọn trúng, nếu ngày mai ta có lạc tuyển, vẫn còn người là muội, cái này là lúc ngạch nương đưa cho ta, muội hãy cầm lấy, muốn làm gì cũng dễ dàng hơn, làm tỷ tỷ như ta cũng chỉ giúp muội được như vậy. Sống trong cung thể so với ở nhà mình, nếu những tú nữ kia hay vị thái giám ma ma nào có bất cứ điều gì, muội nhất thiết phải nhẫn nhịn, đừng tìm bọn họ mà tranh chấp, phải hành xử đúng mực và cẩn thận mới mong được người ta để ý.”

      Tuệ Nhã lên tiếng: "Tỷ tỷ, tỷ cần tự coi bản thân như thế, ngày mai sau khi chọn xong mới có kết quả, tỷ đừng tự đưa ra kết luận sớm như vậy, còn cái hà bao này, muội cần đâu, tỷ hãy giữ lại . Về phần mọi chuyện trong cung, tỷ yên tâm , muội tránh xa những tú nữ mà được các vị chủ tử thích hơn chút, vậy là tránh được thị phi, muội hiểu mà.”

      Cứ như vậy, Tuệ Châu dù khuyên bao nhiêu lần, Tuệ Nhã nhất định chịu nhận hà bao, còn bảo để xem kết quả của ngày mai rồi hãy bàn tới chuyện này. Bất đắc dĩ, Tuệ Châu đành phải đợi đến ngày mai mới tiếp, gì nữa, chỉ lẳng lặng lên giường ngủ.

      Nằm giường, mơ màng nghĩ đến, ngày mai thái giám phải kiểm tra mắt, tai, mũi, tóc, da, cổ, bả vai, lưng, chỉ cần chỗ hợp bị xóa tên ngay; giọng và dáng vẻ, ăn ràng, giọng thô, đối đáp luống cuống lúng túng cũng bị gạch, những thứ này đều qua được, nhưng nếu lỡ như vị thái giám đó lại lấy thước đo tay đo chân, rồi lại bắt vòng để quan sát dáng người và còn kiểm tra lễ nghi quy củ, phần trăm lạc tuyển là rất cao, căn bản lúc trước ở ngoài cung hay cùng Tuệ Nhã xuống tộc học, đến những điều cơ bản cũng biết, thế nên cũng có thể an tâm rồi. Về phần cái hà bao kia, đợi lúc được chọn rồi đưa cho Tuệ Nhã cũng được. Nghĩ như vậy, Tuệ Châu cũng dần chìm vào giấc ngủ, đêm càng về khuya...

      Cung Vĩnh Hòa

      "Dận Chân biết trưởng tử của nó qua đời ba hôm trước, xem ra việc có con cái nối nghiệp so với huynh đệ trưởng thành của nó khó khăn hơn nhiều, lần này hãy chọn vài người đến hầu hạ trong phủ nó .”

      "Vẫn là Hoàng thượng nghĩ chu đáo, chỉ là những khi nghĩ đến Hoằng Huy mới tám tuổi ra , lòng của thần thiếp lại………..” người phụ nữ khóc nức nở, được câu, lại tiếp tục nghẹn ngào : “ Thời gian trước, phúc tấn của Tứ a ca đến cung thần thiếp báo rằng, năm nay muội muội của Canh Nghiêu cũng cũng tham gia tuyển tú, Niên Canh Nghiêu chính là thủ hạ dưới quyền của Tứ a ca, mà vị muội muội của , thiếp cũng điều tra qua, là thiếu nữ vừa có tài lại vừa có sắc, chỉ là thân thể hơi ốm yếu, nhưng xem chừng Tứ a ca khá hài lòng, hy vọng hoàng thượng có thể tác thành để Niên thị về làm Trắc phúc tấn.”

      thanh uy nghiêm vang lên: "Được, xuất thân đúng là có kém chút, hình như là nô bộc trong phủ Tứ a ca, có điều ca ca nàng ta cũng là quan Tam phẩm, thôi được………” Rồi ông trầm ngâm lúc, mới tiếp tục : “ Ô Lạt Na Lạp thị này đúng là người có đức hạnh, vừa mới mất con trai trưởng, mấy ngày này nó đúng là vất vả rồi. Được rồi, làm theo lời nàng , đem Niên thị gả cho Dân Chân.”

      "Tạ hoàng thượng ân chuẩn, Niên thị này cũng là người hiểu chuyện, gả vào phủ của Tứ a ca, chắc chắn cùng Ô Lạt Na Lạp thị chung sống thuận hòa. Hoàng thượng, thần thiếp biết người rất hài lòng về phúc tấn của Tứ a ca, đứa con dâu này vừa hiền lành đức độ. Aizz…. Chẳng qua là con trai đầu lòng được hưởng phúc, nếu tiểu a ka sống lại tốt biết mấy.”

      "Con cháu của Tứ a ka đúng là có hiếm hoi, uhm……. Lý Đức Toàn, ngươi hãy bảo những người ngày mai lựa chọn tú nữ chú ý, những người nào thân thể khỏe mạnh, gia thế ràng, có khả năng sinh nở, giữ lại.”

      "Dạ, nô tài tuân mệnh.” Người vừa đáp lời chính là thái giám Lý Đức Toàn mà đến cả hoàng tử a ka qua gặp ông ta cũng phải nhượng bộ ba phần. Sau khi lĩnh mệnh, ông ta đến cung Trữ Tú ngay, vừa vừa nghĩ bụng: năm nay trừ những quyết định nội bộ ra còn phải tìm thêm những thiếu nữ nào có nhan sắc, chí ít cũng phải vượt qua lần kiểm tra này, hành xử cũng cần trầm ổn nữa…. . . . .

      Việc này đương nhiên là Tuệ Châu biết, cũng chính vì cuộc chuyện này mà cái hi vọng lạc tuyển của Tuệ Châu vỡ tan. Lịch sử vốn định càng lúc càng tới gần.

      Cung Trữ Tú

      Kết quả tuyển tú được công bố, khoảng trăm người lúc trước bây giờ chỉ còn có bốn mươi sáu người. Chính vì như thế, Tuệ Châu bao giờ nghĩ đến chính lại trúng tuyển. Lần chọn lựa thứ hai này khác với lần đầu tiên. Lần này những tú nữ nào trúng tuyển chính xác được ghi tên. Nếu là tú nữ ghi tên, cũng tương đương với việc được chỉ định xuất giá, từ Đô thống, Tham lĩnh, Tá lĩnh hay đến những người là con các tộc trưởng của các tộc, đều phải chia đều ra để xem xét. Trừ những người tháng sau được lưu bài tử, nếu qua mười bẩy ngày sau, được lập gia đình nữa.

      Sau khi nhận được tin trúng tuyển từ thái giám chấp , Tuệ Nhã thầm đè nén kích động hứng phấn đến tột cùng, vội lôi Tuệ Châu trở về phòng, hết sức phấn khởi : “ Tỷ tỷ, trúng tuyển, chúng ta trúng tuyển rồi. là tốt quá! Tỷ biết , muội rất rất vui mừng. Mà tỷ tỷ cũng trúng tuyển nữa, như vậy cái hà bao hôm trước tỷ tự mình giữ lại mà dùng thôi. Ha……ha….” Tuệ Châu rất buồn bực, nghe Tuệ Nhã vậy, miễn cưỡng lắc đầu. Rồi tùy tiện dăm ba câu hợp với tình hình thực tại. Đầu óc bỗng trở nên quay cuồng. Tâm trạng của Tuệ Châu lúc này đúng là giống như sóng cuộn biển gầm. nghĩ thế nào cũng hiểu được. Sao lại trúng tuyển chứ? Suy nghĩ lúc này cùng với ban đầu hoàn toàn khác nhau. Lỡ chẳng may bị giữa lại thẻ bài, trời ạ……. dám nghĩa thêm nữa. Ý tưởng giờ còn, đành phải bước tính bước vậy.

      tháng kế sau đó là rất bận rộn. Những tú nữ được lưu lại đều phải học quy tắc theo ma ma, đồng thời, những cung nữ thái giám được phân tới chăm sóc họ cũng gọi họ là nương nữa mà đổi thành tiểu chủ. Dù sao nếu được ở trong cung họ cũng được gả cho hoàng tử tôn thất mà.

      Cung Trữ Tú sau khi giảm phân nửa yên tĩnh hơn, rồi vài hôm sau lại náo nhiệt hẳn lên. Thỉnh thoảng lại có vài tú nữ bị những nương nương chủ tử trong hậu cung gọi đến hỏi chuyện, ngay cả cũng bị gọi lần. Có lẽ là nhớ tên tú nữ, phần lớn cũng là do gia thế bối cảnh, tướng mạo khí chất cũng có phần nổi trội, vì thế Tuệ Nhã bị gọi những bốn lần, điều này làm nàng khỏi có chút tức giận. Tuệ Châu sau đó cũng chỉ an ủi vài hôm, Tuệ Nhã cũng nhắc tới nữa, chỉ thêm chú tâm chuẩn bị cho tuyển tú hơn.

      Những ngày bận rộn cũng trôi qua rất nhanh, vòng cuối cùng của kỳ tuyển tú cũng bắt đầu vô cùng cam go.
      thuyt, Dion, Parvarty5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :