1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống nhàn nhã của Tình Nhi - Ta tham món lợi nhỏ mã giáp (7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Cuộc sống nhàn nhã của Tình Nhi

      Tác giả: Ta tham món lợi mã giáp

      Converter: U Tịch Cốc

      Edit: yuumeo

      Thế loại: Xuyên , Cổ đại, Đồng nhân Hoàn Châu Cách Cách, 1vs 1, sạch, sủng,...

      Tiến độ:2-3c/tuần


      Giới thiệu:

      Xuyên qua thành Tình Nhi trải qua cuộc sống nhàn nhã, thoải mái uống trà, thoải mái đùa giỡn chút, thoải mái xem não tàn biểu diễn, cuộc sống là nhàn.

      Nhân vật chính: Tình Nhi, Vân Hằng ┃ Phối hợp diễn: Hoàn Châu diễn viên quần chúng

      Lưu ý: Đây là truyện phản Quỳnh Dao, nên đối tượng bị ngược là các nhân vật chính nguyên bản, xin cân nhắc trước khi quyết định nhảy hố
      Dionvu ngoc lan thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 1

      Ngày mùa hè trời nắng chói chang, Tử Cấm Thành được bao bọc bời bầu khí oi bức.

      Tại hậu viện Từ Ninh Cung, dưới bóng cây, nữ tử thân mặc trung y nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ rất tự tại. Gió phất đến, thổi bay tóc đen xõa gương mặt nữ tử, chỉ thấy nàng ngũ quan ôn nhu, thanh nhã xuất trần.

      Lúc này, thanh nữ nhân mang theo chút oán giận truyền đến: "Cách Cách, sao ngài lại ngủ ở nơi này?"

      Đó là Tiểu Mai, thị nữ bên người của nàng, ngũ quan bình thường, nhưng lại có được đôi mắt sáng, trong suốt, làm cho khuôn mặt của nàng có thêm vài phần rạng rỡ.

      Nữ tử vẫn mở mắt, cong cong môi, lười nhác : "Lại có chuyện gì nữa vậy?"

      Tiểu Mai đến bên người nữ tử, giọng : "Cách Cách, Từ Ninh Cung có khách quý đến."

      Nữ tử lơ đễnh : "Đến đến, có liên quan gì tới ta đâu?". Nàng đối với khách quý gì đó có chút hứng thú.

      "Đương nhiên là liên quan gì, nhưng ngài ngủ ở nơi này, vạn nhất vào nhìn thấy được, làm ngài mất mặt."

      Nữ tử đồng ý : " cũng đúng, được rồi, ta trở về, ngươi trước lui xuống ."

      "Dạ.". Tiểu Mai lĩnh mệnh lui xuống.

      Trong phòng rất buồn, nàng chịu nổi, vẫn cứ ở đây tốt hơn.

      Thân thể tại của nàng tên là Tình Nhi, đúng vậy, nàng ở trong thế giới Hoàn Châu Cách Cách. Nàng có nằm mơ cũng thể tưởng tượng đến ngày mình lại xuyên đến cái thế giới não tàn đầy đất như vậy.

      Ngẫm lại kiếp trước, nàng là Quách Tương, cha là đại hiệp Quách Tĩnh, mẹ là bang chủ Cái Bang Hoàng Dung, ông ngoại lại là Hoàng Lão Tà nổi danh lừng lẫy, hậu thuẫn tương đối cường đại.

      Cha thương, mẹ , ông ngoại sủng, cuộc sống đúng là tiêu dao vô cùng. Từ , nghịch ngợm chút, phúc hắc chút, liền được ông ngoại coi trọng, cho kế thừa y bát.

      Trải qua hơn mười năm khắc khổ huấn luyện, cuối cùng cũng có chút thành tựu. Năm mười sáu tuổi, nàng được chứng kiến mối tình sâu đậm của Dương Quá dành cho Tiểu Long Nữ, còn cảm động hơn so với phim truyền hình, nàng từ tận đáy lòng biết rơi hết bao nhiêu giọt lệ đồng tình vì họ.

      Sau khi Dương Quá giúp cha nàng đuổi đại quân Mông Cổ, giang hồ lại khôi phục yên bình. Nàng tự nhiên cùng ông ngoại trở lại Đảo Đào Hoa, tiếp tục luyện công.

      Trong núi mới ngày, đời ngàn năm.

      Nàng mỗi ngày vội vàng luyện công, trong bất giác, qua bảy năm. Lúc này, nàng nắm giữ được bảy thành công lực của ông ngoại, là cao thủ số số hai giang hồ, mình đảm đương cõi cũng thành vấn đề.

      Rời khỏi Đảo Đào Hoa, ở giang hồ lăn lộn hai năm, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền trở lại thành Tương Dương, lại ngờ rằng, tỷ tỷ thúc giục nàng kết hôn! Bất quá, hai năm này, nàng ở bên ngoài nghịch phá vui vẻ, danh hào "Tiểu Đông Tà" sớm nổi tiếng. Vừa nghe nàng muốn kiếm chồng, các thanh niên tiền đồ đầy hứa hẹn giang hồ đều vội vàng thành thân, để tránh bị nàng chọn phải.

      Hừ!

      Nàng cũng coi như xinh đẹp động lòng người, cuối cùng lại tìm được người trong lòng. Phải ở giá ~

      Định mệnh, đôi khi là thể cưỡng cầu.

      Bất quá, nàng may mắn được cha mẹ thương, cho dù kết hôn, cuộc sống cũng viên mãn.

      Lại qua vài năm, nàng ở nhà đến nhàm chán, cảm giác mới mẻ đối với giang hồ sớm mất , quyết định tự mình lập ra môn phái – phái Nga Mi, làm cho chính mình có việc để làm.

      Lại qua vài thập niên, thọ chung chính tẩm [1], nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể quay trở lại cố hương, lại......

      [1] Thọ chung chính tẩm: sống thọ và qua đời ở nhà

      Ôi chao ~~

      Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nàng sớm luyện thành thói quen.

      Cơn buồn ngủ đánh úp lại, vẫn là nên ngủ .

      Thời điểm tỉnh lại, mặt trời cũng lặn. Nàng lười biếng duỗi thắt lưng, định đứng dậy, đạo thanh từ tính mà trầm thấp truyền đến: " nương?"

      Tình Nhi xoay người lại, chỉ thấy nam tử thân mặc nguyệt sắc cẩm bào, phong thần tuấn lãng. Làn da trắng nõn, lộ ra tia bệnh trạng. Toàn bộ ngũ quan, làm cho người ta cảm thấy loại xinh đẹp đến cực điểm nhu, bạc môi nhàng câu, nụ cười ôn nhu yếu ớt, mắt phượng hẹp dài lóe ra ánh sáng nhu hòa, có vẻ hứng thú nhìn nàng.

      Tình Nhi giật mình ngây ngốc giây, trả lời: "Có chuyện gì sao?"

      Nam tử còn chưa kịp trả lời, Tình Nhi lạnh giọng chất vấn: "Ngươi là ai?". Bên trong hoàng cung, thủ vệ sâm nghiêm, trừ bỏ hoàng đế, a ca, thị vệ, sao lại còn có nam tử xa lạ có thể tiến vào Từ Ninh Cung?

      Nàng trước sau biến hóa khá lớn, nam tử hiển nhiên bị dọa hoảng sợ, nửa ngày, mới yếu ớt : "Tại hạ Vân Hằng, là nhân sĩ Giang Ninh. nương cảm thấy tại hạ là người xấu sao?"

      Tình Nhi như thế nào cũng nghĩ đến đại nam nhân mà lại nhu nhược đến vậy, đem giọng điệu dịu lại chút: "Luận tướng mạo, dáng vẻ của ngươi đường đường chính chính, áo mũ chỉnh tề, chẳng qua......"

      "Chẳng qua cái gì?" Vân Hằng tiến lên từng bước, truy vấn.

      "Chẳng qua tri nhân tri diện bất tri tâm." Tình Nhi thản nhiên .

      Vân Hằng vừa nghe, sắc mặt cứng đờ, xấu hổ cười, lảng sang chuyện khác: " nương lại là người nơi nào?"

      "Thực xin lỗi, thể trả lời." Tình Nhi mặt chút đổi sắc , "Đúng rồi, ngươi còn chưa cho ta biết là ai mang ngươi tiến cung ?"

      Vân Hằng khẽ mở bạc môi: "A mã, ngạch nương."

      "A mã, ngạch nương?" Tình Nhi có chút kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ lại chút, cảm thấy người này khẳng định đơn giản, câu a mã, ngạch nương, có thể tiến cung, lại còn tự do đến Từ Ninh Cung, thị vệ cũng ngăn chặn, hiển nhiên hậu trường cứng!

      "Làm sao vậy?" Thấy Tình Nhi hồi lâu vẫn có trả lời, nam tử tiến lại gần, quan tâm hỏi.

      " có gì." Tình Nhi khoát tay, phát giác khoảng cách giữa hai người có chút gần, lập tức phản xạ lui về phía sau vài bước, cảnh cáo , " được cho phép, thể quá thân cận."

      "Tại hạ thất lễ." Vân Hằng cúi người sâu.

      "Được rồi, nếu có chuyện gì, ta trước cáo từ." Đối với mỹ nam nhược liễu phù phong [2], nàng có hứng thú, dù sao, nhìn bộ dáng của chắc cũng thể làm gì náo loạn.

      [2] Nhược liễu phù phong: yểu điệu như cành liễu đung đưa trong gió

      "Đợi chút --" Vân Hằng đuổi theo.

      Tình Nhi có chút kiên nhẫn: "Còn có việc?"

      Vân Hằng cúi đầu, giọng : "Ta lạc đường."

      Tình Nhi thở dài: " sao, ta gọi cung nữ đưa ngươi về."

      Vân Hằng yếu ớt : "Ngươi phải cung nữ sao?"

      "Ách......" Tình Nhi đầu đầy hắc tuyến, nàng thế này mà giống cung nữ sao? Cung nữ có thể tự do được như nàng sao? Bất quá, người biết có tội, nàng cũng để tâm, mặc kệ muốn nghĩ như thế nào cũng được.

      Thấy nàng đáp, Vân Hằng cũng gì, lẳng lặng chờ.

      "Ta tại rảnh, ngươi ở đây chờ chút, ta gọi người đưa ngươi trở về." Dứt lời, vội vàng rời .

      Vân Hằng còn muốn gì đó, cũng đành phải đem lời nuốt trở vào, nhìn bóng dáng nàng xa, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh quỷ dị.

      lát sau, Tình Nhi trở lại khuê phòng của mình, cho người gọi Tiểu Mai đến, bảo nàng thuận tiện thăm dò tư liệu của người nọ.

      Tiểu Mai có chút nghi hoặc, bát quái hỏi: "Cách Cách, ngài sao lại phái nô tỳ ? Chẳng lẽ Cách Cách đối với nhất kiến chung tình?"

      Tình Nhi trực tiếp gõ nàng cái, "Con bé này, da ngươi dày lắm có phải ? Ngươi chỉ việc làm là được."

      "Dạ, Tiểu Mai tuân mệnh." Tiểu Mai vui vẻ cười, "Nhất định cho Cách Cách câu trả lời hài lòng, để cho đối tượng chạy thoát." Vừa dứt lời, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

      Con bé này, xem ra là mình rất dung túng nàng, dám cười nhạo tỷ, Cửu Bạch Cốt Trảo vừa ra, đem ngươi đánh chết!

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ "......" Đồng thời nhắc nhở, hy vọng các bạn về sau lúc muốn dùng thành ngữ, nhất thiết đừng trông mặt mà bắt hình dong ~~


      Phần giải thích kiếp trước hơi khó hiểu nên ta thêm chút. Nữ 9 nguyên bản là người đại xuyên đến thế giới Thần Điêu Đại Hiệp làm Quách Tương. Sau khi chết già cứ nghĩ là trở lại thời đại, ai ngờ lại xuyên tiếp sang Hoàn Châu Cách Cách trở thành Tình Nhi, nên chuyện nàng biết trước tình tiết là điều hiển nhiên.

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 2

      Tình Nhi cẩn thận xem thời gian sai biệt lắm, liền tới am ni trong Từ Ninh Cung.

      Trong am ni , sương khói lượn lờ, vị lão phụ nhân tóc trắng xoá cầm phật châu trong tay, tập trung tinh thần tụng kinh. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng thử hỏi:"Là Tình Nhi sao?"

      "Dạ." Tình Nhi giọng ,"Lão Phật Gia canh giờ sai biệt lắm, nên dùng bữa tối."

      "Được rồi."

      Lão Phật Gia đưa tay ra, Tình Nhi hiểu ý, ngồi xuống, giúp đỡ Lão Phật Gia đứng lên.

      Hai người rời khỏi Phật Đường, Lão Phật Gia đột nhiên :"Tình Nhi, sau buổi tiệc tối, ai gia giới thiệu người cho con."

      Tình Nhi mặc dù có hứng thú, nhưng cũng đón ý hùa theo, ra vẻ hứng thú hỏi:"Người nào vậy ạ?"

      Lão Phật Gia vỗ tay nàng, mỉm cười :"Trước đợi chút, bảo đảm con thích."

      Tình Nhi cười :"Tình Nhi tin tưởng vào ánh mắt của Lão Phật Gia."

      "Đúng rồi, con đối với hai vị Cách Cách dân gian có ý kiến gì ?" Nàng muốn nghe thứ ý kiến của Tình Nhi.

      "Ý kiến?" Tình Nhi suy nghĩ lát, ,"Tình Nhi cho rằng Tiểu Yến Tử thiên chân hoạt bát, Tử Vi tài hoa hơn người, về phần có phải là hay , còn phải thông qua ở chung mới biết được."

      "Nhưng, hôm nay ai gia thấy các nàng nhất thời rất là thất vọng, hơi thở quê mùa quá nặng, còn có, chút lễ nghi của Cách Cách cũng biết." Lão Phật Gia thở dài hơi,"Hai cái này rốt cuộc có bản lĩnh gì, lại có thể làm cho hoàng đế sủng ái đến như vậy?"

      "Lão Phật Gia, nếu Hoàng Thượng thích các nàng như thế, tự nhiên các nàng phải có chỗ hơn người, đến tiệc tối, phải là có thể tìm hiểu chút sao."

      Lão Phật Gia hiểu ý cười:"Cũng chỉ có con hiểu ý ta."

      Trong lúc chuyện, bất giác đến chính sảnh. Bên trong sớm có cung phi chờ sẵn, nhìn thấy Lão Phật Gia, lập tức hành lễ vấn an.

      Lão Phật Gia khoát tay:"Miễn lễ, đều ngồi xuống , đêm nay mọi người tận tình vui vẻ."

      Mọi người nghe vậy, lập tức tạ ơn.

      Hoàng Hậu dẫn đầu, đứng ở phía trước chúng phi tử, tầm mắt nàng lơ đãng chuyển tới người Tình Nhi, khen ngợi:"Tình Cách Cách quả nhiên ngày càng xinh đẹp."

      Tình Nhi phúc thân, :"Tạ Hoàng Hậu nương nương khích lệ."

      Đám phi tử cũng theo sát Hoàng Hậu khen ngợi Tình Nhi, Tình Nhi đều phi thường có lễ hồi tạ.

      "Hoàng đế đâu?" Lão Phật gia nhìn thấy người, mở miệng hỏi.

      Hoàng Hậu cười trả lời:"Hoàng Thượng bận việc quốc gia đại , có lẽ đến trễ chút."

      "Cũng đúng." Lão Phật Gia vuốt cằm, cảm thấy vẫn còn thiếu ít người, lại hỏi:"Hai Cách Cách kia đâu?"

      Hoàng Hậu tiếp:"Chỉ sợ xuất cung vẫn còn chưa trở về."

      "Còn ra thể thống gì?" Lão Phật Gia gầm lên tiếng,"Chẳng lẽ hoàng đế cũng quản sao?"

      Hoàng Hậu giải thích:"Kỳ Hoàng Thượng cho bọn họ kim bài, cho phép các nàng mỗi tháng có thể xuất cung ba lần."

      "Hừ!" Lão Phật Gia hừ lạnh tiếng," hoàng hoa khuê nữ há có thể xuất đầu lộ diện như vậy, Hoàng Hậu chẳng lẽ ngươi cũng mặc kệ quản sao?"

      Hoàng Hậu cười khổ:"Nô tì rất muốn quản, đáng tiếc, Hoàng Thượng rất dung túng các nàng, nô tì có lòng mà đủ lực."

      Vừa nghe vậy, Tình Nhi lập tức vui vẻ, xem ra đêm nay có trò hay để nhìn. Vẫn là Hoàng Hậu ra trận! Có Hoàng Hậu, có não tàn, ngày ngày nhàm chán!

      "Chờ hoàng đế đến, ai gia với ."

      Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, tiếng cười sang sảng của hoàng đế truyền vào:"Hoàng ngạch nương, người muốn gì với con vậy?"

      Mọi người nhìn thấy bóng dáng minh hoàng, đều đứng dậy, hướng hoàng đế hành lễ. Đợi nghe được "Miễn lễ", mới lần nữa trở lại chỗ ngồi.

      "Hài nhi thỉnh an Hoàng nghạch nương." Càn Long khom người cười, hướng lão Phật Gia hành lễ.

      Lão Phật Gia thấy con, cao hứng :"Mau ngồi xuống ."

      "Vâng." Càn Long ngồi xuống, phát thiếu Tiểu Yến Tử cùng Tử Vi, hỏi,"Tiểu Yến Tử cùng Tử Vi như thế nào có tới?"

      Lão Phật Gia nghe đến hai nàng, cơn tức giận vừa mới biến mất lại bùng lên:"Hoàng đế, sao con lại quan tâm, nữ hài tử mà lại biết lễ nghĩa như vậy, lại để cho trưởng bối chờ các nàng?"

      Càn Long phụ họa đáp lời:"Hoàng ngạch nương đúng, con biết."

      "Vậy con nên quản thế nào đây?" Nàng còn tính buông tha , dù sao, lễ nghi trong cung, thể để bị hủy trong tay các nàng.

      Càn Long cười sang chuyện khác:"Hoàng ngạch nương, tại là thời gian dùng bữa tối, ăn xong lại tiếp cũng muộn."

      "Cũng được." Lão Phật Gia gật đầu ,"Mọi người mau ăn , cần chờ các nàng nữa."

      "Đúng rồi, về sau nếu hoàng đế có thời gian quản, Hoàng Hậu ngươi liền trợ giúp." Lão Phật Gia lại bổ sung câu.

      Hoàng Hậu :"Dạ, nô tì lĩnh mệnh."

      Vừa ăn được chút, nghe thái giám thủ vệ tuyên bố: Tiểu Yến Tử cùng Tử Vi đến, Tình Nhi nhất thời kích động vô cùng, trò hay rốt cục trình diễn.

      Hai người mặc sườn xám của Cách Cách, cung kính hành lễ quỳ an:"Tiểu Yến Tử, Tử Vi thỉnh an Lão Phật Gia, Lão Phật Gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

      Hai nàng cúi đầu, đồ trang sức cẩn thận va vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.

      Tình Nhi vừa thấy, thiếu chút nữa nhịn được phá lên cười thành tiếng. Quả nhiên, nhân vật chính vừa lên trận, hiệu quả hưởng ứng phi thường.

      Lão Phật Gia giận dữ:"Nhìn bộ dáng hai người các ngươi , nào có chút lễ nghi của Cách Cách?"

      Tử Vi cùng Tiểu Yến Tử nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc, cũng dám thở mạnh.

      "Hoàng ngạch nương, hai vị Cách Cách này sinh ra ở dân gian, lớn lên cũng ở dân gian, đối với quy củ hoàng cung tất nhiên là biết, xin người cho con chút thời gian, con dạy các nàng thành Cách Cách khiến người vừa lòng." Càn Long cười hướng lão Phật gia góp lời,"Bây giờ cứ để các nàng ăn cơm trước, vẫn còn nhiều thời gian."

      Cơn giận của Lão Phật Gia tiêu tan ít:"Niệm tình các ngươi là vi phạm lần đầu, lần sau được viện lý do này nữa, nếu cho dù có hoàng đế cầu tình cũng vô dụng. Lại đây ngồi ."

      "Ở đó thất thần làm gì? Còn mau tạ ơn." Càn Long mang theo ý giận thúc giục .

      "Tạ Lão Phật Gia ân điển." Hai người đứng dậy, cẩn thận đến chỗ ngồi.

      đúng là rất thú vị, con hay hơn so với xem TV. Về sau a về sau, những ngày như vậy khẳng định thể thiếu, ha ha ~~

      Tuồng miễn phí, nàng phải hảo hảo nắm chắc. Bằng , phụ lòng ông trời cho nàng xuyên đến thế giới Hoàn Châu Cách Cách!

      Ăn cơm xong, Càn Long còn có việc phải trước, những phi tử còn lại thấy hoàng đế rời , cũng buồn ở lại, đều tìm lý do lui xuống.

      Tiểu Yến Tử cũng muốn rời , bất quá, nàng biết phải thế nào, lại sợ sai, ngừng nháy mắt với Tử Vi. Tử Vi ngầm hiểu, cười mở miệng :"Lão Phật Gia sắc trời còn sớm, vì quấy rầy ngài nghỉ ngơi, con cùng Tiểu Yến Tử xin phép cáo lui trước."

      Tử Vi vậy, Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ liền cũng phải theo về. Lão Phật Gia cười lạnh tiếng:"Tử Vi và Tiểu Yến Tử lưu lại, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, các ngươi trước ."

      "A?" Vĩnh Kỳ Nhĩ Khang sắc mặt cứng đờ, tự nhiên sinh ra dự cảm bất hảo, màn vừa rồi đủ run sợ, tại Lão Phật Gia mình lưu lại các nàng, biết các nàng còn có vận khí may mắn như vừa rồi ?

      "Yên tâm." Lão Phật Gia nhìn thấy vẻ mặt bọn họ, tức giận ,"Ai gia phải lão hổ, ăn thịt các nàng."

      Hai người bất đắc dĩ, đành phải lui ra ngoài trước.

    4. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 3

      Sau khi người , Lão Phật Gia vẻ mặt uy nghiêm mở miệng:"Có biết vì sao ai gia lưu các ngươi lại ?"

      Tiểu Yến Tử cùng Tử Vi lắc đầu.

      "Tiểu Yến Tử, ai gia đặc biệt cho ngươi, hôn của ngươi cùng Vĩnh Kỳ phải hoãn lại."

      Tiểu Yến Tử kinh hãi, nổi trận lôi đình:"Vì cái gì?"

      Tử Vi thấy thế, chạy nhanh lại bịt miệng nàng, giọng khuyên nhủ:"Tiểu Yến Tử, đừng nóng vội, trước hết nghe Lão Phật Gia xong ."

      "Nhìn xem ngươi thành cái dạng gì?" Lão Phật Gia quát lớn,"Ai gia còn chưa hủy bỏ hôn ước của các ngươi."

      Tiểu Yến Tử cố nén tức giận, tình nguyện ngồi xuống, rầu rĩ :"Vừa rồi là Tiểu Yến Tử thất lễ, còn thỉnh Lão Phật Gia thứ tội." Dừng chút, lại ,"Lão Phật gia vì sao lại như vậy?"

      "Đầu tiên, hoàng gia là nơi chú ý cấp bậc lễ nghĩa, mà ngươi chút quy củ cũng đều hiểu. Tiếp theo, con dâu hoàng gia phải tài đức vẹn toàn, mà ngươi cái gì cũng biết." Lão Phật Gia trần thuật thực tàn khốc,"Chỉ bằng hai điểm này, ngươi liền xứng với Vĩnh Kỳ."

      Tiểu Yến Tử bị đả kích, uể oải như gà trống thua trận, lại như nghĩ đến cái gì, vội la lên:"Nhưng, Vĩnh Kỳ thích ta, ta cũng thích Vĩnh Kỳ, chẳng lẽ như vậy chúng ta cũng thể ở cùng nhau?"

      Lão Phật Gia cười lạnh:" tại thích, có nghĩa là ngày sau còn thích. Huống hồ, hoàng tử đều là ba vợ bốn nàng hầu, ngươi chấp nhận được sao?"

      "Ta......" Tiểu Yến Tử á khẩu trả lời được.

      Tình Nhi yên lặng ngồi bên, lẳng lặng nghe, nhìn vẻ mặt Tiểu Yến Tử bộ dáng cực kỳ bi ai, khỏi thở dài tiếng. Tuy rằng, ở đại, sau khi xem qua phim, Tiểu Yến Tử quả có não tàn chút, nhưng, tốt xấu gì người ta cùng Vĩnh Kỳ cũng là cặp tình nhân, tục ngữ , ninh sách mười tòa miếu, hủy môn thân. Hôm nay giáo huấn cũng kém nhiều lắm, vẫn còn nhiều thời gian.

      Có thể ngược người chút đương nhiên là lạc thú hoàn hảo, dù sao cũng có vấn đề gì, ta cũng phải là thánh mẫu nhân hậu?

      Tình Nhi lúc này mở miệng:"Lão Phật Gia, Ngũ a ca cùng Tiểu Yến Tử là lưỡng tình tương duyệt, ngài luôn luôn nhân từ, cũng thể nhìn người hữu tình gặp cảnh chia rẽ, tuy rằng tại phù hợp làm con dâu hoàng gia, nhưng, nàng còn trẻ, có thể chậm rãi bồi dưỡng, tin tưởng ngày sau, làm ngài vừa lòng."

      Lão Phật Gia nhìn về phía Tình Nhi, suy nghĩ chút, :"Cũng đúng." Lại bổ sung ,"Tiểu Yến Tử, ai gia chỉ cho ngươi năm thời gian, nếu ngươi còn thể đạt tới cầu, đến lúc đó, đừng trách ai gia cho ngươi cơ hội."

      Tiểu Yến Tử cam lòng :"Dạ, tạ Lão Phật Gia ân điển." Trong lòng sớm đem nàng mắng tới ngàn biến vạn biến.

      Lão Phật gia đem tầm mắt chuyển tới người Tử Vi:"Tốt lắm, xong chuyện Tiểu Yến Tử, đến ngươi Tử Vi."

      Tử Vi nghi hoặc, đôi mi thanh tú chớp chớp:"Con?"

      "Ai gia biết, ngươi cùng Nhĩ Khang lưỡng tình tương duyệt, bất quá, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu thực bình thường."

      Tử Vi thấp thỏm lo âu :"Lão Phật Gia, những lời này của ngài là có ý gì?"

      Lão Phật Gia cười :"Ý mặt chữ."

      "Chẳng lẽ, ngài định......" Tử Vi liếc mắt nhìn Tình Nhi cái,"Để cho Tình Cách Cách gả sang đây?"

      Tình Nhi vừa nghe, nhất thời muốn phun máu, bộ dáng nguyên bản luôn bình tĩnh như nước xuất vết rách, may mắn Lão Phật Gia kịp thời trả lời, giải trừ lo lắng của nàng.

      "Yên tâm, phải Tình Nhi."

      "Vậy là ai?" Tử Vi vội vàng truy vấn.

      "Hải Ninh Trần phủ, Nhược Cầm."

      Nghe vậy, Tình Nhi thầm nghĩ ,oh my ladygaga!

      Như thế nào lại biến thành như vậy?

      Tử Vi trầm mặc, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy bi thương, tinh mâu hàm nước mắt.

      "Lão Phật Gia, ngươi như thế nào có thể như vậy?" Tiểu Yến Tử rốt cuộc nhịn được, lạnh giọng chất vấn. làm khó dễ nàng, tại ngay cả Tử Vi cũng buông tha, đừng tưởng rằng nàng dễ khi dễ.

      "Tiểu Yến Tử, thỉnh chú ý ngôn hành cử chỉ." Tình Nhi hợp thời mở miệng. Tiểu Yến Tử là vãn bối, nhưng lại vô lễ đối với lão giả như thế, hiểu lễ phép, cho dù nàng muốn giúp cũng giúp được.

      "Ta --" Tiểu Yến Tử chán nản, trực tiếp đứng dậy, lôi kéo Tử Vi còn thương tâm ra ngoài.

      Tình Nhi còn muốn kêu tiếng, lại bị Lão Phật Gia ngăn trở.

      "Tình Nhi, đừng để ý tới các nàng. Sau ngày này, bọn họ quá."

      Tình Nhi mặt lộ vẻ nghi hoặc:"Lão Phật gia, ý ngài là?"

      Lão Phật Gia rũ bỏ uy nghiêm vừa rồi, cười :"Được rồi, đừng tới các nàng, tại ai gia mang người tới gặp con." xong, lập tức phái người gọi lại đây.

      Trong gian phòng tại Từ Ninh Cung, Vân Hằng khuôn mặt trầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng sáng tỏ, rơi khuôn mặt , càng phát ra vẻ lạnh lùng.

      Cha mẹ mỗi ngày luôn thúc giục thành hôn, nhưng, trong lòng lại định thành hôn sớm như vậy. Tuổi trẻ hào hoa phong nhã, muốn ra ngoài thế giới xông xáo phen, tôi luyện phen.

      Lão Phật Gia là tỷ tỷ của tổ mẫu nàng, bởi vậy mẫu thân mới có thể năn nỉ Lão Phật Gia thay tìm mối hôn nhân tốt.

      Lão Phật Gia thực sảng khoái đáp ứng, vì để cho vừa lòng, Lão Phật Gia tự mình làm chủ cho tiến cung. biết được, đối tượng mà Lão Phật Gia muốn chỉ hôn cho Cách Cách tên "Tình Nhi", đúng là người hôm nay gặp, đây là sau đó hỏi cung nữ đưa trở về mới biết được.

      Đối với người hôm nay vừa gặp, nàng ra rất đẹp, cả người tản ra khí chất lạnh nhạt, bất quá, cũng có nhất kiến chung tình. đối với nàng, chỉ có thể chán ghét.

      Về phần hôm nay giả dạng thành bộ dạng nhu nhược như vậy, hoàn toàn là để cấp cho nàng ấn tượng tốt, thử hỏi Cách Cách được chiều chuộng ai lại hy vọng trượng phu của chính mình hùng uy vũ?

      Huống hồ, mới vừa trải qua cơn bệnh nặng, tuy rằng tốt, nhưng cũng lưu lại bệnh căn, có Cách Cách nào lại nguyện ý gả cho con ma bệnh?

      Hết thảy đều là biểu giả dối, hy vọng "Tình Nhi" Cách Cách kia "buông tha" !

      Chờ tất cả mọi chuyện đều xử lý thỏa đáng, liền trường kiếm tiêu dao mà .

      Như vậy, vừa làm mất mặt mũi của Lão Phật Gia, vừa liên lụy cha mẹ, mà cũng có thể tiêu dao khoái hoạt.

      "Cốc Cốc" Tiếng gõ cửa vang lên, thanh của thư đồng A Tứ truyền đến:"Thiếu gia, Lão Phật Gia phái công công đến thỉnh ngài qua."

      Thu hồi suy nghĩ, :" trả lời công công, ta lập tức qua."

      Ánh trăng liêu nhân, thản nhiên thanh huy sái mãn. Vân Hằng con đường đá, khoảng cách ràng rất gần, nhưng cũng lại xa như thế.

      Mọi con đường luôn có điểm cuối, cho dù nguyện ý thế nào nữa, vẫn tới chính sảnh Từ Ninh Cung.

      vào chính điện, Vân Hằng khiêm tốn có lễ thỉnh an Lão Phật Gia:"Vân Hằng bái kiến Lão Phật Gia, Lão Phật Gia cát tường."

      Lão Phật Gia cười , chỉ vào vị trí bên cạnh Tình Nhi:"Miễn lễ, Vân Hằng, đến bên kia ngồi ."

      Vân Hằng theo lời, ngồi xuống bên cạnh Tình Nhi, khuôn mặt tuấn tú khỏi đỏ lên, khẩn trương bất an.

      thể thừa nhận, nam nhân này ngây thơ, ta còn chưa có phản ứng, đều làm trước. Xem ra, đây là nam chính trong lời Lão Phật Gia, thể thừa nhận, rất đẹp! Nhưng dù sao hôm nay cũng gặp qua, có gì đặc biệt kinh hỉ.

      Lão Phật gia mặt mày mỉm cười nhìn về phía Tình Nhi:"Tình Nhi, con cảm thấy cháu trai Vân Hằng của ai gia như thế nào?"

      Tình Nhi ra vẻ thẹn thùng:"Này phải như thế nào đây?" Bộ dáng thục nữ, ngụy trang chút.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4

      Lão Phật Gia nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tình Nhi, ý cười càng đậm:"Tình Nhi, chẳng lẽ người tuấn mỹ như thế, con lại có cảm giác gì sao?"

      Tình Nhi sẳng giọng:"Lão Phật Gia -- chẳng lẽ ngài muốn sớm đem Tình Nhi gả ra ngoài sao?"

      "Đương nhiên phải." Lão Phật Gia thở dài,"Chỉ là ngày nào đó con cũng phải lập gia đình, ai gia vừa lúc có thời gian, chuẩn bị tốt cho tương lai của con."

      "Lão Phật Gia?" Tình Nhi trong lòng trận cảm động.

      "Được rồi, ai gia muốn am ni niệm kinh, các con chậm rãi tán gẫu." Nàng xong, được cung nữ nâng đỡ, nhàng chậm chạp ra ngoài.

      Tình Nhi còn muốn gì đó, nhưng nhìn bóng dáng xa, trước đành phải nuốt lời vào trong bụng.

      Cả phòng yên tĩnh.

      Tình Nhi biết phải tán gẫu gì với người chỉ mới gặp qua lần, mà cũng định mở miệng, bởi vậy, thực dễ dàng tẻ ngắt.

      lâu sau, Tình Nhi đánh vỡ yên tĩnh:"Công tử?"

      Vân Hằng giương mắt nhìn nàng, khiêm tốn :"Tại hạ Vân Hằng, Cách Cách có thể trực tiếp gọi tên của ta."

      Lần đầu tiên bị người ngó lơ, Vân Hằng thực thoải mái, nhưng là tu dưỡng tốt, làm cho che dấu rất khá.

      "Ngượng ngùng." Tình Nhi xin lỗi . Tuy rằng rất đẹp, bất quá, lại phải thể loại nàng thích, nàng thích nam nhân phải thực mạnh mẽ. Người này vừa nhìn, thấy chính là tiểu tức phụ chịu ngược, người như thế, nàng còn định nhớ kỹ , càng đừng là gả cho.

      "Vân Hằng, huynh có người thân cận?" dễ nhìn như vậy, hẳn là được rất nhiều người thích mới đúng, như thế nào lại chạy đến hoàng cung này tìm người? Có số việc, vẫn trước phải hiểu biết ràng, ngày sau còn có thể gạt bỏ ý định đem mình gả cho của Lão Phật Gia.

      Vân Hằng thoáng trầm tư chút, :"Có." Đây đều là do ngạch nương ép !

      " có hồng nhan tri kỷ chưa?"

      Vốn định thốt ra " có", nhưng sau khi suy nghĩ, Vân Hằng lại :"Có, hơn nữa còn có rất nhiều." chính là muốn làm cho nàng cảm thấy tên hoa hoa công tử, thử nghĩ xem, Lão Phật Gia sủng ái Tình Cách Cách đến vậy nào có thể coi trọng người như thế? Đến lúc đó, nàng muốn, Lão Phật Gia tự nhiên hủy bỏ ý niệm trong đầu, sau khi mọi chuyện kết thúc, mình tìm lý do hợp lý để rời .

      Hy vọng có thể như thế!

      Vừa nghe vậy, Tình Nhi lại có hứng thú đối với , nàng ghét nhất người chần chừ, nam nhân hoa tâm. Tốt lắm, đạt được kết quả mình mong muốn, ngày mai liền với Lão Phật Gia.

      Tình Nhi cố nén vui sướng trong lòng, tiếp tục hỏi:"Vân Hằng, có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, tại sao lại thú các nàng, làm gì phải ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành?"

      "Ta cũng muốn." Vân Hằng thở dài tiếng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bất đắc dĩ."Nhưng ngạch nương cùng a mã cho phép."

      Nghe vậy, Tình Nhi cũng có thể tự hiểu, người nhà giàu luôn ghét bỏ nữ tử xuất thân nghèo khổ, bằng có câu chuyện của bé lọ lem.

      " biết Tình Cách Cách thích nam tử như thể nào?" Vân Hằng đột nhiên hỏi, biết người biết ta mới có thể thắng lợi.

      "Ta sao?" Tình Nhi giảo hoạt cười, hỏi lại,"Vậy Vân Hằng huynh muốn thú nữ tử như thế nào?" Kỳ , Tình Nhi rất muốn hỏi, huynh muốn gả cho nam tử như thế nào. rất thích hợp làm tiểu thụ đam mỹ.

      Bị nàng hỏi ngược lại như vậy, khuôn mặt tuấn tú lại lập tức đỏ ửng.

      "Tục ngữ , cưới vợ thú hiền, đương nhiên là nữ tử ôn lương thành thạo."

      đúng là đứa dễ thẹn thùng, có thể so với tiểu thư khuê các. biết về sau, là vị nữ tử nào có "phúc khí" gả cho , đêm động phòng biết làm sao để trải qua?

      "Tình Cách Cách, đến phiên trả lời." Vân Hằng giọng nhắc nhở.

      "Ách......" Tình Nhi suy nghĩ chút, cong môi cười,"Ta thích nam tử giống như Vân Hằng công tử vậy, dịu dàng tao nhã."

      Vừa nghe vậy, khuôn mặt dưới ánh nến hồng đến độ xuất huyết, Vân Hằng cứng ngắc :"Vì sao? ngại ta hoa tâm sao?"

      Tình Nhi sang sảng đáp:"Đương nhiên ngại, điều này chứng minh huynh rất có nhân duyên với nữ nhân, về sau có chúng tỷ muội chiếu cố, ta cũng được thoải mái chút, phải sao?"

      Rối loạn, rối loạn, thể tưởng được Tình Cách Cách này ra bài hoàn toàn ấn theo lẽ thường, ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt tinh thuần, trong sáng của nàng, nghĩ nàng hẳn là cố ý. Nữ nhân đều hay ghen tị, có nữ tử nào lại thèm để ý trượng phu của chính mình hoa tâm?

      Thấy trầm mặc hồi lâu, Tình Nhi cũng lười tái đấu với :"Được rồi, vừa nãy là ta giỡn với huynh thôi."

      Quả thế, dám đùa cợt , tốt lắm!

      Vân Hằng đạm thanh :" sao."

      Tình Nhi cười đề nghị :"Vân Hằng công tử, bằng ta mang huynh dạo quanh Từ Ninh Cung?"

      Ngồi ở chỗ này, đều có thủ đoạn đùa giỡn , vẫn nên ra ngoài mới tốt.

      Vân Hằng có chút chối từ:"Này, sợ là tiện." thể tưởng tượng được Tình Cách Cách lại chút ngăn cách như thế, dám cùng nam tử ở chung chỗ vào buổi tối, chút cũng biết xấu hổ, thành kiến của đối với nàng lại càng them sâu.

      " sao, Lão Phật Gia có lẽ còn muốn như vậy?"

      "Vậy được rồi."

      Trời tối gió mát, đèn Lưu Ly phát ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu vào người cả hai. Nữ tử mỉm cười thản nhiên, nam tử còn lại là vẻ mặt kích động.

      Nữ tử cười hỏi:"Làm sao vậy?"

      Nam tử đáp:" có gì."

      Nữ tử tin:" ?"

      Nam tử kiên định :" ."

      "Vậy huynh khẩn trương cái gì?"

      "Ta......" Nam tử nghẹn họng, im lặng chống đỡ.

      Tình Nhi ở trong lòng cười văng, nam nhân này rất mảnh mai, dạo buổi tối cũng sợ hãi, biết, trước kia làm thế nào sống đến tận bây giờ?

      Tốt lắm, tại trừ bỏ não tàn, lại tới thêm tiểu tức phụ bị khinh bỉ, có ngày nào được tự nhiên a!

      Yên tĩnh lâu sau, Vân Hằng bỗng nhiên :"Thời gian còn sớm, chúng ta trở về ."

      "Được rồi." Quả thời gian còn sớm, ở cổ đại nàng hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm,"Ta đưa huynh về."

      Nam tử cự tuyệt:" cần."

      "Huynh thể cự tuyệt." chưa dứt lời, Tình Nhi muốn lôi kéo trở về.

      Được rồi, nếu uất ức, liền tiếp tục uất ức .

      Vân Hằng tùy ý Tình Nhi lôi kéo, thẳng đến cửa phòng mới dừng lại.

      "Đa tạ, Tình Cách Cách."

      " cần khách khí, về sau có gì khó khăn, nhớ tới tìm ta."

      " trở về , bằng Lão Phật Gia lo lắng."

      "Được rồi, tái kiến." Tình Nhi nhàng về, chờ mong ngày mai nhóm não tàn lại gặp phải việc gì khôi hài, đến lúc đó, nàng phải đến xem đầu tiên.

      Nhìn bóng dáng Tình Nhi xa, Vân Hằng có chút đăm chiêu. Trải qua đơn giản trao đổi đêm nay, biết nàng là nữ tử thích hài hước, thích xem diễn. Cùng nàng ở chung, cũng biết là có gì tốt.

      "Thiếu gia?" Thư đồng Vân Mẫn theo từ , cùng Vân Hằng lớn lên nhìn thấy thiếu gia nhà mình ngẩn người lâu, nhịn được mở miệng nhắc nhở, lần này tăng thêm lượng.

      Thu hồi suy nghĩ, Vân Hằng nhìn về phía Vân Mẫn:"Chuyện gì?" Khuôn mặt lạnh lùng, phượng mâu thâm thúy, nào có bộ dạng yếu đuối như vừa rồi?

      "Ngài có phải là thích vị Cách Cách xinh đẹp kia rồi ?" Vân Mẫn cười trêu ghẹo, thiếu gia luôn luôn ham nữ sắc, tại lại nhìn chằm chằm nương lâu, đúng là cây vạn tuế cũng nở hoa rồi, uổng công lão gia phu nhân phen khổ tâm a.

      Bị Vân Hằng hung hăng trừng mắt liếc cái, Vân Mẫn lập tức thu hồi vẻ mặt ngả ngớn, cẩn thận theo sau thiếu gia vào phòng.
      hangk7a @gmail.com thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :