Cuộc sống nếu mãi như lúc ban đầu - Ngu Lãnh Noãn

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Khi trưởng thành, ta cuối cùng cũng hiểu: Sinh ra ở Tiền Đường, lớn lên nơi bờ Tây Hồ đối với người phụ nữ mà có lẽ là loại bất hạnh.

      1.

      Mẹ ta , khi ta ba tuổi bà ấy đưa ta đến Linh Tự bên bờ Tây Hồ lễ tạ thần. Trong chánh điện yên lặng như tờ, nam thanh nữ tú thành kính cầu nguyện, đột nhiên ta bật khóc nỉ non làm mọi người chú ý. Lúc này, sư trụ trì nghe tiếng mà bước đến, chắp tay hình chữ thập, thi lễ với mẹ. Khi ánh mắt hiền từ, ấm áp của người nhìn chăm chú vào ta, ta từ từ bình tĩnh lại. Người quan sát lâu cuối cùng lắc đầu cái, thở dài. Mẹ hỏi hết lần này đến lần khác người mới chậm rãi mấy chữ: “Đứa này, trong mệnh có số kiếp.” rồi chịu thêm lời nào.

      Nghe xong, mẹ đột nhiên nở nụ cười buồn, bà : “Con người lúc còn sống, người nào có kiếp số đây? Bình an hay bình an, cũng chỉ là mọi người tự mình lựa chọn thôi.” Bà khẽ vuốt tóc ta, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Đó là buổi sáng mùa xuân, chim hót líu lo, hạnh hoa ngậm sương, dương liễu lồng khói.

      ngờ vài ngày sau ta liền ngã bệnh. Tiết thanh minh ngày đó, ta còn hăng hái tràn trề cùng Tố Lan đạp thanh bên bờ Tây Hồ, trời cao đủ loại diều bay rập rờn trong gió, đám con nít cài đầy hoa dại chơi trò đuổi bắt thảm cỏ, những cùng tuổi ta len lén nhìn nhau thỉnh thoảng lại cười ngượng ngùng. Nước hồ đẹp, giống như khối ngọc hổ phách trong suốt, tựa như giọt lệ của ai đó ngàn năm trước. Ta đột nhiên nhớ lại câu thơ trong Kinh Thi “Vạt áo xanh xanh, lòng ta nhớ hoài.”

      Nhưng sau khi trở về, ta liền bệnh dậy nổi. Mẹ ta có phải lúc dã ngoại chạm vào thứ gì đó ? Vì thế trước khi ta cập kê tháng trong nhà liền thu xếp mời đạo sĩ trừ ma. Bụi bay khói lượn khắp nhà, thanh leng keng vang dội, náo nhiệt.

      2.

      ra bệnh của ta phải vì những thứ quỷ hồn ma ám kia mà là bởi vì người nam nhân. Ta vẫn còn nhớ như in thanh của : “Tử Chân…”

      Ngày đó từ Tây Hồ trở về, Tố Lan cùng ta ngồi trong kiệu len lén mà vén lên góc mành để nhìn cảnh vật bên ngoài, vừa khéo lại nhìn thấy thôn nữ trẻ khéo léo dùng nhánh liễu mà đan thành những cái rỗ tinh xảo lại còn chất đầy hoa tươi trong đó rao hàng ven đường. Ta vội vàng bảo Trương bá dừng kiệu, lôi kéo Tố Lan chạy về phía ven đường.

      Bất chợt xuất , níu chặt quần áo của ta, gọi ta là Tử Chân. Ta bị dọa sợ, cuống quít lùi về sau mấy bước vẫn nhất quyết tha mà đuổi tới, đầu ngón tay chạm vào da thịt ta như trận gió khô nóng lại ấm áp, ôn nhu mà lướt qua. Ta giương mắt nhìn , tầm mắt chạm phải đôi mắt tựa như ta thấy được nước hồ trong vắt, trong nước lại như có ngọn lửa thiêu nồng cháy, mãnh liệt. khẽ kêu: “Tử Chân, Tử Chân…”

      may là Trương bá chạy đến kéo ra với ta phải là Tử Chân. Ta ràng thấy được trong đôi mắt ngọn lửa mãnh liệt kia trong phút chốc lụi tắt chỉ còn chứa đau thương, còn có tuyệt vọng giống như nhìn người mình biến mất trong sóng to gió lớn mà bản thân lại bất lực thể làm gì.Cỗ kiệu của ta xa nhưng vẫn còn ngơ ngác đứng đó, hồn bay phách lạc thơ thẩn nhìn xung quanh.

      Đêm hôm đó, ta trằn trọc giường tài nào ngủ được. Khoác áo đứng trong sân, đêm lạnh như nước gió thoảng qua tựa như có người kêu bên tai: “Tử Chân, Tử Chân.” Ta thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người kia xuyên qua sợi tóc ta. Áo biết lúc nào rơi mặt đất, trăng sáng rơi xuống, sương phủ dày đặc. Ta nghĩ nghĩ lại Tử Chân là như thế nào? Câu chuyện của bọn họ là như thế nào? Ngày hôm sau, ta liền bị bệnh.

      3.

      Chờ khi sức khỏe ta tốt lên ngày ta cập kê gần ngay trước mắt. Mẹ ta mang chút mừng rỡ mà : “ Kiếp nạn này cuối cùng cũng qua.” Bà đưa cho ta cây trâm phỉ thúy màu xanh biếc sáng ngời là của bà ngoại tặng cho bà. Bà vấn tóc cho ta, lấy trâm phỉ thúy cài lên, suy nghĩ chút rồi : “Con , con trưởng thành.” Còn : “ Sau này nên học những thứ thơ từ kia, phải học ít nữ công.” Tố Lan len lén : “Ý của phu nhân là để cho tiểu thư lập gia đình a!”

      Ta đuổi theo đánh nàng, hiểu sao trước mắt lại ra ánh mắt đau thương của người nam nhân kia phảng phất như cả sinh mệnh đều giao phó ra ngoài. Lòng của ta đột nhiên rung động.

      nghĩ tới, ta lại gặp lần thứ hai. Tố Lan cho ta biết người kia đứng bồi hồi ngoài cửa rất nhiều ngày. Trương bá liên tục giải thích với ta phải Tử Chân, ta là tiểu thư Chu phủ. Nhưng vẫn chưa chết tâm, chưa từ bỏ ý định. Tố Lan cười: “Tiểu thư, ta thấy là muốn gặp mặt tỷ lần.” Trong lòng ta hoảng hốt: “Gặp ta? Thấy ta xong rồi làm sao? Ta cũng đâu phải là Tử Chân gì đó.”

      Suốt buổi chiều, ánh mắt đau thương của vẫn luôn trước mắt ta muốn nhưng lại thành lời. Chạng vạng tối Tố Lan vẫn cứ ở đó. Ta : “Muội ra với ta phải là Tử Chân, hãy . Để chuyện này phiền tới bà lớn liền có rắc rối to.” Tố Lan gật đầu rời . Ta lại nhịn được mở miệng: “Muội thử xem, câu chuyện của là như thế nào?” Tố Lan cười sâu sắc.

      4.

      lâu sau, Tố Lan đem chuyện xưa của kể cho ta nghe. như ta nghĩ, phải là câu chuyện tình đôi nam nữ chia tay nhau hai mắt đẫm lệ, cũng phải câu chuyện tình đau khổ triền miên.

      tên là Mạnh Tử An, cha mẹ mất sớm. Tử Chân là em , cho là có thể cùng em nương tựa lẫn nhau mà sống qua ngày trong cái thời loạn này dù cho có nghèo hèn như cỏ như bùn. Nhưng buổi tối ra ngoài làm công chưa về, em bị quân Kim làm nhục, có người nàng nhảy xuống hồ tự vẫn, có người nàng chết dưới lưỡi kiếm quân Kim…tung tích . Vì vậy ngày đêm tìm kiếm cho đến khi tới Tiền Đường.

      Nghe xong câu chuyện ta nhàng thở dài: Tổ chim bị phá, trứng có thể an toàn sao?” Tố Lan hỏi: “Tỷ gì vậy?…” ta nữa. Nàng lại : “ người đáng thương.” Trước mắt ta lại ra ánh mắt đau thương muốn chết kia của .
      B.Cat, sanone2112Chris thích bài này.

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      5.

      Đảo mắt mà năm mới.Trước tết nguyên tiêu ngày, Tố Lan nhìn ta mấy lần muốn lại thôi, ta dùng ánh mắt thăm dò nàng. Nàng hỏi dò: “ Tiểu thư, người còn nhớ Mạnh Tử An ? Câu như cây kim vô hình đâm vào da thịt ta, kinh hồn bạt vía. “ muốn gặp mặt tỷ lần nữa.” Ta cụp mắt xuống, . “Tỷ gặp chẳng còn cơ hội nữa. Tháng giêng này, tòng quân. muốn trả thù cho em .” “Muội gặp ?” Ta nghi ngờ hỏi. Nàng đỏ mặt gật đầu cái: “Muội thấy rất đáng thương. chuyến này chưa biết sống chết ra sao?” Ta đứng lên, soi gương rồi sửa sang lại búi tóc, trong lòng như thiên quân vạn mã giày xéo. Mà ta chỉ là “À” tiếng cũng chưa hay . Tố Lan biết điều đẩy cửa ra ngoài.

      Mặc dù chiến tranh cả góc trời nhưng dường như ảnh hưởng chút nào tới tâm trạng vui chơi hăng hái của mọi người. Năm nay hội đèn lồng vẫn như cũ, sáng lạn rực rỡ, biển người như dệt cửi. Ta với Trương bá ở phía sau: “Trương bá chúng ta tự là được rồi, bá cần theo.” Trương bá tưởng ta muốn nhà xí nên vội vã gật đầu. Ta kéo theo Tố Lan xuyên qua đám người. Tố Lan dường như hiểu ý ta, im lặng dẫn ta về phía trước.

      Dưới bóng cây liễu cao to chính là người nam nhân tên Mạnh Tử An. Ta cúi đầu . lên tiếng, giọng từng vang lên trong giấc mộng của ta vô số lần. chuyên lần trước là đường đột, lần nàu muốn gặp mặt Tiểu thư là tạm biệt hai là giãi bày tâm trong lòng. Ta lo lắng ngẩng đầu nhìn vào mắt , có đau thương ngày ấy chỉ có kiên định, nhẫn nhục, chịu đựng. Trầm mặc tựa như nước hồ tĩnh lặng kia, gió, sóng. lúc sau, xin ta chú ý giữ gìn sức khỏe. Mãi lúc sau, ta : “Ngươi trở về sao?” trầm ngâm hồi lâu, có bởi vì như vậy chính là hứa hẹn, cũng bởi vì cũng nhẫn tâm. Từ vẻ mặt của , ta hiểu tất cả. Vừa lúc đó, cây trâm phỉ thúy tóc ta bỗng dưng rơi xuống đất, gãy làm hai đoạn. Ta và ngơ ngác nhìn nhau.

      Ta với Tố Lan đứng đó xa: “Chúng ta trở về thôi, Trương bá chờ sốt ruột rồi.” Ta nhàng xoay người cũng thèm quay đầu nhìn lại, cũng hề lời tạm biệt nhưng ta cảm nhận được ánh mắt của tiễn ta rất xa. Mấy ngày sau, Mẹ hỏi ta: “Cây trâm đâu rồi?” “Gãy rồi.” “Vậy nửa của nó đâu rồi?” “Đánh mất rồi.” Bà hờn giận : “ Lớn như vậy mà còn nghịch phá, sau này đến nhà chồng làm sao?” Ta ta lấy chồng.

      6.

      còn tin bình an của Mạnh Tử An. Ta thường xuyên vỗ về nửa cây trâm Phỉ Thúy kia, suy nghĩ bay rất xa về nơi xa xăm nào đó mà chính ta cũng biết là nơi nào. Mùa hè sau đó lâu, Tố Lan lấy chồng. Nàng tới tạm biệt, khóc đến lê hoa đái vũ, trước lúc chia tay vài lần ngập ngừng muốn nhưng do dự cuối cùng vẫn . Ta an ủi, vỗ vỗ gương mặt nàng. Lập gia đình tựa như số phận chung của tất cả nữ nhân.

      Cha mẹ vì hôn của ta mà lo lắng, người tới cửa cầu hôn rất nhiều mà ta chỉ câu, ta lấy. lấy. Trận tuyết đầu đông tan, Tố Lan đến thăm ta, nàng mang thai, nàng chồng nàng đối xử với nàng rất tốt nhưng ta vẫn đọc được vẻ ảm đạm, buồn bã sau trong lòng nàng. Ta : “Tố Lan, nếu như tốt với muội, muội hãy cho ta biết, dù sao ta cũng tiếng cho muội.” Nàng đột nhiên khóc trong lòng dùng dằng: “Tiểu thư, phải vậy, đối xử với ta rất tốt, mà là Mạnh Tử An.” Ta tức ngây người: “, sao rồi?” “Chết nơi sa trường.”

      Thế giới của bỗng chốc rơi vào bóng tối vô tận, ta còn biết gì cả. Tố Lan ôm lấy ta. Nam nhân ngày ấy mang theo nửa cây trâm ra , thực trở lại. ra đoạn trâm ngày đó sớm báo trước tất cả. Ta khóc. Nước mắt cũng thể trút hết được đau thương của ta.

      7.

      Tết nguyên tiêu lại đến. Ta giống như linh hồn lang thang trở lại hội đèn lồng đầy màu sắc, chọn cây bút, viết lên:

      “Năm ngoái đêm nguyên tiêu
      Chợ hoa đèn sáng rực
      Ngọn liễu mảnh trăng treo
      Hoàng hôn người hẹn ước

      Năm nay đêm nguyên tiêu
      Trăng với đèn như trước
      Chẳng gặp người năm qua
      Tay áo đầm lệ ướt”.


      (Đây là bài Sinh tra tử – Đêm nguyên tiêu do Âu Dương Tu nhà thơ thời Tống sáng tác. Bản dịch ở là của Nguyễn Xuân Tảo.)
      Ta hiểu rất , bao giờ đứng dưới gốc dương liễu cao to, đưa mắt nhìn ta xa xa. Có những người, mới chớp mắt cái mà ra mãi mãi.


      Cuối cùng cha mẹ cũng chọn xong nhà chồng cho ta, là Thẩm gia trong thành, gia đình trung lưu, cũng xem như là môn đăng hộ đối. Nhưng ta vẫn câu kia: “Ta lấy chồng.” có người nào để ý đến ta, sính lễ cũng đưa đến cửa, ngày làm lễ cũng chọn xong, là ngày hai mươi hai tháng ba, đồ cưới cũng chuẩn bị. Tố Lan sinh ra đứa con trai béo ụt ịt, nàng ôm đứa đến thăm ta: “Tiểu thư, mỗi nữ nhân đều phải lập gia đình.” Thấy ta lờ nàng , nàng tiếp: “Muội hiểu tâm của tỷ, nhưng chết, tỷ mới mười bảy tuổi, tuổi thanh xuân còn rất dài. Nghe thiếu gia Thẩm gia đọc nhiều Kinh thư, có học thức! Rất xứng đôi với Tiểu thư.”Hai mươi hai tháng ba ngày đó, cho dù ta ngàn vạn lần muốn vẫn phải ngậm ngùi lên kiệu hoa, sáo nhạc rộn ràng, bước vào cửa chính Thẩm gia. Ta thầm trong lòng với Mạnh Tử An, kiếp sau hẹn gặp lại.” Thẩm Hồng là chồng ta. Nghe là tuấn tú lịch , phong lưu phóng khoáng, nhưng trong mắt ta cũng chỉ là tầm thường như vậy.

      Hóa ra tình có thứ tự trước sau.

      8.

      Sau ngày cưới, bình thản mà vô vị. Mặc dù Thẩm Hồng thương , cưng chiều ta có thừa, hỏi han ân cần, cẩn thận nhưng đáng tiếc dù thương cách mấy đều có kết quả. Ta từ đầu tới cuối vẫn luôn lãnh đạm, thờ ơ với . Ta thích nhất mình đứng bên cửa sổ ngắm nghía vuốt ve nửa cây trâm phỉ thúy.

      Dần dần, Thẩm Hồng cũng nhìn ra đầu mối. Thỉnh thoảng châm chọc vài câu, sau đó lạnh nhạt với ta mà lưu luyến những lầu xanh. ngày, say rượu, giật lấy cây trâm của ta hung hăng giơ lên rồi đập vào tảng đá. Ta đứng nhìn, cười lạnh, là thà làm ngọc vỡ hơn ngói lành. Nhưng đập vỡ nó có thể làm được gì? Có thể đem tình của ta đập vỡ sao? Có thể đem kí ức xóa bỏ sao?

      Rất lâu, ta cũng từng có ý nghĩ sống cuộc sống tốt cùng Thẩm Hồng, làm bạn đến già nhưng trước mắt ta vẫn luôn lên ánh mắt của người, thỉnh thoảng đau thương, thỉnh thoảng chịu đựng. Cuối cùng có ngày Thẩm Hồng dẫn theo về nhà, sắp xếp ở hậu viện, hàng đêm sênh ca. Nếu như hạnh phúc dễ dàng mà có được như vậy, có phải tốt ?
      Chris thích bài này.

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      9.

      ngày, nha hoàn lặng lẽ cho ta biết Thẩm Hồng mang về có dáng vẻ giống ta bảy tám phần. Ta chán nản : “ sao chứ?” Chợt, cả kinh. Ta nhớ tới người khác giống với ta, đầy nghi ngờ. Ta chạy vội đến hậu viện, nhìn thấy kia, quả nhiên dáng vẻ rất giống ta. Gương mặt giống nhau, nụ cười giống nhau, chỉ là nàng quyến rũ hấp dẫn hơn ta. Giờ phút này, nàng dựa vào ngực Thẩm Hồng đút quả nho. Ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại thốt lên: “Mạnh Tử Chân.” Nàng đứng lên nhìn về phía phát ra thanh, gương mặt kinh ngạc.

      Ta đột nhiên liền cười, cười ha ha, nước mắt điên cuồng tuôn rơi. , là em . Ta cười đến gãy lưng rồi, ngồi xổm mặt đất. vì em mà báo thù, rời xa ta, mà em lại ở nơi này, ở bên cạnh chồng ta liếc mắt đưa tình, tình cảm mặn nồng. Ai bày ra trò đùa này như thế này? Thẩm Hồng hổn hển : “Nàng nhìn xem, nàng là cái dáng vẻ gì đây?” Ta ngừng cười, tao nhã lau nước mắt, đứng dậy với Thẩm Hồng: “Ta chính là cái dạng này….Chàng bỏ ta .” nhàng xoay người , bỏ lại Thẩm Hồng nổi điên cùng với Mạnh Tử Chân đầy bụng nghi ngờ.

      Đêm đó, Thẩm Hồng muốn làm người, tình nguyện làm con thú. Ta im lặng chịu đựng. Cuối cùng suy sụp ngã xuống, : “Nàng muốn ta như thế nào? Muốn ta phải làm như thế nào? Nàng ta, cuối cùng ta chỉ có thể tìm giống hệt nàng, được sao?” Nghe , trong lòng ta tràn đầy chua xót, nghĩ tới, dành cho ta cả tấm chân tình. Ta : “Chàng bỏ ta , cùng kia sống tốt.” chợt ngồi dậy, cáu kỉnh với ta: “Nàng đừng mơ tưởng! Đời này, nàng sống là người của ta chết cũng là quỷ của ta. Ta hiểu rất , trong lòng nàng vẫn có hình bóng người khác. Vậy nàng ở đó mà nhớ thương .” ra ngoài.

      hồi lâu, lại trở về. Ở đầu giường, nắm tay ta giọng mà đau đớn : “Chúng ta sống bên nhau tốt, được ? Ngàn năm cùng chăn cùng gối ngủ, nàng và ta cũng là duyên phận, quý trọng nó, được ?” Nhìn vẻ mặt chân thành, ta thể cự tuyệt, ta : “Được.” Từ ngày đó trở , ta tự nhủ quên quá khứ , phải quý trọng tại. Ta cho Thẩm Hồng cưới Mạnh Tử Chân vào cửa, ta nguyện ý thay Mạnh Tử An chăm sóc nàng, thậm chí chấp nhận chia sẻ chồng mình với nàng. Dần dần ta cùng Thẩm Hồng trở thành đôi vợ chồng đúng nghĩa, như chim liền cánh. Ta chưa từng với Tử Chân về trai của nàng. Ta nghĩ rằng mình có thể quên chuyện năm xưa, người xưa.

      10.

      lâu sau, Thẩm Hồng ra ngoài nhậm chức, ta cùng xuất ngoại du lịch năm. Lúc trở về, trong người ta mang theo sinh mệnh . Ta đột nhiên nhớ đến Tố Lan, quyết định thăm nàng chút thuận tiện học cách làm mẹ. Tử Chân theo ta ra ngoài, chúng ta ngồi trong kiệu, vén lên góc rèm, len lén nhìn bên ngoài. Ta đột nhiên nhớ tới ánh mắt của người năm ấy. Ta nhịn được hỏi Tử Chân làm sao nàng lại đến Tiền Đường? Nàng đầy lòng u oán, ra năm đó nàng bị quân Kim làm nhục, sau đó bị ép buộc làm tù binh đem đến nơi này, sau lại bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ. Nhắc đến quá khứ đau buồn, nàng khóc thành tiếng. Ta an ủi nàng nhưng chính mình cũng rơi lệ. Ta chậm rãi : “ Tất cả qua rồi, mọi thứ tốt hơn, phải sao?”

      Đến nhà Tố Lan, là tiểu viện đơn sơ. Nàng vội vàng giặt quần áo cho đứa , thấy ta tới bỗng luống cuống tay chân. lâu gặp, nàng vẫn như cũ, xem ra chồng nàng quả đối xử tệ. trò chuyện viếc nhà, người đàn ông tiến vào, Tố Lan vội ra ngoài đón, ta và Tử Chân kịp né tránh, vừa vặn gặp mặt.Ta, Tử Chân, đồng thời đều bật ra thanh sợ hãi.

      Người nam nhân kia. Lại là Mạnh Tử An. Đầu óc ta rơi vào mảng hỗn độn còn biết gì cả. Tử Chân sớm nhào tới ôm chầm lấy trai nàng khóc nức nở. Ánh mắt lướt qua Tử Chân, quấn quanh người ta. Ta thay đổi nét mặt nắm lấy bả vai Tố Lan: “Đây là chuyện gì?” Nàng ngập ngừng vẻ mặt tránh né. “ tòng quân có phải hay ? Tất cả đều là các người lừa gạt ta, có phải hay ?” Tố Lan lắc đầu liên tục. Nàng Mạnh Tử An tòng quân lâu bị thương nặng, khó khăn trở về Tiền Đường, là nàng chăm sóc , cứu . Mà biết, thể nào xứng với ta, càng thể cho ta hạnh phúc. Cho nên cùng Tố Lan thành thân, cũng bày ra ít lời dối.

      Tố Lan khóc : “Tỷ tại sao lại tới? Nếu như tỷ tới tất cả đều như lúc ban đầu, như vậy tốt sao? Nhưng mà ta tới đây. Ta cũng hi vọng tất cả mọi thứ đều như ngày trước, xa hoa trụy lạc, đoàn tụ sum vầy, mỗi người đều trọn vẹn. Thế nhưng vận mệnh lại như mong muốn . Ta nhìn Mạnh Tử An, lời nào. liếc mắt nhìn Tố Lan cái, chậm rãi mở miệng: “Ta chỉ là kẻ nghèo hèn, hai bàn tay trắng, ta có khả năng mang hạnh phúc cho nàng.”

      Nước mắt ta tuôn rơi: “Chàng cho rằng hạnh phúc là gì? Là vàng bạc đầy phòng, nha hoàn thành đoàn sao? Chàng có biết chỉ cần ở bên cạnh người mình cho dù ăn trấu nuốt rau là hạnh phúc hay ?” Ta xoay người bỏ chạy, nhiều năm như vậy chỉ có mình ta sống trong mơ. Mạnh Tử An đuổi theo, ta trật chân té bậc cửa, máu chảy đầm đìa. ôm lấy ta, là lồng ngực ta ao ước nhiều năm. Lúc này ta mới phát chân bị thọt. đau đớn : “ Nàng xem, ta xứng với nàng.” “Đúng vậy, chàng xứng. Chàng vốn biết là gì.” Chỉ mấy câu mà là cả sức lực cả cuộc đời ta. Ta dần dần mất ý thức.

      11.

      Tỉnh lại lần nữa, trước mắt ta là gương mặt lo lắng của Thẩm Hồng. Ta khóc: “ xin lỗi.” nằm trong chăn ôm lấy ta: “Chúng ta còn trẻ, còn có thể có con.” Ta yếu ớt lắc đầu: “Ta phải việc này.” sửng sốt chút, lại : “ qua rồi, tất cả qua rồi, sau này chúng ta sống tốt.” Ta nhàng gật đầu.

      Nhưng là lâu sau đó, sau lần đẻ non ta bệnh dậy nổi, vô phương cứu chữa. Thời khắc cuối cùng, Thẩm Hồng, Mạnh Tử An, Mạnh Tử Chân, Tố Lan đều ở bên cạnh ta. Ta với Thẩm Hồng: “Sau khi ta chết, chàng đem ta hỏa thiêu, rắc tro xuống dòng Tây Hồ. Đem thơ từ của ta đốt hết…Còn nữa, chàng phải chăm sóc Tử Chân tốt.” dùng sức gật đầu: “Ta hứa với nàng.” Ta vuốt ve mặt , là khuôn mặt của nam nhân ta.

      Trong lòng ta thầm nghĩ, nếu như trời cao có thể cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định thương tốt. Đáng tiếc cuộc sống cho ta cơ hội làm lại từ đầu. Có số sai lầm mãi mãi cách nào sửa chữa được. Mạnh Tử An đặt nửa cây trâm phỉ thúy đặt vào lòng bàn tay ta, ta cười, buông tay ra, nó rơi xuống đấy, tan tành mất tăm. Những quá khứ này, nam nhân trước mặt này có quan hệ gì với ta? Ta cũng chỉ là tự biên tự diễn giấc mơ. Trụ trì Linh Tự đúng kiếp người của ta. Ta với Tố Lan: “Ta rồi, mọi người tốt hơn.”

      12.


      Người đời sau : Chu Thục Chân, tác gia Tống nữ, người Tiền Đường. Sống trong gia đình nhà quan, tương truyền vì bất mãn với hôn nhân, uất ức mà chết. Từ u oán trong lòng tích tụ thành tâm bệnh. tôn trọng lễ giáo nên sau khi chết được phép về với đất , thơ từ còn lại đều bị đốt hết.
      Hoàn
      B.CatChris thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :