1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc Sống Nông Dân Của Tiểu Nông Gia - Vu Ẩn (7/103) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Cuộc Sống Nông Dân Của Tiểu Nông Gia



      (Tên gốc: Tiểu Nông Làm Ruộng Hằng Ngày)

      Tác giả: Vu

      Thể loại: Xuyên , Điền văn, Sủng

      Độ dài: 103 chương

      Editor: Rùa Tuki (LQĐ)

      Nguồn edit: https://ruatuki.wordpress.com/

      Nguồn raw+convert: Tamquay (TTV)

      Giới thiệu

      Thôn Hoa Đào nằm dưới chân núi Bàng Thủy, mỗi nương sinh ra ở đây đều xinh đẹp thanh tú.

      Duy chỉ có Thạch Lựu, khuôn mặt giống như bánh bao, còn lộ ra mấy phần khờ khạo.

      Năm nay mười tám tuổi vẫn chưa lấy chồng.

      ngày nào đó, Thạch Lựu nhìn khuôn mặt bánh bao phản chiếu xuống hồ nước mà than thở, mẫu thân nàng đột nhiên chạy tới cho nàng biết, Phong ca thôn kế bên nhờ bà mối sang cầu hôn!

      Thạch Lựu cảm động đến rơi nước mắt. “Có phải là quái vật xào tằm nhộng ăn đúng ? Thôi được rồi, chỉ cần ăn chết người là được, hu hu…”

      Nội dung: Nam chính xuyên , nữ chính hơi ngốc, 1×1.​

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 1.1 : Nha đầu ngốc sánh đôi cùng quái vật

      Edit + Beta: Rùa Tuki

      Chạng vạng tối, dưới chân núi, thôn Hoa Đào lượn lờ khói bếp.

      Điền Thạch Lựu ở trong nhà bếp vội vàng làm đồ ăn cho cả nhà, nàng xắn cao tay áo, tay cầm muôi xào thức ăn nổ lách tách trong chảo, người biết biết là nàng xào rau, người biết còn tưởng rằng nàng đập chảo bán sắt.

      Vào giữa hè, nấu cơm là việc vô cùng cực khổ, Thạch Lựu đổ mồ hôi như mưa, mồ hôi rơi xuống thấm vào xiêm y dính lưng nàng. Sau khi đảo mấy lần trong chảo nàng lại lao ra sức nhét mấy thanh củi vào lò bếp, có lẽ do nhét quá nhiều lại dùng sức quá mạnh, cẩn thận làm cho lửa tắt ngấm.

      Nàng giơ tay áo lên lau mồ hôi, sau đó phồng mang trợn má dùng sức thổi bếp, thổi trúng khói đặc bay toán loạn trong bếp lò, nàng vừa hít vào cả khí lẫn khói liền chui ra, khói hun đầy mặt nàng, đến nỗi mắt cũng mở ra được.

      Nàng xoa mắt hồi, lúc mở mắt ra lệ rơi đầy mặt, nhưng cũng may lửa được thổi lên, nàng lau nước mắt sau đó vui sướng hài lòng xúc chảo rau bếp lò ra đĩa.

      Lúc Thạch Lựu đổ thêm dầu hạt cải vào chảo chuẩn bị xào thêm đĩa rau hẹ, mẫu thân của nàng, Lâm thị bước vào.

      Lâm thị nhìn vào chảo, lập tức gào to nhảy cẫng lên, “Này này, sao con cho nhiều dầu như vậy làm gì, chừng này dầu có thể xào đủ ba đĩa thức ăn rồi! Ta nuôi con làm sao mà nha đầu con có thể ngốc nghếch như vậy chứ, phải biết rằng dầu này rất quý giá, cân dầu bằng năm cân gạo đấy biết !”

      Thạch Lựu chu môi : “Mẫu thân, bỏ nhiều dầu chút xào rau mới ngon.”

      Lâm thị nhìn khuôn mặt bánh bao của Thạch Lựu, lại liếc nhìn bộ ngực nhấp nhô cùng cái mông tròn ngạo nghễ của nàng, : “Ăn ăn ăn, lúc nào cũng nghĩ đến ăn, con ăn đến nỗi người gần bằng con heo nái rồi kìa!”

      Lâm thị bỏ cuốc vai xuống, vội vàng múc dầu trong chảo ra, bên cầm muôi bên : “Con về nhà chồng mà hoang phí nhiều dầu như vậy, mẹ chồng con mắng con, chửi con mới là lạ, nhất định mắng con là đàn bà phá của!”

      Thạch Lựu nghe xong cười hắc hắc ngừng, : “Nghe Tiền gia trồng hai mẫu ruộng cây cải dầu, thiếu dầu ăn đâu. Được rồi được rồi, mẫu thân đừng có dùng muôi múc nữa, múc đến cả giọt dầu trong chảo cũng biến mất rồi!” Nàng xong liền đem rau hẹ cắt xong bỏ vào trong chảo.

      Lâm thị giao cái muôi cho Thạch Lựu, tự mình cầm lấy cái gáo múc nước trong chum uống, ùng ục ùng ục hơi uống cạn sạch, sau đó ngồi dưới bếp lò nhóm lửa.

      Thạch Lựu vụng trộm nhìn mẫu thân cái, sau đó nhanh tay lẹ chân đem dầu mẫu thân vừa múc ra đổ nửa vào chảo, xong còn nhếch miệng cười vui vẻ, vung cái muôi trong tay đảo đều dầu cùng đồ ăn.

      Lâm thị nghe trong chảo lùm bùm dứt, nhịn được cau mày, “Thạch Lựu à, con tay thôi, đừng có dùng muôi phá chảo, cái chảo mất hai mươi lăm văn tiền đấy, muôi xúc hư chảo chúng ta lấy đâu ra tiền mua chảo mới? Dù cho đem sửa cũng phải mất ba văn tiền!”

      Thạch Lựu quệt miệng, lực đạo trong tay chút.

      Lâm thị lại : “Con biết vì sao mẫu thân kêu con kể từ hôm nay cần xuống ruộng làm việc ?”

      Thạch Lựu cười hì hì : “Mẫu thân là sợ con phơi nắng đen da, tay làm thô ráp, làm tân nương tử đẹp, những nương đợi gả cho người ta đều như thế này, trước khi xuất giá nửa năm đều cần làm việc.”

      “Ừ, coi như còn chưa quá mức ngốc nghếch, so với con heo mới mổ của chúng ta thông minh hơn chút. Nhưng mà cũng vì điều này, mẫu thân mới cố ý để con ở nhà tập tành nấu cơm xào rau dọn dẹp nhà cửa, mấy năm nay con theo phụ thân mẫu thân xuống ruộng làm việc, so với nam nhân đều kém, nếu có thể làm đồ ăn ngon, còn có thể thu dọn nhà cửa gọn gàng, đến lúc đó về nhà chồng, cha mẹ chồng của con cũng chẳng thể moi ra lỗi của con.” Lúc chuyện, Lâm thị cau mày lại, trong lòng vì tương lai của Thạch Lựu ở nhà chồng mà lâm râm lo lắng.

      Thạch Lựu nghe xong hơi kiên nhẫn, : “Mẫu thân, mấy ngày nay mười câu mẫu thân hết chín câu nhà chồng, cả ngày nhà chồng cái này nhà chồng cái kia, làm như mấy hôm nữa con phải gả về nhà chồng ấy, lại phải sang năm mấy lấy chồng sao, vẫn còn non nửa năm đấy.”

      Thạch Lựu vừa xong, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó người đàn bà trung niên vào, cười tủm tỉm : “Điền phu nhân, bà cấy ruộng về rồi à, ơ này, Thạch Lựu xào rau à?”



      Chương 1.2 : Nha đầu ngốc sánh đôi cùng quái vật

      Lâm thị nhìn thấy bà mối của Tiền gia đến, vội vàng đứng dậy mời bà mối vào nhà, kêu nàng đem cái ghế đẩu ra, : “ đúng là khách quý đến chơi, lâu thấy bà tới thôn Hoa Đào, chẳng hay có phải Tiền gia có lời muốn bà chuyển cho Điền gia ta?”

      Bà mối vỗ đùi, : “ phải thế là gì, Tiền gia có đại muốn bàn bạc phen với nhà bà đây.”

      Lâm thị giật mình, tay Thạch Lựu đảo trong chảo cũng dừng lại, hai mẹ con đều khẩn trường nhìn bà mối. Hai người nghĩ ra rốt cuộc là có đại gì, phải Tiền gia muốn hối hôn chứ? Thạch Lựu năm nay mười tám rồi, vất vả mới có Tiền gia sẵn lòng tới cầu hôn, nếu Tiền gia muốn hối hôn, mặt Thạch Lựu có thể vứt được rồi, sợ rằng về sau thể gả được nữa.

      Bà mối nhìn thần sắc lưỡng lự của mẹ con nàng, đại khái có thể đoán được các nàng sợ gì, lập tức cười : “Là đại hỷ , đại hỷ !” Lúc bà chợt ngửi thấy mùi, “Ô kìa, đồ ăn cháy khét rồi!”

      Thạch Lựu phục hồi tinh thần, vội vã khuấy chảo, miệng cười ngây ngô, chỉ cần là đại hỷ là tốt rồi.

      Lâm Thị nghe xong cũng yên tâm hơn, vội hỏi: “Chuyện đại gì? Đại hỷ phải đầu năm sau mới tiến hành sao?”

      Bà mối nhìn Thạch Lựu vài lần, : “Thạch Lựu của chúng ta nương lớn tuổi nhất trong thôn rồi, bà nhìn Thạch Lựu nhà bà , ngực lớn hông nở, đây chính là cực mắn đẻ đấy, nếu bây giờ về Tiền gia, nhất định năm sau có thể sinh tiểu tử mập mạp, Tiền gia chờ được muốn đem Thạch Lựu về nhà, hỏi… hỏi tháng sau có thể tổ chức đại hỷ hay ?”

      “Tháng sau?” Lâm thị kinh hô, “ phải định mùng chín tháng hai đầu xuân năm sau mới tổ chức đại hỷ sao, hai đứa mới đính hôn ba tháng, nhanh như vậy gả sợ bị nhà người ta chê cười, lại cho rằng Thạch Lựu nhà ta đợi được muốn xuất giá.”

      Bà mối tròn mắt, thầm nghĩ, Thạch Lựu nhà bà vốn chính là đợi kịp muốn xuất giá rồi, nữ nhân mười tám tuổi lỡ còn quý giá cái gì? Huống chi từ mười tám dặm trở lại ai chẳng biết Thạch Lựu là nương ngốc, có người muốn nàng tệ rồi.

      Mặc dù trong lòng bà mối thầm nghĩ như vậy, ngoài miệng lại như bôi mật, kéo tay Lâm thị : “Điền phu nhân à, bà biết đấy thôi, Phong nhi muốn kết hôn với Thạch Lựu chờ kịp rồi, suốt ngày náo loạn muốn chạy tới xem Thạch Lựu. Lão gia Tiền gia còn lưỡng lự suy nghĩ bằng để bọn họ thành thân sớm chút, nếu ngày nào đó Phong nhi chờ được chạy tới gặp Thạch Lựu, người ngoài nhìn thấy lại thành trò cười cho thiên hạ. Phong nhi và Thạch Lựu tuổi tác cũng lớn rồi, gấp rút muốn… muốn viên phòng cũng có gì, người khác tuổi bằng tụi đều có hài tử hai ba tuổi rồi.”

      Thạch Lựu hoàn toàn thể xấu hổ, chớp chớp mắt, mím môi cười ngây ngô, hai bên má đỏ bừng như quả táo chín. Nàng có tâm tư gì, cho rằng Phong ca muốn đến nhìn nàng.

      Trong lòng Lâm thị lại than thầm, Tiền Phong và Thạch Lựu trước đó biết nhau, bởi vì thôn Hoa Đào và thôn Tiền gia cũng tính là xa, trước kia Thạch Lựu thường xuống ruộng làm đồng, mà Tiền Phong cũng là nông dân rất chăm chỉ, hai người bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau đường. Nghĩa là bọn họ biết nhau trước khi thành thân, vậy mà Tiền Phong còn muốn đến nhìn Thạch Lựu, chẳng lẽ… Tiền gia thay đổi chủ ý, muốn sớm cưới Thạch Lựu về, làm như vậy là để giảm bớt sính lễ Trung Thu và Tết Lịch ư?

      Tiền gia thấy Thạch Lựu thành thân được liền muốn tham chút lợi, cái này cũng hơi quá đáng!

      Nghĩ lại, hình như đúng lắm. Tiền gia mặc dù giàu có, nhưng Tiền lão gia đối nhân xử thế giống như những kẻ keo kiệt, lúc tặng sính lễ đính hôn, Tiền gia ra tay cũng rất hào phóng, Tết Đoan Ngọ còn chọn lấy gánh gạo làm sính lễ, nhìn ra bọn họ là người tham món lợi .

      Chẳng lẽ… căn bệnh kỳ lạ của Tiền Phong lại làm ra trò gì mới sao?

      Chương 1.3 : Nha đầu ngốc sánh đôi cùng quái vật

      Đầu tháng tư năm nay, Tiền Phong vì trèo lên cây hương thung hái lá, ngờ nhánh cây quá yếu chịu nổi trọng lượng của , rắc rắc cái liền gãy, cũng bị ngã xuống, hôn mê tại chỗ. Sau khi tỉnh dậy cả người đều thay đổi, mọi người trong thôn Tiền gia đều lúc trước người trung thực, lại chịu khó cày ruộng, mình có thể bằng ba đầu người, nhiều người sẵn lòng đem nương gả cho , hơn nữa Tiền gia cũng có ý muốn kêu bà mối đến cầu hôn nương Lê Hoa ở thôn Hoa Đào.

      Thế nhưng sau khi Tiền Phong bị ngã, liền trở thành kẻ hoàn toàn lười biếng, bao giờ chịu xuống ruộng làm việc, còn nam tử hán đại trượng phu muốn kiếm được nhiều tiền, kiếm ăn ở hoàng thổ có tiền đồ.

      Lười lười , còn thân đầy tật xấu quái dị. Cháu trai bảy tuổi của nuôi hơn năm mươi con tằm chơi, sau khi kết kén, Tiền Phong đem hết số nhộng sống sờ sờ cho vào chảo xào ăn sạch, làm hại cháu trong nhà khóc hết nước mắt mấy ngày liền, ngày đó bởi vì cháu nuôi tằm là để tìm hiểu sâu biến thành bươm bướm, kết quả đều bị Tiền Phong ăn vào bụng, cháu có thể khóc sao?

      Nông dân trong thôn thời xưa căn bản biết nhộng có thể ăn, cho nên sau lưng đều Tiền Phong bị ngã đến hỏng đầu. Tật xấu ăn loạn của Tiền Phong ngày càng nghiêm trọng, có lần bắt được hơn chục con bò cạp dưới cây đại thụ, liền thả vào nước nóng sau đó trực tiếp bỏ vào chảo dầu chiên lên, bó cạp giãy giụa leo lên leo xuống, dứt khoát cầm lên bỏ vào miệng ăn, còn cắn rôm rốp, làm mẫu thân sợ tới mức lùi lại ba thước, tóc gáy toàn thân dựng thẳng lên.

      Còn có, nghe rất thích sạch , bây giờ là giữa hè, người khác ngày tắm rửa lần xem như chú ý lắm rồi, còn sạch hơn, ngày tắm đến ba lần vẫn còn hú hét muốn tắm.

      còn năm lần bảy lượt nhao nhao muốn cắt tóc, đại nam nhân nào ai mỗi ngày rời giường phải chải tóc dài cả thước, lại còn quấn khăn đầu, quả thực biến thái.

      Mọi người biết biến thái có nghĩa là gì, cho nên ở sau lưng đều gọi là quái vật.

      Cũng vì như vậy, bà mối mà Tiền gia nhờ sang nhà Lê Hoa cầu hôn bị cự tuyệt, sau đó cầu hôn mấy nương ở thôn xung quanh đều liên tiếp bị từ chối, về sau còn cách liền sai người chạy cả trăm dặm đến huyện ở phía bắc cầu hôn, vẫn có người chịu đem nương nhà mình gả cho tên quái vật Tiền Phong này.

      Tiền gia vô cùng sốt ruột, đành phải gọi người mai mối đến thôn Hoa Đào cầu hôn Thạch Lựu, bởi vì Thạch Lựu chỉ có thân thể mập mạp tròn trịa, mặt cũng tròn giống như bánh bao, nhưng đầu óc lại nhanh nhẹn, cho nên luôn gả được. Nhưng ít nhất thân thể của nàng như vậy lại rất mắn đẻ, cho nên Tiền gia cảm thấy Tiền Phong nếu cưới Thạch Lựu về cũng tốt. Sau khi Điền gia đáp ứng, Tiền gia liền tặng rất nhiều sính lễ mỹ lệ dạm hỏi, Tết Đoan Ngọ tháng sau lại chọn ra gánh gạo làm lễ đưa tới.

      Thạch Lựu biết chính mình cuối cùng cũng có thể thành thân, ba tháng này luôn cười ngây ngô, người ta hỏi nàng sợ tên quái vật kia sao, rằng Tiền Phong còn dám ăn nhộng và cả bò cạp chưa chín. Nàng lại cười , ta sợ, chỉ cần ăn chết người là được.

      Mọi người đều lắc đầu, Thạch Lựu nha đầu ngu ngốc, nàng cùng Tiền Phong trở thành đôi, tương lai biết thành cái dạng gì, khó tưởng tượng.

      Lúc này Điền lão gia cùng đệ đệ của Thạch Lựu, Thạch Nha, mỗi người gánh gánh đậu phộng trở về, Lâm thị liền với bà mối: “Lão gia nhà ta về rồi, bà hỏi ông ấy , việc này ta thể làm chủ.”

      Chương 2.1 : Phong ca cãi nhau

      Edit + Beta: Rùa Tuki

      Thạch Lựu đem đĩa rau hẹ xào hơi cháy đen ra bàn, bắt đầu nấu canh trứng gà. Nàng trông thấy phụ thân và đệ đệ trở về liền vui mừng chạy ra đón, dùng tay đảo đảo thúng đậu phộng mới thu hoạch dưới đất lên, sau đó cầm lấy vài cái bóc ra ăn.

      Nàng vừa ăn vừa cười hì hì : “Phụ thân, năm nay chúng ta thu hoạch được đậu phộng lớn đấy, nhất định có thể bán được giá cao!”

      Điền lão gia hơn năm mươi, kỳ năm mười tám tuổi ông thành thân với Lâm thị, nhưng suốt mười năm mà Lâm thị vẫn chưa có con, vốn tưởng rằng cả đời này hai người bọn họ có hài tử, định cứ như vậy làm bạn đến già, ngờ lúc Điền lão gia hơn ba mươi tuổi, Lâm thị bỗng nhiên mang thai.

      Thạch Lựu ra đời mang đến rất nhiều niềm vui cho hai người, bọn họ coi Thạch Lựu như đại bảo bối, muốn nàng chịu chút phiền phức khó chịu nào, càng làm cho bọn họ tin được chính là, hai năm sau bọn họ lại có thêm nhi tử Thạch Nha, chỉ trong hai năm vậy mà nam nữ song toàn.

      Từ đó về sau Điền lão gia rất hãnh diện, cùng Lâm thị làm việc tay chân vất vả nuôi con dưỡng cái, bởi vì Thạch Lựu đủ thông minh, thường bị người trong thôn giễu cợt, bọn họ càng thêm thương Thạch Lựu, sợ nàng bị người trong thôn khi dễ, so với nhi tử càng thương hơn. Trong mắt bọn họ, Thạch Lựu có ngu ngốc như mọi người tưởng tượng, kỳ chỉ là quá lanh lợi mà thôi.

      Điền lão gia là người chất phác thà, đối với hai đứa con luôn luôn thương khoan dung, cho tới bây giờ chưa từng phát huy uy nghiêm của người cha trước mặt bọn họ, có lẽ trong lòng ông căn bản biết cái gì gọi là nghiêm khắc.

      Ông nghe Thạch Lựu đậu phộng nhà trồng phát triển rất tốt, cười vui đến nỗi hai mắt híp thành sợi chỉ, : “Đậu phộng của chúng ta có thể lớn được như vậy, đó là nhờ con mỗi ngày đều chăm chỉ bón phân, đây đều là công của con, là công lao của khuê nữ ngoan ngoãn Thạch Lựu của ta.”

      Thạch Lựu nghe phụ thân khen nàng khoa trương như vậy, nàng cao hứng chạy đến trước mặt mẫu thân nàng Lâm thị khoe khoang, “Mẫu thân, phụ thân đậu phộng của chúng ta phát triển tốt là công lao của con, con rất giỏi trồng trọt phải , đậu phộng của chúng ta năm nay có thể bán được rất nhiều tiền đó!”

      Lâm thị cùng bà mối ở thôn Tiền gia từ trong bếp ra, Lâm thị kiêu ngạo với bà mối: “Bà nhìn xem, Thạch Lựu nhà ta chỉ chịu khó, còn rất tài giỏi đấy, làm ruộng trồng trọt đều hề thua kém nam nhân!”

      Bà mối cười phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy! Nhà bà bằng lòng gả Thạch Lựu cho Tiền gia, đây là phúc khí của Phong nhi, là Tiền gia thắp hương tám đời mới có được.”

      Lâm thị và Điền lão gia nghe bà mối vậy, mặt mày hớn hở, ai chẳng thích nghe người khác khen khuê nữ nhà mình, ngay cả Thạch Nha nghe xong cũng vui vẻ nhếch miệng cười ngừng, cũng biết tỷ tỷ rất tồi.

      Ngay sau đó, bà mối đem chuyện Tiền gia tháng sau muốn cưới Thạch Lựu qua cho Điền lão gia nghe. Điền lão gia lập tức khựng lại, hỏi: “ phải Tiền Phong lại có thêm tật xấu quái dị gì nữa chứ, nghĩ như thế nào mà muốn gặp Thạch Lựu, hai chúng nó trước khi đính hôn gặp mặt mấy lần rồi, cần gì bây giờ phải gấp gáp như vậy?”

      Bà mối vội vàng hòa giải, “Điền lão gia, ông đừng suy nghĩ nhiều, gần đây Phong nhi tốt lắm, cũng có tật xấu gì, chính là… chính là cái cái đó…, ôi, Điền lão gia ông cũng từng là nam tử trẻ tuổi, cũng biết nam tử hán huyết khí phương cương*, muốn nhanh chóng gặp nương tử cũng có gì. Nhị lão Tiền gia lo lắng ngày nào đó Phong nhi bất chợt mình chạy tới gặp Thạch Lựu làm trò cười, cho nên muốn tranh thủ cho tân phu thê viên phòng sớm. Tiền gia tìm thầy bói tính toán, hai chúng nó đầu tháng chín nếu như có tin vui, cuộc sống tương lai nhất định có thể thuận buồm xuôi gió.”

      *Có huyết khí, có tinh lực.

      Điền lão gia đặt mông ngồi cái ghế bằng đá mài nhẵn bóng được đặt giữa nhà, ông ngẩng đầu nhìn khuê nữ Thạch Lựu, trầm mặc hồi, trông thấy đôi mắt trông mong của Lâm thị nhìn mình, xem ra bà cũng có chủ ý đấy.

      Điền lão gia hơi sầu não, móc ra cái tẩu thuốc từ trong túi áo, Thạch Nha nhanh nhẹn phi vào bếp lấy hộp quẹt đưa cho phụ thân châm thuốc.

      “Ôi!” Thạch Lựu đột nhiên kêu tiếng kinh sợ, nàng nhìn thấy đệ đệ từ trong bếp ra mới nhớ trong nồi còn nấu canh trứng gà.
      Meoconkissu2sanone2112 thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 2.2 : Phong ca cãi nhau

      Điền lão gia và Lâm thị bình thường đều vẫn hay nghe thấy Thạch Lựu bất thình lình cả kinh như vậy, nên có phản ứng gì, chỉ là dọa bà mối hoảng sợ hét lên, bà vội vã ôm ngực vuốt vuốt, cảm thấy Thạch Lựu quả thực dọa bà ta bay mất vía.

      Thạch Lựu cuống quýt chạy vào trong mở nắp nồi, phát canh trứng gà cạn mất nửa, nàng vội vàng đem phần còn lại đổ ra chén, bưng chén cẩn thận nhìn, cũng may vẫn còn gần nửa bát canh. Thạch Nha nhìn thấy cười ngừng, : “Tỷ, nửa bát canh này tỷ uống , lát nữa đệ và phụ thân mẫu thân uống nước là được rồi.”

      Đối với vụng về này của Thạch Lựu mà , Điền lão gia và Lâm thị, Thạch Nha đều cảm thấy cực kỳ bình thường, dù sao chỉ là thiếu nửa bát canh trứng mà thôi, bọn họ cũng quan tâm lắm, trong lòng chỉ suy nghĩ rốt cuộc có nên đáp ứng Tiền gia hay .

      Trong lòng bà mối khỏi bồn chồn, Thạch Lựu đến cùng là tốt hay tốt đây, vừa nãy đem rau hẹ nấu cháy đen, bây giờ còn nấu mất nửa bát canh trứng gà, nàng như vậy mà về Tiền gia chỉ sợ bị Phong nhi trêu đùa đến chết.

      Nhưng bà nghĩ lại, mình chỉ là bà mối, mặc kệ những điều này, bà chuyến này chẳng qua cũng chỉ để truyền lời, sau đó về nhà có thể cầm về ba cân đường trắng Tiền gia trả công cho bà, bà xoa ngực vài cái, nhân tiện : “Tiền gia , nếu lão gia và phu nhân đồng ý, ngày mai nhà họ đưa đại lễ đến, bổ sung cả lễ vật cho Tết Trung Thu và Tết Lịch, nhà hai ông bà thiệt thòi gì cả.”

      Điền lão gia rít mạnh hơi thuốc: “Có lễ hay ta quan tâm, Tiền gia đưa bao nhiêu lễ ta đều cho Thạch Lựu làm của hồi môn đem về Tiền gia, giữ lại cho nhi tử. Tuy Thạch Nha nhà ta hai năm nay cũng muốn thành thân rồi, nhưng nhà ta những năm qua tích lũy được chút ít lương thực, lấy về nàng dâu cũng phải việc khó, nhà ta giống như nhà người khác nuôi bốn năm con trai, đến lúc ra ở riêng chỉ vì cái ghế hay cái bát sứ cũng có thể cãi nhau đánh nhau, nhà ta chỉ có đứa con trai cần phải ở riêng, hơn nữa ta và mẫu thân Thạch Lựu còn cố ý giữ cho Thạch Lựu ít châu báu nữ trang để Thạch Lựu làm đồ trang sức, hy vọng về nhà chồng được người ta coi trọng. Nếu tháng sau gấp rút tổ chức đại hỷ, ta sợ người khác biết được cười Thạch Lựu, bị này kia, chừng tương lai Tiền gia cũng vì vậy mà tôn trọng Thạch Lựu nhà ta, còn tưởng rằng Thạch Lựu gấp gáp muốn xuất giá.”

      Bà mối nghe xong sững sờ, bà nghĩ tới Điền gia tiếc cho nữ nhi nhiều của hồi môn như vậy, tuy rằng trong thôn cũng có mấy gia đình để dành ít châu báu nữ trang, nhưng đều dùng để cho nhi tử cưới vợ, đây là lần đầu tiên nghe muốn cho khuê nữ làm của hồi môn.

      Hai tay bà dùng sức bỗ cái ‘bốp’: “Ôi, Điền lão gia, ông nên bỏ cái tâm đó vào bụng , Tiền gia tuyệt đối coi trọng Thạch Lựu, sơn trấn chúng ra cho đến toàn bộ huyện Thanh Hà, chỉ cần là người ở nông thôn, nhà có thể đưa đại kiệu đỏ thẫm đón dâu ít càng thêm ít, Tiền gia chỉ cần nhà ông đồng ý, Tiền gia đưa bốn đại kiệu đến rước Thạch Lựu về, nở mày nở mặt như thế làm sao người khác có thể xem thường?”

      Điền lão gia và Lâm thị nghe xong, trong lòng rất vui vẻ, nếu Thạch Lựu có thể ngồi kiệu hoa về Tiền gia, như vậy đúng là nở mặt nở mày rồi! Phải biết rằng tuy thôn Hoa Đào có rất nhiều nương, bởi vì dáng vẻ ai cũng xinh đẹp, nên khi gả cho người đều là người giàu có, nhưng có ai có thể được bốn đại kiệu rước về, có nhiều người ngồi xe trâu, cũng có người dứt khoát bộ về nhà chồng.

      Bà mối nhìn thấy thần sắc vui vẻ của hai người, biết việc này sắp thành công, lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Phong nhi tính nết rất tốt, gặp ai cũng cười híp mắt, động chút là ‘xin chào, xin chào’, bất cứ khi nào cũng có thể chúc phúc cho mọi người có cuộc sống tốt, đứa lương thiện.”

      Sau ba lần bảy lượt thuyết phục, cuối cùng Điền lão gia và Lâm thị cũng gật đầu. Thạch Lựu biết phụ thân mẫu thân đồng ý, ngay lúc đó cảm thấy rất ngượng ngùng, cũng vì xấu hổ nên dám ra tiễn bà mối .

      Bà mối vừa nhấc chân, nghe thấy Thạch Lựu từ trong bếp chạy ra với phụ mẫu: “Tối nay chúng ta nấu canh đậu phộng ăn được , nấu ba cân!”

      Bà mối từ xa quay đầu lại nhìn dáng người tròn trịa của Thạch Lựu, nhịn được giọng , “ đúng là cái đồ tham ăn.”


      Chương 2.3 : Phong ca cãi nhau

      Bà mối về đến thôn Tiền gia trời tối, mọi người Tiền gia vây quanh bên bàn cơm, Tiền gia tổng cộng có bảy miệng ăn, ngoại trừ hai lão Tiền gia và Tiền Phong, còn có nhà bốn người của đại ca Tiền Phong. Đại ca Tiền Phong tên là Tiền Đồng, tám năm trước cưới thê tử, sinh được trai .

      Tiền Phong nghe thấy bà mối Điền gia đồng ý tháng sau gả Thạch Lựu cho , lập tức nhảy dựng lên, “Ai tháng sau ta muốn thành thân với cái gì Điền Thạch Lựu, còn Điềm Bồ Đào đâu rồi, ta phải sang nhìn nàng mới được, hôn nhân đại cũng đâu phải trò đùa!”

      Bà mối nhìn thấy dáng người cao to chắc khỏe của Tiền Phong, còn có thần sắc vẻ mặt kỳ quái, sợ tới mức lùi thẳng về sau. Tiền lão gia thấy bà mối sợ Tiền Phong, liền vào phòng cầm ba cân đường trắng đưa cho bà mối, bà mối ôm đường chạy thẳng, bên vừa sợ vừa lầm bầm, trời ạ, vụ làm mối đúng là tốt, người ngu xuẩn khờ khạo lại tham ăn, người thân đầy tật xấu quái dị lại lười biếng, vậy mà lại gán ghép hai người này thành đôi, bà thấy vụ mai mối này đúng là tin được.

      Tiền Phong buông chén muốn ra ngoài, bị phụ thân mẫu thân cùng đại ca Tiền Đồng kéo lại.

      Mẫu thân của Tiền Phong, Dương thị tận tình khuyên bảo hết nước hết cái: “Nhi tử của ta, trước kia con gặp Thạch Lựu rồi mà, lúc đó con cũng đồng ý lấy nàng, làm sao bây giờ lại muốn gặp nàng? Dù sao cũng chỉ còn tháng, đợi đến khi con và nàng động phòng, con muốn làm như thế nào tùy con.”

      Tiền Phong giơ chân, “Này này lão nương của ta, mẫu thân sao lại quên mất trí con tốt, khuôn mặt của Thạch Lựu con sớm quên rồi, lần trước nghe người với phụ thân nàng mười tám tuổi con mới gật đầu, bởi vì hai người mấy nương khác đều mới chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, còn chưa trưởng thành, hơn nữa cha mẹ người ta cũng đều đồng ý. Nhưng bây giờ con nghĩ lại rồi, được, ngay cả Thạch Lựu là người như thế nào con đều quên, sao có thể đần độn, u mê mà lấy nàng về nhà?”

      Lúc này, đại tẩu của Tiền Phong, Cát thị ném đôi đũa lên bàn, “Nhị đệ, ngươi có để cho mọi người ăn hay , nào có ai chưa thành thân gặp nữ nhi nhà người ta? Cái gì mà chưa trưởng thành, nương mười hai mười ba tuổi được thanh tẩy thân thể, mười bốn mười lăm tuổi sớm là người lớn rồi. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi muốn đem chuyện hứa hôn thành láo, đính ước sớm muộn gì cũng thành thân, thành thân muộn bằng thành thân sớm, thân đầy tật xấu như ngươi mà cũng có người sẵn lòng gả tệ rồi, ngươi còn phân vân chọn lựa để làm gì? Ngươi mau mau đón dâu về, cưới xong ở riêng, ngồi cùng bàn cơm với loại người như ngươi là chịu tội!”

      Tiền Phong nghe xong phục, cước dẫm lên ghế, buồn bực : “Đại tẩu, ngồi cùng bàn cơm với ta làm sao lại chịu tội, cả đĩa gà đều là do ta làm đấy!”

      Cát thị đứng lên, hai tay chống nạnh, “Ngươi còn biết xấu hổ chuyện đĩa gà, đây là con gà mái duy nhất trong nhà có thể đẻ trứng, ngươi thừa dịp phụ thân mẫu thân có ở nhà liền quăng nó vào nồi, từ nay về sau trong nhà có trứng gà mà ăn, mấy ngày tới ăn cái gì đây?”

      Tiền Phong nhếch mép cười : “Nửa tháng nay trong nhà vẫn có khai trai*, ta nấu con gà thế nào, ta thấy hình như ngươi là người ăn nhiều nhất đấy!”

      *Ăn mặn sau khi hết ăn chay.

      “Được rồi được rồi!” Tiền lão gia trừng mắt nhìn Tiền Phong, “Nào có phu đệ* nào lại cùng đại tẩu cãi nhau, thể tưởng tượng nổi!”

      *Em chồng.

      Tiền Đồng cũng kéo Cát thị lại, giọng : “Nàng đừng cãi nữa, vừa rồi phải nàng cũng gà này ăn ngon lắm sao?”

      Ở dưới bàn, Cát thị hung hăng cước giẫm lên chân Tiền Đồng, Tiền Đồng đau đến méo miệng, sau đó cũng lên tiếng nữa.

      Dương thị kéo con trai của bà ngồi xuống, : “Trước tiên con ăn xong đĩa gà lớn mình làm rồi sau!” Sau đó bà liếc qua Cát thị, “Ở riêng ở riêng, sau khi nhị đệ cưới Thạch Lựu cuộc sống chưa hẳn thua kém các ngươi, nghe Thạch Lựu làm việc còn ngang bằng đại nam nhân đấy!”

      Cát thị bĩu môi chuyện, Tiền Phong lại cả kinh há to miệng, nữ nhân ngang bằng đại nam nhân, biết trưởng thành thành cái bộ dạng gì, trong đầu lập tức ra hình tượng đại lực sĩ, sau đó lại tưởng tượng ra bộ dáng của nữ đàn ông, dường như vô luận tưởng tượng thế nào cũng thể nào là nương dịu dàng.

      có chút lo lắng yên.


      Chương 3.1 : Giương nanh múa vuốt

      Edit + Beta: Rùa Tuki

      Cơm nước xong xuôi, Tiền Phong co chân bỏ trốn, nhìn thấy Thạch Lựu trong lòng an tâm.

      Tiền Phong thầm nghĩ, cưới nương tử chứ có phải mua đầu heo đâu, mua heo chỉ cần trọng lượng đủ cân tham ăn tham ngủ là được, lấy nương tử ít nhất cũng phải nhìn cho thuận mắt, cho dù là xem mắt cũng phải được gặp thẳng mặt chứ.

      ngờ, đại ca của , Tiền Đồng, sớm có chuẩn bị, vài bước đuổi kịp, bắt được Tiền Phong. Ngay sau đó, Tiền lão gia bốn tám tuổi cùng Dương thị bốn lăm tuổi cũng phi nhanh đến chạy tới giữ chặt Tiền Phong lại, hai lão nhân đứng đều hết sức linh hoạt, chạy giống như người chỉ mới ba mươi.

      Tiền Phong bị ba người bọn họ gắt gao túm lại, rất bực bội, dốc sức liều mạng vùng vẫy cũng thoát được, hai chân thẳng đạp mạnh, “ đám người các ngươi làm cái gì vậy, ta cũng phải phạm nhân, ta chỉ muốn nhìn Điềm Bồ Đào kia… À … Là Điền Thạch Lựu kia thôi, ta chỉ liếc mắt nhìn, có gọi nàng ra gây gỗ, càng phải trêu chọc, nhạo báng nàng, các ngươi lo lắng cái gì chứ?”

      Tiền lão gia và Tiền Đồng nghe Tiền Phong liến thoắng, cả hai chữ nhạo báng cũng ra, hai người bọn họ mỗi người nắm lấy cánh tay Tiền Phong, dùng rất nhiều sức lực mới kéo được vào phòng, Dương thị thuận tay nhặt cây chổi rơm mặt đất lên đánh vào sau mông Tiền Phong, vừa đánh vừa mắng: “Ngươi cái thằng nhãi con thối tha này, cấm ngươi được bước tới Điền gia làm trò mất mặt xấu hổ, nếu như ngươi tới gây chuyện khiến Tiền gia hối hôn, vậy cả đời này của ngươi chỉ có thể độc thân, cuối cùng đừng mong có người thèm đem khuê nữ gả cho ngươi!”

      Cánh tay Tiền Phong bị giữ chặt, thể trốn cũng thể che mông, chỉ có thể vặn vẹo toàn thân lung tung, miệng cầu xin tha thứ: “Lão nương của ta ơi, người đừng đánh đừng đánh! Ta lớn như vậy, vậy mà vẫn bị lão nương đánh, cái này cũng quá xấu hổ chết người ta rồi!”

      trách móc như vậy, Dương thị càng hung ác quật thêm vài chổi, trong miệng còn mắng: “Thối nhãi con! Đồ nghé thối này! Ngươi cũng biết mất mặt à, ta còn tưởng rằng da mặt ngươi dày như tường thành luôn rồi, nếu ngươi dám chạy tới gặp Thạch Lựu trước khi thành thân, ta đánh nát mông ngươi!”

      Tiền lão gia cũng giáo huấn: “Ngươi ‘mẫu thân’ gọi, cái danh ‘lão nương’ này ngươi học ở đâu ra? Mẫu thân ngươi chưa già bị ngươi gọi cho thành già rồi, nếu còn gọi như vậy nữa ta kêu mẫu thân ngươi khâu cái miệng của ngươi lại!”

      “Hả? Đừng nha lão cha! Nào có người làm phụ mẫu như vậy.” Tiền Phong bày ra vẻ mặt đau khổ cầu xin.

      Tiền lão gia dựng râu trừng mắt, “ cho phép gọi ta là lão cha, phải gọi ta là phụ thân!”

      Tiền Phong bị lôi vào trong nhà, Dương thị cầm cây chổi rơm cũng vừa đánh vừa vào phòng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hét đau đớn gào khóc của Tiền Phong.

      Cháu trai bảy tuổi của Tiền Phong, Tùng Cầu, cùng với cháu Tuệ Nhi ở trong sân vỗ tay khen hay, “A! Ha! Nhị thúc bị đánh kìa, mông nhị thúc bị tổ mẫu đánh nát rồi, miệng nhị thúc cũng bị khâu lại luôn rồi!”

      Hai đứa trong sân cao hứng bỗng giật nảy mình, Cát thị thu dọn chén bát, trong lòng nàng càng lúc càng tức giận, đem bát đũa trong tay hung hăng đặt xuống bàn, sau đó nổi giận đùng đùng chạy vào trong phòng lấy ra cây rìu bổ củi.

      Vốn Dương thị và Tiền lão gia định ngồi xuống giáo huấn Tiền Phong trận, gần đây luôn huyên náo quả có chút thể yên lòng được. Chợt nhìn thấy Cát thị cầm cây rìu chạy ra, bọn họ đều chạy đến xem, biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, bởi vì bộ dạng hung hãn của nàng có điểm giống như muốn cầm rìu chém người!

      Tùng Cầu và Tuệ Nhi cũng bị mẫu thân hùng hổ làm cho sợ hãi, trừng lớn mắt, miệng há hốc sững sờ nhìn mẫu thân của bọn chúng trong sân.

      Cát thị chạy đến gốc cây hương thung cao to xù xì, cắn môi dưới, vung cây rìu lên muốn chặt. Phu quân của nàng Tiền Đồng thấy tình thế như vậy cuống quít chạy tới, “Đào Hoa, nàng muốn làm gì, gốc cây hương thung này phát triển tốt, nàng chặt nó làm chi?”

      Cát Đào Hoa giơ cao cây rìu, dọa Tiền Đồng sợ tới mức ôm đầu.

      Chương 3.2 : Giương nanh múa vuốt

      Cát Đào Hoa quát: “Chàng mau tránh ra cho ta! Đều là vì gốc cây hương thung xui xẻo này mà nhị đệ mới té ngã trở thành như vậy, trước kia chịu khó tài giỏi biết bao nhiêu, có thể gánh quang gánh trăm năm mươi cân giữa trời trưa nắng nóng, gánh liên tục mười chuyến cũng có nghỉ ngơi, lại biết tiết kiệm, lo lắng việc nhà, luôn sống có ý hướng. tại hoàn toàn trái ngược, còn gây chuyện rắc rối, ta thấy cái gốc cây hương thung này chính là nguyên nhân gây ra tai họa, chặt nó chừng có thể đuổi tà khí người nhị đệ , nhị đệ mới có thể khôi phục lại như trước kia!”

      Bởi vì tất cả mọi người chạy đến nhìn Cát Đào Hoa chặt cây, tay chân Tiền Phong còn bị giữ chặt nữa, cũng theo chạy ra ngoài, gào lên: “Đừng chặt đừng chặt! Đại tẩu, kỳ so với ngươi ta còn chán ghét cái cây này hơn, nếu phải bởi vì nó ta căn bản cần…” đến đây, dừng thoáng, chợt chuyển đề tài, “ tại ta rất tốt, đâu có gây ra chuyện gì? Cái cây này đợi sang mùa xuân năm sau có thể mọc ra nhiều lá hương thung hơn, trứng tráng hay xào với mắm tôm đều rất thơm ngon, khó được món ngon nào mỹ vị như vậy!”

      Cát Đào Hoa nghe trong đầu chỉ toàn nhớ tới việc ăn, càng nổi trận lôi đình, nàng vung rìu khua lung tung, dọa Tiền Đồng và Tiền Phong sợ tới mức ôm đầu bỏ chạy, nào dám tiến lên ngăn cản. Tiền lão gia giữ Tùng Cầu và Tuệ Nhi ngồi ở bên, cũng can ngăn, chỉ thở dài.

      Mắt thấy Cát Đào Hoa muốn chặt cây xuống, Dương thị sợ chết chạy tới kéo Cát Đào Hoa lại, “Đào Hoa à, cái cây này thực được chặt, nó được trồng hơn tám mươi năm rồi, đây là do thái gia gia trồng, trước kia thầy bói đây là cây phúc của chúng ta, ta lo nếu con chặt cái cây này xuống chừng chẳng những thể trở về như ban đầu mà chuyện còn có thể… Còn có thể lại hóa xấu hơn.”

      Dương thị vừa nước mắt lăn xuống.

      Tiền Phong cảm thấy mình rất bình thường, nhưng mọi người đều quái dị, thực hiểu, mất kiên nhẫn : “Ta đến cùng là làm sao, phải ta rất tốt sao, mẫu thân, người khóc cái gì, đại tẩu, dù ngươi có nghiền nát vụn cái cây ta cũng vẫn như vậy, người của ta có tà khí ở đâu? Các ngươi yên tâm, bao lâu nữa ta kiếm được nhiều tiền, xem ai còn dám cười nhạo ta!”

      Tiền lão gia nghe xong lắc đầu, tới kéo vào phòng, ủ rũ : “Ngươi hết ăn lại nằm, giờ có người quản được ngươi, ngươi cũng đừng mặt dày nữa!”

      Tiền Phong vươn thẳng cổ, “Ta phải đồ mặt dầy, đến lúc đó các người chờ xem được rồi!”

      Dương thị đoạt lại cây rìu bổ củi trong tay Cát Đào Hoa, : “Được rồi, con đừng dọa hài tử nữa.”

      Dương thị mang cây rìu đặt chồng củi ngoài nhà, sau đó cũng vào nhà chính, nhìn Tiền Phong tận tình khuyên bảo: “Phong nhi à, mẫu thân van con, con đừng náo loạn nữa, để phụ thân mẫu thân bớt lo lắng bất an, để cho đại ca đại tẩu con an tâm thời gian được ?”

      “Mẫu thân, cuối cùng ta phải làm thế nào các người mới bớt lo?” Tiền Phong có chút tức giận.

      Dương thị giơ mấy ngón tay liệt kê ra chuỗi đạo lý: “Con náo loạn muốn cắt tóc phải gây rối sao, da tóc thân thể con là của phụ thân mẫu thân, con như vậy là đại nghịch bất đạo, trong thôn biết có bao nhiêu người ở sau lưng chê cười, cười ta, cười phụ thân con và cả con! Còn có, hết ăn nhộng lại ăn bò cạp, tính sao, lỡ ăn chết người làm sao bây giờ? ngày tắm tắm lại ba lần, mọi việc trong nhà cần củi lại còn củi để đốt, đây phải là náo loạn sao? Những chuyện này tính , con còn la hét muốn tha hương mua bán, chỉ bằng cái đầu óc đần độn, u mê của con, bị người bán coi như may phước lắm rồi, con còn muốn mua bán cái gì? Vừa mới yên tĩnh mấy ngày, con lại nhao nhao muốn gặp Thạch Lựu, ta và phụ thân con suy nghĩ, nếu con muốn như vậy để con và Thạch Lựu sớm thành thân, dù sao nữa cũng chỉ còn tháng, tại sao con còn kêu gào muốn gặp nàng, tháng cũng chờ được, con đây là muốn vứt thể diện cho cả sơn trấn, cả huyện Thanh Hà, khiến cho ta và phụ thân con còn mặt mũi nhìn người! Cũng thể trách đại tẩu cáu kỉnh, gần đây con hết ăn lại nằm, chưa từng bước chân xuống ruộng làm việc còn thường xuyên gây chuyện, dù là ai cũng thể chịu được!”

      Tiền Phong bất đắc dĩ, buông tay : “Con phải làm thế nào mới tính là gây rối?”

      Chương 3.3 : Giương nanh múa vuốt

      Dương thị trả lời: “Con thành thành ở yên trong nhà, sáng sớm ngày mai ta và phụ thân con lên thị trấn mua đại lễ, con theo lên thị trấn may bộ hỷ phục tiện thể đo thêm mấy bộ y phục mới, đợi tháng sau sau khi thành thân, cùng đại ca đại tẩu ở riêng, con và Thạch Lựu được chia ruộng cũng thể lười biếng nữa, phải xuống ruộng làm việc nuôi gia đình, chừng năm sau còn phải nuôi thêm hài tử!”

      Tiền Phong bó tay rồi, muốn bán mặt cho đất, bán lưng cho trời làm ruộng, mắt thấy mấy người trong nhà hình như bị mình làm cho hóa điên, chỉ có thể ứng phó trước, nếu gây ra án mạng cũng hay, phất phất tay áo, “Được được được, con nghe lời mẫu thân và phụ thân.”

      Dương thị và Tiền lão gia nghe xong thần sắc hơi vui mừng, nghĩ rằng nghe được lời như vậy từ trong miệng đúng là hiếm có. Tiền Phong xong cũng chạy vào nhà bếp, trải qua trận hành hạ vừa nãy, người sớm đổ đầy mồ hôi thối rồi.

      Cát thị rửa chén, thấy Tiền Phong vào trong bắc nồi nước là biết muốn tắm rửa. Nàng nhíu mày kêu lên: “Nhị đệ, ngày ngươi tắm ba lần ta cũng ngăn cản, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng phải lên núi đốn ít củi về, chồng củi chất trong nhà bị ngươi đốt hơn phân nửa rồi đấy!”

      Đại ca Tiền Đồng nháy mắt với Cát thị, “Đào Hoa, nàng cứ mặc kệ nhị đệ , nó vừa mới đồng ý với phụ thân mẫu thân gặp Thạch Lựu rồi, ngày mai ta làm ruộng tiện thể đem về ít củi, ta đốn nhanh thôi.”

      Cát Đào Hoa nhìn thẳng phu quân trợn mắt, “Chưa thấy ai ngu như chàng, gả cho chàng coi như tám đời của ta xui tận mạng rồi, trong nhà nuôi hai đứa con đủ khó khăn còn phải nuôi thêm người...”

      Tiền Phong ngồi dưới lò bếp đứng lên xắn tay áo, nghĩ muốn cùng Cát Đào Hoa tranh luận phải trái phen, muốn đại ca nuôi lúc nào?

      Đại ca Tiền Đồng vội vã cắt ngang lời Cát Đào Hoa, : “Được rồi được rồi, nàng đừng cằn nhằn nữa, tháng sau ở riêng.”

      Tiền Phong thấy đại ca đứng ra hòa giải lại buông tay áo ngồi xuống nhóm lửa, cười thầm, ở riêng ở riêng, cầu còn kịp, tương lai muốn kiếm được nhiều tiền, đại tẩu, ngươi chờ mà ghen tị , đến lúc đó cũng đừng mong đến cầu ta, ha ha!

      ***

      Ngày hôm sau, Tiền lão gia và Dương thị đằng trước, Tiền Phong chắp tay sau lưng nghênh ngang theo phía sau. Sau khi đến được thị trấn, Tiền lão gia và Dương thị lấy ra non nửa tiền dành dụm trong nhà để mua thịt, kẹo đường, vải vóc, vòng cổ cùng vòng tay, còn đặc biệt mua thêm mấy phong bao lì xì, tất cả hết tám xâu tiền đồng, sau đó hai lão nhân tranh thủ thời gian đến Điền gia, để lại Tiền Phong ở trong tiệm may chọn lựa vải vóc may xiêm y.

      Tiền Phong chọn tấm vải màu đỏ thẫm làm hỷ phục, lại chọn thêm tấm vải màu xanh da trời may y phục mới, hai mắt đảo quanh những mảnh vải treo tường, bỗng nhiên chỉ vào tấm vải màu tím : “Lấy tấm vải đó may thêm cho ta bộ.”

      Lão thợ may cười híp mắt : “Ô, ánh mắt tiểu ca nhi tệ, tấm vải này thực ra là lụa tơ tằm đấy, có thể mặc loại vải này người tương lai xác định có khả năng đại phú đại quý!”

      Mười ngón tay của Tiền Phong nhàn nhã gõ lên quầy hàng, ngẩng đầu : “ Nhất định là vậy rồi.”

      Ngay sau đó lão thợ may ngượng ngùng cười : “Nhưng biết trong túi ngươi có đủ tiền hay ?”

      Lông mày Tiền Phong nhíu lại, “Bao nhiêu tiền xích (1/3m)?”

      Lão thợ may duỗi ra năm ngón tay.

      Khóe miệng Tiền Phong nhếch lên, “Năm văn tiền xích mà ta mua nổi ư?” xong liền đưa tay vào túi áo lấy tiền.

      “Năm… Mươi… Văn tiền xích!” Lão thợ may kéo dài thanh .

      Tay Tiền Phong dừng lại, năm mươi văn tiền xích, vậy chẳng phải may bộ y phục phải mất hơn năm trăm văn tiền sao, nheo mắt nhìn lão thợ may, “Ngươi ăn cướp à?”

      Lão thợ may thấy ánh mắt Tiền Phong có chút nguy hiểm lại vừa có chút quái dị, khỏi lui về sau bước, : “Ngươi… Ngươi đừng có ăn lung tung bậy bạ. May bộ hỷ phục trăm văn tiền, bộ y phục màu xanh da trời vừa rồi tám mươi văn tiền, trước tiên ngươi trả tiền hai bộ này trước .”

      Tiền Phong đem hai xâu tiền cầm trong tay ra đếm, mấy đồng tiền phát ra tiếng leng keng, hai mắt còn thỉnh thoảng ngó tấm vải màu tím treo tường.

      Lão thợ may lé mắt nhìn , thầm nghĩ, mua nổi cũng đừng tơ tưởng, toàn bộ thị trấn cũng chỉ có hai hộ địa chủ và hộ phú nông mới có thể mua nổi loại vải này.

      Lúc này nương đến, lão thợ may liền tiến lên nghênh đón, nguyên nhân chính là do Tiền Phong ở chỗ này đâm chọc quá phiền phức: “ nương, ngươi cũng muốn mua vải may y phục mới à?”

      Thạch Lựu bước nhanh tới đứng cách Tiền Phong xa, vui vẻ gật đầu với lão thợ may : “Vâng, ta muốn mua vải để may giày hỉ.”
      Meoconkissu2 thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 4.1 : Lại gây chuyện

      Edit + Beta: Rùa Tuki

      Thạch Lựu mặt mày rạng rỡ nhìn lão thợ may lấy ra tấm vải hỷ đỏ thẫm, nụ cười càng vui vẻ.

      Lão thợ may nhìn thấy lông mày của nàng cong cong, hai mắt cười chớp chớp, chợt cảm thấy trước mắt là cánh đồng mênh mông thoáng đãng. Tuy khuôn mặt nàng hơi tròn tí, hai má hơi phúng phính tí, thân hình cũng hơi tròn trĩnh mập mạp tí, nhưng nhìn chung lại khiến người ta rất thích.

      Xem ra lão thợ may bị nụ cười của Thạch Lựu cảm hóa, cũng vui vẻ cười theo, người buôn bán thường thích nhìn khuôn mặt tươi cười của khách hàng, tâm tình tốt ra giá cũng tốt, chỉ vào tấm vải màu đỏ thẫm : “Tấm vải hỷ này chín văn tiền xích, nếu nương mua năm xích, ta tặng cho nương bộ chỉ thêu hoa, thế nào?”

      Hai tay Thạch Lựu khẽ vuốt ve tấm vải đỏ, rất thích, : “Đại thúc, ta mua năm xích, thúc tặng ta hai bộ chỉ thêu hoa có được ?”

      Thạch Lựu ngọt ngào gọi lão thợ may tiếng đại thúc, khiến cho lão thợ may sảng khoái cười to, bởi vì ai cũng gọi là lão thợ may hoặc là chưởng quầy, chưa từng có người nào gọi là đại thúc. Tuy lúc Thạch Lựu gọi , nàng có vẻ hơi ngốc lại hơi si đần, nhưng đầu óc nàng chút cũng ngốc, vẫn biết xin thêm bộ chỉ thêu hoa đấy.

      Vốn nếu tặng bộ chỉ thêu lão thợ mãy cũng chỉ có thể kiếm được sáu văn tiền của Thạch Lựu, đưa thêm bộ nữa đoán chừng còn phải bù vào ba văn tiền, bởi vì giá tiền của loại chỉ màu này cũng rẻ. Nhưng lão thợ may đành lòng cự tuyệt Thạch Lựu, liền sảng khoái đáp: “Được, ta xem nương sắp thành gia lập thất chuẩn bị đại hỷ, coi như ta bù thêm chút tiền hưởng ít khí vui mừng .”

      Lão thợ may vậy mà lại chịu lỗ vốn, là lần đầu tiên trong đời.

      Thạch Lựu nghe xong cười hì hì ngừng, “Đa tạ đại thúc, đa tạ đại thúc!”

      Tiền Phong đứng bên xem màn này khỏi bật cười, thầm nghĩ, biết người nam nhân nào lại muốn kết hôn với nương vừa xấu xí lại trông có vẻ hơi ngốc nghếch này, đoán chừng nàng cũng phải hơn trăm cân ấy chứ. Ôi! Còn bộ ngực vĩ đại kia, so với phụ nữ đại cũng thể tưởng tượng nổi, biết mặc áo ngực cúp D có vừa hay nữa. Hai mắt chuyển sang nhìn sau lưng Thạch Lựu, chậc chậc chậc… Bờ mông lớn, thịt núc ních, tròn vo, nếu tấm lưng đừng thô như vậy đẹp rồi.

      Lão thợ may thấy Tiền Phong lại dám nhìn chằm chằm vào ngực mông nữ nhi nhà người ta, lập tức ho khan vài tiếng, liếc mắt nhìn Tiền Phong cách khinh bỉ.

      Tiền Phong hiểu ý tứ của lão thợ may, nhưng vẫn thèm để ý mà nhìn người Thạch Lựu, cũng phải nhìn thấy đại mỹ nữ mà thèm thuồng, chẳng qua cảm giác nhìn trộm nương trước mắt rất thú vị mà thôi. muốn nhìn nhìn, ai quản được mắt ?

      Sau khi nhìn Thạch Lựu lượt, Tiền Phong rốt cuộc cũng thu lại ánh mắt, cười hỏi: “Lão sư, ngươi đây phải là trọng sắc khinh bạn sao? À… Cũng đúng, ta và ngươi còn tính là bạn, ngươi là trọng nữ khinh nam. Ta đặt bộ hỷ phục cùng bộ y phục màu lam, sao thấy ngươi tặng ta cái gì?”

      Lão thợ may còn chưa kịp đáp lời nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Thạch Lựu. Vừa rồi nàng vẫn tập trung nhìn tấm vải hỷ, căn bản chú ý nam nhân đứng bên cạnh là ai, bởi vì mẫu thân dạy nàng, nhìn thấy nam nhân tuyệt đối được tùy ý nhìn, nàng cũng thầm ghi nhớ. Lúc này nàng nghe thấy Tiền Phong , cảm thấy cách chuyện hơi nghiêm chỉnh, nàng liếc nhìn bên mặt của Tiền Phong, nghĩ tới lại có thể gặp được vị hôn phu của mình ở đây, nàng sợ tới mức “A” tiếng thét lên, lập tức lùi lại sau vài bước, tiền trong tay cũng rơi rớt khắp mặt đất.


      Chương 4.2 : Lại gây chuyện

      Tiền Phong bị tiếng hét của nàng hù dọa cũng thụt lùi lại bước, tức hỏi: “Vị nương này ngươi bị mù sao? Lớn như vậy chưa từng thấy nam nhân à?”

      Thạch Lựu vốn vừa sợ vừa thẹn, bây giờ lại nghe thấy Tiền Phong dùng loại khẩu khí này với nàng, nàng lại tức giận, chỉ vào Tiền Phong : “Ngươi… Ngươi ngươi…”

      Tiền Phong gạt tay nàng ra, “Ta ta ta… Ta làm sao, ngươi bị cà lăm à?”

      “Ngươi ngươi… ngươi biết ta?” Thạch Lựu kinh ngạc nhìn , “Ta là…” Vừa định tên của mình nàng vội vàng bịt miệng mình lại, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm lúc này mở lớn.

      Tiền Phong cảm thấy việc mình biết nàng hiểu có gì lạ, bình thường ở dọc đường đôi khi cũng gặp những người biết nhưng lại biết người ta, mới đến đây mấy tháng đương nhiên thể nào nhận biết tất cả mọi người được. khẽ cười : “Thực xin lỗi nương, tại hạ hay quên, ta nhớ ngươi là nương nhà ai.”

      “Ngươi làm sao… làm sao lại biến thành như vậy, chuyện cũng…” Lúc này Thạch Lựu có chút ảo não, sao nàng có thể gả cho người như vậy, vừa nhìn biết là kẻ lười biếng, lúc chuyện lại giống y như tên du thủ du thực, bộ dạng chất phác thà của Tiền Phong lúc trước sớm biến mất. Tuy nàng sớm nghe sau khi Tiền Phong té từ cây hương thung xuống trở nên hơi kỳ quái, nhưng nghĩ có thể trở thành cái dạng này.

      Tiền Phong nhìn khuôn mặt Thạch Lựu mới vừa rồi vẫn còn vẻ vui mừng che dấu kia giờ chuyển thành bộ dáng thể tin được, khỏi cười xấu xa : “Ta biến thành dạng gì là chuyện của ta, cũng rảnh rỗi mà mượn ngươi , được chứ? Dù ngươi có nhọc lòng quan tâm cũng gầy được đâu, nhé… Nếu luận theo cân bán, thân thịt như ngươi đoán chừng bán được ít tiền đâu, thịt heo bảy văn tiền cân, thịt của ngươi chắc cũng chỉ có thể bằng đó thôi, vậy bán ngươi có thể…”

      Tiền Phong duỗi ra mười ngón tay làm bộ tính toán, “Ồ, bán ngươi có thể thu được hơn ngàn văn tiền đấy!”

      Tiền Phong chỉ cảm thấy trêu chọc Thạch Lựu rất thú vị, bởi vì trông thấy bộ dạng này của nàng nhịn được mà muốn chọc ghẹo nàng, cho nên lời hoàn toàn thèm chú ý nặng .

      Lão thợ may thấy Thạch Lựu đỏ mặt, cắn môi, hung tợn trừng mắt nhìn Tiền Phong đến ngây người, phần vì Thạch Lựu mà bênh vực kẻ yếu, : “Được rồi được rồi, vị tiểu ca này, nàng là nương sắp xuất giá rồi, nếu ngươi trêu chọc ức hiếp nàng, đến lúc nhà chồng muốn nàng, ngươi phải lấy nàng về nhà đừng trách!”

      Tiền Phong mới vừa rồi còn bật cười, nghe thế sợ tới mức im bặt, cuống quít che miệng lại, thầm nghĩ, nguy hiểm , nương như vậy cũng muốn!

      Thạch Lựu thấy vừa nghe phải thành thân với nàng bị dọa thành cái dạng này, càng tức giận khiến ngực phập phà phập phồng. Nàng ngồi xổm xuống nhặt từng đồng tiền mặt đất lên, tay vừa nhặt vừa thò tay kia vào trong tay áo lấy ra cái gì đó.

      Tiền Phong để ý, ngờ sau khi Thạch Lựu đứng lên lại ném cái thứ đó vào mắt , thứ bột phấn biết là gì rơi đầy mặt người .

      “Đây là cái gì vậy? Ah… Cay quá… Cay chết ta rồi!” Tiền Phong dốc sức liều mạng dụi mắt, hai chân nhảy cẫng.

      Thạch Lựu đắc ý hai tay chống hông, nghiêm mặt giương mắt : “Đó là bột tiêu ta vừa mua, cay chết ngươi !”

      Tiền Phong ở bên la hét như điên, Thạch Lựu cũng mặc kệ , đem tiền trong tay đưa cho lão thợ may, lão thợ may vừa lo lắng nhìn Tiền Phong vừa đo năm xích vải cắt cho Thạch Lựu, còn đưa cho nàng thêm hai bộ chỉ thêu hoa.

      Thạch Lựu mua xong cầm vải và chỉ màu bước ra cửa, suy nghĩ chút lại quay trở về đá cước vào chân Tiền Phong mắng: “Ngươi mới toàn là thịt heo!” Sau đó dương dương tự đắc thẳng.

      Chương 4.3 : Lại gây chuyện

      Hai mắt Tiền Phong cay đến phát đau, mắt cũng mở ra, biết được Thạch Lựu ở hướng nào, hai chân đá loạn, nhưng Thạch Lựu sớm rời , sao nàng có thể bị đá trúng được.

      Lão thợ may nhanh chóng bưng chậu nước lạnh tới, kéo Tiền Phong đến rửa mắt, “Vị tiểu ca này, ta ngươi đáng đời, vô duyên vô cớ ngươi khi dễ nương sắp xuất giá làm gì, nếu nàng về nhà cáo trạng, chừng nhà mẹ nàng cùng với nhà chồng cầm gậy đến xử lý ngươi, sợ rằng ngươi còn bị bọn đập thành thịt vụn.”

      Tiền Phong vùi mặt vào trong chậu nước, lâu mới mở được mắt. nhìn qua mặt nước phản chiếu hai con mắt sưng đỏ của mình, tức giận đến sôi gan, sốt ruột : “Chưởng quầy, ngươi cũng quá khoa trương, ta chỉ đùa nàng chút, có quá lắm sao? Hừ, nàng hại mắt ta thành như vậy, lần sau nếu để ta gặp được nàng, nàng đừng yên với ta!”

      Tiền Phong lấy tay áo chùi chùi mấy giọt nước mắt, móc tiền ra đưa cho lão thợ may : “Ngươi may cho ta bộ hỷ phục cùng bộ y phục lam ấy trước .”

      Lão thợ may nhìn Tiền Phong bước ra cửa còn ngừng dùng tay áo dụi cặp mắt vừa sưng vừa đỏ, trong lòng khỏi bật cười, nghĩ ngợi , đối phó với loại côn đồ này, phải dùng bột tiêu mới trị được !

      đường về nhà, Tiền Phong càng nghĩ càng giận, vốn rảnh rỗi nghĩ muốn trêu nương béo kia chút thôi, ai ngờ thiếu chút nữa bị nàng hại mù mắt. Nàng rốt cuộc là ở thôn nào, nhất định phải tìm cho ra nàng giáo huấn trận mới được, loại nương này đúng là lòng dạ độc ác, ra tay chẳng biết nặng gì cả.

      Tiền Phong về đến nhà, trong nhà chỉ có Tùng Cầu và Tuệ Nhi ngồi xổm ở góc nghịch bùn, đại ca đại tẩu đều thu hoạch đậu phộng ở ngoài ruộng, phụ thân mẫu thân sang Điền gia vẫn chưa trở về. thở ngắn than dài ngồi xuống cái ghế trong sân, Tùng Cầu và Tuệ Nhi chạy đến quanh .

      “Nhị thúc, mắt của thúc bị làm sao vậy?” Tùng Cầu hiếu kỳ đặt câu hỏi.

      Tiền Phong nháy mắt mấy cái, lại dụi dụi mắt, miễn cưỡng : “Bị hạt cát bay vào.”

      “Sơn trấn chúng ta làm gì có hạt cát.” Tùng Cầu rất nghiêm túc sửa cho .

      Tiền Phong sững sờ, “Ách… Bị ong vò vẽ đốt. Tùng Cầu, cháu mang chậu nước đến đây cho ta .” cảm thấy mắt vẫn còn đau, muốn ngâm mắt chút.

      Tùng Cầu chạy vào trong bếp, nhưng có lấy nước, mà tìm trong bếp cái chén vốc bả tỏi giã ra, sẵn lúc Tiền Phong ngồi chú ý, trét lên mắt , : “Mẫu thân cháu dặn, bị ong vò vẽ đốt bôi cái này vào.”

      Tiền Phong bị cay đến nhảy dựng lên, “Trời đất! Ngươi cái tên quỷ sứ này, ngươi muốn con mắt của nhị thúc ngươi cay đến mù hả!” cuống quít chạy vào phòng bếp, bất chấp tất cả đem mặt ngâm vào chum nước.

      Tùng Cầu theo gót chạy vào. Tuệ Nhi bốn tuổi nhìn bộ dáng tức nước vỡ bờ của nhị thúc như vậy, cười khanh khách ngừng, “Mắt nhị thúc bị mù, mắt nhị thúc bị mù!”

      Tiền Phong vừa thấm nước lên mắt vừa ảo não, hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy, sao xui xẻo như thế kia chứ, trêu đùa người khác thành, còn bị người ta trêu chọc lại, hôm nay đôi mắt đúng là chịu tội lớn rồi.

      Sau khi Tiền lão gia và Dương thị về nhà, nhìn thấy Tiền Phong múc nước trong giếng lên, sau đó xách đổ vào lu vại trong phòng bếp, điều này khiến hai người rất mừng rỡ.

      Tiền lão gia buông gánh xuống, khen: “Tốt lắm, cuối cùng Phong nhi cũng biết làm việc.”

      Dương thị vui mừng ra mặt, phụ họa theo: “Đúng thế, sắp lấy thê tử, bản thân nó cũng biết sửa cái tật làm biếng rồi.”

      Lúc này Tùng Cầu lại chạy tới tố cáo, “Tổ mẫu, vừa rồi nhị thúc đem mặt úp vào chum nước, sau đó lại còn làm đổ cả chum nước vừa múc.”

      Tuệ Nhi chầm chậm chạy tới, ngửa đầu bập bẹ : “Hai mắt nhị thúc thiếu chút nữa bị mù nữa.”

      Tiền lão gia và Dương thị nghẹn họng nhìn trân trối, tiểu tử của bọn họ hôm nay lại gây ra chuyện gì nữa đây?

      Chương 5.1 : Xuất giá như canh bạc

      Edit + Beta: Rùa Tuki

      Thạch Lựu bĩu môi trở về nhà, cả đoạn đường đều tràn ngập tức giận, nhìn thấy sỏi đá sỏi, thấy hoa cúc dại ven đường bẻ gãy. Nàng nắm chặt bông hoa, sau đó ngắt từng cánh từng cánh ném tới ném lui mặt đất, vừa ném vừa mắng: “Tiền Phong ngươi là đồ vô lại! Đại lưu manh! Đại… Đại dâm tặc! Ác ôn! Đồ trứng thối biết xấu hổ!”

      Tiền Phong còn cười nhạo nàng thân thịt heo, nàng lại khóc oà lên.

      Tuy nàng cũng muốn sớm lập gia đình, như vậy cha mẹ cần lo lắng chuyện chung thân đại của nàng nữa, nàng cũng có thể có được nam nhân thương nàng, nhưng thoạt nhìn Tiền Phong xem, chỉ đả thương người, ràng còn là kẻ chuyên khi dễ người khác.

      “Hừ, ta phải người dễ bị ức hiếp vậy đâu!” Thạch Lựu lau nước mắt, nghĩ đến mình vừa ném bột tiêu cay vào người Tiền Phong, khiến bị cay đến phát điên, nàng lại thầm đắc ý.

      Trở lại thôn, nàng gặp được hai vị nương Lê Hoa và Thược Dược ngồi ỏ gốc cây đại thụ thêu thùa may vá. Cuối năm hai người bọn họ đều xuất giá, hai tháng trước bắt đầu ở trong nhà xuống dưới ruộng làm việc nữa.

      Mặc dù Thạch Lựu thông mình, nhưng cũng biết Lê Hoa ưa mình, nàng cũng lên tiếng, lướt qua bên cạnh.

      ngờ hôm nay Lê Hoa rất có hứng thú, nàng và Thược Dược bắt gặp Thạch Lựu cầm vải hỷ màu đỏ trở về liền lôi kéo Thạch Lựu tới ngồi chung.

      Lê Hoa đối với Thạch Lựu vẫn rất khinh thường, bởi vì lúc trước là Tiền gia nhờ bà mối đến cầu hôn Lê Hoa, chỉ có điều cha mẹ nàng đồng ý, bản thân nàng cũng đáp ứng. như vậy, chỉ là để ám chỉ Thạch Lựu nhặt lại nam nhân nàng muốn thôi.

      Mấy tháng này, nàng vừa nhìn thấy Thạch Lựu, tự nhiên sinh ra cảm giác mình hơn hẳn người khác. Nàng nhìn thấy trong tay Thạch Lựu cầm tấm vải hỷ đỏ thẫm, liền chê cười: “Thạch Lựu, sao ngươi mua toàn là vải đỏ vậy, hình như nương xuất giá ít nhất phải có tám đôi hài, xuân hạ thu đông mỗi mùa hai đôi, chẳng lẽ ngươi muốn năm bốn mùa đều mang hài đỏ? Ngươi nhìn xem, tất cả các loại vải ta đều mua ít.”

      Thạch Lựu nhìn thấy chiếc giỏ của Lê Hoa chỉ có vải đỏ, mà còn có cả vải màu xanh lục, màu tím, màu xanh lam, nhưng nàng lại cảm thấy những loại vải này đẹp lắm, : “Các nương xuất giá phải đều mặc màu đỏ sao? năm bốn mùa mặc đồ đỏ đều rất đẹp, ta chỉ cần mỗi đôi hài thêu màu sắc hoa văn khác nhau là được.”

      Lê Hoa nghĩ tới Thạch Lựu như vậy, nàng liếc mắt, cười nhạo: “Chẳng lẽ ngươi cũng may hài đỏ cho Tiền Phong? Nào có nam nhân mang hài đỏ, đầu óc ngươi đúng là nhét toàn cỏ thôi.”

      Bình thường Thạch Lựu cũng hay nghe người khác ám chỉ bóng gió nàng ngốc nghếch, trước kia phần lớn là nàng chỉ bĩu môi đáp lời, nhưng hôm nay có chuyện khiến nàng đáp trả lại, “Ta làm cho Tiền Phong, ta chỉ làm cho mình.”

      Thược Dược sợ hai người cãi nhau, vội vàng xen lời vào: “ sao, ngươi làm cho mình trước, đợi khi nào rảnh có thể lại mua chút ít vải may cho Tiền Phong. Vô luận nương nhà ai xuất giá đều làm vài đôi hài cho nam nhân, cái này buộc thể thiếu, nếu bị nhà chồng bới móc.”

      Vừa nghĩ đến Tiền Phong Thạch Lựu tức giận, nào còn tâm trí để làm hài cho , nàng nắm chặt tấm vải hỷ trong tay, kiên trì : “ ta chỉ làm cho mình thôi, ta may hài cho Tiền Phong, vả lại ta còn biết cỡ chân của bao nhiêu.”

      Thược Dược lại : “Vừa rồi ta trông thấy cha mẹ của Tiền Phong đưa đại lễ đến nhà người, chắc họ cũng ưng thuận để lại cỡ hài cho nhà ngươi rồi. Thạch Lựu ngươi cũng đừng làm chuyện ngu ngốc, nhất định phải may hài cho nam nhân của ngươi, đây là vật may mắn, sau này sống chung đánh ngươi, chửi mắng ngươi.”

      Sở dĩ Thược Dược như vậy cũng bởi vì nghe ít tin đồn về Tiền Phong, dùng bộ dạng ngốc nghếch này của Thạch Lựu, khuôn mặt cũng xinh đẹp, về nhà chồng nhất định bị đánh bị mắng, cho nên mới khích lệ Thạch Lựu may hài cho Tiền Phong, như vậy nhà chồng bớt bới móc chút.

      Thạch Lựu ăn vụng về, lại Thược Dược, đành phải gật đầu: “Được lần, lần sau phụ thân ta lên thị trấn ta người mua ít vải về.”

      Lúc này Lê Hoa nhìn thấy bên hông Thạch Lựu hơi phình ra, liền thò tay sờ, “Ngươi mua cái gì vậy?”

      Thạch Lựu định lấy, nhưng Lê Hoa nhanh tay hơn, nàng thò tay lấy túi hương giắt bên hông Thạch Lựu ra.

      Lê Hoa vội vàng mở túi hương ra, phát bên trong là đôi bông tai và cây trâm bạc. Lê Hoa cả kinh : “Ngươi mua cái này cho mình ư?”

      Thạch Lựu chớp mắt, “Cái này là lần trước mẫu thân ta lên thị trấn nhờ thợ làm cho ta, hôm nay ta chỉ lấy về, mẫu thân những thứ này cho ta làm của hồi môn.”

      Chương 5.2 : Xuất giá như canh bạc

      Lê Hoa nhìn chớp mắt, ưa thích vô cùng, sờ tới sờ lui, mắt thấy nàng muốn cài thử chiếc trâm bạc lên tóc mình, Thạch Lựu liền đoạt lại. Lê Hoa giận, “Ơ, cũng phải ta lấy trâm cài, ta chỉ đeo chơi lát cũng được sao?”

      được, mẫu thân ta dặn, đồ cưới của mình người khác có thể xem có thể sờ, nhưng tuyệt đối thể để cho người khác mang, đó chính là điềm xấu, nam nhân sinh ngoại tâm.” Thạch Lựu rất nghiêm túc, sau đó dùng tay áo lau lau cây trâm bạc và đôi bông tai, lại cẩn thận từng li từng tí bỏ vào túi hương nhét vài thắt lưng.

      Lê Hoa chế nhạo : “Nhà người ta đều là nhà trai làm đồ trang sức, nào có nhà tự mình làm, chẳng lẽ lại còn phải cầu nam nhân làm? Nhà của ta cũng làm bộ trang sức bằng bạc, nhưng những thứ đó đều để lại cho đệ đệ của ta dùng.”

      Thạch Lựu thèm để ý : “Nhà ta còn có mấy ngàn văn tiền, cha mẹ của ta nhiêu đó đủ để cho Thạch Nha thành thân.”

      Thược Dược ở bên nghe xong rất hâm mộ, trong khi Lê Hoa ghen tức vì nàng được cưng chiều đến xanh mặt. Lê Hoa có đến ba người đệ đệ, đồ cưới của nàng nhất định ít đến đáng thương, bởi vì mẫu thân nàng những sính lễ nhà trai đưa tới đều giữ lại hơn phân nửa cho mấy đệ đệ sau này dùng để thành thân.

      Gia cảnh Thược Dược cũng quá khá giả, nàng có ca ca lập gia đình, còn có đệ và muội, trong nhà cũng chịu cho nàng nhiều đồ cưới hơn nữa đâu.

      Thược Dược nhịn được hâm mộ : “Thạch Lựu ngươi mang nhiều của hồi môn như vậy về nhà chồng, dù sau này ngươi làm sai chút chuyện, nhà chồng cũng nỡ ngươi, tốt.”

      Thạch Lựu nghe xong cười ngây ngô, nàng cũng định an ủi Thược Dược chút.

      Lê Hoa tỏ vẻ kỳ quái : “Thược Dược, ngươi và Thạch Lựu đều phải gả đến thôn Tiền gia, của hồi môn nhiều hay quan trọng, quan trọng là cuộc sống sau này có tốt hay . Có vài nương sau khi xuất giá về nhà chồng bị ép làm việc đến bán mạng, còn thường xuyên bị xem thường, chế giễu, đến mấy năm bị giày vò đến hoa tàn ít bướm*, nếu sinh được con trai, vậy chờ bị đuổi về nhà mẹ đẻ . Nhưng cũng có nương xuất giá cuộc sống so với nhà mẹ đẻ còn thoải mái chịu hơn, ăn ngon mặc đẹp, có nam nhân đau lòng, còn có nhi nữ song toàn, cha mẹ chồng cũng chào đón. Những cái này ấy mà, chỉ phải xem mệnh, mà còn phải xem gả cho nam nhân như thế nào.”

      *Ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc còn đáng giá.

      Thược Dược nghe xong trong lòng càng thấp thỏm bất an, bởi vì nam nhân mà nàng gả tuy giỏi giang, nhưng nghe còn là người trầm mặc ít , đối với ai cũng có sắc mặt tốt, cũng lời ấm áp, sau này phải sống cùng nam nhân như vậy, nàng có chút sợ hãi.

      Thạch Lựu nghe ra Lê Hoa bóng gió Tiền Phong phải người nam nhân tốt, là người mà Lê Hoa nàng muốn. Nhưng Thạch Lựu lại nghĩ lại Tiền Phong đúng là người hội đủ mọi loại tật xấu, càng nghĩ càng cảm thấy đáng tin cậy, trong lòng khỏi có chút ưu sầu.

      Lúc này, bà lão khoảng bảy mươi tuổi cầm quạt hương bồ tới hóng mát. Bà vừa ngồi xuống liền : “Ơ, mấy nương trong thôn ta năm nay phải xuất gả đều ở đây à, đến lúc đó biết ai có cuộc sống tốt nhất nhỉ, về việc xuất giá à, cũng như đánh bạc, ai cũng thể đoán được. Thạch Lựu, sáng hôm nay Tiền gia đến đưa sính lễ rồi hả? Nghe tháng sau ngươi thành thân, Tiền gia khiêng bốn đại kiệu tới đón? tin được, nương thôn chúng ta còn chưa có ai được ngồi lên đại kiệu bao giờ!”

      Thạch Lựu nghe đến chuyện khiêng bốn đại kiệu tới đón nàng cảm thấy rất nở mày nở mặt, cười hì hì gật đầu : “Vâng, Tiền gia uỷ thác bà mối đến như vậy.”

      Lê Hoa và Thược Dược vừa rồi còn chưa biết có chuyện này, lúc này đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào người Thạch Lựu, nương như nàng luôn gả được còn có thể có bốn đại kiệu tới đón, đem so với họ, hai người liền bày ra khuôn mặt như đau đẻ, nhà chồng của hai nàng nhiều lắm cũng chỉ có thể kéo xe trâu tới đón dâu mà thôi.

      Thược Dược hâm hộ nên lời, Lê Hoa dứt khoát đứng lên phủi mông, vội vàng câu, “Thời gian còn sớm, ta phải về nhà chuẩn bị cơm trưa, trước.” Sau đó sải bước thẳng, từ bóng lưng nàng dường như có thể nhìn ra đố kị và căm phẫn.

      Đương nhiên chỉ có Thược Dược và bà lão là nhìn ra, còn Thạch Lựu lại cảm thấy. Nàng ngẩng đầu quan sát thái dương treo bầu trời, buồn bực : “Thời gian còn sớm mà, bây giờ Lê Hoa làm cơm trưa cũng còn quá sớm.”

      Thược Dược chỉ cười cười, cúi đầu thêu hoa chuyện.

      Bà lão cầm đôi hài của Thược Dược nhìn, khen ngợi nàng làm rất đẹp. Thạch Lựu tranh thủ thời gian chạy về nhà cầm giỏ may vá đến, ngồi bên cạnh Thược Dược học theo, bà lão còn ở bên cạnh chỉ bảo, Thạch Lựu học rất vui vẻ.



      Chương 5.3 : Xuất giá như canh bạc

      Thẳng đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Thạch Lựu mới cùng Thược Dược cầm giỏ may vá của mình về nhà, sau đó ra vườn rau sau nhà hái rau cải, chuẩn bị làm cơm trưa.

      Thạch Lựu làm xong bàn đồ ăn vừa lúc Điền lão gia cùng Lâm thị và Thạch Nha trở về.

      Lâm thị tới kéo Thạch Lựu vào trong phòng cho nàng xem đại lễ Tiền gia đưa tới, “Nhi nữ con nhìn xem, Tiền gia tiếc tiền, mua nhiều đồ như vậy, con về Tiền gia chắc chắn chịu thiệt thòi, nhà họ chi nhiều tiền cho con như vậy chính là nguyện ý đối tốt với con!”

      Lâm thị lấy ra chiếc vòng cổ và vòng tay bằng bạc mà Tiền gia đưa tới đeo lên người Thạch Lựu, xem thử có vừa hay , “Ô, hai lão Tiền gia cùng nhau mua đấy, biết khuê nữ của ta tay hơi to, mua vòng bạc cũng to, đeo vào rất vừa vặn. Đúng rồi, con có đem bông tai và trâm bạc về ?”

      Thạch Lựu gật đầu, lấy ra từ bên hông đưa cho Lâm thị, Lâm thị đem hết trang sức đeo lên người Thạch Lựu, còn gọi Điền lão gia và Thạch Nha tới nhìn.

      Bọn họ đều khen ngợi khoa trương Thạch Lựu đeo những thứ này xinh đẹp, Thạch Lựu lại bày ra vẻ mặt đau khổ.

      “Thạch Lựu, con làm sao vậy, thích sao?” Điền lão gia hỏi.

      Thạch Lựu lắc đầu, vuốt ve vòng bạc cổ tay, ấp úng : “Con… Con lên thị trấn vừa vặn đụng phải tên khốn kiếp Tiền Phong kia!”

      Lâm thị cả kinh: “Con, nha đầu ngốc này, sao con có thể gọi là tên khốn kiếp, là vị hôn phu của con, là nam nhân của con!”

      Điền lão gia lại cười hỏi: “Có phải gì với con hay ? biết con sắp gả cho , tìm con vài lời cũng là hợp tình hợp lý, con cũng thể vì vậy mà kêu là tên khốn kiếp được.”

      Thạch Lựu suy nghĩ cả buổi, ngẫm lại, hay là quên , chuyện Tiền Phong nàng toàn thân là thịt heo, nàng vung bột tiêu vào , vẫn nên tốt hơn, miễn cho cha mẹ lo lắng. Nàng chỉ dậm chân : “ giống như biết con, nhưng ràng trước kia biết con mà!”

      Điền lão gia cùng Lâm thị và Thạch Nha đều giật mình, Tiền Phong làm sao có thể biết Thạch Lựu? Nhất định là Thạch Lựu lầm rồi.

      Điền lão gia suy nghĩ theo ý mình, ông cười : “Thạch Lựu à, phải biết, mà là xấu hổ khi nhìn thấy con, đây là do người ta ngượng ngùng, con đúng là nha đầu ngốc nghếch!”

      Thạch Lựu muốn giải thích, Lâm thị tiếp lời: “Đúng đấy, Tiền Phong người ta nhất định là da mặt mỏng, con cũng thể tuỳ tiện tìm chuyện, người khác thấy lại chê cười, mà con chuyện với đấy chứ?”

      Thạch Lựu sợ bị mắng, đành phải ậm ờ : “ có… Con chuyện với . Con đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm thôi.” Thạch Lựu đem từng món đồ trang sức tháo ra, giao vào tay mẫu thân nàng.

      Cả nhà vây quanh bên bàn dùng cơm trưa, sau khi ăn xong, Lâm thị liền chuẩn bị thịt muối, bởi vì Tiền gia đưa tới vài cân thịt, bây giờ lại giữa hè, nếu ướp bị hư mất. Lâm thị tính ướp xong bỏ vào cái bình, sau đó treo dưới đáy giếng, như vậy có thể để lâu sợ hư.

      “Thạch Lựu, mẫu thân kêu con mua bột tiêu đâu rồi?” Lâm thị ở trong bếp cả buổi vẫn tìm được, bà muốn ướp chút tiêu vào thịt.

      Thạch Lựu ngồi ở cửa cắt tấm vải hỷ, nghe mẫu thân hỏi như vậy, nàng ấp úng đáp: “Con… Con quên mua rồi.”

      Lâm thị biết Thạch Lựu hay quên trước quên sau, nếu phải chuyện quan trọng chắc chắn nàng quên mất.

      Thạch Lựu cũng rất chột dạ, bình thường nàng rất ít khi dối người nhà, nhưng hình như hôm nay nàng dối hơi nhiều, ông trời có dùng sét đánh nàng chứ?

      Sau khi Lâm thị ướp thịt xong, lại hào hứng bừng bừng lấy cỡ hài của Tiền Phong ra đưa cho Thạch Lựu, : “Đây là hài Tiền gia đưa tới, con làm cho Tiền Phong vài đôi, nhất định phải may thêm nhiều kiểu, để Tiền gia thể coi thường con.”

      Thạch Lựu phồng má : “Con chỉ mua vải hỷ, con muốn làm hài cho !”

      Lâm thị lại chạy vào trong phòng lấy ra tấm vải xanh lam lớn, : “Tiền gia nghĩ chu đáo, ngay cả mấy tấm vải này đều chuẩn bị xong.”

      Thạch Lựu cầm cái kéo, muốn cắt tấm vải Tiền gia đưa tới thành từng mảnh vụn, chỉ là mẫu thân nàng ở bên cạnh nhìn, nàng mới dám cắt.

      Lúc này, đại bá của nàng đột nhiên chạy tới, hét lớn tiếng: “ tốt rồi! tốt rồi! Trâu nhà ngươi bị tuột dây cương, lúc ta về nhìn thấy nó ở bờ sông kia kìa!”

      Thạch Lựu cùng Lâm thị đều cực kỳ hoảng sợ, Điền lão gia và Thạch Nha cũng từ trong phòng chạy ra.

      Thạch Lựu hai lời, ném đồ vật trong tay chạy , nàng có sức lực rất lớn, trước kia cũng từng cùng cha mẹ hợp sức bắt trâu. Ngay sau đó, Lâm thị và Thạch Nha cũng dùng hết sức chạy ra ngoài, con trâu là đại súc vật trong nhà, cái đầu trâu trị giá ngàn năm trăm văn tiền đấy.

      Đầu óc Điền lão gia sáng suốt nhất, có hồ đồ chạy theo, mà chạy vào nhà tìm dây thừng để đeo vào mũi trâu trước mới chạy ra bờ sông.
      Meoconkissu2 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6.1: Quả nhiên là hiếm có

      Edit + Beta: Rùa Tuki

      Thân hình Thạch Lựu tuy có hơi nặng nề, nhưng khi chạy phải gọi là bước như bay, bỏ xa Lâm thị ở phía sau. Thạch Nha cũng tệ, theo sát nàng, dù gì cũng là nam tử mười sáu tuổi.

      Mặc dù Thạch Nha là đệ đệ của Thạch Lựu, nhưng dáng vẻ của trái ngược hoàn toàn với Thạch Lựu. Thạch Lựu có khuôn mặt bánh bao, mà lại có khuôn mặt vừa thon vừa tuấn tú, lại rất đẹp mắt, thân thể Thạch Lựu tròn đầy no đủ, hoa mỹ là đẫy đà, khó nghe là hơi béo chút, mà Thạch Nha lại cao gầy như cây trúc.

      Thạch Nha đúng là có hơi gầy, nhưng cơ thể lại rất khoẻ mạnh. Điểm chung của và Thạch Lựu chính là, từ đến lớn rất ít khi sinh bệnh, vô cùng dễ nuôi.

      Tỷ đệ cùng chạy ra hướng bờ sông, nhìn thấy trâu nhà mình lội qua bờ sông đối diện. Lúc này nó ăn cỏ rất vui vẻ, cái đuôi vẫy vẫy, bờ mông nhấp nhô, dương dương đắc ý, tự do tự tại.

      Con trâu đực này rất khôn, vừa nhìn thấy Thạch Lựu và Thạch Nha đến, liền chạy chỗ khác, chạy đến bãi cỏ xanh dưới chân núi gặm cỏ, đôi mắt thỉnh thoảng chú ý động tĩnh bên này sông.

      Thạch Lựu và Thạch Nha đành phải xuống sông, con sông này sâu mấy, cũng có nước chảy xiết, chỗ sâu nhất cũng chưa tới cổ Thạch Lựu, huống chi cả hai tỷ đệ đều biết bơi. Khi còn bé, Thạch Lựu thường hay cùng đám con nít xuống sông chơi đùa, sáu tuổi bơi như cá, nhưng mà đến tám tuổi nàng dám xuống sông nữa, bởi vì nữ tử trong thôn ai xuống sông cả, có vài người bắt đầu thầm to , nàng lớn như vậy vẫn cùng mấy nam hài tử bơi dưới sông, Điền lão gia và Dương thị giáo huấn Thạch Lựu trận, Thạch Lựu còn dám nữa.

      Tuy mười năm rồi xuống sông, nhưng nàng bơi lội rất khá. Đến lúc nàng và Thạch Nha bơi tới bờ sông đối diện vừa lúc Lâm thị chạy tới, vóc người Lâm thị thấp bé, bà cũng biết nước sông cao bao nhiêu, nên chỉ đứng bên bờ lo lắng suông, Thạch Lựu đứng bên kia bờ hô: “Mẫu thân, đừng qua sông, có con và Thạch Nha bắt trâu là được rồi, phụ thân ở phía sau, nhanh tới thôi.”

      Bởi vì Lâm thị khi còn bé bị rớt xuống sông thiếu chút nữa chết đuối, cho nên bây giờ gặp nước sợ nước, căn bản dám qua sông.

      Thạch Lưu và Thạch Nha chạy đến chân núi, trước sau bao vây trâu nhà mình, lúc này Điền lão gia cũng nhanh chóng bơi qua sông chạy tới.

      Điền lão gia nóng lòng, thử đến trước mặt con trâu, cầm dây cương muốn đeo qua mũi trâu, phải biết rằng việc khó khăn nhất khi bắt trâu là đeo dây qua mũi, bởi vì trâu sợ đau, chừng có thể cước đá bay người trước mắt, hoặc là dứt khoát dùng sừng tấn công người.

      Thạch Nha nhìn thấy hai mắt trâu đều đỏ, còn cúi đầu chỉa cặp sừng về phía trước, vội : “Phụ thân, mau tránh ra!”

      Điền lão gia sợ hãi, vội vàng lui lại bước lớn.

      Lúc này, đại bá của Thạch Lựu cùng hai đứa con trai nhà đại bá đều đến, mỗi người bọn đều cầm cây gậy to, bao vây con trâu lại. ngờ con trâu đực này chỉ nổi giận, mà còn ngang bướng, nó trông thấy mọi người đến, liền nâng chân trước chân sau biểu cho mọi người xem, ý là, nếu các ngươi dám tới, ta đá bay các ngươi, hừ hừ!

      Tất cả mọi người dám tiến lên, mắt thấy hai mắt trâu đảo đảo, có vẻ như muốn chạy trốn, mọi người vạn phần lo lắng. Nếu trâu chạy trốn xa rất khó tìm, nhưng mà chọc giận trâu khó tránh khỏi có người bị thương. Nghe năm ngoái có chàng trai ở thôn nọ vì xỏ mũi cho trâu, kết quả bị sừng trâu đâm xuyên ngực mà chết! Đó chắc chắn là lời cảnh báo cho mọi người.

      Ngay lúc mọi người bó tay, Thạch Lựu đột nhiên tiến về phía lưng trâu, thừa dịp con trâu để ý, nhảy phát lên lưng trâu. Vô luận con trâu có vặn vẹo như thế nào, Thạch Lựu cũng bị rơi xuống, bởi vì Thạch Lựu vừa ngồi lên lưng trâu hai tay kịp bắt được cặp sừng.

      Bình thường hay nhìn thấy Thạch Lựu chạm chạp, nghĩ tới nàng có thể hành động linh hoạt như vậy, khiến cho mọi người rất vui mừng.

      Điền lão gia nhịn được khen: “Thạch Lựu nhà ta tài giỏi! Thạch Lựu, con nắm chặt vào, nếu bị trâu hất xuống nó tha cho con.”

      Thạch Lựu đưa tay nhàng vỗ vỗ lên lưng trâu, con trâu dường như còn táo bạo như vừa rồi.

      “Phụ thân, đại bá, mọi người tới đây, có thể đeo dây thừng được rồi!”

      Chương 6.2: Quả nhiên là hiếm có

      Thạch Lựu vừa vuốt ve vừa dán mặt lên lưng trâu, : “Trâu ơi trâu, ngươi phải ngoan ngoãn, nếu ngươi chạy , ở lại nhà của ta, bị người khác bắt được ngươi bị giết chết, rồi có người cầm thịt của ngươi đem bán, sau đó còn bị người ta ăn vào trong bụng, như vậy ngươi sống được nữa! Ngươi yên tâm, ta chăm sóc tốt cho ngươi, cho người ăn uống no đủ, dù ngươi chết già cũng cầm thịt của ngươi đem bán.”

      Thạch Nha nghe xong cười ngừng, “Tỷ, trâu làm sao nghe hiểu những thứ này?”

      “Sao đệ biết nó nghe hiểu, nó nghe hiểu cũng cho đệ, đúng , bé trâu? Đến đây, ta giúp ngươi gãi ngứa.” Thạch Lựu ngồi lưng trâu gãi nhè .

      Thạch Nha trông thấy con trâu nghe lời, cũng đến gần hơn, cười : “Ta cũng gãi.”

      Tay Thạch Nha còn chưa chạm vào con trâu nghe thấy Điền lão gia và Điền đại bá cười : “Xong rồi xong rồi, đeo dây vào mũi trâu được rồi.”

      Con trâu đực vẫn còn chuyên tâm hưởng thụ Thạch Lựu dỗ dành gãi ngứa, quên mất phản kháng.

      “Ngoan! Ngoan! Trâu của ta thực nghe lời!” Thạch Lựu ngồi lưng trâu đắc ý.

      Điền lão gia đưa sợi dây thừng cho Thạch Lựu nắm, Thạch Lựu cao hứng vỗ vỗ lên lưng trâu, “! Chúng ta về nhà thôi!”

      Con trâu ngoan ngoãn phía trước, còn chở Thạch Lựu qua sông, những người khác theo sau cười cười , lần này bắt trâu thuận lợi, phí chút sức lực nào.

      Thạch Nha kiêu ngạo : “Đó đều là công lao của tỷ tỷ!”

      “Đúng, đúng vậy!” Mọi người đều cười đồng ý.

      Lâm thị nhìn thấy trâu trở về, khuê nữ còn ngồi lưng trâu hát khúc nhạc biết là gì, bà cũng theo mà mở cờ trong bụng.

      Chuyện này vốn cũng phải là chuyện gì quá lớn, bình thường Thạch Lựu ở chung với động vật so với người còn tốt hơn, mọi người trong thôn cũng lấy gì làm lạ.

      Cũng biết là ai lẻo mép, đem chuyện này đồn ra ngoài, hai ngày sau truyền đến tai Tiền gia.

      Ngày hôm đó, chạng vạng tối, sau khi làm việc trở về nhà, Tiền lão gia và Dương thị nghe cả con trâu đực mà Thạch Lựu cũng có thể thuần phục, thực rất tài giỏi, bọn cũng đắc ý vô cùng. Lúc này Tiền Phong ở trong sân bổ củi, muốn xây cái chuồng gà, bởi vì bình thường mấy con gà con hay chạy loanh quanh trong nhà chính, ngại gà ị khắp nơi, khiến cả phòng đều là phân gà, đường phải né trái né phải, thể nhịn được nữa, nếu bên ngoài có cái chuồng gà sạch hơn.

      Vốn muốn nấu hết đám gà trong nhà lên ăn, mấy con gà ngứa mắt này gây phiền toái nữa. Nhưng nghĩ lại lần trước chỉ ăn con gà đại tẩu phản ứng mãnh liệt như vậy, quyết định buông tha cho đám gà.

      Dương thị cũng mặc kệ nhi tử bận bịu làm gì, tiến lên : “Con à, con nghe chưa, Thạch Lựu coi vậy mà có thể thuần phục cả con trâu đực bị tuột dây cương, ngay cả cha nàng cũng làm được chuyện này, mà nàng lại có thể làm được, con lấy nàng chắc chắc có phúc, nàng quả nhiên là nương tài giỏi, chừng tương lai giúp chúng ta được rất nhiều việc đây!”

      Tiền Phong nghe xong giơ cao cây rìu lên hung hẳng bổ đôi khúc củi trước mắt, hơi lo lắng : “Nàng cường hãn như vậy, đánh trượng phu chứ?”

      “Con nghĩ lung tung cái gì vậy, Thạch Lựu làm sao có thể đánh trượng phu? Ta sống mấy chục năm cũng chưa từng nghe qua nữ nhân nào dám đánh phu quân của mình.”

      Tiền Phong ném cây búa , cười hì hì cầu khẩn Dương thị: “Mẫu thân, việc thành thân này còn có chỗ nào cần bàn bạc lại ? Con nghe kiểu gì cũng thể nào tin tưởng được, người ta đều nàng làm việc như nam nhân, tại ngay cả con trâu đực cũng có thể thuần phục, chắc chắn nàng là nữ nhân chanh chua, mẫu thân lo lắng đến lúc nàng vào cửa cả ngày gây khó dễ cho mẫu thân, nàng chỉ cần đẩy cái mẫu thân cũng có thể bị ngã dậy nổi.”

      Dương thị tức giận tới mức trừng mắt, chỉ vào mắng: “Đứa con hỗn trướng này, nữ nhân thể nào đánh trượng phu, càng thể đánh mẹ chồng, con càng càng hàm hồ!”

      Dương thị vốn muốn tốt cho Thạch Lựu trước mặt Tiền Phong chút, ngờ lại bị mấy câu của nhi tử làm cho tức giận.

      Bà mắng xong mới cảm thấy khắp người có gì đó là lạ, chạy đến bên cạnh nôn khan liên tục, sau lúc mới nôn ra được.

      Tiền Phong như rơi vào trong mộng, chạy tới : “Mẫu thân, con chỉ nghe người ta tức giận đau đầu hay ngất , quá lắm giận điên lên thôi, đây là lần đầu tiên con nhìn thấy có người tức giận đến mức nôn mửa đấy.”

      Chương 6.3: Quả nhiên là hiếm có

      Dương thị che ngực, bà khó chịu rồi, bây giờ còn nghe nhi tử bậy bạ làm cho bà tức giận đến bó tay.

      Tiền lão gia cùng Tiền Đồng và Cát Đào Hoa chạy tới, hỏi Dương thị rốt cuộc là thoải mái ở chỗ nào, Dương thị cũng biết là chuyện gì xảy ra, chỉ chắc hẳn là buổi tối ngủ bị cảm lạnh rồi.

      Tiền lão gia nghi ngờ, “Bây giờ là giữa hạ, buổi tối bà còn đắp chiếc chăn mỏng, làm sao có thể bị cảm lạnh được?”

      Dương thị khoát tay : “ có việc gì, nếu phải là cảm lạnh, vậy chắc là ăn nhầm đồ ăn hỏng thôi.”

      Nhưng người nhà ai cũng ăn giống bà mà có ai bị gì đâu.

      Bởi vì Dương thị bốn mươi lăm tuổi, ở thôn này coi như là lớn tuổi rồi, có ít người qua bốn lăm hoặc chết vì bệnh tật, hoặc chết vì già.

      Tiền lão gia trong lòng sợ hãi, lo lắng bạn già bị bệnh nan y, nếu xuống mồ trước ông, ông thực biết phải trải qua quãng thời gian còn lại như thế nào. Ông thèm để ý Dương thị ngăn cản, chạy tìm thầy lang trong thôn.

      Thầy lang đến nhìn sắc mặt Dương thị, nhìn ra cái gì, lại cầm tay Dương thị lên bắt mạch, ngờ điều này khiến ta sợ đến nhảy dựng, : “Đại… Đại… Đại thẩm, ngươi đây… Đây là hỉ mạch!”

      “Cái gì?” Mọi người trong nhà sợ hãi hét lên.

      Dương thị đen mặt, nổi giận: “Thầy lang ngươi hết chuyện giỡn rồi sao, bình thường ngươi đều có thể nhìn ra bệnh trong thôn, ít nhất chưa từng có người chết, sao hôm nay miệng mê sảng cái gì vậy, nguyệt của ta mấy tháng nay ít đến đáng thương, xem chừng hai tháng này muốn mất lấy đâu ra hỉ mạch, ngươi đây phải là làm mất mặt ta sao!”

      Thầy lang bị chửi có chút hồ đồ, mới vừa rồi còn cảm thấy nhất định là hỉ mạch, tại lại nghi ngờ, thẳng: “Mạch của ngươi… Ta xem chắc, mong các ngươi thỉnh cao minh khác, trấn có Nguỵ đại phu từ trước đến nay bắt mạch rất chuẩn, các ngươi hay là… Hay là mời đến tốt hơn.”

      Thầy lang sợ hãi bỏ chạy, người trong nhà đều há hốc mồm. Đặc biệt là Cát Đào Hoa, thần sắc nàng hơi kỳ quái, nàng ngượng ngùng cười : “ chừng mẫu thân thực là có em bé đấy.”

      bậy bà gì đó, biết lớn !” Dương thị quát tiếng.

      Cát Đào Hoa rụt cổ, kéo Tiền Đồng quay về phòng bếp nấu cơm.

      Tiền lão gia sợ Dương thị mắc phải căn bệnh quái dị nào đó, : “Bà à, nếu hay là chúng ta lên thị trấn chuyến ?”

      Dương thị nhìn sắc trời chút, “Trời u, ngày mai rồi , chừng ngày mai có chuyện gì nữa, phải chỉ nôn trận thôi sao, có lẽ là do lạnh bụng.”

      Tiền lão gia lo lắng, bởi vì trước đây có rất nhiều người bị nhiễm đủ loại bệnh trạng kỳ lạ, do để ý, khi biết có bệnh kịp chữa, cuối cùng là mất mạng. Dương thị chịu , ông dứt khoát lên thị trấn mời Nguỵ đại phu tới, mất hơn mười văn tiền.

      Dương thị thấy Tiền lão gia khăng khăng muốn mời đại phu, cũng lười quản ông.

      Sau khi bà cùng Cát Đào Hoa làm xong cơm tối, Tiền lão gia mời được Nguỵ đại phu đến.

      ngờ Nguỵ đại phu bắt mạch cho Dương thị xong, biểu lộ của và thầy lang trong thôn rất giống nhau, lời cũng y đúc, “Ngươi có hỉ mạch!”

      Đầu Dương thị ‘Oanh’ tiếng, mắt thấy bà bị doạ muốn ngất , Tiền Phong nhanh chân chạy qua đỡ bà.

      Tiền Phong ha ha cười : “Lão nương bốn mươi lăm tuổi còn có thể có hỉ mạch, quả nhiên là hiếm có, mẫu thân chắc rất muốn có em bé lắm, đúng, có lẽ là ông trời nhìn thấy mẫu thân cả đời có nhi nữ, nên muốn ban thưởng nữ nhi cho mẫu thân đấy. như vậy, chẳng phải là ta sắp có tiểu muội muội rồi sao?”

      Dương thị liếc xéo nhi tử.

      Tiền lão gia chỉ đứng ở bên ngây ngô cười, Tiền Đồng lúng ta lúng túng, còn Cát Đào Hoa mặt đen như đít nồi. Cát Đào Hoa nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu, mẹ chồng thậm chí thân thể sắp sinh em bé, trong khi nàng đây thân là con dâu mà mấy năm nay rồi cũng thể sinh thêm đứa trẻ nào nữa, vậy mà lại đến phiên mẹ chồng lớn tuổi sinh, chẳng phải thành chuyện cười cho toàn bộ sơn trấn? Chẳng lẽ sau này nàng phải phục vụ mẹ chồng ở cữ?

      Trời ạ! Đúng là có thiên lý mà!

      Lúc này Tùng Cầu chạy tới ngửa đầu : “Tổ mẫu nếu như sinh em bé, vậy em bé gọi con là gì? Giống như Tuệ nhi gọi con là ca ca sao?”

      Dương thị liếc mắt lần nữa, thân thể mềm nhũn, lần này là giận đến phát ngất rồi.
      Last edited: 25/10/15
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :