1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Mỹ Mãn – Ninh Cửu Cửu (29 chương + 4 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Cuộc Sống Mỹ Mãn

      [​IMG]

      Tác giả: Ninh Cửu Cửu
      Convert: Nothing_nhh
      Edit: Nana & Hoa hồng nhung
      Beta: Phù Dung & Panda
      Tình trạng bản gốc: hoàn, 29c
      Thể loại: đại, sủng
      Nguồn: https://daohoatiencanh.wordpress.com/

      [​IMG]
      Giới thiệu:
      Tống Uyển Yểu sinh ra trong gia đình giàu có mỹ mãn, từ hai mươi hai tuổi đến nay vẫn thuận buồm xuôi gió cho đến khi gặp lại Hàn Vệ Vũ, chàng trai cùng trường thầm mến năm nào.Và mọi rắc rối bắt đầu từ đây ...
      Last edited: 6/11/14
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 1

      Tống Uyển Yểu sinh ra trong gia đình giàu có mỹ mãn, từ hai mươi hai tuổi đến nay vẫn thuận buồm xuôi gió .

      luôn luôn cảm thấy mình rất hạnh phúc, tuy rằng điều kiện vật chất tốt tột đỉnh nhưng luôn tự giác đối với chuyện ăn, mặc ở và lại chưa bao giờ phàn nàn, như trong sách phải người cảm thấy đủ thường có hạnh phúc nhiều nhất.

      Tựa như từ cũng rất lạc quan cho rằng có cha mẹ là người lạc quan nhất thế giới này, còn là đứa trẻ được nuôi dưỡng tốt nhất thế giới. ra cách khác chính là cha mẹ rất ít phô trương về cuộc sống của mình với , mà đối cha mẹ cũng cầu nhiều. Điều này phải thương cha mẹ mà chỉ là vì ở chung nên quen mà thôi.

      Như vẫn có thói quen duy trì chút khoảng cách với thế giới này. Người có thể vào thế giới của rất ít, chị có thể xem như người trong số đó.

      Chị em nhà họ Tống có tính cách hoàn toàn khác nhau, người chân mà nhiệt tình, biểu tình mặt rất phong phú có thể diễn kịch, người khác khôn khéo mà lạnh lùng, lâu lâu mới thể ra chút biểu tình khuôn mặt hoàn mỹ.

      Có đôi khi mẹ , Bạch Trà cảm thấy rất kỳ lạ, ràng đều là con của bà cùng chồng mình làm sao lại có thể khác nhau nhiều như vậy. Bất quá bà cũng thấy thực may mắn vì hai chị em phải vì tính cách khác biệt mà trở nên thân mật mà ngược lại giống góc bù của hai nửa vòng tròn, cảm tình của hai người đối với nhau tốt vô cùng.

      Thời điểm hai cùng chị hai kết hôn . Từ khi chị hai gả ra cửa, cha mẹ luôn cảm thán thời gian trôi qua thực nhanh giờ chỉ còn là dĩ vãng, theo bản năng chưa bao giờ làm cho người ta quan tâm nhiều đến con thứ hai dù cũng là lớn , nhưng khi hồi tưởng lại tại sao cho tới bây giờ nghe nhắc qua bạn trai gì cả, cũng chưa từng có nam sinh nào gọi điện thoại về nhà tìm .

      Dịp Tết nguyên đán, em trai Tống Tiểu Sơn từ Mỹ về nghỉ Noel dài hạn nên cả nhà cùng bác cả ở sân sau ăn cơm. Trong lúc trò chuyện biết tại sao lại đến chuyện nam sinh theo đuổi chị , khi mọi người trêu ghẹo chị ba đột nhiên hỏi: “Con thứ, có nam sinh nào theo đuổi con ?”

      Lúc ấy, ăn thịt bò ngũ vị hương, đột nhiên sửng sốt khiến cho răng cắn thịt bò trượt xuống cắn nhằm vào lưỡi làm cho đau đến nhíu mày, che miệng xoa xoa môi, chợt nghe thấy Tống Tiểu Sơn : “Ba, ba đừng nhắc đến vết sẹo của chị hai nha.”

      Vừa dứt lời, ánh mắt của cả nhà đều tập trung mặt , dù cho than thở cũng thể nhếch miệng cười cười: “Mọi người trăm ngàn lần đừng nghe Tiểu Sơn lung tung.”

      Tống Bắc Lương ngạc nhiên nhìn : “Con , thực là có nam sinh theo đuổi con chứ?”

      Mọi người đều chờ đáp án của , chị bỗng nhiên hướng nháy mắt mấy cái: “Cho dù người khác muốn theo đuổi em cũng phải có lá gan lớn mới được. Nhớ ngày đó em cự tuyệt người đầu tiên đưa thư tình xem ra nếu có nam sinh muốn theo đuổi em cũng cần phải tự mình suy nghĩ kỹ trước.”

      Đinh Tiểu Hải cùng Tống Tiểu Sơn đồng thời nhớ tới chuyện này, mọi người đều cười xòa, chỉ có là ngượng ngùng bụm mặt.

      “Bác cả, ba mẹ, có lẽ mọi người biết chuyện này ? Mọi người nghe xong tuyệt đối có thể hộc máu thay nam sinh kia, loại tình này ngoài em thiên tài này người khác thực làm được.”

      ra tình quá phức tạp, vào thời điểm lần đầu mới vừa học, ở trường trung học có nam sinh viết cho bức thư tình, qua vài ngày sau khi làm xong bài, mình chờ người ta đường về lớp học rồi đem thư trả lại cho nam sinh đó. Nam sinh trở lại phòng học nghĩ rằng tiếp nhận ta rồi nên cao hứng mở thư ra chuẩn bị khoe, chợt hơi mắt trợn tròn vì trong thư có rất nhiều nơi bị bút đỏ sửa lỗi , cuối cùng còn có lời bình: viết hoàn hảo, cảm tình đầy đủ, nhưng đặc biệt có chỗ cách dùng từ đặt câu cần châm chước, lần sau viết cho người khác phải chú ý. *Chiêu này độc quá ^^*

      “Chị muốn làm nam sinh kia sao ” Tống Nhược Yểu trừng mắt to với dáng vẻ đáng sợ, “Chị khẳng định lúc ấy có thể bị tức chết. Nghe nam sinh kia có tiếng hiếu chiến an phận, thời điểm chị ở ký túc xá trong trường học đều nghe qua đánh nhau khiến người khác nhập viện. nghĩ tới, chậc chậc, em chị so với người ta còn độc hơn, quả thực là giết người thấy máu.”

      bàn, ba trưởng bối nhìn xem nhau, sắc mặt đều thực phức tạp, cuối cùng vẫn là bác cả của , Tống Nam Thân cẩn thận hỏi: “Sau đó nam sinh kia đâu? Có tìm em con gây phiền toái ?”

      lắc đầu: “ có, con gặp lại nữa.”

      Tuy rằng việc này tiếp, nhưng khi nghe mọi người cảm thấy độc, rất máu lạnh, nhưng tự mình có cách giải thích, từng ở trước mặt chị chậm rãi : “Chẳng lẽ em đem thư của ném vào thùng rác mới chính là tôn trọng ? Hoặc đem thư trân quý của giơ lên nhưng đồng thời lại cự tuyệt cảm tình của , như vậy mới phù hợp ý tưởng mọi người ? Thực ra hành động của em có cái gì đúng, em còn xem xong thư của , tuy rằng chấp nhận cảm tình của nhưng em nhìn theo góc độ của nữ sinh cho những lời khuyên về cách viết thư tình rất chuyên nghiệp, đây là kinh nghiệm quý giá về sau của để theo đuổi nữ sinh khác, em cảm thấy phải nên cảm tạ em.”

      Chị nghe xong thể tưởng tượng được cách này, ở bên cạnh nhìn chăm chăm, thào : “Em ơi, đầu óc của em lớn cỡ nào vậy.”

      Nhìn lại vẻ mặt thản nhiên che miệng của Tống Uyển Yểu, Tống Bắc Lương cùng Bạch Trà bỗng nhiên cảm thấy cách giáo dục của họ đối với con thứ dường như thành công giống như tưởng tượng của họ vậy.

      Từ lúc bắt đầu năm đại học thứ ba, Tống Uyển Yểu đối với chú ý xưa nay chưa từng có của các trưởng bối cảm thấy thực buồn rầu, dù là bác cả hay ba mẹ khi tham gia yến hội và tiệc rượu linh tinh đều phải mang theo . Đến khách sạn còn cho ăn cơm xong, giống như tẩy não giới thiệu vô số con trai vừa độ tuổi, phải thế gia công tử chính là thanh niên tài tuấn, những phong độ mà còn có khí chất xuất chúng.

      Chờ về nhà, còn phải lấy cớ từ chối điện thoại mời của những người con trai đó, cá biệt còn có những người rất chấp nhất đến nhà thăm viếng, mỗi khi như vậy cha mẹ càng nhiệt tình hơn cả nữa.

      Nhưng may mắn là những người con trai này đều có kiêu ngạo, cũng đủ nóng để có thể hòa tan người giống như tảng băng như , dường như mỗi lần đều bị dừng lại sau vài lần hẹn gặp, sau đó chậm rãi biến mất trong cuộc sống của .

      Nhưng trường kỳ bị vây bởi những người tinh oanh tạc hàng ngày khiến thực mỏi mệt, cho dù tự cho có trái tim rắn giống như viên đậu phụ bằng đồng nhưng vì thời gian này kéo dài quá nên trong lòng cũng bị tạc ảnh hưởng .

      Vì hoàn toàn muốn thoát khỏi những ngày như vậy, tại thời điểm Tống Uyển Yểu vào đại hoc năm thứ tư thừa dịp cha mẹ Italy hưởng tuần trăng mật kỷ niệm N lần, lén lút ghi danh vào hãng tiếp viên hàng H. Sau vài lần phỏng vấn thi viết, cũng thuận lợi được tuyển chọn.

      Cha mẹ cực lực phản đối, chị hai và hai cũng đồng ý, chị hai thậm chí tìm cho lý do thực đáng ghét: “Tiếp viên hàng phải luôn duy trì nụ cười vừa phải hòa nhã thân thiện, em , em chắc chắn làm được.”

      Người nhà cũng từng nghĩ tới giấu hồ sơ của , nhưng cuối cùng rốt cuộc lay chuyển được , vì thế bắt đầu cuộc sống ở trời bay tới bay lui .

      Lúc gặp được Hàn Vệ Vũ vừa tròn sinh nhật hai mươi hai tuổi bao lâu, cũng vừa bị điều đến khoang hạng nhất. vẫn sợ bị điều đến khoang hạng nhất, khi mới đến công ty huấn luyện của trung tâm hàng , từng nghe những người khác khoang hạng nhất tốt, cơ hội nhiều, có phản ứng gì. Khi lên trời bay vài lần mới biết được là có nhiều cơ hội gặp người giàu có.

      Có thể gặp được người giàu hay đối với Tống Uyển Yểu mà có gì khác biệt, nhưng thường xuyên bất ngờ gặp gỡ người giàu có tốt lắm vì bọn họ thường thường với dáng điệu thân thiện tặng danh thiếp , còn nhất định phải có được số điện thoại của , tức nhất là lúc xuống máy bay còn dùng loại tư thái khiêu khích nửa che nửa đậy mời uống chén, khéo léo cự tuyệt, kết quả ngày hôm sau cấp liền cho biết bị khiển trách

      Đến cuối cùng rất sợ nên mãnh liệt cầu được điều đến khoang phổ thông, tuy rằng vẫn tránh được ngẫu nhiên bị quấy rầy, nhưng tốt xấu gì đối tượng phục vụ cũng được đổi thành chẳng phải người giàu có hay nam nữ già trẻ nhưng chắc chắn số lần bị trách cứ giảm rất nhiều.

      Vừa nghe vừa sắp bị điều đến khoang hạng nhất thực muốn, nhưng thể phục tùng, nghĩ tới ngày đầu tiên liền như vậy hay ho gì gặp được Hàn Vệ Vũ.

      Toàn bộ hành trình bay mất hai giờ rưỡi, nếu phải máy bay còn bay trời , có loại xúc động muốn chân đá ta xuống. Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua hành khách nào khó đối phó như vậy, hồi vừa muốn uống trà vừa muốn uống cà phê, qua hồi kế tiếp còn lạnh muốn cái chăn , vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi tới hai phút bên kia lại nhấn chuông, qua người đàn ông trước mắt với dáng vẻ vô tội hỏi làm cách nào để chỉnh đèn cho bớt sáng.

      Đều đáng lúc ta cầu, Tống Uyển Yểu tức mà có chỗ để phát tiết còn phải duy trì vẻ tươi cười, đưa tay giúp ta chỉnh đèn tối lại. Trở lại khoang nghỉ ngơi, các đồng khác đều đồng tình nhìn , cùng nhau chuyển ánh mắt qua Sầm Tiểu : “Bắt đầu hai lần mình còn tưởng rằng ta có cảm tình với bạn, nhưng chuyện này thoạt nhìn có thể ta với bạn có thù oán gì sâu nặng lắm.”

      “Mình biết ta!” Tống Uyển Yểu giọng rống lên, Người này có phải bị bệnh vậy?”

      Sầm Tiểu tiến đến trước mặt : “Vậy bạn đừng chọc vào ta.”

      ta như thế nào ?”

      “Bạn thấy dáng vẻ của người này tuy tệ nhưng khí chất rất hung dữ giống như xã hội đen, những người ngồi bên trong khoang hạng nhất này gần ta giống như là đàn em của ta đó.”

      Tống Uyển Yểu cười : “Bạn có phải xem phim quá nhiều vậy ?”

      Sầm Tiểu vừa định phản bác, bên kia lại nhấn chuông , vẻ mặt tỏ vẻ thích chí vỗ vỗ sau lưng Tống Uyển Yểu: “ .”

      Tống Uyển Yểu hít mấy hơi thở sâu, giữ vẻ tươi cười khéo léo, mới đưa tay vén rèm lên đến bên người con trai đó : “ à, xin hỏi có gì có thể giúp ?”

      “uhm, ” ngươi đó chỉ chỉ máy IPAD trong tay , “Tôi tại dùng cái này có ảnh hưởng gì chứ?”

      hơi sửng sốt chút, cẩn thận: “Vâng, nếu cần dùng nhưng xin vui lòng tắt tín hiệu WIFI .”

      “WIFI?” ta tay chống cằm, nháy mắt nhìn chằm chằm, “Tắt như thế nào ? tới giúp tôi tắt chút .”

      Vẻ tươi cười của Tống Uyển Yểu sắp còn giữ được nữa , nhìn nhìn bốn phía, vừa rồi lại để ý trong khoang hạng nhất đám đàn ông mặc đồ tây trang toàn màu đen và bọn họ đều nhìn , tệ hơn nữa là mặt vài người còn lộ ra vẻ tươi cười đứng đắn.

      Chẳng lẽ là xã hội đen sao?

      ơi.” Người đàn ông quơ quơ tay trước mắt , “Nhanh chút , đến giúp tôi tắt WIFI.”

      Mặt Tống Uyển Yểu chút thay đổi nhận lấy máy IPAD, mở màn hình lên, tay run run thiếu chút nữa làm rơi IPAD xuống. Màn hình nền IPAD ra ảnh chụp , liếc mắt cái liền nhận ra là ảnh chụp của khi còn trung học tham gia đàn dương cầm nhận giải thưởng, vốn dán tại tủ kính trường học nhưng sau đó biết bị ai trộm .

      nhắm mắt lại, ta dường như thực vừa lòng về phản ứng của , vẻ tươi cười mặt tạm làm dịu nét căng thẳng. mở mắt ra, chỉnh thiết trí mặt biên, rất nhanh tắt tín hiệu.

      Bước chân của lảo đảo chạy trối chết đến khoang nghỉ ngơi, Sầm Tiểu lo lắng nhìn : “Bạn bị gì vậy, sao sắc mặt lại kém như vậy?”

      có gì.” hơi bình tĩnh lại “Cảm thấy hơi đói.”

      Sầm Tiểu đưa cho bao bánh bích quy: “Ráng chịu chút , ăn toàn đồ ngọt , lâu phì.”

      cầm vài miếng bánh ra, tựa vào chỗ ngồi ngẩn người, vừa được hơn hai mươi tuổi nhưng lần đầu cảm thấy sợ hãi đến lạnh xương sống .

      Ngày hôm nay giống như đặc biệt quá dài, mấy chuyến bay kế tiếp Tống Uyển Yểu đều tâm thần yên, vài lần thiếu chút nữa hắt đồ uống người hành khách. Cũng may gặp hành khách nào khó đối phó như vậy, sau khi xin lỗi người khách kinh ngạc tròn hai mắt nhìn cũng thêm gì nữa.

      Hôm đó chuyến bay cuối cùng kết thúc là nửa đêm mười hai giờ, kéo vali cùng đồng từ biệt sau đó đến bãi đỗ xe. Mới vừa đến trước mặt chiếc mini Cooper của , cửa xe bên trái đột nhiên mở ra, vừa quay đầu lại bị đôi tay giữ cố định ở cửa xe.

      sợ tới mức giật mình, liền thấy người đàn ông khó đối phó đó dùng loại ánh mắt đánh giá con mồi từ cao nhìn xuống nhìn , nghe thấy tên mình từng chữ nhả ra từ răng nanh của ta, dường như khó có thể ngăn chặn ý thù hận, lại pha chút lưu luyến triền miên ràng: “Tống, Uyển, Yểu!”

      nghe da đầu căng thẳng đến run lên, nhìn qua trái phải và quanh mình thực im lặng, chỉ có đèn đường cách đó xa phát ra thanh ong ong rất . Trước mắt là người đàn ông cao lớn như bóng ma, mà người đó ràng có ý tốt. rốt cuộc cũng chỉ là tuổi còn trẻ, trong đầu trong nháy mắt nảy lên tất cả tình huống đều là cùng loại “Biến – thái” “Kẻ-giết-người-điên-cuồng” “-râu-xanh” linh tinh. sợ hãi tích lũy áp lực ngày của trong nháy mắt bùng nổ, “Oa” bật khóc , mở to hai mắt đẫm lệ hoảng sợ nhìn ta: “, … là ai? Tưởng, muốn làm gì?”

      Người đó thấy khóc ngẩn người, thuận thế thu cánh tay đem ôm vào ngực, vỗ vỗ lưng : “Ôi chao, tại sao khóc liền khóc vậy? Cái này là bị dọa sao? Đừng khóc nha, tôi chỉ giỡn với thôi.”

      Khóc lát, Tống Uyển Yểu rất nhanh phản ứng lại. Người đàn ông này tuy rằng khủng bố nhưng giống như có ác ý với mình, thoát khỏi ngực của ta nhanh.

      Vẻ mặt người đó giống như muốn buông tay ra, ánh mắt sáng ngời nhìn : “Tống Uyển Yểu, bị loạn trí rồi sao, thực chút cũng nhớ tôi ư?”

      Tống Uyển Yểu xoa xoa nước mắt mặt, trong lòng còn hơi sợ , quyết định trốn tránh, giả bộ dáng vẻ thành khẩn: “Thực xin lỗi, tôi thực ấn tượng, tôi đoán là bạn cùng trường trung học của tôi?”

      Ngươi đó đánh giá biểu tình của , bỗng nhiên bật cười: “Xem ra vẫn là người thành muốn bị khinh bỉ, tôi nhớ nhiều năm như vậy, ngay cả nhìn cũng chưa liếc mắt tôi lấy cái, nếu muốn sớm như vậy, tôi cũng phải phí sức lớn và khó khăn như vậy để dọa .”

      Đó là do quá rảnh rỗi , Tống Uyển Yểu tự động xem nửa câu đầu, dù trong lòng giận sôi trào nhưng mặt vẫn thực chân thành nhìn ta.

      “Được, ” người đó , “ nhớ tôi, vậy cò nhớ phong thư tình kia bị phê sửa ?”
      tart_trunglam lan thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 2.1

      Thư tình ư?
      Tống Uyển Yểu nhíu mày nhớ lại chút, đột nhiên bừng tỉnh : "Uhm, tôi nhớ ra rồi."
      Mắt người đàn ông sáng ngời, chờ mong thêm vài câu nhưng đợi nửa ngày cũng nghe them được câu nào lập tức trở mặt với giọng điệu đông cứng: "Còn sau đó?"
      "Huh?" Tống Uyển Yểu cảm thấy khó hiểu, "Cái gì sau đó?"
      Người đó trừng mắt nhìn lâu, lâu đến nỗi biểu tình mặt của đều banh được, mới mở miệng: "Bức thư tình năm đó làm cho tôi bị cười nhạo lâu, chuyện này phải bồi thường tôi tốt mới được."
      "Cách lâu như vậy mới tìm tôi tính sổ?" Tống Uyển Yểu kinh ngạc cực kỳ, hai ah, nếu là xã hội đen, chẳng lẽ vì gần đây gặp khó khăn thu được tiền bảo hộ, thực rảnh rỗi sao?
      ta xoa xoa cằm, vẻ mặt đắc ý: "Chuyện này cần biết nguyên nhân, dù sao tại tôi cho biết chuyện của hai chúng ta tôi để yên đâu."
      Tống Uyển Yểu rất chán ghét thái độ này của ta, giọng điệu trở nên lãnh đạm : " tính thế nào?"
      "Cũng có gì." ta , "Uhm, đúng rồi, có lẽ quên tôi tên gọi là gì rồi phải ?"
      Tống Uyển Yểu mệt mỏi ách xì cái: " tên gì?"
      "Tôi tên là Hàn Vệ Vũ."
      Hàn Vệ Vũ xong liền mở cửa xe của mình ra, thừa dịp Tống Uyển Yểu chú ý liền đẩy mạnh cả người và vali vào trong xe. Tống Uyển Yểu kinh hãi nhưng động tác của Hàn Vệ Vũ rất nhanh, chỉ thấy bóng người chợt nhoáng lên ngồi vào chỗ điều khiển: "Đừng cố sức, tốt xấu tôi cũng dùng hơn năm trăm ngàn mua xe nếu dễ dàng bị mở cửa xe như vậy tiền này của tôi phải là bỏ sao ?"
      Tống Uyển Yểu dựa lưng vào cửa xe: " muốn làm gì?"
      Hàn Vệ Vũ quay đầu lại với : "Tại sao luôn hỏi cùng vấn đề vậy? Tôi nghĩ gì hết, tại chỉ muốn đưa về nhà."
      "Tôi tự mình có xe mà." Tống Uyển Yểu còn chưa dứt xe nổ vang chạy ra ngoài, Hàn Vệ Vũ xem thường nhìn cái: "Còn món đồ chơi MiniCooper, được rồi đưa chìa khóa cho tôi, ngày mai tôi bảo em giúp mang trở về."
      Tống Uyển Yểu xua tay liên tục: " cần đâu, ngày mai tự mình tôi có thể lái về ."
      Hàn Vệ Vũ "Hừ" tiếng: "Buổi sáng ngày mai tôi đón , còn buổi tối nếu tôi có thời gian phái người tới đón về nhà, sau khi tan sở hãy trực tiếp đến bãi đỗ xe này."
      Tống Uyển Yểu trừng mắt lớn nhìn người đàn ông trước mắt, Hàn Vệ Vũ liếc mắt cái, cười rộ lên: "Thái độ của là ý gì đây?"
      Tống Uyển Yểu quay sang, , ngày hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà diễn biến thành tình huống quỷ dị tại này. trấn định chút: "Hàn. . . Vệ Vũ, xem, tôi với hoàn toàn là người xa lạ, tôi đây cũng tiếp xúc nhiều với . Nếu cảm thấy lúc trước tôi đem bức thư tình kia trả lại cho làm bị tổn thương, vậy tại tôi thực thành khẩn vì chuyện lúc trước tuổi trẻ cư xử khéo muốn xin lỗi , thực xin lỗi."
      Hàn Vệ Vũ nhíu mày: "Ai chúng ta là người xa lạ, tôi đối với chút cũng xa lạ. Được rồi, xin lỗi tôi nhận rồi, xem thái độ của cũng tốt, tôi cũng so đo với ."
      Tống Uyển Yểu vui vẻ, Hàn Vệ Vũ tiếp: "Vậy chúng ta bắt đầu lần nữa ."
      "Cái gì?"
      "Chuyện cũ xóa bỏ, chúng ta bắt đầu lần nữa." Hàn Vệ Vũ cầm tay lái, vẻ mặt bình tĩnh, " xem, tôi rất phong độ phải ."
      Tống Uyển Yểu quả thực muốn phát cuồng: " có thể cho tôi biết, chúng ta khi nào bắt đầu ? Chúng ta hề có quan hệ gì cả , tại cũng , tương lai lại càng !"
      " hai họ Tống, chuyện này có thể tính."
      "Nếu biết tôi là con thứ hai của nhà họ Tống, còn dám đối xử với tôi như vậy sao?" Tống Uyển Yểu đột nhiên cảm thấy lo lắng, tuy rằng chưa từng dùng thân phận lấn ép người khác, nhưng tại đối mặt người đàn ông mạnh mẽ đến đáng sợ này, cảm thấy ra có hậu phương vững chắc tốt cỡ nào.
      Hàn Vệ Vũ trầm mặc lúc, khóe miệng lộ vẻ trào phúng mang theo ý cười: " hai nhà họ Tống tôi đối với như thế nào ư? Tôi là thương , hay hại ư? ra chính là tôi muốn theo đuổi , như thế nào, cho dù ông nội tại ngồi đống tiền, cho dù bác cả , ba , cậu , hay rể của gồm rất nhiều người thân thích quyền quý có thể tay che trời, cũng thể cản được chuyện tôi thích ?"
      " —— "
      " hai nhà họ Tống, nếu tại tôi dám đến theo đuổi mặc kệ là cháu , con ai, tôi đều quan tâm."
      Tống Uyển Yểu ở cách sân bay xa, căn nhà hai phòng mua ở khu xóm , Hàn Vệ Vũ đưa đưa đến bên ngoài khu xóm , cũng lười hỏi làm sao ta có thể biết mình ở nơi này .
      Tống Uyển Yểu xuống xe, Hàn Vệ Vũ cho cửa kính xe xuống, thăm dò: " ngủ sớm chút , ngày mai buổi sáng 6 giờ tôi tới đón ."
      Tống Uyển Yểu cũng nhìn ta mà trực tiếp xoay người kéo vali rời khỏi .
      Ngày hôm sau máy bay, Sầm Tiểu hỏi : "Bạn có bạn trai giàu có hử?"
      Buổi tối nghỉ ngơi tốt, thần sắc, ánh mắt có vẻ mơ hồ nhìn giống như mắt gấu trúc: "Mình ah? Bạn trai giàu có nào?"
      "Đúng vậy, buổi sáng hôm nay xe đưa bạn tới bị vài người thấy, có phải là Ferrari ?"
      " biết." ách xì cái, “Cứ cho là vậy ."
      "A!" Sầm Tiểu mờ ám cười rộ lên: "Cậu thực có bạn trai giàu có sao?! , quen nhau khi nào vậy?"
      Tống Uyển Yểu im lặng lúc, càng thêm rã rời: "Quen nhau ngày hôm qua."
      Sầm Tiểu kinh hãi, còn muốn hỏi thêm vài câu nhưng vì khoang bên có người nhấn chuông nên đành phải đứng dậy làm việc. Đợi chuyến bay cuối cùng đáp xuống đất, Tống Uyển Yểu vừa mở di động ra, thấy dãy số xa lạ lập tức gọi tới, vừa lên tiếng : "Tôi là Hàn Vệ Vũ, buổi tối tôi có việc, tôi phái người đón rồi."
      Tống Uyển Yểu ngay cả phản đối đều kịp ra miệng bên kia gác máy . cùng đồng nghiệp vừa ra khỏi hành lang, có hai thanh niên trẻ xa lạ chào đón, cung kính gọi : "Chị dâu, chúng tôi tới đón chị tan sở."
      bị tiếng "Chị dâu" làm cho kinh hãi thiếu chút nữa ngã ngửa cái, đồng nghiệp chung quanh bao gồm cơ trưởng đều dùng ánh mắt bừng tỉnh lại thêm chút mờ ám nhìn , người tiếp nhận vali trong tay : "Xe ở bên kia, chị dâu, tại liền hay là chờ chút?"
      Giây phút này tình vì mình có giáo dục, tại tình hình này dĩ nhiên cố gắng nhẫn nhịn mắng chửi người. cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp cạn , người bên cạnh vẫn cố tình buông tha : "Chị dâu?"
      hơi che mặt, đột nhiên nổi giận: "Dâu cái gì dâu? Tại sao tôi biết hai cậu là ai?"
      người đàn ông trong số họ chồm sát vào : "Chị dâu, hai , nếu chị vui, mỗi ngày đều cho người đưa chín mươi chín đóa hoa hồng đến thỉnh tội."
      Tống Uyển Yểu cứng đờ, thân hình trở nên xụi lơ, rên rỉ: "Haizz—— thôi."
      Lên xe, cậu điều khiển xe quay đầu cười hì hì với Tống Uyển Yểu phía sau: "Chị dâu, về sau nếu hai có thời gian chúng em tới đón chị, em gọi là Tiểu Nguyên, còn nó gọi là KEN."
      Tống Uyển Yểu còn muốn giận nổi , còn chút sức lực nào cả gật gật đầu: "Uhm, vậy cám ơn các cậu."
      Cậu lái xe vui tươi hớn hở trêu đùa: "Chị dâu đừng khách sáo, chúng em cùng hai lăn lộn rất nhiều năm. Uhm, đúng rồi, chị dâu, đưa chìa khóa xe của chị cho em, em giúp chị đưa trở về."
      " cần, xe để ở đây ."
      " có việc gì, phiền đâu."
      Tống Uyển Yểu nghĩ nghĩ, từ túi xách lấy chìa khóa ra: "Vậy phiền cậu, chìa khóa đưa đến chổ đậu trong hãng ở nơi đó là được."
      Sau vài ngày xe đưa đón, đồng nghiệp cùng đội bay đều biết Hàn Vệ Vũ là bạn trai của Tống Uyển Yểu. Tống Uyển Yểu thèm giải thích, giống như cũng tiếp nhận này, tuy rằng mỗi lần ở xe nhiều lắm, vẻ tươi cười dường như nhìn thấy, nhưng tốt xấu có vẻ như phục tùng và chấp nhận số phận.
      Qua vòng, Tống Uyển Yểu có chuyến bay sớm nhất là bảy giờ rưỡi, ràng phát Hàn Vệ Vũ dẫn theo hai người em lên máy bay ngồi trong khoang hạng nhất.
      Gân xanh trán Tống Uyển Yểu nổi lên, thừa dịp tới gần thấp giọng hỏi: "Sao lại tới đây?"
      "Nhớ em." Hàn Vệ Vũ mở chai nước suối che miệng uống hớp: " này, hãng hàng các em lần sau có thể phát nước uống tốt chút , nước này có mùi vị rất lạ."
      Tống Uyển Yểu trợn mắt: " đừng nhấn chuông loạn lên nữa ."
      "Vậy em tới chỗ này nhiều chút ."
      "Tôi rảnh."
      " đây nhấn chuông, em tới báo cáo em."
      " —— "
      " còn cách nào khác, ai bảo đây có tiền." Hàn Vệ Vũ buông tay, "Uhm, cho em biết tiếng, các chuyến bay có em hôm nay đều mua vé."
      Tống Uyển Yểu chỉ thiếu chút nữa kêu ra tiếng: " điên rồi sao?"
      Hàn Vệ Vũ cười như cười: "Uhm, cứ coi như là vậy , mỗi ngày nhớ em muốn điên rồi, đành phải nghĩ ra hạ sách này."
      Tống Uyển Yểu ngẩn ra, cũng làm ra vẻ mặt cười như cười: "Tùy ."
      Last edited: 7/11/14
      tart_trung thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 2.2


      Trở lại khoang nghỉ ngơi, Sầm Tiểu chạy lại: “Đó là bạn trai cậu phải ? ta đến gặp riêng cậu ah? Rốt cuộc ta có phải xã hội đen ? ta đối xử với cậu tốt quá !”

      “Dừng lại, dừng lại !” Tống Uyển Yểu dở khóc dở cười, “Hoàn toàn phải tình cảnh như bạn tưởng tượng đâu, về phần ta có phải là xã hội đen mình biết.”

      Trong ánh mắt Sầm Tiểu ràng viết chữ tin: “Chuyện này có gì ngượng ngùng đâu ? Trai lớn lên đều phải gả , cho cùng tuy rằng người kia thoạt nhìn hung dữ nhưng dáng vẻ cũng được, hơn nữa còn có vẻ giàu có. Cậu chúng ta cả ngày bay trời khổ sở như vậy, biết tương lai là gì cả? phải nên tìm con rùa vàng sao?”

      “A, cậu cũng vậy ” Tống Uyển Yểu để hộp điểm tâm vào xe đẩy, “Chúng ta đều phải tìm rùa vàng, phải người đàn ông trưởng thành tốt lại có tiền có thể xem như rùa vàng tốt .”

      Sầm Tiểu trầm mặc giây: “Được, còn câu kia sao, beggar chooser cái gì đó?”

      “Ah, beggar cannot be a chooser.” * người ăn xin thể là người kén chọn”

      “Đúng, chính là câu này, có thể người đàn ông cũng vậy đôi khi chọn lựa lấy những đẹp cũng giống chúng ta , đầu tiên là lo lắng đến tình hình kinh tế, tiếp theo nếu có thể có lựa chọn lựa chọn chọn diện mạo .”

      Sầm Tiểu đánh giá Tống Uyển Yểu rồi tiếp : “Bất quá, bạn lớn lên xinh đẹp như vậy, lựa chọn nhất định nhiều hơn mình . Đúng rồi, mình vẫn muốn hỏi bạn , tại sao cậu làm ngôi sao vậy? Mình xem dáng vẻ của bạn còn đẹp hơn các ngôi sao nữa.”

      Tống Uyển Yểu cười cười: “Mình cũng muốn làm ngôi sao, nhưng người nhà mình nhất định đồng ý.”

      “Đúng vậy.” Sầm Tiểu gật đầu, “Chén cơm kia so với việc làm của chúng ta tại khó ăn hơn.”

      Khoang hạng nhất cung cấp bữa ăn chính là rượu đỏ của Úc, Tống Uyển Yểu lại nhận được lời phê bình của Hàn Vệ Vũ : “Hãng hàng của các em mỗi lần đưa rượu tại sao đều như vậy khá hơn chút nào? So với công ty hàng nước ngoài của người ta kém hơn nhiều lắm, ngay cả Quốc Thái cũng kém hơn.”

      Tống Uyển Yểu thể nâng cốc hắt vào mặt kẻ ngang tàng thích bình phẩm từ đầu đến chân này, còn phải nén giận mỉm cười giới thiệu: “Lần này khoang hạng nhất của chuyến bay cung cấp cơm rượu đều là sản phẩm đến từ phía nam của nước Úc: rượu đỏ Hà Châu mùi vị thơm ngon, phối hợp với món bít tết tuyệt vời .”

      “Phải ?” Hàn Vệ Vũ nhấp hớp, “ là rượu đỏ Hà Châu sao? Lần sau nơi đó, có mấy bình rượu đỏ Hà Châu cực phẩm , mời em nếm thử.”

      Nụ cười của Tống Uyển Yểu trở nên cứng ngắc ở khóe miệng, nhìn nhìn vẻ mặt vô tội của Hàn Vệ Vũ, đành phải chuyển hướng về phía hành khách tiếp theo .

      Cả ngày bay, Tống Uyển Yểu chưa từng cảm thấy mỏi mệt quá như vậy, chỉ thân thể mà còn cảm thấy Hàn Vệ Vũ quả thực giống bóng ma cứng ngắc, bao phủ chặt lấy , tàn phá thần kinh của .

      “Hàn Vệ Vũ, ” ở xe của ta, Tống Uyển Yểu : “ rốt cuộc muốn thế nào?”

      “Theo đuổi em .”

      chắc chắn là muốn theo đuổi tôi, phải là tra tấn tôi chứ? Tôi xem giống như muốn trả thù tôi năm đó phê, sửa thư tình của .”

      Hàn Vệ Vũ với thái độ vui vẻ hướng về phía Tống Uyển Yểu cười cười: “ muốn theo đuổi em, chuyện năm đó qua lâu rồi, thời gian trôi qua lâu như vậy em cho rằng vẫn còn giận sao? Em cho rằng giống phụ nữ các em ah.”

      có phải thích cảm giác theo đuổi phụ nữ phải ? nhất định thích hưởng thụ quá trình theo đuổi các đúng ? Thế nào, theo đuổi tôi vu vẻ ?” Tống Uyển Yểu , “Nếu vậy tôi cố gắng làm bạn của trong hai tháng, cũng có thể chung quanh khoe khoang rằng tôi là chiến lợi phẩm đầu tiên, , cảm thấy thế nào?”

      Hàn Vệ Vũ ngẩn ra, sắc mặt có chút trầm: “ được tốt lắm.”

      lo lắng ah, trừ bỏ giường cái gì tôi cũng đều đồng ý thực chức trách của người bạn , chỉ cần hai tháng sau buông tha cho tôi. còn có thể với người khác là chơi ngấy nên “đá” tôi rồi.”

      Hàn Vệ Vũ lên tiếng, bỗng nhiên xoay mạnh vô lăng, xe đột nhiên dừng lại, bánh xe ma sát mặt đường phát ra thanh chói tai.

      Tống Uyển Yểu sợ tới mức ngây ngốc, lát sau mới phản ứng : “Ôi ! lại phát điên gì thế? có biết làm vậy rất nguy hiểm ?”

      Hàn Vệ Vũ cúi đầu lấy điếu thuốc từ trong túi trước ra, nhìn cái, rồi châm lửa: “Tôi vừa nhìn rồi phía sau có xe. Em yên tâm, cho dù tôi chết, cũng làm em mất cọng tóc.”

      Tống Uyển Yểu kinh ngạc nhìn ta, hơn nữa ngày mới tìm lại được thanh của mình: “Ôi chao , cái gì chết với sống, tuy rằng rất đáng ghét, nhưng tôi cũng đến mức hy vọng chết nha.”

      Hàn Vệ Vũ “phì” cười: “Tống Uyển Yểu, em còn có thể để ý đến người khác chết sống sao? còn tưởng rằng tim em là tảng đá chứ. thích em nhiều năm như vậy, đến cuối cùng tại sao nghe từ miệng em rằng em thể chịu nổi? Từ đầu tới đuôi chỉ thích qua người, chỉ theo đuổi em người thôi! Có phải cảm tình của người khác cho dù có bao sâu bao nhiêu ở trong mắt em đều đáng giá đồng phải , bị em đoái hoài bao nhiêu năm, tại lại bị em giẫm lên, thế nào, có thấy vui vẻ ? cho em biết, còn có chuyện càng vui vẻ hơn, cho dù em làm nhục như vậy , bị em coi thường như vậy nhưng gặp em trong lòng khó chịu vô cùng, hận thể lúc nào cũng từng phút đều kề cận bên em. Điều này em có biết ?”

      liếc liếc Tống Uyển Yểu cái, lúc này giống như muốn ngẩn ra , rồi búng đầu mẩu thuốc lá ra cửa kính xe, đơn cười cười: “Quên , cho dù biết, em cũng quan tâm đâu, tội gì với em điều này, là. . .”

      nhìn ra ngoài xe, bỗng nhiên giọng ngâm thơ “Núi có cây, cây có cành, lòng thương người , người nào biết”
      tart_trung thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 3


      Xe chạy đến khu xóm , Tống Uyển Yểu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Cuộc đời này đây là lần đầu tiên bị người khác giáp mặt thổ lộ, hơn nữa thái độ của người thổ lộ còn mãnh liệt như vậy, giống như làm chuyện gì thương thiên hại lí cỡ nào, tất cả chuyện này đều vượt qua hiểu biết của làm hơi bị ngây ngẩn như mộng.

      "Được rồi" Hàn Vệ Vũ lại châm điếu thuốc, "Trở về nghỉ ngơi sớm ."

      Tống Uyển Yểu ngây ngốc gật đầu: "Uhm."

      Dáng vẻ ngốc nghếch hồ hồ khiến Hàn Vệ Vũ mỉm cười: "Vừa rồi cũng có ý gì khác, có số việc đừng để ý, giống như em nghĩ như vậy đâu, hiểu chưa?"

      "Uhm." Tống Uyển Yểu lại gật đầu.

      "Tối mai có việc thể đón em, vẫn là Tiểu Nguyên cùng A Ken." Hàn Vệ Vũ đưa tay giúp Tống Uyển Yểu mở cửa xe, " thôi."

      Tống Uyển Yểu hồ đồ xuống xe, rất xa mới quay đầu nhìn liếc mắt cái, Hàn Vệ Vũ tựa vào cửa xe hút thuốc thấy quay đầu liền phất phất tay. hơi dừng chân chút, miệng mấp máy xoay người rất nhanh rời khỏi .

      Đến buổi tối ngày hôm sau, Tiểu Nguyên cùng A Ken đến nhưng gặp Tống Uyển Yểu.

      "Ôi chao, các cậu biết sao?" Sầm Tiểu , "Hôm nay Tống Uyển Yểu xin nghỉ phép mà, nghỉ đến tuần sau."

      Hàn Vệ Vũ nhận được điện thoại của Tiểu Nguyên khi ở câu lạc bộ đêm, nghe xong điện thoại sắc mặt của trở nên giận dữ khiến cho mấy bên cạnh đều chạy mất.

      "Vệ Vũ, sao thế?" Có người bên cạnh hỏi .

      Hàn Vệ Vũ phiền chán vuốt tóc, người nọ cười : "A, chuyện làm ăn lần trước bị người gạt hơn hai chục ngàn cũng thấy biểu tình cậu như thế này. Có phải bị phụ nữ đá ?"

      Đám người chung quanh toàn bộ cười rộ lên, Hàn Vệ Vũ thấp giọng mắng câu: "Con nhóc chết tiệt kia."

      đúng là bị phụ nữ đá rồi huh?!" Người nọ vừa nghe, lập tức vui sướng khi người gặp họa: "Ai da, chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên ngay cả mặt mũi Vệ Vũ cũng nể mặt sao?"

      Hàn Vệ Vũ cười khổ: " ấy đúng là chuyện lớn như vậy, đừng mặt mũi của tôi, ngay cả cha tôi đến đây, cũng giống nhau làm gì được."

      Người nọ ngẩn ra, ngồi xuống sô pha : "Còn có nhân vật ngon lành vậy sao, con nhóc này rốt cuộc là ai vậy?"

      "Tôi ra, cậu nhất định biết, chính là cháu của nhà họ Tống."

      Người nọ im lặng xem xét Hàn Vệ Vũ chút, đột nhiên cười ha hả: " ra là em , Vệ Vũ, cậu thích ai thích sao lại thích em ."

      "Em ư?" Hàn Vệ Vũ nhíu nhíu mày, "Từ Hành Quân, xem ra cậu cùng nhà họ Tống đúng là có phải quan hệ bình thường."

      Từ Hành Quân cười toe tóet: "Đúng vậy, con nhóc đó còn phải gọi mình tiếng chú mà."

      Từ Hành Quân vui vẻ trong chốc lát, đưa tay vỗ vỗ vai Hàn Vệ Vũ: "Nhưng mà , Vệ Vũ, nếu cậu muốn chơi đùa nên đổi người khác ."

      "Tôi thích ấy nhiều năm như vậy, sao có thể đổi là đổi, cậu cho là quần áo sao?"

      "Phụ nữ như quần áo, em như tay chân."

      "Người ta phải sao, phụ nữ như quần áo mùa đông, còn em là tay chân con rết."

      Từ Hành Quân bị nghẹn lời, sửng sốt, lại cười rộ lên: "Được, được, mình là tay chân con rết xin khuyên cậu câu, cậu cũng phải biết bối cảnh của nhà họ Tống, với khả năng của cậu muốn theo đuổi em mười ngôi sao đều có thể đuổi tới tay, nhưng sau em cũng có tình cảm với cậu, thôi quên ."

      Hàn Vệ Vũ nhăn mặt càng nhanh, khóe miệng cong lên, mỉm cười: "Tôi điều này,với cá tính chết tiệt của nhóc đó, ngoài tôi ra những người khác căn bản có muốn cũng trị được."

      Đến giữa trưa hôm sau lúc Tống Uyển Yểu còn ngủ bù, nơi đầu giường vang lên tiếng chuông lớn. nhanh tay cầm ống nghe đưa đến bên tai, bên kia là giọng trầm thấp của đàn ông: "Mau tới mở cửa ."

      mắt cũng chưa mở: "Nhầm rồi."

      "Là , Hàn Vệ Vũ, ở trước nhà."

      liền bừng tỉnh, để điện thoại xuống chạy ào tới cửa, ghé vào mắt mèo nhìn nhìn, Hàn Vệ Vũ toàn thân mặc áo quần đơn giản đứng ở cửa, đưa tay gọi cửa: “Mở cửa nhanh chút ."

      Tống Uyển Yểu mở cửa, dụi dụi mắt, vẻ mặt khó chịu: " làm sao?"

      Hàn Vệ Vũ vòng qua , đứng ở ngoài đánh giá phòng khách: "Hôm nay nghỉ ngơi. muốn đến nhà em, em cũng phải mời vào ngồi chứ?"

      "Uhm." Tống Uyển Yểu cam lòng muốn đóng cửa lại, "Hãy vào ngồi ."

      Hàn Vệ Vũ ngồi chững chạc sô pha, thuận tay cầm lấy nguyệt san của hãng hàng bàn trà: "Em thay quần áo sao?"

      Tống Uyển Yểu cúi đầu nhìn xuống người ngắm ngắm, tối hôm qua mặc bộ đồ ngủ ren trễ ngực màu lam, nhăn mặt chút, ra vẻ trấn định: "Uhm, vậy ngồi , tôi thay quần áo."

      Đóng cửa phòng ngủ trong nháy mắt, nghe thấy tiếng cười sung sướng của tên đàn ông chết tiệt kia.

      Tống Uyển Yểu vừa tìm tìm quần áo trong tủ vừa an ủi mình, có gì , bãi biển phải cũng mặc bikini 3 mảnh sao, Hàn Vệ Vũ, tôi chỉ đứng trước cửa nhà thôi mà? Cái đó càng khêu gợi hơn, vừa rồi coi như bị người qua đường chiếm chút ít tiện nghi, quên quên , ren gì, trễ ngực là cái gì, đều là mây bay.

      Đợi cho Tống Uyển Yểu từ trong phòng ngủ ra, Hàn Vệ Vũ lại nhịn được nở nụ cười, nhóc kia cũng có ý tứ quá, cổ áo kéo cao như vậy nóng sao?

      Tống Uyển Yểu nhíu mày, ngồi ngay ngắn đối diện với Hàn Vệ Vũ : " đến tìm tôi, có việc sao?"

      Hàn Vệ Vũ thu liễm chút biểu tình: "Có lẽ em còn chưa ăn cơm, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong tôi dắt em leo núi."

      "Tôi ." Tống Uyển Yểu lời từ chối, nhìn nhìn Hàn Vệ Vũ, lại giải thích câu: "Trời nóng như vậy, tôi sợ phơi nắng bị đen."

      "Vậy xem phim, ở rạp chiếu phim khẳng định bị nắng đen đâu."

      Tống Uyển Yểu vừa định cự tuyệt, Hàn Vệ Vũ lại : "Ngày đó phải em làm bạn tôi sao? Theo cách của em, chỉ cần phải giường linh tinh, phải em đều phối hợp với tôi sao?"

      Tống Uyển Yểu hoài nghi nhìn : "Nếu đáp ứng hai tháng sau theo đuổi tôi nữa, tôi đồng ý."

      Hàn Vệ Vũ thèm nháy mắt nhìn chằm chằm, ý cười nơi khóe miệng càng nhiều "Nếu lỡ đến lúc đó, em cũng thích tôi làm sao bây giờ?"

      " có chuyện đó đâu."

      Trước mặt Tống Uyển Yểu luôn tỏ vẻ hòa nhã, còn sau đó khuôn mặt trừ bỏ vẻ lãnh đạm có biểu tình gì khác, Hàn Vệ Vũ nhìn , biết sao lại nghĩ khi ở máy bay nhìn thấy , vẻ tươi cười thực nghề nghiệp giống như mang mặt nạ, chỉ có ánh mắt lộ ra vẻ xa cách.

      thở dài: "Được rồi, hai tháng hai tháng."

      Đến gara, Tống Uyển Yểu nhìn chiếc xe Porche 911 trước mặt nhịn được hỏi: “Có phải có sở thích sưu tầm xe ?"

      Hàn Vệ Vũ nhếch miệng cười cười: "Đâu có người đàn ông nào thích xe?"

      Lên xe, hỏi: "Nếu có muốn giúp em đem minicooper của em sửa sang lại chút?"

      "Xe của tôi rất tốt, sao lại muốn sửa sang chứ?"

      " chạy nhanh hơn, chờ sửa xong cam đoan xe của em chạy đường cao tốc có thể chạy qua xe Ferrari."

      "Vì sao tôi phải muốn chạy vượt qua xe Ferrari?"

      Hàn Vệ Vũ giật mình, Tống Uyển Yểu thấp giọng : “Đàn ông, thực phiền phức mà."

      " muốn biết là.., " sau khi trầm mặc lúc lâu, Hàn Vệ Vũ cẩn thận hỏi: "Có phải em có thành kiến gì với đàn ông ?"

      "Thành kiến? phải vậy, tôi với thẳng , ngoài thân nhân của tôi, đàn ông với tôi mà đều thuộc loại sinh vật học, mà loại sinh vật này tôi có cảm tình, cho nên trực tiếp làm tôi có hứng thú với tình "

      Hàn Vệ Vũ liếc cái: "Em có bệnh tâm lý, nên trị."

      Tống Uyển Yểu giận muốn chết: " mới có bệnh đó!"

      "Chính em phải từng học tâm lý học sao, đừng giấu bệnh sợ thầy nha." Hàn Vệ Vũ , "Bệnh này của em, bảo đảm hai tháng chữa khỏi cho em."

      Hàn Vệ Vũ trực tiếp chạy xe đến câu lạc bộ ở Thành Tây, câu lạc bộ chuyên mời mời đầu bếp nấu các món ăn Quảng Đông từ Hương Cảng đến, cho dù là món kho , món nướng hay tổ yến cá muối đều làm ngon mười phần. Đợi cho đồ ăn mang lên bàn, Tống Uyển Yểu ăn chén tổ yến , mấy miếng mướp, Hàn Vệ Vũ định đưa đĩa rau, Tống Uyển Yểu buông đũa : "Tôi no rồi."

      Hàn Vệ Vũ trợn mắt sắp lọt ra ngoài: "Em ăn gì mà no rồi? Mèo còn ăn nhiều hơn em nữa, khó trách em gầy như vậy, đừng học mấy nước ngoài, giảm béo giảm cân đều tốt cho cơ thể, nghe lời ăn thêm chút ."

      "Ăn vô."

      "Có phải đồ ăn hợp khẩu vị ?"

      " phải" Tống Uyển Yểu , "Tôi chưa bao giờ soi mói về đồ ăn cả."

      Hàn Vệ Vũ nhanh nhảu: " hai, em vậy phải soi mói mà là kén chọn đến cực điểm có cách nào khác để nữa, cách làm của em so với người ta càng soi mói và khó hầu hạ hơn."

      Hàn Vệ Vũ sử dụng tất cả các chiêu thức của mình, vất vả khuyên Tống Uyển Yểu cố ăn thêm hai miếng hương dụ tô cộng thêm nửa bát mì tôm hoành thánh. ra khẩu vị của Hàn Vệ Vũ tốt lắm, ăn các món bàn sạch , còn đem nửa tô mì của Tống Uyển Yểu ăn luôn .

      Tống Uyển Yểu cảm thấy thực được tự nhiên: "Ah , muốn ăn nên gọi thêm chén nữa tốt hơn."

      Hàn Vệ Vũ liếc mắt cái: " hai, em làm vậy là lãng phí lương thực, em chưa từng bị đói qua đương nhiên biết lương thực rất trân quý! , em phải bạn tôi sao, tôi chê là được."

      Tống Uyển Yểu bị sửa cảm thấy phục lắm: "Chẳng lẽ từng bị bỏ đói?"

      "Đói qua rồi, lúc học trung học bị đám người canh ở ngõ đánh nửa giờ, đợi cho bọn họ bỏ bị đánh tả tơi , chung quanh thấy ai để cầu cứu. nằm mặt đất, đói sôi ruột mà cả người lại đau, nhìn trời càng lúc càng tối, cho rằng mình chết, lúc ấy nghĩ —— em đoán , nghĩ gì?"

      "Nghĩ gì?"

      " nghĩ còn theo đuổi được nhóc chết tiệt kia dám can đảm phê sửa thư tình của làm sao có thể chết như vậy được ? Ha ha."

      Tống Uyển Yểu "Hứ" tiếng, hỏi: "Lúc ấy ba mẹ đâu, về nhà, họ tìm sao?"

      "Ba mẹ sớm ly hôn, họ thể chăm sóc ." Hàn Vệ Vũ ăn luôn miếng vịt quay cuối cùng bàn, "Ăn rồi chúng ta xem phim."

      Tống Uyển Yểu nhìn , mắt khẽ chớp chớp, Hàn Vệ Vũ cười, đến trước mặt : "Cuộc sống của trải qua rất thảm , nhớ về sau đối xử tốt với chút."

      Trả tiền xong, hai người từ ghế lô ra hướng cửa. Câu lạc bộ này cần phải có thẻ hội viên, hội viên hầu như đều là du học từ nước Mỹ trở về cho nên đại sảnh hoàn toàn dựa theo phong cách bố trí của Mỹ. Giữa trưa, toàn bộ đại sảnh chỉ có góc trong quán bar còn vài người lưa thưa.

      ngang qua quầy bar, bỗng nhiên có người đến cười hàn huyên: "Chủ tịch Hàn, lâu gặp, gần đây bận việc gì ah?"

      Hàn Vệ Vũ dừng chân lại, cũng cười : "Rảnh rỗi mà, nhìn sắc mặt cậu tốt lắm, chắc vụ lần trước lời ít phải ?”

      "Cũng được,cũng được, bất quá so với chủ tịch Hàn, tôi quả thực chính là mấy vụ nhặt, dám qua mặt đâu."

      Hai người chuyện, bạn người nọ bỗng nhiên : "Chủ tịch Hàn lại đổi bạn huh? Em trước kia đâu rồi?"

      Hàn Vệ Vũ sửng sốt, trong lòng trầm xuống, lập tức quay đầu nhìn Tống Uyển Yểu, đáng tiếc với dáng vẻ chán chường đến nhìn ra cửa sổ bên ngoài, cũng biết có nghe như thế , ngay cả mắt cũng chớp.

      Người nọ thấy thế vội vàng : "Em bậy gì đó, em kia đều là chuyện trước kia rồi. Phải , chủ tịch Hàn?"

      Hàn Vệ Vũ quả thực muốn mắng người, cố nén giận vẻ mặt buồn bực gật gật đầu với người nọ: "Tôi còn có việc, trước nhé."

      Ở cửa câu lạc bộ đám người chạy xe ra, Hàn Vệ Vũ đứng ở bên người Tống Uyển Yểu, trong lòng yên, Tống Uyển Yểu cảm thấy kỳ lạ liếc cái: " làm sao vậy?"

      " có gì."

      “Vậy tại sao vẻ mặt lại giống như có khổ tâm hay thù hận gì lớn như vậy?"

      " có gì!"

      "Uhm." Tống Uyển Yểu nhún nhún vai, "Tùy ."

      xe, Hàn Vệ Vũ rốt cục nhịn được : “ ra vừa rồi họ em kia phải là bạn của ."

      "Uhm" Tống Uyển Yểu tỏ vẻ hiểu, "Tôi hiểu được."

      "Em hiểu được cái gì?"

      " phải bạn mà là bạn cùng giường."

      Hàn Vệ Vũ rất muốn nổi điên, nghiến răng nghiến lợi : "Cũng phải cái gì bạn giường."

      "Đó có thể tính là bạn tình?"

      "Ê, nhóc kia —— quên , với được đâu."

      "Tôi hiểu được mà, đàn ông các đều là như vậy. Chẳng lẽ đến chỗ cho đến bây giờ toàn là đàn ông. Nếu phải toàn đàn ông, vậy khẳng định là có phụ nữ rồi, đúng ? Mặc kệ là em nào, nhất định cùng người ta lên giường, nếu tại muốn thừa nhận người ta là bạn , vậy quan hệ của hai người lúc đó có ý nghĩa gì, tôi bạn tình, có gì đúng đâu?"

      Biểu tình của Hàn Vệ Vũ phức tạp, biết là nên buồn bực hay nên ngượng ngùng: "Tống Uyển Yểu, em dù sao cũng là , về chuyện giường tại sao lại có chút ngượng ngùng nào vậy?"

      “Ôi chao?" Tống Uyển Yểu làm ra vẻ vô tội, chỉ trong giọng tiết lộ chút châm biếm: " làm còn ngượng ngùng, tôi chỉ có gì ngượng ngùng đâu?”

      Hàn Vệ Vũ được lời nhìn phía trước, Tống Uyển Yểu còn thực cảm khái: "Đàn ông cùng phụ nữ trong tình và tình cảm nhất định là kẻ thù, chuyện này cũng có biện pháp."

      Dừng chút, Tống Uyển Yểu còn : "Đây là tôi lần đầu cùng người đàn ông tán gẫu về vấn đề sâu sắc như vậy, cũng có thể thấy đủ."
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :