1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống khoan thai nơi viễn cổ - Nhục Hương Tứ Dật (Full 49c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Cuộc sống khoan thai nơi viễn cổ

      [​IMG]

      远 古 悠 然 生 活

      Tác giả: Nhục Hương Tứ Dật (Mùi thịt bốn phía)

      Editor: Mèo xinh

      Convert: Ngocquynh



      Giới thiệu:

      Giản Thanh Vân mang theo gian tới thời kỳ viễn cổ sống cuộc sống nhàn nhã.

      #mèo: khụ khụ, các bạn nhầm, mèo cũng nhầm, đó là chính xác, văn án chỉ có câu mười chín chữ, rất ngắn gọn và súc tích.​
      Last edited by a moderator: 15/1/15
      suna2304, Nhiên Nhiên, lyly2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1



      Giản Thanh Vân tựa vào cửa sổ thủy tinh nhìn cảnh sắc trôi vùn vụt bên ngoài.


      Năm nay Giản Thanh Vân hai mươi tư tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Vận may của coi như tệ, vừa mới tốt nghiệp liền tìm được công việc vừa ý, phúc lợi cũng tệ lắm. Công ty này có mở chi nhánh tại thành phố B, ở trong công ty được coi như người đơn, có người già, dưới có con , cho nên bị cử đến chi nhánh ở thành phố B làm việc. Hơn nữa quê hương của cũng ở thành phố B, vì thế cũng vui lòng mà .


      tại, quả Giản Thanh Vân là người đơn. Cha mất khi còn , mấy năm trước mẹ cũng bỏ . Thời điểm mẹ qua đời có để lại cho miếng ngọc bội màu trắng hơi cũ và căn nhà cũ kỹ ở thành phố B.

      Sờ lên miếng ngọc bội đeo cổ, Giản Thanh Vân lại nắm chặt quai ba lô. Hành lý của cũng nhiều lắm, ngoài chiếc ba lô sau lưng cũng chỉ có cái vali.


      Xe đò chạy đều đều bỗng nhiên dừng lại. Giản Thanh Vân chú ý, cái trán liền bị va mạnh vào thành ghế phía trước khiến đau đến nhe răng nhếch miệng.


      "Xảy ra chuyện gì vậy?" Xung quanh có hành khách kêu lên.


      " có việc gì, có việc gì, tự nhiên phía trước có con chó hoang chạy ra, xin mọi người nhanh chóng ngồi lại vị trí." Tài xế thèm để ý khoát khoát tay áo để các hành khách ngồi lại vào vị trí.

      Giản Thanh Vân xoa xoa cái trán còn hơi đau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đoạn này là núi, hai bên đều là đồi núi nối liền nhau, độ dốc hơi đứng. biết đến đoạn đường núi này là sắp đến thành phố B rồi.


      hiểu vì sao trong lòng Giản Thanh Vân có chút bất an. Sờ sờ ngọc bội cổ, mỗi lần khẩn trương đều tự chủ được mà vươn tay mò mẫm ngọc bội cổ phen, dường như làm vậy có thể khiến giảm bớt cảm giác khẩn trương.


      "Chuyện gì xảy ra vậy?" Hành khách chung quanh lại bắt đầu la lên.


      Rốt cuộc Giản Thanh Vân cũng phát có chỗ thích hợp, hình như tốc độ của xe càng ngày càng nhanh, cứ thế mà lao xuống dốc. Tại sao tài xế phanh lại ?


      "Sao lại thế này? Sao lại thế này?" Tài xế cũng bắt đầu la lên: "Chết tiệt, tại sao phanh bị hỏng rồi hả?"


      Toàn bộ hành khách xe bắt đầu rối loạn. Đầu óc Giản Thanh Vân cũng ầm tiếng nổ tung, phanh xe bị hỏng? Nếu cứ tiếp tục lao xuống như vậy chỉ có nước lật xe !

      được, phải nghĩ biện pháp. nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ, đột nhiên Giản Thanh Vân cảm giác thân xe chấn động mạnh, cả người bị va vào cửa xe, đầu cũng bị đập liên tục lên mặt kính.


      Trước mắt Giản Thanh Vân bỗng tối sầm, cảm giác trán có máu tươi sền sệt chảy ra, chảy dọc theo gò má thấm ướt ngọc bội cổ. cảm thấy trước mắt lên khe hở mơ hồ, lại có thời gian suy nghĩ. Xung quanh đều là tiếng ồn ào, thanh kêu gào hoảng sợ, Giản Thanh Vân cũng chống đỡ nổi, trước mắt tối sầm, liền hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.


      biết qua bao lâu, Giản Thanh Vân mơ mơ màng màng tỉnh lại, mờ mịt nhìn cảnh vật quá mức xa lạ.


      Xung quanh đều là từng cây cổ thụ cao chọc trời, bụi cây, cỏ dại, còn có các loại thực vật cổ quái biết tên. u, mà lại yên tĩnh.


      Đây là đâu? Giản Thanh Vân thể tin được vỗ vỗ hai má của mình, cảm nhận đau đớn truyền tới. đau, vậy đây phải là mơ rồi. nhớ ràng chính mình ngồi xe đò, xe bị lật, sau đó. . . sau đó liền bất tỉnh. Nếu còn sống, hoặc là vẫn ngồi xe đò, hoặc là ở bệnh viện, làm sao có thể ở trong rừng rậm nguyên thủy như vậy được ? Chẳng lẽ có người thừa dịp lúc ngất ném đến nơi này? Hình như có khả năng này a, trong đầu Giản Thanh Vân hỗn loạn hết cả lên rồi.

      Chung quanh thành phố B căn bản có rừng rậm nguyên thủy như vậy, tới cùng đây là đâu? Vì sao chính bị tai nạn xe đò liền bay đến nơi này vậy?


      trán truyền đến từng trận đau đớn, nhắc nhở Giản Thanh Vân chỗ đó vẫn bị thương.


      Nâng tay đụng vào vết thương trán, đau tới nỗi Giản Thanh Vân hít vào ngụm khí lạnh, nhưng cũng khiến đầu óc thanh tỉnh rất nhiều. Để cho biết tại phải lúc nghĩ đến mấy vấn đề này, mà nên cầu cứu.


      Nghĩ đến cầu cứu, Giản Thanh Vân lại vội vội vàng vàng sờ ba lô sau lưng, phát ba lô vẫn còn, lúc này mới thở phào nhõm hơi. phát những ba lô vẫn còn, mà cái vali của cũng nằm cách xa.


      Giản Thanh Vân lấy ba lô sau lưng xuống, vội vàng đổ toàn bộ đồ bên trong ra. bịch khô bò, hai bịch bánh quy, chai nước khoáng, hai quả táo, bịch toffee, con dao xếp gọt trái cây, cây son dưỡng môi, cái bật lửa, cái điện thoại di động, cái ví tiền, trong ví có chút tiền lẻ và giấy chứng nhận của , mặt khác còn có hộp thuốc cảm mạo, hộp thuốc tiêu viêm.

      vội vàng nhặt điện thoại di động lên, điện thoại có tín hiệu, thể gọi 112. Sau đó Giản Thanh Vân lại càng hoảng sợ khi phát vô luận như thế nào cũng gọi điện thoại cầu cứu được.


      Giản Thanh Vân tin cứ tiếp tục gọi, nửa giờ sau, rốt cuộc cũng ý thức được điện thoại di động ở đây chính là đồ vô dụng. Nhét điện thoại và tất cả thứ đồ mặt đất vào ba lô, sau đó kéo cái vali của qua, bên trong đó có mấy bộ quần áo của chút tư liệu của công ty.


      Giản Thanh Vân xoa xoa cái trán có hơi choáng váng, đeo ba lô lên vai, lại xách vali lên. May là bên trong chỉ có mấy bộ quần áo và đồ dùng rửa mặt chải đầu, cũng nặng.


      biết cầu cứu là vô vọng, chỉ có thể tự mình kiếm đường ra thôi. Ở trong rừng rậm nguyên thủy như vậy tuyệt đối dám lớn tiếng kêu cứu, ai biết có thể kêu tới dã thú hung mãnh nào hay a.

      mặt người đều có vết máu, Giản Thanh Vân lại rảnh bận tâm đến những thứ này. Chỉ hi vọng có thể nhanh chóng ra khỏi chỗ này, hoặc có thể gặp phải người khác cũng được.


      Xung quanh đều là những bụi cây lùm cỏ cao lớn, chưa được mấy bước, da thịt Giản Thanh Vân bị cào mấy vết xước. Rơi vào đường cùng chỉ còn cách lấy thêm cái áo khoác và cái quần trong vali mặc vào.


      Giản Thanh Vân biết cứ mù quáng trong rừng rậm nguyên thủy là có khả năng ra ngoài, điều có thể làm chỉ là tìm phương hướng mà về phía trước. Mặc dù biết cứ về hướng như vậy chừng gặp phải dã thú hung mãnh, nhưng mà bắt ngồi chỗ chờ chết làm được. Cứ về phía trước may ra còn có con đường sống, nếu ngồi chỗ chờ cứu viện, sớm muộn gì cũng chỉ có con đường chết.


      Giản Thanh Vân cẩn thận, rất sợ kinh động dã thú trong rừng.


      Ngẫu nhiên có những con chim nàng biết tên bay ra hù dọa, trong lòng Giản Thanh Vân càng ngày càng khó hiểu, tới cùng là ở nơi nào? Tại sao đột nhiên tới nơi như vậy?


      biết bao lâu, mắt thấy sắc trời càng ngày càng mờ, trong lòng cũng càng ngày càng thấy bất an rồi.


      Xuyên qua trùng trùng điệp điệp những tán cổ thụ chọc trời, trước mắt Giản Thanh Vân đột nhiên xuất hồ nước. bốn phía hồ nước vẫn là cổ thụ cao ngất như cũ, cổ thụ giống như tấm lá chắn vây hồ nước tính là lớn trước mắt vào giữa.

      mặt hồ có mấy con chim bởi vì Giản Thanh Vân đột nhiên xuất mà giật mình kinh hoảng bay .


      Giản Thanh Vân cũng nổi nữa, cầm hành lý trong tay tùy ý tựa vào cây cổ thụ bên cạnh, đặt mông ngồi xuống.


      liếc nhìn cảnh vật xung quanh và sắc trời càng ngày càng mờ, biết tối hôm nay đại khái là qua đêm ở chỗ này rồi.


      Áp chế bất an và kinh hoảng, Giản Thanh Vân biết tại mình phải tỉnh táo. Kinh nghiệm của so với đám bạn cùng tuổi nhiều hơn rất nhiều, gặp phải tình huống này, biết hoảng loạn thể giải quyết được vấn đề, nhất định phải bình tĩnh.


      Lấy điện thoại di động trong ba lô ra xem, tại là 5:10 pm, từ khi tỉnh dậy đến giờ qua ba tiếng đồng hồ rồi.


      lần nữa cất điện thoại vào ba lô, Giản Thanh Vân lấy khăn mặt trong ba lô ra, tính toán rửa ráy sạch vết máu người.


      Giản Thanh Vân dùng khăn mặt chà lau người cho sạch, từ trong cái vali lấy ra bộ quần áo sạch , thay bộ quần áo có vết máu người ra. biết dã thú tương đối nhạy bén với mùi máu tươi, bởi vậy sau khi thay xong đào hố chôn bộ quần áo dính máu xuống đất.


      Làm xong toàn bộ qua nửa giờ, nghĩ nghĩ, lại đến xung quanh nhặt chút cành khô về. ràng cảm nhận được bây giờ nhiệt độ giảm nhiều so với buổi chiều. Buổi chiều mặc áo ngắn tay vẫn chưa có cảm giác gì, bây giờ người mặc thêm cái áo khoác mà vẫn thấy hơi lạnh, chỉ sợ lát nữa nhiệt độ càng hạ thấp. Hơn nữa, biết dã thú hung dữ thông thường đều sợ lửa.

      Lấy cái bật lửa trong ba lô bật lên. Giản Thanh Vân nhìn cái bật lửa trong tay, thầm cảm thấy may mắn. Cái bật lửa này là lúc mua đồ ăn người ta đưa cho , lúc ấy muốn, về sau vẫn là nhét vào trong ba lô.


      Đốt đống lửa, Giản Thanh Vân lấy thuốc tiêu viêm trong ba lô ra uống hai viên. Lỡ như miệng vết thương ở đây mà nhiễm trùng ổn, vẫn nên uống hai viên để đề phòng.


      Uống thuốc rồi, Giản Thanh Vân mờ mịt nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt, đầu óc có chút loạn. Tay phải vô ý thức đưa lên sờ ngọc bội trắng đeo cổ, nhưng lại chú ý tới ngọc bội màu trắng giờ đây tỏa ra chút quầng sáng nhàn nhạt.


      Nhìn ngọn lửa suy nghĩ nửa ngày, Giản Thanh Vân vẫn nghĩ ra tới cùng là xảy ra chuyện gì. Mải đến khi bao tử truyền đến tiếng ọc ọc, mới trừ trong suy tư hồi thần lại.


      bỏ ba lô sau lưng xuống, từ trong đó lấy ra quả táo ngồi gặm. Trong ba lô của có nhiều đồ ăn lắm, trong hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, nhất định phải tiết kiệm đồ ăn.


      Sau khi ăn xong quả táo, Giản Thanh Vân vẫn còn thấy đói, nhưng lại dám ăn nhiều. Trong ba lô bây giờ chỉ còn bịch khô bò, hai bịch bánh quy, quả táo, chai nước khoáng và bịch kẹo toffee thôi.

      Kéo vali tới gần, Giản Thanh Vân lại tìm chút cành khô, tính toán trước cứ nghỉ ngơi ở đây đêm.


      Vừa mới tìm đống cành khô, Giản Thanh Vân lại nghe thấy phía sau cây cổ thụ cách đó xa truyền đến thanh sột soạt sột soạt.


      >> Lời tác giả: Người mới, sách mới, kích động, graoooooooo. . .
      tart_trung, Phan Hong Hanh, honglak5 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 2



      Giản Thanh Vân ngẩn ra, nắm chặt cành cây khô trong tay, căng thẳng nhìn về phía phát ra thanh


      thanh sột soạt sột soạt càng lúc càng gần, giống như thanh của thứ gì đó quét qua lá khô.


      Nhìn con vật to lớn xuất sau cây đại thụ, đồng tử Giản Thanh Vân co lại.


      Đó là con trăn màu xám, nhìn còn to hơn cả đùi . Con trăn ngóc đầu lên, hướng về phía khạc ra lưỡi trăn đỏ tươi, mắt trăn cũng nhìn chằm chằm.


      Cổ họng Giản Thanh Vân bật lên tiếng kêu kỳ lạ, cành cây khô trong tay cũng vô ý thức dựng thẳng trước mặt mình, cơ thể hơi hơi run rẩy.


      Chưa bao giờ nhìn thấy con trăn nào to như vậy, cho nên kinh sợ đến mức hoàn toàn có phản ứng, chỉ có yết hầu là vẫn phát ra tiếng kêu cổ quái.


      Con trăn xám u nhìn Giản Thanh Vân chằm chằm, giống như là biết trốn thoát. Nó chậm rì rì trườn về phía , ma sát nền lá khố phát ra từng trận thanh sột soạt sột soạt.


      Giản Thanh Vân nhìn thấy con trằn càng ngày càng gần mình, nhánh cây khô trong tay mạnh mẽ chỉa hướng con trăn vằn xám, run rẩy mở miệng: "Đừng. . . . . đừng qua đây." Thời điểm bản thân như thế nào lại đến cái nơi rừng rậm nguyên thủy này, ngoại trừ hoang mang, cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi giống như bây giờ.

      Con trăn xám căn bản là nghe hiểu Giản Thanh Vân cái gì, chỉ nhìn chằm chằm "món ăn" ngon miệng trước mắt, quyết định ngụm nuốt trọng luôn.


      Giản Thanh Vân nhìn cái đầu trăn gần trong gang tấc, ngửi mùi hôi thối bốc lên từ miệng trăn, đầu óc từng trận choáng váng. Nhưng mà, biết bây giờ phải thời điểm để choáng váng, cầm cành khô mạnh mẽ đâm vào mắt con trăn, sau đó mặc kệ là có đâm trúng hay , xoay người bỏ chạy.


      biết chạy trốn thành công chính là cơ hội sống sót duy nhất, chỉ là cơ hội này quá mức xa vời.


      Sau lưng tuyền đến tiếng kêu ré thống khổ của con trăn khiến lòng Giản Thanh Vân buông lỏng, biết vừa rồi nhánh cây đâm trúng nó. Tuy trong lòng có thở phào nhõm, nhưng dưới bước chân cũng hề chậm lại.


      Nhưng là còn còn chưa chạy được bao xa phía sau truyền đến thanh sột soạt. nhìn thấy phía trước xuất cái đuôi màu xám, sau đó có cảm giác bản thân bay lên cao.


      Giản Thanh Vân hoảng sợ hét lên tiếng, quay lại nhìn thấy cái đầu trăn có con mắt trá ngừng chảy máu. Bên hông cũng bị quấn chặt, đè nén đến nổi suýt chút thở được.

      Giản Thanh Vân hoảng sợ nhìn đầu trăn càng ngày càng tới gần, biết ngay là dễ dàng chạy thoát như vậy mà, bây giờ chọc giận con trăn này rồi. Cả người bị con trăn xiết càng ngày càng chặt, hô hấp cũng ngày càng khó khăn.


      ! muốn cứ thế mà chết. Bởi vì thiếu dưỡng khí, đâu óc Giản Thanh Vân càng lúc càng choáng váng. chút ý chí cuối cùng của cũng chỉ có thể nghĩ thể chết như vậy. Rồi đột nhiên, luồng ánh sáng trắng lên, Giản Thanh Vân cũng hoàn toàn rơi vào hôn mê.


      biết trải qua bao lâu, Giản Thanh Vân mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, mờ mịt nhìn cảnh vật trống trải xung quanh, đầu óc cũng càng thêm hồ đồ rồi.


      Đây là đâu? phải vừa rồi thiếu chút nữa bị con trăn kia nuốt sao? Tại sao bây giờ lại ở chỗ này?


      Giản Thanh Vân mờ mịt nhìn thoáng qua bốn phía. Đây là giải đất vô cùng trống trải, mặt đất là loại đất sét màu nâu đỏ, hơi ẩm ướt. ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xanh thẳm, nhưng lại có mặt trời. Thậm chí Giản Thanh Vân có cảm giác như hôm nay mình lùn hơn rất nhiều so với thường ngày. . . Diện tích của dải đất trống này ước chừng mẫu, xung quanh là sương mù trắng xóa.

      đứng dậy, chuẩn bị bước xuyên qua sương trắng để xem nơi này rốt cục là nơi nào. tới trước đám sương trắng, Giản Thanh Vân hơi do dự, nhưng rồi vẫn nhấc chân bước tới. Chỉ là, có cảm giác dưới chân gặp phải lực cản gì đó, thể nào qua đám sương trắng này được.


      "Ồ . . ." Giản Thanh Vân khỏi giật mình, đây là có chuyện gì ? Thế nhưng thể xuyên qua đám sương trắng này. tin thử bốn phía, phát bản thân bị vây trong dải đất trống này.


      Giản Thanh Vân vô lực xoa xoa cái trán đau đớn, thể hiểu được rốt cục là xảy ra chuyện gì. Vốn là bị tai nạn xe đò, lại thể lý giải được mà tới rừng rậm nguyên thủy chĩ toàn cổ thụ và cổ thụ, sau đó lại gặp phải con trăn to đùng, cuối cùng lại đến cái dải đất trống này.


      Cái địa phương trống trải này cơ bản là có đường ra, ra ngoài bằng cách nào đây ? Vừa nghĩ muốn ra ngoài, Giản Thanh Vân phát cảnh sắc trước mặt đột nhiên chuyển biến, cây cổ thụ cao lớn, hồ nước tĩnh lặng, cái vali nằm cạnh gốc cổ thụ. mặt đất còn có vết máu của con trăn, nhưng biết con trăn đó lại đâu rồi.


      Giản Thanh Vân trừng to mắt nhìn mọi vật chung quanh, đầu óc có chút theo kịp rồi. Chẳng lẽ dải đất trống vừa rồi là nằm mơ thôi hả trời? Vừa nghĩ đến dải đất trống kia, Giản Thanh Vân cảm thấy cảnh tượng trước mắt lại chuyển hoán, đất sét hơi ẩm ướt màu nâu đỏ chiếu vào mắt .


      Giản Thanh Vân nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, ai có thể cho rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? được, được, thể nán lại cái địa phương trống trải này! Nghĩ như vậy, cảnh tượng trước mắt lại chuyển hoán lần thứ hai, cổ thụ cao chọc trời quen thuộc, hồ nước tĩnh lặng, cái vali màu đen, tất cả cho biết, lại ra rồi.

      Bây giờ Giản Thanh Vân gần như là vô cảm rồi. kéo vali mặt đất, trong đầu nhớ lại dải đất trống kia, cảnh tượng lại chuyển đổi, chỉ là lần này vali của cũng tiến vào theo.


      Lần này Giản Thanh Vân trái lại hốt hoảng mà ra ngoài. ném vali sang bên, ngồi mặt đất. Sau đó lại lục lọi cái ba lô sau lưng, lấy chai nước khoáng ra òng ọc rót vào miệng.


      lần nữa cất chai nước khoáng vào ba lô. Lấy di động ra nhìn thoáng qua, 6:30 p.m, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vô cùng xanh nhưng có mặt trời. Giản Thanh Vân khỏi nhếch môi, sắc trời bên ngoài cũng gần tối rồi, trước tiên hôm này cứ ngủ ở dải đất trống này đêm vậy. Trải qua chuyện con trăn khổng lồ vừa rồi, cũng dám ngủ bên ngoài nữa. Tuy biết dải đất trống này là chuyện gì xảy ra, nhưng trước mắt nơi này là an toàn nhất.


      Giản Thanh Vân cứ thế mà ngồi mặt đất nâu đỏ. Cả ngày hôm nay quá mức ly kì khiến căn bản là kịp suy nghĩ nhiều. Theo quán tính, nâng tay mò mẫm miếng ngọc bội cổ, lại phát dưới cổ làm gì có miếng ngọc bội nào, chỉ còn lại mỗi sợi dây đỏ trống .

      Ngọc. . . . Ngọc bội đâu rồi? Giản Thanh Vân vội vàng đứng dậy tìm kiếm xung quanh.
      tart_trung, Phan Hong Hanh, honglak3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 3



      Tìm vòng mảnh đất trống, lại chẳng phát cái gì, Giản Thanh Vân bắt đầu nóng nảy. Ngọc bội này chính là thứ duy nhất mẹ để lại có giá trị kỉ niệm. Nhớ tới bên ngoài tối đen, vẫn buông tha cho ý niệm ra ngoài tìm kiếm ngọc bội.


      Rầu rĩ ngồi lại chỗ cũ, Giản Thanh Vân lấy sợi dây đỏ còn lại xuống, phát sợi dây có bị đứt.


      Vậy chẳng lẽ là ngọc bội bị bể rồi? Giản Thanh Vân nghi hoặc nhìn chằm chằm sợi dây đỏ trong tay, có chút xác định được.


      Cất sợi dây vào trong ba lô, lại nhìn lên bầu trời vẫn xanh thăm thẳm. Đột nhiên Giản Thanh Vân nhớ đến thời điểm lật xe, trước mắt có xuất ánh sáng trắng, cón có vừa nãy lúc bị con trăn quấn ngất cũng nhìn thấy luồng sáng trắng đó. Chẳng lẽ ánh sáng trắng đó có liên quan tới việc miếng ngọc bội biến mất? Vậy cái gian kì quái này cũng có liên quan tới miếng ngọc bội đó ?
      Giản Thanh Vân suy nghĩ nửa này cũng nghĩ ra là vì sao. Dự định ngày mai bên ngoài trời sáng ra ngoài tìm, xem có thể tìm thấy ngọc bội .


      vòng vòng trong rừng rậm, Giản Thanh Vân sớm mệt muốn chết rồi, tùy tiện lấy trong vali ra cái áo bành tô trải mặt đất để nằm nghỉ ngơi.


      Nằm xuống chưa bao lâu mơ màng ngủ mất.Hoàn cảnh xa lạ khiến Giản Thanh Vân thể ngủ ngon giấc, nằm mơ cả đêm.


      Lờ mờ tỉnh lại. Giản Thanh Vân dụi dụi mắt, lấy di động trong ba lô ra xem giờ, là bảy giờ sáng rồi. Địa phương kì quái này vẫn là ban ngày, ngẩng đầu liền có thể thấy bầu trời trong xanh.


      "Rốt cuộc đây là cái địa phương quỷ gì vậy." Giản Thanh Vân khó chịu lẩm bẩm, lúc này mới thu áo bành tô lại ném vào trong vali, lại lấy bàn chải và kem đánh răng ra, lách mình ngoài rừng rậm.
      Chung quanh hồ nước vẫn có con dã thú to lớn nào, mấy con chim cũng vì Giản Thanh Vân đột nhiên xuất mà sợ hãi bay .


      Đến bên hồ nước đánh răng rửa mặt xong, ăn vài cái bánh quy và uống hết nửa bình nước còn lại trong ba lô, sau đó cầm cái bình tới bên hồ rót đầy nước.


      Ăn xong, Giản Thanh Vân bắt đầu tìm khắp bốn phía. Tìm suốt canh giờ, bụi cây bụi cỏ xung quanh hồ nước cũng tìm, nhưng vẫn tìm thấy ngọc bội của đâu.


      Giản Thanh Vân thở dài, định tiếp tục tìm nữa. Có lẽ bởi vì mơ hồ cảm thấy miếng ngọc bội có liên quan tới gian kì lạ kia, cho nên mới tìm kiếm nữa.


      Giản Thanh Vân đứng thẳng người, nhìn thoáng qua cổ thụ bốn phía. Nếu ngày hôm qua vẫn có cảm giác như mơ, hôm nay hoàn toàn tỉnh táo lại và tiếp thu việc mình nguyên do mà bị đưa đến nơi rừng rậm nguyên thủy này rồi. Nhưng mà tiếp thu có nghĩa là thỏa hiệp, mặc dù biết tại sao mình lại đến nơi đây, nhưng buông tha với hi vọng tìm đường ra khỏi rừng rậm nguyên thủy này.
      Giản Thanh Vân nghĩ nghĩ, lại lách mình vào mảnh đất trống kỳ quái kia, mang cái vali ra. sợ lỡ như tí nữa thể vào được cái gian đó nguy to, cho nên đem theo mọi thứ bên người vẫn là an toàn nhất.


      Lưng đeo ba lô, tay kéo vali. Giản Thanh Vân liếc nhìn hồ nước, sau đó bước .


      Ước chừng được nửa tiếng đồng hồ, Giản Thanh Vân lại vào gian kỳ quái kia, chờ đến khi bước ra khỏi cái gian đó bên ngoài vẫn là địa phương cũ. cách khác, cái gian kỳ quái kia di chuyển theo .


      Dọc theo đường lại thử nhiều lần, sau đó hoàn toàn khẳng định cái gian kỳ quái kia là di chuyển theo . Lúc này mới yên tâm bỏ cái vali và gian, lưng vẫn đeo ba lô tiếp tục về phía trước.


      Thời gian ngay trôi qua rất nhanh. đường Giản Thanh Vân có gặp con hổ lớn, trong khoảnh khắc khi gặp hổ, lắc mình trốn vào gian, đến khi ra con hổ lớn biến mất.


      Lúc này Giản Thanh Vân mới nhận ra được chỗ tốt của gian kỳ quái. Chí ít khi gặp phải dã thú, còn có nơi bảo mệnh.


      Buổi tối ăn quả táo và nửa bịch bánh quy, sau đó ngủ cả đêm trong gian kỳ quái. Cái gian này dù là khi nào tiến vào bầu trời vẫn là màu xanh thẳm, có tí thay đổi nào.
      . . . . . . .


      Giản Thanh Vân nhìn hai miếng thịt bò khọ cuối cùng tay, nuốt nước miếng cái. người bây giờ chỉ còn có nửa bịch toffee và hai miếng thịt bò khô thôi. Hôm nay là ngày thứ tư ở rừng rậm nguyên thủy này rồi.


      Giản Thanh Vân bỏ môt miếng thịt bò khô vào miệng từ từ nhai, ăn rất chậm. Hai miếng thịt bò khô bị ăn trong thời gia năm phút mới hoàn toàn nuốt hết. Cuối cùng còn lại ngụm nước cũng bị uống hết.


      Nhìn bình nước trống trơn và bịch toffee chẳng còn lại bao nhiêu, Giản Thanh Vân bắc đắc dĩ cười khổ. Trong khu rừng này nhận biết được loại thực vật và quả dại nào, bây giờ người cũng chỉ còn có nửa bịch kẹo toffee, nếu tìm được đường ra khỏi rừng rậm nguyên thủy này, sợ bản thân chết đói trong rừng rậm này.
      Ngược lại, cái gian kỳ quái kia lại bị tìm hiểu ràng. gian này phân biệt trời sáng hay trời tối, mãi mãi đều là ban ngày. Chỉ cần vừa suy nghĩ, liền có thể lách người vào ngay lập tức.


      Ngày thứ năm cũng đến rất nhanh, nửa bịch kẹo toffe cũng chỉ còn lại hơn mười viên. Vấn đề nước uống có biện pháp khá tốt, sương sớm mỗi buổi sáng có thể giải quyết được vấn đề này. Chỉ là liên tục vài ngày vẫn chưa rửa mặt chải đầu rồi, trừ bỏ ngày đầu tiên gặp được hồ nước, cho đến bây giờ vẫn chưa gặp được nguồn nước nào khác.


      Giản Thanh Vân vừa mệt vừa đói, kéo thân hình mệt mỏi tiếp tục về phía trước. Những thực vật bên cạnh đều biết, vất vả mới gặp được cây dại có trái, nhưng màu sắc của loại trái cây này lại có màu tím vô cùng kì lạ, mỗi trái lại to bằng cả cái đầu .


      Giản Thanh Vân ngửa đầu nhìn lên cái cây có trái cây màu tím to đùng kia, do dự có nên hái ăn hay . người cũng chỉ còn hơn mười viên coffee, nếu như tìm được đồ ăn chỉ có nước chết đói thôi.
      Cắn răng cái, Giản Thanh Vân trèo lên cành cây thô to, hái trái cây màu tím to đùng xuống. Thay vì ngồi chỗ chờ đói chết, còn bằng bị độc chết. Mà chừng trái cây màu tím này lại có độc.


      Bưng trái màu tím to như đầu của , Giản Thanh Vân nhắm mắt lại cắn xuống.


      Rất giòn, nhiều nước, thịt quả bên trong cũng là màu tím, chỉ là trái màu tím này lại có bất kì hương vị gì.


      có hương vị trái cây cũng ăn ngon lành. Bây giờ đừng có hương vị, kể cả là hương vị quái lạ cũng ăn.


      Ăn xong quả là Giản Thanh Vân no căng rồi.


      Bụng no, cũng vội vã tiếp mà ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi hơn tiếng đồng hồ. Cũng may là có phản ứng bất thường gì, ngược lại vì trái cây này nhiều nước mà phải WC đến hai lần.


      Nhìn trái cây này có độc, Giản Thanh Vân lại hái nhiều trái xuống, sau đó ném tất cả vào trong gian, như vậy ít nhất có thể đảm bảo cho bị chết đói.
      ------- Tác giả ra suy nghĩ của mình -------

      có lỗi, mấy ngày nay có việc, cho nên cập nhật, trong nhà bận quá a.
      Phan Hong Hanh, honglak, linhdiep173 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 4

      Giản Thanh Vân nhìn cây ăn quả trước mặt, trừ bỏ ngọn cây thể với tới, còn lại toàn bộ trái đều bị hái xuống ném vào trong gian, khoảng chừng hơn bốn mươi trái, đủ cho ăn trong thời gian.


      Bao tử no căng lại có phản ứng bất thường gì, vì thế lại tiếp tục .


      Tuy nhiên năm ngày trong khu rừng rậm xa lạ này, đến nửa bóng người cũng nhìn thấy. sợ hãi quá giả dối, nhưng sợ hãi cũng qua năm ngày rồi, chỉ có thể cố gắng áp chế nỗi hoảng sợ xuống, cố gắng tìm đường ra. có gì quan trọng hơn so với sống sót.


      cũng có la bàn, vốn thể xác định đông tây nam bắc, chỉ có thể theo cảm giác mà lung tung, hi vọng có thể ra khỏi khu rừng rậm giống như mê cung này.


      Ăn no, tất cả mọi thứ cũng ở trong gian, toàn thân Giản Thanh Vân ngược lại vô cùng nhõm. Nhưng cũng dám thả lỏng, rất sợ đột nhiên có con thú hung mãnh nào đó nhảy ra.


      Thoáng cái lại qua ba ngày, ba ngày này Giản Thanh Vân chỉ ăn loại trái cây to lớn màu tím kia. Tuy có mùi vị gì nhưng ít ra có thể lấp đầy bụng. Dọc theo đường cũng thấy vài loại quả dại khác, tuy nhiên lại dám ăn, sợ ăn nhầm phải quả độc.


      Vốn là còn muốn bắt thỏ hoang hay gà rừng để nướng ăn, nhưng kết quả là mấy con thỏ hoang hay gà rừng nhìn thấy đều chạy mất xác, còn chạy nhanh hơn so với mấy con thỏ từng thấy.


      . . . . . . . . . . . . . . .


      Cả ngưởi Giản Thanh Vân bẫn thỉu dơ dáy trừng mắt nhìn con thỏ hoang vùng vẫy trong hố, hố sâu tầm mét, bên trong cắm vài cây gỗ nhọn hoắt.


      Cái bẫy đơn giản này khiến Giản Thanh Vân mất ngày để đào bới, sau đó lại chờ thêm ngày mới chờ được con thỏ hoang xui xẻo này sập bẫy.


      Giản Thanh Vân còn biết mình ở trong khu rừng rậm này bao lâu, đại khái cũng gần tháng rồi. Bây giờ đối với , thời gian còn quan trọng, quan trọng là. . . Làm sao sống sót được trong khu rừng rậm này.


      tháng này chỉ ăn mỗi trái cây màu tím kia, mấy ngày là ăn nổi nữa mới tìm biện pháp ngu ngốc để bắt con mồi.


      Giản Thanh Vân nhanh nhẹn xách con thỏ hoang ra khỏi hố, mổ bụng, lột da, nhóm lửa.


      Xung quanh có bất kì nguồn nước nào, cứ như vậy mà đem con thỏ còn máu chảy đầm đìa nướng lửa.


      lát sau liền thấy ngoài da tho chảy ra lớp mỡ, Giản Thanh Vân nuốt nuốt nước miếng, lại lật mặt khác nướng tiếp.


      Chờ đến khi con thỏ nướng tỏa ra mùi thơm, Giản Thanh Vân nhanh chóng
      cầm con dao găm cắt khối thịt nướng bắt đầu ăn. Thịt thỏ nướng cực kì tươi ngon, tuy có bất cứ gia vị gì nhưng vẫn ăn như sói như hổ.

      Vừa nướng vừa ăn, toàn bộ con thỏ nhanh chóng lấp đầy bao tử Giản Thanh Vân. Nhìn cả con thỏ nướng giờ chỉ còn lại khung xương, Giản Thanh Vân thở ra, ợ cái đầy thỏa mãn. Ăn trái cây lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ăn thịt rồi.

      Giản Thanh Vân nhìn cái bẫy đơn giản của mình, dự tính dừng chân ở đây hai ngày, nhìn xem có thể bắt thêm con mồi khác hay .

      Nghĩ như vậy, Giản Thanh Vân liền vào trong gian, quyết định nghỉ ngơi hai ngày.

      Giản Thanh Vân ngủ giấc ngon lành trong gian, khi thức dậy việc đầu tiên nghĩ đến chính là ra ngoài xem có con mồi nào rơi vào bẫy của .

      Vừa mới lắc mình ra ngoài, Giản Thanh Vân liền ngơ ngẩn cả người.

      Phía trước là người đàn ông râu tóc rối nùi, người mặc tấm da thú ngồi xổm trước cái bẫy của . Người đàn ông này lộ ra cánh tay và đùi cuồn cuộn cơ bắp, cả người đen thui.

      Giản Thanh Vân ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, đầu óc đột nhiên đơ rồi.

      Người đàn ông kia hình như cũng bị xuất của Giản Thanh Vân hù sợ, nhìn chằm chằm hai giây, sau đó mở miệng bật lên chuỗi những thanh kì lạ.

      Giản Thanh Vân sửng sốt, chớp chớp mắt, người đàn ông này gì vậy? Hơn nữa sao người đàn ông này lại mặc da thú? Chẳng lẽ là người hoang dã? do dự biết có nên lui vào trong gian , dù sao người đàn ông này cũng kì quái như vậy. Nhưng mà nếu bỏ lỡ người đàn ông này, sợ là biết đến khi nào mới gặp được người nữa.

      Trong lúc Giản Thanh Vân còn do dự người đàn ông này đột nhiên hành động.

      Người đàn ông này đột nhiên đứng lên, lúc này Giản Thanh Vân mới phát rất cao, phải ngẩng đầu mới có thể thấy diện mạo của . Gương mặt người đàn ông này bị tóc và râu che mất nên thấy lắm, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời có thần, ánh mắt này tò mò đánh giá Giản Thanh Vân.

      Người đàn ông bước lên trước hai bước, đến trước mặt Giản Thanh Vân, lại ra chuỗi lời nghe hiểu.

      cái gì? Tôi nghe hiểu.” Giản Thanh Vân ngửa đầu nhìn ánh mắt của người đàn ông.

      Người đàn ông nghe thấy giọng của Giản Thanh Vân, nghi hoặc cau mày lại, sau đó ngồi xổm xuống ôm Giản Thanh Vân vác lên vai.

      Giản Thanh Vân hét lên tiếng, lại cảm giác người đàn ông này khiêng bắt đầu chạy nhanh.

      Đây là tình huống gì vậy trời? Giản Thanh Vân chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị đảo lộn, kịch liệt quay cuồng, sau đó ói ra toàn bộ thịt thỏ hồi sáng ăn còn chưa kịp tiêu hóa.

      Người đàn ông này thấy Giản Thanh Vân ói ra ngừng lại, sau đó để Giản Thanh Vân xuống rồi ngồi xuống đưa lưng về phía Giản Thanh Vân.

      Giản Thanh Vân tùy tiện lấy ống tay áo lau miệng, chớp mắt nhìn người đàn ông phía trước. đây là có ý gì? Là để mình ngồi lên lưng sao?

      Giản Thanh Vân do dự nhìn tấm lưng rộng lớn của người đàn ông. Mình nên nằm úp sấp lên, hay là bây giờ lui vào trong gian? Nhưng nếu cứ lui vào trong gian đến bao giờ mới ra khỏi khu rừng này? Còn người đàn ông này, tuy nhìn giống như người hoang dã nhưng cũng giống người xấu.

      Nghĩ như vậy, Giản Thanh Vân đành nằm úp sấp lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông.

      Lúc này người đàn ông mới đứng thẳng lên, tiếp tục chạy nhanh.

      Mặc dù cực kì xóc nảy nhưng thoải mái hơn nhiều so với vừa nãy rồi.

      Giản Thanh Vân nằm lưng người đàn ông, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm đỉnh đầu của . Mãi đến lúc này, trong lòng mới dâng lên cỗ bất an. Rốt cuộc đây là đâu? Trong lòng dự cảm tốt, dường như đây phải là địa phương trước đây.

      Người đàn ông cõng Giản Thanh Vân chạy cả buổi chiều, mãi cho đến lúc mặt trời hạ xuống phía tây mới thả Giản Thanh Vân xuống.

      Giản Thanh Vân bắt đầu có chút bội phục thể lực của người đàn ông này, cõng chạy lâu như vậy mà hề thở dốc.

      Người đàn ông nhìn thoáng qua Giản Thanh Vân, sau đó lấy con dao đá từ bên thắt lưng xuống.

      Giản Thanh Vân nhìn con dao đá trong tay người đàn ông, đầu óc trống rỗng. Dao đá? Khối đá mài thành dao găm?

      Tới cùng đây là thời đại nào? Vì sao lại có dao đá? Mà người đàn ông này lấy dao đá để làm gì?

      Người đàn ông lấy dao đá ra, nhìn Giản Thanh Vân đứng bên cạnh chỉ vung dao đá trong tay chém lên nhánh cây thô to của cây cổ thụ.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình, đây phải văn Viễn Cổ chính quy, nên có hơi bất đồng!

      ~~~(>_<)~~~ ra Nhục Hương có nghiên cứu kĩ mấy cái này, cho nên nghĩ cái gì viết cái đó thôi à
      Phan Hong Hanh, honglak, linhdiep175 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :