1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc Sống Không Quá Hoàn Hảo Của Tôi - Sophie Kinsella

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hailey1501

      Hailey1501 New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      5
      [​IMG]

      Tác giả: Sophie Kinsella

      Thể loại: Tiểu thuyết lãng mạn, Chick lit

      Số chương: 2 phần, tổng số 23 chương dài

      Translator: Hailey1501

      Mọi thắc mắc về truyện có thể liên hệ với mình qua: [email protected]
      Giới thiệu

      Katie Brenner có cuộc sống hoàn hảo: căn hộ ở London, công việc hào nhoáng, và feed Instagram cực ngầu.

      OK, là, ấy thuê căn hộ bé tí có chỗ cho cả tủ quần áo, chặng đường dài và khó khăn đến nực cười để tới công ti và làm quản trị viên thấp bé, cuộc sống chia sẻ ở Instagram hẳn là cuộc sống của ấy. Nhưng ngày nào đó, mơ ước của ấy trở thành , đúng ?..

      Cho đến khi, cuộc-sống--hoàn-hảo-lắm của ấy sụp đổ khi Demeter, vị sếp cực-kì-thành-đạt, sa thải và Katie phải trở về quê nhà ở Somerset.

      Sau đó, Demeter đặt chỗ ở khu cho kì nghỉ glamping ở nông trại của gia đình , và Katie nhìn thấy cơ hội của mình. Nhưng có nên trả thù người phụ nữ phá hoại ước mơ của - hay cố gắng để lấy lại công việc của mình? Liệu Demeter - người phụ nữ có tất cả mọi thứ - ra lại có cuộc sống giản đơn? Có thể họ có nhiều điểm chung hơn họ nghĩ.

      Lưu ý của mình: Truyện thuộc thể loại 'Chick lit'. Có nghĩa là truyện được viết bởi phụ nữ, về phụ nữ và dành cho phụ nữ. Truyện quá nhiều về tình . Tình chỉ là chi tiết củng cố tình tiết truyện và xây dựng nhân vật Katie. chung, chuyện là quá trình tìm hiểu và khám phá cuộc sống của Katie.


      Lịch đăng truyện: tại chưa có lịch cụ thể và mình cố dịch hết sức. Vì mỗi chương truyện rất dài, nên mình chia các chương thành các phần hơn. Mong các bạn thông cảm.
      Last edited: 27/6/19
      hthuqttn, linhdiep17Vân_08 thích bài này.

    2. Hailey1501

      Hailey1501 New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      5
      PHẦN I

      Chương 1.1

      Thứ nhất: mọi chuyện có thể tồi tệ hơn. Với việc lại, nó có thể tệ hơn rất nhiều, và tôi phải luôn nhớ lấy điều này. Thứ hai: nó xứng đáng. Tôi muốn sống ở London; tôi muốn làm điều này; và việc lại là phần của cuộc sống. Nó là phần của trải nghiệm ở Luân Đôn, giống như Tate Modern* vậy.

      (Thực ra nó giống Tate Modern lắm. Ví dụ tệ hại)

      *Tate Modern: là phòng trưng bày hàng đầu của London về các tác phẩm nghệ thuật đại.

      Bố tôi luôn : nếu bạn thể chạy cùng với những con chó lớn, hãy ở lại dưới hiên nhà. Và tôi muốn chạy cùng với những con chó lớn. Đó là lí do tôi ở đây.

      Dù sao, chuyến bộ 25 phút đến ga tàu của tôi khá ổn. Tôi thậm chí khá hưởng thụ nó. khí ảm đạm của tháng 12 như là bột sắt ở trong ngực tôi vậy, nhưng mà tôi cảm thấy ổn. ngày bắt đầu. Và tôi đến đâyy.

      Áo khoác của tôi khá ấm, dù nó chỉ có giá £9.99* và tôi mua nó ở chợ. Nó có cả tag trong nhé, “Christin Bior”, nhưng tôi cắt nó ngay khi vừa về đến nhà. Bạn thể đến chỗ tôi làm việc và mặc cái áo “Christin Bior” được. Bạn có thể mặc đồ vintage Christian Dior chính hãng. Hoặc cái gì đó của Nhật Bản. Hoặc có nhãn gì vì bạn tự may quần áo từ vải retro mua ở Alfies Antiques**.

      Nhưng mà PHẢI “Christin Bior”.

      *£: đơn vị tiền tệ của , £1 xấp xỉ 30000VNĐ

      **Alfies Antiques: khu chợ trong nhà rộng lớn nằm Phố Church ở Lisson Grove, London. Nó chứa hơn 75 đại lý cung cấp đồ cổ; bao gồm bạc, đồ nội thất, đồ trang sức, tranh vẽ, gốm sứ, thủy tinh và quần áo cổ điển.

      Khi tôi đến gần Cầu Catford, tôi bắt đầu cảm thấy hơi căng thẳng. Tôi thực muốn đến muộn hôm nay. Sếp của tôi bắt đầu càm ràm về việc “mọi người lướt ra lướt vào mọi lúc”. Vì thế nên tôi ra khỏi nhà sớm hơn 20 phút, phòng trường hợp hôm nay là ngày tồi tệ.

      Tôi có thể thấy trước được rằng, hôm nay là ngày cực kì tệ hại.

      Có nhiều vấn đề xảy ra ở chỗ xếp hàng của tôi, các chuyến tàu liên tục bị hủy mà có thông báo trước. Vấn đề là, trong giờ cao điểm ở Luân Đôn, mọi người thể tự nhiên hủy tàu được. Vậy những người định lên chuyến tàu đó phải làm gì? Bốc hơi à?

      Ngay khi tôi qua khu soát vé tôi ngay lập tức thấy đáp án. Mọi người nhốn nháo ở sân ga tàu, chen chúc nhau ở bảng thông báo, len lỏi để có chỗ đứng, chặn ngang hàng, cau có với nhau và làm lơ nhau, tất cả cùng diễn ra lúc.

      Chúa ơi. Họ chắc hủy ít nhất 2 chuyến tàu rồi, vì đám người này trông như lượng người của 3 con tàu vậy, đều đợi chuyến tàu tiếp theo, co cụm lại gần góc sân ga ở những điểm chiến lược. là giữa tháng 12 rồi, nhưng mà chút khí giáng sinh nào ở đây cả. Tất cả mọi người đều căng thẳng và lạnh và có chút sáng-thứ-hai-mệt-mỏi. Chỉ có duy nhất chút khí lễ hội đến từ những dây đèn thảm hại và vài cảnh báo về giao thông mùa lễ.

      Vặn lại các dây thần kinh của mình, tôi hòa vào đám đông, thở phào khi con tàu dừng lại ở ga. Dù phải là tôi lên chuyến tàu này. (Lên chuyến tàu đầu tiên ư? Điều đó quá nực cười.) Có người dính sát vào cửa sổ tàu, và khi cửa tàu mở, người phụ nữ bước xuống, trông khá khổ sở khi ấy cố giải thoát cho chính mình.

      Nhưng kể cả thế, đám đông tiếp tục tiến lên, và bằng cách nào đó, đoàn người chui vào trong tàu và nó bắt đầu lăn bánh. Và tôi tiến khá xa sân ga. Bây giờ tôi chỉ cần giữ chỗ đứng của mình và để cái thằng gầy guộc đầu tóc vuốt vuốt kia chen đến trước mặt tôi. Tôi rút tai nghe ra để có thể nghe thấy thông báo tàu, và sẵn sàng và cảnh giác.

      lại ở London như kiểu chiến tranh vậy. Nó là các chiến dịch liên tục để giữ lãnh thổ, luôn nhích về phía trước, bao giờ thả lỏng dù là chút. Vì chỉ cần như vậy, có người vượt qua bạn. Hoặc giẫm lên bạn.

      Đúng 11 phút sau, chuyến tàu tiếp theo vào bến. Tôi tiến lên phía trước cùng với đám đông, cố gắng nghe thấy tiếng hô hào tức giận ở đằng sau: ‘ có thể lùi xuống ?’ ‘Có chỗ ở bên trong mà!’ ‘Họ chỉ cần lùi xuống thôi!’

      Tôi thấy mọi người tàu có biểu cảm hoàn toàn khác so với những người sân ga – nhất là những người có chỗ ngồi. Họ là những người vượt qua núi cao để đến với Thụy Điển. Họ thậm chí còn ngẩng đầulên. Họ duy trì tư thế từ chối tham gia cách tội lỗi: tôi biết bạn ở ngoài kia, tôi biết rằng nó tồi tệ và tôi an toàn ở trong này, nhưng tôi cũng đau khổ mà, nên để tôi cứ đọc Kindle và đừng có mà nhìn tôi với ánh mắt đó, OK?

      Mọi người cứ đẩy và đẩy, và ai đó thực xô mạnh tôi ở phía sau - tôi có thể cảm thấy những ngón tay lưng tôi - và đột nhiên tôi bước lên sàn tàu. Bây giờ tôi cần phải chộp lấy cái cột hoặc tay cầm - bất cứ thứ gì - và sử dụng để thăng bằng. Khi bạn bước chân lên tàu, bạn đãhoàn toàn ở trong.

      Người đàn ông phía sau tôi có vẻ rất tức giận - tôi có thể nghe thấy tiếng la hét và chửi rủa cực lớn. Và đột nhiên, có tiếng động đất phía sau tôi, như cơn sóng thần người. Tôi chỉ mới trải qua điều này vài lần, và nó kinh khủng. Tôi bị đẩy về phía trước mà chân chạm đất, và khi cánh cửa tàu đóng lại, cuối cùng tôi bị kẹp giữa hai chàng trai - người mặc vest, người mặc đồ thể thao - và ăn panini.

      Chúng tôi bị ép chặt đến nỗi ấy cầm chiếc panini của mình chỉ cách mặt tôi khoảng ba inch*. Mỗi khi ấy cắn miếng, tôi nhận được chút sốt pesto** bắn lên người. Nhưng tôi làm ngơ nó. Cả . Cả hai người đàn ông. Mặc dù tôi có thể cảm nhận được cái đùi ấm áp của chàng mặc đồ thể thao chống lại đùi tôi và đếm những sợi lông cứng đầu cổ ta. Khi tàu bắt đầu di chuyển, chúng tôi liên tục va vào nhau, nhưng thậm chí ai thèm chạm mắt nhau. Tôi nghĩ rằng nếu bạn nhìn vào mắt nhau tàu, họ gọi cảnh sát hoặc sao đó.

      *inch: đơn vị đo độ dài, 1 inch = 2.54cm

      **pesto: loại sốt của Ý làm từ lá húng tây, tỏi, dầu ô liu,..

      Để đánh lạc hướng bản thân, tôi cố gắng lên kế hoạch cho phần còn lại của hành trình. Khi tôi đến Waterloo East, tôi kiểm tra xem đường tàu nào chạy tốt nhất. Tôi có thể Jubilee-District (mất rất nhiều thời gian) hoặc Jubilee-Central ( bộ dài hơn ở bên kia) hoặc Overground ( bộ còn dài hơn ở bên kia).

      Và, đúng, nếu tôi biết cuối cùng tôi làm việc ở Chiswick, tôi chọn thuê ở Catford. Nhưng khi tôi lần đầu tiên đến Luân Đôn, là để thực tập ở phía đông London. (Họ gọi nó là ‘Shoreditch’ quảng cáo. Nó hoàn toàn phải là Shoreditch.) Catford rẻ và nó quá xa, và bây giờ tôi thể đối mặt với giá cả ở phía tây London, và lại tệ đến mức đấy–

      ‘Aargh!’ Tôi thét lên khi đoàn tàu lao và tôi bị ném mạnh về phía trước. cũng bị ném , tay ấy hướng lên mặt tôi và trước khi tôi biết điều đó, cái miệng há hốc của tôi đáp xuống cái panini của ấy.

      Cái– Cái gì cơ?

      Tôi quá sốc, tôi thể phản ứng được. Miệng tôi đầy bánh mì ấm, mềm và phô mai mozzarella tan chảy. Làm thế nào điều nào mà điều này có thể xảy ra?

      Theo bản năng tôi nghiến chặt răng, động tác mà tôi ngay lập tức hối hận. Mặc dù . . . tôi còn có thể làm gì khác? Lo lắng, tôi ngước mắt lên nhìn , miệng vẫn đầy bánh.

      ‘Xin lỗi.’ tôi lẩm bẩm, nhưng nó xuất trong kiểu ‘mồm đầy đồ ăn’. (Obble)

      ‘Cái quái gì vậy?’ với giọng điệu khó chịu và nực cười. ‘ ấy ăn cắp bữa sáng của tôi!’

      Đầu tôi đổ mồ hôi vì căng thẳng. tệ. Rất tệ. Tôi làm gì bây giờ? Cắn panini? ( tốt.) Hãy để nó rơi ra khỏi miệng tôi? (Thậm chí còn tệ hơn. Urgh.) có cách nào tốt để thoát khỏi tình huống này, cách nào.

      Cuối cùng, tôi cắn miếng panini, mặt tôi bừng bừng vì ngượng. Bây giờ tôi phải nhai hết mồm đầy đồ ăn của người khác, với mọi người nhìn tôi.

      ‘Tôi rất xin lỗi’’ tôi với cách khó xử, ngay khi tôi cố nuốt xuống. ‘Tôi mong bạn tận hưởng phần còn lại’.

      ‘Tôi muốn ăn nó nữa.’ ấy trừng mắt nhìn tôi. ‘Nó có vi khuẩn của đó.’

      ‘À , tôi cũng đâu có muốn vi khuẩn của ! Đó phải là lỗi của tôi, tôi ngã vào nó.’

      ngã vào nó,’ ấy lặp lại, hoài nghi đến nỗi tôi nhìn chằm chằm vào ấy.

      "Đúng vậy! Tất nhiên! Ý tôi là, bạn nghĩ gì - tôi làm điều đó có chủ đích?’

      ‘Ai biết được?’ ấy dùng tay bảo vệ phần còn lại của cái panini, như thể tôi có thể bỗng nhiên phóng mình về phía ấy và cắn miếng nữa. ‘Tất cả những loại người kỳ cục ở Luân Đôn.’

      ‘Tôi kỳ cục!’

      có thể “rơi” vào tôi bất cứ lúc nào, bé ,’ đó là chàng trai trong bộ đồ thể thao với nụ cười khẩy. ‘Chỉ là đừng nhai nhé,’ ấy thêm, và tiếng cười phát ra khắp toa tàu.

      Mặt tôi càng đỏ hơn, nhưng tôi phản ứng. thực tế, cuộc trò chuyện này kết thúc.

      Mười lăm phút tiếp theo, tôi nhìn chăm chú về phía trước, cố gắng tồn tại trong cái bong bóng của chính mình. Đến Waterloo East, tất cả chúng tôi đều rời khỏi tàu, và tôi hít thở cái khí lạnh lẽo này cách nhõm . Tôi sải bước nhanh nhất có thể đến tàu điện ngầm, chọn Jubilee-District và hòa vào đám đông sân tàu. Cùng lúc đó, tôi liếc nhìn đồng hồ và thở dài. Tôi được 45 phút rồi, và tôi thậm chí còn chưa đến gần.

      Khi ai đó giẫm lên chân tôi với giày cao gót, tôi có đoạn hồi tưởng bất ngờ khi bố đẩy cửa bếp, bước ra ngoài, dang rộng hai tay để ngắm nhìn những cánh đồng và bầu trời vô tận, và , ‘Quãng đường làm ngắn nhất thế giới, bé ạ. Quãng đường làm ngắn nhất thế giới.’ Khi tôi còn , tôi hiểu ý ông là gì, nhưng bây giờ

      ‘Lùi xuống! có thể lùi xuống ?’ người đàn ông bên cạnh tôi sân ga hét rất to, tôi rúm. Tàu điện ngầm đến và trận chiến thông thường giữa những người bên trong tàu, những người nghĩ rằng nó hoàn toàn bị nhồi nhét, và những người ở bên ngoài, những người đo khoảng trống bằng đôi mắt pháp y, đôi mắt được luyện tập nhiều lần và nghĩ rằng có thể nhét thêm hai mươi người nữa vào, dễ ợt.

      Cuối cùng tôi lên tàu, và chiến đấu ở Westminster, và đợi tàu District, sau đó đến Turnham Green. Khi tôi ra khỏi nhà ga, tôi liếc nhìn đồng hồ và bắt đầu chạy. Chết tiệt. Tôi chỉ có mười phút.

      Văn phòng của chúng tôi là tòa nhà lớn màu nhạt có tên là Phillimore House. Khi đến gần, tôi chậm lại, tim tôi vẫn đập thình thịch. Gót chân trái của tôi có vết phồng rộp lớn, nhưng cái chính là, tôi làm được. Tôi đến kịp giờ. Kỳ diệu thay, có thang máy chờ, và tôi bước vào, cố gắng chải mượt tóc, nó bay tung lên khi tôi cố giữ nó xuống đường cao tốc Chiswick. Toàn bộ quãng đường lại mất giờ hai mươi phút, điều này thực có thể tệ hơn–

      ‘Chờ !’ giọng khó nghe làm tôi đóng băng. Bên kia sảnh sải bước dáng người quen thuộc. có đôi chân dài, đôi bốt cao gót, phấn highlight đắt tiền, áo khoác da và chiếc váy ngắn vải xếp màu cam khiến mọi trang phục khác trong thang máy đột nhiên trông cũ kỹ và tầm thường. Đặc biệt là váy đen chỉ £8.99 của tôi.

      ấy có lông mày tuyệt vời. số người cứ tự nhiên có lông mày đẹp, và ấy là trong số họ.

      ‘Hành trình kinh khủng khiếp,’ khi bước vào thang máy. Giọng ấy khàn khàn, réo rắt, nghe trưởng thành. Nó là giọng kiểu đầy hiểu biết, mà có thời gian cho những kẻ ngốc. ấy ấn số tầng bằng ngón tay cắt tỉa cẩn thận và chúng tôi bắt đầu lên. ‘Cực kỳ kinh khủng,’ ấy nhắc lại. ‘Đèn đổi màu ở ngã ba đường Chiswick. Tôi phải mất 25 phút để đến đây từ nhà. Hai mươi lăm phút!’

      ấy nhìn tôi với ánh mắt như đại bàng, và tôi nhận ra ấy chờ câu trả lời.

      ‘Ồ,’ tôi cách yếu đuối. "Tội nghiệp ."

      Cửa thang máy mở ra và ấy sải bước ra ngoài. lúc sau tôi theo, nhìn mái tóc của ấy trở lại hoàn hảo với từng bước chân và hít thở mùi hương đặc biệt của ấy (Bespoke, được tạo ra cho ấy tại Annick Goutal* ở Paris trong chuyến kỷ niệm 5 năm ngày cưới).

      *Annick Goutal: hãng nước hoa ở Pháp.

      Đây là sếp của tôi. Đây là Demeter. Người phụ nữ có cuộc sống tuyệt vời.


      Last edited: 27/6/19
      Vân_08duyenktn1 thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chủ đề là lạ nhỉ! Ủng hộ edit nhé
      Hailey1501 thích bài này.

    4. Hailey1501

      Hailey1501 New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      5
      Chương 1.2

      Tôi phóng đại đâu. Khi tôi rằng Demeter có cuộc sống hoàn hảo, hãy tin tôi, đó là . Tất cả mọi thứ bạn có thể mong muốn trong cuộc sống, ấy có. Công việc, gia đình, cool. Tick, tick, tick. Ngay cả tên của ấy. Nó rất đặc biệt, ấy cần phải bận tâm đến họ của mình (Farlowe). ấy chỉ là Demeter thôi. Giống như Madonna ấy. ‘Xin chào,’ tôi nghe ấy điện thoại, với giọng tự tin, to-hơn-mức-trung-bình của ấy. ‘ Là De-meeee-ter đây.’

      ấy 45 tuổi và ấy là Giám đốc Sáng tạo ở Cooper Clemmow mới được hơn năm. Cooper Clemmow là công ti xây dựng thương hiệu và chiến lược, chúng tôi có số khách hàng khá lớn – do đó Demeter là người có sức ảnh hưởng ở đây. Văn phòng của ấy treo đầy các giải thưởng, những khung ảnh của ấy với những người lừng lẫy, và trưng bày các sản phẩm mà ấy giúp xây dựng thương hiệu.

      ấy cao, dáng người mảnh khảnh và có mái tóc nâu sáng bóng, và như tôi đề cập, lông mày tuyệt vời. Tôi biết ấy kiếm được boa nhiêu, nhưng ấy sống trong ngôi nhà tuyệt đẹp ở Shepherd’s Bush*, cái nhà mà hình như ấy mua với hơn hai triệu** – Flora, người bạn tôi biết.

      *Shepherd’s Bush: huyện ở London và được coi là đô thị lớn và đắt đỏ.

      **hai triệu ở đây là 2 triệu pound

      Flora cũng với tôi rằng Demeter có sàn phòng khách nhập khẩu từ Pháp, nó là sàn gỗ sồi khai thác và tốn cả gia tài. Flora có chức vụ gần nhất với tôi – ấy là cộng tác viên sáng tạo – và ấy là nguồn tin liên tục về Demeter.

      Tôi thậm chí đến xem nhà của Demeter lần, phải vì tôi là kẻ theo đuôi thảm hại, mà vì tôi tình cờ ở gần đó và tôi biết địa chỉ, và, bạn biết đấy, tại sao đến nhà của sếp nếu bạn có cơ hội? (OK, thực ra là: Tôi chỉ biết tên phố. Tôi lên google tìm số nhà khi tôi đến đó.)

      Tất nhiên, nó rất đẹp. Nó trông giống như ngôi nhà bước ra từ tạp chí. Nó ngôi nhà trong tạp chí. Nó được mô tả sơ lược trong Livingetc*, với Demeter đứng trong phòng bếp màu trắng của mình, trông thanh lịch và sáng tạo, mặc chiếc áo in họa tiết retro.

      *Livingetc: tạp chí thiết kế nội thất đại

      Tôi đứng đó và nhìn chằm chằm vào nó lúc lâu. hẳn là ham muốn nó – tôi trông đăm chiêu hơn. Kiểu đắm đuối ấy. Cửa trước – tôi khá chắc là Farrow & Ball hoặc Little Greene, với màu xanh xám tuyệt đẹp, có cái gõ đầu sư tử trông khá cổ và những bậc thang đá màu xám nhạt thanh lịch. Phần còn lại của ngôi nhà cũng ấn tượng luôn, tất cả các khung cửa sổ được sơn và lắp rèm, có thể loáng thoáng thấy căn nhà cây làm bằng gỗ ở trong vườn sau nhà – nhưng cửa trước mới là thứ hớp hồn tôi. Và mấy cái bậc thang. Thử tưởng tượng việc bước xuống các bậc thang đá đẹp mê hồn mỗi ngày xem, giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích vậy. Bạn bắt đầu mỗi buổi sáng cảm thấy tuyệt vời.

      Có hai cái ô tô ở phía trước. chiếc Audi màu xám và chiếc Volvo màu đen, cả hai đều trông sáng bóng và như mới. Mọi thứ Demeter có hoặc đều sáng bóng và mới và bắt kịp xu thế (máy ép nước thiết kế), hoặc trông cổ cổ và thuần khiết và theo xu thế (vòng bằng gỗ cổ lớn mà ấy mua ở Nam Phi). Tôi nghĩ rằng ‘thuần khiết’ có thể là từ mà Demeter thích nhất thế giới luôn; ấy dùng nó khoảng ba mươi lần ngày.

      Demeter kết hôn, tất nhiên, và ấy có hai đứa con, tất nhiên: cậu bé tên Hal và bé tên Coco. ấy có hàng trăm người bạn mà ấy biết đến ‘từ lâu lắm rồi’ và luôn luôn dự tiệc, các kiện và giải thưởng thiết kế. Thỉnh thoảng ấy thở dài và đó là đêm thứ 3 trong tuần mà ấy phải ra ngoài rồi kêu lên, ‘Ăn nhiều là hình phạt!’ trong khi xỏ chân vào đôi giày Miu Miu. (Tôi lấy khá nhiều túi Net-A-Porter* của ấy để mang tái chế, vì vậy tôi biết ấy hay mặc các nhãn nào. Miu Miu. Marni. Dries van Noten. Cũng khá nhiều túi Zara***.) Nhưng sau đó, khi ấy ra ngoài, đôi mắt ấy bắt đầu lấp lánh và điều tiếp theo, những bức ảnh xuất trang Facebook và tài khoản Twitter của Cooper Clemmow và ở khắp mọi nơi: Demeter trong chiếc áo đen mát mẻ (có lẽ là của Helmut Lang***; ấy cũng thích ấy), cầm ly rượu và rạng rỡ với các đồ thiết kế nổi tiếng và là hoàn hảo.

      *Net-A-Porter: nhà bán lẻ chuyên bán đồ thiết kế.

      **Miu Miu, Marni, Dries van Noten, Zara: các hãng quần áo, giày dép, túi xách,…

      ***Helmut Lang: nhà thiết kế và chủ hãng quần áo cùng tên.

      Và vấn đề ở đây là: Tôi ghen tị. hẳn thế. Tôi muốn là Demeter. Tôi muốn những thứ của ấy. Ý tôi là, tôi mới 26; Tôi làm gì với chiếc Volvo?

      Nhưng khi tôi nhìn ấy, tôi cảm thấy có chút gì đó bứt rứt khó hiểu và tự hỏi: liệu đó có thể là tôi ? Có bao giờ tôi được như thế ? Khi tôi đạt được nó, tôi có thể có cuộc sống của Demeter ? Nó chỉ là vật chất mà còn là phong thái tự tin. Phong cách. tinh tế. Các mối quan hệ. Nếu cần đến hai mươi năm tôi cũng quan tâm, thực tế, tôi mừng đến phát điên! Nếu bạn với tôi: Đoán xem, nếu bạn làm việc chăm chỉ, trong hai mươi năm nữa bạn có cuộc sống đó, tôi ngay lập tức vùi đầu và bắt đầu bước đến đó.

      Dù vậy, chuyện đó là thể. Nó bao giờ có thể xảy ra. Mọi người về ‘các bậc thang’, ‘cấu trúc nghề nghiệp’ và ‘thăng chức dần dần’, nhưng tôi thể thấy bất kỳ nấc thang nào dẫn tôi đến với cuộc sống của Demeter, dù tôi có làm việc chăm chỉ đến bao nhiêu.

      Nghĩ xem, hai triệu bảng cho ngôi nhà?

      Hai triệu?

      Tôi nghĩ về việc đó lần. Giả sử ngân hàng cho tôi vay số tiền đó – mà họ bao giờ làm thế – với mức lương tại của tôi, tôi phải mất 193,4 năm để trả hết (và, bạn biết đấy, còn sống). Khi con số đó xuất màn hình máy tính của tôi, tôi thực cười như điên. Mọi người về khoảng cách thế hệ. Lỗ hổng thế hệ. Nó giống Grand Canyon* thế hệ. có cái thang nào đủ lớn để trải từ cuộc sống của tôi đến chỗ của Demeter, nếu có điều gì phi thường xảy ra, như xổ số, hoặc bố mẹ giàu, hoặc số ý tưởng về trang web thiên tài mang đến cho tôi số tài sản kếch xù. (Đừng nghĩ là tôi cố gắng. Tôi dành hàng đêm để cố gắng phát minh ra loại áo ngực mới, hoặc loại caramel ít calo. Chưa có tin nào cả.)

      Dù sao nữa. Tôi thể hướng đến cuộc sống của Demeter, hẳn. Nhưng tôi có thể nhắm đến phần của nó. Các phần mà có thể đạt được ất. Tôi có thể nhìn cách ấy làm, học hỏi từ ấy. Tôi có thể học cách trở nên giống ấy.

      Và ngoài ra, rất quan trọng. Tôi có thể học cách trở nên giống ấy.

      Bởi vì, tôi chưa? ấy là cơn ác mộng. ấy hoàn hảo và ấy là cơn ác mộng. Cả hai cùng lúc.

    5. Hailey1501

      Hailey1501 New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      5
      Chương 1.3

      Tôi chỉ mới bật máy tính khi Demeter sải bước vào văn phòng của chúng tôi, nhấm nháp ly latte sữa đậu nành của ấy. ‘Mọi người,’ . ‘Mọi người, nghe đây.’

      Đây là từ khác trong những từ thích của Demeter: ‘mọi người’ (people). ấy bước vào văn phòng của chúng tôi và , ‘Mọi người,’ với giọng kiểu xuất trong vở kịch của trường, và tất cả chúng tôi phải dừng những gì chúng tôi làm, như thể thông báo nhóm quan trọng. Khi mà ra ấy muốn thứ gì đó rất cụ thể mà chỉ người biết làm, nhưng vì ấy hầu như thể nhớ mỗi người chúng tôi làm gì, hoặc thậm chí tên của chúng tôi là gì, nên ấy phải hỏi mọi người.

      Được rồi, tôi hơi quá chút. Nhưng nhiều đâu. Tôi chưa bao giờ gặp bất cứ ai khủng khiếp trong việc nhớ tên như Demeter. Có lần, Flora với tôi rằng Demeter thực có vấn đề về thị giác, vấn đề vê nhận diện khuôn mặt, nhưng ấy thừa nhận điều đó, bởi vì ấy nghĩ rằng điều đó ảnh hưởng đến khả năng làm việc của ấy.

      À , thứ nhất: nó có.

      Và thứ hai: Nhận diện khuôn mặt liên quan quái gì đến việc nhóe tên? Tôi làm việc ở đây 7 tháng rồi, và tôi thề là ấy vẫn chắc là tôi là Cath hay Cat.

      Tôi là Cat, vậy đó. Cat viết tắt của Catherine. Bởi vì… à . Nó có biệt danh rất ngầu. Nó ngắn và mạnh mẽ. Nó đại. Nó ở Luân Đôn. Là tôi. Cat. Cat Brenner.

      Xin chào, tôi là Cat.

      Xin chào, tôi là Catherine, nhưng cứ gọi tôi là Cat.

      OK, thực ra: Đó hoàn toàn là tôi. Chưa hẳn. Tôi vẫn còn phần Katie. Tôi tự gọi mình là ‘Cat’ từ khi tôi bắt đầu công việc này, nhưng vì số lý do, tôi chưa hoàn toàn chấp nhận được nó. Thỉnh thoảng tôi phản ứng đủ nhanh khi mọi người gọi ‘Cat’. Tôi do dự trước khi ký tên và lần kỳ cục tôi phải xóa chữ K tôi vừa viết tấm thiệp sinh nhật của văn phòng. May mắn ai nhìn thấy. Ý tôi là, ai lại biết tên của chính mình?

      Nhưng tôi quyết tâm trở thành Cat. Tôi là Cat. Nó là cái tên Luân Đôn hoàn toàn mới của tôi. Tôi có ba công việc trong đời (OK, hai cái là thực tập) và mỗi bước mới, tôi lại sáng tạo bản thân mình thêm chút. Thay đổi từ Katie thành Cat là giai đoạn mới nhất.

      Katie là tôi ở nhà. Tôi ở Somerset. đồng quê có đôi má hây hây, tóc xoăn, sống với quần jean, ủng và chiếc áo nỉ mà đôi khi họ miễn phí khi giao thức ăn cho cừu. có toàn bộ đời sống xã hội trong những quán rượu địa phương hoặc có thể là Ritzy ở Warreton. mà tôi bỏ lại phía sau.
      Từ khi tôi có thể nhớ, tôi muốn rời khỏi Somerset. Tôi muốn Luân Đôn. Tôi chưa bao giờ có ảnh các ban nhạc nam tường phòng ngủ của tôi, tôi có bản đồ tàu ống. Áp phích London Eye* và Gherkin**.
      *London Eye: vòng quay quan sát khổng lồ cao 135 mét nằm bên bờ sông Thames, Luân Đôn,
      **Gherkin: Tòa nhà cao chọc trời ở Luân Đôn do kiến trúc sư đoạt giải Pritzker người là Norman Foster thiết kế chính.

      Lần thực tập đầu tiên tôi xin được là ở Birmingham, và đó cũng là thành phố lớn. Nó có các cửa hàng, hòa nhoáng, ồn ã nhưng nó phải là Luân Đôn. Nó có cái Luân Đôn làm cho trái tim tôi rung động. Đường chân trời. Lịch sử. ngang qua Big Ben và nghe thấy tiếng chuông, cách chân thực. Đứng trong cùng nhà ga mà bạn nhìn thấy triệu lần trong bộ phim Blitz. Cảm giác rằng bạn trong những thành phố tốt nhất thế giới, tranh cãi. Sống ở London giống như sống phim trường vậy, từ hậu trường phim Dickensian đến các tòa tháp lấp lánh đến các quảng trường. Bạn có thể trở thành bất cứ ai bạn muốn.

      có nhiều thứ trong cuộc sống của tôi được xếp vào các danh sách top 10 toàn cầu. Tôi công việc nằm trong top 10 hoặc tủ quần áo hoặc căn hộ. Nhưng tôi sống trong thành phố nằm trong top mười. Sống ở Luân Đôn là điều mà mọi người khắp thế giới đều muốn, và bây giờ tôi ở đây. Và đó là lý do tại sao tôi quan tâm nếu đường làm như xuống địa ngục và tôi quan tâm nếu phòng ngủ của tôi chỉ rộng khoảng ba feet* vuông. Tôi ở đây.
      *feet: đơn vị đo chiều dài, 1 foot = 30.48cm

      Tôi được ngay lập tức chuyển đến đây sống. Lời đề nghị duy nhất tôi có sau đại học là công ty tiếp thị ở Birmingham. Vì vậy, tôi chuyển lên đó và ngay lập tức bắt đầu tạo ra con người mới. Tôi cắt tóc mái. Tôi bắt đầu duỗi tóc mỗi ngày và búi nó lên kiểu trí thức. Tôi mua cho mình cặp kính đen với tròng kính độ. Tôi nhìn khác hẳn. Tôi cảm thấy khác. Tôi thậm chí còn bắt đầu trang điểm khác , với chì kẻ môi siêu nét mỗi ngày và kẻ mắt màu đen với những đường cong mượt mà.

      (Tôi mất cả ngày cuối tuần để học cái cách kẻ mắt lộng lẫy đó. Đó là kỹ năng đấy, như lượng giác vậy – vì vậy điều tôi tự hỏi, tại sao họ lại dạy điều đó ở trường? Nếu tôi điều hành đất nước có các bằng tốt nghiệp cho những thứ mà bạn thực cần đến trong đời. Giống như: Cách Kẻ Mắt Nước. Cách Điền Vào Tờ Khai Thuế. Phải Làm Gì Khi Bồn Cầu Bị Tắc Và Bố Bạn Trả Lời Điện Thoại Và Bạn Sắp Dự Tiệc.)

      Khi ở tại Birmingham, tôi quyết thay đổi chất giọng miền Tây của mình. Tôi vệ sinh, tập trung vào việc của mình, tôi nghe thấy vài xấu tôi. Katie Nôngg Dânn, họ gọi tôi như vậy. Và đúng, tôi bị sốc, và, đúng, nó đau. Tôi có thể bật ra khỏi buồng của mình và kêu lên, ‘Ồ, tôi nghĩ rằng giọng Brummie* của tốt hơn đâu!’
      *Giọng Brummie (Brummie accent): cách tiếng của người sống ở Birmingham (có nhiều người bảo hay, nhưng theo mình , giọng vẫn là giọng và nghe nứng lắm các bạn ạ =D)

      Nhưng tôi làm điều đó. Tôi chỉ ngồi đó và suy nghĩ kỹ. Đây là bài kiểm tra thực tại. Vào lúc tôi có đợt thực tập thứ hai – cái ở phía đông Luân Đôn ấy – tôi người khác. Tôi khôn hơn nhiều. Tôi còn trông giống hay nghe giống Katie Brenner từ Ansters Farm.

      Và bây giờ tôi hoàn toàn là Cat Brenner đến từ London. Cat Brenner, người làm việc trong văn phòng sáng sủa với những bức tường gạch làm giảm căng thẳng và những chiếc bàn sáng bóng màu trắng với những chiếc ghế cá tính và cái giá treo áo khoác trong hình dáng của người đàn ông trần truồng. (Nó thực làm mọi người thấy sốc trong lần đầu tiên đến thăm văn phòng.)

      Ý tôi là, tôi là Cat. Tôi là Cat. Tôi chỉ cần quên cái -cố-ký-sai-tên thôi.

      ‘Mọi người,’ Demeter lần thứ ba, và văn phòng trở nên yên tĩnh. Có mười người ở đây, tất cả đều có chức vụ và công việc khác nhau. Ở tầng tiếp theo, có ban kiện, và ban kỹ thuật, và phòng kế hoạch. Cũng có vài nhóm khác làm về sáng tạo gọi là ‘nhóm phát triển’, làm việc trực tiếp với Adrien – CEO. Cùng với vài phòng khác cho Quản lí Tiềm năng, Tài chính hay gì đó. Nhưng mà tầng này là thế giới của tôi, và tôi ở đáy của cả tầng. Lương của tôi là thấp nhất và bàn của tôi là bé nhất, nhưng bạn phải bắt đầu ở đâu đó. Đây là công việc đầu tiên mà tôi được trả lương. Và, bạn biết đó, công việc của tôi có thú vị. Theo cách khác.

      Có vẻ thế.

      Ý tôi là, tôi nghĩ nó dựa vào cách bạn định nghĩa ‘thú vị’ là như thế nào. Tôi làm dự án khá hay ho về ra mắt cái máy làm bọt kem tự động ‘phong cách Cappucino’ của Coffeewite. Tôi làm bên khảo sát. Và công việc ngày qua ngày của tôi thực là…

      À . Vấn đề là thế này. Bạn phải thực tế lên. Bạn thể ngay lập tức làm mấy cái việc hay ho và hào nhoáng được. Bố tôi luôn hiểu điều đó. Ông ấy luôn hỏi rằng tôi mấy cái ý tưởng đó là của tôi hết à à? Hay tôi luôn được gặp những người quan trọng? Hay là tôi được ăn mấy cái bữa trưa ngầu ngầu thịnh soạn mỗi ngày? Điều đó quá nực cười.

      Và phải, tôi có thể bao biện cho chính mình, nhưng ông ấy hiểu, nó thực có ích gì khi ông ấy bắt đầu nhăn nhó và lắc đầu, ‘Và con thực thấy hạnh phúc ở Big Smoke* hả, Katie, con ?’ Tôi có hạnh phúc. Nhưng điều đó có nghĩa là cuộc sống khó khăn. Bố tôi biết gì về công việc, hay Luân Đôn, hay nền kinh tế, hay, tôi biết nữa, giá ly rượu trong bar ở Luân Đôn. Tôi còn chưa cho ông biết chính xác giá tiền thuê nhà của tôi nữa, vì tôi biết ông ấy gì; ông ấy
      *Big Smoke: ý chỉ Luân Đôn.

      Ôi chúa ơi. Hít thở sâuuu. Xin lỗi nhé. Tôi định lạc đề và càm ràm về bố tôi đâu. Mọi chuyện tốt lắm giữa hai chúng tôi, kể từ khi tôi chuyển xa sau đại học. Ông ấy hiểu tại sao tôi lại chuyển đến đây và ông ấy bao giờ hiểu. Và tôi có thể giải thích bao nhiêu tôi muốn, nhưng nếu bạn thể cảm nhận được Luân Đôn, tất cả những gì bạn thấy là giao thông và khói bụi và chi phí đắt đó và con bạn quyết định chuyển cách xa bạn hơn 150 dặm.

      Tôi lựa chọn: theo đuổi con tim hoặc làm vỡ trái tim của ông ấy. Tôi nghĩ rằng, cuối cùng, tôi làm vỡ của mỗi người chút. Điều mà cả thế giới hiểu, bởi vì họ nghĩ chuyển ra ngoài và xa nhà là chuyện bình thường. Nhưng phải với tôi và bố, chúng tôi tôi sống cùng với nhau, chỉ chúng tôi, suốt bao nhiêu năm tháng.

      Dù sao , quay trở lại công việc. Mọi người ở tầng của tôi gặp khách hàng – Demeter làm điều đó. Và Rosa. Họ ra ngoài ăn trưa và trở lại với má hồng hào và các mẫu thử miễn phí và đầy phấn khích. Sau đó, họ làm thành nhóm, thường có cả Mark và Liz nữa, ai đó từ ban kỹ thuật, và đôi khi cả Adrian. Ông ấy chỉ là CEO mà còn là người đồng sáng lập của Cooper Clemmow, và ông ấy có văn phòng ở tầng dưới. (Có người đồng sáng lập khác, tên là Max, nhưng ông ấy nghỉ hưu sớm và đến với miền nam nước Pháp.)
      Adrian khá tuyệt vời. Ông ấy khoảng năm mươi tuổi, có mái tóc gợn sóng màu xám sắt và hay mặc áo sơ mi denim, trông ông ấy như đến từ những năm bảy mươi. Mà tôi cho rằng, theo cách nào đó, trông ông ấy giống . cũng khá nổi tiếng. Kiểu, có bảng vàng cựu sinh viên ở bên ngoài trường King, London, phố Strand, và ảnh của Adrian ở đó.

      Dù sao nữa, đó là tất cả những người quan trọng. Nhưng tôi ở cấp độ đó, cách đó khá xa. Như tôi , tôi tham gia vào công việc khảo sát, điều đó có nghĩa là những gì tôi thực làm trong tuần này là…
      Và nghe này, trước khi tôi , nó có vẻ gì hấp dẫn, OK? Nhưng nó tệ như vậy đâu, thực .
      Tôi làm công việc nhập dữ liệu. Cụ thể hơn, kết quả của cuộc khảo sát khách hàng lớn chúng tôi làm cho Coffeewite về cà phê, kem, cappuccino, và, à , tất cả mọi thứ. Hai nghìn bản khảo sát viết tay, mỗi bản dài tám trang. Tôi biết, đúng ? Giấy? ai làm khảo sát giấy nữa. Nhưng Demeter muốn ‘theo kiểu cũ’, vì ấy đọc số nghiên cứu cho biết mọi người trung thực hơn 25% khi họ viết bằng bút so với khi họ làm online. Hoặc cái gì đó.

      Vì thế chúng ta ở đây. Hoặc, đúng hơn, tôi ở đây, với năm hộp câu hỏi còn lại để nhập.
      Nó có thể hơi mệt mỏi, bởi vì nó có cùng câu hỏi lặp lại và những người tham gia đều viết nguệch ngoạc câu trả lời của họ trong chỗ trống và nó phải lúc nào cũng ràng. Nhưng nhìn vào mặt tích cực, nghiên cứu này định hình toàn bộ dự án! Flora kiểu ‘Chúa ơi, tội nghiệp cậu, Cat, cơn ác mộng kinh khủng!’ nhưng thực ra nó khá là kích thích.

      À . Ý tôi là, bạn phải làm cho nó hấp dẫn. Tôi ngồi đoán câu trả lời của mọi người cho câu hỏi về ‘độ đặc của bọt’. Và bạn biết ? Tôi thường xuyên đoán đúng. Nó giống như kiểu đọc tâm trí người khác vậy. Tôi càng đưa ra những câu trả lời như vậy, tôi càng học hỏi nhiều hơn về người tiêu dùng. Ít nhất tôi mong là như vậy–

      ‘Mọi người.’ Cái quái gì xảy ra với Trekbix vậy?

      Giọng Demeter phá vỡ suy nghĩ của tôi lần nữa. ấy đứng đôi giày cao gót nhọn hoắt của mình, đưa tay vuốt tóc, với vẻ thiếu kiên nhẫn, bực bội, có-gì-đó--ổn-với-thế-giới của ấy.

      ‘Tôi viết bộ ghi chú về điều này.’ ấy lướt điện thoại, làm ngơ chúng tôi lần nữa. "Tôi biết tôi viết mà."

      ‘Tôi nhìn thấy bất kỳ ghi chú nào,’ Sarah từ phía sau bàn làm việc, vưới chất giọng trầm trầm, kín đáo. Saint Sarah, cách Flora gọi ấy. Sarah là trợ lý của Demeter. ấy có mái tóc đỏ quyến rũ, buộc thành đuôi ngựa và hàm răng rất trắng, xinh xắn. ấy là người tự may quần áo: trang phục theo phong cách retro những năm năm mươi tuyệt đẹp với váy tròn. Và làm thế nào mà ấy giữ được bình tĩnh, tôi cũng biết nữa.

      Demeter chắc chắn là người khó tính nhất trong vũ trụ. Dường như mỗi ngày, ấy đều làm mất tài liệu hoặc nhớ sai thời gian của cuộc hẹn nào đó. Sarah luôn rất kiên nhẫn và lịch với Demeter, nhưng bạn có thể thấy thất vọng của ấy qua lời . ấy dường như là bậc thầy trong việc gửi email từ tài khoản của Demeter, bằng giọng của Demeter, để cứu vãn tình hình, xin lỗi và chung là làm mọi thứ trôi chảy.

      Tôi biết công việc mà Demeter làm là những việc lớn. Thêm vào đó, ấy có gia đình để chăm lo, và các buổi hòa nhạc ở trường hay gì đó. Nhưng làm thế nào mà bạn có thể đến mức như thế này?

      ‘Đây rồi. Tôi Tìm thấy rồi. Tại sao nó lại nằm trong thư mục cá nhân của tôi?’ Demeter nhìn lên từ điện thoại của ấy với ánh mắt khó hiểu, thỉnh thoảng ấy nhìn như vậy, như kiểu toàn bộ thế giới làm ấy bối rối vậy.

      chỉ cần lưu nó ở–‘ Sarah định lấy điện thoại của Demeter, nhưng ấy gạt .

      ‘Tôi biết cách sử dụng điện thoại của mình. Đấy phải là vấn đề. Vấn đề là–‘ ấy dừng lại, và tất cả chúng tôi đều nín thở chờ đợi. Đây là thói quen khác của Demeter: ấy bắt đầu câu nghiêm trọng và sau đó dừng lại giữa chừng, như thể ấy bị hết pin vậy. Tôi liếc nhìn Flora và ấy trợn mắt nhìn lên trần nhà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :