1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống hằng ngày và chuyện tình ái của một tác gia - Hạ Từ Hy/Jamesan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Tác giả : Hạ Từ Hy /Jamesan

      Thể loại: đại, đời sống hằng ngày, hài hước, lãng mạn....và...bựa....(chắc ít thôi..nhỉ?!?!)

      Tiến độ : sáng tác

      Giới thiệu chung:

      Đây là tác phẩm kể về chuyện tình , cuộc sống hằng ngày cùng vấn đề ít được đề cập đến chính là nghề nghiệp của tác gia, gọi tắt là vai chính (nữ).

      Bạn thấy được nữ chính khó đỡ ( Tôi nghĩ thế, nhưng có khi đối với người khác ấy lại dễ đỡ sao?!?). nam chính sẵn lòng là hậu đài hoặc đôi lúc là tấm khiên chắn của nữ chính mọi lúc mọi nơi. Và thể thiếu là dàn vai phụ hùng hậu góp phần kéo dài câu chuyện.

      Truyện hề có xương sống. Hay đơn giản, xương sống này khá khác so với thông thường. Thỉnh thoảng ở vài chương là mắc nối nho để tạo thành tiền đề cho việc lớn. Có thể gọi là tổ hợp chương đặc biệt chăng?? .

      Nhưng tôi khẳng định rằng.

      Bạn đoán trước được đâu ( Đoán được coi như bạn hay và tôi cũng lòng khâm phục bạn. Bởi đôi lúc, tôi [T.T]còn tiếp theo mình nên viết gì)
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      CHƯƠNG 1
      Bị bắt quả tang chưa chắc là chuyện đáng xấu hổ...mà là chuyện cực kì nguy hiểm

      ...

      Hôm nay tác giả tâm huyết dâng trào, tìm blog truyện mới để có thể tự do chứa đựng những tư tưởng đen tối nhất trong não bộ ngắn hạn của mình.

      Có thể gọi tắt là đăng truyện lén lút.

      Dù bụng đói.

      tại chương tiếp theo của bộ truyện tình cảm dài hạn tác giả vẫn chưa viết xong.

      Bài viết cho báo cũng chưa chuẩn bị.

      Dù trong lòng thấp thỏm lo âu biết khi nào biên tập kiêm luôn quản lý ( gọi tắt là ở đợ cao cấp ) của mình đến.

      ( tình cảnh vô cùng gian nan cho chiến sĩ)


      Nhưng tác giả vẫn mặc kệ,tiếp tục căng mắt mày mò tìm kiếm.


      Sau khi đăng thử truyện của mình trang truyện mới, tác giả hý hoáy thay ảnh avatar của mình bằng hình của mông đít mèo nhà người ta,đổi luôn cả tên là mông mèo múp míp...quả là biến thái mà!!!.

      Chả là nhà được nuôi mèo do bị cấm nuôi. Nhưng cái sở thích được coi là đáng của được tác giả trân trọng giữ gìn.

      Hành động giống thiếu nữ đấy, nhưng gương mặt cứ như thấy được trai đẹp xinh, liên tục suýt xoa, hú hà.

      Cứ thấy mèo là vuốt vuốt, nựng nựng,chụp chụp xong rồi xóa, lần sau lại chụp nên chắc cả khu chung cư có bao nhiều mèo người này có thể hay đề biết chăng??.

      Sau lúc ngắm nghía avatar mông đít mèo mũm mĩm nhà bên bỗng nhiên tác giả có linh tính xấu, liền giật mình dáo dát nhìn quanh.Thậm chí để đề phòng bất trắc, nhân vật chính trườn người, lú đầu ra ngoài hanh lang bật chế đồ ra_đa dò tìm vật thể nguy hiểm.

      Nhìn xem .

      Hành lang lạnh lẽo, hiu hiu gió thổi bóng người..tiếng lá cây va vào nhau nghe sột soạt chỉ có thể khiến con người ta....nổi da gà!!!.

      (Uầy..trưa nắng muốn điên mà cứ thích tạo cảm giác nguy hiểm...tán xéo mỏ....)

      Cũng may cho nhân vật chính,có vẻ tất cả đều ổn...ít nhất lúc này là như vậy.

      Tác giả thở phào nhõm, dùng tay kéo cửa lại. Nhưng cửa chưa kịp đóng có chân ai đó đeo đôi giày đen bóng chắn ngang cho đóng.

      Vừa liếc thấy đôi giày, cũng chả thèm ngẩng đâu lên,tác giả rơi vào lưới tình, cứ ở tư thế trườn bò( ở nhà tư thế nào cũng được gọi là đứng đắn), nhìn chăm chăm vào chiếc giày kia, rồi từ từ mới co mình lại, bắt đầu chuyển hướng về phía phòng mình,lật đật bò vào trong, khóa cửa và miệng lầm bầm.

      hồn bất tán...vừa nghi liền hình”

      Lầm bầm chưa xong cửa phòng bị gõ, tác giả lia mắt nhanh về phía chiếc laptop sáng choang với trang web đăng truyện của mình, nhanh chóng phi người lên ghế, hai tay chộp lấy bàn phím và chuột và nhấn đóng trang cửa phòng cũng mở.

      “Xèng...”

      [Móa nó !!! chết chắc rồi]_trong lúc tắt trách nhất, tác giả vô tình nhấn nút đóng trang mà xóa bình luận dang dở của mình, để rồi trang mạng tự động báo

      {Bạn muốn rời khỏi trang hay }_tình hình rất nguy cấp, tác giả bất chấp tất cả, bấm luôn {Đồng ý} và trang tắt, còn người kia có thấy được gì hay ....ai mà biết !!!.

      Chỉ có mình tác giả khẳng định_[Chắc chắn thấy rồi...chí ít là tên diễn đàn, nguy hiểm hơn là tên đăng nhập...thôi tèo !!!.]

      làm gì?”_anh chỉ đứng đó, người tựa cửa khoanh tay nhìn tác giả thu người lại hết mức có thể, người ngoài nhìn vào có thể tác giả đáng thương có đáng cũng có thừa.

      Nhưng với tác giả, cảm giác tại cứ như mình là tội nhân, phải căng thẳng mà dối_“Lướt web tìm nhạc giải tỏa căng thẳng”

      nhướn mày, nheo mắt hỏi lại_“Căng thẳng??”

      “Ừ ừ, rất rất căng thẳng”_tác giả được thế, gật đầu lia lịa

      “Làm gì mà căng thẳng?”

      “Ờ chuyện là...mới mở trúng clip kinh dị nên căng thẳng !!!”

      “....”

      “Tối sang ngủ nhờ nhé”_tác giả nhanh chóng giả vờ cui vẻ bồi thêm câu

      “Bản thảo xong chưa?”

      “Chưa, vẫn chưa có ý tưởng”

      “Vậy khi nào mới định bắt tay vào làm?”

      “Làm liền luôn ạ !!!”

      ăn gì chưa?”

      “Chưa đói đâu”

      nấu cơm rồi đó”

      “Được được, lát qua, lát qua liền, giờ có ý tưởng rồi.”

      về cái gì?”

      Sau lúc dối chớp mắt cuối cùng, tác giả thể đúng câu’ thần khẩu hại xác phàm’ mà dân gian thích truyền miệng, trả lời cách rất dứt khoát, cần do dự_“Thiện nữ gặp thú dữ!!!”

      nhướn mày, mỉm cười, tạo khe hở cho người kia thoát, hỏi tiếp_“Lại đăng truyện lén à?”

      “Đâu có!!!”

      thấy rồi!!”

      Sốc tới óc !!!. Dù nghĩ là thấy, nhưng tác giả nghĩ tới bị ác nam này vạch trần. Chỉ có thể tiết hận, cắn môi, e dè thừa nhận_“Vâng”

      “Vậy là có đăng ??”

      Sốc tập hai !!!. Tác giả trơ mắt nhìn nam nhân.

      Vậy là rốt cục ác nam thấy hay thấy???.

      Hỏi rà mìn hay thấy???.

      Mà đằng nào chẳng nữa tác giả cũng chỉ có thể ngơ ngác mà đáp_“Vâng”

      Ác nam tay túi quần, tay cằm tay nắm ở cửa, xoay lưng, giọng đầy đe dọa_“Nếu tiến độ bên ngoài kịp chuẩn bị

      “Vâng...mà chuẩn bị gì cơ?”

      công khai”

      kịp tiến độ ạ...em thề”_ nhanh chóng chỉ ngòn trỏ lên trần nhà, ánh mắt tròn to phóng tia chân thành hết mức có thể.

      Bởi ta những bị ác nhân nắm lấy điểm yếu mà còn thí cho luôn chuyện lén lút, xấu xa của bản thân mình. Này chính là thắt dây trước rồi kế đó là kê cổ vào, chỉ còn chờ ác nam tới đạp ghế sau đó quý vị quần chúng có phim buồn để xem miễn phí rồi.

      Tác gia vô cùng bi thảm, tại cực độ bi thảm.

      Con người đó vò đầu bức tóc, tự trách mắng bản thân sao lại có thể nhu ngốc tới như vậy. Kiểu này bị khủng bố dài dài, dài dài là cái chắc rồi.

      Trời nắng nóng ta làm cái chi...mở máy lạnh lên cho mát, nằm trườn ra giường và tiếp tục lười biếng hết mức có thể. Nhưng tác giả lại được như thế. Bởi vì vừa bị bắt quả tang xong, bởi vì chưa viết bài xong, nên tác giả thể nào lười biếng được nữa.

      Nhất là khi nam nhân ở bên cạnh, điều đó lại càng thể hơn nữa.

      Nhưng dù gì chăng nữa, nghĩ sâu xa, nam nhân đó cũng rất có ích.

      Tháng này tác giả phải chi tiền nhiều vào khoảng đèn đóm của mình nữa, cũng phải sợ bản thân thiếu kiên nhẫn, ít kiên trì và thích lười biếng mà hay dở dang với công việc.

      Bởi vì có nam nhân ở đây, có tản băng di động thích mang khí lạnh liên tục lỡn vỡn nhà mình luôn khiến khí trở nên tươi mát cách lạ lùng, chiếc máy bật chế độ giám sát kèm luôn tỏa khí thế đàn áp mạnh mẽ,ánh mắt nghiêm túc khiến tác giả dám lơ là với công việc.

      Dù tiền thu vào tăng nhưng vẫn phải lại. Trong rủi có may, trong may có rủi quý vị ạ. Dù cho khí huyết làm việc có phừng phực chăng nữa, chúng cũng rủ nhau đều đều tụt xuống đến mức thấp nhất khi nam nhân cứ lãng vãng ở gần.

      Và lúc đó tay tác giả đáng thương lạnh, chân rung, đầu óc bị đình trệ. Nhưng cái sợ lại ăn đứt cái lười nên vẫn phải cắn răng mà gõ bàn phím.

      [Ôi!! cuộc đời bi đát của thiện nữ gặp thú dữ là đây sao??. Ngày tàn đến rồi sao???]

      Mất ba tiếng đồng hồ để tác giả tạo ra ý tưởng và viết ra dàn ý sơ khởi, rồi cứ phải ngồi hoay hoay viết ra giấy vài từ rồi lại gõ tiếp vào máy.

      Viết xong ý, nếu đầu óc bỗng nhiên bị đình trệ phải nhìn quanh ngó quất đâu đó trong nhà, não bộ được thông suốt ít và tiếp tục suy nghĩ ra nên viết gì tiếp theo, rồi lại chăm chú vào màn hình. Cứ như vậy ngồi lỳ chỗ lúc lâu.

      Thỉnh thoảng quên tranh thủ lúc nam nhân để ý mà mở game lên chơi chút, nhưng cũng bởi cảnh giác của bản năng, cùng tinh thần trách nhiệm bỗng nhiên dâng cao đột xuất, nên lần này tác giả có bị nam nhân bắt quả tang vừa làm việc vừa chơi game như mấy lần khác nữa.

      Đóng máy tính, đập bàn, đứng thẳng người, thở phào nhõm, cuối cùng cũng viết xong. Lúc này nhìn quanh nhà nam nhân rời từ lúc nào biết, chạy vào bếp lại có đồ ăn, lên tầng tìm nam nhân cũng thấy nên cuối cùng đành lủi thủi về nhà, nhịn ăn, lăn lên giường mà ngủ.

      Cuộc đời lúc này bế tắc, chỉ có giường là luôn bao dung, che chở cho tác giả ngây thơ, đáng thương của tôi à nhầm..của chúng ta.

      ~~~~~

      Thức dậy có đồ ăn dâng luôn tới miệng, kế tiếp chỉ có thể xác định là trắng đêm cày cuốc cho hoàn thành bài viết và ác nam cũng ôm giấy tờ sang mà làm việc chung với tác giả. Khỏi phải bàn, tắt máy lạnh, mở quạt điện cho ấm con người và sau đó tỉnh luôn nguyên đêm.

      Tác giả chỉ có thể khẳng định lần thứ ‘n’ trong cuộc đời mình rằng bản thân sống quá mức khoa học là do nam nhân kia.

      [ đáng khinh thường mà.]

      Lúc ba giờ sáng, ở khu chung cư cao cấp vẫn có căn hộ nhiệt tình chiếu sáng đèn buổi khuya.

      ~~~

      Sau khi quằn quại bên máy tính, tác giả hoàn thành công việc gian nan của mình, lại nhìn qua ác nam, vẫn rất chăm chú, cực kì nghiêm túc làm việc.

      [Cuối cùng cũng tới lúc]_vừa gian ác suy tư,tác giả vừa lôi từ ngăn tủ ra lọ trắng nho , chuyển xuống đất, ngồi bên cạnh ác nam, mắt giả vờ chăm chú nhìn vào màn hình, tay lén rắc thứ bột màu trắng kia vào ly coffee đen đặc của nam nhân, mắt đảo vòng tròn ma mãnh.

      Có lẽ nam nhân kia vẫn chưa hay biết mình sắp bị chơi xỏ chăng??.

      Chơi xấu xong, chỉ có ngu ngốc mới ở lại chịu trận. Tác giả rất thông minh và nhất thời, nhàng đứng dậy, phi người ra ngoài hành lang, thân ái cùng thành vịn ban công và bắt đầu tưởng tượng. Cứ nghĩ đến bộ mặt ác nam nhăn nhúm lại hết khi phải uống trúng ly coffee toàn muối mặn, có lẽ cuộc đời ngay lúc này còn gì đẹp hơn!!!.

      Ấy dà, trời đêm đẹp nga. Dù cho khí trời càng ngày càng lạnh, nhưng mà tác giả vui lắm.Vui vì được chơi khăm.Bỗng nhiên có cảm giác như mặt trời mọc vào buổi đêm, tỏa nắng làm ấm cả tâm hồn vốn thường xuyen vỡ nát của tác giả đáng thương.

      lát sau, cửa mở, tác giả tim đánh thình thịch, thình thịch, tay đón nhận ly sữa nóng nam nhân kia pha cho mình rồi nhìn chăm chú ly sữa, lại nhìn đến gương mặt người kia. Gương mặt buổi đêm được trăng cẩn thận chạm lên nữa gương mặt của nam nhân khiến cho có chút mờ ảo, có chút quỷ dị.

      Nam nhân cười nhếch mép khá khiến cho tác gia lạnh lại thêm lạnh hơn, tay cầm chặt ly sữa.

      [Nam nhân mà...chắc bắt bẽ chuyện vặt đâu]_tác giả cuối cùng cũng tin hết, còn cảm ơn người ta, còn có mỉm cười ngọt ngào, bưng ly sữa nốc luôn ngụm lớn.

      Tác giả quên, bên cạnh thục nữ là quỷ dữ và bên cạnh đứa ngốc... là ác nam đó hahahaha.

      Bác bảo vệ lòng vòng dưới đất kiểm tra bỗng nhiên có nước rơi tóc và cả vai. Nhưng chỉ dừng lại ở việc mới chỉ lấm tấm vài giọt, bác tưởng là mưa phùn nên mặc kệ. thêm vài bước bỗng nhiên có ly sứ rơi xuống đất kêu choang. Kế tiếp, mái đầu bác ướt hơn nữa, thử dùng tay chạm xem thứ gì rơi tóc mình.

      Nó màu trắng, có vẻ giống sữa, nhưng chắc phải đâu. Nó còn mặn hơn cả nước muối, chỉ chạm cũng khiến người ta tái tê đầu lưỡi rồi. Lại nhìn đến tầng cao chỉ thấy duy nhất căn phòng mở cửa và sáng đèn.

      Nhắm mắt cũng biết là ai !!!. Ai chứ bác bác rành lắm. Hai đứa đó thích quấy rối buổi đêm lắm, nên cứ mặc kệ.

      Sau kiện ly sữa tựa nước muối kia, cũng chả còn việc gì làm nên tác giả quyết định xuống khuôn viên khu chung cư dạo vài vòng, vừa xuống gặp ngay bác bảo vệ, vô cùng vui vẻ, mỉm cười ngọt ngào gởi lời chào buổi sáng tới người cao tuổi, vừa định quay lưng bước .

      "Này, "

      "Vâng"

      "Hình như lúc nãy có đánh rơi đồ"

      Nghe đến đây tác giả xụ mặt, là của nam nhân mà, sao tác giả lại phải dọn kia chứ. Nghĩ là nghĩ, nhưng vẫn phải lịch đến nhặt lên mấy mảnh vỡ, chạy đến thùng rác bỏ chúng vào, rồi lại chạy đến chỗ bác bảo vệ ngoan ngoãn báo cáo:

      "Cháu dọn rồi ạ"

      "Ừ, mai mốt đừng đánh rơi đồ nữa nhé"

      "Vâng"

      [Có khi nào nếu mình xuống đây nạp mạng khỏi phải dọn nhỉ??.Chắc chính xác rồi...lần sau có quăng đồ ở yên chỗ, được long nhong!!!]_tác giả vừa vừa hối hận, cắn ngón tay suy nghĩ.

      (Ờ, ý thức cao đó, đáng khâm phục đó)

      dạo vòng quanh khuôn viên, qua cây cầu ngồi xuống, bỏ chân xuống mặt nước lạnh ngắt buổi sáng, mỉm cười nhìn mấy chú cá bơi trong nước và phán:

      "Lạnh khủng khiếp!!"_nhanh chóng rút chân lên, mang vào đôi dép bông trong nhà, tiếp tục vòng quanh, quên tiện tay bứt lá bứt hoa từ mấy cây cảnh ở mỗi nơi tác giả ngang qua, quên vui vẻ chào hỏi mấy chị nội trợ mua thức ăn buổi sáng cùng vài người cao tuổi trong khu.

      Tác giả là đứa bé ngoan vô cùng~~~~

      Lại ghé qua chút ở khu trẻ em trong khuôn viên, bắt đầu ngồi thẩn thơ ở xích đu, đong đưa qua lại .

      Xong lại lấy cây khô gần đó vẽ lung tung lên bể cát, vòng ra sân bóng rổ, tenis,sân banh mini, hồ bơi, đến luôn cả sân chơi chung cho thú nuôi để túm đại chú cún hay mèo còn mà khen mà vuốt, rồi lâng la sang cả khu bên cạnh.

      vòng quanh chán chê lại trở về khu của mình,bắt đầu trò nghịch thang máy, cứ đứng yên ở trong, mặc cho thang máy chạy lên chạy xuống .

      Cuộc đời lắm thú vui, và tác giả tìm cách khai thác mấy thú vui ấy cách triệt để nhất.

      Đến lúc thể chịu thêm được nữa mới chịu trở về căn hộ của mình, sẵn tiện ghé qua căn hộ của nam nhân tìm đồ ăn buổi sáng, kế đó mới chính thức trở về nhà mình, chui vào chăn ấm bắt đầu giấc ngủ muộn cuối ngày của mình.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      CHƯƠNG 2
      Hóng hớt chưa chắc sai,hóng hớt sai thời điểm mới gọi là tội...
      ...nhất là khi hóng đúng chuyện liên quan mình...

      Như , nếp sống của tác giả vô cùng phi khoa học.

      Để cụ thể hơn, chúng ta có thể bắt đầu cùng nhau phát ra vòng tuần hoàn ngược ngạo nhất.

      Hiệu suất năng lực làm việc của nhân vật chính vô cùng cao khi hoạt động về đêm và buổi sáng ngủ bù. Còn nếu thức luôn tới sáng trưa hoặc chiều ngủ đến khuya và khuya lại phải làm việc, thậm chí nhiều khi cả ngày chỉ ăn có bữa.

      Tất cả những ưu điểm đó đều được ác nam khai thác cách triệt để nhất.

      (Thế éo nào mà vẫn còn sống nhăn răng đến giờ được nhỉ? )

      Hôm nay cũng thế, rất điều độ, bốn giờ sáng leo lên giường, trùm chăn và bắt đầu tưởng tượng rồi mới lim dim chìm vào giấc ngủ.

      Mọi chuyện êm thấm dừng lại tại đó và chẳng còn gì đáng để kể thêm.

      Tác giả lại có chứng bệnh vô cùng quái đản.

      Nếu ngủ lúc sáng như hôm nay, xung quanh phải hội tụ đủ các yếu tố yên lặng của yên lặng và phải yên lặng, để có thể cho ra kết quả là giấc ngủ ngon.

      Nhưng chỉ cần tiếng động và kéo dài trong phút, tác giả bắt đầu ảo tưởng và hệ quả là thức luôn nguyên buổi sáng. Và rồi con người đó mang theo vẻ mặt buồn ngủ, trạng thái mệt mỏi và thái độ cáu gắt vòng vòng khu chung cư.

      Và xui xẻo cho tác giả, nhưng may mắn cho tôi. À nhầm, là may cho chúng ta!!!.

      Nhà bên tại lại khá ầm ĩ.

      Dù có là chung cư cao cấp, dù có cách dày đặt đấy, nhưng con người nằm giường vẫn phải mở to đôi mắt đầy tơ máu của mình, bật người, quăng mềnh và tại tác giả thể ngủ được bởi tiếng ồn nhà bên.

      người vẫn mặt bộ pajamas màu xanh nhạt in hình gấu con, lăn lộn sàn nhà, cả người động đậy, chỉ có chân là cố gắng đẩy cả thân người về phía trước.

      Đến lúc đầu cụng mạnh vào tường mới loi ngoi lật úp lại, bắt đầu kiếp trườn bò ra đến cửa nhà mới chịu ngồi dậy, tay quều quào,lung tung nhấn mật khẩu nhà.

      Cửa mở, né người qua chút, dùng chân gạt cửa ra rồi thò đầu ra ngoài. Cả người dựa thành cửa như bà già thiếu rượu lâu ngày, đôi mắt đầy tơ máu, đầu tóc hơi lộn xộn nhìn chăm chú nơi phát ra tiếng ồn.

      Nhà bên cạnh, có thầy pháp làm phép, múa trái, múa phải trước của nhà. Bác bảo vệ đứng đó, bộ dạng chuẩn nghiêm túc. Còn tác giả mang vẻ mặt của bà thím ngoắc ngoắc đứa vẻ mặt ngây ngô vừa mút kẹo vừa chăm chú xem chuyện xảy ra trước căn hộ nhà mình.

      Bé con béo tròn, trắng xinh hồng hào rất vui vẻ lon ton chạy đến, cúi đầu mỉm cười kẹo ngọt khiến cho tâm hồn và cả người tác giả như trở lại mùa xuân, hoa nở rộ, bướm bay quanh.

      Và em bé toe toét mở lời_“Chào thím ạ!!!”

      Bỗng nhiên cảm thấy đất trời như chao đảo.

      Tác giả nhìn bé con đáng rất chăm chú, cũng bày ra nụ cười ngọt ngào _“Haha bé ngoan, con mới tới à?”

      đâu, con ở đây lâu rồi cơ!!!”

      “Gia đình con làm gì vậy?”

      "Con biết ạ, thím ăn kẹo ?”_bé con vui vẻ chìa cây kẹo đầy nước miếng của mình ra trước mặt tác giả, bắt đầu thân thiện mời mọc.

      "Ahaha, cảm ơn bé nhiều, chị ăn đâu. Nè, cho bé biết nha, gặp ai chỉ cần là nữ nhân, đều kêu là chị nhé!!!”

      “Vâng ạ, mà thím ở đây lâu chưa ạ?”

      “Bé con ngoan, gọi chị !!!”

      “Thím?!?”

      “Gọi chị liền cho kẹo!!!”_ cuối cùng tác giả cũng phải tung luôn đòn sát thủ

      “Chị thím!!!”

      “Chị thôi, đừng thím”

      Vẫn dự định tiếp tục việc dụ dỗ bé con đáng , nhưng mẹ bé lại đến ẳm bé lên, lịch mỉm cười với tác giả sức sống, dựa cả người ở cửa, vui vẻ bảo_”Là hàng xóm, nhờ giúp đỡ”

      “Vâng vâng, giúp trong khả năng ”

      Mẹ vẫn mỉm cười, gật đầu rồi ẵm bé con . Nhưng mới được hai bước, bé con liền líu lo ,chu mỏ nói_”Chị ơi!!! Thím ấy cho con gọi thím, bắt gọi chị thím mới chịu!!! Còn bảo chỉ cần gặp nữ nhận kêu là chị vậy Bánh Bao gọi mẹ là chị có đúng ?”_mẹ nghe vậy liền lấy tay che miệng bé con, quay lại nhìn tác giả, mỉm cười đầy có lỗi rồi quay .

      Tác giả cảm thấy trong người mình, máu lưu thông đột nhiên đồng loạt ngưng di chuyển_[Tức chết mà, thông minh kiểu gì vậy???.Mới sáng sớm thôi đó!!!]

      Con lươn kia bắt đầu quay đầu vào nhà, quyết định thay đồ, bắt đầu hóng hớt xem tại sao nhà bên lại cần nhờ thầy pháp đến múa trước cửa như vậy.

      Tác giả chỉ mới hai mươi tư tuổi xuân. Vậy mà lại bị bé con đáng gọi là thím cũng quá sốc cho buổi sáng rồi. Phải xì teen lên mới được, tút lại vẻ đẹp vốn có của mình.

      Quần jean cá tình này, áo thun cute này, tóc cột cao gọn gàng này_[Ôi mẹ ơi, ai trong gương mà xinh khiếp đảm thế kia!!!]

      Kế đến vô cùng tự tin, hất tóc mở cửa bắt đầu nghiệp hóng chuyện bát quái của mình. Cũng ở đây được nữa năm rồi, tính là thân thuộc rồi, giờ quậy là vừa rồi hén.

      Cửa thang máy vừa mở, oanh liệt nhắm mắt tông thẳng đụng trúng tường bê tông cốt thép, tác gỉa ngửa mặt, zoom cảnh có thể thấy rất , ác nam tầng hình.

      Nam nhân nhìn người trước mặt với ánh nhìn mát vào mùa hè và lạnh lẽo khi mùa đông hỏi_“ đâu?”

      “Ừm, bát quái!!! cùng nhé”_tác giả định bước vào thang may nhưng nam nhân lại đứng chắn cho vào.

      Nam nhân vẫn bình tĩnh, mặt cảm xúc_“Bài viết hôm nay vẫn chưa xong"

      " xong rồi về viết cũng đâu có sao, kịp là được rồi"

      "...."

      "Biết rồi mà, nhanh về mà, cùng nhé"

      "...."_nam nhân mặc kệ cho người kia tùy ý lôi kéo mình.

      Tác giả tung tăng ấn nút đóng cửa thang máy, dự là mình nhưng bây giờ có thêm ác nam chắc rất vui.

      Nào, chúng ta cùng nhau bát quái.

      ~~~~Thời gian trôi nhanh...và chúng ta lại vô tình lướt qua vai nhau~~~~

      ‘Đinh’

      Ba tiếng sau, cửa tháng máy mở ra, nam nhân vẫn bình thản như ngày nào. Chỉ có con người kia là bình thường chút nào.

      (Ố hố hố...vẻ mặt tươi tỉnh của lị đâu rồi....)

      Tác giả gương mặt còn giọt máu, run run cầm tay nam nhân kéo , chậm chậm ngang qua căn hộ của gia đình mới chuyển qua hồi sáng, chỉ dám liếc qua, chứ chả dám nhìn trực diện.

      Vốn là con người rất vô tư và hóa vô tâm, chả thèm để ý nhiều đến xung quanh, chỉ làm những điều mình thích và đến hôm nay, nhờ có tin tức mới thu được, tác giả mới hối hận mà nhận ra rằng...căn hộ bên cạnh nhà mình, nó cửa đóng kín, được khóa luôn bên ngoài, còn có dán mấy tờ bùa nho nối liền mép cửa và bờ tường.

      Nhân vật chính tại cảm thấy mồ hồi mẹ, mồ hôi con đua nhau xuất ngày nhiều hơn.

      [Hồi mơi chắc thấy ảo ảnh thôi há....]

      Lại nhớ chuyện lúc đầu, hồi mới đến thuê...à tính mua, nhưng ác nam cho, nên cả hai chỉ thuê thôi.

      Ác nam đòi thuê chỉ căn để ở chung, phải tại túng thiếu đâu. Nhưng là mỗ tác giả lại phản đối, nam nhân liền chuyển sang đề nghị thuê nhà cạnh nhau, nhưng mỗ tác giả ứ có chịu, đòi cách tầng lầu, tự tay chọn cho mình phòng với lý do như vậy mới ngầu.

      Và hôm nay, chủ đề hóng chuyện được thiên hạ trong chung cư truyền miệng nhau cũng là về mâý căn hộ.

      Xuống đến công viên mini của khu, để tác giả ngồi đó cùng mấy chị nội trợ, nam nhân của tác giả vô cùng thong thả hướng đến tiệm coffee gần đó, vừa nhăm nhi, vừa tiện thể quan sát người của mình.

      Chả là...căn hộ bên cạnh nhà mỗ tác giả chọn, vốn có gia đình rất hạnh phúc sống ở đó.

      Người chồng nghe đồn cũng có tài, cũng giàu lắm, nhưng bởi vì vợ mà từ bỏ gia đình của mình, đến đây mà sống với .

      Người vợ đẹp lắm, cũng hiền hậu và rất thích cười, ấy chỉ làm kế toán thôi.

      Còn đứa bé lúc đó trong chung cư ai cũng thích nó lắm, nó vừa đáng , lại chuyện rất dễ thương nữa, còn có rất thông minh, cũng hay cười như mẹ vậy!!!

      Nhưng người chồng bởi vì bận nên thường ở nhà, tối đó nhà hai mẹ con bị sát hại ngay tại nhà, hung thủ đầu thú luôn ngay hôm sau..là người trai của chồng, bởi vì ghen ghét nên nghĩ quẩn làm bậy và “n” tình tiết khủng khiếp được lược bỏ khi miêu tả căn hộ lúc đó...còn có vài người thấy hai mẹ con cứ lởn vởn chơi mấy trò cầu tuột, xích đu sau vườn lúc khuya...còn có...tiếng trẻ con hay cười ở hành lang.

      Người chồng cũng chưa lần nào xuất . Theo nghi ngờ cũng có thể bị hại rồi chết. Nhưng bởi vì gia đình chưa đoàn tụ nên hai mẹ con vẫn còn ở đây.

      Cũng vụ đó cho nên chủ quản tòa nhà dám cho thuê căn hộ đó, cứ mỗi năm lại phải mời thầy đến như vậy, mỗi tháng đều phải cúng, mà cũng nhờ cúng nên làm ăn mới thịnh như bây giờ, đặc biệt là trị an cũng đặt lên cực kì cao, ngủ mở cửa cũng được....!!!

      Đấy chỉ là bản, tác giả nghe chỉ bản cũng đủ sợ rồi, nhưng lại lỡ chạm trúng chủ đề hot hot của xóm chung cư nên phải lịch ngồi yên xích đu và nghe đến “n” bản...

      Vừa nghe mà não bộ liên tưởng đến kiện hot kém của mình.

      Hồi sáng ấy mà, tác giả tự mình khơi màu câu chuyện chào hỏi thân mật của những người hàng xóm tốt tính.

      Thấy có người cứ im im ngồi nghe chuyện, gương mặt có gì cho là hứng thú,mọi người chuyển qua hỏi tác giả có thấy gì kì lạ ở tầng đó , tác giả bị hỏi liền cứng nhắc lắc đầu, miệng gượng gạo cười lại có người chen ngang

      “Nè nhìn thái độ của mà xem, có thấy gì rồi đúng , kể nghe , giúp được chúng tôi giúp”

      “À..hồi sáng này, em có chuyện chút chút với hai mẹ con hàng xóm ấy mà...mọi người chắc lầm rồi...em nhớ tầng em ở tại có đến bốn hộ mà, tính luôn cả em rồi đấy!!!”_tác giả ngắt ngứ mở miệng, lời vừa ra, mấy nàng nội trợ trong khu nhìn với khuôn mặt khiếp đảm, họ đồng loạt lui bước.

      Ở ngay tầng tác giả, từ sau chuyện đó lúc nào cũng chỉ đúng có ba hộ, tính luôn tác giả. tại hai hộ kia hộ thường du lịch, hộ chỉ có người già cùng đứa cháu học trung học, lâu lâu con cái mới đến thăm.

      người rất e dè mở lời trước, phá vỡ yên tĩnh_“Em này,em có thường chùa ?”

      Tác giả cứng nhắc lắc đầu.

      “Này, thử lần em”

      “À...vâng”

      càng sớm càng tốt đấy!!!”

      “Cảm..cảm ơn chị...em có việc... trước ạ, chào mọi người”

      cần chờ lâu, liền co giò chạy đến quán coffee ác nam ngồi, lôi ghế lại gần , bắt đầu kể cho nam nhân nghe chuyện kinh hoàng kia.

      Nam nhân nhìn tác giả rồi lại tiếp tục đọc báo, tay nâng lên tách coffee nóng, chầm chậm uống_“Còn muốn ở đó ?”

      Tác giả kịch liệt lắc đầu_[tối ngày gặp toàn máy lạnh cao cấp...có mà bị đông chết có ngày]

      “Ở kế bên...kế bên

      “Được, bây giờ về viết bài được chưa?"

      "Khoan"

      "..."

      "Em dọn thẳng lên nhà luôn nha,cùng lấy laptop với tài liệu nha"

      Ngay trong ngày, tác giả nhờ chủ khu cho mình chuyển nhà, gọi người đến chuyển đồ lên căn hộ ngay bên cạnh nam nhân, kế đến ngày hôm sau, cả hai lên lịch đến ngôi chùa gần nhất.

      Cũng còn may cho tác giả, sư thầy chỉ có người hai người theo tác giả!!!. Nhưng đều là người già, theo để bảo vệ thôi.

      Sau kiện siêu nhọ của tác giả trong năm, tác giả sống cùng ác nam suốt nữa năm,phải sống trong chịu đựng, sống vì công việc, được lén lút, còn có bị căng thẳng thời gian dài bởi việc biết được có hai người theo, nhìn đâu cũng ảo tưởng được, còn nhà mới cứ để đó, hết sợ lại trở qua.

      ~~~~~~

      Đến ngày trời nắng ấm, gió nhàng, chim ca líu lo, tác giả vui vẻ hỏi nam nhân

      "Tại sao em cứ ở bên nhà hoài vậy nhỉ?"

      Đáp lại câu trả lời của tác giả chỉ là yên lặng của nam nhân ngồi phía đối diện.

      Tác giả chớp chớp mắt, suy nghĩ sâu xa chút...

      "Lát em về nhà bên kia đây"

      Đợi cho nam nhân ra ngoài, tác giả bắt đầu bỏ đồ lặt vặt vào thùng , rồi vui vẻ mang chúng sang nhà của mình, có thể gọi là chính thức được thả ra, trở về với bầu trời bình yên vốn có của con cừu non chăng?.

      Vừa bước ra khỏi nhà nam nhân, cửa phía sau lưng vừa kêu 'kịch' đóng lại cùng thanh hiệu ứng thấy bé con nào đó lắc lư thân mình béo ú chạy đến, nắm váy của tác giả, ngước lên mỉm cười kẹo ngọt.

      “Cháu với mẹ với ba nhé!!!”

      “Ừ, bye bye”_tác giả dù biết gì rất ăn ý, mỉm cười tỏa nắng mà ứ thèm nghĩ này là con nhà ai, hộ nào mới lọt ra.

      “Chào thím!!!”_bé con nghiên đầu chào, rồi chạy tới sà vào lòng ba mình, còn người mẹ đứng chỗ xa, cũng nhìn tác giả mỉm cười nụ cười ngày ấy.

      Dây thần kinh của tác giả nhanh chóng quay về trạng thái cảnh giác cực kì cao độ, nhưng cả người đứng yên như tượng, di chuyển được chỉ có thể tròn mắt, ngờ nhìn cả ba người kia cùng rời .

      Còn bằng gì à, tác giả thấy lắm, bằng chân đó. Lúc thấy chân ba người, tác giả vui lắm, thở ra nhõm vô cùng, thần kinh cũng buông lỏng ít, còn mỉm cười tự mắng mình giỏi tưởng tượng đúng lúc.

      Nhưng bởi vì lì, chịu vào nhà liền,kế tiếp đó,tác giả chứng kiến cảnh kinh thiên, động địa nhất,ba người kia dừng lại ngay thang máy, cửa mở, chân họ từ từ biến mất và họ bắt đầu bay vào trong thang máy, còn ác nam lại thong dong từ thang máy đó bước ra.

      Tác giả ngớ người bất động, từ thím cứ vang mãi trong đầu, cùng hình ảnh của gia đình hạnh phúc kia. Nước mắt tác giả rơi, rơi ngừng được, trong đầu chỉ có thể niệm.

      [Mẹ nó...mẹ nó..mé nó...mẹ nó x”n” lần]

      Thôi xong, tác giả ngoắc ngoắc nam nhân lại gần mình, nắm lấy tay ta, đưa gương mặt vẫn còn nước mắt của mình.

      “Ở chung tiếp .”

      Nam nhân nhìn gương mặt kia mà đổi sắc, chỉ bước tới, ôm hộ thùng giấy tay tác giả, hôn lên trán nữ nhân rồi quay vào nhà, chuẩn bị nấu cơm.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      CHƯƠNG 3
      Mặt trái của và câu chuyện phim hàn.

      Mới sáng sớm [ sáu giờ sáng thôi đấy!!] mà bị gọi dậy rồi.

      Tác giả ngủ nhiều lắm. Bắt đầu ngủ lúc ba giờ rưỡi, nhìn lại cũng được ba tiếng rồi.

      Bởi...thanh niên bận rộn, thích kiếm tiền của thời đại mới mà, thông cảm nhiều nha.

      Hôm nay tác giả kí tên sách và chụp hình với bạn đọc. Bởi vậy, quần áo vào những dịp đặc biệt như thế này được nam nhân để sẵn trong phòng tắm, tác giả chỉ việc bước chân vào là xong hết, còn bình thường buổi tối trước khi ngủ, tác giả để sẵn đồ trước, đề phòng trường hợp mình hay quên.

      Thay đồ xong, lại lăn đến bàn ăn, kế tiếp chạy ra xe, mọi thứ đền do nam nhân lo lắng.

      Địa điểm kí tên là ở nhà sách trung tâm khu Y của thành phố, vừa đến nơi thấy rất nhiều người rồi, họ xếp hàng đứng chờ. Thấy được như vậy tác giả lòng lâng lâng, bắt hai tay làm ống nhòm, nhìn chằm chằm qua kính xe cho đến khi khuất mới thôi, còn tâm trạng vui vẻ vô cùng. Niềm hạnh phúc nho sau bao ngày vất vả của nhân vật chính ở là ở đây.

      quên đeo vào khẩu trang, đây cũng là trong những bí mật khiến tác giả vui vẻ nhất.

      Trong mắt bạn đọc, tác giả là con người bí , thấy được khuôn mặt, cũng chả tuổi tác, phải đoán già đoán non. Còn gì vui hơn, thú vị hơn khi làm cho đọc giả và mọi người thắc mắc về chính mình và tác phảm của mình chứ!!!.

      Làm điệu bộ vô cùng ngầu bước vào nhà sách, đọc giả vừa thấy liền giơ ra điện thoại hướng về phía tác giả. cần nghĩ cũng biết là họ chụp hình, tại cảm giác là sướng vô cùng.

      Ngầu được ba phút, miệng cong lên hết mức rồi, mắt cũng thành nữa vầng trăng, vui vẻ vẫy tay, khẽ cúi chào và bước về phía chiếc bàn dành riêng cho mình.

      Trước khi ngồi xuống, quên cuối chào đoàng hoàng cái, rồi mới tiếp nhận cuốn sách đầu tiên từ tay người đọc.

      [Ô...bìa đẹp nhở, nam nhân làm việc cũng ngon chán]

      Ừ, vậy đấy!!!. Mang tiếng là tác gia, nhưng tác giả chỉ lo đúng phần nội dung của sách mình viết, còn lại đều gạt hết qua cho nam nhân bên cạnh mình.

      Từ phong chữ, màu giấy, màu bìa, hình vẽ, chất liệu, thẻ kẹp sách và dây nơ, mọi thứ đều có người khác lo lắng, còn chính chủ chỉ việc viết và đưa ra thành quả cùng tên tác phẩm.

      Vừa vui vẻ kí xong bạn đọc vẫn mở trang sách ấy, nhưng di chuyển sách qua bên cạnh, mắt lấp lánh nhìn nam nhân, cũng là biên tập, quản lý của tác gia.

      “Biên tập à, kí dùm em

      [What the....!!!]_tác giả nâng mặt nhìn lên nam nhân bên cạnh mình, ta mỉm cười lịch , rút viết ra và kí và những người tiếp sau cũng như thế.

      Có người còn lật trang cuối cho tác giả kí, còn trang đầu để nam nhân kí.

      Lúc chụp ảnh, có lúc chỉ đứng cùng tác giả, sau đó tế nhị xin chụp cùng biên tập, có người chụp chung luôn cả hai. Tác giả ứa nước mắt, buồn rầu cảm nhận rằng chả có tấm nào thực được chụp riêng với ý nghĩ lấy miếng, lấy tiếng cả.

      [Ôi ta buồn...Ôi ta tức...Ôi ta phẫn nộ!!!]

      Mấy lần trước chỉ có kí tên cà chụp ảnh cùng bạn của mình, ác nam theo vì bận công việc riêng...đến nay mới được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đau lòng này.

      Tác giả vô cùng buồn phiền mà nghĩ_[ luôn khiến người ta đau lòng....đời là phủ phàng với hồng nhan mà..]

      ( Ói cho dòng sông)

      Lúc đầu còn định hoành tráng công khai diện mạo. Giờ đẹp rồi, giấu vào quá khứ mãi mãi luôn nhé, chôn vùi tình cảm luôn nhé!!!. Đừng mơ tới hình ảnh nữa nhé!!!. Bìa sách, thẻ sách, dây nơ từ nay về sau cũng chỉ màu thôi nhé!!!. hơn kém nhé!!!...Hứ~~~

      Gì chứ sĩ diện tác giả có thiếu đâu!!!.

      Kí xong cũng đến trưa, ngồi miết ở ghế nên thành ra chân tê rần cả hai chân, đứng lên nổi, kéo góc áo để người ta chú ý mình, xong kế tiếp dùng tay kéo chân tê liệt ra để nam nhân hiểu ý.

      Nam nhân thấy vậy, nhàng đỡ tác giả đứng dậy, dìu đoạn, mọi người bắt đầu bàn tán. Nhưng tác giả mặc kệ, giận rồi, lại liếc qua nam nhân và chau mày khi thấy cười.

      "Cười gì chứ?"

      "Cười chân tê"

      "Muốn ăn thịt bò!!!"

      Nam nhân vẫn chưa thôi mỉm cười, dịu dàng đáp_"Được"

      Tác giả nhìn thấy nam nhân như vậy, nhướn chân mày, chép miệng_[Hây...chỉ được cái đẹp trai, khiến người ta phiền lòng mà].

      Nam nhân biết tác giả lẫy, im lặng chở người kia đến khu rừng ven thành phố.

      Trời cũng vào thu rồi, lá chuyển vàng, rất lãng mạng và kém phần hoành tráng.

      thấy rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào con đường này vẫn là ngơ ngác mà ngắm cảnh.

      Nhanh chóng quên nhan sắc khiến người phiền lòng của nam nhân, tác giả mở cửa xe, thơ thẩn bước về phía con đường mùa thu ấy, chim líu lo hót, gió chợt nổi lên, nhàng thổi, mang theo những chiếc lá thu vàng bay trong gió, cành cây cũng khẽ đung đưa, chạm vào nhau , bên kia là bờ hồ với làn nước lăn tăn vui đùa, tất cả cùng ngân lên, tạo nên thanh điệu trong trẻo của tiết trời mùa thu.

      [Trời ơi...đẹp muốn tắt thở!!!]_nhân vật chính rất bình tĩnh mà suy nghĩ trong đầu.

      Bỗng nhiên nhớ đến cảnh phim hàn xẻng chất lượng HD hôm qua mình vừa xem xong, nữ chính trong phim giơ tay đón tuyết đầu mùa,rồi vui vẻ xem tay mình có bắt được bông tuyết hay .

      Tác giả cũng mỉm cười, cũng giơ tay đón lá, bắt chước theo phim cách rẻ tiền. Và kết quả là chả có chiếc lá nào tình tình nguyện nguyện rơi vào tay nhân vật chính cả, và nụ cười tươi lại thành biểu cảm nham nhở...thất vọng ê chề mà.

      Nhìn xuống mặt đường lúc này được che kín bởi lá vàng, mà lá vàng nằm lớp nước mỏng do trời mưa lớn tối qua để lại, tác giả thấy hình ảnh mình qua làn nước, rồi mỉm cười và tự hào về nó

      [Cũng đẹp lỗng lẫy lắm chứ bộ.]

      Trong đầu lại liên tưởng tới cảnh phim tình cảm lãng mạn lỡ xem hôm trước, bắt đầu nhảy để nước ‘văng’ và tạo ra hiệu ứng động lòng người. Nhưng mà thực tế cứ như đứa thích nghịch nước làm nước văng sang người đường bên cạnh, nhảy chân sáo cùng vẻ mặt giả vờ hạnh phúc vậy. Này là quá mức rẻ tiền rồi!!!.

      Kế đến bất ngờ có mua phùn .

      Trời ơi, muốn có bao nhiêu đẹp là có bấy nhiêu. Nhưng sao cứ phải là nhân vật chính rẻ tiền thế kia chứ. con người chỉ có trí tưởng tượng là giàu chứ chả có gì khác là phong phú, là tốt cả!!!

      Vẫn là bổn cũ của chuỗi hàn quốc lãng mạng thêm bi thảm, tác giả ngữa mặt ‘hứng’ mưa. Nếu như trong phim, nhân vật chính nước mắt hòa với mưa, vô cùng bi thảm về chuyện gì đó, tác giả có dấu hiệu, vì đói mà...’nước miếng’ hòa với mưa.

      Nhanh chóng dừng động tác được chính chủ cho là đẹp kia, kế đến, giữa khung lãng mạn như vậy nhân vật chính vô cùng tỉnh táo và lạnh lùng ‘hắt-xì’ liền ba cái, và bắt đầu sụt sịt

      Cũng may nam nhân xuất kịp thời, vô cùng lịch bung dù, ân cần quàng thêm khăn choàng cổ cho nữ nhân, đưa luôn khăn tay của mình cho người kia rồi nắm tay tác giả, cả hai cùng tiếp con đường mưa mùa thu.

      "Ăn thịt bò"

      "Được"

      "Ể, có máy bán tự động kìa"_tác giả vui vẻ bỏ lại nam nhân phía sau, chạy đến máy bán rồi chờ nam nhân từ từ, thong thả đến gần

      "Toàn nước ngọt ...có trà xanh kìa"

      "...."_nam nhân bỏ xu vào máy, cuối người lấy lon nước, mở nắp rồi đưa cho tác giả

      "À, cho cái này nè"_tác giả bắt nam nhân cầm lon nước, bản thân lại cầm tay kia của ác nam, rồi lấy từ trong túi ra chiếc cavat màu đỏ bầm, đặt vào tay và mỉm cười

      Nam nhân vẫn cầm chai nước, nhưng tác giả lại nghiên người lấy lại, vẫn nhìn chăm chú chiếc cavat, rồi nhìn sang tác giả.

      "Là của ba em mà!?!?"

      "Ừ, màu ba thích nhất luôn đó!!!"

      "...."

      Lúc nam nhân định đem cavat nhét vào túi áo mình tác giả lại ngăn lại, khiến nam nhân khó hiểu nhìn mình.

      Tác giả trề môi rồi mỉm cười, lấy cavat của ba mình bỏ lại vào túi bên phải, lấy từ túi trái ra chiếc cavat khác màu xanh biển.

      "Cái này mới là của "

      Nam nhân lại tiếp tục nhìn vào tay mình, lại nhìn tác giả rồi mỉm cười, hôn trán người kia.

      "Cảm ơn"

      [Cuối cùng cũng giống phim được chút....Phim hàn cũng có cái giống rồi đó]

      Chơi chán chường bắt đầu tìm đồ ăn, bởi vì tác giả muốn để lộ khuôn mặt của mình, mà mọi người lại biết mặt biên tập của mình nên thể để tình trạng trong hai người phải đeo khẩu trang, còn người kia ngồi ăn được.

      Mua về nhiều thịt, lắp luôn vỉ nướng, mọi thứ đều do nam nhân làm, tác giả cũng rất ngoan ngoãn ở bên cạnh làm sạch rau giúp người kia tay.

      Định là biểu diễn màn rặc phim hàn, nhưng mà chuẩn bị gói thịt vào rau chuông cửa inh ỏi vang lên.

      Khi nam nhân phải công tác đâu đó mà bản thân lại chịu theo, tác giả là người ăn ‘nhờ’ chính hiệu của khu, nhất định ở lại làm phiền hàng xóm.

      Sau đó cũng rất tốt khi có gì ngon ngon, lạ lạ do người ta làm xa đem về đều chia mọi người ít...nhờ vậy mà tình cảm hàng xóm thân thiết lắm!!!.

      Tác giả khẳng định như thế!!!

      Và kế đến là cậu sinh viên ngành y ở dãy lầu đối diện, tên này trùm ăn ‘nhờ’ của toàn khu, xin chứ có trả, chỉ có lâu lâu lại mang thuốc đến tặng nếu ai đó cần. Nhưng mà phải nhắc lại, sức ăn của cậu ta rất khủng khiếp đó.

      Hung thần gõ cửa. Mặc kệ, cho ăn sau này có dịp tính toán với cậu ta. Nhưng thằng chỉ ăn chút đưa lọ thuốc rồi rời .

      Vui vẻ trong lòng, buồn bã ngoài mặt tiễn đứa ra cửa.

      “Sao ăn cùng”

      “Em có hẹn với bạn , để dành bụng. đây.”

      “À...vui vẻ nhé”

      “Cảm ơn....thí. í.ím...chị ạ, đây”

      Người , tác giả lại tiếp tục vào canh vĩ nướng cùng mấy miếng thịt của mình

      “Hôm nay gọi chị luôn...ghê quá...mà này, bị đau đầu à?”

      “Ừ”

      “Vậy tối nay ngủ sớm , em xem phim nữa”

      “Ừ”

      Tác giả bỗng nhiên cảm thấy mình trở thành người tốt vô cùng, định mặt dày đòi hỏi này nọ những nhìn sang người kia chỉ chăm chú cuốn thịt rồi đưa tác giả, sau đó mới cuốn cho mình...nên thôi, im cho lành.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      CHƯƠNG 4
      Thích là chuyện, làm được lại là chuyện khác.
      Và câu chuyện cúp điện.

      Hôm nay tác giả phát điên, ngủ lúc ba giờ và dậy lúc năm giờ, đem đôi mắt đầy tơ máu, mở nổi và bị rát, khuôn mặt nóng giận của mình mà lòng vòng trong căn hộ.

      Nam nhân tám giờ mới dậy, tác giả dám làm liều mà gây rối, bởi nam nhân mà bị phá rối giấc ngủ khủng bố gấp trăm gấp ngàn lần.

      Dù quạo quọ rất nhiều, nhưng lại dám phá phách này nọ.

      Chỉ có thể ra, vào từ phòng khách thẳng xuống phòng bếp, tiếp ra ban công lạnh ngắt, đầy sương của buổi sáng và trượt ngã ngoài đó.

      Tác giả thở dài nằm bất động ở ban công.

      [ thảm hại!!!]

      Sao tập thể dục à?!?.

      Tác giả có bệnh lười kinh niên, chỉ tưởng tượng tới việc lại cũng khiến tác giả mệt mỏi từ tâm hồn tới thể xác. Với lại nếu lú mặt ra ngoài phải chuyện.

      Mà sáng sớm bắt tác gia mở miệng là điều rất khó khăn. Bởi nếu mở miệng chắc chắc toàn mắng chửi, hoặc những từ ngữ được tốt đẹp. Nên nữ chính dám ra ngoài, mất hình tượng ngoan hiền bấy lâu!!!

      “Mẹ nó!! ức chế”_ tác giả vô cùng chán nản mà phán cho đời.

      Lúc này, tia sáng của hừng đông bắt đầu xuất , rất nhiệt tình soi rọi những tia sáng chỉ có màu sắc là có vẻ ấm áp của mình khắp xung quanh.

      Kế đến nhanh chóng nhường chỗ cho mặt trời với những tia nắng nóng, chói chang và rực rỡ chiếu thẳng vào khuôn mặt già nua buổi sáng của tác giả.

      khó khăn nheo mắt lại nghe được tiếng đóng cửa phòng vang lên.

      Rất nhanh chóng ngóc đầu, chồm người ngồi dậy, lén lút đưa mắt qua tấm kính liền thấy được ác nam mang gương mặt băng lãnh đưa mắt nhìn xung quanh, rồi thẳng đến phòng tác giả mở cửa. thấy người bên trong đóng lại cửa phòng.

      Nam nhân bỗng nhiên đưa khuôn mặt ác ma cùng tia nhìn chết chốc nhìn thẳng vào phía tác giả ở ngoài ban công, khiến người kia chỉ có thể trợn mắt, giật mình nhưng dám di chuyển.

      Ác nam vô cùng khi thế đến, đẩy mạnh cửa qua bên, chăm chăm nhìn tác giả.

      Nhân vật chính rất ‘quíu’ với tình cảnh buổi sáng. Mặt trời tại dù mọc nhưng với tác giả 'ông ấy' chỉ có thể chói chang chứ chả có ấm áp. Xung quanh lúc này cứ như được đóng băng, lạnh lẽo vô cùng.

      Tác giả co rúm, hai tay đặt đầu gối trong tư thế quỳ,lén nhìn nam nhân, xua khẽ tay đuổi người, nho nói_“Ngủ tiếp

      “Làm gì?”

      “Ngủ được...hứa mà gây chuyện đâu”

      “...”_nam nhân tới, vác tác giả qua vai.

      Người kia dám nhúc nhích, để yên cho nam nhân vác mình thẳng về phòng của và kế đó mất ba tiếng đồng hồ phải trợn mắt nhìn trần nhà, đầu nghĩ lung tung còn thân thành gối ôm miễn phí cho ác nam, bên cổ là hơi thở...chết chóc!!!

      Cứ thế buổi sáng trôi qua êm đềm!!.

      Ác nam làm, tác giả lại lăn lóc khắp nhà cùng cơ thể mỏi nhừ của mình, lăn tới chán buồn phiền chui thẳng vào phòng nam nhân vẫn còn hơi ấm mà tiếp tục ngủ.

      ~~~~~~ có gì nhanh bằng thời gian. Cho nên cứ xài cho xả lán nếu bạn thích~~~

      tại ba giờ chiều, tác giả ôm cơ thể nhức mỏi vì ngủ nhiều của mình ra phòng khách và tiếp tục nằm vật vạ ra đó.

      Lăn tới lăn lui dùng chân quắp lấy đồ điều khiển, bật tivi và tiếp tục lười biếng nằm trườn sopha, nhìn quanh nhà chả thấy nam nhân hay về sớm đâu, cũng nghe tiếng động này nọ.

      Tác giả bỗng dưng hớn hở vô cùng, vội vàng bật dậy, rữa mặt thay đồ ăn uống cho nhanh rồi bắt đầu ngày mới của mình.

      Hôm nay rảnh rỗi có gì làm cả...thiệt!!!

      là dối lòng, vì bí ý tưởng nên nhân vật chính biết nên làm gì, bởi vậy chỉ có thể bắt đầu tìm thứ khác mà làm.

      Nam nhân vắng mặt, nên tác giả được dịp tiếp tục thói lười biếng muôn thuở của mình.

      Vô cùng bá đạo, mở tay nắm, đá ra cửa phòng, bước vào rồi lôi từ phòng nam nhân ra xấp giấy A4 dày cộm. Tác giả đâu có ngốc mà lấy giấy từ phòng mình, phí lắm!!!

      Đúng chuẩn thanh niên tiết kiệm của năm rồi!!!.

      Lôi giấy ra, chống cằm. Lúc này nhìn có vẻ suy nghĩ nghiêm túc lắm, nhưng bắt đầu thả hồn mây rồi, tay quên cầm cây viết vẽ ra thứ gì đó có hình dạng đặc thù lên giấy.

      Tác giả thích vẽ lắm, thích cực kì luôn. Nhưng điểm vẽ hiểu lý do tại sao luôn rất thấp.

      Còn nhớ cuối năm mười hai tác giả thi vào đại học, gia đình cùng học sinh đến gặp giáo viên để tư vấn.

      Ngay khi tác giả vừa đề xuất mình muốn thi vào trường mỹ thuật giáo viên liền trợn mắt, sao đó nhận ra bản thân luống cuống liền cười trừ.

      Tác giả biết hết, sách tâm lý tác giả có đọc qua mà. Với lại tác giả cũng khá nhạy cảm với những biểu cảm xúc của người khác...chỉ là nếu quan trọng hay ảnh hưởng đến bản thân, tác giả liền lờ .

      Dù khá thất vọng nhưng vẫn mang tâm trạng chờ mong mà nhìn giáo viên rồi nhìn sang ba và mẹ.

      Giáo viên bảo tác giả thử tưởng tượng và vẽ ra ngôi nhà.

      Tác giả rất vui vẽ, gì chứ thứ đó dễ ẹc, ngày nào chả vẽ.

      Vậy là bắt đầu múa bút. Này hình chữ nhật to này, tam giác lớn nằm hình chữ nhật, rồi lại vẽ thêm ba hình vuông nho , xinh xinh làm hai cửa sổ và cửa ra vào, tác giả rất tỉ mỹ khi vẽ thêm ống khói và rèm treo cửa cho ngôi nhà, còn cẩn thận vẽ thêm cây xanh, mặt trời nữa.

      Vừa vẽ xong, ánh mắt lấp lánh nhìn sang ba và mẹ.

      Ba mẹ khen ghê lắm, khen tới tấp luôn, tác giả rất vui vì điều đó. Qủa , chỉ có ba mẹ là hiểu con mình nhất mà thôi.

      Ba, mẹ khen tác giả cực kì tế, thích cầu kì, chỉ vẽ những thứ cần thiết và điều đó rất tốt!!!.

      Tác giả thương ba mẹ lắm, nên ba mẹ gì cũng tin hết.

      Và kết quả là tác giả chọn hai trường kinh tế và văn học để thi vào!!!

      Ba mẹ bảo, làm hai nghề đều có thể phát huy trí tưởng tượng và sở thích vẽ vời ong bướm của con mình.

      Kinh tế học thêm khóa marketing, văn học cũng phát triển sức tưởng tượng để vẽ ra suy nghĩ, hình ảnh trong đầu thông qua con chữ.

      Nếu tác giả thích, còn có thể tự thiết kế hình vẽ bìa cho sách và từng hình vẽ cho mấy trang sách. Nghe thế tác giả thích lắm.

      Hôm nay để cảm ơn công sức của ba và mẹ, cuối cùng tác giả quyết định vẽ hai bức tranh, mỗi người tặng bức.

      Bắt đầu cằm viết và vẽ.

      hình tròn to là khuôn mặt này, hai đường gạch song song thẳng xuống là cổ này, kế đến là hình chữ nhật to thẳng đứng làm thân, rồi đến bốn hình chữ nhật làm tứ chi này, à còn có hình tròn làm hai bàn tay rồi vài nét ở đầu làm tóc....

      Sau hồi vất vả tác giả cầm lên bức hình, thử nhớ lại chuẩn dáng của ba và mẹ, thấy bức vẽ của mình hình như rất đúng ở chỗ nào đó. Nhưng là...sau vài phút vẫn biết mình sai chỗ nào!!!

      ( đúng, rất đúng...con người sau có thể khiếm khuyết đến mức độ này cơ chứ!!!.. thể tưởng tượng nổi!!!)

      ~~~~~~

      Sau nữa tiếng suy ngẫm, cuối cùng tác giả hạ bút, hài lòng với điểm chỉnh sữa cuối cùng của mình.

      Nhìn !!!. Tác giả vẽ thêm hai hình tròn cũng tam giác ngược để làm mắt và miệng, quên gạch thêm đường thẳng làm mũi...!!!

      [ kinh điển!!!]_tác giả quả quyết với bức tranh của mình, đặt nó bàn rồi vào bếp tìm đồ ăn vặt, định là trở ra sơn màu cho bức tranh.

      Nhưng lúc trở ra lại thấy tấm tranh đâu, dù cố gắng tìm kiếm.

      (Tôi lấy đấy, tôi lấy và thủ tiêu nó rồi, nhân vật chính của tôi phải hoàn hảo!!!)

      Cuối cùng, quyết định tưởng tượng nữa. Cái gì tác giả tưởng tượng và vẽ ra rất khó để có thể lập tức vẽ lại giống y như vậy. Nên việc vẽ tác phẩm kinh điển như vừa nãy là thể nào.

      Chốt hạ câu: Tác giả vẫn vẽ thêm bức.

      Đem ra hình của ba, mẹ và em lén lút đánh lẻ chụp chung, rồi vừa nhìn vừa phát thảo ra giấy, tác giả vô cùng chú tâm vào bức vẽ của mình, rất tỉ mĩ, cẩn thận đo đếm từng phần.

      Vẽ xong cả rồi lại thấy thiếu thiếu!!!. Có ba, có mẹ, có cả em ...nhưng mà lại có tác giả.

      Bắt đầu đưa mắt tìm kiếm ảnh của mình chụp cùng nam nhân, lục luôn trong điện thoại, chạy sang căn hộ của mình cũng đều có.

      Lúc này tác giả mới tự mắng cho cái bản tính thích chụp hình cũng như thích để ảnh trong nhà, trong điện thoại của mình.

      Hết cách rồi, giờ mà đưa mặt mình ra tấm gương, rồi ngồi nhìn nhìn, vẽ vẽ theo tác giả làm được.

      Nên cuối cùng đành phải phát huy tài năng tự tưởng tượng vô biên của mình để vẽ ra chính khuôn mặt, dáng người của bản thân.

      Gì chứ tưởng tưởng tác giả tự hào lắm!!!

      vẽ rất hăng hái bỗng đèn trong phòng đều tắt hết.

      [Cúp điện rồi à...nhà cao cấp mà cũng cúp điện sao...trêu ngươi à]_vô cùng nóng giận mở lên điện thoại của mình, nhưng tìm mãi cũng thấy điện thoại đâu.

      Cố chờ chút để điện mở hoặc ít nhất là máy phát điện hoạt động..nhưng vẫn có thay đổi gì cả.

      Tác giả bắt đầu nghĩ bậy..nghĩ bậy xong tự làm bản thân hoảng sợ, quơ quào lấy bàn nguyên xấp giấy rồi bắt đầu mò đường mà ra ngoài...

      Nhưng mà cửa xài mật khẩu, vậy khi cúp điện mở kiểu gì?!?. Hết cách, tác giả đành phải run run lo sợ mà mò trở lại vào phòng ngủ, lấy cái ví để bàn mà lấy chìa khóa, được chút chân liền đá trúng bàn, thêm chút nữa trượt phải cây bút rơi ở sàn nhà, té lăn ra sàn.

      Lúc này hồn vía tác giả sắp rủ nhau lên mây hết rồi!!!.

      Sau hồi vật lộn cũng ra được khỏi nhà, cửa ải bước qua nhưng cửa ải hai có lẽ là hơi khó.

      Cả hành lang đen kịt, bóng người. Vào đúng lúc này niềm vui bé của tác giả ở chỗ nào đó bắt đầu kêu:

      “Meow~~~”

      Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiên tác giả ngồi thụp xuống vì sợ rồi.

      Ngày thường nghe tiếng này mừng lắm, vui lắm, rộn ràng lắm. Nhưng giờ ngược lại hoàn toàn, muốn nhìn cũng muốn nghe thấy.

      Cũng may, vẫn còn người ở đây, cũng đồng dạng mở cửa bộ dáng sợ sệt thua tác giả, lại may mắn thêm vì thuê nhà chỉ ở tầng tám chứ phải tầng mười tám.

      Nhờ người thanh niên kia mang theo đèn pin cỡ lớn, cứ như vậy cả hai cuốc bộ xuống tám tầng lầu để xuống được khuôn viên phần sân vườn chung của khu.

      Cũng phải nhắc đến thái độ cảnh giác khi nghe thấy bất cứ thanh bất ngờ nào đó từ tác giả, mồ hôi rịn ra ngừng, phải cố gắng mà hít thở cùng suy nghĩ bình tĩnh nhất và khi cứ dựa sát vào tường.

      Xuống đến nơi gần như muốn tắt thở.

      Có vài người cũng ra đây bắt đầu ngồi với nhau trò chuyện này nọ, tác giả hỏi xem mấy giờ rồi lăn tăn chạy ra ngoài cổng khu chung cư chờ nam nhân về.

      Đợi đến mỏi chân, ngồi bệch luôn xuống cỏ, bác bảo vệ thấy vậy cũng mặc kệ, lờ cá thể kia, xem như chưa thấy gì và thẳng tiến đến chỗ đám người kia, ngồi xuống bắt đầu nghe ngóng này nọ.

      Đúng lúc này xe của nam nhân chầm chậm chạy vào, tác giả liền nhanh chóng chạy đến, đu bám vào cửa kính rồi chờ xe dừng phóng lên, vui vẻ

      , ăn, mua thiệp nữa”

      Sau khi lựa thiệp xong, nam nhân chở tác giả đến nhà hàng được chuẩn bị phòng riêng cho hai người.

      Vui vẻ ngồi vào bàn, bắt đầu vẽ tiếp phần còn lại, nam nhân cầm lấy tấm thiệp tác giả mua bắt đầu xem xét

      “Gởi cho ai?”

      “Ba với mẹ”

      “Dịp gì à?”

      có, hứng thú nhất thời thôi...này,xem xem đẹp ”_tác giả đưa qua bức vẽ của mình cho nam nhân.

      Nó rất đẹp. Bức tranh vẽ chì có ba người là nhìn y như , có thể biết đó là ai. Nhưng còn người thứ tư kia có thể đoán, nhưng lại chắc chắn cho lắm.

      Nam nhân nhìn gương mặt tác giả, rồi lại nhìn bức vẻ, giơ ngược tấm tranh về hướng tác giả, chỉ thẳng mặt người thứ tư.

      “Ai?”

      “Em đó”

      có hình hay sao?”

      “Ừ có, chỉ có thể ngồi tưởng tượng...sao đẹp , nhìn em nổi bật đúng hahahaha”

      “.....”

      Đồ ăn được dọn ra, tác giả rất hạnh phúc, rất chăm chú ăn, còn nam nhân vẫn nhìn bức tranh rồi mỉm cười. Tác giả vẽ rất đẹp, thực là rất đẹp. Nhưng chỉ đẹp khi copy. Còn về phương diện tưởng tượng hề ổn chút nào.

      Trong đầu tác giả dù cảnh có đẹp có thơ mộng, lung linh bao nhiêu, con người có hoản hảo đến đâu chăng nữa khi vẽ ra khái niệm chỉ xoay quanh hình khối, những đường thẳng và đường thẳng!!!.

      khiếm khuyết thể tin nổi!!!

      Bởi vậy bạn có thể tưởng tượng rằng: Bức tranh có bốn người được vẽ rất đẹp, rất tỉ mỉ, ba và mẹ ngồi bên cạnh, em đứng sau lưng choàng tay qua vai mẹ mỉm cười. Còn người kia là tác giả với cái đầu hình tròn, thân người hình que. Hai cọng que được gọi là tay khoát lên vai ba, khuôn mặt có hai chấm tròn là mắt, đường thẳng là mũi và đường cong là khuôn miệng cười.

      Quả là bức tranh dung hòa giữa bình thường và bất thường, giữa đơn giản và kinh điển. là quá mức " hài hòa" tôi ơi !!!.

      Nam nhân gấp lại bức vẽ, bỏ vào phong thư, đợi người kia ăn xong mới lên tiếng_“Vẽ trang trí sách nhé”

      Vừa nghe nam nhân vậy, tác giả buông ra nĩa được chuẩn bị cắm vào phần bánh , ngạc nhiên nhìn nam nhân_“Được à?”

      “Ừ, lần này nhờ em chọn hết”

      “Này, giận gì rồi à? Em làm gì sai à? Sao lại đưa em làm?”

      “Làm ?”

      “Làm!!!”

      “Cho bớt rảnh!!!”

      “Em bận lắm chứ bộ!!!”_định gân cổ chống chế tiếp nhưng thấy người kia nhìn mình nghiêm túc, tác giả chỉ có thể ậm ừ

      ”Được rồi, lần này em làm!! Làm là được chứ gì”

      "Sao lại chạy ra ngoài?"

      "Bỗng dưng cúp điện"

      "Có té ?"

      "Mua đèn dự phòng , đèn pin cũng được"

      " để ở phòng thay đồ"

      "Em đâu biết đâu!!!"

      "Phải là em nhớ"

      "Mai mốt để ở phòng khách "

      "Đèn pin em đá chúng lung tung, còn đèn dự phòng cỡ lớn em bỏ ở chỗ biết và em cũng nhớ"

      "...."

      "Ăn thêm gì ?"

      "Kem"

      Kế đến tác giả cũng nam nhân dạo phố đêm, tay bên là kem tươi bên là bánh ngọt, tung tăng vô cùng.

      ~~~~

      Bức tranh vẫn được gởi đến nhà của ba mẹ tác giả, và ngay sau khi thấy được tác phẩm kinh điển của con thân , bà chỉ có thể câu với chồng mình.

      “Cho con bé học kinh tế với văn học là chính xác!!!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :