1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược—Triêu Túy (ĐN HP) (36/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]


      TÊN CONVERT: Làm ma dược liệu hạnh phúc cuộc sống

      (作为魔药材料的幸福生活)

      TÁC GIẢ: Triêu Túy

      NGUỒN RAW:http://www.klxsw.com/modules/article/re ... p?aid=5309

      NGUỒN TẤN GIANG:http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=412459

      NGUỒN BẢN EDIT: Thanh Nguyên Các (địa chỉ: https://dieplamkhue.wordpress.com/ )

      EDITOR: Diệp Lam Khuê (tự tìm raw tự cv luôn ^^)

      BETA: Thập Tam Thoa

      SỐ CHƯƠNG: 150 Chương – 4 Ngoại Truyện

      THỂ LOẠI: Đồng Nhân Harry Potter, Có yếu tố hài, HE, 1×1 (Cp Giáo sư Snape)

      Giới thiệu

      Xuyên qua trở thành con rắn, bị giáo sư mua ,

      Cuộc sống hạnh phúc khi trở thành vật liệu ma dược quý giá.

      Nội dung chính:

      Lấy góc nhìn từ ngôi thứ ba, quan điểm của con rắn Ngụy Nhiễm để tự thuật câu chuyện. BG văn.. Quyển thứ ba, con rắn biến thành người.

      Nội dung nhãn mác: HP linh hồn chuyển đổi kỳ huyễn ma huyễn xuyên qua thời

      Tìm tòi từ then chốt: Nhân vật chính: Ngụy Nhiễm, giáo sư Snape ┃ vai phụ: cả đám HP ┃ Cái khác: rắn

      TIẾN ĐỘ EDIT: 3~5 Chương/tuần​

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Xuyên qua thành con rắn

      Editor: Diệp Lam Khuê

      Beta: Thập Tam Thoa


      , Ngụy Nhiễm, đường đường là nghiên cứu sinh khoa sinh vật, vào thời điểm tiến hành dã ngoại khảo sát sinh vật chung với giáo sư và các bạn học, bị rắn độc cắn bị thương, rơi vào hôn mê, đợi đến lúc tỉnh lại, vậy mà lại… Vậy mà lại thành con rắn? cũng từng hoài nghi bản thân biến thành chính con rắn cắn mình, nhưng ngay sau khi nhìn thấy tấm lịch trong căn phòng tại, lập tức hiểu —— , xuyên qua rồi! Bây giờ là năm 1990!

      Thế nhưng, tại sao? Tại sao! Tại sao lại xuyên qua trở thành con rắn? Còn, còn là con rắn độc nữa! Đáng giận nhất chính là, vẫn có người thừa dịp lúc ngủ, đem đây còn chưa quen thuộc xà tính mà bắt lấy, muốn —— xẻ thịt? Ah, , nghiêm trọng như vậy, kỳ thực chỉ là muốn lấy nọc độc ra mà thôi.

      Nhưng mà, rất muốn phối hợp đó, tuyệt đối cắn người linh tinh, nhưng tại sao cái tên này vẫn mài dao soàn soạt, định giết chết rồi mới lấy nọc độc thế? thực món vật liệu biết điều mà, tuyệt đối lộn xộn, hu hu, ai tới cứu cứu với! muốn trở thành người đáng thương đầu tiên trong lịch sử ngày thứ nhất xuyên qua liền bị giết, à , là con rắn đáng thương a ——

      “Con rắn kia…” giọng lạnh như băng vang lên từ phía.

      Nữ chủ xuyên qua đối mặt với khốn cảnh bị giết, đương nhiên thân phận bây giờ là con rắn ‘hổ tử vong’, tên khoa học Acanthophis Antarcticus—— đây là sau khi nhìn thấy hình tượng mới của chính mình từ trong gương treo tường của cửa hàng hỗn tạp lộn xộn này, nhờ trải qua tìm tòi học thức cách tỉ mỉ ở kiếp trước mà nghiên cứu ra đáp án. Trở thành loài rắn kịch độc xếp hạng thứ chín thế giới, vốn là con rắn cư ngụ ở châu Úc khô ráo đầy đá và bụi cây, biết tại sao lại xuất ở bên cạnh bãi biển ướt át của Quốc, hơn nữa bị — cái người xui xẻo xuyên qua này — bám thân rồi!

      Sau khi người đàn ông muốn giết chết kia nghe được thanh lạnh như băng ấy, vội vã quay đầu sang, hơi cười : “A, ngài Snape, ngài cũng có hứng thú với nọc độc của con rắn này sao? Tôi nghĩ hay là chờ tôi lấy nọc độc xong, chúng ta có thể thương lượng kỹ càng.”

      ! cần ông lấy nọc độc rồi mới thương lượng, tôi có thể để ông lấy nọc độc theo định kỳ, để ông nuôi mà! Coi như chỉ là con rắn, trước hết tôi cũng phải bảo đảm chính mình sống sót cái ! —— Ngụy Nhiễm điên cuồng kêu gào, thế nhưng thanh phát ra đều là “tiếng gào” “xì xì” của rắn, quả thực nghĩ rằng có ai có thể nghe hiểu!

      Người đàn ông lạnh lùng ấy — ngài Snape — cẩn thận quan sát con rắn trước mắt hồi, mới chậm rãi : “Ông vẫn nên giết chết nó, nọc rắn độc phải chỉ có lần, có thể chia lần để lấy dần.”

      “Nhưng mà, dù sao đây cũng là rắn độc.” Ông chủ do dự chút, chợt nhìn thấy ánh mắt cực chăm chú của người đàn ông lạnh lùng ấy, bèn đề nghị: “Xem chừng ngài Snape xác thực rất cần chất dịch của loại độc này? Như vậy bằng chúng ta giao dịch con rắn này nhé?”

      Ngài Snape nghe xong, gật gù, “Cũng được, vậy tôi mua con rắn này!”

      Thế là, con rắn độc Ngụy Nhiễm đắc ý đổi chủ nhân, tuy rằng như thế cũng bị lấy nọc, thế nhưng, dù sao cũng cần phải chết nữa. Còn phương pháp quay trở về, ừm, cứ từ từ tìm thôi! Ngụy Nhiễm hưng phấn bắt đầu lắc lư chuyển động ở trong lồng tre “giam giữ” , bây giờ còn , thân thể chỉ dài hơn 20cm, so với thời điểm rắn hổ tử vong thành niên có độ dài 50cm, vẫn trong thời kỳ tuổi thơ nhá!

      Hưng phấn hồi, nhìn nhìn người đàn ông áo đen vẫn luôn mang theo xung quanh chọn mua vật liệu—— ngài Snape, nhắc mới , hẳn là ân nhân cứu mạng ! Hơn nữa, cái họ Snape này cho cảm giác rất thân thiết nha, rất giống như vị giáo sư môn Độc dược trong truyện Harry Potter——

      Ế? Ngụy Nhiễm nghĩ tới đây, lần thứ hai ngẩng đầu dùng thị lực loài rắn tuy phi thường ưu tú, nhưng sau khi “bám thân”, có thể thấy vật của , đánh giá chủ nhân tại phen —— tóc đen khá bóng đầy dầu mỡ, sống mũi cao, da dẻ vàng như nghệ, mũ che màu đen, còn có vị trí mà lúc này bọn họ đứng, trang phục kỳ lạ của người chung quanh —— chẳng lẽ , xuyên vào thế giới Harry Potter, hơn nữa còn biến thành vật liệu ma dược của giáo sư Snape?

      Vừa có ý nghĩ như thế, Ngụy Nhiễm bắt đầu cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía, sau đó, khi nhìn đến tòa nhà tên Tiệm đũa phép của Ollivander, triệt để thừa nhận bản thân tới thế giới phù thủy. Chẳng qua, may mắn chính là, bây giờ là vật liệu ma dược phi thường quý giá của giáo sư Snape, trong thời gian ngắn, cần lo lắng vấn đề an toàn cho tính mạng mình…

      Này, xem như là trong cái rủi có cái may nhỉ?

      Chương 2: Ổ thoải mái của rắn con

      Editor: Diệp Lam Khuê

      Beta: Thập Tam Thoa



      thực tế, tòa lâu đài Hogwarts khá đồ sộ, chí ít vào lúc Ngụy Nhiễm ngốc ở trong lồng theo giáo sư trở lại Hogwarts, ấn tượng đầu tiên là như thế. Bây giờ là kỳ nghỉ hè, à, phải là lập tức đến ngày khai giảng, cho nên giáo sư Snape mới quay về trường. Đối với Ngụy Nhiễm mà , điều này đại biểu rằng phải qua rất lâu nữa mới có thể nhìn thấy ngôi nhà chân chính của giáo sư là hình dáng gì, có chút đáng tiếc.

      Ngoan ngoãn nằm ngốc ở trong lồng, bị người ta xách vào căn hầm lạnh như băng —— thực ra, Ngụy Nhiễm rất tỉnh táo hiểu bây giờ con rắn, bằng với cơ chế thân thể vốn sợ lạnh của , suốt ngày suốt đêm ở trong căn hầm u lạnh lẽo, nhất định đau khổ đến chết mất thôi!

      Thái độ đối xử với dược liệu của giáo sư Snape cực kỳ tốt, cẩn thận tỉ mỉ tiến hành công việc xử lý dược liệu trước, sau đó mới bảo quản cách thích đáng, tiếp theo mới đến đối mặt với —— con rắn độc có giá cả khá cao này.

      Tuy rằng giáo sư ràng phải là Xà Khẩu(1), thể nghe hiểu lời , nhưng nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng ấy chăm chú mà cẩn thận sắp xếp cái đệm khá thoải mái, đồng thời sử dụng phép thuật tạo thêm cái lồng ngay tấm đệm, sau đó dời vào trong cách vô cùng dịu dàng, Ngụy Nhiễm nhịn được muốn : Giáo sư Snape, lẽ mang toàn bộ dịu dàng của ông ấy giao hết cho ma dược rồi à? Ví như thái độ đối xử với con rắn độc là đây, tuyệt đối tốt hơn gấp trăm lần so với khi đối mặt với chúa cứu thế tương tai! (chúa cứu thế = Harry)

      Đương nhiên, nếu chủ nhân trong thời gian tới quan tâm chăm sóc đến vậy, tự nhiên cũng bày tỏ hữu nghị của bản thân bằng cách thích hợp, thế là, Ngụy Nhiễm bèn vui vẻ cố duỗi cái đuôi xíu ra từ vị trí thông gió của cái lồng, sau đó dùng sức đung đưa lắc lắc —— mặc dù nhìn qua chỉ là nhàng xoa xoa bàn tay của giáo sư, nhưng đây chính là cách mà phải dùng hết toàn lực để biểu đạt lòng biết ơn của mình rồi đó.

      Giáo sư Snape nhìn hành động của con rắn trong lồng, vậy mà lại cảm thấy loại ấm áp, tuy nhiệt độ của rắn rất thấp, cơ thể lạnh như băng, nhưng lại thân thiết cách nghịch ngợm như thế, dường như khiến người ta có thể cảm nhận được tín nhiệm của . Chỉ có điều, cho dù là Slytherin, cho dù hề chán ghét những sinh vật có thể cung cấp cho những nguyên liệu chất lượng cao, nhưng dẫu sao nó cũng có kịch độc, thế là cái ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu — thả con rắn này ra ngoài, cũng biến mất.

      Cái ổ của Ngụy Nhiễm nằm trong văn phòng của giáo sư ma dược, đặt ngay bên cạnh bàn làm việc của giáo sư Snape, cho nên Ngụy Nhiễm có thể quan sát đánh giá cần kiêng dè, chẳng ai thấy phương hướng tầm nhìn của con rắn là kỳ quái cả, như vậy, mặc dù là con rắn, nhưng tình trạng sinh hoạt bây giờ, cũng khá đó chứ! Ngụy Nhiễm thở phào nhõm, xem ra, về vấn đề bản thân có khả năng tiếp tục sinh tồn hay , cần bận tâm nữa rồi…

      Thu hồi câu vừa rồi! Ngay khi Ngụy Nhiễm nghĩ rằng mình có thể cần lo lắng nữa, bữa tối của đến, vậy mà lại là con chim bị đánh ngất! Tuy rằng biết, làm con rắn hổ tử vong, thức ăn của đích thực hẳn phải là những loài chim hoặc động vật có vú như thế này, nhưng dù sao vẫn là con người cơ mà —— cho nên, Ngụy Nhiễm quyết định, tuyệt thực để kháng nghị!

      Giáo sư Snape hiển nhiên cũng phát Ngụy Nhiễm chịu ăn con chim kia, có chút nghi hoặc nhìn :

      ăn đồ ăn à? Con chim này chưa chết, phải vì vấn đề tươi. Vậy …”

      Thấy giáo sư Snape nhíu chặt lông mày, Ngụy Nhiễm cảm thấy rất chột dạ, dù sao sinh hoạt của giáo sư cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, bây giờ còn phải bận tâm đến vấn đề ẩm thực của con rắn như , quả có hơi gây phiền phức cho rồi. Thế nhưng, con chim sống sờ sờ, nuốt nổi mà! Hu hu, biết con chim này là giáo sư đặc biệt chuẩn bị cho , hơn nữa theo lý thuyết mà món ăn vô cùng hoàn mỹ, nhưng mà, nhưng mà, đâu phải là con rắn đâu!

      ăn chim à? Nếu vậy, hay là mày muốn nếm thử chuột hơn?”

      Giáo sư Snape do dự suy nghĩ chút, đứng lên, hình như định bắt chuột cho ăn. Vừa nghĩ tới chuyện con chuột sống nhăn răng sắp vào ở chung phòng với , Ngụy Nhiễm liền hét toáng lên —— tất nhiên chỉ là thanh xì xì như cũ.

      Có lẽ vì phát ra phản ứng của Ngụy Nhiễm, giáo sư Snape ngồi xuống, nhìn con rắn mới mua về trong lồng, có chút phiền muộn, nếu như ăn gì cả rất dễ chết, nọc độc cũng thể lấy ra.

      Ngay lúc này, gia tinh đến đưa bữa tối cho giáo sư Snape —— là món bò bít tết đơn giản phối hợp với ít rượu đỏ và vài món phụ. Trông thấy bò bít tết, Ngụy Nhiễm lập tức rung lắc cơ thể mình cách kịch liệt, định duỗi đuôi ra khỏi lỗ thông gió để nhắc giáo sư Snape rằng muốn ăn bò bít tết.

      hiển nhiên, giáo sư Snape cũng ràng nhận ra ý muốn chuyển động của con rắn của mình, ngạc nhiên nhìn bữa tối ngay trước mặt của bản thân, ý của con rắn đó là, nó muốn ăn những thứ này à? Mang tính chất thăm dò, cắt thịt bò bít tết, ném miếng vào lồng, tiếp theo liền nhìn thấy con rắn kia vui vẻ nuốt miếng thịt xuống, đồng thời thè lưỡi ra giống như cực kỳ chờ mong, tiếp tục nhìm chằm chằm phần thịt còn sót lại dĩa.

      Giáo sư Snape khẽ cười nhạt, xem ra cần phải lo lắng vấn đề đoán thức ăn của rắn nữa rồi. Thế là bèn cẩn thận cắt thịt bò thành những miếng tương tự, ném từng miếng từng miếng vào lồng, mãi đến khi con rắn vặn vẹo cơ thể, vòng vèo sang chỗ khác, dán mắt vào nữa, mới bắt đầu bữa tối của chính mình.

      Chỉ là, xem ra, vật liệu ma dược mà mình ngẫu nhiên mua về lại là con rắn rất thông minh đấy! Giáo sư Snape có chút phấn chấn nghĩ, ánh mắt sai!

      (1) Xà Khẩu: parselmouth – từ dùng để chỉ những người có khả năng Xà Ngữ (parseltongue). Xà ngữ là ngôn ngữ của rắn. Nó là kỹ năng rất hiếm, và thường là cha truyền con nối. Hầu hết tất cả những Xà Khẩu được biết đến đều là hậu duệ của Salazar Slytherin, Harry là ngoại lệ duy nhất được phát .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Trải nghiệm lần đầu lấy nọc độc

      Editor: Diệp Lam Khuê

      Beta: Thập Tam Thoa


      Cuộc sống làm con rắn ra rất đơn giản, tóm lại chính là ăn no rồi ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, có thể cộng thêm mỗi khi tỉnh táo liền nằm ngốc trong lồng quan sát giáo sư Snape phê chữa bài tập hoặc hầm chế ma dược. thực tế, khi làm hai việc này, vẻ mặt, thái độ của giáo sư Snape ràng khác hẳn!

      Thời điểm phê chữa bài tập, giáo sư Snape giống như con mãnh thú gắt gỏng, thể giữ nổi bình tĩnh, tâm trạng tức giận và nóng nảy tràn ngập cả người . Những lúc như thế, nhìn đến bất cứ phần bài tập nào dường như cũng thể khiến lông mày giãn ra, cây bút lông ngỗng tay luôn mang theo tâm trạng của chủ nhân nó, vạch xuống chi chít vết mực từng tờ giấy bài tập bằng da dê, cuối cùng đầu bài xuất con điểm khiến học sinh đau khổ.

      Tuy nhiên, lúc hầm chế ma dược, biểu của giáo sư Snape lại hết sức —— dịu dàng? Có lẽ cái từ này nên dùng người vị giáo sư nghiêm khắc cay nghiệt, nhưng mà cái kiểu ánh mắt ấy, thận trọng khi đối mặt với vật liệu ma dược, cẩn thận khi chuẩn bị nguyên liệu, lóe sáng đầy mong đợi khi hầm chế xong ma dược, luôn khiến người ta (rắn ta?) cảm nhận được trái tim dịu dàng và mềm mại của vào thời điểm đó. Khi đó, cau mày, nôn nóng, làm ra bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến ma dược, hết sức chăm chú cũng đủ để hình dung bộ dạng hầm chế thuốc của giáo sư Snape.

      Ngụy Nhiễm rất thích xem cảnh tượng chủ nuôi của mình, ngài giáo sư Snape, hầm chế ma dược, lúc ấy vẻ mặt của ông ấy bớt lạnh lùng ngày thường, tăng thêm chút ấm áp và nhu hòa, thậm chí thêm cả sáng lạn vì vui sướng. Tuy rằng vẫn có kiểu bong bóng hạnh phúc bay bay, nhưng dù sao như thế, là vui vẻ.

      Cuộc sống làm rắn của Ngụy Nhiễm cứ thế lười biếng trôi qua hai tuần, sau khi thong thả thoải mái thức dậy, liền nhìn thấy giáo sư Snape cầm cái lọ, đứng bên cạnh bàn làm việc, dán mắt nhìn chằm chằm. Sau hồi cảm thấy kỳ quái, Ngụy Nhiễm lập tức hiểu ý đồ của Snape, đây là muốn lấy nọc độc sao? À, xin yên tâm, chính là vật liệu biết phối hợp nhất thế giới đấy, tuyệt đối ngoan ngoãn để người ta lấy nọc ra.

      Chẳng qua, tuy bây giờ là rắn, thông qua tri thức trước kia cũng biết làm sao mới có thể lấy nọc độc, nhưng mà biết nhiều phương pháp lắm, giáo sư rốt cuộc muốn chọn loại nào? Tốt nhất là phương pháp đau khổ ! sợ đau lắm.

      Đầu tiên giáo sư Snape đặt dụng cụ chứa tương đối sạch bên cạnh lồng sắt, sau đó đem tới vài món đồ kim loại có hình dạng cái phễu, mở lồng ra, cái tay khác chộp lấy cổ —— ặc, thời điểm làm người, vị trí đó hình như là cái cổ, còn bây giờ, hẳn phải được gọi là cổ rắn —— cầm cái phễu kia cắm thẳng vào trong miệng .

      Hu hu! là khổ sở, miệng bị chống căng đến mức độ này, coi như con rắn, coi như loài rắn rất am hiểu việc há to mồm nuốt thức ăn, nhưng vẫn rất khó để vượt qua đó! cắn, hung hăng cắn! Tiết sạch hết nọc độc lập tức đau khổ nữa…Hu hu! Tại sao phương pháp lấy nọc nhiều đến vậy, nhưng lại cố ý dùng cách hề dịu dàng như thế chứ?

      Bởi vì cả vùng miệng của Ngụy Nhiễm rất đau, nên ngừng vặn vẹo cơ thể, ý muốn dùng cách này để dịch chuyển nơi bị thương của mình sang chỗ khác, nhưng dù có vặn vẹo uốn éo thế nào, khoang miệng vẫn bị dụng cụ kim loại kia chống căng như cũ, căn bản có năng lực để tránh thoát. Hơn nữa, bởi vì lo lắng lãng phí nọc độc, ngay khi nhìn thấy giãy dụa, giáo sư Snape đưa tay ra, đè xuống ở phần —— eo! Hu hu, mặc dù là nghiên cứu sinh, nhưng đây 22 tuổi cũng chưa từng trải qua thời điểm chân chính thân mật với đàn ông như thế đâu ——

      Được rồi, thừa nhận, vì là rắn, nên phạm vi vùng eo hẳn phải rất rộng, nhưng mà, nhưng mà bàn tay to lớn kia, bàn tay có chút thô ráp vì phải trường kỳ xử lý vật liệu ma dược, khiến cho cảm giác khi đè cứng ngắc cơ thể thực rất kỳ quái! Hơn nữa, cái kiểu “vuốt ve” này làm thể tiếp tục cử động lung tung để dời đau đớn, cho nên thống khổ ngoài miệng càng thêm ràng.

      Có lẽ nhận ra đau đớn của Ngụy Nhiễm, bàn tay to kia chậm rãi trượt đến phía dưới đầu rắn, tức vị trí cái cổ, duỗi ngón trỏ và ngón cái ra, nhấn nhấn qua lại, xoa bóp túi nọc bên dưới lớp da của . Xúc cảm mềm khiến Ngụy Nhiễm khoan khoái muốn híp mắt lại, hơn nữa xoa bóp như thế động đến túi nọc, nên ngay cả việc tiết độc cũng thoải mái hơn.

      Phát việc kích thích như vậy khiến con rắn của mình thoải mái hơn, giáo sư Snape liền tăng cường độ tay chút, cứ thế, việc tiết độc càng thông thuận và nhanh chóng. Rất nhanh, đại khái tiết xong hết nọc độc.

      Đầu tiên giáo sư Snape đậy kín lọ chứa lại, sau khi cất sang bên mới chậm rãi nâng đầu rắn của Ngụy Nhiễm lên, hơi cau mày, lấy cái dụng cụ kim loại to đùng trong miệng ra, nhàng vuốt ve cái đầu hình tam giác, khóe môi dường như nở nụ cười, nhìn Ngụy Nhiễm, nhàng câu:

      “Hình như là con rắt rất ngoan nhỉ…Nếu mấy đứa Gryffindor ngu ngốc kia có thể học cách biết ngoan ngoãn như mày…Đương nhiên, thể hy vọng đám động vật họ nhà mèo đó học cách xem xét thời thế như loài rắn được.” (nhà Gryf là sư tử, họ nhà mèo XD)

      Sau khi thu xếp nọc độc cho thỏa đáng, dọn dẹp “ trường” cũng đến tối, gia tinh kịp thời mang bữa tối đến lần nữa, tất nhiên, dưới cầu của giáo sư Snape, tại bữa tối biến thành phần thịt dành cho hai người ăn.

      Mà ngay lúc này, Ngụy Nhiễm vừa trải qua lần bị lấy nọc đầu tiên mềm oặt nằm dài cách thoải mái đệm, đung đưa cái đuôi theo nhịp điệu, chờ mong chủ nuôi của mình cắt thịt thành từng miếng , đưa tới tận miệng cho



      " Tư liệu: Giá trị của rắn độc và phương pháp lấy nọc rắn. "

      Nọc độc rắn thị trường quốc tế quý hơn giá vàng từ 10 đến 20 lần, 1 gram nọc rắn cạp nong trong nước có giá từ 10 ngàn galleon trở lên.

      Vài phương pháp thu nọc rắn:

      Phương pháp " Thu chết " là cách dùng dụng cụ gia công giết rắn ngay dưới phần đầu, hoặc sau khi giết chết rắn sống, dùng tay ép nọc độc ra, hoặc nghiền nhuyễn tuyến độc chung với hỗn hợp nước muối sinh lý, trải qua công đoạn lắng đọng, lấy chất dịch nguyên chất kết tủa ở bên mà thành.

      Phương pháp tự cắn để lấy nọc: Dùng tay phải nắm lấy cổ rắn, tay trái cầm lọ chứa độc nhét vào miệng rắn, để rắn xuất phát từ bản năng mà cắn mạnh vào lọ, từ đó bài tiết ra chất dịch.

      Phương pháp ấn và nặn lấy nọc: Dùng tay phải nắm lấy gáy của con rắn, sau khi để nó cắn vào lọ chứa, dùng ngón trỏ và ngón cái của tay trái đè sát vào hai bên đầu tuyến độc, ngón tay vừa ấn vừa xoa bóp, đến khi nọc được bài tiết sạch mới thôi.

      Phương pháp kích điện để lấy nọc: Dùng dụng cụ “kim châm cứu gây mê” có khả năng sinh ra dòng điện yếu, để hai cực dương đến gần trong tình trạng trực tiếp tiếp xúc với nhau, chạm vào thành trong của miệng rắn, vì bị dòng điện gây tê, rắn bị kích thích lập tức tiết độc. Để thuận lợi lấy nọc rắn, cần sử dụng mức điện áp thích hợp.

      Chương 4: Cuối cùng cũng thoát khỏi lồng sắt

      Editor: Diệp Lam Khuê

      Beta: Thập Tam Thoa



      Từ lần thành công lấy nọc đó, cứ mỗi hai tuần, giáo sư Snape đều cầm lọ chứa đến lặp lại công việc này. Nhưng hiển nhiên, ngoại trừ lần đầu chưa có kinh nghiệm mới khiến Ngụy Nhiễm đau đớn, sau đó Snape chậm rãi tìm kiếm thêm kinh nghiệm, thậm chí còn sử dụng phép thuật để hỗ trợ.

      Ví như, Snape vung đũa phép lên, tăng chút nhiệt độ kích thích túi chứa nọc, khiến Ngụy Nhiễm kềm được bèn nhả nọc độc, việc lấy nọc trở nên hề thống khổ dù chỉ chút, hơn nữa còn thuận tiện và nhanh chóng, cần phải tiếp tục chống căng miệng ra và dùng sức cắn cách đau đớn nữa.

      Ngụy Nhiễm tương đối thỏa mãn với việc này.

      Chỉ có điều, khi giải quyết vấn đề lấy nọc độc, Ngụy Nhiễm bắt đầu chán ghét chuyện bản thân sống trong lồng sắt, làm người thể luôn hài lòng với trạng, phải từng bước cải tiến hoàn cảnh sống của chính mình! Dẫu sao vẫn là con người, cho dù tại biến thành rắn, nhưng bản chất, trong thâm tâm, vẫn là người, cho nên mới chỉ ăn thức ăn của nhân loại mà bắt bản thân phải oan ức chịu đựng con chuột, con chim gì đó như món để no bụng.

      thực tế, ngay khi đêm xuống, lúc tiếp tục bị bỏ vào lồng, ở lại trong văn phòng ma dược đen ngòm, đần độn chung với đủ loại sách vở và vật liệu ma dược khác, trong lòng liền thấy thê lương vô cùng—— rất muốn ngủ giường, có ổ chăn ấm áp——tuy rằng cần thiết với người làm con rắn như , thế nhưng cái cảm giác ấm áp kia, vẫn khao khát nhiều lắm——

      Thế là, sau ngày ròng rã cuộn tròn trong lồng sắt, Ngụy Nhiễm bắt đầu tính toán làm sao mới có thể ra ngoài. Nhưng mà trước tiên, rốt cuộc nên làm gì để biểu đạt kháng nghị của mình cho giáo sư Snape biết đây?

      Buổi tối hôm đó, sau khi giáo sư Snape cắt phần thịt bò mà gia tinh đưa tới thành từng miếng , muốn cho Ngụy Nhiễm ăn, bạn học Ngụy Nhiễm rất nể mặt xoay cái đầu tam giác bé tí sang chỗ khác.

      Snape ngạc nhiên nhìn con rắn lúc trước vừa được ăn liền cực kỳ ngoan ngoãn, chọc người ta phải bật cười, sao hôm nay lại thay đổi rồi? Nghĩ tới đây, Snape đứng dậy, dùng nĩa xắn miếng thịt, đến trước mặt Ngụy Nhiễm, mở nắp lồng sắt, định cho ăn từ phía ——vì xét thấy Ngụy Nhiễm là con rắn ưu tú khác thường nên mới làm ra hành động này, dù sao phải ai cũng có thể đưa cả tay lẫn thịt đến trước mặt loài rắn cách bất chấp nguy hiểm như thế.

      Tuy nhiên, có việc xảy ra khiến Snape càng kinh ngạc. Dường như nhận ra dụng ý của , con rắn rụt cái đầu lại giấu vào giữa cơ thể cuộn tròn, thậm chí cơ hội đút thức ăn cũng cho .

      Song, với hành vi như thế, ràng chỉ khiến vị giáo sư ma dược này cảm thấy càng có tính khiêu chiến, giáo sư Snape cầm lấy đũa phép, ngay sau câu thần chú, cái lồng sắt nửa đóng bên tấm đệm liền biến mất, dùng nĩa xắn miếng thịt ban nãy, cưỡng chế đưa vào trong cơ thể cuộn tròn của Ngụy Nhiễm, kiên quyết bắt ăn hết miếng thịt!

      thực tế, giáo sư Snape đương nhiên biết trong lòng Ngụy Nhiễm vẫn luôn tự đấu tranh, so sánh giữa tự do và bữa tối mỹ vị, rốt cuộc tự do quan trọng hay bữa tối quan trọng đây? Người ta bảo ‘cuộc sống là quý báu, tự do càng quý hơn, nhưng nếu vì tình ái, cả hai đều vứt luôn’!(1) Ngụy Nhiễm ngừng dùng bài thơ này để giáo dục bản thân, tự với mình thể đầu hàng miếng thịt bò ngon lành đó, nhất định phải kiên trì, kiên định, đầu hàng!

      Thế nhưng, ngay khi nghe thấy người đàn ông ấy thấp giọng niệm chú, Ngụy Nhiễm có chút sợ hãi, sợ chủ nhân trừng phạt vì cái ngoan” nho của , hoặc kiên nhẫn mà giết chết , cho nên càng căng thẳng cuộn chặt cơ thể, hoàn toàn dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông ấy.

      Nhưng khi câu thần chú kết thúc, phát mình vẫn còn sống, mà cái “lồng sắt” vốn chỉ cần khẽ lắc đuôi cái liền đụng trúng lại đột nhiên biến mất! Ngụy Nhiễm kinh ngạc mừng rỡ ngẩng phắt cái đầu bé tí quan sát xung quanh, phát ở nơi tầm mắt mình chạm đến còn lồng sắt nữa! kinh ngạc đáng mừng như thế làm tức khắc dựng thẳng “nửa người ”, quay đầu tìm kiếm tung tích của chủ nhân mình.

      Tiếp theo, lập tức nhìn thấy gương mặt có cảm xúc của chủ nhân—giáo sư Snape— ràng treo nụ cười nhàn nhạt! phải cười mỉa châm biếm, mà là nụ cười chân thành, vui vẻ, dường như vì thực cảm thấy động tác của con rắn là đây rất thú vị nên mới có thể xuất mặt cách tự nhiên như vậy.

      Phát hành động của bản thân có thể giải trí cho chủ nhân của mình mức độ nhất định nào đó, tuy rằng Ngụy Nhiễm là người, nhưng cũng chẳng cảm thấy có chỗ nào mất mặt, dù sao chuyện người đàn ông trước mắt này từng trải qua đau khổ khiến cảm thấy, cứ xem như có chút buồn bực, nhưng tóm lại bây giờ là rắn, ai biết bị mất mặt, cũng có ai cười nhạo , càng huống chi, người đàn ông được giải trí này vẫn là áo cơm cha mẹ của .

      Nể tình mỗi ngày đều tự tay giúp cắt thịt thành từng miếng , nuôi nấng , bèn coi như việc tiêu khiển cỏn con ấy chẳng là vấn đề gì cả! Nghĩ tới đây, Ngụy Nhiễm vui vẻ nuốt miếng thịt nĩa xuống, sau đó dùng cái đầu lạnh ngắt như nước đá cọ bàn tay đầy mùi thuốc của chủ nhân mình, rồi mới uốn éo trườn qua lần nữa, mặt hướng về phía bàn làm việc, chờ đợi miếng thịt tiếp theo…

      Quả rất lâu rồi bên cạnh Snape có chuyện thú vị như thế—— nuôi con rắn độc, giãy nảy với đòi tuyệt thực, chỉ vì thích cái lồng giam giữ nó thôi ư? Sức quan sát nhạy bén của đương nhiên để bỏ qua co quắp của con rắn khi đọc thần chú, còn có cả động tác động chạm thăm dò của nó khi cái lồng biến mất.

      Có điều, con rắn, thực thông minh đến vậy sao? phải chưa từng nghi ngờ linh hồn trong con rắn này có cái gì đó kỳ quái, hơn nữa, cũng phải chưa từng tiến hành kiểm tra. Nhưng mà, dù là bùa đảo ngược Animagus(2) hay thần chú bắt những sinh vật phép thuật kì dị phải hình cũng thể khiến con rắn này sinh ra bất cứ biến hóa gì. cách khác, con rắn này, ràng là con rắn đích thực, con rắn bình thường, chỉ vậy mà thôi.

      Thế nhưng, con rắn bình thường, có thể nghĩ ra cách tuyệt thực để kháng nghị sao? Vốn là phù thủy thông minh và mạnh mẽ, giáo sư ma dược Snape của trường Hogwarts lần đầu tiên bắt đầu rối rắm với vấn đề tại sao con rắn mình nuôi lại thông minh đến thế.

      Tuy Snape suy nghĩ về những vấn đề ấy, nhưng động tác tay vẫn hề ngừng lại, liên tục đút cho con rắn tham ăn và lười biếng của mình. Ham ăn biếng làm, ngoại trừ biết ngoan ngoãn nghe lời, con rắn này quả thực chẳng có chỗ nào đáng để người ta tự hào cả…Đương nhiên, vẫn còn nọc độc là tương đối đáng giá, tương đối hữu dụng. Sau khi so đo cân nhắc những thứ được và mất lại lần nữa, giáo sư Snape quyết định, con rắn này, cứ tiếp tục nuôi thôi!

      Về phần cái lồng mà con rắn thích? nghĩ, con rắn thông minh biết phải nhờ đến cách tuyệt thực để giải quyết vấn đề, chắc chắn thể nào hiểu kết cục của việc phạm tội cắn người…

      Thế là sau đó, con rắn Ngụy Nhiễm hề bị lồng sắt giam giữ nữa. Tuy nhiên có thể nhìn ra, ánh mắt của giáo sư Snape khi nhìn chỉ gói gọn trong phạm vi đối đãi với con rắn dùng để cung cấp vật liệu, mà còn có chút nghi ngờ và phỏng đoán —— dù sao đó là điều tránh khỏi, con rắn, nhưng căn bản chính là người, thể nào giả ngây giả dại đóng vai con rắn bị nhốt trong lồng được! Huống chi, còn phải tiếp tục tìm kiếm biện pháp để mình có thể quay về đây này!

      (1) Bài thơ gốc: (dịch thơ: Phạm Thanh Cải)

      爱情颂 (Tựa gốc: Ái tình tụng – Tựa dịch: Ca tụng tình )
      生命诚可贵,
      自由价更高。
      若为爱情故,
      两者皆可抛。

      (2) Bùa đảo ngược Animagus: Animagus reversal spell. Animagus là những phù thủy có khả năng biến thành động vật (điển hình: giáo sư McGonagall, bộ tứ của ba Harry, bà phóng viên mánh khóe Rita Skeeter). Bùa đảo ngược Animagus khiến phù thủy đội lốt động vật phải trở về với hình dáng con người. Bùa này thuộc nhóm bùa phản phé, ánh sáng: xanh dương.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Bữa sáng của người rắn

      Editor: Diệp Lam Khuê

      Beta: Thập Tam Thoa



      Cuộc sống sau khi còn lồng sắt ra khác trước là bao, đại đa số thời gian trong ngày, Ngụy Nhiễm đều nằm dài đệm. Đương nhiên cũng bắt đầu tập bò, cho cùng quen bộ bằng hai chân theo cách sống của loài người, vậy mà giờ lại phải bò, quả thực rất đau khổ. Dĩ nhiên, loại tập luyện này chỉ có thể tiến hành lúc giáo sư Snape vắng, vì dù sao cũng chưa từng có ai nghe tới con rắn biết bò!

      Nhưng mà việc tập bò vẫn hết sức vất vả, đầu tiên, có cánh tay, song song với việc giữ vững tướng bò chính là vấn đề, còn nữa, rốt cuộc bộ phận nào cơ thể dùng lực mới có thể làm mình bò càng nhanh càng ít tốn sức, những phương diện này đều đòi hỏi phải tự mình tìm tòi thử nghiệm —— tuy rằng con người có thể nghiên cứu cách thức bò trườn của loài rắn, thế nhưng tự thể nghiệm lại là chuyện khác.

      Thế là, trong suốt hai tuần đầu sau khi thoát khỏi lồng sắt, Ngụy Nhiễm đều sống trong tập luyện như thế.

      ra vào buổi tối, xác thực rất muốn thử bò vào phòng ngủ của giáo sư Snape để nhìn ngắm gương mặt ngủ say của chủ nhân mình, hoặc có thể nhân cơ hội tìm tấm chăn ấm cúng để hưởng thụ chút nhiệt độ ấm áp của con người. Tiếc là, ngay khi mới bắt đầu, cái kế hoạch này có cách gì để thực hề thạo việc bò , đợi đến lúc tập được khả năng bò và có thể di chuyển, lại phát cửa phòng ngủ của giáo sư Snape —— bị khóa rồi!

      Chẳng ai có thể cảm nhận được tâm trạng buồn bực của Ngụy Nhiễm khi nhìn thấy cánh cửa bị khóa đó cả! Suy cho cùng, có người nào ở trong phòng của mình mà còn đặc biệt khóa cửa buồng ngủ cơ chứ! Đây đúng là thói quen kỳ quái, Ngụy Nhiễm rầu rĩ nghĩ. Thế là sao đó, chỉ có thể tiếp tục ngủ tấm đệm của mình, nhờ cuộn chặt cơ thể mới chống đỡ được căn hầm lạnh giá —— dù bây giờ vẫn là mùa hè.

      Hôm ấy, thức dậy lúc tảng sáng, Ngụy Nhiễm phát thời gian còn rất sớm.

      trườn khỏi tấm đệm, thuận lợi chuồn đến ghế sô-pha trong văn phòng, cuộn tròn cả người, chờ đợi chủ nuôi tỉnh dậy cho ăn…

      Cuộc sống thế này đúng là bi thảm! Bây giờ Ngụy Nhiễm rất ràng, nếu có giáo sư Snape, quá hai ngày nhất định chết đói! Nghĩ tới đây, Ngụy Nhiễm đột nhiên có loại cảm giác nguy hiểm, nếu như ngày hôm đó chủ nuôi của cần nữa, lẽ cũng thể nào sống nổi ư? Điều này, điều này chứng tỏ phải nỗ lực học mọi kỹ năng sinh tồn của loài rắn ngay từ bây giờ sao?

      Kỹ năng như kiểu săn mồi ấy hả? Nhưng mà… thực muốn bắt chuột để ăn đâu, hu hu…

      Thôi được, nếu như vậy, tại việc cần làm là tận dụng hết khả năng để lấy lòng chủ nhân mình, để còn do dự mà tiếp tục chăn nuôi , tuyệt đối thể vứt bỏ , chán ghét

      Lúc giáo sư Snape ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy con rắn của mình đung đưa cái đuôi, bộ dạng ngốc nghếch đờ đẫn. ra phải có thể hiểu con rắn suy nghĩ cái gì, nhưng nếu con rắn kia kia đặt cái đầu tam giác lên ghế sô-pha, cái lưỡi thè ra thụt vào vô cùng có quy luật, thậm chí phát người chủ là bước ra, trong tình huống như vậy, sau ba tuần quan sát con rắn của mình, Snape biết, con rắn này tám chín phần mười là vào cõi thần tiên của nó mất rồi…

      con rắn hiểu chuyện kỳ quái gì đến nỗi phải suy nghĩ cơ chứ? Giáo sư Snape lắc đầu lần nữa, quên , chung hành động của con rắn này lật đổ mọi hiểu biết của về loài rắn thông thường rồi. Nếu con rắn này còn có biểu gì kỳ quặc hơn cứ nghiên cứu tiếp thôi! Bây giờ những hành động như thế thể khiến kinh ngạc thêm chút nào nữa.

      Khoác chiếc áo choàng ngủ, giáo sư Snape bước vào phòng tắm, sau khi nhanh chóng làm vệ sinh chút, mới mặc vào chiếc áo choàng phù thủy màu đen, đến ngồi ghế sô-pha ngay cạnh con rắn. vung đũa phép, bữa sáng liền xuất cái bàn .

      cúi đầu xem xét, có thịt heo hun khói, trứng rán, bánh mì, cà phê và sữa…Trông thấy phần sữa, cau mày, con rắn thích uống sữa, đây chính là thu hoạch của , chỉ đến tuần trước khi mang theo con rắn đến đại sảnh dùng bữa sáng mới biết được, bởi vì mọi hôm luôn ăn trong phòng làm việc của mình.

      bàn ăn của giáo sư có chai sữa, thực tế, bình thường phần lớn sữa đều thừa lại, vì ngoại trừ Dumbledore chẳng ai thích nó cả. Song lại có ngày, con rắn của chính mình vọt cái vèo ra khỏi cánh tay mình, lao thẳng lên chai sữa, thò đầu vào, há mồm to uống sữa trong kinh ngạc của mọi người.

      Cũng chính vào lúc đó, tất cả đồng nghiệp của đều biết, nuôi con rắn thích uống sữa!

      Đương nhiên, bản thân giáo sư Snape thừa nhận, từ sau hôm ấy, dặn riêng với gia tinh phải đặc biệt thêm phần sữa khi chuẩn bị bữa sáng cho . Nhưng mà, cái con rắn ngu ngốc đó, lúc uống phần sữa được chuẩn bị cho nó lại rớt thẳng vào trong bình, sữa uống liền biến thành sữa tắm…

      Song…giáo sư Snape chỉ khẽ nhíu mày, vươn tay trái ra vỗ cái đầu bé tí của con rắn, dùng chất giọng trầm thấp khàn khàn mới ngủ dậy, vô thức câu:

      “Ăn .”

      Sau đó, lập tức thấy con rắn vút phát dựng thẳng cả nửa thân , ngóc đầu qua nhìn , chậm rãi uốn éo trườn lên đùi , thè lưỡi, hơi há mồm chờ đút thức ăn…

      “Cái con rắn lười này…” Giáo sư Snape bực bội khẽ mắng câu, nhưng tiếp theo lại bắt đầu xé bánh mì, cắt thịt hun khói, tách trứng rán ra thành những miếng , bản thân vừa ăn vừa đút cho con rắn lười biếng kia. Thỉnh thoảng cầm lấy tách cà phê của mình, uống hớp.

      Còn về Ngụy Nhiễm đùi giáo sư Snape, ung dung thư thái hưởng thụ trải nghiệm được người khác cho ăn cứ như quý tộc, nếu ăn xong miếng nhưng miếng tiếp theo vẫn chưa được đưa tới, dùng cái đầu cọ cọ lên ngực chủ nhân, nhắc tăng tốc đút cho .

      Dĩ nhiên, nếu ăn quá nhanh, cảm thấy hơi khô cổ, Ngụy Nhiễm bò đến cánh tay rồi leo lên, nhờ trợ giúp của để di chuyển sang khay trà, uống lấy phần sữa mà thích nhất.

      tóm lại, cách ăn uống như vậy là hưởng thụ lớn nhất của sau khi thoát khỏi lồng sắt và học được cách bò. Chỉ có lúc ấy, người bao giờ ưa nổi môi trường u lạnh lẽo của căn hầm như mới có cơ hội vùi mình nơi có độ ấm của con người, hưởng thụ che chở và chăm sóc dịu dàng.

      Lúc người rắn ăn no, giáo sư Snape lại vung đũa phép lên thu dọn mọi thứ đâu vào đấy, sau đó thả con rắn về tấm đệm, ra khỏi văn phòng, chuẩn bị cho khóa học trong ngày.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Chuyến thăm lớp Độc dược đầy nguy hiểm

      Editor: Diệp Lam Khuê



      Ngụy Nhiễm nằm nhoài đệm, lắc lư cái đuôi, nhìn chủ nuôi của mình rời khỏi phòng làm việc. Sau đó bắt đầu thám hiểm khắp căn phòng, ví dụ như dò xét dưới gầm bàn, dưới kệ sách xem có món đồ nào bị chủ nhân quên mất hay , nhưng hiển nhiên, chủ nhân của là người sinh hoạt cực kỳ nghiêm cẩn, sau ngày ròng rã bò tới bò lui, chỉ phát hai tấm giấy da dê bị rách chút, đó hình như là bài kiểm tra của học sinh…

      Nhìn những thứ này, con rắn Ngụy Nhiễm cực khổ cả buổi trưa thực chỉ muốn bò lại lên đệm, bắt đầu nghỉ ngơi.

      Đến khi khóa học buổi sáng kết thúc, lúc giáo sư Snape trở về văn phòng, trông thấy con rắn của mình bẩn muốn chết nằm đờ đệm, bộ dạng hệt như có xương. Snape hơi nhíu mày, tới bên cạnh bàn làm việc, nhìn con rắn có vẻ mệt lử, duỗi tay nhàng cầm lấy cái đầu bé tí của nó, xem xét tỉ mỉ, rồi lại cau mày, nhấc hẳn nó lên, vung đũa phép cái —— “Rót nước.”(1)

      Ngụy Nhiễm vốn lười biếng nằm thẳng đơ bỗng cảm thấy cả người lạnh run, mặc dù sạch sạch , nhưng cái cảm giác ướt chèm nhẹp này chẳng dễ chịu gì cả! Thế là Ngụy Nhiễm bèn ngước nhìn chủ nuôi của mình với vẻ ai oán cùng cực, dốc hết sức bình sinh vặn vẹo cơ thể xíu thon dài của mình, cố gắng nhích lại gần nơi có độ ấm.

      Chỉ có điều, toàn thân con rắn ướt sũng, ràng phải là thứ mà giáo sư Snape muốn tiếp xúc, cánh tay vẫy cái, Ngụy Nhiễm lập tức bay về đệm. Ngay lúc Ngụy Nhiễm lại mưu tính để trườn về bên , liền bị ánh mắt sắc lạnh của giáo sư Snape ngăn chặn.

      Sau đó, người rắn tiếp tục bắt đầu bữa trưa.

      Ngụy Nhiễm vừa ăn vừa suy nghĩ: Tuy rằng được chăm sóc thế này rất thoải mái, cuộc sống cũng rất tốt đẹp, nhưng ám ảnh bị vứt bỏ vẫn bao trùm tâm trí con rắn của , bây giờ điều mà cần gấp chính là coi trọng của chủ nhân, chí ít cũng phải coi trọng đủ để bỏ mặc lưu lạc thành sinh vật Rừng Cấm.

      Thế là sau đó, Ngụy Nhiễm bắt đầu tính toán mọi cách để động tác giữa mình và chủ nhân —— ngài giáo sư Snape, càng ngày càng thân thiết, ví dụ như, theo lên lớp. Dùng hành động như thế để tuyên bố lòng quý trọng của chính , vật liệu ma dược, đối với chủ nhân của mình.

      Dưới ảnh hưởng của suy nghĩ ấy, ăn xong bữa trưa, sau khi Ngụy Nhiễm nhận thấy cơ thể được tấm đệm lau chùi sạch , bèn hề do dự bò lên cánh tay giáo sư Snape, sau đó tiếp tục bò lên dọc theo cơ thể , cuối cùng chiếm cứ vị trí bả vai .

      Nhìn nhìn con rắn chuyên chơi xỏ của mình, tuy giáo sư Snape có chút nghi hoặc, nhưng vẫn bỏ nó xuống. Lúc đứng dậy, chợt phát hai tấm giấy da dê dưới chân —— mãi đến giờ phút này, giáo sư Snape mới hiểu . Con rắn này rốt cuộc làm cái gì vậy? Coi văn phòng của là công viên trò chơi à? Còn lục tung khắp nơi thế này là sao?

      Nghĩ tới đây, giáo sư Snape đưa tay ra, nhàng bóp cổ Ngụy Nhiễm cái, mặc dù dùng sức rất ít, nhưng Ngụy Nhiễm vẫn hiểu rất , đại khái đó chính là cảnh cáo về sau được phép quậy lung tung nữa —— dù sao chỉ là con rắn, hơn nữa còn là con rắn vừa mới tiết nọc độc, bây giờ tương đối vô hại. Hiểu những điều này, Ngụy Nhiễm khá thông minh ngóc cái đầu tam giác bé tí lên, cọ cọ gò má chủ nhân, bày tỏ ngoan ngoãn vâng lời của bản thân.

      Giáo sư Snape khẽ thở dài hơi, bây giờ con rắn này càng lúc càng được voi đòi tiên, ban đầu chỉ nằm ỳ bên cạnh bàn làm việc của , sau đó biến thành mỗi ngày đều phải bò lên người rồi mới chịu ăn, còn tại —— bắt đầu bò lên vai rồi à? Tuy rằng con rắn như thế cũng đáng ghét, dẫu sao hằng ngày nó luôn ăn uống đúng giờ, lúc tiết nọc độc lại vô cùng phối hợp, thời điểm pha chế thuốc phép cũng tới quấy rầy, song, cái kiểu kề cận càng ngày càng thân mật thế này, thực khiến kẻ sống đơn độc nhiều năm như cảm thấy thích ứng cho lắm —— cho dù nó chỉ là con rắn!

      Ngụy Nhiễm nằm vai giáo sư Snape lúc này cười trộm —— cuối cùng cũng có thể ra khỏi văn phòng, tham quan lớp học ở Hogwarts, quan sát học sinh ở đây, dĩ nhiên quan trọng nhất chính là chiêm ngưỡng thái độ mà chủ mình ném cho đám học sinh mỗi khi lên lớp.

      Bấy giờ trong phòng học môn Độc dược vẫn chưa có người. Giáo sư Snape thả Ngụy Nhiễm lên bục giảng cao cao ngay trước lớp, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị nội dung bài cho tiết học hôm nay —— sửa sang phương pháp pha chế bảng đen và chuẩn bị các loại vật liệu. Khi Ngụy Nhiễm trông thấy miếng da rắn dưới lưỡi dao của giáo sư Snape, khỏi rụt cả người lại —— đồng loại của mình cũng bất hạnh quá ! Hy vọng ngày nào đó bản thân phải nhận lấy kết cục như thế, bằng nhất định chết nhắm mắt!

      Dường như nhận ra bộ dạng sợ hãi run lẩy bẩy của con rắn, giáo sư Snape khỏi nhếch môi, nhưng đó phải là nụ cười trào phúng lạnh ngắt, chỉ có điều, quý ngài giáo sư qua ngưỡng ba mươi này lại đặc biệt nhấc con dao chuyên dụng để xử lý vật liệu trong tay lên, xê dịch miếng da rắn sang phía của cái bàn, cả người chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Ngụy Nhiễm, bắt đầu xử lý những loại vật liệu đó ngay trước mặt .

      Nhìn thấy con dao được giơ lên cao ngay trước mắt, cắt xuống hết nhát này đến nhát khác, xử lý “đồng loại” của chính mình, Ngụy Nhiễm chịu nổi cái kiểu hành hạ tinh thần tàn khốc ấy nữa, vèo cái tọt xuống khỏi bàn, lật đà lật đật bò qua phía bên kia phòng học, trong lòng ngừng khóc lóc than khổ —— tại sao chủ nuôi của mình, người lạnh lùng muốn chết, bây giờ lại có sở thích uy hiếp hăm dọa vật liệu ma dược của thế? Hu hu, tìm chủ nhân như vậy để mình làm thú cưng, an toàn hả?

      Ngụy Nhiễm trốn vào góc trong tủ đựng dược phẩm, quay đầu nhìn người đàn ông kia tiếp tục xử lý nguyên liệu, tuy là giáo sư, tuy từng rất hâm mộ , nhưng mà bây giờ xem ra, quả thực phải là lựa chọn gì tốt lành cả!

      Giáo sư Snape nhìn con rắn hoảng hồn lật đật chạy trốn, trong lòng cảm thấy rất buồn cười —— cuối cùng cũng thành công hù dọa cái con rắn lười biếng khoái leo lên người rồi —— Ừm, rất tốt.

      Buổi chiều, khi đám học trò năm hai nhà Slytherin và Gryffindor bước vào lớp học Độc dược, tức khắc liền trông thấy gương mặt có vẻ tươi cười hơi quái dị của vị giáo sư Độc dược bình thường luôn lạnh lùng vô nhân tính —— lẽ dĩ nhiên, nụ cười ấy ràng dành cho tụi nó, điều này khiến bọn mừng vô cùng. (Tiểu Lam: Snape cười thường có nghĩa là có đứa nào đó sắp ‘hy sinh dũng’ XD)

      Ngay khi tiết Độc dược buổi chiều bắt đầu, Ngụy Nhiễm mới cảm nhận được cách trọn vẹn, lúc đối mặt với , giáo sư Snape vẫn còn “hòa nhã dễ gần” lắm, cho cùng độc mồm độc miệng châm biếm , làm cảm thấy bản thân mình giống như ngu hết thuốc chữa… Sau khi Snape giảng hết lèo nội dung bài học hôm nay bằng tốc độ tên bắn, bọn học trò nhao nhao đứng dậy, tới tủ thuốc, lấy những nguyên liệu cần cho ngày hôm nay ——

      “Á——” Trong tiếng thét nhức óc của bé, Ngụy Nhiễm nằm ngăn tủ bị quyển sách đập bồm bộp đánh bay ra ngoài.

      Ngụy Nhiễm bị cuốn sách đập choáng đầu, từ ngăn tủ cao hơn nửa người bay vèo ra ngoài, thời điểm ngã xuống đất cơ thể đau đớn như vừa bị nghiền nát hết nửa —— lẽ đây là kết cục cho cái mạng làm vật liệu ma dược của à? Ngụy Nhiễm thống khổ giãy dụa, thực muốn cứ thế chết đâu! Dù là lúc bị rắn cắn ở “kiếp trước” ý nghĩ này cũng chưa từng mãnh liệt như thế, dẫu sao nếu bây giờ chết , nhất định rất đau khổ, bởi vì có cái chân to đùng ra sức đạp lên người kìa!

      Ngay lúc cái chân gần như sắp chạm đến cơ thể Ngụy Nhiễm, giáo sư Snape đẩy cậu học trò đó ra, nhàng “lượm” Ngụy Nhiễm lên từ mặt đất, kiểm tra tình trạng cơ thể của xong mới khẽ thở phào nhõm, làm mặt lạnh nhìn bé và cậu học trò ban nãy:

      “Cậu Weasley, còn có Brown, xin các cậu nhớ cho kỹ, nếu phải vì tôi vừa mới lấy nọc đọc của con rắn này, bây giờ các cậu phải vô bệnh thất nằm rồi!”

      xong, giáo sư Snape biến đổi thứ gì đó tên thành tấm đệm, sau đó đặt con rắn Ngụy Nhiễm lên , “Vì cái lỗ mãng của hai cậu, trừ 20 điểm, mỗi người!”



      (1) Bùa “Rót Nước”: Aguamenti

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :