1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống bình thản vùng sông nước - Tạp Nhĩ Tư (46/129)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Cuộc sống bình thản vùng sông nước

      Tác giả : Tạp Nhĩ Tư
      [​IMG]

      thể loại : xuyên , điền văn

      số chương : 129

      Edit : Canina



      Giới thiệu
      Xuyên qua đến cổ đại, phương Bắc hạn hán, toàn gia chạy nạn, phụ thân chết , nương xem như người quyết đoán, tới phía nam sau đó gả cho người có vợ.

      Thể tử của kế phụ, khó sinh mà chết, bỏ lại con năm tuổi, em trai tuổi.

      Mẫu thân Tôn Huệ, cũng xem như là vợ kế, lúc đầu đối xử với hai đứa bé tốt, tiền bạc giữ chặt buông. Bởi vậy, bị rất nhiều người chỉ trích, Tôn Huệ chính là lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.

      Ps: có kẻ ác, tất cả đều là người bình thường, chẳng qua lập trường giống, hành động giống mà thôi.

      (cái ps này là của tác giả nhé)​
      Winter, mylien1961linhdiep17 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1

      Edit : Canina

      Tôn Huệ rất là mê man, hiểu sao lại xuyên qua, nhìn chung quanh ầm ĩ, nghe hiểu ngôn ngữ. Mấy ngày sau nàng rất là vui mừng, bản thân nàng là thai nhi mới tới, nàng nghĩ, bằng bỗng dưng biết chuyện hoặc là chuyện khiến người ta nghe hiểu, e rằng dọa sợ người trong nhà, bị mời bà cốt* đến thiêu chết.

      *神婆 <<Lạc Việt>>
      ✚[shénpó] bà cốt; bà đồng; mụ phù thuỷ


      Ngày tháng của trẻ con rất tẻ nhạt, nếu như phải mỗi ngày đều là ngủ, ngày ngủ mất nửa buổi, Tôn Huệ e rằng cảm thấy tẻ nhạt chết mất. Có điều rất nhanh nàng tìm ra chuyện để làm, chính là ỷ vào tuổi , thừa dịp người khác chú ý, trong lúc ngủ, Tôn Huệ cẩn thận quan sát cái nhà này.

      Phát sau tháng quan sát, nàng rất hài lòng. Bởi vì theo nàng thấy, điều kiện trong nhà cũng tạm được, từ lúc lớn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bột mì, cùng với quần áo tuy cũ, nhưng có miếng vá.

      Càng thêm đáng mừng chính là, người cha đời này của nàng, đối xử với nha đầu lỗ vốn là nàng cũng tệ lắm, có thời gian còn có thể chơi đùa với nàng.

      Tôn Huệ cho rằng, đời này an an ổn ổn trải qua, nhưng rất hiển nhiên ông trời an bài như thế. Đời người sao có thể sống trôi chảy, năm nàng sáu tuổi, phương Bắc khô hạn, đất đai Đan châu nứt nẻ, thu hoạch được hạt thóc nào, hơn nữa lương thực triều đình cứu tế chậm chạp chưa phát.

      tháng, hai tháng, còn có thể dựa vào lương thực tồn trữ mà sống qua ngày, mùa, hai mùa, khí trời có chuyển biến tốt, lương thực cũng dần dần cạn sạch. Chỉ có những nhà giàu là còn có thể chống cự, người nào trong nhà có mười mấy mẫu ruộng lúc này cũng sớm đói meo, càng khỏi những tá điền thuê ruộng kia.

      Dân chúng bắt đầu gặm vỏ cây, đào rễ cái ăn, tuyệt vọng nhìn dòng sông khô cạn, giếng cũ còn bao nhiêu nước. Toàn bộ mấy châu phương Bắc đều ầm ĩ kêu thiếu lương thực, nhưng triều đình lúc này bởi vì có chuyện trì hoàn —— hoàng đế ngự giá thân chinh bị địch bắt, quân giặc vây kinh đô, cả triều văn võ tất cả đều rối loạn, nào còn có hơi sức để ý chuyện này.

      Triều đình lâu có bố cáo, càng ngày càng nhiều người chạy nạn, rời khỏi miền bắc.

      Lại đợi, e rằng . . . , nhất định chết! Tôn phụ cùng người trong thôn thương nghị, về phía nam chạy hạn, nơi đó là kho lúa giàu có nhất thiên hạ, đến chỗ ấy mới có khả năng được cứu.

      ••••••

      Hai nơi cách nhau ngàn dặm, dọc theo đường đều là đau thương, càng càng nhiều người ngã xuống. Ngã xuống. . . Cũng thể bò dậy được nữa.

      Bán nhi bán nữ, đều là chuyện bình thường, chỉ vì miếng bánh ngô, đạp lên tôn nghiêm cũng có. Mà càng làm Tôn Huệ buồn nôn, sợ hãi, chính là người ta vì quá đói mà ăn cả thịt người! Thời khắc này, nàng mới thấm thía cảm nhận được, xã hội đại tốt biết bao nhiêu. phải sản phẩm công nghệ cao, phải tự do, mà là cần chết đói, càng cần ăn thịt người.

      Dọc theo đường , tư tưởng của Tôn Huệ đổi mới rất nhiều, cũng làm cho nàng nhận thức càng thêm ràng đối với thời đại thê thảm này. Nàng nghĩ, may mà nhà các nàng còn có chút ít lương thực dư, mà Tôn phụ làm người khởi xướng, cũng có quyền lên tiếng nhất định, đến nỗi chính mình bị người ta ăn thịt.

      Nhà dột còn gặp mưa, câu ngạn ngữ này là đúng. Qua ngàn dặm đường dài, qua bảy, tám châu ven Hồng Hà, Tôn phụ bị bệnh, lúc này lấy đâu ra đại phu, lấy đâu ra dược liệu? Mặc kệ người trong nhà gào khóc cỡ nào, bất lực cỡ nào, đêm mịt mờ có ánh sao, cha Tôn ra mãi mãi.

      Đội ngũ đợi người, mà càng đói bụng lại càng thúc giục nhau tiếp. thể giữ đạo hiếu, vội vã dùng chiếu quấn lấy, cũng tìm thầy phong thuỷ, Tôn phụ được chôn cất cách đơn sơ như vậy.

      Ngay cả tấm mộ bia cũng thể lập, Tôn Huệ nhìn bốn phía xung quanh, cẩn thận nhớ kỹ, cha nàng chôn ở cửa sông, gò đất. bên trong chôn tảng đá làm dấu, Tôn Huệ nghĩ, đợi ngày sau, nếu như có thể sống sót, an ổn xuống. Nhất định mang theo đệ đệ trở lại đây, dời mộ phần của cha đến nơi tốt.

      Qua Hồng Hà là vượt qua khu vực bị lũ lụt, nơi này năm nay thu hoạch có bị ảnh hưởng, nhưng vẫn coi như đến nỗi. Nhóm nạn dân có nơi dừng lại, tự bán thân cho gia đình giàu có, đạt được khẩu phần lương thực, yên ổn. Còn có ít người lưu lại, làm công nhật, định qua năm nay sang năm nữa lại trở về.

      Ánh nắng tươi sáng, tia sáng ôn hòa kia chiếu lên người, thư thích khiến người ta muốn ngủ gật, Tôn Huệ nhìn ruộng đồng xanh mượt, an lòng, nghĩ mặc kệ cách gì, có lương thực là được.

      Em trai gầy còm khiến cặp mắt nhìn đặc biệt lớn, được mẫu thân dùng cây trâm bạc đổi tiền mua bánh bao cho ăn, nghẹn ngào nhét vào trong miệng, bánh tràn đầy miệng, tay còn nắm chặt bánh bao có vệt đen tay. Sợ bị người ta cướp mất.

      Người từng trải qua đói khát mới biết được bị đói khổ sở đến mức nào, cái chết có thể áp sát bất cứ lúc nào, những thứ lễ nghĩa liêm sỉ kia, ai còn quan tâm. Trong đám người chạy nạn, có mấy ai còn mang theo bạc, ngay cả hài tử của mình cũng bỏ được, còn có cái gì dám?

      Mấy đại hán lưu manh sớm chú ý chỗ này, thấy Tôn mẫu đổi cây trâm được bạc, vây quanh, con mắt tham lam nhìn chằm chằm Tôn mẫu: "Các đại gia đói bụng, mau đưa bạc ra đây, nếu . . . Hắc hắc, cũng đừng trách đại gia khách khí !"

      Tôn mẫu rất muốn nhân nhượng cho yên chuyện, nhưng nàng biết , phụ nữ như nàng, mình mang theo hai hài tử, đến sinh sống ở nơi xa lạ, nếu như yếu thế, e rằng cả nhà đều chết oan chết uổng. Nàng muốn tử nữ bị chết, càng muốn trượng phu tuyệt tự, nàng phải đứng ra, so với nam nhân còn tàn nhẫn hơn, mở ra con đường để .

      "Các ngươi là ai, ta có tiền cho các ngươi, vây quanh làm gì, lăn xa chút!" Lời ra miệng rất lợi hại, trong lòng khó tránh khỏi run, nàng là phụ nữ, dù sao cũng yếu thế. Nhưng mà, ánh mắt quét qua thấy ba người này vóc dáng tuy cao, nhưng đường tới nay, đều trở nên gầy trơ xương, tại có lẽ cũng còn khí lực.

      Tôn mẫu cảm thấy, vẫn có phần thắng.

      Cầm đầu, là tên họ Đinh, trước đây ở trong thôn cũng là kẻ ngang ngược, lúc này thấy mụ đàn bà cũng dám phản bác, tức giận mù quáng, ác tiếng : "Đàn bà thối, cho thể diện mà cần, các em, tiến lên! Cướp của con mụ này, sau đó đem bán ba mẹ con nhà này, nhất định được sung sướng mấy ngày." Ngay cả thịt người cũng từng ăn qua, có gì mà phải sợ, đừng là cùng thôn, nếu phải ra tay tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.

      Tôn mẫu ngu ngốc, biết thể để bọn họ xuất thủ trước, nếu tất cả đều xong.

      Đói bụng đường, ai cũng còn khí lực, thiếu phụ như nàng cũng thể nào mạnh mẽ hơn ai, con mắt híp lại, bàn tay mò vào trong bao quần áo, nhìn Đinh Nhị nhanh chân tiến đến, trong lòng tính toán, bước, hai bước, gần tới rồi.

      Đúng, chính là lúc này, đột nhiên ra tay, cái kéo sắc bén, đâm vào bụng Đinh Nhị.

      Máu còn ấm đột nhiên bắn ra tứ tung, người Tôn mẫu cũng có, dính nhớp nháp, tràn đầy mùi tanh.

      Đinh Nhị ôm bụng, lăn lộn mặt đất, mùa hè vừa qua, người mặc nhiều quần áo, khoảng cách quá gần, Tôn mẫu lại nương tay, đâm vào.

      đâm vào ngực, bởi vì nơi đó có xương chống đỡ, có sức để đâm vào, hơn nữa với chiều cao của Tôn mẫu, cũng tiện . Chỉ có phần bụng khác, nơi này đều là thịt, ra tay cũng thuận tiện. Quả nhiên cũng ra khỏi dự liệu của Tôn mẫu, chỉ chút đắc thủ.

      Hai người khác thấy Tôn mẫu ra tay tàn nhẫn như thế, lại nhìn Đinh Nhị nằm đất kêu rên, liếc nhìn nhau chút, lùi bước. Bọn họ muốn đánh cược, lúc này trêu chọc Tôn mẫu, chừng bọn họ cũng bị thương, trong tay bọn họ có gậy, khí lực cũng còn được bao nhiêu, vẫn nên tránh xa tốt hơn. Trong lòng tính toán, đợi tìm được vũ khí, lấp đầy cái bụng, lại tới xử lý nàng. Nhưng vẫn há miệng chửi rủa: "Con mụ điên, ngươi chờ, bọn ông tố cáo quan, bắt con mụ điên nhà ngươi ngồi tù!"

      xong cũng mặc kệ Đinh Nhị nằm đất mất máu quá nhiều, lúc hai người còn đá cước, mắng câu rác rưởi. Vốn là du côn lưu manh, nghĩa khí cũng chỉ cho có, sau lưng e rằng đều hận nhau đến nghiến răng, vì đoạt được đồ vật, cũng ít lần tranh cãi. Bảo bọn họ dẫn theo Đinh Nhị tìm đại phu, tốn khoản tiền thuốc thang, căn bản là thể.

      Đinh Nhị cuống lên, ấn chặt vết thương, suy yếu hô: "Ngưu Tam, Vương Giác, chờ chút, mau dẫn ta gặp đại phu, còn tiếp tục như vậy ta chết. Cầu xin các ngươi, cứu ta, sau này ta làm trâu làm ngựa cho các ngươi!" đến phần sau, còn khóc nức nở, máu chảy ngừng, cảm giác thân thể rét run, đầu cũng mê muội, biết thể kéo dài được nữa, nếu chết mất.

      Nhưng mà Ngưu Tam, Vương Giác vẫn quay đầu lại, hai người cười tiếp tục : "Thôi , tên quỷ nghèo, ngày thường ngang ngược, chỗ tốt đều nuốt hơn nửa, ỷ vào khí lực bắt nạt chúng ta ít lần, tại bị thương, còn nhờ chúng ta cứu ! Hừ hừ, đây quả thực chính là vọng tưởng!" " sai, chết rồi dẹp , tên gia hỏa làm đủ chuyện ác, lưu lại đời cũng sống chui sống nhủi!"

      Đinh Nhị tuyệt vọng, cảm giác mình chết đến nơi rồi, trong lòng nghĩ, sớm biết như vậy, vừa rồi xông lên nhanh như thế. Để hai tên khốn nạn kia lên trước, chính mình cũng phải chịu xui xẻo. Nghĩ đến xui xẻo, Đinh Nhị càng thêm hung tợn trừng mắt Tôn mẫu, nghiến răng : "Mụ già thối tha, chớ đắc ý, lão tử chết rồi thành quỷ cũng buông tha ngươi!" Đến lúc này, cũng có ý tứ hối cải, chẳng qua là cảm thấy xui xẻo, xông lên đầu tiên, còn có chính là, cảm thấy mụ già họ Tôn này quá mức ác độc, chứ cũng chẳng cảm thấy mình có lỗi chút nào.

      Tôn mẫu cầm chặt kéo trong tay, đợi hai người kia rời , mới thở phào cái, nghe Đinh Nhị vậy, nàng cười lạnh: "Chết có thể thể biến thành quỷ, ngươi đại khái bị bách quỷ phệ tâm mà chết rồi. Ngươi chết rồi, cũng là vì là thế nhân trừ hại, giết ngươi, cũng coi như việc làm công đức." Tên Đinh Nhị này, làm ít chuyện hiểm, hại chết ít người, dọc theo đường biết giết ăn biết bao nhiêu hài tử còn cha mẹ. Vốn là chết hết tội!

      Người chợ quăng tới ánh mắt mập mờ, Tôn mẫu phát , thở dài, biết nơi này thể ở lâu, chỉ lo hai người kia tìm vũ khí lại quay lại đây, càng thêm lo lắng, người nơi này báo quan, bắt được chính mình. Cũng mặc kệ ánh mắt khác thường của người khác, bỏ tiền mua mấy chiếc bánh, mang theo con trai, con tiếp tục xuôi nam.

      đường biết bao lâu, Tôn mẫu lại đổi chiếc vòng tay, cuối cùng đến nơi gọi là thôn Thanh Hà.

      Nhìn đất đai màu mỡ, nông gia an nhàn, đám người vãng lai đều có vẻ hiền lành, so với phương bắc, quả thực giống như tiên cảnh đến trong hí khúc. Tôn mẫu chuẩn bị dừng lại ở đây, ở chỗ này ổn định cuộc sống.

      http://***************.com/images/spacer.gif



      http://***************.com/images/spacer.gif


      chương thứ hai

      Edit : Canina

      Thôn Thanh Hà là vùng đất nơi có nhánh sông rất của sông La Giang chảy qua, gọi là Thanh Hà, thuộc về quận Thanh Nguyên, huyện Trung Nam. Nơi này thuộc vùng giàu có của Đông Nam, thôn Thanh Hà thuận tiện thuỷ lợi, có nhiều ruộng tốt, ở vùng này coi như là thôn xóm tốt nhất. Trong thôn có trăm gia đình, mọi nhà đều có đất đai, nhà nào phải chịu cảnh khốn khó.

      Đối với Tôn mẫu chạy nạn mà tới, lí trưởng rất là đồng tình, nhìn hai hài tử xanh xao vàng vọt, cũng động lòng trắc , Tôn mẫu hỏi thủ tục định cư, tam lão trong thôn thương lượng xong, đều đồng ý. Sau đó, Tôn mẫu liền tặng phần lễ cho nương tử lí trưởng, chuyện hộ tịch, lí trưởng cũng nhận làm.

      Trong tay Tôn mẫu có bạc, vẫn còn hai mươi mấy lượng có hơn, là tiền để dành nhiều năm của Tôn gia, cộng thêm chút đồ trang sức đeo tay, sau khi xây nhà tranh đơn sơ, còn nhờ lí trưởng mua năm mẫu ruộng nước trung thượng ở nơi cạnh con sông, lại ở núi phía sau thôn, mở ra hai mẫu ruộng cạn. Khó khăn sinh sống qua ngày.

      nữ tử, muốn nuôi nấng hài tử, là khó khăn khiến cho người ta chỉ đau đầu, mà còn mệt nhọc nữa, ở nơi thuần phác như thế này, vốn thiếu những kẻ lưu manh, cho dù Tôn mẫu sợ hãi, nhưng nàng còn phải trông nom hài tử, đất đai. Sau lần ruộng nước bị khô, Tôn mẫu hạ quyết tâm, nàng phải tìm người đàn ông để dựa vào, nếu cuộc sống tuyệt đối khó có thể tốt lên!

      Chọn người rất quan trọng, nàng phải suy nghĩ cho hài tử, thể hại hài tử, nếu nàng có lỗi đối với trượng phu chết . Chuyện này nhờ nương tử của lí trưởng để lộ ra ngoài, bà ấy quen biết rộng rãi hơn nhiều so với Tôn mẫu. Nương tử lí trưởng cũng biết chuyện những tên lưu manh bắt nạt người, bởi vì Tôn mẫu thường xuyên tới đây, đưa chút ít vật , nương tử lí trưởng khen nàng biết làm người, còn trượng phu cảnh cáo trận. Nhưng những tên lưu manh này mặt ngoài lưu loát đáp ứng, nhưng vẫn lén lút gây tội, bản lãnh lá mặt lá trái , hoàn toàn khiến cho bọn họ có biện pháp.

      Đối với ý định này của Tôn mẫu, nương tử lí trưởng gật đầu đáp ứng, quả , những tên lưu manh này sở dĩ dám làm như thế, chính là vì Tôn mẫu là người bên ngoài, ở trong thôn có tộc nhân thân thích, quan trọng hơn chút là có trượng phu, tiểu nhi quả phụ, khi dễ cũng có ai ra mặt.

      Chuyện này gấp được, muốn tìm người thoả đáng, rất khó. Tôn mẫu vừa chờ tin tức, vừa liều mạng làm việc, sống tạm qua ngày chuyện dễ dàng.

      Đại khái là qua hai tháng sau, nương tử lí trưởng nhờ người tìm chọn, ở phía bắc thôn Thanh Hà có gia đình sống dựa vào sườn núi, vị này năm ngoái thê tử ngã bệnh qua đời, để lại trai , điều kiện trong nhà tệ, ruộng nước cũng có hai mươi ba mẫu, ruộng cạn mười mẫu, lại càng tốt hơn chính là, bản thân thợ mộc thủ nghệ tệ, mặc dù lớn hơn Tôn mẫu năm tuổi, nhưng lúc này muốn tìm, điều kiện của là tốt nhất.

      Tôn mẫu gặp mặt lần, nữ tử tái giá, có nhiều so đo như vậy, có câu ' gả nhìn cha mẹ, hai gả tự thân tới ', hai người cảm thấy hợp với nhau, cũng đáp ứng. bao lâu sau, Tôn mẫu cùng với vị họ Chu này, dựa vào nhau mà sống.

      ••••••••

      "Nhìn nhìn , đó mới là tôn nữ ruột chứ, nha đầu con phải để ta mấy lần mới được đây, làm ít chút, con làm nhiều hơn nữa, cũng lấy được tiền! Cả ngày rảnh rỗi, cướp việc nọ việc kia, bọn nó thêu hoa bán lấy tiền, ta để con theo học chút, hừ, lão già kia làm như nghe thấy, hoàn toàn coi con là con , con còn làm hăng say, bị bắt nạt sỉ nhục về đến nhà cũng lên tiếng!" Tôn mẫu nhìn thấy đầu Chu Đồng có cây trâm hoa văn bằng đồng, hỏi Chu Hải, là bà nội nó mua cho nó, bực bội khó nhịn, lôi Tôn Huệ ra quở trách hồi.

      Chuyện này còn liên quan đến chuyện trước đó nữa, trước kia lúc Chu nãi nãi còn trẻ làm tú nương, tay nghề thêu thùa rất tốt, tại mỗi tháng thêu chút đồ, cũng có thể thu vào hơn trăm đồng, đây là vì mắt bà giờ còn tốt, trước kia bà dựa vào bản lãnh này, giúp nhi tử tích góp gia nghiệp từng chút . Bà chỉ có hai đứa cháu đều là con Chu Hải, đối với nữ nhi của con trai duy nhất, lại càng có chuyện dạy. Tôn mẫu vốn định để cho Tôn Huệ cũng theo học, có thủ nghệ này, tương lai xuất giá cũng là điều kiện tốt, với Chu mẫu, ai biết Chu mẫu làm như nghe thấy, căn bản là để ý, chuyện này khiến cho Tôn mẫu nghẹn trận , bây giờ suy nghĩ chút cũng thoải mái.

      Tôn Huệ biết mẫu thân muốn tốt cho mình, nhưng nàng quả thể mặt dày như vật, nàng biết mình cùng Chu gia chẳng có bao nhiêu liên quan, ngay cả thân thích cũng phải, Chu gia có thể nhận tỷ đệ hai nàng cùng nhau ở, việc ăn uống cũng cung cấp coi như rất tốt rồi. Nàng lao động luôn tay luôn chân, chẳng qua là vì báo đáp Chu gia thu nhận. Về phần thêu, nàng muốn học, nhưng cũng biết, tay nghề cổ đại này cũng dễ truyền ra ngoài, sao có thể học công được. Chu nãi nãi muốn dạy, Tôn Huệ cũng để ở trong lòng.

      Thấy mẫu thân quả mất hứng, Tôn Huệ qua an ủi: "Mẹ, mẹ cũng biết tính con mà, vô cùng ngốc nghếch, việc quá tinh tế học được! Huống chi, phải mẹ còn có khung dệt ư, con cũng theo mẹ học, tại cũng có thể dệt vải rồi, mỗi tháng cũng có chút ít thu vào." Nam canh nữ chức, nữ tử dệt vải, coi như là loại phương pháp bình thường để phụ giúp gia đình. Hơn nữa cần phải , những gia đình bình thường mua vải mà là do chính mình dệt vải làm y phục, nhưng loại vải vóc này cũng cao cấp, cho nên ở trong thôn thường gặp nhất chính là loại y phục được may bằng vải dệt thủ công có màu xám tro.

      Tính tình nữ nhi, sao Tôn mẫu có thể biết? Biết cũng nghe, mấy năm nay cũng đủ rồi, liếc mắt, gõ lên đầu nữ nhi cái: "Con nha, sớm muộn có lúc con hối hận, xem đến khi đó con có khóc ! Cầm , số tiền này để trong trấn mua cây trâm đeo , tiểu nữ hài nhi phải xinh đẹp chút." Từ trong tay áo móc ra hà bao, móc ra đồng tiền đưa cho nữ nhi.

      Nhìn tiền trong tay mẹ, Tôn Huệ im lặng, biết đây nhất định là lấy được từ trong tay kế phụ keo kiệt: "Mẹ, mẹ cầm tiền của Chu thúc phụ, bị Chu nãi nãi biết rồi, khẳng định kêu la đó." Mẹ gả cho Chu thúc phụ làm vợ kế, cũng chưa từng đánh chửi hải tử mà vợ trước để lại, cũng có dạy hư bọn họ, chỉ có điều, luôn cầu rất nhiều tiền từ chỗ Chu thúc phụ, nhà cãi vã cũng chỉ vì việc này.

      "Nha đầu ngốc này, ta cầm chút ít tiền làm sao bây giờ, đệ đệ con và con đều phải dựa vào ta đó! Ta cũng muốn làm mẹ kế hiền lương, nhưng có biện pháp, ta có bạc, làm như vậy, chẳng lẽ muốn nhìn đệ đệ con lớn lên cưới được vợ sao? Con đừng nghĩ Chu Sơn mất mẹ đáng thương, nó cũng thiếu bạc, đến nhà ngói này, chính là người mẹ chết của , cũng tích góp cho ít, hơn nữa bà nội nó cũng trợ cấp cho nó, cuộc sống rất khá giả! Đừng nhìn Chu thúc phụ giống như bị ta dắt mũi, trái lại ràng nhất, chuyện tiền bạc rất biết tính toán, nên là của con , tuyệt đối lấy ra." Nhiều năm trôi qua, Tôn mẫu coi như nhìn thấu tính tình Chu Hải, biết bất kể như thế nào, cũng thể lấy phân tiền nào của Chu Sơn.

      Tôn Huệ nhận tiền, : "Con biết rồi, mẹ cũng là vì chúng con, Nhị đệ còn dễ , nó chính là cháu ruột của Chu nãi nãi, đồ vật này nọ cũng thiếu, chỉ có Đại đệ, chúng ta phải giúp đỡ nhiều chút, nữa cũng phải cưới vợ cho ." Cũng rầu rĩ theo, mẫu thân , đất đai mua bằng tiền cha chết để lại là thuộc về Đại đệ, nhưng chỗ đất này cũng coi là nhiều, trọng điểm chính là, phòng ốc vẫn còn là nhà tranh trước kia tạm thời lợp lên, đừng làm phòng cưới, chỉ ở thôi cũng là vấn đề. Tôn Huệ trong lòng tự tính toán, phải nghĩ biện pháp kiếm chút ít tiền mới được, chỉ vì Đại đệ, nàng cũng phải chuẩn bị cho chính mình.
      Huỳnh Thượng Hỷ, hoàiWinter thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3:
      Edit : Canina

      Mỗi ngày mười lăm, ở thôn Đồng Dương lần chợ phiên, bán chút ít đồ dùng hàng ngày cho thôn dân phụ cận, các thôn dân cũng mang theo đồ trong nhà tới đây bán, có thể coi là cực kỳ nhộn nhịp, quan hệ chặt chẽ với bách tính ở tầng chót nhất.

      Mà ngày mai là 15 tháng tư, Tôn Huệ được mẫu thân cho 37 văn tiền đồng cũng muốn xem thử. Nàng chuẩn bị mua ít gà con về, nuôi lớn để cho chúng đẻ trứng, cũng có thể có lộc ăn no bụng.

      Chu gia bởi vì nuôi tằm, việc chăm sóc chúng rất khổ cực, hơn nữa Chu nãi nãi lại muốn thêu thùa, trong nhà gà vịt đều nuôi, cho nên nàng mới có thể mua về nuôi. tại trong đầu Tôn Huệ cũng biết nên làm cái gì ra tiền, cũng chỉ biết nuôi mấy con gà trước .

      Nghĩ đến bản thân lâu sau phải làm bạn với gà, Tôn Huệ khỏi thở dài hơi, nàng biết những tiền bối xuyên việt kia làm giàu bằng cách nào, đến lượt nàng, chỗ này chỗ kia biết làm sao cho tốt. Vẫn là tại mình khá ngốc, chỉ có thể chịu được những tháng ngày cực khổ chỉ cần bị đói. Ban đêm, Tôn Huệ toàn suy nghĩ lung tung như thế.

      Dậy sớm chút, trời còn mờ mịt ra rửa mặt, giúp đỡ mẫu thân nấu cháo, ăn uống vội vã cho xong liền mang theo tiền, với Tôn mẫu tiếng, rồi về phía thôn Đồng Dương thôn.

      Thôn Đồng Dương này nằm ở phía tây thôn Thanh Hà, dọc theo sông Thanh Hà, qua cây cầu đá, lại qua quãng đường khoảng chừng trăm mét là đến. Cả quãng đường cũng xa lắm, Tôn Huệ chừng khắc là tới, chợ phiên đặt tại sân phơi ngũ cốc của thôn Đồng Dương, lúc này ít người, quầy hàng cũng ít.

      "Tỷ, đệ muốn ăn bánh bao, đợi lát nữa mua đồ xong, tỷ mua cho đệ cái . lâu ăn, đệ hơi thèm rồi." Hôm qua Tôn Duẫn biết tỷ tỷ muốn chợ phiên, trời vừa sáng liền ầm ĩ muốn theo, Tôn mẫu làm gì được , đập cho mấy phát, liền đuổi theo nàng. tại, có Tôn mẫu trông nom, đối với tỷ tỷ vẫn luôn chăm sóc mình, Tôn Duẫn chút cũng khách khí, trực tiếp đòi nàng mua bánh bao ăn.

      Đệ đệ muốn ăn bánh bao, Tôn Huệ biết thời gian dài được ăn, thèm ăn. Trong lòng lặng lẽ tính lần, lần này ra mang theo năm mươi văn, hỏi thăm hàng xóm giá tiền con gà con, hình như là năm, sáu văn con, gà choai đắt hơn chút, tầm hai mươi văn, đương nhiên Tôn Huệ mua gà choai, chuẩn bị mua bảy, tám con gà con, cũng mất khoảng ba mươi, bốn mươi đồng tiền, tiền thừa, bánh bao chay có thể mua mười cái, bánh bao mặn hai văn cái, có thể mua năm cái.

      "Chờ , chúng ta mua đồ trước, nếu như còn thừa tiền, tỷ tỷ mua cho đệ ăn." Nếu phải mua bánh bao cho đệ đệ, đương nhiên chỉ mua cái, ít nhất cũng phải năm cái, trong nhà còn có ba miệng chờ ăn đấy.

      Tôn Duẫn nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Tỷ, tỷ chuẩn bị mua mấy cái a?"

      "A, tỷ tính, đại khái còn lại mười mấy văn, có thể mua năm cái bánh bao mặn, chúng ta mỗi người ăn cái cho đỡ thèm, nếu như đệ muốn ăn, chờ tỷ tỷ nuôi gà lớn hơn đẻ trứng tỷ bán được tiền mua nhiều hơn." Cho rằng đệ đệ muốn ăn nhiều hơn cái.

      Quả là định mua bánh bao cho hai tỷ đệ Chu gia, Tôn Duẫn cúi gằm mặt, còn hứng thú ăn bánh bao, vung tay : "Tỷ, quên , thôi ăn nữa, tỷ cũng có bao nhiêu tiền, vẫn nên tiêu vào chuyện hữu dụng hơn."

      Sờ sờ đầu đệ đệ cái, trong lòng vui vẻ, tiểu tử này còn biết suy nghĩ cho tỷ tỷ: "Yên tâm ăn , chút tiền này tỷ tỷ vẫn có, chờ tỷ tỷ kiếm nhiều tiền, Tôn Duẫn nhà chúng ta muốn ăn bao nhiêu đều có, tại nếm thử cái vậy."

      Thấy tỷ tỷ hiểu ý của chính mình, Tôn Duẫn vô cùng thẳng thắn chỉ ra: "Tại sao phải mua cho bọn họ, lúc bọn họ có ăn cũng cho chúng ta ăn." thà ăn, cũng muốn tỷ tỷ mua cho tỷ đệ Chu gia, tỷ đệ Chu gia được Chu nãi nãi cho tiền mua đường ăn, xưa nay đều trốn vào đâu đó ăn mình, gặp mình cũng làm bộ nhìn thấy, đáng ghét, người như vậy, Tôn Duẫn muốn cho bọn họ ăn chút nào.

      Nhưng tỷ tỷ nghe, bất kể là mình hay là mẹ, rất nhiều rồi, nhưng chỉ gật đầu, nên cho vẫn cho, làm cho tức giận chỉ muốn mắng nàng đầu óc tốt!

      Thấy đệ đệ muốn giơ chân, vội vàng dỗ dành : "Được được được, mua cho bọn họ." Dừng chút, thấy Tôn Duẫn tức giận như vậy nữa, Tôn Huệ cười hỏi: "Vậy đệ xem, có muốn mua cho Nhị đệ ?" Tôn Huệ Nhị đệ, là Chu Thụ do Tôn mẫu và Chu Hải sinh ra, xem như là đệ đệ khác cha của bọn họ.

      Chu nãi nãi đối với tiểu tôn tử Chu Thụ này, cũng vô cùng thích, tuy cưng chiều bằng Chu Sơn mất mẹ ruột, thế nhưng đồ nên có thiếu thứ gì, thường thường mua đồ ăn cho . Chu Đồng cũng biết vì cái gì, đối xử đệ đệ khác mẹ này rất tốt, cũng tốt như đệ đệ cùng mẹ của mình.

      Tôn Duẫn tuổi biết tại sao, thế nhưng sống qua đời Tôn Huệ cũng hiểu được, điều này cũng khiến cho nàng có chút đau lòng Chu Đồng. Đây chỉ sợ cũng là lấy lòng, biết bất kể thế nào, Chu Thụ cũng là nhi tử của Chu Hải, làm con cháu Chu gia, người trong nhà đều đối xử tốt với . Vì mình và đệ đệ, Chu Đồng tận lực đối tốt với Chu Thụ, sợ xa lánh Chu Thụ chọc trưởng bối vui.

      Nhắc tới Chu Thụ, Tôn Duẫn lời nào, bất kể thế nào, Chu Thụ và tỷ đệ Chu gia đều là người nhà, mà đệ đệ Chu Thụ này, đối với mình và tỷ tỷ, ca ca đều cực kì tốt, có món gì ăn ngon, đều lấy ra chia sẻ, cho dù chán ghét tỷ đệ Chu gia, Tôn Duẫn cũng trước mặt Chu Thụ, cho nên khi tỷ tỷ nhắc tới đệ đệ, cũng kiên trì nữa."Thôi ăn nữa, chẳng phải tỷ tỷ muốn mua gà con sao, so với mua bánh bao, bằng mua thêm hai con gà con , đến lúc đó còn có thể ăn nhiều trứng chút đấy."

      Tôn Huệ lắc đầu cái, bàn thêm về đề tài này nũa, Đại đệ cố chấp nàng rất ràng, phải dăm ba câu là có thể thay đổi, nếu như vậy cũng cần phải vì mấy cái bánh bao mà nhiều với . Lúc này thời gian cũng còn sớm, hay là mua trứng gà, mau mau trở về hơn, ngày hôm nay mẫu thân xuống ruộng, lập tức phải thu hoạch lúa mạch rồi, thời điểm ngày mùa đến, bình thường đều là Tôn Huệ và Chu Đồng phụ trách cơm canh trong nhà, nàng ở đây lâu, Chu Đồng dắt theo hai đứa nhóc, e rằng còn tinh lực nấu cơm.

      vòng, phát gà con có hai nơi bán, hỏi dò thoáng, giá cả cũng gần như nhau, là năm văn con, nhìn gà con phía đông sáng láng hơn chút, hơn nữa cái đầu cũng lớn hơn chút, Tôn Huệ liền cầm rổ bắt đầu chọn gà con, tính toán mua bảy con, nhiều hơn nữa nàng sợ chăm sóc được, quan trọng nhất chính là có thức ăn gia súc cho gà con như ở đại, cũng cách nào cho ăn lương thực, mọi người ăn uống còn phải tiết kiệm, chứ đừng đem thóc gạo cho gà ăn. Như vậy thức ăn gia súc chính là rau cỏ, sâu hoặc côn trùng rồi.

      Tôn Huệ định nuôi ít giun, dù sao giun năm bốn mùa đều có thể cung cấp, xem cửa hàng bán dụng cụ câu cá đó, rất nhiều giun, nuôi cũng khó lắm. Cứ thử xem sao, được tốt, được cũng chỉ mất chút thời gian dọn dẹp, chi phí hao tổn bao nhiêu.

      Chọn xong bảy con gà con khỏe mạnh, móc ba mươi lăm văn đưa cho đại nương bán gà, dùng tấm vải rách làm nắp rổ, Tôn Huệ kéo đệ đệ . Lúc đ ngang qua tiệm bánh bao, hỏi đệ đệ có muốn ăn hay , Tôn Duẫn quật cường lên tiếng, lôi nàng định . Tôn Huệ lắc lắc đầu, cười khổ theo.

      mấy bước, đột nhiên phát sạp hàng phía trước có rất nhiều người vây xem, líu ra líu ríu gì đó. Tôn Duẫn ngừng lại, chỉ vào quầy hàng: "Tỷ tỷ, chúng ta xem chút , thời gian còn sớm!" Tôn Duẫn suy nghĩ chút, bởi vì ngày mùa sắp tới, thời gian sau tạm thời họp chợ phiên, với lại đệ đệ muốn xem, xem chút ."Được, , chúng ta xem xem."

      Đẩy đoàn người ra chui vào, phát lại là bán chim trĩ, vật này ở sau núi có kha khá, nhưng vô cùng giảo hoạt, hiếm khi bắt đươc, nghĩ tới người này lại bắt được chim trĩ còn sống, bản lĩnh này hiếm thấy. Chim trĩ chất thịt tươi mới, có lần Chu thúc phụ đặt bẫy sau núi bắt được con, nướng lên ăn suýt chút nữa nuốt cả đầu lưỡi, vô cùng mỹ vị!

      Người này ngoại trừ chim trĩ, còn có thỏ rừng, con nhím, hấp dẫn người ta nhất, chính là la la, loài động vật này kiếp trước hoàn toàn chưa từng nghe , là động vật đặc biệt của vùng này, thân cao tới nửa mét, dáng vẻ có chút giống con dê, nhưng mập hơn rất nhiều, có sừng. La la sản xuất ra sữa, có người có vài sản phụ có sữa, vì cho hài tử ăn, liền tìm la la trong thời gian sinh con về nuôi, hài tử phải đói bụng nữa.

      Ánh mắt sáng lên, chú ý tới con la la này dường như hoài thai, Tôn Huệ giật mình, ở kiếp trước nàng rất thích uống sữa tươi, ở đời này có đãi ngộ đó. Bây giờ nhìn thấy con la la này, trong lòng hơi động, muốn mua lại, sau đó có sữa uống. Hơn nữa có người la la bình thường mang thai đều có thể sinh ra hai, ba con, cho dù chỉ toàn con đực, nuôi lớn lên, chừng còn có thể bán chút tiền kiếm lời.

      Nhưng la la những thứ khác, chỉ tính da lông, thịt có thể bán được rất nhiều tiền, người nàng có nhiều như vậy.

      Còn điều là, chút món ăn dân dã như vậy chỉ có thể đặt ở trấn hoặc là mang lên huyện bán cho những tửu lâu kia mới có thể bán được giá tốt, bán ở cái chợ phiên này, người đến đều là bách tính nghèo khổ, có mấy ai có tiền nhàn rỗi mua những thứ này?

      Quay sang người đứng bên cạnh, Tôn Huệ cười hỏi: "Đại nương, người kia là ai a? Sao lại mang chút món ăn dân dã đến nơi này của chúng ta bán nhỉ, sao trấn bán cho các lão gia kia chứ?"

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      chương 4:

      nữa, nếu Tôn Huệ nhìn thấy con la la này, tự nhiên có chuyện hỏi thử, nàng có lòng muốn mua."Vị bá bá này, xin hỏi chút, biết con la la này giá bao nhiêu tiền? Thích hợp để mẫu thân cháu mua, mẹ vẫn muốn làm chiếc áo gối." thực la la so với con dê đắt hơn chút, da lông người tệ, mùi vị cũng là như vậy, rất giống thịt thỏ, nhưng mà non mềm hơn chút. Con la la này khoảng chừng tới trăm cân, giá cả dưới hai trăm văn mà thôi.

      Tôn Duẫn rất là kỳ quái, nương từng muốn may áo gối bằng da la la sao, sao lại hoàn toàn chưa từng nghe qua nhỉ? Nhưng mà cho dù trong lòng , Tôn Duẫn cũng thông minh bóc mẽ tỷ tỷ mình. Ở bên nhìn, chờ lát nữa kéo tỷ tỷ lén hỏi chút.

      Đỗ Đại Ngưu mặc thân quần áo vải thô, cả người tháo vát, nhìn tiểu nương vừa hỏi câu hỏi: "Cháu la la này sao, cũng phải đến năm trăm văn đấy! Nhìn thử , cái bụng của nó to thế này, bao lâu sinh rồi, nuôi từ giờ đến lúc đầu đông, đừng áo gối, thậm chí cả cái áo cũng làm được!" Tuy thấy lạ là tiểu nương tuổi tác còn , nhưng ngồi đây lâu như vậy, lần đầu tiên có người hỏi thăm, Đỗ Đại Ngưu cũng đành báo giá. Mặc kệ có được hay , cũng bớt lúng túng.

      Năm trăm văn, cao hơn rất nhiều so với Tôn Huệ nghĩ, nàng bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, hơn nữa cho dù cầm ra nổi, cũng thể thuyết phục được nương chính mình. Nhưng đối với la la dễ dàng xuất , lại còn mang thai, nàng bỏ qua! Cho nên, phải nghĩ cách ép giá xuống chút.

      Lông mày nhíu lại, hiếm khi thu hồi dáng vẻ hòa nhã thường ngày, Tôn Huệ quả thực là soi mói, ra sức chỉ trỏ khuyết điểm của con la la này: "Chú trong bụng nó có tiểu la la sao? Trời ạ, vậy sao nó vẫn gầy như thế, có bao nhiêu thịt chứ?"

      lên trước đánh giá la la chút, chỉ vào mấy chỗ vết thương, Tôn Huệ lắc đầu liên tục, thở dài : "Xem ra được, nương cháu mua đâu, la la này chỉ gầy gò, thậm chí da lông cũng đều có thương tích! Quên , vẫn nên bảo nương mua con dê , nuôi năm sau đó làm thịt, thịt bán hơn nửa, còn có thể ăn nhiều thịt chút."

      Tôn Huệ vừa như thế, người vây xung quanh hơi gật đầu, rất là tán thành, có đại nương còn mở miệng : " phải sao, gầy như thế cũng sinh được mấy la la con, mua về có khi lỗ vốn chết, bán quá đắt."

      Đỗ Đại Ngưu cuống lên, phải sợ ít người mua là Tôn Huệ, mà là Tôn Huệ vừa mấy câu, có ai muốn mua con la la này nữa. định mang nó về nuôi đâu, phải săn thú, thê tử cha mẹ cũng có vài mẫu ruộng phải lo, căn bản ai có hơi sức chăm sóc con la la này.

      "Tiểu nương, cũng thể như vậy, cháu nhìn con la la này của ta chút, tuy rằng như lời cháu , rất gầy, da lông cũng tốt, nhưng bất kể thế nào, trong bụng nó còn có tiểu la la đấy! La la mỗi khi mang thai sinh ít nhất con, nhiều ba con cũng có thể, bán năm trăm văn, con lớn mang theo ba con , đắt chút nào."

      Tôn Huệ nghĩ tới đại hán này mồm mép tệ, đầu óc chuyển cũng chậm, mạnh mẽ nắm lấy giá trị cao nhất của con la la này. Nhưng mà nàng cũng phải có chỗ để phản bác."Ha ha, nhìn dáng vẻ con la la này giống mang thai ba con sao? Có thể an thuận sinh ra được cám ơn trời đất rồi. Lại , ngày mùa đến nơi rồi, gặt lúa mạch, ngâm giống gieo mạ, bận rộn cuống lên. Ai còn có hơi sức chăm sóc hai mẹ con la la chứ !"

      "Còn phải sao, nhà ta còn có cây cải dầu muốn thu hoạch đây, cả năm tháng này bận rộn nhất, ai hơi đâu chăm nom tổ tông này."

      La la ăn cỏ, thể quá ẩm ướt, cỏ nhiễm mấy giọt sương cũng đau bụng, là đáng ghét nhất. Hơn nữa nếu như có kinh nghiệm, có khi nuôi lớn được, hoặc là nuôi có thịt, giống với la la trước mặt này, gầy trơ xương.

      Đỗ Đại Ngưu á khẩu trả lời được, xác thực bởi vì gần đây ngày mùa sắp đến, có thời gian chăm sóc, nếu chờ la la sinh xong mới đem bán rồi, có khi còn kiếm thêm được chút tiền. Đương nhiên, la la sinh nhiều con cái chút, mới kiếm lời càng nhiều.

      Lắc đầu, biết bán được năm trăm văn, Đỗ Đại Ngưu thở dài tiếng, cười giỡn : "Nha đầu cháu quá tinh ranh rồi, chút xem, la la này bao nhiêu tiền mẹ cháu mua?" Giá cả tệ liền bán luôn, thực định mang về.

      "Nương cháu tính mua trăm văn , mẹ bị thấp khớp , mùa đông phải chú ý giữ ấm chút, cần da. Nhưng cũng thể đắt quá, bằng trực tiếp dùng da dê hoặc là da thỏ là được rồi, dù sao nhà như chúng cháu, nào có bao nhiêu tiền mua những thứ này?" Tôn Huệ cho cái giá này, có thể tính là cực kỳ rẻ mạt, theo như bình thường, giá này căn bản là thể bán. Nàng trả giá thấp như thế, là vì còn muốn mặc cả, hai bên cùng nâng lên bức, thương lượng ra cái giá thích hợp.

      Thực vậy, Đỗ Đại Ngưu lắc đầu liên tục, đầu lắc như trống bỏi: " nương ép giá quá mức rồi, cháu ra cái giá này, nếu ta bán được thà mang về tự mình nuôi, chứ thể bán rẻ như thế! Như vậy , ta thấy cháu cũng rất hiếu thảo, thôi 370 văn, la la cháu dắt luôn, thế nào?" biết tại sao, bản thân Đỗ Đại Ngưu cũng ràng, khoản tiền khá lớn như vậy, chính lại bảo nương kia kêu trưởng bối lại đây, trực tiếp thương lượng với nàng.

      Hai người cò kè phen, giá tiền càng thương lượng càng tiếp cận giới hạn cuối cùng của mỗi người, cuối cùng đến 170 văn, hai bên đều ngừng lại. tiếp, Đỗ Đại Ngưu liếc mắt nhìn la la, la la rơi vào bẫy rập bắt được, lớp da xác thực coi là hoàn chỉnh, có kha khá vết tích, giá cả rất khó tiếp. Phất tay, Đỗ Đại Ngưu gật đầu đáp ứng rồi: "Được, quyết định 170 văn. Cháu kêu mẹ cháu đến đây, chúng ta trao đổi, la la cháu dắt !"

      "Quyết định 170 văn, chúng ta chắc chắn rồi, đừng đến lúc đó chú lại đòi giá cao hơn, chúng ta ai đường nấy." Tôn Huệ chỉ sợ lúc nàng rời , hộ săn bắn này đột nhiên thay đổi, vậy coi như xong, đại khái có cách nào mua la la mang nữa.

      Vỗ ngực bảo đảm, Đỗ Đại Ngưu rốt cuộc biết nguyên nhân bản thân mình chịu ngồi mặc cả với tiểu nương, đứa này vốn là quỷ tinh, có khi còn có chủ kiến hơn người lớn nhiều: "Yên tâm , đồng tiền cũng nhiều hơn, đến lúc đó nếu như tăng giá, người ở chỗ này làm chứng, cháu trực tiếp dắt la la , Đỗ Đại Ngưu ta câu cũng ." đúng là, đứa này nhà ai chứ, thông minh khiến cho mình cũng có chút ước ao, con trai mình nếu như thông minh bằng nửa nàng, cũng phải sầu lo nữa rồi!

      Đạt được bảo đảm, Tôn Huệ kéo đệ đệ nhanh chóng trở về nhà, sau đó cầm theo tiền quay lại đây, dắt la la về nhà.

      mấy bước, Tôn Huệ lại yên lòng, xoay đầu lại: "Đỗ bá phụ, la la này chúng ta bàn xong giá cả, chú hứa bán cho cháu, cũng đừng vì người ta ra giá cao hơn, để cho người ta dắt nha!" Đột nhiên nghĩ đến điểm ấy, Tôn Huệ cười khổ, nàng có thể giao tiền đặt cọc, ngộ nhỡ người khác ra giá tiền cao hơn, có khi hộ săn bắn này liền bán cho người khác.

      "Ta nương a, Đỗ Đại Ngưu ta đâu phải lần đầu tiên tới chợ phiên bán đồ chứ, bàn xong giá cả rồi lại bán người khác, vậy sau này ta còn có thể làm ăn nữa sao? Ta đâu phải chỉ mua bán lần này, bán xong là có thể phủi mông cái rời , nhà ta ở ngay Ngưu gia trang trước mặt, hòa thượng chạy miếu còn có thể chạy sao? Cháu cứ yên tâm là được." Đỗ Đại Ngưu lắc đầu liên tục, biết nha đầu này nghĩ như thế nào, chắc là xem kịch quá nhiều rồi .

      "Vậy cám ơn Đỗ bá bá, cháu gọi nương cháu đến, ngài chờ chút."

      " ."

      Kéo đệ đệ đường chạy chậm về đến nhà, tiến vào trong phòng mình, lấy ra tiền tích trữ nhiều năm. Bên trong có hơn 500 văn, là những ngày lễ ngày tết, hoặc là những khi đạt được món lợi lớn, Tôn mẫu kín đáo đưa cho nàng, nàng kịp đau lòng, cầm xâu tiền, lại đếm đủ 170 văn, giấu vào trong ngực ra.

      Chợt va ngay vào Đại đệ của chính mình, Tôn Huệ chưa kịp mở miệng, Tôn Duẫn nhìn tiền đồng nhô lên trong người nàng, hỏi: "Tỷ, tỷ muốn mua con la la kia sao?" biết tại sao tỷ tỷ muốn mua con vật kia, hơn trăm văn, đây chính là toàn bộ tích trữ của tỷ tỷ, đáng ? Lại , tiêu nhiều như vậy, cũng tiếng với nương, đến lúc đó bị đánh trận là thể.

      kịp giải thích với đệ đệ, Tôn Huệ lướt qua , ra ngoài: "Đương nhiên đáng, đến lúc đó đệ biết, được rồi, lần này dẫn đệ nũa, đệ ở nhà ."

      Tôn Duẫn nhìn bóng lưng tỷ tỷ dần dần xa, giậm chân, cau mày: Lần này thể bị đánh, nương mà biết, nhất định vô cùng tức giận.








      Last edited: 17/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      5
      Edit : Canina

      Tôn Huệ hành động quả rất nhanh, tới nửa canh giờ dắt la la trở về. Lúc về, vừa vặn tay còn có tiền dư, nhớ tới lúc trước chỉ mua có bảy con gà, cũng hơi ít, liền tốn thêm tiền mua mấy con nữa.



      Về đến nhà, Tôn Huệ thầm bội phục vị thợ săn họ Đỗ kia, đúng là người coi trọng chữ tín, lúc nàng mới vừa khỏi có vị nương tử nhìn trúng con la la này, định nâng giá mua, có điều thợ săn kia gì cũng đáp ứng, vẫn dựa theo giá cũ thương lượng bán cho Tôn Huệ.



      Vì chuyện này, Tôn Huệ vui mừng chạy chậm trở về nhà, đẩy cổng lớn khép hờ ra, nhìn về phía đông phòng hô to: "Có ai muốn xem thứ tốt , mau ra đây!"



      Nghe thấy giọng tỷ tỷ, Chu Thụ vốn nghe ca ca tỷ tỷ mua la la, nhất định bị đánh, còn rồi đến lúc mẹ động thủ nhất định phải cản lại giúp. Mới nãy lo lắng lâu, dựa vào tính tình của mẹ , trận đòn roi bằng cành liễu, tuyệt đối đau dữ dội.



      "Ca, chúng ta nhìn cái, la la kia đệ còn chưa thấy bao giờ đâu!" Lo lắng lo lắng, Chu Thụ vẫn cực kỳ tò mò, khác gì những hài tử khác, đối với những vật hiếm lạ đều ưa thích.



      Trượt xuống khỏi cái ghế , nhảy xuống mặt đất, Chu Thụ lôi ca ca chạy ra ngoài. Trong đình viện, Tôn Huệ vừa mới buộc con la la quanh gốc cây táo ta, múc nước giếng định rửa ráy cho nó.



      "Tỷ, đây chính là la la sao, là. . ." là như thế nào, vốn từ ngữ nghèo nàn của Chu Thụ có cách nào hình dung ra được, ấp úng chút đầu tán thưởng.



      Quay đầu nhìn tiểu đệ, Tôn Huệ cười : "Tiểu Thụ đợi lát, tỷ tắm cho la la sạch, sau đó để cho đệ sờ." Tính tình la la dịu ngoan, lá gan cũng , cũng khá gần gũi với con người. Hài tử nhích tới gần cũng bị tập kích, cùng nó chọc cười, nó cũng né tránh.



      Rửa mặt bằng chậu gỗ, kéo nước giếng, pha với nước nóng đun trong nồi, dùng bột giặt rửa cẩn thận chà xát, lâu sau lớp lông dài người la la khôi phục màu sắc ban đầu, bộ lông trắng gần như màu tuyết, sừng ngắn màu xám tro, cộng thêm thân thể quá cao, rất đáng .



      Tay cầm miếng vải khô, lau sạch nước, la la mang bầu, thể gặp lạnh. Làm xong mọi thứ, nhìn la la lười biếng nửa nằm nửa ngồi mặt đất, Tôn Huệ ngoắc: "Tiểu Thụ tới đây, sờ sờ chút, rất thoải mái." Lông la la rất dài, Tôn Huệ thể nghĩ tới, chờ đến ngày mùa hè, cắt lông , còn có thể se sợi dệt vải.



      Chu Thụ qua, cẩn thận sờ soạng lớp lông mềm mại, thấy la la có dị động, lá gan lớn hơn đến sờ lên chiếc sừng mềm giống như gạc nai, sừng này dài nửa tấc, chia làm hai nhánh, rất có tính chất đe dọa. La la đực sừng lớn hơn chút, lớn lên có thể đạt nửa thước, sừng như vậy, còn có chút uy lực.



      Chu Sơn vốn ở cùng tỷ tỷ ở trong phòng thêu, nghe thấy trong đình viện la la khẽ kêu lên, còn có tiếng gà con ríu ra ríu rít, cái mông yên, kéo tỷ tỷ Chu Đồng ra ngoài xem.



      Nhìn thấy la la, trong mắt cũng là ngạc nhiên, nhìn thấy đệ đệ ngồi bên sờ soạng, rất là hâm mộ. cũng rất muốn sờ, nhưng la la này phải cha mua, nhìn Tôn gia tỷ tỷ đứng ở đó dỗ đệ đệ, biết là nàng mua, mới nãy đệ đệ có nhưng tin, tại đúng rồi.



      Chu Thụ nhìn thấy ca ca của mình, ngoắc ngoắc: "Ca, mau tới, ngươi cũng sờ thử , rất vui vẻ!" ? Có thứ tốt, Chu Thụ liền rủ ca ca cùng nhau xem.



      Chu Sơn rất động tâm, nhưng tiến lên, mà là quay đầu xem ý tứ của tỷ tỷ. Lúc còn rất , bị giáo dục rồi, Tôn gia tỷ tỷ, ca ca là khác nhau, bọn họ thể cầm đồ thuộc về Chu gia, cho nên, có thứ tốt, tỷ tỷ có, có, đệ đệ cũng có, nhưng chưa chắc tỷ đệ Tôn gia có.



      Nhưng ngược lại, đồ của tỷ đệ Tôn gia, cũng thể có. Nhưng mà tỷ tỷ Tôn gia là người tốt, có đồ gì cũng chia cho mình và tỷ tỷ, cũng có mang đồ , cậu cho tặng tỷ tỷ Tôn gia. Nhưng mà, ca ca Tôn gia hình như thích mình, nãi nãi và cậu cũng bảo mình tận lực chớ cầm đồ của tỷ đệ Tôn gia, cũng đừng nên đưa đồ cho bọn họ.



      Về phần tại sao trưởng bối làm như vậy, chính là muốn phân mọi thứ, chờ nữ nhi Tôn gia lập gia đình hay phân ra sống mình, dính dấp tới Chu gia nữa. Người tệ còn có thể qua lại, nếu như phải là người tốt, hai nhà ai đường nấy, liên quan gì đến nhau.



      Chu Đồng năm nay mười hai, lớn hơn Tôn Huệ tuổi, bởi vì mẹ chết sớm, hiểu chuyện sớm hơn những hài tử nhà khác, tại cũng có thể thấy tính cách của mẹ kế cùng với hai tỷ đệ Tôn gia. Mẹ kế dĩ nhiên đối xử tốt với các nàng giống như mẹ ruột, nhưng ít nhất có động tay động chân đánh các nàng, cũng cố gắng dạy hư bọn họ, càng xấu tỷ đệ các nàng trước mặt phụ thân, ly gián tình phụ tử.



      Chu Đồng có tệ bằng hữu, gọi là Lý Tiểu Hồng, mẹ kế nàng ỷ vào sinh nhi tử, đối với nàng động chút liền đánh, buộc nàng làm việc rất nhiều, còn cho nàng thứ gì tốt.



      So với mẹ kế Lý gia trong thôn, quả thực tốt lắm rồi rồi. Nhưng bọn họ cũng có mâu thuẫn, mà mâu thuẫn lớn nhất, đại khái chính là vấn đề tiền bạc.



      Tiền, đây là thứ mẹ kế quan tâm nhất.



      Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của đệ đệ, Chu Đồng gật đầu, khẽ đẩy : "Ra chơi cùng đệ đệ , tỷ và Tôn tỷ tỷ của đệ trò chuyện chút." Cho dù có mâu thuẫn, nhưng chút chuyện này cũng ngại, cũng cấm đệ đệ chơi cùng tỷ đệ Tôn gia. Chu Sơn chỉ chờ câu này, vèo cái chạy tới chỗ đệ đệ, dè dặt trêu chọc la la.



      "Ca, la la này quá thú vị, nghe tỷ tỷ , trong bụng la la còn có tiểu La la, bao lâu nữa sinh." Chu Thụ mở to mắt nhìn la la, . Chu Sơn nghe rất hiếu kỳ, ngó cái bụng phồng lên của la la: "Có ? Còn bao lâu nữa?"



      Tôn Duẫn bĩu môi, cũng phản đối Chu Sơn sờ la la, chỉ làm như nhìn thấy.



      Chu Đồng kéo Tôn Huệ sang bên, giọng hỏi: "La la này muội tự mình mua sao, mẹ biết sao?" Mẹ kế nàng nhất định mua vật này, quá phí tiền. Tôn Huệ gật đầu, chuyện này muốn giấu cũng giấu được: "Đúng vậy, ta thấy tệ, giá tiền cũng rất thấp, liền mua." Dù sao cũng phải giải thích, bằng trước tiên luyện tập người Chu Đồng, đợi đến lúc mẹ trách cứ cũng có thể thuần thục chút ít.



      "Lá gan muội là lớn, vật này tốn ít tiền ? Mẹ về mà biết được, e rằng đánh cho muội trận! bằng thừa dịp mẹ còn chưa trở về, dắt đến chợ phiên bán lại ." Mẹ kế chưa từng đánh tỷ đệ bọn họ, nhưng đối với ba đứa con do bà sinh, cũng ít lần động thủ, ngay cả Tôn Huệ luôn luôn hiểu chuyện, cũng bị đánh vài lần rồi.



      Tôn Huệ mất bao nhiêu công mới mua được La la, dĩ nhiên buông bỏ, cười lắc đầu cự tuyệt: "Cảm ơn tỷ, nhưng mà ta có nắm chắc, cẩn thận thuyết phục mẹ hồi."



      Chu Đồng gật đầu, các nàng dù sao cũng phải là tỷ muội ruột, chút rồi là được rồi, về phần có nghe hay , nàng cũng có biện pháp.



      "Tùy muội, tự mình ràng là tốt rồi, nhớ, nếu như mẹ đánh đau, mau mau nhận sai xin tha thứ, đừng cứng rắn chống đối."



      "Biết rồi, tỷ. Tính mẹ ta biết mà, cãi lại để chịu khổ đâu."



      Chờ tới lúc ăn cơm, cả nhà từ ngoài đồng trở về, liếc mắt liền nhìn thấy la la buộc dưới gốc cây.



      Đến khi Tôn mẫu biết la la này là do nữ nhi của mình lén lút mua, phát khí trận, nha đầu này muốn chết, tiêu nhiều tiền như vậy cũng thèm tiếng nào với mình, quả thực là ăn tim gấu gan báo! Bà vớ ngay lấy cây chổi đuổi đánh, đuổi nàng chạy vòng quanh đình viện. Bất kể Tôn Huệ xin tha kiểu gì, lí lẽ thế nào, bà vẫn nghe.



      Chờ đánh mệt mỏi, Tôn mẫu chỉ vào nữ nhi lẫn mất rất xa: "Nha đầu chết tiệt kia, lá gan , hừ, hôm nay nhịn cơm , cho nhớ lâu chút. Còn có, mày chăm chỉ dệt vải cho mẹ, lúc nào kiếm được tiền về, lúc đó mới tha." Liếc nhìn la la cúi đầu ăn cỏ, nhắm mắt lại, nghĩ chút lại thấy đau lòng. Nhìn la la gầy trơ xương càng thêm khó chịu, nghĩ chờ hết năm, nuôi mập rồi giết bán, dù thế nào cũng phải kiếm lại tiền.
      Last edited: 17/12/15
      Huỳnh Thượng Hỷhoài thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :