1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống đại học của tôi (Thầy giáo cầm thú) - STEIN (5/60) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Cuộc sống đại học của tôi
      (Thầy giáo cầm thú)




      Tác giả: STEIN

      Convert: Ngọc Quỳnh (DĐLQĐ)

      Editor: Ngân Tâm

      Độ dài: 60 chương
      Giới thiệu


      Mọi người bao giờ thấy có giáo viên nào lại xuyên tạc danh ngôn của danh nhân bao giờ chưa?

      Mọi người bao giờ thấy giáo viên nào lợi dụng học sinh mới đáng , khả ái nhảy vào trong hồ vớt giầy cho mình chưa?

      Theo đàn , đàn chị : “Người này thể lý, lời thể tưởng tượng nổi, có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của chúng ta!!”

      Lời của người từng trải quả rất thấm thía, cực kỳ quan trọng.

      Tôi mãnh liệt gật đầu, đàn , đàn chị, ôm cái nào ~ tôi rất hiểu mọi người

      Mọi người cứ yên lòng mà thôi, trước mọi người ngã thế nào, tự nhiên có chúng tôi nối nghiệp.

      Bốn năm đại học của tôi, nhất định bị hủy tay thầy giáo cầm thú.

      Mẹ với tôi, đại học thể so với trung học, mọi chuyện đều phải khiêm tốn.

      Nhưng...... tôi khiêm tốn như thế nào đây?

      Ngày thứ nhất cùng thầy giáo phạm quy, ngày thứ hai chống lại lớp trưởng

      Ngày thứ ba..... ôi, nữa

      Nếu như ông trời cho tôi cơ hội lần nữa, tôi chỉ ước “Xin trả lại cho con kiếp sống đại học “Khiêm tốn”!”

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 1: NGÀY NHẬP HỌC ĐẦU TIÊN
      Editor: Ngân Tâm

      Hôm nay là ngày trình diện ở Nam Khai , tôi cầm mấy tờ giấy cần phải trình diện, tùy ý nhét vào túi tiền. Mẹ lườm tôi cái rồi dặn dò: “Đại học giống trung học, người tài xuất lớp lớp, nhất định phải khiêm tốn.” Bề ngoài, tôi hết sức gật đầu tán thành, điên à~

      xe buýt, bất giác nhớ lại sau khi thi vào trường cao đẳng, tôi lại thở dài. Tôi học tập chăm chỉ trong nhiều năm như vậy, lại muốn thi đậu đại học trọng điểm làm cái gì? Còn phải để tìm trai hợp ý cho mình hay sao. Vốn ngắm trúng Tống Tuấn ở trung học, lại vất vả mới nhờ cậy được phần tử ngoan cố Lữ Xuyên nghe ngóng dự tính ghi tên dự thi ở Nam Khai.ddlqd Ai ngờ sau khi Tống Tuấn biết tôi báo Nam Khai, liền lập tức đổi nguyện vọng sang đại học Chiết Giang. Trái tim đàn ông cứng đầu ngoan cố, lạnh lẽo nha ~ ngờ cũng thế.

      Đến Nam Khai, thẳng đến nơi trình diện, đều thấy cha mẹ cùng tân sinh viên, túi lớn túi , thỉnh thoảng mới gặp vài tên đến trình diện mình. Nhìn thấy đàn đẹp trai nhiệt tình đến kéo hành lý cho học sinh nữ, chủ động đề nghị dẫn tới chỗ ghi danh của tân sinh viên. Tôi đây mới bừng tỉnh ngộ, tại sao mình lại nghĩ đến chứ, thất sách thất sách, tuyệt đối thể uổng phí mà đánh mất cơ hội. Tôi vội vàng đến căn tin mua cái chậu rửa mặt choán hết mặt tiền cửa hàng. Nhưng tay ôm chậu rửa mặt hồi lâu vẫn có đàn đẹp trai nào hỏi thăm. Nhìn thấy hành lý của các tân sinh viên khác được đưa , tôi nén được tức giận, đến căn tin, hơi mua ba cái chậu rửa mặt. Vật vã xách lúc lâu rồi nhanh chóng đến chỗ báo danh, rốt cục cũng khiến cho gã đàn chú ý. ta bước nhanh về phía tôi, tôi vô cùng kích động, chỉ thấy ta ân cần hỏi: “Có phải căn-tin tặng chậu rửa mặt cho ký túc xá của tân sinh viên hay ? Có cần giúp tay ?”

      “...... có nhãn lực, cần nữa.” tầm thường mà, đừng tưởng bộ dạng đẹp trai, hừ, tôi nhớ kỹ rồi ~ cho nên, tôi lẻ loi ở chỗ báo danh ghi danh, lĩnh đống tài liệu để trong chậu rửa mặt, ôm lấy rồi đến ký túc xá dành cho tân sinh viên.

      [ lời cuối sách: Bởi vì tôi rất oán hận ngày nhập học. Sau bốn năm, khi tôi đón tân sinh viên, tôi chỉ đón ai mang theo chậu rửa mặt. Nhưng lại tìm được tên nào cầm bốn cái chậu rửa mặt giống tôi!]

      Tôi là người cuối cùng đến phòng ký túc được phân. Quăng chậu rửa mặt lên giường, chiếm cái giường tầng gần cửa sổ. Lúc này, nữ sinh giường dưới chủ động chào hỏi tôi: “Xin chào, mình là Dư Lâm ở
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 2: HAI KẺ THÙ LỚN
      Editor: Ngân Tâm

      Ngày đầu tiên gặp mặt xảy ra chuyện thế này, bởi vậy có thể đoán được là cuộc sống bốn năm sau này của tôi rất vất vả, trầy trật. Đại học của tôi ơi, cậu là đau khổ, còn chưa nở hoa, héo tàn. Tất cả là do ông thầy giáo đáng chết bóp chết tôi trong chậu hoa rồi!

      Thầy giáo Vũ thấy khuôn mặt như đưa đám của tôi, mang bộ mặt đạo đức giả, chủ động hỏi tôi: “Sinh viên mới à?”

      “Sinh viên mới làm sao?” Giọng điệu tôi mang tính chống đối.

      “Ngày nhập học đầu tiên tốt nhỉ!” Tại sao tôi cảm thấy được!

      “Lần đầu tiên gặp sinh viên thú vị như vậy!” Lần đầu tiên gặp thầy giáo vô liêm sỉ như vậy! Tôi ra sức lườm ta, nhìn như thấy, tiếp tục : “ lúc nữa đến phòng giáo vụ, kiểm tra em có thông minh tài trí để gửi lên hiệu trưởng. Được rồi, em tên là gì?”

      cho thầy!” Tôi bốc hỏa.

      chuyện đến cửa phòng giáo vụ. ta lại dặn dò câu:“Tùy cơ ứng biến nhé!” Rồi chúng tôi tiến vào.

      Giáo viên chủ nhiệm là ông lão mặt mũi hiền lành, nhìn vẻ mặt của ông là biết ông nghe thấy tích của tôi rồi. Thầy chủ nhiệm thông cảm nhìn tôi rồi chuyển hướng thầy Vũ, “Em là sinh viên mới, về tình có thể tha thứ, tại sao cậu biết nơi đó thể câu cá mà vẫn ?”

      “Tôi câu cá ở đâu?” Thầy Vũ trợn mắt lời bịa đặt. Người nào hả? Trong tay vẫn cầm cần câu biết ? Cái thông minh tài trí của chính là giả ngu sao. Mau mau lấy sổ tay ghi lại, đây chính là bài học lên đại học quý giá bậc nhất nha!

      Thầy chủ nhiệm cũng ngừng lắc đầu. Lúc này chỉ thấy thầy Vũ xách chiếc giày kia lên, hùng hồn : “ ràng là câu giày! Thầy cũng biết là cái hồ kia làm gì có cá?” xong, lại còn nghiêng đầu nháy mắt với tôi.

      Tôi thiếu chút nữa là thở nổi, thấy tôi bơi lội trong cái hồ ngay cả cá cũng thiết sống mà cũng ngăn tôi nhảy xuống, sợ tôi sặc chết! Tôi ra sức trừng mắt nhìn ta, ánh mắt bị tôi lườm vừa văn nhìn lên. Gặp tôi bơi lội, thân là thầy giáo khuyên can thôi, lại còn biết xấu hổ lợi dụng học trò biết gì tìm giầy. Quả thực chính là cầm thú trong cầm thú. Tôi quyết định gọi ta là cầm thú rồi!

      “Chuyện của cậu đợi tí nữa lại,” Thầy chủ nhiệm bất đắc dĩ chuyển hướng sang tôi, “Vừa nãy có chuyện gì xảy ra với em vậy?” Thầy chủ nhiệm vừa hỏi như vậy, bộ óc tôi ngay lập tức chuyển động. Nếu tôi trả lởi thấy được chữ ‘Cấm’ kia, hơn nữa còn bị thầy giáo xúi giục, chẳng phải bị lan truyền thành thiếu não đần độn hay sao? Liếc mắt nhìn thấy khóe miệng cầm thú khẽ nhếch lên nhìn tôi,
      [​IMG]
      Phong Vũ YênHale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 3: GIỚI THIỆU TRƯỜNG HỌC
      Editor: Ngân Tâm

      Ngày tiếp theo phải tập hợp ở khoa Vật lý từ sớm, tôi quyết định xếp ngày hôm nay là ngày đầu tiên có cuộc sống mới. Ngày hôm qua sao, vứt ra sau . Năm nay, tổng cộng hệ nữ sinh chúng tôi được mười người. Tôi, Cổ, Dư – ba người học ngành ứng dụng quang học, còn Phạm Thải học chuyên ngành ứng dụng vật lý, thay đổi người hói đầu ban lịch sử đánh dấu thời đại mới của ‘đệ nhất nhân’! Lại còn là hệ nữ sinh, lại càng khiến cho nhiều sài lang hổ báo nhìn chằm chặp. Dĩ nhiên còn có con cóc kiêm bánh thịt bò nướng rắc vừng.

      Trong khi chờ thầy giáo chủ nhiệm của khoa, Dư Lâm với tôi, nhóm con trai ngành mình gọi tắt ba người chúng tôi là “Con ba ba”, còn nam sinh khoa phía trong lại : “Năm nay lại là năm hạn hán, trừ Phạm Thải, đám người còn lại đáng được đáp lại lần nào.” Dĩ nhiên tôi chính là người thuộc nhóm đó, đoán rằng tên cũng được xếp cuối cùng. Chao ôi, chẳng lẽ nếu làm con có gương mặt đẹp chỉ có khi biết xấu hổ mới có thể ra ngoài hay sao? [Dĩ nhiên, sau đó tôi mới phát còn có con đường nữa. Đó là phẫu thuật thẩm mỹ!]


      Sau khi tập hợp được mười phút, giáo viên năm nhất bước vào. Ngay khi tôi nhìn thấy ta, trong nháy mắt, nhiệt huyết sôi trào, bởi vì tức giận mà theo phản xạ có điều kiện đứng lên. Toàn bộ hệ nam sinh kinh ngạc nhìn về phía tôi, mà người kia sau khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, mừng rỡ. Ra khỏi cửa dẫm phải cứt trâu rồi, kẻ thù lớn nhất lại là giáo viên của tôi!

      Rất nhanh tôi ý thức được thất lễ của mình, úp úp mở mở : “Thầy giáo, thầy đến muộn rồi. Mong là sau này thầy có chút quan niệm về thời gian. Đừng làm mất thời gian của người khác. Lỗ Tấn chuyện này khác gì giết người cướp của.” Sinh viên bên dưới im lặng hàng loạt, tám phần là tự hỏi nữ sinh dũng cảm này là ai? Tôi cảm thấy xấu hổ, vội vàng ngồi xuống. mặt cầm thé vẫn giữ nụ cười hời hợt, xem ra hôm nay tâm tình ta tệ, chỉ nghe ta : “ xin lỗi, tối hôm qua tâm tình tốt, ngủ được, cũng lo lắng có người trời lạnh mà cảm cúm.” ta ngụ ý nhìn về phía tôi, tôi tức giận, hít sâu cái, cười có đau bụng ?! Cầm thú ~

      Dù sao tôi cũng có xung đột với ta, cũng thèm để ý nữa mà :“Nếu thời gian chính là tính mạng, thời gian là vàng bạc, như vậy đánh cắp thời gian của người khác chính là cầm......kẻ trộm. làm phải bị xử phạt.” Thấy ta nhíu mày nhìn về phía tôi, tôi chột dạ vì mình mà giải thích: “Lời này cũng phải là em , đây là Carnegie .”

      “À, như vậy à. Sắp xếp thời gian hợp lý chẳng khác nào tiết kiệm được thời gian. Mà tiết kiệm thời gian tương đương với kéo dài tính mạng. Cho nên, sau này tôi bố trí thời gian hợp lý cho các em. Vì thế, để tiết kiệm thời gian cho các em nên hôm nay tôi đền bù mười phút đồng hồ bị lấy cắp. Đúng rồi,‘ Sắp xếp thời gian hợp lý chẳng khác nào tiết kiệm được thời gian.’ Lời này cũng phải tôi, là Bacon .”ddlqd ta đắc ý nhìn tôi mím miệng rồi trở lại chuyện chính: “Chào mọi người! Năm trước mỗi lần đến ngày nhập học của sinh viên là tôi khó chịu, cực kỳ khó chịu, nhưng năm nay lại giống.” Cầm thú mỉm cười nhìn tôi. “Tôi tên là Vũ Thụ, là giáo viên của các em. Sau này mọi người gọi tôi là thầy Vũ là được, tôi luôn cảm thấy thầy Vũ đấu võ(*) rất hay, rất đẹp.” ta dừng lại chút, nhóm người chúng tôi đều nhìn thẳng. “Sau này mọi người nếu có vấn đề gì lớn, cứ việc trao đổi với tôi, chuyện tìm lớp trưởng là được rồi. Nhưng mà theo kinh nghiệm của tôi trong bốn năm đại học này, ngay cả có vấn đề lớn cũng đến tìm tôi.”
      (*) Thầy Vũ đấu võ: ở đây Vũ chơi chữ đồng ‘vũ đạo’(wudao). Vừa có nghĩ là thầy Vũ vừa có nghĩa là nhảy múa. ‘Vũ đạo luận võ thuật’ nên mình dịch là ‘thầy Vũ đấu võ’ nhé )

      Tôi bắt đầu lấy khăn tay lau mồ hôi, thuận tiện chùi phía dưới vì ngày hôm qua bị cảm nên chảy nước mũi. ta tiếp tục quên mình: “Các em khóa này rất hạnh phúc nha, tôi vừa đưa đón khóa học trò, các em ấy đánh giá tôi rất cao. tôi là người thể lý, lời thể tưởng tượng nổi, có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của các em ấy.” Tôi gật mạnh đầu, đàn , đàn chị, ôm cái nào ~ tôi rất hiểu mọi người! Mọi người cứ yên lòng mà thôi, trước mọi người ngã thế nào, tự nhiên có chúng tôi nối nghiệp.Mọi người thoát khỏi bể khổ rồi hãy nhân từ đốt cho chúng ta nén hương ~ khóc ~ tiếp tục lấy khăn lau nước mắt. Bạn học bình thường vẫn đờ mặt ra, [dĩ nhiên theo thường lệ, khoa chúng tôi vẫn có rất nhiều người bình thường], nhưng dường như thầy Vũ có ý định tha cho chúng tôi: “Mà đúng ra là, phải lời và việc làm của tôi thể tưởng tượng nổi mà vì
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 4: RA MẶT THAY NGƯỜI
      Editor: Ngân Tâm

      Ồn ào trở lại kí túc xá, thấy Phạm Thải lắp rèm ở chỗ mình. Mỹ nữ đúng là khác biệt, đối phó ống nhòm phải bảo vệ hai lần. Mà Cổ Họa ăn suất cơm mua từ phòng ăn, xem ra thèm quan tâm những gì mà ‘Vũ đạo’ vừa mới . Tôi hỏi Dư Lâm đâu, Phạm Thải ấy chuẩn bị công cụ phòng sói. Chỉ chốc lát, Dư lâm mang chai bia trở về, vừa để dưới giường mình vừa : “Khó tìm gạch trong trường học!”

      Tôi nhanh trí đòi Cổ Họa ăn cơm cái bánh bao: “’Vũ đạo’ , bánh bao trong phòng ăn trường học của chúng ta có thể dùng làm đạn, lấy cái phơi khô có thể sánh ngang cục gạch!”

      “Đúng rồi, tớ muốn nhanh chóng mua ống nhòm!” Tôi vừa mới đứng dậy bị Tiểu Dư gọi lại: “Đừng , căn tin vừa mới bán hết sạch ống nhòm rồi!” phải chứ, mọi người tiến hành hoạt động rình trộm và chống rình trộm cũng quá nhanh rồi.

      [ PS: Đấu tranh bằng ống nhòm kéo dài rất lâu. Đầu tiên, hai bên tấn công tỏ ra yếu kém chút nào, ngừng nâng cấp ống nhòm. Nam sinh, nữ sinh nhìn trộm lẫn nhau, tìm kiếm người đẹp cùng vóc người hoàn mỹ. Cho đến khi có ngày, tôi rình trộm nhìn mỹ nam, lại vô tình nhìn thấy tên béo ở trần che mặt, khiến tôi nổi cả da gà. Từ sau khi tên con trai che mặt ghê tởm xuất , các nữ sinh thể buông tha việc công kích, bắt đầu lui về phòng thủ. Tôi từng đề nghị, dứt khoát in mỹ nữ rèm cửa phòng ngủ. ddlqd Đói ăn bánh vẽ, ngăn cản các đợt tấn công nhưng lại bị người khác bác bỏ. Các , trừ việc in ảnh chụp của tôi, những người khác đều mực cho. Tôi từng thử treo ngày, kết quả trong tiết học ngày hôm sau, có bạn nam hỏi phòng ngủ chúng tôi ai là fan của Triệu Bản Sơn?! Cho nên vì vậy mà chiến tranh ống nhòm dần dần suy tàn, hoàn toàn chuyển thành chiến tranh phòng ngự quanh năm!]

      “322! Dưới tầng có người tìm!” Bạn phòng bên vào hô tiếng.

      “Tìm ai?” Cổ Họa ăn cơm xong nên ngẩng đầu hỏi.

      “Chưa !” Bạn xong liền .

      “Cùng xuống hay là bảo người xuống?” ràng Cổ Họa muốn gián đoạn bữa ăn. Cho nên tôi chủ động : “ là, ăn mà phải chạy tới chạy lui dễ đau bụng lắm! Cậu đừng , tớ cùng Tiểu Dư chơi đoán số quyết định ai xuống !”

      “Tốt!” Tiểu Dư lời đáp ứng, sau ba giây, tôi bại trận. Nhìn nét mặt ‘chắc chắn phải thế’ của Tiểu Dư, tôi cảm giác chơi đoán số chính là sở trường của ấy.

      Người dưới tầng là lớp phó của ngành chúng tôi. Trích theo ‘Vạn Thông’ Tiểu Dư cậu ta cũng là người ở Thiên Tân, thi vào khoa chúng tôi với thành tích rất cao. Đây là lần đầu tiên đứng gần mới thấy cậu ta rất cao, 1m80 luôn . Quả nhiên là người làm cho người ta ngưỡng mộ! Chỉ là giống Chu Hữu ở chỗ mặt có chút Đậu Thanh Xuân. chẳng lẽ đây là mốt hoá trang mới sao? Tất cả mọi người đều trang điểm thành như vậy? Chỉ nghe cậu ta :“Tôi là Vương Cát, đây là sách của ba người, đám con trai chúng tôi thuận tiện mang đến cho các cậu.” Tôi vừa mới cám ơn, cậu ta liền . Này, cần vội vã như vậy chứ, chuyện phiếm vài câu có sao. Chủ yếu là cậu , mình tôi phải xách ba cái bó sách này lên rồi.

      Cổ Họa cơm nước xong xuôi ra ngoài, tôi cùng Phạm Thải tiếp tục nghe Tiểu Dư kể chuyện bát quái, thông báo tình hình mới nhất của khoa ta. Nghe xong vài chuyện ngắn, cuối cùng Phạm Thải cũng ngồi yên, sách mới của mãi tới. Vốn muốn đến ký túc xá nam hỏi, nhưng lại cảm thấy rất xấu hổ. Điều này khiến tôi thể hiểu nổi, chuyện này có gì mà phải xấu hổ? [cả đời cũng hiểu được!] ddlqd Cho nên ta vinh dự gánh vác nhiệm vụ đến chỗ ở của nam sinh để hỏi sách thay ấy.

      Kí túc xá nam ngay sau tòa nhà của chúng tôi. Tôi nghênh ngang tiến vào, khi vào lại còn cười cái với chú quản lý. Tôi gặp Vương Cát ở tầng , sau khi hỏi, cậu ta trả lời là lớp phó để sách ở phòng 106, tôi liền gõ cửa tiến vào. Vừa vào 106 thấy tên con trai có vóc người cắt dây đèn ở giường. Cậu ta lườm tôi cái rồi tiếp tục giày vò cái dây đèn của mình, coi như có chuyện gì mà : “Tôi là Lý Băng, cậu là nam hay nữ?” MD, có thể tiếng người hay
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :