1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cuộc sống điền viên của Tình nhi

      [​IMG]
      Tác giả: Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

      Editor: Hấp Hấp


      Thế loại: Xuyên , điền văn, nhàng, hay, HE, truyện dài

      (Bạn nào muốn bộ truyện thanh thản, có chút gay cấn và chút mưu để tô điểm thêm trong cái cuộc sống nông dân bình dị cứ việc nhảy hố ạ )

      Tóm tắt nội dung:​

      Vốn là cái tết Nguyên tiêu ngon lành, ước nguyện dưới ánh trăng, mình muốn sống cuộc sống nông thôn thoải mái tự tại, ai ngờ ánh trăng lại hiểu thấu tâm nguyện của nàng, đưa nàng đến gia đình làm nông ở cổ đại, xuyên xuyên, sao lại còn xuyên thẳng đến chuồng heo. Cái gì? Phụ thân là tú tài, nhưng lại làm ra bạc, mẫu thân chỉ có thể ôm đứa mà gào khóc. Được rồi, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình, đứng sau lưng ca ca ra chủ ý, bồi dưỡng ca ca đệ đệ thành tài, đương nhiên cũng phải chọn cho bản thân người môn đăng hộ đối, vui vui vẻ vẻ cùng mình sống cuộc sống nông dân, sinh vài cái bánh bao, có việc gì ngồi đếm bạc, làm gì cũng thành đại tài chủ.

      Sơ đồ phả hệ:

      - Bên nội:

      + Tăng lão gia tử và Điền thị ( ông bà nội của nữ chủ ) sinh 2 nam 3 nữ.

      + Con cả: Tăng Thụy Khánh cưới vợ là chu thị, sinh được 2 nữ 1 nam: Tăng Tử Bình, Tăng Tử Hà (chêt yểu), Tăng Tử Toàn.

      + Con thứ hai: Tăng Thụy Tường cưới vợ Thẩm thị (cha mẹ nữ chính ) có: 4 nam 2 nữ: Tăng Tử Phúc, Tăng Tử Lộc, Tăng Tử Tình ( nữ chủ ), Tăng Tử Thọ, Tăng Tử Hỉ, Tăng Tử Vũ ( nữ )

      + Đại nữ nhi Tăng Xuân Ngọc gả cho Yến Nhân Đạt có: 5 nam 2 nữ: Đại Mao, Nhị Mao, Quế ( nữ ), Tam Mao, Quế Hoa, Tứ Mao, Ngũ Mao.

      + Nhị nữ nhi Tăng Hạ Ngọc gả cho Chu Thiên Thanh, sinh 1 nam: Chu Tề Văn.

      + Tam nữ nhi Tăng Thu Ngọc gả Chú Vân Giang sinh được 2 nam 2 nữ: Mộc Mộc, Uyển Tình, Như Tình, Lâm Lâm.

      - Bên ngoại:

      + Thẩm gia lão thái thái Hà thị (bà ngoại nữ chủ) sinh 3 nam 1 nữ.

      + Con cả Thẩm Kiến Sơn cưới vợ Hứa thị, sinh 4 nam 1 nữ

      + Con thứ hai Thẩm Kiến Thủy cưới vợ Triệu thị, sinh 3 nam 2 nữ

      + Con thứ ba Thẩm Kiến Nhân cưới vợ Tiêu thị, sinh 3 nam 1 nữ

      Cái hố này sâu lắm á, lỡ vô rồi đành chịu nha nha nha

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 21/10/15
      anhanh2909, thuhuong, saoxoay42 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Chút lộng lẫy cuối cùng

      Hôm nay là rằm tháng giêng - tết nguyên tiêu, sáng mai bắt đầu học lại, lại mấy tháng được gặp Lưu Sầm . Vừa ăn xong cơm chiều (tập tục địa phương, tết nguyên tiêu ăn hai bữa, lần thứ nhất vào 10h sáng, lần thứ hai vào 4h chiều), Tăng Tử Tình liền vội vã đến bờ sông như hẹn, biết vì sao kì về nhà nghỉ đông này nàng có cảm giác Lưu Sầm thích hợp, dám nhìn thẳng mắt nàng, như sắp xảy ra việc gì đấy khiến Tăng Tử Tình hơi khủng hoảng, biết Lưu Sầm suy nghĩ cái gì. Lần này, Tăng Tử Tình quyết định hôm nay phải bắt ra tâm , thể biết trong mấy tháng nữa được.

      Lưu Sầm đến sớm hơn, ngồi ở cạnh bờ sông, vẫn nhúc nhích nhìn cảnh, bên cạnh còn có hộp giấy lớn, ánh chiều tà lẳng lặng rơi người , hình ảnh nhu hòa như vậy làm Tử Tình thấy đơn, ánh mắt cũng chua xót. Lặng im lát, nàng lặng lẽ đến, dang hai tay ôm phía sau lưng .

      "Tình Tình, ngươi đến rồi. Lạnh ?"

      " lạnh, ta còn tưởng rằng Sầm ca ca là tượng đá chứ? Sầm ca ca, ngươi phải tượng đá hòn vọng phu, mà là hòn vọng thê." Tử Tình xong mới ý thức được lời mình có vấn đề, mặt đỏ lên. May mà Lưu Sầm lơ đễnh nên để ý.

      Tử Tình thấy vậy, liền vói bàn tay mát mẻ của mình vào cổ Lưu Sầm.

      "Lại bướng bỉnh, ngứa mông chứ gì."

      Thời niên thiếu, Tăng Tử Tình cùng Lưu Sầm là láng giềng, quan hệ hai nhà luôn tốt. Lưu Sầm lớn hơn Tử Tình bốn tuổi, Tử Tình suốt ngày theo sau Lưu Sầm gọi "Sầm ca ca, sầm ca ca", nhiều năm qua , thói quen khó sửa. Sau này, Lưu Sầm chuyển nhà tới thị trấn, vài năm sau nhà Tử Tình cũng đến đây. Đoan tình duyên này bắt đầu từ khi Tử Tình tốt nghiệp phổ thông, hai người cũng chỉ có cơ hội ở cùng nhau khi được nghỉ học, tại Lưu Sầm tốt nghiệp đại học, làm việc ở Thượng Hải, mà Tử Tình còn học tại trường cách nhà xa, còn nửa năm là tốt nghiệp.

      "Này, Tình Tình, hôm nay sầm ca ca cho ngươi thứ tốt nè."

      "A, pháo hoa, lớn quá, cho ta à? Cái này rất mắc đó." Tuy trong lòng rất vui vẻ, nhưng Tử Tình biết cái tuýt pháo lớn như vậy nhất định phải bảy tám trăm, đủ tiền ăn tháng của mình.

      " sao, ta muốn cho ngươi trải qua cái tết nguyên tiêu khó quên. Về sau, về sau..."

      "Về sau như thế nào?"

      " có gì, chờ trời tối, mặt trăng lên, sầm ca ca cho ngươi xem pháo hoa đẹp nhất."

      "Sầm ca ca, ngươi có việc giấu giếm ta ư? Có chuyện gì khó khăn sao?"

      Lưu Sầm đứng lên, kéo tay Tử Tình, " dạo quanh bờ sông với ta chút , ta ngồi hơn nửa ngày rồi."

      "Được."

      Mùa xuân phương Nam, khí có ẩm ướt dịu, mang theo mùi thơm ngát của cỏ dại, thoải mái .

      "Tình Tình còn nửa năm tốt nghiệp phải ? Ngươi từng nghĩ tới việc làm sau khi tốt nghiệp chưa?"

      "Nghĩ rồi, sau khi tốt nghiệp ta đến Thượng Hải tìm ngươi, tìm công việc, sau đó chúng ta cùng nỗ lực kiếm tiền, dành tiền, mua nhà, sống cuộc sống hạnh phúc."

      "Nha đầu ngốc, ngươi thích thành phố lớn sao?"

      "Ta thích, nhưng ngươi thích."

      "Cũng thể vì ta mà ủy khuất chính ngươi được. Ngươi cẩn thận suy nghĩ, muốn làm cái gì nhất?"

      "Ta muốn làm nhất? Ta ngươi đừng cười ta."

      "Được, cười."

      "Ta muốn xây căn nhà lớn kiểu nhà ở Bắc Kinh tại nơi non xanh nước biếc, có mảnh vườn trái cây, mảnh đất trồng rau, có cảm hứng viết văn, có cảm hứng trồng rau. Làm con sâu gạo đơn giản mà vui vẻ."

      "Ha ha, lý tưởng của ngươi nhìn đơn giản, làm lại dễ. Người mệt mỏi luôn vì cuộc sống, đánh mất bản tính, nhiều lúc còn biết bản thân muốn gì?"

      "Ta biết, ta muốn nhiều lắm. Ta chỉ là người đơn giản thôi."

      "Tình Tình, "

      "Hả?"

      "Tình Tình, ngươi là nữ tử tốt, sầm ca ca tin, ngươi nhất định sống cuộc sống ngươi muốn."

      "Nhưng đó phải thứ ngươi muốn , có phải ?"

      "Tình Tình, ta.. ta có lời muốn ."

      "Ta biết, ta cùng ngươi đến Thượng Hải , ta sợ khổ, chúng ta cùng nhau nỗ lực, về sau cuộc sống khấm khá lên, ngươi luôn ở bên cạnh, có phải ?" Tử Tình cướp lời.

      "Tình Tình, ta sao có thể nhẫn tâm như vậy? Ta làm việc rất vất vả ở Thượng Hải vài năm, nhất là hai năm đầu, đổi công việc suốt, chuyển nhà ngừng, có vài lần, ta suýt nữa buông tay, mà ta cam lòng. Mỗi lần ta sắp chịu đựng nổi, lại nghĩ đến nỗ lực nhiều năm qua, người trong nhà còn chờ ta nữa, ta lại gượng dậy. Mà công việc trong hai năm này cũng ổn định lại. Mà thôi, những chuyện này. Ý ta là, ngươi vẫn nên ở lại nơi này tốt hơn, ít nhất, nơi này có cha mẹ, có người thân. Ta muốn ngươi vất vả."

      "Nhưng nơi này có ngươi."

      "Ta…ta tìm được người thích hợp với ta, Tình Tình, xin lỗi."

      "Ý của ngươi là ta thích hợp với ngươi. Vậy vì sao tới giờ ngươi mới ? Chúng ta quen nhau phải ngày ngày hai, từ chúng ta cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy, tính tình của ta ngươi còn biết? Bây giờ mới ta thích hợp?" Tử Tình tức giận.

      "Tình Tình, ngươi biết là ta có ý này mà. Ta.. ý ta là tại ta tìm được người thích hợp với ta hơn. Trong lòng ta, ngươi luôn luôn báu vật đẹp đẽ nhất, ta muốn ngươi theo ta để chịu khổ."

      "Ha ha, quả nhiên là logic của nam nhân, , lại muốn để ta chịu khổ, rồi đuổi ta . Vậy nàng kia sao? Ngươi lại để nàng ta chịu khổ sao? Ta đoán, nàng ta cũng cho ngươi chịu khổ." Tử Tình có chút sâu cay, nếu bình thường, nàng như vậy bao giờ, ở trong lòng Lưu Sầm, nàng luôn luôn là người dịu dàng có hiểu biết.

      Đáng chết, vì sao bản thân lại lý trí như vậy, vì sao lại toạc ra , vì sao lại tàn nhẫn vạch trần bản tính xấu xa, vì sao thể lừa mình dối người? Sầm ca ca luôn luôn là tao nhã, có thư sinh, từ khi nào trở nên xa lạ đến vậy?

      biết ánh trăng lặng lẽ lên cao tự bao giờ, chiếu sáng nhè , thêm phần ấm áp, nhưng ấm áp ấy lại thể sưởi ấm cho Tử Tình. Nhiều năm sau, Tử Tình vẫn nhớ mãi đêm trăng ấm áp mà lạnh lẽo.

      Tăng Tử Tình là người dong dài, nàng cũng biết, dù là nam hay nữ, chính là , có lý do gì. Còn mới tìm đủ lý do, mà xuất bất cứ lý do nào ngọt ngào dần nhạt .

      " thôi, phải sầm ca ca muốn đốt pháo hoa sao?"

      "Tình Tình, xin lỗi. Được rồi, chúng ta đốt ."

      Khói lửa xa hoa, chói mắt mà ngắn ngủi, hình như có ai qua, mọi thứ xinh đẹp đều ngắn ngủi, ví dụ như tuổi xuân, ví dụ như tình , ví dụ như sinh mệnh, cho nên, phải biết quý trọng. Pháo hoa vừa tàn, lệ cũng ướt mặt, nụ cười đắng cay. Lưu Sầm muốn gì, nhưng lại nhịn xuống .

      "Sầm ca ca, ngươi nhất định phải hạnh phúc, bởi vì ta nhất định hạnh phúc. Ta nhất định tìm được người thích hợp với ta hơn." Tử Tình với ánh trăng.
      " cầu giàu sang phú quý, chỉ cần biết ta, trân trọng ta, bao dung ta." Câu kế tiếp, Tử Tình chỉ để trong lòng.

      "Được, cám ơn ngươi, Tình Tình, ngươi cũng nhất định phải hạnh phúc. Cho dù thế nào, ta đều nhớ đến ngươi, nhớ đêm nay." Lưu Sầm nhịn được ôm lấy Tử Tình, ôm chặt.

      "Sầm ca ca, tái kiến." Tử Tình nhàng , lệ rơi đầy mặt.

      "Tái kiến, Tình Tình. xin lỗi, xin lỗi, ta biết những lời này thể bù đắp lại vết thương trong lòng ngươi, nhưng trừ bỏ những lời này, ta biết gì thêm, ta cũng dám ngươi tha thứ. Cho nên, Tử Tình, rất xin lỗi. Tim ta cũng rất đau, là ta muốn làm tổn thương ngươi như vậy đâu." Lưu Sầm nghẹn ngào, Tử Tình nghe xong chua xót thôi.

      "Ta biết, sầm ca ca, ta trách ngươi. Ta biết trong lòng ngươi cũng vui sướng gì, chắc mấy ngày nghỉ này người luôn lo chueyenj này. ra, ta cũng biết ngươi có chuyện gì đó, ta còn tưởng rằng công việc bị sao. Chỉ ngờ, xin lỗi, làm ngươi khó xử, là ta đủ giỏi giang, cho nên thể đứng cạnh ngươi. Tái kiến, sầm ca ca." Tử Tình .

      " bậy, Tử Tình, ta cho phép ngươi như vậy, ngươi biết phải thế mà. Là ta đủ giỏi giang để cho ngươi cuốc sống như ngươi mong muốn, là ta sai."

      "Sầm ca ca, ngươi đừng như vậy. chính là , , có ai đúng ai sai, chỉ là chúng ta có duyên phận thôi. Ta đây."

      "Tái kiến, Tình Tình. , ta đưa ngươi về nhà." Lưu Sầm theo thói quen, muốn cầm tay Tử Tình.

      " cần, ta tự về cũng được, cứ vậy ." Tử Tình đút hai tay vào túi quần.

      Lưu Sầm bỗng phản ứng lại, trong lòng thở dài hơi, : "Tình Tình, đừng như vậy mà, dù sao ta vẫn là sầm ca ca của người, để ta đưa ngươi về nhà, trời tối rồi, đường an toàn, lỡ có chuyện gì, ngươi bảo ta phải làm sao? Nghe lời, theo ta về nhà."

      Tử Tình nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, nên phái sau Lưu Sầm, dừng lại tại nơi cách cổng nhà mình khoảng hơn 100 mét, lúc này, biết nhà ai bắn pháo hoa, pháo hoa ngập trời, Tử Tình ngẩng đầu nhìn pháo hoa đủ loại hình dáng, đủ xinh đẹp cũng đủ ngắn ngủi .

      Tử Tình vươn tay phải, vẫy vẫy tạm biệt. Tử Tình xem bóng lưng Lưu Sầm càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, trong lòng mặc niệm: "Tái kiến, tình của ta, tái kiến, sầm ca ca, ngươi nhớ cũng được, quên cũng được, cuộc đời này, tốt nhất là gặp lại nhau. Là ai từng ‘người nhau thể giúp nhau lúc hoạn nạn, vẫn nên lựa chọn tương vong cho giang hồ’ (ý là: chẳng thà lựa chọn từ bỏ tình cảm mãnh liệt này để đổi lấy đôi bên có được cuộc sống bình an)

      Tử Tình ngẩng đầu lại nhìn liếc mắt ánh trăng đêm nay, trong lòng thầm nguyện cầu: "Nếu ánh trăng có hiểu, xin nhớ ước nguyện đêm nay, ta tìm được cuộc sống nông thôn hạnh phúc trong lý tưởng của ta."

      Chương 2: Thân phận mới

      "Nước, nước" Tăng Tử Tình cũng biết như thế nào, như bị mộng yểm, đau đầu đau chân, cả người đều đau, còn khát nước, chẳng lẽ hôm qua hóng gió ở bờ sông nên bị cảm lạnh. đúng, mình ngồi xe bus quay về trường mà? Đợi chút, nguy rồi, bị lật xe , nhưng đây là nơi nào, giống như bệnh viện, có mùi thuốc sát trùng, lại rất thối, giống mùi chuồng heo, nhiều năm ngửi thấy. ý chí muốn sống mạnh mẽ trỗi dậy làm Tăng Tử Tình mở mắt, trời ạ, cái phòng nửa gỗ nửa gạch thấp bé, mái cỏ tranh, nhưng chung quanh có khe hở, còn có cái cửa sổ, làm bằng gỗ thô, có thủy tinh cũng có nhựa dẻo, chỉ dùng cỏ bịt kín, chắc hẳn mới chuẩn bị. Mình chắc được gia đình nào cứu rồi, nhưng hộ gia đình này cũng quá nghèo, thời buổi bây giờ mà tìm căn phòng cỏ tranh như vậy rất khó, trừ phi là chuồng heo và chuồng trâu vò. Hỏng rồi, mùi vị này phải mùi phân heo sao? Tăng Tử Tình từ từ đứng dậy, vừa mới nãy trong lòng đầy cảm kích, lúc này lại chỉ có nghiến răng nghiến lợi.

      " đưa ta đến bệnh viện thôi, lại cho ta ở căn phòng sạch , ngươi ngươi muốn ta cảm kích ngươi hay hận ngươi mới tốt đây?" Tăng Tử Tình có thói quen lải nhải. Người thân thấy vậy riết cũng quen.

      "A, quỷ quái, tay của ta, tay của ta sao lại như vậy, chân sao, xong rồi xong rồi, chân cũng như vậy, tóc, tóc, trời ạ, như cỏ khô." Phát quái lạ làm Tử Tình lập tức nhắm lại, thét chói tai. Im lặng suy tư hồi, chẳng lẽ mình xuyên ? Nếu giải thích thế nào? Nhưng chút trí nhớ của con bé này cũng có, ở đâu, triều đại gì, vì sao bị ném tới chuồng heo? Tử Tình hoàn toàn biết gì cả, nhìn quần áo rách tung toé người, vải bông cũ nát nhìn ra màu sắc, có nút áo, chỉ có mấy cái dây cột. Nhìn nơi mình nằm, mộ tầng cỏ dày mà sạch , cũng may là làm bạn với heo. Biết được mây thứ này xong, Tử Tình bắt đầu suy tư. Nếu tối hôm qua biết được bạn trai lâu năm có niềm vui mới mình thể mỉm cười chúc hạnh phúc . Nhưng, cha mẹ sao? Gia đình biết mình chết đau khổ thế nào? Nhớ đến cha mẹ và ca ca mực thương mình, có lẽ còn được gặp lại, Tăng Tử Tình khỏi đau thương, khóc thút thít, quên địa điểm, quên thời gian.

      "Tình nhi, Tình nhi, ngươi tỉnh rồi? Ngươi có khỏe ? Ta là nhị ca, nhị ca đến thăm ngươi."

      "Nhị ca? Tình nhi? Ta vẫn gọi là Tình nhi? Cái này còn được!” Tử Tình tìm tìm, bên cạnh có đoi giày vải nhắn bạc màu, Tăng Tử Tình mặc vào, tới cửa, cánh cửa bị khóa bên ngoài, xuyên qua cái khe cửa to khoảng bàn tay, nhìn thấy nam hài khoảng 6, 7 tuổi. May là ăn mặc tương đối sạch , khuôn mặt cũng coi như thanh tú, chính là quần áo cũ nát. Tóc nửa búi đỉnh đầu, nửa buông xuống dưới, như kiểu tóc phim truyền hình cổ đại, ràng phải triều Thanh.

      "Tình nhi, ngươi khỏe rồi à? tốt quá, tối hôm qua nương sinh tiểu đệ đệ, sáng sớm đại ca đến nhà cậu đưa tin. Bà cũng nhờ người báo cho phụ thân, phụ thân trở về là ngươi được ra ngoài."

      Cái gì, Tăng Tử Tình giận rung người, có cha, có nương, có huynh trưởng, tiểu hài tử như vậy lại bị nhốt trong chuồng heo tự sinh tự diệt, đây dạng người nhà gì? Tăng Tử Tình căn bản ý thức được việc tiểu hài tử phải tiếng phổ thông, nhưng nàng lại nghe hiểu.

      Mình chẳng biết cái gì, đành cố gắng tìm hiểu từ từ.

      "Nhị ca, Tình nhi khát, đói bụng nữa, ngươi lấy ít nước và thức ăn cho Tình nhi, được ?" Thanh mềm mại, cái ra giọng giống như vậy.

      "Ừ, ngươi chờ. Ta đến phòng bếp tìm xem."

      Trong khi chờ đợi, Tăng Tử Tình cẩn thận đánh giá căn phòng tranh chút, dọc theo góc tường, có mấy cái cọc gỗ được đóng xung quanh cái hố hình chữ nhật, trong hố có ba con heo béo mập ngủ. Bên kia cũng có cái hố, nhưng sâu như hố có heo nằm, cũng lớn, bên cạnh có cây cột đóng thẳng đứng, đất là đống cỏ hỗn độn, chắc là chỗ trâu bò nằm, hồi mình thấy ở nông thôn. Góc tường khác chất đầy công cụ làm nông, kề bên cạnh cửa là lớp cỏ mới được bày ra, chính là nơi Tăng Tử Tình nằm.

      "Tình nhi, đến đây, nhị ca tìm được đồ ăn rồi nè."

      Theo đó, cái chén ló vào qua khe cửa, là nước cơm, còn nóng và thơm, Tử Tình vừa nhận được nhanh chóng uống ực xuống, có biện pháp, vừa khát vừa đói, uống xong chén, "Còn có ?"

      "Có, ngươi chờ, ta tiếp."

      Chỉ chốc lát lại đưa đến, uống hết ba chén, mà ra chén cũng lớn.

      "Nhị ca, ta sợ, ngươi với nương , ta muốn về nhà."

      "Nương cũng có biện pháp nào, bà ngươi lây bệnh cho người khác. Nhị bị bệnh suốt, cũng chưa lây. Đúng là bất công. Ta còn nghe thấy nương khóc nữa, tam bà bà là do nương tức giận quá, nên tiểu đệ đệ mới chui ra sớm."

      ra là thế, …..con mẹ nó.

      "Phụ thân đâu? Phụ thân cũng cần Tình nhi sao?"

      "Phụ thân ở nhà, phụ thân mà trở về tốt rồi."

      "Sao phụ thân ở nhà vậy?"

      "Tình nhi, ngươi quên sao? Phụ thân dạy học ở nha môn huyện, hôm nay là ngày nghỉ, lát nữa phụ thân trở lại."

      May quá, thiếu chút nữa là lòi ra rồi, may nó chỉ là tiểu hài tử 6, 7 tuổi.

      "Nhị ca, ta bị bệnh gì?"

      " phải ngươi bị thủy đậu sao? Bà sợ lây cả nhà, nên bác cả và bác dâu bắt ngươi nhốt vào đây."

      Trời ơi, thế mà sống nổi sao? Đợi , bác cả, bác dâu, người thân gì mà lạ vậy trời?

      "Tiểu nhị, ngươi thăm muội muội à."

      Tiểu Nhị, tên này rất vui, ta thích.

      "Đại ca. Ngươi mau tới, muội muội khỏe lại rồi."

      " ?" Như trận gió chạy tới

      "Ông cả à, có cần kích động vậy , xét thấy ngươi thiệt tình nên ta so đo chuyện lần này với ngươi." Tăng Tử Tình lảm nhảm trong lòng.

      "Muội muội, ngươi khỏi bệnh chứ? Ngươi cho đại ca nghe, còn nơi nào thoải mái ?"

      "Còn đau đau ngứa ngứa, còn nữa, còn chút mơ hồ ( )."

      "Vậy ta nương nghe, rồi đến gặp a công(ông nội) mời lang trung bên Chu thôn xem bệnh cho muội."

      "Đại ca, ngươi mau . Có nhị ca ở với ta mà."

      Sau hồi, rốt cục Tử Tình cũng biết sơ sơ tình hình nhà này: ông bà có năm người con, ba nữ hai nam, hai con trai đều thành thân và có con, đại Xuân Ngọc gả đến yến thôn cách nhà xa, nhị Hạ Ngọc và tam Thu Ngọc còn tuổi, nhị thân thể tốt, hàng năm đều dùng thuốc. Nghe , tiền dạy học của phụ thân đều dùng để mua thuốc.

      Bác cả Tăng Thụy Khánh đến giờ chỉ có nữ nhi, mười tuổi, lớn hơn đại ca tuổi, bác cả làm việc ở cái nha môn gì gì đó trong Châu phủ, nhị ca cũng lắm, dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử. Chỉ biết là mỗi tháng bác cả đều về nhà ở vài ngày.

      Về cha mẹ của thân thể này, cha Tăng Thụy Tường cùng nương Thẩm thị, hơn nữa, tối hôm qua mới sinh tiểu đệ đệ, tổng cộng có năm đứa con, Tử Tình có hai ca hai đệ. Đại ca Tăng Tử Phúc năm nay chín tuổi, biết là đúng hay cộng thêm tuổi mụ, học vỡ lòng ở trấn , nhị ca Tử Lộc bảy tuổi, còn chưa vỡ lòng, Tăng Tử Tình vừa tròn năm tuổi, may là trùng tên trùng họ, chắc đây cũng là nguyên nhân nàng xuyên đến, còn có đệ đệ ba tuổi Tăng Tử Thọ cộng thêm Tăng Tử Hỉ mới ra đời. Chà chà, Phúc Lộc Thọ Hỉ đều có cả.

      gia đình lớn như vậy mà lại ở riêng, Tăng Tử Tình có chút bất khả tư nghị( thể nào nghĩ ra), mỗi ngày chắc rất náo nhiệt đây. Mỗi ngày gà bay chó sủa, trong lòng Tăng Tử Tình mừng thầm, cũng nhàm chán lắm, cuộc sống đơn, nàng hoàn toàn quên, cuộc sống lúc này rất gian nan, nghèo khổ.

      "Nhị ca, vì sao chúng ta ở riêng, ở riêng nương bị khinh bỉ. Tử Tình cũng bị nhốt."

      "Đại nương ngày nào chả cãi nhau muốn ở riêng, đại cha cũng vậy, nhưng ông bà đồng ý."

      Chắc là vì hai người kia, còn cần tiền thuốc men, tiền đồ cưới. Tử Tình lại lập tức phân tích vấn đề. Trời ạ, biết nhà này có bao nhiêu tình thế (ruộng đất), chắc cũng nhiều lắm. Tăng Tử Tình rốt cục nhớ tới chất lượng cuộc sống tại. Nếu biết trước điều này, hôm qua, lúc cầu nguyện dưới trăng với Lưu Sầm, ta nên cầu nguyện mình làm con đại địa chủ, ít nhất là chuyện cơm áo gạo tiền cần lo lắng.

      Lang trung chưa tới, nhưng cha thân thể này đến. Cả gia đình to đến thế mà cũng có người khác đến thăm mình, rất lạnh lùng . Cực phẩm quả nhiên là cực phẩm. Tử Tình mặc niệm.

      "Tình nhi, Tình nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng dọa phụ thân. Lần trước phụ thânvề nhà ngươi vẫn khỏe mạnh mà."

      "Phụ thân, Tình nhi có việc gì . Tình nhi muốn nương."

      "Được. Tình nhi về nhà." Tăng Thụy Tường mở cửa ra, ôm lấy Tăng Tử Tình.

      "Tình nhi, phụ thân tới chậm, để Tình nhi chịu khổ , tại phụ thân tốt, thiếu chút nữa phụ thân còn gặp được Tình nhi."

      Tăng Tử Tình cảm thấy mặt mình ươn ướt, người đời thường nam nhân đổ máu để lệ, xem ra lão cha sợ nữ nhi mất. Nhưng lại biết, người đó mất rồi, nhưng Tăng Tử Tình nghĩ, nàng làm nữ nhi tốt hơn.
      Đoạn tả căn nhà sao ta mù mịt u ám thế này hả trời, chính mình đọc còn thấy điên huống chi độc giả, mong các bạn thông cảm nha

      Chương 3: Lại thấy ánh mặt trời

      Tăng Tử Tình cùng lão cha ra khỏi phòng cỏ tranh, thiếu niên mặc đồ dài, đầu quấn khăn, mang theo hai lão nhân đến.

      "Cha" Tăng Thụy Tường cúi đầu chào. Tăng Tử Tình mới biết đây là ông nội, theo lý mà chỉ khoảng năm mươi tuổi, người cổ đại kết hôn sớm mà! Nhưng lại làm việc nặng nhọc, nên nhìn như sáu mươi. Tăng Tử Tình nhìn lão cha, may mắn, vóc người tuy rằng cao, chỉ hơn 1m6, nhưng khí chất phong độ của người trí thức, Tử Tình rất thích, mặc áo dài lại càng tôn lên nho nhã.

      "Chu lang trung, phiền ngươi chuẩn đoán cho nữ nhi của ta."

      "Tăng tú tài khách khí."

      Tử Tình lặng lẽ đánh giá người gọi là Chu lang trung, thoạt nhìn còn già hơn cả ông nội, hơn nữa, nàng nhìn thế nào cũng thấy giống nông dân hơn là thầy thuốc. Nhưng quần áo có mụn vá, áo ngắn, hai mắt rất sáng.

      "Tiểu nha đầu, vươn tay ra."

      Tử Tình biết nên xưng hô như thế nào, sợ lòi ra, đành phải làm bộ sợ hãi, dựa vào người cha, vươn tay ra.

      Chuẩn mạch, lại sờ sờ trán, còn cẩn thận nhìn xem cánh tay, mặt và cổ Tử Tình, sau đó thở dài nhõm hơi.

      "Đứa này mạng lớn, có việc gì, thủy đậu có thể còn mọc, nhưng sốt nữa, lây cho người khác ."

      Mọi người vừa nghe, lộ ra sắc mặt vui mừng, hay cả a công luôn nghiêm túc cũng dịu lại ít.

      "Ha ha, tốt, muội muội có việc gì , đại ca chăm sóc tốt cho ngươi, đại ca xin lỗi."

      "Đại ca, muội muội trách ngươi. Phụ thân, Tình nhi rất sợ. Ô…ô…" Tiểu hài tử mà, lúc này rơi nước mắt bao giờ mới rơi đây, phải khiến a công có chút áy náy, kiếm chút ít lợi. Tốt nhất là làm lão cha tức giận, muốn ở riêng.

      "Được rồi, đừng đứng đây nữa, vô nhà thôi." A công lên tiếng .

      Đoàn người vào căn nhà ở đối diện với nhà tranh, Tử Tình phát nơi này nhà sát nhau, ngăn cách, cũng có sân, phòng tương đối cũ nát, tường chỉ cao mét, còn dùng đất sét làm nên, đúng là nguyên liệu xây nhà phổ biến ở nông thôn nghèo, nung, đương nhiên cần nhiều tiền. Còn mặt tường xài chung với hàng xóm, cái may chính là mái bằng ngói.

      vào là sảnh lớn, hơn hai mươi mét vuông, gian đầu tiên bên trái ràng là phòng bếp, cửa cũng tường, có phụ nữ sắp ba mươi tuổi bận rộn chuyện nấu nướng, thấy nhiều người vào, liền chạy ra đón.

      Đại ca nhị ca đều kêu tiếng "Đại nương" (Bác ), Tăng Tử Tình biết đây là đại nương Chu thị, đành phải nghe lời kêu tiếng, nhưng trong nội tâm nàng lại tình nguyện lắm.

      "Dâu cả à, Chu lang trung bảo Tiểu Tình khỏi rồi, lây cho người khác . Hôm nay trở về nhà. Ngươi làm chút gì cho nó ăn. Chắc nó cũng đói bụng lắm rồi." Tăng lão gia tử .

      Chu thị đáp ứng tiếng, bảo Tử Tình theo mình.

      "Chu lang trung, mời bên này, đến đây bắt mạch cho nhị nha đầu nhà ta. Phúc nhi, gọi nhị ra đây."

      Tăng Tử Tình thấy bọn họ ngồi quanh cái bàn tròn lớn ở đại sảnh, đại ca Tử Phúc vào gian phòng cách vách phòng bếp. Phòng khách ở chính giữa, hai bên có hai gian phòng khác đối xứng nhau, ở đó có bàn dài, bàn thờ, bình hoa, lư hương, Tử Tình nhìn lướt qua, liền theo Chu thị vào phòng bếp.

      "Này, để đại nương lấy cho ngươi, người tới lấy cái bát này ."

      "Đại nương, lang trung ta khỏi bệnh rồi, lây cho người khác."

      "Ta mặc kệ, ngươi phải nghe đại nương , nếu ta cho ngươi ăn cơm."

      Tử Tình thấy đại nương cầm chén đặt dàn bếp, đành tự mình bưng lấy. Vẫn là chút cháo loãng như nước cơm, cháo lạnh. Cái bát lại bị sứt mẻ góc. Thôi, đành chấp nhận.

      "Đại nương, có nước ấm ? Ta muốn tắm."

      "Tắm cái gì mà tắm, Bình tỷ của người còn nhặt củi núi kìa, đến giờ này vẫn chưa trở về. Đáng thương cho cục cưng nữ nhi của ta, nó và nương của nó đều số khổ giống nhau, từ bị bắt hầu hạ cả cái gia đình lớn thế này."

      Xong rồi, bắt đầu lải nhải. Tử Tình cẩn thận đánh giá đại nương. Là người phụ nữ nông thôn rất bình thường, chỗ nào xuất sắc, tóc búi đơn giản, cắm cây trâm ngã sang màu đen, nhưng Tử Tình thấy, đại nương béo, có cảm giác ăn đói ăn no gì. Quần áo tương đối cũ, có mụn vá, vải bông màu lam, quần đen, rất sạch , nhìn là biết đây là người tương đối khó chơi. biết vì sao lại chỉ có đứa con.

      "Đại nương, nhị thế nào rồi?" Vẫn là đổi đề tài .

      "Hừ, có thể như thế nào nữa? Còn phải bệnh cũ à. Bao nhiêu bạc đều dùng để mua thuốc uống, còn nuôi tới khi nào nữa? Chỉ thương cho ta và đại bá của ngươi, mệt chết mệt sống còn được xài số tiền nhiều như vậy."

      Đề tài này có vẻ tốt, vì nàng muốn biết những tin tức hữu dụng Tử Tình phủi tay lâu rồi. Vậy là tất cả mọi người đều ở đây! Trừ cái phòng bếp này, còn ba gian phòng ở, vừa rồi đại ca mới kêu nhị ở căn phòng cách vách, chắc là phòng của nhị cùng tiểu . Còn hai gian, ông bà chắc chắn gian, đại cha đại nương cũng gian. Bình tỷ cũng , đại cha mà ở nhà chắc chắn nàng ta thể ngủ chung với cha mẹ. Mấu chốt của vấn đề là cả nhà Tử Tình ở nơi nào? Chắc là còn phòng ở khác. Mà kể cũng lạ, tuy Tử Tình có trí nhớ của thân thể này, nhưng giọng lại giống ở đây.

      "Đại nương, nương của ta đâu rồi?"

      "Nương ngươi lại sinh nam hài vào tối hôm qua, người ta số tốt có khác. Nhiều con nhiều cái."

      "Đại nương, ngài đừng sốt ruột, ngài cũng là người số tốt."

      "Xú nha đầu, hết bệnh rồi lại miệng ngọt hơn trước kia. , con nít con nôi biết cái gì. Tìm nương của ngươi ."

      "Đại nương, bà và tiểu đâu?"

      "Bà trồng rau, còn tiểu ở trong phòng thêu hoa cùng ngươi nhị cũng ngồi chơi với Tú ở phía sau. Mà sao hôm nay ngươi hỏi nhiều thế? , ta còn phải chuẩn bị cơm chiều cho cả nhà, đâu có thời gian rãnh chuyện với ngươi. Bảo nhị ca của ngươi, lát nữa tới đây nhóm lửa giúp ta."

      Phía sau chắc còn căn nhà, gia đình lớn như vậy, lại ai nhớ tới nương Tử Tình nương vừa sinh đứa , cần người chăm sóc. Phụ nữ nông thôn ở cổ đại quả nhiên là mệnh khổ . Tử Tình đau lòng thay cho lão nương.

      Cứ như vậy bị hoài nghi, Tử Tình ra, người ở đại sảnh vẫn chưa giải tán, lang trung còn chưa , chuyện thời tiết, thu hoạch với a công, bên cạnh có thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, dáng vẻ gầy yếu, mặt mệt mỏi, mặc bộ áo bông hồng nhạt, kiểu tóc gì Tử Tình thể diễn tả nổi, đầu cột sợi dây vải màu đỏ. Đây là kiểu tóc của thiếu nữ chưa chồng nhỉ.

      "Tử Tình, nghe ngươi khỏe rồi, lại đây với nhị ."

      "Nhị khỏe hơn ?"

      "Nhị tốt hơn nhiều, Tình Tình hiểu chuyện. Lại đây, nhị chải tóc cho ngươi."

      " cần, nhị , ta muốn với đại ca và nhị ca tìm nương." Chủ yếu là muốn tìm nước ấm tắm rửa, khó chịu.

      " thôi, tiểu muội, ca ca dẫn ngươi . Chu lang trung, ta dẫn muội muội trước, cám ơn ngươi xem bệnh cho tiểu muội." Người đọc sách quả khác hẳn.

      Tử Phúc nắm bàn tay bé của Tử Tình, Tử Lộc cũng tạm biệt Chu lang trung rồi theo, từ cửa sau ra, quả nhiên còn có căn nhà, vào, bố cục cũng khác căn nhà đằng trước là mấy. Vừa nhìn lên tường, Tử Tình giật nảy mình, tường có vài bộ da thú. Tử Phúc cũng tiến về phía bốn phòng ở, mà trực tiếp thẳng đến cửa sau, nguyên lai còn có cái phòng khách riêng , dùng ván gỗ ngăn cách thành gian phòng ở, ở giữa còn có mảnh đất , gọi đây là hành lang thích hợp hơn.

      ra ngoài phòng khách riêng cái bậc thềm là phòng được ngăn bởi tấm ván, cũng . Tử Phúc đẩy cửa vào, trong phòng hơi u, cũng có cửa sổ, còn có mùi lạ. Tử Tình cau mày, trong lòng vui. Lúc nhìn đến phía sau cửa gỗ là nơi vệ sinh, nàng bỗng thấy nhiệt tình và khao khát về tương lai giảm sút nghiêm trọng.

      Đáng chết, vì sao vậy chứ? Chẳng qua chỉ muốn sống cuộc sống nông thôn, đâu cần phải ném mình tới nơi quỷ quái này, để tôi luyện chắc? Lúc này muốn tương vong cho giang hồ cũng được mà (hi sinh để hạnh phúc).

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Người thân mới quen

      "Đại ca, nhị ca, tỷ, ô…ô…" bé củ cải (ý chỉ những đứa bé) chạy tới, nhìn Tử Phúc, Tử Lộc và Tử Tình, vui mừng mà khóc òa lên.

      "Tiểu tam ngoan, nín khóc."

      "Ha ha, tiểu tam, ha ha." Tử Tình nhịn được, lại thấy ánh mắt nghi ngờ của đại ca: "Tình nhi vui quá, vui vì gặp lại tam đệ ý mà." Nhịn cười vất vả, mà khí này thích hợp để cười to. (Tiểu Tam = người thứ 3 = tình nhân của người có vợ hoặc có chồng).

      "Tình nhi, Tình nhi, lại đây với nương nào."

      "Nương, Tình nhi có việc gì , nương đừng lo lắng." Tử Tình đến đầu giường, dám nắm tay nương, sợ vi khuẩn truyền qua. Lão nương Thẩm thị khác với đại nương, thân thể gầy . Tử Tình thích lão nương dịu dàng hào phóng, cho nên nhanh chóng tiếp nhận.

      " có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi, ông trời phù hộ. Cám ơn bồ tát. Đều do nương, để Tình nhi chịu khổ. Để nương ôm nào, nữ nhi gầy rồi."

      " có, Tình nhi cũng nhớ nương, nương, Tình nhi bẩn, ngươi đừng ôm. Tiểu đệ đệ đâu? Ta nhìn xem." giường, có bé sơ sinh được quấn vải thô, làn da nhăn nhăn , trắng trắng , ánh mắt nhắm lại. Tử Tình thấy mình rất bẩn vì mới chui ra từ chuồng heo, dám sờ sờ bé sơ sinh.

      "Đúng rồi, Phúc nhi, ngươi đến với bác chồng tiếng, xách thùng nước, nấu nước ở đó để muội muội ngươi tắm rửa. Mấy ngày nay nhà bọn họ ít người, nhanh , nếu họ trở về hết phiền họ lắm."

      Tử Phúc đáp ứng, muốn , trước khi gọi Tử Lộc: "Tiểu nhị, lấy quần áo muội muội rồi theo ca ca nhóm lửa."

      "Nhóm lửa, đúng rồi, đại nương bảo nhị ca nhóm lửa đó." Chút nữa là quên rồi.

      "Tiểu nhị, tìm quần áo xong rồi . Đừng bướng bỉnh khiến đại nương tức giận."

      Tử Phúc nắm tay Tử Tình ra ngoài, đến đến nhà gỗ vừa rồi nhìn thấy, tường đều làm bằng tấm ván gỗ, phía tay trái bậc thềm là cái chuồng heo, phía phải chất đống đồ vật lung tung, tiếp về phía trước là 2 cái cửa liền nhau, phòng này có dện tích , ngăn làm 2 bộ phận.

      "Bác chồng, ngươi ở đâu vậy?" Tử Phúc mang nàng vào cửa thứ nhất, là phòng bếp, bên trong có bà lão tóc bạc ngồi ghế.

      "Là Tử Phúc à, Tử Tình hết bệnh chưa?"

      " đỡ rồi, cám ơn bác chồng hỏi thăm. Nương bảo ta tới tìm bác chồng nấu chút nước ấm cho Tình Tình tắm rửa. Lát nữa ta giúp bác chồng nấu nước."

      "Nấu rồi còn để con bé tắm rửa. Tắm ở phòng bên cạnh. Vừa vặn có người."

      "Cám ơn bác chồng."

      Vì thế, khoảng giờ sau, Tử Tình rốt cục ở trong cái thùng gỗ bắt đầu nghiệp làm sạch bản thân, tóc Tử Phúc gội giùm, lúc tắm thân thể Tử Tình nhất quyết cho đại ca hỗ trợ . Đùa cái gì chứ, tư tưởng nàng vẫn là người trưởng thành mà.

      Thay quần áo sạch , cũng đều là mụn vá, Tử Lộc tìm đến, là sắp ăn cơm. Tử Phúc và Tử Lộc đổ nước . Tử Phúc rất tự nhiên cầm khăn lông giúp Tử Tình lau tóc, lại dùng lược chải chuốt, búi lên. Tử Tình thấy thuận tay như vậy, chắc thường xuyên giúp đệ đệ muội muội chải tóc rồi,con nhà nghèo thường trưởng thành sớm.

      Tăng Tử Tình cố gắng tuân thủ quy tắc nhìn nhiều làm ít, nếu bị lộ còn gì chơi nữa, mà chỉ sợ đến lúc đó cũng phải là chơi nữa.

      Tử Phúc tới chỗ Thẩm thị tiếng, mang theo tiểu tam ra. Có thể là vì ở nông thôn, mà chỗ ở cũng quá , nên có chuyện nam mâm nữ mâm dưới. Ông bà ngồi ghế , bà Điền thị khoảng năm mươi tuổi, thoạt nhìn còn tương đối tuổi trẻ, làm việc nhiều như ông nội. Bên cạnh nhị thiếu nữ khoảng mười hai mười ba tuổi, chắc là tiểu , bên cạnh đại nương là bé búi tóc, chắc là đường tỷ, vừa thấy tiểu biết đây là người thông minh lanh lợi, bộ dạng cũng coi như xinh đẹp, vả lại ở nông thôn nên rất được nuông chiều. Đường tỷ giống mẫu thân của nàng, dáng người béo mập.

      "Tiểu nhị đem cơm cho nương ngươi trước , Phúc nhi ngồi cạnh cha ngươi." Lão gia tử lên tiếng. Cháu đích tôn vẫn hơn người mà.

      "Tử Tình, ngươi dắt tiểu tam đến phòng bếp ăn . Đại nương bày đồ ăn cho các ngươi rồi." Chu thị .

      Mẹ nó, chưa kịp ăn bị đuổi , trong lòng Tử Tình tràn ngập oán hận, ánh mắt nhìn về phía cha mình.

      "Tình nhi ngoan, ngươi dẫn đệ đệ , coi đệ đệ cho tốt nhé. Ăn xong về chỗ nương." Tăng Thụy Tường xoay người dỗ Tử Tình.

      Chắc phải vì chuyện nàng bị bệnh mà đuổi, mà là nàng và tiểu tam luôn ăn ở nhà bếp, nếu tiểu tam cũng tự giác cầm bát cơm của nó. Tử Tình vâng dạ, cầm cái bát cơm mẻ. May là có nửa cơm khô, kiếp trước Tử Tình rất ghét ăn thực phẩm làm bằng mỳ. người được chén , còn có chút rau dưa. Tử Tình chăm lo cho Tử Thọ ăn xong, lặng lẽ hỏi Tử Thọ, "Tiểu tam, ngươi ăn no ? Còn muốn ăn thêm cơm ?"

      "Tỷ, khôn phải ai cũng chỉ được ăn chén thôi sao? thể ăn thêm, ngươi quên rồi à?"

      "Tỷ quên, tỷ muốn trộm cho ngươi thêm chút. Suỵt, đừng cho người khác." Tiểu hài tử vẫn dễ gat nhất.

      Quét sạch đồ ăn, Tử Tình nhìn lén vòng, có gì để lấy, giống ở phương bắc, có cái bánh bao hay bánh nướng cất giấu, sợ đói.

      "Thưa ông bà, ta và đệ đệ ăn xong rồi, chúng ta trước." Người nhà rất đông, thể đều chào tất cả, nếu chào lượt chắc cũng ngất vì khát và mõi miệng quá, thế nên Tử Tình chọn người quan trọng nhất.

      Mới vừa đến cửa phòng Thẩm thị, nhìn thấy Tăng lão thái thái chống gậy, vẫy vẫy tay. Tử Tình vội vàng chạy tới.

      "Bác chồng, cần ta giúp gì sao?" Đối này người bác chồng này, Tử Tình vẫn có chút tình cảm.

      " cần, Tử Tình, bác chồng cho ngươi thứ này."

      Xem ra Tăng lão thái thái đối xử với chủ nhân thân thể này tệ, Tử Tình theo bà vào phòng bếp, trong nồi có chén trứng luộc, còn rắc chút hành, rất thơm.

      "Nhanh ăn , bệnh mới khỏi phải bồi bổ, bác chồng biết ngươi ăn toàn đồ bình thường. Mà ngay cả nương ngươi vừa sinh đứa cũng ăn được thứ gì để bồi bổ cả."

      Tử Tình nghe xong, ánh mắt nóng lên, nàng ngẩng đầu, cười ngọt ngào.

      "Bác chồng, cám ơn ngươi, ngươi tốt. Ta có thể đem bát trứng gà này để nương ăn ?"

      "Tử Tình hiểu chuyện. , đừng cho người khác."

      "Dạ, lát nữa ta đem chén lại cho người."

      Tử Tình cẩn thận bưng bát trứng gà đưa đến cạnh giường Thẩm thị, để Thẩm thị ăn lúc còn nóng.

      "Ở đâu ra vậy? Sáng sớm nay bà của ngươi đưa cái rồi mà!" Nghe ý lão nương mới ăn được cái trứng. Canh gà cũng có để uống.

      "Bác chồng cho, nương nhanh ăn . Nếu tiểu đệ đệ có sữa uống."

      "Đứa này, nghe ai vậy? Con nít được nghe lén người lớn chuyện."

      " có, hồi nãy bác chồng . Tình nhi nghe lén. Nương, ngươi ăn nhanh , nguội ăn tốt đâu."

      "Biết rồi, thưa bà quản gia ."

      "Nương, ngươi xem ngươi kìa."

      "Được rồi, , Tình nhi ngoan. Cầm chén trả bác chồng ."

      Tử Tình cầm chén qua, thuận tiện lấy chút nước rửa sạch. Tử Tình cảm thấy hơi kỳ quái, bác chồng chắc là tỷ tỷ của ông nội, mà sao bà ở nơi này? Hơn nữa, chân cẳng bà bất tiện mà ai chăm sóc, mà nhìn quần áo bà có điều kiện kinh tế khấm khá hơn ông nội.

      "Bác chồng, sao người ở mình vậy? Người đâu cả rồi?"

      "Tú của ngươi biết chạy chơi chỗ nào rồi, còn tiểu cữu nương chắc ngày mai mới trở về."

      Tiểu cữu nương cùng bác chồng có quan hệ gì? Lại dám hỏi. Thấy da thú tường, nhà này tất nhiên làm nghề săn thú, phòng tắm có tấm gỗ rất dài, nhà bác điều kiện tệ. Phải nhanh về hỏi nhị ca mới được, cái gì cũng biết rất dễ lộ?

      "Tử Tình, ngươi ăn no chưa? Bác chồng còn bánh nướng, bác chồng lấy cho ngươi cái, ngươi đói bụng liền ăn. À, lấy 3 cái , nếu họ trở lại bác chồng thể cho ngươi được, lại làm bọn họ ăn giòi." (ý chỉ hưu vượn) Ha ha, là bánh nướng. thế sợ đói bụng nữa.

      "Bác chồng, ngươi tốt với Tình Tình quá, về sau Tình Tình cũng đối xử tốt với bác chồng."

      "Được, bác chồng chờ. Đại bá của bác chồng vừa qua đời, nên ta mới khổ sở thế này."

      Tình huống gì vậy? Cả gia đình bọn họ đều vội vàng chịu tang, liền để lại mình Tú ở nhà chăm sóc bà.

      ....

      Trời ạ, đêm dài, mà lại có TV, có máy tính, phải giải trí thế nào đây? Chắc là vì tiết kiệm nên đèn dầu cũng thắp. Thôi tìm nhị ca hóng hớt vậy.

      Chương 5: Luận bàn chuyện ở riêng

      Trở lại phòng Thẩm thị, trong phòng đốt ngọn đèn , Tăng Thụy Tường và bọn Tử Phúc đều ở. Ánh mắt Thẩm thị hồng hồng, như vừa khóc, Tử Phúc, Tử Lộc mân miệng, vui, chỉ có tiểu tam trợn tròn mắt hiểu.

      "Tình nhi, đến cạnh phụ thân nào, cục cưng nữ nhi của ta chịu khổ rồi." Tăng Thụy Tường vừa lời này, nước mắt Thẩm thị lại ào ào chảy ra.

      "Đúng là bắt nạt người khác, ngay cả đứa cũng tha. Sống thế này sống làm gì? Ô…ô…, ở riêng . Mang theo đứa , dù khổ dù sướng ta cũng chịu, ta ở cữ, đừng tới gà mái, ngay cả trứng gà cũng muốn cho, bọn chẳng được ăn miếng nào nên hồn."

      "Ở riêng mà ta có bên cạnh ngươi, nữ nhân mang theo năm đứa , rất cực khổ, với lại ngươi tưởng nhà đại ca muốn sao? Bọn họ còn muốn ở riêng hơn chúng ta, là cha đồng ý thôi. Muốn ở riêng, mười tám lượng bạc ta làm ra họ chỉ cho chúng ta giữ tám lượng là may rồi. Phúc nhi cnf phải đến trường, hai năm nữa Lộc nhi cũng lớn. Ở chung khó, mà ở riêng cũng khó."

      "Tốt xấu gì khi ở riêng vẫn có chút tiền, năm tiêu pha cũng bao nhiêu, còn cứ ở chung thế này cắc ta cũng được thấy, còn suốt ngày trách mắng, phải ghét chúng ta sinh nhiều con à? Mà ở riêng, chỉ với hai gian phòng này, đứa càng lúc càng lớn, ở đâu? Ta muốn dành tiền mua mộ căn nhà."

      "Ha ha, chí hướng . Phúc nhi, con là người đọc sách hiểu lẽ, con xem, ở riêng hay ở chung?" Lão cha rất dân chủ.

      "Phụ thân, con cũng cảm thấy nên phân nhà ra, con ở nhà chăm sóc đệ đệ muội muội, tan học con về nhà cũng có thể làm chút việc nông." Tử Phúc .

      "Còn con nữa, con nhóm lửa, nhặt củi, còn có thể chăm sóc đệ đệ muội muội." Tử Lộc cũng vội vàng biểu đạt ý nghĩ của chính mình, sợ lão cha hỏi .

      Tử Tình đương nhiên thể yếu thế: "Phụ thân, Tình nhi cắt cỏ cho heo, giúp nương nuôi heo nuôi gà, còn nuôi vịt, nuỗi ngỗng trắng lớn nữa."

      "Ha ha ha, Tình nhi biết ít à nha, sao con lại muốn nuôi gà nuôi vịt? Con muốn ăn trứng gà sao?" Tăng Thụy Tường cuối cùng cũng mỉm cười.

      "Cho nương ăn, đệ đệ ăn, cả nhà đều ăn." Tử Tình tiếp tục giả ngây thơ.

      Ngay cả Tử Phúc, Tử Lộc cũng bị chọc cười , khí thoải mái lên nhiều.

      "Tốt, Tình nhi rất thương nương. Các con đều là con ngoan của nương, nương có các con, đời này, khổ cũng chịu." Thẩm thị ôm chầm lấy Tử Tình, .

      " khổ, chúng ta càng ngày càng tốt. Nương yên tâm. Con nhất định đọc sách tốt, chúng ta có cuộc sống ấm no." Tử Phúc .

      "Nhưng…, nương, con làm cái gì bây giờ, tiểu tam làm gì đây?" Tiểu tam nhăn nhúm mặt mày.

      "Ha ha, tiểu tam, ngươi có thể chờ đệ đệ trưởng thành rồi dẫn đệ đệ chơi này." Tử Tình đậu .

      "À, vậy ta phải mau lớn mới được." Tử Thọ cau mày .

      Người trong phòng đều bị tiểu tam chọc cười, đây mới là gia đình ấm áp. Tăng Tử Tình hạ quyết tâm, nhất định phải bảo vệ tình cảm này. Gia đình nghèo hèn lo trăm chuyện, việc hàng đầu là phải thoát khỏi cảnh nghèo khó, làm giàu.

      "Được, chuyện ở riêng, các con đừng lung tung bên ngoài, cha xử lý, nhớ kỹ ? Phúc nhi, đến đây, phụ thân xem con học gì trong mấy ngày qua. Lộc nhi, con dẫn muội muội ngủ trước ."

      "Nương, bác chồng cho ba cái bánh nướng, nương cất , khi nào đói bụng ăn." Tử Tình nhớ tới trong tay mình có ba cái bánh nướng.

      "Nương đói bụng, các ngươi chia nhau mà ăn ."

      "Vậy cất khi nào đói bụng lại ăn." Tử Tình đưa bánh.

      "Con ngoan, vậy cho nương cái, còn các con ăn hai cái ."

      "Được rồi, chúng con chia nhau cái, nương cùng phụ thân cái, còn cái để dành cho nương. Như vậy ." Tử Tình .

      "Được, nghe bà quản gia Tình Tình." Thẩm thị cười.

      "Nương lại chê cười Tình nhi."

      "Được rồi, cười."

      Vì thế, ở dưới ngọn đèn mờ nhạt, nhà lẳng lặng hưởng thụ hai cái bánh nướng, mang đến hạnh phúc. Mà bánh nướng này, phần bên ngoài có mè vừng, bên trong còn có chút ngọt, Tử Tình thấy nó còn ngon hơn bánh trung thu kiếp trước.

      Tử Lộc dẫn Tử Tình ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy thiếu nữ mười hai mười ba tuổi bưng ngọn đèn đứng ở đại sảnh chuyện cùng bác chồng Tăng lão thái thái. Như muốn đưa lão thái thái vào nhà.

      "Tử Tình, ngươi ra ngoài rồi. Hết bệnh chưa? Để Tú nhìn xem. Hôm nay rửa mặt sạch, Bình tỷ của ngươi còn chưa ngủ, nếu hôm nay ngươi ngủ với ta . Dù sao ta ở có mình."

      " ra ta và đường tỷ ngủ cùng nhau." trong lòng Tử Tình mặc niệm, biết là, ở cái phòng khác, đường tỷ Tử Bình chuyện với Chu thị: "Nương, con ngủ với nó đâu, bẩn muốn chết, nó ngủ với heo, vừa bẩn vừa thối, con ngủ với nó đâu." Tử Bình lắc lắc thân mình, cầu xin Chu thị.

      "Nương thấy nó tắm rồi, còn tắm rất sạch , hơn nữa, lang trung nó hết bệnh rồi mà. Nương thấy có việc gì đâu." Chu thị .

      "Ai biết thế nào được, dù sao cha cũng ở nhà, hôm nay con ngủ với nương nhé."

      "Được rồi, quỷ này. Vậy con với nó tiếng . Bảo nó ngủ chung với mấy ca ca của nó, đừng làm bẩn giường chúng ta." Chu thị nghĩ nghĩ.

      Vì thế, Tăng Tử Tình và Tử Lộc vẫn trở lại phòng nhà mình, Tử Lộc đốt sáng ngọn đèn trong phòng lên, trong phòng có cái giá sách, xem ra là đồ Tăng Thụy Tường dùng, còn có cái bàn gỗ, cái giường, giường được dùng tấm ván gỗ đóng lại, có hai cái ghế, góc xó còn có cái thùng gỗ. Tử Tình cởi áo bông quần bông bên ngoài, bên trong còn có đồ dài mỏng, chui vào ổ chăn, Tử Tình cảm giác nằm lên nghe xót xót, ra phía dưới trải lớp cỏ dày, xem ra tác dụng của lớp cỏ vẫn rất lớn .

      Sau hồi vòng vo, Tử Tình cũng hiểu được tình huống mà bác chồng: Nhà lão cái thôn cách nơi này hơn mười lí, gần nhà bà ngoại. Chồng lão họ Tiêu, là thợ săn, cưới bác chồng liền ở rể nơi này, trấn này gọi là Ngô Đồng trấn, tuy nhưng gần Châu phủ. Bác chồng sinh rất nhiều con, nhưng lại là bốn nữ nhi, nữ nhi ít nhất cũng có con rồi, đại nữ nhi gả cho tiểu cậu ( (bên ngoại) của Tử Tình, tiểu cậu làm việc gì đó ở Lâm huyện thị trấn, đem gia đình đều chuyển . Tiểu cữu nương (vợ của tiểu cậu) mở tiệm bánh nướng ở đấy. Bởi vì bác chồng sinh được con trai, cho nên chồng bà cưới thêm vợ nữa tên là Bành thị, người này sinh ban am ba nữ, khuê nữ đều xuất giá, con lớn nhất và con thứ hai đều đến tuổi làm mai, chồng bà bị bệnh mà chết được thời gian, lần này bọn họ hồi hương xây mộ vì gần đến đông chí ( tiết đông chí là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22 tháng 12). Theo phong tục địa phương, người chết mới an tang được lập bia mộ ngay lập tức lập, mà phải lập khi đông chí của năm đó về, nếu chết sau ngày đông chí đến đông chí năm sau mới được xây mộ.

      Đau đầu quá, gia đình phức tạp. Tử Tình trước khi ngủ còn mơ mơ màng màng chuyện nhất định phải chuyển ra ngoài ở riêng.

      tiểu cậu = cậu út


      Chương 6: Đông chí đến

      Ngày thứ hai, khi Tăng Tử Tình tỉnh lại giường chỉ còn mình nàng, giấc ngủ này ngon cực kì, Tử Tình mặc xong quần áo, tới chỗ Thẩm thị. Thẩm thị ngồi ở đầu giường ăn điểm tâm, may là có cái trứng luộc.

      "Tình nhi tỉnh rồi à, con ngủ có ngon ?"

      "Ngon ạ, nương, ca ca đâu rồi?"

      "Đại ca con hôm nay được nghỉ học, chắc lát nữa nó với nhị ca và Bình tỷ lên núi nhặt ít củi, con ăn điểm tâm rồi dắt Tiểu Tam chơi nhé."

      "Dạ, vậy con cơm ." Sờ sờ khuôn mặt nhăn nhăn của tiểu Tứ, "Tiểu tứ ngoan, tỷ tỷ đây."

      đến phòng trước, cả nhà đều ăn xong rồi, tiểu Thu Ngọc giúp Chu thị thu dọn bát đũa bàn, Tăng lão gia tử và Tăng Thụy Tường thương lượng chuyện tế tổ vào ngày mai. Bà Điền thị và nhị Hạ Ngọc lại thầm to chuyện gì đó, Tử Phúc mặc bộ đồ cũ gọn gàng, chuẩn bị cùng bọn Tử Bình ra ngoài nhặt củi, nghe tiếng động hình như có ít người chờ ở ngoài cửa. Tử Thọ còn ngồi ăn ở phòng bếp, may là có người để dành cơm cho Tử Tình.

      "Tiểu tam, ăn xong tỷ tỷ mang ngươi chơi, trời hôm nay ấm áp."

      Ban ngày, Tăng Tử Tình làm bạn với Tăng Tử Thọ, hiểu hoàn cảnh xung quanh. Trước nhà ông bà có con đường đất sỏi đá, hai bên đều có nhà ở, trải dài cả hơn mấy trăm thước (khoảng hơn 60m), cũng đông vui, chỉ là phòng ở lụp xụp. Trước căn phòng của bác chồng là con đường lớn, nghe con đường này chạy thẳng đến Châu phủ. Hai bên con đường là cửa hàng. Tử Tình mang đệ đệ dạo vòng, phát ở đây có khách sạn, tiệm cơm, tiệm vải, tiệm quần áo, ngân hàng tư nhân, tiệm rèn, tiệm đan tre nứa, tiệm thợ mộc, thợ sơn, tiệm tạp hoá, hiệu thuốc, tiệm bán đồ ăn. Đây là cái trấn . Ngoài cửa phía tây có gốc cây đào, và khoảng đất trống giống như quảng trường, đầu cái quảng trường có cái hồ, nơi đây cùng để giặt quần áo. Bên cạnh hồ nước có giếng, nước sinh hoạt được lấy ở đó.

      Hèn gì hai gia đình lớn như vậy lại chen chúc tại nơi này, vị trí rất tiện lợi. Nhất là cửa quảng trường là chợ phiên, nghe Tiểu Tam , chợ phiên có rất nhiều người, Tử Tình muốn tìm hiểu xem thời đại này có cái gì để giúp bản thân có thể cải thiện cuộc sống. Dù sao thân thể này chỉ có năm tuổi, lộ mặt nhiều quá ổn .

      Lúc ăn cơm chiều, Tăng Tử Tình gặp được người đem nàng nhốt vào chuồng heo – bác cả Tăng Thụy Khánh, Tăng Thụy Khánh ít , biết làm chức vụ gì ở nha môn mà giận dữ vẫn uy nghiêm. Tử Tình phát mọi người ở đây đều có phần sợ . Ngay cả Tăng lão gia tử và Điền thị cũng dè dặt cẩn trọng khi bàn chuyện tế tổ ngày mai với , chỉ sợ đắc tội . Tử Tình thấy vậy, cố gắng chuyện, làm như mình tồn tại. Rời khỏi đây sớm.

      Ngày thứ hai, ăn xong điểm tâm, Tăng lão gia tử, Tăng Thụy Khánh chuẩn bị thịt, cơm, bánh, nến, hương, pháo bỏ vào giỏ trúc, Chu thị ở cạnh bên dùng cây đũa xoay tròn tập giấy, mà tập giấy đó ngoài trắng, chính giữa màu vàng, giống tienf giấy ở đại, Điền thị ngồi cạnh xếp những tập giấy được xoay để lên bàn, Thu Ngọc lại gói những tập giấy đấy vào bọc trắng, mà Tăng Thụy Tường chỉ đạo Tử Phúc viết chữ lên cái bọc màu trắng đó. Tăng Thụy Tường đọc, Tử Phúc viết: "Hôm nay là ngày Đông chí, con trai Bảo Sinh, cháu trai Thụy Khánh, Thụy Tường, chắt trai. . ." Tử Tình vừa nhìn qua, ặc ặc, là chữ hán, đại đa số chữ nàng biết, lại nghe Tăng Thụy Tường đọc Niên hiệu: "Nguyên Hồng năm thứ mười, Đông chí." Tử Tình tuy học ngành kỹ thuật, nhưng vẫn biết lịch sử các triều đại, nếu muốn kể tên từng danh hiệu của hoàng đế mình cũng có thể đọc được. Năm Nguyên Hồng, chưa nghe bao giờ. Tử Tình dám hỏi. Tăng Tử Phúc mới học viết chữ bao lâu, chữ viết cũng được coi là tinh tế. Thu Ngọc trêu ghẹo: "Tử Phúc, ngươi phải viết cho đẹp, ngươi là trưởng tôn đó, nếu viết tốt, lão tổ tông đọc được, rồi nhận được tiền, có bạc tiêu, đó là tội của ngươi đó nha."

      "Tiểu , biết có câu thành ngữ ‘chữ như gà bới’ sao? Xấu đến đâu cũng là chữ, dù vẽ thành cái ký hiệu gì quỷ đều nhận được."

      "Đồ ranh con này, ngay cả ông tổ ngươi đều dám trêu ghẹo à." Tăng lão nhân tiện tay đập cái vào cổ Tử Phúc.

      Tử Phúc vuốt gáy mình, trừng mắt nhìn Thu Ngọc, Thu Ngọc lè lưỡi lêu lêu .

      Đông Chí tế tổ có chuyện của nữ nhân, Tử Tình muốn đến chỗ nương xem mình có thể giúp gì được , thế nên nàng tiếng với Điền thị rồi .

      "Nương, phụ thân đều cả rồi, tiểu tam cũng luôn, bây giờ có mình con ở với nương." Tử Tình nhìn đến ghế đẩu trong phòng có cái tã mới thay của tiểu đệ đệ: "Nương, con giặt tã đây, nhân lúc mặt trời ấm áp giặt cho khô."

      "Con biết giặt ? Lỡ ngã xuống hồ sao, được, chờ đại ca của con về rồi làm. Con mới năm tuổi, lại mới khỏi bệnh nữa."

      "Nương, có việc gì đâu, con cẩn thận, với lại con là nữ hài tử, đại ca phải làm tbao nhiêu là việc, còn phải đọc sách nữa."

      Dưới kiên trì của Tăng Tử Tình, cuối cùng cũng được nương đồng ý, bỏ tã vào giỏ trúc , vì nàng bê nổi thùng gỗ, nên lấy theo cái chày gỗ , tìm nơi có hòn đá hơi dốc mà giặt, lúc Tử Tình đến nơi, ít người ở đây.

      "Tử Tình, sao mấy hôm rồi con qua nhà thím chơi? Hôm qua Tam bà bà nhắc tới con hôm nay con lại mang quần áo ra giặt. Có cần thím giúp ?"

      Chắc đây là Đường thẩm, hôm qua nghe khi nghe giọng Tăng Tử Lộc kể, hình như Tam bà bà rất thương Tử Tình cùng Thẩm thị . Nghĩ tới điều này, Tử Tình liền mỉm cười ngọt ngào .

      "Cám ơn thím, con muốn làm phiền thím đâu ạ, thím dạy con giặt thế nào là được rồi."

      Câu của Tử Tình nhanh chóng lấy được niềm vui của thím, dưới trợ giúp, Tử Tình nhanh chóng về nhà, nhưng phơi đồ lại là vấn đề khác, nhà người khác treo đồ lên sào trúc, nhưng nàng thấp bé, phơi tới, đành phải tìm người hỗ trợ.

      Tử Tình lười đến phòng trước, nên tìm Tiêu Tú bên cạnh nhà mình, Tiêu Tú vừa giúp nàng vừa hỏi: "Tử Tình biết giặt đồ rồi à? Sao nhờ tiểu của ngươi giúp?" Đúng lúc này, toán người lại, Tiêu Tú chạy lên đón, Tử Tình còn chưa kịp đếm xem có bao nhiêu người thiếu nữ lao ra, hai tay bẹo gò má Tử Tình :"Tiểu Tình Tình, có nhớ ta ? Có nhớ Tú Thủy hả? Oắt con vô lương tâm này, chắc chắn là nhớ ta rồi? phải hay hả?"

      Tuy vẻ mặt cau có giận dữ, nhưng Tử Tình lập tức thích phóng thoáng này, tương lai mà có người này làm bạn thú vị hơn nhiều.

      "Nhớ Thủy chứ, so bây giờ Thủy mới trở về?" ra này chỉ tầm mười tuổi, ngang ngang tuổi với Tử Bình, nhưng tính cách lại dễ gần hơn nhiều, mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, là nữ nhi tuổi nhất của Bành thị, xem ra, nhà bọn họ khấm khá hơn Tăng gia.

      "Thủy cho ngươi bí mật nè, trong túi Thủy có mấy đồng tiền, khi nào đến chợ phiên Thủy dẫn ngươi mua đồ ăn."

      "Dạ, Thủy tốt." Tử Tình phát ra tượng thú vị, trong nhà: ông bà, đại cha đại nương, tiểu , đường tỷ đều quan tâm đến nàng, chắc là vì gia đình mình nhiều con, sợ phiền? Nhưng gia đình bác chồng có quan hệ huyết thống lại đối xử với nàng rất tốt.

      Tử Tình tìm vòng, phát tiểu cậu và tiểu cữu nương.

      "Đừng tìm nữa, họ đến nhà bà ngoại con cả rồi, mai mới quay về. Lát nữa con nhớ nương con tiếng nhé." Bành thị .

      Tử Tình đáp tiếng, đấm người vội vào nhà, Tử Tình cũng theo thêm phiền, trở lại bên cạnh mẫu thân, hai mẹ con câu được câu hồi, sau đó Tử Tình quất giấc ngủ trưa ngon lành.

      Vừa ngủ dậy, Tử Tình nhớ tới chuyện lớn, phải hôm nay Tiểu Tứ được 3 ngày tuổi sao? Cổ đại có tục lệ tắm 3 ngày mà, sao giờ còn chưa làm? Nàng chờ xem náo nhiệt mà. Đâu phải ai muốn xuyên là xuyên được, thế nên nàng muốn học hỏi chút.

      "Nương, đệ đệ sinh được mấy ngày rồi, hôm nay chúng ta mời rượu sao?"

      "Mời rượu cái gì? Đầy tháng làm luôn thể, với lại ông bà nội của con rất thích cháu trai, chỉ cần mời thêm nhà ngoại con nữa là được. Với lại cũng phải con trai đầu, làm cho có lệ thôi." Ở riêng vẫn tốt nhất, muốn làm gì làm.
      Phong Vũ Yênngười qua đường thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Chuyện ở riêng

      Tử Tình ngờ ông trời lại nhanh chóng nghe lời cầu nguyện của nàng như vậy.

      Sau cơm chiều, Tử Tình chuẩn dắt Tử Thọ nghe Tăng lão gia tử : "Tử Tình, gọi nương của con ra đây, bàn bạc chuyện ở riêng."

      "Riêng cái gì mà riêng?Ông già rồi nhảm à?"

      " phải là ta muốn ở riêng, mà hai đứa con trai đều muốn phân ra ngoài, mà ngươi gấp cái gì, ta tự có chủ trương của ta."

      "Dù sao ta cũng đồng ý phân nhà, phải chờ hai nữ nhi cưới chồng xong mới cho ở riêng sao? Hôm nay ông bị gì mà muốn bàn ở riêng thế hả?" Điền thị vẫn lo lắng cho hai nữ nhi.

      "Nương đừng vội, việc này chỉ thương lượng thôi mà? để muội muội thiệt thòi." Tăng Thụy Tường vẫn muốn để Điền thị oán trách.

      "Ý kiến của ta là nên ở riêng , cũng giàu có gì mà lại nuôi dưỡng cả gia đình lớn thế này, sớm hay muộn đều ở riêng, vậy cứ sớm ở cho khỏe, đỡ xảy ra mâu thuẫn." Tăng Thụy Khánh giải quyết dứt khoát, dù sao cũng là lão đại (con trưởng, con cả).

      "Hạ Ngọc và Thu Ngọc dọn dẹp , để đại tẩu ngồi đây, Tử Tình gọi nương nhanh con."

      Tử Tình nhanh chóng chạy đến phòng Thẩm thị: "Nương, a công (ông nội) muốn thương lượng chuyện ở riêng, bảo nương qua đó."

      " vậy à, tốt quá, bồ tát phù hộ, rốt cục cũng được ở riêng ."

      "Nương, có phải nương vui quá hóa rồ , con hết bệnh cũng là bồ tát phù hộ, mà chuyện muốn ở riêng cũng là bồ tát phù hộ, bồ tát rãnh lắm ạ?"

      "Xin bồ tát tha cho con con tuổi non dại."

      "Nương có ?"

      "Nương , gấp cái gì chứ, nhiều năm như vậy nương biết nhiều chuyện, tranh giành tài sản cũng được cái gì đâu, thế chỉ mang bực vào mình thôi. Cứ phân nhà cho khỏe. Tất cả đều nghe theo cha con." ngờ Thẩm thị lại có trí tuệ đến vậy.

      Vì thế, Tử Tình nhanh chóng chạy , báo cho mọi người biết là nương đến, tất cả đều để người lớn làm chủ. mặt mọi người đều là kinh ngạc, thể tin.

      "Hừ, còn bày đặt giả nhân giả nghĩa, nếu ả bóng gió nhà này sao phải phân." Điền thị lòng tràn đầy oán niệm, thầm.

      "Được rồi, chính . Trước tiên là qua về của cải nhà ta, phòng ở chỉ có từng này, cũng thể phân chia cái gì, ta đoán gia đình lão nhị (con thứ hai = cha Tử Tình) muốn xây nhà khác, ta có miếng đất trong thôn, tuy có nhà cửa, nhưng cũng tiện lợi, thôi cho lão nhị, nếu ngươi đồng ý cứ chuyển đến đó, đương nhiên là tiền xây nhà ngươi tự chịu. Còn phần đất tổ tiên ở đây để lại cho lão đại gia. Còn về ruộng đất, trong nhà ruộng có 3 mẫu ruộng nước, hai mảnh ruộng cạn, mảnh mẫu, mảnh 2 mẫu, đất hoang 6 mẫu, theo ý ta mẫu ruộng nước bằng bốn mẫu đất hoang, hai mẫu ruộng nước kia bằng hai mảnh ruộng cạn, ruộng nước vốn nối liền nhau nên thể chia năm xẻ bảy. Ta cũng sắp năm mươi tuổi, thân thể nương các ngươi tốt, làm hết việc được, quá hai năm nữa hai muội muội các ngươi cũng xuất giá, chúng ta bắt các ngươi nuôi nấng gì. Chúng ta tự trồng các loại rau dưa, còn trâu các ngươi thay phiên nhau mà dùng, nông cụ mỗi nhà nửa. Thụy Khánh, ngươi là con trưởng, đến lúc đó cho ngươi trước chọn, Thụy Tường có ý kiến ?"

      " có thưa cha." Tăng Thụy Tường nhanh chóng tỏ thái độ, Chu thị lại là mặt vui mừng, Điền thị và hai người con sốt ruột. Tăng Thụy Khánh vẫn mặt đen.

      " có là tốt, bây giờ tới trọng điểm, các ngươi cũng biết, thân thể nương và nhị muội các ngươi tốt, nhất là nhị muội, tiền thuốc men hằng năm phải con số , vì thế mấy năm nay trong nhà cũng còn là bao nhiêu, về sau các ngươi phải đưa cho chúng ta năm mười lăm lượng bạc, cộng thêm hai thạch lúa ( thạch lúa tầm 90 kg ), mỗi nhà nửa, thế nào? Nếu đồng ý, nhà này có thể chia ra."

      "Cha, con cả làm năm tổng cộng chỉ có mười lượng bạc, từ lại vì cái nhà này làm bao nhiêu việc, có thời gian đọc sách, lão nhị đọc sách nhiều năm như vậy, dùng nhiều bạc trong nhà, đứa cũng nhiều, đương nhiêu phải ra tiền nuôi cái nhà này nhiều hơn, với lại làm ra tiền hơn chúng ta, sao hai nhà lại chia đều được? Thế nào cũng phải bỏ ra gấp đôi chúng ta, cũng phải cho nhà chúng con để lại chút tiền để nuôi gia đình chứ." Chu thị mặc kệ.

      Tăng Thụy Tường nghe xong liền ảm đạm, biết là dễ chia nhà thế mà.

      Tăng lão gia ngẫm nghĩ lát, hỏi: "Lão nhị, ý ngươi thế nào?"

      "Con nghe lời cha." Xem ra Tăng Thụy Tường đoán trước chuẩn, tối hôm qua đoán phải bỏ ra 12 lượng.

      "Lão đại, ngươi là con trưởng, ngươi ?"

      "Cứ vậy , ta muốn hai mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng cạn, bạc ta bỏ 5 lượng, lúa để ta bỏ ra, dù sao gia đình ta bây giờ cũng ít người, đủ ăn. Lão nhị, ngươi thấy được ? Đừng bảo đại ca khi dễ ngươi, đại ca chỉ có từng ấy thôi." Tăng Thụy Khánh mở miệng, cơ bản kết luận .

      "Dựa vào cái gì, đó là thạch lúa, cân cũng được ngũ văn tiền, thạch lúa phải tám chín trăm văn, gần lượng đó." Chu thị cảm thấy mệt .

      "Ta có ý kiến, nghe theo đại ca ."

      "Lão bà tử, ngươi cảm thấy thế nào? Đủ dùng ?"

      "Đủ cái gì mà đủ, trước kia có hơn ba mươi lượng bạc cũng để dành được xu nào, mà ông cũng phải biết, trong nhà rất khó khăn, trong vườn cũng có trồng được cái gì đâu, bệnh của nhị nha đầu tình ngươi cũng phải hiểu được, nữ nhi số khổ của ta, nương có gì để nuôi con rồi." Điền thị vừa , Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc lập tức nức nở, ba mẹ con ôm nhau khóc òa lên.

      "Có chuyện gì từ từ , ầm ĩ cái gì? Ngươi là nương của bọn nó, chẳng lẽ ngươi bọn nó nghe à." Ông nội đúng là bụng dạ đen tối, trước kia mình còn chẳng phát .

      "Vậy năm đưa thêm 5 lượng bạc, hai nữ nhi còn phải xuất giá, sau khi xuất giá xong cần đưa 5 lượng này nữa." Vì nữ nhi tiền đồ, Điền thị cũng sợ đứa con lớn nhất của bà.

      "Cái gì, chỉ có bốn miệng ăn, mười lăm lượng bạc còn chưa đủ, muốn hai mươi lượng, nhà chúng ta 7 người, đưa xong còn 5 lượng, đại ca nhị ca còn đến trường, ngay cả phòng ở còn chưa có." Tử Tình nhịn được mà than thở. Tử Phúc sợ tới mức chạy nhanh kéo tay nàng, ý bảo nàng đừng lên tiếng, nhưng muộn.

      Chu thị nghe xong, chạy nhanh tiếp: "Ngay cả đứa bé 5 tuổi cũng đều có ý kiến. Tử Bình, con ngốc giống mẹ con, dại dột chỉ biết làm việc vì cái gia đình này, đáng chịu khổ mà."

      Tăng lão gia tử trừng mắt nhìn Tử Tình cái, quan tâm nàng. Nhìn về con cả.

      "Thụy khánh, con thấy sao?"

      "Cha, , nếu lại bỏ thêm 5 lượng quá khó khăn, dù là nhà ta hay nhà lão nhị cũng thế, nếu như vậy, ta bỏ 1 lượng, lão nhị bỏ 2 lượng là 3 lượng, cả nhà chấp nhận thế ?"

      Cái này mà bảo là khi dễ á, hèn gì Thẩm thị ra đây, kẻo lại mang tức giận về mình.

      "Lão bà tử, ta thấy cứ vậy . Nếu các con còn ý kiến gì ngày mai tìm lí trưởng(giống như trưởng thôn) cùng với ít người trong dòng họ, chia hộ khẩu ra ngoài để nhà lão nhị còn chuẩn bị phòng ở. Hơn tháng nữa là tết rồi, cứ tạm vậy qua tết rồi lại chia nhà . Lúa giống và hạt cải dầu chia đều cho mỗi nhà, tự mà quản lý. Sang năm, nhà lão đại gia thu cải dầu đưa cho chúng ta mười cân dầu, về sau cần . Các ngươi còn ý kiến gì ?"

      "Thế heo và gà phân chia thế nào? Chúng ta vất vả hơn 1 năm để nuôi." Chu thị vẫn cam lòng.

      "Phân cái gì mà phân, ta cùng nương của ngươi biết nuôi sao? Đất trồng rau nhà đều cho các ngươi rồi, lão nhị gia cũng chuyển ra ngoài. Vậy cho mỗi nhà con gà mái." Tăng lão gia tử quyết định rất nhanh vào thời điểm mấu chốt, chút do dự.

      Tử Tình thấy quái lạ là việc ông luôn miệng muốn gia đình mình chuyển là có ý gì? Nếu tình suy nghĩ cho nhà mình cũng nên cho chút bạc để lập nhà lập cửa chứ? Mấy năm nay lão cha có dành vốn riêng à? giống! Mà có để dành Điền thị cũng để yên, vả lại, còn có Chu thị khôn khéo, lúc nào cũng nhìn chằm chằm, hai cái cũng phải người thiện lương gì. có vốn riêng lấy cái gì mà xây nhà? Vấn đề này có chút khó hiểu. Tý nữa về hỏi nương vậy.

      Tử Tình thấy chuyện lớn giải quyết, liền dắt Tử Thọ về trước. Đem mọi chuyện kể với Thẩm thị.

      "May mà nương dự đoán trước, để chịu cơn giận đâu, mấy năm nay nay chúng ta có được cái gì đâu chứ? Sao cha con về?"

      "Nương, chúng ta có vốn riêng à? Nếu nhà ta xây phòng kiểu gì đây?" Tử Tình hỏi.

      "Con đúng là bà quản gia. ở riêng rồi nương cho con biết, năm đó khi nương lấy chồng, ông ngoại con vẫn còn sống, gia cảnh khấm khá, ngoại con cho nương hai mươi lượng bạc làm sính lễ, nương luôn luôn dám đụng vào bạc này, chờ ở riêng xây cái phòng. Bây giờ nhà bên ngoại con còn khấm khá như trước, ba người ca ca của nương riêng, cũng may tiểu cậu của con có công việc tệ, nương tử nó cũng rất tốt, trợ cấp cho ngoại con ít nhiều. Nương đoán là ông bà nội của con cũng tính kế để ta về nhà mẹ đẻ mượn tiền."

      , Tăng Thụy Tường mang theo các con trở lại, bàn chuyện ngày mai, sau khi phân hộ khẩu xong coi mảnh đất kia, thừa lúc nhàn rỗi mời người xây nhà.

      "Phụ thân, chúng ta có bạc để xây nhà, bà ngoại cho. Chúng ta xây nhà là to." ra Tăng Tử Tình hoàn toàn biết gì về giá cả thời này, hai mươi lượng bạc có thể làm ra cái nhà thế nào cũng biết.

      Ai ngờ Tăng Thụy Tường nghe xong, mặt áy náy, "Nương bọn à, làm ngươi chịu khổ rồi, xin lỗi vì ta thể cho ngươi và các con sống những ngày tốt đẹp nhất."

      " mấy chuyện này làm gì, ngươi cũng biết trong tay ta có hai mươi lượng bạc, xây xong nhà rồi tính sau. Ta tin nhà mình nghèo đói mãi."

      đại cữu nương = thím cả = vợ của cả của Thẩm thị
      tương tự với nhị cữu nương, tam cữu nương nhé!
      Còn tiểu cữu nương = thím út
      các nàng hiểu chỗ nào ta, ta sửa nhé...

      Chương 8: Lấy tiền mua đất

      Ngày hôm sau, khi ăn xong điểm tâm, Tăng lão gia tử liền mời Lí chính và các vị trưởng lão trong dòng họ tới. Mai, Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường đều phải làm lại, thời gian tương đối nhanh. Y như những gì hôm qua bàn, cả nhà đều đồng ý, người ngoài cũng thể có ý kiến gì thêm. Cuối cùng Tử Tình cũng thấy giấy sang nhượng tài sản ở cái thời này, hai tờ giấy mỏng manh, Tăng Thụy Tường cầm bút, điền tên, nơi ở An Châu phủ, huyện Lâm Giang, thôn Đông Đường, và ghi các của cải được phân chia. Đây chính là bản gốc, còn phải nhờ lí chính đến nha môn huyện làm đơn, đóng dấu mới được coi là hợp lệ. Nhưng mà phải nộp chút phí giấy bút, về sau, căn cứ vào cái đơn này để nộp thuế thu nhập, thuế thu nhập nộp sau khi thu hoạch vụ mùa xong, có thể nộp lương thực hoặc bạc trắng. Lí Chính đều rất ràng.

      Tăng Tử Tình nghe trộm người lớn chuyện phiếm, liền hiểu ít tình hình, An Châu giáp ranh của 3 tỉnh, có dòng song chảy ngang qua An Châu, núi nhiều mà ruộng ít, ruộng nước mỗi năm trồng lúa 2 lần, còn lúc chưa xả nước cày ruộng trồng cải dầu, ở đây có kỹ thuật làm dầu ăn từ cải dầu. Có người gieo trồng khoai lang, khoai tây lấy về từ nước ngoài, mà cũng trồng phổ biến, nhà mình có thể nắm lấy cơ hội này. Trong nhà có mẫu ruộng nước, lương thực đủ ăn. Nhưng muốn cha mẹ nghe mình phải tốn ít công phu đây.

      tình xong xuôi, Tăng Thụy Tường muốn đến mảnh đất kia ở thôn Đông Đường, Tử Phúc cùng , Tử Tình ríu rít nửa ngày, cuối cùng cũng được theo, Tử Lộc ở lại giúp đỡ Thẩm thị.

      Con đường đá cuội dài tầm 100 mét, còn có cái con đường rẽ ngang, hai bên đường đều là ruộng nước, con đường đất khoảng gần 400 mét nửa tới cửa thôn. Tử Tình phát , cho dù là nhà ông bà hay nhà của mọi người, tất cả đều là xây nhà cạnh nhà, nhà ai cũng có sân, mà phải là có, tại xúm xụm lại chỗ, nhà ai hôm nay ăn gì đều biết . Tử Tình thích sống như vậy.

      nhà ba người đến mảnh đất trống, chính là mảnh đất có căn nhà mà Tăng lão gia tử từng ở, vẫn còn tường, nhưng chỉ có thể xây căn nhà tầm 4 phòng, hai bên đều có người ở, thể mở rộng thêm.

      "Phụ thân, Tình nhi thích nơi này, quá . Tình nhi muốn ngôi nhà to, đại ca phòng, nhị ca phòng, Tình nhi phòng, phụ thân cùng nương phòng, còn có đệ đệ nữa, Tình nhi còn muốn cái sân là bự. Tình nhi muốn nuôi gà con, nuôi rất rất nhiều gà con." mệt mõi, giả làm con nít còn tốn sức hơn làm việc nữa.

      "Vậy Tình nhi , chúng ta làm sao có được chỗ lớn như vậy để xây nhà."

      "Cha, con nghĩ là chúng ta mua mảnh đất hoang trong thôn, nơi này quá , nhà mình lại nhiều người, cũng sắp trưởng thành cả rồi, cần nhiều phòng, đất hoang chắc nhiều bạc, mua đất trước, còn nhà làm sau cũng được." Tăng Tử Phúc vẫn rất thông minh, ra suy nghĩ của Tử Tình. Việc này cần quan tâm.

      "Được, vậy chúng ta dạo vòng quanh thôn ."

      Cuối cùng, bọn họ nhìn trúng khối đất hoang ở cuối thôn, nghe cách ruộng nhà mình gần, mà lại sát con đường lên tỉnh. Mặc dù đầu thôn gần trấn hơn, nhưng quá chật hẹp, mà chỗ này đều là núi , cỏ dại và cây bụi mọc um tùm, có ít khối đá to lởm chởm, chắc vì vậy mà có người khai hoang ở đây. Qua núi đó là ngọn núi lớn. Tử Tình nghĩ, về sau mà có tiền mua ngọn núi .

      "Hay về thương lượng với nương của ngươi ."

      Trở về, phát trong nhà có khách, ba thím và tiểu cậu Thẩm Kiến Nhân đều đến , Thẩm thị nằm xuống, mà tựa vào đầu giường, đại cữu nương Hứa thị và tiểu cữu nương Tiêu thị ngồi giường, nhìn qua biết là người khéo ăn , nhị cữu nương Triệu thị ngồi ghế, chuyện nhiều, mà có chuyện cũng rất . Thẩm Kiến Nhân và Tăng Thụy Tường ra ngoài chuyện.

      Hứa thị ôm chầm lấy Tử Tình: "Trời ạ, cháu ngoại của ta chịu khổ chịu tội, đứa đáng thương, đại cữu nương mà biết sớm qua thăm con lâu rồi. Nương của con khi ở nhà mẹ còn được nuông chiều, mà con phải chịu khi dễ như vậy. Nghe lời cữu nương, hôm nay con về ngoại với cữu nương, để bà ngoại con chăm sóc, cũng để cữu nương tảm bổ cho con, nương của con bây giờ thể chum sóc con được, bà ngoại con mà biết con bị thế này, kiểu gì cũng tức giận. Con ngoan, nghe lời cữu nương."

      "Cám ơn Đại cữu nương, Tử Tình khỏi bệnh rồi. Tử Tình muốn ở nhà chăm sóc cho nương, ngày mai phụ thân làm, đại ca cũng phải học. Tình nhi còn muốn tẩy tả cho tiểu đệ đệ nữa."

      "Con bé hiểu chuyện chưa này, cái miệng khéo ăn khéo ." Hứa thị .

      "Tình nhi, Văn Ngọc biểu tỷ của con cũng đến, chơi ở chỗ Tú , con tìm các nàng ." Thẩm thị vẫn thích để Tử Tình nghe người lớn tán gẫu chuyện nhà.

      Phòng của Tú , Tử Tình chưa vào lần nào, Tử Tình ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cười bên trong, nhanh chóng đẩy cửa ra, bên trong phòng sáng hơn phòng Thẩm thị, có cái cửa sổ, ngoài cửa sổ có tấm gỗ, bên trong dùng cây gỗ chống lên, có hai cái giường gỗ to chạm trỗ bông hoa, hơi giống với giường Thẩm thị, đều là giường bốn chân, có đỉnh giường, màn, ở giữa dùng tấm vải ngăn cách, giường ngoài nhà chắc là cho ba đứa con trai Tiêu gia ngủ, con lớn nhất đến tuổi đón dâu. Chắc là chờ nhà mình chuyển rồi đến phòng nhà mình ở, đây cũng là trong số nguyên nhân khiến Tăng lão gia đồng ý chuyện ở riêng. Tiêu Tú , Tiêu Tú Thủy cùng Thẩm Văn Ngọc, còn có hai của Tử Tình, năm thiếu nữ hoạt bát đáng líu ríu cùng nhau ở giường trong, Tử Tình vui vẻ cùng các nàng trò chuyện hết buổi sáng.

      Ăn cơm trưa xong bao lâu đại cữu nương Hứa thị cùng nhị cữu nương Triệu thị trở về, trong nhà cũng có chỗ để mời khách ở lại, tiểu cữu nương Tiêu thị là đại nữ nhi của bác chồng, bọn họ nghỉ ngơi tại đây ngày rồi chuẩn bị về Lâm Sơn huyện.

      Tử Tình nhớ chuyện mua đất, biết cha mẹ thương lượng rồi ra kết luận chưa, sau khi tạm biệt hai cữu nương, Tử Tình liền vọt vào trong phòng Thẩm thị, tiểu cậu Thẩm Kiến Nhân chuyện với Thẩm thị. Tử Tình phát Thẩm thị cầm trong tay ít bạc, cúi đầu khóc nức nở. Tử Tình nghe lời rời khỏi phòng. Tìm Tử Lộc nghe ngóng tin tức, ra Tăng Thụy Tường dẫn Tăng Tử Phúc tìm lí chính. Xem ra Tăng Thụy Tường tốc chiến tốc thắng mua xong mảnh đất kia.

      Trước cơm chiều, Tử Tình vào phòng Thẩm thị, tâm tình Thẩm thị coi như là tốt, đùa nghịch Tử Hỉ. Bên cạnh có hai bộ áo bông trẻ con, còn có khối vải bông màu trắng, xem ra là vải may đồ cho trẻ con.

      "Nương, hôm nay tiểu cậu cho nương bao nhiêu bạc vậy?"

      "Con đúng là bà quản gia, mọi chuyện trong nhà đều thể giấu con. Hỏi thăm nhiều như vậy làm gì?"

      "Nương, con hỏi chút thôi mà, con tò mò đó, nếu nương , buổi tối con ngủ yên, nương, mà..." Tử Tình cũng tin là giọng trẻ con nũng nịu này đả động được nương. May là, như lời Thẩm thị Tử Tình trước kia cũng thích chõ mõm vào.

      "Được rồi, nương thua, nương nhưng con đừng ra ngoài lung tung nhé. Hôm nay tiểu cậu cho ta năm lượng bạc, biết chúng ta ở riêng , muốn xây nhà dựng cửa, cũng biết trong tay cha con có tiền, tiểu cữu nương còn mua ít thứ."

      Khi chuyện, Tăng Thụy Tường và Tăng Tử Phúc vào, thấy vẻ mặt Tử Phúc đầy vui mừng, khẳng định mua được, quả nhiên, đợi nàng đặt câu hỏi, Tăng Thụy Tường : “Hôm nay, mọi chuyện đều như thuận lợi, lí chính tính toán khối hoang đó lâu rồi, hơn 6 mẫu, cũng gần 7 mẫu, đất hoang tính nửa giá là hai lạng rưỡi bạc mẫu, lí chính thông cảm cho chúng ta nên tính 6 mẫu, hết mười lăm lượng. Khế đất và hộ tịch ngày mai lí chính chuyến đến huyện, làm luôn thể Nhưng bây giờ chỉ còn thừa 5 lượng bạc, đủ xây nhà rồi, đầu xuân còn phải mua chút đồ làm nông, mỗi tháng Tăng Tử Phúc đóng học phí trăm văn, Tử Lộc cũng nên học vỡ lòng, xong tết gia đình mình chuyển , nếu chúng ta ở lại đây, ngay cả phòng bếp cũng nấu cơm kiểu gì?”

      Tử Tình sốt ruột, có tiền có thể làm tạm cái phòng bằng gỗ, ở tạm năm.

      Lúc này, Thẩm thị mở miệng: "Xây nhà chắc chắn là được, hôm nay tiểu ca cho ta 5 lượng bạc, tổng cộng có 10 lượng, chắc cũng đủ xây căn nhà . Nhưng ta muốn ở nhà quá , hay qua năm chúng ta nuôi mấy con heo, nuôi thêm chút gà vịt, trồng chút đồ ăn, tiêu dùng tiết kiệm lại chút."

      "Nương, con thấy mình nên xây căn nhà gỗ giống nhà bác chồng, về sau có thể dùng nó làm nhà kho cũng được, chúng ta ở tạm, rồi từ từ lại góp tiền xây nhà." Tử Phúc . Tử Tình lại lần nữa dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía đại ca, mới chín tuổi, ở đại chỉ là đứa bé.

      "Phúc nhi rất có lý, phòng gỗ cũng mất nhiều tiền, gỗ núi có rất nhiều, chỉ cần phơi khô, đợi nghỉ phép lần sau, ta tìm người hỗ trợ. Việc này cứ quyết thế ."

      , Tử Lộc chạy đến, gọi mọi người ăn cơm .

      Chương 9: Điều tra chợ phiên

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tử Tình ngủ bị tiếng động làm tỉnh giấc, nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy, phát Tử Phúc thức, Tử Lộc vẫn còn ngủ. Tử Phúc sờ sờ đầu nàng, đem nàng nhét vào ổ chăn: "Tình Tình ngoan, ngủ tiếp . Cẩn thận kẻo lạnh . Ca ca phải học. Ở nhà nghe lời nương. Hôm nay là chợ phiên, đừng chạy tùm lum tùm la đó."

      "Biết rồi mà đại ca." Chờ Tử Phúc , Tử Tình liền lay Tử Lộc dậy, còn nàng tới phòng Thẩm thị, phát Tăng Thụy Tường , Thẩm thị mặc xong quần áo, muốn tiễn nhà tiểu cậu Thẩm Kiến Nhân. Tử Tình theo Thẩm thị ra cửa chính, thấy Tăng lão thái thái và tiểu cữu nương Tiêu thị, đoàn người cùng nhau đến căn nhà gỗ, Tiêu thị muốn để Thẩm thị ra ngoài, lỡ bị cảm lạnh phải chuyện đùa.

      "Ngọc Mai, tỷ về phòng , tiểu ca thương tỷ, tỷ đừng để lo lắng thêm. Chờ qua tết, chúng ta mang bọn lại đây, Tử Tình, hôm nay chợ phiên, cữu nương cho con mấy tiền đồng, mua ít đồ ăn vặt nhé." Tử Tình nghĩ ra, nương của nàng có cái tên rất dễ nghe, bất ngờ, Tiêu thị thả vài tiền đồng vào túi áo bông của nàng. Tử Tình kích động , lần đầu tiên chạm đến tiền mà.

      Bành thị dẫn theo đứa con trai lớn nhất của bà - Tiêu Phúc Sinh, con trai thứ hai - Tiêu Kiến, Tiêu Tú vào, mọi người chào hỏi, Tiêu Tú Thủy còn thầm với Thẩm Văn Ngọc chuyện gì đó nữa.

      "Tử Tình, chờ đại tỷ ta dẫn muội chơi." May mà Tiêu Tú Thủy còn nhớ chuyện mua đồ ăn cho nàng.

      Tạm biệt nhà Thẩm Kiến Nhân, ra bọn họ có xe lừa, lại rất thuận tiện. Tiêu Tú Thủy vụng trộm cầm hai cái bánh nướng, cầm lấy tay Tử Tình: "Nhị tẩu, ta dẫn Tử Tình dạo vài nơi, tỷ yên tâm, chúng ta chỉ gần nhà thôi."

      "Đứa này, còn chưa ăn cơm, tóc cũng chưa chải, giống kẻ điên." Thẩm thị .

      Tiêu Tú Thủy nghe vậy, kéo Tử Tình đến phòng, mình vào nhà cầm lược ra, cũng biết buộc cái gì, hình như là tết tóc.

      "Chà chà, nhìn đẹp hơn rồi đó, về sau, nương của ngươi có thời gian chải đầu cho ngươi, cứ đến tìm ta, ta làm tóc đẹp hơn mà." Tử Tình đáp ứng, nhìn Tiêu Tú Thủy là biết người này thích trang điểm, mà nàng ta cũng buộc là tóc tết, được điểm thêm hai đóa hoa vải.

      Cuối cùng cũng đến chợ phiên, Tử Tình muốn nhìn xem ở đây có loại nông sản nào, giá cả ra sao, nhưng Tiêu Tú Thủy lại mang nàng đến hàng ăn vặt, xem ra phải ăn . Đại đa số thứ, Tử Tình đều biết tên, nên dám mở miệng. Tử Tình ăn ít đồ, phần lớn làm từ gạo nếp, có đậu đen, đậu đỏ, có rắc mè vừng, bánh hình tròn, bên ngoài còn thêm chút đường trắng, ngọt , rất ngon. Xem ra sinh ý (làm ăn) nghề này vẫn tương đối phát đạt, giả cả đắt, phần lớn là văn tiền hai cái, bỏ ra bốn hoặc năm văn là hai người no căng. Tiêu Tú Thủy bỏ hai văn tiền mua bánh bí đỏ, chuẩn bị về.

      Tử Tình muốn như vậy: " , ta còn chưa chơi , chúng ta qua bên kia xem chút ."

      "Được rồi, nương của ta còn bảo ta mua chút rau xanh về, bọn họ thời giờ ra ngoài." Vì thế hai người nắm tay nhau đến hàng nông sản, Tử Tình phát ở đây đều là các loại đồ ăn và trứng gà mà người dân tự trồng và nuôi. Có cải thìa, cải trắng phương Bắc, nhưng lá cây lại màu vàng, chỉ văn tiền cân, tần ô, hương cần, hành thơm hai văn cân, trứng gà văn quả, còn số loại rau xanh khác giá càng rẻ, lá cây văn hai cân, nhưng Tử Tình thích ăn, Tử Tình thích ăn rau xanh, mà rau ở đây đều thấy ở đại, gà mái lớn 18 văn cân, gà trống 15 văn cân, vịt 12 văn cân, thịt heo đến tận 18 văn cân, nuôi gà vẫn là việc có lời nhuận . tìm được khoai tây, khoai lang, chỉ có khoai sọ, cũng thấy quả táo, chắc nơi này hợp gieo trồng. Còn có bán thỏ hoang , hơn 40 văn con, gà rừng 50 văn 1 con, Tử Tình nhìn thấy cái gì là hỏi giá cái đó.

      "Sao người tò mò thế, cái gì cũng hỏi. Trước kia ngươi có vậy đâu."

      " phải ta giúp ngươi sao? Ngươi muốn mua đồ ăn về nhà à?"

      "À, cũng đúng. Mua xong rồi, thôi."

      "Bên kia là cái gì? Nhiều người ghê."

      "Bên kia bán bò, heo, trâu. có gì xem, thối hoắc à."

      "Nhìn xem , ta tò mò, lâu lắm mới có cơ hội mà."

      " thôi, ép ngươi về cũng khó."

      Lần này Tử Tình dám hỏi nhiều, nhưng đứng nghe người khác hỏi giá cũng thế, giá con trâu và lừa giá xấp xỉ ngang nhau, tầm 3 hoặc 4 lượng bạc, con heo con hơn 100 văn. Cũng có bán gà con, trứng vịt, trứng ngan, số lượng nhiều, xem ra là trứng ấp hơn nửa. Nếu nắm giữ kỹ thuật ấp là được. Tử Tình chỉ biết là phải giữ nhiệt độ ổn định 37 độ, khi nào có điều kiện tìm hiểu thêm vậy.

      Tử Tình rốt cục cảm thấy mỹ mãn về nhà. Tử Lộc tìm nàng. Tử Tình kéo đến phòng Thẩm thị: "Nương, con về. Nương, ta thấy có bán gà con, chúng ta mua mấy con để nuôi được ạ?"

      "Mua bây giờ? Nuôi chỗ nào? Tình Tình ngoan, chờ chuyển nhà xong, nương nhất định cho con nuôi."

      "Nương, gà con dễ nuôi lắm, ăn cũng nhiều, dùng chút rau xanh và chút đồ ăn thừa là được. Chúng ta có thể nuôi dưới cây đào, buổi tối nhốt vào trong lồng trúc, nhị ca có thể giúp ta , nương, nương thử cho con nuôi mấy con thôi, qua tết gà cũng lớn, đến lúc đó lại mua thêm chút gà con nữa."

      "Được rồi, nương lại con mà, bà quản gia . Nương cho con 30 văn tiền, con xem mua được mấy con gà, à, mua thêm cái giỏ trúc đấy nha." Thẩm thị đưa cho Tử Tình túi vải , trong đó có ba mươi văn.

      "Dạ, nhị ca, thôi, chúng ta mua gà con."

      Hai huynh muội vội vã chạy , Tử Tình còn chưa quên việc mua lồng trúc: "Ca, chúng ta đến chỗ bán lồng trúc, xem còn lại nhiêu tiền rồi mua gà."

      Tử Tình tìm được người bán đồ trúc, kì kèo nửa ngày, người ta thấy nàng là đứa bé nên giảm còn 3 văn tiền, Tử Tình cũng mua liền, lại chạy đến chỗ bán gà con, ngồi trước mặt lão bà bà lớn tuổi."Lão bà bà, gà con bà bán thế nào?"

      "Bé con à, người nhà con đâu?"

      "Nương của con vừa sinh tiểu đệ đệ, còn nằm giường, cha con làm rồi."

      "À, gà mái con bán 5 văn tiền con, gà trống con 3 văn. Ngươi muốn mấy con?"

      Tử Tình lấy túi vải, Thẩm thị đưa tiền, nàng còn chưa đếm, giờ lấy ra đếm xem có bao nhiêu, 43 văn, trừ 3 văn lồng trúc, chỉ có thể mua được 8 gà mái con, Tử Tình suy nghĩ chút, quyết định mua 5 mái 5 trống, người đời đều có trai có , làm việc vất vả, đó cũng là đạo lý để nuôi gà nhỉ. Tử Tình lại ngồi kì kèo muốn lão bà bà cho thêm gà trống con mới mua, ngờ lão bà bà sảng khoái cho nàng. Tử Tình cẩn thận đem mười con gà bỏ vào rổ, nhặt vài miếng đồ ăn, trở về chỗ người bán đồ trúc, rồi về nhà . Đây là công việc đầu tiên nàng làm, Trong lòng Tử Tình tràn ngập chờ mong và hi vọng. Kỳ thực Tử Tình chỉ là người tiểu phú tức an (hơi có tiền là hạnh phúc), có theo đuổi lớn lao gì, chỉ muốn cuộc sống an ổn bình thản, lại đến cổ đại, nàng cho rằng vẫn nên thế, bươm bướm có cánh đừng bay quá cao, cho nên đừng suy nghĩ việc sản xuất thủy tinh. Lỡ cẩn thận, cả mạng của mình có thể mất . Cho nên, thơi khắc này, Tử Tình thề với mấy gà con, nhất định phải làm giàu dựa vào bản thân.

      Tử Tình về nhà, lập tức phân phó Tử Lộc tìm chút rơm, trải trong lồng trúc, cắt thức ăn, tìm cái bát bể đựng nước để gà con uống, rồi đem đồ ăn bỏ vào.

      "Xong rồi. Ăn cơm thôi, ăn xong thả chúng nó phơi nắng."

      "Muội muội, ca ca phát ngươi rất lợi hại, ngươi học nuôi gà từ khi nào vậy? Ca ca thấy ngươi biết rất nhiều."

      "À, Tình nhi hay nhìn bà và đại nương làm, liền học theo." Tử Tình dối mắt cũng nháy.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Ngày mồng tám tháng chạp

      Mỗi ngày đều lấy chút đồ ăn thừa, thái , cho gà ăn, dọn dẹp, giúp Thẩm thị giặt tả. Tử Tình cũng cần biết hoàng đế là ai, triều đại gì, dù sao gia đình mình sinh hoạt dưới tầng thấp nhất và ở trong cái thôn , có chiến loạn, giá hàng ổn định, Tử Tình cũng để ý gì.

      Từ ngày suýt bị lộ trưức mặt Tử Lộc, Tử Tình nhờ Tử Phúc dạy nàng chữ, học toán, mỗi ngày dành chút thời gian để Tử Phúc dạy nàng và Tử Lộc viết vài chữ, vì thế, trong ngày có nắng, thường xuyên thấy hình ảnh, dưới gốc cây đào, 10 gà con bới đất, bên cạnh có hai tiểu hài tử, cầm nhánh cây viết vẽ đất giống gà bới.

      Ai cũng nghĩ đến chuyện Tử Tình nuôi gà cách cẩn thận, Điền thị Chu thị biết, đều bảo Thẩm thị lãng phí tiền tài, có tiền cho đứa , bằng đưa tiền cho họ mua đồ, thế là thường xuyên bắt Tử Lộc lên núi bẻ củi, vốn Tử Tình cũng phải , nhưng Thẩm thị mãnh liệt phản đối, thứ nhất là quá , đường xa như vậy cũng đủ mệt mỏi, còn phải trèo cây bẻ củi, Tử Tình căn bản làm được, thứ hai: Thẩm thị còn ở cữ, bên người phải có người chăm sóc, còn giúp giặt tả này nọ, Tử Thọ dù sao cũng quá . Thêm chuyện mỗi ngày cơm cũng ăn no, sao có sức là làm việc nặng. Vì thế Tử Tình liền ở nhà.

      Mỗi ngày, chỉ cần trời mưa, Tử Tình kéo Tử Thọ, đến mảnh đất Điền thị trồng rau, đất trồng rau có diện tích , ít nhất cũng hơn nửa mẫu, Tử Tình biết có nhiều sâu cải thìa và rau xanh, bắt để cho gà ăn cũng được. Đương nhiêu Tử Tình lấy tay bắt, là nhổ luôn cả cây, hai là lấy 2 cái cây gắp lấy sâu, đựng trong cái lá to, cầm về, người lớn trong nhà luôn luôn cho rằng hai đứa này ham chơi. Gà con lớn lên từng ngày, lông tơ bắt đầu biến mất, hai cái cánh nho ra, Tử Tình luôn khoe khoang với mẫu thân, Thẩm thị cười cười dịu dàng, cổ vũ Tử Tình vài câu. Giờ Tử Tình cũng cần già vờ gì cả, xem ra , thân thể tâm tính cũng theo.

      Tiểu Tử Hỉ cũng còn nhiều nếp nhăn, ánh mắt to sáng, làn da trăng trắng, cái miệng nhắn thích thổi bong bóng, thời gian cả ngày đều ngủ, Tử Tình rất thích tiểu đệ đệ đáng này.

      Trước mồng tám tháng chạp ngày, Tăng Thụy Tường trở lại, ra trường học nơi này đều cho nghỉ phép trước mồng tám tháng chạp, qua tết nguyên tiêu mới học trở lại. Tăng Thụy Khánh làm ở nha môn, cho nên phải đến gần tết mới được nghỉ phép, nhưng vì gần Châu phủ nên số lần Tăng Thụy Khánh về nhà tương đối nhiều.

      Tăng Thụy Tường vừa trở về, Tử Tình vui vẻ, Điền thị bắt mấy đứa nhặt đậu ở nhà chính, chính là nhặt mấy hòn đá trong đậu ra, cả nhà cùng nhau ngồi trò chuyện, Thu Ngọc lời dí dỏm, luôn làm cả nhà cười ha ha, hơn nữa, nàng ta thường xuyên hát vài câu dân ca, Tử Tình thích hương vị tết nồng đậm này, nhưng lại tự chủ được mà nhớ đến người thân ở thế giới khác, ban ngày bận rộn còn đỡ, nhưng đến buổi tối, loại tuyệt vọng và nhớ mong lại tràn ra.

      Sáng ngày mồng tám tháng chạpn Thẩm thị dậy sớm, cho con uống sữa xong, sửa sang quần áo, liền nhìn phòng ở của bọn , bấy giờ mới phát Tử Tình ở chung với các ca ca.

      "Tình nhi, sao con ngủ ở đây? phải con luôn ngủ với Tử Bình sao?"

      "Nương, con thích ở cùng ca ca, ca ca còn kể chuyện cho Tình nhi nghe, còn dạy Tình nhi biết chữ nữa."

      "Con nhóc này, mà thôi, dù sao con còn , vài ngày nữa cũng chuyển nhà."

      "Đúng vậy, là bảy tuổi mới khác nhau sao? Con chỉ mới năm tuổi. Đúng rồi, sao hôm nay nương lại ra ngoài, chưa hết cữ mà?"

      "Ai cho con biết bảy tuổi khác nhau? Biết cũng ít nhỉ, mau dậy , để nương chải đầu, rồi sang chỗ bà giúp việc."

      Lúc Thẩm thị ôm Tử Hỉ, dắt vài đứa con qua, Điền thị nấu xong cháo, Chu thị lườm Thẩm thị cái, lên tiếng. Thẩm thị chủ động tiến lên: "Nương, đại tẩu, mấy ngày này để ngươi vất vả rồi."

      "Thôi, ta có vất vả cũng oán người khác, ai bảo ta mệnh tốt như người ta, người sinh hết đứa này đến đứa khác, còn ta chịu khổ." Chu thị từ từ .

      "Được rồi, nhà lão đại múc cháo ra bát để còn cúng, nhà lão nhị ôm đứa ngồi bên , còn chưa hết cữ mà." Điền thị mở miệng, Chu thị dám gì thêm .

      Điền thị bưng chén cháo nóng hổi, đến cửa lớn, giơ cao chén lên, vái ba cái, miệng lẩm bẩm, vái 4 phía Đông Tây Nam Bắc vòng, trở lại phòng, cung kính với bài vị tổ tiên, Tử Tình kỳ quái, phải bài vị tổ tiên đều đặt ở từ đường (còn gọi nhà thờ Tộc, Họ) sao? Tử Tình vụng trộm hỏi Tử Lộc, ra tập tục nơi này đều đặt bài vị cụ tổ ở nhà, ngày lễ ngày tết phải dâng cơm, dâng hương, còn tổ tiên cúng ở từ đường, mà chỉ có nam tử trong gia tộc mới được tế bái, trong nhà có thêm con trai, mồng đầu năm cũng làm tiệc rượu mời toàn bộ nam tử trong dòng họ, nữ tử được vào từ đường.

      Điền thị tế bái xong, cả nhà mới chia người chén cháo, theo trình tự từ già đến trẻ, Thẩm thị ôm Tử Hỉ đặt ở giường Thu Ngọc, giúp chia cháo, chờ Tử Tình cầm được bát cháo cháo cũng vừa ấm, thơm thơm ngọt ngọt, đây là lần đầu tiên Tử Tình ăn được cái ngon khi ở đây, đáng tiếc, chén cháo nhanh chóng uống hết, Tử Tình nhìn nhìn, ai xin thêm chén nữa, đương nhiên Tử Tình dám làm vật hi sinh.

      Cả nhà uống xong cháo, bát đũa đầy bàn, chỉ có Thẩm thị thu dọn, Tử Tình sợ Thẩm thị phải rửa chén, chưa hết cữ sao có thể dùng nước lạnh được, Tử Tình thấy Điền thị và Chu thị đều im lặng, vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, véo mông Tử Hỉ, Tử Hỉ khóc oa oa, Tử Tình kêu to: "Nương, Tiểu tứ khóc, tả cũng ướt rồi, nương mau vào đổi cho đệ đệ ."

      Điền thị đành phải : "nhà lão nhị nhanh ."

      Thẩm thị vừa tiến vào định sờ tã đứa , Tử Tình ngăn lại: "Nương, ta về nhà đổi , dù sao ở đây cũng có tã."

      Vào đến phòng mình, Thẩm thị liền hỏi: " , con lại giở trò gì thế?"

      " có đâu nương. Ta chỉ muốn để nương làm việc, ngay cả bà đều nương còn ở cữ mà, vì sao các rửa chén?"

      "Tiểu của con phải thêu hoa, làm việc nhà xong tay chai cả, làm sao thêu hoa? Nhị thân thể tốt, bà của con muốn nàng làm việc, mà nhà ai có con dâu lại để khuê nữ làm việc đâu. Cả đời nữ nhân thỉ thoải mái khi còn ở nhà mẹ đẻ thôi con ạ.”

      đợi Tử Tình thở dài cho số phận phụ nữ trong xã hội này, Tử Lộc vào tìm Tử Tình, muốn chợ phiên, trấn Ngô Đồng cứ 15 ngày lại mở chợ phiên, người dân trong vòng 10 dặm đều đến. Ngày bình thường, chợ chỉ mở buổi sáng, mà có khoảng 4, 5 nhà bán rau xanh thôi, người dân đông lắm.

      Chương 11: Tìm được đường tiền tài (1)

      Mùa đông phương Nam khi có mặt trời vẫn tương đối ấm áp, nhưng vừa đến ngày mưa dầm, khắp nơi đều lạnh lẽo, Tử Tình có nhiều chuyện phải làm, nhờ Thẩm thị chuẩn bị giỏ lửa (là giỏ trúc, trong có lọ sành, bên trong để chút than củi, mặt có lưới sắt, mỗi người già ở phía nam đều có cái để sưởi ấm), còn giúp hong khô quần áo mà Thẩm thị giặt, mà việc giặt quần áo cực kì khổ, rất lạnh, ra ngoài phải mang đôi giày dày, đây là đôi giày Tử Phúc mang chật, vừa chân, lạch bà lạch bạch như chim cánh cụt, ít lần suýt té ngã, trong lòng Tử Tình oán hận vô cùng, bởi vì mùa đông phía nam hay mưa, mà Tử Tình cũng ít được mình té bao nhiêu lần rồi.

      Nghe Tử Phúc có đôi giày da con hoẵng, ngày mưa mang vào rất nhàng, Tử Lộc là lão gia tử cho Tử Phúc, thấy Tử Phúc đến trường vào ngày mưa bất tiện, mà Tử Phúc từ biểu thông minh hiếu học, lấy được niềm vui của lão nhân gia, nên tặng đôi giày, mùa đông mặc vào cũng ấm áp. Chờ mình làm ra bạc, chuyện thứ nhất làm là mua đôi giày gọn , cho nên, liền nghiệp bị ngã, Tử Tình muốn nhanh chóng tìm được biện pháp kiếm tiền.

      Tử Tình phát sầu việc tìm biện pháp Tử Lộc đến, muốn chợ phiên, hai người lôi kéo Tử Phúc, ba huynh muội cùng , Tử Tình phát có nhiều người bán hàng tết, các loại quả vỏ cứng ít nước, hoa, hạt dưa, táo, nhãn, đào, còn có thịt khô, vịt muối, gà muối, cùng với các loại món ăn thôn quê, nhưng có lạp xưởng, chắc người nơi này còn chưa biết phương pháp xử lý ruột. Còn có người bán hoa vải, lụa màu, pháo, Tử Tình vẫn cảm thấy thiếu cái gì, dạo qua vòng, ra thấy bán câu đối, đèn lồng màu đỏ.

      "Đại ca, sao thấy bán câu đối?" Tử Tình hỏi.

      "Nha đầu ngốc, người đọc sách đều thanh cao, các hiệu sách bỏ tiền mời người viết xong, sau đó mới bán, chúng ta ở trấn , có hiệu sách, muốn mua đến An Châu mua. Nếu mời người đọc sách trong thôn viết, ngươi quên à, hàng năm cha đều giúp người khác viết ít mà!" Tử Phúc .

      Trong lòng Tử Tình bỗng có ý định: "Đại ca, ca có muốn giúp nhà mình kiếm chút tiền ." mắt Tử Phúc sáng lên, tất nhiên là muốn.

      Về nhà, Tử Tình chạy đến phòng Thẩm thị: "Nương có Tình nhi mượn trăm văn tiền được ? Con cam đoan trả cho nương."

      " trăm văn? Nhiều vậy, con muốn làm gì?"

      "Nương cứ cho con mượn , ca ca muốn bán câu đối, nhưng có tiền mua giấy đỏ, dám tới mượn nương."

      "Khẳng định là con khuyến khích đại ca chứ gì, đại ca con viết câu đối được ?"

      "Có phụ thân ở đây nữa mà, nương yên tâm, con bảo đảm trả lại cho nương."

      " lại con mà, gọi đại ca con tới đây." Thẩm thị lấy chuỗi tiền trong rương ra. Tử Tình vài câu với Tử Phúc, rồi kéo vào, Thẩm thị dặn dò, sau đó giao tiền cho Tử Phúc, Tử Tình kéo Tử Phúc thẳng đến tiểu tạp hoá gần đó.

      "Tình Tình, sao muội lại lấy ca ca làm bia đỡ tên hả. Nhưng muội lại mượn được 100 văn tiền của nương, làm ta phải nhìn muội với cặp mắt khác xưa đấy." Tử Phúc

      "Nương nể mặt huynh mới cho mượn đấy, với lại ta hứa với nương là trả tiền lại mà. Ca, ca nghĩ , ca nhanh viết câu đối , sắp đến tết rồi."

      Hai người tới tạp hoá, Tử Tình mới biết được giá giấy ở cổ đại trang rẻ chút nào, tờ giấy đỏ lại mất hẳn mười văn tiền, tương đương với hai cân lúa, mà tờ giấy chỉ viết được 2 câu đối mà thôi.

      "Lão bản (ông chủ), có thể giảm chút , ta mua nhiều lắm đấy." Tử Tình hỏi.

      " thể giảm được, nhưng bên này có loại chỉ 5 văn 1 tờ, chỉ là có vài chỗ hơi rách, nhưng tờ viết 2 câu đối vẫn được. Các ngươi nhìn xem rồi thương lượng."

      Tử Tình cùng Tử Phúc mở tập giấy đỏ bị hỏng ra nhìn, vẫn viết được hai câu đối, còn viết ra được vài chữ ‘phúc’, hai huynh muội chọn hai mươi tờ, Tử Tình lại kì kèo lão bản tặng hai bút lông hơi bị hỏng và tờ giấy thường, rồi về nhà, đem mọi thứ bỏ vào phòng Tử Phúc, Tử Tình muốn lấy giấy, Tử Phúc lại dám để nàng viết thử, sợ làm hỏng.

      "Đại ca, ca đừng keo kiệt thế, lấy tờ ra viết thử, nếu được ca viết luôn, tiết kiệm được mớ thời gian đó."

      "Tiểu nha đầu, muội thông minh đó, ca ca nghe ngươi. Nhưng mà chúng ta viết cái gì đây?"

      "Viết cái gì vui vẻ chút, nếu biết ca hỏi cha, hoặc tìm trong sách có ?"

      Tử Tình bắt đầu xem sách giá, lúc này có thể thoải mái đọc sách, dù sao mấy ngày nay Tử Phúc cũng dạy nàng hơn trăm chữ, tuy rằng viết được đẹp, cũng may Tử Tình cầu quá cao, nha đầu ở nông thôn đừng làm tài nữ. Tử Tình tìm được quyển 《Phong tục Đại Hạ》, Tử Tình mở ra, bên trong có câu đối, đố đèn, các tên núi lớn, thắng địa Phật giáo đạo giáo, thậm chí còn có đồ ăn các nơi, gieo trồng cây nông nghiệp. Tử Tình cảm thấy đây là quyển sách rất hữu dụng.

      định viết Tăng Thụy Tường vào: "Nghe nương các con bảo hai đứa định bán câu đối, Phúc nhi, con cảm thấy chữ mình có thể viết câu đối ?"

      Tử Phúc vừa nghe, vẻ mặt xấu hổ, Tử Tình vội vàng cướp lời: "Phụ thân, đại ca cũng tính toán tự mình viết, đại ca bày giấy bút thôi ạ, chúng con chuẩn bị tốt rồi nhờ phụ thân viết. Con và đại ca, nhị ca phụ trách bán."

      Có lẽ Tăng Thụy Tường cảm thấy trong nhà có nhiều nơi cần dùng tiền, nên rất vui khi các con biết chuyện, cho nên thống khoái, cầm lấy bút, Tử Tình may mắn khi phụ thân phải là người quá cổ hủ. Dưới trợ giúp của phụ thân, trước trời tối liền viết xong 28 câu đối, Tử Phúc đem chỗ giấy còn lại cắt thành hình thoi, viết chữ "Phúc" lên, số giấy hơi dài viết "Mở cửa đại cát ", "Lục súc thịnh vượng" (tức 6 con vật nuôi thân thiết ở nhà là ngựa, bò, dê, gà, chó, lợn )
      .

      Sau khi ăn xong điểm tâm, Tử Tình vội vàng lấy cái rổ bỏ câu đối vào, Tử Phúc cầm bó rơm , gọi Tử Lộc ra ngoài, đến chơ phiên tìm chỗ náo nhiệt nhất, Tử Phúc rải rơm, đắt câu đối lên, rất nhanh có người đến hỏi. Lúc trước Tăng Thụy Tường hỏi qua hiệu sách, câu đối đều bán mười văn tiền bộ, bọn họ chỉ cần bán 8 văn hoặc 9 văn là được. Mọi người thấy ba tiểu hài tử bán câu đối, thấy mới mẻ nên bảy miệng tám lời nghị luận.

      Chương 12: Tìm được đường tiền tài ( 2 )

      Tử Tình nhìn hai vị ca ca, muốn hai người bọn họ mở miệng cũng khó, đành phải tự mình thét to: "Bán câu đối đây, 9 văn tiền bộ, mua lớn được , mọi người mau mua ."

      "Bé con, mua lớn được là gì?"

      "Ngươi mua bộ câu đối để treo cửa, chúng ta tặng ngươi thứ để treo ở nhà bếp, còn tặng thêm chữ phúc nữa." Tử Tình giải thích.

      "Bé con, ngươi đọc xem ở đây viết những thứ gì, đọc được ta chọn cái." Mọi người cười to.

      May là Tử Tình biết chữ, giờ bắt đầu có công dụng, nàng to giọng: "Trời đất mừng xuân người tăng thọ, xuân vui đầy túi người vui đầy tài, bốn mùa Trường An." "Trong ngoài bình an vận may đến, gia đình vui vẻ tiền của dồi dào, ngôi sao may mắn chiếu sáng." "Xuân về cỏ cây đua nở, nhà cửa phúc lộc bốn mùa an, cái tết vủi vẻ. . ." (TT^TT, đây là nghĩa của mấy câu chúc thôi nhé, ta cố cho nó thành thơ, cơ mà đọc ngang như cua ý)

      "Con bé đọc dễ nghe, vừa biết bán hàng, vừa biết chữ, sai, sai, chữ cũng đẹp. Chọn bộ cho ta ."

      Bắt đầu có người mua, mà thứ Tử Tình bán là độc nhất, người nông dân nghèo khổ, trong dịp tết cũng nguyện ý mua bộ câu đối, gửi gắm niềm tin và chờ đợi của bọn họ với tương lai. Cho nên chỉ tầm nửa canh giờ, Tử Tình bán hết hai mươi tám câu đối, trận chiến mở màn thắng lợi, làm Tử Phúc, Tử Lộc rất hưng phấn, nhà cũng về, trực tiếp đến tạp hoá, lúc này bọn họ mua hai mươi tờ giấy đỏ tốt, đem tiền thừa mua thêm mười lăm giấy đỏ bị hỏng, lúc này cần mở miệng lão bản vui tươi hớn hở tặng hẳn hai cây bút hơi cong, cộng thêm ít mực và cái nghiên mực bị sứt.

      Ba người cười hì hì vào phòng Thẩm thị, Tử Lộc cướp công báo cáo với Thẩm thị, Thẩm thị vui vẻ, sờ sờ ba cái đầu bọn họ, cổ vũ vài câu.

      "Nương, phụ thân đâu?"

      "Cha ngươi cùng ông nội tìm thợ mộc rồi, làm chút đồ gỗ."

      Ba người lại đến phòng Tử Phúc, cất giấy bút, đành phải chờ Tăng Thụy Tường có thời gian rãnh lại viết. Sau đó, Tử Phúc kéo Tử Lộc sang chỗ Điền thị làm việc.

      Dưới giúp đỡ của Tăng Thụy Tường, đến chợ phiên ngày mười tám ngày bán xong câu đối, huynh muội bọn họ kiếm được hơn ngàn văn tiền, đương nhiên bọn họ cầm tiền về nhà, mà tiếp tục mua giấy đỏ.

      Chờ bọn về nhà, còn chưa kịp báo tin này cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, phát trong nhà có khách, nguyên lai ngày mười tám tiểu tứ đầy tháng, đại cữu nương Hứa thị cùng Nhị cữu nương Triệu thị đều đến, chuyện với Thẩm thị, Tử Phúc cầm thịt và trứng gà mà Hứa thị, Triệu thị mang đến, đoàn người đến phòng trước. Phòng trước cũng có ít khách, khủng bố nhất là cả nhà đại Xuân Ngọc đều tới, lúc này Xuân Ngọc có năm đứa , ban nam hai nữ, tên của ba đứa con tria rất buồn cười: Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao, con bé nhất chỉ khoảng 1 tuổi, còn chưa vững. Ăn cơm, con nít ngồi bàn, Tử Tình lần đầu tiên thấy đồ ăn có chút thịt, chiếc đũa vừa vươn , ba cái Mao kia gió cuốn mây tan chia nhau đồ thịt, Tử Tình nhìn Tử Phúc, Tử Lộc, phát Tử Phúc rất lạnh nhạt, Tử Lộc tức giận, phỏng chừng lúc trước cũng là loại này, thấy nhưng thể trách. Tử Tình còn phát , ăn xong cơm trưa, Tử Phúc chạy nhanh về phía sau, khóa phòng mình lại.

      Hứa thị và Triệu thị ăn xong cơm trưa rời , định mời Thẩm thị qua nhà chơi mấy ngày, nhưng Thẩm thị cuối năm rồi, có nhiều chuyện phải làm nên , chờ năm sau rãnh rỗi.

      nhà Xuân Ngọc còn ở lại, lúc ăn cơm chiều nghe Xuân Ngọc với Điền thị rằng mình khổ quá, trong nhà có nhiều đứa , ruộng đất lại ít, đứa cả cơm cũng ăn đủ no, đừng đến chuyện có quần áo mới mừng tết. Tử Tình nghe xong thầm kinh bỉ, nhà mình cũng ăn đủ no, mặc đủ ấm. Bà nghe xong, bỗng kêu Tử Phúc lại.

      Tử Tình nghe bà hỏi: "Tử Phúc, nghe các ngươi bán câu đối, kiếm được nhiêu tiền?"

      "Thưa bà, cũng kiếm được nhiêu, là nương thấy sắp tết mà quần áo đệ đệ muội muội đều cũ nát cả, muốn kiếm mấy văn tiền mua bộ áo bông mới cho bọn nó." Tử Phúc đáp.

      Điền thị nghe xong, vẻ mặt vui: "Kiếm tiền được còn muốn gì, vài năm bà cũng mặc quần áo mới."

      "Dạ, nếu con kiếm tiền được mua vải cho ông bà. Tử Phúc suy nghĩ điều này trước rồi." Điền thị nghe vậy, vẻ mặt mới hơi vui.

      Cơm nước xong, Tử Phúc ôm tiểu đệ, Thẩm thị rửa chén, Tử Tình kêu Tử Lộc cùng nhau giúp mẫu thân thu dọn, Điền thị và Tăng lão nhân thương lượng để gia đình Xuân Ngọc ở lại thế nào. Tử Tình có hứng thú nghe mấy thứ này, nàng nghĩ lần này mua giấy đỏ tương đối nhiều, hôm sau gần giao thừa, chắc Tăng Thụy Tường phải thức đêm để viết.

      Ai ngờ, bắt đầu từ hôm nay, nhiệm vụ của Tử Tình là trông coi tiểu đệ, bởi vì Thẩm thị hết cữ, thể ở miết trong phòng, Thẩm thị có rất nhiều chuyện phải làm: nấu cơm, cho heo gà ăn, rửa chén, có khi còn nấu nước, Thẩm thị cùng Chu thị chia nhau làm, vì Thẩm thị nghỉ ngơi tháng, nên tại chủ động làm nhiều hơn, có thời gian rãnh. Cũng may gia đình Xuân Ngọc rời vào ngày thứ hai. Tử Tình ở nhà coi hai đệ đệ, Tử Phúc và Tử Lộc bán câu đối .

      Xế trưa, Tử Phúc mua giấy đỏ trở về, chợ phiên có người bán câu đối, nhưng vì hôm nay là chợ phiên nên vẫn bán hết, chắc về sau bán dễ dàng.

      Tử Tình nghĩ nghĩ: " có việc gì, đại ca, về sau chúng ta bán thứ này nữa, dù sao nơi này gần An Châu phủ, tại là thời điểm cuối năm, nhà bác chồng đánh xe An Châu mua hàng tết, ca và nhị ca với bọn họ, rồi cùng về, người trong thành nhiều, thị trường bán đồ chắc chắn rộng lớn hơn ở đây."

      Tử Phúc nghe xong, khen Tử Tình câu, rồi muốn tìm Thẩm thị thương lượng, vừa khéo Thẩm thị định vào thành mua mấy khối vải, làm quần áo tết cho bọn . Bọn họ thương lượng ngày hai mươi ba , thứ nhất là Tăng Thụy Tường viết xong câu đối cũng phải mấy ngày, thứ hai là ngày 24 giỗ, trong nhà rất bận, được. Ngày 22 có chợ phiên, Tử Phúc và Tử Lộc vẫn đến đó, Tử Phúc nghĩ có thể bán được bao nhiêu bán, được trăm bộ, Tử Phúc vẫn vui mừng, lại mua giấy đỏ về.

      Ngày 23, Thẩm thị ôm Tử Hỉ, mang theo Tử Phúc, Tử Lộc vào thành, Tử Tình ở nhà trông Tử Thọ, Tăng Thụy Tường nhờ đường đệ (em họ) vào núi đốn củi, Tử Tình dắt Tử Thọ đến bên bãi đất trống gần hồ để phơi nắng, chơi đá cầu, nhảy ô, ném bao cát với các người bạn mới quen, gần giữa trưa, Tử Tình thấy xe lừa nhà bác chồng về, liền kéo đệ đệ chạy theo.

      Chương 13: 5 lượng bạc .

      "Đại ca, sao rồi? Bán được ?" Tử Tình sốt ruột muốn biết chủ ý của mình ra sao?

      "Nương, nương xem , con đúng mà, về nhà muội muội nhất định hỏi chuyện này đầu tiên. Tình Tình á, là con nhóc tham tiền." Tử Phúc trêu ghẹo .

      "Chán ghét, ghét đại ca nhất. Nương, nương xem, đại ca chỉ biết khi dễ con." Tử lắc lắc thân mình, cầm lấy góc áo Thẩm thị, biết mình làm nũng.

      "Được rồi, giỡn muội nữa, hôm nay đại ca và nhị ca của ngươi bán hết câu đối, trong thành nhiều người lắm, làm hàng tết, bán hàng tết, bán đồ ăn, mua đồ ăn, chậc chậc (tiếng tặc lưỡi), cực kì náo nhiệt. Lần sau đại ca mang ngươi , lần này đại ca mua giấy ở trong thành, rẻ hơn ở trấn ta văn tiền, ta dùng ba ngàn tiền đồng kiếm được đổi hết thành giấy mực, sau lần này bán nữa." Tử Phúc sờ sờ đầu Tử Tình, .

      Vào nhà, Thẩm thị lấy vải dệt mới mua ra, Tử Tình là khối vải bông đỏ thẫm in hoa, mua cho các con trai màu xanh, Điền thị khối vải màu đỏ sậm, Tăng lão gia tử là màu xanh thẫm, còn Tăng Thụy Tường cùng Thẩm thị có, Tử Tình thấy trong lòng đau xót.

      Thẩm thị bảo Tử Phúc đưa vải dệt cho lão gia tử và Điền thị. "Cứ bảo đây là tiền các ngươi bán câu đối, hiếu kính ông bà." Tử Tình vội đuổi theo.

      Điền thị nhìn thấy Tử Phúc đưa vải dệt tới, cười như hoa, vội tiếp nhận, : "Tôn tử (cháu trai) có hiếu, như vậy biết kiếm tiền, còn nhớ thương tới ông bà, bà biết ngươi kiếm được nhiêu tiền?"

      "Bà, bao nhiêu cả, chỉ đủ mua cho đệ đệ muội muội ít vải làm quần áo mừng tết, tiêu hết cả rồi." Tử Tình thấy đại ca dối mà mắt cũng chớp, ngờ đại ca còn tuổi biết xem người.

      "Tử Phúc, sao mua thứ gì cho tiểu ? Tiểu đối xử với ngươi tốt à?" Thu Ngọc thấy Tử Phúc tay , vội vàng hỏi.

      Tử Phúc nghe xong, mặt hơi bối rối, muốn cái gì lão gia tử cùng Tăng Thụy Khánh vào, gần hết năm, cho nên Tăng Thụy Khánh nghỉ phép về nhà mừng năm mới, gặp lão gia tử ở phố nên về với nhau.

      Điền thị đem vải dệt khoe khoang với lão gia tử, lại khen Tử Phúc biết hiếu kính, , Chu thị dẫn Tử Bình đến, lão gia tử đương nhiên cao hứng, vốn coi trọng đứa cháu trưởng tôn này, trong lòng càng tự hào, nhưng sắc mặt Tăng Thụy Khánh và Chu thị xấu lại.

      Cũng vào lúc này, Tử Bình hỏi: "Sao còn chưa ăn cơm, ta đều chết đói rồi."

      "Ăn ăn ăn, ngươi là đồ thùng cơm, chỉ biết ăn, nhìn xem, người ta như vậy biết nhiều chuyện, suốt ngày chẳng làm việc gì, chỉ biết kiếm tiền riêng cho gia đình mình thôi. Còn ngươi cũng giống nương, suốt ngày làm hết việc này việc nọ, ai khen lấy câu. Cha, nương, tính ra chúng ta còn chưa ở riêng, Tử Phúc kiếm được tiền cũng phải góp chung chứ?" Lời Chu thị làm hai ông bà chìm trong vui vẻ sửng sốt, nửa ngày cũng phản ứng.

      Tử Tình đẩy đẩy Tử Phúc, Tử Phúc vội tiếp lời: "Đại nương, ta kiếm được bao nhiêu, mà hôm nay cũng tiêu hết rồi, vì nương thấy đệ đệ muội muội quần áo đều rách nát, mà tiền có, nên chúng ta đành cố gắng kiếm ít."

      "Đúng vậy, mấy đứa tự ý làm được ra bao nhiêu." Điền thị cuối cùng phản ứng lại .

      "Được rồi, ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, ăn cơm. Đừng đỏ mắt (tức giận) người khác có quần áo mới mặc, lần này ta trở về cũng mua vải cho mẹ con ngươi, tết cũng có quần áo mới." lời của Tăng Thụy Khánh khiến bữa cơm trưa tiến hành trong im lặng.

      Hôm sau là ngày 24, Thẩm thị rất bận rộn, sáng sớm giết gà, làm điểm tâm, còn giúp Chu thị làm các loại bánh gạo ngọt, có chiên, có hấp, đuổi hết trẻ con ra ngoài, sợ ăn vụng. Làm xong phải cúng ông táo, cúng xong, lão gia tử lại cúng tổ tông. Cuối cùng, Điền thị phân cho mỗi đứa cái, còn lại giấu , biết cất để làm gì .

      Cả ngày này Tăng Thụy Tường ngồi trong phòng Tử Phúc viết câu đối. Tử Phúc muốn bán ở chợ phiên vào ngày 25, còn lại đến ngày 26 An Châu thành bán, hết đợt này ngừng bán, giúp việc trong nhà.

      Sáng sớm ngày 26, Tử Tình còn trong giấc mộng bị Tử Phúc đánh thức, bởi vì tối hôm trước, Tử Tình phải mè nheo đủ kiểu, làm Thẩm thị đồng ý để nàng cùng Tử Phúc đến trong thành, còn Tử Lộc coi Tử Hỉ, cũng may là xe nhà bác chồng, nếu Thẩm thị đồng ý.

      Trong buồn ngủ ríu cả mắt, nghe có người bảo là đến nơi, Tử Tình nhìn cửa thành cao cao trước mặt, giống cổ thành TV, sau khi vào thành, hai bên ngã tư phần lớn là nhà trệt, còn cửa hàng buôn bán có hai tầng, thị trường rau quả bán ở ngã tư, người bên trong đông đảo, ồn ào, Tiêu Phúc Sinh đưa bọn họ đến chỗ này, hẹn thời gian cùng địa điểm quay về, rồi làm việc của bọn họ.

      Tử Phúc vô cùng quen thuộc dẫn dắt Tử Tình bày quán, hôm nay cầm theo sáu trăm câu đối, chắc phải mất nhiều thời gian, Tử Tình muốn tự mình dạo xem có cái cây nông nghiệp nào mới mẻ , dù sao qua năm nhà mình ở riêng, nên phải tính toán xem nên trồng lại cây nào. Tử Phúc đồng ý để mình nàng dạo. Tử Tình đành phải thét to rao hàng, như vậy mới bán được nhanh hơn, bán xong mới có thời gian làm việc khác. Vất vả lắm mới được đến An Châu, được để tay trở về.

      Mọi người thấy tiểu nương năm sáu tuổi thét to, cầm túi xách đơn giản, quần áo người tuy cũ nhưng sạch , giọng tiểu nương dễ thương, ngọt ngào, chút luống cuống, nên mọi người ngạc nhiên, lập tức có ít người lại, thấy Tử Tình đưa câu đối đến, nhẫn tâm từ chối, thế nên bán câu đối rất nhanh, Tử Phúc lấy tiền, hai người phối hợp ăn ý, hơn canh giờ bán hết.

      Tử Tình thấy túi vải Tử Phúc đựng tiền đồng rất nặng, liền đem túi vải đặt vào sọt, trong sọt cũng có ít tiền đồng, Tử Phúc lại nhặt chút cỏ đắp lên, hai người cố sức nâng, Tử Phúc tìm ngân hàng tư nhân gần đây đổi thành bạc, cũng may có ngân hàng, hai người đếm tiền đồng nửa ngày, Tử Tình chỉ phụ trách đếm tới mười, nhớ tới lời kịch kinh điển: "Tới bây giờ Vương lão ngũ ta đều thấy được nhiều tiền như vậy." Đây là lần đầu tiên Tử Tình ra tay, kiếm được thùng tiền, rất vui vẻ.

      Nhanh chóng đếm được năm ngàn văn, đổi thành năm nén bạc, Tử Tình rất cẩn thận dấu dưới lớp cỏ trong sọt. Tử Phúc dám ngã tư nữa, dù sao, đối với hai tiểu hài tử mà , năm lượng bạc là con số cực kì lớn. Tử Tình nhìn thấy bên cạnh có tạp hoá lớn, liền kéo ca ca vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :