1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm - Lục Xu (Full+NT1) có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cuộc hôn nhân này nhiều năm (此婚已经年)

      [​IMG]
      [​IMG]


      Tác giả: Lục Xu. (绿枢)

      Dịch Từ Google Translate

      Edit: Fannie93

      Giới thiệu: cặp vợ chồng có sở thích riêng, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện ly hôn xưa.

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 10/8/14
      stella2412, Tbenyo_nyo_9x thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1:

      Sau khi hút xong điếu thuốc, Triển DịchMinh cũng quay lại phòng. Người như bọn họ, căn bản đều có đám bạn bè ổn định, thường xuyên hẹn ra ngoài tìm niềmvui, bình thường làm vài ván bài, ăn cơm,hôm nay cũng ngoại lệ. Trước ở trong phòng lấy điếu thuốc chuẩn bị hút, lạibị đám kia kêu la lên, bảo hiểu thương hoa tiếc ngọc gì cả, muốn xung quanh toàn khói thuốc, lười giải thích, liền ra ngoài. đặt mẩu thuốc lá ngắnngủn vào lòng bàn tay, tầm mắt nhìn chằm chằm vào người cách đó xa, mộtngười phụ nữ, có thể gọi là xinh đẹp.

      Đặt mẩu thuốc lá giữa ngón cái và ngóngiữa, nhàng dùng lực, liền bắn ra, cũng biết rơi vào người trong góc.

      Bước chân dời, rút ra điếu thứ 2, vừamới đốt, bả vai liền bị ai vỗ vỗ.

      “Thế nào mà lại trốn ở đây hút thuốc vậy?”Viên Trác Nhiên thả tay xuống, tầm mắthướng về phía Triển Dịch Minh nhìn,nhìn thấy mỹ nữ đằng kia mặc chiếc váy mỏng để lại bóng lưng khiến người ta có suynghĩ vẩn vơ, mặt lại nụ cười đentối, “Tớ nghĩ sao cậu hút thuốc lại lâunhư vậy, ra là ‘có dụng ý khác’”.

      Nghe thấy Viên Trác Nhiên như vậy, Triển Dịch Minh hiểu nhìn cái, sau đó dập tắt điếu thuốc trong tay, némxuống đất.

      Viên Trác Nhiên thấy Triển Dịch Minh ra vẻ hiểu, vừa liếc nhìn mỹ nữ kia, vẫnkhông hiểu vẻ mặt hàm chứa ý sâu xa của Triển Dịch Minh, vì vậy lại thôi, cười, “ lâu như vậy, vẫn sợ Sắt Sắt nhà cậu tức giận à.”

      Sắt Sắt tên là Hàn Vũ Sắt, là bạn đạihọc của Triển Dịch Minh, hôm nay cũng theo Triển Dịch Minh, cùng với gặp gỡ bạn bè, mặc dù trong lòng mọi người biếtrõ, Triển Dịch Minh kết hôn nhiều năm nay rồi, dĩ nhiên, vợ phải Hàn Vũ Sắthiền lành dịu dàng. Nhưng ở trong vòng tròn này, mọi người thấy nhiều chuyện như vậy, cũng thấy nhưng thể trách, chỉ cần chuyện gây ra bất kì trở ngạo nào, mọi người cũng mắt nhắm mắt mở, mình cóthể sung sướng hơn, cớ sao lại làm.

      Viên Trác Nhiên cũng , là Triển Dịch minh ra ngoài hơi lâu rồi, vì vậy HànVũ Sắt bảo ra ngoài xem chút, sợTriển Dịch Minh xảy ra chuyện gì. Hàn Vũ Sắt mực lo lắng, mặt còn có vẻ sợ hãi về vòng tròn này, cho dù theoTriển Dịch Minh nhiều năm, cũng bịtiêm nhiễm, đột nhiên, có chút hiểu vìsao Triển Dịch Minh có thể đối với ấy tình cảm như thế.

      Người con đầu tiên, từ trước đến giờ coilà phần tốt trong lòng đàn ông.

      Triển Dịch Minh lên tiếng, cũngkhông nhìn về nơi khác, giống như vừa rồi chợt có hứng thú với mỹ nữ xa lạ, sau đó cùng Viên Trác Nhiên vào phòng.

      Triển Dịch Minh vừa tiến vào, Hàn Vũ Sắtliền đứng lên, bởi vì có ở đây, cảm giác hợp với khí nơinày, thỉnh thoảng có chút lo âu, thấy vào, trong lòng ổn định vài phần.

      Triển Dịch Minh tới, ôm vào trong ngực, thuận thế ngồi xuống theo.

      bóp mũi Hàn Vũ Sắt, giọngnói, “ quen sao?”

      Hàn Vũ Sắt biết, nếu mình lựa chọn ở lạibên cạnh , nên thích ứng với cuộc sống của , mặc dù quá trình này có chút khó khăn, liền lắc đầu cái, “ sao, đâu vậy?”

      gì bé vậy! to chút để mọi người cùng nghe chứ!” Phương Nhã Lâm ngồi bên cạnh chồng mình, ánh mắt có vẻ oán giận, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Triển Dịch Minh và Hàn Vũ Sắt.

      Phương Nhã Lâm cùng Trình Thực Kiệt kết hôn lâu năm rồi, quan hệ vợ chồng tương đối tốt, vốn là người thành . Làm vợ nhiềunăm nay, cũng có thói quen, thể nhìn tiểu tam(người thứ ba trong hôn nhân) tiến dần từng bước, cho dù có quan hệ gì với mình, vẫn kích thích như vậy, hận khôngđể những người đó biến mất khỏi trái đất, vìvậy Hàn Vũ Sắt ít lần bị Phương NhãLâm châm chọc.

      Triển Dịch Minh ôm chặt Hàn Vũ Sắt hơn chút, cười như cười nhìn Phương Nhã Lam, “Phải chứ, hai người yêunhau mới được thế.”

      Triển Dịch Minh vừa dứt lời, mấy người xung quanh liền hiểu , hôm nay có gì khác lạ, nếu như bình thường, nghe được lời của Phương Nhã Lâm, cũng chỉ cười cười , thể im lặng, hôm nay lạikhông biết vì sao lại cố ý thế.

      Sắc mặt Phương Nhã Lâm hơi biến đổi, tiếptục xem Trình Thực Kiệt đánh bài, nhưngchỉ cần nhìn vẻ mặt của có thể biết căm thù cái loại tiểu tam cướp chồng người khác tới cỡ nào.

      Triển Dịch Minh buông Hàn Vũ Sắt ra, đứnglên, tới bàn đánh bài trước mắt, vỗ vỗ bả vai người kia, ý bảo tới chơi mấy ván.

      Đối phương dĩ nhiên là đồng ý.

      Nhưng vẫn thấy khó hiểu, trước kia có người gọi ra chơi, vẫn lắc đầu mà thời gian này chơi bài, thầy bói bảo năm nay là năm hạn, mọi việc có liên quan tới tiền đồ, đụng vào gì thìthua cái đó. Có người cười còn bảo là đồmê tín, cũng chỉ cười nhạt, thà tin là có,hôm nay lại chủ động đánh bài, có thể khiến người ta nghi ngờ sao?

      Xem ra thầy bói như vậy cũng tương đối chính xác, liền bắt đầu chơi ván đầutiên, cuối cùng vẫn thua, khiến Viên TrácNhiên nhìn nổi nữa, “Đứng lên, để tớ chơi, cậu chiếm vị trí này là quá tốt rồi.”

      Viên Trác Nhiên và Triển Dịch Minh là bạnbè trí cốt, tất nhiên phải giúp đỡ Triển Dịch Minh rồi.

      Trình Thực Kiệt thua vài ván, Phương Nhã Lâm thấy vậy liền bỏ qua, nhưng bịTrình Thực Kiệt ngăn lại, ở cái vòng này, làm gì cũng phải suy nghĩ, thua nhiềulà được. Phương Nhã Lâm lúc này mớikhông chơi nữa, chỉ cười với Triển DịchMinh, “Triển thiếu biết là sắp tới ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và Thực Kiệt, tặng quà trước, Viên thiếu lại biết tình cảm anhem của cậu rồi.”

      Viên Trác Nhiên đẩy Triển Dịch Minh ra, cũng để ý tới lời châm chọc của Phương Nhã Lâm, “Ai, chị dâu cũng biết mà, tôi phải lần đầu tiên biếtgì, chị bỏ qua cho.”
      Phương Nhã Lâm hừ tiếng, gì nữa.

      Triển Dịch Minh hào hứng lắm, cũng để ý tới bọn họ cái gì, tay mò vào trong túi áo, lấy điếu thuốc, chuẩnbị đốt, lại bị Hàn Vũ Sắt ngăn lại, “Đừnghút.”

      Triển Dịch Minh nhìn cái, chân màynhíu xuống, đặt điếu thuốc vào trong lòngbàn tay, bọc giấy hình lá cây rơi xuống.

      ít khi đãng trí thế này, Hàn Vũ Sắt nhận ra có gì đúng, vàotai , “ làm sao vậy? Có phải thoải mái hay ?”

      “Em chuẩn bị nấu canh gừng cho phảikhông?”

      Đấy là chuyện Hàn Vũ Sắt làm khi TriểnDịch Minh bị bệnh, nấu nồi canh gừng, bắt uống, từ đó khiến ám ảnh với gừng, cứ ngửi thấy mùi gừng, trong lòng liềnthấy khó chịu, thói quen này vẫn tồn tại baonhiêu năm rồi.

      Nghe được như vậy, khuôn mặt nhỏnhắn của cũng đỏ lên.

      thể , Hàn Vũ Sắt đích thứclà có thể khiến đàn ông vui lòng, có tâm cơ gì, tính tình nhu nhược, cả ngày quấn đàn ông hỏi “ em ”, như tiểu đảo(hòn đảo )hòa nhã, khiến người ta lúc mệt mỏi chỉmuốn dựa vào, có gánh nặng gì.

      như vậy, tin rằng người đànông bình thường cũng từ chối chứ?

      Đánh bài lâu xong mới kết thúc, Phương Nhã Lâm thắng tiền đầy ví nhưng vẫn còncảm thấy chưa đủ, nhất định phải khiếnngười ta khó chịu chút, “Cám ơn Triển thiếu hôm nay hào phóng như thế, vậy tôi cũng ngại thông báo tin, vợcủa về nước, mong đợi vợ chồng ‘tiểu biệt thắng tân hôn’”. xong còn nhìn Hàn Vũ Sắt cái, ánh mắt lộ ra ý vị sâu xa.

      Vừa mới ra khỏi phòng, Phương Nhã Làm bị Trình Thực Kiệt kéo tới bên cạnh,trách mắng , bảo chớ trêu chọc Triển Dịch Minh. Người kia cũng phải tốt lành , nếu ta so đo , người thiệt là bọn họ, dù sao Triển Dịch Minh là ngườithừa kế duy nhất của nhà họ Triển, ta muốn nhằm vào người nào, người đó cũng xác định chịu thiệt mà thôi.

      Nghe Trình Thực Kiệt như vậy, Phương Nhã Lâm có chút sợ, chỉ chắc chắn lần sau chịu đụng. Khi tài sản địa vị của người còn ở đó, cái gì mà giá trị đạo đức, cũng hề quan tâm, dù sao chỉ cần khôngảnh hưởng tới cuộc sống của mình, cũng có thể làm bộ nhìn thấy, nhiều lắm là hả hê lúc người ta xui xẻo.

      Kết thúc việc chơi bài, nhiều người cũng rờiđi.

      Viên Trác Nhiên nhìn vẻ mặt Triển Dịch Minh, chủ động tiến lên, “Muốn uống chén ?”

      Triển Dịch Minh gì, chỉ nhìn HànVũ Sắt, tựa hồ chờ quyết định của . thích nhìn uống rượu, cũngkhông thích nhìn hút thuốc, “Em muốnvề sớm chút, ngày mai còn phải làm.”

      Triển Dịch Minh cũng từ chối,“Được, đưa em về.”

      Hàn Vũ Sắt có công việc cố định, khôngkhác với nhân viên văn phòng là mấy, cuộc sống của có điểm khác biệt chính là dây dưa với Triển Dịch Minh sau khi kết hôn. Nóiphụ nữ là động vật cảm xúc cũng sai, biết mình làm vậy đúng, nhiều lần cứ nghĩ đây là lần cuối cùng, sau đó rời khỏi Triển Dịch Minh, nhưng hai chữ ‘chia tay’ thế nào cũng ra khỏi miệng,cuối cùng vẫn duy trì quan hệ khiến người ta khinh thường này, qua ngày lại mộtngày. cứ mực coi mối quan hệ củacô và Triển Dịch Minh như người tình trướckia, như vậy khiến cảm thấy giữa bọn họlà tình cảm , liên quan tới tiền bạccùng với cái khác, dù chuyện như vậy nhìn qua là lừa mình dối người, nhưng làm như vậy khiến an lòng, là vì tình .

      Viên Trác Nhiên sau bọn họ, ra khỏiphòng được mấy bước, cửa phòng khácliền mở ra, nhóm người ra.

      Hàn Vũ Sắt phát Triển Dịch Minh nắmtay của mình dùng sức thêm mấy phần, đột nhiên, kéo lại, cúi đầu liền hôn , mở to hai mắt nhìn .

      Viên Trác Nhiên cũng bị màn này làm cho khiếp sợ, còn định mở miệng cười, em, cũng cần phải kích thích người đơn như vậy….. còn chưa kịp cười,liền phát mỹ nữ trong đám người kia, lúc trước nhìn từ xa chỉ cảm thấy tư thái yểu điệu mảnh khảnh, gần mới phát dadẻ cũng đẹp như vậy, khó trách vừa rồi khiếnTriển Dịch Minh nhìn tới hai lần.

      Đám người kia ra, mỹ nữ kia vẫn còn đứngtại chỗ, cười như cười nhìn TriểnDịch Minh cùng Hàn Vũ Sắt.

      Viên Trác Nhiên cảm thấy cảnh tượng này kỳ quái, giống như lần đầu tiên xemphim ma vậy, khỏi nhìn mỹ nữ kia mấy lần, đột nhiên rung lên, nghĩ đến lời trước của Phương Nhã Lâm.

      Đây…. Hình như là vợ kết hôn lâu năm củaTriển Dịch Minh, Thẩm Tây Lăng.

      Phát có phần bình thường, Viên Trác Nhiên lập tức tiến lên, tới cầm cổ tay Hàn Vũ Sắt, “Tôi đột nhiên nhớ tới Dịch Minh hôm nay có chuyện quan trọng cần xử lý, đưa em về.” qua cũng đểý kinh ngạc của Hàn Vũ Sắt, trực tiếpkéo ra ngoài.

      Thẩm Tây Lăng từng bước từng bước lên trước, tới bên cạnh Triển Dịch Minh, khóe miệng lại nở nụ cười, “Mới vừa thấymột màn này, tôi lại nhớ tới trước kia bị mộtngười cặn bã hôn, thể xúcmiệng 49 lần.” sai, thậm chíbởi vì làm quá sức, miệng đầy máu, vẫn cảmthấy súc miệng sạch.

      Tay Triển Dịch Minh ôm ngực, nhìn xéo , “Vậy em nhất định tắm sạch rồi, nếukhông sao đụng vào, lại có thể có mộtđứa bé chui ra chứ.”


      Chương 2:

      Triển Dịch Minh và Thẩm Tây Lăng tất nhiên là “Cụt hứng bỏ về”, ra cụmtừ “cụt hứng bỏ về” này cũng thích hợp với bọn họ, bởi vì ban đầu bọn họ vui mừng. Dĩ nhiên, bọn họ cũng cãi vã, chỉ nhìn đối phương mấy lần, giống như có oán hận với bạn học vậy, lúcgặp mặt lạnh lùng nhìn đối phương, sau đó tách ra ai người nấy, hai người thếnày mà lại là vợ chồng, ai tin?

      Triển Dịch Minh cảm giác vận số hôm nay của mình tốt, lái xe ra ngoài biết bao lâu, lại bị cảnh sát giao thông kiểm tra, cầu đo độ cồn trong cơ thể, cũng may chỉ có cảnh sát giao thông, anhthừa dịp đối phương chú ý liền lái xe . Tốc độ của ngày càng nhanh, tinrằng vận số của hôm nay “tốt” như vậy,ngày mai nhất định có thông báo nộptiền phạt.

      Trở lại “Tây Minh Cư”, cố ý chậmlại, ánh mắt nhìn đá cẩm thạch biệt thự“Tây Minh Cư” hồi. Khung cảnh biệtthự này tương đối đẹp, ánh sáng tốt, mảnh đất này cũng thể dùng tiền mua đượcở thành phố Tích Xuyên, nhất là ở vị trí địalý tuyệt vời thế này. Mảnh đất này, vẫn luônlà bảo vật trong lòng ông cụ nhà , sớm để đó, cho phép ai chú ý tới mảnhđất này. Nhưng sau khi kết hôn, ông cụ Triển lại chủ động lấy ra mảnh đất này, cho cùng Thẩm Tây Lăng xây dựng biệt thự này, là lớn cũng rộng quá, cũng chật chội quá, vừa vặn cho giađình ở hạnh phúc với nhau.

      Giờ phút này, Triển Dịch Minh nhìn bảng tên nhà của và Thẩm Tây Lăng, biết vì sao cái đó như châm chọc . đưa tay ra, hướng về phía bảng tên như muốn gỡ bỏ nó ra, hình như làm vậy có thể khiến thoải mái hơn rất nhiều.

      Lái xe vào nhà, mới chậm rãi ra khỏixe, tùy ý cởi áo khoác xuống, theo bảnnăng kéo cà vạt. Lúc này điện thoại di độngvang lên, đoán chắc thời gian đúng.

      thanh của Viên Trác Nhiên hình như mang theo vẻ dò xét thêm tò mò, “Ai, cậu vàvị nhà cậu, hẳn có đánh nhau đấy?”Tính khí của Thẩm Tây Lăng tốt lắm, đại tiểu thư nhà quyền thế, thể nhìnngười bình thường, được bố mẹ cưng chiều lên tận trời, hận đem toàn thế giới lên lòng bàn tay con rượu của bọn họ, ngườiphụ nữ như vậy mà chứng kiến chồng mình cùng người phụ nữ khác hôn môi, bộcphát thể được…..

      Theo nhận thức của Viên Trác Nhiên, rốt cuộc hiểu ánh mắt sâu xa bao hàm ý vịcủa Triển Dịch Minh lúc trước, vợ của , mình lại cho là mỹ nữ xa lạ. Nhưng Viên Trác Nhiên cảm giác mình có thể tha thứcho bản thân, Thẩm Tây Lăng và Triển Dịch minh kết hôn được nhiều năm sai, nhưng Thẩm Tây Lăng chưa bao giờ xuất trước vòng bạn bè của Triển Dịch Minh, có thể dựa vào ấn tượng hôn lễ ngày đómà có thể nhận ra được Thẩm Tây Lăng, là rất tốt rồi. Thậm chí Viên Trác Nhiên cảmthấy, Thẩm Tây Lăng xuất ngoại nhiều nămrồi, cũng có khả năng Triển Dịch Minh quên mất diện mạo của .

      Triển Dịch Minh vào phòng, ném quầnáo lên ghế salon, “Cậu thấy đáng tiếc à?”Lông mày nhếch lên, giọng khôngtức giận, trái lại vẫn bình thường.

      “Tớ đây phải lo lắng cho cậu, sợ cậu tức giận tới mức đánh nhau với phụ nữ , thiệt thòi lớn.” Viên Trác Nhiên lolắng, lúc sát còn liếc thấy móng tay của Thẩm Tây Lăng dài, sợ động thủ.

      bằng suy nghĩ xem nên ứng phó vớibố mẹ cậu vụ xem mắt thế nào ”. TriểnDịch Minh muốn nhiều về chuyện này, trực tiếp cúp điện thoại.

      Vừa ngồi xuống ghế salon, điện thoại lại vang lên, đành bắt máy.

      thanh của Hàn Vũ Sắt nhàng, giọng dịu dàng trước sau như , “Hôm nayanh vui à?” Những lời này trướcmuốn hỏi, cảm thấy có gì đấy khácthường, nhưng ra, dù Viên Trác Nhiên lôi , những giác quan phụ nữcũng cho biết, người phụ nữ đứng ở hành lang đó có mối quan hệ gì đấy với ,nhưng muốn chủ động hỏi vềchuyện này.

      “Đừng suy nghĩ nhiều. Trác Nhiên đưa em tới cổng chung cư à?” , về trễnhư vậy cũng an toàn.

      “Ừ, còn đưa em tới dưới lầu.”

      “Nghỉ ngơi sớm chút, đừng suy nghĩ nhiều, để ngày mai có sức làm.”

      “Ừ, cũng vậy nhé.” Vốn muốn hỏi gìđó, nhưng cuối cùng vẫn hỏi được.

      Triển Dịch Minh cảm giác hôm nay điệnthoại của mình được hoan nghênh tương đốicao, vừa mới cúp điện thoại của Hàn Vũ Sắt, bố của liền gọi tới, “Hôm nay có người thấy Tây Lăng rồi, con bé trở về lúcnào?”

      Triển Dịch Minh cầm điện thoại,trầm mặc hồi, “Hình như được mấy ngày rồi.”

      “Mấy ngày rồi.” Triển Khải Hạo lặp lại lờicủa , “Vợ của con về nước, thời gian về nước cũng biết , con còn tư cách làm chồng hay sao?”

      Triển Khải Hạo từ trước đến nay được mệnh danh là phụ với trời cũng phụ đất và phụ lòng vợ, bất mãn duy nhất chính là “Đồ dởm” Triển Dịch Minh, từlúc học trung học bắt đầu, đứa con trai nàycủa ông bắt đầu phô bày vẻ “xuất sắc” thiênphú về phương diện phụ nữ, hấp dẫn bao nhiêu khiến họ điên cuồng, thành tích học hạ thấp , mà còn đánhnhau, chơi đùa với các nữ sinh ở trường,người làm bố như ông còn bị hiệu trưởnggọi tới thông báo nhiều lần.

      Nhờ vậy. việc Triển Dịch Minh ở ngoài chơi hoa chọc nghẹo, Triển Khải Hạo luôn luôn ủng hộ.

      Triển Dịch Minh nâng trán, “Bố, bìnhthường thời gian này bố nên nghỉ ngơi sao?Người như thế có mắt rồi, còn tới quấy rầy bố ngủ. Tây Lăng có cho conbiết thời gian về nước, chỉ là lúc ấy con vội, nhận điện thoại, người nào ở đó nóiluyên thuyên, lại nhảm như thế chứ?”

      “Tiểu tử hỗn, đừng tưởng rằng thế bố điếm xỉa tới con, con đừng làm những chuyện ở bên ngoài như thế nữa, sớmrời khỏi người phụ nữ kia .”

      “Chuyện của con, mọi người đừng lo lắng, con biết con làm cái gì.”

      Triển Khải Hạo lại dặn dò vài câu, đại kháilà muốn dẫn Thẩm Tây Lăng về nhà bọn họ ăn bữa cơm, con dâu ra nước ngoài nhiều năm rồi, bây giờ trở về cũng nên thăm ông cụ, thực cách nào nóinổi. Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái với lần này có chút bất mãn, nhưng vừa nghĩ tớicon trai mình làm những chuyện khốn kiếp kia, cũng có khả năng cầuThẩm Tây Lăng cái gì, thể làm gì khác hơn là báo động cho Triển Dịch Minh, con mình bao giờ cũng dễ dàng hơn.

      Triển Dịch Minh bao giờ ở trước mặtbố mẹ mình phản bác cái gì, thể làmgì khác hơn là gật đầu liên tục. từ nhỏđến lớn, mặc dù làm nhiều chuyện khiến bố mẹ nhức đầu, nhưng hơn nửa là chuyện lớn, bố mẹ có thể mắt nhắm mắt mở. lớn như vậy, chuyện khiến bố mẹ nhiều nhất chính là chuyện hôn nhân của mình.

      và Hàn Vũ Sắt ở chung với nhau kháhài hòa, mặc dù cãi nhau ít, nhưng tính cáchhai người có vẻ bù đắp cho nhau, hẹn hò vớinhau nhiều năm ít cãi vã, khi đó cũngnghĩ đời này mình phải cùng Hàn Vũ Sắtchung sống tới già, nhưng nghĩ rằnglúc đó lại xảy ra biến cố.

      Cũng giống với đa số các cặp làm bố mẹ,Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái khôngyêu cầu cao về vợ của , nhưng đốiphương tuyệt đối thể là có gia thế gì. Nhà họ Triển bọn họtuyệt đối chơi trò “ bé lọ lem”,cũng cho phép bất kì ai va phải đá ngầm. Con cái nhà họ Triển rất đông, từ nhỏcũng được giáo huấn về việc này, cũng ít phạm phải sai lầm. số em họ củaanh, cũng thử chống đối lần, nhưng các cụ lại mạnh tay hơn, ở lại nhà họ Triển buông tay người phụ nữ kia hoặc là bị đuổiđi, mình lựa chọn, có con đường thứ 3. Tất nhiên cũng có người kiên cường,buông tha tất cả để theo đuổi tình , nhưng kiên trì được lâu, đối mặt vớicuộc sống nghèo túng, tình cũng là điều quan trọng nữa.

      Nhưng Triển Khải Hạo với Nghê Văn Bái cũng chỉ có đứa con trai, tất nhiênkhông đuổi được, nhưng tuyệt đối khôngbỏ qua, các người già cũng có biện pháp, là tự dưng ngã bệnh, liền cầu xin TriểnDịch Minh cưới đứa con thứ hai của nhà họ Thẩm. Đối mặt với cầu của ông cụ sắp mất, Triển Dịch Minh thể thỏa hiệp, vì vậy đồng ý việc kết hôn, vợ chồng nhìn lại mà thấy chán ghét, gặp nhauthì coi như gặp biết.

      Triển Dịch Minh vươn tay đỡ trán, hôm nay cũng uống nhiều, tửu lượng của tệ, nhưng bây giờ lại thấy cực kì đau đầu, cũng biết là do người có vấn đề, cứ có cảm giác hôm nay mọi thứ đều bình thường.

      thanh cộc cộc vang lên, giống như đangnhắc nhở. Triển Hiểu An chạy đến trướcmặt Triển Dịch Minh, ghé vào người anhngửi hồi, “Bố ngoan rồi, lại uống rượu.”

      Triển Dịch Minh vươn tay bóp mũi con ,“Làm sao mà giờ này chưa ngủ?”

      “Chị Dương kể chuyện hay bằng bố kể, cho nên ngủ được.” Chị Dương là bảo mẫu của Triển Hiểu An, phụ trách việcTriển Hiểu An ăn, mặc ,ở, lại.

      Con định bò lên người Triển Dịch Minh, lại bị ngăn lại, bây giờ cả người đầy mùi rượu, còn chưa tắm. nhìn chằm chằm người bị “tố cáo” Dương Khiết đứng ở bên kia, ý bảo ôm lấy Triển Hiểu An. Nhưng bé lại cố chấp cho Dương Khiết đụng mình, khiến Dương Khiết khóxử, Triển Dịch Minh cũng bất đắc dĩ, đành phải ôm con, tới phòng tầng 2.

      Triển Hiểu An có nét giống Thẩm Tây Lăng, nhìn ra được là trong tương lai cũng mỹ nhân như mẹ, nhưng nếu nhìn kỹ,cũng có phát ra điểm rất giống Triển Dịch Minh.

      Triển Dịch Minh bế con lên giường,nhìn chằm chằm vào mặt bé.

      Con cái? rất ghét, trước kia cảmthấy đây giống như để đòi nợ, nhất là ở xãhội nay, cộng thêm việc coi trẻ con là động vật quý hiếm mà đối xử, vì vậy càng có ấn tượng tốt. còn từngnghĩ, đời này dứt khoát có con, tránhphiền toái.

      Triển Hiểu An mới được ba tháng, Thẩm TâyLăng thể nhịn được nữa liền để bé lại,lựa chọn xuất ngoại. Bản thân có kinh nghiệm chăm con, mỗi ngày nghe thấytiếng con khóc, ngay cả tối ngủ cũng mơ thấy con bé khóc, cả người lẫn tinh thần đềuuể oải. Nghê Văn Bái nhìn thấy vậy, mới đưa bé về nhà nuôi, nhưng bé lại yếu, cónhiều bệnh, cả ngày đều tới bệnh viện. Khi đó Triển Dịch minh mới tiếp nhận công ty của bố mình, đống công việc, đứa bé này như gánh nặng. Mà Nghê Văn Bái mỗi ngày gọi điện thoại tới thông báo tìnhtrạng của con cho biết, có lần bệnh của bé rất nặng. Nghê Văn Bái trong điệnthoại khỏi kêu than, cũng biếtđứa bé này có vượt qua nổi hay .Nghe được câu kia, cả người Triển Dịch Minh như đông cứng lại.

      chạy tới nhìn con mình, lớn hơn chút,nhưng gầy đến mức đau lòng người. cảm thấy xa lạ lại đau lòng, nhất là khi nghe thấy con bé gọi tiếng “Bố”, tim nhưtan nát. Từ đó về sau, thường xuyên vềnhà thăm con, cùng đứa bé chuyện, lúc hưng phấn cũng trêu đùa vài câu.

      Nhìn bộ dạng như vậy, Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái cuối cùng cũng yên tâmđược. bé khá hơn chút, Triển Dịch Minh liền đưa về, dù sao bố và con màxa cách lâu, tình cảm cũng nhạt dần.

      mình chăm sóc, Triển Dịch Minh chăm sóc Triển Hiểu An hơn 4 năm, 4 năm này vừa làm bố vừa làm mẹ.

      Triển Hiểu An nghe Triển Dịch Minh kể chuyện cổ tích, kể xong, bé mới từ từnhắm mắt tiến vào mộng đẹp.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3:

      Lần trước ở đó bắt gặp Triển Dịch Minhcùng bạn của ta được 5 ngày, trong 5 ngày này, bị điều đến mộtthành phố khác làm phiên dịch tạm thời cho hội nghị, vốn hội nghị này sớm sắp xếp người phiên dịch thích hợp, nhưngngười phiên dịch kia hình như xảy ra chuyện,vì vậy đành phải kiếm người thay thế. Mặcdù về nước hơn ba tháng nay, nhưng đồng ý dịch các tài liệu, có cực ít khẩu ngữ(ngôn ngữ) phiên dịch, điều này khiến lo lắng, dù biểu của cũng tệ lắm, dù sao học đại học chuyên ngànhtiếng pháp, lại ở nước Pháp nhiều năm như vậy, đối với ngôn ngữ này rất tự tin.

      Bố trí xong công việc, gần như quên mất lần gặp thể buông tha kia, hơn nữa, vừa vặn đụng phải đôi nam nữ đẹp như vậyhôn môi. Nếu như vào lúc học đại học, nhất định rủ người khác cũng xem, hứng thú nhìn, chừng cũng bình luận chút.

      Nhưng người đàn ông đó lại biến trêngiấy kết hôn thành người khác tình huống đó có vẻ kì lạ. biết phụ nữ mà gặp phải màn này có tâm tình gì,phải có hành động gì, nhưng biết, tâm tình lúc đó như đoán trước, hàm chứacó chút ngoài dự đoán. Ngoài dự đoán là nghĩ rằng người phụ nữ kia ở đợi lâubên cạnh Triển Dịch Minh như vậy, nhớ Triển Dịch Minh là loại công tử đổi phụ nữ như thay áo, người phụ nữ này có thể ở bên cạnh Triển Dịch Minh lâu thế, xem ra công tử đào hoa cũng có tình của mình. Mà theo dự đoán, chính là sớm biết TriểnDịch Minh có người phụ nữ như vậy ởbên cạnh, lúc mang thai Triển Hiểu An, cũng biết Triển Dịch Minh có quan hệvới người phụ nữ nào đó, đối phương là bạngái thời đại học của , nghe nhaunhiều năm rồi.

      Mà thực nhìn thấy Triển Dịch Minh và Hàn Vũ Sắt bên nhau, là lúc mang thaiTriển Hiểu An bệnh viện khám trở về. nhìn thấy chồng dừng xe tại tòa chung cư khó thấy ở dưới lầu chờ, chốc látsau, từ trong sảnh có người phụ nữ ra, thuần thục vào trong xe, hai người rời luôn.

      Thẩm Tây Lăng yên lặng nhìn bức tranh kia,thấy kì quái nhưng cảm giác hài hòa, ítnhất hài hòa hơn so với lúc đứng cạnh Triển Dịch Minh nhiều, huống chi TriểnDịch Minh bao giờ cười với , dĩ nhiên cũng để ý, người đànông có tình cảm với mình, đem thời gian đặt lên người ta chỉ lãng phí mà thôi.

      cảm thấy mình biến thái, bởi vì nghe câu chuyện tình kinh thiên động địa xa rời của Triển Dịch Minhcùng Hàn Vũ Sắt, lại thấy cảm động, ừ,quả rất cảm động.

      Chủ nhật, Thẩm Tây Lăng cũng nhàn rỗi xuống, mà làm người hướng dẫn viên đưa du khách ngoại quốc tham quan. lần nữa quay về thành phố này, quyết địnhphải dựa vào bản thân nuôi sống mình,chứng minh còn là đại tiểu thư có gì được nấy như xưa nữa.

      vĩnh viễn bao giờ quên chị mìnhThẩm Đông Lăng chịutheo chi phối mà từ chối cưới Triển Dịch Minh . Nhà họ Thẩm có 2 người con ,Thẩm Đông Lăng tay gánh vác sựnghiệp của nhà họ Thẩm, trở thành mộtngười phụ nữ mạnh mẽ điển hình. NhưngThẩm thị lại xuất nguy cơ, cần dựa vàomột cuộc hôn nhân để giải quyết vấn đề này,vì vậy Thẩm Tây Lăng thể làm vật hy sinh.

      từ bị làm hư rồi, gia thế tệ,thành tích tốt, hình dáng bên ngoài cũngkhông tệ, tính tình cũng tốt, vì vậy nội tâmkiêu ngạo khiến càng khuất phục.Vì sao phải hy sinh hạnh phúc cả đời mình tới cứu nghiệp gia đình chứ? Nếudựa vào hôn lễ để phục hồi lại, vậy sản nghiệp này cần gì để tồn tại chứ?

      Mẹ cầu xin , bố giảng đạo lý cho , cũng muốn nghe. Tính tình ích kỉ, thích nghe chuyện mình hy sinh đểphục hồi nghiệp lớn.

      bị nhốt bên trong được phép ra khỏi nhà, liền tuyệt thực, dựa vào cố chấp của mình, tuyệt đối thỏa hiệp. Khi đói đến mức sắp ngất rồi cửa phòng được mở ra, Thẩm Đông Lăng vào.

      với người chị mạnh mẽ này cũng có ấn tượng tốt, Thẩm Đông Lăng muốn hơnngười, cái gì cũng muốn vị trí số 1, cái gìcũng so với người khác, bất kể làm gì cũngphải làm tốt nhất, đối với mình lại hàkhắc. Nhất là Thẩm Đông Lăng cư xử đốivới việc hôn nhân của mình, hoàn toàn lấy Thẩm thị làm trọng, cũng suy tính tớicái khác.

      Chị em khác xa, phương diện tình cảm cũng càng xa.

      Thẩm Đông Lăng nhìn đứa em này, con cưng của bố mẹ, chưa từng trải qua khổ đau gì. Thỉnh thoảng, cũng hâm mộ nha đầungốc này.

      “Kể cả em đói mà chết, cũng phải là con dâucủa nhà họ Triển.” Thẩm Đông Lăng khôngcó nửa phần thỏa hiệp, nhìn em mình.

      Thẩm Tây Lăng để ý tới , từ tới lớn, chỉ cần mình muốn, là của mình, vì vậy cứ đương nhiên cho là, chỉ cần mìnhkiên trì tới cùng, bố mẹ nhất định khôngbức ép mình.

      Thẩm Đông Lăng nhìn Thẩm Tây Lăng ngồi bất động, lên trước, dùng tay nâng cằmcô lên, “ mặt em có phải dùng phấn lót mới nhập về đúng ? Còn có lông mi này, nhãn hiệu này trong nước còn chưabán, bảo người ta đem về từ nước ngoài đúng ? Em xem , ngay cả son môicùng phải dùng hàng hiệu đắt tiền nhất đời. A, còn các sản phẩm chăm sóc tóc củaem nữa, bình vậy, chắc phải hết mấy vạn nhỉ?”

      Thẩm Tây Lăng gì, biết độtnhiên chị mình những chuyện này làmgì.

      Thẩm Đông Lăng lại quan sát lần từđầu đến chân, “Thẩm Tây Lăng, em xem lạimình , từ đầu đến chân, có cái gì giátrị xa xỉ ? Có cái nào phải gia đình mua cho em ? Từ lúc em sinh ra tới bây giờ, tất cả đồ dùng của em, khôngphải dựa vào cái nhà này sao? Em tự làm ra tiền sao? Cho dù là đồng ?” em này, ngay cả phát tờ rơi cũng sợánh mặt trời nóng rực, chịu uất ức chút nào, huống chi kem chống nắng bôi lên người Thẩm Tây Lăng cũng đắt hơn so với lương kiếm được từ việc phát tờ rơi.

      Sắc mặt Thẩm Tây Lăng từ từ trắng bệch, chỉ có dùng đồ ở nhà, thậm chí còn cầu tất cả đồ của mình đều phải là đồtốt nhất, giống như mặc bệnh kì quái nào vậy, cầu tất cả của mình đều phải hoàn hảo, từ đầu đến chân. Mà còn cầu bốmẹ tìm mọi cách thương , trai chịgái thương mình…. Mà tình , là tình cảm nặng nhất, cũng muốn hoàn mỹ tỳ vết.

      Thẩm Đông Lăng đẩy cái, “Em nóixem, tại sao em có thể có cuộc sống đại tiểuthư phải khổ sở tí gì hả? Em xem cái nhà này nợ em cái gì? Em phải cũng nên hy sinh chút ?” Em có tư cách gì oán trách? Qua nhiều năm nhưvậy, sinh nhật em cả nhà vây quanh em.Sinh nhật bố mẹ em chỉ gọi điện thoại chúc mừng, ngay cả mặt mũi cũng chịu lộ ra, thậm chí còn có lúc gọi điện thoại chúc mừng cũng quên, em có tư cách gì để oán trách hả? Em trừ ích kỉ hi vọngngười khác thương em, em còn có thểlàm cái gì?”

      Còn quá trẻ, hiểu ích kỉ đôi lúc cũng là tội, từ miệng người khác ra, mới biết mình có tội thể tha thứ như thế.

      tuyệt chấp nhận, miệng trở thành vũ khí lợi hại nhất của Thẩm Đông Lăng, để cho từ từ thỏa hiệp, chỉ cần thỏa hiệp như vậy, vì cái nhà này hi sinh chút, tội ích kỉ có thể chuyển thành tù chung thân, thậm chí có ngày có thể được tha thứ.

      Nhưng Thẩm Tây Lăng mấy năm sau, nhớ lại thấy mình lúc đó ngây thơ ngu xuẩn, còn dám hô lên nguyện vọng ngây thơ là: Tôi Thẩm Tây Lăng, muốn dùng đồ tốt nhất, muốn ăn đồ ngon nhất, muốn gặp người đànông tốt nhất……

      Hai cái trước, trong quá khứ của từngcó, có lẽ về sau cũng có thể có, nhưng người đàn ông ‘ tốt nhất’ sớm cách xa .

      Thẩm Tây Lăng chủ yếu phụ trách việc phiên dịch, khác dẫn đội còn lại,nhìn qua rất trẻ, nhưng nghe làm nhiều năm nay, toàn thân đầy nhiệt tình, đểcho tự giác nhớ tới lúc mình học đại học,khi đó mình cũng tự tin, đầy nhiệt huyết như thế. tự tin là xinh đẹp nhất, khuôn mặt đẹp cũng so sánh được.

      này tên là Dương Nguyệt, là sinh viên cao đẳng, sau khi tốt nghiệp liền làm công việc này. Dương Nguyệt cho ThẩmTây Lăng, được công việc này là nhờ nụ cười của mình. Chính về sau ông sếp tuyển cho biết, chính là nụ cười của côhấp dẫn ông ta.

      Thẩm Tây Lăng chỉ cười , cười vừa phải, dù sao con học ít kiếnthức, nhưng cười như vậy có vẻ khô khan, thậm chí còn . từng đứng ởtrước gương cười, thể hở nhiều quá,cũng thể thiếu, lựa chọn độ cong tốt nhất, luyện được nụ cười thích hợp nhất. Côvốn cho đó là nụ cười đẹp nhất, nhưng thấy lúc Dương Nguyệt cười chút kiêng kị có chút thê lương, đẹp nhất là muốn cười thìcười.

      Năng lực học tập của Dương Nguyệt tệ, theo các sinh viên để tìm hiểu cácngôn ngữ khác, mặc dù vẫn gà mờ, nhưng ítra có thể trả lời các vấn đề đơn giản của du khách ngoại quốc, ví dụ như nhà vệ sinh ở đâu, hay ăn cơm, theo tôi…. Từ ngữ.Dương Nguyệt còn ở trước mặt Thẩm Tây Lăng biểu diễn, thuận tiên cũng để Thẩm Tây Lăng chính sửa phát .

      Nhìn bộ dạng của Dương Nguyệt, Thẩm TâyLăng cảm giác chị mình cũng đúng, ai cũng vì cuộc sống của mình mà phấn đấu, mà mình may mắn, tất cả đều ởtrong tay, nên cảm thấy những thứ đó đáng quý. Xét cho cùng, là mình biếttự phấn đấu, cũng học được cố gắng.

      Buổi trưa là lúc các du khách ăn cơm, buổi chiều lại tham quan thêm mấy tiếng, Dương Nguyệt dẫn các du khách về kháchsạn nghỉ ngơi, mà ngày công việc của Thẩm Tây Lăng cũng kết thúc.

      Sau khi kết thúc công việc, cũng khôngrời , mà đứng cầu nhìn nước chảy. Những năm này, luôn cảm giác cuộc sống của mình như dòng nước này, vô cùngvô tận, có vẻ như tự do, nhưng lại chỉ có lượn vòng quanh, chảy theo chỗ thấp. Rấtlâu, gió êm sóng lặng quá phận, nhưng có bão tới, lại ăn ngủ yên. Qúa khứ buồn lo của mình, mà bây giờ cũng biến thành bộ dạng này, khôngbiết nên theo trào lưu cảm thán mấy câu thực tế hay nên oán giận mình có khảnăng thay đổi cuộc sống.

      đứng lại lát, nghĩ nên về sớm chút, sau khi ăn cơm nên xem bộ phimhoặc vở kịch, sau đó nghỉ ngơi tốt.

      vừa mới di chuyển, còn chưa kịp bước nào, chân liền bị ai ôm lấy.

      “Mẹ.” Triển Hiểu An ôm chân Thẩm TâyLăng, mặt tròn trịa nhìn, thấy mặt , “ làmẹ.”

      Thân thể Thẩm Tây Lăng đông cứng lại, thậm chí cũng dám nhìn khuônmặt nhắn có nét giống mình, rồi lại cách nào nhúc nhích. nhớ tới hôn nhân của mình, gia đình của mình, vì vậy đương nhiên là quên mất với chồngmình còn có đứa con, thực khôngmuốn mình đề cập về việc này nữa, giống như có thể chứng minh tất cả tồn tại. lần lại lần cho mình suy nghĩnày, lần lại lần có ấn tượng sâu hơn, lừa mình dối người là có thể cười.

      Nhưng ngờ.

      lắc đầu cái, “Bé nhận lầm ngườirồi.”

      dám nhìn đứa bé này cái, lạihốt hoảng chạy trốn, dám quay đầulại nhìn khuôn mặt nhắn. có con , có con, có cuộc hôn nhân mình ghét, có, tất cả có.

      Nhưng trong đầu xuất những hình ảnh ràng, đứa bé ở trong lòng , bé cườingọt ngào với , còn kêu lên tiếng “Mẹ”.

      An An, con của , tay mềm như vậy, da non như thế, nằm ở trong lòng bàn tay củacô.

      chạy nhanh về phía trước, nhưng chạyđược đoạn, tay chạm lên mặt mình, thấy những giọt nước mắt.

      Giống như bị ma nhập, quay đầu lại, chạy hướng như trước, xong lại dừng lại.

      Nhưng khi lần nữa đứng cầu thìnơi đó chỉ có đôi tình nhân đangcười đùa, người họ còn mặc bộ đồng phục học sinh mới nhất, được đánh giá là theo phong cách , rất được học sinh trung học thích. Nơi đó có mộtđứa bé nào, nào. Giống như vừa rồi, tất cả đều là ảo giác, cái gì cũng chưa từng xảy ra qua.


      Chương 4:

      Triển Hiểu An đứng tại chỗ, mắt nhìn ThẩmTây Lăng chạy , đuổi theo,đứng thẳng với bóng dáng lúc nãy . bé lấy ra sợi dây chuyền cổ, mặt dây chuyền có thể mở ra, bên trong có tấmhình, đó là hình bố bé và mẹ. Đó là bà ngoại đưa cho bé, xoa mặt của mẹ bé, vẫnkhông ngừng thở dài, muốn bé nhất định phải nhớ ra hình dáng mẹ.

      bé nghiêm túc nhớ, nhưng mới rồi ngườiphụ nữ đó bé nhận lầm người, bé ngơ ngác nhìn người phụ nữ kia chạy , mìnhyên lặng tránh ra. chạy ra ngoài lâu rồi, nhưng bé vẫn đứng bên quan sát người phụ nữ kia, muốn biết ấy phải mẹ mình, nhưng người phụ nữ kia vẫn xoay người, cho nên bé cũng đứng lại, lúc biết đối phương xoay người, bé mới mừng rỡ ôm chân đối phương.

      Bé rất vui, bé cũng có mẹ, phải là đứabé từ kẽ đá chui ra.

      Bà ngoại , đời này có ngườimẹ nào cần con mình, nhưng khingười phụ nữ đó bé nhận lầm người, bé dám đuổi theo.

      lúc lâu, mới nhìn thấy bóng dáng của Triển Dịch Minh, chạy như bình thường, mà chậm rì rì.

      Bởi vì bé bảo bé vệ sinh, ra ngoài cũng thấy bóng người, Triển Dịch Minh lo lắng rất lâu, sau khi thấy bé, lúc này mớithấy an tâm. Nhưng thể quá cưngchiều con mình, nếu được voi đòi tiên.

      Triển Dịch Minh bước lớn tới trước mặt củatiểu nha đầu kia, “Chạy đâu?” Để choanh lo lắng lâu, bé thế này mà có lương tâm sao? Lúc về còn có vẻ mặt uấtức, làm cho người ta trách cứ mà được, biết ngay con cái là tai họa mà, quả nhiên, đánh được, chửi khôngđược, còn được.

      Tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, nhìn Triển DịchMinh hồi, mới chậm rãi mở miệng, “Bố, con có mẹ, từ kẽ đá chui ra ngoàiđúng ?” Bạn học cùng mẫu giáo của bé họ là từ trong kẽ đá chui ra ngoài,hoặc là từ trong đất ra, bố mẹ của các bạn kia đều thế, vậy có phải bé cũng tới từđó ?

      “Nha đầu ngốc.” Triển Dịch Minh bất đắc dĩ lấy tay sờ đầu bé, tự dưng lại nghĩ cái này, “An An đương nhiên là có mẹ rồi,nhưng mẹ chưa về nhà thôi, vẫn còn ở nướcngoài, chờ mẹ trở về nhất định đối xử rất tốt với An An.”

      nhiều lần những câu như vậy,Triển Hiểu An cũng nghe rất nhiều lần, mỗilần xong, Triển Hiểu An lại mởmiệng, “Vậy con phải ngoan ngoãn chờ mẹtrở lại, đợi mẹ đưa con chơi, mẹ mua đồăn ngon cho con, còn đưa khu vuichơi, buổi tối mẹ kể chuyện cổ tích cho con….. con hi vọng thấy mẹ, thích mẹ.”

      Nhưng lúc này đây, Triển Hiểu An như vậy nữa, mà là vẻ mặt giận dữ, sắc mặt uất ức nhìn Triển Dịch Minh, “Bố nóidối.”

      Giọng chỉ trích, lại khiến Triển Dịch Minh sửng sốt chút.

      “Mẹ ràng ở đây, nhưng mẹ biếtcon, mẹ quan tâm tới con…. Bố là tên lừa gạt.” xong lại uất ức ngồi xổm xuống, nước mắt rơi xuống.

      Triển Dịch Minh luống cuống hoảng hốt,lập tức ngồi xổm xuống, lấy tay lau nước mắt mặt con mình, giọng nhàng, “An An ở đâu thấy mẹ?”

      Tiểu nha đầu chỉ hướng, lại móc ra dây chuyền trái tim, chỉ vào tấm hình bị thu nhỏvô số lần rồi mở miệng, “ ràng giống hệt, nhưng ấy thừa nhận là mẹ con….” xong càng uất ức, “Bà ngoại bảo con đừng quên hình dáng của mẹ, con chưa baogiờ quên, rất nhớ, nhìn lầm đâu.”

      Mặt đầy nước mắt nhìn , mang theo sựtố cáo cùng uất ức.

      Tay Triển Dịch Minh siết chặt, lại từ từbuông ra, đè nén những thứ vui xuống đáy lòng, giọng an ủi con , “Con nghĩxem, mẹ lâu thấy An An, nên nhất thời nhận ra mà thôi. Nếu mẹ trở lại,nhất định tìm đến An An.”

      “Có ?” Tiểu nha đầu bị thuyết phục, mắt tròn trịa, vẫn còn ứa nước, nhưngvẻ mặt sinh động lại lên.

      “Đương nhiên là .”

      Tiểu nha đầu lập tức vui vẻ trở lại, mẹ trở về,bé là người có mẹ, tốt tốt.

      “Mẹ nhất định tới tìm con, bà ngoại có mẹ nào cần con mình cả.” Bé đứng lên, trực tiếp lấy ống tay lau đinước mắt, thái độ lập tức thay đổi.

      có mẹ nào cần con mình?

      Triển Dịch Minh dắt tay Triển Hiểu An , trong lòng cũng phủ nhận câu kia.
      Nếu như người phụ nữ kia còn nhớ tatừng sinh ra đứa con , thế nào mà nhiều năm như vậy chẳng hỏi qua câu, cú điện thoại cũng chưa bao giờ gọi về.Đứa bé mới ba tháng, cũng kịp chờ đợi gì liền , ai cũng giữ ta lại được.

      Nghĩ tới đây, trong mặt Triển Dịch Minh xẹtqua tia tức giận, ra cũng hận ngườiphụ nữ kia. Lúc An An sốt cao, trong lúc mê man trong miệng còn ngừng kêu“Mẹ”, liền bắt đầu hận. có thể tiếp nhận người phụ nữ thờ ơ với minh, lúcgặp mặt chậm chọc lại có hận ý,nhưng thể tiếp nhận loại phụ nữ tiếp nhận con mình mà lúc con kêu mẹ ta ở đây.

      nắm chặt tay con hơn chút, mộttay khác nhàng xoa tóc bé.

      Mấy ngày này Triển Dịch Minh cũng hào hứng lắm, công ty vẫn hoạt động trước sau như , có gì nghiêm trọng, cũng có gì cản trở, cũng xuấthiện đối thủ cạnh tranh nào, vì vậy bắt đầutrở nên có chút nhàm chán.

      khi nhàm chán, liền muốn tìmchút niềm vui nào đó ở ngoài.

      Hoàng Thành luôn luôn là nơi mà nhữngngười thế hệ thứ hai vui chơi, nếu vẫn còn tàisản, vậy cần gì uất ức. Nơi này tranghoàng rất có phong cách, các đồ vật đều được đặt từ nước ngoài về đây, tạo ra chỗăn chơi hạng nhất. Mà người làm ở đây,được cầu khá nghiêm khắc, cho dù làcô phục vụ, cũng có cầu về trình độ học vấn. Người sống, có tiền bạc là tiền đề, tất nhiên cũng có ý hưởng lạc rồi.

      Nhưng đám người kia cũng quyến rũ lắm, ít nhất ngoài mặt có thể ra vẻ hìnhtượng công tử, về phần bộ mặt bí mật, lại là chuyện khác rồi.
      Hoàng Thành nổi danh là có vũ công thoát y cùng múa cột, người khiêu vũ hấp dẫn mêngười, kích thích giác quan con người, khiến đám người ở dưới hứng thú.

      Triển Dịch Minh ngồi ở vị trí xem tốt nhất, ánh mắt nhàng vừa nâng lên, liền có thể nhìn thấy vũ công tư thái mê người, con mắtnhìn trở nên ràng hơn, còn lộ ngực như ẩnnhư khiến người ta máu nóng sục sôi.

      lười biếng nhìn, mấy cái này cũng có hứng thú lắm, những thứ hạn chếthì cũng nhìn thấy hết rồi, cũng như vậy.

      nhóm người vào trong, vừa nóichuyện vừa nhìn, thỉnh thoảng đùa bậy.

      này nhìn qua tuổi cũng lớn,vóc người tồi.”

      “Thế nào, có hứng thú sao?”

      Người chuyện chỉ cười .

      Nhóm này có quy tắc ngầm là nếu thực sựcó hứng thú với nàng khiêu vũ nào đó, có thể lúc ta kết thúc gặp mặt bíẩn, về phần kết quả ra sao, chỉ có người trongcuộc biết được.

      Biểu của Triển Dịch Minh khá tùy ý, điện thoại vừa vang lên, liền nhận lấy. HànVũ Sắt gọi điện tới, hỏi ở đâu, cũngkhông kiêng dè gì, trực tiếp bảo tới đây.

      Viên Trác Nhiên nghe điện nội dung cuộc chuyện của , khỏi cười khẽ, “Cậu đúng là biết kiêng dè gì cả.”

      Phụ nữ, kiệng kỵ nhất là những chuyện đànông cho là chuyện , mà người đàn ôngcho là chuyện đại đối với phụ nữ thường là chuyện . Ví như lúc bạn ngãbệnh ấy ở bên cạnh, xa rời, nhưng bị bạn phản bội chútdo dự rời , đàn ông và phụ nữ trừ kết cấukhác nhau ra, phương thức tình cảm càngkhác biệt hơn.

      Triển Dịch Minh nhướng máy, cảm thấy hành động của mình có gì ổn.

      Thấy Triển Dịch Minh có phản ứng gì, Viên Trác Nhiên đưa ánh mắt sang bênngười Trình Thực Kiệt, “Lần này sao mà đưa vợ cậu cùng vậy?”

      Trong lời bao hàm tia chế nhạo, ai cũng biết Trình Thực Kiệt bị vợ quản nghiêm, nếu biết Trình Thực Kiệt tới chỗ như thếnày, ở nhà nhất định là cãi nhau to.

      Trình Thực Kiệt lúng túng cười tiếng, “ ấy bảo chỗ này quá ồn, muốnđi.”

      Viên Trác Nhiên cũng cười, cũng tin lý do này, nhưng cũng phơi bày ra.

      lát sau, Hàn Vũ Sắt vội vàng chạy tới,nhìn thấy hình ảnh sân khấu, lập tức mặt đỏ tim đập. Người kia múa khá phóng thoáng, dùng động tác chậm rãi để cởiquần áo xuống thu hút người xem, đám đàn ông phía dưới gào thét lên.

      tới bên cạnh Triển Dịch Minh, theobản năng nhích tới gần vào trong ngực .

      Đám đàn ông nhìn nét mặt của Hàn Vũ Sắt, khỏi vui vẻ lên, “Mặt của chị dâu thế nào mà lại đỏ như vậy?”

      Triển Dịch Minh đặt tay lên vai Hàn Vũ Sắt,ánh mắt cảnh cáo nhìn người đàn ông kia cái.

      “Được rồi, chúng tôi biết Triển thiếu là ngườithương hoa tiếc ngọc rồi.” xong còn quên cười mập mờ.

      Có người bưng rượu lên, mọi người vui vẻ uống.

      Hàn Vũ Sắt dính vào trong ngực Triển DịchMinh, nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của , mặt càng thêm đỏ, giọng, “Đànông các sao lại thích xem những thứnày?”

      cười hết sức mập mờ, nâng cằm lên,“Những thứ này là cái gì?”

      Hàn Vũ Sắt đành phải lấy tay vỗ mộtcái, có nghiêm chỉnh gì cả.

      Tửu lượng của Hàn Vũ Sắt cao, thấy đám người bọn họ dùng đủ cách để uốngrượu, mặc dù biết đây là cách bọn họ thường vui chơi, nhưng vẫn khuyên TriểnDịch Minh uống ít thôi…., dĩ nhiên lại bịđám người kia trêu chọc.

      Hàn Vũ Sắt bị xong mặt càng đỏ hơn, bảo với Triển Dịch Minh toilet, xong liền đứng lên.

      cố gắng tiếp nhận môi trường xung quanh, vị trí của Triển Dịch Minh, dù rấtlâu rồi, cũng thể hiểu được. tớimột chỗ cách sân khấu xa, thấy đám đàn ông phía dưới gào thét, mặt lộ vẻ buồn khổ.

      Vũ công giờ phút này cởi y phục xuống némtới đám người kia, khiến mọi người càng gào thét hơn, thậm chí còn bắt đầu tranh giànhlấy.

      bị người đàn ông kích thích va vào phát, thuận thế lảo đảo hai bước vềphía sau.

      xin lỗi, có sao khong?”

      Hàn Vũ Sắt nhìn y phục người mình, tấtcả đều có vết rượu, mà hôm nay lại mặcváy màu trắng. Vết rượu lại càng dễ thấy, nhưng chính đụng phải người khác,người khác còn chủ động xin lỗi, để cho có chút áy náy. Lập tức phất tay, “ có gì có gì.”

      Lúc Hàn Vũ Sắt ngẩng đầu trong nháy mắt, Thẩm Tây Lăng cũng nhận ra , nhưngvẻ mặt thay đổi.

      Thẩm Tây Lăng nhìn vết bẩn váy HànVũ Sắt, lộ ra nụ cười áy náy.

      Hàn Vũ Sắt cũng cười với vị mỹ nữ này, muốn tới phòng vệ sinh xử lý chút mớiđược, nhưng vừa được bước, cánhtay liền bị ai bắt được.

      Triển Dịch Minh nắm cánh tay Hàn Vũ Sắt, cũng ngẩng đầu nhìn Thẩm Tây Lăng đứng đối diện, “Sao vậy?”

      Hàn Vũ Sắt lắc đầu cái, “ có gì.”.

      Triển Dịch Minh nhìn váy của cái,“Cái này mà bảo có gì sao?” Tầm mắt từ từ chuyển tới mặt Thẩm Tây Lăng,vẻ mặt của người đàn ông khi bạn mình bị ức hiếp, hỡ hững lại hàm chứa ý lạnh.

      Thẩm Tây Lăng hơi nhếch môi, nhìn Triển Dịch Minh cái, liền đem tầm mắt nhanhchóng dời chỗ khác.

      Hàn Vũ Sắt kéo kéo áo Triển Dịch Minh, ý bảo thôi, Triển Dịch Minh lại đứng bất động.

      Lúc này, Đàm Khắc Hoa tới, nhìn thấyTriển Dịch Minh, nhiệt tình chào hỏi, vươntay ra chủ động giới thiệu thân phận củamình, làm xong mới nhìn Thẩm Tây Lăng,“ lấy rượu thế nào mà lại lâu như vậy?”

      Khóe miệng của Triển Dịch Minh ra tia cười, “ ra vị này là nhân viên của Đàm tổng.”

      “Sao vậy?” Đàm Khắc Hoa cũng nhận rakhông khí kì quái.

      “Cũng có gì, nhưng nghe đồn là môi trường làm việc của ‘Thượng Giai’ khôngtồi, cầu đối với nhân viên cũng cao, nhưng vị tiểu thư này lại đem rượu đổ lên váybạn tôi, nhưng ngay cả câu xin lỗicũng có, phong cách của nhân viên‘Thượng Giai’ chính là như vậy sao?

      Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm Triển Dịch Minh, “Tôi xin lỗi rồi.”

      sao?” Triển Dịch Minh ra vẻ tùy ý, “Nhưng tôi nghe thấy.”

      Thẩm Tây Lăng còn muốn điều gì, ĐàmKhắc Hoa dùng ánh mắt cảnh cáo với ,sau đó mới cười, “Tây Lăng, mau xin lỗiTriển thiếu .”

      Thẩm Tây Lăng cắn môi, trầm mặc hồi lâu,mới ra, “ xin lỗi, rất xin lỗi.”

      Nếu như thỏa hiệp, như vậy đảm bảo được công việc này. Người nào từng qua, trưởng thành là khởi đầu của thỏa hiệp.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5:

      Thẩm Tây Lăng cúi thấp đầu, nhìn nét mặt của Triển Dịch Minh, có lẽ vừa chế nhạo thêm phần châm chọc. ra cũng quan tâm, nhưng trong lòng như bị cái gì đó đâm thẳng vào, khiến khó chịu.

      Màn này tức cười cỡ nào, chồng của bảocô xin lỗi với người tình của ta, nếu như tung lên mạng có thể trở thành đề tài nóng nhất, mà bị nhiều ngườichửi rủa ngu. Nghĩ đến khả năng này, cảm giác như tự đùa tự vui vậy. khẽ ngẩng đầu, nhìn Hàn Vũ Sắt đứng cách xa, ngũ quan nhu hòa, hẳn là loại phụnữ đàn ông thích, Lâm Đại Ngọc* trong lòng đàn ông. Lúc học đại học, có bạn học , đàn ông đều hi vọng lấy Tiết Bảo Thoa* là vợ, còn để Lâm Đại Ngọc làm người tình, như vậy mới có thể vẹn toàn đôi bên. Lấy quan điểm đó mà xem, phù hợp, có đại khí(khí quyển) của Tiết Bảo Thoa, cũng có tính tình nhu nhược như Lâm Đại Ngọc.

      *: 2 nhân vật trong tác phẩm ‘Hồng Lâu Mộng’, muốn biết hơn click vào 2 link dưới đây.Lâm Đại Ngọc: http://vi.wikipedia.org/wiki/L%C3%A2m_% ... %E1%BB%8Dc
      Tiết Bảo Thoa:
      http://vi.wikipedia.org/wiki/Ti%E1%BA%B ... A%A3o_Thoa


      ra rất muốn hỏi câu, lần này có nghe thấy hay , nếu như chưa nghe thấy, còn có thể tiếp tục xin lỗi.

      Nếu như ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, phát có vẻ mặtgì. Triển Dịch Minh vô cùng kinh ngạc trong lòng, khong nghĩ rằng Thẩm Tây Lăng cao ngạo như vậy lại chỉ do dự 2 giây rồi trực tiếp xin lỗi, cho rằng Thẩm Tây Lăng ở trước mặt mọi người mắngchửi , cạo ngạo như công chúa được nuông chiều nhất trong hoàng cung, sinh ra là để ra lệnh cho người khác.

      Thời gian thú vị, có thể khiến mọi người thay đổi hoàn toàn, thậm chí uổng đao kiếm nào.

      Triển Dịch Minh cũng dây dưa gì nữa, mà Hàn Vũ Sắt lại sợ so đo, chủđộng kéo cánh tay . Thẩm Tây Lăng liếc mắt nhìn cánh tay của Triển Dịch Minh, lộra nụ cười ý vị , sau đó nhìn ĐàmKhắc Hoa, “Tôi lại lấy rượu.”

      Đàm Khắc Hoa thấy Triển Dịch Minhkhông có ý định so đo gì nữa, liền gật đầumột cái, nhưng vẫn muốn trò chuyện cùngTriển Dịch Minh, nếu như có thể tăng thêmấn tượng đó là tốt nhất.

      Lúc Thẩm Tây Lăng cầm rượu tới đây, đãkhông còn thấy Triển Dịch Minh cùng HànVũ Sắt nữa, cũng để ý, trực tiếp tới bàn đồng nghiệp của mình. Vị cấp trênnày hình như muốn thể ông có phongcách, mang những nhân viên chưa từng vachạm xã hội của mình những chỗ này xem chút, lời cử chỉ kiểu Trung Đônày bằng ông ta, những người đờinày cũng xuất trong trường hợp này, các đồng nghiệp cũng chỉ phụ họa theo,mặc dù vài vị ràng trợn trắng mắt ra.

      Còn bé thấy những chuyện như thế, luôn rấtghét những người thích qua láo lấylòng đối phương, khinh thường như thế,nhưng vẫn hùa theo, khi lần đầu tiên biết tớitừ ‘dối trá’ này, chắc hẳn phải cảm thấy buồn nôn.

      Có thể có ngày, dùng góc độ khác để nhìn phát ra chỉ những người khônngoan mới có thể tồn tại, ít nhất bọn họ dùng đủ các loại phương thức nỗ lực để mình sống sót, thậm chí vì thế mà tiếc làmchuyện mình chán ghét, cũng chưa từng buông tha.

      vòng rượu qua, Đàm Khắc Hoa chủ động ngồi bên cạnh Thẩm Tây Lăng, giọng, “Chuyện vừa rồi, cũng đừng để ý.”

      “Tôi hiểu.” cầm lên ly rượu, chủ động chạm ly với Đàm Khắc Hoa, dùng hànhđộng thể hiểu được lập trườngcủa ông.

      Đàm Khắc Hoa thở dài, “ cũng may, thế nào lại đụng vào người phụnữ kia…..” xong lắc đầu cái.

      Thẩm Tây Lăng hòa nhã nhìn ông, muốn gì thêm, cũng ra tâm tình của mình.

      Đàm Khắc Hoa lại chủ động mở miệng, “Người phụ nữ kia đúng là bảo vật tronglòng Triển thiếu, theo ta nhiều nămrồi….. Nếu phải do cuộc hôn nhân vìdòng họ kia, chừng cho dù là đứa trẻ, vẩy rượu lên váy người phụ nữ kia, Triển thiếu có thể vội sao?”

      Thẩm Tẩy Lăng nhích về phía sau, ánh mắtkhông chắc. ra tất cả mọi người đều biết chuyện bí mật này của Triển Dịch Minh, tấtcả mọi người đều biết chồng ở bên ngoài có người tình. Khóe miệng của khẽ cười, hiểu bố mẹ và chị biết chưa, nhưng bọn họ làm như thế nào? thấy bất bình cho mà đòi lại công bằngsao? biết, cũng biết.

      Lộ ra nụ cười khổ.

      Đàm Khắc Hoa cho là thấy chuyện này rắc rối, lắc đầu cái, “ mới về nước được bao lâu, biết nhữngchuyện này cũng bình thường, lần này cũng coi như ngoài ý muốn, về sau phải biết khôngnên đắc tội những người như thế.”

      Thẩm Tây Lăng gật đầu cái, Đàm KhắcHoa lộ ra vẻ mặt “trẻ dễ dạy”, khiến côlập tức vui vẻ.

      Hàn Vũ Sắt xử lý xong vết bẩn váy, lại trở về lồng ngực của Triển Dịch Minh, nhưng tâm tình cũng bị ảnh hưởng, có chútđứng ngồi yên, Triển Dịch Minh đangcùng với người khác vui đùa, lúc này mới cười nhìn Hàn Vũ Sắt, “Sao vậy, có chỗ nào thoải mái?” Trong giọng lộ ra vẻ ân cần, để cho an tâm hơn.

      làm nũng kéo tay Triển Dịch Minh,“Vừa rồi thế nào mà có phong độ đàn ông vậy?”

      Như vậy mà làm khó mỹ nữ, chưa từng thấy qua. Trong ấn tượng của , TriểnDịch Minh tuyệt đối bao giờ làmchuyện mất phong độ như thế, nhưng lại làm.

      Nhưng đáy lòng vẫn chưa yên tâm, ngược lại có chút kích động , làm vậy cũng vì muốn để bị uất ức. Chỉcần nghĩ tới tình , những chuyệnkhông lý giải được lại lý giải được rồi.

      Triển Dịch Minh chạm vào mặt , “Em hi vọng có phong độ đàn ông với người khác sao?”

      “Ghét, đừng nặn.”

      Công khai liếc mắt đưa tiền, mọi người sớmcó thói quen, người thói quen cũng thấy nhưng thể trách.

      Triển Dịch Minh tiếp tục chạm vào mặt HànVũ Sắt, “Vậy em xem, là hi vọng hay hi vọng?”

      Hàn Vũ Sắt nghẹn đỏ mặt, lâu mới mởmiệng, “ hi vọng.”

      Triển Dịch Minh ôm vào lòng, nhịnkhông được liền bật cười.

      Sau khi tan cuộc, Triển Dịch Minh cũngkhông chủ động đưa Hàn Vũ Sắt về, mà để tài xế đưa về. Đối mặt với vẻ khó hiểu của Hàn Vũ Sắt, cũng chỉ giải thích là còn có chuyện quan trọng cần xử lý. cần nhiều lời, chỉ cần ám hiệu, Hàn Vũ Sắt liền hiểu mình cần hỏi nhiều, côchỉ cần khi muốn tới xuất , lúc khổ sờ ở bên cạnh là đủrồi, chuyện khác cần phải suy nghĩ,hơn nữa suy nghĩ nhiều, lại khiến cho mình càng thêm hoang mang, thấy có gì.

      Thấy Hàn Vũ Sắt lên xe, nét mặt nhu hòa mặt Triển Dịch Minh lập tức thay đổi, cũng đâu, đứng ở trước vườn hoa bên ngoài Hoàng Thành, chút để ý, hút điếu thuốc.

      Sau khi hút xong điếu, Viên Trác Nhiên mới lên trước quấy rầy, “Hôm naycậu hành động hơi quá đáng phải ?”

      Trước màn kia, Viên Trác Nhiên sau lưng Triển Dịch Minh, nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Tây Lăng, liền lập tức ngừng lại, chuyện gia đình nhà người ta, khôngchen vào được. Mặc dù thể qua , nhưng tất cả xảy ra trong quá khứ đềubiết ràng. chỉ ngờ Triển Dịch Minh thế lại làm ra chuyện như vậy, bất kểThẩm Tây Lăng làm gì, dựa vào việc là vợ của Triển Dịch Minh, cậu ta cũng nên như vậy đối với người ta.

      “Cậu từ lúc nào mà an nhàn thoải mái để ý tới chuyện của tớ vậy?” Triển Dịch Minh bỏlại đầu thuốc lá trong tay, xoay người nhìn Viên Trác Nhiên.

      Từ nét mặt của Triển Dịch Minh, có thểphát ra tâm tình bây giờ của tốt. Viên Trác Nhiên còn muốn nhiều lời vớianh nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt này của , lại biết nên cái gì, dù saocũng là chuyện của vợ chồng nhà người ta.

      “Tớ bảo cậu đấy, cứ vòng vo như vậy, lạicòn ở trước mặt vợ cậu làm như thế, tớitai bố mẹ cậu làm thế nào?” Viên Trác Nhiên

      ấy làm vậy.” Triển Dịch Minh đá luống hoa đẹp nhất trong vườn hoa kia, đóa hoa lập tức rơi xuống cỏ, hoàn toàn nhìn ra trước là đóa hoa kiều diễm nở rộ.

      Nếu để ý, tuyết đối biểu hòa nhã như thế. Huống chi cũng có lời đồn, đời này có phụ nữ uống rượu,nhưng tuyệt đối có người phụ nữkhông ăn dấm. Người phụ nữ kia, chẳng qua cũng cho là người xa lạ mà thôi, rất sớm có suy nghĩ này.

      híp mắt, cảm giác càng khó chịu.

      Viên Trác Nhiên thấy bộ dạng người lạ chớquấy rầy của , vỗ vỗ vai , lại mấycâu, lúc này mới tránh ra. Cho dù là bạn bètừ bé tới giờ, Viên Trác Nhiên cũng cảmthấy mình đối với người này căn bản biết gì, giống như lúc cười thấy vui vẻ, nhưng quay đầu trong nháy mắt, lại thấymột mặt đè nén của .

      Thôi, chuyện của người khác bớt can thiệp.

      Triển Dịch Minh vẫn đứng tại chỗ, lấy điếuthuốc trong túi, điếu rồi lại điếu, giống như dính vào ma túy vậy, dừng lại, cũng muốn dừng lại. Cho đến khi phát điếu trong bao thuốc lá cũng còn nữa, ra môi cũng có chút khô, thậm chí thấy tê tê, némbao thuốc lá vào trong thùng rác cách đókhông xa. biết do sức lực cóhay ước tính đúng sức nặng của bao thuốc lá, bao thuốc lá rơi xuống bên cạnhthùng rác. nhìn chằm chằm, mới đànhtiến lên, bỏ bao thuốc lá vào trong thùng rác.

      Thẩm Tây Lăng cùng các đồng nghiệp ra, cũng chủ động gợi chuyện, nhưng đối với lời hỏi thăm của người khác cũng mở miệng mấy câu, nỗ lực tiến vào tập thể này, dù biết vì sao mình phải làm chuyện như vậy, phải biết xưa chẳngthèm hành động thế này.

      Các đồng nghiệp kết thân với nhau, làthuê xe hay là ngồi lên xe của đồng nghiệp về cùng đường với mình.

      Những người còn lại nhiều lắm, cự tuyệt ý tốt của đồng nghiệp chủ động đưa về nhà, mỉm cười có người tới đón . ra vẫn được, khôngmuốn tiếp xúc quá nhiều với người khác,giống như bị bệnh kì quái gì vậy, dù rất nỗ lực kiềm chế.

      Các đồng nghiệp lần lượt rời , lại thấy cảm giác nhõm, thở dài hơi.

      chờ xe taxi trống, nhưng trời như muốn đối nghịch với vậy, vừa rồi các đồngnghiệp dễ dàng gọi xe tới, đợi lâu rồi mà cũng thấy chiếc.

      Sau lưng càng nghe thấy tiếng bước chân,chân mày cau lại, theo bản năng quayđầu lại nhìn.

      Triển Dịch Minh nhìn cười, vẻ mặt chánghét của lướt qua phía sau, thậm chí cònthấy yên tâm, ít nhất cảm giác hệ số nguyhiểm giảm . đối với định nghĩa hệ số nguy hiểm quyết định vào việc có biếtngười này hay .

      Khóe miệng của cười như có nhưkhông, khiến nghĩ tới lúc mới kết hôn, cũng nhìn mình như vậy, nụ cười khônggiải thích được, làm cho người ta tức giận,sinh lòng thù địch.

      chỉ nhìn cái, muốn để ý nữa, tiếp tục chờ xe.

      Nhưng hình như lúc này định dừng lại, đứng ở bên cạnh , tay sờ lênđầu , quấn sợi tóc của lên đầu ngón tay , càng dùng sức. Sợi tóc dính da đầu,cảm giác đau ập vào lòng.

      Thẩm Tây Lăng muốn đẩy ra, lui về phía sau bước, tay vẫn dùng lực như cũ, rất hài lòng thấy vì đau đớn mà mặt vặn vẹo.

      “Triển Dịch Minh, buông ra.”

      Triển Dịch Minh buông tay ra, nụ cười lớn, đôi tay tùy ý vỗ vỗ, “ ra em còn nhớ tới tên chồng mình, còn tưởng rằng em bị mất trí nhớ rồi!”

      Thẩm Tây Lăng trừng mắt nhìn , gì.

      Lúc này, xe taxi cũng từ từ tới. khôngmuốn ở lại đây thêm phút nào nữa, vẫyxe taxi tới đây. Lúc chạy tới xe taxi,chuẩn bị ngồi lên Triển Dịch Minh chạy lên trước, nắm lấy tay , kéo ra ngoài.

      buông tay ra.” thế nào cũng khôngthoát khỏi người đàn ông này, dùng chân đá .

      thả.” Triển Dịch Minh kéocô cách xe mấy bước, ánh mắt sắc bén nhìn tài xế taxi, “Lái xe cút.”

      Tài xế kia còn muốn xem màn đùa giỡn này,thuận tiện làm cuộc sống này bớt nhàmchán chút, bị Triển Dịch Minh hô như vậy, đạp chân ga trực tiếp lái xe rời .




      Chương 6:

      Sức lực của rất mạnh, thế nào cũng thoát được. giương mắt, phát vẫn cười, dùng hành động giễu cợtcô ‘ biết tự lượng sức mình’, ngọn lửa trong lòng càng bùng lên rệt. làm saolại gặp phải người đàn ông như thế này,ghê tởm tột cùng, bỉ ổi tới cực điểm, thậm chí còn bẩn thỉu. Cánh tay của bị nắm chặt, thế nào cũng kéo ra, dù côsử dụng tất cả sức lực của mình, cũng chỉkhiến tay mình bị kéo đau hơn. Dù sao cũng đau đớn, cũng đau lòng, chỉbiết cười nhạo , tiếp tục để trốnthoát.

      dừng chút, liền nhấc chân lên đạpvào chân , dùng hết sức rồi, nhưng mặt vẫn đổi màu. Vận khí của tốt, giầy cao gót, nếu khôngcó thể khiến biết cái gì gọi là đau, mà lại có vận khí tốt giày da, thế nhưng cũng coi sức lực của đáng kể gì.
      Triển Dịch Minh kéo vài bước, hướngđi tới chỗ tối, hình như cũng biết hànhđộng này ổn, nếu bị người quen nhìn thấy, biết bị đồn ra cái dạng gì.

      Đến góc khuất sau bồn hoa, Triển Dịch Minh đột nhiên vung tay ra, lảo đảo vàibước về phía sau, lúc sau mới đứng vững được. Nhưng hung ác nhìn , nhưanh là kẻ thù của , người mình ghét nhất đời này. Cũng phải giống nhau. Mà là . phá hủy tất cả của , để cuộc hôn nhân có tác dụng, để thoát khỏi cuộc hôn nhân này, để cho vĩnh viễn cách nào có cuộcsống mình muốn. hận người đàn ôngnày, hận ban đầu sao phản đối,dù thế nào nữa cũng muốncưới .

      Cánh tay của , bị nắm vào, đỏ mảng lớn. Tầm mắt Triển Dịch Minh dừng lại cánh tay của , sau vài giây mớichậm rãi mở miệng, “Nếu như muốnnhìn thấy , phiền em lần sau mở mắt to ra, ở chỗ đó tự động biến mất.”

      Khóe miệng Thẩm Tây Lăng lộ ra nụ cười như có như , hình như hiểu ra cái gì. ra sợ xuất của mình ảnh hưởng tới tình nhân , sợ vị tình nhân kia biết là “vợ” người đàn ông này cưới hỏi đàng hoàng. châm chọc cỡ nào, có thể yên tâm, vậy chơi thếnào, căn bản quan tâm. Khôngquan tâm tự nhiên để ý, ngạirồi, cũng gây chuyện, càng tìm tình nhân bé kia.

      cần cảnh cáo trịnh trọng như vậy, lần sau tôi nhất định mở to mắt ra, cáchanh ít nhất 500m.” cười u ám, nghe người đàn ông này chơi bời với rất nhiều phụ nữ, ra cũng có ngày vì phụ nữ mà làm chuyện như vậy. Xem ra trong phim truyền hình có cảnh công tử đào hoa vì bé lọ lem mà biến thành người đàn ông của thế kỷ mới là chuyện ởngoài đời, nhìn người đàn ông này trước mặt mà xem, phải là ví dụ tốt nhất sao?

      Triển Dịch Minh nhìn chằm chằm, “Nghĩ như vậy sao?”

      Thẩm Tây Lăng vốn cất bước rời ánhmắt lại dừng người , “Hay Triểnthiếu còn có gì giao phó? Có cần tôi bưng tràdâng nước lên cho các người ? Xem biểu tình cảm vợ chồng của các người?”

      “Em nguyện ý như vậy, vậy cũng hẳn là thể.” Khóe miệng Triển DịchMinh khẽ nhếch, nhìn nở nụ cười, vẻ mặt nghiêm chỉnh tí nào.

      Thẩm Tây Lăng bị chọc giận, coi như cái gì?

      cầm túi trong tay, cái gì cũng nghĩ, liền đánh vào người Triển Dịch Minh. Lần thứ nhất có phản ứng gì, bị quăng cái, cái thứ hai lấy taykhống chế tay , tay kéo túi , giọngnói hung ác, “Về sau đừng để thấy emở chỗ này. Mặc dù tài sản nhà họ Triển chỉbình thường, nhưng nuôi người phụ nữkhông có vấn đề gì. muốn đểngười khác thấy là nhà Triển gia nghèotúng tới mức mà cần Triển phu nhân em đây phải ra ngoài tìm công việc.”

      khiêm tốn, tài sản bình thường, nếu như tài sản nhà bình thường, nhà họThẩm bọn họ có cần phải khúm núm nhiềunăm trước nhà họ Triển như vậy sao?

      thừa dịp chú ý, nâng lên cáitay bị khống chế, trực tiếp vungđi. Tay mắt Triển Dịch Minh lanh lẹ bắtđược, chậm bước , đầu ngón tay của xẹt qua mặt , lưu lại vết móng taycào.

      Thẩm Tây Lăng nhìn vết máu, cũng sâu, nhưng vì chảy máu, nhìn qua lại thấyđau lòng. Vết máu này, khiến lòng vốn vui từ từ tiêu tán .

      Triển Dịch Minh còn nắm tay , tứcgiận trừng mắt nhìn , sau đó hất tay ra, giống như vứt bỏ vật bẩn trong tay.

      tốt, cảm thấy bẩn, cũngcảm thấy có gì tốt. Cũng đúng,hôn nhân của bọn họ dựa lợi ích, nhất là nhà họ Thẩm muốn cầu cạnh nhà họ Triển, sau khi cưới vẫn bất mãn về cuộc hônnhân này, đúng là biết thỏa mãn. nên giống như , coi TriểnDịch Minh như ân nhân nhà họ Thẩm bọnhọ, biến mình thành người hầu, xem nhưcậu ấm, như vậy mới đúng.

      Nhưng làm được, cầu xin trợ giúp của . ràng vẫnphản đối cuộc hôn nhân này, vì sao lại phản kháng chứ. có lựa chọn, sốmệnh cả dòng họ đặt vai , nhưng có lựa chọn. là đứa con trai độc nhất của Triển Khải Hạo và Nghê Văn Bái, chỉcần phản đối, cần phải đeo gánh nặng này lên lưng. có lựa chọn, ítnhất có thể lựa chọn cưới , dù sao ban đầu đầy gia đình quyền quý muốnđưa con bọn họ thành con dâu nhà họ Triển, giống như để bọn họ tham khảo lựachọn vào làm con dâu vậy.

      Thẩm Tây Lăng cuối cùng nhìn cái,chuẩn bị rời .

      “Nhớ lời của , nếu lần sauđừng nghĩ dễ dàng rời như vậy.”

      Qúy tộc giàu có, mặt mũi quan trọng nhất, cho phép có chút thích hợp.

      Bước chân của Thẩm Tây Lăng dừng lại mộtchút, giây sau cũng quay đầu lại rời .

      Chủ nhật, Triển Dịch Minh đưa Triển Hiểu An về nhà họ Triển.

      Triển Hiểu An mới từ xe xuống, liền nhảy nhót chạy vào trong nhà, chào hỏi Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái, “Ông nội bà nội, cháu về.”

      Triển Khải Hạo luôn nghiêm túc nhìn thấy cháu của mình, vẻ mặt lập tức dịu dàng, mở rộng vòng tay, khiến cháu gáinhỏ chủ động chạy đến lồng ngực mình.Ôm cổ cháu , Triển Khải Hạo mới chậm rãi mở miệng, “An An thời gian này có ngoanngoãn nghe lời bố ? Có học tốtkhông? Ở vườn trẻ có nghe lời giáokhông?”

      “Cháu rất nghe lời.” cháu hất cằm lên, làm ra bộ dạng nghiêm túc, “ tin ông có thể hỏi bố cháu, giáo cháu hômnay cho cháu 1 bông hoa đấy.”

      “An An của chúng ta là ngoan.” Triển Khải Hạo bóp mũi cháu .
      bé xoa xoa mũi mình, “Ông nội được sờ mũi cháu nữa, vẻ sau biến thành mũi tẹt nhìn đẹp, xấu aimuốn cháu, có ai muốn cháukhông có ai thèm lấy nữa.”

      bé nghiêm túc nhớ tới đoạn văn này,khiến Nghê Văn Bái và Triển Khải Hạo cười lên ha ha. hiểu bọn họ cười cái gì, ngơ ngác nhìn bọn họ, sau đó cùng cười.

      Triển Dịch Minh tới liền nhìn thấy bứctranh gia đình hòa thuận vui vẻ thế này, tráitim như tầng tầng tuyết đọng, giờ phút nàyđang tan , ngay cả dấu vết cũng chưa từnggiữ lại.

      Mỗi lần Triển Dịch Minh trở lại gặp và trao đổi công việc với Triển Khải Hạo chút, chọn lựa kế hoạch này, dựa vào giaothiệp của Triển Khải Hạo cũng có thể biết được chính sách mới sắp ra của chính phủ, tạo thuận lợi cho phát triển và mở rộngcông ty.

      Nghê Văn Bái biết đàn ông bọn họ có chuyện cần xử lý, liền đưa Triển Hiểu An , báo bảo mẫu chuẩn bị làm món ăn, liền dắt Triển Hiểu An ra sân ngoài biệt thự.

      Trong sân trồng đủ các loại cây cỏ, xuân hạ thu đông đều có hoa nở, sức sống dồi dào.Bởi vì Triển Hiểu An rất thích đu dây, vì vậytrong sân cái xích đu. bé mỗilần trở về lại chơi lúc lâu.

      bé tự giác ngồi lên xích đu, hai tay nhỏbé nắm sợi dây hai bên. Nghê Văn Bái ở sau lưng cháu chậm rãi đẩy.

      Triển Hiểu An rất thích trò chơi này, tiếngcười véo von, hồn nhiên giòn giã.

      Ngày thường, bé chơi được nửa tiếng sẽchủ động dừng lại, nhưng hôm nay lại cầu chơi tiếp. Có cái gì đó đúng, hơnnữa cảm xúc của bé cũng lên mặt,tâm tình của bé hôm nay hình nhu rất tốt.

      “Hôm nay An An rất vui vẻ, xảy ra chuyện gì vậy?” Nghê Văn Bái vừa đẩy vừa hỏi.

      “Bà nội thử đoán , thẳng ra khôngthú vị.”

      Nha đầu này.

      “Có phải bố đồng ý đưa cháu tới khu vui chơi đúng ?”

      bé lắc đầu.

      giáo khen ngợi cháu, cho cháu hai bônghoa?”

      bé lại lắc đầu lần nữa.

      “Đó chính là An An được phép ăn sô la.”Nghê Văn Bái biết cháu mình đặc biệtthích ăn sô la, nhưng đều bị Triển Dịch Minh cấm, bé vì thế mà rất buồn, còn đòi tuyệt thực kháng nghị.

      Lần này lắc đầu, chỉ bĩu môi,“Bà nội ngốc, như vậy mà cũng đoán ra.”

      Nghê Văn Bái đưa tay đỡ trán, người già, bắt đầu nghe các loại chê.

      “Đúng vậy a, bà nội cháu càng ngày càng ngốc, mời bạn học An An thông minh của chúng ta cho bà nội nghe, rốt cuộc cóchuyện gì mà vui thế.” Nghê Văn Bái kháphối hợp.
      Biểu khá hài lòng của bé với Nghê Văn Bái, quyết định mở ‘miệng vàng’*,“Cháu có mẹ, mẹ trở về rồi.”

      * xem link này để biết hơn về từ này:http://vi.wikipedia.org/wiki/Gioan_Kim_Kh%E1%BA%A9u

      Nghê Văn Bái cau mày, ban đầu Thẩm TâyLăng đột nhiên thế kia, khiến bà với TriểnKhải Hạo khá bất mãn. Nhưng vừa nghĩ tới con trai mình làm chuyện hoang đường, người phụ nữ kiêng kị nhất chính là lúc mình mang thai nhìn thấy chồng mình cùng người phụ nữ khác ở chung chỗ, tha thứ cho Thẩm Tây Lăng, dù sao con trai mình có lỗi trước, nên trách móc nặng nề với . Nhưng Thẩm Tây Lăng nhiều năm như vậy, làm cho người ta nhớ tới vẫn thấy khó chịu.

      Nhưng bản thân Nghê Văn Bái là người phụ nữ, là người vợ, là người mẹ. Người càng già , thích so đo quánhiều, mọi việc cũng theo phương diện tốtnhất suy nghĩ. Nếu như Thẩm Tây Lăng ở lạithành phố Tích Xuyên, nhất định đối địch với Triển Dịch Minh, gia đình làm sao có thểhài hòa.

      Nghê Văn Bái ra cũng thể nàohài lòng với Thẩm Tây Lăng, chẳng qua lúc đó ông cụ khư khư cố chấp, nhất định chọn vợ cho cháu trai mình, bọn họ làm con cáicũng thể can thiệp quyết định của bố, thể làm gì khác hơn là làm như vậy.Mọi người đều ích kỉ, Nghê Văn Bái chỉ hi vọng con trai mình tìm được có tri thức hiểu lễ nghĩa, tốt nhất có thể vì con trai họ mà giúp đỡ giải nạn, làm bônghoa giải ngữ.

      Những thứ này chỉ là lời suông mà thôi.

      Nghê Văn Bái thở dài cái, nhìn TriểnHiểu An đáng , “An An thấy mẹ?”

      bé dùng sức gật cái, “Thấy rồi ạ, mẹ rất đẹp.” qua nụ cười, “Cháu lớn lên cũng giống mẹ, xinh đẹp giống mẹ đúngkhông ạ?”

      Nghê Văn Bái vuốt mặt Triển Hiêu An, nhìnnhư vậy, phát còn giống như vậy. Ngũ quan của An An cùng Thẩm Tây Lăng như khuôn mẫu ra vậy, nhưng nhìn kĩ có thể thấy bóng dáng của con trai mình.

      “Đúng vậy, An An nhà chúng ta rất xinhđẹp, xinh đẹp giống mẹ.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7:

      Bàn cơm nhà họ Triển cũng có thóiquen đặc biệt gì, những thói quen của thế hệtrước kia tiếp tục sử dụng nữa. Có lẽ là Triển Khải Hạo đối với đứa con trai củamình có kỳ vọng rất lớn, chỉ hỏi tới tình trạng của công ty, thậm chí còn nóinhững vấn đề nghiêm trọng thị trường,thăm dò ý của con trai chút. Triển KhảiHạo đối với câu trả lời của Triển Dịch Minhcũng hài lòng, mặc dù thể hoàn hảo lắm. Người đời trước luôn quy củ nóinguyên tắc, mà hình như Triển Dịch Minhcũng tin tưởng và chấp hàng nhữngthứ này lắm.

      Mắt thấy bàn cơm mà lại nghe chuyện công việc, Nghê Văn Bái thể nhịn được nữa lên tiếng ngăn cản, ít ảnhhưởng tới bữa ăn thôi.

      Mà Triển Hiểu An mở to mắt nhìn bọn họ,nghe cực kì nghiêm túc.

      Nghê Văn Bái lấy tay sờ đầu cháu , “Nghiêm túc như vậy, biết bố cùng ông nộiđang cái gì sao?”

      bé lắc đầu cái, lại gật đầu cái,trong lúc cười mang theo tia khôn khéo, “Cháu có thể giả bộ nghe hiểu.”

      Triển Khải Hạo và Triển Dịch Minh nghe vậy, cũng thấy buồn cười.

      Triển Dịch Minh nhìn con của mình, “Lúc con học cũng giả bộ nghe giảng thếnày sao?”

      bé bĩu môi, “Con học rất nghiêm túc,bố xử oan cho con.”

      Triển Dịch Minh lắc đầu cái, gắp thức ăn vào trong bát bé, để cho bé ăn nhiềuhơn chút. Triển Hiểu An ăn được nhiều lắm, mỗi lần đều lấy ra đủ các loại thủ đoạn dụ dỗ, bé mới ngoan ngoãn vào khuôn khổ.

      bé ăn vài miếng xong, ngẩng đầu nhìn Triển Dịch Minh, “Bố, hôm nay con phải ăn nhiều hơn bát.”

      khó được, quyết định khiến người ta kinh ngạc.

      Triển Dịch Minh vẫn có vẻ bình tĩnh, biếtnhất định đoạn sau có điều kiện thêm vào, “Vậy cũng tốt, muốn phần thưởng gì?”

      Triển Dịch Minh cảm giác lý do mình dùng để dụ dỗ con ăn cơm cũng dùng hết rồi, mỗi lần ăn mới có thể cao lớn được là khởi đầu, cuối cùng ai đó vẫn thấybị lùn nên thèm ăn cơm nữa, càng ngày bé càng dễ bị lừa nữa, thấycăn bản cũng coi là quan trọng nữa.

      Triển Hiểu An cười quỷ dị, “Mẹ muốn trở về mà, con muốn ăn nhiều cơm, như vậy mẹ thương con. Bố phải là bố mẹthích trẻ con ăn cơm sao?”

      Mặt của bé vẫn ngây thơ như thế, nhưng những lời này ra lại làm những người lớntrên bàn cơm sững sờ chút.

      Triển Khải Hạo nhìn con trai mình, “Đúngrồi, Tây Lăng về nước rồi đúng , thế nào đưa nó về đây?”

      Triển Dịch Minh cũng biết là bị hỏi tới đề tài này, nhưng cũng lo lắng lắm,bố của điểm, thích ở trong điện thoại dạy dỗ người, người phải,nhưng ở trước mặt người lúc bình thường nổi giận, nhiều chuyện nhất là gọiđiện thoại tới hung hăng mắng cho trận.

      cũng lộ ra nét mặt khó xử gì,giọng cũng , “Sau khi ấy về nước tìm công việc, đối với môi trường làm việc vẫn còn rất xa lạ, cho nên tính là ổn định xong mới .”

      Nghê Văn Bái theo bản năng cũng lộ tâmtình bất mãn, “Nó tìm công việc? thế nào cũng nên cùng chúng ta thương lượng chút…..”

      Triển Dịch Minh cười nhìn mẹ mình, “Con và ấy cũng chuyện qua rồi, ấy đãxuất ngoại nhiều năm, chút tư tưởngcũng thay đổi rồi, muốn tự mình cố gắng, muốn cứ ở nhà làm gì, nếu ấy ra nước ngoài cũng còn ý nghĩa gì nữa.”

      Triển Dịch Minh thấy bộ dạng con trai mìnhkhông giống như dối, gật đầu cái, “Suy nghĩ này tồi.” Cũng khôngphải đề cập tới quan điểm phụ nữ bận về nghiệp, chỉ là người như Thẩm Tây Lăng, vốn là tiểu thư nhà giàu, cái gì cũngkhông làm, ra ngoài xã hội làm việc tiếp xúc nhiều người tạo mối quan hệ, về sau cũng tốt cho , huống chi người bên cạnhTriển Dịch Minh thể chỉ là bình hoa được.

      Thấy chồng mình như vậy, Nghê Văn Bái cũng phản bác lại nữa, chỉ dặn dò Triển Dịch Minh, “Trước kia con bé chưa từng làm, nhiều thứ biết, con cũngnên giúp đỡ nó, đừng suốt ngày bực mình thế.”

      Triển Dịch Minh cười nhạt, “Sao mọi người vẫn dùng con mắt mấy năm trước nhìn ấy thế? ấy ra nước ngoài nhiều năm như vậy, sớm còn là nhỏnữa….” Vừa dứt lời xong, mới phát ra, ra trong lòng , Thẩm Tây Lăng chỉ là , hiểuchuyện, biết nhìn sắc mặt người khác, thậm chí biết làm thế nào để mìnhsống tốt hơn, ngây thơ lại ngu xuẩn.

      Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái hề gì nữa.

      Từ lúc Triển Dịch Minh học dại học dọn ra ngoài ở, hầu như tháng cũng trở về mấy ngày, cũng thể hoàn toàn coi như theo bố mẹ mình, nhưng muốn ở trước mặt bọn họ chuyển chút, làm được nhưvậy, làm bố mẹ cũng cảm thấy đứa con trai này chỉ nuôi .

      Thói quen này được duy trì.

      Triển Dịch Minh trước dụ con mình ngủ, nhưng hôm nay Triển Hiểu An cực kìhưng phấn, thế nào cũng chịu ngủ,nhất định bắt kể chuyện cổ tích, hơn nữa cho kể chuyện ‘ bé quàng khăn đỏ gặp phải sói xám lớn’ nữa. TriểnDịch Minh suy nghĩ hồi, mới kể cho Triển Hiểu An chuyện ‘Spirited Away’ (Cuộc phiêu lưu của Chihiro vào thế giới linh hồn), nhưng kể hết, chỉ kể Chihiro khổ cỡ nào cứu bố mẹ mình, tớimột câu kết luận, trẻ con nhất định phải nghe lời bố mẹ.

      Triển Hiểu An lắng nghe xong liền ngủ thiếpđi. Triển Dịch Minh nhìn khuôn mặt nhỏnhắn của bé, vươn tay muốn chạm vào,nhưng lại dừng lại, sợ quấy rầy bé ngủ.

      Nhưng kể xong câu chuyện này, tâm tình của tốt lắm, luôn thíchnhững bộ Anime này, nhưng lại có thể nhớ duy nhất bộ Anime này. Có thời gianrất dài, xem bộ anime này hơn mấytháng, xem lặp lặp lại, khi đó tuyệt vọng vẫn ở trong lòng , cho tới bây giờvẫn chưa hề tan .

      Bởi vì bộ Anime này, khiến nhớ lại quákhứ vui, nhất thời cũng mất ngủ, cầm áo khoác với bao thuốc lá, chuẩn bị rangoài hóng gió chút.

      Chỉ là vận số của Triển Dịch Minh tốt lắm, vừa ra được mấy bược, liền nhìn thấy Nghê Văn Bái.

      biết tính tình của bố mình, cũng biếttính tình của mẹ mình, ngược lại với bố, mẹthích ở trong điện thoại hỏi han ân cần, các loại lo lắng với , mà mặt đối mặt mẹthích từ từ dạy dỗ.

      Nghê Văn Bái đứng ở trước mặt , ánhmắt mang theo điểm tra hỏi, trầm mặc nhìn hồi, sau đó mới sang bên kia.

      Triển Dịch Minh để bao thuốc vào trong túiquần, sau lưng Nghê Văn Bái.

      Ngồi ghế trong sân, sắc mặt của Nghê VănBái tốt, tầm mắt vẫn dừng mặt Triển Dịch Minh, chính xác mà , là nhìnvết xước mặt con trai mình, mặc dù xử lý rồi, nhưng chỉ cần quan sát kỹ cũng có thể nhìn ra.

      Triển Dịch Minh chỉ ngồi, có chút kì quái, biết bắt đầu từ lúc nào, những lời đedọa của bố mẹ còn giá trị thương tổntới mình, theo cũng hề khẩn trươngnữa. Nhưng vẫn nhớ hồi mình còn bé, bố mẹ chỉ cần nhắc tới cho tiền tiêu vặt, thực đau lòng, dù có lúc cũng nhắm mắtđối chọi.

      “Rốt cuộc mặt con bị làm sao vậy?” Nghê Văn Bái cuối cùng cũng mở miệng, trước ởtrên bàn cơm tiện mở miệng, nghĩ tới định chuyện riêng với chút, huống chi bà muốn tới nhữngviệc này trước mặt cháu mình, bé vẫnđơn thuần như vậy, hy vọng bé dính vào bất kì hạt bụi nào.

      “Bị đụng cái.”

      Vẻ mặt lơ đễnh của Triển Dịch Minh khiếnNghê Văn Bái có chút tức giận.

      Con trai mình, cái gì khác đều tốt, nhưng lạinhầm lẫn phương diện phụ nữ, lúc , làm như nghe thấy, hoặc là chính biết mình phải làm sao. Mỗi lần đều tính rồi, nhưng chuyện vẫn rối tinh rối mù như cũ.

      Nghê Văn Bái bà cũng phải thừa nhận, contrai bà cho tới bây giờ vẫn là niềm tự hàocủa bà. Nhưng vẫn hi vọng càng xuất sắc, tốt nhất là có khuyết điểm nào.

      “Ở trước mặt mẹ con đừng dối những thứ này.” Cứ cho rằng bà là người dễ lừa như vậy sao? Phải biết rằng năm đó, bao nhiêungười phụ nữ tìm tới cửa có quan hệ vớiTriển Khải Hạo, bà đều tự mình giải quyết, may là chính bà cũng có đầu óc tự phánđoán, cũng tin tưởng chồng mình, nếu khônglàm sao có thể lấy được tình từ trái timchồng mình chứ?

      Triển Dịch Minh mím môi cái, còn chưamở miệng.

      Nghê Văn Bái thở dài, “Con gặp lại Tây Lăng à?”

      Ánh mắt của Triển Dịch Minh hướng về phía trước, “Vâng.”

      “Nếu con bé trở lại, đưa nó về nhà . Cái gì mà tìm việc làm, đều là con lấy cớ thôi. Có phải lại cãi nhau đúng ? phải là mẹ con, nhưng con cũngkhông còn bé nữa, con được mấy tuổi rồi, làm sao vẫn thích ở bên ngoài chơi đùanhư thế? Phụ nữ bình thường cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng tính tình Tây Lăng thếnào con cũng biết, cắt đứt quan hệ vớinhững người phụ nữ bên ngoài khó lắmsao?”

      Triển Dịch Minh lộ ra vẻ sốt ruột, “Mẹ…..”

      Nghê Văn Bái cũng để ý việc sốtruột, “Con xem bộ dạng hôm nay của con xem, lừa mẹ rằng con bị đụng vào, trênmặt có vết thương kia. Ở trước mặt TâyLăng con cũng như vậy sao? Cũng là người có gia đình rồi, nên lo lắng trách nhiệm tới những chuyện này rồi, con cũng phải là đứa bé mười mấy tuổi nữa……”

      Triển Dịch Minh gật đầu cái, “Biết biết, mẹ gì cũng đúng.”

      Nhìn thấy bộ dạng này của , Nghê VănBái thở cũng ra hơi. ra bà nóinhư vậy, câu cũng nghe lọt. Trước kia có thời gian cãi nhau với Triển Khải Hạo, bà thẳng ông là người dầu muối vào, con trai ông cũng học được tật xấu này, bây giờ nhìn lại đúng lànhư vậy.

      “Thôi, mẹ mặc kệ con, nhưng con vẫn phảitự giác chút .” thêm gì nữa, con trai của bà cũng nghe lọt, ngược lại là bà tức gần chết.

      Quả nhiên nuôi con trai là tội, lo lắng chomọi thời kì của con, chỉ trông cậy lúc nó thành gia lập nghiệp (lập gia đình xây dựngcơ nghiệp), vất vả để con trai kết hôn, lại lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của nó, cả đời cũng thoát.

      Sau khi Nghê Văn Bái rời , Triển DịchMinh lấy ra điện thoại di động, nhìn màn hình như cái gương , ánh mắt trangtrọng mà hàm chứa ý nghĩ sâu xa.


      Chương 8:

      Hôm nay Thẩm Tây Lăng làm thêm tới tốimuộn, được giao phụ trách phiên dịch tài liệu cho hợp đồng, phương diện ngữ pháp cũng có vấn đề gì, nhưngyêu cầu của hợp đồng có đặc thù của nó,nhiều điểm mấu chốt phải xem xét kỹ nhất,dùng rất nhiều từ chuyên ngành đều cầnthuật ngữ chuyên nghiệp, vì vậy sửa đổimấy lần, hơn nữa đem tài liệu gốc cho bạn học của xem, kiểm tra đối chiếu xemcó bị sai , mới tan việc. có ai cầu làm như vậy, nhưng hi vọngmỗi công việc đều xong, có cảm giác mãnh liệt, nếu như xong thể ăn ngon ngủ ngon được.

      Nhưng sau khi làm xong, trong lòng lại có cảm giác thành tựu mãnh liệt, ít nhất bây giờ có thể nuôi sống mình, có thể dựa vào hai tay mình để cho mình cuộc sống.

      Từ trong thang máy ra, bảo vệ tầng dướinhìn thấy sau cười hì hì chào hỏi với . cũng quen thuộc gì với đốiphương, nhưng vẫn nở nụ cười, đối xử vớingười hiền hòa có gì tốt.

      ra khỏi cao ốc, phải qua con đường cái mới tới bến xe muốn ngồi.

      Từ bên người qua có hai mẹ con, người phụ nữ dắt tay bé , đứa bé bĩu môi, hình như có cái gì bất mãn lẩmbẩm, người phụ nữ nửa nửa đùa cảnh cáo được thế nữa, nếu bị đánh.

      Thẩm Tây Lăng vẫn nhìn bóng dáng của haimẹ con kia, cho đến khi bóng dáng của họ biến mất trong tầm mắt của , vẫn nhìn chằm chằm vào hướng kia. Trong nháy mắt, như bị ai yểm bùa, kiềm chế đượccứ chú ý tới. Phục hồi tinh thần lại, đưa tay phải ra. nhìn tay phải của mình,nhưng tưởng tượng ra được hình ảnhmình dắt đứa bé.

      tưởng tượng nổi, tưởngtượng ra được, nhưng trong lòng có cảm giác khó chịu khiến khó thở.

      Thả tay xuống, khẽ chạm vào lồng ngực mình, giống như làm vậy, có thể khiến mình khó chịu như vậy nữa.

      Thở dài ra hơi, có ít thứ, coi như vẫn lừa mình dối người, cũng vẫn tồn tại, tựa như đứa con , dù cố ý quên sạch chuyện này.

      Chờ đèn xanh đèn đỏ, tinh thần của côkhông tốt lắm, bởi vì vừa rồi hình như có đèn xanh trước, người đứng đều chạy tới đốidiện, mới bừng tỉnh nhận ra chuẩn bị bước chân, nhưng đèn xanh ở nơi này nháy mắt biến thành đèn đỏ.

      nhìn đèn hồi, trong lòng thậm chí có vẻ bối rối.

      chiếc xe dừng cách xa, nhìnthấy , giọng ra lệnh, “Lên xe.”

      Thẩm Tây Lăng cơ hồ thể nào do dự, trực tiếp mở cửa xe lên. Có ít thứ bất kểqua bao lâu cũng chưa từng thay đổi, ví dụ từ đến lớn đều có chút sợ hãi với ngườichị của mình, cũng phải là sợ chị ấy, mà ở trước mặt chị ấy dám làmcàn.

      Hôm nay Thẩm Đông Lăng cố ý chạy tới tìm em này, vốn thời gian tới chậm, nghĩ tới đây lại vừa đúng. Kể từ lúc ở bữa tiệc vô tình thấy Thẩm Tây Lăng, ThẩmĐông Lăng liền điều tra nơi làm việc của em này, muốn đợi mình hôm nào rảnh rỗiđể xử lý chuyện này. Hôm nay vốn định tớiđây sớm hơn chút, nhưng công ty xảy ra chút chuyện, phải giải quyết, vì vậy đếnchậm.

      Thẩm Tây Lăng ngồi vị trí bên cạnh tài xế, giờ phút này giống như học sinh tiểu học, rất ngoan ngoãn, cũng làm ầm lên, chờ người lớn lên tiếng vậy.

      Thẩm Đông Lăng vừa lái xe, vừa quan sát em mấy năm chưa gặp, dáng vẻ có thay đổi nhiều, nhưng phong cách hình như thay đổi ít, cả người bình thản rất nhiều, vênh váo hung hăng như trước kia. Người vẫn gầy như thế, nhưng trước kiacô gầy, cũng khiến người ta cảm thấy đó là gầy khỏe mạnh, bây giờ là kiểu yếu đuốimỏng manh.

      Bộ dạng này của Thẩm Tây Lăng, khiến Thẩm Đông Lăng có chút khó chịu, hình nhưlại nhớ ra câu mẹ hay , “Tây Lăng mình ở bên ngoài, biết có được ăn đồngon . biết có gầy nữa ,con bé có biết chăm sóc cho bản thân đâu.”Lo lắng trong lòng, chính có thể hiểu, bởivì bây giờ cũng có cảm xúc như vậy vớicô em của mình.

      “Trở về lúc nào?” Thẩm Đông Lăng chủ động mở miệng, mắt cũng nhìn về phía Thẩm Tây Lăng, mà nhìn cột đèn giaothông ở ngã tư.

      “Hơn hai tháng, gần 3 tháng rồi.” khôngthích dối, dù có ngày quyết định nóidối chết cũng sửa, nhưng rất ít khi dối.

      Nghe thông tin vậy, Thẩm Đông Lăng lại cóvẻ bất mãn, “Trở về lâu như vậy cũng khôngvề thăm nhà chút sao?” Thấy cắn môi mở miệng, lại tiếp tục, “Coi nhưem bận rộn công việc, cũng nên gọi cú về nhà chứ? Dù em có ý kiến với chị, cũngnên báo bình an cho bố mẹ chứ? tiếng nào liền rời khỏi, ai cũng ,trở lại cũng tiếng, em cho rằng em chỉ có mình thôi sao?”

      Thẩm Tây Lăng nhàng thở ra hơi, cúi thấp đầu, cũng có ý định giảithích. Chính cũng cảm thấy mình ích kỉ cỡ nào, biết . Hôn nhân của mìnhnhanh chóng với bất đắc dĩ, nếu như lúc đấybố mẹ có lựa chọn, cũng cầuvới . Nhớ ngày chị kết hôn, mẹ khóc mộtđêm, cảm giác mình thẹn với con mình,dùng hôn nhân để duy trì cả nhà, bảo vệ sựnghiệp của bố, dù chị kiên cường lời. Lúc đấy việc kinh doanh của côngty tệ, nhưng nhà họ Thẩm bọn họ chỉcó 2 đứa con , mẹ vì sinh con traicho bố mà tự trách. Bạn bè của bố cũng khuyên ông sinh với người phụ nữ bên ngoài,cũng bị bố từ chối. Chị trong hoàn cảnh này,kiên cường, hơn nữa còn đeo gánh nặngcông ty lên lưng, nhưng người trong công ty có dụng tâm khác quá nhiều, mà họ hàngthân thích chỉ sợ thiên hạ loạn muốn tranh giành quyền quản lý công ty, loạn giặctrong giặc ngoài ở chung chỗ. Chị cũng còn cách nào, thể làm gì kháchơn là gả cho đại thiếu gia nhà họ Dư, Dư Thừa Lập*, dùng cách này ổn định nội bộcông ty, cũng làm cho mấy người thân thích kia biết khó mà lui.

      *: Vốn là người cũ của Giang Dịch Hiên trong <Mạnh có kiếp Thiên Thiên>, tớ dịch, việc này từng được nhắc tới ở chương 10 truyện kia.

      Bởi vì hôn nhân của chị thể mỹ mãn,cho nên mẹ luôn canh cánh trong lòng, lúcấy ôm Thẩm Tây Lăng khóc, tuyệt đối để cho con này chịu uất ứclần nữa.

      Nhưng vẫn bị, bởi vì công ty khôngngừng bị rối loạn bởi giặc trong ngoài như vậy. Bố người trọng trách nhiệm, tình nghĩa , thấu tình đạt lý, công ty dần dần giống như cụ già lớn tuổi, mất sức sống, mất sức cạnh tranh, công ty lại lâmvào cảnh khó khăn, ngân hàng cũng khôngcho tiếp tục vay nữa.

      Thậm ra Thẩm Tây Lăng cũng biết, chị tiếc đưa hạnh phúc cả đời của mình để đổi lấy công ty này, công ty này là tâm huyếtcả đời của bố, bọn họ muốn nhìn giađình mình đau khổ nhìn cái đó phá hủy ,nên ép vào khuôn khổ, làm sao mìnhkhông đau.

      Nhưng hiểu là chuyện, tiếp nhận lại làmột chuyện khác.

      cách nào nhìn khuôn mặt thất vọng của bọn họ, cách nào biến mìnhtrở thành người có lỗi cả dòng họ. Mỗi ngườicòn sống cũng khó khăn như vậy, chỉ cóthể thỏa hiệp, làm ra thỏa hiệp lớn nhất trong đời .

      Tiến vào nhà tù hôn nhân, chỉ muốn trốn, chính là người hèn nhát, dám đối mặt trạng của mình, trừ trốn tránh,cái gì cũng muốn làm, chính làmột con rùa đen thụt đầu.

      Thẩm Đông Lăng thấy bộ dạng ‘Mặc cho quân xâm lược’ của , cau mày lại, giọng cũng có vẻ tốt, “Thế nào? Lạiđang nghĩ mình uất ức cỡ nào, người khác có lỗi với em cỡ nào…. Em lại vì cái nhànày mà hi sinh lớn cỡ nào sao?”

      ra được ý trào phúng, nhưng đốivới Thẩm Đông Lăng chỉ là tính tình cho phép.

      Thẩm Tây Lăng lúc này mới ngẩng đầu lên,lắc đầu cái, “ có.” Giống như kiên định chính mình, “Em có.”

      Thẩm Đông Lăng nhìn mấy lần, cũng cảm thấy giọng điệu mình hơi quá, giọng lại, “Lúc em muốn ra nước ngoài, quyết định là luôn, mẹ vì vậy mà đau lòngrất lâu,còn nhập viện.” vốn phảimột người dễ mủi lòng, luôn kiên cường,cũng nỗ lực, giờ phút này có chút đềphòng, đại khái cũng bị Thẩm Tây Lăng đối với mình có chút bài xích kích thích vào,lòng có chút chua xót, cũng chỉ có mộtngười em . Lúc đọc sách, có tư thái bảo vệ, cố gắng học với em , lúc tan họccũng đợi em , thói quen bảo vệ, cũng như người khác coi em như hoa trong nhà kích, nhưng đột nhiên phát ra đóa hoanày sớm nở ra thành dáng vẻ gì, cũngkhông cần mình tưới nữa.

      xin lỗi.” Cũng biết nên với người nào.

      mình rời , bỏ lại cục diện rối rắm,bây giờ lại muốn chịu trách nhiệm. luôn muốn tất cả đều hoàn hảo, lại pháthiện mình hoàn hảo với gia đình củamình, có lỗi với bố mẹ mình, cũng khônggiúp đỡ cho chị mình.

      Nhưng lý trí nghĩ như vậy, rồi lại cố tìnhkhông thể nào chấp nhận được tình cảnhnày, cho nên tự làm tự chịu.

      “Đứng những chuyện này, mẹ biết em trở về, nhất định rất vui vẻ.” Thẩm ĐôngLăng có chút đành lòng.

      Lần này Thẩm Tây Lăng dám mở miệng.

      Có lúc cũng nghĩ tới bố mẹ mình, bọn họ đối với mình cho tới bây giờ cũng cầu quá lớn, gò bò mình, cũng ép buộc mình cái gì, vì vậy tạothành tính tình cố chấp muốn cái gì đượccái đó của . Cuộc sống là lớp học sinhđộng nhất, chỉ cần có chuyện ép buộc, liền có thể khiến người ta hủy bỏ tất cảnhững thứ khác, từ đó thay đổi quỹ đạo cuộcsống.

      Đúng như Thẩm Đông Lăng đoán, Hạ Ngôn nhìn thấy con trở về, hết sức kích động, tiến lên ôm lấy Thẩm Tây Lăng,quan sát Thẩm Tây Lăng từ xuống dưới , vuốt mặt , xoa tóc , trong miệng lặp lại câunói ra nước ngoài nhiều năm mà gầynhiều như vậy, nhất định rất khổ. xong, liền rơi nước mắt.

      Thẩm Sơ Văn mặc dù có vẻ tốt hơn vợ, nhưng khó nên kích động, hốc mắt cũngđỏ lên.

      Thẩm Tây Lăng nhìn bọn họ như vậy, tronglòng càng áy náy. phải khôngnghĩ tới việc về nhà, nhưng biết lấydiện mạo gì đối mặt với bọn họ. khôngbiến thành người hoàn toàn kiên cường,cũng biến mình thành người phụ nữmạnh mẽ, thậm chí cũng được nhưbọn họ hi vọng giúp chồng dạy con, thấtbại như thế, thậm chí đáy lòng còn có oán giận với bọn họ.

      Nhưng thấy nhiều tóc trắng đầu bọn họ, cũng nhịn được nữa, rơi nướcmắt.

      Bữa cơm này tất cả đều xoay quanh ThẩmTây Lăng, cũng giải thích kiến thức mình học ở nước ngoài, ví dụ như ngườikhác cho rằng người ngoại quốc đều rất có lễ phép, mà đánh nhau tới mức người ta khó có thể chịu được, dĩ nhiên cũng có người vôcùng phong độ, nhưng tính tình của bọn họ cũng chỉ thích hợp làm bạn bè bình thường.Lúc mới tới chưa thích ứng, thậm chí mình ở trong góc phòng khóc. biết bắt đầu từ đâu, che giấu mặt yếu đuối khó chịu của mình, để cho người nào biết, lúc đêm khuya yên tĩnh mới lộ ra.

      Hạ Ngôn ngừng gắp thức ăn cho Thẩm Tây Lăng, dặn dò phải ăn nhiềulên, trong bát đầy đủ các loại món ăn, chấtthành ngọn núi , khiến Thẩm SơVăn nhịn được cười vợ mình.

      Ăn cơm xong, Hạ Ngôn kéo Thẩm Tây Lăngđi, muốn hỏi rất nhiều, có thể nhìn con mình, cũng được, ra lời cũng mạch lạc.

      Thẩm Tây Lăng trong lòng cảm động, mình, còn có bốmẹ mình.

      Cho đến khi chiếc xe lái đến trước nhà,đèn xe thẳng tắp, tiếp theo là Thẩm Sơ Văn tự mở cửa. Thẩm Tây Lăng dừng chuyện với mẹ, đứng lên, nhìn về phía cửa.

      Triển Dịch Minh theo sau lưng Thẩm Sơ Văn, tư thái của tùy ý, nụ cười mặt cũng vừa phải, cùng Thẩm Sơ Văn lại cái gì.

      Hạ Ngôn thấy Triển Dịch Minh, cũng lên phía trước chuyện cùng .

      Những năm gần đây, mặc dù Thẩm Tây Lăng có ở đây, nhưng ngày sinh nhậtcủa Hạ Ngôn hay là của Thẩm Sơ Văn hay các ngày lễ khác, Triển Dịch Minh cũng xuất . Công ty có tiệc rượu trọng đại gì,Triển Dịch Minh cũng xuất , cho nhà họ Thẩm mặt mũi trước công chúng, bọn họrất cảm kích với Triển Dịch Minh. Cho dù cuộc sống bên ngoài của Triển Dịch Minh tốt, nhưng nếu người suy nghĩ đồng nhất, người đàn ông đều như vậy, chỉ cầnkhông khác người, có vấn đề gì.

      Thẩm Tây Lăng nhìn những người chuyện kia, ánh mắt từ từ chuyển lạnh.

      Thẩm Đông Lăng đứng ở trước mặt , “ liên quan tới bố mẹ, là chị gọi điện thoại cho ta, bảo ta tới đón em về.”

      Thẩm Tây Lăng mở miệng, nhưng vẻ mặt bây giờ cái gì cũng nghe lọt, giống như màn thân tình vừa rồi chỉ là diễn trò, bây giờ mới là thời khắc tiết lộchân tướng.

      Thẩm Đông Lăng thấy như vậy, tiếp tụcnói, “Nếu gả cho Triển Dịch Minh, em chính là vợ của ta, chị mặc kệ em nghĩ thế nào, nếu lựa chọn cuộc hôn nhân này, tự hành động tốt .”

      trợn mắt nhìn chị, “Chị biết ta làdạng đàn ông gì sao?”

      “Bất kể ta là dạng đàn ông gì, tavẫn là chồng em.” Ánh mắt Thẩm ĐôngLăng trở nên sắc bén, “Nếu như em chêanh ta ở ngoài ăn chơi đàng điếm, vậy lấyra bản lĩnh của em, khiến ta vì em mà buông tha những bông hóa đó . Thế nào,cảm thấy khinh thường sao? xem các trang web những người vợ viết về người thứba xem, em phát , người tranh khôngchỉ là tình cảm giá trị rẻ như thế.”

      Thẩm Tây Lăng hơi nhếch môi, nếu như người đàn ông bảo vệ được cảngười lẫn tinh thần, vì sao ở người ta lãng phí thời gian cơ chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.