1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba - Liên Tâm (full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mưa mùa hạ98

      mưa mùa hạ98 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      86
      [​IMG]



      Tên tác phẩm:Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ 3
      Tác giả: Liên Tâm.
      Dịch giả: Hương Ly
      Nhà xuất bản: Nxb văn học
      Số trang: 496
      Hình thức bìa: Bìa mềm
      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm
      Trọng lượng: 595 gram


      Tóm tắt nội dung


      nhau 10 năm, điều hạnh phúc nhất chính là có thể nằm bên , lặng lẽ nhìn đến lúc đầu bạc. Kết quả, xảy ra cuộc phong ba bão tố chống lại kẻ thứ ba, khiến cuộc hôn nhân của chúng ta rơi vào bước đường cùng. Cuối cùng, chúng ta chỉ còn lại con đường duy nhất, làm người dưng, chỉ có thể lướt qua nhau. Trước đây, từng nằm ngay bên cạnh em, giơ tay là có thể sờ thấy. Giờ đây, em chỉ buồn vì thể nắm tay cùng đến cuối cuộc đời.

      Thực ra, khi đến hôn nhân, tôi đề nghị đừng nên vội vàng trải nghiệm, bởi vì quá mệt mỏi. Điều quan trọng nhất là, phụ nữ được đánh mất mình, được hy sinh bản thân, hãy luôn là chính mình, đừng dốc toàn bộ tâm sức trí lực vào hôn nhân! Tác phẩm của Liên Tâm miêu tả cách chân thực và ấn tượng tâm trạng của người phụ nữ bị tổn thương, về nỗi đau và cả kiên cường cũng như trí tuệ của ấy. Người phụ nữ này, có thể là bạn, có thể là tôi, là những người phụ nữ từng bị tổn thương. Khi đọc tác phẩm, có lẽ bạn chạnh lòng khi nghĩ đến chính bản thân mình, nghĩ đến cuộc hôn nhân mà mình mất hay còn trong lúc giằng co giãy giụa. (Giới Lan - Tác giả tác phẩm "Mê hoặc đế vương")

      Tôi đọc liền mạch hết cuốn sách này. Tình tiết câu chuyện gay cấn lôi cuốn, tình cảm chân thực xúc động lòng người, khắc họa nội tâm vô cùng sâu sắc, vượt xa những cuốn tiểu thuyết cùng loại. Tôi thích nhân vật nữ chính, trí tuệ tình cảm, bao dung và tình cảm chân thành của ấy khiến ta cảm động, hy vọng ấy có được cuộc sống hạnh phúc. (Tiểu Thục Nữ - Tác giả tác phẩm " đương gần, hôn nhân xa")

      Có được người vợ thông minh đáng như Diệp Tử, tôi thực hiểu nổi Phạm Tuấn Khoa có lý do gì để ngoại tình. Liệu có phải vì bản tính của đại đa số nam giới đều là biết hài lòng? Tôi kêu gọi tất cả chị em phụ nữ hãy mở to mắt để nhìn cuộc hôn nhân, nên tìm những chàng thà trung hậu. (Bukla - Tác giả tác phẩm "Sống như Tiểu Cường")

      Cho dù tình có hạn sử dụng
      Dù cho phản bội chỉ là việc sớm muộn,
      Nhưng nếu chiến đấu, sao có thể nuốt giận được chứ?
      Nào ta cùng xem...
      Cuộc chiến đấu giữa bà xã và bồ nhí
      chính thức mở màn...

      Đây là cuốn tiểu thuyết giúp cho các bà vợ được hả mối hận trong lòng nhất từ trước đến nay!​
      lananhtran51 thích bài này.

    2. mưa mùa hạ98

      mưa mùa hạ98 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      86
      Chương 1

      Mười năm

      Trong phòng bệnh, giọng Lý Tửcao vút, : “Tiểu Tam[1], côđừng quá đáng thế.

      “Tôi bị hại ra nông nỗinày, còn dám đến đây mà diễu võ giương oai sao?”. tức giận, gắng gượngđứng dậy, chỉ tay vào mặt Tiểu Tam, mắng xối xả: “Con bé này, cậy mình trẻtrung là có thể giở trò khốn thế sao? Trẻ trung là có thể làm kẻ thứ ba sao? Côđúng là đồ vô liêm sỉ!”.

      Tôi đứng bên cạnh, chỉ biết kéoLý Tử lại, biết gì cho phải. Dù sao đây cũng là việc riêng của giađình nhà ấy, mặc dù tôi là bạn thân của nhưng chỉ là người ngoài.

      Tiểu Tam lại tỏ vẻ áy náy, “Chịơi, em xin lỗi…”. ta nước mắt lưng tròng nhìn Lý Tử: “Là chồng chị dụ dỗ em,em vô tội”. ta suýt rơi nước mắt: “ ấy , chị là bà già xấu xí, haingười sống với nhau lâu quá rồi, thành ra còn chút cảm giác gì, cho nên…Nhưng, đúng là em cố ý”.

      Cướp chồng nhà người ta, còn cóthể cố ý, những kẻ thứ ba có phải quen nhắm mắt liều thếnày ?

      Lý Tử nóng mặt, môi run run.Lòng tôi vừa bực bội vừa nôn nóng, s lại được với Tiểu Tam, đành phảiđi lên khẽ đẩy Tiểu Tam, vừa đẩy vừa : “ hãy ra ngoài trước , để côấy được yên tĩnh chút. ấy ốm, cần phải nghỉ ngơi”.

      Cửa phòng đột nhiên bật mở,Trần Kiều chồng Lý Tử bước vào. Tiểu Tam thấy Trần Kiều bước vào, thuận đà ngãxuống đất. Sau đó khóc lóc thảm thiết, chỉ trích tôi: “ dựa vào đâu mà đánhngười chứ, tôi xin lỗi rồi mà, là lỗi của tôi, tôi nên quấn lấyTrần Kiều. Tôi nên dụ dỗ ấy, tôi nên làm kẻ thứ ba, tôi khôngnên… Nhưng, tôi ấy, tôi thể nào rời xa ấy được…”. ta khócnghẹn ngào, thốt nên lời, vẻ mặt vô cùng đáng thương, khiến tôi phát rùngmình.

      Con hồ ly tinh này biếtdiễn xuất quá, làm diễn viên đúng là lãng phí thiên tài!

      Trần Kiều đỡ Tiểu Tam dậy, nạtnộ tôi: “Diệp Tử, sao lại đánh người? liên quan gì tới ấy, là dotôi phải, là lỗi của tôi, liên quan gì đến ấy cả! Cho dù cólà bạn thân của Lý Tử chăng nữa, cũng thể đánh người bừa bãi khôngphân trắng đen như vậy”. ta trừng mắt, nổi giận đùng đùng, hét lớn vớiLý Tử: “Lúc giả vờ ốm, lúc đánh người, rốt cuộc hết trò chưa?”.

      Tôi rất bực, sao có thể như vậyđược chứ? ràng là còn oan hơn Đậu Nga[2]!

      Lý Tử tức giận đến độ gần nhưphát điên, lao vào người Trần Kiều, vừa đánh vừa cắn. Trần Kiều hất mạnh ra,chỉ câu: “Đừng điên nữa!”. Rồi hiên ngang nắm tay Tiểu Tam bước rangoài.

      Lý Tử ngồi bệt xuống sàn nhà,cắn chặt môi, cố gắng để bật khóc. Tôi nhàng ôm lấy , an ủi: “Cậumuốn khóc cứ khóc !”.

      nhìn tôi, chỉ tay lên trời,thề: “Nếu mình còn khóc vì kẻ khốn nạn đó, mình phải là người!”.

      Tôi hỏi: “Thế cậu định thếnào?”.

      cắn chặt suýt rách cả môi,“Mình ly hôn với !”.

      Tôi cũng biết nên khuyênnhủ thế nào. ấy và Trần Kiều nhau sáu năm, lấy nhau hai năm, tình cảmsuốt tám năm trời, có phải cắt đứt là cắt đứt được luôn đâu? Nhưng TrầnKiều bây giờ bị Tiểu Tam có bộ mặt ngây thơ đáng hút hồn, coi Lý Tửlà kẻ thừa mất rồi.

      Tôi ôm vào lòng, gặnghỏi thêm gì nữa, cũng thêm gì. ôm chặt lấy tôi, do cố gắng kìm nénkhông bật khóc nên toàn thân run rẩy. Mắt tôi ướt nhoèn, khẽ vỗ vào đầu :“Ngốc ạ, muốn khóc cứ khóc ”. Những ngón tay túm chặt gấu áo tôi, thể kìm nén thêm được nữa, bật khóc hu hu.

      Tôi nghẹn ngào: “Người đàn ôngsau tốt hơn, ta cần cậu, chính là tổn thất của ta. Mình đảmbảo, ta phải hối hận cả đời”. khóc dữ dội hơn, “Rốt cuộc mình có gìkhông tốt chứ…”.

      , Lý Tử đúng là mộtngười phụ nữ tuyệt vời, dịu dàng, chu đáo, hiếu thuận với bố mẹ, dọn dẹp nhàcửa sạch gọn gàng. Điều phải duy nhất, chính là dùng thời giantám năm, dốc toàn tâm toàn ý cho mối tình này, luôn tưởng rằng, tình cảm này sẽvĩnh viễn, hai người sống bên nhau đến đầu bạc răng long. Kết quả, tình yêuchỉ là pháo hoa, chỉ rực sáng trong chốc lát, đổi lại là tàn tích vương vãikhắp nơi. Cuộc hôn nhân chỉ là nấm mồ, đàn ông tranh nhau trèo ra ngoài,còn phụ nữ vẫn nằm trong mộ, sống bằng chết.

      Đáng tiếc, điều phải này,phần lớn phụ nữ đều có.

      Về nhà, tôi kể chuyện của Lý Tửcho ông xã nghe. Ông xã chỉ tỉnh bơ chuyện riêng của nhà người ta, đừngtham gia vào!”.

      Tôi : “Em có thể thamgia vào được sao? Đàn ông các đúng là cùng giuộc với nhau cả thôi. Emcần phải học chút kinh nghiệm, sau này còn đối phó với việc ngoại tình củaanh”.

      Thời gian tôi và ông xã ở bênnhau còn dài hơn cả thời gian của vợ chồng Lý Tử, nhau bảy năm, cưới nhauba năm. Tôi cho rằng, chúng tôi có thể sống với nhau cả đời này, cả cuộc đờiđều giống như hồi mười năm trước, yên bình như dòng nước, nhưng thương thắmthiết, sâu đậm.

      Có người , thăng hoa củatình là từ người biến thành người thân.

      Tôi luôn tin tưởng rằng, ông xãkhông chỉ là chồng tôi mà còn là người thân của tôi – là người thân có huyếtmạch liên thông.

      Ông xã ôm lấy tôi, mỉm cười,: “ phải là loại người như vậy, em đừng có suy nghĩ linh tinh!”.

      Tôi cười, khẽ cào vào vịtrí trái tim ngực : “ dám, nếu như vậy, xem em xử lý như thếnào”. giả vờ kinh hồn thất sắc, hỏi: “Em tùng xẻo ? Hay là…”. Anhngừng lại, mặt đầy ám muội: “Cắn ?”.

      Tôi cười vang, túm chặt cổ áoanh, mím môi: “Cưỡng dâm xong rồi giết, cưỡng dâm tiếp, rồi giết tiếp”.

      xoa đầu tôi, ánh mắt sánglấp lánh: “Vậy xin mời!”.

      Tôi : “Hứ!”.

      cười, : “ đùa vớiem nữa, phải tắm rồi ngủ đây, ngày mai còn phải làm”. Tôi “ừm” mộttiếng rồi cầm điều khiển bật ti vi, lơ đễnh chuyển kênh. Nghe tiếng nước xối àoào, bất chợt cảm thấy yên lòng.

      Mười năm qua, những ngày thángnhư vậy trôi qua nhanh. Nhanh đến độ tôi cảm thấy chỉ như sớm mộtchiều. Nhưng, mười năm như vậy, ấy vẫn như trước đây, lòng đối đãi vớitôi, để tôi phải lo lắng bất cứ điều gì. Sau khi tan làm, lập tức về nhà,trước khi làm thêm, gọi điện thoại báo cho tôi, gặp chuyện gì cũng đều thươnglượng với tôi, rượu thuốc, tính tình hiền hòa.

      Tôi vòng tay ôm chặt đôi chânmình, mỉm cười, cảm giác hạnh phúc.

      Trong cái thế giới phồn hoatràn đầy những cám dỗ này, ít ra, chúng tôi cũng là đôi bình dị nhất, hạnhphúc nhất.

      Di động bàn chợt kêu vang,tôi nhìn lướt qua, gọi với vào trong nhà tắm: “Ông xã, có điện thoại”.

      lên tiếng, hình nhưkhông nghe thấy.

      Tôi cầm di động lên, “Em nghehộ nhé”. Ấn nút nghe, “A lô!”. Người ở đầu bên kia lên tiếng, tắt máyluôn. Tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.

      Ông xã tắm xong, nhìn thấy tôicầm di động của , cười hỏi: “Lại kiểm tra tin nhắn và nhật ký cuộc gọi chứgì?”. lấy khăn lau tóc: “Ông xã của em khiến em yên tâm như vậysao?”.

      gõ vào trán tôi, “Chắc embị ảnh hưởng bởi chuyện của bạn em rồi. Sao có thể có người thứ ba để làmem buồn phiền chứ”. mở danh bạ các cuộc gọi đến, khẽ nhún vai: “ khôngquen, chắc là gọi nhầm. Nếu em yên tâm, hay là gọi lại hỏi x

      Đến lúc này tôi mới thấy yêntâm, : “ cần đâu, ngủ !”. vươn vai, dịu dàng : “Em cũngngủ sớm , đừng thức đến sáng mới ngủ đấy nhé”. ôm lấy tôi, lấy ngón tayxoa xoa khóe mắt tôi: “Xem em kìa, mắt thâm đen, sắp thành quốc bảo[3] rồi đấy!”.

      Tôi gật đầu, : “Em biếtrồi!”.

      Đừng nghĩ tôi đầu óc có vấn đề,chồng Lý Tử có nhân tình, cũng là việc nằm ngoài dự liệu, khiến Lý Tử khôngđược phòng bị, trở tay kịp. Bây giờ, đâu đâu cũng có Tiểu Tam, phía trướclà người, phía sau là quỷ, thủ đoạn của bọn chúng quá xảo quyệt, khiến người tauất ức đến hộc máu. Cho nên, thể đề phòng!

      Cẩn thận chút cũng khôngthừa!

      Ai bảo khi đàn ông thay lòngđổi dạ đều biến thành cầm thú chứ?!

      Sáng sớm hôm sau, em Lý Tửtên là Đậu Đậu lao đến nhà tôi. Đậu Đậu rất xinh, các nét khuôn mặt đềuthanh tú, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ ánh đỏ. với tôi đầy giận dữ: “Anhrể đúng là đồ khốn nạn!”.

      Tôi : “Thế cũng chẳng cócách nào cả, khi đàn ông thay lòng đổi dạ giống như bị hồ ly tinh hútmất hồn, hồn mất rồi, đương nhiên chỉ là cầm thú!”.

      Đậu Đậu cam tâm: “Chị gáiem theo bao năm nay, từ khi tiền lương của tám trăm tệ đến giờ đượcgấp đúng mười lần, tám nghìn tệ, mà lại thay lòng. Sao thay lòng từtrước ? Sao trước khi cưới thay lòng luôn ?”. vô cùng phẫn nộ,“Đúng là tên khốn chính hiệu, giống y như thằng bạn trai cũ của em”.

      Nhắc đến bạn trai cũ của ĐậuĐậu, đó đúng là thằng khốn, khi Đậu Đậu tiện thể tán tỉnh luôn cảhai bạn thân của nữa.

      Tôi pha hai cốc cafe, hỏi: “Chịem sao rồi?”.

      Đậu Đậu thở dài, “ rể emkhông chịu ly hôn”.

      Tôi bê cốc cafe ra cho , nóiđầy cảm thán: “Dù sao cũng bao nhiêu lâu như thế, vẫn còn có tình cảm”. Támnăm, đời người liệu có mấy lần tám năm đây? Có người phụ nữ nào lại muốn dânghiến những năm tháng tươi trẻ và quý giá nhất của mình cho người đàn ôngrồi sau đó cam tâm tình nguyện trở thành già xấu xí chứ?

      Đậu Đậu nheo mắt nhìn vào tôi,: “Hay là, chúng ta nghĩ cách đối phó với Tiểu Tam?”.

      Tôi : “Chị được nếm tráiđắng của con bé ấy rồi, giết người nhìn thấy máu!”.

      Đậu Đậu nghĩ lát, : “Vậythì chúng ta đối phó với rể, trước tiên chúng ta cần phải thu thập chứngcứ, chứng cứ rể ngoại tình”.

      Tôi thấy có vẻ hợp lý, “Đúngđấy, có thể làm chứng cứ để đề nghị ly hôn với tòa án, còn được chia nhiều tàisản hơn đấy”.

      Đậu Đậu “xì” tiếng, :“ ta làm gì có tài sản gì chứ? Cũng chỉ có mỗi ngôi nhà lụp xụp đó, lại cònđem thế chấp nữa”. Đậu Đậu chợt nghĩ ra được điều gì, toét miệng cười vẻ rất mamãnh, mắt sáng rực, “Tiểu Tam chứ gì, em cũng có cách đối phó với nó”.

      Tôi nuốt nước bọt đánh ự mộttiếng, mỗi lần Đậu Đậu có nét mặt như vậy, luôn là nghĩ ra việc gì đó –việc hay. Tôi hỏi vẻ căng thẳng: “Em muốn làm gì vậy?”.

      chỉ gật đầu đầy đắc ý, “Bắtnạt chị em à, em làm cho nó được yên ổn ngày nào”. đét vào đùi tôimột cái, hỏi: “Chị em với nhau, chị có giúp hay ?”.

      Tôi gật đầu, “Đương nhiên, emcứ tính cả chị vào nhé!”.

      cười rạng rỡ, vẻ đầythâm ý: “ ta ve vãn rể em, em có thể tìm chàng đóng giả thiếugia giàu có để ve vãn lại ta”. bắt đầu xoa xoa nắm tay, như thể thắng lợiđang ở ngay trước mắt: “Sau đó, chụp ảnh cho rể em xem, làm cho Tiểu Tam vàanh rể tan vỡ rồi bảo chị em đá rể ngay lập tức”.

      Ngụm cafe trong miệng tôi xémchút nữa bắn phụt ra ngoài, nhóc này có lẽ đọc nhiều tiểu thuyết, xemnhiều phim quá phải, Tiểu Tam bây giờ đâu có dễ mắc lừa như thế?

      Nếu dễ đối phó như vậy, mớilạ!

      Đậu Đậu cười, : “Diệp Tử,chị xem, có phải là mưu kế hoàn mỹ hay ?”.

      Tôi hắng giọng, dám tánđồng, khuyên ấy: “Đậu Đậu, em đừng gây chuyện nữa. Chị em còn chưa đủ buồnphiền hay sao? Nếu như lại gây ra vụ huyết án gì đó, được đâu!”.

      hỏi: “Thế này cũng khôngđược, thế kia cũng được, thế em phải làm sao chứ?”.

      Tôi thở dài, đành : “Em điđiều tra về con bé đó, xem trước đây nó làm gì, có mấy bạn trai, hoàncảnh gia đình thế nào, có thiếu n về kinh tế hay , họ quen nhau như thếnào, tất cả đều cần phải điều tra tỉ mỉ”.

      ôm chầm lấy tôi, thơm đánh“chụt” cái vào má tôi: “Diệp Tử, chị thông minh quá, đúng là cần phải điềutra trước rồi hành động sau. Đúng, đúng, sao em lại nghĩ ra được nhỉ?”.

      Tôi : “ nhóc này, có phảiđồng tính đâu, cần ôm chặt thế!”.

      đứng dậy, vội vàng bước rangoài cửa: “Em về đây, cần phải tiến hành ngay. Diệp Tử, có tình hình gì, chúngta a lô nhé!”.

      Tôi : “Em cẩn thận chút nhé,ngoài việc điều tra, được gây chuyện đâu đấy!”.

      gật đầu, “Được”.

      Lúc ăn trưa, Đậu Đậu gọi điệncho tôi với vẻ rất bí hiểm, hỏi: “Chị đoán xem, em nhìn thấy ai?”.

      Tôi buột miệng hỏi: “Ai vậy?”.

      lên tiếng, tôi nghĩmột lát, hỏi: “Có phải là bạn trai cũ của em ?”.

      Giọng rất nặng nề, “Diệp Tử,chị phải bình tĩnh, nhất định phải giữ bình tĩnh mới được”.

      Tôi nghĩ thầm, nhóc này giỏigiả vờ lắm. Tôi trêu: “ giờ chị rất bình tĩnh, có việc gì, em cứ ,chị chịu đựng được!”.

      vẫn có vẻ hơi căng thẳng, nóiấp úng: “Chồng chị… ôi…”.

      Tôi giật mình, tay thoáng runrẩy, “Chồng chị sao cơ?”.

      : “Diệp Tử, đúng là cơnsóng này chưa qua, cơn sóng khác ập tới. Em…”.

      vẫn dám ra, có thểsợ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng của chúng tôi. Tôi cố gắng giữ bìnhtĩnh, nhưng cổ họng gần như bị bóp nghẹt, tôi khẽ húng hắng mấy tiếng, :“ sao, em , cùng lắm là Tiểu Tam tái xuất giang hồ”.

      Hình như vẫn băn khoănxem có nên ra hay , lúc lâu sau, cuối cùng kìm lòng được:“Chị tự đến cửa hàng ăn mà xem !”.

      địa chỉ nhà hàng, tôikhông kịp nghĩ gì cả, vội vàng chạy xuống lầu. Trong lòng tôi nghĩ, phảinhư vậy đâu, chắc chắn phải là cảnh tượng chồng tôi ăn cơm thân mậtvui vẻ với người phụ nữ khác.

      Chắc chắn là do quá đa nghirồi, chồng tôi vốn nổi tiếng là người chồng mẫu mực mà.

      Tôi bắt taxi đến thẳng hàng ănđó, vừa đến góc cửa ra vào nhà hàng nhìn thấy Đậu Đậu đứng đó, dáo dácnhìn quanh. Thấy tôi đến, vội bước tới, “Diệp Tử, nhất định được kíchđộng, em cùng chị dần cho Tiểu Tam trận”.

      Tôi nhìn theo hướng tay chỉ,bên bàn ăn, chồng tôi tươi cười hớn hở ngồi ăn cùng trẻ khoảnghai mươi tuổi. Móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay mà cũng thấy đau.

      Chồng tôi cười vui vẻ vớicô đó như thể xung quanh có ai. đó lắng nghe rất chăm chú vàcũng rất hào hứng, mắt sáng long lanh nhìn .

      Tôi nhìn chồng chăm chú, nụcười của rạng rỡ, ánh mắt đầy nhiệt huyết, giống như mười năm trước tôi anhnhìn tôi vậy, nồng nhiệt đến độ có thể thiêu đốt.

      Trong lòng tôi, từng cơn sóngtrào dâng, đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, chỉ muốn bật khóc.

      Đậu Đậu vuốt lưng tôi, khẽnói: “Chị cần phải bình tĩnh, em qua đây nhìn thấy nhà chị. Lẽ ra lúcnày ấy giờ làm việc mới phải chứ?”.

      lại : “Hay là chị gọiđiện hỏi xem”.

      Tôi gật đầu, đúng là cần phảihỏi cho , được nghi oan cho chồng. Tôi cầm di động, ấn số máy của , nghe máy, giọng vẫn hồn hậu như xưa: “A lô!”.

      Tôi hỏi: “ làm gìvậy?”.

      : “ làm mà!”.

      Tôi : “Vậy gọi em mộttiếng “bà xã” !”.

      cười: “Em lại giở chứng gìvậy?”.

      Tôi ngoan cố: “Gọi em “bà xã”!”.

      dịu dàng vỗ về tôi: “Ngoannào, đừng đùa nữa, về nhà gặp nhau sau

      Tôi ấn mạnh nút ngắt cuộc gọi, ngờ, dám gọi tôi là bà xã trước mặt người phụ nữ khác. ĐậuĐậu giật giật ống tay áo tôi, tôi nhìn thấy ông xã gọi nhân viên phục vụtính tiền. Tôi trốn vào góc lén quan sát nhất cử nhất động của . Sau khithanh toán tiền xong, đó cũng bước ra theo , còn thân mật khoác tayanh.

      Tôi nghẹn ngào cắn chặt môi, cốgắng ép mình được khóc. Tình cảm suốt mười năm trời, ngờ anhlại đối xử với tôi như vậy. Nhưng những giọt nước mắt cuối cùng cũng thểkiềm chế nổi, đua nhau rơi xuống. Tôi vội túm chặt ngực, dường như bên trong cóthứ gì đó dần bị nuốt chửng, bị vỡ vụn, bao giờ có thể hàn gắn lạiđược.

      Tôi luôn cho rằng, tình củatôi và chồng giống như cái cây vậy, nó tồn tại cách rất thuần túy và cứthế lớn lên. phải chỉ vì muốn tồn tại nên kết hợp với nhau, cũng khôngphải vì muốn kết hôn nên kết hôn. Chúng tôi cưới nhau vì nhau, cũng vì yêunhau nên mới quyết định sống trọn đời bên nhau.

      Tôi quay người, hít thở hơithật sâu, với Đậu Đậu: “Chị về trước đây!”.

      Đậu Đậu lo lắng gọi tôi lạinhưng tôi dường như nghe thấy, chỉ cảm thấy hai bên Thái Dương của mìnhnhư bị người khác dùng kim châm vào, mũi, hai mũi, vô số mũi và tôi cố rasức giãy giụa, đau đớn khôn xiết.

      Tôi cần phải làm ra vẻ nhưkhông có chuyện gì xảy ra, ngay cả việc khóc cũng được phép. Tôi cần phảitrấn tĩnh lại, cần phải làm mọi chuyện.

      Trở về trước cửa nhà, tôi mớichợt phát ra mình quên đem chìa khóa theo. Tôi ngồi ủ rũ trước cửa, rã rờiôm lấy cánh tay mình, chỉ muốn bật khóc.

      Chỉ có

      Khi ông xã quay về, thấy tôiđang ngồi trước cửa, vội vàng dìu tôi đứng dậy, hỏi: “Sao em lại ngồi ở đây?”.

      Nét mặt tôi rất bình tĩnh, tuynhiên do căng thẳng lòng bàn tay lại toát mồ hôi lạnh, tôi : “ có gì,chiều nay em thăm Lý Tử, quên mang chìa khóa”.

      khẽ thở dài, xoa xoa đầutôi: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều quá!”.

      Tôi gật đầu, lấy chìa khóara mở cửa, tôi bước thẳng vào trong, quên cả việc thay dép trong nhà. Độtnhiên, ôm tôi từ phía sau, giọng chiều, “Rốt cuộc em sao vậy?”.

      Tôi cắn môi, kìm lòngđược, lên tiếng hỏi: “Chiều nay gọi điện thoại cho , tại sao …”.

      lúc này mới hiểu, ngắt lờitôi, gọi tôi rất thân mật: “Bà xã, bà xã, bà xã…”.

      Tôi : “ đừng có nịnh đầm,rốt cuộc buổi chiều làm gì, sao lại chịu gọi thế?”.

      : “Thề có trời đất, nếunhư dám lừa dối em, được chết toàn thây, thực đilàm!”.

      Lòng tôi thực buốt lạnh, đànông khi thay lòng đổi dạ, những lời dối cứ tiếp nối nhau dứt.Ngữ khí trở nên căng thẳng: “Em quen từ năm mười sáu tuổi, đến giờ là mườinăm, trong lòng nghĩ gì, em…”.

      “Em đều biết”. lại ngắt lờitôi, thở dài, ủ rũ : “Bà xã, thực làm việc điện thoại cho anhtrong giờ làm được rồi, giờ lại còn đoán bừa linh tinh nữa”.

      Tôi lắp bắp: “…”. Giốngnhư có tiếng sét đánh ngang tai, người đàn ông này, khi thay lòng, sao lại đángsợ như vậy chứ? Giống như người dưng, người xa lạ hoàn toàn quenbiết.

      Được, thích chơi, tôi sẽchơi cùng ! Tôi giả vờ như biết gì, tôi giả vờ là con ngốc.

      đứa ngốc nhất cõiđời này!

      Tôi gỡ tay ra, quay người,mỉm cười với , trong lòng lại lạnh ngắt như băng đá. Tôi : “Thôi, bỏ ,em tin !”. Tôi dụi đầu vào ngực , nụ cười đó, tôi thể nào gắnggượng nổi, nước mắt thi nhau rơi xuống, “ được phép lừa dối em!”.

      thấy tôi khóc, hoảng hốt:“ bao giờ lừa dối em!”.

      Tôi nghẹn ngào: “Cả đời này, đều được phép lừa dối em!”.

      luôn miệng được, được,nhưng tôi còn dám tin nữa rồi!

      Nếu như tôi nhìn thấy,nếu như chỉ là nghe người khác , tôi chắc chắn lựa chọn tin tưởng .

      Có đôi khi, chỉ cần kiên trìtin lời dối, chỉ cần luôn với bản thân mình đó là . Vậy ,nó biến thành .

      Ngày hôm sau, Lý Tử nghe ĐậuĐậu kể chuyện của tôi, vội chạy đến, luôn miệng an ủi tôi. Ncô lấp lánh, nắmlấy tay tôi, vừa khóc vừa : “Chúng ta có gì tốt chứ? Những tên đàn ôngxấu xa đó sao lại đều giống nhau cả thế?”.

      Tôi cười, cố gắng giọngthoải mái nhất: “Có thể là phải giống như mình nghĩ đâu, có thể chỉ làđồng nghiệp”. Tôi cúi đầu, vì buồn quá mà giọng cũng thay đổi: “Có thể, chỉlà người quan trọng”.

      Lý Tử phẫn nộ: “Chúng ta cầnphải tìm ta hỏi cho !”.

      Tôi lắc đầu buồn bã, “Tối quamình thử thăm dò rồi, ta có chết cũng chịu nhận. ta cứ mựcnói ta làm, mình nghi oan cho ta”.

      Lý Tử tức giận đến đỏ con mắt:“Vậy cậu định thế nào? Chuyện của mình còn chưa xong, cậu lại xảy ra chuyệnnày”.

      Tôi : “Trước tiên phải làmrõ xem là chuyện gì, tìm hiểu xem họ phát triển đến giai đoạn nào, hoặc là,người phụ nữ đó là như thế nào. Mình thể chỉ dựa vào việc ăn cơm mà nghioan cho ấy”.

      Lý Tử cũng rất tán đồng: “Điềutra thế nào?”.

      Tôi nghĩ lát, “Hay là mờithám tử tư nhỉ?”.

      Lý Tử gật đầu, “Cũng chỉ có thểnhư vậy được thôi”.

      Tôi hỏi: “Chồng cậu thực sựkhông muốn ly hôn à?”.

      Ánh mắt có vẻ né tránh, cốgắng né tránh đề tài này. Tôi thấy như vậy, cũng tiện hỏi thêm, chỉnói: “M rồi qua cả thôi”.

      lại khóc và ngả vào lòngtôi, giọng thê lương: “ ta chịu ly hôn, cũng chịu bỏ TiểuTam. Mình ra tòa đơn phương ly hôn, bố mẹ mình lại chịu. đường nàocũng gặp rào cản, mình thực biết phải làm thế nào nữa…”.

      ngừng lại, nước mắt lăn dài:“Người khác ủng hộ mình thôi ngay cả bố mẹ mình cũng chịu, nóirằng, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, nếu có thể, cố gắng ly hôn”.

      Tôi tìm được thám tử tư, nghenói tôi muốn tóm gáy Tiểu Tam, vị thám tử đó hưng phấn đến độ như nhặt đượcvàng vậy. ta : “Chắc chắn phục vụ cách chu đáo nhất, chắc chắn sẽgiúp theo dõi nhất cử nhất động của chồng , hơn nữa còn vô cùng bảo mật”.

      Tôi nghĩ, thái độ phục vụ tốtgiống như trong tiểu thuyết vậy, dùng giá đắt để biết được chân tướng củachồng, biết là tốt hay xấu nữa. Ba ngày sau, vị thám tử nhanh chónggiao nộp thành quả.

      Ngày tháng năm sinh, người phụnữ đó từng làm những gì đều bày ra trước mắt tôi.

      Tôi nhìn tài liệu, như có sétđánh ngang tai, toàn thân đờ đẫn.

      Tôi đến dưới tòa nhà công tynơi ông xã làm việc, tôi nhìn đồng hồ đeo tay, phải rồi, năm giờ ba mươi phútchiều, vừa vặn giờ tan làm. Tôi lôi di động ra, vội vàng ấn máy gọi cho chồng.Tôi : “Ông xã, tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé?”.

      Ông xã : “Đồng ý!”.

      Tôi nũng nịu: “ đoán xem, em

      nghĩ lát, sau đó :“Ở nhà à?”.

      đúng, đoán lạixem!”.

      mua sắm?”.

      “Cũng vẫn đúng!”. Tôi lắcđầu, “ có cần gợi ý ?”.

      đoán ra rồi!”. Giọng anhđột ngột vang lên sau lưng tôi, tôi quay người lại. cố tình sa sầm nét mặt,nhìn tôi: “Thảo nào đoán ra, em là nham hiểm!”. cười, ôm lấyvai tôi, “Sao hôm nay em lại nghĩ đến việc đến đón ?”.

      Trong lòng tôi có điều hổ thẹn,đương nhiên, những lời này thể ra cho nghe được.

      Tôi đành : “Nghe , em họanh cũng làm ở đây?”.

      thoáng nhíu mày, “Sao embiết? Nó mới đến được ba hôm, còn định cho em niềm vui bất ngờ kiađấy!”.

      Niềm vui này đúng là vui ,nhưng cũng suýt nữa biến thành bất ngờ lớn.

      Tôi cúi đầu, liếc nhìn ,cười : “Em gọi điện cho mẹ, mẹ cho em biết”. May mà tôi chuẩnbị trước, gọi điện cho mẹ chồng.

      : “Lát nữa giớithiệu với em, mấy năm trước em chỉ gặp nó có lần, e rằng bây giờ có gặpcũng nhận ra

      Đương nhiên, nếu nhận ra đượccũng đến nỗi nhầm lẫn tai hại như thế này.

      Cho nên cũng cần phải biết rằngkhi bắt gặp chồng và người phụ nữ khác thân mật bên nhau, việc đầu tiên cần làmlà điều tra xem người phụ nữ đó là ai, nếu , là ê mặt.

      Em họ bước ra cùng đoàn người,khi nhìn thấy ông xã, chạy bước tới, thân mật gọi: “ họ!”.

      Ông xã chỉ vào tôi, : “Đâylà chị dâu em!”.

      Em họ tươi cười rạng rỡ, ômchầm lấy tôi: “Chị dâu à, em là Phạm Tư, chị còn nhớ em ?”.

      thả tôi ra, nhìn tôi và làmmặt xấu: “Hồi chị tổ chức đám cưới, em chỉ là bé con, có gặp chị mộtlần”.

      Đương nhiên, ở trong tập tài liệuđã ghi rất mà.

      Tôi cười, vẻ thẹn thùng:“Đương nhiên là nhớ chứ”.

      : “ họ là giám đốc, emchỉ làm chân sai vặt thôi”. ghé sát mặt đến gần tôi, chu môi: “Chị dâu, chịnói xem, có phải là rất công bằng ạ?”.

      Tôi vội : “Vậy cần phải mờiem ăn cơm, coi như bồi thường”.

      Di động của ông xã chợt đổchuông, nhìn vào màn hình, ánh mắt khác lạ, ấn nút nghe, ừ ừ mấy tiếngrồi tắt máy. Đột nhiên, rút từ trong ví ra mấy tờ mười tệ, đưa cho tôi:“Các em ăn , còn có việc bận”.

      Tôi hỏi: “Ai tìm đấy?”.

      cười, : “Bạn”.

      Tôi cam tâm: “ nóilà ăn cùng em mà?”.

      nhìn đồng hồ vẻ nóng ruột:“Bạn xảy ra chút việc, phải vào bệnh viện, thực có thời gian”.

      nhét tiền vào tay tôi:“Ngoan nào, đừng có bướng bỉnh như vậy!”.

      Tư cũng nhân cơ hội, :“Chị dâu, chúng ta . Vừa hay, chúng ta dạo phố trước rồi ăn sau”.

      Tôi chẳng biết làm thế nào,đành phải gật đầu.

      : “Các em chơi vui vẻnhé!”.

      Tôi vô duyên vô cớ nghi oancho , là tôi đúng, cho cùng, tôi nên nghi ngờ . Đàn ôngcó mối quan hệ xã hội của họ là điều rất bình thường. Tôi nên bao dung mớiphải.

      Tôi cười với Tư: “Nào,chúng ta dạo phố!”.

      ___________________________________

      [1] Ám chỉ kẻ thứ ba là nữgiới làm bồ nhí của đàn ông có vợ.

      [2] Đậu Nga oan (tên đầy đủ“Cảm thiên động địa Đậu Nga oan”, nghĩa là: Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đếntrời đất): Đây là vở tạp kịch, nội dung kể về người đàn bà bình thường chếtoan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyếtliệt của nông dân dưới ách thống trị nhà Nguyên.

      [3] Ý chỉ mắt thâm đen trônggiống gấu trúc: loài động vật quý hiếm được gọi là quốc bảo của Trung Quốc.
      lananhtran51bornthisway011091 thích bài này.

    3. mưa mùa hạ98

      mưa mùa hạ98 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      86
      Chương 2: Người phụ nữ bí .

      Sau khi dạo phố về, biết tại sao trời yên bỗng đổ mưa rào. Tôi thấy ông xã vẫn chưa về, bèn gọi điện thoại trò chuyện với Lý Tử. Khi Lý Tử biết là em họ chồng tôi mới thở phào nhõm thay cho tôi.

      Buổi tối ở nhà mình nên buồn chán, tôi ngồi sofa vừa xem ti vi vừa đợi chồng. Kim đồng hồ dịch chuyển tích tắc tích tắc, tôi nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, nhìn đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt.

      rất ít khi về nhà sau mười giờ đêm. Tôi lại gọi cho , điện thoại vẫn đổ chuông, nhưng ai nhấc máy.

      Liệu có phải vì trời mưa to nên xảy ra chuyện gì rồi ?
      Liệu có bị tai nạn giao thông ?

      Tim tôi đập thình thịch, toàn cơ thể tôi chìm trong lo lắng sợ hãi khôn cùng. Sáng sớm hôm sau, cuối cùng cũng trở về. Khi về, trông

      Tôi dìu vào giường, hỏi: “Cả đêm hôm qua đâu vậy? Gọi điện thoại cho , nhấc máy”.

      nhắm mắt, ậm ừ vài câu cho qua chuyện. Tôi cởi áo sơ mi, cởi quần cho nhưng lại thấy di động của . Tôi nghĩ, lẽ nào làm mất?

      Tôi cho quần áo của vào máy giặt, trở về phòng khách, bấm số máy của . Mới đổ chuông hai hồi có người nhấc máy, là giọng phụ nữ. Người phụ nữ đó uể oải lên tiếng: “A lô!”. Tôi rất lịch : “Chào chị, đây là di động của chồng tôi, biết tại sao lại ở chỗ chị?”.

      ta gì, lúc sau mới chậm rãi : “Hôm qua chắc là ấy quên cầm về”.

      Tôi giật nảy mình, giọng hơi sợ hãi: “Cả tối hôm qua ấy đều ở chỗ chị sao?”.

      ta : “Đúng thế, sao vậy?”.

      Tôi cuống lên, vội hỏi: “Thế chị là ai?”.

      ta cười “ha ha” mấy tiếng, rồi lại gì. Trong lòng tôi bắt đầu có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại, hỏi: “Chị ở bệnh viện à? Chị là bạn ấy à?”.

      ta cười: “Đúng vậy, tôi ở bệnh viện”.

      Tôi cố gắng trấn tĩnh, cũng cười, : “Chị ở bệnh viện nào vậy, để tôi còn đến lấy di động cho ấy?

      ta : “ cần đâu, ấy tự đến lấy!”.

      Tôi hơi hoang mang: “ ấy rất mệt, tôi lấy hộ ấy là được rồi!”.

      ngờ ta lại tắt máy luôn. Tôi tức giận, nghiến chặt răng, gọi lại lần nữa, ngờ người phụ nữ đó tắt máy!

      Tôi nhớ đến lần trước hiểu nhầm chồng, lần này nhất định được lỗ mãng nữa.

      Trở về phòng, vì đợi suốt cả đêm, tôi cũng mệt, nên lên giường ngủ. Tôi nằm giường, nhìn ông xã nằm bên cạnh, trở mình liên tục, tài nào chớp mắt được.

      ấy có bạn là nữ giới? Điều này có gì là lạ, lạ ở chỗ, sao lại phải ở cùng người phụ nữ đó suốt cả đêm? Tôi phải là đứa trẻ lên ba, ông xã chăm sóc người phụ nữ khác suốt cả đêm, việc này chắc chắn có điều gì đó ổn. Hơn nữa, còn rất nghiêm trọng!

      Tôi lập tức đứng dậy, ra ngoài hành lang, ấn số máy của vị thám tử đó.

      Khi tỉnh dậy, mặt trời xuống núi rồi, tôi nhìn đồng hồ, bật dậy khỏi giường. sáu giờ rồi, như vậy là ông xã tan làm. Tôi chân trần chạy ra ngoài phòng khách, ấn số máy của chồng.

      Lần này, là chồng tôi nghe máy. gọi tôi: “Bà xã!”. Sau đó dường như cố tình khẽ: “ về muộn chút!”.

      Tôi sao có thể để yên được, nhưng lại chỉ hỏi: “

      : “ ở bệnh viện, bạn vẫn chưa khỏi bệnh”.

      Tôi lo sợ lại hiểu nhầm, như thế chẳng hay chút nào, bèn hỏi: “Bạn là nam hay nữ?”.

      ngừng lát, lên tiếng, dường như do dự, sau đó : “Là nam giới!”.

      lại lừa dối tôi? Nhưng tôi sợ mình suy nghĩ lung tung, sợ mình lo lắng thái quá như kẻ tâm thần. Tôi : “Thế về sớm chút, đừng có như đêm qua, cả đêm về làm em lo chết được!”.

      thoáng cảm động: “Bà xã, hôm nay chắc chắn về sớm”.

      Tôi cười vào ống nghe, nhưng nước mắt vỡ òa, tôi : “Ông xã, có câu em quên với ”.

      Giọng dịu dàng: “Là câu gì?”.

      Giọng tôi rất thê lương: “Em …”.

      Ở phía bên kia, lên tiếng, tôi nhanh chóng tắt máy, nghĩ thầm chắc chắn lại là hiểu nhầm, nhất định được nghi ngờ ấy.

      Nhưng lừa dối của ấy đối với tôi, thiếu tin tưởng của đối với tôi, tất cả những điều này khiến tôi đau lòng.

      Tôi xoa xoa cái bụng sôi ùng ục vì đói, quyết định ăn thứ gì đó, chỉ cần ăn là nghi ngờ linh tinh nữa, cũng … buồn như thế này nữa!

      Sau khi ăn xong, tôi cứ mải miết đường phố. Bên đường, người lại tấp nập, có vô số đôi nam nữ tay trong tay, những cửa hàng bán điện thoại di động bên đường mở nhạc ầm ĩ. Tôi nhìn họ, phát ra, mình hoàn toàn ăn nhập với những người này. biết bao lâu rồi tôi chưa trang điểm? Từ sau khi kết hôn, tôi giống như biến thành người khác, thích trang điểm, chỉ lòng dạ chờ chồng về, hề chú ý tất cả mọi chuyện đời, như thể chỉ có mình là quan trọng nhất!

      Người đường chợt đưa cho tôi tấm card, tôi mơ màng nhận lấy, người đó vội : “Cửa hàng chúng tôi mới khai trương, nhuộm ép tóc được khuyến mại giá đặc biệt, mọi thứ đều được ưu đãi giá tốt nhất”.

      Tôi nhìn ta, giống như nhìn người ở rất xa, chỉ thấy thấp thoáng mơ hồ. Tôi hỏi: “Ở đâu vậy?”. Người đó mỉm cười ngay: “Tôi dẫn chị !”.

      Cửa hàng tóc này rất sang trọng, có hẳn quầy để đồ, hai bên lối vào còn có rất nhiều máy tính, chắc là để phục vụ cho khách trong lúc chờ đợi. phục vụ xinh đẹp giơ tay ra mời tôi rất lịch , : “Hoan nghênh quý khách!”.

      Người thanh niên đó dẫn tôi ra chỗ, hỏi tôi có nhà tạo mẫu tóc quen . Tôi lật giở quyển mẫu tóc, chỉ lắc đầu. Đúng lúc đó, có người bên tai tôi: “Người đẹp, lần đầu tiên đến à?”.

      Tôi khẽ ngước lên, chàng trai trẻ trước mặt khá điển trai, khuôn mặt tuấn tú, sáng lạn, thân hình cao ráo. Mắt cậu ta nhìn tôi rất hồ hởi, nụ cười rạng rỡ: “Người đẹp muốn làm kiểu tóc gì?”.

      Nụ cười rạng rỡ như vậy, dường như cả thế giới đều nằm gọn trong tay cậu.

      Tôi đặt cuốn tạp chí xuống bàn: “Tôi phải làm thế nào để trông mình xinh đẹp hơn?”.

      Mười ngón tay cậu thon dài, dịu dàng chải tóc cho tôi và suy ngẫm: “Chị xoăn máy chắc rất đẹp”.

      Tôi hơi ngẩn người, biết ông xã có thích . Tôi chợt định thần lại: “Được, cứ quyết định vậy ”.

      Uốn tóc phải mất mấy tiếng đồng hồ, tôi biết trải qua hết khoảng thời gian dài đằng đẵng này bằng cách nào. Trong lúc làm, cuối cùng số điện thoại của ông xã cũng xuất màn hình di động của tôi. hỏi có vẻ hơi kinh ngạc: “Bà xã, em ở đâu vậy?”.

      Tôi : “Em làm tóc”.

      hỏi: “Em làm sắp xong chưa?”.

      Tôi : “Chắc phải hai tiếng nữa”.

      : “Thế để đến cùng ngồi chờ với em!”.

      Tôi lắc đầu, chợt nghĩ ra nhìn thấy, vội : “ cần đâu ạ”.

      : “ lái xe, đến nhanh thôi!”. lại thêm: “Chắc chắn đến trong vòng hai mươi phút nữa”.

      Tôi vẫn kiên trì: “Thực cần đâu!”.

      lên tiếng, lát sau mới khẽ : “Bà xã, cũng em…”.

      Chính trong khoảnh khắc này, tôi quên hết mọi thứ, người phụ nữ bí , những lời dối, gần như chúng đều còn quan trọng nữa. Trong lòng tôi tràn ngập cảm xúc, dường như lại trở về với thời khắc kết hôn, khắp trời đất đều là màu đỏ vui mừng hân hoan, chữ hỷ màu đỏ, chăn màu đỏ, ga giường màu đỏ, ngay cả kẹo cưới cũng màu đỏ. Vùng thị trấn , đoàn người đông đúc, thầm bên tai tôi: “Cả đời này, em là của riêng ”.

      Ngồi trong xe, chúng tôi gì cả. có vẻ muốn phá vỡ ngượng nghịu trong bầu khí trầm mặc này: “Tóc làm đẹp lắm! Lần sau cũng đến đây cắt”.

      Tôi cố gắng mỉm cười, trả lời : “Vậy sao?”.

      : “Em cứ ngủ , về đến nhà gọi em”.

      Tôi cười, “Hay là chúng ta đến bệnh viện thăm bạn nhỉ?”.

      cần đâu, người bạn đó ra viện rồi”.

      “Ơ! Sao trùng hợp thế?”. Tôi bất giác mỉm cười, gần như ngoài việc mỉm cười, tôi thể bất cứ biểu cảm nào khác.

      nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp, rồi chợt hỏi: “Sao em hỏi người đó là ai?”.

      Tôi vẫn mỉm cười: “Chẳng phải đó là nam giới sao? là nam giới, sao em phải hỏ

      chợt phanh gấp, hai tay đặt lên vô lăng, nhìn tôi chằm chằm: “Em thực tin sao?”.

      Tôi giật mình, cúi đầu, chỉ im lặng lên tiếng. Dường như thở phào nhõm: “Bà xã, đêm qua về nhà, có thể giải thích!”.

      Đôi tay tôi khẽ run, bỗng chốc, tôi sợ nghe lời giải thích của . Chiếc xe ở phía sau liên tục bấm còi inh ỏi, lái xe tiếp, cười : “ ấy và bạn chia tay, cho nên nghĩ quẩn, tự sát”.

      Tôi “ồ” tiếng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cách lớp kính, mọi vật bên ngoài đều mờ ảo, nhìn . Giống như con người, nhìn qua làn nước mắt, người đó trở nên mơ hồ.

      Mơ hồ , mơ hồ khiến người ta sợ hãi.

      Sợ rằng, biến mất chỉ sau cái chớp mắt.

      Tôi nhắm mắt, nhắm chặt, tưởng tôi ngủ, mở nhạc khe khẽ. biết dừng xe lại khi nào, khẽ gọi tôi: “Bà xã, về nhà rồi!”.

      Tôi “ừm” tiếng, nhưng vẫn nhắm mắt, chỉ là muốn mở ra, muốn nghe lời dối! thấy tôi như vậy gọi nữa. xuống xe, bế tôi lên, sau đó thẳng lên nhà.

      Tôi nằm trong lòng , lắng nghe nhịp tim của . Tôi chỉ cố nghĩ, mình được mở mắt, được nhìn khuôn mặt toàn những lời dối trá. Tôi thà làm người mù dùng cảm giác của mình để cảm nhận con người này, chỉ cảm nhận những điều đối tốt với tôi, nghĩ đến việc rất có thể có mối quan hệ với người phụ nữ khác và người phụ nữ đó chuẩn bị khuấy động cuộc sống của tôi

      Mười năm qua, tôi tự nhận là có cuộc sống hạnh phúc.

      Vào phòng, đặt tôi lên giường, động tác rất đỗi dịu dàng, như thể che chở cho báu vật của vậy. Di động đổ chuông đúng lúc chút nào, nghe máy, sau đó nổi giận đùng đùng: “Rốt cuộc [1] muốn thế nào?”.

      biết đối phương gì, càng khiến nổi giận hơn: “Tôi cảnh cáo , đừng có làm bừa, lần này muốn chết chết, tôi mặc kệ!”.

      Trong lòng tôi xót xa suýt bật khóc, tôi nghiêng người, cố gắng kìm chế giọt nước mắt chực trào ra.

      khẽ: “Được, giờ tôi đến, chúng ta chuyện cho ràng”.

      Trong phòng yên tĩnh đến rợn người, giống như trong nấm mồ, có bất cứ tiếng động nào. Tôi bật đèn, ngồi giường, nước mắt lặng lẽ trào ra.

      Cửa phòng đột nhiên bật mở, tôi giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn, ông xã đứng trước cửa.

      lao đến trước mặt tôi, ôm tôi vào lòng, hỏi: “Sao vậy? yên lành, sao em lại khóc?”.

      Tôi ngước mắt nhìn, nhìn thẳng vào mặt , thể kìm lòng nổi, lại chảy nước mắt.

      Tôi chợt ôm chầm lấy , nghẹn ngào : “Bởi vì nhìn thấy , cho nên sợ hãi”.

      cười, xoa xoa đầu tôi: “Ngốc ạ!”. ngừng lại, thêm: “Bà xã, phải ra ngoài lát, em ngoan ngoãn đợi về nhé”.

      Tôi lắc đầu, muốn giữ lại bằng mọi giá. Giống như là người sắp chết đuối, chỉ mực nắm lấy thứ gì đó có thể cứu sống mình, chỉ muốn dùng hết sức để nắm lấy chịu buông ra.

      Tôi đầm đìa nước mắt: “Ông xã, chúng ta sinh đứa con nhé”.

      Giọng khản đặc, tiếng: “Được!”.

      Khi tỉnh dậy, tôi kinh ngạc phát ra hơn mười tin nhắn, nội dung chỉ có duy nhất năm chữ: Con đàn bà đê tiện. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Lý Tử, kể cho nghe tình hình của chồng và nhắc cả đến nội dung tin nhắn. Lý Tử lo lắng : “Chỉ e… đúng là Tiểu Tam!”.

      Tôi : “Lý Tử, hôm qua mình nghĩ thông rồi, chỉ cần trái tim của ấy vẫn dành cho mình, chỉ cần ấy có ý định cắt đứt với người phụ nữ đó, mình bằng lòng giả ngây giả ngô, bằng lòng tha thứ cho ấy, tin tưởng ấy”. Tôi nhấn mạnh: “Cũng chỉ lần này thôi, lần duy nhất cũng là lần cuối cùng!”.

      hỏi tôi vẻ kinh ngạc: “Hôm qua, cậu níu chân ông xã cậu ở lại được, để ấy đến chỗ người đàn bà đó sao?”.

      Tôi cười, “Đương nhiên rồi, nếu như Tiểu Tam thực muốn đấu với mình, ta cần phải có chuẩn bị kỹ lưỡng. Tình cảm suốt mười năm trời, mình đâu có thể dễ dàng buông tay!”.

      Lý Tử : “ ta ở chỗ tối, cậu ở chỗ sáng, cậu phải cẩn thận!

      Tôi cười : “Mình ở chỗ sáng đâu, mấy hôm trước nhờ thám tử theo dõi ông xã rồi, chắc chắn sắp có tin tức”.

      Lý Tử rầu rĩ : “Đúng là cậu lợi hại, còn mình kích động quá”.

      Lúc đó, Lý Tử kích động chạy đến công ty của chồng làm ầm lên, khiến cho ai nấy đều biết chuyện và mọi người đều cho rằng là người phụ nữ chanh chua. Kết quả oái oăm, số người còn đồng tình với Tiểu Tam, gạt Lý Tử - người bị hại sang bên. cũng khiến cho chồng có lấy cơ hội để quay lại.

      Lý Tử hỏi tôi: “Cậu định xử lý vụ tin nhắn như thế nào?”.

      Tôi : “Mình cho chồng mình lúc ấy chuẩn bị tan làm, kẻ dở hơi nào đó chửi mình là con đàn bà đê tiện, còn gửi tận mười mấy tin nhắn”.

      Buổi trưa, thám tử tìm tôi, gặp nhau ở quán cafe. ta đưa cho tôi tập tài liệu đựng trong túi màu vàng, tôi nhanh nhẹn đưa tiền cho ta. Thám tử cười: “Lần trước là nhầm, nhưng lần này là !”.

      Tôi rùng mình, lần này là … Tay tôi run run, dám mở ra xem.

      Vị thám tử thấy tôi như vậy, lại hỏi: “Cần gì cứ gọi cho tôi!”.

      ta đưa cho tôi tấm danh thiếp: “Giúp tôi giới thiệu với bạn bè nhé. Nguyên tắc bảo mật của chúng tôi là có chết cũng tiết lộ cho bất cứ ai”.

      Tôi nhìn trân trân vào túi tài liệu, giọng khản đặc

      Nhận lấy danh thiếp, cất vào túi xách tay. Thám tử trước khi còn : “Nếu lần sau còn cần, tôi giảm giá 20% cho ”.

      Cuối cùng tôi cũng dồn hết dũng khí để mở túi tài liệu đó, bên trong còn có cả tập ảnh, là ảnh chụp cảnh dạo phố của ông xã và người phụ nữ xa lạ đó.

      Người phụ nữ đó tên là Trương Lâm Lâm, hai mươi ba tuổi. Theo điều tra của thám tử, ta quen biết với ông xã tôi khoảng năm. Tôi chợt nhớ ra, mấy tháng trước, ông xã thường xuyên phải làm thêm, lúc đó, tôi chỉ dặn đường cẩn thận, cố gắng về nhà sớm. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là đến với người phụ nữ khác. Tôi nhìn lướt qua địa chỉ, số điện thoại rồi đút toàn bộ ảnh và tài liệu trở vào trong túi.

      Di động chợt đổ chuông, tôi nhìn số điện thoại gọi đến, giật mình, ấn nút nghe. ngờ, người phụ nữ đầu dây bên kia lên tiếng. Tôi biết là Trương Lâm Lâm, ta cố tình làm ra vẻ bí , chẳng qua là muốn làm cho tôi đa nghi sợ hãi.

      Nhưng bây giờ, tôi tóm được đuôi của ta rồi, ta lộ nguyên hình trước mặt tôi rồi.

      Tôi vào trong di động: “Đừng làm phiền tôi!”.

      Tôi cho ông xã biết số di động bí nhắn tin cho tôi, mặt biến sắc, sau đó : “Chắc là có kẻ nào đó quấy nhiễu linh tinh”.

      Tôi tỏ thái độ gì, chỉ phụ họa theo: “Ừm, cố tình quấy nhiễu”. Tôi đoán, chắc là ông xã và Trương Lâm Lâm chia tay, bởi vì, còn viện bất cứ lí do nào để làm thêm nữa

      Thậm chí, hàng ngày, sau khi tan làm đều về nhà ngay, sau đó còn tranh làm việc nhà cho tôi.

      Tôi nên lấy làm vui mừng hân hoan, bởi vì, chỉ cần người đàn ông này chịu thay đổi, chịu hối cải, vẫn rất tốt. Điều này chứng tỏ trong lòng thực có tôi, cũng bỏ rơi tôi. bỏ rơi cái gia đình này.

      nghĩ tôi biết gì, sau đó ngấm ngầm lừa dối qua mặt tôi, tôi cứ giả ngây giả ngô, giả làm con ngốc.

      Chỉ cần chịu quay đầu, tôi bằng lòng làm như vậy.

      Ai bảo trở thành người thân của tôi, từ ông xã trở thành người thân, là người thân có huyết mạch liên thông với tôi.

      Điều tôi thể ngờ tới là mấy hôm sau, tôi đột nhiên nhìn thấy Trương Lâm Lâm ở trong cầu thang máy khu nhà tôi. ta tưởng tôi biết ta là ai, mỉm cười, chào: “Em chào chị, em vừa chuyển đến sống ở tầng dưới nhà chị, em tên Trương Lâm Lâm”.

      Tôi nhìn trân trân vào đèn nhấp nháy trong thang máy, nghĩ thầm, con bé này đúng là tinh quái, ngờ còn cố tình đến thuê phòng ở tầng dưới nhà tôi. ta chắc là muốn giở chiêu “biết người biết ta, bách chiến bách thắng” đây.

      Nhưng chắc chắn ta thể ngờ được rằng, tôi biết ta là ai rồi.

      Hơn nữa, còn chuẩn bị đòn phản kích.

      Tôi cười với ta: “Chào

      ta lại : “Em nên gọi chị thế nào ạ?”.

      Tôi : “Gọi chị là Diệp Tử là được”.

      ta hỏi: “Khi nào rảnh, em mời chị Diệp Tử uống trà nhé?”.

      “Được”. Tôi tán gẫu: “Em sống cùng bạn trai à?”.

      ta lắc đầu, chu môi: “Khu nhà này tiền thuê phòng đắt đấy, bạn trai đưa tiền nhưng ấy sống cùng em”. ta chăm chú nhìn tôi, trong mắt lên ánh cười: “Em nghĩ, thỉnh thoảng ấy đến”.

      Bạn trai đưa tiền? Câu này của ta nhắc nhở tôi. Khi cầu thang máy xuống đến tầng , tôi định bước ra. ta kinh ngạc nhìn tôi hỏi: “Chị ra à?”.

      Tôi cố gắng giữ nụ cười mặt: “Chị để quên đồ”.

      ta cười rạng rỡ, vẫy tay chào tôi: “Tạm biệt chị!”.

      Tôi cũng vẫn tươi cười cho đến lúc cửa thang máy đóng lại, mắt tôi mới tóe lửa, nhìn chằm chằm thang máy. Nghĩ bụng, mấy hôm trước, mày mới chửi tao là con đàn bà đê tiện, giờ tưởng tao biết, còn luôn miệng điều chị hai điều chị ngọt xớt.

      Đúng là con hồ ly tinh hiểm độc.

      Tôi đến ngân hàng kiểm tra tài khoản mới phát ra tiền trong thẻ của ông xã bị hụt mất ba vạn tệ. Xem ra, Trương Lâm Lâm lấy tiền bồi th của chồng tôi để chạy đến đây đối phó với tôi.

      Được đấy, mày tiến tao tiến mười!

      Phụ nữ, đôi khi vì gia đình có thể làm tất cả mọi chuyện.

      Khi ông xã về nhà, tôi ngọt ngào với : “Ông xã, có phải là chúng ta chuẩn bị sinh con ?”. cười, gật đầu.

      Tôi lại nũng nịu: “Nhưng làm cho em có cảm giác an toàn”.

      cảm thấy khó hiểu, ôm tôi, hỏi: “Sao em lại thế?”.

      Tôi lấy ngón tay ấn vào lồng ngực , dịu dàng nhưng lại hơi có lực. Tôi : “Tiền trong ngân hàng của dùng nhanh quá”. Tôi truy hỏi: “Số tiền đó, dùng vào việc gì vậy?”.

      Sắc mặt tối sầm, cúi đầu, dám nhìn tôi.

      Còn tôi lại cười, : “Được rồi, tiền tiêu vào việc gì, em hỏi nữa. Nhưng em có điều kiện”.

      thở phào nhõm, luôn: “ cầu gì cũng đồng ý cả!”.

      Mắt tôi sáng rực, “Là tự đấy nhé, đừng có mà hối hận!”.

      nhìn tôi âu yếm, gật đầu: “Đương nhiên, chồng em bao giờ lừa dối

      Tôi : “Vậy sau này, đưa cho em quản lý toàn bộ tiền của , sáng mai, chuyển hết tài khoản ngân hàng của sang tài khoản của em”.

      Bao năm nay, tôi chưa bao giờ quản lý tiền của , nhưng bây giờ khác. Tôi thể để con hồ ly tinh đó lấy tiền của được. ta đòi được lần, chắc chắn đòi lần thứ hai, và tiếp tục những lần khác nữa.

      nhìn tôi, nghĩ lát, sau đó khẽ thơm lên trán tôi: “Được, nếu như vậy làm cho em có cảm giác an toàn, đồng ý với em”.

      Tôi quàng tay lên cổ , ngẩng đầu nhìn chăm chú, nở nụ cười mãn nguyện: “Ông xã, cảm ơn !”.

      mỉm cười: “Tại tốt mà”.

      chợt tỏ vẻ xúc động: “Nhiều lúc, thực thấy mình may mắn, bởi vì trong cuộc đời này, tìm được người vợ tốt như em!”.

      Tôi biết, tôi tốt như , nhưng ít nhất, tôi cũng cho đủ gian và sĩ diện. Tôi dâng hiến toàn bộ tuổi thanh xuân cho , cho gia đình này. Tôi cho phép bất cứ ai đến phá hoại, tước đoạt tất cả mọi thứ của tôi!

      Điện thoại di động của lại đổ chuông, liếc nhìn rồi tắt máy. Tôi nghĩ, nếu tôi là Trương Lâm Lâm chắc tức điên, lập tức chạy lên đây cho xem.

      Quả đúng như dự liệu của tôi, mười phút sau, có tiếng chuông cửa, tôi tranh chạy ra mở cửa, Trương Lâm Lâm đứng bên ngoài, tươi cười rạng rỡ: “Chị ơi, chị còn nhớ em

      “Đương nhiên rồi”. có biến thành ma tôi cũng vẫn nhớ, tôi hỏi: “Có chuyện gì ?”.

      ta vẫn tươi cười, : “ có chuyện gì đâu ạ, chỉ là em muốn tìm chị trò chuyện thôi”.

      Tôi cũng tươi cười, “ ngại quá, chị và ông xã chuẩn bị ăn tối dưới ánh nến”. Tôi ngừng lát, thêm: “Cho nên, rảnh lắm!”.

      ta vẫn dày mặt: “Em đến đây có người thân, chỉ có mình chị làm bạn”.

      Tôi cười, chuẩn bị đóng cửa: “Thực xin lỗi, hôm khác nhé”.

      Tôi nhìn nụ cười miễn cưỡng của ta, đóng sập cửa. Ông xã hỏi: “Ai đấy?”.

      Tôi nghĩ, hãy cho có tâm lý chuẩn bị, tỉnh bơ: “Là mới chuyển đến ở tầng dưới, tên là Trương Lâm Lâm”.

      Ông xã ngẩn người, mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt hoang mang, tôi cười, : “Ít hơn em khoảng ba, bốn tuổi, nhưng em thích ta, chẳng quen chẳng biết, tự nhiên chạy đến kết thân trò chuyện, xem, ta có phiền phức chứ?”.

      Ông xã cười miễn cưỡng: “Đúng là phiền phức ”. lại dè dặt hỏi: “ Trương Lâm Lâm đó, trông như thế nào?”.

      Tôi : “Cũng khá xinh, chỉ đáng tiếc…”. Tôi định nhưng lại ngừng lại. Ông xã chau mày, hỏi: “Đáng tiếc gì cơ?

      Tôi cười ha ha, ghé sát mặt , “Chỉ tiếc là hình như làm nhân tình của người khác, ông xã, tốt nhất hãy tránh xa loại người này chút nhé”. Tôi cảnh cáo đầy vẻ uy hiếp: “Đừng có qua lại với loại người này”.

      Miệng ông xã lắp bắp: “Ơ, biết rồi…”. Ánh mắt hoang mang, chợt : “ xuống lầu mua ít đồ”.

      Tôi nghĩ, chắc là xuống chất vấn Trương Lâm Lâm, hỏi ta sao lại chuyển đến đây, hỏi ta sao lại cố tình tiếp cận tôi. Tôi ngồi xuống ghế sofa bật ti vi, “Vâng, ”.

      Khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, tôi dặn với theo: “Trong vòng mười phút phải quay về đấy”. Tôi cười thầm, chỉ vào đồng hồ tường: “Em tính giờ đấy”.

      gật đầu, : “ về ngay thôi”.

      Nhưng gần nửa tiếng đồng hồ sau mới về, khi về nét mặt ủ rũ như kẻ thất trận, chẳng cầm theo thứ gì cả. Đàn ông, có đôi khi cần phải tự trả giá cho sai lầm của mình!

      cũng ngoại lệ!

      Hôm sau, ông xã được nghỉ. Sáng sớm, có người ấn chuông cửa. Ông xã từ giường bật dậy, chạy ra mở cửa. Tôi nhìn theo bóng lưng , cảm thấy hơi buồn. Thường ngày, vốn là người gặp phải chuyện gì cũng kinh hồn hoảng hốt, thế mà giờ đây lại trở nên thận trọng, lo âu, thấp thỏm như vậy.

      Suy cho cùng, chính là quả đắng do trồng cả thôi.

      Mấy phút sau, quay lại, thấy tôi mở to mắt nhìn bèn cười : “Người ta đến ghi số gas[2]”.

      nằm vật xuống giường, trở mình liên tục, vẫn ngủ được. khẽ lay lay cánh tay tôi, : “Bà xã, muốn rút tiền”.

      Tôi cười nhạt trong lòng, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ tiện miệng hỏi: “ lấy bao nhiêu?”.

      có vẻ thấp thỏm: “Hai vạn”.

      Tôi xoay người, thèm tiếp lời . ràng, đây là kết quả của cuộc đàm phán tối qua với người đàn bà đó. ôm tôi, giọng dịu dàng như tan chảy: “ muốn sửa xe mà”.

      Tôi quay phắt lại, đè lên người , khẽ bẹo má , cười : “Ông xã, chúng ta có cần sinh con nữa ? Nuôi đứa trẻ rất tốn kém, ví dụ như sữa, bỉm và rất nhiều thứ khác đều cần phải dùng đến tiền”. Tôi lấy hai tay giữ chặt khuôn mặt , nét mặt nặng nề: “Cho nên, việc sửa xe còn cần phải xem xét sau”.

      Ánh mắt nhấp nháy vẻ bất an, cuối cùng, có vẻ như hơi bất lực, lên tiếng: “Bà xã, lần cuối cùng thôi”.

      Lần cuối cùng đưa tiền cho người phụ nữ đó? Tôi tin! phải tin chồng, mà là tin người phụ nữ đó! Tôi biết, lần trước, khi họ chia tay, chắc chắn cũng là lần cuối, kết quả sao chứ?

      Con hồ ly tinh đó, chỉ muốn làm tan nát gia đình tôi, cướp chồng tôi, mà nó còn nhắm vào túi tiền của . Tôi lắc đầu, rất kiên quyết: “Bây giờ, tiền đều trong thẻ của em, em cần phải có dự định cho tương lai, cho nên…”. Tôi nhìn chăm chú vào gương mặt , từ từ thốt ra hai chữ: “

      Từ khi bị tôi từ chối, tâm trạng ông xã càng lúc càng bình thường, làm việc gì cũng lơ đãng. Có lúc gọi , cứ như người mất hồn, chỉ còn lại cái vỏ ngoài.

      Còn tôi sao? Trước mặt , ngay cả khóc cũng dám khóc, ngay cả nước mắt cũng dám rơi. Lúc đầu, khi và Trương Lâm Lâm quấn vào nhau, chắc cũng chẳng hề nghĩ tới tôi.

      Lý Tử vẫn tiếp tục đấu tranh với chồng ấy, đấu tranh ly hôn!

      Còn Đậu Đậu mấy hôm nay cũng thấy đến tìm tôi, có thể là có người mới. Mỗi lần hỏi Lý Tử xem Đậu Đậu dạo này làm gì, đều tỏ vẻ bí mật, chỉ đến lúc đó biết, bây giờ thể tiết lộ được.

      Tôi đoán, với tính cách của Đậu Đậu, chắc cũng có chuyện hay ho gì, có lẽ là chuyện đùa với lửa để tự thiêu mình ấy mà. Quả nhiên, mấy hôm sau, nghe Đậu Đậu và chồng Lý Tử quấn lấy nhau. Tôi ngẩn cả người, hiểu nổi? Hai chị em nhà này rốt cuộc là giở trò gì nhỉ? Tôi lập tức đến nhà Lý Tử, vừa mới bước vào cửa, nghe thấy mùi chiến tranh, chắc là cuộc chiến vô cùng khốc liệt!

      Nhân tình mới, người tình cũ và vợ cùng ra trận, chuẩn bị chiến đấu mất còn.

      Tôi ấn chuông cửa, Trần Kiều thấy tôi đến mừng như gặp được cứu tinh, xúc động lay lay cánh tay tôi, thẳng luôn: “Em khuyên nhủ Lý Tử đồng ý ly hôn với !”.

      Ơ, việc này là thế nào vậy nhỉ? Lúc trước, chẳng phải là Lý Tử muốn ly hôn, ta chịu sao? Bây giờ, nước chảy ngược rồi sao? Nhưng, tôi cần đoán cũng biết đây là gian kế của Đậu Đậu.

      Lý Tử ngồi sofa, mặt lạnh tanh, lên tiếng. Tiểu Tam hôm nọ gặp ở bệnh viện, cũng ngồi ở đầu bên kia sofa, nhìn Đậu Đậu với vẻ căm hận, cũng lên tiếng.

      Còn Đậu Đậu thảnh thơi ngồi xem ti vi, mặc kệ tất cả.

      Tiểu Tam dường như thể chịu đựng thêm được nữa, chửi bới Trần Kiều: “Con người rốt cuộc là có lương tâm hay ? Lương tâm của để cho chó ăn mất rồi à? Em vợ mà cũng chơi luôn được”.

      Lý Tử cười nhạt: “Lúc trước, khi ta và quấn lấy nhau, tôi chửi ta có lương tâm, chẳng phải , lương tâm của ta dành cho sao?”.

      Lý Tử ngừng lát, cười lạnh lùng hơn, nét mặt như phủ lên lớp băng, từ từ thốt ra từng chữ, từng chữ sắc nhọn như dao: “Đây là báo ứng!”.

      Tôi kìm nổi, hỏi Trần Kiều: “Rốt cuộc muốn ở với ai?”. Trần Kiều : “Đương nhiên là với Đậu Đậu rồi!”.

      ta rất chắc chắn: “Tôi chỉ mình Đậu Đậu, lấy ai ngoài ấy!”.

      Đàn ông đúng là động vật dễ thay đổi. Mới thời gian trước thích Tiểu Tam, bây giờ lại chuyển sang thích Đậu Đậu, còn lấy ai ngoài ấy!

      Đậu Đậu ngước mắt nhìn tôi, mím môi, khẽ cười.

      Tôi biết, nhóc này chỉ muốn báo thù cho chị , chẳng có ý tứ gì với Trần Kiều. Tôi : “Anhích Đậu Đậu như vậy, thế việc đầu tiên cần làm là ly hôn với Lý Tử, việc thứ hai chính là…”. Tôi nhìn Tiểu Tam: “Vạch ranh giới với này!”.

      Trần Kiều hơi ngại ngùng: “ ấy tên Lâm Hồng”.

      “Ơ”. Tôi bước đến bên cạnh Lâm Hồng, hỏi: “ Lâm Hồng, ý thế nào?”.

      Tôi ngồi xuống cạnh ta khuyên nhủ: “Người đàn ông này có tính trăng hoa, nếu cứ cố tình bám theo ta, tôi còn thấy lo cho đấy!”.

      Lâm Hồng tỉnh bơ, hề tỏ thái độ gì, tôi đành phải thêm: “Trần Kiều có gì tốt đẹp chứ, gặp ai cũng . Trước đây Lý Tử suốt cả cuộc đời, kết quả chẳng phải cũng ở cùng với sao. Ở cùng đành, còn chịu ly hôn với Lý Tử. Người đàn ông như vậy, cần làm gì chứ?”.

      Khóe môi Lâm Hồng khẽ run run, tôi tiếp: “ còn trẻ, xinh đẹp, Trần Kiều cũng chẳng có tiền, chẳng chung tình, cho dù có lấy ta, sau này cũng vẫn phải đề phòng người khác. xem, tìm ai chẳng tốt hơn ta?”.

      Lâm Hồng liếc nhìn tôi, trong ánh mắt lên nhiều tâm trạng phức tạp, tôi gật đầu: “Hôm đó ở bệnh viện, đổ oan cho tôi, cũng sao cả. Điều quan trọng là tôi cũng là phụ nữ, tôi nhẫn tâm nhìn nhảy vào cái hố mà giơ tay ra kéo lên”.

      Lâm Hồng cuối cùng cũng lên tiếng: “Được, kết thúc cũng được, đưa tiền là xong!”.

      Trần Kiều vội hỏi: “Bao nhiêu?”.

      Lâm Hồng giơ bốn ngón tay lên, sau đó cười nhạt: “Tôi muốn bốn vạn tệ!”.

      Trần Kiều phẫn nộ: “ tưởng được nạm vàng đấy chắc?!”.

      Lâm Hồng cũng đứng bật dậy, nhằm thẳng vào mặt Trần Kiều mà tát, chửi bới: “Tôi gặp ít đàn ông, chưa thằng đàn ông nào đê tiện như !”.

      ta chỉ tay vào mũi ta, nghiến răng nghiến lợi : “Tên họ Trần kia, cuối cùng tôi cũng nhìn bộ mặt của rồi”.

      Trần Kiều cũng yếu thế: “ tốt đẹp hơn chắc?”.

      Lâm Hồng cười nhạt: “Được, cái tát là giải tán, tôi cũng chẳng thèm số tiền đó, tôi muốn xem, xem có kết cục như thế nào”.

      Tôi khẽ cắn môi, lên tiếng, tôi nhìn thấy kết cục của Trần Kiều rồi.

      nhà, tiền, vợ, chẳng có gì cả!

      Tôi nghĩ đến chồng mình, bây giờ cũng chẳng hơn gì. Bị Trương Lâm Lâm uy hiếp, bỗng chốc như già mấy tuổi.

      Lý Tử cuối cùng cũng ly hôn xong, lấy được căn hộ. Đậu Đậu sau khi moi được tiền của Trần Kiều, cũng đá bay ta luôn. Quá trình từ đầu đến cuối của cuộc báo thù này, ai cũng đều cả.

      Trần Kiều cũng phải là thằng ngốc, sau này, ta gặp ai cũng : “Con bé Đậu Đậu đó đúng là con đàn bà nanh độc, dùng mấy giọt nước mắt để lừa tôi nó, trong lòng chỉ mong ngóng chiếm được tiền của tôi. Còn vợ cũ của tôi cũng chẳng ra gì, mục đích chỉ là cái nhà”.

      Người khác chỉ : tự làm tự chịu.

      Đúng vậy, ta tự làm tự chịu, nhưng Lý Tử nhìn thấy ta như vậy, cũng buồn lắm. Thực ra, vốn hề muốn tranh cái nhà, tất cả mọi việc này đều là chủ ý của Đậu Đậu.

      Chỉ có điều, giờ muộn. Khi người đàn ông đến độ lòng lang dạ sói, làm như vậy cũng chỉ là việc làm để cho mọi người hả dạ mà thôi.

      Ông xã nghe xong chuyện của Trần Kiều, giật mình kinh hãi. dường như nghĩ ra điều gì đó, hỏi tôi: “Bà xã, nếu như có lỗi với em, em làm thế nào?”.

      Tôi nghĩ, đây là lúc để tháo gỡ nút thắt trong lòng , tôi nhìn : “Nếu em, nếu cần có gia đình này, vậy , em tha thứ cho lần”.

      Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ né tránh của , rất nghiêm túc: “Nhưng nhớ đấy, chỉ lần duy nhất!”.

      dường như thở phào nhõm, nhưng vẫn lên tiếng hỏi với vẻ thể nào tin nổi: “Em thực có thể tha thứ cho lần sao?”.

      Tôi gật đầu, kéo tôi vào lòng, thốt lên: “Bà xã, em đúng là tốt nhất!”.

      Tôi tốt, bởi vì tôi có thể nhẫn nhịn, bởi vì tôi có thể giả vờ làm con ngốc. Tôi tự dối mình, dối người rằng, chỉ cần chịu quay đầu, giả vờ coi như có chuyện gì xảy ra. Nhưng… bóng đen tồn tại thể nào xua được. Nhắm mắt lại, là như có thể nhìn thấy cảnh tượng và Trương Lâm Lâm ở bên nhau

      Tôi thực thể nào chịu đựng được!

      Trương Lâm Lâm vẫn hồ hởi kết thân với tôi, ta giống con đỉa hút máu, cắn chặt chịu nhả ra. ta đến nhà tôi, tranh làm việc nhà cho tôi, tôi ngồi sofa mặc kệ ta, nghĩ thầm, vậy cũng tốt, có thêm người giúp việc miễn phí. ta vừa lau nhà vừa hỏi tôi: “Chị Diệp, nhà chị tốt đấy”.

      Tôi “ừ” tiếng, nhìn thẳng vào mặt ta, từng tiếng: “ ấy rất chị”.

      Cơ thể ta khẽ run lên, ngừng lát, rồi định thần lại, lau tiếp. ta vẻ bông đùa: “Chị Diệp sợ ấy tìm người phụ nữ khác sao?”. Cuối cùng, ta cũng kìm lòng được, muốn nhắc khéo tôi.

      Tôi cười, hỏi ngược lại: “Em xem, chị có sợ ?”.

      ta ngẩng đầu, mỉm cười với tôi: “Em nghĩ, chắc là vẫn sợ!”.

      Tôi lại lắc đầu: “Tại sao phải sợ chứ?”.

      ta vẻ chắc chắn: “Tất cả mọi phụ nữ, ai chẳng sợ chứ?!”.

      Tôi lại muốn tìm hiểu , rốt cuộc ta có ý đồ gì với chồng mình, tôi : “Lâm Lâm, sao thấy bạn trai em đâu cả?”.

      ta cười nhạt: “Người đàn ông đó coi tấm lòng em như phổi chó thôi!”.

      Tôi tỏ vẻ như tiện miệng hỏi: “Thế em có ta ?”.

      ta cúi đầu, tỉ mỉ lau nhà, như thể mọi chú ý đều dồn cả xuống nền nhà. lúc sau, mới từ từ : “Em nghĩ, em ấy…”.

      Tôi giật mình nhưng mặt vẫn thể thái độ gì, chỉ hỏi: “Thế ta có em ?”.

      ta cúi đầu thấp hơn nữa, “Cũng có thể!”.

      Tôi : “Nếu như ta em, chị nghĩ, em nên buông tay !”.

      Tôi thấy ta lên tiếng, lại khuyên nhủ: “Đàn ông trong thiên hạ nhiều như vậy, chắc chắn cứ gì phải là ta, có phải vậy ? Người đàn ông đó có thể chẳng tốt như em nghĩ đâu. Kết hôn là chuyện, sống với nhau lại là chuyện khác”.

      ta ném cây lau nhà xuống, toàn thân run lên, kiềm chế nổi phẫn nộ, ta nghiến răng nhìn tôi : “Nhưng em cam tâm, rốt cuộc em có gì tốt chứ?”.

      Tôi : “ phải là em tốt, mà là người đàn ông đó đủ tốt. Nếu ta muốn có trách nhiệm với em cần gì ở bên nhau chứ? Rút ra càng sớm càng tốt!”.

      ta bỗng cười nhạt, “Chị hiểu đâu, nếu như vợ ta đủ tốt, lúc đầu ta cũng đến tìm em”.

      Tôi thoáng giật mình, biết là ta lỡ lời. ta kể về vợ của ta sao? Ha… ha, ta sắp thể chịu đựng được nữa rồi, sắp sửa để lộ đuôi rồi! ta nhìn tôi chằm chằm, cười lạnh lùng: “Chị Diệp, chị có biết trước đây em làm nghề gì ?”.

      Tôi lắc đầu.

      ta chậm rãi thốt ra từng tiếng : “Làm cave…”. ta lại khẽ so vai vẻ bất cần, “Em chẳng ngại cho chị biết, người đàn ông đó giấu vợ đến tìm em hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, vì ấy, em vứt bỏ tất cả. Giờ đây, em chỉ muốn… muốn thế chỗ vợ ấy!”.

      ta ngồi xuống cạnh tôi, lạnh lùng hỏi: “Chị Diệp, nếu như vợ người đàn ông đó quả thực tốt như vậy, sao ấy lại làm như thế chứ?”.

      Tôi vẫn mỉm cười, nụ cười của tôi có vẻ như gì có thể công kích được, nhưng con tim bị cứa vô số nhát, rĩ máu. Tôi muốn khóc, khóc to, nhưng thể được. Tôi buộc phải cười, trước mặt tên đao phủ… tôi buộc phải cười, hơn nữa còn phải tươi cười rạng rỡ.

      Buổi tối, tôi ngồi ở sofa, bật đèn, nhìn chăm chăm ra cửa. Khi ông xã về, mở cửa ra, giật nảy mình. bật công tắc đèn tường, đèn sáng, vẫn chưa hoàn hồn, nhìn tôi hỏi: “Em sao vậy? Còn nhát ma dọa quỷ nữa!”.

      Tôi lạnh lùng nhìn , gì.

      đóng cửa, đến trước mặt tôi, hai tay từ từ nâng khuôn mặt tôi lên, hôn : “Lại làm sao thế?”.

      Tôi bực bội đẩy ra, cuối cùng đưa cho tập tài liệu để bàn nước.

      Tôi thực thể chịu đựng thêm được nữa! Thực thể chịu đựng được đến mức độ như thế

      trân trân nhìn tôi, cũng gì.

      Cả hai người đều im lặng, trầm lặng kéo dài vô tận.

      Xung quanh im lặng như tờ, giống như ở trong mộ, chỉ có yên lặng chết người, yên lặng đến độ chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.

      lúc lâu sau, từ từ thốt ra ba chữ: “ xin lỗi!”.

      Tôi ngoảnh mặt , nhìn , cố gắng kìm nén để bật khóc.

      bước lại gần sofa, hai tay ôm chặt đôi chân, đầu vùi xuống cánh tay. Tôi muốn nghĩ gì nữa, muốn biết gì nữa. Nhưng, sao lại có thể tàn nhẫn như vậy?

      phá vỡ hoàn toàn lòng tin của tôi đối với , hề nương tay!

      giống như tên sát thủ, lấy dao đâm thẳng vào tôi. Mặc dù giấu giấu giếm giếm, nhưng lại đâm trực diện, khiến tôi toàn thân tan nát!

      ôm lấy tôi, cuống quýt : “Bà xã, thực xin lỗi!”.

      Bây giờ, tôi chỉ muốn chắc chắn xem có thực thích người phụ nữ đó ?

      Tôi ngẩng mặt lên, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt , nhưng lại dám mở miệng. Tôi sợ nếu mình mở miệng, bật khóc, sụp đổ. Cuối cùng, tôi cũng mở miệng, những giọt nước mắt yếu mềm đó thi nhau chảy ra. Tôi rút khăn giấy lau mạnh, cuối cùng được lời nào.

      thấy tôi đau đớn như vậy, ôm tôi chặt: “Em đừng khóc, em khóc sợ lắm!”.

      ngừng lát, lại cuống quýt xin lỗi: “Tại tốt, đáng chết, em đừng khóc!”.

      Tôi khóc nghẹn, dường như bị rút cạn sức lực, cả cơ thể mềm oặt, ngả vào lòng , chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi đến thế. lúc lâu sau, tôi mới nghẹn ngào lên tiếng: “Em biết em tốt, em đủ xinh đẹp, em trẻ trung bằng ấy, tất cả mọi thứ đều bằng ấy. Nhưng… cũng thể đối xử với em như vậy được!”.

      lòng nóng như lửa đốt, vội vàng lau nước mắt cho tôi, chỉ luôn miệng : “ xin lỗi!”.

      Hai tay tôi uể oải bám vào người , như đứt từng khúc ruột: “Cho dù em có tốt thế nào, cũng nên tìm , hơn nữa, hết lần này đến lần khác quan hệ với ta”.

      : “Từ nay về sau, bao giờ làm như vậy nữa, em đừng khóc!”.

      Tôi hít thở sâu, cuối cùng đẩy ra, giọng quả quyết: “Em muốn ly hôn!”.

      cúi đầu, lên tiếng.

      Tôi nước mắt như mưa: “Sao có thể đối xử với em như vậy chứ…”. Tôi lấy túi tài liệu đập vào người , gần như gào lên: “ chơi , còn chơi mấy lần với cùng người!”. Tôi nghiến răng nghiến lợi, khóc thảm thiết như đứt từng khúc ruột: “ là đồ khốn, phải l

      mặc tôi gào khóc, toàn thân giống như khúc gỗ.

      Tôi kéo ngã xuống sofa, cả người đè lên người , trợn trừng mắt nhìn , ánh mắt vô củng đáng sợ, : “Em nhất định phải ly hôn!”.

      chợt chảy nước mắt: “Bà xã, em từng , tha thứ cho lần, chỉ lần này thôi, được em?”.

      giơ tay lên thề: “Sau này nếu còn dám làm như vậy nữa, bị Thiên Lôi đánh chết, chết toàn thây!”.

      Tôi cứ tưởng tôi có thể tin vào lời thề đó, giống như khi tổ chức đám cưới thề nguyền trước mặt tôi: “Bà xã, nếu như sau này làm gì có lỗi với em, chắc chắn bị thiên lôi đánh chết, chết toàn thây!”.

      Tôi vẫn luôn cho rằng tôi có thể tha thứ cho , coi như việc chưa từng xảy ra.

      Nhưng thực tế, tôi thể!

      Thực thể!

      Lý Tử đề nghị tôi nên tìm công việc để đỡ suy nghĩ lung tung. Tôi đồng ý, ấy rất đúng. Ngày nào cũng ở nhà, chẳng có việc gì làm, đúng là buồn chán quá.

      Cuối cùng, tôi đến làm việc trong công ty Lý Tử. đến buổi gặp mặt phỏng vấn, đến giờ tôi cũng vẫn thấy bình thường. Người giám đốc trẻ tuổi đó lúc đầu vốn nhận tôi, nhưng sau khi ta nhận được cuộc điện thoại, lại tôi có thể đến làm việc.

      Ngày đầu tiên làm có người bí mật tặng hoa cho tôi. Tôi nhìn tấm bưu thiếp, đó viết: Người xin chuộc tội!

      Tôi vô cùng băn khoăn, nghĩ rằng chắc là tặng nhầm.

      Lý Tử cười : “Còn chưa ly hôn mà có mùa xuân thứ hai rồi!”.

      Tôi chỉ cười đau khổ, rầu rĩ: “ biết là trò đùa tai quái của ai nữa”.

      Lý Tử cố tỏ ra vẻ khoa trương: “Trò đùa tai quái thế này, mình cũng muốn đấy!”.

      Sau khi tan sở, giám đốc cần phải mở tiệc mừng tôi, gọi tất cả nhân viên cùng hát karaoke. Trong phòng hát, thực vô cùng buồn chán. Các đồng nghiệp tranh nhau giành lấy micro, còn tôi… chỉ ngồi yên góc, trong lòng cảm thấy buồn bực khó chịu tột cùng.

      Giám đốc bảo tôi hát, tôi từ chối mình biết hát. Cửa phòng chợt bật mở, người đàn ông mặc bộ complet màu đen cầm bó hoa tươi che khuất khuôn mặt bước vào. ta thẳng đến trước mặt tôi, sau đó khuỵu chân quỳ xổm xuống, giơ bó hoa ra tặng tôi.

      Con người bí mật đó cuối cùng cũng lộ diện!

      Tôi đón lấy bó hoa, nhìn người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt ta quen thuộc đến độ đáng sợ, từng nếp nhăn khuôn mặt ta, tôi đều có thể ghi nhớ ràng. Bỗng chốc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay vang rền, giám đốc đùa: “Tôi giữ chân vợ cậu thành công rồi đấy nhé!”.

      Lúc này tôi mới biết, ra ông xã chính là bạn thân của giám đốc.

      Còn tôi, bị lừa cú ngoạn mục.

      Ông xã quỳ xuốn trước mặt tôi, hai tay nắm chặt tay tôi, : “Bà xã, hãy tha thứ cho được ?”.

      Tôi vẫn lạnh lùng, thèm chú ý đến .

      Đồng nghiệp đứng xung quanh cũng hò reo: “ hãy tha thứ cho ấy ”. Ngay cả Lý Tử cũng kìm được đỡ cho : “Diệp Tử, tha thứ cho ấy lần này !”.

      Ông xã mỉm cười, nụ cười có vẻ hơi miễn cưỡng, cũng có chút thê lương. Tôi chợt cảm thấy xót xa, nỡ nhẫn tâm. Tôi đứng dậy, gắng gượng mỉm cười với giám đốc, : “ ngại quá, gây phiền phức cho rồi. Tôi nghĩ, sau này tôi thể làm được rồi”.

      Giám đốc : “ sao, tôi và chồng là chỗ em mà”.

      Tôi nở nụ cười xin lỗi với Lý Tử: “Mình về trước đây!”.

      thẳng luôn: “Được, nhưng cậu đừng nghĩ nhiều đấy!”.

      Trong xe, vẫn chịu từ bỏ việc cố gắng thử trò chuyện với tôi, tôi vẫn mặc kệ, thèm chú ý đến . Cuối cùng, : “Trương Lâm Lâm dọn rồi, cắt đứt hoàn toàn với ta. Sau này bao giờ liên lạc với ta nữa”.

      Tôi nhạt, đàn ông cắt đứt hoàn toàn với người phụ nữ, chẳng qua là vì người phụ nữ đó uy hiếp đến cuộc hôn nhân và gia đình của ta. Nếu người phụ nữ đồng ý làm kẻ câm điếc bám theo ta, tôi nghĩ, có đánh chết ta cũng cắt đứt.

      Đàn ông trong thiên hạ, loại người thế này, đâu đâu cũng thấy!

      Về đến nhà, tôi đóng chặt cửa phòng. đứng ở ngoài gõ cửa mãi, luôn miệng gọi tên tôi. Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng nghe tiếng gọi, nghe từng lời của . Tôi hướng ra phía cửa hét lên đầy kiên quyết: “Em muốn ly hôn!”.

      Nhưng trong lòng, thực hề muốn vứt bỏ tình cảm suốt mười năm qua chút nào.

      Cuối cùng, tìm thấy chìa khóa, mở cửa phòng. ghì chặt tôi xuống giường, hai chân đè chặt lấy hai chân tôi, tay kê đầu tôi lên, tay ghì chặt lồng ngực tôi. gần như cầu xin: “Bà xã, em để cho người khác biết ngoại tình, giữ sĩ diện cho . Nếu như vậy, sao em lại bằng lòng tha thứ cho ?”.

      Đúng vậy, tôi nghĩ, ngoài bốn người biết chuyện, tất cả mọi người đều hề hay biết, biết phản bội tôi, biết ngoại tình. Họ chỉ biết rằng người đàn ông mẫu mực, chỉ biết rằng rất bà xã của !

      Người ngoài, họ chẳng biết gì cả!

      Nhưng trong lòng tôi hiểu rất , đến độ khiến tôi gần như nghẹt thở.

      nghẹn ngào: “Bà xã, tình cảm mặn nồng của chúng ta suốt mười năm qua, có phải em thực muốn ly hôn?”.

      trúng tâm tư của tôi, biết tôi muốn ly hôn. hiểu tôi hơn ai hết! Nhưng, hiểu tôi như vậy, sao vẫn còn làm tổn thương tôi.

      giống như vị kiếm khách cao minh, có thể làm cho tôi thương tích đầy mình nhưng người lại hề có vết máu. Tôi bịt chặt đôi tai, muốn nghe thấy từng câu từng chữ !

      Tôi chợt buột miệng : “Em muốn về nhà…”

      an ủi tôi: “Đây chính là nhà của em mà, em còn muốn về đâu nữa?”.

      Tay tôi nắm chặt lấy áo , lắc mạnh đầu: “Em muốn về quê…”. Giọng của tôi sụt sùi: “Đây còn là nhà của em nữa rồi!”.

      Môi khẽ động đậy nhưng lại thốt lên lời nào. Cuối cùng, với giọng xót xa: “Nếu về nhà có thể khiến em dễ chịu hơn, ngày mai đưa em ra sân bay”. lại ôm chặt lấy tôi, giọng dịu dàng như nước chảy: “Chúng ta tạm xa nhau, còn về việc ly hôn, cả đời này cũng đồng ý đâu!”.

      Tôi nhìn chằm chằm, nước mắt chợt lăn dài.

      Tôi ra sức chặn đôi tay mình vào ngực , gục đầu vào khuỷu tay , chỉ lặng lẽ chảy nước mắt.

      cố sức ôm lấy tôi, đột nhiên lên tiếng: “ hiểu em, em từng , chúng ta đều là con giun đũa trong bụng nhau, đều biết người kia nghĩ gì, rời xa nhau nghẹt thở. Những câu này, là chính em đấy”. hôn lên trán tôi, nước mắt trào ra: “Đầu bạc răng long, vợ chồng tôn trọng nhau, em quên rồi sao?”.

      Sao có thể quên được chứ, những ngày tháng đó, vẫn luôn quẩn quanh trước mắt.

      Lúc còn trẻ, tôi vẫn luôn cho rằng, chỉ cần đối xử lòng với nhau, lòng thương nhau là có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long. Đến giờ mới biết, “lời thề hẹn non hẹn biển sinh tử có nhau; cùng nắm tay nhau chung sống đến già” là những điều có thể nhìn ngắm chứ thể với tới được.

      Xa vời đến độ giống như ảo ảnh trong cõi mộng.

      Nằm mơ đến tận bây giờ, chính mình cũng thể chờ đợi thêm được nữa, nên đập tan giấc mộng.

      bao giờ có thể ghép lại được nữa!

      Vô số xe cộ lao nhanh qua trước mắt tôi, nhanh đến độ như tia sáng lướt qua mắt tôi. Ông xã lái xe, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Tôi nhìn con đường quen thuộc bên ngoài cửa xe, thoáng kinh ngạc: “Đây phải là đường đến sân bay!”.

      Ánh mắt thoáng hoảng hốt, tôi khẽ lay , giật mình, phanh gấp, dừng xe bên đường: “Bà xã, sao vậy?”.

      Tôi lạnh lùng : “Hình như nhầm đường rồi!”.

      nhìn sang bên đường, dường như lúc này mới định thần lại được, vội : “ xin lỗi…”, nhưng lại vẫn lơ đễnh tiếp tục con đường sai. Tôi hơi bực: “Rốt cuộc bị sao vậy?”.

      vẫn tỉnh bơ như nghe thấy gì.

      Tôi đập vào vai : “ có thể nghiêm túc hơn được ? Em cần đến sân bay gấp”. quay sang nhìn tôi, cách khó khăn: “ xin lỗi…”.

      Tôi toàn thân mềm nhũn, dựa vào lưng ghế: “ cố ý phải ?”.

      quay đầu, chăm chú nhìn về phía trước, nhưng lại trả lời câu hỏi của tôi.

      Tôi thực còn chút sức lực nào nữa: “Rốt cuộc muốn làm gì?”.

      từ tốn : “Em đừng về!”.

      Tôi quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm qua vừa mới là được mà”.

      lắc đầu, giọng có vẻ hơi khó xử: “Trương Lâm Lâm lại quay trở lại rồi!”.

      ta lại những gì?”.

      ta…”. liếc nhìn tôi, ấp a ấp úng: “ ta nhất định phải làm đám cưới với !”.

      “Vậy bây giờ chúng ta làm thủ tục ly hôn luôn”. Tôi tỏ ra lạnh lùng, có bất cứ tâm tư cảm xúc nào. chỉ vẻ bất lực: “Bà xã, quyết thể nào bỏ em vì loại đàn bà đó”.

      “Vậy, ban đầu khi gọi , có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em

      xin lỗi!”. hạ giọng, đột nhiên quành xe, lại con đường cũ. mím chặt môi: “ đưa em đến sân bay luôn bây giờ”.

      Chợt vang lên tiếng “uỳnh”, xe đâm vào phần đuôi của xe khác.

      Tôi trợn trừng mắt nhìn , tôi có lý do để tin rằng, cố ý! nhìn tôi vẻ vô cùng bất lực: “Bà xã, xin em hãy tin , thực hề cố ý!”.

      Càng cố tẩy xóa lại càng đen! Nhưng có lẽ ấy ngu ngốc đến độ dùng việc đâm xe để giữ tôi ở lại.

      Người chủ xe đằng trước xuống xe, gõ vào cửa kính xe chúng tôi.

      Cả hai chúng tôi cùng xuống xe, xem xét tình hình xây xát của xe, vẫn may, cũng nghiêm trọng lắm.

      Tôi nhìn chiếc xe trước mặt, ngờ đó có biển ghi mấy chữ: Tập lái. Tôi và ông xã nhìn thấy mấy chữ đó, cùng thở phào nhõm.

      Chủ xe phía trước là chàng thanh niên chừng hai lăm tuổi. Bởi vì là người mới tập lái, nên cũng biết là do lỗi của mình hay lỗi của ông xã, chỉ đợi cảnh sát giao thông đến giải quyết.

      Ông xã cũng đồng ý, nhìn đồng hồ, với tôi: “Để gọi taxi cho em”. giơ tay ra đón chiếc taxi, mở cửa cho tôi vào. Tôi quay đầu lại, nhìn bóng dáng , đột nhiên cảm thấy đơn.

      cuộc hôn nhân, luôn có lý do để tiếp diễn, có thể là nỗi đau, có thể là tình , có thể là con c

      Nhưng cho dù cuộc hôn nhân của chúng tôi được tiếp diễn nhờ lý do gì, tôi muốn ở lại, muốn tha thứ cho lần này. Tôi với bác tài: “Xin lỗi, phiền đưa tôi về nhà!”.

      Tôi nằm giường, lắng nghe tiếng kim đồng hồ chuyển động, lắng nghe từng tiếng động ở bên ngoài. Tôi muốn về và lao ngay vào phòng, như vậy là có thể nhìn thấy tôi.

      Nhưng, có gì xảy ra cả.

      Cả căn phòng có tiếng động nào.

      Cho đến tận khi trời tối, mới có tiếng mở cửa. Sau khi vang lên tiếng mở cửa, lại là khoảng dài tĩnh lặng. Tôi khẽ nhắm mắt, nhưng lại dám cử động, giống như là kẻ trộm vậy.

      Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, con tim tôi chợt thắt lại. Bên ngoài vang lên tiếng cãi cọ ồn ào của Trương Lâm Lâm. Hình như ta khóc, khóc rất to: “Chỉ cần tiếp tục ở bên em, em có thể cần ly hôn. Em có thể nhẫn nhịn, em có thể cam tâm tình nguyện”.

      Chồng tôi lên tiếng.

      Trương Lâm Lâm gào khóc kinh thiên động địa: “Rốt cuộc muốn em phải làm gì đây? Em có thể trả lại tiền cho , em cũng có thể chết vì . muốn em làm gì, em cũng đều có thể làm. Rốt cuộc em có điểm nào bằng chị ta chứ? Chị ta trẻ trung bằng em, xinh đẹp bằng em, mọi thứ đều bằng em. Tại sao lại cần em… Nếu chỉ là vì trước đây em từng làm cái nghề mạt hạng đó, em đổi nghề rồi, huống hồ, em cũng chỉ mới làm có mấy ngày, sao lại cần em chứ?”.

      “Đúng vậy, ấy bằng ”. Giọng ông xã hơi khàn, “ ấy sợ bóng tối, sợ ở mình. ấy thích làm việc nhà, lười biếng, thích nũng nịu. ấy làm, thậm chí biết xã giao. Nhưng, như thế có sao chứ? ấy có thể xinh đẹp bằng em, trẻ trung bằng em. Nhưng, luôn con người của ấy như vậy đấy”.

      Tôi yên lặng lắng nghe, nước mắt bất giác lăn dài.

      ấy có thể xào rau bị cháy, ấy có thể làm cho căn nhà trở nên bừa bộn, bởi vì ấy biết, dọn dẹp hộ cho ấy. Khi ấy vui, là có thể nổi nóng với . Khi ấy vui, ấy ôm , giống như đứa trẻ vậy. Nhưng, như vậy có sao? cũng cam tâm tình nguyện mà”.

      Tôi lấy tay bịt miệng, khụt khịt hít thở khí, gối ướt mảng rộng.

      “Nếu mỗi người cả đời đều chỉ có thể gặp được hạnh phúc lần duy nhất, nghĩ, gặp được rồi. Cho nên thể làm việc gì có lỗi với ấy được nữa… đợi ấy. Cho dù ấy có tha thứ cho hay , cho dù ấy có chỉ thẳng vào mặt mà chửi bới khóc lóc, vẫn đợi ấy quay về, cho nên em hãy …”.

      Tôi thể kiềm chế thêm nữa, tôi chân trần lao ra khỏi phòng. Tôi nước mắt giàn giụa nhìn , đứng dậy, nhất thời biết xử trí ra sao. Rồi chợt định thần lại, lao đến trước mặt tôi, ôm tôi chặt.

      Giọng nghẹn ngào: “Bà xã, xin lỗi, thực rất xin lỗi em!”.

      Tôi lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như mưa: “ liên quan đến , là tại em tốt”.

      ra sức lắc đầu, nước mắt trào ra, rơi thẳng xuống đầu tôi, nóng hổi: “Là tại cả, sai, lẽ ra được để bị cám dỗ, nhưng có thể hứa, chỉ có lần này thôi, thực chỉ có lần này thôi”.

      Tôi vùi đầu vào lòng , giọng run rẩy: “Lần này em tha thứ cho , sau này, được như vậy nữa, thực được… như vậy, khiến em vô cùng khó chịu, khiến em có lúc chỉ muốn chết mà thôi”.

      gật đầu liên tục: “Bà xã, có lần sau nữa đâu…”
      Last edited: 5/2/15
      lananhtran51 thích bài này.

    4. mưa mùa hạ98

      mưa mùa hạ98 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      86
      Chương 2: Người phụ nữ bí .

      Sau khi dạo phố về, biết tại sao trời yên bỗng đổ mưa rào. Tôi thấy ông xã vẫn chưa về, bèn gọi điện thoại trò chuyện với Lý Tử. Khi Lý Tử biết là em họ chồng tôi mới thở phào nhõm thay cho tôi.

      Buổi tối ở nhà mình nên buồn chán, tôi ngồi sofa vừa xem ti vi vừa đợi chồng. Kim đồng hồ dịch chuyển tích tắc tích tắc, tôi nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, nhìn đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt.

      rất ít khi về nhà sau mười giờ đêm. Tôi lại gọi cho , điện thoại vẫn đổ chuông, nhưng ai nhấc máy.

      Liệu có phải vì trời mưa to nên xảy ra chuyện gì rồi ?

      Liệu có bị tai nạn giao thông ?

      Tim tôi đập thình thịch, toàn cơ thể tôi chìm trong lo lắng sợ hãi khôn cùng. Sáng sớm hôm sau, cuối cùng cũng trở về. Khi về, trông

      Tôi dìu vào giường, hỏi: “Cả đêm hôm qua đâu vậy? Gọi điện thoại cho , nhấc máy”.

      nhắm mắt, ậm ừ vài câu cho qua chuyện. Tôi cởi áo sơ mi, cởi quần cho nhưng lại thấy di động của . Tôi nghĩ, lẽ nào làm mất?

      Tôi cho quần áo của vào máy giặt, trở về phòng khách, bấm số máy của . Mới đổ chuông hai hồi có người nhấc máy, là giọng phụ nữ. Người phụ nữ đó uể oải lên tiếng: “A lô!”. Tôi rất lịch : “Chào chị, đây là di động của chồng tôi, biết tại sao lại ở chỗ chị?”.

      ta gì, lúc sau mới chậm rãi : “Hôm qua chắc là ấy quên cầm về”.

      Tôi giật nảy mình, giọng hơi sợ hãi: “Cả tối hôm qua ấy đều ở chỗ chị sao?”.

      ta : “Đúng thế, sao vậy?”.

      Tôi cuống lên, vội hỏi: “Thế chị là ai?”.

      ta cười “ha ha” mấy tiếng, rồi lại gì. Trong lòng tôi bắt đầu có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại, hỏi: “Chị ở bệnh viện à? Chị là bạn ấy à?”.

      ta cười: “Đúng vậy, tôi ở bệnh viện”.

      Tôi cố gắng trấn tĩnh, cũng cười, : “Chị ở bệnh viện nào vậy, để tôi còn đến lấy di động cho ấy?

      ta : “ cần đâu, ấy tự đến lấy!”.

      Tôi hơi hoang mang: “ ấy rất mệt, tôi lấy hộ ấy là được rồi!”.

      ngờ ta lại tắt máy luôn. Tôi tức giận, nghiến chặt răng, gọi lại lần nữa, ngờ người phụ nữ đó tắt máy!

      Tôi nhớ đến lần trước hiểu nhầm chồng, lần này nhất định được lỗ mãng nữa.

      Trở về phòng, vì đợi suốt cả đêm, tôi cũng mệt, nên lên giường ngủ. Tôi nằm giường, nhìn ông xã nằm bên cạnh, trở mình liên tục, tài nào chớp mắt được.

      ấy có bạn là nữ giới? Điều này có gì là lạ, lạ ở chỗ, sao lại phải ở cùng người phụ nữ đó suốt cả đêm? Tôi phải là đứa trẻ lên ba, ông xã chăm sóc người phụ nữ khác suốt cả đêm, việc này chắc chắn có điều gì đó ổn. Hơn nữa, còn rất nghiêm trọng!

      Tôi lập tức đứng dậy, ra ngoài hành lang, ấn số máy của vị thám tử đó.

      Khi tỉnh dậy, mặt trời xuống núi rồi, tôi nhìn đồng hồ, bật dậy khỏi giường. sáu giờ rồi, như vậy là ông xã tan làm. Tôi chân trần chạy ra ngoài phòng khách, ấn số máy của chồng.

      Lần này, là chồng tôi nghe máy. gọi tôi: “Bà xã!”. Sau đó dường như cố tình khẽ: “ về muộn chút!”.

      Tôi sao có thể để yên được, nhưng lại chỉ hỏi: “

      : “ ở bệnh viện, bạn vẫn chưa khỏi bệnh”.

      Tôi lo sợ lại hiểu nhầm, như thế chẳng hay chút nào, bèn hỏi: “Bạn là nam hay nữ?”.

      ngừng lát, lên tiếng, dường như do dự, sau đó : “Là nam giới!”.

      lại lừa dối tôi? Nhưng tôi sợ mình suy nghĩ lung tung, sợ mình lo lắng thái quá như kẻ tâm thần. Tôi : “Thế về sớm chút, đừng có như đêm qua, cả đêm về làm em lo chết được!”.

      thoáng cảm động: “Bà xã, hôm nay chắc chắn về sớm”.

      Tôi cười vào ống nghe, nhưng nước mắt vỡ òa, tôi : “Ông xã, có câu em quên với ”.

      Giọng dịu dàng: “Là câu gì?”.

      Giọng tôi rất thê lương: “Em …”.

      Ở phía bên kia, lên tiếng, tôi nhanh chóng tắt máy, nghĩ thầm chắc chắn lại là hiểu nhầm, nhất định được nghi ngờ ấy.

      Nhưng lừa dối của ấy đối với tôi, thiếu tin tưởng của đối với tôi, tất cả những điều này khiến tôi đau lòng.

      Tôi xoa xoa cái bụng sôi ùng ục vì đói, quyết định ăn thứ gì đó, chỉ cần ăn là nghi ngờ linh tinh nữa, cũng … buồn như thế này nữa!

      Sau khi ăn xong, tôi cứ mải miết đường phố. Bên đường, người lại tấp nập, có vô số đôi nam nữ tay trong tay, những cửa hàng bán điện thoại di động bên đường mở nhạc ầm ĩ. Tôi nhìn họ, phát ra, mình hoàn toàn ăn nhập với những người này. biết bao lâu rồi tôi chưa trang điểm? Từ sau khi kết hôn, tôi giống như biến thành người khác, thích trang điểm, chỉ lòng dạ chờ chồng về, hề chú ý tất cả mọi chuyện đời, như thể chỉ có mình là quan trọng nhất!

      Người đường chợt đưa cho tôi tấm card, tôi mơ màng nhận lấy, người đó vội : “Cửa hàng chúng tôi mới khai trương, nhuộm ép tóc được khuyến mại giá đặc biệt, mọi thứ đều được ưu đãi giá tốt nhất”.

      Tôi nhìn ta, giống như nhìn người ở rất xa, chỉ thấy thấp thoáng mơ hồ. Tôi hỏi: “Ở đâu vậy?”. Người đó mỉm cười ngay: “Tôi dẫn chị !”.

      Cửa hàng tóc này rất sang trọng, có hẳn quầy để đồ, hai bên lối vào còn có rất nhiều máy tính, chắc là để phục vụ cho khách trong lúc chờ đợi. phục vụ xinh đẹp giơ tay ra mời tôi rất lịch , : “Hoan nghênh quý khách!”.

      Người thanh niên đó dẫn tôi ra chỗ, hỏi tôi có nhà tạo mẫu tóc quen . Tôi lật giở quyển mẫu tóc, chỉ lắc đầu. Đúng lúc đó, có người bên tai tôi: “Người đẹp, lần đầu tiên đến à?”.

      Tôi khẽ ngước lên, chàng trai trẻ trước mặt khá điển trai, khuôn mặt tuấn tú, sáng lạn, thân hình cao ráo. Mắt cậu ta nhìn tôi rất hồ hởi, nụ cười rạng rỡ: “Người đẹp muốn làm kiểu tóc gì?”.

      Nụ cười rạng rỡ như vậy, dường như cả thế giới đều nằm gọn trong tay cậu.

      Tôi đặt cuốn tạp chí xuống bàn: “Tôi phải làm thế nào để trông mình xinh đẹp hơn?”.

      Mười ngón tay cậu thon dài, dịu dàng chải tóc cho tôi và suy ngẫm: “Chị xoăn máy chắc rất đẹp”.

      Tôi hơi ngẩn người, biết ông xã có thích . Tôi chợt định thần lại: “Được, cứ quyết định vậy ”.

      Uốn tóc phải mất mấy tiếng đồng hồ, tôi biết trải qua hết khoảng thời gian dài đằng đẵng này bằng cách nào. Trong lúc làm, cuối cùng số điện thoại của ông xã cũng xuất màn hình di động của tôi. hỏi có vẻ hơi kinh ngạc: “Bà xã, em ở đâu vậy?”.

      Tôi : “Em làm tóc”.

      hỏi: “Em làm sắp xong chưa?”.

      Tôi : “Chắc phải hai tiếng nữa”.

      : “Thế để đến cùng ngồi chờ với em!”.

      Tôi lắc đầu, chợt nghĩ ra nhìn thấy, vội : “ cần đâu ạ”.

      : “ lái xe, đến nhanh thôi!”. lại thêm: “Chắc chắn đến trong vòng hai mươi phút nữa”.

      Tôi vẫn kiên trì: “Thực cần đâu!”.

      lên tiếng, lát sau mới khẽ : “Bà xã, cũng em…”.

      Chính trong khoảnh khắc này, tôi quên hết mọi thứ, người phụ nữ bí , những lời dối, gần như chúng đều còn quan trọng nữa. Trong lòng tôi tràn ngập cảm xúc, dường như lại trở về với thời khắc kết hôn, khắp trời đất đều là màu đỏ vui mừng hân hoan, chữ hỷ màu đỏ, chăn màu đỏ, ga giường màu đỏ, ngay cả kẹo cưới cũng màu đỏ. Vùng thị trấn , đoàn người đông đúc, thầm bên tai tôi: “Cả đời này, em là của riêng ”.

      Ngồi trong xe, chúng tôi gì cả. có vẻ muốn phá vỡ ngượng nghịu trong bầu khí trầm mặc này: “Tóc làm đẹp lắm! Lần sau cũng đến đây cắt”.

      Tôi cố gắng mỉm cười, trả lời : “Vậy sao?”.

      : “Em cứ ngủ , về đến nhà gọi em”.

      Tôi cười, “Hay là chúng ta đến bệnh viện thăm bạn nhỉ?”.

      cần đâu, người bạn đó ra viện rồi”.

      “Ơ! Sao trùng hợp thế?”. Tôi bất giác mỉm cười, gần như ngoài việc mỉm cười, tôi thể bất cứ biểu cảm nào khác.

      nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp, rồi chợt hỏi: “Sao em hỏi người đó là ai?”.

      Tôi vẫn mỉm cười: “Chẳng phải đó là nam giới sao? là nam giới, sao em phải hỏ

      chợt phanh gấp, hai tay đặt lên vô lăng, nhìn tôi chằm chằm: “Em thực tin sao?”.

      Tôi giật mình, cúi đầu, chỉ im lặng lên tiếng. Dường như thở phào nhõm: “Bà xã, đêm qua về nhà, có thể giải thích!”.

      Đôi tay tôi khẽ run, bỗng chốc, tôi sợ nghe lời giải thích của . Chiếc xe ở phía sau liên tục bấm còi inh ỏi, lái xe tiếp, cười : “ ấy và bạn chia tay, cho nên nghĩ quẩn, tự sát”.

      Tôi “ồ” tiếng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cách lớp kính, mọi vật bên ngoài đều mờ ảo, nhìn . Giống như con người, nhìn qua làn nước mắt, người đó trở nên mơ hồ.

      Mơ hồ , mơ hồ khiến người ta sợ hãi.

      Sợ rằng, biến mất chỉ sau cái chớp mắt.

      Tôi nhắm mắt, nhắm chặt, tưởng tôi ngủ, mở nhạc khe khẽ. biết dừng xe lại khi nào, khẽ gọi tôi: “Bà xã, về nhà rồi!”.

      Tôi “ừm” tiếng, nhưng vẫn nhắm mắt, chỉ là muốn mở ra, muốn nghe lời dối! thấy tôi như vậy gọi nữa. xuống xe, bế tôi lên, sau đó thẳng lên nhà.

      Tôi nằm trong lòng , lắng nghe nhịp tim của . Tôi chỉ cố nghĩ, mình được mở mắt, được nhìn khuôn mặt toàn những lời dối trá. Tôi thà làm người mù dùng cảm giác của mình để cảm nhận con người này, chỉ cảm nhận những điều đối tốt với tôi, nghĩ đến việc rất có thể có mối quan hệ với người phụ nữ khác và người phụ nữ đó chuẩn bị khuấy động cuộc sống của tôi

      Mười năm qua, tôi tự nhận là có cuộc sống hạnh phúc.

      Vào phòng, đặt tôi lên giường, động tác rất đỗi dịu dàng, như thể che chở cho báu vật của vậy. Di động đổ chuông đúng lúc chút nào, nghe máy, sau đó nổi giận đùng đùng: “Rốt cuộc [1] muốn thế nào?”.

      biết đối phương gì, càng khiến nổi giận hơn: “Tôi cảnh cáo , đừng có làm bừa, lần này muốn chết chết, tôi mặc kệ!”.

      Trong lòng tôi xót xa suýt bật khóc, tôi nghiêng người, cố gắng kìm chế giọt nước mắt chực trào ra.

      khẽ: “Được, giờ tôi đến, chúng ta chuyện cho ràng”.

      Trong phòng yên tĩnh đến rợn người, giống như trong nấm mồ, có bất cứ tiếng động nào. Tôi bật đèn, ngồi giường, nước mắt lặng lẽ trào ra.

      Cửa phòng đột nhiên bật mở, tôi giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn, ông xã đứng trước cửa.

      lao đến trước mặt tôi, ôm tôi vào lòng, hỏi: “Sao vậy? yên lành, sao em lại khóc?”.

      Tôi ngước mắt nhìn, nhìn thẳng vào mặt , thể kìm lòng nổi, lại chảy nước mắt.

      Tôi chợt ôm chầm lấy , nghẹn ngào : “Bởi vì nhìn thấy , cho nên sợ hãi”.

      cười, xoa xoa đầu tôi: “Ngốc ạ!”. ngừng lại, thêm: “Bà xã, phải ra ngoài lát, em ngoan ngoãn đợi về nhé”.

      Tôi lắc đầu, muốn giữ lại bằng mọi giá. Giống như là người sắp chết đuối, chỉ mực nắm lấy thứ gì đó có thể cứu sống mình, chỉ muốn dùng hết sức để nắm lấy chịu buông ra.

      Tôi đầm đìa nước mắt: “Ông xã, chúng ta sinh đứa con nhé”.

      Giọng khản đặc, tiếng: “Được!”.

      Khi tỉnh dậy, tôi kinh ngạc phát ra hơn mười tin nhắn, nội dung chỉ có duy nhất năm chữ: Con đàn bà đê tiện. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Lý Tử, kể cho nghe tình hình của chồng và nhắc cả đến nội dung tin nhắn. Lý Tử lo lắng : “Chỉ e… đúng là Tiểu Tam!”.

      Tôi : “Lý Tử, hôm qua mình nghĩ thông rồi, chỉ cần trái tim của ấy vẫn dành cho mình, chỉ cần ấy có ý định cắt đứt với người phụ nữ đó, mình bằng lòng giả ngây giả ngô, bằng lòng tha thứ cho ấy, tin tưởng ấy”. Tôi nhấn mạnh: “Cũng chỉ lần này thôi, lần duy nhất cũng là lần cuối cùng!”.

      hỏi tôi vẻ kinh ngạc: “Hôm qua, cậu níu chân ông xã cậu ở lại được, để ấy đến chỗ người đàn bà đó sao?”.

      Tôi cười, “Đương nhiên rồi, nếu như Tiểu Tam thực muốn đấu với mình, ta cần phải có chuẩn bị kỹ lưỡng. Tình cảm suốt mười năm trời, mình đâu có thể dễ dàng buông tay!”.

      Lý Tử : “ ta ở chỗ tối, cậu ở chỗ sáng, cậu phải cẩn thận!

      Tôi cười : “Mình ở chỗ sáng đâu, mấy hôm trước nhờ thám tử theo dõi ông xã rồi, chắc chắn sắp có tin tức”.

      Lý Tử rầu rĩ : “Đúng là cậu lợi hại, còn mình kích động quá”.

      Lúc đó, Lý Tử kích động chạy đến công ty của chồng làm ầm lên, khiến cho ai nấy đều biết chuyện và mọi người đều cho rằng là người phụ nữ chanh chua. Kết quả oái oăm, số người còn đồng tình với Tiểu Tam, gạt Lý Tử - người bị hại sang bên. cũng khiến cho chồng có lấy cơ hội để quay lại.

      Lý Tử hỏi tôi: “Cậu định xử lý vụ tin nhắn như thế nào?”.

      Tôi : “Mình cho chồng mình lúc ấy chuẩn bị tan làm, kẻ dở hơi nào đó chửi mình là con đàn bà đê tiện, còn gửi tận mười mấy tin nhắn”.

      Buổi trưa, thám tử tìm tôi, gặp nhau ở quán cafe. ta đưa cho tôi tập tài liệu đựng trong túi màu vàng, tôi nhanh nhẹn đưa tiền cho ta. Thám tử cười: “Lần trước là nhầm, nhưng lần này là !”.

      Tôi rùng mình, lần này là … Tay tôi run run, dám mở ra xem.

      Vị thám tử thấy tôi như vậy, lại hỏi: “Cần gì cứ gọi cho tôi!”.

      ta đưa cho tôi tấm danh thiếp: “Giúp tôi giới thiệu với bạn bè nhé. Nguyên tắc bảo mật của chúng tôi là có chết cũng tiết lộ cho bất cứ ai”.

      Tôi nhìn trân trân vào túi tài liệu, giọng khản đặc

      Nhận lấy danh thiếp, cất vào túi xách tay. Thám tử trước khi còn : “Nếu lần sau còn cần, tôi giảm giá 20% cho ”.

      Cuối cùng tôi cũng dồn hết dũng khí để mở túi tài liệu đó, bên trong còn có cả tập ảnh, là ảnh chụp cảnh dạo phố của ông xã và người phụ nữ xa lạ đó.

      Người phụ nữ đó tên là Trương Lâm Lâm, hai mươi ba tuổi. Theo điều tra của thám tử, ta quen biết với ông xã tôi khoảng năm. Tôi chợt nhớ ra, mấy tháng trước, ông xã thường xuyên phải làm thêm, lúc đó, tôi chỉ dặn đường cẩn thận, cố gắng về nhà sớm. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là đến với người phụ nữ khác. Tôi nhìn lướt qua địa chỉ, số điện thoại rồi đút toàn bộ ảnh và tài liệu trở vào trong túi.

      Di động chợt đổ chuông, tôi nhìn số điện thoại gọi đến, giật mình, ấn nút nghe. ngờ, người phụ nữ đầu dây bên kia lên tiếng. Tôi biết là Trương Lâm Lâm, ta cố tình làm ra vẻ bí , chẳng qua là muốn làm cho tôi đa nghi sợ hãi.

      Nhưng bây giờ, tôi tóm được đuôi của ta rồi, ta lộ nguyên hình trước mặt tôi rồi.

      Tôi vào trong di động: “Đừng làm phiền tôi!”.

      Tôi cho ông xã biết số di động bí nhắn tin cho tôi, mặt biến sắc, sau đó : “Chắc là có kẻ nào đó quấy nhiễu linh tinh”.

      Tôi tỏ thái độ gì, chỉ phụ họa theo: “Ừm, cố tình quấy nhiễu”. Tôi đoán, chắc là ông xã và Trương Lâm Lâm chia tay, bởi vì, còn viện bất cứ lí do nào để làm thêm nữa

      Thậm chí, hàng ngày, sau khi tan làm đều về nhà ngay, sau đó còn tranh làm việc nhà cho tôi.

      Tôi nên lấy làm vui mừng hân hoan, bởi vì, chỉ cần người đàn ông này chịu thay đổi, chịu hối cải, vẫn rất tốt. Điều này chứng tỏ trong lòng thực có tôi, cũng bỏ rơi tôi. bỏ rơi cái gia đình này.

      nghĩ tôi biết gì, sau đó ngấm ngầm lừa dối qua mặt tôi, tôi cứ giả ngây giả ngô, giả làm con ngốc.

      Chỉ cần chịu quay đầu, tôi bằng lòng làm như vậy.

      Ai bảo trở thành người thân của tôi, từ ông xã trở thành người thân, là người thân có huyết mạch liên thông với tôi.

      Điều tôi thể ngờ tới là mấy hôm sau, tôi đột nhiên nhìn thấy Trương Lâm Lâm ở trong cầu thang máy khu nhà tôi. ta tưởng tôi biết ta là ai, mỉm cười, chào: “Em chào chị, em vừa chuyển đến sống ở tầng dưới nhà chị, em tên Trương Lâm Lâm”.

      Tôi nhìn trân trân vào đèn nhấp nháy trong thang máy, nghĩ thầm, con bé này đúng là tinh quái, ngờ còn cố tình đến thuê phòng ở tầng dưới nhà tôi. ta chắc là muốn giở chiêu “biết người biết ta, bách chiến bách thắng” đây.

      Nhưng chắc chắn ta thể ngờ được rằng, tôi biết ta là ai rồi.

      Hơn nữa, còn chuẩn bị đòn phản kích.

      Tôi cười với ta: “Chào

      ta lại : “Em nên gọi chị thế nào ạ?”.

      Tôi : “Gọi chị là Diệp Tử là được”.

      ta hỏi: “Khi nào rảnh, em mời chị Diệp Tử uống trà nhé?”.

      “Được”. Tôi tán gẫu: “Em sống cùng bạn trai à?”.

      ta lắc đầu, chu môi: “Khu nhà này tiền thuê phòng đắt đấy, bạn trai đưa tiền nhưng ấy sống cùng em”. ta chăm chú nhìn tôi, trong mắt lên ánh cười: “Em nghĩ, thỉnh thoảng ấy đến”.

      Bạn trai đưa tiền? Câu này của ta nhắc nhở tôi. Khi cầu thang máy xuống đến tầng , tôi định bước ra. ta kinh ngạc nhìn tôi hỏi: “Chị ra à?”.

      Tôi cố gắng giữ nụ cười mặt: “Chị để quên đồ”.

      ta cười rạng rỡ, vẫy tay chào tôi: “Tạm biệt chị!”.

      Tôi cũng vẫn tươi cười cho đến lúc cửa thang máy đóng lại, mắt tôi mới tóe lửa, nhìn chằm chằm thang máy. Nghĩ bụng, mấy hôm trước, mày mới chửi tao là con đàn bà đê tiện, giờ tưởng tao biết, còn luôn miệng điều chị hai điều chị ngọt xớt.

      Đúng là con hồ ly tinh hiểm độc.

      Tôi đến ngân hàng kiểm tra tài khoản mới phát ra tiền trong thẻ của ông xã bị hụt mất ba vạn tệ. Xem ra, Trương Lâm Lâm lấy tiền bồi th của chồng tôi để chạy đến đây đối phó với tôi.

      Được đấy, mày tiến tao tiến mười!

      Phụ nữ, đôi khi vì gia đình có thể làm tất cả mọi chuyện.

      Khi ông xã về nhà, tôi ngọt ngào với : “Ông xã, có phải là chúng ta chuẩn bị sinh con ?”. cười, gật đầu.

      Tôi lại nũng nịu: “Nhưng làm cho em có cảm giác an toàn”.

      cảm thấy khó hiểu, ôm tôi, hỏi: “Sao em lại thế?”.

      Tôi lấy ngón tay ấn vào lồng ngực , dịu dàng nhưng lại hơi có lực. Tôi : “Tiền trong ngân hàng của dùng nhanh quá”. Tôi truy hỏi: “Số tiền đó, dùng vào việc gì vậy?”.

      Sắc mặt tối sầm, cúi đầu, dám nhìn tôi.

      Còn tôi lại cười, : “Được rồi, tiền tiêu vào việc gì, em hỏi nữa. Nhưng em có điều kiện”.

      thở phào nhõm, luôn: “ cầu gì cũng đồng ý cả!”.

      Mắt tôi sáng rực, “Là tự đấy nhé, đừng có mà hối hận!”.

      nhìn tôi âu yếm, gật đầu: “Đương nhiên, chồng em bao giờ lừa dối

      Tôi : “Vậy sau này, đưa cho em quản lý toàn bộ tiền của , sáng mai, chuyển hết tài khoản ngân hàng của sang tài khoản của em”.

      Bao năm nay, tôi chưa bao giờ quản lý tiền của , nhưng bây giờ khác. Tôi thể để con hồ ly tinh đó lấy tiền của được. ta đòi được lần, chắc chắn đòi lần thứ hai, và tiếp tục những lần khác nữa.

      nhìn tôi, nghĩ lát, sau đó khẽ thơm lên trán tôi: “Được, nếu như vậy làm cho em có cảm giác an toàn, đồng ý với em”.

      Tôi quàng tay lên cổ , ngẩng đầu nhìn chăm chú, nở nụ cười mãn nguyện: “Ông xã, cảm ơn !”.

      mỉm cười: “Tại tốt mà”.

      chợt tỏ vẻ xúc động: “Nhiều lúc, thực thấy mình may mắn, bởi vì trong cuộc đời này, tìm được người vợ tốt như em!”.

      Tôi biết, tôi tốt như , nhưng ít nhất, tôi cũng cho đủ gian và sĩ diện. Tôi dâng hiến toàn bộ tuổi thanh xuân cho , cho gia đình này. Tôi cho phép bất cứ ai đến phá hoại, tước đoạt tất cả mọi thứ của tôi!

      Điện thoại di động của lại đổ chuông, liếc nhìn rồi tắt máy. Tôi nghĩ, nếu tôi là Trương Lâm Lâm chắc tức điên, lập tức chạy lên đây cho xem.

      Quả đúng như dự liệu của tôi, mười phút sau, có tiếng chuông cửa, tôi tranh chạy ra mở cửa, Trương Lâm Lâm đứng bên ngoài, tươi cười rạng rỡ: “Chị ơi, chị còn nhớ em

      “Đương nhiên rồi”. có biến thành ma tôi cũng vẫn nhớ, tôi hỏi: “Có chuyện gì ?”.

      ta vẫn tươi cười, : “ có chuyện gì đâu ạ, chỉ là em muốn tìm chị trò chuyện thôi”.

      Tôi cũng tươi cười, “ ngại quá, chị và ông xã chuẩn bị ăn tối dưới ánh nến”. Tôi ngừng lát, thêm: “Cho nên, rảnh lắm!”.

      ta vẫn dày mặt: “Em đến đây có người thân, chỉ có mình chị làm bạn”.

      Tôi cười, chuẩn bị đóng cửa: “Thực xin lỗi, hôm khác nhé”.

      Tôi nhìn nụ cười miễn cưỡng của ta, đóng sập cửa. Ông xã hỏi: “Ai đấy?”.

      Tôi nghĩ, hãy cho có tâm lý chuẩn bị, tỉnh bơ: “Là mới chuyển đến ở tầng dưới, tên là Trương Lâm Lâm”.

      Ông xã ngẩn người, mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt hoang mang, tôi cười, : “Ít hơn em khoảng ba, bốn tuổi, nhưng em thích ta, chẳng quen chẳng biết, tự nhiên chạy đến kết thân trò chuyện, xem, ta có phiền phức chứ?”.

      Ông xã cười miễn cưỡng: “Đúng là phiền phức ”. lại dè dặt hỏi: “ Trương Lâm Lâm đó, trông như thế nào?”.

      Tôi : “Cũng khá xinh, chỉ đáng tiếc…”. Tôi định nhưng lại ngừng lại. Ông xã chau mày, hỏi: “Đáng tiếc gì cơ?

      Tôi cười ha ha, ghé sát mặt , “Chỉ tiếc là hình như làm nhân tình của người khác, ông xã, tốt nhất hãy tránh xa loại người này chút nhé”. Tôi cảnh cáo đầy vẻ uy hiếp: “Đừng có qua lại với loại người này”.

      Miệng ông xã lắp bắp: “Ơ, biết rồi…”. Ánh mắt hoang mang, chợt : “ xuống lầu mua ít đồ”.

      Tôi nghĩ, chắc là xuống chất vấn Trương Lâm Lâm, hỏi ta sao lại chuyển đến đây, hỏi ta sao lại cố tình tiếp cận tôi. Tôi ngồi xuống ghế sofa bật ti vi, “Vâng, ”.

      Khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, tôi dặn với theo: “Trong vòng mười phút phải quay về đấy”. Tôi cười thầm, chỉ vào đồng hồ tường: “Em tính giờ đấy”.

      gật đầu, : “ về ngay thôi”.

      Nhưng gần nửa tiếng đồng hồ sau mới về, khi về nét mặt ủ rũ như kẻ thất trận, chẳng cầm theo thứ gì cả. Đàn ông, có đôi khi cần phải tự trả giá cho sai lầm của mình!

      cũng ngoại lệ!

      Hôm sau, ông xã được nghỉ. Sáng sớm, có người ấn chuông cửa. Ông xã từ giường bật dậy, chạy ra mở cửa. Tôi nhìn theo bóng lưng , cảm thấy hơi buồn. Thường ngày, vốn là người gặp phải chuyện gì cũng kinh hồn hoảng hốt, thế mà giờ đây lại trở nên thận trọng, lo âu, thấp thỏm như vậy.

      Suy cho cùng, chính là quả đắng do trồng cả thôi.

      Mấy phút sau, quay lại, thấy tôi mở to mắt nhìn bèn cười : “Người ta đến ghi số gas[2]”.

      nằm vật xuống giường, trở mình liên tục, vẫn ngủ được. khẽ lay lay cánh tay tôi, : “Bà xã, muốn rút tiền”.

      Tôi cười nhạt trong lòng, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ tiện miệng hỏi: “ lấy bao nhiêu?”.

      có vẻ thấp thỏm: “Hai vạn”.

      Tôi xoay người, thèm tiếp lời . ràng, đây là kết quả của cuộc đàm phán tối qua với người đàn bà đó. ôm tôi, giọng dịu dàng như tan chảy: “ muốn sửa xe mà”.

      Tôi quay phắt lại, đè lên người , khẽ bẹo má , cười : “Ông xã, chúng ta có cần sinh con nữa ? Nuôi đứa trẻ rất tốn kém, ví dụ như sữa, bỉm và rất nhiều thứ khác đều cần phải dùng đến tiền”. Tôi lấy hai tay giữ chặt khuôn mặt , nét mặt nặng nề: “Cho nên, việc sửa xe còn cần phải xem xét sau”.

      Ánh mắt nhấp nháy vẻ bất an, cuối cùng, có vẻ như hơi bất lực, lên tiếng: “Bà xã, lần cuối cùng thôi”.

      Lần cuối cùng đưa tiền cho người phụ nữ đó? Tôi tin! phải tin chồng, mà là tin người phụ nữ đó! Tôi biết, lần trước, khi họ chia tay, chắc chắn cũng là lần cuối, kết quả sao chứ?

      Con hồ ly tinh đó, chỉ muốn làm tan nát gia đình tôi, cướp chồng tôi, mà nó còn nhắm vào túi tiền của . Tôi lắc đầu, rất kiên quyết: “Bây giờ, tiền đều trong thẻ của em, em cần phải có dự định cho tương lai, cho nên…”. Tôi nhìn chăm chú vào gương mặt , từ từ thốt ra hai chữ: “

      Từ khi bị tôi từ chối, tâm trạng ông xã càng lúc càng bình thường, làm việc gì cũng lơ đãng. Có lúc gọi , cứ như người mất hồn, chỉ còn lại cái vỏ ngoài.

      Còn tôi sao? Trước mặt , ngay cả khóc cũng dám khóc, ngay cả nước mắt cũng dám rơi. Lúc đầu, khi và Trương Lâm Lâm quấn vào nhau, chắc cũng chẳng hề nghĩ tới tôi.

      Lý Tử vẫn tiếp tục đấu tranh với chồng ấy, đấu tranh ly hôn!

      Còn Đậu Đậu mấy hôm nay cũng thấy đến tìm tôi, có thể là có người mới. Mỗi lần hỏi Lý Tử xem Đậu Đậu dạo này làm gì, đều tỏ vẻ bí mật, chỉ đến lúc đó biết, bây giờ thể tiết lộ được.

      Tôi đoán, với tính cách của Đậu Đậu, chắc cũng có chuyện hay ho gì, có lẽ là chuyện đùa với lửa để tự thiêu mình ấy mà. Quả nhiên, mấy hôm sau, nghe Đậu Đậu và chồng Lý Tử quấn lấy nhau. Tôi ngẩn cả người, hiểu nổi? Hai chị em nhà này rốt cuộc là giở trò gì nhỉ? Tôi lập tức đến nhà Lý Tử, vừa mới bước vào cửa, nghe thấy mùi chiến tranh, chắc là cuộc chiến vô cùng khốc liệt!

      Nhân tình mới, người tình cũ và vợ cùng ra trận, chuẩn bị chiến đấu mất còn.

      Tôi ấn chuông cửa, Trần Kiều thấy tôi đến mừng như gặp được cứu tinh, xúc động lay lay cánh tay tôi, thẳng luôn: “Em khuyên nhủ Lý Tử đồng ý ly hôn với !”.

      Ơ, việc này là thế nào vậy nhỉ? Lúc trước, chẳng phải là Lý Tử muốn ly hôn, ta chịu sao? Bây giờ, nước chảy ngược rồi sao? Nhưng, tôi cần đoán cũng biết đây là gian kế của Đậu Đậu.

      Lý Tử ngồi sofa, mặt lạnh tanh, lên tiếng. Tiểu Tam hôm nọ gặp ở bệnh viện, cũng ngồi ở đầu bên kia sofa, nhìn Đậu Đậu với vẻ căm hận, cũng lên tiếng.

      Còn Đậu Đậu thảnh thơi ngồi xem ti vi, mặc kệ tất cả.

      Tiểu Tam dường như thể chịu đựng thêm được nữa, chửi bới Trần Kiều: “Con người rốt cuộc là có lương tâm hay ? Lương tâm của để cho chó ăn mất rồi à? Em vợ mà cũng chơi luôn được”.

      Lý Tử cười nhạt: “Lúc trước, khi ta và quấn lấy nhau, tôi chửi ta có lương tâm, chẳng phải , lương tâm của ta dành cho sao?”.

      Lý Tử ngừng lát, cười lạnh lùng hơn, nét mặt như phủ lên lớp băng, từ từ thốt ra từng chữ, từng chữ sắc nhọn như dao: “Đây là báo ứng!”.

      Tôi kìm nổi, hỏi Trần Kiều: “Rốt cuộc muốn ở với ai?”. Trần Kiều : “Đương nhiên là với Đậu Đậu rồi!”.

      ta rất chắc chắn: “Tôi chỉ mình Đậu Đậu, lấy ai ngoài ấy!”.

      Đàn ông đúng là động vật dễ thay đổi. Mới thời gian trước thích Tiểu Tam, bây giờ lại chuyển sang thích Đậu Đậu, còn lấy ai ngoài ấy!

      Đậu Đậu ngước mắt nhìn tôi, mím môi, khẽ cười.

      Tôi biết, nhóc này chỉ muốn báo thù cho chị , chẳng có ý tứ gì với Trần Kiều. Tôi : “Anhích Đậu Đậu như vậy, thế việc đầu tiên cần làm là ly hôn với Lý Tử, việc thứ hai chính là…”. Tôi nhìn Tiểu Tam: “Vạch ranh giới với này!”.

      Trần Kiều hơi ngại ngùng: “ ấy tên Lâm Hồng”.

      “Ơ”. Tôi bước đến bên cạnh Lâm Hồng, hỏi: “ Lâm Hồng, ý thế nào?”.

      Tôi ngồi xuống cạnh ta khuyên nhủ: “Người đàn ông này có tính trăng hoa, nếu cứ cố tình bám theo ta, tôi còn thấy lo cho đấy!”.

      Lâm Hồng tỉnh bơ, hề tỏ thái độ gì, tôi đành phải thêm: “Trần Kiều có gì tốt đẹp chứ, gặp ai cũng . Trước đây Lý Tử suốt cả cuộc đời, kết quả chẳng phải cũng ở cùng với sao. Ở cùng đành, còn chịu ly hôn với Lý Tử. Người đàn ông như vậy, cần làm gì chứ?”.

      Khóe môi Lâm Hồng khẽ run run, tôi tiếp: “ còn trẻ, xinh đẹp, Trần Kiều cũng chẳng có tiền, chẳng chung tình, cho dù có lấy ta, sau này cũng vẫn phải đề phòng người khác. xem, tìm ai chẳng tốt hơn ta?”.

      Lâm Hồng liếc nhìn tôi, trong ánh mắt lên nhiều tâm trạng phức tạp, tôi gật đầu: “Hôm đó ở bệnh viện, đổ oan cho tôi, cũng sao cả. Điều quan trọng là tôi cũng là phụ nữ, tôi nhẫn tâm nhìn nhảy vào cái hố mà giơ tay ra kéo lên”.

      Lâm Hồng cuối cùng cũng lên tiếng: “Được, kết thúc cũng được, đưa tiền là xong!”.

      Trần Kiều vội hỏi: “Bao nhiêu?”.

      Lâm Hồng giơ bốn ngón tay lên, sau đó cười nhạt: “Tôi muốn bốn vạn tệ!”.

      Trần Kiều phẫn nộ: “ tưởng được nạm vàng đấy chắc?!”.

      Lâm Hồng cũng đứng bật dậy, nhằm thẳng vào mặt Trần Kiều mà tát, chửi bới: “Tôi gặp ít đàn ông, chưa thằng đàn ông nào đê tiện như !”.

      ta chỉ tay vào mũi ta, nghiến răng nghiến lợi : “Tên họ Trần kia, cuối cùng tôi cũng nhìn bộ mặt của rồi”.

      Trần Kiều cũng yếu thế: “ tốt đẹp hơn chắc?”.

      Lâm Hồng cười nhạt: “Được, cái tát là giải tán, tôi cũng chẳng thèm số tiền đó, tôi muốn xem, xem có kết cục như thế nào”.

      Tôi khẽ cắn môi, lên tiếng, tôi nhìn thấy kết cục của Trần Kiều rồi.

      nhà, tiền, vợ, chẳng có gì cả!

      Tôi nghĩ đến chồng mình, bây giờ cũng chẳng hơn gì. Bị Trương Lâm Lâm uy hiếp, bỗng chốc như già mấy tuổi.

      Lý Tử cuối cùng cũng ly hôn xong, lấy được căn hộ. Đậu Đậu sau khi moi được tiền của Trần Kiều, cũng đá bay ta luôn. Quá trình từ đầu đến cuối của cuộc báo thù này, ai cũng đều cả.

      Trần Kiều cũng phải là thằng ngốc, sau này, ta gặp ai cũng : “Con bé Đậu Đậu đó đúng là con đàn bà nanh độc, dùng mấy giọt nước mắt để lừa tôi nó, trong lòng chỉ mong ngóng chiếm được tiền của tôi. Còn vợ cũ của tôi cũng chẳng ra gì, mục đích chỉ là cái nhà”.

      Người khác chỉ : tự làm tự chịu.

      Đúng vậy, ta tự làm tự chịu, nhưng Lý Tử nhìn thấy ta như vậy, cũng buồn lắm. Thực ra, vốn hề muốn tranh cái nhà, tất cả mọi việc này đều là chủ ý của Đậu Đậu.

      Chỉ có điều, giờ muộn. Khi người đàn ông đến độ lòng lang dạ sói, làm như vậy cũng chỉ là việc làm để cho mọi người hả dạ mà thôi.

      Ông xã nghe xong chuyện của Trần Kiều, giật mình kinh hãi. dường như nghĩ ra điều gì đó, hỏi tôi: “Bà xã, nếu như có lỗi với em, em làm thế nào?”.

      Tôi nghĩ, đây là lúc để tháo gỡ nút thắt trong lòng , tôi nhìn : “Nếu em, nếu cần có gia đình này, vậy , em tha thứ cho lần”.

      Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ né tránh của , rất nghiêm túc: “Nhưng nhớ đấy, chỉ lần duy nhất!”.

      dường như thở phào nhõm, nhưng vẫn lên tiếng hỏi với vẻ thể nào tin nổi: “Em thực có thể tha thứ cho lần sao?”.

      Tôi gật đầu, kéo tôi vào lòng, thốt lên: “Bà xã, em đúng là tốt nhất!”.

      Tôi tốt, bởi vì tôi có thể nhẫn nhịn, bởi vì tôi có thể giả vờ làm con ngốc. Tôi tự dối mình, dối người rằng, chỉ cần chịu quay đầu, giả vờ coi như có chuyện gì xảy ra. Nhưng… bóng đen tồn tại thể nào xua được. Nhắm mắt lại, là như có thể nhìn thấy cảnh tượng và Trương Lâm Lâm ở bên nhau

      Tôi thực thể nào chịu đựng được!

      Trương Lâm Lâm vẫn hồ hởi kết thân với tôi, ta giống con đỉa hút máu, cắn chặt chịu nhả ra. ta đến nhà tôi, tranh làm việc nhà cho tôi, tôi ngồi sofa mặc kệ ta, nghĩ thầm, vậy cũng tốt, có thêm người giúp việc miễn phí. ta vừa lau nhà vừa hỏi tôi: “Chị Diệp, nhà chị tốt đấy”.

      Tôi “ừ” tiếng, nhìn thẳng vào mặt ta, từng tiếng: “ ấy rất chị”.

      Cơ thể ta khẽ run lên, ngừng lát, rồi định thần lại, lau tiếp. ta vẻ bông đùa: “Chị Diệp sợ ấy tìm người phụ nữ khác sao?”. Cuối cùng, ta cũng kìm lòng được, muốn nhắc khéo tôi.

      Tôi cười, hỏi ngược lại: “Em xem, chị có sợ ?”.

      ta ngẩng đầu, mỉm cười với tôi: “Em nghĩ, chắc là vẫn sợ!”.

      Tôi lại lắc đầu: “Tại sao phải sợ chứ?”.

      ta vẻ chắc chắn: “Tất cả mọi phụ nữ, ai chẳng sợ chứ?!”.

      Tôi lại muốn tìm hiểu , rốt cuộc ta có ý đồ gì với chồng mình, tôi : “Lâm Lâm, sao thấy bạn trai em đâu cả?”.

      ta cười nhạt: “Người đàn ông đó coi tấm lòng em như phổi chó thôi!”.

      Tôi tỏ vẻ như tiện miệng hỏi: “Thế em có ta ?”.

      ta cúi đầu, tỉ mỉ lau nhà, như thể mọi chú ý đều dồn cả xuống nền nhà. lúc sau, mới từ từ : “Em nghĩ, em ấy…”.

      Tôi giật mình nhưng mặt vẫn thể thái độ gì, chỉ hỏi: “Thế ta có em ?”.

      ta cúi đầu thấp hơn nữa, “Cũng có thể!”.

      Tôi : “Nếu như ta em, chị nghĩ, em nên buông tay !”.

      Tôi thấy ta lên tiếng, lại khuyên nhủ: “Đàn ông trong thiên hạ nhiều như vậy, chắc chắn cứ gì phải là ta, có phải vậy ? Người đàn ông đó có thể chẳng tốt như em nghĩ đâu. Kết hôn là chuyện, sống với nhau lại là chuyện khác”.

      ta ném cây lau nhà xuống, toàn thân run lên, kiềm chế nổi phẫn nộ, ta nghiến răng nhìn tôi : “Nhưng em cam tâm, rốt cuộc em có gì tốt chứ?”.

      Tôi : “ phải là em tốt, mà là người đàn ông đó đủ tốt. Nếu ta muốn có trách nhiệm với em cần gì ở bên nhau chứ? Rút ra càng sớm càng tốt!”.

      ta bỗng cười nhạt, “Chị hiểu đâu, nếu như vợ ta đủ tốt, lúc đầu ta cũng đến tìm em”.

      Tôi thoáng giật mình, biết là ta lỡ lời. ta kể về vợ của ta sao? Ha… ha, ta sắp thể chịu đựng được nữa rồi, sắp sửa để lộ đuôi rồi! ta nhìn tôi chằm chằm, cười lạnh lùng: “Chị Diệp, chị có biết trước đây em làm nghề gì ?”.

      Tôi lắc đầu.

      ta chậm rãi thốt ra từng tiếng : “Làm cave…”. ta lại khẽ so vai vẻ bất cần, “Em chẳng ngại cho chị biết, người đàn ông đó giấu vợ đến tìm em hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, vì ấy, em vứt bỏ tất cả. Giờ đây, em chỉ muốn… muốn thế chỗ vợ ấy!”.

      ta ngồi xuống cạnh tôi, lạnh lùng hỏi: “Chị Diệp, nếu như vợ người đàn ông đó quả thực tốt như vậy, sao ấy lại làm như thế chứ?”.

      Tôi vẫn mỉm cười, nụ cười của tôi có vẻ như gì có thể công kích được, nhưng con tim bị cứa vô số nhát, rĩ máu. Tôi muốn khóc, khóc to, nhưng thể được. Tôi buộc phải cười, trước mặt tên đao phủ… tôi buộc phải cười, hơn nữa còn phải tươi cười rạng rỡ.

      Buổi tối, tôi ngồi ở sofa, bật đèn, nhìn chăm chăm ra cửa. Khi ông xã về, mở cửa ra, giật nảy mình. bật công tắc đèn tường, đèn sáng, vẫn chưa hoàn hồn, nhìn tôi hỏi: “Em sao vậy? Còn nhát ma dọa quỷ nữa!”.

      Tôi lạnh lùng nhìn , gì.

      đóng cửa, đến trước mặt tôi, hai tay từ từ nâng khuôn mặt tôi lên, hôn : “Lại làm sao thế?”.

      Tôi bực bội đẩy ra, cuối cùng đưa cho tập tài liệu để bàn nước.

      Tôi thực thể chịu đựng thêm được nữa! Thực thể chịu đựng được đến mức độ như thế

      trân trân nhìn tôi, cũng gì.

      Cả hai người đều im lặng, trầm lặng kéo dài vô tận.

      Xung quanh im lặng như tờ, giống như ở trong mộ, chỉ có yên lặng chết người, yên lặng đến độ chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.

      lúc lâu sau, từ từ thốt ra ba chữ: “ xin lỗi!”.

      Tôi ngoảnh mặt , nhìn , cố gắng kìm nén để bật khóc.

      bước lại gần sofa, hai tay ôm chặt đôi chân, đầu vùi xuống cánh tay. Tôi muốn nghĩ gì nữa, muốn biết gì nữa. Nhưng, sao lại có thể tàn nhẫn như vậy?

      phá vỡ hoàn toàn lòng tin của tôi đối với , hề nương tay!

      giống như tên sát thủ, lấy dao đâm thẳng vào tôi. Mặc dù giấu giấu giếm giếm, nhưng lại đâm trực diện, khiến tôi toàn thân tan nát!

      ôm lấy tôi, cuống quýt : “Bà xã, thực xin lỗi!”.

      Bây giờ, tôi chỉ muốn chắc chắn xem có thực thích người phụ nữ đó ?

      Tôi ngẩng mặt lên, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt , nhưng lại dám mở miệng. Tôi sợ nếu mình mở miệng, bật khóc, sụp đổ. Cuối cùng, tôi cũng mở miệng, những giọt nước mắt yếu mềm đó thi nhau chảy ra. Tôi rút khăn giấy lau mạnh, cuối cùng được lời nào.

      thấy tôi đau đớn như vậy, ôm tôi chặt: “Em đừng khóc, em khóc sợ lắm!”.

      ngừng lát, lại cuống quýt xin lỗi: “Tại tốt, đáng chết, em đừng khóc!”.

      Tôi khóc nghẹn, dường như bị rút cạn sức lực, cả cơ thể mềm oặt, ngả vào lòng , chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi đến thế. lúc lâu sau, tôi mới nghẹn ngào lên tiếng: “Em biết em tốt, em đủ xinh đẹp, em trẻ trung bằng ấy, tất cả mọi thứ đều bằng ấy. Nhưng… cũng thể đối xử với em như vậy được!”.

      lòng nóng như lửa đốt, vội vàng lau nước mắt cho tôi, chỉ luôn miệng : “ xin lỗi!”.

      Hai tay tôi uể oải bám vào người , như đứt từng khúc ruột: “Cho dù em có tốt thế nào, cũng nên tìm , hơn nữa, hết lần này đến lần khác quan hệ với ta”.

      : “Từ nay về sau, bao giờ làm như vậy nữa, em đừng khóc!”.

      Tôi hít thở sâu, cuối cùng đẩy ra, giọng quả quyết: “Em muốn ly hôn!”.

      cúi đầu, lên tiếng.

      Tôi nước mắt như mưa: “Sao có thể đối xử với em như vậy chứ…”. Tôi lấy túi tài liệu đập vào người , gần như gào lên: “ chơi , còn chơi mấy lần với cùng người!”. Tôi nghiến răng nghiến lợi, khóc thảm thiết như đứt từng khúc ruột: “ là đồ khốn, phải l

      mặc tôi gào khóc, toàn thân giống như khúc gỗ.

      Tôi kéo ngã xuống sofa, cả người đè lên người , trợn trừng mắt nhìn , ánh mắt vô củng đáng sợ, : “Em nhất định phải ly hôn!”.

      chợt chảy nước mắt: “Bà xã, em từng , tha thứ cho lần, chỉ lần này thôi, được em?”.

      giơ tay lên thề: “Sau này nếu còn dám làm như vậy nữa, bị Thiên Lôi đánh chết, chết toàn thây!”.

      Tôi cứ tưởng tôi có thể tin vào lời thề đó, giống như khi tổ chức đám cưới thề nguyền trước mặt tôi: “Bà xã, nếu như sau này làm gì có lỗi với em, chắc chắn bị thiên lôi đánh chết, chết toàn thây!”.

      Tôi vẫn luôn cho rằng tôi có thể tha thứ cho , coi như việc chưa từng xảy ra.

      Nhưng thực tế, tôi thể!

      Thực thể!

      Lý Tử đề nghị tôi nên tìm công việc để đỡ suy nghĩ lung tung. Tôi đồng ý, ấy rất đúng. Ngày nào cũng ở nhà, chẳng có việc gì làm, đúng là buồn chán quá.

      Cuối cùng, tôi đến làm việc trong công ty Lý Tử. đến buổi gặp mặt phỏng vấn, đến giờ tôi cũng vẫn thấy bình thường. Người giám đốc trẻ tuổi đó lúc đầu vốn nhận tôi, nhưng sau khi ta nhận được cuộc điện thoại, lại tôi có thể đến làm việc.

      Ngày đầu tiên làm có người bí mật tặng hoa cho tôi. Tôi nhìn tấm bưu thiếp, đó viết: Người xin chuộc tội!

      Tôi vô cùng băn khoăn, nghĩ rằng chắc là tặng nhầm.

      Lý Tử cười : “Còn chưa ly hôn mà có mùa xuân thứ hai rồi!”.

      Tôi chỉ cười đau khổ, rầu rĩ: “ biết là trò đùa tai quái của ai nữa”.

      Lý Tử cố tỏ ra vẻ khoa trương: “Trò đùa tai quái thế này, mình cũng muốn đấy!”.

      Sau khi tan sở, giám đốc cần phải mở tiệc mừng tôi, gọi tất cả nhân viên cùng hát karaoke. Trong phòng hát, thực vô cùng buồn chán. Các đồng nghiệp tranh nhau giành lấy micro, còn tôi… chỉ ngồi yên góc, trong lòng cảm thấy buồn bực khó chịu tột cùng.

      Giám đốc bảo tôi hát, tôi từ chối mình biết hát. Cửa phòng chợt bật mở, người đàn ông mặc bộ complet màu đen cầm bó hoa tươi che khuất khuôn mặt bước vào. ta thẳng đến trước mặt tôi, sau đó khuỵu chân quỳ xổm xuống, giơ bó hoa ra tặng tôi.

      Con người bí mật đó cuối cùng cũng lộ diện!

      Tôi đón lấy bó hoa, nhìn người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt ta quen thuộc đến độ đáng sợ, từng nếp nhăn khuôn mặt ta, tôi đều có thể ghi nhớ ràng. Bỗng chốc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay vang rền, giám đốc đùa: “Tôi giữ chân vợ cậu thành công rồi đấy nhé!”.

      Lúc này tôi mới biết, ra ông xã chính là bạn thân của giám đốc.

      Còn tôi, bị lừa cú ngoạn mục.

      Ông xã quỳ xuốn trước mặt tôi, hai tay nắm chặt tay tôi, : “Bà xã, hãy tha thứ cho được ?”.

      Tôi vẫn lạnh lùng, thèm chú ý đến .

      Đồng nghiệp đứng xung quanh cũng hò reo: “ hãy tha thứ cho ấy ”. Ngay cả Lý Tử cũng kìm được đỡ cho : “Diệp Tử, tha thứ cho ấy lần này !”.

      Ông xã mỉm cười, nụ cười có vẻ hơi miễn cưỡng, cũng có chút thê lương. Tôi chợt cảm thấy xót xa, nỡ nhẫn tâm. Tôi đứng dậy, gắng gượng mỉm cười với giám đốc, : “ ngại quá, gây phiền phức cho rồi. Tôi nghĩ, sau này tôi thể làm được rồi”.

      Giám đốc : “ sao, tôi và chồng là chỗ em mà”.

      Tôi nở nụ cười xin lỗi với Lý Tử: “Mình về trước đây!”.

      thẳng luôn: “Được, nhưng cậu đừng nghĩ nhiều đấy!”.

      Trong xe, vẫn chịu từ bỏ việc cố gắng thử trò chuyện với tôi, tôi vẫn mặc kệ, thèm chú ý đến . Cuối cùng, : “Trương Lâm Lâm dọn rồi, cắt đứt hoàn toàn với ta. Sau này bao giờ liên lạc với ta nữa”.

      Tôi nhạt, đàn ông cắt đứt hoàn toàn với người phụ nữ, chẳng qua là vì người phụ nữ đó uy hiếp đến cuộc hôn nhân và gia đình của ta. Nếu người phụ nữ đồng ý làm kẻ câm điếc bám theo ta, tôi nghĩ, có đánh chết ta cũng cắt đứt.

      Đàn ông trong thiên hạ, loại người thế này, đâu đâu cũng thấy!

      Về đến nhà, tôi đóng chặt cửa phòng. đứng ở ngoài gõ cửa mãi, luôn miệng gọi tên tôi. Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng nghe tiếng gọi, nghe từng lời của . Tôi hướng ra phía cửa hét lên đầy kiên quyết: “Em muốn ly hôn!”.

      Nhưng trong lòng, thực hề muốn vứt bỏ tình cảm suốt mười năm qua chút nào.

      Cuối cùng, tìm thấy chìa khóa, mở cửa phòng. ghì chặt tôi xuống giường, hai chân đè chặt lấy hai chân tôi, tay kê đầu tôi lên, tay ghì chặt lồng ngực tôi. gần như cầu xin: “Bà xã, em để cho người khác biết ngoại tình, giữ sĩ diện cho . Nếu như vậy, sao em lại bằng lòng tha thứ cho ?”.

      Đúng vậy, tôi nghĩ, ngoài bốn người biết chuyện, tất cả mọi người đều hề hay biết, biết phản bội tôi, biết ngoại tình. Họ chỉ biết rằng người đàn ông mẫu mực, chỉ biết rằng rất bà xã của !

      Người ngoài, họ chẳng biết gì cả!

      Nhưng trong lòng tôi hiểu rất , đến độ khiến tôi gần như nghẹt thở.

      nghẹn ngào: “Bà xã, tình cảm mặn nồng của chúng ta suốt mười năm qua, có phải em thực muốn ly hôn?”.

      trúng tâm tư của tôi, biết tôi muốn ly hôn. hiểu tôi hơn ai hết! Nhưng, hiểu tôi như vậy, sao vẫn còn làm tổn thương tôi.

      giống như vị kiếm khách cao minh, có thể làm cho tôi thương tích đầy mình nhưng người lại hề có vết máu. Tôi bịt chặt đôi tai, muốn nghe thấy từng câu từng chữ !

      Tôi chợt buột miệng : “Em muốn về nhà…”

      an ủi tôi: “Đây chính là nhà của em mà, em còn muốn về đâu nữa?”.

      Tay tôi nắm chặt lấy áo , lắc mạnh đầu: “Em muốn về quê…”. Giọng của tôi sụt sùi: “Đây còn là nhà của em nữa rồi!”.

      Môi khẽ động đậy nhưng lại thốt lên lời nào. Cuối cùng, với giọng xót xa: “Nếu về nhà có thể khiến em dễ chịu hơn, ngày mai đưa em ra sân bay”. lại ôm chặt lấy tôi, giọng dịu dàng như nước chảy: “Chúng ta tạm xa nhau, còn về việc ly hôn, cả đời này cũng đồng ý đâu!”.

      Tôi nhìn chằm chằm, nước mắt chợt lăn dài.

      Tôi ra sức chặn đôi tay mình vào ngực , gục đầu vào khuỷu tay , chỉ lặng lẽ chảy nước mắt.

      cố sức ôm lấy tôi, đột nhiên lên tiếng: “ hiểu em, em từng , chúng ta đều là con giun đũa trong bụng nhau, đều biết người kia nghĩ gì, rời xa nhau nghẹt thở. Những câu này, là chính em đấy”. hôn lên trán tôi, nước mắt trào ra: “Đầu bạc răng long, vợ chồng tôn trọng nhau, em quên rồi sao?”.

      Sao có thể quên được chứ, những ngày tháng đó, vẫn luôn quẩn quanh trước mắt.

      Lúc còn trẻ, tôi vẫn luôn cho rằng, chỉ cần đối xử lòng với nhau, lòng thương nhau là có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long. Đến giờ mới biết, “lời thề hẹn non hẹn biển sinh tử có nhau; cùng nắm tay nhau chung sống đến già” là những điều có thể nhìn ngắm chứ thể với tới được.

      Xa vời đến độ giống như ảo ảnh trong cõi mộng.

      Nằm mơ đến tận bây giờ, chính mình cũng thể chờ đợi thêm được nữa, nên đập tan giấc mộng.

      bao giờ có thể ghép lại được nữa!

      Vô số xe cộ lao nhanh qua trước mắt tôi, nhanh đến độ như tia sáng lướt qua mắt tôi. Ông xã lái xe, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Tôi nhìn con đường quen thuộc bên ngoài cửa xe, thoáng kinh ngạc: “Đây phải là đường đến sân bay!”.

      Ánh mắt thoáng hoảng hốt, tôi khẽ lay , giật mình, phanh gấp, dừng xe bên đường: “Bà xã, sao vậy?”.

      Tôi lạnh lùng : “Hình như nhầm đường rồi!”.

      nhìn sang bên đường, dường như lúc này mới định thần lại được, vội : “ xin lỗi…”, nhưng lại vẫn lơ đễnh tiếp tục con đường sai. Tôi hơi bực: “Rốt cuộc bị sao vậy?”.

      vẫn tỉnh bơ như nghe thấy gì.

      Tôi đập vào vai : “ có thể nghiêm túc hơn được ? Em cần đến sân bay gấp”. quay sang nhìn tôi, cách khó khăn: “ xin lỗi…”.

      Tôi toàn thân mềm nhũn, dựa vào lưng ghế: “ cố ý phải ?”.

      quay đầu, chăm chú nhìn về phía trước, nhưng lại trả lời câu hỏi của tôi.

      Tôi thực còn chút sức lực nào nữa: “Rốt cuộc muốn làm gì?”.

      từ tốn : “Em đừng về!”.

      Tôi quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm qua vừa mới là được mà”.

      lắc đầu, giọng có vẻ hơi khó xử: “Trương Lâm Lâm lại quay trở lại rồi!”.

      ta lại những gì?”.

      ta…”. liếc nhìn tôi, ấp a ấp úng: “ ta nhất định phải làm đám cưới với !”.

      “Vậy bây giờ chúng ta làm thủ tục ly hôn luôn”. Tôi tỏ ra lạnh lùng, có bất cứ tâm tư cảm xúc nào. chỉ vẻ bất lực: “Bà xã, quyết thể nào bỏ em vì loại đàn bà đó”.

      “Vậy, ban đầu khi gọi , có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em

      xin lỗi!”. hạ giọng, đột nhiên quành xe, lại con đường cũ. mím chặt môi: “ đưa em đến sân bay luôn bây giờ”.

      Chợt vang lên tiếng “uỳnh”, xe đâm vào phần đuôi của xe khác.

      Tôi trợn trừng mắt nhìn , tôi có lý do để tin rằng, cố ý! nhìn tôi vẻ vô cùng bất lực: “Bà xã, xin em hãy tin , thực hề cố ý!”.

      Càng cố tẩy xóa lại càng đen! Nhưng có lẽ ấy ngu ngốc đến độ dùng việc đâm xe để giữ tôi ở lại.

      Người chủ xe đằng trước xuống xe, gõ vào cửa kính xe chúng tôi.

      Cả hai chúng tôi cùng xuống xe, xem xét tình hình xây xát của xe, vẫn may, cũng nghiêm trọng lắm.

      Tôi nhìn chiếc xe trước mặt, ngờ đó có biển ghi mấy chữ: Tập lái. Tôi và ông xã nhìn thấy mấy chữ đó, cùng thở phào nhõm.

      Chủ xe phía trước là chàng thanh niên chừng hai lăm tuổi. Bởi vì là người mới tập lái, nên cũng biết là do lỗi của mình hay lỗi của ông xã, chỉ đợi cảnh sát giao thông đến giải quyết.

      Ông xã cũng đồng ý, nhìn đồng hồ, với tôi: “Để gọi taxi cho em”. giơ tay ra đón chiếc taxi, mở cửa cho tôi vào. Tôi quay đầu lại, nhìn bóng dáng , đột nhiên cảm thấy đơn.

      cuộc hôn nhân, luôn có lý do để tiếp diễn, có thể là nỗi đau, có thể là tình , có thể là con c

      Nhưng cho dù cuộc hôn nhân của chúng tôi được tiếp diễn nhờ lý do gì, tôi muốn ở lại, muốn tha thứ cho lần này. Tôi với bác tài: “Xin lỗi, phiền đưa tôi về nhà!”.

      Tôi nằm giường, lắng nghe tiếng kim đồng hồ chuyển động, lắng nghe từng tiếng động ở bên ngoài. Tôi muốn về và lao ngay vào phòng, như vậy là có thể nhìn thấy tôi.

      Nhưng, có gì xảy ra cả.

      Cả căn phòng có tiếng động nào.

      Cho đến tận khi trời tối, mới có tiếng mở cửa. Sau khi vang lên tiếng mở cửa, lại là khoảng dài tĩnh lặng. Tôi khẽ nhắm mắt, nhưng lại dám cử động, giống như là kẻ trộm vậy.

      Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, con tim tôi chợt thắt lại. Bên ngoài vang lên tiếng cãi cọ ồn ào của Trương Lâm Lâm. Hình như ta khóc, khóc rất to: “Chỉ cần tiếp tục ở bên em, em có thể cần ly hôn. Em có thể nhẫn nhịn, em có thể cam tâm tình nguyện”.

      Chồng tôi lên tiếng.

      Trương Lâm Lâm gào khóc kinh thiên động địa: “Rốt cuộc muốn em phải làm gì đây? Em có thể trả lại tiền cho , em cũng có thể chết vì . muốn em làm gì, em cũng đều có thể làm. Rốt cuộc em có điểm nào bằng chị ta chứ? Chị ta trẻ trung bằng em, xinh đẹp bằng em, mọi thứ đều bằng em. Tại sao lại cần em… Nếu chỉ là vì trước đây em từng làm cái nghề mạt hạng đó, em đổi nghề rồi, huống hồ, em cũng chỉ mới làm có mấy ngày, sao lại cần em chứ?”.

      “Đúng vậy, ấy bằng ”. Giọng ông xã hơi khàn, “ ấy sợ bóng tối, sợ ở mình. ấy thích làm việc nhà, lười biếng, thích nũng nịu. ấy làm, thậm chí biết xã giao. Nhưng, như thế có sao chứ? ấy có thể xinh đẹp bằng em, trẻ trung bằng em. Nhưng, luôn con người của ấy như vậy đấy”.

      Tôi yên lặng lắng nghe, nước mắt bất giác lăn dài.

      ấy có thể xào rau bị cháy, ấy có thể làm cho căn nhà trở nên bừa bộn, bởi vì ấy biết, dọn dẹp hộ cho ấy. Khi ấy vui, là có thể nổi nóng với . Khi ấy vui, ấy ôm , giống như đứa trẻ vậy. Nhưng, như vậy có sao? cũng cam tâm tình nguyện mà”.

      Tôi lấy tay bịt miệng, khụt khịt hít thở khí, gối ướt mảng rộng.

      “Nếu mỗi người cả đời đều chỉ có thể gặp được hạnh phúc lần duy nhất, nghĩ, gặp được rồi. Cho nên thể làm việc gì có lỗi với ấy được nữa… đợi ấy. Cho dù ấy có tha thứ cho hay , cho dù ấy có chỉ thẳng vào mặt mà chửi bới khóc lóc, vẫn đợi ấy quay về, cho nên em hãy …”.

      Tôi thể kiềm chế thêm nữa, tôi chân trần lao ra khỏi phòng. Tôi nước mắt giàn giụa nhìn , đứng dậy, nhất thời biết xử trí ra sao. Rồi chợt định thần lại, lao đến trước mặt tôi, ôm tôi chặt.

      Giọng nghẹn ngào: “Bà xã, xin lỗi, thực rất xin lỗi em!”.

      Tôi lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như mưa: “ liên quan đến , là tại em tốt”.

      ra sức lắc đầu, nước mắt trào ra, rơi thẳng xuống đầu tôi, nóng hổi: “Là tại cả, sai, lẽ ra được để bị cám dỗ, nhưng có thể hứa, chỉ có lần này thôi, thực chỉ có lần này thôi”.

      Tôi vùi đầu vào lòng , giọng run rẩy: “Lần này em tha thứ cho , sau này, được như vậy nữa, thực được… như vậy, khiến em vô cùng khó chịu, khiến em có lúc chỉ muốn chết mà thôi”.

      gật đầu liên tục: “Bà xã, có lần sau nữa đâu…”

    5. mưa mùa hạ98

      mưa mùa hạ98 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      86
      Chương 3: cạm bẩy của Tiêu Tam

      Cuộc sống cuối cùng cũng quay trở lại bình lặng vốn có nhưng giữa hai người, còn được hạnh phúc như trước nữa. việc đó giống như cái xương mắc ở họng, nuốt nổi mà nhổ cũng ra, vô cùng khó chịu.

      Buổi tối, bạn cũ của chồng tôi tổ chức buổi họp lớp, họ thường ba năm tổ chức lần. Mọi người nườm nượp kéo đến, nam giới mặc complet thắt ca vát, nữ giới mặc váy dạ hội.Nam giới phong độ nho nhã, nữ giới xinh đẹp kiều. Tôi khoác tay ông xã, cố gắng giữ nụ cười môi.

      Khó khăn lắm mới gặp được người quen, người đó lại nhìn ông xã, nở nụ cười tinh quái. ta thân mt với ông xã: “Tiểu Nhã trở về rồi!”. Ông xã bỗng cứng đơ người ưng lại khẽ mỉm cười: “Cuối cùng ấy cũng du học về rồi à?”.

      Người đó gật đầu, cố tình cười cợt với tôi: “Chị dâu gặp phiền phức rồi!”. Tôi hiểu ý tứ trong câu đó, quay sang nhìn ông xã. Ông xã an ủi tôi: “Em đừng nghe cậu ấy linh tinh, Tiểu Nhã chỉ là bạn học bình thường của thôi”.

      chuyện, có thân hình cao ráo chen ra khỏi đám người vây quanh. bước tới trước mặt tôi, giơ tay ra, cười : “Chào chị dâu, em là Tiểu Nhã!”. Tôi giơ tay, nở nụ cười: “Chào em!”. ấy thân hình cao ráo, các nét mặt thanh tú, đẹp như vậy, gây phiền phức cho tôi sao?

      giơ tay ra trước mặt ông xã tôi, nở nụ cười ngọt ngào: “Bao năm gặp, bạn học cũ, đáng chào nhau tiếng sao?”. Ông xã mắt sáng long lanh, mỉm cười, bắt tay ta, “Đâu có!”.

      Tiểu Nhã đột nhiên kéo tay tôi, “Chị dâu, em đưa chị ăn nhé!”. Tôi miễn cưỡng mỉm cười, “Cảm ơn, chị muốn...”. Tôi còn chưa kịp xong, bị ta kéo rồi.

      ta kéo tôi đến bên bàn đặt đồ ăn, tỉ mỉ chọn lựa, đột nhiên, ta quay sang nhìn tôi, hỏi: “Chị thích ăn gì?”. Tôi cười: “Để chị tự lấy là được rồi!”.

      ta gật đầu: “Vậy em đây, chị cứ chọn từ từ nhé!”.

      Tôi nào có tâm trạng gì để mà chọn chứ, quay người lại, muốn tìm ông xã. Đoàn người đông đúc, ai nấy đều mặc complet phẳng phiu, nhất thời, tôi tìm được . Khi khó khăn lắm tôi mới tìm ra , và Tiểu Nhã tay trong tay tiến vào sàn nhảy.

      mình tôi đơn loanh quanh ở vườn hoa phía sau. Bất chợt nhìn thấy ở vườn hoa có xích đu sắt, tôi ngồi lên, khép hờ mắt. Cảm giác có áo khoác lên người tôi, tôi mở choàng mắt, phát ra bên cạnh xích đu còn có người đàn ông ngồi, ta gật đầu chào tôi. Tôi cũng thẫn thờ gật đầu chào lại, rồi trả áo lại cho ta.

      lát sau, cuối cùng ta cũng lên tiếng: “Sao em lại ở đây mình?”.

      Tôi gắng gượng mỉm cười, giọng có chút u buồn: “Em lạc mất chồng rồi!”.

      Ánh mắt chứa nụ cười: “ trùng hợp, tôi cũng lạc mất vợ rồi”.

      Tôi cười : “Vậy sao? may, là người có vợ!”.

      cũng học theo tôi: “ may, em là người có chồng”.

      Nụ cười của tôi chợt trở nên sượng sùng, ta thấy tôi định đứng dậy bỏ , vội hỏi: “Em hỏi tôi làm lạc mất vợ ở đâu à?”.

      Tôi ngồi ngay ngắn lại, cúi đầu, khẽ cắn môi: “Xin lỗi , có nghe , nên chuyện với người lạ hay ?”.

      ngẩn người, cười ngất: “Nhưng thời gian dài đằng đẵng, hai người chúng ta đồng bệnh tương lân, ít ra cũng phải gì chứ?”.

      Được, tôi quyết trò chuyện với ta vài câu rồi : “Vậy lạc mất vợ ở đâu rồi?”.

      ta chỉ lên trời: “Ba năm trước, tôi làm mất ấy ở trời rồi”. Ánh mắt ta sáng lấp lánh, như thể có vô số các vì sao ánh lên trong mắt: “Có phải rất đường đột hay ?”.

      Tôi gật đầu, thể ngờ được, vợ ta mất. Tôi chợt đứng dậy, lịch : “Em vào trước đây!”.

      ta thoáng ngẩn người, nhưng lập tức cười : “Cảm ơn em trò chuyện cùng tôi!”. rút tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho tôi: “Nếu có thời gian, chúng ta có thể cùng trò chuyện”.

      Tôi sợ nhất là người thích bắt chuyện, nghĩ bụng, cần đâu, nhưng tay vẫn nhận lấy tấm danh thiếp ta đưa, rồi vội vàng bước vào trong nhà. Sau đó, tôi mới biết ta là chủ nhân ngôi biệt thự tổ chức buổi họp lớp, cũng là tổng giám đốc của công ty tầm cỡ trong thành phố, hơn nữa, chính là người bạn học ông xã tôi vẫn thường khen ngợi là người chồng thương vợ hết lòng, là người đàn ông mẫu mực còn hơn cả Lưu Hạ Huệ (1).

      Có ai đó ấn chuông cửa lâu, tôi ra mở cửa, Tiểu Nhã nhìn tôi vẻ thân thiện: “Chị dâu!”. xách túi quà to bước vào, “ có việc đến điện Tam Bảo, hôm nay em có việc muốn nhờ vả đây!”.

      Tôi “ồ” tiếng, sau đó hỏi: “Có chuyện gì vậy?”. Tiểu Nhã xinh đẹp và lại vừa du học trở về, có chuyện gì cần nhờ vả tôi chứ? ta ngồi xuống ghế sofa, vẻ ủ ê: “Tiểu Nhã vừa mới về có chỗ ở, biết chị dâu có thể cho em ở nhờ mấy ngày được ?”.

      “Chỉ cần em chê l thấp thỏm trong lòng nhưng đành nhận lời, dù sao cũng là bạn học của chồng, nếu tôi từ chối thẳng thừng, ông xã lại tôi biết xã giao. ta thân mật ôm lấy tôi: “Chị dâu, chị tốt quá!”.

      Tôi mỉm cười: “Vậy khi nào em chuyển đến?”.

      hôn đánh “chụt” lên mặt tôi cái: “Tối nay em chuyển đến, đợi khi nào em tìm được việc, em chuyển , quấy rầy chị quá lâu đâu”.

      buông tay ra, cười : “Chị dâu, em về khách sạn thu dọn đồ, lát nữa đến!”.

      Tôi gật đầu nhưng nụ cười vô cùng miễn cưỡng, luôn có cảm giác dẫn sói vào nhà.

      Ông xã trở về, tôi vừa với , đôi mắt chợt đờ đẫn, sau đó cố né tránh ánh mắt tôi, thận trọng : “Bà xã, có việc này cần phải với em, để em khỏi suy nghĩ linh tinh”.

      Trong lòng tôi lờ mờ đoán ra được đôi phần, về phương diện này, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén.

      có vẻ hơi khó mở miệng, nghĩ hồi lâu, mới ấp úng : “Thực ra, Tiểu Nhã, à... ấy chính là bạn cũ của ...”. thấy tôi có phản ứng gì, liền mạch: “Bọn chia tay vì ấy ra nước ngoài, ấy là con người mạnh mẽ hiếu thắng, cho nên, bây giờ ấy muốn ở nhà chúng ta, cũng biết có dụng ý gì?”.

      Mặc dù đoán được nhưng tôi vẫn thấy vô cùng khó chịu, hồi lâu vẫn chưa định thần lại được. ra đúng là dẫn sói vào nhà. Hôm họp lớp đó, ta cố ý tách tôi ra để nhảy với ông xã tôi, lẽ ra tôi nên đoán ra được mới phải.

      Nhưng chưa chắc ta vẫn còn thích , phải rồi, có thể chỉ là suy nghĩ lung tung thôi.

      Vừa mới đuổi được Tiểu Tam, tôi thực còn sức lực để chiến đấu nữa.

      nắm lấy tay tôi, ánh mắt lấp lánh: “Em đừng sợ, người là em. Trải qua việc lần trước, tin, nhất định có thể chiến thắng được mê hoặc của thế giới bên ngoài, tất cả mọi thứ... Em cứ yên tâm!”.

      “Nhưng ấy xinh hơn em, thông thái hơn em, lại hấp dẫn hơn em”. Tôi ủ dột. dịu dàng vỗ về tôi: “ phải đâu, chỉ là hiệu quả của việc trang điểm, chỉ là em thích trang điểm mà thôi. Nếu em trang điểm, thừa sức xinh hơn ấy!”.

      sao?”. Tôi chợt cảm thấy đau đầu, nhưng mong rằng Tiểu Nhã phải là tình địch của tôi. Ánh mắt mang theo ý cười, khẽ xoa đầu tôi: “Đương nhiên rồi, em quên lời rồi sao? Nếu mỗi người cả đời chỉ có thể gặp được hạnh phúc lần duy nhất, nghĩ, hạnh phúc của chính là em...”.

      “Vậy thích em ở điểm nào?”.

      “Thích em ngốc!”.

      “Đó phải là thích!”.

      “Thích em đần!”.

      “Cũng phải!”. Tôi liên tục phủ nhận, trừng mắt nhìn , “Cho lại!”.

      ghì chặt tôi vào lòng, ánh mắt nồng cháy: “Thích em, chỉ vì em là em!”.

      “Chỉ khéo nịnh!”.

      “Ha... Ha...”. chợt cười vang, trong mắt ánh lên nét tươi vui: “Vậy em thích ở điểm nào?”. Con mắt tôi đảo vòng, chu môi : “ cho biết đâu!”.

      Tiểu Nhã cứ thế đường hoàng dọn đến sống ở nhà tôi, túi lớn túi nhiều vô kể. Tôi đặc biệt dọn dẹp phòng riêng dành cho ta, nhưng ta tỏ ra hài lòng.

      ta hỏi tôi: “Chị dâu, em có thể sửa sang lại căn phòng được ?”.

      Tôi suýt ngất, ta coi đây là nhà ta sao? Ông xã thấy tôi khó xử, bèn chen vào: “ cần đâu!”. bảo tôi: “Bà xã, em vào nấu cơm nhé!”.

      Tôi biết muốn tốt cho tôi, dù rất muốn, nhưng tôi cũng đành phải vào bếp nấu cơm, xào rau. Tôi nấu nướng trong bếp hồi lâu, cuối cùng, phát ra dùng hết muối. Tôi vội vàng mở cửa bếp, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn hai người lăn lộn ghế sofa.

      Ông xã bị Tiểu Nhã ghì xuống phía dưới, ra sức đẩy ta ra, còn ta lại ôm chặt , nhất quyết chịu thả ra. Ông xã nhanh ý gọi: “Bà xã!”.

      Tiểu Nhã hốt hoảng đứng dậy, quay người, cười với tôi: “Chị dâu, chị đừng hiểu nhầm, em cẩn thận nên bị ngã”.

      Tôi hằn học nghĩ bụng, là cố tình đấy chứ! Tôi lạnh lùng nhìn ông xã, tâm trạng vô cùng tồi tệ: “Em nấu ăn!”.

      Tôi dùng kìm đập lấy đập để vào cái nồi, kêu choang choang, cuối cùng cũng thành công đập thủng đáy nồi! Tôi cầm cái nồi thủng bước ra phòng khách, phát thấy hai người bọn họ đều rất tự nhiên.

      Tôi rầu rĩ, xị mặt: “Ông xã, nồi bị hỏng rồi!”.

      cầm lấy xem, “Ơ, thủng lỗ ”.

      Sắc mặt tôi còn tệ hơn nữa: “Vậy phải làm sao bây giờ? nấu được đồ ăn nữa rồi”.

      Ông xã miễn cưỡng mỉm cười: “Hay là ra ngoài ăn vậy?”.

      Tiểu Nhã chen vào: “Hay lắm, em cũng muốn ra ngoài ăn!”.

      Tôi lườm ta cái, đừng có mơ. Tôi đề nghị: “Gọi cửa hàng đồ ăn đem đến nhà mấy món, đừng lãng phí cơm trắng”. Tôi nhìn ông xã, dường như cũng hiểu ý, bèn : “Vậy để gọi đồ ăn nhé”. tìm trong ngăn kéo card của cửa hàng, ấn số điện thoại, gọi mấy món ăn cay.

      Tôi hỏi Tiểu Nhã: “Em có ăn được c

      Tiểu Nhã khẽ động đậy môi, định , tôi lại tiếp luôn: “Chồng chị thích ăn cay lắm, chị cũng vậy. Nếu em thích, chị bảo ông xã gọi thêm mấy món khác”.

      ta lắc đầu, cười rạng rỡ: “Những món ấy gọi, em đều thích ăn cả, thịt bò xào ớt, gà cay... đây đều là những món em thích ăn nhất”.

      “Ơ”. mặt tôi vẫn giữ nguyên nụ cười, “Trùng hợp quá nhỉ, những món ông xã gọi, toàn là món chị thích ăn nhất”. Nụ cười của tôi rất tự nhiên, “Tiểu Nhã, nếu bận gì, em hãy ở đây lâu chút, chắc chắn chị tiếp đãi em chu đáo!”.

      ta với vẻ rất chân thành: “Cảm ơn chị!”.

      “Em khách sáo rồi!”.

      Ông xã nhìn Tiểu Nhã vẻ rất nghi hoặc, hỏi: “Tiểu Nhã, hình như em ăn được cay mà?”.

      Tiểu Nhã vội : “Ở nước ngoài ăn quen rồi”. ta lại bổ sung thêm câu: “Bởi vì thất tình, cho nên thời gian dài, em muốn làm cho mình chết vì cay, kết quả... đến giờ em vẫn còn sống”.

      Ông xã và tôi vô cùng ủ ê, như thể bị người ta đoán trúng tim đen, rất đỗi sượng sùng. Tôi khẩn cầu các vị thần linh, cầu xin các ngài giúp tôi nhanh chóng đuổi Tiểu Nhã khỏi đây.

      Nhìn bàn ăn toàn đồ cay, tôi và ông xã cùng rắp tâm gắp nhiều cho Tiểu Nhã ăn. Nhưng k khiến tôi tròn mắt kinh ngạc, như thể bị sét đánh vậy!

      Tiểu Nhã nhìn bàn ăn toàn đồ cay, những sợ, hơn nữa còn giống như những gì ta vừa , rất thích ăn! Ông xã dựa vào bàn, hỏi: “Tiểu Nhã, em định tìm công việc như thế nào?”.

      Tiểu Nhã nghĩ lát, lại lắc đầu: “Tạm thời muốn tìm”. Tôi bình tĩnh hỏi: “Tiểu Nhã, nếu muốn tìm công việc như thế nào, có thể với ông xã chị”.

      ta mỉm cười: “Em biết rồi!”. ta nhìn , trong mắt như ánh lên đốm lửa: “Em biết, ấy là người tài giỏi!”. nhìn tôi, lên tiếng.

      Tôi lại hỏi: “Tiểu Nhã có bạn trai sao?”.

      ta thở dài, thoáng u buồn: “Trước đây em có người con trai, hề muốn chia tay với ấy... Nhưng, do tình thế lúc đó ép buộc, em buộc phải du học. Trong thời gian du học, em từ chối tất cả những cậu con trai theo đuổi, chỉ lòng dạ nghĩ đến việc về nước tìm ấy, nhưng...”.

      Tôi thừa biết nhưng vẫn cố hỏi: “Nhưng sao cơ?”.

      rầu rĩ : “Nhưng ấy còn em nữa rồi!”.

      Tôi thực chỉ muốn nổ tung, những lời gợi ý lộ liễu đến thế mà ta cũng ra được! Ông xã cúi đầu, cắm cúi ăn cơm, tôi gắp thức ăn cho , cười thân mật: “Ông xã, sao lại chỉ ăn cơm ? ăn nhiều thức ăn vào nhé”. Nhưng dưới gầm bàn, tôi lại giẫm vào chân cái mạnh

      Ông xã đau điếng nhìn tôi, với Tiểu Nhã: “Những chuyện trước đây, qua rồi để cho qua ! Người đàn ông đó có thể kết hôn rồi”.

      Tôi phụ họa theo: “Phải rồi, kết hôn rồi, có thể còn có vợ tốt nữa”.

      Tiểu Nhã ấn mạnh đũa vào bát cơm, rầu rĩ : “ sao?”.

      “Đương nhiên”. Tôi : “Theo cách của em, người đàn ông đó chắc cũng khoảng hai tám, hai chín tuổi rồi. Người xinh đẹp như em, cần gì phải say mê ta chứ!”.

      Tiểu Nhã khẽ thở dài: “Chị dâu, chị hiểu được đâu. Con người có đôi khi rất kỳ lạ, thứ thuộc về mình, biết trân trọng, nhưng khi bị người khác cướp mất, lại muốn cướp lại!”.

      Ông xã cuống cuồng đứng lên: “ ra ngoài mua chút đồ uống, các em muốn uống gì nào?”. Tôi trừng mắt nhìn ông xã: “Trong tủ lạnh có mà”. Ông xã tay chân vụng về định thu dọn bát, tôi càng nổi nóng hơn: “Bọn em còn chưa ăn xong đâu!”. Đột nhiên tôi nở nụ cười nhã nhặn: “Ông xã, hay là vào thư phòng chơi game , có việc gì em gọi ”.

      vội vàng gật đầu: “Được!”. nhìn Tiểu Nhã, ánh mắt né tránh: “Em cứ ăn từ từ nhé!”.

      Tiểu Nhã chu môi với , cười : “Được, em ăn từ từ!”.

      Tôi bực bội và cơm ăn vô cùng thất vọng, xem ra, kế hoạch đầu tiên thất bại, tôi phải suy tính kế thứ hai thôi!

      Trong thư phòng, tôi khóa trái cửa, hai mắt nhìn ông xã chằm chằm. bị tôi nhìn như vậy, chợt nuốt ực nước bọt: “Bà xã, lại chuyện gì nữa đây?”.

      Sao à, tôi bực lắm rồi đấy! Tôi uy hiếp: “Em cảnh cáo , ban đầu em biết ta là bạn cũ của nên cho ta nhân cơ hội chui vào nhà em, mau nghĩ cách đuổi ta !”.

      A ủ rũ : “ cũng muốn lắm!”.

      Tôi nổi nóng thực : “ ta em !”.

      Giọng ỉu xìu: “Em , phải làm thế nào chứ?”.

      Tôi nổi trận lôi đình: “Chẳng phải ta vẫn còn sao, hai người sống với nhau là xong”. Tôi nhắc lại chuyện cũ: “Theo như cách của ta, sau khi chia tay với ta, mới tìm đến em phải ?”.

      phủ nhận, “Đương nhiên phải rồi, ấy nhau chưa đầy năm. Hơn nữa, lúc đó, ấy là hoa khôi của trường, chủ động theo đuổi ... cho nên...”.

      Tôi nghiến răng: “Cho nên, mới đường hoàng làm bạn trai của người ta năm, ăn nằm với người ta năm, đợi khi người ta du học rồi đến tìm em?”. Tôi bực bội cầm lấy sách giá sách, ném thẳng vào mặt . vừa né tránh vừa kêu oan: “ chưa hề động vào ấy!”.

      Tôi càng ném mạnh hơn: “Có quỷ mới tin được !”.

      vội vàng chạy đến ôm lấy tôi, ghì chặt: “ đấy, thực chưa hề động đến ấy. Nếu động đến ấy, để tuyệt tử tuyệt tôn!”.

      Như thế còn tạm được! Tôi : “Vậy cần phải đuổi ta ngay!”.

      cười ngất: “Bà xã, em cũng đóng giả giỏi đấy, trước mặt ấy, rất lịch khách sáo. Quay người , bắt đuổi ấy rồi. Ban đầu, chính em mời ấy vào nhà đấy!”.

      Tôi giẫm mạnh vào chân cái: “Em mời ta vào lúc nào? Em cứ tưởng ta chỉ là bạn học của , nếu biết ta là bạn cũ của , sao em có thể...”. còn gì để , tôi bực dọc lấy cùi chỏ huých mạnh vào ngực , kêu lên đau đớn.

      có bảo ta hay ?”.

      “Được, để thử với ấy xem sao”. Cuối cùng cũng đầu hàng, “Em đừng gây chuyện nữa, cứ như đại náo thiên cung vậy. chịu nổi đâu!”.

      ấy em !”. Tôi vẫn quên uy hiếp. Đợi bước ra ngoài, tôi ghé sát tai vào cửa phòng nghe lén. thanh chỉ nghe được loáng thoáng, lúc sau, tôi nghe thấy tiếng cánh cửa bị đóng “rầm” tiếng. Tôi nhón chân bước ra ngoài.

      Tôi chỉ tay vào cửa ra vào, ông xã lắc đầu, chỉ tay vào cánh cửa căn phòng tôi dọn dẹp cho Tiểu Nhã. Tôi tức giận như muốn phát điên, đến thế mà cũng xong. Tôi ngoắc tay gọi ông xã đến, cố hạ thấp giọng, hỏi: “ ta sao?”.

      Ông xã bất lực: “ rồi, con người ấy tính khí vốn như vậy, chịu , cứ lỳ mặt ở lại”.

      “Hừ!”. Tôi tức quá nên quên mất hình tượng, văng tục, “Mẹ nó chứ, sao lại chịu , nhà mình có phải là cung điện đâu?”.

      Ông xã còn hạ giọng hơn: “Để nghĩ cách khác”.

      Tôi đấm mạnh vào người : “Em cảnh cáo , sau này ta có mặt ở đâu, cần phải tránh , nếu còn để em nhìn thấy việc tương tự như sofa nữa, em tùng xẻo luôn!”.

      Ông xã vội vàng : “Được!”. an ủi tôi: “Để nghĩ cách!”.

      Tôi vô cùng buồn bực, con bé chết tiệt, là đồ mặt dày!

      Trong quán cafe, nhạc du dương, dưới ánh đèn vàng dìu dịu, tôi chỉ cúi đầu, Đậu Đậu tức giận thở phù phù, gí tay vào trán tôi: “Chị là vô dụng, lại còn cho bạn cũ của chồng vào ở nữa!”.

      Lý Tử thở dài nhìn tôi, “Diệp Tử, biết phải cậu thế nào nữa, cậu ngốc hay giả vờ ngốc?”. Tôi cố gắng hết sức để trấn tĩnh, nổi khùng nhưng giọng vẫn run rẩy do bực bội quá: “Cậu xem, đứa con đó rốt cuộc là có liêm sỉ hay ? ta cứ tỉnh bơ vào nhà mình ở”.

      Đậu Đậu nổi giận đùng đùng: “Sao thẳng ra là chị đần độn, đến con lợn còn đoán được, huống hồ chị là người!”.

      Lý Tử cũng theo: “Diệp Tử, mình cũng biết phải cậu thế nào nữa!”.

      Tôi thực chỉ muốn khóc, “Mình gọi hai người đến đây uống cafe là muốn hai người an ủi mình”. Hai chị em họ đúng là bạn xấu, giậu đổ bìm leo.

      Đậu Đậu đập bàn đứng dậy, hào hứng : “ ta mặt dày, chúng ta giúp ta cào rách mặt ra!”.

      Lại có thứ dự cảm hay trào lên não tôi, Đậu Đậu muốn làm gì chứ? Tôi nhìn đầy cảnh giác, trừng mắt nhìn tôi: “ đáng tiếc là trước đây em còn nghĩ chị thông minh, sao chị lại vô dụng thế, sao lại đần thế biết. Có mỗi bạn cũ của chồng mà cũng đối phó được!”. lại tự đề cao mình: “Phàm là Tiểu Tam nhìn thấy em, đều tự động rút lui!”.

      “Em đừng có mà tán tỉnh ông xã chị!”. Tôi vội buột miệng , Đậu Đậu lườm tôi cái rách mắt, còn lắc lắc đầu, than thở: “Diệp Tử, chị thực hết thuốc chữa rồi!”.

      Tôi lại sao chứ? Trong lúc tôi còn chưa hiểu đầu đuôi thế nào, Đậu Đậu vỗ ngực, : “Em là loại người tán tỉnh chồng của bạn thân sao? Có dùng đến thủ đoạn, cũng thể nào dùng đến chiêu này chứ!”.

      “Vậy em định làm thế nào?”. Tôi vẫn đề phòng .

      “Diệp Tử, chị thanh toán đồ uống rồi về nhà nào!”. Đậu Đậu chợt bảo tôi.

      “Ơ”. Tôi mơ màng trả tiền, rồi bám theo về nhà. thô bạo giằng lấy túi xách của tôi, lấy chìa khóa nhà tôi, mở cửa.

      Trở về nhà, tôi kinh ngạc phát ra nhà tôi vô cùng lộn xộn. Tôi lao vào phòng mình, nhìn thấy Tiểu Nhã sờ mó đồ đạc của ông xã.

      ta nhìn thấy tôi bước vào, ngờ, thần sắc vẫn điềm nhiên: “Chị dâu, em định dọn dẹp đồ cho chị!”.

      biết Đậu Đậu cầm cây gậy sắt lao vào từ lúc nào, vừa nhìn thấy Tiểu Nhã, chợt sững lại, nhưng ngay sau đó lướt nhìn tôi cái, như thể hiểu tình, vội kêu to: “Có trộm!”. ta lập tức giơ gậy sắt lên, giáng vào người Tiểu Nhã.

      Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc đứng nhìn, toàn thân đờ đẫn.

      Vô cớ đánh người là phạm pháp đấy!

      Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Nhã dường như có thể kinh thiên động địa, ta ôm đầu, chỉ cố né tránh Đậu Đậu. Đậu Đậu trong lúc bận rộn vẫn cố dùng mắt ra hiệu với tôi. Tôi lập tức chạy ra ngoài, gọi điện thoại cho bảo vệ ở dưới tầng .

      Tôi quay trở lại phòng, khi định mở cửa, thấy cửa bị khóa trái lại rồi. Tôi vội đứng bên ngoài kêu to: “Đậu Đậu, ấy phải là kẻ trộm!”. Tôi gần như cắn phải lưỡi của mình, việc này là cố tình đóng kịch, nên tôi thể nào , Đậu Đậu, đừng có đánh bừa

      Tiếng khóc của Tiểu Nhã nghẹn ngào, thấp thoáng truyền ra bên ngoài: “Chị dâu, chị mau với con điên này!”.

      Tôi hét lên trả lời ta: “Phải rồi, Đậu Đậu, ấy là... người bạn bình thường”.

      Đậu Đậu cố tình tin, cao giọng với tôi: “ ta ăn trộm tiền!”.

      Tiểu Nhã gào khóc: “Tôi ăn trộm, đau quá, chị dâu, mau cứu em!”.

      Đậu Đậu chất vấn: “Vậy làm gì thế?”. Tôi chợt nghe thấy tiếng gậy sắt rơi xuống đất, chắc là Đậu Đậu dừng tay rồi. Tiểu Nhã xảo biện: “Tôi chỉ giúp chị dâu thu dọn đồ thôi mà”.

      Đậu Đậu nổi giận: “Lục tung đồ ra thế này mà gọi là thu dọn, con bé trộm cắp này, đúng là muốn sống nữa rồi!”. Đậu Đậu đập mạnh gậy sắt xuống đất, tạo nên tiếng kêu vang rền inh tai, khiến cho trái tim tôi cũng đập dồn dập.

      Tiếng khóc của Tiểu Nhã lại truyền tới: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi! Tôi thực phải kẻ trộm, chị dâu có thể làm chứng!”.

      Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, tôi vội ra mở cửa, mọi chuyện với bảo vệ

      Bảo vệ gõ cửa phòng, cuối cùng Đậu Đậu cũng mở cửa ra, bắt tay bảo vệ, trình bày ngắn gọn: “Đồng chí bảo vệ, là thế này, tôi và bạn tôi vừa về nhà, phát ra nhà bị người ta lục lọi tung hết đồ đạc, cho nên tôi cứ tưởng là kẻ trộm, bèn cầm lấy gậy sắt”.

      Bảo vệ gật gật đầu, hỏi tôi: “Ai là chủ nhà?”.

      Tôi liền trả lời ngay: “Tôi!”.

      Tiểu Nhã tóc tai rũ rượi lồm cồm bò dậy, khóc lóc thảm thiết, vô cùng đáng thương: “ ta phân biệt trắng đen gì đánh người vô cớ. Tôi muốn báo cảnh sát, giúp tôi báo cảnh sát với. Tôi muốn tố cáo con điên này!”.

      “Đáng ghét!”. Đậu Đậu gõ gõ chiếc gậy sắt, bảo vệ vội vàng ngăn lại: “Được, đến đồn công an việc tốt hơn. Nếu ba vị đều đồng ý, tôi báo cảnh sát”. Tôi gật đầu, nhìn thương tích người Tiểu Nhã, đúng là rất thê thảm, nhưng trong lòng lại cảm thấy sảng khoái!

      Đậu Đậu trời sợ, đất sợ, : “Tôi là người chính nghĩa, , ai sợ ai chứ!”. thầm bên tai tôi: “Thế nào, khoái chứ, chờ đến đồn cảnh sát, lột luôn bộ da người ta, dù sao ta cũng cần giữ thể diện gì mà!”.

      Tôi đờ đẫn gật đầu, cố gắng kìm chế để bật cười, đâu chỉ có khoái, thực chỉ muốn ôm chầm lấy Đậu Đậu mà thơm cuồng nhiệt. danh chình ngôn thuận giúp tôi xả hận, đánh cho Tiểu Nhã trận tơi bời, nhưng... ra tay có vẻ cũng hơi quá tay chút.

      Trong đồn công an, Đậu Đậu vô cùng oan ức, trông còn đáng thương hơn cả Tiểu Nhã. khẽ hỏi vẻ như sắp khóc: “Đồng chí công an, các xem, tôi có gì sai ?!”.

      Công an trả lời khách sáo: “Theo như cáói của , sai….!”.

      Đậu Đậu ra sức gật đầu: “Chẳng phải thế sao? Các xem, trong tình huống đó, ai tin ta là bạn của bạn tôi chứ. Hơn nữa, thời buổi này, bạn bè chạy đến nhà để lục lọi đồ, có coi là kẻ trộm ?”.

      Tiểu Nhã phẫn nộ nắm chặt tay áo, cánh tay đầy vết thâm tím.

      công an cũng kìm lòng được, Đậu Đậu: “ cũng cần phải ra tay nặng như vậy với con chứ?”.

      Đúng là hơi quá tay, nhìn xót xa !

      Tiểu Nhã đầy phẫn nộ: “ ta biết tôi phải kẻ trộm, nên ra sức đánh”.

      Đậu Đậu càng oan ức hơn: “ công an, sao lại có thể em như vậy chứ? Em quen biết ta, oán thù, sao lại có thể vô duyên vô cớ đánh ta chứ? Em có phải bị thần kinh đâu, cũng phải là người mắc chứng ngược đãi”.

      công an gật đầu tán đồng: “ cũng phải!”.

      Tôi quyết định đứng dậy, : “ công an, việc là thế này, Đậu Đậu là bạn thân của tôi, hôm nay tôi mời ấy uống cafe, sau đó tiện thể rủ về nhà tôi ăn tối. Nhưng ngờ, khi vừa mới vào nhà, thấy phòng khách bị ai đó lục tung. Phản ứng đầu tiên của tôi là có trộm, đương nhiên, phản ứng của mọi người đều là như vậy, có đúng

      công an gật đầu.

      Tôi lại tiếp tục : “Tôi cứ tưởng là kẻ trộm, vội vàng gọi cho bảo vệ, sau đó lại chạy vào phòng”. Mặc dù trình tự đảo lộn, nhưng tôi vẫn rất điềm tĩnh. Tôi uống ngụm nước, rồi lại : “Nhưng tôi phát thấy Tiểu Nhã lục lọi đồ trong phòng tôi. Thực ra...”.

      công an khẽ chau mày: “Có chuyện gì cứ thẳng ra, sao đâu!”.

      Tôi vẫn ấp a ấp úng: “Thực ra, Tiểu Nhã có chỗ ở, tôi cảm thông với ấy, nên giữ ấy lại, nhưng cũng ngờ, ấy lại lục lọi đồ trong nhà tôi. Kiểu hành vi này, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy ngại quá. Xin hỏi, đến nhà bạn, làm như vậy, có phải là rất thỏa đáng hay ?”.

      “Quả đúng là như vậy!”.

      “Tất nhiên rồi!”. Đậu Đậu vội : “Cho nên tôi mới đánh nhầm ấy. công an, bắt em phải ?”. Tiểu Nhã nhìn tôi, càng cuống hơn: “Chị dâu, em thực có ác ý”.

      Tôi giả vờ đau lòng: “Thôi, Tiểu Nhã à, em chẳng qua cũng chỉ là bạn học của chồng chị, chuyện của em, sau này chị cũng can dự vào. Lát nữa em hãy chuyển nhé. Chị với chồng chị việc này!”.

      Tiểu Nhã mở to mắt, cho dù co trăm cái miệng cũng khó có thể biện minh được.

      công an lại hỏi tôi: “Thế trong nhà có mất thứ gì ?”. Tôi lắc đầu: “Tôi , tôi kịp xem xét gì

      công an : “Vậy về nhà kiểm tra lại đồ đạc, nếu mất thứ gì, xóa án!”.

      Tiểu Nhã bực bội lên tiếng: “Thế còn tôi sao?”.

      công an lạnh lùng liếc nhìn ta, “Là , cảm thấy, làm như vậy là phải sao? Đến nhà người ta ở nhờ, lại lục lọi đồ đạc. Thứ hành vi này, tôi thực dám tán thành!”.

      Ánh mắt Đậu Đậu sáng rực, giơ tay ra bắt tay công an: “Đồng chí công an, phải quá. Cùng là nữ giới với nhau, tôi còn lấy làm xấu hổ thay cho ta!”.

      Tiểu Nhã tức đến đỏ cả mắt, nhưng lên tiếng.

      Công an trừng mắt nhìn ta: “Tốt nhất nên kiểm tra xem!”.

      Đậu Đậu nhân cơ hội : “Đúng vậy, bệnh thần kinh phải là bệnh đâu, nếu kiểm tra, sau này khó chữa trị đấy!”. Tiểu Nhã nhìn Đậu Đậu chằm chằm, trong mắt tràn ngập nỗi căm hận: “Mày cứ đợi đấy!”.

      Đậu Đậu đứng khoanh tay, mỉm cười: “Ngày nào tao cũng đợi mày!”.

      công an sa sầm nét mặt: “Trước mặt công an mà còn dám uy hiếp người khác!

      Đậu Đậu : “Đúng vậy, đúng vậy, nhìn người đàn bà này xem, vừa nhìn là biết ngay phải người tốt rồi!”. Tôi lên tiếng, nhưng trong lòng thấp thỏm yên, lo lắng cho Đậu Đậu.

      Lúc về nhà, Đậu Đậu còn hào hứng kể lại toàn bộ việc cho chồng tôi nghe. Tôi vẫn lên tiếng, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Khi thu dọn đồ cho Tiểu Nhã, đột nhiên tôi nhìn thấy vô số tấm ảnh bày bàn. Là những tấm ảnh ta chụp chung với người khác, có ảnh là chụp cùng tất cả các bạn học, có ảnh là chụp chung với vài người bạn. Nhưng có điểm chung duy nhất, chính là tất cả các bức ảnh đều có mặt ta và ông xã tôi.

      Ngón tay tôi run run rút ra tấm ảnh trong số đó, đây là bức ảnh chụp riêng của ta và . ôm ta, mỉm cười. ta cũng ngẩng đầu nhìn , mắt long lanh tràn ngập hạnh phúc.

      Cảnh ôm ấp thắm thiết mặn nồng thế, tình cảm dào dạt thế, mắt trong như nước hồ thu!

      Tôi chợt rơi lệ!

      Tôi có dũng khí để đánh đuổi được Tiểu Tam, nhưng tôi có niềm tin, cũng còn sức lực để đấu với người khác nữa. Tôi thực rất mệt, chỉ cảm thấy mỏi mệt chưa từng có. Tôi lấy tay che miệng, ngồi xổm xuống đất, nước mắt chảy dọc theo ngón tay rơi xuống đất.

      Suốt mười năm bên nhau, chưa có hôm nào tôi lại mệt mỏi rã rời như hôm nay!

      Mệt đến độ thể nhúc nhích được gì, muốn bị tê liệt, muốn chết luôn cho x

      Tôi thể nào kìm lòng thêm được nữa, khóc hu hu, nhưng lại cố nén tiếng khóc lại, cố gắng làm cho thanh như tiếng muỗi vo ve, để ai nghe thấy.

      Tôi còn dũng khí... Để cho hai người bên ngoài phòng khách nghe thấy, nghe thấy tiếng tôi khóc.

      Cần phải khóc thầm, cần phải bao dung việc Trương Lâm Lâm lên giường cùng với ấy, bao dung nhiều người phụ nữ có thể có ý đồ với ông xã tôi. Cố tình tỏ ra rộng lượng với mọi người, thực ra chồng tôi rất tôi...

      Chỉ có điều, ngay cả chính bản thân tôi cũng biết, có phải ấy thực tôi hay , liệu có phải thực quan tâm đến tôi hay !

      Nếu quan tâm đến tôi, sao lại để nhiều chuyện xảy ra như vậy, tại sao lại lên giường cùng với người phụ nữ khác? Tôi lòng đau như cắt, tất cả những việc này giống như cơn ác mộng, nhưng lại thể nào vùng thoát ra được, giằng ra được, cho đến tận khi tâm trí và sức lực đều rã rời.

      Đậu Đậu đột nhiên lao vào phòng, mở to mắt nhìn tôi, biết phải xử trí ra sao. Tôi ôm chầm lấy , vùi đầu vào lòng , khóc thút thít.

      “Diệp Tử...”. Đậu Đậu giọng khàn khàn, hình như cũng muốn khóc. an ủi tôi: “Chị đừng khóc nữa được !”.

      “Sao lại có thể khóc được chứ, ở bên nhau mười năm, mới phát ra phản bội chị. nhau mười năm, mới phát ra, tất cả mọi thứ, có thể đều là giả. Toàn bộ đều là giả dối!

      Cái gì mà tình sâu ý đậm, gì mà thề non hẹn biển!

      Rốt cuộc đâu mới là đây?!

      tất cả đều là , nhưng... thực với tôi, điều nào có thể tin được!
      lananhtran51bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :