1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến hôn nhân - Cống Trà (73c +PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      MỊ CỐT CHI TƯ

      (CUỘC CHIẾN HÔN NHÂN)

      Tác giả CỐNG TRÀ

      [​IMG]

      Editor: Nhi

      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Số Chương: 73 chương + PN​

      Văn án:


      Lâm Mị có khuyết điểm chí mạng, xương cốt quá mềm, ngồi ra ngồi, đứng ra đứng.

      Càng chết hơn, nàng phát khứu giác của mình cực kỳ nhạy cảm, chú ý ngửi được khí tức của đàn ông trẻ tuổi xương cốt toàn nhân mềm nhũn, đứng cũng xong.

      Chuyện xấu hổ như vậy, đương nhiên thể để người khác biết được.

      Lâm Mị vì muốn tạo hình ảnh đoan trang, chỉ có thể nỗ lực ngừng.

      Tình tiết nhịp nhàng ăn khớp, kiện này nối tiếp kiện kia, cao trào liên tục, đặc sắc ngừng.


      Nội dung: hào môn thế gia vui mừng oan gia
      Last edited: 3/9/14
      tiểu ngư nhi thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 01 – THIÊN SINH MỊ CỐT

      Edit: nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      chính là Lâm Mị?”

      Tô Trọng Tinh đứng ngoài lương đình, dùng tư thế từ cao nhìn xuống nhìn trẻ ngồi trong đình, giọng điệu nhạt nhẽo, nhãn thần thể xem thường thèm che dấu.

      Lâm Mị vốn nhũn như con chi chi ngồi ghế đá, thấy có người lên tiếng, liền thẳng lưng, nhủ thầm liên tục: phải đoan trang, phải đoan trang!

      Lâm Mị mặt mày xinh đẹp, cực kỳ động lòng người, nhưng nàng lại có khuyết điểm chí mạng, đó là xương cốt quá mềm, ngồi ra ngồi, đứng ra đứng. Mấy bà dì bên ngoại nàng từng xem qua, nàng là thiên sinh mị cốt, thể đoan trang.

      Vì muốn đoan trang, Lâm Mị nỗ lực ít, nhưng hiệu quả rất .

      Đáng chết là, từ sau khi có nguyệt vào năm ngoái, nàng phát khứu giác bản thân trở nên cực kỳ nhạy cảm, chú ý ngửi được khí tức của đàn ông trẻ tuổi là xương cốt toàn thân liền mềm nhũn, cơ hồ đứng vững.

      Chuyện đáng xấu hổ như vậy, đương nhiên thể để người khác biết, vì chứng bệnh này mà lòng dạ Lâm Mị rối như tơ vò. Lúc này Tô Trọng Tinh chỉ cách nàng có mấy bước chân, nàng chỉ sợ xương cốt toàn thân mềm nhũn ngay lập tức, liền nỗ lực thẳng lưng, muốn tạo thành dáng vẻ đoan trang rồi mới lên tiếng trả lời.

      Tô Trọng Tinh đợi hồi lâu, chỉ thấy Lâm Mị ưỡn ngực duỗi cổ, õng à õng ẹo, nhưng trả lời , khỏi nhăn mặt nhíu mày, lạnh lùng gằn từng chữ: “ muốn thế nào mới chịu giải trừ hôn ước?”

      Mười tám năm trước, Tô thái gia và Lâm thái gia cùng làm quan ở Dịch Châu. Lúc ấy, mẹ của Tô Trọng Tinh và mẹ của Lâm Mị là bạn thân chí cốt, sau khi người sinh trai người sinh , thường vụng trộm đùa là muốn kết làm thông gia. Những lời này lại truyền đến tai Tô thái gia và Lâm thái gia, trong lần say rượu, hai người nửa đùa nửa gọi nhau là thông gia, ngày hôm sau liền trao đổi tín vật, định hôn ước cho Tô Trọng Tinh và Lâm Mị. Sau đó Tô thái gia quan lộ thênh thang, mấy lần lên chức, cuối cùng trở về kinh thành.

      nghiệp của Lâm thái gia được thuận lợi như thế, con trai duy nhất là Lâm Lỗi lại nên thân, chỉ biết bài bạc rượu chè, còn chọc nghẹo nương thanh lâu, bỏ ra số tiền lớn chuộc về làm tiểu thiếp, khiến vợ cả là Cố Khả Nhi tức mà chết. Sau khi Cố Khả Nhi qua đời, Lâm thái gia thấy mất hết thể diện, bao lâu sau cũng lâm bệnh, được nửa năm qua đời. Lúc này Lâm Lỗi mới biết tỉnh ngộ, để tâm sống tử tế qua ngày. Tiếc rằng Lâm gia vốn neo người, tiền bạc nhiều, bị ông ấy hoang phí mấy năm, cả nhà chẳng còn gì đáng giá, thêm hai lần tang ma, đúng là khó khăn chồng chất khó khăn. May mà còn có bà vú và hai nha hoàn của Cố Khả Nhi ở lại, bọn họ giúp Lâm Mị thêu thùa kiếm sống qua ngày, mới miễn cưỡng sống được đến ngày hôm nay.

      Lâm Lỗi là vì lúc trước đến chốn tường hoa ngõ liễu nhiều, hay còn vì nguyên nhân nào khác, ngoại trừ con Lâm Mị do vợ cả Cố Khả Nhi sinh ra, ông ấy có đứa con nào khác. Sức khỏe Lâm Lỗi bị tửu sắc hủy hoại, thêm được mấy năm cũng ngã bệnh. Trước khi chết dặn dò bà vú già giúp Lâm Mị mang tín vật đính hôn kinh thành tìm Tô gia, xác nhận lại hôn cho chắc chắn.

      Năm nay bà vú già bốn mươi tám tuổi, dáng người mập mạp, khuôn mặt tươi tắn thân thiện. Khi còn ở Cố phủ, cũng là người giỏi giang, sau đó theo Cố Khả Nhi đến Lâm gia, trở thành quản gia, cũng có chút kiến thức. Bà vú giúp Lâm Mị lo liệu hậu cho Lâm Lỗi xong xuôi, bảo Lâm Mị giả trai, bôi đen mặt mũi, rồi mới thuê xe ngựa kinh thành. Đến kinh thành, cũng vội tìm đến Tô gia, mà trọ lại khách điếm, nghe ngóng chuyện về Tô gia.

      Bà vú nghe ngóng được Tô thái gia qua đời, Tô phủ nay do con trai Tô thái gia là Tô Gia Thanh làm chủ. Tô Gia Thanh giữ chức vụ trong Hàn Lâm Viện, là người vô cùng chính trực, coi danh dự hơn tất cả, bà vú thăm dò được thế mới yên lòng. Nếu Tô gia biết coi trọng danh dự, vậy dám chối bỏ hôn này.

      Lâm Mị cũng thả lỏng tinh thần, từ ngày rời Dịch Châu đến kinh thành nửa năm, tiền bạc tốn kém phải cũng biết, giờ là mùa xuân, quần áo mùa xuân được dày dặn, nếu nàng còn giả trai chỉ sợ chẳng giấu diếm được lâu. Chỉ sợ bại lộ thân phận nữ nhi phát sinh chuyện hay.

      Chủ tớ hai người cao hứng hơn rất nhiều, lại nghe ngóng vể nhân phẩm tướng mạo Tô Trọng Tinh, ai nấy đều còn trẻ, hành vi đoan chính, đứng đắn như người cha, đều là những người chính trực.

      Nghe được thế Lâm Mị an tâm triệt để, chọn ngày chuẩn bị phen, cùng bà vú già tìm đến Tô gia.

      Khi Tô thái gia quyết định hôn cho cháu trai, thể ngờ Lâm gia lại có ngày sa sút đến nông nỗi này, lại thêm Lâm thái gia tính tình thanh cao, chịu xin giúp đỡ, Tô thái gia cũng phai nhạt tâm tư. Sau Tô gia đến kinh thành, hề thấy Lâm gia thư từ gì hết, Tô thái gia liền cho là Lâm gia có ý định giữ hôn này nữa. Liền dặn dò con trai Tô Gia Thanh, nếu con Lâm gia chưa lấy chồng ngày nào, Tô Trọng Tinh được cưới vợ ngày đấy, tránh người khác dèm pha.

      Sau khi Tô thái gia qua đời, Tô gia ngoại trừ Tô Gia Thanh và Tô phu nhân, còn ai khác nhớ chuyện Tô Trọng Tinh có hôn ước với người khác. Bản thân Tô Trọng Tinh tình đầu ý hợp với biểu muội sống nhờ là La Minh Tú, chỉ chờ La Minh Tú đến tuổi cập kê, hai nhà bàn chuyện cưới xin.

      Đúng lúc đó, Lâm Mị được bà vú già hộ tống, thướt tha duyên dáng xuất trước mặt người nhà họ Tô.

      Tô gia nổi danh thư hương, coi thanh danh hơn tất cả, bảo chối bỏ hôn này đương nhiên là làm được. Tô phu nhân thấy mặt mũi Lâm Mị tựa như Cố Khả Nhi, tất nhiên là khiến bà nhớ tới tình bạn với Cố Khả Nhi năm xưa, lập tức an bài cho Lâm Mị vào ở trong mé tây Tô gia, chọn ngày thành hôn.

      Chuyện Tô Trọng Tinh và La Minh Tú có tình cảm với nhau, đương nhiên là Tô phu nhân biết , nhưng bà tán thành chút nào, hiềm nỗi phải nể mặt Tô lão phu nhân, có cách nào để phản đối.

      Tô phu nhân tính tình dịu dàng, người xưa , giặc bên Ngô bằng bà bên chồng, năm đó em chồng là Tô Gia Tuệ hành bà lên bờ xuống ruộng, khiến bà ấm ức thôi, sau Tô Gia Tuệ qua đời, Tô lão phu nhân liền đón con Tô Gia Tuệ là La Minh Tú về nuôi dưỡng, tất lẽ dĩ ngẫu là Tô phu nhân thân thiết gì với La Minh Tú.

      La Minh Tú người cũng như tên, thanh tú bẩm sinh, chỉ có điều tính tình giống mẹ, tự phụ vào dung mạo và tài hoa của bản thân, coi ai ra gì. Đối với bà mợ là Tô phu nhân cũng cung kính. Vì mấy lẽ đó, trong lòng Tô phu nhân đương nhiên là thích Lâm Mị làm con dâu mình hơn.

      La Minh Tú đột ngột nghe được tin Tô Trọng Tinh có vị hôn thê, khác nào sét đánh giữa trời quang, khóc suốt mấy ngày, Tô Trọng Tinh dỗ dành thế nào cũng nín, chịu hồi tâm chuyển ý.

      Mẹ La Minh Tú mất sớm, phụ thân làm quan bên ngoài, tuy là ở nhờ Tô phủ, nhưng có Tô lão phu nhân thương , nên khác gì tiểu thư chân chính của nhà họ Tô, ai dám khinh thường. Huống hồ ta và Tô Trọng Tinh lớn lên bên nhau, thanh mai trúc mã, người lớn cũng công nhận hai người là đôi từ lâu. Đột nhiên rơi xuống Lâm Mị, bảo ta nuốt trôi thế nào?

      Từ sau khi Lâm Mị vào phủ, La Minh Tú mực tránh mặt Tô Trọng Tinh, Tô Trọng Tinh mất ngủ mấy đêm, sáng sớm ra vườn dạo bước, lại thấy xa xa, có trẻ lạ mặt ngồi trong lương đình, đoán đó là Lâm Mị, mới mấy câu này.

      Lúc này, đôi môi đỏ tươi ướt át của Lâm Mị mở tròn, thở ra câu: “Huynh là Tô Trọng Tinh?”

      Tô Trọng Tinh cực kỳ chán ghét câu hỏi lạc đề này, cao giọng hơn: “ muốn bao nhiêu tiền mới chịu ?”

      “Cái gì?” Lâm Mị mím môi, lòng bùng lửa giận, vẫn giữ thẳng lưng, gồng cột sống, nheo mắt nhìn Tô Trọng Tinh : “ ra hôn ước mà ông nội ta và ông nội ngươi định ra, ở trong mắt ngươi, chỉ cần có tiền là có thể bội ước.”

      Giọng nữ điệu đà ngọt ngào có chút chói lói, vào tai cũng động lòng người. Tô Trọng Tinh rằng, vào đình, tiến lên phía trước hai bước, nhìn Lâm Mị : “Cho dù gả cho ta, cũng hạnh phúc, cố để làm gì?”

      Khí tức đàn ông đập vào mặt, lỗ mũi Lâm Mị ngưa ngứa, cột sống gồng được nữa, chỉ có thể lui về sau bước, dựa lưng vào cây cột, khép mắt : “Theo ta thấy, đàn ông chả khác nhau là mấy, vô luận là gả cho ai cũng có nguy cơ bất hạnh.”

      Vì dàn xếp cho di nương và chuẩn bị phí tổn lên kinh, nhà cửa đất đai tại Dịch Châu bán hết, còn đường lui. Huống hồ nếu giải trừ hôn ước với Tô Trọng Tinh, có hạ thấp tiêu chuẩn để tìm hôn khác chỉ sợ cũng dễ dàng. Điều cuối cùng là, bản thân nàng mắc chứng ngửi được khí tức đàn ông trẻ tuổi liền đứng vững, nếu bị kẻ xấu bụng biết được, hậu quả thể tưởng tượng nổi. Kế duy nhất cho lúc này, chỉ có nhanh chóng thành hôn, mới có thể giữ được trong sạch.

      Thấy Lâm Mị mềm mại dựa vào thân cột, dáng vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, Tô Trọng Tinh nhíu chặt lông mày: trách được con nha hoàn Thu Trúc thầm, Lâm tiểu thư rất biết chuyện, luôn có dáng vẻ nhu nhược khiến người khác cảm thấy xót thương, phu nhân bị dỗ dành đến mức Lâm tiểu thư gì cũng nghe. Quả nhiên là thế!

      Tô Trọng Tinh quyết định chuyện ràng lần, miễn cho Lâm Mị lằng nhằng, nhấc chân, ý định ngồi xuống ghế đá bên cạnh, ngờ mới nhấc chân lên, thấy Lâm Mị lên tiếng bằng chất giọng ướt át quyến rũ mê người: “Đừng tới đây!”

      Ô ô, rốt cục là xảy ra chuyện gì đây? Lâm Mị khóc ra nước mắt. Vì biết bản thân mắc chứng này, trước đây nàng tận lực tránh mặt đàn ông, vạn nhất phải gặp, cũng tận lực giữ khoảng cách, chưa từng xảy ra chuyện gì quá giới hạn. tại Tô Trọng Tinh mới nhấc bước, xương cốt toàn thân nàng mềm nhũn làm gì, tim còn đập thình thịch, gò má đỏ bừng, bất đắc dĩ mới lên tiếng bảo Tô Trọng Tinh đừng tới đây. Ai biết được mới mở miệng cả giọng cũng khác, chẳng khác gì tình nhân nỉ non. Để người khác nghe được, ai có khả năng liên tưởng đứng đắn.

      Tô Trọng Tinh cũng ngẩn ra, ngừng bước, bỗng nhiên thấy bùng lửa giận. Thế này là muốn câu dẫn sao? Quá vô sỉ!

      Ban ngày ban mặt, lương đình cửa nẻo gì, vốn là chỗ gặp gỡ quang minh chính đại nhất, bị nàng này bầy ra dáng vẻ và giọng ướt át này, khác nào ta hẹn nhau ra đây đương lén lút.

      Lâm Mị dám ngẩng đầu nhìn Tô Trọng Tinh, chỉ liều mạng cổ vũ bản thân: phải đoan trang, phải đoan trang! Mị thái cái gì chứ, được! Nàng vừa cổ vũ bản thân, vừa xòe tay bấu vào thân cột, hy vọng ổn định được tấm thân mềm nhũn, lê sang phía kia.

      Tô Trọng Tinh bực tức ít, đưa mắt nhìn lại thấy Lâm Mị dựa vào thân cột, mặt ửng đỏ, môi hồng đào khép hờ, hai tay bắt chéo ra sau lưng vòng qua thân cột, vì vươn tay về phía sau, tấm áo xuân hơi mỏng bị kéo căng, tất cả dáng người thon thả quyến rũ phơi bày: cần cổ trắng nõn, bộ ngực mượt mà, eo bó chặt. Hỏa khí trong lồng ngực càng bùng phát hơn, nắm tay thành nắm đấm, cắn răng : “Lâm Mị, muốn làm cái gì đấy?”

      “Huynh đừng tới đây!” Lâm Mị rơm rớm nước mắt, giọng càng thêm ngọt ngào nỉ non, lại như mời mọc đối phương nhanh chóng tới đây.

      “Hai người làm cái gì đấy?” giọng phẫn nộ vang lên.

      Tô Trọng Tinh quay đầu nhìn lại, La Minh Tú đứng cách đó xa, đồng tử hừng hực lửa giận.
      windlove_9693tiểu ngư nhi thích bài này.

    3. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      mình thích truyện này. tác giả miêu tả nam chính ko quá tài giỏi , ngc lại khiến cho ng đọc thấy chân thực
      minmin1009 thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 02 – ẤM ỨC

      Từ góc nhìn của La Minh Tú đánh giá, chỉ thấy tấm áo hồng nhạt mỏng manh của Lâm Mị dán sát lên thân thể, dáng vóc mê người, hai gò má đỏ bừng, mị nhãn như tơ, kiều dựa người vào thân cột, ràng là bộ dạng hồ ly. Tô Trọng Tinh thở phì phò, lồng ngực nhấp nhô, dường như muốn cất bước tiến tới, ràng là bị quyến rũ. Tuy ngày thường ta rất biết kiềm chế cảm xúc, nổi giận trước mặt người khác cách dễ dàng, nhưng lúc này cách nào kiềm chế lửa giận, cắn môi : “Nơi này kẻ đến người , nếu để người khác bắt gặp, biểu ca còn cần thanh danh hay ?”

      “Minh Tú, tình phải như em nghĩ.” Lúc này Tô Trọng Tinh mới phát , vì tức giận hay còn vì nguyên nhân nào khác, bản thân dĩ nhiên miệng đắng lưỡi khô, tim đập thình thịch, vội lui về phía sau hai bước, giải thích: “Chúng ta thương lượng chuyện đứng đắn.”

      Chuyện đứng đắn phải thương lượng như thế sao? Gạt quỷ ah? Nếu phải trông thấy tận mắt, ta tuyệt đối dám tưởng tượng biểu ca lại có thể bầy ra bộ dạng thế này. , nhất định Lâm Mị kia câu dẫn biểu ca, cũng biết biểu ca trúng phải bùa mê thuốc lú gì mà thất thố đến vậy. biết xấu hổ. Phải kể lại chuyện này cho bà ngoại nghe.

      Cho rằng Tô Trọng Tinh dĩ nhiên chịu nổi kích, con hồ ly vừa cám dỗ là liền mê mẩn, lửa giận trong lòng La Minh Tú hóa thành tủi thân, nước mắt lã chã tuôn rơi, xoay nguời bỏ chạy.

      Tô Trọng Tinh trừng mắt nhìn Lâm Mị vẫn bấu víu lấy thân cột, duỗi tay chỉ thẳng vào mặt Lâm Mị, phẫn nộ quát: “Đều tại !”

      Lâm Mị nỗ lực nghiêng mặt, thầm nghĩ né tránh cánh tay Tô Trọng Tinh chỉ thẳng mặt, ma xui quỉ khiến thế nào, lại đưa cái lưỡi nhắn hồng nhạt ra liếm môi, đầu lưỡi còn nghịch ngợm vểnh vểnh lên, liếm vòng rồi còn ra vẻ như chưa thỏa mãn rút vào.

      Thấy động tác đó của Lâm Mị, Tô Trọng Tinh hoảng sợ rụt tay, hiểu sao đầu ngón tay tê dại, cảm giác tê dại nhanh chóng lan truyền theo mạch máu, truyền lên tai, rất nhanh sau đó, tai nóng rực lên.

      Vô… vô sỉ đến thế sao? Tô Trọng Tinh dám chần chừ, bỏ chạy trối chết, vội vã đuổi theo La Minh Tú. Trong nháy mắt thấy tăm hơi đâu.

      Tô Trọng Tinh rồi, hô hấp Lâm Mị dần dần đều trở lại, cột sống cũng cứng cáp hơn, thân thể còn mềm nhũn nữa, nhất thời thở hắt ra hơi, lặng lẽ lau mồ hôi, hồi tưởng lại quá trình vừa trải qua, trừ việc thống hận bản thân quá yếu đuối, cũng chỉ có thống hận bản thân quá yếu đuối. Ô, vì cái gì đàn ông mới đến gần, xương cốt liền mềm nhũn? Chẳng lý nào mà Tô Trọng Tinh lại coi nàng là dâm phụ? Ôi, còn mặt mũi nào rồi!

      Trước khi lên kinh, cũng khó tránh chuyện có lúc tiếp xúc với đàn ông, nhưng chỉ thấy thân thể mềm oặt dần, còn chút sức lực nào thôi, chưa từng nghiêm trọng như vừa rồi! Chẳng lẽ là bệnh tình nặng thêm? Hay là, bởi vì mùi hương của Tô Trọng Tinh đặc biệt dễ ngửi? Lâm Mị cắn răng suy nghĩ, quyết định lặng lẽ tìm kiếm danh y hỏi thăm phen, xem có thể chữa được cái chứng mềm xương này .

      Nhìn bốn bề vắng lặng, Lâm Mị thẳng lưng, bước ngắn, đoan trang về phòng. Chờ nàng vào đến trong phòng, đại a hoàn của Tô lão phu nhân tên gọi Quý Mai tiến tới, : “Lâm tiểu thư, lão phu nhân nhà chúng ta thỉnh qua thưởng trà!”

      Vì Nguyên Tông Hoàng đế của triều Đại Chu thích uống trà, đặc biệt hứng thú với các loại ấm tử sa, thế nên danh gia vọng tộc cũng học tập theo, dần dần, thưởng trà trở thành nghệ thuật tinh túy.

      Chất đất Dịch Châu phong phú đa dạng, có hầm mỏ nổi danh, ấm tử sa làm từ đất bùn hầm mỏ, là loại ấm khiến trà trở nên thơm mát nhất. Lâm Mị là người Dịch Châu, đối với chuyện thưởng trà đương nhiên là thông thạo. Nàng theo Quý Mai đến phòng Tô lão phu nhân, quả nhiên Tô lão phu nhân mới có ấm tử sa hình quả lê, bảo người hầu đun nước với lá trà ngon suốt nửa canh giờ, rửa cho hết bột vụn, pha trà uống.

      Thấy Lâm Mị tới, Tô lão phu nhân cười dài : “Qua đây, qua đây, ngồi xuống bên cạnh ta , nhìn cái ấm này xem, cháu có thể nhìn ra là làm từ đất bùn gì ?”

      Lâm Mị cầm ấm trà lên xem, thấy ấm có màu vàng nhạt, sờ thấy nhiều cát, cốt nhiều thịt thiếu, lại thêm thân ấm hình quả lê, nắp ấm rất kín, hình núm lê, nếu chỉ nhìn thoáng qua nhất định nhầm đây là quả lê , khỏi trầm trồ tiếng. Lại cười : “Ấm này làm từ quặng bùn thô. Thường có người nhầm lẫn, gọi là bùn vụn. Loại bùn này mà dùng để nung ấm tử sa khiến mặt ngoài của ấm tử sa giống như vỏ lê, vì thế gọi là bùn vỏ lê. Nung bùn vỏ lê dễ, thế nên thường làm ấm , dám làm ấm to. Người Dịch Châu quê cháu , uống trà pha bằng ấm tử sa nung từ bùn vỏ lê rất tốt cho thân thể!”

      “Xem xem, xem xem, hổ là người Dịch Châu, chuyện về ấm tử sa ràng mạch lạc.” Tô lão phu nhân chờ Lâm Mị đặt ấm xuống bàn, cầm tay nàng xem xét, cười : “Cha mẹ cháu mất sớm, cháu phải tự chăm sóc bản thân, dễ dàng gì. Nhìn xem, vết chai sần này chỉ có thể là do thuê thùa may vá nhiều.”

      Mắt thấy Tô lão phu nhân hiền hoà, ngữ khí thương tiếc, Lâm Mị dần dần buông lỏng cảnh giác, nhất thời nhiệt tình chia sẻ.

      Uống được vài chén trà, bình luận về ấm tử sa được mấy câu, rốt cục Tô lão phu nhân cũng đề cập vào chủ đề chính, cười : “Tiểu Mị ah, nghe sáng sớm nay cháu có gặp Trọng Tinh ở lương đình, đứng trước mặt cháu Trọng Tinh lại xoay người chạy theo Minh Tú. Có chuyện này ?”

      Tô lão phu nhân nhắc tới chuyện này là có ý gì? Mình mới là vị hôn thê của Tô Trọng Tinh, mà Tô Trọng Tinh xoay người chạy theo La Minh Tú, thế nào , người ấm ức phải là mình mới đúng? Tô lão phu nhân là bà ngoại La Minh Tú, bà cụ chỉ có khả năng thiên vị La Minh Tú, thể đòi công bằng hộ mình. Nếu vậy, bà cụ nhắc tới chuyện này, tất là muốn bắt mình phải ràng, Tô Trọng Tinh chỉ thích La Minh Tú, bản thân là người ngoài, nên tự động đề xuất từ hôn?

      Về chuyện giữa Tô Trọng Tinh và La Minh Tú, Lâm Mị mới đến Tô phủ hôm trước hôm sau liền được nghe . Lúc ấy nàng thảo luận với bà vú già lần.

      Bà vú già lắc đầu : “ đính hôn với Tô thiếu gia từ lâu, chuyện này có tín vật và trưởng bối hai nhà làm chứng, là chuyện ván đóng thuyền, La tiểu thư nếu là khóc lóc buộc Tô thiếu gia hủy hôn là người bất nghĩa. Bây giờ chính miệng Tô phu nhân cũng thừa nhận chuyện đính hôn năm đó, lại đích thân an bài chuyện ăn ở của , chuyện này thể thay đổi nữa rồi. Nếu La tiểu thư vẫn cố quấy rầy Tô thiếu gia, chỉ có làm ‘người thứ ba’.”

      Bà vú già là người khéo léo, thường dùng từ lạ, Lâm Mị nghe thấy từ mới, đương nhiên là hỏi: “Vú ơi, ‘người thứ ba’ nghĩa là gì?”

      “Vợ chồng chỉ có hai người là đẹp, nếu có người thứ ba đến phá đám, gọi kẻ đó là ‘người thứ ba’.” Bà vú già cảm thán: “Mẹ năm đó chính là bị ‘người thứ ba’ chọc tức mà chết.”

      Nhắc tới cha mẹ, Lâm Mị có chút khổ sở, nhưng vẫn gắng cười : “Đàn ông năm thê bẩy thiếp, chẳng lẽ lại chỉ có ‘người thứ ba’, còn có ‘người thứ tư’, ‘người thứ năm’ các kiểu cơ mà!”

      Bà vú già cười hê hê: “Đừng bận tâm chuyện ‘người thứ ba’ ‘người thứ tư’ làm chi, để ý ngồi cho vững cái ghế bà lớn là được rồi. Ngàn vạn lần đừng bắt chước mẹ mà nghĩ quẩn trong lòng, tự dưng tức chết bản thân.”

      “Dạ!” Lâm Mị suy nghĩ chút : “Chẳng lẽ có người đàn ông nào lòng dạ với thê tử, vô luận ra sao bao giờ nạp thiếp?”

      “Có thể có, nhưng ta từng này tuổi rồi, cũng chưa từng nghe .” Bà vú già nêu ví dụ: “ đâu xa, ông nội, ông ngoại , còn có Tô lão gia, đều là những người chính chắn đứng đắn, nhưng cưới được vợ hiền rồi vẫn muốn cưới thêm hai vợ lẽ. Còn chuyện ra ngoài xã giao uống rượu, nhìn ngắm mỹ nhân này nọ, càng là chuyện quá bình thường. Đến nhà bần cố nông, kiếm thêm được mấy đồng, cũng ngại vợ già xấu xí, hận thể bắt chước người ta nạp thiếp. Tóm lại, Tô thiếu gia tuy có biểu muội quấy rầy làm ‘người thứ ba’, nhưng là người đàn ông tồi. đừng vì nóng giận nhất thời mà từ hôn!”

      “Nhưng nếu ác cảm với cháu, cưới xong lạnh nhạt, cháu cũng khó chịu!” Lâm Mị là thiếu nữ mới lớn, thường ước mơ có được người chồng toàn tâm toàn ý thương, có được cuộc sống hôn nhân ngọt ngào tình cảm, từ sau khi biết chuyện tình cảm giữa Tô Trọng Tinh và La Minh Tú, lòng nàng chưa từng vui vẻ. Nàng nhắm mắt : “Nếu có thành hôn, chỉ sợ coi khinh cháu.”

      “Nha đầu ngốc, thể dựa dẫm vào đàn ông, nếu trao tình cảm cho đàn ông, chỉ dẫm lên vết xe đổ của mẹ ! Tin vú , so với những người đàn ông khác, Tô thiếu gia tính là tệ chút nào rồi, tuy lòng sủng ái , chí ít để phải ăn đói mặc rách, cũng vô duyên vô cớ nhục mạ . Nếu muốn tranh thủ, nên tranh thủ mẹ chồng mới phải. Tương lai sinh con, phải dựa vào con cái. Cuộc đời thế là viên mãn.” Bà vú già ôm chầm Lâm Mị, thở dài : “Nếu cha mẹ còn sống, từ hôn từ hôn, có gì nghiêm trọng đâu. Nhưng bây giờ trăm ngàn lần thể lui bước. Lui bước liền thấy chân tường. nay, trong phủ này, người có thể giúp chỉ có Tô phu nhân. Về phần Tô lão phu nhân, đương nhiên bà cụ muốn thiên vị cho cháu ngoại La Minh Tú, bà cụ nhớ trả lời cẩn thận.”

      Lời bà vú như còn văng vẳng bên tai, đối với câu hỏi của Tô lão phu nhân, Lâm Mị đương nhiên phải suy xét cẩn thận phen, rồi mới ngẩng đầu : “ dám giấu lão phu nhân, Trọng Tinh đại ca tìm cháu chuyện, dù cháu có gả cho ấy, vị tất được hạnh phúc. Cháu chỉ hiểu, năm xưa là ông nội định hôn cho cháu, sao có thể hạnh phúc. Sau đó biểu tiểu thư chạy tới, Trọng Tinh đại ca đuổi theo, cháu liền hiểu được mấy phần.”

      Tô thái gia và Lâm thái gia định ra hôn này, mọi người lại dám chối bỏ, nếu vậy, nàng chính là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Tô Trọng Tinh. Tô Trọng Tinh chuyện thô lỗ, ép buộc yếu đuối từ hôn. Còn đuổi theo khác trước mặt vị hôn thê, nếu để người ngoài bình luận, tất là sai trước. biết Tô lão phu nhân có tính toán gì?

      Tô lão phu nhân nghĩ được rằng Lâm Mị lại chuyện sắc sảo như vậy, bà cụ giật mình, bởi vì Lâm Mị chỉ đưa tới bà vú già, cũng phải trưởng bối chân chính, bà cụ có mấy lời chỉ có thể riêng với Lâm Mị, hồi lâu sau mới cười : “Trưởng bối định ra hôn ước, đương nhiên là có lý nào lại hủy hôn. Nhưng sau khi định ra hôn ước này, Lâm gia nhà cháu lại bặt tin nhiều năm, Tô gia mới cho là nhà cháu có mối khác, muốn nhắc lại hôn này nữa. Bởi vì Trọng Tinh và Minh Tú lớn lên bên nhau, hai nhà bắt đầu tính chuyện cưới xin. ngờ cháu lại đột ngột xuất . Trọng Tinh và Minh Tú kiên định lập trường, chuyện thành thế này là khó xử.”

      huỷ hôn, nhưng Tô Trọng Tinh và em họ ‘người thứ ba’ lại kiên định lập trường, thế nên làm thế nào cho phải? Lâm Mị cũng thấy rối bời thay Tô lão phu nhân.

      Thấy Lâm Mị cúi đầu , Tô lão phu nhân có cách nào khác, chỉ có thể mở miệng : “Bây giờ có biện pháp vẹn cả đôi đường, chỉ biết ý tứ tiểu Mị thế nào?”

      “Thỉnh lão phu nhân cứ !” Lâm Mị ngước mắt nhìn ấm tử sa, bằng vào thương chiều chuộng dành cho La Minh Tú, chẳng lẽ ta cam tâm làm thiếp? Cũng được, dù sao tương lai có ‘người thứ tư’ ‘người thứ năm’ các kiểu, nếu cam tâm làm thiếp, ta liền đáp ứng !

      Tô lão phu nhân đặt chén trà xuống, vỗ vỗ lên tay Lâm Mị, có chút áy náy cười cười: “Nếu tiểu Mị đồng ý biện pháp này, ta bảo Trọng Tinh đối xử với cháu tốt. Tóm lại, khi ở trong phủ cần hành lễ dành cho vợ cả với Minh Tú.” xong dừng lại chút, ra vẻ nhượng bộ to lớn: “Thế này , trước bàn dân thiên hạ, cháu và Minh Tú có địa vị ngang nhau!”
      windlove_9693tiểu ngư nhi thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 03 – HƯƠNG THƠM MÊ NGƯỜI


      Lâm Mị mãnh liệt ngẩng đầu, tay cầm chén trà run run, nước trà đổ xuống váy, đại a đầu Quý Mai thấy thế sợ hãi vội tới lau giúp nàng, hỏi có bị bỏng , có cần bôi thuốc .

      “Sao lại cẩn thận thế?” Tô lão phu nhân nhanh chóng bảo Quý Mai đưa Lâm Mị vào phòng trong xem xét, bôi ít thuốc trị bỏng, còn trách bọn nha đầu hầu hạ chu đáo.

      Quý Mai đưa Lâm Mị vào phòng trong, nhàng lật váy lên xem, thấy bắp chân trắng tròn sưng đỏ, khỏi thở dài: “May là trà rót ra cũng được lúc rồi, phải nóng bỏng tay, nếu bằng , chỉ sợ bị bỏng đến lột tầng da.” Thấy Lâm Mị nhíu mày, lại thấp giọng hỏi han: “ đau lắm sao?”

      Bắp chân Lâm Mị tuy đau, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau trong lòng.

      Tuy nàng và Tô Trọng Tinh có hôn ước, nhưng thứ nhất có trưởng bối làm chỗ dựa, thứ hai có hồi môn, là thấp cổ bé họng. Tô gia chịu thừa nhận hôn này là chuyện, nhưng muốn an bài hôn này thế nào lại là chuyện rất khác. Nhưng trăm ngàn lần thể nghĩ ra, Tô lão phu nhân dĩ nhiên muốn khuyên nhủ nàng làm thiếp, còn với giọng điệu như thể bố thí ân huệ lớn lao.

      Lâm Mị nàng là con nhà tử tế, hà cớ gì phải lưu lạc làm thiếp cho người?

      tại, nàng lại có chút hối hận vì bỏ nhà bỏ cửa lên kinh. Nếu lên kinh, tìm ông cậu, có ông cậu làm chủ, lo gì tìm được hôn tử tế, chung quy chẳng phải ấm ức thế này. Lâm Mị hơi hơi thở dài, cũng trách chính mình, mợ mấy lần mang các biểu ca đến Lâm gia, phải là nàng chịu nổi mấy câu chế giễu gần xa của mợ, mà là chịu được ánh mắt của các biểu ca, chỉ muốn cách bọn họ càng xa càng tốt, thành ra cả cậu ruột cũng thành xa cách. Lần này lên kinh, chỉ nhờ người nhắn lại cho cậu câu, đến cả gặp mặt từ biệt cậu cũng , nếu hôn này xong, chẳng còn mặt mũi nào tìm gặp cậu.

      Quý Mai tìm thuốc bôi cho Lâm Mị, thấy nàng đau đến co rụt bắp chân, khỏi cười : “Thuốc bỏng này, khi mới bôi lên có chút đau đớn, qua lúc hết. Để ta bảo tiểu nha đầu đưa lọ sang chỗ Lâm tiểu thư, ngày bôi hai lần sáng tối, chú ý đừng để dính nước.”

      Lâm Mị cười cảm tạ, có tâm trạng lời dư thừa.

      Quý Mai xong, lại chỉ vào giày thêu của Lâm Mị : “Giày của Lâm tiểu thư thêu tinh xảo, biết có thể vẽ mẫu cho ta được ?”

      Lâm Mị cười : “Ta vẫn còn mấy đôi giày mới còn tinh xảo đẹp mắt hơn đôi này, nếu tỷ tỷ thấy đẹp, rảnh rỗi qua chỗ ta chọn đôi mà .”

      Quý Mai cười giải thích : “Hồi đầu năm, lão phu nhân có tham gia bữa tiệc do phu nhân Thị lang tổ chức, trong bữa tiệc mọi người có đến chuyện may vá, nhất thời đều khoe khoang giày do nha hoàn nhà mình làm ra đẹp thế nào, đến khi nhấc váy xem giầy đúng là hoa mắt. Nha đầu nhà Thị lang khéo tay nhất, giày của phu nhân Thị lang tỉ mỉ đến từng đường kim mũi chỉ, đẹp mắt lắm. Lão phu nhân thấy thế, cười mắng chúng ta tay chân vụng về, đến cả đôi giày cũng thêu xong! Nếu có mẫu giầy đẹp, ta cũng muốn làm đôi giày tốt cho lão phu nhân, để lão phu nhân cao hứng.”

      “Lúc này ta cũng rảnh rỗi, tỷ tỷ cứ yên tâm, bằng để ta giúp tỷ làm đôi?” Lâm Mị thấy Quý Mai như cố ý mớm tin, tuy đoán được ý đồ của Quý Mai, nhưng theo như những gì thấy Quý Mai có thiện chí, chỉ : “Nếu là việc khác ta dám ba hoa, nhưng đến làm giày ta kém.”

      Quý Mai thấy nàng thế, tất nhiên là cảm ơn ngừng, lại cười :

      “Lão phu nhân thích giày sáng màu, phu nhân khác, chỉ thích mộc mạc thôi, bà thường dặn thêu hoa văn uốn lượn cùng màu mũi giày. Về phần thiếu gia, là đòi hỏi nhiều công sức nhất.” Quý Mai ngừng , thấy Lâm Mị tập trung lắng nghe, mới tiếp lời: “Ngón trỏ bàn chân trái của thiếu gia dài hơn so với ngón trỏ bàn chân phải. Mỗi lần làm giày cho cậu ấy, được để người khác nhìn ra hai chiếc giầy lớn khác nhau, mà cậu ấy vẫn phải thấy thoải mái êm chân. Nha đầu phụ trách may vá làm ra mười đôi, vừa ý cậu ấy được ba đôi là may, vì chuyện này mà bị mắng biết bao nhiêu lần!”

      Lâm Mị đánh giá Quý Mai lượt, thấy Quý Mai dáng người yểu điệu, làn da trắng mịn, chưa cười, cũng đến tuổi trưởng thành rồi. Cảm thấy đoán được vì cớ gì mà Quý Mai lại giúp mình, cười : “ lẽ, giày của thiếu gia nhà tỷ, cũng đến tay nha đầu của lão phu nhân làm?”

      “Phòng nào chẳng có nha đầu may vá. Có điều lão phu nhân thương xót thiếu gia, sợ nha đầu bên đấy làm giày êm chân, cuối cùng đều bảo chúng ta làm rồi đưa sang bên đấy.”

      Lâm Mị gật gật đầu, hỏi nữa.

      Quý Mai chỉnh lại váy xống cho Lâm Mị, nhịn được buột mồm hỏi:

      “Lâm tiểu thư xông hương gì vậy? thơm lắm.”

      “Ta xông hương.” Lâm Mị cười nhìn xuống hai chân: “ phải là mùi của thuốc bỏng sao?”

      Quý Mai lắc đầu : “Thuốc bỏng này có vị thuốc đông y, có bất cứ mùi gì hết.”

      Lâm Mị nghĩ nghĩ rồi : “Chắc do buổi sáng ta tản bộ trong vườn, mùi hoa bám lên người.”

      “Ngửi giống mùi hoa.” Quý Mai thấy Lâm Mị thân thiện, có phần dễ bắt chuyện, nổi lòng trêu đùa, đột nhiên dí sát mũi vào, hít sâu cái :

      thơm quá !”

      “Nha đầu này!” Lâm Mị khỏi bật cười đấm Quý Mai.

      Quý Mai cũng cười, duỗi tay đỡ Lâm Mị ra.

      Thấy Lâm Mị ra, Tô lão phu nhân hỏi thêm mấy câu, nghe nàng là chỉ hơi sưng đó, cũng có gì đáng ngại, mới thở hắt ra, lại nhắc lại đề tài vừa rồi, cười : “Tiểu Mị ah, về chuyện ta khi nãy, ý cháu thế nào?”

      Lâm Mị vốn cố tình đổ trà lên chân để tránh đề tài kia, nghĩ là Tô lão phu nhân nhắc lại nữa, ai ngờ bà cụ quyết buông tha, nhất thời đành cười, lồng ngực hừng hực lửa giận, cột sống gồng cứng, : “Ý của lão phu nhân là?” Muốn nàng làm thiếp đúng ? Trước mặt kẻ hầu người hạ đây, lão phu nhân cứ huỵch toẹt ra .

      thay đổi nét mặt Lâm Mị đương nhiên thoát khỏi mắt của lão phu nhân. Bà cụ có chút hài lòng. Chỉ là con bé mồ côi cha mẹ, nơi nương tựa, lấy tư cách gì đòi làm vợ cả của Trọng Tinh? Trong kinh thành này, khi tính chuyện thông gia, có nhà ai nhìn vào gia thế nhà cửa đối phương? Ranh con thân thế , còn biết đường mà tự lui lại bước. Vừa ám chỉ mấy câu, dám thay đổi sắc mặt, thử hỏi còn ra thể thống gì nữa?

      “Tiểu Mị ah, cháu nghe hiểu ý tứ của ta sao?”

      “Thỉnh lão phu nhân chỉ !”

      “Ý của lão phu nhân, đương nhiên là muốn tất cả đều vui vẻ, đoàn viên hạnh phúc.” Quý Mai nhạy bén, rót lượt trà mới, đặt chén trà vào tay Lâm Mị, cười : “Biểu tiểu thư nhà chúng ta, lớn lên trong phủ này, là thanh mai trúc mã với thiếu gia, đương nhiên là lão phu nhân nỡ nhẫn tâm chia rẽ hai người. Nhưng Lâm tiểu thư lại có hôn ước với thiếu gia, sớm muộn gì cũng là người nhà. Vì chuyện này, lão phu nhân rầu lòng suốt mấy ngày! Hôm qua phu nhân Thị lang tới chơi, đàn ông năm thê bẩy thiếp là chuyện bình thường, nếu biểu tiểu thư và Lâm tiểu thư đều tốt, tại sao Tô gia cưới cả hai? Lão phu nhân cũng cảm thấy cách này rất hay, chỉ sợ là Lâm tiểu thư đồng ý thôi!”

      “Lúc trước là ông nội cháu định ra hôn ước, ông cháu làm người phải biết đạo lý, vợ cả phải biết chú ý toàn cục. Bây giờ nếu biểu tiểu thư và Trọng Tinh đại ca thể xa nhau, muốn cưới cả ấy cũng được. Cháu chỉ sợ biểu tiểu thư đồng ý làm thiếp.” Lâm Mị đặt chén trà xuống, khép mắt : “Đương nhiên, nếu biểu tiểu thư cam tâm làm thiếp, trước bàn dân thiên hạ cũng cần hành lễ chính thê với cháu, làm tỷ muội ngang nhau là được rồi.” Thế nào, bắt nạt đứa trẻ mồ côi nơi nương tựa, nghĩ muốn ép nàng làm thiếp sao? có cửa đâu. Tô gia nhà bà trọng danh dự, chịu huỷ hôn, nếu vậy, cứ hôn ước mà làm, nghiêm chỉnh rước nàng qua cửa lớn làm chính thê.

      Nha hoàn Nghi Nhân đứng ngoài rèm, nghe đến đó, lặng lẽ xoay người, đến chỗ La Minh Tú, bảo tiểu nha đầu đánh tiếng câu, mới vào trong.

      ta thế sao?” La Minh Tú nghe Nghi Nhân xong, thiếu chút nữa bóp nát chén trà, run tay : “ ta là cái thá gì chứ, dám bắt ta làm, làm…”

      Nghi Nhân vốn là do La Minh Tú mang đến từ La gia, vì có kĩ năng pha trà xuất chúng, mới tặng cho Tô lão phu nhân, hầu hạ bên cạnh Tô lão phu nhân.

      Tuy là như thế, Nghi Nhân vẫn coi La Minh Tú là chủ nhân đích thực, chuyện xảy ra bên chỗ Tô lão phu nhân, đương nhiên là ta lặng lẽ bẩm báo.

      “Tiểu thư nên sớm nghĩ cách đối phó mới phải.” Nghi Nhân do dự chút, lại : “Lâm tiểu thư kia, bẩm sinh đẹp, tư thái quyến rũ, chỉ sợ…” Chỉ sợ nếu thiếu gia gặp thêm mấy lần, kiềm chế được mà mềm lòng! Vế sau Nghi Nhân dám , lòng thầm so sánh La Minh Tú và Lâm Mị phen, thể thừa nhận, hai vị tiểu thư, mỗi người vẻ, nếu Nghi Nhân là đàn ông con trai, cũng khó mà lựa chọn.

      La Minh Tú vừa nghe Nghi Nhân thế, lại nghĩ đến cảnh tượng bắt gặp ban sáng, tuy Tô Trọng Tinh đuổi theo ta, giải thích thỏa đáng phen, nhưng lòng ta vẫn thoải mái, lúc này cắn răng : “Bộ dạng lẳng lơ, biết muốn quyến rũ ai?”

      “Tiểu thư, thế nào , ấy có hôn ước với thiếu gia. Nếu ấy khăng khăng chuyện đó, chịu chủ động từ hôn, khó giải quyết lắm.”

      La Minh Tú năm tuổi đến Tô phủ, lớn lên cùng Tô Trọng Tinh, trẻ tuổi vô tư. Dù chưa chính thức định ra hôn ước, nhưng vô luận là người nào trong Tô phủ, cũng cho rằng, ta chính là nữ chủ nhân tương lai của Tô phủ, là vợ cả của Tô Trọng Tinh. Tháng tám năm nay ta đến tuổi cập kê, đến lúc đó tất là hai nhà bàn chuyện cưới xin, ngờ được đột nhiên xuất Lâm Mị.

      Nếu Lâm Mị có lai lịch, có gia thế, có địa vị, lại thêm hôn ước của trưởng bối năm xưa, ta dù cam tâm, cũng chỉ biết nhượng bộ. Nhưng Lâm Mị trừ hôn ước năm xưa, chỗ dựa nào cũng có. Sau khi Lâm Mị vào phủ, ta cũng từng mơ hồ nghĩ tới, cách dàn xếp cuối cùng, đó là để Lâm Mị làm quý thiếp (thiếp có địa vị), nhiều nhất nhường thêm bước, cho Lâm Mị làm bình thê (bình trong bình đẳng). Nhưng trăm ngàn lần ngờ được, Lâm Mị dĩ nhiên dám khẩu xuất cuồng ngôn, muốn bắt ta làm thiếp.

      La Minh Tú vò khăn tay, sắc mặt tối tăm. Phụ thân ta lấy vợ khác, với Tô gia xa cách lâu, thể cậy nhờ. Trong Tô gia, ta có bà ngoại thương , lại biết gốc gác biểu ca. Huống hồ cậu có chức trong Hàn Lâm Viện, tiếng thơm khắp kinh thành, danh môn bậc nhất. Quan trọng hơn là biểu ca cũng có tình cảm với ta. Thử hỏi đâu để tìm được hôn tốt như thế?

      , tương lai của ta, thể hủy trong tay Lâm Mị!

      * * *

      Tô Trọng Tinh, ngươi là đồ quái thai chân dài chân ngắn, ta khinh!
      thích su su, tart_trungwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :