Cuộc đua 108 giờ ở Iolite (13+)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. The Green Sky

      The Green Sky New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      0
      [​IMG]

      Tên tác phẩm: Cuộc đua 108 giờ ở Iolite
      Tác giả: The Green Sky
      Thể loại: Fiction
      Rating: 13+
      Văn án:
      , hồn ma, tử thần, chàng trai nung nấu trả thù... Bốn người hẹn mà gặp tại Iolite, bị cuốn vào vòng xoáy lạ kỳ của định mệnh. Họ ra sao?

      Trích dẫn:


      "Ông già. Ông phải hiểu điều này. Tôi sống 10 năm nay chỉ vì tham vọng và hận thù. Cho dù là ông Trời cũng cản được tôi, đừng gì đến mạng sống của đứa con ."
      *
      "Ông già, ông sợ chết bao giờ chưa?"
      "Ta chết quá lâu rồi, ta thể nhớ hồi mình còn sống mình từng sợ hay chưa."
      "Kể từ khi sinh ra, tôi chưa bao giờ sợ ngày tôi chết . Thậm chí tôi sẵn sàng đón đợi nó."
      "Và…?"
      Tek nhìn xa xăm. Hoàng hôn đỏ chót đổ xuống phía Hạ Iolite. Chòm sao Iolite ba cánh bầu trời. Tek cười:
      "Giờ tôi bắt đầu sợ. Tôi phải làm sao đây?"
      *
      "Sao nhìn em chằm chằm vậy Tek?"
      "Quay mặt chỗ khác, Lin."
      "Gì vậy trời?!"
      " muốn nhìn em kỹ. Từng nét ."
      sợ khi em rồi, dần quên gương mặt em.
      *
      "Lin! rồi, người Iolite là đồ hai mặt. Tụi chỉ làm chuyện có lợi nhất cho mình. Tụi sẵn sàng đâm vào lưng người khác. Tụi sẵn sàng phản bội. Em có hiểu chuyện đó ? Hiểu ? Hiểu rồi chạy ra khỏi đây, chạy ngay . càng xa càng tốt, đừng bao giờ trở lại!"
      Bởi vì sợ khi em trở lại, phải giết em.

      Lời tác giả: Các bạn đoán được câu chuyện đâu. Vì chính mình còn chưa biết mình kết như thế nào...
      Last edited: 10/6/17

    2. The Green Sky

      The Green Sky New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      0
      CHƯƠNG MỞ ĐẦU

      Iolite, nửa đêm về sáng.
      Giờ thứ I. Trăng chếch chỉ đúng hướng Hạ Iolite.
      Đài quan sát thiên văn của thủ đô Lajihad.

      Giữa đài quan sát rộng mênh mông kê quả cầu hình tròn, gắn những vì sao nhân tạo rải rác. Ngay chính giữa quả cầu là mảnh đất màu xanh lục, dáng hình cong cong như con rồng.
      Dưới quả cầu, nền đá cẩm thạnh màu đen có người đàn ông tóc dài, ngồi xếp bằng, hay tay đặt lên đùi, im lặng. Người đàn ông mặc áo trắng suôn dài. ta có mái tóc đen óng ả như dải lụa, dài đến thắt lưng. lọn tóc trắng bạc nổi bật chạy từ đỉnh đầu đến ngọn đuôi. Gương mặt thon dài tĩnh lặng như mặt nước, đôi mắt hẹp nhắm nghiền. Đôi chân mày kéo xếch về phía đuôi, màu trắng bạc. Chính giữa trán ta xăm hình con rồng uốn cong, màu đen như hắc ín.

      ta là Renziah, nhà tiên tri của đế quốc Iolite.

      Phía xa xa, đứng ở góc bên trái đài thiên văn là người hầu cận của Renziah, Dezi. ta tỏ vẻ hơi căng thẳng. Tay bồn chồn bíu vào nhau. Ngài ngồi ở đây những hai mươi bốn giờ rồi.

      Kể từ khi thấy bồn chồn trong người từ đêm qua, Ngài lên đài quan sát. Giữa bầu trời Iolite rộng lớn bao la, ngài ngồi nhắm mắt, im lặng. Từ đó cho đến tận bây giờ. Trọn ngày. nghỉ, ăn, uống. Là người hầu cận, cho dù đứng suốt hai bốn tiếng đồng hồ, ngủ, ăn, nước, chân đau điếng, axit trong dạ dày như sôi sục tự nghiến ngấu lấy nó, cổ họng khô như bị nhét cát, đầu nhức binh binh như bị búa dộng, dám động đậy, càng dám hé răng nửa lời. Thậm chí lau mồ hôi cũng phải lặng lẽ.

      Đột nhiên, Ngài đứng dậy, xoay người về phía . Ngài mở bừng mắt. Đôi mắt có hàng mi bạc trợn trừng, tròng mắt trắng dã, đồng tử xíu, đen thui như chấm mực, khiến ai nhìn thẳng cũng thấy khiếp sợ. Đặc biệt là , sau nhiều tiếng đồng hồ mỏi mệt, đột ngột thấy đôi mắt trợn trắng của Ngài, luỵu khuỵu sém té xuống đất.

      Ngài mở miệng, giọng lạnh lẽo, trầm, xa xôi, như vang vọng qua những bức tường nhà tù:

      “Gọi Ajitah lên đây.”

      “Thưa Ngài… Ajitah sắp nghỉ ngơi rồi ạ.”

      Renziah lặp lại:

      “Có việc quan trọng. Gọi Ajitah lên đây.”

      “Thưa vâng…”

      kìm lại để hai hàng chân mày nhíu chặt. cúi đầu, quay người bước xuống cầu thang. Đến lúc ấy thở dài tiếng nặng nề, hướng về phía chính điện. Trước mặt Renziah, dám để lộ nhăn nhó, nhưng ra lòng rất khó chịu. Đêm khuya mà cầu kiến Ajitah có khác gì chọc vào ổ kiến lửa. thở dài thêm hơi, sải chân, rảo bước nhanh hơn nữa.

      Dezi bước đến gần phòng của Ajihad. thấy hai người lính lạ mặt đứng ngay cửa. dợm bước chân ngang qua chúng, vào trong. Đột ngột, chúng chặn lại, “xoẹt” tiếng sắc lẹm, kiếm kề sát vào da cổ Dezi. Chúng cất giọng lạnh lùng:

      “Ajihad chuẩn bị nghỉ ngơi. được quấy rầy.”

      Dezi lắp bắp:

      “Thưa… thưa là ngài Renziah cầu gặp Ajihad ạ.”

      “Cho dù là ai cũng được quấy rầy giờ giấc nghỉ ngơi của Ajihad.” Tên lính canh cứng nhắc lặp lại.

      Đột ngột, từ phía sau giọng nữ ngọt ngào vang lên:

      “Chuyện gì mà ồn ào thế?”

      Biết được ai đứng đằng sau, Dezi ép đầu mình cúi thấp.

      Tên lính canh vừa hất mặt lên với ngay lập tức rạp người xuống, chắp hai tay, tỏ vẻ hết sức tôn kính, trang trọng :

      “Thưa Đệ nhất phu nhân, chúng thần xin lỗi vì để tên nô bộc này quấy rầy giấc nghỉngơi của người. Tên ngông cuồng này rằng Renziah cầu được gặp Ajihad ạ.”

      Người đàn bà lấy tay che đôi môi đỏ thắm, cười khúc khích, nghe như hàng trăm quả chuông va leng keng vào nhau. Dezi thấy gai ốc chạy dọc cánh tay . Phu nhân cất tiếng, chất giọng cong veo, lảnh lót như tiếng chim hót:

      “Thôi nào, Renziah đâu phải người tùy tiện. Hẳn phải có chuyện quan trọng lắm mới cần gặp Lajihad trong lúc nửa đêm về sáng thế này chứ. Vậy , ta vào với Aijhad.”

      rồi Phu nhân bước . cúi đầu thấp, chăm chăm nhìn xuống sàn nhà bọc thảm lông Cazar(1).

      Kể từ khi Phu nhân vào Điện Lajihad, toàn bộ thảm nhung được thay thảm Cazar. Cazar loại gia súc cho thịt ngon, lông mềm, chất da bền và ấm nên hay được dùng làm áo choàng mùa Đông, sống ở Thượng Iolite.

      Năm trăm linh bảy con Cazar béo và săn chắc nhất bị bắt lại, lột da. Từng bộ da phơi khô, rồi được ép thẳng, đánh xù, chải dầu mượt và dầu bảo quản để đưa vào Điện Lajihad. Quá trình làm bộ thảm thôi tốn hết năm Iolite, đẩy toàn đất nước rơi vào cảnh thiếu lông Cazar làm áo choàng; mùa đông năm ấy giá tấm áo ấm bị đẩy lên cao chưa từng thấy.

      nhớ lại bức thư gửi từ gia đình, cầu xin cho tấm áo choàng, vì cháu mới sinh chịu nổi cái lạnh, mà đồ đủ ấm, tiền còn để mua áo. tức tốc gủi ba chiếc áo quý nhất , nhưng vài tuần sau, thư về, rằng áo nhận, nhưng đứa trẻ chết.

      đưa mắt nhìn ra chỗ khác, tự dằn lòng mình đừng nghĩ nữa. Lọt vào tầm mắt là đôi chân nuột nà của Phu nhân. Dường như người vừa tắm xong, vừa khoác tấm áo lụa mỏng hờ hững. Đôi chân dài, trắng mịn, còn đọng những vệt nước chưa khô, bước thanh thoát như múa. thấy ngón chân sơn màu đỏ chót của Phu nhân lướt nhàng lên thảm như những đốm lửa nhún nhảy. Mặt nóng bừng lên.

      Cho đến khi phu nhân lướt vào phòng Ajihad, mới nhõm ngẩng đầu. Hai tên lính canh mới vào mắt mơ màng, hồn như lạc về đâu.

      kín đáo thu ánh mắt về, đột nhiên nghĩ, hai gã ấy cũng như người bước vào hang rắn. Như vào thiên đường, đẹp đẽ, sắc màu, êm ái, nhưng rồi kết cục của tụi bay chỉ có : chết toàn thây.

    3. The Green Sky

      The Green Sky New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      0
      lúc sau, Ajihad choàng chiếc áo ngủ bước ra. Là vị vua trẻ tuổi, đẹp trai, oai vệ, từ Ajihad tỏa ra kiên định chém đinh chặt sắt khiến người khác tin tưởng. Cùng với Đệ nhất Phu nhân hiền lành và thân thiện, dân chúng đồn rằng Điện hạ và Phu nhân của nước họ là cặp vợ chồng xứng đáng nhất để thống trị Iolite từ xưa đến nay.

      Mỗi lần nghe về điều đó, thường cúi mặt xuống để giấu phản ứng của mình. nhớ lại chính . Từng bước, từng bước trong Điện Lajihad đều hết sức cẩn thận. Nhìn trước ngó sau, chỉ cần thấy động lập tức phải cúi đầu xuống. được nhìn thẳng vào mắt ai, được thất lễ với bất kỳ ai, được để cho ai lợi dụng. chọn theo Renziah và hết lòng phụng Ngài, phải bởi vì Ngài tốt. Nơi này có ai tốt? Chỉ đơn giản là chỗ của Renziah bình yên nhất mà thôi.

      thấy chân mày Ajihad nhăn lại thành rãnh dài, ràng lấy gì làm vui vẻ. Ajihad liếc qua , dừng lại vài giây; cúi đầu thấp, cảm tưởng phía như có luồng khí sắc bén muốn chặt đứt cổ mình.

      Rồi luồng khí biến mất, Ajihad sải bước về phía Đài quan sát. Theo sau là Phu nhân. Ajihad mặc áo lông, còn Phu nhân chỉ khoác chiếc áo lụa hờ hững. Bờ eo cong cong của phu nhân uyển chuyển theo nhịp, mỗi bước bước lả lơi, để tuột chiếc áo lụa xuống ngang lưng, lộ làn da trắng mượt. nghe thấy hai tên lính sau lưng khẽ nuốt nước bọt.

      liếc về phía hai tên đó, nhếch mép cười khinh bỉ, rồi nối gót Ajihad.

    4. The Green Sky

      The Green Sky New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      0
      “Có chuyện gì, Ren?”

      Vừa bước lên Đài thiên văn, Ajihad cất tiếng hỏi. Renziah đứng ở lan can của Đài quan sát, lặng lẽ ngẩng đầu ngắm trời sao. Nghe tiếng, Ngài quay lại, mỉm cười:

      “Xin lỗi làm phiền Ajihad trong buổi tối ấm áp thế này. Nhưng thần có thông tin rất quan trọng phải ngay.”

      .”

      tin tốt và tin xấu, Người muốn nghe tin nào trước?”

      Ajihad nhếch miệng: “Màu mè quá!”

      là chuyện, phải kể cho hay. Ajihad để ý đến, kịp cảnh giác, lúc xảy ra chuyện xấu , tội lỗi Ren này thể gánh nổi.”

      “Tin tốt.”

      Ngài chậm rãi :

      “Sắp tới có người lạ bước vào Iolite.”

      “Mấy người?”

      “Các ngôi sao cho thần ràng đáp án... Từ những dao động của ngôi sao thần cũng thể đọc được đáp án. Chỉ biết là người lạ.”

      “Chuyện người lạ vào biên giới Iolite là chuyện hằng ngày… Những người này có khác gì họ?”

      “Họ mang quan niệm vô cùng khác với những gì chúng ta từng biết.”

      “Vậy có nghĩa là… bậc trí giả?”

      , phải trí giả. Nhưng kiến thức và quan điểm của họ rất khác. Thần tìm kiếm dấu hiệu của các vì sao, nhưng thể biết họ lạ đến mức nào, lạ như thế nào. Chỉ biết rằng, những quan điểm đó khi vào đến Iolite khuấy động đất nước này.”

      “Và…?” giọng Ajihad lạnh lẽo. Dezi đứng đằng sau Phu nhân, ngay lập tức lùi lại, tránh xa Ajihad, cúi người, đè gương mặt hốt hoảng và tiếng thở gấp. Ajihad tức giận rồi.

      Renziah vẫn bình thản:

      “Họ có thể đưa nước ta đến thịnh vượng chưa bao giờ có. Đó là tin tốt.”

      “Còn tin xấu?”

      “Nhưng họ cũng có thể… làm rung chuyển tận gốc rễ của Điện Lajihad.”

      khoảng im lặng đáng sợ.

      Dezi giật thót. Ngài thế nghĩa là gì? Có thể người khác biết, nhưng theo Ngài bao nhiêu năm. biết rằng Ngài rất ít , nhưng mỗi lời khi thốt ra đều có hàm nghĩa sâu xa. Và đôi khi là dự báo những tương lai rùng rợn.

      “Họ có thể đưa nước ta đến thịnh vượng chưa bao giờ có, nhưng cũng có thể làm rung chuyển đến tận gốc rễ của Điện Lajihad”. Hai về này là song song hai đối lập? Họ thay đổi đất nước tốt lên và làm rung chuyển gốc rễ ư? … nghĩ đến hàm nghĩa đó, đột nhiên thấy toàn thân lạnh toát. thể. Renziah là người vô cùng cẩn trọng. Ngài bao giờ làm chuyện nguy hiểm như vậy.

      Ajihad nhìn chằm chằm vào Renziah. Renziah cũng nhìn lại, cái nhìn trong suốt như thủy tinh.
      Cuối cùng Ajihad chậm rãi mở miệng:

      sao?”

      Renziah gật đầu.

      “Ngài có thể tận dụng họ.”

      “Ngươi nghĩ thế là tốt sao, Ren?”

      “Thần chỉ đưa chút ý kiến dựa tài hèn sức mọn của mình.”

      Ajihad nửa như dỗ dành, nửa như giễu cợt:

      , , Ren dấu của ta. Nếu có cái gì bản thân nó là mối đe dọa với Lajihad, chưa cần biết đến nó có lợi thế nào. ngày nó tồn tại là ngày Điện Lajihad thể bình yên. Ngươi hiểu chứ?”

      “Thần hiểu.”

      “Vậy ngươi biết ngươi phải làm gì rồi chứ? Báo cho ta ngay khi hai người đó đến Iolite. Đích thân ta tiếp đón họ.”

      “Vâng, thưa Ajihad.”

      “Ta cần biết tiên tri thế nào… Ta chỉ cần đảm bảo kết cục. Kết cục duy nhất. Đó là tất cả những kẻ lạ mặt đó tồn tại nữa. toàn thây. có chỗ chôn. mang đầu của chúng ra bêu toàn bộ ở Lajihad để làm gương cho toàn thể nhân dân Iolite.”

      “Vâng, thưa Ajihad.”

      Ajihad xoay người bỏ .

      Đệ nhất Phu nhân nhìn Renziah, nụ cười dịu dàng mặt tuột mất, nguyên hình là người đàn bà lạnh lùng:

      “Tốt, Ren. Ngài phá hỏng buổi tối ngọt ngào của ta rồi đấy.”

      Phu nhân ném cho Renziah cái liếc sắc lẹm trước khi quay lưng trở về phòng ngủ.

      Dezi ngẩng đầu lên. Renziah thấy , phất tay:

      “Về , ngươi vất vả rồi.”

      chỉ muốn về phòng ngay lập tức sau hàng tiếng đứng giữa cái Đài quan sát chết tiệt này, nhưng điềm tĩnh :

      “Thưa ngài, thần xin ngài nghỉ ngơi tổn hại sức khỏe.”

      “Dezi, ngươi trung thành với Iolite mãi chứ?”

      Hả? ngỡ ngàng. Tim đập thình thịch. Có khi nào Renziah nhìn thấu ? muốn ở lại nơi này, dù chỉ phút giây trong đời. nuốt nước bọt rồi :

      “Thưa vâng. Mãi mãi. Luôn trung thành với Iolite.”

      Renziah nhìn , cái nhìn trong suốt như mặt trăng, tựa như chẳng thấy gì, tựa như thấy tất cả. Renziah nhếch miệng cười thành tiếng. Trong bóng tối, thấy gương mặt của ngài, chỉ biết cảnh tranh tối tranh sáng khuất chìm gương mặt trắng bệch của ngài khiến có cảm tưởng, ngài vừa xa cách, vừa diệu vợi. Đột nhiên tưởng tượng, biết đâu ngày Renziah rời Điện Lajihad, thế nào? Sau tự nhiên dự cảm kỳ lạ, rằng tới ngày Ngài biến mất khỏi Iolite, đột ngột và lặng lẽ; và rơi vào cơn khốn đốn lớn nhất của đời mình.

      Từ bóng tối, Renziah cất giọng bẫng, thoảng bay như cơn gió:

      “Thế là tốt. Muộn rồi, nghỉ .”

    5. The Green Sky

      The Green Sky New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      0
      *
      Cùng lúc đó, tại thảo nguyên xa xôi sát biên giới Iolite, có hai bóng người đứng Mỏm Đá Tuyết, hướng tầm mắt qua thảo nguyên mênh mông, dõi về phía Tây Nam, nơi có Điện Lajihad.

      Người đàn ông cao gầy gỡ mũ đội đầu xuống, rút điếu thuốc, châm lửa hút. ta trầm ngâm:

      lâu về Iolite.”

      Người đàn ông còn lại cầm điếu thuốc hút dở từ tay ta, rít hơi rồi lầm bầm:

      “Tektite, tôi hiểu cậu. Nhưng cậu có thấy về Iolite quá nguy hiểm?”

      “Vậy lang bạt ở nước khác bớt nguy hiểm sao?”

      , nhưng còn an toàn hơn…”

      “Cuộc đời ta sống ngày nào là hay ngày ấy rồi. Ngoài Iolite, ta có nguyện ước gì khác.”

      Tektite rồi nhảy nhàng như bay từ Mỏm Đá Tuyết xuống mặt đất rạp cỏ dại.

      “Ajihad, ta về thăm lại cố nhân. Ngươi sẵn sàng tiếp ta chứ?”

      --- Hết chương mở đầu ---

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :