1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC SỐNG TRÊU CHÓ CHỌC MÈO CỦA NHỊ NỮU - Tử Ngưng Yêu (67 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      - Nguồn: https://docke.wordpress.com/nhị-nữu-mục-lục/
      - Tác giả: Tử Ngưng
      - Tên editor +beta: Docke
      - Thể loại: Thập cẩm, HE
      - Số chương: 67C
      VĂN ÁN

      Bản giới thiệu vắn tắt của Thiên Lôi
      Lôi thần: “Làm đại tỷ có sảng khoái lắm ?”
      Sói ta: “Sảng khoái”
      Lôi thần: “Trêu chọc trai đẹp có thích ?”
      Sói ta: “Thích ~”
      Lôi thần: “Trêu chọc con ta có thích ?”
      Sói ta: “Đương nhiên thích ~~”
      Lôi thần: “……… Ta đánh chết ngươi!!!!!!!!”
      Sói ta hấp hối: “Ngươi… Cho dù ngươi có đánh ta thành ngốc, lão nương cũng buông tha con của ngươi!”
      Lôi thần cười gằn: “Ta đây thỏa nguyện cho ngươi!”

      Đoạn này giải thích nguyên nhân vì sao nhân vật nữ bất hạnh biến thành kẻ ngốc nên mới phải chịu áp bức. Sau khi chết sống lại, khôi phục trí nhớ, cảm thấy vô cùng xấu hổ và đau đớn. Đấm ngực dậm chân – – Làm nữ nhân xuyên – – lại bị biến thành như vậy – – cũng quá dọa người!!!
      Do đó bắt đầu hăng hái tiến lên phía trước, tuyệt địa phản công trả thù!

      Bản giới thiệu vắn tắt của Động vật:
      Lúc trước, ta là con sói uy phong lẫm lẫm! Có ngày, bất hạnh … mất trí nhớ!
      Sau đó, có người cho ta biết …. Ngươi chỉ là con cún con #
      Vì thế, ta cũng rất happy trải qua cuộc sống của con chó = =
      Mãi cho đến ngày kia! Ta đột nhiên nhớ lại tất cả mọi chuyện!!!!!!!
      Ta vô cùng phẫn nộ, nhiệt huyết cứ tuôn trào trong thân thể, chạy rần rần đến mức thể ức chế nổi. Ta ngửa đầu rống giận: “Ta là sói!!! Sói!!! Sói!!!”
      Lại phát ….
      Mẹ ơi ~~~~~ Chung quanh vì sao lại xuất áp khí của dã thú mạnh mẽ cỡ đó a.
      Được rồi, ta là cún, ta là cún, ta là cún……. T=T

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      https://docke.wordpress.com/2012/04/24/cuộc-sống-treu-cho-chọc-meo-của-nhị-nữu-chương-1/
      [​IMG]
      Chương 1: NHỊ NỮU LÀ VẬT BỐI THƯỜNG.

      Edit: Docke

      Nương tử có thể rơi từ trời xuống được ?

      chứng minh, là có thể!

      Bởi vì ta, chính là được Cẩu Nhi ca “nhặt” về…

      Mắt nhìn xa xăm – Thâm tình mà bi thống…

      Ngày đó, Cẩu Nhi ca nhảy sông tự vẫn, cần nghi ngờ, ngươi có nhìn lầm, chính là nhảy sông tự vẫn!

      Còn vì sao lại tự vẫn ư?

      Bởi vì thi ba lần đều đạt công danh, vị hôn thê cũng coi thường , muốn hủy hôn. Khi chạy đến đòi phân xử, lại bị chính vị hôn thê kia sai người đánh đuổi. Đau đớn xen lẫn xấu hổ thể chịu đựng nổi, Cẩu nhi ca thẫn thờ ra bờ sông, chuẩn bị kết liễu cuộc đời mình.

      Vì vậy, từ bờ sông bên này bắt đầu từ từ tiến ra giữa sông, cứ cứ , sau đó… sang bờ bên kia của sông Từ Hà = =!

      Con sông này, chỗ sâu nhất cũng chỉ tới ngực ! ! ! ! ! ! ! !

      Cả người sũng nước, Cẩu nhi ca ngơ ngác gục ở bờ sông, phát bản thân ngay cả chết cũng làm xong. Rốt cuộc thèm để ý đến hình tượng, sụp đổ tại bờ sông mà gào khóc: “Trời ơi…! Ông là bất công…! Ông cho ta chết hãy đền cho ta nương tử ! Nương tử! ! ! ! Nương tử! ! ! ! ! ! !”

      Sau đó… Cẩu nhi ca hoang mang liền nhìn thấy ta từ từ bay xuống sông Từ Hà.

      Nếu ngày sau ta mà biết được cái tên thần tiên vô trách nhiệm nào tùy tiện ném ta cho , ta nhất định cho đẹp mặt! ! !

      Ngày thứ hai sau khi được Cẩu nhi ca tha về nhà, ta tỉnh. Lại đến lượt Cẩu Nhi ca, sau khi trải qua loạt hoạt động tâm lý từ bi phẫn, thương tâm đến thất lạc, kinh hãi…, bị chấn động sâu sắc. Mặc dù còn cố tình tìm đến cái chết nữa nhưng tâm lực đều tiều tụy. Hơn nữa sau nhảy sông tự vẫn giữa ngày đông giá rét, còn phải lôi về nhà người dở sống dở sống, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Cuối cùng, Cẩu nhi ca vốn là thư sinh thể chất nhu nhược, liền lâm trọng bệnh.

      Mặc dù lúc mới vào nhà, tình trạng của ta rất dọa người, nhưng sau khi tỉnh lại thân thể chỉ bị trầy xước sơ sơ, mấy ngày sau liền khỏe hẳn, chỉ là … có chút nho , nho …..di chứng …

      Hình như, ta bị mất trí nhớ phải. Hơn nữa chỉ trí nhớ bị mất, đầu óc cũng có vài phần bình thường. Thường xuyên có những ý nghĩ cùng hành vi khó hiểu xen lẫn kỳ quái.

      Ví như….

      Mỗi lần ta thấy quả dưa chuột, trong lòng đều cảm thán tiếng: Ôi, nếu có thể phối hợp với cây hoa cúc là tốt quá!

      Nhưng tại sao lại muốn phối với hoa cúc???????? ⊙_⊙

      Lại ví như….

      lần, mẹ của Cẩu nhi ca mua về cho Cẩu nhi ca mấy trái quýt, tỉ mỉ bóc vỏ rồi kêu ta giúp Cẩu Nhi ca ăn. Ta chăm chú nhìn trái quýt bị bóc vỏ trần trụi ấy lâu.

      Sau đó…. Lẳng lặng – chọc ngón tay vào cái lỗ ở giữa trái quýt …

      Lại tiếp tục ví như….

      Mỗi lần Cẩu Nhi ca nửa đêm phát sốt, mê sảng, ta nhìn toàn thân ướt đẫm mồ hôi của , những sợi tóc lăng loạn mặt của , lại nhìn thân thể nóng sôi khiến gương mặt ửng hồng của , nhìn cái miệng nhắn ửng đỏ của khe khẽ mấp máy, nhàng rên rỉ: “Xuân Hoa, Xuân Hoa…” –.

      Ta lập tức kích động = =!

      Chẳng lẽ là … Có lẽ nào ta thích Cẩu nhi ca rồi sao…!

      Cẩu Nhi ca , nhặt ta về ngày 2 tháng 2 cho nên gọi là Nhị Nữu (Bé Hai) luôn.

      Vì vậy ta vô cùng hạnh phúc tiếp nhận cái tên … mà sau này khiến ta tức lộn ruột.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      https://docke.wordpress.com/2012/04/25/cuộc-sống-treu-cho-chọc-meo-của-nhị-nữu-chương-2/
      Chương 2: Hồi ức hạnh phúc của Nhị Nữu

      Edit: Docke

      Mẹ của Cẩu nhi ca . đúng là đứa con khổ mệnh của bà… Chẳng lẽ nào, xinh đẹp… lại là cái tội hay sao…

      xa, Cẩu Nhi ca có được hôn ước với Xuân Hoa đều bởi vì Cẩu Nhi ca – – xinh đẹp…

      Lúc đó tiểu Xuân Hoa năm tuổi theo Trình viên ngoại tới học đường mà Cẩu Nhi theo học, để bái kiến Lý phu tử. Chính là nơi hai người bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, năm ấy Cẩu Nhi ca mười hai tuổi. Tiểu Xuân Hoa vừa liếc thấy bị dung mạo như thần tiên của Cẩu Nhi mê hoặc, khóc nháo lên đòi phụ thân phải gả ngay cho vị ca ca đẹp trai này. Trình viên ngoại cách nào dỗ dành được con , lại thấy Cẩu Nhi quả là mi thanh mục tú, liền tới cửa bàn chuyện hôn .

      Chuyện này lẽ ra phải trở thành giai thoại lưu truyền trong Ngưu Gia thôn. Ai ngờ, Trình phủ lại dám cường thế như vậy! Chuyện liên tục thi đạt, thái độ của Xuân Hoa đối với ngày càng lạnh nhạt, cuối cùng phát triển thành tình trạng hủy hôn đánh người!

      Mà Cẩu Nhi sớm coi Xuân Hoa là vợ chưa cưới của , phải chống chọi với kích lớn như vậy, ý chí tinh thần ngày càng sa sút.

      Cuối cùng đến ngày nọ, ta thấy Cẩu Nhi ca đẹp trai ngơ ngác nhìn về phía trời chiều xa xa. Những tia nắng vàng óng ánh, nhàn nhạt dịu dàng chiếu rọi thân hình Cẩu Nhi ca, khiến ta có cách nào ức chế nổi cơn kích động, liền xông tới. tay nắm lấy bàn tay nhắn của Cẩu Nhi ca, sau đó lại dùng tay bắt gọn, hướng cằm của Cẩu nhi ca quay qua nhìn ta…

      “Cẩu nhi ca….”

      Ta thâm tình gọi.

      “Ngươi là người đẹp trai động lòng người nhất, có khí chất nhất mà Nhị Nữu từng gặp! ! !”

      Mặc dù những sinh vật giống đực khác mà ta từng gặp qua chỉ có Lưu lão bá từng đến xem bệnh cho Cẩu Nhi, Nhị Mao nhà bên cạnh, cùng với con chó vàng to lớn – Tam Mao nhà bọn họ…

      “Xuân Hoa cần ngươi, nhưng ta cần ngươi !”

      Ta vô cùng nghiêm túc thốt ra những lời này, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch thình thịch vô cùng lợi hại.

      “…”

      “…”

      Cẩu Nhi ngây dại. biết qua bao lâu, gương mặt tuấn mỹ đỏ ửng lên, bàn tay bị ta nắm giữ cũng run rẩy rút ra, lại chậm rãi nghiêng đầu qua bên tránh né bàn tay nâng cằm của ta.

      cúi đầu mang chút nức nở : “Nhị.. Nhị Nữu… ngươi thể khinh bạc ta -…“

       ̄□ ̄|||, Cẩu Nhi ca… Ta chưa muốn khinh bạc ngươi nha … T_T

      Như vậy là lời tỏ tình đầy nhiệt huyết của ta thất bại…

      Nhưng mà…

      Ngày hôm sau, Cẩu Nhi ca vốn suy sụp giường, tự nhiên thần thái sáng láng, bắt đầu đọc sách viết chữ. Mà bệnh tình của lại như có kì tích xuất hoàn toàn khỏi hẳn! ! ! ! ! !

      Cẩu Nhi đại ca! ra ngươi vốn là vui buồn thất thường à.

      Từ đó ta thỉnh thoảng lại tìm cơ hội “khinh bạc” hoặc là để “khinh bạc” ta.

      Ví như….

      Ta biết Cẩu Nhi chỉ có học vấn giỏi mà còn tinh thông y thuật, vì vậy thường xuyên len lén ăn bậy ăn bạ.

      Lúc đó, Cẩu Nhi ca vô cùng phối hợp mà nắm tay ta, có đôi khi còn có thể sờ sờ khuôn mặt nhắn của ta. Hỏi: “….Đại tiện thế nào?”

      Lại ví như….

      Từ khi ta phát , ra ta có biết chữ – thất học, ta liền quấn quýt bám lấy Cẩu Nhi ca đòi dạy ta học chữ.

      Chỉ có điều, thế nào cũng là ta nắm tay Cẩu nhi ca cùng nhau luyện chữ, hoặc là để Cẩu nhi ca nắm tay của ta nắn chữ. Việc này, ta đặt cho nó cái tên hoa mỹ là: tỉ mỉ hiểu được cảm giác chữ.

      Mỗi lần như vậy Cẩu Nhi ca đều bị ta dây dưa đến nỗi đỏ mặt mà thể từ chối ta được. Hắc hắc hắc hắc ~ (Cười gian).

      Cuộc sống hạnh phúc của Nhị Nữu ta cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi Cẩu Nhi vào kinh dự thi … kết thúc!

      Đêm trước khi , Cẩu Nhi ca tìm thấy ta phiền muộn ngồi nóc phòng

      “Nhị Nữu” – Cẩu Nhi ca gọi.

      Ta quay lại, bắt gặp trong ánh mắt của Cẩu nhi ca vẻ đành.

      “Nhị Nữu…”

      Cẩu nhi ca nhìn ta, muốn rồi lại thôi.

      “Cẩu Nhi ca…” – Ánh mắt ta lấp lánh nhìn đầy hy vọng.

      “Nhị Nữu…Ta thích ngươi! !” Cẩu nhi ca rốt cuộc ra rồi!

      “Cẩu Nhi ca! Cuối cùng cũng thích Nhị Nữu rồi sao? !”

      Trong phút chốc, trong lòng ta tràn ngập pháo hoa, nổ bùm bùm. Ta kích động ôm chầm lấy Cẩu Nhi ca.

      “Ừm, Nhị Nữu làm bánh trứng gà chiên hành rất ngon!”

      Cẩu Nhi ca nghiêm túc đáp lại.

      Hách ⊙⊙, Này … đây mà cũng gọi là lý do sao …

      Chẳng lẽ Cẩu Nhi ca, ngươi phải là bị ta “khinh bạc” mà thích ta sao…

      Có lẽ đêm hôm đó, ánh trăng quá đỗi ôn nhu, có lẽ Cẩu nhi ca bị đôi mắt mở to lấp lánh của ta mê hoặc, có lẽ phiền muộn ly biệt nổi chiên nổi trống trong lòng. Cẩu Nhi ca ôm lấy ta, thầm bên tai ta: “Nhị nữu, ngươi là nương tử mà ông trời ban tặng cho ta. Chờ ta lần này trở về, ta cưới ngươi. Nếu vẫn thi đỗ, ta tìm học đường xin làm phu tử, cùng ngươi chung sống, có được ?”

      Ta hạnh phúc, rưng rưng gật đầu.

      … Đường phân cách – Cuộc sống gia đình tạm ổn…

      Chờ đợi – là khoảng thời gian dài đằng đẵng mà tràn ngập hương vị ngọt ngào. Mỗi ngày trước khi ngủ, ta đều tỉ mỉ vẽ bông hoa. Cuộc sống đơn điệu mà nặng nề đó cứ thế trôi qua cho đến khi tường xuất mười tám và nửa bông hoa dừng lại…

      Hôm đó ta cùng Cẩu Nhi nương (mẹ của Cẩu nhi ca) làm bánh trứng gà chiên hành trong bếp. Chợt có tiếng loa vang chấn động vùng: “Báo tin mừng cho gia đình Trạng nguyên gia… Báo tin mừng cho Trạng nguyên gia đây…”

      “Đại thẩm, trong thôn chúng ta có người đỗ trạng nguyên rồi…!”

      Ta bỏ dở công việc, với Cẩu nhi nương.

      “Ừm, đúng vậy. vinh hạnh lớn cho thôn chúng ta. biết là công tử nhà ai nhỉ, vận khí lại tốt như vậy, chẳng bù cho Cẩu Nhi nhà mình…”

      “Đại thẩm, chừng lại là Cẩu nhi ca đó!”

      Vừa xong nghe thấy tiếng loa vang báo tin mừng càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…“Báo tin mừng cho công tử Lâm gia đây… Chúc mừng công tử Lâm gia thi đỗ Trạng nguyên…”

      Cẩu nhi nương, hai chân mềm nhĩn, vội vàng vịn ta hỏi: “Vừa… vừa rồi bọn họ là nhà ai?”

      “Lâm gia ạ!”

      Cẩu Nhi nương… hôn mê bất tỉnh…

      Ta lúc này mới nhớ, Cẩu nhi ca vốn còn có cái tên rất hay, gọi là Lâm Kinh Chi!

      như vậy Cẩu Nhi ca là trạng nguyên gia! ! ! ! ! ! Cẩu Nhi ca là trạng nguyên gia! ! ! ! ! !

      Ta vui mừng đến nỗi tay chân luống cuống cả lên.

      Vậy vậy vậy ta đây phải… chính là trạng nguyên phu nhân rồi sao…

      Ta càng nghĩ càng cao hứng, càng nghĩ càng hưng phấn. Cả đêm ngủ làm bánh trứng gà chiên hành mà Cẩu Nhi ca thích ăn nhất. Đúng rồi, phải làm nhiều chút. Quan báo tin mừng rằng ngày mai Cẩu nhi ca về. Đến lúc đó, có thể có rất nhiều người tới chúc mừng.

      Đại thẩm sau khi tỉnh lại liền gọi ta vào trong phòng, lôi kéo tay ta mà , Nhị Nữu, cháu đúng là phúc tinh của gia đình chúng ta đó. Tương lai mà Cẩu Nhi cưới được ngươi rồi, nhất định rất hạnh phúc.

      Ta nghe xong mặt mày đỏ bừng, xấu hổ : “Đại thẩm, cháu chuẩn bị đồ, ngày mai chắc chắn là rất bận rộn.”

      Đại thẩm vẻ mặt đứng đắn – : “Còn gọi là đại thẩm sao! Chuyện của hai đứa bây, trước khi Cẩu nhi kể cho ta nghe rồi!”

      Vì vậy, ta xấu hổ đáp lại: “Mẹ ~”

      Hồi tưởng vừa kết thúc. Ta nhìn thấy cỗ kiệu của Cẩu Nhi ca rầm rầm rộ rộ dừng ngay trước cửa. Kiệu phu cung kính vén màn che, Cẩu Nhi ca mặc thân quan phục từ trong kiệu bước ra. Cẩu Nhi ca mặc quan phục quả rất đẹp trai! Rất phong độ nha! Ta kích động hét to: “Cẩu Nhi ca….!” rồi lao thẳng về phía cẩu nhi ca.

      Nhưng cuộc sống hạnh phúc của Nhị Nữu ta, vào giờ khắc này… cùng với xuất của nữ tử từ kiệu bước xuống… hoàn toàn tan vỡ! ! !

      “To gan! Dám dùng cái tên thấp kém thế xưng hô với Trạng nguyên gia!”

      giọng nữ sắc bén ngang tàng vang lên. Ta ngẩn người khi thấy nữ tử xinh đẹp theo chân Cẩu Nhi ca xuống kiệu. thân hồng sa, đồ trang sức đầu tay rực rỡ ánh vàng khiến ta vô cùng chói mắt.

      “Kính Chi…, chàng hôm nay là Trạng nguyên gia rồi. Sao có thể dung thứ cho con bé thô tục kia xưng hô với chàng như vậy!” – Hồng y nữ tử lập tức thay đổi giọng điệu, dán chặt lấy người Cẩu Nhi ca.

      Ta khiếp sợ nhìn hồng y nữ tử.

      Còn Cẩu Nhi ca liếc mắt nhìn ta đầy áy náy, sau đó ôn nhu với nữ tử bên cạnh: “Xuân Hoa, sau cuộc thi lần trước ta lâm trọng bệnh thời gian, đều nhờ có Nhị Nữu tận tình chiếu cố nên mới cho Kính Chi của ngày hôm nay. Khi đó, nàng cứ nhất định thích gọi như vậy, cũng hết cách.”

      Ta lại khiếp sợ nhìn về phía Cẩu nhi ca.

      “Cẩu Nhi ca?…”

      Ta lấy lòng, muốn nắm tay Cẩu Nhi ca giữ lại nhưng hơi nghiêng tránh né… Hồng y nữ tử bên cạnh đắc thắng, bắt đầu cùng Cẩu nhi ca vào cửa…

      Ta biết ta về phòng từ khi nào và bằng cách nào, cũng biết bản thân ngồi yên ở đó bao lâu, cũng biết tay nải gói ghém xong từ lúc nào. Hình như đại thẩm vào gì đó với ta nhưng ta nghe thấy. Mãi cho đến khi Cẩu nhi ca vào, ta mới ngơ ngác nhìn , dấy lên tia hy vọng cuối cùng, thở gọi: ‘Cẩu Nhi ca…”

      Cẩu Nhi ca thoáng sững sờ, trong mắt tràn đầy bi ai. Sau lúc lâu mới :

      “Xin lỗi, ta… Ta quên được nàng!”

      Sau đó dúi vào tay ta hai thỏi bạc, ta cúi đầu nhìn xuống.

      “Cẩu Nhi ca, ngươi… muốn ta sao!?”

      Ta nhìn Cẩu nhi ca, khó mà có thể tin được.

      “Ta…” Cẩu nhi ca còn chưa hồng y nữ tử đẩy cửa vào.

      “Kính Chi ~ phải chỉ là đuổi đứa nha đầu thôi sao, có cần phải lâu như vậy .”

      Rồi nhìn ta : “Số tiền này cũng đủ cho ngươi ăn ngon thời gian. Đây là Trình gia chúng ta thấy ngươi cũng có công chăm sóc Kính Chi nên cố ý ban thưởng cho ngươi. Ngươi còn có gì hài lòng hả! Kính Chi sau này chính là trạng nguyên gia, thể dung chứa nha đầu quê mùa thô lỗ như ngươi trong nhà được, hiểu chưa!”

      Ta thể tin được: “Cẩu Nhi ca, ngươi muốn… đuổi ta …”

      Ánh mắt Cẩu nhi ca thậm chí còn dám nhìn ta, chỉ giọng : “Xuân Hoa, nàng có thai rồi. Ngươi cũng đừng trách nàng.”

      Ta hít sâu hơi : “Ta biết rồi, ta cũng được, nhưng Cẩu nhi ca, ngươi có thể…” Ta còn chưa xong, Xuân Hoa bắt đầu kêu gào: “Thế nào? Cho ngươi từng đó tiền cũng đủ nhiều rồi, làm người nên được voi đòi tiên chứ!”

      “Ta có thể mang! Theo! Bánh! Trứng! Gà! Chiên! Hành! Ta làm hay …” Ta phun ta từng chữ từng chữ.

      Xuân Hoa ràng thở phào hơi. Cẩu Nhi ca lại chấn động hồi, ánh mắt nhìn ta như con chó bị thương.

      = = Binh binh, ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì hả! Ta thèm vào! Thèm vào! ! Thèm vào! ! ! ! !

      Ta chạy vào bếp, tỉ mỉ chất đầy bánh trứng gà chiên hành nguội lạnh nhưng vẫn còn tỏa hương thơm vào bao lớn, lấy tiền bạc và tay nải chuẩn bị từ trước, bất đắc dĩ cườ với Cẩu nhi ca tiếng: “Ngươi xem, ra ta vốn muốn từ lâu rồi! ha ha!” Trước ánh mắt ‘ý vị sâu xa’ của Cẩu nhi ca, ta hiên ngang ra .
      huyendo thích bài này.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      https://docke.wordpress.com/2012/04/26/nhị-nữu-chương-3/
      Chương 3: NHỊ NỮU ĐỤNG ĐỘ TÊN CƯỚP GIÀ.

      Edit: Docke

      Sau khi ta rời khỏi nhà Cẩu Nhi, cứ cứ mục đích. Vốn lòng vẫn cho rằng chung sống với gia đình Cẩu nhi ca suốt đời. Nào có cứ ngờ đâu đột nhiên lại xảy ra biến cố. Vốn được người ta nhặt về, thân phận của mình chút cũng nhớ được, tiền người tuy đủ dùng trong mấy ngày nhưng… sau này phải làm sao bây giờ? Có nên… thử tìm lại người thân nhỉ?

      Trong vô thức ta lại đến con sông trước kia Cẩu Nhi ca từng nhặt ta về. Lặng lẽ nhìn con sông nơi mình từng đáp xuống, trong lòng ta khỏi cười khổ. Ông trời ơi, nếu ta là nương tử mà ông bồi thường cho Cẩu nhi ca, bây giờ lại cần ta nữa, vậy có phải là ông cũng nên bồi thường cho ta tướng công hay

      Vì vậy….

      bóng trắng từ cao ‘ nhàng’ đáp xuống.

       ̄□ ̄| |,… phải chứ… ban xuống cho ta tướng công sao?

      Đâu cần nghĩ nhiều như vậy, … trước cứ phải cứu “lão công” ông trời ban cho ta rồi hãy . Ta vội nhảy xuống sông, tay chân luống cuống cộng thêm hao tổn hết công hết sức, cuối cùng đưa được ‘vật thể vừa đáp xuống’ vừa khiêng vừa kéo lên bờ. Ta lại vội vàng vén mớ tóc dài ẩm ướt kia ra nhìn thử xem tướng công mà ông trời ban cho ta có cái dạng gì!

      Những sợi tóc bạc dính bết mặt dần được vén ra, để lộ ra gương mặt đầy những nếp nhăn, đôi mắt bụp hi hí, túi mắt kéo sụp xuống tận mũi, lông mi cộng thêm chòm râu là có thể che lấp nửa khuôn mặt. Hình ảnh ông già từ từ ra trước mắt ta.

      ORZ! ! ! ! ! !

      Ông trời ơi, ta muốn là lão công (ông chồng), chứ phải lão Công Công (bố chồng) đâu! T0T.

      Xem ra mệnh của Nhị Nữu ta đúng là tốt. Nhìn thoáng qua lão già nằm bên cạnh chỉ còn chút hơi tàn, ta thở dài với lão: “Lão gia gia, ta kéo ông lên bờ là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Bản thân ta cũng rất thảm, có năng lực cứu ông. Như vậy , lát nữa đường nếu có gặp ai, ta với họ là ông ở đây, để bọn họ đến cứu ông có được ?”

      Thấy lão có phản ứng gì, ta lắc đầu, xách tay nải lên tính bỏ chạy lấy người. lúc xoay người đột nhiên có cánh tay lạnh lẽo bắt chặt lấy chân ta.

      Ta cúi xuống nhìn. Tay lão già thò ra ngón, chỉ vào… cái túi đựng bánh chiên hành của ta, trong miệng lẩm bẩm: “Đói… đói…”

      Ta nhìn lão già, rồi lại nhìn bánh chiên hành. Thôi được, cái này vốn là làm cho Cẩu Nhi ca ăn -, bây giờ ăn nữa, cho ông coi như làm việc thiện lần vậy.

      Vì vậy ta liền mở cái túi ra, cầm cái bánh đút cho lão. Vừa đút vào miệng xong, tinh thần của lão liến tốt lên thấy . Lại ăn hết cái bánh xong, ánh mắt lão bị mí mắt kép sụp khi lại mở ra, tham lam mà nhìn… cái túi đựng bánh chiên hành của ta.

      Ta lại cho ông ta thêm cái nữa. Lần này, ông ta tự cầm lấy, nhét ào ào vào miệng giải quyết gọn lẹ. Tiếp tục dùng đôi mắt ti hí như khe lỗ nhìn ta. Ta đành phải cho thêm cái nữa T-T!

      “…”

      Khi ông ta tiêu diệt xong cái ánh chiên hành thứ năm, toàn thân làm như sống lại, ngay cả đôi mắt ti hí cũng bắt đầu phóng tinh quang, chăm chú nhìn vào cái túi trong tay ta. Ta vội vàng bảo vệ cái túi đựng bánh chiên hành kia: “ được, ông ăn hết nửa rồi, ta còn phải chừa lại chút để làm lương khô”

      Ông lão làm như nghe thấy kháng nghị của ta, xông lên chộp lấy cái túi bánh tỏa ra mùi thơm hành phi như sói đói vồ mồi. Thấy ta ôm chặt lấy cái túi tránh né, biết bằng cách nào vừa thở phì phò vừa điểm vài cái người ta. Ta lập tức thể cử động, còn cách nào khác đành phải trơ mắt mà nhìn lão cướp lấy những chiếc bánh chiên hành của ta. Rắc… rắc… (tiếng vỡ giòn) – bắt đầu ăn.

      “Này, ít nhất ông cũng phải chừa lại cho ta cái chứ, cái cũng được…!! Nó là vật kỷ niệm cuối cùng của ta và Cẩu nhi ca đó!”

      Trong khi ta gào thét chói tai lão già đem cái bánh trứng gà chiên hành cuối cùng nhét đầy miệng. Nghe thấy tiếng la hét của ta, cuối cùng cũng ngừng động tác cắn ngoạm (có lẽ cuối cùng cũng ăn no rồi – -) Sau đó đem nửa miếng bánh chiên hành còn vương vãi nước miếng của lão đưa đến trước mặt ta…

      “Bỏ , cũng… Ông ăn luôn …” Ta vừa nhìn cái mép bóng mỡ và nước miếng kia vừa .

      Lão già chút do dự giải quyết nốt nửa miếng bánh cuối cùng, còn vỗ bụng tỏ vẻ ăn no, rốt cuộc mở miệng với ta: “Đa tạ nương cứu giúp. Xin hỏi ở đây là chỗ nào? Cách kinh thành có xa ?”

      dám, nơi này là Ngưu gia trang, cách xa kinh thành cả vạn dặm. Chỉ là, lão… gia gia? Ông có thể… cho ta cử động được ? Bánh cũng đều bị ông ăn hết rồi ….”

      Ông lão vừa nghe ta cách kinh thành còn rất xa, sắc mặt liền thay đổi!

      Sau đó ngượng ngùng nhìn ta : “Lần này ta vào kinh là có việc quan trọng, nhưng … nhưng lại… cẩn thận quên mang theo lộ phí. Ta thấy nương cũng là người quen, biết… biết nương có thể cho lão hủ này mượn chút ngân lượng. Sau này lão nhất định trả lại gấp đôi.”

      Vừa vừa bắt đầu lục lọi tay nải của ta, vừa tìm thấy hai thỏi bạc liền nhét ngay vào trong người.

      lúc nữa, huyệt đạo tự giải, đại ân của nương, sau này nếu có duyên ta đền đáp thỏa đáng! ! ! !”

      Ông lão để lại câu này rồi thở phì phò hai cái rồi biến mất tăm tích. Bỏ lại ta trợn mắt há mồm kịp phản ứng, trước sau vẫn duy trì tư thế cầu cao độ cùng toàn thân ướt nhẹp.

      Lần đầu tiên ta cứu lão công công, để rồi! Lật lọng-… cướp bóc ta…

      Ta chờ mãi cho đến lúc bầu trời tối đen… lại chờ đến khi trời sáng… Rốt cuộc nghe được thanh giống như tiếng mở chốt, “pặc~” tiếng. Sau đó toàn thân liền xụi lơ, đổ nhào xuống bãi cỏ. Ta tự đánh giá tính tình ta cũng tốt siêu cấp… vậy mà gặp phải hoàn cảnh toàn thân ra ma này rốt cuộc cũng nhịn được mà chửi bậy:

      “Khốn kiếp! Vậy mà gọi là canh giờ sao???”

      Người ta lúc xui xẻo ngay cả uống nước cũng bị nghẹn. Trong vòng có ngày ngắn ngủn, ta từ Trạng nguyên phu nhân tương lai biến thành con nha đầu thô tiện bị người ta đuổi ra khỏi nhà. Vậy cũng tính . Khi lại gặp phải ông già sắp chết, tựa như sinh vật yếu đuối vô hại, ai ngờ lại là quân ăn cướp! Ta ôm tay nải trống trơn, khập khiễng bước . ngày đêm rồi chưa có gì lót bụng, ta vô cùng tưởng niệm túi bánh trứng gà chiên hành của ta.

      Bây giờ tốt rồi. có nhà để về , đến tiền cũng còn. tại, vấn đề cấp bách chính là tìm công việc để giải quyết nhu cầu sinh hoạt cơ bản của ta. Trong lúc phải biết làm thế nào tờ thông báo tuyển dụng hoa hoa lệ lệ ra trước mắt ta.

      Được lắm, lão Thiên đại thần, coi như ông cũng đến nỗi hết thuốc chữa. kiện… lão công công kia, ta coi như chỉ là sai lầm của ông.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      https://docke.wordpress.com/2012/04/26/nhị-nữu-chương-4/
      Chương 4: THÔNG BÁO TUYỂN DỤNG

      Edit: Docke

      tại Tri phủ Lưu gia cần tuyển số nha hoàn mặt mày đoan chính, lanh lợi khéo léo, can đảm cẩn trọng.

      Cam kết lương cao! được huấn luyện chuyên nghiệp, nếu có ý tham gia dự tuyển, mời trước ngày ** đến Tri phủ báo tin.

      Tái bút: Đồng thời phải đồng ý ký vào khế ước sinh tử.

      Với trình độ học vấn của ta, cố lắm đọc được mấy chữ “ Thông báo tuyển dụng … Nha hoàn …Lưu tri phủ…” Đối với mấy hàng chữ phía sau, thể làm gì khác hơn là bỏ qua. Xem ra là nhà Tri phủ tuyển nha hoàn, có thể thử xem sao. Nếu trúng tuyển tạm thời cần lo lắng nữa.

      Chỉ có điều, trong mấy năm ở nhà Cẩu nhi ca, cơ bản là ta chưa từng ra khỏi Ngưu Gia thôn, nên biết được nhà Lưu Tri phủ ở đâu.

      Vì vậy…

      “Tỷ tỷ ơi, xin hỏi đến nhà Lưu Tri phủ thế nào?”

      , , biết.” Tiểu nương vừa nghe ta hỏi nhà Lưu Tri phủ, lập tức hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy.

      ~Ôi! biết biết chứ, ngươi chạy làm cái gì?

      “Đại ca ơi, xin hỏi đến nhà Lưu Tri phủ làm sao?”

      “Ngươi muốn đến đó làm nha hoàn?”

      “Vâng!” Có cửa rồi !

      nương, ngươi tuổi còn trẻ có gì khó khăn thể vượt qua mà lại phải đến Lưu Tri phủ làm nha hoàn? Tiền công tuy cao nhưng cũng thể dùng mạng đánh đổi a!@ #¥¥%@#¥…( lược bỏ 5000 chữ….)

      “Oái… cảm ơn đại ca, để ta hỏi người khác vậy.” Đổ mồ hôi !

      “Xin quấy rầy chút, vị công tử này, xin hỏi ngài có biết nhà Lưu Tri phủ ở đâu ?”

      “Ơ kìa ~ Tiểu nương tử? Ngươi muốn đến nhà Tri phủ làm nha hoàn sao? Trông da mềm thịt non thế kia, cần gì phải thế? Chi bằng theo ta, ta cho người ăn ngon mặc đẹp… Ha ha ha ha ha ha ~!”

      “….”

      “Tiểu muội muội, có biết đến nhà Lưu Tri phủ ở đâu ? “

      “…”

      “…”

      “Tỷ tỷ chỉ muốn hỏi đường đến nhà Lưu Tri phủ thôi. Tiểu muội muội, nếu biết muội dẫn tỷ tỷ được ?”

      “Oa… Oa… Oa oa oa oa oa oa oa oa oa…”

      “Ngươi… Ngươi đừng khóc mà… Ta… Ta hỏi nữa. Ta hỏi nữa được chưa?” Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, ta vội vàng bỏ chạy.

      “Đại… đại thẩm ơi? Xin hỏi làm sao đến nhà Lưu tri phủ?”

      “Gọi ai là đại thẩm hả? Ai là đại thẩm hả ! ! ! ! ! Ây da ~ tiểu nương, trông cũng tệ nha, vì sao phải đến nhà Lưu tri phủ làm nha hoàn? Xui xẻo đến nước này rồi sao? Ta thấy vóc dáng ngươi cũng rất đẹp, mama giúp ngươi phục sức, dạy ngươi trang điểm. Đến lâu (tiệm, quán có lầu) của ta , được làm hoa khôi nhất bảng cũng được nhị bảng nha! Thế nào? Tiểu nương, còn theo mama trở về, có chuyện gì khó khăn cứ với mama, mama giúp người…Ấy…. Ấy!! Đừng chạy mà…”

      “Nha đầu này, vì sao có lòng làm nha hoàn nhà Lưu tri phủ cũng thèm theo ta về….” Tú bà đại thẩm vừa lắc đầu, vừa thể tin nổi, thào tự hỏi……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :