1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU
      tác giả : Vân Quán Phong
      Nguồn:
      jinss.wordpress.com
      Độ dài: 232 chương
      Thể loại: Cường thủ hào đoạt
      [​IMG]
      văn án :
      Nhị thiếu gia nhà họ Doãn có gia thế số , giàu có, đẹp trai, nghiệp thành đạt, mà tình trường lại như ý. Mọi thứ có thể coi là hoàn hảo, nhưng duy chỉ bị xuất thân thấp kém của vấy bẩn.

      Đêm đó, sau cơn say, tỉnh lại giữa lúc bị mọi người vây quanh nhìn thấy mình và trong tình trạng quần áo chỉnh tề. Từ nay trở , thế giới sụp đổ. bạn môn đăng hộ đối với ra mà lòng còn ôm hận, bạn trai thanh mai trúc mã của mà lâm chốn lao tù. Người người chỉ trỏ, bạn bè cách xa, đành phải khổ sở ra . được vài năm, quay lại cố hương, vẫn là chàng công tử nổi bật, còn vẫn gánh lấy cái danh bị nguyền rủa, làm bạn bên cạnh chỉ có chiếc xe lăn lạnh lẽo.

      Tưởng rằng có thể dừng lại, có bất cứ liên quan gì đến nữa, chẳng ngờ, chưa bao giờ buông bỏ nỗi hận, truy đuổi mạnh mẽ, từng bước áp sát. Ngày muốn lên máy bay rời , thản nhiên gọi điện tới, “Tôi nghĩ ra vạn cách trả thù, nhưng tôi phát ra, có cách nào thú vị hơn là giữ ở bên tôi cả đời.” Vì để bảo vệ người thân và gia sản tổ tiên để lại của bạn trai, cắn răng, phủ chiếc áo cưới rơi vào tay . Sau khi kết hôn, mọi người vẫn thấy bạn bên cạnh ngừng thay đổi, đối với vợ lạnh lùng hờ hững, thậm chí còn bị nhà báo chụp được ảnh đánh vợ đến mức phải nhập viện. Tất cả mọi người đều tưởng rằng bị hành hạ đến chết, ngay cả cũng vậy. Nhưng, khi mang bệnh nặng, ai ai cũng tránh xa, người ở bên rời bước, lại chính là “người chồng” vẫn luôn coi như cái đinh trong mắt. Lúc tính mạng treo sợi tóc, nhìn thấy gương mặt lún phún râu, hai mắt đỏ hồng của , “ còn sống, người ở cạnh tôi, kể cả chết, tro cốt cũng phải nằm trong tay tôi!”

      Rốt cuộc, đây là nỗi hận sâu sắc, hay là chiếm hữu có mưu từ trước?Lời editor
      Đây là truyện cường thủ hào đoạt, nhưng đừng tin vào văn án. Lừa tình đấy:v

      ruby_le879, bornthisway011091, Hale2055 others thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 1: Sự trở về sau hai năm

      Lúc Lê Diệp vào cửa, đại sảnh ồn ào ở nhà họ Lê đột nhiên yên tĩnh lại. Trong nháy mắt, mọi hình ảnh như bị dừng lại, thanh, chuyển động, ai nấy đều tỏ kinh hãi.

      vừa bước vào cửa buộc tóc đuôi ngựa, mấy lọn tóc rối rủ xuống đôi gò má gầy, thoa phấn trang điểm, sắc mặt hơi tái.

      Hai mắt của sưng đỏ, bộ dạng mệt mỏi nhưng hề có vẻ chật vật khổ sở, thần thái đau thương nhưng tư thái lại vô cùng kiên cường.

      Ngoại trừ, chiếc xe lăn phía dưới .

      Mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm, trong mắt ai cũng đầy vẻ dò xét và kinh ngạc. Lê Diệp lăn bánh xe, hai mắt nhìn chăm chú vào bức ảnh đen trắng khổ lớn kia.

      Người trong bức ảnh hiền lành, ôn hòa, mái tóc trắng và nếp nhăn nơi khóe mắt khiến người khác cảm thấy thân thiết vô cùng.

      Trước bàn thờ, ngọn nến trắng phập phù, rọi vào đáy mắt.

      Thần sắc Lê Diệp ảm đạm. Bà nội rồi, người thân cuối cùng của đời này rồi.

      chống vào tay vịn xe lăn, dùng sức nâng người lên chút, nhướng về phía trước, quỳ thụp xuống mặt đất.

      Thấy Lê Diệp quỳ xuống đất, Lê Tuyết Ca còn sững sờ vội nức nở chạy lại, “Chị Diệp Diệp, rốt cuộc chị cũng về rồi!”

      Biến mất hai năm biệt tăm biệt tích, xuất lúc này, dùng từ “rốt cuộc” cũng khoa trương chút nào.

      Có người lên tiếng, những người khác cũng lập tức nhao nhao lên. Lê Thiên Tố tỏ vẻ khinh khỉnh, xùy tiếng với Lê Diệp, “Làm ra chuyện thị phi như thế còn dám về, da mặt cũng dày !”“Đúng đấy! Lê Diệp, mày đúng là biết xấu hổ, nhà họ Lê này còn muốn giữ thể diện đấy! Lát nữa người nhà họ Doãn đến đây, nếu để Chính Đạc nhìn thấy mày, mày bảo bọn tao phải giải thích thế nào hả?” Người vừa tiếp lời là mẹ Lê Thiên Tố, thím hai của Lê Diệp, Đường Thu Bình.

      Nhà họ Lê cũng được coi là danh gia vọng tộc, bạn bè thân tín tề tựu rất đông, mọi người xôn xao bàn luận, khiến căn phòng nhất thời trở nên ồn ào.

      “Được rồi!” Bác cả Lê Thành Tường quát tiếng, mọi người lập tức im lặng. Ông nhìn Lê Diệp quỳ dưới đất, “Diệp Nhi, cháu lên tầng nghỉ ngơi lát . Đúng là lúc nữa người nhà họ Doãn đến đây, cháu tránh chút, tốt cho tất cả mọi người. Vân Hán, Tuyết Ca, đỡ con bé lên tầng.”

      Vân Hán và Tuyết Ca vội vàng bước đến, định nâng dậy Lê Diệp ngẩng đầu, hàng mi ươn ướt lệ, nhưng giọng điệu của lại bình tĩnh, kiên quyết, “Bác cả, cháu phải ở đây với bà nội.”

      Lê Thành Tường tỏ ra tức giận, “ hai năm rồi, chẳng nhẽ ít hơn mấy phút bây giờ! Chẳng lẽ mày muốn nhìn nhà mình với nhà họ Doãn lại xung đột?”

      Dường như Lê Diệp nghe thấy, lê về phía trước, cầm lấy dải băng đen bàn rồi đeo vào tay, dưới ánh nhìn chằm chặp xem thường của mọi người, lui về phía sau, quỳ sang bên.

      Thấy bị chửi cũng , Lê Thiên Tố cắn chặt răng, định xông lên cho hai cái tát Lê Thành Tường bỗng nhíu mày, lạnh lùng , “Đừng làm loạn nữa! Nhà họ Doãn đến rồi!”

      Vừa dứt lời, mấy người vận quần áo đen bước từ cửa vào.

      đầu là ông lão đầu bạc phơ, vẻ mặt buồn đau, vài bước có hơi loạng choạng. Người bên cạnh đỡ ông là cháu trai Doãn Chính Đạc. Bộ âu phục đen vây lấy thân hình rắn tỏi, vẻ mặt lạnh lùng thâm thúy. Có điều, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị này khiến người ta dám nhìn thẳng.

      Lê Diệp quỳ ở bên, tuy cúi đầu, quần áo giản dị, nhưng ai cũng có thể phát ra tồn tại của chiếc xe lăn bên cạnh .

      Tất cả mọi người đều mang tâm trạng chờ xem trò vui, cẩn thận quansats từng phản ứng của Doãn Chính Đạc.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 2: Chạm mặt

      Hai nhà Doãn – Lê là bạn cũ, hai vị trưởng bối nhà họ Lê lần lượt ra , thấy cảnh hai người bạn cũ còn, giờ khắc này, ông cụ nhà họ Doãn vô cùng buồn thương.

      Doãn Chính Đạc dìu ông nội đến trước linh cữu, ông cụ có chút kích động, rơi lệ nghẹn ngào.

      Vẫn đứng bên cạnh ông cụ, thần sắc Doãn Chính Đạc nghiêm nghị, cúi đầu với di ảnh rồi thắp hương thay cho người nhà họ Doãn, đôi mắt lạnh lùng hề liếc mắt nhìn đến nơi khác.

      Xoay người, Doãn Chính Đạc nhìn Lê Thành Tường, “Bác cả, bớt đau thương, trong nhà có việc gì cần cháu giúp xin cứ .”

      Lê Thành Tường gật đầu, “Có lòng là được rồi, sức khỏe ông cụ tốt mà còn cất công đến, gia đình tôi vô cùng cảm kích.”

      “Nên thế mà.” Doãn Chính Đạc năng chu đáo, tuy còn trẻ nhưng sớm tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, năng lực và quyết đoán là thể nghi ngờ.

      Ông cụ Doãn tưởng niệm xong, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Sức khỏe vốn tốt, sau phút đau thương, sắc mặt ông cụ cũng kém hẳn .

      Doãn Chính Đạc đoán được trước, thấy vậy liền gọi người đỡ ông cụ lên xe, lập tức đến bệnh viện kiểm tra.

      Thấy vừa đến trong chốc lát phải , Lê Thiên Tố vội vàng tiến lên, “ hai, đêm nay có đến trông linh cữu với bọn em ?”

      Doãn Chính Đạc chưa Lê Thành Tường liền trách, “Đừng có nhiễu! thấy ông Doãn phải vào viện à!”

      Ánh mắt Doãn Chính Đạc trầm xuống, “ sao ạ…nếu ông nội sao, tối cháu quay lại đây.”

      Lê Thiên Tố gật đầu, như thể chỉ khi đến đây, buổi tối ta mới dám trông linh cữu vậy.

      Thấy Doãn Chính Đạc vội vàng , làm như thấy người vừa trở về ngày hôm nay, những người thích thị phi đều cảm thấy có chút tiếc nuối.

      Có điều ngẫm lại cũng đúng, hai năm rồi, ai còn nhớ mãi quên chuyện đó. Cậu hai nhà họ Doãn sao có thể có liên quan gì đến con bé lai lịch này chứ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người ta còn chẳng buồn liếc nhìn lấy cái.Tâm trạng muốn xem trò vui còn, chuyển thành ý muốn chế nhạo.

      Trốn hai năm, giờ chạy về sống chết chịu lên tầng tránh , chính là vì muốn gặp người ta. Kết quả thế nào? Người ta chẳng buồn để ý đến nàng.

      Qua phút đùa cợt, người ta lại thấy Lê Diệp cúi đầu cầm chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương, miệng lẩm nhẩm niệm kinh, từ đầu đến cuối, như thể mọi chuyện trong căn phòng này đều liên quan gì đến cả.

      Nhưng xa cách này trong mắt người ngoài lại là màn giả tạo – để che bẽ bàng xấu hổ. Loại con có thể làm ra chuyện đó, ta trở về mà mưu gì, chỉ đơn thuần là về tiễn bà nội, có đánh chết cũng ai tin.

      ***

      Bệnh viện.

      Tiêm mũi hạ huyết áp, sắc mặt ông cụ cũng đỡ hơn chút.

      Tựa vào gối, ông cầm được tiếng than, “ cả rồi, hết rồi, còn lại mỗi mình ông, chắc cũng chẳng được bao nhiêu ngày nữa đâu…”

      Doãn Chính Đạc rót cốc nước ấm, “Ông, biểu của ông khiến cháu hối hận vì đưa ông đến nhà họ Lê.”

      “Ôi trời.” Ông lão liên tục thở dài.

      Nhìn cháu trai, mới ngày hôm nào còn là đứa bé quấn quýt bên chân nũng nịu, chớp mắt trưởng thành, giờ còn biết quản lý việc nhà, thậm chí ông còn phải nghe quyết định của , ông biết mình già rồi.

      “A Đạc…” Ông cụ quan sát sắc mặt của , “Vừa rồi, trong đại sảnh Lê gia, quỳ ở bên, là Diệp Diệp phải ?”

      Doãn Chính Đạc thổi nước trong cốc, thử độ ấm rồi đưa cho ông cụ viên thuốc, “ để ý…Ông uống thuốc .”
      bornthisway011091, Hale205, 19004 others thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 3: Ai mà không hận cô

      “Là con bé, ông hoa mắt đâu.” Ông cụ nhận thuốc rồi uống, tựa vào gối là lại thở dài, “Con bé cũng đáng thương , từ có bố mẹ, ở nhà đấy, chắc chắn là có chịu ấm ức, nhìn thấy người khác hạnh phúc, trong lòng bất bình nên con bé mới nhất thời làm chuyện hồ đò…”

      Doãn Chính Đạc tiếp, trong điện thoại có tài liệu công việc, cúi đầu phê duyệt.

      “Sao ông lại thấy bên cạnh con bé có cái xe lăn nhỉ? Con bé bỏ hai năm, hình như ở bên ngoài phải chịu nhiều khổ cực, gầy trông thấy.” Ông cụ lẩm bẩm.

      Ông chưa xong, Doãn Chính Đạc đứng dậy, cầm di động ra cửa, vừa vừa , “Cháu gọi cuộc điện thoại.”

      Thấy ra ngoài mà quay đầu lại nhìn, ông cụ lắc đầu thở dài.

      Trong lòng cực kỳ hận bé đó, nếu , kết hôn với Sơ Vũ, hai năm, có khi ông còn được bế chắt rồi cũng nên.

      Nghĩ lại chuyện ấy là lại thấy đau lòng.

      Hai nhà Lê – Doãn, có ai mà hận Lê Diệp, nhưng như vậy có thể làm gì được, bi kịch xảy ra, mọi chuyện đều thế vãn hồi được nữa.

      ***

      Tầm chạng vạng, trong phòng ăn, Lê Tuyết Ca quá đói nên và vài miếng cơm là đứng dậy, loanh quanh trong phòng lúc rồi mang ít đồ ăn . bé ra đại sảnh, đưa cho Lê Diệp hẵng còn tụng kinh, giọng , “Chị Diệp Diệp, ăn chút gì .”

      Lê Diệp gì, tiếp tục lần chuỗi hạt đàn hương.

      “Buồn buồn, nhưng thể cả ngày ăn gì được chứ.” Lê Tuyết Ca nhìn , “Chị Diệp Diệp, bà nội muốn nhìn thấy chị như vậy đâu, ăn .”

      Lê Diệp chậm rãi mấp máy môi, “Chị đói.”Tuy mệt mỏi nên giọng hơi khàn, nhưng giọng của Lê Diệp rất nhàng, mềm mại, vô cùng dễ nghe. Nếu có biến cố vào hai năm trước, sau khi tốt nghiệp chuyên ngành phát thanh, hẳn là Lê Diệp có thể vào đài truyền hình làm dẫn chương trình rồi.

      Lê Tuyết Ca lại đưa cái cốc qua, “Chị Diệp Diệp, thế chị uống nước .”

      Lê Diệp nhìn bé ngây thơ mà ngang bướng trước mặt, đây là người duy nhất trong nhà tránh như tránh dịch bệnh.

      Nâng tay, Lê Diệp nhận lấy cái cốc, nhấp chút.

      Lê Tuyết Ca thấy chịu uống mừng hẳn lên. Mặc dù bé có trai là Vân Hán, nhưng con trai có trò của con trai, chưa bao giờ đưa cùng, từ thích chơi với Lê Diệp, tình cảm giữa hai người tệ. Có điều, hai năm trước, Lê Diệp xảy ra chuyện, đột ngột biến mất, ai cũng rằng cả đời này cũng quay về nữa. lâu sau, bà nội đột nhiên đổ bệnh nặng, Tuyết Ca gửi cho bức thư, ngờ nhận được, còn quay về nữa.

      Chỉ tiếc, thời điểm nhận được vẫn muộn, khi trở về, bà rồi.

      Hai người cùng trầm mặc. Lê Tuyết Ca phát , vô cùng yên lặng, từ lúc vào cửa đến giờ, thậm chí còn chẳng liếc nhìn ai. việc năm đó khiến tình cảm giữa và nhà họ Lê hoàn toàn cắt đứt…

      Nhìn chiếc xe lăn bên cạnh , Lê Tuyết Ca định hỏi rồi lại do dự, đành phải lén dò xét chân Lê Diệp.

      Là bị thương sao? Nhưng hình như có băng gạc, dáng vẻ của chị ấy hình như quen với xe lăn rồi, chẳng lẽ là lâu ngày…

      Có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt ảm đạm của Lê Diệp, Lê Tuyết Ca cảm thấy tài nào mở miệng được.

      “Tuyết Ca!” Tiếng quát mắng đột nhiên truyền đến, Lê Thiên Tố thấy Lê Tuyết Ca đưa đồ ăn cho Lê Diệp liền gào lên, “Mày biết kiêng kị gì cả, người như thế mà mày cũng dám đến gần! Mày sợ nó ghen tỵ với mày nên ra chiêu độc với mày à?”

      Tính tình Lê Thiên Tố chanh chua, Lê Tuyết Ca hơi hơi sợ, lại ngập ngừng, “Chị Diệp Diệp thế đâu…”
      bornthisway011091, Hale205, 19004 others thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 4: Muốn nói chuyện thì ra ngoài

      “Mày mà biết nhìn người à! Sơ Vũ thông minh hơn mày, thế mà chẳng phải cũng thoát khỏi tay nó sao!” Lê Thiên Tố bằng giọng khinh thường, “Đừng trách tao nhắc mày! Đỡ như Sơ Vũ, bị người ta hại chết còn hiểu tại sao!”

      Giọng điệu của ta quá cay nghiệt, dù sao Lê Tuyết Ca vẫn còn , đành phải chậm rãi đứng dậy rồi lui ra.

      Lê Diệp vẫn quỳ như cũ, hạ mí mắt, tiếp tục lần hạt.

      Lê Thiên Tố trừng mắt nhìn cái, hừ lạnh tiếng rồi bỏ .

      Bầu trời tối đen, trung bắt đầu nổi lên tiếng sấm sét đùng đoàng, dự báo thời tiết có mưa, nhưng sắc trời u thế này khiến người ta cảm thấy nặng trĩu.

      Người trông lĩnh cứu ban đêm chia nhóm, cứ hai tiếng lại thay ca, có điều, hôm nay có thêm người nữa – Lê Diệp.

      Người khác thay ca nghỉ, vẫn quỳ ở đó, như thể bị chết chân ở đó rồi.

      Tuy nhiên, nghỉ còn có Lê Thiên Tố.

      ta xin bác cả cho trực đầu giờ đêm, nhưng còn chưa đến giờ ta chạy xuống, lại cứ lòng vòng quanh cửa, ràng là đợi người.

      Lúc ngoài cửa truyền đến tiếng xe, Lê Thiên Tố vội vàng chạy ra.

      lát sau, giọng hưng phấn của Lê Thiên Tố ngày gần, “ hai, sức khỏe ông nội thế nào rồi ạ?”

      “Ổn rồi, ở nhà nghỉ.” Cùng với giọng trầm thấp, bóng dáng cao lớn bước qua cửa.

      trông bên lĩnh cữu là hai người họ hàng, còn trẻ, đều quen Doãn Chính Đạc nên cất lời chào, “Chính Đạc đến rồi à, ăn tối chưa?”
      Doãn Chính Đạc đến trước di ảnh, cúi đầu chào bà, rồi lui sang bên, “Ăn rồi ạ …hai người lên nghỉ , để tôi ở đây trông.”

      Túc trực bên linh cữu chẳng phải việc sung sướng gì, có thể nghỉ là điều ai cũng ước ao, hai người giao ca xong liền lên tầng.

      hai, em ở đây với .” Lê Thiên Tố rót hai cốc nước, ngồi bên cạnh Doãn Chính Đạc.

      Liếc mắt nhìn đứa con phiền phức quỳ dưới đất, Lê Thiên Tố mong Doãn Chính Đạc để ý đến nên vội chuyển đề tài: “ hai, chuyện lần trước em nhờ , thế nào rồi ạ?”

      Ngón tay dài cầm chiếc cốc ấm, gương mặt Doãn Chính Đạc vẫn lạnh nhạt như cũ. thay bỏ bộ âu phục màu đen ban ngày, giờ mặc chiếc áo sơmi tím, chiếc quần dài màu xám đậm. So với cánh nam giới, làn da của có vẻ trắng hơn, ánh mắt như chứa cả trời sao, mênh mang, sáng ngời, toàn thân toát ra vẻ cuốn hút khiến bất kỳ nào cũng thế chống cự được.

      “Chỗ có vị trí nào hợp cho em thực tập cả, bên rể có, đợi ấy sắp xếp xong báo cho em.”

      “Em muốn theo học hỏi cơ!” Giọng làm nũng ràng, “Em mặc kệ đấy, nghĩ cách , em muốn đến chỗ !”

      Doãn Chính Đạc hé răng, chỉ ngồi yên, thần sắc điềm tĩnh, thể biết được ánh mắt dồn vào đâu.

      hai! Được ?” Lê Thiên Tố đứng dậy, tóm lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông lắc lắc vài cái.

      Doãn Chính Đạc chưa kịp , im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Đây là linh đường trang nghiêm, muốn chuyện ra ngoài.”

      Nghe tiếng, hai người cùng nhìn về phía quỳ.

      Doãn Chính Đạc nheo mắt lại, đôi mắt đen nhánh lộ ra tia sáng khó hiểu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :