1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuồng ma tà hoàng: Thần phi nghịch thiên hạ - Son Môi Đường

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ

      Tác giả: Son Môi Đường
      Tình trạng: Hoàn
      Thể loại: Xuyên , huyền huyễn, nữ cường, 3s…
      Độ dài: 633 chương (bao gồm PN)
      Nguồn: tangthuvien
      Editor: Ne Ngoz
      Giới thiệu


      Nàng là đoàn trưởng Dong Binh Đoàn cường hãn, khi sống lại ở thế giới khác, nàng chỉ huy tứ đại Thần Thú Thượng Cổ lật đổ ngũ giới.
      Thần Ma đại chiến, phong vân biến ảo, nàng đứng trôi nổi trung, ghé vào trong lòng , nhìn xoay tay lật đổ toàn thiên hạ, dạt dào cười quyến rũ, “Ta là thần, chàng là ma, Thần Ma nhau bị trời phạt.”
      bễ nghễ thiên hạ, quan sát ngũ giới thương sinh, nhếch môi nở nụ cười” Thần cản giết thần, ma chặn diệt ma.” Đàm tiếu nhân gian, vì nàng thà vứt bỏ giang sơn, làm ngơ thiên hạ, thà phụ người trong thiên hạ chỉ duy độc sủng mình Thần phi của .
      Mười ngón tay đan nhau, ngạo thị thiên hạ, ngàn năm ngũ giới sừng sững, cũng ngăn được nàng và lòng dắt tay nhau.
      đạp lên máu kẻ thù, từng bước vào lòng nàng, ánh mắt nhu hòa mênh mông lấp lánh khắp thế gian.
      “Thiên hạ ngũ giới, 50 triệu vạn ngôi sao, 60 triệu vạn sinh linh tôn sùng, ta chỉ cần có chàng.”

      Lời đầu: mình mới tập edit thôi à, trước giờ coi cọp dữ quá nên giờ tập thử mà khó quá . Mong các bạn ủng hộ.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1

      Tổ chức hắc đạo đệ nhất thế giới, bên , đệ nhất thuyền trưởng Mục Lặc Phỉ Nhĩ trong căn cứ.

      có mái tóc đuôi ngựa đen óng dài ngang eo, chiếc áo ngắn tay cùng với thắt lưng đen bó sát người, quần đùi màu đen che lại cái mông nở nang cùng hai đoạn dây đen trắng viền quanh. {Sorry ta tả có gì sai xin kính nhờ, ta biết tiếng Trung nên chỉ QT chém gió TT^TT}

      Eo thon thả, làn da trắng nõn, giờ khom lưng nên lộ ra hết mọi thứ, dưới ánh mắt trời lộ ra hào quang trắng xóa, khiến người ta tự chủ kích thích mà muốn xông tới. {Ý là muốn làm bậy bạ ý}

      vào cabin, ngồi ghế cầm lái, khuôn mặt tinh xảo ngẩng lên, dung mạo xinh đẹp kia liền ra dưới ánh mặt trời, lông mày đen được cắt sửa gọn gàng, đôi mắt hồ ly mị, cố ý kéo dài lên đến mắt, sống mũi cao vót lên sâu sắc đường nét người phương Tây, cánh mũi tinh xảo hoàn mỹ, môi hồng hào, cằm thon gầy, tất cả hợp thành khuôn mặt tinh xảo.

      Vẻ đẹp của , cần trang điểm đậm, cũng đủ để gọi là khuynh quốc khuynh thành.

      Tay trái trắng thuần và thon dài khẽ nâng lên, kéo cặp kính đeo trán xuống, che lại đôi mắt cong hồ ly khiến lòng người say mê. Cùng lúc đó tay phải nhấn vào nút “off” màu đỏ bên , cùng với động tác của , cửa cabin từ từ đóng lại, cái miệng hồ ly của khẽ giương lên, lộ ra nụ cười .

      Lòng người rung động.

      Đôi mắt trong veo liếc qua ba màu sắc yếu ớt vừa lóe trước mặt, trực tiếp thay đổi phương hướng, lấy tốc độ nhanh nhất về phía súng vừa nổ.

      , danh xưng Đệ nhị Phán Hạ.

      Thứ hai, tính làm gì, nhưng cái danh đại diện cho gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ theo ròng rã suốt hai mươi lăm năm.

      Phán Hạ là tên , tuy chống cự lâu dài hai mươi lăm năm, nhưng đời này vẫn được ghi tên vào.







      “Đại ca, ra chiêu “lùi bước để tiến hai bước” hiểm nha.”

      người mặt chiếc áo sơ mi màu trắng, gã đầy ngạo mạn, bên trong người đàn ông mái tóc đỏ nằm ở chiếc ghế sô pha khoác bên ngoài lớp đàn mộc xoa hoa thêm chút màu gỗ đàn hương, tay nâng cao ly rượu, càn rỡ dùng thứ rượu vang đỏ mới vừa đem tới đây để uống.

      ta được gọi là Đệ ngũ Qúy Thanh, con trai thứ năm của gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhỉ.

      “Sư phụ thường dạy chúng ta, binh chiêu hiểm mới có thể thắng trí.”

      Người vừa chuyện là IS AIA mặc bộ âu phục làm bằng tay, người đàn ông mang gọng kính màu vàng, hình dáng ta thâm mà đứng đắn, thân mang địa vị cao quý, lại ung dung cầm ly rượu vang đỏ uống, khóe miệng khẽ nở nụ cười đầy tính toán.

      “Mẹ thường sư phụ bên trong là nữ hai mươi ba tuổi, ít hay nhiều gì tạo nên sư phụ khí phách và đầy tính kế như thế, có thể đây chắc chắn là do di truyền.” {Câu này ta chả hiểu, chém đại.}

      Toàn bộ thân người Đệ ngũ Qúy Thanh nằm ở ghế salon bằng da bên trong, bên híp mặt hưởng thụ rượu ngon trong miệng, bên lại làm như có chuyện gì mà .

      “Toàn bộ mọi người bên trong đều biết em trai Đệ ngũ khiến sư phụ rất vui mừng, ba em Đệ ngũ mỗi người đều có tài năng xuất chúng, khống chế toàn bộ ba đoàn lính đánh thuê lớn, sức mạnh như vậy, phải bất kỳ ai đều có thể sánh được đâu.”

      Đệ nhất Huyền Lăng giơ tay đẩy gọng kiếng vàng lên, động tác bình thường đó che đôi mắt lóe lên sắc bén.

      Toàn bộ, đều là do dạy dỗ, đứng danh nghĩa cha mẹ, tay lập nên thế lưc hắc đạo lớn nhất thế giới.

      Chàng trai mạnh mẽ kia tự so sánh mọi thứ có gì là mình làm được, tiện tay cái cũng có thể đem thế giới phúc vũ phiên vân, cau mày cái là toàn bộ thiên hạ đều phải vì thế mà run rẩy.

      “CK, Mạc đoàn đêm tan vỡ, ngày đêm mười hai ngân ma tất cả toi mạng, năm đại hắc bang liên hợp với nhau thay phiên dâng vật quý đầu hàng, mười hai sát thủ Trung Quốc mười hai ngày bạt vô tín… trai quý của tôi, ngoại trừ sư phụ tự mình hạ lệnh, Đệ nhị Phán Hạ mãi mãi vẫn là đấng toàn năng truyền thuyết duy nhất.”

      kia, đứa con hoang mang huyết thống châu Á, năng lực của ta rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?

      “Thành phố thứ hai Iran tất nhiên là ý của tôi, mọi người nghĩ chiến hạm cá nhân quý của phụ chúng ta, mọi người có thể tùy tiện động vào hay sao?” Đệ nhất Huyền Lăng cười , tay chạm vào xoa xoa mặt ly rượu, mặt lộ thâm ý khó dò.

      Đệ ngũ Quý Thanh khẽ cau mày, khi tự tai chính bản thân nghe được lại cực kỳ rung động, “Ý của là… ”

      Chuyện này… Dĩ nhiên là mục đích… của sư phụ sao?

      đời này, đấng sáng tạo truyền thuyết chỉ có mà thôi?”

      Đệ nhất Huyền Lăng thả ly rượu cầm tay xuống, tay phải xoa xoa thứ làm bạn năm năm cổ tay . Đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ đặc chế, nữ phục vụ tự giác tiến lên lau rượu còn vương khóe môi của .

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2: Đệ nhị Phán Hạ (2)

      Đệ nhị Phán Hạ giữ chặt vị trí của mình, kiểm soát máy bay, khó khăn duy trì độ cao dòng xoáy, giờ , hoàn toàn biết được bên trong trang viên Mục Lặc Phỉ Nhĩ, Đệ nhất Huyền Lăng và Đệ ngũ Quý Thanh bàn luận, cũng biết được mưu được sắp đặt mục đích nhằm vào ...

      khuôn mặt khác thường đầy khiêu khích ra chút ý cười sáng tỏ, rất thích cảm giác nắm bắt được số mệnh. Vì chỉ có ngừng nỗ lực trong khó khăn gian khổ, trong lòng , mới cảm thấy chân , dạt dào và bình thản.

      là nữ sư phụ đời đấng sáng thế trong số những phụ nữ, đấng sáng thế "đoàn lính đánh thuê tâm huyết" như truyền thuyết về Thiết Huyết đoàn xưa kia, gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ ai dám xem thường, nhị tiểu thư.

      "Thứ hai", tính làm gì, đó chỉ là địa vị của ở gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ thôi. Tên , "Phán Hạ", gợi nhớ về chuyện tình nhớ nhung giữa người con cùng chàng trai đời chung tình.

      năm nay hai mươi lăm tuổi, trải qua vô số cuộc tranh đấu sinh tử, có vô số thân phận, nhưng suốt đời lại đơn hề có lấy thứ gọi là "người ". Nhiều năm như vậy chỉ sinh sống mình, vẫn chưa tìm được chàng trai tâm đầu ý hợp.

      Có lúc nhịn được thầm nghĩ, cái này có phải gọi là cao thủ đơn độc hay đây?

      Đệ nhị Phán Hạ nhịn được cười nhạo bản thân, nhưng giây tiếp theo nét mặt chợt biến đổi! Động cơ máy bay phát ra tiếng vang ầm ầm cực lớn, tiếp theo liền nghe thấy tiếng "ẦM" cực lớn, máy bay nổ tung, mà thân thể cũng theo máy bay mà tan xác.

      Trước lúc chết, thấy linh hồn của mình mỉm cười.

      dùng thời gian hai mươi lăm năm để trải nghiệm hết thảy cuộc sống, nắm giữ được rất nhiều thứ mà người người ngày ngóng đêm mong. Bây giờ lại dùng tính mạng mình kết thúc để giải thích cho mọi thứ làm ra trước kia.

      An Uyển Tâm, mẹ của con, đời của mẹ đến cùng có đáng hay ?

      Phán Hạ, Phán Hạ, hai người gặp nhau vào mùa hè, sau mười năm xa cách nhau, người chờ mong mùa hè cả đời, nhưng cũng chỉ có thể phí thời gian cả đời chờ đợi mà thôi.

      Máy bay gặp rủi ro tuyệt đối phải là ngẫu nhiên, đời chiến hạm chuyên dụng Mục Lặc Phỉ Nhĩ nếu ta toan tính ai có thể dám giở trò động vào chứ?

      Vào thời khắc tôi biến mất tập thể gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ lại chúc mừng, còn ở thế giới dưới đáy vùng trung tâm vẫn có người chờ đợi , khóc sao?

      ...

      ...

      Đau quá! Rất đau! Từng thớ da thịt người kịch liệt đau rát.

      Đệ nhị Phán Hạ nhíu mày, mở hai mắt ra, đập vào mắt là tòa viện lạnh lẽo hoang vu.

      Viện hoang vu kèm theo vài loại cây thấp bé được trồng cùng với mấy đóa hoa loa kèn rất bình thường, làm nổi bật phong cảnh hoang vu trong viện, mấy đóa hoa loa kèn kia lại hờ hững lười nhác nở ra. Đóa màu đỏ tía tự cho là thanh cao kia dần dần suy sụp, cuốn hoa con bị bỏ lúc này có chút bi thương lên.

      vại nước bị nứt miệng lớn, có lẽ là bị giập vỡ lâu rồi, vết nứt khô cằn bị ánh nắng vàng chiếu xuống phía sau ra.

      Ngoài ra, còn có "bà thím" trước mặt lớn tiếng mắng nhiếc.

      Viện hoang vu, "bà thím" chửi rũa...

      Máy bay nổ tung, Mục Lặc Phỉ Nhĩ vô tình...

      Tự đông đem cái bà nào đó líu ra líu ríu bỏ ngoài tai, chỉ xem đó là con chó tức giận sủa mà thôi.

      để ý đến cái người đùng đùng tức giận nào đó, Đệ nhị Phán Hạ cúi đầu nhìn thân thể bị thương của mình.

      Thân thể gầy yếu suy nhược như xác chết cùng quần áo rách rưới, cái miếng vải dính đầy máu do xây xát đầy lỗ hỏng này thể gọi là "quần áo" nữa rồi. Máu đỏ tươi kiêng kị mà ngừng chảy ra từ thân thể gầy yếu suy nhược, tỉ mỉ mà chăm chú quan sát lại, chỉ thấy mấy chỗ vết thương máu đọng lại, chắc hẳn là thân thể này từng bị thương rất nhiều rồi.

      Đệ nhị Phán Hạ, người cũng từng trải qua nhiều cảnh tượng hoành tráng, đối với tình trạng trước mắt đương nhiên vẫn là tiếp nhận.

      sớm để sống hay chết, cũng để ý rốt cuộc mình là ai, càng để ý ngày mai mình thế nào. Cái chết đến nàng cũng chống cự, mà lúc có thể được sống đương nhiên cố gắng sống sót.

      Chuyện tình xuyên qua này, dưới cái nhìn của kỳ thực rất bình thản.

      Editor: Ơ hay lúc nghe câu cái chết chống cự tưởng này buông xuôi luôn, tưởng SE tại đây chứ. ~.~

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3: Đệ nhị Phán Hạ (3)

      “Mày lại dám đem đồ ăn tao đánh đổ, mày là muốn tao đói chết, mày muốn sống nữa phải ?”

      Nữ nhân cứ như con chó dữ dằn càn rỡ mà rống lên, điên cuồn thở hồng hộc cùng mang theo vài phần cam lòng bên trong. Kêu gào thê thảm vẫn thể phát tiết tích tụ trong lòng nàng, nữ nhân kêu gào giơ roi da trong tay lên, lần thứ hai tần nhẫn đánh vào người Đệ nhị Phán Hạ.

      “Ba.” Tiếng roi vang lên, ngây thơ đắc ý ra kết cục thắng lợi.

      roi kia đánh lên vết thương người nàng, Đệ nhị Phán Hạ có thể cảm giác ràng thân thể mình trở nên đau rát.

      Cố hết sức ngẩng đầu lên, đón nhìn lại ánh mặt trời ban trưa, liền thấy nữ nhân khuôn mặt giận dữ mặc y phục vải thô màu gai, trong mắt là tia điên cuồng phá hủy Đệ nhị Phán Hạ.

      Nữ nhân bị Đệ nhị Phán Hạ nhìn bằng ánh mắt bình tĩnh chút hốt hoảng, thường ngày ta bị nàng đánh chửi nhưng vẫn luôn né, khóc, trẻ con ồn ào, tâm nàng dường như bị đâm phát đau nhói tàn nhẫn.

      “Mày nhìn gì vậy.”

      Từ trước đến giờ nữ nhân kiêu ngạo kia bị giam ở trong cái viện hoang vu này, sớm bị hành hạ đến tâm trí bào mòn, giờ điện cuồng cùng tàn ác bị năm tháng vô tình tàn phá mà nảy nở.
      Vốn phong hoa tuyệt đại giờ bị biến thành người ra người, quỷ ra quỷ, mỗi lần so sánh, nữ nhân liền oán hận vận mệnh trêu đùa.

      Năm năm lẻ mười hai ngày, ròng rã 1837 ngày.

      Bức tường trước mặt cái viện kia tất cả đều là năm tháng vết tích ghi chép kế hoạch của nàng, từng cái từng cái dài ngắn, nhưng từ đầu tới cuối đều theo năm tháng trôi qua mà mờ nhạt.

      Thời điểm mỗi lần cầm đá vụn khắc lên bức tường kia, liền ra việc thân thể nàng bị mỗi đao tàn phá, mỗi đao tuy nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại khiến nàng mỗi thời khắc đều sống bằng chết…

      Căm hận mạnh mẽ cần chỗ phát tiết, giơ roi, nữ nhân bình thường kia tựa như ác quỷ giơ roi da vung lên hạ xuống, nhưng cũng được như mong muốn vì bị lệch khỏi thân thể suy yếu nhoi kia.

      Nữ nhân lần nữa tay nhắm chặt roi da giơ lên quất tới, trong mắt Đệ nhị Phán Hạ lên tia sát ý, thanh lạnh lẽo non nớt vang lên, “Cùng roi tuyệt đối được rơi lên người ta lần thứ hai.”

      Bị ánh mắt sát ý của Đệ nhị Phán Hạ dọa tới, nữ nhân hiển nhiên run rẩy chớp mắt, sau đó, lắc lắc đầu, phủ nhận hết thảy mọi chuyện vừa thấy.

      Ổn định tốt tâm tình của chính mình, trong mắt nữ nhân lần nữa lên phẫn nộ, “Nha đầu chết tiệt kia, lá gan mày càng lúc càng lớn.”

      Giọng của nữ nhân rất là tức giận, tức đến nổi phổi phập phồng khiến Đệ nhị Phán Hạ rất buồn phiền.

      Cố hết sức chống thân thể lảo đảo muốn ngã đứng dậy, Đệ nhị Phán Hạ kiêu ngạo quật cường mà đứng lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn xem thử coi nữ nhân trước mặt, tay phải kéo lấy.

      Thuốc súng có trong dự đoán xuất , toàn bộ thế giới yên tĩnh như vũng nước đọng.

      Đệ nhị Phán Hạ quật cường khiến nữ nhân tay cầm roi da rất tức giận, tàn bạo rút roi da trong tay Phán Hạ ra, tiện thể đem thân thể lảo đảo của nàng đẩy ngã xuống đất, “Mày phản rồi, tao sinh mày, nuôi mày mà mày dám phản tao. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sinh mày ra liền đem mày bóp chết cho xong!”

      Nữ nhân tức giận đến phát run.

      Thân phận bọn họ trong cung vốn là đặc biệt, người trong cung xưa nay phân biệt cao thấp. Năm năm qua, bọn họ như sống trong địa ngục, nếm trải lòng người nhạt nhẽo, đồ ăn ngự thiện phòng đưa tới mấy ngày qua cơ hồ đều là cơm thừa canh cạn mà thôi.

      Chương 4: Đệ nhị Phán Hạ (4)


      , đúng…

      “đưa đến” là cho bọn họ mặt mũi, bởi vì những cung nhân kia hoàn toàn là đem hộp thức ăn trực tiếp quăng tới…

      Phán Hạ ngã xuống đất khiến cho đầu óc nàng choáng váng, mơ mơ màng màng, cảm giác như gần đất xa trời.
      Thân thể này quá yếu, yếu đến nỗi linh lực thủy và hỏa kiếp trước của nàng đều có chút ảnh hưởng.

      “Mẫu phi.” giọng lanh lảnh đột ngột truyền tới, ngăn cản hành động chuẩn bị bạo phát của nữ nhân, cũng khiến cho Phán Hạ thoáng chút thở phào nhõm.

      “Nha đầu.” Kinh ngạc nhìn vết thương khắp người Phán Hạ, Phong Lạc Trạch bước tới phía trước, nhưng căn bản biết làm sao để nâng Phán Hạ khắp người bị thương dậy.

      sợ đụng tới vết thương của nàng càng làm ng bị thương nhiều hơn.

      “Mẫu phi, con muốn nhìn thấy nha đầu cả người đầy vết thương lần nữa.” Ngữ khí Phong Lạc Trạch vô cùng bất mãn.

      Mẫu phi từ xưa tới nay thích nha đầu, vẫn biết thế, nhưng mà trước kia mẫu phi tuy động chút là quở trách, nhưng chưa bao giờ xuống tay đánh nha đầu nặng như vậy.

      “Trạch nhi, nàng làm đổ đồ ăn của chúng ta, vì thế nên mẫu phi mới trừng phạt nàng. đời mẫu phi chỉ có mình con, con nên trách mẫu phi… ” Nữ nhân khi nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Phong Lạc Trạch liền nhanh giải thích.

      Tuy rằng ngự thiện phòng xưa nay đều cho bọn họ ăn cơm thừa canh cạn, thế nhưng, bọn họ cần những thứ này để lấp đầy bụng. Nha đầu chết tiệt kia thế nhưng lúc ăn cơm lại đem cơm nước của bọn họ đánh đổ hết. Nàng nhất thời tức giận, lại thêm chuyện bị cung nhân ngự thiện phòng chọc tức, lúc này mới hả giận lên con nhóc kia.

      “Mẫu phi, bây giờ con đưa nha đầu lau sạch vết thương, sau đó tìm đồ ăn cho người, trước tiên người hãy nhẫn nại chút.”

      Bộ dáng nữ nhân vừa lo lắng vừa đáng thương khiến Phong Lạc Trạch đành lòng trách cứ, sau đó thở dài hơi, dắt tay bé Phán Hạ gần sắp ngất xỉu nâng lên.

      Động tác Phong Lạc Trạch khiến Phán Hạ nhịn được nhíu mày, tiếc rằng tại thân thể nàng đầy rẫy vết thương, hoàn toàn có chút khí lực, chỉ có thể mặc cho Phong Lạc Trạch nâng nàng dậy.

      Phong Lạc Trạch cẩn thận từng li từng tí ôm lấy eo Phán Hạ dưới đất nâng lên, vào tẩm điện của bọn họ phía xa.

      Phán Hạ nhìn toàn cung điện trống rỗng hoang vu, đồ dùng rách nát, trang sức hư hỏng, hết thảy mọi thứ đều lên chủ nhân cung điện được coi trọng.

      Lúc nãy nam hài ôm nàng gọi cái “bà thím” điên khùng kia là “Mẫu phi”, chẳng lẽ bọn chính là phi tử cùng hoàng tử bị đày vào lãnh cung?

      Chủ nhân thân thể của “nàng kia” rốt cuộc có thân phận gì?

      điều mới biết là nàng giờ là hài tử khoảng năm tuổi, chắc chắn phải tiểu cung nữ rồi. Chẳng lẽ là con của mụ điên kia, bé trai kia gọi nàng là muội muội sao?

      Phán Hạ nhịn được nhíu này, cái này xem ra là đãi ngộ khác biệt sao?

      “Nha đầu, trước tiên ta ôm muội trở về phòng nằm, ta múc nước cho muội trị vết thương nhé.” Phong Lạc Trạch đem Phán Hạ đặt lên giường, cho dù nay thân thể Phán Hạ còn là đứa nhóc, cái giường gỗ dù lớn vẫn vang lên vài tiếng cọt kẹt cọt kẹt, từng tiếng từng tiếng vang lên cho thấy nó có lịch sử lâu đời thể chịu được sức nặng.




      lần nữa lại chạy ra khỏi lãnh cung hoang phế kia, Phán Hạ lê thân thể nho gầy yếu vào khu rừng hỗn độn, tìm chút cỏ dại ở đây khoanh chân ngồi xuống, như thường lệ tay phải nâng lên, dùng thủy linh lực mỏng manh trong cơ thể trị thương cho mình.

      Thế giới này linh khí so với Địa Cầu thế kỷ 21 dày đặc hơn, tuy rằng thân thể gầy yếu của nàng nay thổi chút tắt, nhưng có linh khí dày đặc ở bên ngoài tốt lên thôi, nàng bắt đầu tu luyện linh lực thủy và hỏa so với tốc độ kiếp trước, hề kém chút nào.

      Kiếp trước…

      Kiếp trước ai hay biết, nàng ngoại trừ đánh lộn ám sát ở bên ngoài đủ loại, nàng còn có hai năng lực đặc biệt, đó là khống chế lửa và nước.

      Khống chế nước, ngoại trừ bên ngoài có thể dùng nó công kích còn có thể dùng để trị thương, đây cũng là trong những nguyên nhân trọng yếu khiến nàng muốn sống. | Ngoz: Câu này ta hiểu lắm.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 5: Trắng trợn cướp đoạt (1)

      Trải qua năm ngày chữa thương bằng thủy linh lực này, năm ngày vết thương dữ tợn vốn có thân thể khôi phục rất nhiều, da dẻ chỗ khác cũng phục hồi như ban đầu, ngoại trừ khuôn mặt hơi mập mạp, cũng có gì khác lắm.

      Kiên trì chữa thương mỗi ngày xong, linh lực Phán Hạ tiêu hao hầu như cạn kiệt, nhìn cái thân thể đơn bạc yếu đuối này, nàng bất đắc dĩ bĩu môi.

      Quả thực là vẫn còn quá yếu sao?

      Cố hết sức chống đỡ thân thể vô lực lên, vỗ vỗ bụi đất người, Phán Hạ theo thường lệ về phía lãnh cung. Cung điện phía xa cùng người trong cung điện đều phải là lý do khiến nàng nghỉ chân ở đó.

      Nàng là muốn trong thời gian ngắn nhất khôi phục hết thảy linh lực kiếp trước, chỉ có thể nắm giữ sức mạnh mới bị người khi dễ, mới có thể tồn tại thế giới này. Mà cái chỗ bị quên lãng phía xa là nơi tốt để ở tạm thời.

      có tiếng tăm gì!

      tranh với đời!

      Bị mọi người phớt lờ triệt để!

      “Rào…” tiếng vang đột ngột truyền đến.

      Bước chân Phán Hạ nhàng bước trở về mặt đất có chút ngán ngẩm, khi nhìn thấy bức tường đất mang linh khí hủy thiên diệt địa đột nhiên xuất hướng về phía nàng.

      Đột nhiên xuất khí tức bức tường đất nghiêm túc lan ra , khí thế mặt cường hãn mang tính áp đảo khiến cho nàng cảm giác được tính mạng bị chèn ép.

      Chân dạt ra, dựa vào bản năng đánh lộn hai mươi lăm năm, Phán Hạ trong nháy mắt nhảy cái ra khỏi nơi bức tường đất trút xuống, chật vật lăn lăn lại còn chưa xong, từ bốn hướng khối đất liền dựng thẳng lên nhốt nàng vào trung tâm ở bên trong.

      Bức tường đất đắc ý chậm rãi từ từ ép bốn phía vào phương, lần tấn công này ngông cuồng tự đại cùng hung hăng bá đạo như lúc nãy, chỉ mang chút đùa cợt hờ hững, chậm rãi tiến gần về phía nàng.

      Phán Hạ chưa kịp cau mày, thân thể nho liền đứng lên, ngẩng đầu nhìn bức tường đất cao cao, chân phải nâng lực, thân thể bên trong đột nhiên nhảy ra khỏi bức tường đất, tay phải nhắn bám víu chặt lấy bức tường đất, thân thể non nớt nhanh chóng áp sát về phía bức tường đất bên .

      “Bang…” Trong nháy mắt lúc bức tường đất áp sát Phán Hạ, bức tường đất cực kỳ dày và nặng trung, bức tường đất bốn phía trực tiếp dựng thẳng lấp lại, đem bầu trời bịt kín che lại.

      Bóng tối cũng đáng sợ, kiếp trước Phán Hạ sớm thích ứng với bóng tối thấy ánh mặt trời, nhưng cảm giác nhạy cảm của thân thể hoàn toàn lại ra , bức tường đất từ cao xuống ngừng sụp đổ…

      Thân thể Phán Hạ nhảy cái, tuy rằng chuẩn bị hết thảy, nhưng khi thân thể nặng nề té mặt đất, nàng vẫn nhịn được mà kêu đau tiếng.

      “Đáng chết…” Là kẻ nào nhắm vào nàng?

      Nàng tới thế giới này ngoại trừ mẫu tử Phong Lạc Trạch, chỉ gặp qua bọn cung nhân ngự thiện phòng mỗi ngày đắc ý vênh váo mà thôi, nàng thực biết rốt cuộc đắc tội vị cao nhân lợi hại nào, chọc người kia từng bước ép sát nàng.

      “Là tên khốn kiếp nào dám đánh lén?”

      Phán Hạ rất khó chịu, bị kẻ chưa từng thấy mặt có sức lực công kích lấn át như thế, đáng hận nhất là chút phòng thủ nàng cũng có…

      Khó chịu! Khó chịu! Phi thường khó chịu!

      “Ha ha, vật đáng .”

      Lúc này giọng mê hoặc trầm thấp vang lên, Phán Hạ mắt sáng lên, người phía xa vốn muốn đem bức tường đất đè ép nàng trong nháy mắt liền biến mất, vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm xung quanh, trong lòng nàng lâu thể bình tĩnh.

      Lúc nãy chiến đấu kịch liệt thế nhưng lại bị che đậy chút xíu dấu vết nào, từng cọng cây ngọn cỏ vẫn sinh trưởng bình thường như cũ.

      Nếu phải trước mắt đột nhiên xuất nam nhân này, nàng cũng cho rằng điều phía xa vừa rồi là ảo giác…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :