Cuối Con Đường Cùng Lời Ly Biệt
“…”“ Con đường này dài quá. Em nổi nữa rồi.”
“…”
“ bảo em cố ư! Em muốn lắm nhưng là được.”
“Vì em mệt. Đôi chân em mỏi rã rời. vậy còn buồn ngủ nữa.”
“…”
“Hãy hứa để em ngủ và đừng đánh thức em dậy ! Em muốn mộng đẹp của em biến mất giữa chừng đâu.”
“…”
Chương 1
Em dấu tên trong trái tim mình
đơn trong em chính là mong chờ với
Dẫu biết tình này là vô vọng
Em vẫn mong lần được nhận lấy hơi ấm từ
Ngoài trời mưa bão, gió rít từng cơn, đóng cửa rồi mà vẫn sao át được tiếng gió.
Căn phòng tối om, chiếc giường đôi rộng lớn dành cho hai người, chỉ có duy nhất thân hình bẻ tự ôm lấy mình trong chăn.
Khẽ cựa mình liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử đặt mặt bàn bên cạnh kìm được mà thở dài tiếng. hai giờ sáng, vẫn chưa về.
Lại đêm nữa về nhà, để mình trong căn phòng lạnh lẽo. Chăn rất ấm nhưng sao cơ thể Đặng Tuyết ngừng run rẩy. tự hỏi bản thân rốt cuộc thân mình lạnh hay trong thâm tâm lạnh đây?
Đặng Tuyết nhếch môi cười nhạt, đưa bàn tay trái của mình giơ lên cao. Trong bóng tối, chiếc nhẫn cưới bằng kim cương lấp lóe chút ánh sáng mờ nhạt. Y như cuộc hôn nhân của , tia hi vọng cứu vãn cũng có.
.
.
.
Sau cơn mưa trời lại sáng, sáng sớm, làn gió thổi làm rèm cửa tung bay phấp phới, ánh nắng chiếu rọi vào phòng, soi thẳng lên gương mặt thanh tú của Đặng Tuyết làm nhăn mặt nhíu mày tỉnh giấc.
Uể oải ngồi dậy, Đặng Tuyết trong cơn ngái ngủ mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy. Đưa mắt về phía nhà tắm, nhận thức bên trong có người nhất thời tỉnh táo. Căn phòng này là của hai vợ chồng , ngoài ra chỉ có Thành Vũ mới được phép vào, như vậy người trong đó chính là .
Ý nghĩ chợt thoáng, Đặng Tuyết môi nở nụ cười. Dưới ánh nắng từ bên ngoài hắt vào phản chiếu mặt, dung nhan vốn xinh đẹp của nay càng tăng thêm vài phần diễm lệ.
Gần nửa năm qua Thành Vũ về nhà, đồng nghĩa với từng ấy thời gian gặp . về, dù nhớ cũng chẳng dám tìm gặp, vì quan hệ giữa cả hai tốt, tìm chỉ khiến thêm bực.
Chờ đợi là việc duy nhất có thể làm, chôn mình trong bốn bức tường chờ đợi trong mòn mỏi. Dù rằng khoảng thời gian về nhà rất ngắn ngủi và số lần trở về cũng rất hiểm hoi.
“ Cạch”. Tiếng cửa mở từ phía nhà tắm vọng lại, từ bên trong người đàn ông với thân hình cao lớn bước ra. Cặp lông mày rậm, đôi mắt đen láy cùng sống mũi cao thẳng tắp tạo nên những đường nét hài hòa gương mặt tuấn của . Khoác mình chiếc áo tắm để lộ ra mảng ngực có nước da màu cổ đồng, mái tóc ướt vẫn còn giọt, Thành Vũ ngẩng mặt nhìn còn ngồi giường ngây ngốc nhìn mình, ánh mắt thoáng tia lạnh nhạt.
Đặng Tuyết vẫn như cũ tập trung nhìn , mọi hành động của đều được ghi nhớ bỏ sót dù chi tiết . Trước ánh mắt của , Thành Vũ vẫn coi như biết, tiếp tục làm việc của mình. Nhanh chóng mặc đồ, lau khô tóc, cho đến lúc chuẩn bị rời vẫn rằng với .
Còn lúc này mới ngập ngừng lên tiếng:
“ …Lại à?”
“Ừ”.
“ ăn sáng xong rồi chứ?”
Thành Vũ im lặng trả lời câu hỏi của . Nhưng hiếm lắm mới được gặp, muốn cứ để như thế.
“Ăn với em bữa sáng khó vậy ư? Lâu rồi gặp, em chỉ muốn ngồi với lâu chút…”
Lời chưa dứt, Thành Vũ lên tiếng cắt ngang lời . Ngữ điệu trầm thấp,tỏ thái độ khó chịu:
“Tôi bân lắm, có thời gian. Để lúc khác .”
rồi thẳng ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Hướng theo bóng dáng rời , nhếch môi nở nụ cười bất lực. Trong lòng thầm trách bản thân ngu ngốc, biết thừa đồng ý mà sao vẫn ra làm giận.
cũng như bao người phụ nữ có gia đình khác đều muốn chồng mình vui vẻ mỗi khi về nhà. Nhưng biết, bất luận mình có làm gì cũng bao giờ vì mà tươi cười. Trước cũng thế, sau vẫn vậy, cả đời này e rằng mãi mãi chẳng bao giờ làm hài lòng
Cuộc sống là thế, những điều mong muốn luôn chờ đợi ta ở phía trước. Giống như cuộc hôn nhân giữa và Thành Vũ là điều ai muốn. Và , có tất cả mọi thứ đời, tiền tài, địa vị, danh vọng, duy nhất tình cảm chân thành là có. Hay cách khác là có cầu cũng được.
Đặng Tuyết miên man với đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Ánh mắt xa xăm nhìn dòng xe cộ đông đúc đường qua cửa kính xe ô tô rồi thở dài hơi mệt mỏi. Chiếc xe BMW dừng lại trước cổng trường đại học Mỹ Thuật Công Nghiệp. Tiếng cửa xe mở, tài xế cất tiếng nhắc nhở cắt ngang dòng suy nghĩ của .
“ chủ, đến trường rồi.”
“Cám ơn .”
xuống xe, điềm nhiên vào trường. Dù năm qua quanh quẩn ở nhà với bốn bức tường ra ngoài khí chất cao ngạo, quyến rũ nơi vẫn hề suy giảm theo từng bước . Nó như bản chất trời phú đến chết cũng thể xóa bỏ người , thu hút hết thảy mọi ánh mắt của mọi người.
nhìn cảnh vật quen thuộc trong trường lượt rồi lên lớp học. Trường vẫn thế chẳng có gì thay đổi. Thứ thay đổi chỉ có bản thân mà thôi.
“Xin lỗi, em có thể vào được ?” .
Đứng bên ngoài cửa lớp, Đặng Tuyết cất giọng êm ái của mình. Ngay lập tức mọi ánh nhìn trong lớp học đều đổ dồn vào . Bao gồm cả người phụ nữ trung niên cầm cây bút vẽ hướng dẫn các bạn học trong lớp.
“Em là ai?”
“Em là Đặng Tuyết, học sinh mới đến hôm nay. Xin lỗi vì em đến muộn làm cắt ngang buổi học của mọi người.”
Giọng lưu loát với mọi người trong lớp. Thái độ hết sức hòa nhã khiến mọi người cảm thấy hài lòng mà hề khó chịu khi bị chen ngang giữa giờ. Tuy nhiên cái tên Đặng Tuyết trước giờ hình như để lại mấy hồi ức tốt đẹp cho các giảng viên trong trường phải. Nên khi nghe thấy tên giảng viên liền nhíu mày đáp:
“Đặng Tuyết của khóa sáu ư?”
“ Vâng.”
“À! Ra là em. Tôi nhớ rồi. Được rồi, em mau vào lớp . Lần sau nhớ học đúng giờ”. rồi bà ngoảnh mặt làm lơ Đặng Tuyết, tiếp tục cúi xuống chỉ bài cho các sinh viên khác trong lớp.
Đặng Tuyết đương nhiên cảm nhận được thái độ khinh thường giảng viên dành cho mình và ánh mắt tò mò của bạn học. mặc kệ coi như nhìn thấy, im lặng vào lớp kiếm cho mình chỗ ngồi thích hợp chuẩn bị dụng cụ vẽ. Giấy, bút chì, màu vẽ, giá vẽ… Những thứ này rất lâu rồi đụng vào chúng. Giờ phút nhìn thấy chúng bỗng cảm thấy bản thân thư thái lạ thường. Mọi phiền muội bấy lâu dường như tan biến hết.Bất giác nở nụ cười , nụ cười hiếm hoi lắm mới thấy gương mặt xinh đẹp của hơn năm qua.
Hồi trước dù có ăn chơi, quậy phá đến đâu trong luôn tồn tại sở thích bao giờ buông bỏ được là hội họa. thích vẽ, ngay từ thích nó và đến lớn vẫn thích.
Phải trong hội họa rất có năng khiếu, mỗi bức tranh vẽ đều chuyền thần và mang mình vẻ đẹp khó tả, thu hút được ánh mắt của nhiều người. Mỗi lần vẽ là mỗi lần đưa cảm xúc và tâm tư của mình gửi gắm trong đó. Mỗi bức tranh đều chứa tình cảm của lúc vui, khi buồn. Có lẽ vì vậy mà cuộc sống của Đặng Tuyết trước giờ có phức tạp đến đâu cũng bao giờ buông bỏ cây bút vẽ của mình. Và vì nó là nơi duy nhất cho bình yên.
Thời gian cứ nhàng trôi, còn Đặng Tuyết vẫn tiếp tục đưa cây bút vẽ lên tác phẩm của mình mà cần biết đến xung quanh. Thậm chí giảng viên đến đứng bên cạnh từ lúc nào cũng biết.
Ánh mắt bà Liên chăm chú vào bức hình Đặng Tuyết vẽ. Suốt mấy chục năm dạy học của mình bà chưa từng được thấy bức vẽ nào chuyền thần đến vậy. Bà ngờ tiểu thư cành vàng lá ngọc nổi tiếng ăn chơi, tai tiếng thời trong trường này lại có năng khiếu hội họa như thế. Nếu được bồi dưỡng đầy đủ bà tin trở thành danh họa lớn.
Bức tranh vẽ có gì đặc sắc, đơn giản chỉ là bóng lưng của người con ngồi bên cửa sổ dưới ánh chiều tà. Khuôn mặt của người con trong bức tranh tuy nét, nhưng bóng lưng đó lại phảng phất mùi vị của đơn. Các gam màu cam, vàng đặc trưng của ráng chiều muộn hòa với làn váy trắng mỏng manh của người con trong tranh lại lên thoáng chút mong chờ.
đơn, mong chờ, liệu có phải là cảm xúc của lúc này.
Bức vẽ dần dần được hoàn thiện, khi nó xong là giữa trưa. Giờ học kết thúc và chuông báo kết thúc buổi học reo vang.
Đặng Tuyết nhìn bức tranh mới hoàn thành của mình còn chưa ráo mực khẽ mỉm cười. Phải lâu lắm rồi mới vẽ hăng say như vậy. Dù nét vẽ đôi chỗ hơi khô cứng nhưng vẫn làm giảm mấy tinh tế của nó.
“ Đẹp lắm! Bức vẽ của em rất tuyệt.”
Từ đằng sau truyền đến tiếng làm Đặng Tuyết giật nảy mình. bất ngờ vì giọng của người ấy, mà bất ngờ vì biết giảng viên đến bên cạnh quan sát mình lúc nào hay.
“ quá khen rồi. Em chỉ vẽ chơi thôi mà.”
“ cần khiêm tốn, em quả thực rất có năng lực.”
Khác hẳn với vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng khi nãy. Ánh mắt bà Liên dành cho tại hòa nhã hơn rất nhiều. Đúng là gì khẳng định vị trí của con người bằng thực lực bên trong, dù vẻ bề ngoài của họ có ra sao.
“ Em vẽ tốt lắm. Tuy đôi chỗ có chút thiếu sót, nhưng ít ra về cơ bản em tốt hơn các bạn khác ở đây rất nhiều. Nền tảng của em khá là vững. Các giờ học sau cố gắng phát huy nhé.”
Trước lời động viên của bà, Đặng Tuyết chỉ cười và lặng lẽ tiếp thu lời khuyên. Nếu là trước đây chắc những câu bông đùa để thay đổi khí lớp học. Nhưng giờ giống như trước nữa, dạo gần đây nhận ra ít chút tốt hơn rất nhiều.
Last edited by a moderator: 29/3/16