1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con yêu nghiệt này ta nhận - Thủy Nguyệt ngư ca (68) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185


      Con nghiệt này ta nhận
      Tác giả: Thủy Nguyệt ngư ca
      Thể loại : xuyên , HE
      Convert : Ngocquynh520
      Edit: huyenbibo
      Độ dài : 4 tiết tử + 144 chương


      Giới thiệu:
      Ngày đầu tiên xuyên qua, nàng bị chồng bỏ, vì vậy nàng vọt tới quán rượu viết thư ném vào mặt ‘ ’, tỏ vẻ nghiêm nghị chỉ vào mũi ‘ , "Ngươi nha, hôm nay bản tiểu thư cho ngươi biết, ngươi bị bản tiểu thư ta ‘ hưu phu ’ rồi !"
      Nào biết, nàng lại hưu sai người rồi, chẳng những hưu sai người, còn bị đoạt ‘ nụ hôn đầu ’, kết quả là, nàng thề phải đòi lại món nợ này!
      ◇ Đối thoại đặc sắc ◇
      "Ngựa chết, trả đồ cưới lại cho ta!" Mỗ nữ hai tay chống nạnh, trừng mắt.
      ". . . . . . . . . . . ." Mỗ nam liếc nàng, " có!" Tiếp tục uống trà, coi thường tồn tại của nàng.
      "Ngươi nha đồ lưu manh, cư nhiên lấy đồ cưới của ta đánh bạc!" Mỗ nữ chỉ vào tà mị, hổn hển, "Ngươi đừng ngươi có!"
      ". . . . . . . . . . . ." Tiếp tục liếc nàng cái, "Ta có ngươi tin sao! Ngốc!"
      "Ngươi nha #¥. . . . . . . . . . . . . . . . . ." Điển hình tú tài gặp phải binh, có lý được.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      【 Mở đầu 】

      【1】 xuyên qua á!


      ra đây chính là cảm giác chết chìm, Tần Hoài Hoài thầm bất đắc dĩ mà nở nụ cười.

      Nước vẫn rét lạnh đến thấu xương, giống như chôn sâu trong hầm băng, chính là loại hàn khí đâm vào xương tủy, lạnh, quá lạnh!

      Đây là phản ứng đầu tiên của Tần Hoài Hoài sau khi có ý thức.

      Tần Hoài Hoài mở mắt ra lại thấy khuôn mặt của mỵ.

      Oa, oa, oa! Là mỹ nữ nha!

      Mỹ nữ trước mắt cả người quấn trang sức màu đỏ, nổi bật lên làn da trắng như tuyết, dưới ánh sáng lại sáng ngời, hơi hơi nổi lên màu hồng phấn, giống như mặt cười đào hoa, khiến tim của người thấy lỗi nhịp.

      Ở trong lòng Tần Hoài Hoài liên tục khen, đẹp, quá đẹp!

      Lông mi cong cong ở dưới đôi mắt xếch như thế, khi ngoái đầu nhìn lại , ánh sáng sinh đẹp lưu chuyển làm hàng trăm mắt người mê say.

      Tần Hoài Hoài vừa thấy cả người lại thoải mái, ôi trời, tinh, boong boong tinh chuyển thế!

      "Cứu ta!" Trong mắt của mỹ nữ có mảnh lệ quang mông lung.

      "Cái gì?" Tần Hoài Hoài còn chưa phản ứng kịp, mỹ nữ kéo chăn của nàng qua, bỗng chui vào trong chăn của nàng.

      "Này. . . . . ."Tần Hoài Hoài vừa định mở miệng.

      "Hư!" Mỹ nữ đưa tay kéo nàng vào trong chăn, che miệng của nàng lại, "Đừng lên tiếng, bọn họ muốn bắt ta!"

      Tần Hoài Hoài nhíu mày cái, nhìn bộ dáng của ấy, hình như rất sợ, nhìn kỹ khuôn mặt của ấy chút rất đẹp, xinh đẹp tỳ vết, mồ hôi hột trong suốt từ làn da trơn bóng của ấy chậm rãi trượt xuống, lại tạo nên loại nhu mỹ đến diêm dúa lẳng lơ.

      Ùng ục!

      Tần Hoài Hoài nuốt vào ngụm, thầm nghĩ, choáng nha, vì sao lại là mỹ nhân xinh đẹp, vì sao phải là chàng đẹp trai?

      Nhưng khi ánh mắt của nàng chạm đến y phục của mỹ nữ trong lòng cả kinh, ấy, ấy mặc lại là cổ trang! ?

      Trước là do quá mức đột nhiên, nên Tần Hoài Hoài có để ý, lúc này nhìn ấy ở khoảng cách gần, Tần Hoài Hoài mới phát , người này mặc kệ là từ khí chất bên hày là trang phục người đều là bộ dáng của cổ đại.

      Tại sao trang phục của ấy lại kỳ quái như thế?

      Tần Hoài Hoài vừa định mở miệng hỏi, từ bên ngoài phòng có thanh truyền đến.

      "Tìm được người chưa?" thanh trầm thấp truyền đến, ngay sau đó là trận tiếng bước chân dồn dập.

      "Tìm cho ta, tìm được, mấy người cũng đừng sống nữa!" Thanh trầm thấp kia lại vang lên lần nữa, lại có cảm giác mang theo u ám.

      Thanh ở ngoài phòng dần, Tần Hoài Hoài quay đầu nhìn về mỹ nữ ở bên cạnh, thấp giọng hỏi, "Bọn họ tìm ?"

      Mỹ nữ gật đầu cái.

      "Tại sao?" Tần Hoài Hoài nghi hoặc.

      Mỹ nữ buồn bã nhìn nàng, cái miệng nhắn trắng mịn cong lên, là tư thái của tiểu nữ nhân, lại khiến cho Tần Hoài Hoài hiểu vì sao mà rùng mình.

      "Chủ tử của bọn họ muốn nghĩ cưỡng ép ta làm thiếp, ta nghe lệnh nên trốn thoát!" Mỹ nữ xong lại ngã xuống người của Tần Hoài Hoài, tay xoa ngực của nàng, "Hôm nay đa tạ tiểu thư ra tay cứu giúp, nếu , tiểu nữ tử biết nên làm thế nào cho đúng!"

      Tần Hoài Hoài toàn thân chấn động, cả người nổi lên da gà, nàng cuống quít đẩy mỹ nữ ra, cười xấu hổ mấy tiếng, "Ha ha, cái đó, chỉ là chuyện , cần đa tạ, nhưng mà chỗ này là chỗ nào?"

      Vào lúc này Tần Hoài Hoài mới có thời gian mà nhìn chung quanh, phát nơi này hầu hết đều là loại tao nhã, theo cách bài trí mà nhìn, hình như là khuê phòng của vị tiểu thư.

      "Nơi này là chỗ ở của tân vương phi Duệ Vương gia." Mỹ nữ tao nhã từ sập mà ngồi xuống, đôi mắt đẹp cũng quan sát người của Tần Hoài Hoài, Tần Hoài Hoài nhìn thấy mà trong lòng lông tơ dựng lên.

      "Ha ha, mới vừa cái gì?" Tần Hoài Hoài trừng mắt nhìn, "Cái gì Vương gia? Cái gì Vương Phi?"

      " biết sao?" Vẻ mặt của mỹ nữ có vẻ kinh ngạc, chỉ chỉ nàng rồi chỉ chỉ gian phòng , "Nơi này là phòng của , mà chính là Yến Phi Tuyết, tân vương phi của đương kim Lục vương gia, Tư Mã Duệ,."

      "Ha ha, mỹ nữ tỷ tỷ đừng có đùa, cái này cười giỡn tuyệt đối buồn cười!" Vì sao nàng có loại kích động muốn khóc!

      【2】 bị hưu rồi!


      Tần Hoài Hoài cảm thấy mình muốn té xỉu rồi, cảm giác nhức đầu lại dâng lên.

      "Mỹ nữ tỷ tỷ?" Mỹ nữ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó che khoé môi rồi cười lên, "Ha ha, ta thích cái tên này, nhưng mà Vương Phi muội muội, ta nhưng đùa đâu!"

      Ngạch!

      Tần Hoài Hoài chỉ cảm thấy ở trước mặt bỗng tối sầm, rồi mất tri giác.

      "Này, mau tỉnh lại , Yến Phi Tuyết. . . . . ." Bên tai truyền tới giọng êm ái như nước.

      Tần Hoài Hoài nhíu mày cái, nhịn được mà đẩy cái tay kia ra, vậy mà nàng bị bắt được.

      "Mau tỉnh lại, có người đến đó!" Tần Hoài Hoài miễn cưỡng mà mở mắt ra, lại nghe ở bên tai truyền tới giọng .

      "Nàng vẫn chưa tỉnh?" Tiếp theo ở bên ngoài cửa vang lên loạt tiếng bước chân.

      "Hồi bẩm quản gia, Vương Phi vẫn còn hôn mê." Trả lời chính là nữ tử.

      Theo tiếng kọt kẹt, cửa mở ra, hai người tiến vào.

      Tần Hoài Hoài theo bản năng lập tức nằm xuống, đưa lưng về phía người tới, xoay người che cho mỹ nữ.

      "Dùng nước dội cho nàng ấy tỉnh!" Lời của nam tử lại khiến cho Tần Hoài Hoài tức giận.

      Mẹ nó! Có nhân tính hay đây, lại đối đãi với nàng như vậy!

      Ngươi đó chờ , bản tiểu thư tuyệt đối bỏ qua ngươi! Tần Hoài Hoài cười tiếng với mỹ nữ, nắm quả đấm chặt , nàng thề, chỉ cần người này dám hắt nước, nàng tuyệt đối cho đẹp mắt!

      "Còn mau!" Quản gia lạnh lùng ra lệnh.

      Nữ tỳ vội vàng ra cửa bưng nước.

      Chỉ chốc lát sau, nàng ấy bưng vào chậu nước.

      " Dội cho ta!" Quản gia ra lệnh.

      Nữ tỳ thể làm gì khác hơn là bưng nước tới trước giường, mới vừa nghĩ đổ xuống, bị đôi tay tiếp nhận cả chậu nước.

      Tần Hoài Hoài lật người, hất mạnh chậu nước dội lên người của quản gia.

      "Ai nha, lạnh chết ta!" Quản gia thét ngay tại chỗ, tay cũng ngừng vỗ ở người, quỷ kêu , "Ngươi muốn chết hả!"

      "Ngươi mới muốn chết đó!" Tần Hoài Hoài nhảy xuống giường, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm , "Dám cho người dội nước lạnh vào ta! Cái này kêu là tự gây nghiệt thể sống!"

      Hừ! Muốn ức hiếp ta, để kiếp sau !

      ", . . . . . ." Quản gia chỉ vào Tần Hoài Hoài, hung hăng mắng, " đừng đắc ý, Vương gia xuống thư từ hôn, hôm nay còn là Vương Phi nữa!"

      xong, đắc ý mà từ trong tay áo rút ra tờ giấy ném đến trước mặt nàng, "Thức thời mau thu dọn quần áo rồi cho ta! Nếu đến lúc đó có bị người đuổi ra Vương Phủ rất khó coi!"

      "Đây là cái gì?" Tần Hoài Hoài nhíu mày, nhìn tờ giấy viết thư xoay tròn, rồi chậm rãi rơi xuống đất, tâm tựa như tờ giấy viết thư, từ từ rơi xuống đất, trầm lại trầm.

      Nàng nhặt lên nhìn, hai chữ ‘ hưu thư ’ to đỏ tươi nhảy vào đáy mắt, rất chói mắt.

      Lúc thấy hai chữ này giống như có vật gì đó chợt níu chặt, ở đáy lòng lặng lẽ lan tràn, cảm giác rất chua, rất khó chịu, rất lo sợ chèn ở trong ngực.

      Loại cảm giác này giống như là tiếng bi ai từ chỗ sâu nhất ở trong đáy lòng truyền tới, đó chính là dạng thống khổ.

      Chân mày nhíu chặt, che tim, tại sao, tại sao, mình lại có loại cảm giác kỳ quái này?

      Vương gia, hưu thư , Vương Phi

      Mấy từ này càng ngừng khuấy động ở trong đầu .

      Vương gia + hưu thư + Vương Phi = bị chồng ruồng bỏ, cuối cùng cái này công thức cũng thành hình ở trong đầu Tần Hoài Hoài, tới đây nàng mới hiểu được, nàng xuyên qua rồi, nàng xuyên qua rồi, choáng nha, nàng xuyên qua!

      Này so với tỷ lệ trúng vé số cào còn thấp hơn, cho nàng đụng phải!

      "Phi Tuyết, vẫn ổn đó chứ?" Từ sau lưng truyền đến giọng êm ái như nước của mỹ nữ.

      【3】 Vương gia ngươi nha!


      Tần Hoài Hoài xoay người nhìn nàng ấy chút, lại nhìn vào hưu thư ở trong tay, hỏi, " vừa mới chủ nhân cưỡng ép chí là vị Duệ Vương gia?"

      Mỹ nữ cắn cắn môi dưới, gật đầu cái.

      "Bà nội nó!" Tần Hoài Hoài tức giận đem ở hưu thư ở trong tay vò thành cục, lớn tiếng mắng, "Tư Mã Duệ, ngươi là ngựa chết!"

      Cái tên trời đánh nhà ngươi chân trước mới vừa lấy vợ sau lại bỏ vợ, chân sau mới vừa bỏ vợ lại cưỡng ép dân nữ, là vô pháp vô thiên!

      mắng, sau lưng lại truyền đến giọng khiếp đảm e sợ, "Tiểu thư, vẫn ổn đó chứ?"

      Ngạch?

      Tần Hoài Hoài xoay người, lại thấy tiểu nữ tử sợ hãi đứng chỗ cách giường xa, cau mày nhìn về phía họ.

      "Các người?" giường bản tiểu thư nàng khi nào có thêm mỹ nữ?

      "Ặc, là ai?" Tần Hoài Hoài nghiêng đầu nhìn về phía nàng ấy.

      "Em là Hạnh Nhi, tiểu thư, làm sao vậy?" Nhìn dáng vẻ tiểu thư hình như nhớ nàng?

      Éc. . . . . .

      Lúc này Tần Hoài Hoài cảm thấy đầu càng đau hơn nữa, nàng dùng ngón tay vuốt vuốt giữa chân mi, nhìn mỹ nữ, lại nhìn tiểu nữ tỳ, cười hắc hắc , "Chúng ta rời khỏi nơi này rồi sau!" Miễn cho lát nữa lại bị người ta đuổi !

      "Vậy muốn đâu?" Gương mặt của mỹ nữ lo lắng.

      "Tóm lại là có chỗ !" Tần Hoài Hoài cười cười, dù sao xuyên cũng xuyên rồi, bị bỏ cũng bị bỏ rồi, còn có thể làm gì, bước tính bước !

      Tìm quán trà, rồi Tần Hoài Hoài hỏi ra nghi ngờ, cuối cùng cũng biết chút tình huống cụ thể, ra bây giờ thân thể này của nàng tên là Yến Phi Tuyết, là con của hộ quốc Đại Tướng Quân Yến Tần Thiên.

      Yến tướng quân vì Khưu Hoàng quốc mà vào sanh ra tử, lập được vô số công lao hiển hách, chiến công lừng lẫy mang đến cho ông vinh quang vô hạn, ở trong lần chiến đấu kịch liệt, ông bất hạnh mà lấy thân đền nợ nước, vì khen ngợi chiến công của ông, đương kim hoàng đế bệ hạ hạ chỉ sắc phong ông là hộ quốc Đại Tướng Quân, mà người nhà của ông được đối đãi trọng hậu theo nhất phẩm.

      Yến Phi Tuyết là con của vị đại tướng quân này, hôn của nàng cũng là do đương kim hoàng đế bệ hạ tự mình chỉ hôn, ban cho đương kim Lục vương gia —— Tư Mã Duệ, kết quả ép duyên có thể nghĩ, vị vương gia này đối với cuộc hôn nhân này là tương đối hài lòng.

      Đại gia vui, người gặp nạn chí là vị Yến đại tiểu thư này, Lục vương gia sau ngày đầu tiên kết hôn đưa tờ hưu thư đuổi vợ mới cưới ra khỏi cửa.

      Kết quả, vị chủ nhân này nhất thời nghĩ quẩn mà tự sát!

      Đây chính là vì nguyên nhân nàng vừa xuyên qua đụng phải bể đầu chảy máu!

      Tần Hoài Hoài lắc lắc đầu, đều là do ép duyên gây họa!

      Nhưng xui xẻo nhất vẫn là mình, vừa xuyên qua bị đuổi ra khỏi cửa.

      là TMD ngày tốt a!

      "Con ngựa ‘ chết ’ kia sợ bị lão hoàng đế mắng sao! Dầu gì cũng là đám cưới do vua ban, coi như ta là Vương gia cũng thể tùy tiện mà bỏ vợ như vậy! cho rằng mình là Vương gia có thể muốn làm gì làm sao!"

      "Ngựa chết?" Mỹ nữ nghi ngờ.

      "Tiểu thư, ngựa chết là ai?" Hạnh Nhi tò mò hỏi .

      Tần Hoài Hoài hất đầu lên, xem thường , "Chính là tên Tư Mã Duệ!" Ngựa chết là ngoại hiệu do cấp cho.

      "Hư. . . . . ." Hạnh Nhi vội vàng che miệng của nàng, sau đó dùng ngón trỏ đặt ở khóe miệng , "Tiểu thư, lời này vẫn là nên lung tung!"

      "Tại sao!" Tần Hoài Hoài bất mãn, "Chẳng lẽ chỉ cho phép Vương gia bỏ vợ, cũng cho phi bị bỏ oán trách hả!" Thói đời gì đây!

      【4】 ra là như vậy!


      "Bởi vì, kỳ việc hôn này là do lúc Yến tướng quân còn sống ấn định hôn ước với tiên hoàng, cho nên Duệ Vương gia thể phản đối! Lại càng cho người ngoài xen vào!" Mỹ nữ khẽ nhấp ngụm trà, nhàng .

      "A, ra là như vậy!" Tần Hoài Hoài chợt hiểu ra rồi gật đầu, ra tên Duệ Vương gia đó bị ép.

      "Nhưng. . . . . ." Mỹ nữ giương mắt, nhìn Tần Hoài Hoài chút, cười hỏi, "Nhìn Yến tiểu thư, hình như cũng ghét Duệ Vương gia."

      "À? Có ý gì?" Tần Hoài Hoài ghé mắt nhìn về phía nàng, chẳng lẽ trong này còn có nội tình gì?

      "Duệ Vương gia từng lén lút trao đổi với tiểu thư, từng hứa hẹn, nếu như tiểu thư chịu dâng thư lên muốn thoái hôn, như vậy Thánh thượng nhất định nể mặt phụ thân qua đời của tiểu thư mà suy tính giúp cho, đáng tiếc. . . . . ."

      "Đáng tiếc cái gì?" Chẳng lẽ Yến Phi Tuyết có chấp nhận ý kiến của Tư Mã Duệ, mà cố ý muốn gả cho ?

      Từ đáy lòng Tần Hoài Hoài thích đáp án này, ánh mắt của nàng mong chờ nhìn về phía mỹ nữ đối diện.

      "Đáng tiếc là Yến tiểu thư lại cố ý muốn gả cho Duệ Vương gia! Trong cơn tức giận Duệ Vương gia , có thể cưới, nhưng mà thánh chỉ cũng cưới thể bỏ vợ, vì vậy. . . . . ."

      Vì vậy, Yến Phi Tuyết vẫn được gả cho Tư Mã duệ, mà đại gia cũng rất có tính cách, cưới, sau đó lại bỏ!

      Toàn bộ trò hề đều kết thúc!

      "Tại sao?" Tần Hoài Hoài giật mình, Yến tiểu thư này ngược lại có can đảm, biết đối phương thích mình, lại cứ muốn gả cho !

      "Cái này, phải hỏi lại Yến tiểu thư, . . . . . ." Mỹ nữ lấy loại ánh mắt cười như nhìn Tần Hoài Hoài.

      Hạnh Nhi cũng tò mò nhìn về phía nàng.

      "Khụ khụ, cái đề tài này về sau hãy tiếp tục, chúng ta đổi đề tài !" Tần Hoài Hoài lúng túng ho khan mấy tiếng, dời ánh mắt chỗ khác, hướng xuống dưới lầu, "Lại , con ngựa chết kia hôm nay ở chỗ nào?" Nàng rất đúng lúc mà chuyển đề tài.

      Vừa lúc đó, bàn bên cạnh truyền đến trận bàn luận xôn xao.

      "Ngươi biết !" Giọng điệu tiêu chuẩn của bà tám.

      "Gì?"

      "Chính là hôm nay vương phi của Duệ Vương Phủ bị đuổi ra khỏi cửa rồi !" người đàn ông .

      "Đúng, ta nghe rồi, sáng sớm hôm nay Duệ Vương gia bỏ lại hưu thư, sau đó lập tức ‘ Phẩm Hương Các ’!" Tiểu nhị đem khăn vải để lên bả vai, cũng tới gần .

      Cái loại giọng điệu mập mờ đó, khiến trái tim Tần Hoài Hoài động đậy, cái gì là ‘ phẩm Hương Các ’?

      "Hạnh Nhi, phẩm Hương Các là nơi nào?"

      "Tiểu thư, nó là. . . . . ." Vẻ mặt của Hạnh Nhi muốn lại thôi.

      Chẳng lẽ là. . . . . .

      Thấy Hạnh Nhi có vẻ khó tả, nhìn lại vẻ mặt hèn hạ của mấy tên nam tử kia vừa nhắc tới ‘ phẩm Hương Các ’, cần hỏi cũng biết, đó là chỗ nào, nghĩ tới đây, lửa giận ở trong trái tim dâng lên!

      Tư Mã Duệ, chúng ta xem !

      "!" Người đàn ông đối diện có vẻ hưng phấn hơn so với , "Duệ Vương gia lợi hại nha, bỏ liền bỏ! , là đàn ông!"

      "Đó là đương nhiên, Duệ Vương gia là người thế nào, chinh chiến tư di, uy phong cỡ nào, nha đầu bé như thế có thể xứng đôi sao!"

      Tần Hoài Hoài nghe xong, kích động dị thường, công kích thân người, tuyệt đối là công kích thân người!

      Quá khi dễ người rồi ! Mặc dù là Tá Thi Hoàn Hồn (mượn xác hoàn hồn), nhưng dầu gì dáng người thân thể ngày hôm nay thuộc về nàng trông nom!

      Hơn nữa, nàng có chỗ nào xứng với con ngựa ‘ chết ’ kia chứ!

      Bỏ cũng tốt, mình dầu gì là người, cùng với kia tên súc sinh ghép thành đôi, đó mới là phí của trời!

      Mỹ nữ cười , lẳng lặng nhìn về phía vẻ mặt đầy lửa giận của Tần Hoài Hoài.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      【 quyển

      【1】đồ cưới đáng thương!


      "Tiểu thư, đừng khổ sở nữa, Vương gia biết tiểu thư tốt, tiểu thư. . . . . ." Hạnh Nhi cẩn thận nhìn nàng, chỉ sợ nàng vui gây chuyện.

      Nhìn thấu được lo lắng của Hạnh Nhi, Tần Hoài Hoài vỗ vỗ bả vai của nàng ấy, an ủi, "Emi yên tâm, ta khổ sở đâu! Cũng gây chuyện!"

      Coi như thương tâm nữa, khó chịu hơn nữa, Tần Hoài Hoài nàng cũng muốn tự làm khổ, muốn đụng cũng là đụng tên ngựa ‘ chết ’ kia!

      Nhưng trước mắt, nàng còn có chuyện quan trọng phải làm.

      Khóe mắt liếc thấy tiểu nhị cầm khay món ăn về phía hai tên đàn ông bà tám kia, nàng lập tức đứng dậy.

      "Hạnh Nhi, chúng ta !" Tần Hoài Hoài nàng tuyệt đối là người có cừu oán phải trả!

      Lúc qua bên cạnh tiểu nhị, nàng cố ý đụng cái.

      " xin lỗi." Tần Hoài Hoài lập tức xin lỗi, sau đó kéo Hạnh Nhi ở bên cạnh sững sờ và mỹ nữ cười, trả tiền, rồi cũng quay đầu lại mà ra khỏi quán trà.

      Trước khi họ rời , trong quán trà vang lên tiếng chửi rủa.

      "Mie nó, đây là thức ăn gì, mà bên trong lại có sau!"

      " xin lỗi, xin lỗi!" Tiểu nhị vội vàng cười xin lỗi.

      "Con mẹ nó , xin lỗi có cái rắm dùng! Ông đây chỉ tin quả đấm!" xong, trận kêu gào thảm thiết từ trong quán trà bay ra cửa sổ.

      "Ha ha. . . . . ." Tần Hoài Hoài nhếch miệng, cười hắc hắc.

      "Tiểu thư làm sao vậy?" Hạnh Nhi biết vì sao mà mình cao hứng như vậy.

      " sao, Hạnh Nhi, chúng ta !"

      ", tiểu thư, chúng ta có thể tới đâu chứ?" Hạnh Nhi nhắc túi trong tay, có chút khó xử.

      Những ngân lượng này biết có đủ chi sau này cho hai người hay .

      Tần Hoài Hoài nhìn cái túi nải sau lưng Hạnh Nhi, hỏi, "Đây là cái gì?"

      "Đây là đồ cưới của tiểu thư."

      "Đồ cưới? !"

      Tần Hoài Hoài mở túi ra, lại phát , trừ mấy miếng vàng lá còn có cái hộp gỗ cây trắc, mấy bộ y phục, cái gì cũng có.

      "Đây chính là đồ cưới?" phải chứ, dầu gì cũng là người thân từ gia đình quan nhất phẩm mà, dầu gì cũng do lão hoàng đế tự mình tứ hôn, Tần Hoài Hoài cho rằng thế nào, đồ cưới của hồi môn kia cũng khó coi đến nước này!

      Nhưng mà chứng minh, đồ cưới của nàng ít, chỉ có ít, mà ít đến đáng thương!

      Tần Hoài Hoài lập tức hiểu băn khoăn của nàng, vỗ vỗ bả vai của nàng, an ủi, "Yên tâm, chỉ cần có tay có chân, chúng ta đói chết đâu!"

      "Tiểu thư. . . . . ." Hạnh Nhi lo âu nhìn nàng, "Hôm nay chúng ta phải đâu?"

      " theo ta!" Nàng muốn ‘ Phẩm Hương Các ’ tìm cái tên đàn ông vong ân phụ nghĩa đó tính sổ!

      Bị hưu thể tranh cãi, nhưng nàng cũng dễ dàng bỏ qua cho như vậy, ít nhất phải có số phí tổn thất tinh thần!

      "Yến tiểu thư!" Mỹ nữ từng bước về phía nàng thở dài , "Tiểu nữ tử cảm tạ Yến tiểu thư cứu giúp, hôm nay vô , tiểu nữ tử cũng nên cáo từ."

      Dứt lời muốn xoay người rời .

      "Ai!" Tần Hoài Hoài hô, "Tôi còn chưa biết tên của !" Chẳng biết tại sao, nàng cảm giác trước mắt hơi kỳ lạ, về phần kỳ lạ chỗ nào, nàng cũng được.

      "Ha ha, chờ chúng ta gặp lại biết!" Mỹ nữ che miệng cười tiếng.

      "Vậy khi nào chúng ta gặp lại?"

      "Có duyên tất gặp nhau!" Mỹ nữ che dấu con ngươi, đáy mắt sâu thẳm xẹt qua tia sáng, nàng , "Rất nhanh, gặp lại đấy!"

      【2】 bản tiểu thư cần hưu phu!


      "Tiểu thư, muốn à. . . . . ." Hạnh Nhi bất an mà nhìn về phía Tần Hoài Hoài, nhưng đối phương là Vương gia nha, tiểu thư xông tới như vậy, chắc dữ nhiều lành ít rồi!

      " nhảm!" Tần Hoài Hoài siết chặt phong thư trong tay, khí thế bừng lên, choáng nha, coi nàng dễ ức hiếp à! Muốn bỏ nàng, nàng bỏ cũng có khác lắm!

      Dầu gì bây giờ dáng người này thuộc về mình quản, Tần Hoài Hoài tạm thời quên kinh ngạc khi xuyên qua, quyết định trước tiên giúp chủ nhân của dáng người này gặp tên đàn ông bạc tình, đòi lại công đạo!

      "A." Hạnh Nhi chán nản theo sau lưng Tần Hoài Hoài giận dữ ngút trời, ai, dù sao cũng bị đuổi ra Vương Phủ rồi, phá hư phá hư thôi?

      vất vả mới tìm được ‘ Phẩm Hương Các ’, Tần Hoài Hoài lại như đưa đám vạn phần.

      ra ‘ Phẩm Hương Các ’ này là lầu các được xây ở chiếc thuyền lớn, mà chiếc thuyền lớn dừng ở giữa hồ.

      Tần Hoài Hoài chán chường mà đứng ở ven bờ hồ, có thuyền, nàng làm thế nào để lên!

      "Tiểu thư em thấy chúng ta vẫn là trở về thôi!" Hạnh Nhi cảm thấy nên thuyết phục tiểu thư đừng làm chuyện điên rồ là quan trọng nhất.

      " được!" Tần Hoài Hoài đứng lên, kiên định mà lắc lắc đầu, " thể vì chút khó khăn , mà nửa đường bỏ cuộc!" Nàng chính là loại người đụng tường Nam, tâm chết, coi như có đụng tường Nam, tâm cũng nhất định phải chết như vậy!

      Lúc này, giọng êm ái truyền vào trong tai.

      "Yến nương muốn ‘ phẩm Hương Các ’ sao?"

      Tần Hoài Hoài theo tiếng nhìn lại, đồ trang sức màu đỏ xinh đẹp đập vào mi mắt.

      "Là !" Tần Hoài Hoài kinh ngạc nhìn người đứng ở mũi thuyền, hai mắt tỏa sáng, oa, là mỹ nữ vừa rồi!

      "Tôi cũng muốn vào trong." Mỹ nhân tay cầm quạt đàn hương, nhàng phe phẩy, khóe miệng nở nụ cười, "Nếu như Yến nương ghét bỏ, cùng nhau vào thôi."

      "Được!" Tần Hoài Hoài vội vàng gật đầu.

      Ánh nắng chiều chiếu vào sóng gợn lăn tăn ở mặt hồ, lóe ra ánh sáng chói lọi.

      Tần Hoài Hoài đứng ở đầu thuyền, thấy từ phía xa tới, tòa lầu các xinh đẹp trôi lơ lửng ở hồ từ từ áp sát vào mình, ba chữ ‘ phẩm Hương Các ’ sơn hồng mạ vàng lấp lánh giữa ánh nắng, phát ra màu sắc bắt mắt hơn.

      "Đó là thuyền sao?" Tần Hoài Hoài sợ hãi than.

      ‘ Phẩm Hương Các ’ chính xác là ‘lầu các trong nước’ được xây ở thuyền lớn, mức độ xa hoa kia có thể so với ‘ Lãng Uyển Quỳnh Lâu ’.

      Lầu các tổng cộng chia làm ba tầng, có hình dáng tam giác, lấy gỗ Đàn Hương cực kỳ danh quý xây dựng, mùi thơm tản ra nhè , bồng bềnh tràn ngập trong khí.

      " biết nên xưng hô với tiểu thư như thế nào?"

      "Tiểu họ Cổ, tên chữ Nguyệt."

      "Cổ nương, đa tạ!" Tần Hoài Hoài ngược lại cảm thấy vị Cổ nương này rất thần bí, lát xuất ở phủ Duệ Vương Gia, lát xuất thuyền, ngược lại đều có duyên với mình.

      Mỹ nhân lay động quạt thơm đứng ở mũi thuyền, nhàng nhìn Tần Hoài Hoài hưng phấn ở trước mặt, chỉ cười , chỉ lần tình cờ, đáy mắt di chuyển tia sáng yếu ớt, ngay sau đó tia sáng biến mất ở trong nước mênh mông.

      "Có thể giúp được Yến nương, là vinh hạnh của tôi." Mỹ nhân dịu dàng cười .

      Tần Hoài Hoài lên ‘ Phẩm Hương Các ’, lần nữa nàng bị nghệ thuật huy hoàng nơi này thuyết phục!

      Tầng thứ nhất của lầu các là gian phòng tiếp khách cực lớn, sàn gỗ được sơn rực rỡ dị thường, cây trụ lớn gỗ Đàn Hương được sơn hồng, đầy mùi thơm.

      Dụng cụ gỗ làm bằng gỗ cây lê Hải Nam, điêu khắc tỉ mỉ, trường túc hương đỉnh được mạ vàng, phú quý tao nhã, xuyên qua đó có và chàng trai quần áo hoa lệ càng làm cho trong này thêm xinh đẹp thêm màu sắc, tạo thành bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.

      【3】 mỹ nữ đúng là được ưa thích nha!


      Ba gian phòng thượng khách ở tầng thứ hai, mỗi môn bài được khắc hoa lên, ràng là tiêu đề chữ to màu đỏ bắt mắt, gian thứ nhất đề chính là ‘ doanh lãng ’, gian thứ hai đề chính là ‘ bồng lãng ’, gian thứ ba đề chính là ‘ côn lãng ’, mỗi gian phòng đều truyền ra thanh dễ nghe, là nhân gian khó mà nghe được mấy lần.

      "Sao Cổ tiểu thư lại đến nơi này?" Lấy lại tinh thần, Tần Hoài Hoài lúc này mới nhớ lại hỏi nguyên nhân nàng ấy xuất ở nơi này.

      "Tiểu nữ tử vốn là nghệ nhân ở nơi này." Cổ Nguyệt cười nhạt, " phải là Yến tiểu thư tới nơi này để tìm Duệ Vương gia chứ?"

      "Ừ, ở chỗ nào?" Tần Hoài Hoài hỏi.

      "Vào lúc này hẳn là Vương gia ở bên trong bao sương!"

      Cổ Nguyệt lay động quạt thơm, thu lại ý cười nơi khóe miệng, ánh mắt ngó nhìn lên .

      Ánh mắt của Tần Hoài Hoài cũng theo nàng ấy hướng lên , ánh mắt dừng lại ở tầng cao nhất.

      Ở nơi này! Rốt cuộc cũng tìm được!

      "Đa tạ!" Tần Hoài Hoài lập tức kéo tay Hạnh nhi về nơi đó.

      "Đứng lại!" Vừa tới cửa bị hai người đàn ông vạm vỡ chặn đường.

      Ở cửa có hai vị thần đứng, dáng người khôi ngô, khuôn mặt nghiêm túc , "Bao sương của Duệ Vương gia, những người có nhiệm vụ được vào!"

      "Cái gì gọi là những người có nhiệm vụ!" Tần Hoài Hoài cắn răng nghiến lợi, nàng mới có rãnh rỗi, nàng muốn hưu phu!

      "Cút!" Hai người giận trừng về phía Tần Hoài Hoài, bày ra tư thế chuẩn bị động thủ đuổi người.

      "Ngươi dám!" Tần Hoài Hoài cũng chịu yếu thế mà đối phó lại bọn họ.

      Bọn họ ở giữa khí giằng co giọng dịu dàng truyền đến.

      "Sao các vẫn còn ở đây, phải biểu diễn tiết mục cho Vương gia sao, sao còn vào!"

      Tần Hoài Hoài xoay người nhìn về phía chỗ phát ra thanh.

      Chỉ thấy Cổ Nguyệt đổi bộ y phục đỏ thắm thêu Bạch Mẫu Đơn, bên hông chỉ buộc lên cái đai tua màu vàng cực , phong tư yểu điệu về phía mình, tua vàng dài đung đưa, chậm rãi đung đưa theo mỗi bước của nàng ấy.

      Ngoạ trừ đẹp đẽ, lại thêm phần tôn nhã, đôi mắt phượng lưu chuyển ngàn vạn ánh huỳnh quang, giống như Ngân Hà di chuyển, nhét vào đó hàng trăm ánh sao, thâm thúy, sáng chói.

      Ba búi tóc đen tùy ý vén lên, đặt ở vai trái, tự nhiên giống như sợi tua đen, sợi mềm bóng loáng, làm tôn lên làn da mềm mại như tuyết của nàng ấy.

      Mắt phượng mày liễu, môi trái tim xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn đều khiến cho mọi người thể bắt bẻ, nhất là môi dưới lại điểm thêm nốt đỏ xinh đẹp, khiến cho nàng ấy càng thêm diêm dúa lẳng lơ, hấp dẫn, quyến rũ.

      Đông đông đông đông. . . . . .

      Tần Hoài Hoài cảm thấy lòng mình theo mỗi bước chân của nàng ấy, đập mạnh mẽ.

      A, vưu vật a, nghiệp chướng a!

      Tần Hoài Hoài ngửa mặt lên trời gào thét, tại sao người đẹp như vậy lại là tinh!

      "Tiểu thư, khóe miệng của có nước miếng." Hạnh Nhi ở bên cạnh có ý tốt nhắc nhở.

      "A." Lúc này Tần Hoài Hoài mới lấy lại tinh thần, liên tục cuộn tay áo lên, lúng túng mà lau khóe miệng.

      Ùng ục!

      Tần Hoài Hoài cũng nghe thấy tiếng ùng ục giống vậy, chuyển mắt qua nhìn, thấy hai đại thần canh cửa ở bên cạnh cũng nhìn mất hồn giống nàng!

      "Sao sớm, vào !" Hai vị thần giữ cửa lập tức xum xoe mà mở cửa, còn mắt thỉnh thoảng nhìn từ xuống dưới ở người tinh.

      tinh tới trước mặt của Tần Hoài Hoài, vươn tay cười khanh khách, rồi vén tay của nàng ấy lên, thản nhiên cười.

      Tần Hoài Hoài cảm thấy có cỗ cảm giác kỳ dị lập tức xuyên chảy toàn thân, giống như là bị điện giật vậy, khiến cho thân thể nhịn được mà run rẩy.

      Nàng quay đầu nhìn về phía Cổ Nguyệt, tại sao, mình lại có cảm giác chạm điện, ràng đối phương là nữ mà?

      Quả nhiên là tinh, ngay cả con cũng khó thoát khỏi ma trảo của nàng ấy!

      Cổ Nguyệt nghiêng mặt sang nhìn nàng, lắc vòng eo thon thả , "Yến muội muội, chúng ta vào !"

      "Ặc, à?" Tần Hoài Hoài còn chưa phản ứng kịp, thân thể bị nàng ấy kéo vào bên trong phòng.

      【4】quá nhiều chàng đẹp trai!


      Vừa mới vào phòng, Tần Hoài Hoài bị cảnh vật trước mắt hấp dẫn.

      Tơ bạc chế thành màn gấm múa theo gió, hai bình hoa kim loại lớn nhiều màu sắc cao ngang người được đặt ở hai bên giường gỗ tử đàn điêu khắc, có chiếu dài tinh xảo trải ra, ở giường bày cái bàn con làm bằng gỗ cây lê, bộ đồ trà viền bạc lục giác tinh xảo đặt ở nó.

      Trường túc lư hương màu vàng kim được chạm rỗng, tản ra làn khói trắng, sương khói màu trắng tràn ngập toàn bộ trong gian phòng, hương thơm nồng nặc.

      Chính giữa cái giường sau màn trúc, có người ngồi, nhàng gảy dây đàn.

      Lúc người nhạc công gảy xuống dây đàn giống như là có loại chấn động khắc vào sinh mạng, phát ra tiếng nhạc làm người ta như si như say.

      Eo nhắn mềm dẻo của đám kỹ nữ ra sức uốn éo, nhàng nhảy múa ở trong màn gấm.

      Ánh mắt dời về phía bên trái, Tần Hoài Hoài lập tức bị phong cảnh khác hấp dẫn.

      Ở trước song cửa sổ khắc hoa, có người con trai ưu nhã chống má mà ngồi, cặp mắt an tĩnh nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

      Trong cảnh tượng xinh đẹp, có vẻ cực kỳ đặc biệt, bộ y phục màu trắng ngà thêu trúc xanh ngấn nước, càng tôn lên tính tình dịu dàng như ngọc.

      đôi mắt u tĩnh như ánh sao lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh sáng trong mắt mênh mông như hồ nước, dâng lên ánh sáng yếu ớt, mang theo vài phần thâm trầm, mấy phần cơ trí, mấy phần lười biếng.

      Lẳng lặng nhìn , lại giống như thấy được hình ảnh yên tĩnh nhất trong ngày mùa đông, mặc cho bên cạnh xôn xao như nước chảy mây trôi, tiếng động ồn ào, vẫn như cũ giữ vững yên lặng của mình, nhìn , làm cho tinh thần của người ta an bình.

      Oa! Oa! Oa! Mỹ nam, là mỹ nam nha!

      Ở đáy lòng Tần Hoài Hoài hô to vạn tuế, cặp mắt lập tức phát sáng, nhìn vào chàng đẹp trai cách đó xa, lúc nàng nhìn đến mất hồn chỗ cổ tay lại truyền đến cái siết chặt đau đớn, quay đầu nhìn lại, hù dọa khiến cả người nàng nổi da gà.

      Cổ Nguyệt lấy ánh mắt cực kỳ buồn bã nhìn mình, trong hai tròng mắt xinh đẹp liên tục ai oán, giống như dâu tức giận, dùng bàn tay như ngọc nắm chặt ở nơi cổ tay của nàng .

      Chẳng biết tại sao, Tần Hoài Hoài vừa nhìn thấy ánh mắt kia, cả người bắt đầu có ý vị.

      Nàng kéo kéo môi, vội vàng buông lỏng tay ra, sau đó cúi đầu hỏi Hạnh nhi, "Ai là Lục vương gia?"

      Ngay cả đầu Hạnh Nhi cũng dám ngẩng lên, chỉ là len lén vén khóe mắt lên, sau đó nhanh chóng duỗi ngón tay ra chỉ về phía trước.

      Tần Hoài Hoài men theo hướng nàng chỉ mà nhìn, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhảy vào đáy mắt.

      Trong lòng nàng cả kinh, khá lắm người con trai lạnh lùng! Ánh sang trong đôi mắt kia di chuyển, làm cho xương cốt của người ta đều toát ra mồ hôi lạnh.

      Người con trai mặc trường bào viền vàng đen tuyền, bộ ngực tráng kiện được mở ra nữa, ba búi tóc đen tựa như thác nước nhàng rơi xuống bên vai, ưu nhã mà nằm ngồi ở giường.

      khuôn mặt tuấn lãng, mang theo nụ cười nhàn nhạt, lúm đồng tiền khắc sâu vào, đáy mắt lại di chuyển ánh sáng sắc bén như ngọc lưu ly, nhìn người ca hát trước mắt.

      Mẹ nó, xem ra chính là loại người phong lưu!

      Tần Hoài Hoài xác định lúc, lập tức phán định người trước mắt này chính là Lục vương gia.

      Tần Hoài Hoài chạy tới hai ba bước tới trước mặt của , từ trong tay áo rút hưu thư ra, ném lên mặt của .

      Pằng tiếng thanh thúy mà vang dội, và phong hưu thư kia nằm giữa gương mặt tuấn tú của .

      Chỉ thoáng, gió nổi mây phun, vốn là gian phòng cực kỳ náo nhiệt lại trong nháy mắt mà yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thanh cây kim rơi xuống đất cũng nghe được.

      "To gan!" Đầu tiên là sửng sốt, lát sau vỗ án, trong mắt là cơn thịnh nộ.

      Mẹ nó, lại cao hơn mình cái đầu!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      【5】 hồ ly a hồ ly


      Ngẩng đầu lên nhìn thân hình cường tráng của , cái loại tư thế vênh váo hung hăng đó, về mặt khí thế Tần Hoài Hoài thấp hơn mảng lớn.

      Đừng sợ, đừng sợ ! Tần Hoài Hoài, phải là ngựa đực tứ chi phát triển sao!

      Ở đáy lòng Tần Hoài Hoài thầm động viên mình.

      Vì vậy, nàng ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ vào mũi của mắng, "Ngươi đó nha, phong thư hưu thê này bản tiểu thư trả lại cho ngươi, bản tiểu thư chính thức cho ngươi biết, ngươi, bị ta hưu phu rồi !"

      Hai tay của Tần Hoài Hoài chống nạnh, hất cằm lên, hếch chân mày lên, giống như là gà trống có ý chí chiến đấu mà ngẩng cao đầu.

      "Tiểu thư. . . . . ." Hạnh Nhi biết lúc nào mà đến bên người nàng, liều mạng lôi kéo ống tay áo của nàng, thấp giọng , "Tiểu thư, người đó. . . . . ."

      "Xuỵt, đừng lên tiếng, thấy tiểu thư nhà ngươi, sẵng giọng mà, có chuyện gì lát !"

      Mặt của chàng tà mị vốn là u ám, thế mà sau khi nghe lời đó của nàng, lát sau chuyển thành kinh ngạc, sau đó chuyển thành khiếp sợ, cuối cùng gương mặt trở nên mờ mịt.

      " mới vừa đây là cái gì? !" chỉ vào lá thư này, có mấy phần thực buồn cười mà hỏi.

      "Hưu thư !" Tần Hoài Hoài nhấn mạnh lần nữa, "Đây vốn là hưu thư bản tiểu thư đưa cho ngươi, cách khác, Lục vương gia, ngươi bị ta hưu phu rồi !"

      "Cho. . . . . . Ta. . . . . . hưu thư ? !" càng kinh ngạc hơn, rồi nhìn nàng chút, sau lại quay đầu, nhìn chàng trai phía sau ngồi ở phía trước cửa sổ.

      Chàng trai vẫn trầm tĩnh đột nhiên quay mặt lại, cũng kinh ngạc mà nhìn Tần Hoài Hoài.

      mặt của có nhiều vẻ mặt nhưng chàng tà mị, mà chỉ là kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó gương mặt lạnh nhạt, lần nữa chuyển thành thái độ việc liên quan đến mình, lạnh lùng nhìn Tần Hoài Hoài.

      Tất cả mọi người hô hấp cẩn thận, nhìn ba người ở trước mắt.

      " là Yến Phi Tuyết?" Ngay sau đó chàng tà mị nhìn nàng, trong mắt ý kinh ngạc càng đậm.

      " phải!" Tần Hoài Hoài chút nghĩ ngợi mà bật thốt lên.

      "Cái gì?" chàng rất kinh ngạc, " phải?"

      Éc. . . . . .

      Tần Hoài Hoài vừa mới ra khỏi miệng, hối hận, thầm than thở, ai, nàng vẫn thể nào thích ứng với thân phận mới này.

      "Cái đó, khụ, ngươi hỏi có trình độ chút, có được hay ! Ta phải là Yến Phi Tuyết, có thể là ai!" Tần Hoài Hoài lập tức phản ứng kịp, ngay sau đó liếc cái.

      "Trình độ. . . . . ." trán tên con trai bay ra N đường hắc tuyến, từ kỳ quái nha!

      Tin đồn Yến Phi Tuyết là vị nương nhã nhặn lịch như hoa, dịu dàng như nước, mặc dù có hơi cố chấp, nhưng mà tốt hơn vị tiểu thư ngang tàng ở trước mắt, nhưng lúc này xem ra tin đồn có sai lầm.

      chàng tà mị nhìn nàng trước mắt, nụ cười ở trong hai tròng mắt càng đậm, thú vị, rất thú vị rồi!

      "Ngươi cười cái gì!" Nhìn thấy mặt cười quỷ dị, Tần Hoài Hoài vô cùng tức giận.

      " vẫn nên chút, vì sao phải hưu. . . . . . ừ, ta?" tức giận, ngược lại hứng thú mà hỏi nguyên nhân nàng muốn hưu phu.

      "Ngươi hỏi hay ! Ngươi hỏi, vậy hôm nay bản tiểu thư tính toán cùng với ngươi!"

      Vốn là nàng chỉ muốn ra oai phủ đầu , cho dù hưu thê trước, nhưng nàng cũng thể thua khí thế, để lại phong hưu thư, rồi hai người bọn họ kết thúc, ai ngờ lại biết lý do.

      như vậy, cũng đừng trách Tần Hoài Hoài nàng để ý đến mặt mũi của , cùng lắm mọi người cùng nhau mất mặt, cũng thể để mình nàng bị người ta chê cười!

      Vì vậy nàng sắn tay áo lên, định tiến bước đứng ở trước mặt người con trai, chống lại đôi mắt thâm thúy như ngọc lưu ly kia.

      【6】 bản tiểu thư muốn hưu, làm sao!


      "Được, rửa tai lắng nghe!" Hai tay ôm ngực, hình như cũng thèm để ý đến lỗ mãng của Tần Hoài Hoài, ngược lại, ngược lại rất quan tâm đến nguyên nhân nàng hưu phu.

      Tần Hoài Hoài hít sâu hơi , "Lý do rất đơn giản, chính là ta, cho tới bây giờ cũng thích ngươi!" Đây chính là cái lý do đầy đủ giải quyết nhanh chóng!

      "A? Đây chính là lần đầu ta nghe được nguyên nhân hưu phu cực kỳ thú vị!" chàng tà mị tay vung tóc dài bên tóc mai lên, động tác tự nhiên kềm chế được.

      Thay vì trêu chọc tóc, bằng , mỗi cái động tác vung lên chính là lòng người, từng ánh mắt đều là tà mị như vậy, đủ để mê hoặc lòng người.

      Tần Hoài Hoài len lén nuốt xuống ngụm, lúc này là tên đàn ông bậc tinh! Đáng tiếc, là người đàn ông nàng muốn hưu, đáng tiếc! Nhưng, nước tát ra ngoài, thu trở về được, huống chi, nàng cũng muốn thu hồi! thích chạy đâu, chạy !

      "Lý do chính là lý do, hề có gì khác giữa thú vị hay thú vị!"

      Tần Hoài Hoài tuyệt đối thích năng tuỳ tiện, giọng nghiêm túc, "Tư Mã Duệ, ngươi muốn gặp ta, vậy ta cũng miễn cưỡng ngươi, từ giờ trở , giữa chúng ta có bất kỳ liên quan nào, từ nay về sau, ngươi cầu độc của người, ta đường quang đạo của ta!"

      Ánh sáng lạnh!

      Đột nhiên Tần Hoài Hoài cảm thấy mũi nhọn lạnh như băng bay về phía mình, theo bản năng nhìn qua nơi có ánh sáng bắn tới.

      ta!

      Là chàng trai vẫn giữ vững trầm mặc, ngồi ở trước cửa sổ.

      chàng tà mị thích nàng nhìn mình, mở miệng chuyển lực chú ý của Tần Hoài Hoài tới cạnh mình, hỏi, " như vậy, vì sao ban đầu muốn gả cho ta?"

      Trán Tần Hoài Hoài bay ra N hắc tuyến hơn, rối rắm thành mạng nhện.

      Im lặng! Nàng vô cùng im lặng!

      Nếu là biết nguyên nhân, nàng cũng rối rắm như vậy á!

      Người này là tự vạch áo cho người xem lưng (hoặc mở bình ai mà biết trong bình có gì)! Cố ý muốn mình khó chịu!!

      "Ặc, chuyện trước kia cũng qua, nhắc lại có ý nghĩa gì, quan trọng là bây giờ, bây giờ cuối cùng ta cũng hoàn toàn giác ngộ, cũng hiểu , ta thích ngươi!"

      Ban đầu đó là mắt của Yến Phi Tuyết ‘ nàng ’ bị mù! Cũng phải là Tần Hoài Hoài nàng!

      Đuôi lông mày của chàng tà mị nhảy lên, nhìn nàng, vẻ mặt lộ ra thể tưởng tượng nổi.

      Mặc dù trước mắt diện mạo bình thường, lại có đôi mắt thông minh, dưới chân mày cong cong là đôi con ngươi sáng ngời, tản ra ánh sang lấp lánh, cái miệng đào nhắn, tới lui tự tin, thần thái phấn chấn, tản ra quật cường làm người ta thể xao lãng, khiến cho vốn là khuôn mặt bình thường lại vạn phần linh động, mặc dù thể xưng là thoáng nhìn kinh diễm, nhưng lại có khí chất đặc biệt hấp dẫn lòng người.

      "Tại sao thích ta?" hết sức tò mò.

      Theo ý , tướng mạo bình thường giống như nàng vậy, có thể lọt được vào mắt xanh của ‘ ’ , có thể làm ‘ Duệ Vương Phi ’ cao quý, nên cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nhưng mà trước mắt lại vứt bỏ như giày cũ.

      Suy nghĩ của nàng đều vượt ra khỏi phạm vi hiểu, điều này làm cho cảm thấy ngoài ý muốn, cũng cảm thấy rất thú vị.

      "Vì sao ta phải thích ngươi!" Tần Hoài Hoài hỏi ngược lại , "Tiêu chuẩn trong lòng Khổng Tước!"

      Hừ, tự cho là dựa vào dáng dấp có thể đắc ý hả, mở bình khắp nơi, người người lại như ruồi bọ vây quanh , tâm tình cực kỳ bệnh hoạn!

      "Trong lòng Khổng Tước?" Trước mắt của thổi qua vô số điểm đen, tại sao lời của nàng đều quái dị như vậy?

      "Ta. . . . . . Ta cho rằng quan tâm danh hiệu Duệ Vương Phi này . . . . . . Hoặc là. . . . . ."

      "Ngươi cho rằng ta quan tâm cái danh hiệu Duệ Vương Phi này, hay là thân xác có vẻ xinh đẹp này của ngươi?" Tần Hoài Hoài cắt đứt lời của , "Xác thực, ta thừa nhận, ngươi rất tuấn tú, có địa vị, lại nhiều kim. . . . . ."

      【7】 ngươi phải là món ăn của ta!


      Nam tử rất đắc ý hưởng thụ ca ngợi của nàng.

      "Nhưng mà. . . . . ." Tần Hoài Hoài đột nhiên chuyển ngữ điệu cái, vì thấy hắc có vẻ đắc ý.

      "Nhưng mà?" Người con trai khẽ cau mày.

      "Nhưng mà, ngươi phải là món ăn của ta!" Tần Hoài Hoài đưa ngón trỏ ra quơ quơ.

      " phải là, món ăn của ?" Người con trai cau mày lần nữa, vì sao lời của nàng luôn làm cho hiểu gì cả, nhưng cũng rất thú vị.

      " cho chính xác, ngươi phải là loại ta thích!"

      "Vậy thích là loại đàn ông nào?" đột nhiên tò mò, đến tột cùng người mà nàng thích như thế nào?

      "Cái này sao. . . . . ." Đột nhiên trong mắt Tần Hoài Hoài phát ra nhiều ánh sáng rồi nhìn , rất nghiêm túc hỏi, "Ngươi rất muốn biết sao?"

      Người con trai cảm thấy rất hứng thú nên gật đầu cái.

      " cho ngươi biết cũng được, nhưng, ngươi phải đáp ứng ta chuyện!" Tần Hoài Hoài lộ ra nụ cười mờ ám của hồ ly.

      "Là chuyện gì?" Gương mặt người con trai lên ý cười.

      "Cái này sao. . . . . ." Tần Hoài Hoài nhìn khắp nơi chút, lại gần , "Kính xin Vương gia kiếm chỗ để chuyện!"

      chàng tà mị nhàng cười tiếng, vươn tay vẫy vẫy, màn che gấm liền từ từ rơi xuống, Tần Hoài Hoài cảm giác tên con trai vốn ngồi yên tĩnh trong nháy mắt lúc màn gấm rơi xuống đứng dậy, hình như có chút khẩn trương nhìn về phía bên này.

      "Bây giờ, có thể cho ta biết, đến tột cùng là chuyện gì ?"

      Người con trai đột nhiên đến gần Tần Hoài Hoài, hơi thở mập mờ thổi lất phất lên khuôn mặt, Tần Hoài Hoài chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, nàng cuống quít xoay mặt, "Kỳ . . . . . . Chuyện này, cũng rất đơn giản, đối với Vương gia mà , chỉ là đĩa đồ ăn."

      "A?" Đỉnh lông mày của đứng thẳng lên, trong mắt hơi lộ ra ý cười nhìn thấu người.

      Tần Hoài Hoài mi tâm nhảy dựng, lập tức mở miệng cười, "Thế nào, Vương gia dám?"

      Đôi tay của chàng tà mị ôm ngực, khóe miệng bật ra nụ cười đẹp mắt.

      "Ai, thôi, nếu Vương gia dám, như vậy ta cũng thể làm người khác khó chịu!" Tần Hoài Hoài vừa xoay người, chuẩn bị , nếu đối phương nổi lên lòng nghi ngờ, nàng tính lấy lui để tiến.

      "Chờ chút!" chàng mở miệng .

      Tần Hoài Hoài dừng bước, đáy lòng hô to vạn tuế, ha ha, cuối cùng con cá cũng mắc câu!

      "Được rồi, phải là chặn lúc ư, ta lại có gì mà dám?" chàng nhún vai cái, lộ ra nụ cười nhõm.

      Thấy thời cơ chín muồi, lúc này Tần Hoài Hoài mới chậm rãi rút bao hình vuông màu đỏ niêm phong từ trong tay áo ra, đưa tới trước mặt , mở giấy hình vuông ra, lộ ra góc.

      "Đây là cái gì?" nghi ngờ.

      " lát ngươi biết, nhưng trước tiên. . . . . ." Đáy mắt nàng thoáng qua tia giảo hoạt, "Ngươi bảo đảm, mặc kệ ta làm chuyện gì, ngươi cũng được hỏi, cũng thể phản đối!"

      "Được!" trả lời vô cùng dứt khoát!

      Tần Hoài Hoài kéo ngón tay cái của qua, nặng nề mà đặt lên phía .

      " làm cái gì đó?" hết sức tò mò, đối với cử chỉ kỳ quái của nàng có tức giận, tay cứ như vậy bị giữ ở trong tay của nàng, cảm giác mặc dù phải là rất thích, nhưng cũng hẳn là bài xích.

      " phải người muốn biết loại đàn ông ta thích sao?" Tần Hoài Hoài cười, cười vô cùng đắc ý, rất quỷ dị, giống như là con Tiểu Hồ Ly gian trá , đắc chí !

      Tốt xấu gì cũng là Vương gia, gia sản cũng ít đâu! Lập tức nàng trở thành phú bà rồi !

      Hai con mắt của nàng tỏa sáng lấp lánh, tựa như nghĩ đến bản thân nằm ở trong đống vàng toả sáng, hưởng thụ thứ ‘ tiền ’ độc nhất vô nhị kia.

      Tia sáng giảo hoạt làm cho hai con ngươi của vốn sáng ngời giờ phút này thoạt nhìn lại linh động như thế, giống như ánh sao sáng rực rỡ nhất bầu trời, lóng lánh như sao rơi chói lọi thanh linh, liên quan đến mỗi hợp trong lòng .

      【8】 bắt chó cày, xen vào việc của người khác!


      Trong khắc kia lúc chàng nhìn thấy nàng dắt tay của mình, trong mắt xẹt qua tia sáng loáng, hai tay ôm ngực từ từ để xuống, ánh mắt cũng bị đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của ấy hấp dẫn, trong lúc vô tình, khóe miệng nâng lên nụ cười hiểu ý.

      "OK, định!" Tần Hoài Hoài buông tay ra, sau đó dùng miệng thổi thổi dấu ấn, trong mắt là ánh mắt hài lòng.

      khắc kia, ánh mắt nàng mang theo nụ cười thanh linh, trong nháy mắt lại hấp dẫn ánh mắt của .

      Ý cười bên khóe miệng muốn nồng, ra là thời điểm nàng lưu tâm, ánh mắt lại mê người như thế, so với ánh mặt trời ấm áp trong ngày mùa đông càng ấm áp lòng người hơn.

      Nhìn ánh mắt của nàng chớp cái, trong lúc bất chợt có chút hâm mộ tờ giấy kia, có thể nhận được ưu ái của nàng như thế.

      Thú vị, là thú vị! nha đầu thú vị!

      Trong lúc lơ đãng, đem ánh mắt liếc về đầu phía màn gấm kia.

      "Vậy bây giờ ngươi có thể cho ta biết, đến tột cùng là ngươi thích loại con trai nào?" nhìn ngón tay cái của mình bị nhuộm đỏ, lần đầu, có người dám chuyện với như vậy.

      "Đây mới là ta thích . . . . . ." Tần Hoài Hoài dừng lại chút, quơ quơ cuồn giấy trong tay, cười gian , "Giấy thỏa thuận li hôn!"

      "Cái gì? !" Đỉnh đầu của chàng tà mị nhảy ra rất nhiều nòng nọc , "Giấy thỏa thuận li hôn là ai?" Tên dài!

      Cái danh xưng này hiển nhiên đối với , hình như rất xa lạ, hiểu, tại sao từ trong miệng của nàng luôn có thể nhảy ra rất nhiều từ quái lạ.

      "Khụ khụ!" Tần Hoài Hoài lấy tay che khóe miệng, ho khan vài tiếng tay run lên rồi giũ mở cuồn giấy, " đơn giản, chính là phân chia phần gia sản!"

      "Phân chia gia sản?" Người con trai vẫn trầm tĩnh vào lúc này cũng hơi nhíu mày.

      "Ừ, dựa phần thư thoả thuận này, nếu như mà chúng ta vì giải trừ quan hệ vợ chồng, ta có quyền đạt được nửa gia sản của ngươi."

      Tần Hoài Hoài trực tiếp giảm bớt cái gì là quyền lợi của phụ nữ, nam nữ ngang hàng, luật pháp quy định, đơn giản ràng tóm tắt ra kết luận cuối cùng!

      Địa vị xã hội của phụ nữ ở cái thời đại này như thế nào, nàng biết, nhưng có đạo lý ngàn đời đổi, nàng vẫn hiểu, đó chính là —— mặc kệ là lúc nào người phụ nữ cũng phải vì mình mà tranh thủ, nhất là đối với chuyện tiền bạc! Nhưng tuyệt đối lấy nhân từ nương tay!

      Ngay cả người chồng trước mặt cũng còn chưa gặp qua bị bỏ, tốt xấu gì nàng cũng phải vì mình mà đòi lại chút gì đó chứ!

      Phụ nữ nên mình đầu tiên, mới có thể được người !

      "Cái gì!"

      "Cái gì?"

      Lúc này nhảy lên tiếng kêu chính là hai người.

      Tiếng thứ nhất chính là đến từ người con trai mới vừa còn vẻ mặt trầm tĩnh.

      Chỉ thấy bước qua, nhấc màn gấm lên, cặp mắt giận trừng về phía Tần Hoài Hoài.

      A, tại sao lại là ?

      Tần Hoài Hoài vạn phần hiểu, mới vừa rồi ném về phía mình ánh sáng lạnh.

      Nhìn vào lúc này, đôi mắt thâm thúy như nhuộm mực, trong lúc bất chợt tập trung lại hàn khí mỏng, loại cảm giác đó giống như là mặt hồ bị đóng băng được gió thổi qua, mang theo băng lãnh gì sánh được, làm cho lòng người rét lạnh.

      tức giận, cảm giác đầu tiên của Tần Hoài Hoài chính là, người con trai này rất tức giận.

      Nhưng vấn đề là, vì sao lại tức giận?

      Nhìn nộ khí đằng đằng mà nhấc màn gấm lên, bộ dáng cất bước vào, khiến Tần Hoài Hoài nghĩ đến màn thường thấy ở trong TV, ‘ bắt kẻ thông dâm ’, biết vì sao, trong khắc kia đầu óc của nàng phản ứng đều là hình ảnh như vậy.

      Nhưng mà màn hoang đường này lập tức bị nàng bỏ rơi ra sau ót, bởi vì, tên con trai kia hiển nhiên cực kỳ nổi giận, mà nàng lại vẫn biết đến tột cùng là làm cái gì?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      【09】 đưa dê vào miệng cọp


      Khóe miệng của người con trai tà mị hơi nhếch lên, trong ánh mắt tà nhu, lộ ra loại vui mừng cùng kinh ngạc khó .

      ra nàng quan tâm chính là —— nửa gia sản của ‘ ’, quả nhiên, đặc biệt!

      vươn tay, thừa dịp Tần Hoài Hoài ngây người. trong nháy mắt lấy tờ giấy trong tay nàng.

      "Nhưng, cái chữ này sao lại khó coi như vậy!" nhìn chút cái gọi là thư trong tay nàng, rồi nhìn lại chút hưu thư trong tay mình mà nàng quăng cho, những chữ này thất oai bát nữu (7 vẹo 8 xoắn) , trong lòng cảm thán chút, chữ quá xấu a. . . . . .

      "Trả ta!" Tần Hoài Hoài đưa tay đoạt lại tờ giấy, che ở trước ngực giống như bảo bối, "Cái này phải là quan trọng, quan trọng là, ngươi ký xuống phần thư thoả thuận này, cho nên, nửa gia sản của ngươi để cho ta tới tiếp nhận! Có giấy trắng mực đen làm bằng chứng, ngươi cũng được nuốt lời!"

      Nghe xong lời của nàng, người con trai vẻ mặt trầm tĩnh xông tới gần như càng kinh ngạc hơn, lửa giận trong mắt bắn ra càng dữ dội hơn.

      Người con trai tà mị vẫn là cười rồi nhíu chân mày, nha đầu này, trong óc đó đều nghĩ cái quái gì vậy! Sao lại cổ quái như vậy, rồi lại thể bội phục dũng khí của nàng, hiếm khi thấy được cái loại thông minh đó ở người các khác.

      Người con trai mặt trầm tĩnh che dấu hai tròng mắt, cất bước tới phía Tần Hoài Hoài.

      "Ngươi, ngươi làm gì thế!" Mí mắt bên con mắt trái của Tần Hoài Hoài ngừng nhảy.

      Người con trai tới trước mặt của nàng, vẻ khí thế lạnh lùng này của khiến Tần Hoài Hoài ngẩn ra, ở trong nháy mắt đó, người con trai nắm lấy cuồn giấy trong tay nàng, tốc độ nhanh làm cho người ta chắt lưỡi, Tần Hoài Hoài cũng còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ trong phản ứng của , cuồn giấy trong tay rơi vào trong tay của .

      "Trả ta!" Tần Hoài Hoài nhảy lên muốn đoạt lại, lại bị tránh thoát dễ dàng.

      Người con trai trầm tĩnh liếc nội dung thư thoả thuận cái, thản nhiên châm chọc, "Đây chính là thư thoả thuận ngươi viết?"

      "Liên quan gì tới ngươi, trả ta!"

      "Ấu trĩ, ngu xuẩn, vô vị đến cực điểm!" Mấy chữ lạnh như băng bật ra.

      Éc. . . . . .

      Tần Hoài Hoài nhất thời cảm thấy người nặng trĩu vô cùng.

      Từ trong miện xinh đẹp của nhảy ra mấy chữ này, giống như là ba hòn núi lớn, từng cái đập vào người của nàng.

      trán của Tần Hoài Hoài nhảy ra N hắc tuyến hơn!

      "Tại sao ngươi ta! Ngươi có tư cách gì ta!" Tần Hoài Hoài giận dữ nhìn chằm chằm.

      "Hừ, vì nửa gia sản, ngươi lại có thể bán tình cảm của mình, Yến Phi Tuyết, ta đúng là là xem thường ngươi!"

      Két? Lời này của là có ý gì? Tần Hoài Hoài ngẩng đầu, hiểu mà nhìn .

      Còn chưa chờ Tần Hoài Hoài lấy lại tinh thần, cuồn giấy trong tay bị vò thành cục.

      cái ráng sức, giấy trong tay liền giống như đậu hũ bị vò xé nát bấy, theo làn gió thơm, tung bay như tuyết.

      "Ngươi ~!"

      Mười vạn Tuyết Hoa Ngân a, cứ như vậy có!

      Tần Hoài Hoài nhìn giấy vụn bay múa như bông tuyết đầy phòng, cơn giận vụt chạy tới ót.

      Xã hội cũ cực kỳ độc ác mà, nơi nào có áp bách, nơi đó có phản kháng!

      Kết quả là, nàng nhảy lên, muốn nắm lại cổ áo của , sau đó hung hăng thưởng cho cái tát.

      Nhưng là, khi nàng giống như con khỉ nhảy cây nhảy về phía lại nghiêng người dễ dàng tránh được.

      Mà Tần Hoài Hoài bởi vì định luật quán tính, lại đánh tới người con trai tà mị ở sau lưng .

      Tần Hoài Hoài hô lớn với , "Mau tránh ra!"

      Vậy mà, trong mắt của lại thoáng qua nụ cười tà, sau đó mở đôi tay ra nghênh đón nàng.

      Hỏng bét! Đưa dê vào miệng cọp!

      【10】 con nghiệt này rất đáng ghét!


      Trong đầu của Tần Hoài Hoài lập tức lóe qua ý này, nhưng mà xe tới kịp thắng, nàng cứ như vậy mà phi thẳng vào trong ngực của .

      Người con trai tà mị tiếp nhận Tần Hoài Hoài bay tới, rồi thuận thế ôm nàng vào trong lòng, ngửa ra sau đảo cái, rồi lật người rơi vào giường hẹp ở phía sau.

      Tần Hoài Hoài bị đặt ở phía dưới, vừa rơi xuống đất, đôi môi bị hôn.

      vốn chỉ là muốn đùa giỡn trêu chọc nàng, ai ngờ, cái hôn này lại làm cho dục ~ hỏa của thể thu thập, giống như đốm lửa cháy lan ra cả đồng cỏ, từ từ lướt qua rồi dừng lại, dây dưa đến sâu.

      Trong đầu của Tần Hoài Hoài trống rỗng, cảm giác thân thể giống như là lông vũ bay giữa trung, trong cơ thể có loại cảm giác kỳ quái, giống như lửa, từ bụng dưới vọt lên, tóe vào tứ chi, từ từ đem thân thể hòa tan.

      Nàng chỉ có thể nắm lấy bả vai rộng của chặt mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được tứ chi ngừng mềm nhũn kia.

      lúc Tần Hoài Hoài cho rằng bị ngọn lửa hòa tan, đột nhiên buông nàng ra, dục ~ vọng trong mắt giảm bớt, ngơ ngác nhìn nàng, vẻ kinh ngạc xẹt qua.

      Ba! ! ! ! !

      Tần Hoài Hoài lấy lại tinh thần, lập tức thưởng cho cái tát!

      "Khốn kiếp!" Trong mắt hơi có chút ướt.

      Khốn kiếp, Đại khốn khiếp!

      Ô ô, đây là nụ hôn đầu của nàng mà! Ô ô! Cư nhiên lại bị đoạt như vậy!

      Tay bụm mặt, trong mắt của vốn là ngạc nhiên, dục ~ vọng bị cái tát vang dội của nàng đánh bay, đáy mắt lần nữa khôi phục trấn tĩnh.

      "Khốn kiếp, buông ta ra!" Tần Hoài Hoài nhìn thấy ghét, vô duyên vô cớ mà bị khi dễ.

      Chẳng những có lấy được tiền, mà còn đền nụ hôn đầu, là xui xẻo đến cùng mà!

      Ngay sau đó người con trai tà mị khôi phục lại bất cần đời như trước, chống thân thể lên, trong mắt là ý cười ranh mãnh.

      bàn tay tao nhã phất qua đôi môi khêu gợi, hơi thở thơm như hoa lan, mập mờ , "Mùi vị của đệ muội (em dâu), quả thực tệ!"

      Két?

      Két, két, két. . . . . .

      đám quạ đen bay qua.

      , mới vừa đệ muội! Đệ muội? Đệ muội của !

      ta là đệ muội của !

      Sau đó là tiếng nổ vang lên xé rách ở trong đầu! Ngay sau đó, khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay quét qua mảnh trắng bệch!

      Đôi tay bắt đầu, OMG! ra, phải là con ‘ ngựa chết ’ kia!

      Gương mặt của Tần Hoài Hoài khổ sở, hận tìm được cái lỗ để chui vào!

      Lúc này nụ hôn đầu của nàng đền lại phục binh!

      mình là đệ muội của , như vậy là ai?

      ", ngươi là ai!" Tần Hoài Hoài chợt nhớ tới lời của , tay níu lên cổ áo mở rộng của , kéo đến gần.

      "Đệ muội, muội làm gì vậy?" Lông mi dài của nhướng lên, trong mắt xinh đẹp bật ra nụ cười tuấn nhã, đáy mắt đều là mảnh màu hồng xinh đẹp.

      Giọng mập mờ giống như lông vũ ở bên tai nhàng quét lên và chuyển động, cảm giác kỳ dị này vọt lên lần nữa, hai gò má của Tần Hoài Hoài lập tức đỏ ửng.

      "Ngươi, ngươi, ngươi đừng dựa vào quá gần!" Tần Hoài Hoài có chút cà lăm, "Gần chút nữa, cẩn thận ta lại đánh ngươi!"

      Giọng ràng có chút bối rối, chưa đủ sức mạnh.

      Thấy đáy mắt nàng có hốt hoảng khó gặp, cười híp cặp mắt, nàng như vậy đáng , đáng khiến cho nhịn được mà muốn bắt nạt.

      Ác ý cười tiếng, nhanh chóng tựa đầu đến gần, gần như là dán chặt vào vành tai của nàng, tà ác mà thổi nhiệt khí, mập mờ cười, "Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây gọi là dục cự hoàn nghênh của đệ muội, nếu như vậy, ta lại rất vui lòng lần nữa!"

      Loại cảm giác mới vừa rồi đó, rất thích!

      Nhiệt khí nhất thời nhào về phía nàng, Tần Hoài Hoài cảm thấy chóng mặt, giống như là uống rượu, có chút say.

      "Yến —— Phi —— Tuyết!"

      lúc này, có tiếng vang lên to.

      【11】 con nghiệt này rất xấu!


      Người con trai trầm tĩnh vẫn ở bên cạnh, giờ phút này mặt của , rốt cuộc có tia gợn sóng, trầm thấp mà quát, chữ dừng lại, khiến lòng của Tần Hoài Hoài nhảy thình thịch.

      Tần Hoài Hoài giật mình cái, rồi chợt tỉnh lại.

      Nghiêng xem qua, lại liếc nhìn trộm, chẳng biết lúc nào, đám người đứng ở sau giường hẹp, cặp mắt trừng lớn nhìn bọn họ.

      Ở trong mắt kia có kinh ngạc, sửng sốt, sợ hãi, đều chỉ tay về phía nàng.

      Cúi đầu nhìn, tay của nàng nắm chặt lấy cổ áo của , kết quả bởi vì nàng lôi kéo, mà bả vai của lộ ra hơn nửa, mà lại đè ở người của mình, đôi môi xinh đẹp dán vào mặt của nàng.

      Cái hương diễm đó a, cái mập mờ đó a, cái quyến luyến lên đó a. . . . . .

      囧 a. . . . . .

      Ô ô, nàng muốn khóc, lại có nước mắt, lúc này nàng chính là nhảy mười lần vào Hoàng Hà cũng rửa sạch!

      ra khóc ra nước mắt chính là như vậy, Tần Hoài Hoài coi như là cảm nhận được nha!

      "Hắc hắc, ngoài ý muốn, cái này quả ngoài ý muốn!" Thời khắc mấu chốt phải giả bộ ngu!

      Tần Hoài Hoài cười cái với người con trai vẫn còn đè ở người mình, trong nháy mắt thừa dịp sửng sốt, mà hai chân cong lên, rồi dùng sức đạp cái.

      ‘ phanh ’ tiếng vang lớn sau đó.

      Tần Hoài Hoài đá bay , lật người bò dậy, rồi lui về phía sau bước xa giữ khoảng cách an toàn nhất định với .

      "!" Sau đó Tần Hoài Hoài dừng lại, hung hăng lấy tay lau khóe miệng cái, chỉ vào chất vấn, "Ngươi rốt cuộc là ai?"

      Lúc này nàng sớm quên chuyện‘ hưu phu ’, quên mất trừng trị Tư Mã Duệ, lửa giận trong mắt hừng hực bốc chát, nhìn người con trai tà mị ở đối diện nhàn nhã tự tại.

      "Ha ha." cúi đầu hé miệng cười cười, rồi sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt tao nhã di chuyển, "Đệ muội hỏi lạ, ta dĩ nhiên là hoàng huynh của muội rồi."

      " nhảm, ta hỏi tên của ngươi, ai hỏi vai vế của ngươi chứ!" Tần Hoài Hoài lại lần nữa hiểu ý người này đáp phi sở vấn. (hỏi đằng trả lời nẻo)

      "Vai vế, ừ, quả thực theo bối phận muội phải gọi ta tiếng, Tam hoàng huynh." cười tà mị.

      Vai vế, ta còn bi phẫn !

      Tần Hoài Hoài hỏa khí bụng, nhìn chằm chằm vào , kết quả, người này vẫn lời vô nghĩa!

      "Vậy ai là Tư Mã duệ!" Lúc này nàng thèm đếm xỉa gì nữa, dù sao cũng bêu xấu đủ rồi, dầu gì cũng phải cho nàng chết ràng!

      Tần Hoài Hoài vừa mới xoay người, thân thể bị người xốc lên.

      Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn, chính là người con trai vẫn trầm mặc mới vừa rồi.

      " xin lỗi, Tam ca, để cho huynh chế giễu rồi, đệ mang nàng trở về!"

      "Này, ngươi làm gì đấy, thả ta xuống, tại sao ngươi bắt ta!" Tần Hoài Hoài mở tứ chi ra, liều mạng mà giãy giụa.

      " sao, Lục đệ, huynh nghĩ đệ muội chính là vô tâm!" Người con trai tà mị vuốt đôi tay, gương mặt trầm tĩnh, "Mới vừa rồi chỉ là hiểu lầm!"

      Cái gì!

      Khi Tần Hoài Hoài nghe được người con trai tà mị gọi tên này là ‘ Lục đệ ’ tim chợt giật mình, cảm giác cực kỳ xông lên đầu.

      Má ơi, chẳng lẽ, mới chính là con ngựa chết!

      Tần Hoài Hoài cảm thấy hôm nay là năm hạn bất lợi, ra quân chưa thắng trận chết!

      "Tư Mã Duệ, ngươi buông ta ra, ta và ngươi còn liên quan!" Tần Hoài Hoài tính vùng vẫy giãy chết.

      "Im lặng, hôm nay ngươi nhàn rỗi ra ngoài gây xấu còn chưa đủ sao!" Gương mặt người con trai lạnh lùng, lạnh đến nổi Tần Hoài Hoài cho rằng mình thấy phải là mặt, mà là ngũ quan được tượng đá khắc thành.

      Mẹ nó, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, dám chuyện với ta như vậy! Tần Hoài Hoài vốn đè nén hỏa khí chạy tới ót!

      【12】 ngươi, bản tiểu thư lạ gì!


      "Ngươi dựa vào cái gì mà dạy dỗ ta, thả ta xuống, cái tên con trai tượng đá này!" Tần Hoài Hoài cố gắng mở tứ chi ra, liều mạng giãy, cố gắng đem thân thể của mình thoát ra khỏi ma trảo của , kết quả có thể nghĩ, chỉ uổng công thôi!

      Đem chuyện hiểu ở trong đầu ném ra sau ót, nàng muốn trước tiên phải giải quyết phiền phức ở trước mắt!

      Bị xách ở trong tay như vậy, khó nhìn quá, dầu gì nàng cũng là cao thủ cấp 9, thể mất mặt như vậy!

      Tần Hoài Hoài vừa định thi triển quyền cước, lại cực kỳ bi ai mà phát , nàng để mắt đến chuyện rất quan trọng, nàng bây giờ thân cao tới, Ặc, liếc mắt xuống chút, đoán chừng tới 1m65, mà trước mắt thân cao của đạt tới 1m85, nàng đúng là phải thấp bình thường!

      Thân cao quyết định tất cả! Quyền chủ động lập tức vào trong tay của !

      Tư Mã Duệ bình tĩnh như nước gợn sóng và hai tròng mắt lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng xé ra, nụ cười lạnh bật ra.

      "Yến Phi Tuyết, đây cũng là lý do ngươi muốn gả cho ta!"

      chỉ vào thứ tuyết trắng đầy đất, lạnh lẽo trong mắt lại có thể đông lạnh được tất cả, từng bước tiến tới gần nàng, " nửa gia sản của Duệ Vương Phủ ta, ngươi đúng là dụng tâm lương khổ!"

      Tần Hoài Hoài cúi đầu nhìn nhìn, "Cái đó, ta. . . . . ."

      ra nàng muốn , ta mơ mơ hồ hồ bị ngươi bỏ, chẳng lẽ còn phải khóc lóc mà cầu ngươi được bỏ sao, tình là vô vọng, dầu gì cũng phải vì mình tranh thủ chút phúc lợi chứ!

      Chỉ là những lời này còn chưa ra khỏi miệng bị cắt đứt.

      " cần cãi chày cãi cối nữa! thêm nữa cũng vô dụng!" vung tay lên, biểu tình mặt ‘ ngươi chính là gian trá như thế ’.

      Giận!

      Tần Hoài Hoài chặt nắm quả đấm!

      Nàng lúc nào muốn nguỵ biện!

      Nàng muốn , là lẽ thường tình thôi!

      Người này TMD quá đấy!

      Chuyên quyền độc đoán, tự mình muốn cái gì chính là cái đó!

      "Yến Phi Tuyết, ta vốn còn muốn chừa cho người chút mặt mũi ở trước mặt người ta, hôm nay xem ra, là ngươi tự làm ngược lại mà tuyệt đối quan tâm, như thế, sau này trong lòng ta cũng cần phải thương hại ngươi nữa !"

      Đại gia ra ngược lại là gương mặt chánh nghĩa lẫm nhiên!

      "A A!" đề cập tới sao, nhưng nhắc tới lại khiến Tần Hoài Hoài thể nhịn được nữa.

      Vừa nghĩ tới mới ‘ xuyên qua ’ bị cái phương thức ‘ độc nhất vô nhị ’ kia nghênh đón, nàng lửa giận ngút trời!

      Mẹ nó!

      Ngươi là cho ta mặt mũi! Ngươi đó nha, ngược lại cho ta đủ mặt mũi rồi, cước bay ra khỏi Vương Phủ, bị cả thành phỉ báng, còn thiếu có dán ở sau lưng nàng cái nhãn bị chồng ruồng bỏ, sau đó du hành đầy đường rồi !

      lại còn ở chỗ này gì mà giữ lại mặt mũi cho mình!

      Hôm nay, cho đại gia mặt mũi, còn vứt chính là mặt mũi của Tần Hoài Hoài nàng!

      Tần Hoài Hoài nhất thời tức giận nguôi, cũng biết là sức lực từ đâu tới, nàng xoay ngược thân thể lại, hai chân câu lên hông của , tay câu lên cổ của , tay hung hăng đâm lồng ngực của mắng, "Tư Mã Duệ, bản tiểu thư ta đem những lời này trả lại nguyên xi cho ngươi, thuận tiện cho ngươi biết, mặt mũi phải là người khác cho, mà là mình ‘ tránh ’ được! Nếu mà đều chờ đợi người khác nể tình, người cả đời này cũng muốn ra cửa rồi, còn nữa, ta chưa bao giờ muốn trông cậy vào ngươi cho giữ lại mặt mũi! Bởi vì ngươi căn bản xứng!"

      Đúng vậy! xứng, người con trai bảo thủ, chuyên quyền độc đoán như vậy, ngoại trừ dáng dấp coi như là đẹp trai, những thứ khác cái gì cũng tệ!

      Nàng cũng hiểu, Yến Phi Tuyết đến tột cùng là coi trọng ở điểm nào! Ngoài ra gả !

      【13】 ngươi đó nha, chính là cái tên khốn kiếp!


      Tần Hoài Hoài ‘ phổi ’ tận hơi sức để cho hết ‘ lời tâm huyết ’ này!

      Nhưng đến cuối cùng, nàng lại phát , phòng to như vậy, lại đầy ấp người, mà tất cả mọi người lại dám thở mạnh, còn có mười mấy cặp mắt đồng loạt nhìn hướng tay của nàng.

      Cúi đầu xem xét. . . . . .

      Két, két, két. . . . . .

      Trước mắt lại bay qua từng nhóm quạ đen lần nữa!

      Bởi vì quá mức kích động, nên nàng kéo y phục của rộng ra, lộ ra tảng lớn tính ~ cảm, vân da cơ ngực ràng. . . . . .

      Ặc, làm da của rất tốt a, bắp thịt của phát triển tốt nha. . . . . .

      Mà giờ phút này tư thế của nàng là mập mờ, bàn tay vừa đúng lúc đâm lên cái làn da dụ ~ người kia, dường như còn đâm mấy cái, nhiệt độ từ làn da của xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền tới, giống như có vô số dòng điện lập tức làm tê dại chuỗi xương cốt.

      Tim đập mạnh, Tần Hoài Hoài giống như bị điện giật lập tức thu tay lại, khuôn mặt nhắn khẽ nóng lên.

      Ha ha, dường như mới vừa rồi nàng lại làm chuyện kinh thiên địa khiếp quỷ thần, lại YY ‘ đẹp trai ’ lần nữa!
      lúc Tần Hoài Hoài còn đắm chìm trong YY của mình bên tai cũng rung động mà bộc phát ra tiếng gầm .

      "Yến —— Phi —— Tuyết"

      Vẻ mặt trầm tĩnh, mặt nạ lạnh như băng rốt cuộc cũng vì hành động bừa bãi liên tục mấy lần của nàng mà có đường nứt ra, lửa giận đè nén lâu bây giờ dọc theo đường nứt hẹp dài kia mà phun trào ra.

      Ừ?

      Tần Hoài Hoài vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, thân thể bị người nhấc tới, sau đó cả người bay rơi xuống đất.

      Lại —— phanh —— tiếng, cái mông đáng thương của nàng tiếp xúc thân mật với mặt đất.

      "Ngươi làm gì thế!" Tần Hoài Hoài cau mày, tay che cái mông, tay chống người lên.

      A, đau chết nàng! Làm gì như máy bay vậy!

      Người này chút tinh thần thân sĩ thương hương tiếc ngọc cũng có sao!

      " biết liêm sỉ!" Tư Mã Duệ kéo lại y phục xong, rồi lạnh lùng nhìn nàng , "Yến Phi Tuyết, ta khoan dung với có hạn thôi, đây là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau nữa, đừng trách ta thủ hạ vô tình!"

      Gì? biết liêm sỉ!

      A A! Nàng còn chưa kịp mở miệng mắng chửi người, ngược lại tỏ ra trước!

      "Tiểu thư. . . . . ." Hạnh Nhi vội vàng tới đỡ nàng dậy, " sao chớ?"

      "Em tránh ra!"

      Tần Hoài Hoài kéo nàng ấy ra, chỉ vào Tư Mã Duệ , "Ngựa chết, xem như ngươi lợi hại, khoản nợ hôm nay bản tiểu thư đây nhớ kỹ, ngươi chờ đó! Nếu như ngươi rơi vào trong tay bản tiểu thư, bản tiểu thư cũng giống như vậy hạ thủ lưu tình!"

      "!" Tư Mã Duệ nhìn Tần Hoài Hoài ở trước mắt giương nanh múa vuốt, hơi cau mày, ánh mắt kinh ngạc ở trong đáy mắt chợt lóe lên, trước mắt giống với lúc trước, cái loại khí thế hùng hổ dọa người đó, cảm giác linh động cực hạn kia cũng khiến cho khỏi kinh ngạc, tựa hồ cả người nàng đều sống đống, khí trầm lặng nữa.

      "Làm sao, chưa từng thấy qua mỹ nữ sao!" Tần Hoài Hoài thích đột nhiên trầm mặc, ánh mắt kia nhìn cẩn thận tựa hồ muốn xé rách da mặt của nàng.

      Tư Mã Duệ lập tức thu lại con mắt, vặn lông mày nhìn chằm chằm vào nàng!

      " biết mức độ!"

      Tần Hoài Hoài cũng giống vậy yếu thế mà đối phó lại!

      " biết điều!"

      Tư Mã Duệ lạnh lùng cười, "Xem ra, hình như rất có lòng tin đối với mình!"

      " nhảm!" Tần Hoài Hoài lập tức lại.

      "Được, như vậy, Bổn vương đánh cuộc với !"

      "Ta sao phải đánh cuộc với ngươi!" Tần Hoài Hoài liếc cái.

      " phải là muốn nửa gia sản của Bổn vương sao?" Khóe miệng của Tư Mã Duệ nâng lên nụ cười giễu cợt.

      A?

      Tần Hoài Hoài quay đầu nhìn về phía , chẳng lẽ tên này thông suốt, cư nhiên những lời này với nàng, dĩ nhiên nàng trông mong vào có thể lương tâm trỗi dậy mà lấy ra nửa gia sản để đền bù tổn thất tinh thần của nàng, nhưng, tại sao lại như vậy?

      có chủ ý gì đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :