1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con trai! Ba ba con là ai? - Trầm Lạc Xuyên (13c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666

      [​IMG]
      Con trai! Ba ba con là ai?

      Tác giả: Trầm Lạc Xuyên

      Thể loại: Ngôn tình đại.

      Độ dài: 13 chương

      Edit + Beta: Phi Phi


      Văn án:
      thể nào.


      Đứa tóc trắng bạch kim này là con trai của ?


      Nó luôn mồm luôn miệng gọi là mẹ… còn chưa có kết hôn mà!


      Đứa này cũng đáng ghét cho lắm. Nhưng mà rốt cuộc ba của nó là ai nha?


      Chắc phải cái tên bụng dao găm tự cao tự đại xem là người đâu nhỉ?


      Trời ạ! Tuy kêu gào bi thảm nhưng cuộc sống chắc bị hủy trong tay cha con hai người này đâu.
      tart_trung thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Edit và Beta: Phi Phi

      Chương 1: Định mệnh gặp gỡ bất ngờ

      Sáng sớm, ánh mặt trời chói mắt.

      Hôm nay là ngày Chu Hiểu Hiểu phải phỏng vấn lần thứ 25 trong cuộc đời tìm việc. Từ khi tốt nghiệp đại học tới nay, cũng hai năm rồi, luôn phải làm việc bán thời gian để kiếm tiền. Hiểu Hiểu thành công bị thuê 19 lần, cũng xuất sắc thành công bị đuổi việc 19 lần.

      Lần này nếu phỏng vấn thành công, nhất định cho phép bản thân bị đuổi việc lần nữa. Nhất định phải làm cho đến năm rồi… tính. Mỗi lần làm cũng chỉ duy trì được quá hai tháng là… knock out. Cũng có vài lần làm được ngày, hôm sau liền bị đuổi thẳng cẳng ra khỏi công ty.

      Vận mệnh của cực kỳ bi thảm, thế nhưng nào có ai biết đâu. So với vài thiếu nữ cùng tuổi sinh trưởng trong gia đình giàu có, người ta đến đâu cũng đều có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác. Lớn lên xinh đẹp , còn có điều kiện gia đình nữa. từ nhi, ai thân thích có thể chăm sóc, giờ đây so với bọn họ đúng là trời vực.

      “Haizzz!” Hiểu Hiểu thở dài hơi “Chu Hiểu Hiểu! Ngươi nên tiếp tục ai thán bản thân nha. Nếu mau chẳng kịp ăn sáng đâu”

      Tiếp tục tới phía trước, Hiểu Hiểu có thể khẳng định bản thân mình bị sao quả tạ chiếu xuống. xe công cộng đón nhầm xe, xe điện ngầm bị cánh cửa kẹp lấy đầu, ngay cả chó con cũng đuổi chạy trối chết, nhưng chiếc giày mới mua còn đạp phải nước tiểu. Trời ơi! Chẳng lẽ còn chưa đủ bi thảm hay sao? Làm phải vác vẻ mặt chật vật đến công ty để phỏng vấn xin việc, như vậy… có thể thành công sao?

      Nhưng mà, sản nghiệp của Hạ thị này cũng là khổng lồ. Nghe tòa nhà cao tầng này có đến 23 tầng 36 tầng là thuộc công ty ta, quy mô vô cùng đồ sộ. Tuy thể so sánh với các tập đoàn phương đông nhưng thị trường trò chơi của Hạ thị này có thể là rộng rãi toàn nước. Vài năm gần đây bắt đầu đầu tư vào thị trường Trung Quốc, nhất định là sản nghiệp của Hạ thị cũng .

      Kinh nghiệm 25 lần phỏng vấn thất bại cùng 19 lần bị đuổi việc, Chu Hiểu Hiểu hiểu được nếu muốn đậu phỏng vấn trước tiên phải biết về lịch sử của công ty này, lần này chuẩn bị đầy đủ cùng với rất tự tin.

      “Chu Hiểu Hiểu!” Đột nhiên có người hô lên tên .

      “Có!” Hiểu hiểu từ ghế so pha đứng bật dậy.

      “Chủ nhiệm chúng tôi cầu vào phỏng vấn”

      “Vâng!” gật gật đầu, theo nữ nhân viên vào văn phòng của vị gọi là chủ nhiệm. này cũng xinh đẹp, xem ra có thể nhanh chóng leo lên thư ký trong nay mai.

      “Là phòng này, tự vào nhé!” Nữ nhân viên chỉ vào cánh cửa trước mặt Hiểu Hiểu “Tôi còn có công việc phải làm nên vào cùng đâu. Chúc may mắn”

      “Vâng” Chu Hiểu Hiểu nhìn cánh cửa thủy tinh trước mặt, trong lòng đột nhiên hơi khẩn trương. định đầu lại lời cám ơn với nữ nhân viên dẫn đường mình đến đây, nhưng đảo mắt chút liền thấy bất kỳ thân ảnh nào bên cạnh mình.

      “Hey! Liều vậy!” hít sâu hơi, nắm lấy nắm đấm cửa toan đẩy vào nhưng thanh vang vọng như có như đột nhiên xuất từ đằng sau.

      “Nếu đến đây mau chóng vào

      Chu Hiểu Hiểu quay đầu lại chỉ thấy nam nhân hơn 30 tuổi với mái đầu bị hói nhìn mỉm cười, hơn nữa liền đẩy cánh cửa thủy tinh trước mặt đường hoàng tiến vào.

      “Vào !”

      hoàn hồn, liền theo nam nhân kia vào, chắc hẳn chính là chủ nhiệm tuyển nhân viên. Nhìn mái đầu kia liền có thể đoán được, chẳng phải tivi vẫn thường chiếu những bộ phim về những người như thế này sao?

      tên là Chu Hiểu Hiểu?” Nam nhân buông tư liệu trong tay, bước chân thong thả đến bàn của mình ngồi xuống.

      “Vâng, là tôi!”

      cần khẩn trương, ngồi !” Nam nhân chỉ chỉ chiếc ghế dựa phía sau “Tôi là chủ nhiện quản lý nhân lực Lưu Vân Sinh, gọi tôi Lưu chủ nhiệm là được rồi”

      “Vâng” Chu Hiểu Hiểu hạ ghế dựa xuống thấp chút.

      tại sao lại muốn tới công ty chúng tôi làm việc? Bằng cấp của có thể làm quản lý ở vài thị trường kinh doanh có tiếng, vì sao lại phải đến đây chịu cực với công ty chúng tôi?”

      “Vâng… là…” Phải trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ lại cho ông ta biết chưa bao giờ làm quá hai tháng tại những công ty trước sao? Chắc nên bản thân do học đúng khoa mình thích ở đại học, tất cả chỉ vì học bổng làm mê muội? Nhưng loại chuyện như vậy cũng nên lời.

      “Chu Hiểu Hiểu, 24 tuổi, tốt nghiệp học viện khoa học kỹ thuật, trong hai ngăm sau khi tốt nghiệp luôn luôn tại ngừng thay đổi công tác?” Lưu chủ nhiệm giơ giơ sơ yếu lý lịch trong tay “Có đôi khi kinh nghiệm cũng rất trọng yếu, bất quá, tần suất thay đổi công tác của cũng quá cao”

      phải. Chủ… chủ nhiệm, việc đó ra …”

      cần giải thích, ngành của chúng tôi phù hợp với . có thể đến nơi khác xin việc…”

      “Chủ nhiệm, có thể châm chước chút được ? Tôi cái gì cũng đều có thể làm kể cả dọn dẹp này nọ…”

      “Chúng tôi tuyển chọn nhân viên rất nghiêm khắc, hơn nữa quản lý bộ phận chính là thể diện của công ty. cho rằng với diện mạo của bây giờ có thể đảm nhiệm chức vụ sao?”

      Chu Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn nhìn chính mình, quả xinh đẹp, cũng có trang điểm, ngay cả quần áo cũng là đồ bỏ của bạn tốt.

      “Nếu muốn làm nhân viên vệ sinh nhân có thể đến công ty Gia Chính, nhân viên vệ sinh của công ty chúng tôi đều là thuê từ Gia Chính”

      cần như thế. Tôi biết mình lớn lên xinh đẹp, nhưng nhan sắc cũng đâu phải do tôi muốn là có. Tại sao mọi công ty khi muốn tuyển dụng nhân viên đều đem diện mạo đặt lên đầu thế này?” giữ được bình tĩnh khi Lưu chủ nhiệm phê bình bản thân mình như vậy. Mặc dù biết được bản thân mình như thế nào nhưng sao khi nghe được từ lời người khác , lại có chút thương tâm.

      “Cám ơn tiếp đãi, Lưu chủ nhiệm, nếu có việc gì khác, ta xin cáo từ” Hiểu Hiểu biết, cho dù công ty muốn thuê nhưng vẫn còn có tôn nghiêm của mình.

      “Nếu muốn việc làm, hay là bộ quản lý thị trường , nơi đó chắc hẳn là có công việc thích hợp cho

      “Cám ơn” Chu Hiểu Hiểu đứng dậy hướng Lưu chủ nhiệm gật đầu sau đó xoay người rời .

      cũng như , cho dù muốn làm ngành khác cũng phải đến xin tuyển ở bộ phận quản lý nhân bên đây sao? xem là đứa ngốc à?

      Có lẽ nên chấp nhận vận mệnh của mình vậy. Từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa từng có chuyện gì gọi là may mắn xuất . Đến với thế giới này đối với Hiểu Hiểu mà điều bất hạnh, ba mẹ cần, người cần, thậm chí tất cả mọi người thế giới này cũng đều cần. Cuối cùng chỉ còn lại mình cố gắng sống sót.

      Hiểu Hiểu biết rốt cuộc mình rời khỏi toà nhà Hạ thị như thế nào, cũng càng biết bây giờ mình nên đâu. Bản thân hoàn toàn có mục đích, từng bước lững thững về phía bờ hồ công viên.

      “Muốn chết sao?” thầm hỏi chính mình. Đúng vậy, muốn chết! Hiểu Hiểu mười phần có hết chín phần muốn ý định này trở thành , nhưng mà… cam lòng. Làm cái gì cũng được chết có ai đau lòng đây? Cho dù lúc còn sống cuộc đời vĩnh viễn chỉ là màu xám tro điều hiu quạnh đầy bi thảm, bị mọi người bỏ qua, thời điểm chết nhất định phải cho có ý nghĩa. Tục ngữ thuờng : cái chết tựa lông hồng.

      Đầu tiên, muốn hiến xác cho bệnh viện để nghiên cứu y học giúp ích cho xã hội bởi vì biết co dù có chết cũng có ai thương tâm, lại càng có bà con thân thích mang mai táng. Cho nên hành động này vừa có ý nghĩ cho thế giới lại vô cùng có lợi cho bản thân .

      Sau đó, Hiểu Hiểu phải chết long trọng chút. Chẳng hạn như… Cứu người nha, chẳng cần quảng đó là hạng người gì, chỉ cần… Cái gì? mặt hồ làm sao lại có đứa tóc trắng đây? Lại còn ngừng lúc chìm lúc nổi? thể nào! Có người rơi xuống nước? Nhưng mà tại sao chẳng ai cứu nó?

      Chu Hiểu Hiểu nhìn xung quanh lượt, phải làm cái gì bây giờ? Xung quanh người cũng có, làm sao bây giờ? phải nhảy xuống cứu nó sao? Nhưng mà… lại biết bơi.

      Mắt thấy đứa chìm dần mặt hồ, lại càng bối rối hơn.

      “Có ai ? Cứu mạng! Có ai ở đây ? Làm ơn cứu mạng!” hô hào vài tiếng nhưng vẫn có ai xuất “Chính mình phải thôi, dù sao cũng còn gì vướng bận nữa rồi”

      xong liền nắm cái mũi, hít thở lượt “Phù phù”. tiếng nhảy vào trong hồ, cảm giác lạnh từ đâu xâm nhập hết lục phủ ngũ tạng. ngừng giãy giụa hướng tới đứa bé, chỉ kém chút nữa là thành công rồi.

      Hiểu Hiểu cách đứa càng ngày càng gần, nhưng ngặt nỗi càng lúc lại còn khí lực. Mắt thất mình thoát được, bắt lấy đứa bé ôm chặt trong lòng. Đứa này vẫn còn rất , phải làm sao bây giờ? còn chút sức lực nào nữa mà nước càng ngày càng lạnh khiến hít thở xong. nhất định phải cứu đứa này… nhưng giờ đây thể tiếp tục giãy giụa vào bờ, thể kiên trì được, sắp xong rồi. Uống vài ngụm nước vào bụng, sắp chết rồi, nghĩ tới cuối cùng mình lại chết ở trong này với đứa đáng thương. nghĩ nó mới tí tuổi đầu phải chết lãng nhách như thế này, vẫn cứu được nó, cái chết này đối với lại càng lãng nhách hơn.

      Chỉ cảm thấy thân thể nặng, ngừng chìm xuống phía dưới, cuối cùng cũng mất ý thức.

      “Này! này này này này! ! ! Tỉnh lại!”

      “Ưm” Là ai vậy? Là ai chuyện đó?

      ! !”

      Chu Hiểu Hiểu chậm rãi mở mắt “Đây là nơi nào? Thiên đường sao?”

      “Ha ha! , nơi này phải thiên đường!” thanh ồ ồ xuất đỉnh đầu .

      phải thiên đường? Vậy…” chậm rãi ngồi dậy nhìn xung quanh lượt. Trời ạ! Nơi này là ven hồ ở công viên, có chết?

      “Xem ra diêm vương chê cái mạng của nha” Thanh đó lại vang lên.

      “Chê ta?” Chu Hiểu Hiểu ngẩng đầu muốn nhìn xem người chuyện với mình là ai, bác ngoài 40 nhìn chằm chằm “Là bác cứu cháu sao?”

      phải, là còn rất trẻ, nhưng mà sau đó nhanh chóng mất”

      “Vâng! Khụ khụ…” may mắn khi có người cứu , đột nhiên giống như nhớ tới cái gì lập tức đứng bật dậy “Bác, đứa đâu?”

      “Hử? Người là nó sao?” Ông ấy chỉ chỉ đứa nằm bên cạnh “Đứa này dễ thương nha”

      Chu Hiểu Hiểu nhìn lại theo hướng tay lão, cậu bé tầm 7 tuổi ra trước mắt. Mái tóc màu trắng đặc biệt, mi tâm dường như xuất tia sáng thu hút mắt. Làn da trắng chút huyết sắc, lông mi dài chắc tô điểm thêm cho cặp mắt vẫn còn nhắm chặt, sống mũi cao cao, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. nhìn đến trợn tròn con mắt, đây là con người sao? Xinh đẹp còn hơn cả tinh linh trong truyền thuyết.

      “Đúng vậy, xinh đẹp!” Đứa bé đẹp làm cho đoi mắt muốn đui “Bác à! Nó có việc gì chứ?”

      “Chắc là có việc gì, hơi thở vẫn đều đều, nhưng ta nghĩ nên đưa nó đến bệnh viện cho bảo đảm. Trời lạnh như thế lại ngâm trong nuớc lâu, quần áo nguời đều ướt sũng, thế nào cũng cảm cho xem” Lão đứng dậy vỗ vỗ bụi bám người, hướng Chu Hiểu Hiểu , nếu có chuyện gì ta cũng đây. mau mang nó đến bệnh viện thôi”

      “Cháu dẫn nó đến bệnh viện?” Chu Hiểu Hiểu chỉ chỉ ngón tay vào chính mình “Tại sao lại là cháu? Đứa này đâu có quan hệ gì với cháu”

      sai rồi, đứa này mang lại vận may cho đấy. phải ai cũng may mắn được cứu sống như đâu”

      “Nhưng mà nó phải con của cháu nha, cháu cũng chỉ vì muốn cứu nó thôi”

      à! Đứa này khi hôn mê đều luoon miệng gọi mẹ, phải mẹ nó còn ai?”

      “Cháu…”

      “Mẹ…” Chu Hiểu Hiểu vừa muốn biện giải, đột nhiên bị thanh trong trẻo đánh gãy.

      cúi đầu, chỉ thấy đứa chậm rãi mở mắt, tay nhàng nắm lấy ống quần của

      “Mẹ…”

      “Này tiểu quỷ, dì phải mẹ cháu nha! Đừng nhận loạn như vậy chứ”

      “Mẹ…” Là mẹ, chính là mẹ, lúc nó nghĩ mình nhất định bị đông chết trong hồ, là mẹ ôm chặt lấy nó. Chú cùng ba ba nóiở, bất luận lúc nào, nơi nào, được mẹ ôm vào lòng vĩnh viễn đều rất ấm áp. Nó suy nghĩ hết 7 năm, nhìn qua biết bao nhiêu người mẹ. Mẹ nhất định là mẹ của nó, cho dù thế nào cũng rời khỏi nó, vứt bỏ nó.

      “Mẹ… tiểu Viêm nhi rất nhớ mẹ…”

      “Này! Này này tiểu quỷ! Cháu đưng khiến dì tắt thở chết tại chỗ nhé!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 2: Mẹ là mẹ của con!
      Nhìn tiểu quỷ nằm im lìm giường mình, nó hôn mê hai ngày rồi, vẫn sốt cao lùi. Hiểu Hiểu có tiền đưa nó đến bệnh viện, nếu nó ở trong gia đình nhất định ba mẹ đưa nó khám bệnh. Người thân của nó sốt ruột sao? Đứa này như vậy, lúc giặt quần áo cho nó, liền phát giống con cái trong các gia đình bình thường.

      Bất quá đúng là hay ho chút nào, rốt cuộc là trêu chọc trúng ai đây? Chỉ là cứu người thôi mà, mặc dù lại là do người khác vớt lên hai cái mạng thế mà mọi người cứ bảo tiểu tử này là con trai của mới chết. Cho xin , còn chưa kết hôn từ đâu lại xuất đứa con lớn như thế này? Hơn nữa, đứa này quả rất xinh đẹp, làm sao có thể là con của cái kẻ nhan sắc tầm thường như ?

      “Ông trời, Phật Tổ, các người cảm thấy cuộc sống của ta còn chưa đủ bi thảm hay sao?” Nghĩ nghĩ, đột nhiên ánh mắt vừa chuyển đến nhìn tiểu quỷ nằm giường hét lớn “Này! Tiểu quỷ! Đừng giả chết nha! Nhanh tỉnh lại ! Nghe thấy đó?”

      “Ưm… Mẹ?” Đứa giường thấp giọng kêu lên tiếng “Mẹ, con đói!”

      “Này! Con tỉnh rồi! Mau cho dì biết nhà con ở đâu?” Hiểu Hiểu kích động liền bắt lấy bả vai của đứa lắc lắc.

      “Mẹ, con rất đói!” Tiểu quỷ chậm rãi mở to mắt, khi nhìn thấy gian xung quanh liền đột nhiên bổ nhào vào trong lồng ngực Hiểu Hiểu

      “Mẹ! Mẹ!”

      “Này này! Dì phải mẹ của con, con đừng nhận nhầm nha” Chu Hiểu Hiểu nhanh chóng đem nó từ trong lồng ngực kéo ra ngoài.

      “Mẹ đừng mà, cần ném tiểu Viêm nhi ra ngoài”

      “Haizz! phải là mẹ con mà”

      “Là mẹ! Là mẹ! Mẹ!”

      phải! phải!”

      “Mẹ… Có phải là do con ngoan đúng ? Cho nên mẹ tiếp nhận con?” xong tiểu quỷ giương lên gương mặt bi thương nhìn .

      “Dì…” Hiểu Hiểu biết nên làm sao. Đứa này đáng , xinh đẹp, người thấy người thích, nếu là con trai của nhật định rất thương nó.

      lỗ~” Bụng tiểu quỷ rất hợp thời kêu tiếng “Mẹ! Con rất đói” Nó sờ sờ bụng phẳng lỳ của chính mình.

      phải mẹ con rồi, mà nhà dì cũng có gì để ăn cả” Chu Hiểu Hiểu xoay người cầm thứ nho đưa đến trước mặt đứa “Chỉ có bánh bích quy thôi”

      Nó cầm chặt gói bánh trong tay từ từ ăn.

      “Nhìn dáng vẻ của con chắc hẳn là gia đình rất giàu có. Con mê man ba ngày mà người nhà cũng tìm kiếm sao? Tin tức, báo chí mấy ngày nay cũng thấy đăng” Hiểu Hiểu lấy làm khó hiểu, chẳng lẽ đều có bất kỳ ai lo lắng cho đứa này sao?

      dám đâu… bọn họ còn ước gì con biến mất cho mau nữa là…” Nó cạp miếng bách bích quy, xem ra là đói bụng lắm rồi.

      “Chẳng lẽ có ai lo lắng cho con sao?”

      “Trừ bỏ cậu ba ba, ai lo lắng cả”

      “Tên con là gì?” Chu Hiểu Hiểu đứng lên, quan tâm đến nhân vật lạ kỳ vừa được nhắc đến trong miệng đứa .

      “Hạ… Hạ viêm… Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ!” Nó ho sặc sụa vì gấp gáp ăn, bàn tay xíu khẽ vuốt vuốt ngực.

      “Uống miếng nước ” Đem chiếc ly vừa mới được rót đầy nước ấm trong bình đưa cho nó, Chu Hiểu Hiểu cười “Con gọi là Hạ Viêm à? Được rồi, ngày mai dì mang con tìm cậu nhé!”

      Hạ Viêm nhận ly nước uống hớp lớn, sau đó lắc lắc đầu “Nơi cậu ở cũng hơi xa”

      sao! phải chỉ là hơi xa thôi sao, có xa hơn chút dì cũng đưa con về nhà được, ngày mai con có thể gặp lại gia đình rồi”

      “Ở Mĩ đó nha!”

      “Chỉ là ở Mĩ… Cái gì? Mĩ??!!” Bất khả tư nghị, Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn tiểu quỷ. Nước Mĩ mà nó bảo là có hơi xa chút sao? Thế trong mắt nó, cái nơi được cho là xa chẳng phải là tận Nam Cực ?

      “Đúng vậy! Mẹ, cậu ở Mĩ đó” Hạ Viêm hoàn toàn để ý tới kinh ngạc trong mắt , bản thân vẫn cứ thản nhiện ngồi ngặm bánh bích quy.

      “Này này tiểu quỷ! Dì bảo dì phải mẹ con mà. Dì còn chưa có kết hôn đâu, thậm chí tình cảm nam nữ còn chưa có chút nào vắt vai làm sao có đứa con lớn như con vậy? Nhưng mà nước Mĩ rất xa nha…” lớn từng này tuổi rồi mà cả rời khỏi thành phố cũng chưa nhiều lần, huống chi là tận nước ngoài.

      “Là mẹ! Mẹ chính là mẹ của con!”

      “Dì phải!”

      “Là mẹ! Mẹ chính là mẹ của con!”

      đúng! đúng! phải!”

      “Đúng! Đúng! Đúng! Chính là mẹ!”

      Hai người tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, mắt to trừng mắt , cuối cùng Chu Hiểu Hiểu đành nhún nhùn vai bất đắc dĩ mở miệng:

      “Kệ con, dù sao dì cũng phải”

      “Mẹ chính là mẹ mà” Hạ Viêm giọng than thở.

      “Con…!” Bình tĩnh, bình tĩnh, thể nào lại cùng đứa cãi nhau đến điên lên thế này, tức giận, tức giận…

      “Cho dù như thế nào ngày mai dì cũng đưa con về nhà”

      “Cậu con ở nước Mĩ!”

      “Cậu con ở bên này, chẳng lẽ con có họ hàng thân thích nào ở bên cạnh sao? Bên này vốn có nhà sao? Vốn có ba mẹ sao?”

      “Con có ba ba!” Cậu từng rằng cậu cùng ba nó là song bào thai, cho nên cậu chính là ba ba. Về phần mẹ

      “Chẳng lẽ con có… mẹ?”

      Hạ Viêm thần sắc lập tức ảm đạm. Chu Hiểu Hiểu xong liền tự giận mình, hận thể đem đầu lưỡi chính mình cắn cho đứt .

      “Con có mẹ mà!” kinh ngạc nhìn nó “Mẹ chính là mẹ của con nha!”

      ············· Hoa lệ phân cách tuyến ·············

      Tiểu quỷ kia ở nhà Hiểu Hiểu cũng vài ngày rồi, mà mỗi ngày nó đều giống thuốc cao bôi da chó bám buông, ngay cả khi muốn tìm việc làm cũng được.

      người sống muốn đủ bi thảm, lo chính mình đến lao lực, làm sao còn dư tiền nuôi dưỡng thêm đứa nữa đây? Nhưng mà phải điều rằng tên tiểu quỷ này cũng rất biết nghe lời, cái gì đúng ý nó, chỉ cần do miệng phát ngôn ra nó đều cho là đúng, thậm chí bây giờ chỉ con chó mà bảo con mèo chắc nó cũng gật đầu kêu meo meo luôn đấy. Bình thưởng con cái nhà giàu đều phải là rất kieu ngạo đó sao? Nhìn thấy cái gì ưng mắt là liền muốn cái đó cho bằng được. Chẳng lẽ… nhìn sai thế rồi?

      Hiểu Hiểu đưa nó đến sở cảnh sát, bị nhân viên trong đó đuổi cổ ra ngoài, họ còn bảo rằng phải là người mẹ có trách nhiệm. Chỉ có ông trời biết đứa nó này cùng chút quan hệ, chính là cho dù đến gãy lưỡi, khô nước bọt chăng nữa mọi người chỉ cần nhìn tên nhóc lệ nóng doanh tròng liền quay đầu mắng xối xả. Hiểu Hiểu bị đánh bại cách hoàn toàn. Nhưng vẫn thể ngày nào cũng nắm tay nó ra vào mãi được. Tên nhóc này ràng xinh đẹp, bụ bẫm chưa tình, ông trời còn thiên vị ban cho nó mái tóc màu bạch kim chói mắt, đẫn nó đến đâu liền bị người người chỉ chỏ ra vào đến đấy.

      “Này! Tiểu quỷ!” Chu Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn Hạ Viêm nắm chặt lấy tay mình “Lát nữa vào trong con được kêu dì là mẹ nhé! Nghe thấy ?”

      Vừa cảnh cáo, vừa uy hiếp đứa con nít… quỷ.

      “Dạ!” Hạ Viêm ngoan ngoãn gật gật đầu. Nó biết mẹ nó có chút thích nó gọi mẹ trước mặt người ngoài, nhưng nó vẫn biết rằng chỉ cần nó nghe lời, mẹ có bất kỳ biện pháp nào trách cứ nó cả, hơn nữa nước mắt của nó vĩnh viễn đều là phương thuốc chữa lửa hiệu quả nhất.

      Haizz! Ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán cà phê, chẳng lẽ Hiểu Hiểu phải lưu lạc đến đây bưng ly cho người ta sao? Đảo mắt nhìn người tiểu quỷ chút, tất cả đều là do nó mà ra, hy vọng có người có thể tới đây mang nó lãnh .

      Đẩy ra cánh cửa quán cà phê, hai người lớn vào.

      “Mẹ! Đừng nơi này là chỗ làm việc của mẹ nhé?”

      “Này, tiểu quỷ! được gọi dì là mẹ” Vừa mới nhắc hồi nãy, nó làm sao lại quên mất thế này?

      “Nhưng mà… dì chính là mẹ của con nha”

      phải! Thối tiểu quỷ!”

      “Phải mà! Mẹ chính là mẹ của con”

      phải!” Mỗi ngày đều phải vì cái biệt hiệu xưng hô “Mẹ” này mà tranh chấp, nó thấy phiền nhưng vẫn rất mệt mỏi nha.

      “Mẹ…” Đột nhiên hai mắt Hạ Viêm rưng rức nhìn “Mẹ đứng bỏ rơi con mà…”

      “Con…” Căn bản nó phải con trai , làm sao nhận thức được đây? Hiểu Hiểu cũng chỉ có thể ở trong lòng hò hét.

      “A! Hiểu hiểu! Ngươi tới làm sao?” Hai người kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy mặc bộ y phục màu hồng nhạt tới.

      “Đoan Nhị?”

      Từ Đoan Nhị mỉm cười.

      “Tôi còn nghĩ đến đâu, dù sao với bằng cấp có được, căn bản coi trọng quán cà phê này” này phải rất được, bất quá ở thân thể ấy toát vẻ khí thế quý tộc hiếm có, loại thanh cao của giới tri thức, hơn nữa ấy bình thường rất chú trọng việc ăn mặc cho nên cùng Chu Hiểu Hiểu đứng chung chỗ quả thực chính là người trời kẻ dưới đất. ta cũng rất thích ý hưởng thụ cảm giác như vậy, dù sao hoa hồng còn nhờ lá cây làm làm đẹp. Nhìn Chu Hiểu Hiểu mặc quần áo cũ kỹ chút son phấn, ta khỏi tự kiêu ngạo trong lòng.

      tại tôi có thể làm ở đây rồi, hơn nữa cũng biết năng lực của tôi mà, đâu làm cũng lâu liền bị đuổi, thu lưu tôi còn ai chiếu cố cho tôi đây?” Nhìn bạn tốt, trắng ra là Hiểu Hiểu giống như là người hầu của Đoan Nhị. chưa từng có người bạn thân thiết nào trong cuộc sống này cả, cho tới bây giờ thiếu cái gì chính Đoan Nhị là người cho . Hiểu Hiểu muốn ấy luôn phải vì mình mà tổn hao quá nhiều của cải cũng như năng lực như vậy. Đoan Nhị muốn từ chối ngươi nào luôn là Hiểu Hiểu thay đến đó, ấy phạm sai lầm người hứng chịu luôn là , thậm chí muốn có chàng trai cũng là Hiểu Hiểu ra tay gửi thư tình. Tất cả những gì làm… có lẽ là trả ơn .

      “Ý! Cái này giống tác phong của nha. Rốt cuộc là nguyên nhân gì nguyên nhân khiến phải thay đổi chủ ý vậy?”

      Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn tiểu quỷ ôm lấy đùi mình, thở dài “Haizzz!”

      Từ Đoan Nhị cũng theo ánh mắt nhìn xuống “Hơ~” ấy hút hơi dài, đứa này… là xinh đẹp nha, làm sao lại có thiên thần như vậy đời chứ? Mái tóc màu bạch kim, làn da mịn màng tuyết trắng, đến đâu cũng đều khiến cho người ta thể nào rời ánh mắt! Nhưng… đứa này? Làm sao lại nhìn quen mắt như vậy? Hình như gặp qua ở nơi nào rồi phải?

      “Nó là ai vậy? Tôi chưa từng nghe bảo rằng có người thân nha”

      “Nó…”

      “Cháu là con trai của mẹ” đợi Chu Hiểu Hiểu mở miệng, Hạ Viêm liền cướp lời.

      “Cái gì? Con của ?” Từ Đoan Nhị trừng lớn hai mắt. Làm sao có thể? Câu chuyện này chẳng vui vẻ chút nào. Hiểu Hiểu làm sao có thể có được đứa hoàn mỹ như vậy được? thể tha thứ!

      đúng! đúng! Nó…”

      “Mẹ là mẹ của con nha” đợi Chu Hiểu Hiểu giải thích, Hạ Viêm lại lần nữa cướp lời.

      “Này, tiểu quỷ! phải dì được làm phiền dì hay sao?”

      “Nhưng là mẹ nhận con nha… Tiểu Viêm nhi rất thương tâm” xong hốc mắt liền xuất vòng lệ nóng.

      “Khoan… khoan …” có biện pháp đối với nó mà. Giống như nó biết bao giờ làm tổn thương nó, chỉ cần trưng gương mặt rưng rưng nước mắt này nhanh chóng theo khuôn khổ do nó bày ra.

      “Mẹ… hu hu… Mẹ lại nhận con…?” khóc, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bất đắc dĩ, Chu Hiểu Hiểu đành ngồi xổm xuống đưa tay sờ sờ mái đầu của nó, tay nhàng lau nước mắt rơi.

      “Được rồi! Được rồi! khóc nữa! Dì là mẹ của con còn được sao?” Dù sao ở trong mắt người khác, đều là điềm xui, là bi kịch, hơn nữa số phận luôn vô cùng u ám, cho tới bây giờ chưa có chuyện gì có thể khiến mọi người nhìn với con mắt khác. D0oan Nhị phải luôn chê cười đấy sao? Vậy cứ để cho ấy xem đủ .

      “Làm sao có thể được? Chu Hiểu Hiểu! như thế nào có thể có đứa con xinh đẹp như vậy? sinh nó khi nào sao tôi biết? Hơn nữa, đứa này chút cũng giống

      “Con giống ba ba!” Nó thích người phụ nữa trước mắt này, hương vị người nó càng thích, thối muốn chết! giống mẹ nó, người chỉ có hương thơm ngan ngát tự nhiên, cùng mùi vị tóc nó giống nhau, gay mũi nhưng cũng rất thơm.

      “Ba ba? Ba ba của cháu là ai nha?” Từ Đoan Nhị hạ thắt lưng nhìn đứa trước mắt này, càng xem càng cảm thấy được rất quen mắt.

      “Ba ba con là cậu!”

      “Ba ba con là cậu?” Hai người lớn trăm miệng lời .

      “Đúng vậy! Ba ba con là cậu!”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @Tiểu tinh nàng ơi thêm số chương ở tiêu đề hộ ta nhé =D

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Hehe, quên mất. Thanks nàng nhắc :)
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :