1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang - Ức Cẩm (75c + vĩ thanh)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]
      Tác giả: Ức Cẩm
      Dịch giả: Lãnh Vân
      Đơn vị phát hành: AMAK
      NXB: Văn học
      Giá bìa: 138.000VNĐ
      Ngày XB: 1/2013
      Nguồn tác phẩm: http://lanhvan.wordpress.com

      *******************
      Văn án:

      Mẹ của Tiêu Thỏ có nguyện vọng: tương lai con trưởng thành có thể giống như Ngọc Thỏ Tinh, cưới gã Đường Tam Tạng trắng nõn trắng nà làm lão công, làm quan, dưới làm bếp, vạn nhất nhàm chán còn có thể đem ăn luôn.

      Chính là mẹ nàng ngàn vạn có nghĩ đến, đợi con tu luyện thành tinh, cũng bị Đường Tăng tu luyện thành tinh ... ĂN trước luôn. T__T


      *Trích lời tác giả*

      đơn giản, đây là câu chuyện tình thanh mai trúc mã, nữ chính thông minh, nhưng cũng ngốc, xem như nương tốt bụng . Nam chính phải là muộn tao , buồn rất buồn, nhưng lại rất có phong tao, còn có điểm phúc hắc, tóm lại tâm lý vặn vẹo, tính cách biến thái là được rồi.
      Last edited: 13/9/14
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 1
      Lúc Tiêu Thỏ còn nằm trong bụng mẹ, vô tuyến trong làn sóng cuồng nhiệt chiếu 'Tây Du Ký', mẹ nàng vừa liếc mặt là ngay nàng Ngọc Thỏ Tinh trong đó, tới phần Tôn Ngộ xuất phá hỏng hảo của Đường Tăng cùng Ngọc Thỏ Tinh, mẹ nàng nhất thời phẫn uất, động thai khí, đau bụng kêo gào ỏm tỏi.

      Ba nàng nhận được tin xong, đầu tiên là chạy vội từ cơ quan về bệnh viện, chờ tới khi đến nơi, Tiêu Thỏ ra đời.

      Bởi vì là sinh sớm, lúc Tiêu Thỏ ra đời chỉ to hơn con khỉ mới sinh có chút xíu à, toàn thân nhăn nheo nằm trong lồng kính ấp dưỡng, vô cùng khó nhìn.

      Ba nàng thấy có vẻ bi quan, cảm thấy được đứa con này có khi nuôi được, cho dù nuôi lớn rồi cũng nhất định gả nổi cho ai.

      Mẹ nàng lại kiên trì cho rằng con mình là Ngọc Thỏ đầu thai, tương lai thế nào cũng cưới được Đường Tăng.

      Ba nàng cảm thấy ý tưởng này của mẹ nàng thực tế. « Đường Tăng có gì là hay ? lẽ em muốn con chúng ta cưới gã hòa thượng ? »

      Mẹ nàng khinh thường liếc mắt ba cái. « biết cái gì chứ ? Đường Tăng chỉ có bộ dạng trắng nõn trắng nà, lại là hoàng thân quốc thích, lại ra ngoài uống rượu trai , quan trọng nhất chính là, nhỡ ngày nào đó buồn chán còn có thể đem ra ăn luôn. »

      Và thế à, ba nàng hết chỗ .

      Sau đó, tới khi Tiêu Thỏ cuối cùng được y tá ôm từ lồng kính mang ra, người lớn hơn chút, cả người nhăn nheo cũng biến mất, nhìn qua trắng hồng mập mạp.

      Ba nàng vẫn là có chút bi quan, cảm thấy được con dễ biến dạng, giờ còn xinh đẹp, về sau chỉ e lại thành đứa xấu như ma.

      Mẹ nàng cho rằng như thế, nàng cảm thấy con từ mỹ nhân nho , đợi lớn lên hẳn thành đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tới lúc đó các nam thanh niên đồng độ tuổi trong trấn hẳn đều theo đuổi con nhà mình, nàng làm mẹ ngồi yên ngắm cảnh đó cho coi. (= =')

      Mẹ nàng nghĩ tới đây đặc biệt cao hứng, lập tức quyết định đặt tên cho con mình là tiểu Thỏ, tương lai nhất định làm Ngọc Thỏ tinh cưới Đường Tăng !

      Ngay lập tức, Tiêu Thỏ oa tiếng khóc toáng lên, tiếng khóc là vang á.

      Mẹ nàng . « xem, tiểu Thỏ nhà ta hẳn là thích tên này mà. »

      Ba nàng nhắc nhở. « Con bé là khóc mà. »

      Mẹ nàng gật gật. « Đúng thế đúng thế, phụ nữ cao hứng đều khóc cả. »

      Vì thế, Tiêu Thỏ nấc cái, khóc nữa.

      việc này về sau Tiêu Thỏ biết được, nàng vô cùng buồn bực, Ngô Thừa Ân tiên sinh năm đó nếu có tả Ngọc Trư Tinh (con lợn ngọc thành tinh = ='), lẽ mẹ nàng định gọi nàng là Tiêu Trư sao ? sâu sắc, hoàn toàn sâu sắc gì cả !

      Đương nhiên, những chuyện đó là về sau này.

      Tiêu Thỏ tuy là sinh sớm, nhưng sức sống lại đặc biệt mạnh mẽ, chỉ cần ở bệnh viên tháng là có thể được mẹ ôm về. Vừa ra tới cửa bệnh viện liền gặp phụ nhân nhà hàng xóm họ Lăng bụng to vượt mặt được cáng khiêng ùa vào, Lăng tiên sinh loẹt quẹt đôi dép lê theo bên cạnh.

      Vì thế Tiêu Thỏ được mẹ ôm thực chuyến đuổi người hóng chuyện đầu tiên trong đời.

      « Lăng à, vợ sắp sinh sao ? »

      « Đúng thế, ấy buổi sáng vừa vào toa lét bỗng đau bụng, tôi còn chưa kịp mang giày liền đưa nàng tới đây.

      « Vợ bụng to như vậy, hẳn phải là đứa con trai to đùng nhỉ. »

      « Ai biết được ? Thôi nữa, tôi xem vợ tôi . » xong Lăng tiên sinh loẹt quẹt đôi dép lê, vèo cái chạy mất.

      Tiếng dép lê lạch bạch đánh thức nàng Tiêu Thỏ say mộng đẹp, nàng liền oa tiếng lại khóc.

      Mẹ nàng vươn tay vỗ về đầu nàng lúc, sau đó lầm bầm lầu bầu mình. « Bụng lớn như vậy, khẳng định là con trai rồi... »

      Mẹ nàng đóan sai, ba tiếng sau Lăng phu nhân quả nhiên sinh cậu nhóc. Bởi vì đủ tháng đủ năm mà sinh nên ngoài bộ dạng trắng trắng nộn nộn , cái đầu còn đặc biệt siêu lớn. Bất quá đứa bé này sinh ra xong nhất quyết khóc, vài ngày sau vẫn y chang cái hồ lô buồn thiu, khóc cũng chẳng nháo.

      Lăng tiên sinh hoảng hốt, sợ nhỡ con trai bị câm điếc, liền kêu mọi người trong tập thể tới xem giúp đứa con, trong đó cũng có Tiêu Thỏ cùng mẹ nàng.

      Lúc Tiêu Thỏ được mẹ ôm tới phòng bệnh, vẫn còn nhắm mắt ngủ như chết.

      đám người vây quanh đứa con của Lăng gia, bàn tán say sưa, mẹ nàng trong tay ôm bọc trẻ sơ sinh làm sao chen vào nổi, thế là lén thò tay xuống mông con nhéo cái, Tiêu Thỏ bừng tỉnh khóc váng trời.

      Quả nhiên đám người kia tất cả đều im bặt, tự động ngoan ngoãn tách ra nhường đường cho Tiêu Thỏ cùng mẹ nàng vào.

      Mẹ nàng vui vui sướng sướng bế con , vừa bước tới trước giường trẻ con, thằng nhóc to đầu nằm giường liền 'Oa...' tiếng, cũng khóc cùng Tiêu Thỏ.

      Lăng tiên sinh kích động thiếu chút nữa cầm nổi nước mắt. Cuối cùng con mình phải câm điếc a !

      Vì chuyện này, vợ chồng Lăng gia đặc biệt cảm kích mẹ con Tiêu Thỏ, chủ động đề nghị nhận Tiêu Thỏ làm con nuôi, và như thế, Tiêu Thỏ ngoài cha mẹ ruột ở nhà, còn thêm cặp cha nuôi mẹ nuôi, lại thêm tên em trai nuôi, đương nhiên cái kẻ em trai nuôi kia có xuất phát từ tự nguyện hay miễn bàn.

      Sau đó, Lăng gia phu nhân cũng xuất viện, ôm đứa con về nhà, pháo nổ chúc mừng vang rung trời.

      Tiêu Thỏ khi đó gần hai tháng, nghe thấy tiếng pháo nổ là hưng phấn, liền quơ quơ đôi tay bé đòi mẹ mang nàng ra ngòai xem.

      Mẹ nàng vừa mới ôm nàng tới cửa nhà, Lăng tiên sinh cũng vừa che chở cho vợ con đến, lúc này mặc bộ âu phục biết may ở đâu, dưới chân còn đôi giày da sáng bóng soi gương được, vừa thấy Tiêu Thỏ cùng mẹ tới, liền ôm lấy đứa con trong tay vợ bước qua chào.

      « Con nuôi à, ba nuôi mang em trai nuôi của con về nè ! »

      Tiêu Thỏ chớp chớp mắt, nghe chả hiểu chi hết.

      « Về sau con làm chị rồi nhé, vui vẻ sao ? »

      Tiêu Thỏ nhếch môi, hồ đồ ngốc nghếch cười.

      « Oa... » Đứa bé trong tay ta khóc toáng lên.

      Mẹ Tiêu Thỏ . « Lăng à, con tại khóc giỏi nha ! »

      « Đúng thế ! Là nhờ tiểu Thỏ nhà chị mà ! »

      « Còn khách khí gì ? Bán họ hàng xa mua láng giềng gần mà thôi ! Về sau con có tiểu Thỏ nhà tôi bảo kê, giữ gìn bộ dáng trắng trắng xinh xinh của mình rồi nhé ! »

      « Đúng vậy đúng vậy... »

      « Đúng rồi, con tên gọi là gì ? »

      « Lăng Siêu. »

      « Tên hay ghê ! Về sau nhất định siêu phàm thoát tục ! »

      ......

      Cuộc đối thoại cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng khóc ngừng của Lăng Siêu.

      Ba Tiêu Thỏ ở cạnh đó thầm tiếng. « Khóc nhiều như vậy, chẳng giống nam nhi gì cả nhỉ ? »

      Mẹ nàng lườm ba nàng cái. « biết cái gì ? Trẻ sơ sinh khóc nhiều đều rất thông minh ! »

      « Nếu thế bé con nhà ta chẳng phải là thông minh tuyệt đỉnh sao ? »

      « Phì ! mới là tuyệt đỉnh ấy ! »

      Ba nàng : ...

      ***

      Tiêu Thỏ được bảy tháng bắt đầu a ê tập , có điều từ đầu tiên nàng Thỏt ra phải ba cũng chẳng phải mẹ, mà lại chính là đứa con trai nhà họ Lăng, Siêu Siêu.

      Kỳ lý do rất đơn giản, Tiêu Thỏ sinh ra rất háu đói, mẹ nàng đủ sữa cho bú, đành phải nhờ tới chị hàng xóm nhà họ Lăng. Cũng may Lăng Siêu tiểu tử ăn ít, mẹ liền đem sữa còn dư tới cho Tiêu Thỏ bú nhờ.

      Mẹ của Lăng Siêu bình thường toàn thế này. « Siêu siêu ăn xong rồi, giờ tới phiên tiểu Thỏ nhỉ ! Tiểu Thỏ ngoan, mẹ nuôi kể chuyện cho con nha, Siêu Siêu nhà chúng ta ngày hôm qua nha... »

      Cứ như vậy, Tiêu Thỏ liền nhớ kỹ từ 'Siêu Siêu' này, mở miệng từ đầu tiên, chính là chữ Siêu.

      Cũng may khi đó mọi người còn suy nghĩ đơn thuần, việc này mà xảy ra hôm nay, chừng ba mẹ nàng lại nghĩ biết sinh con hay là sinh đứa lưu manh đây.

      Sau đó, Tiêu Thỏ tròn tuổi, hơi biết , ba mẹ nàng tổ chức hai bàn tiệc rượu chúc mừng.

      Mọi người uống chút rượu, liền đề nghị để Tiêu Thỏ biểu diễn tập , ngờ tới con nhóc kia cũng có khí lực, vòng lớn trong sân nhà mà hề ngã chút nào.

      Mẹ nàng vui nhất cả hội, liền đề nghị để con mình 'trảo cưu' *.

      Nhà người ta 'trảo cưu' là đều có chuẩn bị sẵn sàng từ trước, hoàn toàn giống người nhà họ Tiêu 'trảo cưu' chút nào, chung quanh con bé có cái gì là cứ thế mà đưa ra. lát sau chung quanh Tiêu Thỏ đầy ắp đồ vật linh tinh, mẹ nàng liền vỗ vỗ mông tiểu Thỏ kêu nàng chọn này nọ.

      Tiêu Thỏ lảo đảo liêu xiêu vòng quanh đống đồ vật linh tinh, cuối cùng vươn tay ra chụp lấy tấm vải.

      Họ hàng thân thích bằng hữu liền bàn luận sôi nổi về ý nghĩa của tấm vải đó.

      Cậu Hai của nàng . « Xem chất liệu tấm vải này mà , cháu ta về sau có thể ... hái bông. »

      Chồng thím Hai liếc mắt cái. « thế mà nghe được à ? Hái bông ? Thế mà cũng nghĩ ra được ! Tôi lại thấy, tiểu Thỏ về sau hẳn là buôn vải có. »

      ba của nàng phản đối. « Sao lại buôn vải ? Phải là nhà thiết kế quần áo chứ ! »

      lúc đám người tranh cãi ngừng, mẹ Lăng Siêu ôm con từ trong phòng bước ra, vừa tới cửa liền gọi to. « Ba nó ơi, có thấy cái tã lót của Siêu Siêu đâu ? Cái màu trắng có in hoa màu lam ấy ! »

      Cả nhà đột ngột im bặt, mọi người cùng quay lại nhìn, tay Tiêu Thố chính là cầm tấm vải màu trắng có in hoa màu lam, hoan hoan hỉ hỉ áp lên mặt hít hít...

      Tấm tã lót này của Lăng Siêu, về sau bị mẹ của Tiêu Thỏ trộm giấu , lén làm thành con thỏ bông cho Tiêu Thỏ, nàng luôn để đầu giường ngủ, trừ ra chính Tiêu Thỏ (vốn hề biết việc này), ai dám động đến.

      ***

      * trảo cưu : nghĩa đen là bắt thăm, đây cũng là phong tục ở Trung Quốc, khi trẻ em đầy năm, gia đình thân thích bày các đồ vật linh tinh quanh người đứa bé, đứa bé chọn phải thứ nào, từ đó đoán nghiệp tương lai của nó.

      ví dụ là Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, ta khi 'trảo cưu', thay vì bốc chọn nghiên mực cán bút như cha mẹ trông chờ, lại tóm lấy cái gương hộp phấn son, khiến cha mẹ gào thét giận dữ, mà quả cuộc đời cũng toàn chìm trong đám quần thoa... ^_^
      B.CatHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 2
      Tiêu Thỏ từ sức ăn đặc biệt khỏe, lúc ba tuổi bữa ăn hết hai bát cháo, mẹ nàng vì thế rầu rĩ. Cứ như vậy ăn, giờ còn bé, vạn nhất lớn lên ăn như vậy làm sao có eo nổi ? Mẹ nàng lo lắng lúc cuối cùng quyết định rút bớt xuống, cho Tiêu Thỏ chỉ ăn bát cháo đầy thôi.

      Thế là làm khó Tiêu Thỏ rồi, nàng ta nhìn chằm chằm vào cái bát vừa ăn hết, miệng ngớt bập bẹ. « Mẹ mẹ, ăn cơm cơm... »

      Mẹ nàng nhẫn tâm, tự tay đem con bỏ ra ngoài cửa. « Ngoan, qua nhà mẹ nuôi chơi . »

      Tiêu Thỏ thế là mặt quay đầu nhìn bát cháo rỗng , mặt lắc lư lẫm chẫm chạy sang nhà Lăng Siêu.

      Khi đó Lăng Siêu hai tuổi mười tháng, lúc Tiêu Thỏ tới cửa nhà, mẹ cũng đút cháo cho , bát tô đầy cháo ở trước mặt Lăng Siêu, nhưng chính là chịu ăn.

      Mẹ sốt ruột toát cả mồ hôi, vừa dỗ vừa lừa. « Siêu siêu ngoan, ăn cơm cơm nào ! »

      CƠM ?

      Tiêu Thỏ vừa nghe thấy từ này, kìa hai con mắt lóe lên y chang con sói lông vàng, xanh lè đói khát.

      « Mẹ nuôi, Thỏ Thỏ cũng muốn ăn cơm cơm. »

      Mẹ Lăng Siêu lo con trai chịu ăn cơm, thấy Tiêu Thỏ mắt liền ngời sáng, có cách rồi ! Nàng liền múc cho Tiêu Thỏ chén cháo lớn đầy tràn, nhiệt tình tiếp đón bé. « Tiểu Thỏ ngoan, tới đây ăn cơm cơm cho Siêu Siêu nhìn nha... đúng rồi... nhìn ăn ngon chưa ! »

      Tiêu Thỏ ăn lấy ăn để, nửa khuôn mặt đều dính đầy cháo. (= =' bé tí biết ăn dỗ sao ?)

      Lăng Siêu nhìn nàng chớp mắt, thỉnh thoảng thè lưỡi ra liếm cái miệng xinh xinh cái, tới lúc sau rốt cục chịu nổi quay đầu nhìn mẹ . « Mẹ mẹ, ăn cơm cơm. »

      « Tốt quá ! » Mẹ vui vẻ huýt sáo múc lại cho con trai đầy chén cháo.

      Chính bởi việc này, mẹ của Lăng Siêu đặc biệt hoan nghênh Tiêu Thỏ tới nhà họ ăn cơm. Mà Tiêu Thỏ cũng đặc biệt thích thú, cứ tới thời điểm ăn cơm là lại hướng hàng xóm chạy mất. Được hai ba lần mẹ nàng nhìn ra manh mối.

      « Lão công, có cảm thấy gần đây tiểu Thỏ nhà mình đều đòi ăn cơm ? »

      Ba nàng lúc đó sửa đài radio, đầu chẳng thèm ngẩng lên . « Thế tốt chứ sao ? »

      « Tốt cái gì mà tốt ? Em cảm thấy mấy hôm nay nó ăn cháo xong đều chạy tới nhà họ Lăng, nhất định là có nguyên do gì đó, chừng là nó tới Lăng gia ăn cơm nhờ ấy ! »

      Ba nàng mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên. « Em cũng là, con thích ăn cứ để cho nó ăn. »

      « biết cái gì ? Trẻ còn hấp thu tốt, ăn cái gì cũng đều vào thịt. Vạn nhất về sau cao to quá chừng, tiền mua vải may quần áo biết làm sao, chi nhé ? » (= =')

      Ba nàng nghĩ nghĩ cảm thấy cũng có chút đạo lý. « Nếu em lo lắng thế, vậy để con nhà trẻ vậy, nơi đó thức ăn đều có suất cả, đảm bảo ăn nhiều. »

      Mẹ nàng thấy cũng có lý, hôm sau liền đến nhà trẻ trấn đăng ký học cho Tiêu Thỏ.

      Vì thế, Tiêu Thỏ dù vạn lần tình nguyện, nhưng lão nương có lệnh, nàng thể phản bác nổi, trốn vài lần cũng vẫn phải ngoan ngoãn tới nhà trẻ.

      Cũng may, qua vài ngày sau Lăng Siêu cũng được đưa tới nhà trẻ, lại còn ở chung lớp cùng Tiêu Thỏ nữa.

      Kỳ nguyên nhân rất đơn giản, từ sau khi Tiêu Thỏ nhà trẻ, Lăng Siêu lại bắt đầu chịu ăn cháo, mẹ lo lắng, lại tìm ra biện pháp nào khác, thế là mang con trai cùng Tiêu Thỏ tới nhà trẻ, còn đặc biệt phân phó bảo mẫu, tới lúc ăn cơm nhớ cho hai đứa chúng nó cùng ăn với nhau.

      Do quyết định sai lầm này, khiến cho toàn bộ cơm cháo của Lăng Siêu trực tiếp bị Tiêu Thỏ chiếm mất. Mọi việc diễn ra được thời gian, có lần Lăng Siêu đói lả tới mức có khí lực đứng lên khỏi chỗ ngồi, mà Tiêu Thỏ mỗi ngày đều phởn phơ vui vẻ, tinh thần so với ở nhà còn tốt hơn.

      Lăng Siêu hiền lành thế là cũng nổi danh.

      May thay, việc này được bảo mẫu ở nhà trẻ phát , vì muốn bị các phụ huynh trách cứ, liền mỗi lần bới cơm múc cháo đều trộm múc cho hai đứa nhiều hơn mọi người.

      Vì vậy, Lăng Siêu rốt cục còn bị đói, còn Tiêu Thỏ càng được ăn nhiều.

      Nhà trẻ so với ở nhà ăn cơm thích hơn nhiều, thế nên làm cho Tiêu Thỏ sướng phát điên, mỗi buổi sáng đều gào thét mẹ mẹ mang nàng nhà trẻ, mẹ nàng có khi vội vã giặt nốt đồ nấu nốt cơm hơi chậm lại chút, nàng liền khóc nháo loạn lên.

      muốn mấy cái váy mới vừa làm cho con bị nước mắt làm hỏng, mẹ nàng liền tìm mẹ Lăng Siêu nhờ giúp đỡ, hàng sáng lúc mang Lăng Siêu , liền thuận tay đem cả Tiêu Thỏ cùng.

      Mẹ Lăng Siêu khi đó có chiếc xe đạp Phượng hoàng trị giá đồng hai mươi tư xu, Lăng Siêu được ngồi giỏ phía trước, Tiêu Thỏ ngồi ghế bé ở sau, hai đứa hàng ngày đứa ngồi trước đứa ngồi sau xe Lăng nương tới nhà trẻ, mỗi lần ra đường đều gặp mấy bà đứng tuổi tụ tập chuyện phiếm trêu chọc.

      « Chị Lăng à, lại mang con trai con dâu nhà trẻ đấy ư ? »

      Chị Lăng ngại ngùng cười cười, thuận tay giữ chặt nàng Tiêu Thỏ ngọ nguậy phía sau háo hức đòi nhảy xuống, thầm nghĩ. « thể để con dâu tương lai này ngã đau được ! »

      Theo cách nào đó mà , Lăng nương là người phụ nữ rất có khả năng đọc thấu tương lai.

      Lăng nương cứ như thế đạp chiếc xe đạp , buổi sáng đưa, buổi chiều đón, gió qua mưa lại vẫn chiếu cố hai đứa trong hai năm ròng, mãi tới khi Tiêu Thỏ cùng Lăng Siêu tới lớp mẫu giáo lớn, chiếc xe đạp kia cuối cùng bị hỏng.

      Phương tiện giao thông duy nhất trong nhà bị hỏng, Lăng nương quyết định mang theo hai đứa nhóc bộ tới nhà trẻ. Lúc đó tập thể nhà bọn họ cũng quá xa nhà trẻ, chỉ cần ra khỏi cửa thẳng tới trước, xuyên qua cửa lớn, dọc theo con sông lại thêm đoạn đường là tới.

      Khi đó Tiêu Thỏ bộ thực rất nhanh, nhảy nhót lăng quăng hồi liền bỏ lại Lăng Siêu chầm chậm bước sau lưng nhiều lần, Lăng nương liền cầu hai đứa nắm tay nhau đường.

      Lăng Siêu chịu, dấu biến tay sau lưng, oanh cái chạy tới sau lưng mẹ trốn.

      Tiêu Thỏ lại mặc kệ, mẹ nuôi kêu nàng làm gì nàng làm nấy, mẹ nuôi bảo nàng nắm tay Lăng Siêu, đương nhiên nàng thể để mẹ nuôi thất vọng được. Vì thế nàng phốc cái vọt đến sau lưng Lăng nương túm lấy tay Lăng Siêu.

      Lần đầu tiên nắm tay bạn cùng tuổi, mềm mềm nhũn nhũn, thoải mái mà.

      Lăng Siêu giãy dụa vài cái rút tay ra được, cuối cùng đành chịu thua.

      Vì thế mỗi ngày sáng sớm hay chiều muộn mọi người đều có thể thấy, trong nắng sớm hoặc ráng chiều, có bé con nghênh ngang đường, lôi kéo tay cậu nhóc, mặt cậu nhóc kia hoàn toàn có chút tình nguyện nào, nhăn nhăn nhó nhó phía sau nàng. Sau lưng bọn họ có thiếu phụ hiền lành theo trông chừng bọn , mặt luôn có nét tươi cười vui vẻ.

      Ánh mặt trời sáng lạng ấm áp chiếu ba con người lớn hai , tỏa xuống thành ba cái bóng dài dài đường... (chống cằm mơ màng ^__^)

      ngày kia, ba cái bóng bỗng dưng thiếu mất cái, chỉ còn hai cái bóng xíu tay nắm tay dọc bờ sông.

      ra hôm đó tan học, Lăng nương vốn luôn đúng giờ lại tới đón hai đứa, hai đứa trẻ đứng ở cửa nhà trẻ lâu lâu, mãi tới khi tất cả các bạn khác đều được ba mẹ đón cả, Lăng nương vẫn xuất .

      Tiêu Thỏ ngồi bậc cửa đứng phắt dậy, kéo kéo tay Lăng Siêu. « , chúng mình tự về thôi. »

      Lăng Siêu há miệng định gì đó, nhưng bị Tiêu Thỏ gấp gáp kéo xuống bậc.

      Đường về nhà vốn ngắn ngủi, lần này mà , với hai đứa trẻ năm tuổi lại là dài. Bọn nắm tay nhau, chậm rãi dọc theo bờ sông chớm vào đầu mùa thu. Nước sông trong suốt vỗ vỗ qua đê, tiếng ve sầu ở ngọn cây ngâm nga nốt khúc li ca cuối cùng.

      Tiêu Thỏ hổn hà hổn hển . « mau mau, bằng mẹ nuôi lo lắng. »

      Lăng Siêu phục. « Ngươi làm sao cứ nhắc mẹ ta nghe lời mẹ ta thế ? »

      Tiêu Thỏ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi lòng trẻ lời. « Bởi vì mẹ là mẹ nuôi của ta mà. »

      Lăng Siêu hỏi thêm gì cả.

      Tới lúc về tới nhà, trời tối, cửa vào sân hơi khép hờ, bên trong nhà loáng thoáng có tiếng cãi nhau vang tới.

      Tiêu Thỏ nắm tay Lăng Siêu vừa định bước vào, cửa lớn bỗng mở, Lăng tiên sinh rầm rập bước ra, đầu còn ngoái lại quát lớn. « Mặc kệ có đồng ý hay , tôi là phải ra khỏi cái trấn này cho biết ! » xong, ông quay đầu, đập vào mắt là vẻ hoảng sợ của Tiêu Thỏ và Lăng Siêu.

      « Ba... » Lăng Siêu rụt rè mở miệng gọi khẽ.

      Lăng tiên sinh nhìn thấy con trai, người đàn ông hơn ba mươi tuổi bỗng hốc mắt đỏ bừng.

      « Thỏ Thỏ ngoan, cha nuôi phải vắng thời gian, Siêu Siêu về sau giao cho con chiếu cố nhé, biết ? »

      Tiêu Thỏ hỏi. « Cha nuôi, cha đâu thế ? »

      « Cha nuôi phải tới nơi xa là xa, đợi khi nào về mang kẹo chocolate về cho các con ăn. »

      Chocolate ? Là món kẹo nâu nâu rất là ngon đó nha.

      Tiêu Thỏ cao hứng gật đầu, tay kéo Lăng Siêu, tay vỗ ngực. « Cha nuôi yên tâm , Thỏ Thỏ nhất định chiếu cố tốt em nuôi mà ! » (Nàng là... = =')

      Sau đó Lăng tiên sinh bỏ , ngày hôm sau trở về, ngày sau nữa trở về, ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu... vẫn là có trở về.

      Sau đó, Lăng nương vẫn khóc, khóc tới độ chăm được hai đứa học, vì thế mỗi ngày Tiêu Thỏ lại lôi kéo tay Lăng Siêu cùng nhau ra khỏi cửa nhà, xuyên qua cổng lớn, dọc theo bờ sông tới nhà trẻ.

      Mãi tới buổi sáng sớm, Lăng nương bỗng nhiên ngừng khóc, nàng thẳng vào phòng, mặc bộ quần áo màu vàng mới, mắt còn sưng đỏ ánh lên nét cười, trông mị mị lạ ghê.

      Nàng với Tiêu Thỏ cùng Lăng Siêu. « nào, hôm nay mẹ đưa các con tới nhà trẻ ! »

      Tiêu Thỏ cao hứng vỗ tay to. « Mẹ nuôi, mẹ cười lên vẫn là dễ nhìn hơn nha ! »
      B.CatHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 3
      Sau đó, Tiêu Thỏ bảy tuổi, tới lúc vào tiểu học.

      Hôm tới đăng ký, mẹ Lăng Siêu cũng mang theo con mình tới đó.

      Trường học bắt mỗi đứa nhóc đăng ký học phải kiểm tra năng lực, nếu bình thường có thể trực tiếp nhập học, còn số nhóc phải bình thường liền khuyên cha mẹ chúng cho học trước lớp vỡ lòng tập đọc. Tiêu Thỏ bất hạnh nằm trong đống số ít đó. (Thương thay, nàng chưa học bị đúp = =')

      Mẹ nàng thấy vấn đề gì, nhưng Tiêu Thỏ sống chết chịu.

      Nếu nàng phải học vỡ lòng tập đọc, Lăng Siêu phải hơn nàng lớp sao ? Làm gì có tỷ tỷ học thua đệ đệ lớp bao giờ ? Tiêu Thỏ phục, quấn quít lấy mẹ nhất định phải học lớp .

      Mẹ nàng có cách nào khuyên, đành phải chạy tới thày hiệu trưởng xin xỏ.

      Lần đầu tiên , thành công.

      Lần thứ hai , lúc khỏi nhà tiện tay mua theo hai cân táo, hiệu trưởng liền đồng ý. (Hối lộ a hối lộ ! ^^')

      Vì thế, Tiêu Thỏ liền lưng đeo cặp sách vào lớp , còn Lăng Siêu... vào lớp Hai. (= =')

      Cái gì ? Ngươi định hỏi vì sao năm học của hai đứa vẫn là giống nhau ư ? Nguyên nhân té ra cực kỳ đơn giản, lần trước kiểm tra năng lực, Lăng Siêu làm trúng hết, trở thành học sinh mới nhập học duy nhất phát trực tiếp nhảy cóc hai năm lên lớp 2.

      Rốt cuộc, Tiêu Thỏ vẫn là thấp hơn Lăng Siêu lớp. (= =' lần 2)

      Bởi vì Tiêu Thỏ căn bản vững, lại chịu học vỡ lòng, nên mỗi lần nghe giảng đều cố gắng hết sức. Tới kỳ thi cuối học kỳ, thành tích phát về nhà, nàng cùng Lăng Siêu đều được trăm điểm.

      Bất quá có điểm khác biệt. Lăng Siêu là ngữ văn và toán học, mỗi môn đều đạt trăm điểm. Còn nàng, ngữ văn và toán học, cộng vào với nhau vừa đúng trăm điểm. (= =' lần 3)

      Tay cầm hai bài thi thảm thể của con , mẹ Tiêu Thỏ bi ai thốt. « Ông trời làm sao có thể bắt nạt đứa bé bị sinh sớm như thế ? »

      Vì vậy, mẹ mẹ quyết định cho Tiêu Thỏ học gia sư.

      Gia sư đầu tiên là thày giáo về hưu, dạy được hai ngày liền lắc đầu bỏ , miệng còn niệm như niệm kinh. « Gỗ mục thể khắc hề , trẻ đần thể dạy hề... »*

      Mẹ nàng hiểu ông già này dạy dỗ được cái gì, thế là quyết định tìm gia sư trẻ hơn dạy con .

      Mời đến người thứ hai, là cháu của Vương nãi nãi, hàng xóm nhà bà nội Tiêu Thỏ, nghe này hồi học chính là chuyên ngành sư phạm nha, thành tích đặc biệt tốt nha.

      Đáng tiếc, mới dạy được hai ngày, kia liền viện cớ trong nhà có việc, thu thập hành lí chạy trốn.

      Còn về việc sau đó Vương nãi nãi có qua nhà bà nội, chuyện có nhắc tới cháu mình nộp đơn lên trường học xin đổi chuyên ngành, đều là sau này, có thể xem . (Chỉ có thể dùng từ : khủng !)

      Vì vấn đề gia sư của con , Tiêu nương phiền não nguôi, lúc phơi quần áo trong sân chung của tập thể liền vô tình với mẹ Lăng Siêu, mẹ lập tức đề nghị. « Chi bằng để cho Thỏ Thỏ cùng Siêu Siêu nhà tôi cùng nhau làm bài tập , hiểu còn có thể hỏi thằng bé. »

      Chủ ý này vừa lòng Tiêu nương, buổi tối hôm đó, liền mang con tới nhà Lăng Siêu nhờ cậy.

      Hôm đó, Tiêu Thỏ lần đầu tiên buổi tối tám giờ làm xong bài tập, hôm sau tới trường còn được thưởng ngôi sao năm cánh**.

      Từ đó về sau, bé Thỏ bao giờ làm bài tập ở nhà mình.

      Học kỳ hai năm đó kết thúc, tổng điểm hai bài thi của Tiêu Thỏ phá lệ nhảy từ trăm điểm lên trăm năm mươi điểm. Còn Lăng Siêu ư ? Dĩ nhiên là vẫn điểm tối đa rồi.

      ***

      Năm lớp ba, Tiêu Thỏ lần đầu tiên trong đời làm trong ban cán lớp – làm ủy viên ban lao động !

      Trong ban lao động của Tiêu Thỏ, giáo quy định ủy viên ban lao động mỗi ngày phải ở lại chỉ huy bạn học làm vệ sinh chung. Đó cũng là nguyên nhân cả lớp chỉ có mỗi Tiêu Thỏ ứng tuyển vị trí ủy viên ban Lao động mà thôi.

      Tiêu Thỏ vốn ngưỡng mộ ban cán , được giao băng đỏ cánh tay là thấy trách nhiệm đầy mình, với hai việc ở lại và làm vệ sinh đều thực đặc biệt để ý. Mỗi ngày nàng đều ở lại trễ nhất, đợi lớp học được vệ sinh tất cả sạch , nàng mới rời . (Băng đỏ tay giống đội cờ đỏ nhỉ !)

      Điều này khiến cho người bạn đồng hành mỗi ngày cùng nàng học về là Lăng Siêu đợi tới kiên nhẫn nổi.

      « Tại sao mỗi ngày cậu đều khiến tớ chờ thế hả ? »

      (Chú thích nho : vì hai bé học lớp 3 và 4, thể xưng ta ngươi mãi nên LV mạn phép đổi thành cậu tớ cho thân mật, dù Siêu Siêu học hơn 1 lớp nhưng căn bản hai đứa vẫn bằng tuổi nhau, Siêu Siêu lại là đệ đệ trong lòng Thỏ Thỏ nên thể xưng khác được.)

      Tiêu Thỏ duỗi duỗi cánh tay chỉ chỉ vào cái băng tay màu đỏ. « Tớ là ủy viên ban lao động mà ! »

      « Tớ mặc kệ, cậu còn cứ ra trễ như thế, tớ thèm chờ nữa. » Lăng Siêu xong liền quay lưng bỏ , quả nhiên thèm chờ Tiêu Thỏ.

      Tiêu Thỏ thèm để ý, mỗi ngày vẫn chờ cho mọi người dọn dẹp xong xuôi nàng mới về.

      Vài ngày sau, lúc nàng vừa xuống khỏi cầu thang, liền thấy Lăng Siêu lưng mang cặp sách chủân bị về nhà.

      Nàng hỏi. « Sao cậu hôm nay về muộn thế ? »

      Lăng Siêu xì tiếng. « Tớ kiểm tra vệ sinh. »

      Tiêu Thỏ hiểu. « Cậu có phải ủy viên lao động đâu... »

      Lăng Siêu liếc mắt nhìn nàng cái. « Tớ là trưởng ban... » (thua bé Siêu Siêu = =' đúng là Siêu!)

      Đúng thế, Lăng Siêu ứng danh làm Trưởng ban Lao động của lớp Bốn.

      Theo lời , Trưởng ban của lớp Lăng Siêu có thêm nhiệm vụ so với các thành viên khác, mỗi ngày ban lao động dọn dẹp vệ sinh xong xuôi, Trưởng ban đều phải kiểm tra toàn bộ lần mới có thể về.

      Thế là bọn có thể cùng nhau về nhà.

      Sau đó, nhân sinh nhật Tiêu Thỏ, mẹ nàng tặng nàng con rùa màu xanh.

      Tiêu Thỏ thích con rùa xanh này, nuôi dưỡng nó như bảo bối vậy. Mẹ nàng cảm thấy con cùng con rùa rất có duyên, liền đùa đùa với ba của Tiêu Thỏ. « xem con cùng rùa có duyên như thế, tương lai biết đâu có thể câu được rể Kim Quy ***. »

      Ba của Tiêu Thỏ chỉ nghĩ là đùa, nghe hồi ừ tiếng rồi quên khuấy. Chính là Tiêu Thỏ lại nhớ kỹ.

      Lúc ngồi làm bài tập chung buổi tối, Tiêu Thỏ liền mang ra hỏi Lăng Siêu. « Rể Kim Quy là cái gì thế ? »

      Lăng Siêu cúi đầu làm đề thi Olympic Toán học, thèm đáp lời nàng.

      Tiêu Thỏ cáu kỉnh gào to. « Uy, tớ hỏi cậu đấy. Rể Kim Quy là cái gì? »

      Lăng Siêu buông bút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Thỏ, miệng phun ra hai chữ : « Nông cạn ! »

      Hai chữ 'nông cạn' này, hẳn là trong từ điển cho học sinh tiểu học cũng có. Tiêu Thỏ lập tức liền tra ra, tra ra xong, liền nổi giận.****

      Tiểu thử này chỉ hơn nàng có lớp thôi mà. Bằng cái gì dám nàng nông cạn ? Tính ra, vẫn là đệ đệ của nàng kia mà !

      Tiêu Thỏ giận dỗi, đúng ra lúc học về phải chờ Lăng Siêu, liền mình chạy trước, chốc là về tới nhà. lâu sau Lăng Siêu mới nhanh chậm về tới, cũng chẳng hỏi Tiêu Thỏ vì sao.

      Cứ thế giằng co vài ngày, tới hôm hết giờ học, bạn cùng bàn của Tiêu Thỏ là Mâu Khả Ngôn liền thần bí cười hỏi. « Thỏ Thỏ, mi với bạn trai cãi nhau à ? »

      Tiêu Thỏ hiểu Mâu Khả Ngôn gì, mắt chớp nháy, đầu mờ mịt.

      Mâu Khả Ngôn liền nháy mắt với nàng. « Mi đừng mong gạt ta ! Chính là Trưởng ban Lăng Siêu của lớp Năm kìa ! ấy phải bạn trai mi, sao lại ngày ngày chờ mi kiên trì như thế ? Có hồi ta còn thấy hai đứa mi nắm tay nhau về còn gì. »

      Tiêu Thỏ thiếu điều nhảy dựng khỏi chỗ ngồi.

      Lăng Siêu ? Thân hình so còn thấp hơn nàng, cánh tay so còn hơn nàng, làn da so còn trắng hơn da nàng, quan trọng nhất, cư nhiên mắng nàng nông cạn ! Còn bảo là bạn trai nàng sao ? Quả đúng là mắc-cười-muốn-chết !

      Tuy Tiêu Thỏ phủ nhận liên hồi, nhưng Mâu Khả Ngôn lại tỏ ra nàng chính là bạn được Lăng Siêu công nhận, cần giải thích làm gì phí lời.

      Nguyên lai từ vài năm qua, Lăng Siêu mình đại diện toàn trường tham gia các loại kỳ thi Toán học Olympic lớn này nọ, sớm nổi danh tiểu thần đồng toán học. Điều mà Tiêu Thỏ biết gì hết, chính là thông qua mạng lưới buôn dưa lê bán dưa bở toàn trường, nàng được mọi người hoàn toàn công nhận, là bạn của Lăng Siêu.

      'trong sạch' của nàng bị phá hủy, Tiêu Thỏ hề giận dữ, mà phải gọi là... phẫn nộ.

      ***

      Chú thích:

      * : chữ 'hề' có nghĩa, là từ đệm sau các bài tráng ca ngày xưa, ví dụ như bài 'Gió hiu hiu hề, Sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ trở về' về Kinh Kha. Ý ở đây là ông giáo cũng bi tráng ca bài trở về sau khi dạy bé Thỏ *_*

      ** : Lãnh Vân còn nhớ hồi học mẫu giáo, mỗi ngày ngoan được thưởng lá cờ xíu, cả tuần ngoan được 5 lá cờ được thưởng phiếu bé ngoan, đoán chừng ở trường Tiêu Thỏ cũng là như vậy thay vì cho điểm.

      *** : Rể Kim Quy : ông chồng thành đạt làm to, lấy từ ý thơ bài Vị hữu (Dẫu rằng) của Lý Thương đời Đường :

      為有

      為有雲屏無限嬌,
      鳳城寒盡怕春宵。
      無端嫁得金龜婿,
      辜負香衾事早朝。

      Vị hữu

      Vị hữu vân bình vô hạn kiều,
      Phượng thành hàn tận phạ xuân tiêu.
      Vô đoan giá đắc kim quy tế,
      phụ hương khâm tảo triều.

      Dẫu có (Người dịch: Vũ Minh Tân)

      Dẫu có bình phong đẹp tuyệt trần
      Đông tàn thành Phụng sợ đêm xuân
      dưng lấy chồng quan lớn
      Bảnh mắt vào triều phụ gối chăn

      Kim Quy Tế chỉ trượng phu làm quan. Theo cuốn 'Tân Đường thư xa phục chí', thời Sơ Đường, quan lại trong ngoài triều từ ngũ phẩm trở lên, áo bào lấy cá thêu lên. Cá lớn, thể sang quý tốt lành, ứng với nghe lời. Vật liệu thêu có thay đổi theo cấp bậc khác nhau. Hoàng thất thêu chỉ vàng ( phải chỉ màu vàng mà là chỉ mạ vàng), quan lại thêu chỉ đồng. Thẻ hốt lên triều cũng khắc hình cá, tam phẩm trở lên bịt đầu vàng, ngũ phẩm trở lên bịt đầu bạc. Từ năm Thiên thụ triều Vũ hậu Vũ Tắc Thiên (690), lại thay toàn bộ Ngư phù (phù hiệu hình cá) thành Quy phù (phù hiệu hình rùa), lại quy định từ quan tam phẩm thêu/khắc/bịt bằng vàng, tứ phẩm bằng bạc, ngũ phẩm bằng đồng. Do đó, Kim Quy chỉ những vật dụng in/khắc/thêu hình rùa vàng, chính là chỉ người trong hoàng thất hoặc quan tam phẩm trở lên. Người đời sau đến rể Kim Quy là tới có con rể/chồng làm quan lớn, thân phận cao quý.

      Nàng Thỏ ngây thơ, nghe thấy 'câu' được rể Kim Quy liền nghĩ đó là vật/con gì đó có thể câu như câu cá ấy ! = ='

      **** : từ Nông cạn, nguyên văn là Phu thiển肤浅, vốn là từ khó so với trẻ em Trung Quốc cấp 1. Trẻ em Trung Quốc học mặt chữ, học ghép vần do tiếng Trung là từ tượng hình mà thành. Do đó, mỗi người đều có cuốn từ điển vì ai biết hết được các từ trong tiếng Trung. Người nào giỏi lắm được vài vạn từ trong đầu là may mắn ! Nàng Thỏ dỗi vừa vì Siêu Siêu bảo nàng nông cạn, vừa chứng tỏ điều đó bằng cách thuận miệng phun ra 1 từ nàng biết nghĩa !
      B.CatHyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 4
      Đối với nỗi nhục bị lời đồn đại làm nàng bị mất 'trong sạch', Tiêu Thỏ phẫn nộ, cân nhắc ngày trời nên làm thế nào để trả thù Lăng Siêu, chỉ tiếc học xong vẫn nghĩ ra.

      Tiêu Thỏ giận dữ, lại đường về thèm để ý tới Lăng Siêu, nhằm hướng về nhà chạy ù cái.

      Chạy tới cổng chính, mới phát buổi sáng học mang chìa khóa, thế là nàng vào nhà được.

      Tiêu Thỏ đứng bần thần trong sân lúc, cân nhắc xem có nên trèo tường vào , liền thấy Lăng Siêu chậm rãi từ từ về tới.

      « Uy, cậu có mang chìa khóa ? » Nàng khách khí liền hỏi.

      Lăng Siêu sờ sờ túi quần, lắc lắc đầu.

      Tiêu Thỏ vốn giận dữ, lại càng giận hơn, vén tay áo lên chuẩn bị nhảy lên trèo tường. Bỗng dưng nàng dừng lại, quay đầu đánh giá Lăng Siêu đầy mưu mô.

      Lăng Siêu lúc đó đứng dựa vào gốc cây chuẩn bị chờ người lớn về mở cửa, thấy ánh mắt lóe ra đầy mưu liền cảnh giác hỏi. « Cậu muốn làm gì ? »

      Tiêu Thỏ chỉ vào tường. « Cậu trèo vào giúp tớ mở cửa. »

      Lăng Siêu nhìn thấy bức tường cao quá cao so với hai người bọn họ liền quả quyết cự tuyệt. « Tớ trèo. »

      Tiêu Thỏ . « Tớ mà vào được, tiểu Lục chết đói mất. » Tiểu Lục chính là con rùa xanh nàng nuôi.

      « Nó là rùa mà, làm sao đói chết được. »

      « Kệ ! Tớ muốn cho nó ăn. » Tiêu Thỏ ràng cứng đầu gây .

      Lăng Siêu nhíu nhíu chân mày. « Sao cậu tự trèo vào ? »

      « Bởi vì tớ là con ... » Lúc Tiêu Thỏ ra những lời này, mặt vẻ ôn nhu hiền thục, đúng vẻ .

      Lăng Siêu miệng khẽ nhếch, tựa hồ muốn cái gì lại nên lời, nghĩ lúc liền buông cặp sách bước qua người Tiêu Thỏ.

      « Cậu trèo , tớ ở dưới đỡ cậu. » Tiêu Thỏ vừa vừa cúi xuống.

      Lăng Siêu do dự chút rồi trèo lên vai nàng.

      « Cậu đừng có lộn xộn nhé. » lần đầu tiên trèo tường, khỏi có chút hồi hộp, tiếng cũng lộ ra run rẩy.

      Tiêu Thỏ miệng đáp ứng, nhưng người tránh khỏi loạng choạng.

      « Đừng động đậy ! » Lăng Siêu quát.

      « Biết rồi, cậu mau lên . » Tiêu Thỏ giục.

      Lăng Siêu hừ cái, cắn răng chống tay lên bờ tường múôn dùng sức kéo thân mình lên.

      Bỗng nhiên dưới chân đột ngột hẫng hụt cái.

      « AAAA ! »

      hét tiếng, thân mình thể giữ nổi thăng bằng.

      tiếng bịch vang lên, cả hai đứa bé đều ngã mặt đất. Điểm khác biệt là Tiêu Thỏ ngồi dưới đất, mặt tràn đầy vẻ mãn nguyện khoái chí báo được thù. Còn Lăng Sieu là nằm nghiêng đất, hai tay ôm chặt cẳng chân, mặt vẻ đau đớn chịu nổi.

      Đúng vậy, bị gãy chân. (Đọc đoạn này ghét Tiêu Thỏ ghê >.<)

      Sau đó người lớn trở về, vội vã đem Lăng Siêu tới bệnh viện gần đó. Chụp X quang xong, bác sĩ tuyên bố chân trái của Lăng Siêu có vết nứt xương, phải bó bột nửa tháng.

      Lần này, Tiêu Thỏ biết mình gây họa lớn, liền chạy qua định lấy lòng xin lỗi , nhưng bị Lăng Siêu hung hăng liếc cái dọa nạt.

      Lăng Siêu giận dữ cũng đúng thôi, tuần sau phải đại diện trường tham gia cuộc thi Toán học rất quan trọng, giờ nằm viện bó bột cứng ngắc, làm sao kêu bài thi bay tới cho làm được.

      Có điều Lăng Siêu giận gì giận, khi mẹ hỏi làm sao bị thương ra nỗi này, hề khai ra Tiêu Thỏ, hành động trượng nghĩa rộng lượng đó càng góp phần khiến lương tâm Tiêu Thỏ thêm cắn rứt. Nhất thời nàng thấy hành vi báo thù cách ngây ngô của mình quá đỗi độc ác vô ích.

      Sau khi về nhà, để bồi thường cho Lăng Siêu, Tiêu Thỏ liền chủ động cầu mỗi ngày giúp chống nạng học.

      Đám người lớn cao hứng, đều Tiêu Thỏ lớn, tuy người nhưng biết chiếu cố em nuôi. Kỳ chỉ có Tiêu Thỏ trong lòng thầm hiểu, nàng ra là muốn chuộc lỗi với .

      Chuyện Tiêu Thỏ mỗi ngày đều đỡ Lăng Siêu học, sau đó nhờ mạng lưới buôn dưa bán táo ở trường truyền tai nhau, mọi người càng thêm kiên định nghi ngờ gì việc Tiêu Thỏ chính là bạn của Lăng Siêu, mấy bé học trò có ý với Lăng Siêu rốt cuộc còn dám lấy cớ tới chỗ hỏi bài Toán nữa. Cứ như vậy tai của Lăng Siêu cũng được yên tĩnh thảnh thơi hơn rất nhiều.

      Tới hôm kỳ thi Toán học phố được tổ chức, vì đường quá xa, Lăng Siêu chân bó bột thể tới dự.Tiêu Thỏ ăn năn thôi, nghĩ chán chê, cuối cùng quyết định tự mang bảo bối trân quý là tiểu Lục tới tặng Lăng Siêu để lấy lòng.

      Lăng Siêu cầm cái bể cá chứa con rùa lông xanh lè * , mắt lên tia chán ghét. thực ghét động vật, đặc biệt là cái loại con thú ướt nhẹp cả người lông lá xanh lè này.

      Có điều nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của Tiêu Thỏ, cũng vẫn đem tiểu Lục mang về nuôi.

      « Trước tiên cứ là tạm ổn, nó chết tớ chịu trách nhiệm ! »

      « Được rồi... » Tiêu Thỏ nhìn con rùa , có chút đành lòng, lại bổ sung câu. « Cậu thông minh như thế, nhất định nuôi nó chết đâu. »

      Lăng Siêu khóe miệng giật giật gì.

      Mãi về sau, chú rùa con quả chết yểu, vẫn yên yên ổn ổn đợi Tiểu Thỏ gả về nhà. Đương nhiên, đó là chuyện sau này. (Cute quá ^_^)

      ***

      Trường của bọn , tiểu học và sơ trung (tương đương cấp 2 của VN, nhưng có 3 lớp chứ phải 4 lớp, còn tiểu học có 6 lớp chứ phải là 5) cứ thế học chung, đợi tới khi Lăng Siêu thuận lợi lên lớp Bảy (nguyên bản là Sơ nhất, là năm đầu tiên của sơ trung, Lãnh Vân dịch là lớp Bảy cho hợp với văn phong của người Việt.), Tiêu Thỏ cũng rốt cuộc lên lớp Sáu.

      Lớp Sáu rồi, rất nhiều việc trong thời gian qua bất giác có nhiều thay đổi, nhất là cơ thể thiếu nữ các nàng. Lần đầu tiên Tiêu Thỏ thấy tháng, chính là ở buổi chiều học xong của lớp Sáu.

      Khi đó, ở trường học qua mấy tiết về sinh lý vệ sinh cơ thể người, Tiêu Thỏ ít nhiều cũng biết cơ thể mình xảy ra cái gì. Có điều nàng vẫn như trước biết làm sao, chỉ ngồi im chỗ dám đứng dậy.

      Tới khi tan học, mọi người dọn dẹp vệ sinh xong xuôi đều lục tục kéo nhau về, Tiêu Thỏ vẫn là dám đứng lên, mãi tới khi Lăng Siêu chờ mãi thấy liền lên phòng học tìm nàng.

      « Sao vẫn ngồi đây ? » Lăng Siêu đem cặp sách nàng đặt bàn nhấc lên, định quay người ra.

      « Chờ chút. » Tiêu Thỏ khẽ quát, nhanh chóng nhíu mày lộ ra xấu hổ trong lòng nàng.

      Lăng Siêu phát giác có chuyện gì đó liền tới. « Cậu làm sao thế ? thoải mái sao ? »

      Tiêu Thỏ cắn môi, lúng ta lúng túng biết làm thế nào cho . « Ta... chuyện đó... tới rồi... »

      Lăng Siêu ngẩn người, lập tức hiểu ra. bước lại buông cặp hai người xuống, rồi cởi áo khoác đồng phục của mình đưa cho nàng.

      « Cầm lấy. » (Ôi bé Siêu... tâm lý quá nha...tốt quá nha...)

      Tiêu Thỏ sững người, rồi lo lắng nhìn chằm chằm cái áo đồng phục được đưa tới, do dự dám cầm lấy.

      « lẽ cậu muốn ngồi đây tới mai chắc ? »

      Nàng cắn răng, rốt cuộc vẫn nhận lấy cái áo trong tay Lăng Siêu.

      Tiêu Thỏ choàng áo buộc ngang hông, vừa đủ che khuất cái quần bị ướt, sau đó cùng Lăng Siêu mặc áo sơ mi cộc tay tay cầm hai cặp sách về nhà. (Còn xách cặp hộ nữa... ôi ôi... *fangirl gào rú*)

      Lúc về tới nhà, ngoài sân có chiếc xe đỗ, vừa nhìn biết là loại xe cao cấp, khiến ít người đứng ngoài nghển cổ ráng nhìn vào trong, vừa xem vừa bàn tán cái gì đó.

      Đợi Lăng Siêu và Tiêu Thỏ tới, kẻ hiếu liền bảo Lăng Siêu. « Ba cháu về đấy. »

      Đúng vậy, ngày hôm đó với Tiêu Thỏ và Lăng Siêu mà , đều là ngày người nhà đến thăm. Điểm khác biệt là, nhà Tiêu Thỏ có bác đến chơi, còn nhà Lăng Siêu, chính là người cha biến mất suốt sáu năm qua giờ lại xuất .

      Lăng Siêu vào đến sân, vẫn trầm mặc gì, sắc mặt vui lắm.

      về thẳng nhà, mà là đưa Tiêu Thỏ vào tới tần trong phòng, dặn bảo nàng chú ý nghỉ ngơi, rồi mới lại xách cặp của mình quay về. (Ôi... chu đáo quá ... ôi bé Siêu Siêu...)

      Nhìn thấy bóng lưng Lăng Siêu rời , Tiêu Thỏ bỗng có chút lo lắng.

      Nàng biết Lăng Siêu thích nhắc tới ba mình trước mặt người khác. Hồi học lớp bảy có lần định thu bài tập của học sinh rất quậy cùng lớp dẫn tới cãi nhau, gã học sinh hư hỏng đó lại lôi kéo thêm người ở cửa trường chờ, chỉ vào mũi mà mắng là đồ nghiệt chủng có cha.

      Đó cũng là lần duy nhất Lăng Siêu đánh nhau với người khác, nếu phải Tiêu Thỏ chạy gọi bác bảo vệ tới, trán Lăng Siêu hẳn chỉ có vết sẹo be bé kia thôi.

      Việc này cũng khiến Lăng Siêu bị mẹ giận dữ đánh cho cái. Nhưng từ đó về sau, cả trường học ai còn dám nhắc đến ba trước mặt Lăng Siêu, cũng còn giáo viên nào còn hiền, có khí chất văn nhã nữa, bởi mọi người phát , con mèo này khi phát oai, quả so còn khiếp hơn lão hổ nhiều.

      Lăng tiên sinh trở về, khiến cho cả khu nhà vốn bình tĩnh giờ bỗng trở nên nhộn nhịp khẩn trương hơn.

      Tối hôm đó, ba mẹ Tiêu Thỏ sang nhà Lăng Siêu ngồi tới khuya, Tiêu Thỏ bị ra lệnh phải ở nhà được ra khỏi cửa, nàng chỉ có thể buồn bã dán lỗ tai vào vách tường lắng nghe động tĩnh nhà bên cạnh.

      có tiếng khóc nháo, có tiếng cãi nhau, chỉ có tiếng chuyện khi đứt khi liền, cách bức tường nàng nghe lắm.

      Sau đó, ba mẹ nàng về nhà, vẻ mặt có vẻ nặng nề như lúc sang đó.

      Lại sau đó, Lăng tiên sinh liền về nhà sống, chiếc xe ô tô xa hoa kia cùng ông ta về nhà, nghe đâu ông ta để lại ở bãi đỗ xe cao cấp mới xây trấn, tiền trông xe cao tới dọa người.

      Rất nhiều năm sau đó, Tiêu Thỏ hôm nhớ tới việc này, có hỏi mẹ nàng đêm đó rốt cuộc xảy ra việc gì.

      Mẹ nàng kể gì hết, chỉ thản nhiên . « Kỳ , mẹ nuôi con chính là người phụ nữ thông minh nhất mẹ từng gặp. »

      Đúng vậy, người phụ nữ thông minh luôn hiểu được nên dùng tấm lòng khoan dung để phủ lên toàn bộ tình của người đàn ông.
      B.CatHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :