Con thỏ ăn cỏ gần hang - Dịch Thủy Thu Hàn (2 phần)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Last edited: 14/6/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần 1: Con thỏ động tâm

      Tô Nhiên thích trêu đùa Trầm Thần, đó là chuyện mà mọi người để biết.

      Bình thường lúc đàn ông và phụ nữ ở cùng nhau, đàn ông phải cầm thú chút, nhưng mà lúc Tô Nhiên và Trầm Thần ở cùng nhau, Tô Nhiên cầm thú chỉ chút.

      Trầm Thần thường hay : “ đời làm sao lại có loại phụ nữ như ?”

      Tô Nhiên hắc hắc cười : “Quen biết tôi là phúc khí lớn nhất đời này của ! có tôi, cuộc sống đại học của có biết bao buồn tẻ chán nản a.”

      Trầm Thần trợn mặt liếc cái, được câu nào, nhưng sau đó tháo kính xuống, day day trán, thở dài : “Ừm, lời .”

      Tô Nhiên càng đắc ý, “Vốn chính là như thế, tôi chính là mặt trời mang đến ánh sáng cho cuộc đời , phá vỡ cuộc sống bình lặng như mặt nước của , chiếu sáng cả con người !”

      Chiếu hay chiếu lên người biết, song Tô Nhiên đúng là phá vỡ trạng thái luôn theo khuôn phép trong cuộc sống của , dù sao cũng làm cho cảm thấy này cứ hết lần này đến lần khác cho thấy mặt thể tưởng nổi.

      ra da mặt của phụ nữ có thể dày đến loại trình độ này!

      ra da mặt của phụ nữ còn có thể dày thêm chút! @.@

      ra da mặt của phụ nữ dày có giới hạn…..

      thực thế từ khi nhìn bộ mặt của Tô Nhiên, Trầm Thần liền chưa từng đối đãi với Tô Nhiên như phụ nữ, mặc dù Tô Nhiên toàn thân giống phụ nữ ở chỗ nào.

      Mỗi lần chịu nhường nhịn Tô Nhiên, Tô Nhiên liền tức giận đến phát điên: “Này, người đàn ông sao lại có thể mọn như thế? Có thể đối xử với như vậy sao?”

      Trầm Thần vô cùng bình tĩnh : “ là con sao?”

      “Con bà nó! Lão tử cần phải cởi quần áo cho xem mới tin sao?” Tô Nhiên thô lỗ .

      Trầm Thần được gì nữa, so với lưu manh, vĩnh viễn là lưu manh hơn nữa còn là tuyệt thế nữ lưu manh.

      Lúc còn học đại học, Trầm Thần là thành viên hội học sinh, Tô Nhiên là trợ ban tân sinh, hai người thường xuyên cùng nhau trực ban lúc học sinh mới có giờ tự học, bao lâu sau, ngay cả sinh viên năm nhất cũng hay ở trước mặt bọn họ trêu đùa.

      Tô Nhiên mang sách đến cho đội trưởng Triệu Kiệt cũng nhận được lời trêu chọc: “Trợ ban à, chị với Trầm sư huynh rất xứng đôi, hai người mà thành đôi là rất tốt.”

      Tô Nhiên nhếch miệng, thuận tiện đá đá Trầm Thần, : “Này, người xấu, nghe thấy gì chưa? Đôi ta thực xứng có phải !”

      Trầm Thần dấu vết né tránh, đẩy đẩy kính với Triệu Kiệt: “Chúng tôi nếu muốn thành cặp, còn cần tới cậu sao?”

      Tô Nhiên rung đùi đắc ý cười, tặng cho Triệu Kiệt ánh mắt: Xem xem , biết chưa biết chưa?

      Triệu Kiệt uỷ khuất : “Tôi chỉ thôi.”

      Tô Nhiên vẫn như trước cười : Tên nhóc thối, lời này đến lượt học sinh năm nhất như cậu sao? Câụ cho là sư huynh sư tỷ của cậu ăn ngồi rồi hả?”

      Trầm Thần nhìn thở dài : “ có chút thục nữ nào, chẳng trách có người muốn.”

      Tô Nhiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn cái: “ có người muốn muốn, dám cần thử xem!”

      lời này, người khác nghe xong lại hiểu lầm.” Trầm Thần có chút bất đắc dĩ.

      “Có rất nhiều người hiểu lầm rồi, còn để ý nhiều thêm người? Tô Nhiên cho là đúng .

      Trầm Thần nhìn , “Được rồi, thắng.”

      Tô nhiên liền vui vẻ.

      Sau khi giờ tự học kết thúc, Tô Nhiên cùng Trầm Thần trở về khu ký túc xá, Tô Nhiên liền kéo ống tay áo Trầm Thần hỏi: “Này này, chúng ta tại sao lại thể thành đôi? biết hai chúng ta rất xứng đôi sao?”

      Trầm Thần tay đẩy móng vuốt vuốt ve của : “Nam nữ thụ thụ bất thân!”

      Tô Nhiên da mặt rất dày lại đưa móng vuốt ma quỷ qua, cười hề hề đê tiện : “Hai chúng ta chứ có phải là ai với ai đâu, đúng ?”

      Vấn đề này Tô Nhiên hỏi qua chỉ lần, Trầm Thần mỗi lần đều trả lời.

      Người khác cũng đều thành thói quen đối với phương thức ở chung của Tô Nhiên và Trầm Thần, tuy rằng thường xuyên ở trước mặt hai người họ có ý tứ sâu xa khác đùa “ phải oan gia đụng đầu”, nhưng ai cũng hiểu, Tô Nhiên và Trầm Thần, là em thân thể thân hơn: Phi quan phong nguyệt, chì vì thiệt tình*.

      (* phải tình nam nữ, chỉ là thành tâm ý với nhau.)

      Bọn họ thành công trong việc chứng minh với mọi người, giữa nam và nữ có thể có quan hệ bạn bè thuần khiết! :)) hồi sau mới

      Quan hệ của Tô Nhiên và Trầm Thần ở trong mắt người ngoài rất mờ ám hơn nữa thủy chung vẫn mờ ám, nhưng điều này cũng ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè của bọn họ, đường vẫn thường xuất cảnh tượng mấy con ngựa chạy chồm chồm cỏ đầy bùn đất quay đầu lại. (Min: đúng là thục nữ gì hết – giống Vân tỷ >:) )
      Last edited: 14/6/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần 1: Con thỏ động tâm (Tiếp)

      Sau khi tốt nghiệp, bọn họ từng có bận đều làm việc ở Hàng Châu, Trầm Thần ở Tân Giang, Tô Nhiên ở Hạ Sa.

      Tô Nhiên thường Trầm Thần có lương tâm, đều ở Hàng Châu mà đến thăm , tuy rằng Tân Giang cách Hạ Sa tương đối xa, tuy xa nhưng vẫn ở trong thành phố aaaaa.

      Tô Nhiên ngoài miệng đến thăm tôi, tôi liền đến công ty , đến lúc đó người khác nghĩ bạn đến thăm, làm cho càng tìm được bạn !

      Nhưng làm việc ở Hàng Châu hơn nửa năm, hai người đều trở về quê hương làm việc, cũng gặp mặt nhau lần nào.

      Có lần Tô Nhiên lên QQ nhìn thấy Trầm thần online, liền nhịn được buzz QQ của .

      Trầm Thần trả lời lại dấu ?

      Tô Nhiên: Quấy rầy chút.

      Trầm Thần: Làm gì, lại đơn?

      Tô Nhiên: có, thấy QQ của sáng , cảm thấy có chút vừa mắt.cb5b568ff505

      Trầm Thần: Tôi lập tức out.

      Tô Nhiên: Tốt lắm.

      đến lát sau, nick QQ của Trầm Thần quả nhiên tối màu, Tô Nhiên vui vẻ, tên nhóc này tại sao lại nghe lời thế nhỉ. Người như Trầm Thần, làm loại việc là chỉ offline với mình đâu, Tô Nhiên rất hiểu . Vì thế lấy điện thoại nhắn tin ngắn qua: êy, logout sao……

      Nick QQ của Trầm Thần lại sáng, : Tôi tắm rửa.

      Tô Nhiên tha thiết khe khẽ : Làm chi tắm rửa sớm thế, mới hơn tám giờ, trong phòng tắm lại có phụ nữ.

      Trầm Thần: cho tôi là chắc, trong đầu cả ngày đều nghĩ đến đàn ông.

      Tô Nhiên: Tôi mỗi ngày đều nhớ .

      Trầm Thần:…….

      Trầm Thần: Tôi nghĩ bây giờ bên cạnh sao lại có người hài hước như vậy.

      Tô Nhiên lại vui vẻ, có loại cảm giác uổng công quen biết, sau đó hồi phục: Ồ, nhớ tôi a?

      Trầm Thần: Đúng vậy, nhớ .

      Tô Nhiên: Da mặt làm sao vậy?

      Trầm Thần: Bị độc hại bốn năm thành dày hẳn lên!

      Tô Nhiên gõ cái icon ngượng ngùng, : Xem ra tôi cũng có chút lực ảnh hưởng nhất định với !

      Trầm Thần: Đâu chỉ là chút, toàn bộ thời gian đại học của tôi đều bởi vì quan biết mà bắt đầu rung chuyển bất an.

      Tô Nhiên biết là Trầm Thần lời này theo nghĩa xấu, ngược lại cảm thấy thực vui vẻ, quen biết Trầm Thần, là việc ngoài ý muốn mà chưa bao giờ nghĩ đến, Tô Nhiên nghĩ, Trầm Thần nhất định cũng nghĩ như vậy.

      Lần gặp lại đầu tiên với Trầm Thần, là hơn năm sau tại lễ cưới của ẹan học đại học, chú rể là bạn học của Trầm Thần Vương Nhất Soái, dâu là bạn cùng phòng của Tô Nhiên Mật Tống Miêu.

      Trầm Thần và Vương Nhất Soái là đồng hương, lái xe đến đây nhiều nhất cũng chỉ nửa tiếng. Ngày tham gia hôn lễ hôm đó Trầm Thần tự lái xe đến, bởi vì lái xe thể uống rượu, giọt rượu cũng chưa đụng.

      Tô Nhiên là phù dâu của Tống Miêu, theo Tống Miêu mời rượu vòng trở về, Vương Nhất Soái bị bọn Trầm Thần bàn toàn bạn học đại học kéo qua uống rượu náo loạn, Tô Nhiên rụt rè đứng bên giúp Tống Miêu nâng váy cưới.

      Uống rất lâu, mọi người đều có chút say, nhìn thấy Trầm Thần và Tô Nhiên liền nhịn được muốn trêu đùa chút, thời đại học lưu truyền câu chuyện về đôi nam nữ lâu như vậy làm sao có thể dễ dàng buông tha cơ chứ?

      Cũng biết là ai đưa ra chủ ý, rót hai chén hồng rượu muốn bọn họ uống giao bôi.

      Tô Nhiên cầm chén rượu phản đối cũng đồng ý, chỉ cười nhìn Trầm Thần, Trầm Thần da mặt mỏng, cầm chén rượu lên ngửa đầu ngụm uống hết.

      Tô Nhiên kinh ngạc, “Này, phải lái xe nên thể uống rượu sao?”

      Trầm thần bị viêm họng, vốn thể uống rượu, hơn nữa có biệt danh “Ba chén đổ”, Tô Nhiên có điểm hiểu, vốn nghĩ với mớ điều kiện đó tạo ra kết quả là, cho dù từ chối, Trầm Thần cũng cự tuyệt, nghĩ lại thành kết quả này.

      Trầm Thần cười cười : “Tôi uống bọn họ náo loạn.”

      Vương Nhất Soái uống đến đỏ bừng mặt, tinh thần phải thực ổn, cười với Tô Nhiên: “Cậu ấy uống rồi, cũng phải uống chút, cho cậu ấy chút mặt mũi a.”

      Tô Nhiên lắc đầu : “Tôi uống rượu, say làm sao bây giờ?”

      Vương Nhất Soái ngây ngô cười : “Chỉ cần say đến mức cùng cậu ấy lăn lộn giường là được rồi.”

      Tô nhiên giận sẵng giọng: “ chết !”

      Quay đầu liền nhìn thấy Trầm Thần ra cửa nôn ra, đột nhiên trong lòng mềm chút. Suốt bốn năm đại học, tuy rằng Tô Nhiên thường xuyên “bắt nạt” Trầm Thần, nhưng cũng chỉ là đấu võ mồm mà thôi, Trầm Thần cũng phải loại người nhẫn nhục chịu đựng, thường thường cự tuyệt cầu có chút vô lý của Tô Nhiên. Nhưng Trầm Thần biết Tô Nhiên chẳng những biết uống rượu, hơn nữa tửu lượng kém. Còn thay đỡ lấy cục diện xấu hổ này, Tô Nhiên cảm động chỉ chút.

      Trước khi đến tham dự hôn lễ, Tô Nhiên từng mỉm cười phải làm cho Trầm Thần quá chén, bởi vì chưa bao giờ thấy Trầm Thần uống rượu, cũng là lúc học đại học, nghe thấy hai nam sinh khác chuyện. lúc ra ngoài liên hoan Trầm Thần chỉ uống chút bia liền say, Tô Nhiên vì thế còn chê cười lâu.

      Trầm Thần còn uống rượu, nếu buổi tối nhất định trở về được.

      Tô Nhiên hề hề nở nụ cười gian, “ sợ, có tôi!”

      Trầm Thần cũng cười, “Quên , có càng phiền toái.”

      “Cái gì? Sợ tôi làm gì à?” Tô Nhiên thích nhất là xem Trầm Thần bị hỏi đến ngượng ngùng.

      Trầm Thần :“ làm việc luôn luôn dùng đầu óc.”

      “Gì!”

      gì!”

      Tô Nhiên lớn giọng gào trong điện thoại, “ cho rằng tôi làm ra chuyện gì dùng đầu óc với hả?”

      “Cũng có thể bắt nạt tôi.” Trầm Thần im lặng.

      “Ặc, nếu đối nghịch tôi, tôi có thể bắt nạt sao?” Lúc Tô Nhiên lời này, mặt đỏ tim loạn.

      Trầm Thần nhịn được nở nụ cười,“ Được rồi được rồi, nãi nãi của tôi, là tôi đối nghịch với .”

      Tô Nhiên đắc ý, “Oa, được gọi như thế, tôi rất kích động a.”

      Trầm thần tuy rằng rất quen với việc Tô Nhiên bất chợt lên cơn thế này, nhưng vẫn là hết chỗ .

      Tô Nhiên cầm chén nùng trà đến đưa cho Trầm Thần ngồi ngoài cửa, kéo quai hàm nhìn uống trà, : “Người xấu, tôi đột nhiên thấy thương cảm với .”

      Trầm Thần giương mắt nghi hoặc nhìn : “Làm sao vậy?”

      Tô Nhiên còn chưa mở miệng, trước khi cúi đầu uống trà còn thêm câu: “Bình thường lúc thế này có chuyện gì tốt, .”

      Tô Nhiên nổi giận: “Làm sao có thể nghĩ tôi hư hỏng thế hả!”

      Trầm Thần bình tĩnh vô cùng trả lời : “ vốn đầy bụng ý xấu, tôi làm sao lại gặp được người con thế này ở thời đại học chứ.”

      Tô Nhiên uể oải, “ ghét bỏ tôi, sau này tôi bao giờ để ý đến nữa!”

      Trầm Thần buông chén nước, nhìn nhìn , : “Những lời này, tôi nghe hơn 10 lần rồi nhỉ.”

      Đôi mắt trong trẻo của Tô Nhiên lóe lên nước mắt: “Lần này là !”

      Trầm Thần nữa, kêu tiếng “Tô Nhiên……”, sau đó khe khẽ thở dài.

      Tô Nhiên nhàm chán ngồi chỗ nghịch ngón tay, Trầm Thần thấy mười ngón tay của Tô Nhiên trống trơn, đeo chiếc nhẫn mà ngày xưa quý nhất, liền hỏi : “Nhẫn của đâu?”

      Tô Nhiên thấy lòng đau thắt lại, sau đó lại cười hì hì : “Cách đây lâu cẩn thận làm mất rồi, chờ mua cho tôi cái, giúp tôi mang vào”

      Trầm Thần yên lặng gì.

      Tô Nhiên ngây ngốc nhìn , bỗng nhiên : “Trầm Thần, tôi cảm thấy thương cảm cho là vì nếu có bạn , hoặc là sau này kết hôn, tôi thể đùa giỡn giống như bây giờ nữa. Hơn nữa, tôi muốn kết hôn, tôi cũng thể đùa giỡn lưu manh với được nữa, tôi phải hoàn lương aaaaa.”

      Trầm Thần bị chọc nở nụ cười, giơ tay nhàng xoa đầu Tô Nhiên, : “ có thể đừng có khôi hài như thế nữa được ? chịu thua .”

      Tô Nhiên lập tức giương nanh múa vuốt, “Này! Tôi biết biết biết ?”

      “Được rồi được rồi được rồi, đều đúng!” Ánh sáng mờ mờ làm người ta nhìn , Trầm Thần cười gật đầu làm hòa với , Tô Nhiên đột nhiên cảm thấy Trầm Thần cũng phải là biết nhường nhịn như vẫn nghĩ, có đôi khi thực nhường nhịn , giống như lúc nãy, giống như bây giờ.
      Last edited: 14/6/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần 1: Con thỏ động tâm (Tiếp)

      còn nhớ Trung Thu năm ngoái, khi đó với Trầm Thần còn làm việc tại Hàng Châu, Trung Thu Trầm Thần trở về nhà, Tô Nhiên : “Vậy về nhà với tôi !”

      Trầm Thần quen Tô Nhiên mặt dày, chút áp lực : “Ô Trấn là địa phương rất đẹp, có thể chơi chuyến.”

      Tô Nhiên còn : “ theo tôi liền với bố mẹ tôi, đây là người đàn ông của tôi.”

      Trầm Thần hết chỗ , cái người tên Tô Nhiên này đâu có tự nhiên tốt bụng như thế chứ, đối với người khác chừng hảo tâm, nhưng đối với Trầm Thần , luôn bị biến thành đùa giỡn, lần ngoại lệ nào.

      Bây giờ, nếu các đều trở nên giống như Tô Nhiên…… Trầm Thần bỗng cảm thấy trận gió lạnh thổi qua sau lưng, lập tức dập tắt hoàn toàn cái ý tưởng đáng sợ kia, loại ý tưởng này tốt nhất là nên xảy ra.

      Trầm thần trầm ngâm lát rồi : “Cái này có thể.”

      Tô Nhiên nghi ngờ, “Trầm Thần sao chứ? bị não tàn ngất hay phát sốt chứ?”

      .” Trầm Thần chút do dự trả lời.

      “Vậy nhất định là thất tình!” Tô Nhiên đưa ra kết luận.

      Trầm Thần thích người con , Tô Nhiên biết, còn biết người thích cũng có quen, chỉ là vẫn hỏi ra phần sau, đối với vấn đề này, Trầm Thần luôn kín như bưng hở ra lời nào.

      Trầm Thần lời nào, Tô Nhiên coi như cam chịu, cảm thấy Trầm Thần thất tình mà còn bắt nạt như vậy, liền cảm thấy mình rất vô nhân đạo.

      “Nếu Trung Thu ta về nhà nữa? Cùng về nhà mẹ đẻ nha?” Tô Nhiên trong điện thoại thiết tha hỏi.

      ……” Trầm Thần biết nên gì cho phải, cái người tên Tô Nhiên này a…….. vĩnh viễn đều hiểu trong đầu suốt ngày suy nghĩ cái gì, chỉ là cảm thấy câu của Vương Nhất Soái đúng: Nếu còn mạng, rời xa Tô Nhiên.

      Nhưng mà ngay từ đầu, với Tô Nhiên liền dính với nhau lí do, từ đó về sau, Tô Nhiên hình như biến luôn thành khối thuốc cao bôi da chó tồn tại, làm cho muốn bỏ cũng xong. Kỳ , cũng chưa từng có ý nghĩ này.

      Trầm Thần trầm mặc chút, mới thanh buồn bực : “Cũng phải thể.”

      Lời này vừa truyền qua điện thoại, Tô Nhiên lần thứ hai sợ run chút, Trầm Thần từ khi nào bắt đầu nghe theo lời của rồi lại những lời đầy thuốc nổ như thế? Đây mà là Trầm Thần sao?

      “Ặc, phối hợp với tôi thế này, vậy mang tôi về nhà hay là tôi mang về nhà hả?” Tô Nhiên cũng thuận thế thêm, khó được dịp Trầm Thần chủ động như thế này a.

      “Tuỳ .” Trầm thần lời giản dị, ý sâu xa.

      ta có thể phối hợp đến loại trình độ này, làm cho Tô Nhiên líu lưỡi.

      “Vậy giới thiệu với ba mẹ thế nào về tôi hả?” Tô Nhiên chờ mong đáp án mà Trầm Thần trả lời.

      “Tự giới thiệu!” Trầm thần hừ cười tiếng, .

      “Được lắm, tôi đây giới thiệt tôi là bạn của !” Tô Nhiên .

      Trầm Thần vẫn là bộ dáng sao cả như cũ, “Tùy .”

      Tô Nhiên buồn bực, “Đức hạnh này của làm sao có thể theo đuổi được mình thích hử, cho dù theo đuổi được, sớm muộn gì cũng bị làm cho tức giận mà chạy mất!”

      Lúc Tô Nhiên và Trầm Thần quay trở về bàn rượu, rượu bàn cũng uống gần hết, mọi người ồn ào còn muốn nháo động phòng.

      Tô Nhiên rất bội phục đám đàn ông kia, uống đến xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có thể tiếp tục mạnh mẽ nhảy chồm chồm nháo động phòng. Sau đó còn chụp rất nhiều ảnh với mọi người.

      Tô Nhiên mỗi lần đều tránh ở bên, phải cúi đầu để người ta chỉ chụp được thân là lấy tay che mặt.

      Trầm Thần nhìn những tấm ảnh chụp trong máy, chỉ vào bạn Tô che mặt : “Tôi tò mò lúc kết hôn mặc áo cưới chụp ảnh có phải cũng muốn che mặt hay nhỉ, chồng biết có phản ứng thế nào.”

      Tô Nhiên cho là đúng, “ rất muốn biết phải ?”

      Trần Thần gật gật đầu, “Đúng vậy, rất muốn biết.”

      Tô Nhiên cười gian, hệt như quỷ râu xanh nhìn thấy xinh đẹp, “Rất dễ mà, đến đây , chúng ta chụp thử bộ biết liền!”

      Trầm Thần trợn mắt liếc cái.

      Trầm Thầnh tỉnh rượu nhanh, lúc ấy thanh tỉnh giống như Tô Nhiên rồi.

      Mọi người thấy hai người họ xem ảnh chụp, bèn kéo họ lái, khó tránh khỏi muốn khai đao từ bọn họ đầu tiên.

      Tống Miêu có bầu hơn bốn tháng, trước số biện pháp chỉnh người mà đám nháo động phòng kia bày ra, vì để an toàn liền tìm bạn phù dâu thay thế.

      Ồn ào lúc xong, bọn họ cầu Trầm Thần và Tô Nhiên thay Vương Nhất Soái và Tống Miêu chống đẩy hai mươi cái.

      Tô Nhiên nằm giường, Trầm Thần hai tay chống tại hai bên đầu .

      Tô Nhiên nghĩ, vừa rồi Trâm Thần giải vây giúp rồi, lúc này thể để cho bị mất mặt trước các em nữa, thực tự giác ngồi ở mép giường : “Ai sợ ai! Bây giờ các người chỉnh chúng tôi a, chờ các người kết hôn ta đây nhất định có oán báo oán có thù báo thù!”

      Trầm Thần cũng bị đẩy đến bên cạnh Tô Nhiên, bất đắc dĩ cởi áo khoác phối hợp.

      Tô Nhiên nằm xuống, với Trâm Thần: “ cho phép rơi xuống, bằng chết chắc rồi!”

      Hai mươi cái chống đấy đương nhiên làm khó được Trầm Thần, nhưng cái đống hồ bằng cẩu hữu* còn ở đây, còn có chút nguy hiểm phải đề phòng a. Mà cái người Trầm Thần này, khi đáp ứng chuyện gì tuyệt đối dốc hết sức làm. Trước vài lần quẫy nhiễu thành công, thể làm cho Trầm Thần ngã xuống người Tô Nhiên, chú rể đột nhiên nổi ác tâm, xuống tay lưu tình túm lấy tay Trầm Thần kéo cái, Trầm Thần liền ngã xuống.

      (*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè tốt -> ở đây chỉ là đùa thôi vì mọi người bày mưu chơi xấu 2 chị nầy nầy)

      Mọi người cười ồ lên, Tô Nhiên và Trầm Thần lại xấu hổ.

      có miệng đối miệng, nhưng mà bởi vì Trầm Thần cố ý cúi đầu né tránh, mặt chạm đúng ngực Tô Nhiên…… (Min: oác, sao 2 người quay về cùng bên ý, cơ mà nếu ăn ý mà hôn đó a :)) )

      Sau đó trong đêm nay, hai người cũng chưa chuyện với đối phương, ánh mắt mà cố ý vô tình chạm nhau là lập tức hai bên vang lên tiếng cười của người khác.

      Mãi đến 11giờ, vì lo lắng cho cái thai trong bụng dâu, mọi người mới tan tiệc chuẩn bị rời khách sạn.

      Trầm Thần mở cửa xe đưa các bạn học nữ , mấy bạn học nam được người lái xe đến đưa .

      Lúc ở xe, Tô Nhiên ngồi chéo phía sau nhìn thấy sườn mặt Trầm Thần, bóng mờ làm cho nhìn phải thực ràng, Tô Nhiên thấy có chút đa cảm thương tâm.

      Lúc này chia ly, e rằng phải đợi đến hôn lê của hoặc của Trầm Thần mới có khả năng gặp lại.

      Trước kia còn cảm thấy thực lâu, nhưng thấy Vương Nhất Suất và Tống Miêu kết hôn như vậy, Tô Nhiên đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, dường như thực gấp gáp, hai năm tiếp tục trôi qua, trở thành thằng nữ đúng tiêu chuẩn mất thôi.

      (thặng là thừa -> thặng nữ gần như là ế nha ^^)

      thực muốn học lời quái đản trong TV kia, với Trầm Thần rằng: Trầm Thần, nếu đến khi 28 tuổi, chúng ta nam chưa hôn nữ chưa gả lại có đối tượng, hai chúng ta thử hẹn hò với nhau xem thế nào?

      Nhưng Tô Nhiên là nữ lưu manh như vậy, lại làm sao nổi câu này.
      Last edited: 14/6/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần 2: Con thỏ cầm thú

      Ngày hôm sau là đầu tuần, Trầm Thuần phải giao ban, lúc Tô Nhiên về nhà, đến tiễn được.

      Tô Nhiên gửi tin nhắn cho Trầm Thần báo tin mình về, nếu đổi lại là trước kia, Tô Nhiên nhất đĩnh kêu gào Trầm Thần có lương tâm, khó được dịp gặp mắt lần cũng chịu bỏ ra nửa ngày đến tiễn chút.

      Sau lần từ biệt này, Tô Nhiên cũng gọi điện thoại cho Trầm Thần chuyện, kỳ quái là Trầm Thần cũng gọi điện cho Tô Nhiên nữa.

      Thỉnh thoảng hai người chỉ tán gẫu chút qua QQ hoặc gửi vài tin nhắn cho nhau.

      Tô Nhiên ngờ, lại chấm dứt độc thân trước Trầm Thần.

      Khi Trầm Thần biết điều này, là cuối năm.

      Trầm Thần hỏi vụng trộm tìm đàn ông lúc nào, Tô nhiên gần hai tháng,

      Trầm Thần cầm di động trầm mặc nhìn những chữ màn hình, ra những lúc Tô Nhiên chủ động cho biết bản thân thế nào, chính mình phải những hơn hai tháng mới biết có bạn trai.

      Tô Nhiên lại gửi tin nhắn : “Cưng cũng phải cố lên a, được tìm cái cây mà treo cổ đâu đấy, thời đại này si tình thể làm cơm ăn được đâu. Nếu tôi kết hôn trước, liền chỉnh được tôi đâu, bởi vì chờ lúc kết hôn chắc chắn tôi trả thù chỉnh lại a.”

      Trầm Thần trả lời : “Ha ha, chờ uống rượu mừng của .”

      Lúc Tô Nhiên nhận được tin nhắn này, trong lòng đột nhiên có cảm giác thoải mái, loại thoải mái này lờ mờ xuất trong lòng, làm cho Tô Nhiên hiểu nguyên nhân, lại cảm thấy cảm giác này thực khác thường, nhưng lại nên có.

      Tình của Tô Nhiên duy trì được lâu kết thúc, hình như dài ba tháng lẻ chín ngày.

      Từ sau hôn lễ của Tống Miêu, Tô Nhiên lần đầu tiên gọi điện thoại cho Trầm Thần chính là để mình thất tình, lại độc thân cùng rồi.

      Trầm Thần cầu của rất cao, hai người ở cùng nhau, phải chấp nhận và nhường nhịn, mới có thể qua cả đời.

      Tô Nhiên : “Tôi với ấy lúc bắt đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng sau này lại cảm thấy chấp nhận nổi.”

      Trầm Thần ở đầu kia điện thoại trầm mặc .

      Tô Nhiên cũng để ý, ra vẻ thoải mái lại hỏi cái vấn đề kia: “Trầm Thần, chúng ta tại sao thể thành đôi hả?”

      Lúc truớc hai người họ đều có tình riêng, cho nên người khác sao về bọn họ, lúc bọn họ mặt đối mặt cũng xấu hổ đỏ mặt chút nào, bởi vì cả hai đều biết đối phương có cái ý nghĩ này.

      Tô Nhiên từ trung học bắt đầu thích nam sinh, đến khi học xong đại học cũng vẫn thích người đó, Trầm Thần từng hỏi vì sao kiên trì nhiều năm như thế, đột nhiên lại nghĩ thông, tình nguyên chấp dứt cuộc sống độc thân.

      Tô Nhiên : “Trước kia tôi cảm thấy trong mắt tôi, ai có thể tốt hơn ấy, giờ cảm thấy thế nữa, tôi cảm thấy bản thân cũng rất tốt rồi.”

      Trầm Thần khẽ cười tiếng, : “Vấn đề này hỏi tôi quá nhiều lần rồi.”

      “Nhưng chưa từng trả lời tôi.” Tô Nhiên , “Nếu, tôi nếu a, mà nếu đương nhiên là ,” Tô Nhiên nhấn mạnh nhiều lần, “Tôi nếu, có này tôi thích , lại có bạn , chọn tôi sao?”

      Cấy đây mấy tháng, Trầm Thần được gặp lại Tô Nhiên điên điên khùng khùng trước kia, tuy rằng cũng quá hào phóng như trước kia, nhưng mà bản chất thay đổi, cho nên Tô Nhiên cũng ngoại ệ.

      “Chuyện có khả năng như thế tự nhiên muốn tôi nghĩ làm gì, nghĩ đông nghĩ tây, bằng ngẫm lại làm sao để tìm được người đàn ông .” Trầm Thần .

      Tô Nhiên : “Tôi đột nhiên cảm thấy, trong tất cả những người đàn ông mà tôi quen biết, là người hiểu tôi nhất, làm sao bây giờ?”

      Tô Nhiên vui, trong lòng rất khó chịu, ôm điện thoại liền khóc.

      Những lời như bị nghẹn lại ở cổ họng làm Trầm Thần nên lời, nghe thanh nghẹn ngào chịu đứng đến khóc lớn của Tô Nhiên từ đầu bên kia truyền đến, khóc lớn xong lại là tiếng nức nở, đến cuối cùng là thanh tút tút của điện thoại.

      Trầm Thần nghĩ, Tô Nhiên quả nhiên phải là tim phổi như bề ngoài, thực tế suy nghĩ của tinh tế hơn bất kì ai khác. hẳn là rất thích người bạn trai mới chia tay kia, nhưng biết vì nguyên nhân gì lại chia tay a, nếu sao lại khó chịu như thế? Đây là lần đầu tiên Trầm Thần nghe thấy Tô Nhiên khóc, tuy rằng kinh thiên động địa, nhưng vẫn để lại rung động trong lòng Trầm Thần.

      Tống Miêu sinh được bé trai đặt tên là Vương Tử, ý tứ chính là “vương tử” (con vua), đây là tên do Tô Nhiên nghĩ ra, lúc đứa bé đầy tháng Tô Nhiên và Trầm Thần đều đến dự.

      Trầm Thần nhìn Tô Nhiên thân áo khoác đen, khăn quàng màu dỏ vòng quanh cổ, cười trêu đùa đứa trẻ trong lòng Tống Miêu, giống như là người trầm lặng nghiêm túc nhìn thấy vật mình thích nhưng cũng dám biểu ra cảm giác quá mức thích. Chỉ mới nửa năm, sức sống người Tô Nhiên dường như bị quét mất tầng.
      Last edited: 14/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :