1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con đường theo đuổi vợ - Lâm Lâm (13)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Con đường theo đuổi vợ

      Tác Giả: Lâm Lâm

      Editor: Mèo Hoang, Serena Nguyen, Tình Tình, thanh thanh mạn, Tiêu Tương

      Thể Loại: đại, Khoa học viễn tưởng, HE.

      Tình trạng: 1 Tuần/5 Chương


      Giới thiệu nội dung


      lần đơn giản du lịch tới các vì sao, lại thuận tay mò được mĩ nam quan chỉ huy, Mạc Viện Viện tỏ vẻ áp lực như núi.

      lần tập huấn ngắn hạn vui vẻ, con trai của bản thân lại trở thành con người khác, Mạc Viện Viện nhấn mạnh tuyệt đối thể.

      Đối mặt với chất vấn của Mạc Viện Viện, mĩ nam quan chỉ huy rất oan ức: Thực ra con trai là của tôi, em cũng là của tôi.

      Mạc Viện Viện giận dữ, tại sao tôi biết.

      Đây là vợ xinh đẹp dịu dàng bị mất trí nhớ biến thành hung dữ, đấu trí với người đàn ông nham hiểm, tiến đến cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào mỹ mãn.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Cảnh trong mơ
      Editor: Mèo Hoang

      Tối, tối, trong tầm mắt chỉ thấy mảnh tối đen.

      Mạc Viện Viện mệt mỏi lại trong thế giới tối đen yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng giày ma sát mặt đất.

      Bỗng nhiên trận tiếng cười thoáng như chuông bạc vang lên, thanh này như gần như xa lại ràng vô cùng.

      Ngẩng đầu nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm trong bóng tối.

      Chốc lát, tiếng cười biến mất, chợt giọng người đàn ông vang lên, "Đừng chạy, mau tới đây."

      Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, mang theo từ tính và hấp dẫn.

      Nghe giọng người đàn ông, biết sao trong lòng Mạc Viện Viện dâng lên hồi chua xót, ỉ đau đớn, lặng lẽ lan tỏa.

      Mờ mịt nhìn quanh vòng, hướng về hư gọi to, "Là ai? Ai ở nơi đó chuyện?"

      Giọng quanh quẩn trong vùng gian này, lâu, lâu.

      im lặng khiến tâm tình đè nén tịch, như chút chì vào hai chân, Mạc Viện Viện cố hết sức chạy nhanh, giống như muốn bắt lấy tiếng vọng chưa tan.

      Chạy chạy, trước mắt bỗng sáng ngời.

      Chợt xuất ánh sáng quá mức chói mắt, khiến dơ cánh tay lên chắn, mà màn lọt vào tầm mắt khiến quên động tác, chỉ ngơ ngác nhìn.

      Núi xanh sông nước, cây xanh bóng mát, đôi nam nữ ngồi tựa vào nhau ở mép nước chảy.

      Mạc Viện Viện nhàng đến gần vài bước, giọng người đàn ông trầm thấp thể khống chế lọt vào tai , "Chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, chúng ta làm lễ."

      Người phụ nữ thẹn thùng rúc vào trong ngực ta, "Được."

      Nửa bên mặt người đàn ông trắng ngần, người phụ nữ tóc đen, nhìn hai người gắn bó thân cận, trong lòng Mạc Viện Viện chua xót chịu nổi, nước mắt tự chủ tràn ra hốc mắt, "Hai người là ai?"

      Nước chảy róc rách đá mòn, lá khô cây rơi lã chã, ở đây giống như ảo mộng, vành tai tóc mai hai người chạm vào nhau, thấp giọng nỉ non những lời ngọt ngào.

      Đối với hai người có phản ứng cũng quay đầu lại, Mạc Viện Viện có chút nóng vội, thầm nghĩ đến gần để hỏi kết quả.

      Nhưng cảnh sắc trước mắt như cũ, bóng dáng nam nữ như trước, chỉ có cố sức dậm chân tại chỗ. ;di;end;anle;quy;don- Mèo

      Mặt trời tươi đẹp chiếu lên người, gió ấm áp thổi lên những sợi tóc mềm mại, chim chóc đậu cành hót líu lo, giống như hát vang vì hai người, lại giống như hát vang khúc nhạc buồn.

      Bỗng nhiên hình ảnh đột ngột tan vỡ, từng mảnh màu sắc như thủy tinh vỡ, tiếng động phân tán ra bốn phía, bóng tối lại bao phủ xuống lần nữa.

      Mạc Viện Viện đưa tay bắt lấy, muốn lưu lại màu sắc rực rỡ này.

      " cần."

      Khẽ kêu tiêng, Mạc Viện Viện mở mắt, mảng ánh sáng trắng đập vào mắt.

      Sửng sốt lát, nhìn khoang trước mắt, day day ấn đường đau đớn, nở nụ cười tự giễu, chậm rãi ngồi dậy.

      Lại là mơ, lại là giấc mơ này.

      Cảnh tượng như nhau, người như nhau, giọng như nhau, thậm chí tâm tình... giống nhau.

      Mạc Viện Viện quay đầu sang nhìn Tiểu Đậu Đinh ngủ ngon bên cạnh, nhàng vuốt ve tóc thằng bé, nở nụ cười.

      Thôi, mặc kệ người đàn ông này là ai, có quan hệ từ trước với như thế nào, cuối cùng bây giờ cũng có quan hệ gì với , mà trong thế giới hoang vu trống rỗng của cũng chỉ có con trai của mà thôi.

      "Cốc cốc" Tiếng gõ cửa ngắt dòng suy nghĩ của , Mạc Viện Viện đứng dậy ra mở cửa khoang thuyền, đứng ngoài cửa là mỹ nữ tóc vàng cao gầy, Mạc Viện Viện nhớ được ta tên là Judy.

      Judy ló đầu nhìn vào bên trong, giọng : "Tiểu bảo đâu?"

      Mạc Viện Viện nghiêng người, nhường cho nhìn thấy Đậu Đinh đáng ngủ say bên trong, hạ giọng: "Còn ngủ."

      Ánh mắt Judy xanh biếc tràn đầy thất vọng, "Còn tưởng gọi hai người cùng tới nhà ăn dùng bữa."

      Mạc Viện Viện cười cười, " trước , lát nữa tiểu bảo tỉnh lại, chúng tôi qua, dù sao nhà ăn đều cung cấp đồ ăn cả ngày."

      "Judy gật gật đầu, nhưng luôn nhìn nhìn Đậu Đinh mãi, lưu luyến rời rồi mới chịu .

      Đợi đến lúc quang não* ở cổ tay từ từ nhảy lên, cuối cùng tiểu bảo dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy.

      (*)Quang não tức là 1 loại thiết bị liên lạc, có thể sử dụng như máy tính hay xuất trong các thể loại truyện ngoài hành tinh, nó còn có thể là điện thoại ,,,,

      Mạc Viện Viện cười ôm cậu nhóc, "Tỉnh ngủ rồi hả?"

      Tiểu bảo vẫn còn ngái ngủ, mơ màng thầm: "Mẹ, Tinh Hạm."

      Mạc Viện Viện buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhắn trơn mềm của thằng bé, " phải bây giờ chúng ta tinh hạm sao? Nhanh rửa mặt, sau đó chúng ta ăn cơm trưa."

      Tiểu bảo nhướng mày, cái miệng nhắn chu lên, cúi đầu thầm cái gì người khác hiểu, xoay người rửa mặt.

      Sửa sang xong xuôi, Mạc Viện Viện nắm tay tiểu bảo ra cửa khoang thuyền, về phía nhà ăn lầu hai.

      Chiếc Tinh Hạm cao thấp này có tổng cộng năm tầng, có thể chở mấy ngàn hành khách tới hành tinh Harris, mẹ con Mạc Viện Viện ngồi trong khoang độc lập bình dân nhất.

      Tuy rằng giá cả rất thấp, nhưng vẫn khiến mất vẻn vẹn ba tháng tiền công, cũng may trước kia có chi tiêu gì nhiều, mà tiền lương trong ba năm, trừ lúc sinh con trai có mua 1 người máy ra, tất cả đều tích lại.

      Cũng may mắn, ở Tổng Công Ty khẩn cấp sai đến hành tinh Harris nhậm chức, mới có khả năng mua vé tới đây, còn tiền dư trước tiên thuê phòng cùng với chi trả chi phí đến trường cho con trai.

      Nghĩ đến vé tới đây liền đau lòng, cũng may Tinh Hạm cung cấp toàn bộ quá trình bữa ăn, mới khiến ăn uống thả cửa, miễn cưỡng tìm được an ủi cho mình.

      Nghĩ nghĩ lại, khôn ý thức được đến lầu hai, cuối hành lang chỉnh là nhà ăn của Tinh Hạm, mùi thơm đồ ăn bắt đầu bay ra từ nơi đó, từ từ bao quanh cả tầng lầu.

      Tiểu bảo khịt khịt mũi, ngọt ngào ngây thơ : "Mẹ, thơm quá , so với Dori làm còn thơm hơn." ;di;end;anle;quy;don- Mèo

      Mạc Viện Viện nở nụ cười, Dori là bảo mẫu người máy, vẫn tiện nghi nhất, nó chuyên phụ trách chăm sóc trẻ con, còn có trình tự lắp đặt nấu cơm.

      người máy được lập chình chức năng làm sao có thể so sánh với người biết làm đồ ăn. Chẳng qua cũng cần ra, như vậy khiến con trai mất tín nhiệm đối với Dori, phải biết rằng rất ngốc nghếch trong việc bếp núc, ba bữa trong nhà cũng chỉ trông vào Dori có nghề.

      "Cho nên tiểu bảo phải ăn nhiều chút, chờ trở về nhà còn với Dori."

      Tiểu bảo nghiêm túc gật gật đầu, giống người lớn nghiêm túc : "Vâng, con đốc thúc cải tiến nó."

      Khóe miệng Mạc Viện Viện giật giật, đứa này như người lớn.

      "Ha ha, đây là bi ai của người nghèo, loại bữa ăn bình thường cũng phải ăn nhiều, là chưa từng trải việc đời."

      Giọng nữ phía sau vang lên, Mạc Viện Viện quay đầu nhìn qua, quần áo hoa lệ, người phụ nữ tóc hồng che miệng cười khẽ nhìn lại, bên cạnh là đàn ông trung niên bụng phệ.

      "Bảo bối, đừng để ý tới loại người có tiền này, chúng ta vào nhà ăn cao cấp thôi, " tuy rằng ngoài miệng như vậy, nhưng ánh mắt của người đàn ông bụng phệ như người phụ nữ có thai bảy tháng, ngừng lưu luyến nhìn khuôn mặt nhắn tinh xảo mang chút lạnh lùng của Mạc Viện Viện.

      Mạc Viện Viện híp mắt lườm hai người, tiếp tục lôi kéo tiểu bảo về phía trước.

      Dường như người phụ nữ đó thấy Mạc Viện Viện bình tĩnh chọc giận, giọng có chút sắc bén, "Này, đứng lại đó cho tôi."

      Mạc Viện Viện dừng chút, chung quanh có người tò mò nhìn xem kết quả.

      Người phụ nữ buông cánh tay người đàn ông ra, lắc lư tiến gần, "Thế nào, cảm thấy tôi đúng?"

      Mạc Viện Viện nghiêng đầu né tránh mùi nước hoa rất nồng đập vào mặt, lạnh lùng : " có gì đúng hay , đồ ăn đều làm cho người ta ăn, ở đâu phân biệt giá cả cao thấp, chỉ có những người ý nghĩ đen tối mới như vậy."

      Người phụ nữ đó chìa ngón tay định nâng cằm , cũng nghĩ tới bị Mạc Viện Viện quay mặt né tránh, đành phải thu trở về, "Có thể, nếu hưởng thụ được đãi ngộ dành cho người cao quý, vậy cần gì phải cúi thấp đầu đây.?"

      Mạc Viện Viện nhàng nhếch khóe miệng, muốn nhảm cùng ta nữa.

      Chốc lát, mang vẻ mặt lãnh lẽo : "Tôi có thể rồi chứ?"

      Người phụ nữ đó lên tiếng, chỉ xoay người trở lại bên người đàn ông kia, cùng người đàn ông đó chậm rãi tới phòng ăn hạng nhất.

      Mạc Viện Viện kéo con trai tới đại sảnh to lớn, mọi người thấy có gì cũng đều tản ra. ;di;end;anle;quy;don- Mèo

      Bỗng nhiên, tiểu bảo lôi kéo Mạc Viện Viện, "Mẹ, cái dì vừa rồi là người xấu sao?"

      Mạc Viện Viện lắc lắc đầu cười, " thể xem là như vậy, sao thế?"

      Tiểu bảo phiền não nhíu mày, "Dì ta đổ máu, có thể chết sao?"

      Mạc Viện Viện cả kinh, vội che miệng của cậu nhóc lại, "Đừng lung tung." xong ôm lấy thằng bé tới chỗ dùng bữa.
      Last edited: 22/4/16
      PhongVyChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Gặp được đột biến
      Editor: Tình Tình

      Chọn ba cái bánh ngọt, phần bánh ga-tô, hai miếng thịt xếp cùng phần rau xanh, và cầm thêm hai ly nước trái cây, Mạc Viện Viện dẫn tiểu bảo ngồi vào góc bắt mắt, thấp giọng : “Mau ăn, cần lung tung, có chuyện gì trở về rồi .”

      Tiểu bảo bĩu môi, mất hứng “a” tiếng, cầm lấy miếng bánh ngọt “A hu” cắn miếng.

      Mạc Viện Viện cười lau khóe miệng của bé, “Ăn từ từ thôi, mau uống chút nước trái cây.”

      Tiểu bảo ngoan ngoãn lấy ly nước trái cây ở bên qua hút hơi, Mạc Viện Viện nở nụ cười, lúc này mới cúi đầu xuống ăn thịt trước mặt mình.

      Nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, tiểu bảo hâm mộ nhìn Mạc Viện Viện, “Mẹ, khi nào con mới được ăn cái này đây?”

      Mạc ViệnViện suy nghĩ về sổ tay giáo dục trẻ em trước kia xem qua chút, xác định : “Chắc là sang năm?”

      Nhìn con trai có ánh mắt ủ rũ, trong lòng có chút đành lòng, dám chắc : “Như vậy , đợi đến tân gia của Harris, mẹ giúp con lấy thịt thăn băm thành những miếng , có lẽ như vậy ăn được.” dieendaanleequyydonn

      Tiểu bảo nghĩ nghĩ, nhấn mạnh : “Hay là để Dori làm .”

      Mạc Viện Viện cứng đờ, sau đó gật gật đầu, ngay lập tức tiểu bảo lộ ra khuôn mặt tươi cười, thở “Mẹ tốt nhất rồi.”

      Mạc Viện Viện dùng sức áp chế khóe miệng run rẩy lại, trong lòng rất là phiền muộn.

      “Nhưng mà lúc chúng ta đến, Dori vẫn chưa tới sao?” Phiền não của tiểu bảo luôn luôn nhiều.

      Mạc Viện Viện cười cười, “Chỉ trễ hai ngày, gửi qua bưu điện luôn trễ hơn chúng ta chút, bất quá hai ngày này mẹ dẫn con ăn lặt vặt ở những nơi phụ cận, nghe là đồ ăn ngon lắm.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy mặt tiểu bảo có nụ cười lớn.

      Tuy rằng bất mãn với việc con trai ghét bỏ tay nghề của mình, nhưng nhìn đến vẻ mặt vui vẻ của cậu, thấy cậu cuối cùng cũng quấn quít nhìn miếng thịt thăn nữa, đành phải cố gắng tự an ủi bản thân mình.

      Vừa nhai thịt, vừa gắp mấy miếng rau xanh để vào dĩa của tiểu bảo, “ thể cứ ăn bánh ngọt, mau ăn chút đồ ăn.”

      Nhìn thấy xanh xanh hồng hồng giữa dĩa, tiểu bảo tình nguyện : “Mẹ, có thể ăn sau cùng ?”

      thể, đến lúc đó con ăn no, để lại lần sau ăn.”

      Mạc Viện Viện sớm quen thuộc quỷ kế của con trai mình, quả quyết cự tuyệt.

      Tiểu bảo nhăn mặt, từ từ lấy rau xanh dĩa gian nan nuốt vào.die/n/da/fnle/q.uydo/n

      Mạc Viện Viện cảm thấy buồn cười, nhịn được véo cái mặt nhắn mềm mại trơn bóng của cậu, “ thích ăn như vậy à.”

      Tiểu bảo nuốt thức ăn trong miệng xuống, “ tính là khó ăn, bởi vì khó ăn nhất chính là tay nghề của mẹ.”

      Mạc Viện Viện cười ha ha, ăn thêm mấy miếng thịt, “Nếu khó ăn vậy ăn nhiều chút.”

      Mặt tiểu bảo lập tức nhăn thành cái bánh bao, “Mẹ rất xấu, bình thường con chỉ ăn bốn miếng, hôm nay con ăn đủ rồi.”

      Mạc Viện Viện chơi xấu, “Nhưng mà hôm nay phải là Dori làm, hương vị hẳn là rất ngon mới đúng, có thể ăn thêm chút.”

      Tiểu bảo căm giận nhìn Mạc Viện Viện, bỗng nhiên cậu sửng sốt, “Mẹ, có rất nhiều người bị thương té mặt đất.”

      Mạc Viện Viện cả kinh, “Cái gì?” xong cả kinh ôm tiểu bảo vào trong ngực, thấp giọng : “Con còn thấy được gì?”

      Tiểu bảo học bộ dáng của , cũng : “Còn có rất nhiều người cầm gậy trong tay.”

      Mạc Viện Viện lập tức kinh sợ, cái này phải là gậy, đó là súng phóng xạ năng lượng.

      Ở trong cái thế giới này, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít, hoặc mạnh hoặc yếu đều có ít năng lực, có người khứu giác tốt, có người có khả năng đặc biệt có thể dự đoán trước, có người thính giác tốt, còn có người yếu đến mức giống như có năng lực gì, giống như , biết bản thân mình có năng lực đặc biệt gì khác.

      Mà tiểu bảo, từ lúc cậu còn rất có năng lực này.

      Cậu có thể sớm biết chút chuyện phát sinh người, bất quá thời gian này rất ngắn, bình thường là vài giây hoặc là vài phút mà thôi, lúc này Mạc Viện nghe con trai như vậy, lòng đột nhiên co lại chỗ, vũ trụ ở đây mờ mịt đầy sao, nếu như phát sinh chuyện mà con trai , vậy chỉ có khả năng. . . . . .

      Đó chính là, chiếc Tinh hạm này gặp được Stars cường đạo hung ác tàn nhẫn trong truyền thuyết.

      Mạc Viện Viện ôm con trai cấp tốc đến buồng lái ở tầng bốn. Mặc dù thời gian có chút kịp, nhưng mặc kệ thế nào, cũng tận lực tránh cho thảm kịch phát sinh.

      Bước nhanh đến tầng bốn, người đàn ông mặc đồng phục màu lam ngăn cản , ôn hòa : “Tiểu thư, nơi này là khu làm việc, cho phép người ngoài vào.”

      Mạc Viện Viện liếm liếm môi, cố gắng bình ổn hô hấp, : “Tôi biết, nhưng tôi có số việc muốn gặp mặt hạm trưởng.”

      Người đàn ông cười : “Hạm trưởng bề bộn nhiều việc, nếu như có việc, có thể với tôi chứ?”

      Mạc Viện Viện nghĩ nghĩ, lắc đầu, “ xin lỗi, chuyện này tôi chỉ có thể cho hạm trưởng.”

      Người đàn ông vẫn tươi cười thay đổi, nhưng ánh mắt có chút đùa cợt, “ ngại, tiểu thư, hạm trưởng Katel bề bộn nhiều việc, ngài ấy rãnh rỗi đến đối đãi những hành khánh như thế này.”

      Mạc Viện Viện nhìn , trong lòng có chút tức giận, hít sâu hơi, rồi mỉm cười như ngày thường khi làm, “Cám ơn ngài nhắc nhở, bất quá tôi quả có chuyện muốn tìm hạm trưởng, cho nên mời ngài tránh ra.” xong ánh mắt liếc về phía cánh tay của để ngang hành lang. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      Người đàn ông thấy vẻ mặt kiên quyết, đứng thẳng hạ vai, thu cánh tay lại, “Được rồi, tôi để . Nhưng mà, tôi hảo tâm nhắc nhở tiếng, tính tình của hạm trưởng Katel tính là tốt, hơn nữa bây giờ ngài ấy ở phòng của hạm trưởng, mà là ở phòng lái, đến đó tìm ngài ấy .”

      Mạc Viện Viện nhìn người đàn ông, ôm chặt con trai, cất bước đến phòng lái xa.

      Phòng lái tên cũng như nghĩa, chính là trung tâm để kiểm soát đầu mối trọng yếu của chiếc Tinh hạm này, Mạc Viện Viện nhàng gõ gõ cửa phòng, bên trong lập tức truyền đến tiếng của đàn ông, “Là ai?”

      Mạc Viện Viện nhìn dụng cụ kiểm tra ra vào cạnh cửa chút, : “Tôi là hành khách, tôi có chuyện quan trọng muốn tìm hạm trưởng.”

      Bên trong im lặng, hồi sau mới truyền đến tiếng của đàn ông lần nữa, “Hạm trưởng bề bồn nhiều việc, xin quý khách trở về chỗ ngồi của mình.”

      Mạc Viện Viện cắn răng, dùng sức vỗ vào cửa bằng kim loại dày, “Hạm trưởng, mời ngài ra đây chút, tôi chỉ có hai câu muốn , việc này liên quan đến an toàn của toàn bộ Tinh hạm.”

      Vừa dứt lời, “Két” tiếng, cửa kim loại khép chặt nhàng đẩy ra, lão nhân mặc đồng phục màu xanh đậm ra, “Tôi chính là hạm trưởng Katel, có chuyện gì?”

      Mạc Viện Viện nhìn chằm chằm mười mấy người ở bên trong cửa, đến phía trước vài bước, thấp giọng : “Hạm trưởng, lời tiếp theo, có lẽ ông nghĩ rằng chính là ý tưởng đột phát của tôi hoặc giả là đầu óc tôi bình thường, nhưng tôi cảm thấy cần phải cho ngài biết, Stars cường đạo có khả năng đến đây rồi.”

      Katel sửng sốt, lập tức hỏi : “ làm sao mà biết được?”

      Mạc Viện Viện cúi đầu nhìn đỉnh đầu của con trai, chuyện, thể là tự con trai mình đoán được, tuy rằng nơi này mỗi cá nhân hoặc nhiều hoặc ít có chút năng lực, nhưng năng lực của con trai quá mức hiếm thấy cũng quá dẫn đến thèm muốn của nhiều người, Mạc Viện Viện cảm thấy vẫn là nên giấu tốt hơn.

      Katel mỉm cười, “Phu nhân, tôi vì vậy mà cười nhạo ảo tưởng của , nhưng cũng nên quấy rầy công việc của chúng tôi như vậy chứ?”

      Mạc Viện Viện vội : “ phải, đây phải là ảo tưởng.”

      Cụ thể là cái gì thể tường tận thuyết minh, thấy vẻ mặt hạm trưởng Katel tin, Mạc Viện Viện nhịn xuống tức giận, cắn răng thấp giọng : “Ít nhất ngài cũng nên cẩn thận xem xét chung quanh chút để bảo đảm an toàn. Phải biết rằng, toàn bộ hạm cũng có mấy ngàn hành khách, nếu bởi vì tự đại tự phụ của ngài mà gặp đại nạn, ông cho rằng, ông có thể gánh chịu được trách nhiệm này sao?”

      Hạm trưởng Katel nhìn kỹ chút, bỗng nhiên lớn tiếng với kiểm tra viên bên trong, “Lập tức tìm toàn bộ phạm vi phụ cận có Tinh hạm nào khả nghi hay .”

      Mạc Viện Viện khẩn trương nhìn mười mấy nhân viên đồng phục màu lam làm việc bận rộn ở bên trong.

      Rất nhanh, nhân viên tới, “Hạm trưởng, hết thảy đều bình thường, tuyến đường chung quanh an toàn cũng có dị thường nào.”

      Katel cúi đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Viện Viện, “ xem, phu nhân. Dụng cụ dò xét của Hạm trưởng là Tinh Minh tiên tiến nhất, tại kiểm tra xong, hết thảy đều bình thường, như vậy, phu nhân, ngài có thể an toàn trở về chỗ của mình rồi.”

      Trong lòng Mạc Viện Viện đầy nghi hoặc, nhưng lại ở ngay trước mắt, nuốt xuống nghi vấn trong lòng, im lặng ôm tiểu bảo từ tầng bốn xuống.

      Trở lại trong khoang thuyền, Mạc Viện Viện vuốt khuôn mặt nhắn của con trai, khen ngợi : “Tiểu bảo ngoan, vừa rồi cũng chuyện.”

      Tiểu bảo cũng sờ sờ Mạc Viện Viện, “Mẹ cũng ngoan.”

      Mạc Viện Viện cười cười, đứng dậy chuẩn bị thỏa đáng lại cho tiểu bảo, “Tiểu bảo, nếu như lát nữa có chuyện nguy hiểm xảy ra, con phải trốn ở sau lưng mẹ, được ra, có biết ?”

      Tiểu bảo gật đầu, đôi mắt đen thui mang theo ngây thơ.

      Thu dọn xong chuyện quần áo, Mạc Viện Viện nhanh chóng ôm chặt tiểu bảo, ngồi vào góc của khoang thuyền.

      Bỗng nhiên hạm thể chấn động, ngay sau đó là trận lay động kịch liệt, Judy cách vách vừa đập cửa, vừa kêu to: “Mạc Viện Viện ở đâu?”

      Mạc Viện Viện ấn xuống cái nút khai khoang, ngay lập tức cửa mở ra, Judy liền chui đầu vào
      Last edited: 22/4/16
      PhongVyChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Làm con tin
      Editor: Serena Nguyen


      Tiếng nổ mạnh kịch liệt nhanh chóng truyền đến như dự tính, lối mảnh hỗn loạn, trong khoang thuyền mọi người chạy loạn khắp nơi, mấy người phụ nữ hoảng loạn kinh hoàng hét lên, đàn ông tụ tập cùng chỗ, vẻ mặt nghi vấn bàn luận đến cùng xảy ra chuyện gì.

      Mạc Viện Viện khép chặt cửa khoang thuyền, ôm tiểu bảo trốn ở bên trong góc, Judy cầm lấy cánh tay Mạc Viện Viện ngồi ở bên, ba người gắt gao rúc vào cùng nhau.

      Rất nhanh, chấn động kịch liệt biến mất, loạt tiếng bước chân hỗn loạn mà trầm trọng cùng với tiếng hô quát thô lỗ truyền tới, Mạc Viện Viện giấu tiểu bảo ra phía sau, mặt phòng bị nhìn cửa khoang thuyền màu xám kia.

      Quả nhiên chẳng bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa kịch liệt, nam nhân mạnh mẽ vỗ cửa khoang thuyền, đồng thời hô: "Mở cửa ra, nếu tao nổ súng."

      Mạc Viện Viện khỏi run lên, thành ấn phím mở cửa, biết rất cái cửa này nhìn tưởng là rắn chắc nhưng ra rất yếu ớt, chịu được súng phóng xạ bắn phá.
      ‘Két’ tiếng, cửa mở ra, tên to béo cầm súng phóng xạ trong tay chĩa vào hai và đứa trẻ bên trong, "Ngoan ngoãn ra, tao tổn thương chúng mày."

      Mạc Viện Viện thầm bĩu môi, tổn thương mới là lạ, hội Tinh trộm xưa nay chuyên tàn nhẫn giết sạch, cướp sạch, hôm nay nhàm chán lên tham quan vòng, sau đó cái gì cũng làm mà bỏ hay sao? Đáp án chắc chắn là .

      Mặc kệ tin hay tin, các đều phải nghe lệnh, nếu cần ra khỏi cửa, có thể ngủ yên ngay tại chỗ.

      Ôm nhi tử, kéo Judy chậm rãi ra cửa khoang thuyền, cách đó xa còn có mấy người cũng bị hiếp bức như vậy chậm rãi lên tầng ...

      Tầng hai là nhà ăn cực kì rộng rãi, Mạc Viện Viện vào nhìn thấy bên trong đứng đầy hành khách vẻ mặt sợ hãi, tên râu quai nón cầm trong tay khẩu súng phóng xạ đen lay láy đứng ở đầu, ánh mắt sắc bén quét khắp mọi người nơm nớp lo sợ.

      Nhìn nhanh vòng, phát hạm trưởng Katel cũng ở trong đó, vì thế yên lặng tới.

      Katel nhìn ba người chậm rãi tới, lúc đến bên cạnh, cười khổ : "Thực xin lỗi, tôi nên tin tưởng ."

      Mạc Viện Viện mấp máy miệng, gật đầu ý bảo, ánh mắt tiếp tục quan sát tình huống chung quanh.

      Tiểu bảo khẩn trương cầm lấy tay Mạc Viện Viện, đầu ngừng xoay qua xoay lại.

      Judy tựa vào bên người tiểu bảo, như muốn dấu thằng bé ở phía sau.

      "Các bạn, tôi nhiều lời vô nghĩa, tiếp theo đây mời nghe kĩ những gì tôi , hơn nữa phải nghe theo, bằng , ha ha, tôi nghĩ mọi người cũng muốn biết kết quả đó là gì." xong lão ta cúi xuống, ánh mắt chậm rãi đảo qua mỗi hành khách, nhìn thấy mặt bọn họ trừ kinh hoàng còn gì khác, cười cười, "Lôi quang não ra, d'đ;l/q'đ đến người trước mặt mọi người, đưa tất cả tiền ra. Mời chú ý, là tất cả. Nếu để cho tao phát có người dám vụng trộm giấu tiền... Ha ha, tin tao , nó nhất định có số phận tốt đẹp ."

      Tiếng vừa dứt, hai mươi mấy tên áo đen lực lưỡng xen kẽ tiến vào đám người.

      Thời đại này quang não chỉ có chỉ thông tin mà thôi, nó còn bao hàm rất nhiều công dụng, như tài khoản, tính cả toàn bộ Tinh võng Stars, các loại thu chi cùng với tin tức cá nhân, đơn giản chỉ cần còn có trí não trong tay, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết.

      Bình thường nhanh và tiện như vậy mọi người đều cảm thấy thuận tiện, nhưng tại chắc chắn mọi người đều hi vọng nhanh và tiện như vậy.

      Tiếng 'tách tách’ ngừng truyền đến, rất nhanh đến bên này, trong lòng Mạc Viện Viện thầm kêu khổ, nếu tòa Tinh hạm này có người vì nghèo quá mà bị đánh gục, tin tưởng người kia nhất định là .

      tên áo đen cường tráng đến trước mặt , Mạc Viện Viện nhếch miệng nở nụ cười, ý đồ làm dịu khí, "Cái đó, tiền của tôi rất ít, ... đừng để ý nhé", xong giơ cổ tay lên kết với người đó.

      ‘Tinh” tiếng, người đàn ông cúi đầu nhìn chữ số, kinh ngạc phát chỉ tăng 100, nhịn được quát: "Sao nghèo như vậy! Chút tiền ấy mua miếng thịt thú cũng đủ, sao biết xấu hổ mang theo chút tiền ấy xuất môn?"

      Mạc Viện Viện xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, giọng: "Tôi cũng đâu có biện pháp, tất cả tiền của tôi đều dùng để mua vé rồi."

      Tên đàn ông thầm: " là lãng phí thời gian," xong kết nối với Judy, 'tinh' tiếng, cúi đầu nhìn quang não, thấy số nhảy loạn, nghĩ tiền thu ít, cũng tiếp tục làm khó Mạc Viện Viện; tiếp tục đến chỗ người khác.

      Mạc Viện Viện nhìn bóng lưng tên đàn ông, khẽ khàng thở phào nhõm, khỏi thầm khen bản thân có dự kiến trước, trả tiền thuê nhà các loại qua tinh võng trước, hành động là rất sáng suốt.

      Lướt qua những bộ mặt như cha mẹ chết chung quanh, Mạc Viện Viện giọng hỏi Judy, "Trong tài khoản của có bao nhiêu Tinh tệ?"

      Judy : "Hơn mười lăm vạn."

      "... là người nhiều tiền." Mạc Viện Viện thể cảm thán.

      tháng lương của Mạc Viện Viện là 1000 Tinh tệ, ba năm trở lại, hàng tháng giao cho đôi vợ chồng cứu còn chứa chấp đến nay 500 Tinh tệ làm phí sinh hoạt, lại tích tám tháng mua Dori, Die nd da nl e q uu ydo n sau đó lưu trữ Tinh tệ còn thừa hàng tháng lại, đến lúc nhận được thông báo đổi nơi khác, tài khoản của mới vừa được vạn Tinh tệ, chỉ tiếc còn chưa có nóng tất cả đều bị phân tán hết ra ngoài rồi.

      Nhưng sau này có hỏi thăm, nghe lương ở tổng bộ Harris cao gấp bội so với ở đó, cho nên trấn an bản thân, Tinh tệ, về sau lại có.

      Judy quay đầu nhìn chung quanh, cướp bóc cũng gần kết thúc, giọng: "Đợi lát nữa nếu có chuyện gì, hãy nằm xuống ngay tại chỗ, thuận tiện tìm người chết làm đệm lưng."

      Mạc Viện Viện cả kinh, lập tức nhìn về phía Judy.

      Thần sắc Judy bình tĩnh nhìn , Mạc Viện Viện nắm chặt cánh tay con trai, yên lặng gật gật đầu.

      Mắt thấy người cuối cùng kết nối quang não, Mạc Viện Viện hơi hơi ngồi xổm xuống, thả tiểu bảo xuống đất.

      Bỗng nhiên 'Bùm' tiếng, ở góc cùng, người báo trước ngã xuống, Mạc Viện Viện lập tức ôm tiểu bảo vào trong ngực, ngã mặt đất.

      trận cười 'Phốc phốc', người trong đại sảnh giảm hơn nửa, người đàn ông râu quai nón cười ha ha : "Những người này là ngu chết được, thế mà lại tin tưởng chúng ta giết bọn họ."

      người áo đen vào đại sảnh, đến bên cạnh người đàn ông, thấp giọng thầm vài câu, sắc mặt lão lập tức đại biến, "Lui lại."

      người đàn ông áo đen nhìn những người run run đó, : "Thủ lĩnh, những người này làm sao bây giờ?"

      Lão kiên nhẫn : "Hạm đội Báo Long đến đây, nếu mày muốn chết cứ ở lại chỗ này xử lý bọn họ."

      Người kia giật mình cái, vội vàng theo người đàn ông kia, cuối cùng nghĩ nghĩ muốn bắt nữ nhân, làm tin.

      Người đàn ông kia nhìn thấy hành động của , nở nụ cười, " người bắt người, những người này còn có chút tác dụng."

      xong, lão túm lấy Judy dáng người cao gầy, trong lòng Mạc Viện Viện căng thẳng, mày nhịn được động động, tên đàn ông nhíu mày, "Cũng có chút thông minh, còn biết giả chết," quay đầu nhìn về phía sau, " người bắt lấy ta."

      Mạc Viện Viện lập tức bị túm chặt cổ áo, lôi lên, thân hình tiểu bảo lập tức lộ ra.

      Tên kia cười ha ha, " tệ, còn có trẻ con."

      Mạc Viện Viện giận trừng mắt nhìn lão, hận thể cắn chết lão, nhưng tên kia chút để ý dẫn theo Judy nghênh ngang mà , Mạc Viện Viện chỉ nhìn đến ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt thành thép của Judy lúc sắp ra khỏi.

      Mạc Viện Viện mím môi, quay đầu nhìn người phía sau, nhìn thấy chính là người vừa nối quang não, liền muốn cầu xin, "Đại ca, xin buông tha cho mẹ con chúng tôi , xem con tôi bé như vậy, sao có thể nhẫn tâm lấy chúng tôi làm lá chắn?" d'đ;l/q'đ

      Người đàn ông lạnh lùng cười, "Chúng mày cũng chỉ có giá trị lợi dụng như vậy, chết sớm sớm siêu thoát."

      Mạc Viện Viện bị lời của tên đó làm tức đến nghiến răng, trong lòng khỏi nảy sinh suy nghĩ ác độc, về sau nếu có thể chắc chắn phải cho đẹp mặt.

      Tên đàn ông chắc chắn biết, đời này vuốt râu lão hổ đáng sợ, thực đáng sợ chính là vuốt râu cọp mẹ con.
      Last edited: 22/4/16
      PhongVy thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Thành công thoát khỏi nguy hiểm

      Editor: Tiêu Tương

      Người đàn ông chậm rãi đẩy Mạc Viện Viện tới gần lối nối hai chiếc Tinh Hạm, phía trước xa là thủ lĩnh râu quai nón và Judy.

      Bỗng nhiên tiếng nổ mạnh vang lên, đường nối dưới chân lay động kịch liệt, Mạc Viện Viện biết tại sao lại nhấc chân lên theo bản năng, đảo qua phía sau. Người đàn ông bắt làm con tin bị bất ngờ kịp đề phòng, chưa lên tiếng ngã xuống đất. Mạc Viện Viện mang theo tức giận vẫn chưa tiêu tan nhắm vào đầu ta hung hăng đá mấy cái. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Người đàn ông kêu rên, mãi đến khi hôn mê bất tỉnh, mới thở phào hơi.

      Dỡ bỏ được mối nguy, ánh mắt Mạc Viện Viện nhìn về phía trước, lại ngạc nhiên phát Judy đá bay tên thủ lĩnh kia, nhanh chạy về phía .

      Bị kéo trốn vào bên trong lối bọn họ vừa qua, Mạc Viện Viện ngạc nhiên đánh giá Judy từ xuống dưới: ". . . . . . làm như thế nào?"

      Judy liếc mắt xem thường nhìn cái: "Thân là Phó đội trưởng của Tiểu đội ba Xung Phong Hạm đội Báo Long, Phái cá biệt Tinh Trộm là gì cả!"

      Mắt to long lanh của Tiểu Bảo xoay tròn nhìn .

      Mạc Viện Viện "A…" tiếng rồi gật gật đầu: "Chính là Hạm đội Báo Long bọn họ vừa rồi ?"

      Judy nhìn giống như nhìn du khách đến từ nơi xa xôi ở bên ngoài: " biết Hạm đội Báo Long?"

      Mạc Viện Viện thành thực lắc lắc đầu: "Trước đây tôi từng bị tổn thương, mất trí nhớ, ở Morrie Tinh ai với tôi những thứ này."

      Judy thong cảm gật gật đầu, lập tức giải thích : "Hạm đội Báo Long, là Hạm đội có thực lực mạnh nhất trong Liên Bang, ngang hàng còn có Hạm đội Thanh Hà được cho là có thực lực giống với chúng tôi, chỉ có điều Quan chỉ huy của bọn họ lại lợi hại như chúng tôi."

      xong ánh mắt tự chủ mà phóng ra, giọng có chút mơ hồ: " Chẳng những Quan chỉ huy lớn lên tuấn mà còn vô cùng tao nhã, năng lực tác chiến thuộc hạng nhất, lại quý đối với cấp dưới của mình."

      Mạc Viện Viện cười "ha ha" hai tiếng, thấy hai mắt Judy phát ra ánh sao sáng, chỉ chỉ đám người ở phía trước cách đó xa tới: "Người mà ở trong đám người kia sao?"

      Judy lấy lại tinh thần, chăm chú nhìn qua, lập tức đứng thẳng người, hai chân khép lại tiếng ‘bốp’, chào: "Phó đội trưởng Tiểu đội ba Xung phong Judy xin chào Quý Quan chỉ huy."

      Trong đám người, người đàn ông với huy chương sáng lấp lánh vai khựng bước chân lại, nghe tiếng liền quay đầu nhìn qua, vẻ mặt lập tức đại biến: "Tĩnh Di."

      Mạc Viện Viện mờ mịt nhìn người nọ lướt qua Judy, chạy vội tới, giữ chặt bả vai : "Tĩnh Di, vài năm nay em chạy đâu?"

      Mạc Viện Viện dùng sức tránh thoát khỏi bàn tay to thon dài giống như kìm sắt kia, xoa bả vai, : "Vị này. . . . . . Quý Quan chỉ huy, nhận nhầm người rồi, tôi tên là Mạc Viện Viện."

      xong, kéo Tiểu Bảo, cẩn thận lui về phía sau vài bước, đề phòng nhìn .

      "Quý quan chỉ huy?" Người đàn ông gục đầu xuống, d.đ Lq'đ tóc đen nhánh che khuất đôi mắt, khóe miệng ra nụ cười chua chát: "Tĩnh Di, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chỉ mới ba năm, vậy mà em lại gọi tôi là Quý Quan chỉ huy."

      Mạc Viện Viện gượng cười hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía Judy nhờ giúp đỡ.

      Judy do dự lát, nhạt nhẽo : "Quan chỉ huy, người giống người, có lẽ là bộ dáng của Mạc Viện Viện quá giống với Tĩnh Di kia thôi, ngài nhận lầm rồi."

      Mạc Viện Viện dùng sức gật đầu, dùng ánh mắt cảm ơn Judy.

      Judy gật đầu ý bảo được rồi, liền dời lực chú ý qua chỗ khác: "Quan chỉ huy, lần này nên xử lý Tinh Trộm như thế nào?"

      Quý Trạch Hi hít vào hơi, thản nhiên : " Sĩ quan phụ tá Hàn và Phó đội trưởng Judy cùng phụ trách xử lý ."

      Sắc mặt Judy lập tức suy sụp, muốn tiếp nhận cục diện hỗn loạn, phiền phức này.

      Mạc Viện Viện nhìn Judy bị Sĩ quan phụ tá kéo , tặng thêm ánh mắt lực bất tòng tâm, liền lặng lẽ bước lui về phía sau.

      Bỗng nhiên, Tiểu Bảo giãy khỏi tay Mạc Viện Viện, nhìn về phía Quý Trạch Hi vẫy tay: "Chú, chú lại đây."

      Thấy dáng vẻ hai người thân mật như vậy, Quý Trạch Hi mang theo vẻ mặt khó phân biệt, ánh mắt nhìn Mạc Viện Viện cái, tiến lên hai bước rồi ngồi xổm xuống.

      Tiểu Bảo ngửa đầu nhìn lỗ tai , vẫn chưa từ bỏ ý định sờ hai cái, giọng thầm: " có rồi?"

      Quý Trạch Hi nhàng hỏi Tiểu Bảo: " có gì?"

      "Lỗ tai."

      Quý Trạch Hi sờ sờ lỗ tai của mình, cúi đầu nhìn Tiểu Bảo: "Lỗ tai ở đây mà, cháu muốn cái gì có rồi?"

      Tiểu Bảo há mồm, nghĩ nghĩ rồi lại nhìn Mạc Viện Viện, cuối cùng mím chặt môi, lắc lắc đầu.

      Quý Trạch Hi có chút khó hiểu nhìn Tiểu Bảo, cậu bé muốn cái gì, nhân tiện : "Lỗ tai của chú rất kỳ lạ sao?”

      Tiểu Bảo gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.

      Mạc Viện Viện kéo Tiểu Bảo qua, gượng cười : "Tiểu Bảo thích lung tung, xin đừng để ý."

      Quý Trạch Hi đứng thẳng người, cười : " ra cháu tên là Tiểu Bảo. Đúng là bảo bối đáng ."

      biết vì sao, Quý Trạch Hi vừa nhìn thấy đứa này, vô cùng thích, mặc dù đoán đây là chính là đứa con do vợ chưa cưới của mình với người khác sinh ra, cũng vẫn nhịn được mà muốn đến gần.

      Tiểu Bảo vui vẻ lộ ra hàm răng sắc nhọn trắng như tuyết: "Dạ, chú cũng là bảo bối."

      Quý Trạch Hi nhịn được cười khẽ ra tiếng.

      Giọng trầm khàn lại mang theo chút từ tính nào đó, Mạc Viện Viện hơi hoảng hốt, đây giống như giọng của người đàn ông trong giấc mơ của .

      lập tức lắc đầu, gạt loại suy nghĩ thực tế này.

      người đàn ông tuấn tú mặc quân phục màu xanh đen từ phía sau tới, lúc nhìn thấy Mạc Viện Viện, ràng có chút sủng sốt. Die nd da nl e q uu ydo n Quý Trạch Hi quay đầu nhìn : "Dịch Thần cậu đến rồi."

      Nhiếp Dịch Thần hoàn hồn : "Uh, bên ngoài xử lý xong, nên chuẩn bị quay về Hạm." dừng chút, thử dò xét : "Tĩnh Di?"

      Mạc Viện Viện hơi hơi nhíu mày, nhấn mạnh lại lần nữa: "Tôi tên là Mạc Viện Viện, nhận nhầm người rồi."

      Nhiếp Dịch Thần nở nụ cười ôn hòa : "Có lẽ thế. Vậy sau này gặp lại." xong ánh mắt nhìn Quý Trạch Hi cái, rồi xoay người .

      Quý Trạch Hi hít sâu hơi, : "Gặp nhau chính là duyên phận, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc , ngày sau cũng thuận tiện liên hệ."

      Mạc Viện Viện cảnh giác lắc lắc đầu, : " cần, nếu có duyên nhất định gặp lại."


      Thấy người cũ bây giờ mang theo vẻ mặt xa lạ nhìn mình, trái tim Quý Trạch Hi như bị người hung hăng xé rách, nhưng rèn luyện quân hàng ngày nhiều năm cuối cùng cũng giữ được bình tĩnh.

      "Được." Sau khi nhàng ra từ gần như thành tiếng này, Quý Trạch Hi mím chặt môi, ra lệnh ép buộc hai chân bước ra ngoài, rời xa chỗ .

      Mạc Viện Viện nhìn bóng dáng cao to của , trong chốc lát lại có chút luyến tiếc.

      Đóng cửa Tinh Hạm lại, ở Tinh Hạm lần nữa, Mạc Viện Viện ôm Tiểu Bảo quay trở về khoang.

      Sau khi vừa vào cửa, Tiểu Bảo hỏi: "Mẹ, chú kia là ai?"

      Mạc Viện Viện phấn chấn tinh thần, đáp: "Là vị Quan chỉ huy rất lợi hại."


      Vẻ mặt Tiểu Bảo có chút mê muội: "Lợi hại? Lợi hại như thế nào? Còn lợi hại hơn so với Dori nữa sao?"
      Mạc Viện Viện nở nụ cười ha ha, đưa tay vuốt đầu đứa con của mình, trả lời, trong lòng lại nhịn được mà vô cùng đau xót, sau đó lại càng vui mừng hơn.


      vui mừng vì can đảm bước bước này về phía trước, làm cho thế giới của Tiểu Bảo chỉ có duy nhất nhà Raton và đồng bọn Dori kia nữa.

      Cởi áo khoác, dép lê cho con trai, ôm Tiểu Bảo vào trong ngực, nhàng vỗ, chỉ chốc lát sau, tiếng hô hấp của Tiểu Bảo vang lên đều đều.

      Dừng động tác lại, Mạc Viện Viện ngửa mặt nhìn đỉnh khoang thuyền cao, trong đầu lại nhớ tới cái tên trong lời của hai người đàn ông vừa rồi.

      Tĩnh Di.

      Đúng là cái tên dễ nghe.

      Cũng biết dáng vẻ của có cái tên này rốt cuộc giống mình bao nhiêu phần.
      Last edited: 22/4/16
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :