1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con đường thăng chức ở hậu cung - Diễm Si Hiệp

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Con đường thăng chức ở hậu cung

      Tác giả: Diễm Si Hiệp

      Edit: Nhược Vi

      Số chương: 98 chương

      Nguồn: jjwc.net ​

      Giới thiệu:

      đại nữ cường nhân xuyên trở thành dòng chính nữ của tri châu triều Thiên Khải Kỳ Bảo Châu

      Tâm tư kín đáo, thận trọng, nàng vì người nhà, vì bản thân mà trải tiền đồ tươi sáng.

      Theo kế hoạch vào cung, hoàng hậu hiền lương ấm áp, Quý phi mĩ mạo kinh người, Hiền phi tài văn xuất chúng....oanh oanh yến yến. Trong vở kịch của nữ nhân, nàng là thành viên trong đó, có khả năng bày mưu tính kế.

      Chỉ cần xâm phạm lợi ích của nàng, nàng thờ ơ lạnh nhạt, khi xúc phạm nàng, nàng trả gấp nghìn lần

      Từ tần phi đến hoàng hậu, nàng đường vượt qua mọi chông gai.
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: Xuyên .

      Edit: Nhược Vi

      Lý Dao bị tiếng bước chân ồn ào chung quanh và tiếng đánh thức, nàng cố gắng mở to mắt, nhưng cảm thấy tầm mắt mơ hồ, chỉ thấy bóng người lay động trước mắt, nàng muốn mở miệng hỏi vọng lại chỉ có tiếng khóc oaoaoa

      “Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ mình mệt mỏi quá nên nảy sinh ảo giác?”

      Đúng lúc này, vòng ôm ấm áp ôm lấy nàng, truyền đến thanh mỏi mệt nhưng rất êm tai: “Tiểu bảo bối của mẫu thân sao lại khóc vậy, có phải đến giờ uống sữa ?”

      Nghe giọng êm tai của bà, cùng với vòng ôm ấm áp và ngọt ngào xung quanh, trong lòng Lý Dao dâng lên cảm giác ngọt ngào, rất ấm áp.

      Nàng cọ xát đầu, theo bản năng mút vào, bao lâu rồi nàng cảm nhận được ấm áp như thế này?

      Từ lúc mười mấy tuổi mình rời khỏi quê hương, đến khi đứng vững ở thành phố Bắc Kinh, trải qua lòng người ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, mới đây hai mươi năm rồi.

      Lý Dao nhớ lại, cảm thấy chóp mũi chua xót, đợi chút, nàng trong trạng thái gì vậy? Có chuyện gì xảy ra?

      Có lẽ là giấc mộng đẹp, vậy hy vọng giấc mộng này kéo dài chút, mình nghỉ ngơi tốt, chuẩn bị tinh thần để tiếp tục phấn đấu, ngờ trong mơ màng nàng lại vô tình thiếp .

      Chờ Lý Dao mở to mắt lần nữa, mọi thứ xung quanh sáng lên, trước mắt là tiểu nam hài khoảng 4,5 hài mặc trường bào màu xanh tò mò nhìn nàng.

      Bộ dạng cũng rất đáng , đôi mắt đen láy đảo tới đảo lui, tò mò nhìn nàng chằm chằm, đánh giá nàng từ xuống nước, khuôn mặt trắng nõn có thể nặn ra nước.

      Nhìn thấy nàng tỉnh lại, lập tức vui vẻ, mặt lộ ra núm đồng tiền nho , non nớt cười gọi: “Mẫu thân, mẫu thân, người xem, muội muội tỉnh lại rồi.”

      Lại truyền đến thanh khiến Lý Dao cảm thấy ấm áp: “Húc nhi, muội muội con còn , được chỉ lên mặt muội muội sâu quá, như vậy muội ấy bị đau.”

      Tiểu nam hài xấu hổ rút tay mình ra sau lưng rồi cười : “Mẫu thân, Húc nhi chỉ đứng đây nhìn muội muội thôi, động thủ.”

      Lý Dao nhìn thấy cậu bé dễ thương, hơn nữa động tác của cậu rất thú vị, nên nhịn được mở miệng cười khanh khách.

      Cậu bé cũng nhìn thấy, vui vẻ gọi: “Mẫu thân, người mau nhìn xem, muội muội vừa mới cười với con.”

      Nữ nhân vẫn luôn tựa giường cười dịu dàng, nhìn thấy con trai và con nàng nô đùa, trong lòng cảm thấy ấm áp, cũng nhìn thấy con mở miệng nở nụ cười.

      Nhìn thấy nụ cười hồn nhiên có cái răng nào của con , nàng đột nhiên cảm thấy thế giới mình sáng lên, đời người cũng xem như viên mãn, đưa tay ôm lấy con vào lòng.

      Lý Dao nghe thấy thanh , muốn quay đầu nhìn, nhưng thân thể nàng bỗng bẫng rồi lại rơi vào vòng ôm ấm áp, còn được hôn cái.

      “Bảo bối nương đáng , đó là nhị ca con, phụ thân lập tức về thăm con.”

      Lý Dao cuối cùng cũng nhìn thấy mẫu thân trước mặt, là nữ nhân hơn 20 tuổi, máu tóc đen tuyền, khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng che giấu dung mạo đoan trang tú lệ, nụ cười dịu dàng, dễ gần, cặp mắt bà nhu tình như nước.

      Từng dòng nước ấm áp chảy vào trái tim lạnh băng của nàng, nàng cố gắng nhoẻn miệng cười, đáp lại bằng nụ cười răng, đầu tựa vào vòng ôm của bà, cố gắng tìm kiếm hơi ấm.

      “Mẫu thân, mẫu thân, mau nhìn xem, muội muội lại cười rồi.” Người nữ nhân ôn nhu vẫn nhìn con : “ biết vì sao, như thế biết nhìn mẫu thân và ca ca rồi.” Tiếp đó, bà cũng mở miệng cười.

      “Phu nhân.” Đúng lúc này, người nam nhân tới ngồi bên giường: “Phu nhân, nàng sao chứ? Chuyện lớn như vậy sao sai người đến nha môn báo cho ta biết? Ta vừa vào cửa mới nghe được tin tức, vất vả cho phu nhân rồi, đây là tiểu bảo bối của chúng ta sao?”

      “Phụ thân, mau đến xem muội muội, muội muội thích đùa lắm.” Tiểu nam hài nhìn thấy phụ thân tiến vào lập tức hưng phấn .

      sờ sờ đầu con trai: “Húc nhi, con là con trai, sau này phải bảo vệ muội muội con.”

      Nam hài mím môi, ưỡn thẳng bộ ngực, nghiêm túc đáp: “Dạ, phụ thân, mẫu thân con bảo vệ muội muội tốt, đại ca cũng vậy, tất cả đồ chơi Húc nhi đều cho muội muội.”

      Thanh non nớt của cậu khiến hai vợ chồng khẽ cười, Lý Dao nhớ đến hoàn cảnh của mình, lúc nào cũng mình giờ có phụ mẫu thương lại có tiểu ca ca chăm sóc, trong lòng cảm thấy biết ơn, ông trời bồi thường cho nàng sao?

      Người nam nhân cười, vươn tay muốn ôm Lý Dao vào trong ngực, người nữ nhân hờn dỗi, xoay thân mình, nhưng vẫn dịu dàng : “Lão gia, chàng vừa mới trở về, thay bộ đồ trước , tiểu bảo bối chịu được cả người chàng đầy bụi.”

      “Haha, phu nhân phải, bảo bảo, phụ thân lập tức đến nhìn con.” Nam nhân duỗi đầu nhìn tiểu nữ nhi ở trong lòng nương tử khóc nháo, càng vui vẻ vài phần, lưu luyến đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

      “Đây là phụ thân nàng, là người rất thương vợ con, xem ra đây là gia đình hài hòa.” Trong lòng Lý Dao thầm nghĩ.

      “Con à, phụ thân đến chậm, con có giận hay ?” lát sau, Lý Dao bị nam nhân dè dặt cẩn thận ôm vào trong ngực, có thể cảm nhận ràng ông kích động

      “Lão gia, đứa vừa mới sinh vài canh giờ, vừa mới bú sữa xong rồi tỉnh ngủ, bướng bỉnh ở chỗ nào chứ?” Nữ nhân dịu dàng thay Lý Dao khiến người nam nhân xấu hổ cười cười, haha, xem ra tình cảm của cha mẹ rất tốt.

      “Lão gia, đây là đứa bé thứ ba thiếp sinh rồi, bé con rất hiểu chuyện, sinh rất nhanh, nha môn tìm chàng, chàng xem, nữ nhi chúng ta đáng biết bao, vẫn chưa đặt tên đấy.”

      Lý Dao nằm ở trong lòng nam nhân, ngẩng đầu, theo ánh mắt nhìn người nam tử trước mặt, đôi mắt đen tuyền, lông mày rậm, sóng mũi cao gầy, khóe môi nhếch lên nụ cười, ngây ngô nhìn nàng, là lão nam nhân như ánh mặt trời.

      “Nữ nhi giống với phu nhân nhiều hơn, nàng xem, mắt to phát sáng, đến giờ vẫn khóc, quậy, haha, đây là nữ nhi mà chúng ta trông ngóng nhiều năm, gọi nó là Bảo Châu .”

      Người nam nhân cười ngây ngô, càng nhìn nữ nhi càng thích, cuối cùng ông cũng có nữ nhi rồi.

      Nữ nhân nhìn trượng phu cười vui vẻ, hề thiên vị trai hay , thậm chí còn thương con nhiều hơn, cũng cười ôm Lý Dao qua rồi : “Ừ, Bảo Châu, Bảo Châu, như châu như bảo, haha, ngoan, bảo bối ngoan, con có cái tên rất có ý nghĩa.”

      Lý Dao trải qua tiếp xúc cận kề như thế này, cũng biết nàng trọng sinh, hơn nữa mang theo ký ức kiếp trước, chỉ có điều gia đình mới hài hòa tốt đẹp, nhìn bày trí trong phòng, nàng biết gia đình cũng đến nỗi nào, xem ra mình trọng sinh vào gia đình tốt.

      Lý Dao, cũng là Bảo Châu tại, nghe cha mẹ chuyện hồi cũng hiểu được tình hình, nhưng vì sức khỏe còn yếu vì thế chẳng mấy chốc ngủ thiếp .

      Bảo Châu tiếp tục công việc của trẻ sơ sinh, ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, nhưng điều này đối với linh hồn người lớn như Lý Dao mà , lại hết sức đau khổ.

      Vì thế, nghe bát quái, phán đoán tin tức trở thành niềm vui duy nhất của nàng, dù sao có ai phòng bị đứa bé sơ sinh cả.

      Tuy rằng sức khỏe tốt, nhưng thể duy trì thời gian quá dài, việc nạp đống tin tức vào đầu cho dù là người thông minh, nhưng kiếp này nàng chỉ là đứa trẻ, vì thế phải cố gắng rất nhiều.

      Lý Dao trọng sinh vào triều đại có trong lịch sử Trung Quốc, triều đại Thiên Khải, thành lập được 80 năm, quốc hiệu là Triệu.

      Hoàng đế đương nhiệm là hoàng đế thứ ba của triều Thiên Khải – Triệu Văn Uyên là trưởng tử của tiên đế, hai mươi bốn tuổi đăng cơ, sửa quốc hiệu là Khai Thánh, năm nay là Khai Thánh thứ mười hai.

      Từ khi đăng cơ đến nay, hoàng thượng chăm lo việc nước, giỏi dùng người, quá tin gian thần, lại là người am hiểu thuật dụng binh, thiên hạ mưa thuận gió hòa, văn thần, võ thần, văn công sĩ tộc đều kiềm chế lẫn nhau, quốc thái dân an.

      Chung quanh là Lê Quốc, Tiên Quốc, La Quốc, hằng năm tiến cống, ông là vị minh quân hiếm có.

      Phụ thân Bảo Châu là Kỳ Minh Vân, là tri châu Vân Châu, địa lý và vị trí của Vân Châu gần giống với Thạch gia trang Hà Bắc nay.

      Mặc dù phải là đất lành giàu có và đông đúc nhất Giang Nam, nhưng là châu phủ có khoảng cách gần kinh thành, là cửa ngõ bảo vệ kinh thành, có Thiên Ngưu Vệ đại tướng quân tam phẩm Lý Ngao đóng giữ, từ trước đến nay là nơi tranh được tranh đoạt nhiều nhất.

      Kỳ Minh Vân là nhi tử duy nhất của huyện lệnh Lâm huyện, vừa qua tuổi thành gia lập nghiệp trở thành trạng nguyên năm đầu Khai Thánh, sau đó trở thành tu soạn trong Hàn Lâm viện, Khai Thánh năm thứ ba, điều nhiệm trở thành cấp dưới huyện lệnh huyện ĐạoThanh Vân Châu, Khai Thánh năm thứ sáu thăng chức lên làm tri châu Vân Châu.

      Kỳ Minh Vân cương trực ghét dua nịnh, lại bảo thủ, ngu trung, giỏi về ứng biến, bản thân là người cơ trí, hiểu biết, hiểu cách dùng người, trong thời gian làm quan rất thận trọng, kiên định, cai trị khiến bách tính an cư lập nghiệp.

      Vào triều mười năm, từ huyện lệnh đến tri châu, hằng năm đánh giá đều đạt loại ưu, nếu phải có bối cảnh xuất thân hiển hách, chỉ sợ chỉ là tri châu tứ phẩm.

      Dĩ nhiên, có thể nhậm chức trị vì ở vùng châu phủ quan trọng như vậy, ngoại trừ bản thân Kỳ Minh Vân có khả năng nhìn xa trông rộng, cũng do Khai Thánh đế tin tưởng và biết cách dùng người, dù sao ông cũng là trạng nguyên đầu tiên được Khai Thánh đế bổ nhiệm.

      đến chế độ phong kiến đế vương thời Trung Quốc ngày xưa, bất kì triều đại nào cũng tách khỏi dùng thế gia để kiềm chế lẫn nhau.

      Thế gia, trải qua mấy trăm năm tích lũy nhân mạch phong phú, thế lực của cải, gặp được con cháu có tư chất thiên phú, lực lượng của gia tộc ngày càng lớn mạnh, so với xuất thân từ cỏ cây ven đường, dĩ nhiên hơn gấp nghìn lần

      Bảo Châu hiểu điều này, cho dù ngươi có bao nhiêu thành tích, cũng bằng trong triều có người đỡ cho ngươi làm việc giúp ngươi, nhất là trong thời đại tin tức phát triển, muốn hoàng thượng nghe được, đâu có dễ dàng như vậy.

      Mẫu thân Vương thị là dòng chính nữ t huyện lệnh huyện Đạo Thanh Hà Bắc, có quan hệ nhiều đời với nhà Kỳ Minh Vân, Vương Thị và Kỳ Minh Vân là thanh mai trúc mã, hứa hôn từ tấm bé, môn đăng hậu đối.

      Hai người thành thân năm Khai Thánh thứ ba, sau khi thành thân, phu thê tôn trọng lẫn nhau, cẩm sắt hòa minh, năm sau sinh hạ trưởng tử Kỷ Hi, bảy năm sau thứ tử Kỷ Húc, mãi đến năm Khai Thánh thứ mười hai mới sinh được tiểu nữ nhi Bảo Châu ngàn trông vạn mong.


      Kỳ Minh Vân phải là người háo sắc, phu nhân Vương thị là người hiền lương thục đức, hai đứa con trai cũng thông minh lanh lợi, con trai lớn nổi tiếng trong học viện Trường Thanh bấy giờ.

      Lúc này, còn có tiểu nữ nhi, họ càng cảm thấy hài lòng thỏa dạ, nhưng cũng tăng thêm vài vị di nương cho Bảo Châu, chỉ là khi Vương thị mang thai, bên cạnh ông có thêm vài nha hoàn mà thôi.
      Tôm Thỏ, Huỳnh Thượng Hỷthuyt thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2: Biến cố kinh thành.

      Dịch: An

      Cuối năm Khai Thánh thứ 14, Dương quý phi được hoàng thượng sủng ái nhất bị truất phế, đầy vào lãnh cung, mà đại hoàng tử do Dương quý phi sinh ra năm đó tròn mười ba tuổi được phong làm Dật vương, đất phong ở phía Tây Bắc lạnh khủng khiếp, mấy ngày sau phải rời khỏi kinh thành để về đất phong.

      Cùng tháng đó, toàn thể quan viên của huyện Nhạc đều bị chỉ tội tham ô ngân lượng, có ý đồ mưu phản, bỏ bê công việc, người có hành vi phạm tội ác bị tru di cửu tộc, người nhà bị sung quân đày biên cương.

      Nhà mẹ đẻ của Dương quý phi, nguyên lão Dương quốc công phủ là công thần khai quốc, vì nguyên nhân thầm kết bè kết phái thầm khống chế mỏ vàng, cùng với mười mấy tội danh khác, toàn bộ nam tử 12 tuổi đều bị chém, dưới 12 tuổi sung quân đến Lĩnh Nam, cả đời được trở về kinh, tất cả nữ tử đều bị đem bán.

      Dương quốc công phủ tồn tại sừng sững ở Hoàng Thành gần trăm năm, cuối cùng cũng sụp đổ ầm ầm.

      Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn nhiều, tuyết bay đầy trời, băng đóng khắp nơi, gió lạnh gào thét từ nam đến bắc, cây cối trơ trọi, đong đưa dưới tàn phá của cuồng phong. Dân chúng đều cuộn mình ở trong nhà sưởi ấm.

      Quan viên các nơi, thấy bài học trước mắt cũng run run rẩy rẩy thu hồi móng sắc, cẩn thận ‘ làm’, mạnh mẽ bỏ vốn để giúp đỡ cho dân chúng nghèo khổ chống lại giá lạnh, dân chúng bị chết cóng ít hơn so với năm trước rất nhiều.

      Giữa bầu khí áp lực, tết lịch Khai Thánh năm 14 cũng tới đúng hạn, cuộc sống của dân chúng tầng lớp thấp nhất cũng thay đổi vì sụp đổ của phủ Dương Quốc Công.

      Mà bấy giờ hoàng cung cũng giả vờ đèn đuốc rực rỡ, người diễn hề đều cầm khèn thổi, vui vẻ xem ca hát nhảy múa, tiếng khèn hòa với tiếng đàn du dương dứt.

      Lúc này, trong hoàng cung, lãnh cung rời xa náo nhiệt, nghênh đón vị nữ nhân mặc đồ ung dung hoa quý, búi tóc triêu dương cắm đầy châu bát bảo tơ vàng, ở giữa còn có chiếc trâm phượng hoàng ngậm châu, thân khoác áo choàng gấm thúy văn dệt bằng lông chim.

      Mama phía sau nữ nhân đưa tay tháo áo choàng xuống, lộ ra bộ cung trang màu đỏ thẫm, xoay người : “Các ngươi đều lui xuống , Tôn mama và Tử Vân ở lại.”

      “Dạ.” Cung nữ và thái giám phía sau đều lui ra ngoài.

      Tử Vân đẩy cửa ra, cửa gỗ kêu lên ‘kẽo kẹt’ như kêu lên nỗi u oán vô tận, hơi lạnh trầm và mùi mốc bốc lên, gió lạnh thổi vào cổ, khiến nàng co rúm lại cái, sau đó mới dẫn hai người tiến vào trong.

      Trong phòng tối tăm, bốn phía cũ nát, chỉ có ngọn đèn dầu yếu ớt bàn, giống như u hồn chết kéo dài hơi tàn.

      Từ ngọn đèn mờ tối, nữ tử mặc y phục mỏng manh ngồi ở giường, gầy trơ xương, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt trống rỗng, mái tóc xơ xác, làn môi khô héo, mặc cho ai cũng khó tin, vị này tháng trước vẫn là Dương quý phi xinh đẹp chói mắt được sủng ái nhất hậu cung.

      Dương quý phi ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt, theo bản năng gắng gượng sống lưng, trong mắt đột nhiên phát ra ánh sáng phẫn hận che giấu, căm hận gằn từng tiếng: “Haha, ngươi thắng rồi, có phải ngươi rất đắc ý ?”

      Nữ nhân cũng thèm để ý đến căm phẫn của nàng ta, tiến về phía trước bước, từ cao nhìn xuống: “Bản cung cố ý đến thăm muội muội, có lòng tốt với muội muội vài tin tức.”

      Thanh thanh thúy vang lên, khóe miệng nàng cong lên, nụ cười xinh đẹp, đắc ý cười : “Có lẽ muội muội vẫn còn chưa biết, phủ Dương quốc công bị tịch thu tài sản, người trong phủ có người bị chém, có người bị sung quân biên ải rồi.”

      Cả người Dương quý phi run rẩy, gắt gao nhìn nữ nhân trước mặt chằm chằm, cảm thấy nụ cười nàng ta quá chói mắt, nàng đau đớn nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ chảy xuống gò má: “Haha, là ta hại bọn họ.”

      Nữ nhân cười : “Là các người nên tham vọng những thứ thuộc về mình, à, bản cung quên với muội, hoàng thượng vì đau lòng đại hoàng tử nên phong cho nó làm Dật vương, phong đất ở phía Tây Bắc xa xôi. Bây giờ Dật vương xuất phát, ai, mẫu tử liên tâm, ngay cả gặp mặt con mình lần cuối muội cũng làm được, muội muội, muội thử xem, đường xá đến Tây Bắc xa xôi, dọc đường lạnh lẽo, tuổi Dật vương lại còn , muội nghĩ thằng bé có thể tiếp tục sống đến đó ?”

      “Dật vương, haha, là lãng quên, hoàng thượng là tốt! Thủ đoạn hoàng hậu cao minh, muốn Dương gia chúng ta nhất định phải đoạn tử tuyệt tôn, chết hết cũng tốt, cả nhà bọn ta đoàn tụ ở dưới suối vàng, haha....”

      Dương quý phi cuối cùng cũng nổi điên, nàng xông về phía
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, Huỳnh Thượng Hỷthuyt thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :