1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con đường sủng thê - Tiếu Giai Nhân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      CON ĐƯỜNG SỦNG THÊ
      [​IMG]

      Tác giả : Tiếu Giai Nhân
      Thể lọai:
      Chủng điền văn trạch đấu
      Editor: Vivi
      Độ dài: 159 chương + 11 ngoại chuyện
      Convert: tamquay - Tàng Thư Viện

      Ebook : https://cungquanghang.com/threads/ebook-con-duong-sung-the-tieu-giai-nhan.30138/

      Nguồn : http://truyenfull.vn/con-duong-sung-the/

      Văn án :
      A Kết sinh ra trong gia đình nhà nông, dung nhan mỹ miều, dịu dàng, điềm đạm.

      Triệu Trầm là thế tử hầu phủ, bụng dạ nham hiểm.

      Ở trong mắt A Kết, trước khi thành thân Triệu Trầm rất khốn kiếp, sau khi thành thân, mới từ từ thay đổi tốt hơn.

      Triệu Trầm lại cảm thấy, lúc đầu chỉ hơi thích nàng, sau đó lại cưng chiều nàng tới mức bỏ xuống được

      A Kết: Vì sao trước kia ngươi đối xử với ta xấu xa như vậy?

      Triệu Trầm: Bởi vì ta muốn cưới nàng.

      Chú thích: Nam chính cưỡng ép cưới, sau khi cưới vô cùng cưng chiều nữ chính.
      Trước khi cưới, nam chính là sói, sau khi cưới nam chính là Hôi Thái Lang.
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 1: Lần đầu gặp gỡ





      Tiết Đoan Ngọ, đồng, lúa mạch chín vàng ươm, hầu hết mọi người trong thôn đều vộivàng ra đồng thu hoạch, để tránh trời đột nhiên mưa to, dù sao thời tiết mưa nắng thất thường, hàng năm đều có những nhà lười nhác, những nhàtay chân chậm chạp, thu họach muộn bị cả thôn chỉ chỏ chê cười.

      Lúc này Lâm Hiền cũng tất bật dưới ruộng, mồ hôi ướt đẫm.

      Với thời niên thiếu thích trèo lên cây bắt chim, xuống sông bắt cá, LâmHiền ham mê công danh lợi lộc, nhưng cha mẹ lại vô cùng cố chấpvới đường công danh của , đập nồi bán sắt cũng muốn được đọcsách.

      Lâm Hiền thể thay đổi ý định của cha mẹ, còncách nào khác ngoài việc cố gắng nỗ lực, dần dần phát ra mìnhcũng có chút thiên phú đọc sách, mười đứa bé cũng nhau học, chỉ cóhắn bị tiên sinh đánh bao giờ. Năm 14 tuổi, thi viện, vừara khỏi trường thi, có người báo cho , cha xây nhà cho người ta, mệt mỏi quá lqd mức mà ra . Lâm Hiền vô cùng đau đớn, vội vàngchạy về nhà, khiếp sợ khi thấy mẹ cũng thương tâm quá độ mà qua đời.

      Lâm Hiền vô cùng đau lòng.

      Ngày yết bảng, chờ mọi người xem xong, xé bảng vàng, đem tới trước mộđốt cho cha mẹ. Cha mẹ nhìn thấy, lần này tên ở vị trí thứ nhất,khi nhìn thấy tên , cha mẹ chắc chắc rất vui, phải ?

      Cha mẹ vì muốn được đọc sách, làm việc vất vả mà chết, Lâm Hiền hoàntoàn muốn thi tiếp, ngoan ngoãn ở nhà giữ đạo hiếu. Ba năm trôiqua, thư sinh trắng nõn gầy yếu ngày ấy giờ cũng biết làm ruộng, thânthể trở nên rắn chắc, có ít tiền, lại dựa vào tên tuổi tú tài, khuôn mặt tuấn lãng xuất sắc, nhanh chóng cưới thê tử xinh đẹp, ôn nhu,an phận làm nông dân.

      Phu thê ân ái, sinh liên tiếp hai nữ nhi,vài năm sau sinh thêm nhi tử, chỉ dựa vào ruộng vườn nên cuộc sống dầntrở nên nghèo túng. Nghe hàng xóm , ở trấn , lão tiên sinhtừng dạy chuẩn bị về nhà dưỡng lão, trường tư thục này muốn tìm tiên sinh mới, Lâm Hiền vội vàng mang lễ vật thăm hỏi, bộc lộ năng lực,cuối cùng cũng vượt qua bảy tám tú tài nghèo, nhận công việc này. Tổngcộng hơn hai mươi đệ tử, năm cũng kiếm được ít nhất hai mươi mấylạng bạc, ngày lễ ngày tết, trong nhà cũng có thêm thức ăn do đệ tử mang đặc sản tới biếu.

      Lqd

      Lâm Hiền giao tiền bạc cho thê tử làLiễu thị quản lý, Liễu thị chi tiêu vô cùng hợp lý, bởi vậy, cuộc sốngtrong nhà càng ngày càng tốt hơn, cuộc sống ở trong thôn cũng tồi.

      ra, nhà họ Lâm chi tiêu cũng nhiều.

      Trong nhà có sáu mẫu đất, cứ hai mẫu đất lại trồng loại cây: lúa mì, ngô, lạc, mặt khác, sân trước lại kéo dài tới vườn rau, vừa đủ thức ăn chocả nhà ăn trong năm. Lâm Hiền chủ yếu dùng tiền nuôi cho ba đứa bé,mua vải bông, trang sức, đồ ăn vặt cho hai nữ nhi, mua giấy và bút chođứa con trai . Lâm Hiền chăm lo cho bản thân, thấy thê tử tiếtlqd kiệm tiêu pha mua gì cho chính nàng, khi đưa tiền cho nàng, để lại ít tiền, tự mình mua chút đồ cho thê tử.

      Hôm nay, Liễu thị cố ý đeo bông tai Ngân Đinh Hương trượng phu mua cho.

      Ở trong phòng bếp, A kết cũng mẫu thân chuẩn bị cơm trưa, nhịn được nhìn mẫu thân thêm vài lần, cảm thấy hôm nay mẫu thân vô cùng xinh đẹp.

      "Nhìn gì vậy?" "Bang...bang..bang"Liễu thị vừa thái thịt, vừa cười hỏi con .

      A kết chỉ vào tai nàng: "Nương, đây là bông tai mới mua ạ? Hình như trước kia con chưa thấy người đeo bông tai này bao giờ."

      Liễu thị nở nụ cười, dùng dao đem thịt để vào mâm, tiếp tục cắt cà: "Ừ, AKết thích ? Thích nương cho con, nương nhiều tuổi rồi, đeo thứnày lãng phí, con đeo rất hợp, lát nữa Trọng Cảnh tới ăn cơm,cho xem xem vị hôn thê của đẹp tới mức nào."

      "Nương! Ngươi còn lung tung nữa, con giúp nương nữa đâu !" A kết lập tức đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng.

      Con lớn da mặt mỏng, thích đùa, Liễu thị vội vàng chuyệnkhác: "Được rồi, chúng ta tới nữa, thực ra, bông tai nàycon thích ? Thích nương cho con."

      A kết lắc đầu, nghiêmtúc nhìn cây cải dầu trong chậu nước: "Con thuận miệng hỏi thôi, conkhông muốn đâu. Nương mua cho con rất nhiều rồi, nương giữ , nươngđeo rất đẹp." Mẫu thân mới 30 tuổi, già chút nào, ba mẹ con nàngcùng nhau ra ngoài, ai cũng ba mẹ con nàng giống ba chị em.

      "Câu này con nương rất thích, được rồi, lần sau lên trấn , nương sẽmua cho con bông tai mới." Liễu thị rất vui. Từ , con lớn rấtkhéo léo, hiểu chuyện, cho đồ cho nàng, nàng rất vui, mua chonàng, nàng cũng tức giận vòi vĩnh, giống như đứa thứ hai,nếu là nó bám nàng liên tục, xin nàng đôi bông tai này rồi.

      Nghĩ đến đứa thứ hai, Liễu thị đặt dao xuống, ra khỏi cửa bếp, hướng vềphía sương phòng phía tây, gọi to: "A Trúc, ăn cơm thôi, con ra ruộnggọi phụ thân con về. Mấy cái đều rất cuồng việc, gọi bọn họ cũngkhông biết đường mà về! Tiện đường, con tới nhà Mạnh đại ca lqd củacon, mời Mạnh đại bá tới nhà chúng ta ăn cơm!" Hai ngày trước, nhà họMạnh thu hoạch lúa mì, chuẩn bị đưa con rể sang gặp mặt, rằng khi thu hoạch lúa mạch nhất định phải gọi họ, sáng nay lại đưa đệ đệ đếngiúp đỡ.

      Đợi lúc lâu, mới nghe thấy giọng yếu ớt truyền đến: "Nương, con đau bụng, người bảo tỷ tỷ !"

      A Kết ngừng tay lúc, lén lút nhìn mẫu thân, nếu phải là huynh đệ nhà họ Mạnh, nàng cũng sao, nhưng mà...

      Liễu thị tức giận, lao đến phòng của hai nữ nhi, vừa vừa mắng: "Mỗi lầngọi con làm gì con đều đau bụng, đứng dậy ngay lập tức cho ta, tỷ tỷ con giúp ta nấu cơm được! Thời gian từ nhà mình đến nhà họMạch nhiều nhất là hết có phút, sao con lại lười như vậy hả?"

      Lâm Trúc ôm bụng nằm gần lò sười đặt ở đầu giường. Trời rất nóng, mẫu thânlại bảo nàng gọi người ta, nàng lại lười , nhưng lần này nàng dối. Liễu thị vừa vào phòng, nàng lập tức tỏ vẻ đáng thương:"Nương, kinh nguyệt của con vừa đến, bụng rất đau, nếu đau con đãđi luôn rồi, có vài bước chân thôi, có đến mức con phải dối nươngkhông?"

      Lâm Trúc 12 tuổi, bắt đầu có kinh nguyệt, khi tới ngày đó luôn khó chịu, Liễu thị thấy sắc mặt nàng tái nhợt, cảm thấy rấtđau lòng, cúi người sờ trán Lâm Trúc, chỉ có cảm giác- lạnh. Lần này nàng cũng nỡ dạy dỗ nữ nhi nữa, nhưng cũng thích bị lừagạt, chọc trán Lâm Trúc vô cùng nhàng: "Đừng giả vờ đáng thươngtrước mặt nương, tính cách con thế nào nương biết chắc? Ngay cảbây giờ đau bụng, chắc chắn con cũng nghĩ cách khác để trốnviệc!"

      Lâm Trúc nhe răng cười, ngoan ngoãn thừa nhận tính lười nhác của bản thân.

      Liễu thị bó tay với nàng, nhanh chóng quay lại phòng bếp, với con gáilớn:"A kết, muội muội con đau bụng, con thay nương . Nha đầu ngốc,đừng nghĩ nhiều, bây giờ ai cũng vội vàng gặt lúa mạch, có nhà lạineo người, con cùng con rể làm việc dưới đồng cũng chẳng thấy ai gì. Chúng ta ở nông thôn, cần cẩn thận tới mức đó, năm đó, ta với phụ thân con..."

      Cảm thấy mẫu thân lại muốn kể chuyện tình yêungày xưa của hai người, A Kết nhịn được nở nụ cười, đứng dậy :"Nương phải đâu, con đây." Nàng đứng ở bờ ruộng kêu gọingười, gọi xong luôn, để nhìn thấy mặt nàng là được.

      "Ngoan lắm, mau !" xong, Liễu thị vội vàng thái đồ ăn, nếu lúc mọingười quay về mà cơm nước chưa nấu xong, chẳng phải nàng là chuyệncười cho con rể sao.

      A Kết lau tay, buộc tóc lại, ra cửa.

      ~

      Gần trưa, trời nắng gay gắt, ánh sáng vô cùng chói mắt. Dương thụ đượctrồng kín hai bên đường, A Kết dưới bóng cây. đường bò đầy TiểuTrùng, lọai động vật này luôn xuất vào mùa gặt lúa mạch, nhìnquen cũng chẳng thấy sợ, chỉ khổ lúc chải sạch đáy giày thôi.

      Rakhỏi thôn về phía đông, mọi người làm việc kín hai bên đường, nhữngai nhận ra nàng, cất giọng chào hỏi, A Kết đều đáp lại.

      lâu sau, nàng nhìn thấy bờ ruộng nhà mình rồi.

      A Kết bắt đầu hồi hộp.

      Nàng và Trọng Cảnh là thanh mai trúc mã, lúc chơi đùa cùng nhau, lúc lớn mới biết ngại ngùng, điều chỉnh lại mối quan hệ. Lúc đầu, nàng thấy rất bình thường, chỉ cảm thấy hơi lạ khi vô ý chạm vào nhau, lúc đó ánh mắt Trọng Cảnh nhìn nàng vô cùng chăm chú, trong lòng A Kết nổi lên cảm xúc lạ lẫm

      .

      Về sau, những lúc phải ra ngòai, khi về Trọng Cảnh đềumang đến đưa nàng đồ ăn vặt mà mua cho đệ đệ nàng, lúc đó A Kết mớihiểu lòng , nhìn thấy ,hai má nàng lập tức đỏ rực, tim đập bangbang.
      Chẳng biết lúc nào, bọn họ đều trưởng thành. trởthành nam nhân cao lớn, khoẻ khoắn, nàng cũng trở thành nương đẹp nhất được những người ở vùng lân cận ca ngợi.

      Năm trước, MạnhTrọng Cảnh tới cửa cầu hôn, cha mẹ hỏi nàng có đồng ý , nàng xấu hổ , chuyện kết thân của hai người được quyết định vô cùng nhanhchóng, tháng chín năm nay thành thân.

      "Đại tỷ, nhà chúng ta nấu cơm xong chưa?"

      suy nghĩ giọng quen thuộc cắt đứt, A Kết nhìn xuống ruộng, thấy đệ đề bảy tuổi - Lâm Trùng Cửu chạy về phía nàng, khuôn mặt nhỏnhắn trắng nõn bị nắng hun đỏ bừng.

      A Kết cảm thấy vô cùng đaulòng, vội chạy tới đỡ đứa bé nhào tới, lấy khăn lau mồ hôi cho em:"Ừ, nương bảo tỷ tới gọi mọi người, Tiểu Cửu có mệt ?" Phụ thânkhông cho nàng và muội muội làm việc nhà nông, phụ thân đệ đệ vừalqd phải đọc sách vừa phải làm ruộng, từ bé rèn luyện cho đệ đệ, dùkhi đo đệ đệ mới ba tuổi nhưng cũng lay chuyển được ý định của phụ thân, đầu tiên phụ thân để cho ngồi nghịch đất, cho vềnhà trước mọi người.

      " có gì, hơi nóng thôi, đại tỷ, chúng ta mau về thôi!" Lâm Trùng Cửu tránh khỏi tay của tỷ tỷ, nhanh chân chạy trước.

      A Kết vội vàng túm lại, dư quang trung gặp nơi xa kia bóng dáng cao

      lớn rốt cục chuyển qua tiếp tục kéo ra lúa mạch, lúc này mới giọng :

      "Đệ kêu phụ thân và mọi người về nhà , gọi xong chúng ta về luôn." Ở trước mặt Mạnh Trọng Cảnh, nàng xấu hổ dám gọi to.

      Lâm Trùng Cửu lo lắng nhiều như nàng, gân cổ gào to: "Phụ thân, Mạnh đại ca, Mạnh Nhị ca, về nhà ăn cơm thôi!"

      "Biết rồi, lên ngay đây!" Lâm Hiền lên tiếng trả lời.

      ra, biết con tới từ lâu rồi, nhưng muốn làm thêm chút,nhưng hai em của con rể vẫn làm bên cạnh, cũng thểbắt người ta làm thêm giống mình, cho cho người ta nghỉngơi. Phủi bụi ở người, Lâm Hiền về phía Mạnh Trọng Cảnh: "Trọng Cảnh Trọng

      Đạt, thôi, chúng ta về ăn cơm, buổi chiều lại làm tiếp."

      "Dạ, Lâm thúc chờ cháu lát, cháu xong ngay đây." Mạnh Trọng Cảnh buộcxong bó lúa mạch tay, mới đứng lên, kìm lòng được quay đầunhìn về phía bờ ruộng, thấy người trong lòng lqd dắt tay đệ đệ vềtrước rồi. hơi thất vọng, nhưng lập tức lại thấy vô cùng thoải mái,nàng thẹn thùng, hôm nay có thể đứng từ xa nhìn thấy nàng, nên thoảmãn thôi.

      Lâm Hiền cùng hai thiếu niên về nhà, hai chị em A Kết trước, cách họ hơn trăm bước chân.

      Tuy nhiên khoảng cách hơi xa nhưng A Kết vẫn có thể cảm nhận được ánh mắtsáng rực nhìn nàng chăm chú, lý do chẳng nên lời, nàng cảm thấy Mạnh Trọng Cảnh nhìn nàng.

      Nàng kiềm chế được nhanh hơn.

      Lâm Trùng Cửu kéo tay nàng làm nũng: "Đại tỷ chậm chút, đệ kịp..."

      "Nếu tỷ cõng Tiểu Cửu nhé?" A kết nghiêng đầu, cười với đệ đệ, nếu cõng đệ đệ, người kia chỉ có thể nhìn thấy đệ đệ thôi.

      Lâm Trùng Cửu lập tức thả tay nàng ra,khuôn mặt nhắn phồng lên :"Đệ lớn rồi, đại tỷ phải cõng đệ nữa đâu!"

      Nhìn đứa trẻ tỏ thái độ nghiêm túc, A Kết nhịn được xoa mặt bé,chưa kịp khen hiểu chuyện thanh vó ngựa dồn dập truyền tới.Hai tỷ đệ cùng ngẩng đầu, nhìn thấy hai con ngựa xé gió phi tới từ phíaxa. Con đường này nối liền từ đông sang tây, lòng đường rất rộng

      ,lqd vừa đủ cho hai xe ngựa ...song song với nhau, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, khiến cho người nhìn cảm thấy sợ hãi. A Kết vội vàngkéo đệ đệ vào sát lề đường, tay trái kéo về phía trước, đầu hơithấp cúi.

      "Đại tỷ nhìn kìa, ngựa của to!" Trong thônchỉ có bò và lừa, Lâm Trùng Cửu rất ít khi được nhìn thấy ngựa, khôngnhịn được nhìn chằm chằm con ngựa dẫn đầu..

      A Kết ngẩng đầu, nàng phải là trẻ con hiểu chuyện.

      Lâm Trùng Cửu cũng mặc kệ nàng, bỗng nhiên lại : "Đại tỷ nhìn người , có thứ gì ấy, đó là cái gì vậy?"

      Câu này cuối cùng cùng cũng khơi lên tính tò mò cho A Kết, nhìn theo ngón tay đệ đệ chỉ.

      Nam nhân phi ngựa qua mặc quần áo đen, lúc A Kết ngẩng đầu, khi đó haingười chỉ cách nhau mấy chục bước chân. cưỡi ngựa phi chạy xuyên qua bìa rừng, qua giữa hai cây lớn, dưới ánh nắng chói chang của mặttrời, vật bên hông loé lên theo nắng. A kết nhìn khuôn mặt của nam nhân diện, chỉ chăm chú nhìn vật đeo bên hông, sau đó nhanh chóngcúi đầu giải thích cho đệ đệ: " hông đeo ngọc bội, khi bị chiếusáng ngọc bội loé lên như như đấy."

      Giọng ôn nhu êm tai thanh , giải thích cho Lâm Trùng Cửu, nhưng cũng được gió đưa vào tai nam nhân cưỡi ngựa chạy qua.

      Ngựa tốt ngày ngàn dặm, chỉ trong chốc lát cách hai chị em nàng rấtxa, biết vì sao lại chậm lại, cuối cùng dừng lại.

      Nam nhân ngồi thẳng người, dừng chút, quay đầu ngựa lại.

      Đường đất thẳng tắp, tầm mắt của lướt qua mấy người dân trong thôn, dừng lại bóng dáng yểu điệu .

      đầu là lá cây xanh biếc, bên trái, bên phải là đất pha lẫn bụi đất câylúa mạch, nương thôn dã mặc áo váy trắng, là bức tranh tươi đẹp: cônương nhà nông đắm mình dưới nắng trong mùa thu hoạch lúa mì.

      nhìn theo bóng dáng nàng, trong đầu lên khuôn mặt nàng nâng môi nở nụ cười ôn nhu. Lúc ấy, bé nam nhìn ngưỡng mộ, vô tình nhìnlại, lúc ấy thấy nàng cúi đầu, mặt kiều diễm như hoa đào, sóng mắt longlanh như nước mùa thu. Còn giọng của nàng, như vậy

      nhưng lại nghe cách diệu kỳ.

      Tay vô tình như cố tình sờ vào ngọc bộ bên hông, phi ngựa nhanh như

      thế mà nàng cũng có thể nhìn thấy.

      "Thiếu gia?" Tiếng vó ngựa dừng lại ngay sau , tên tuỳ tùng thắc mắ hỏi.

      Nam nhân hoảng hốt, coi như nghe thấy, trầm mặc lúc, sau đó thu hồi tầm mắt, phóng ngựa tiếp.

      sao, chỉ ngờ ở nơi thôn dã như vậy là có người đẹp như thế, kinh ngạc, thất thần chút thôi.
      Phương LăngA fang thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 2: Nói thầm



      "Đại tỷ, nam nhân kia ưa nhìn, nhìn còn đẹp hơn phụ thân nhiều."

      Những đứa trẻ trong thôn có tầm nhìn hạn hẹp, gặp chuyện gì mới mẻ cũng tò mò lúc lâu, hai tỷ muội về tới cửa nhà Lâm Trùng Cửu vẫn còn tiếptục lẩm bẩm về hiểu biết của bé.

      A Kết cũng khôngnhìn , chỉ mơ hồ thấy giống thiếu niên. cưỡi ngựa, trongnhà nhất định có tiền, so sánh với phụ thân, người phơi nắng trêncánh đồng, có thể so sánh được với thiếu gia nhà giàu sao?

      "Tiểu Cửu tự rửa mặt , tỷ giúp mẹ tay, lát sao, đệ nhớ cầmbát đũa đặt lên bàn nhé." Ở phía sau, ba nam nhân đuổi kịp hai chị em nàng, A Kết muốn chạm mặt Mạnh Trọng Cảnh, dặn đệ đệ xong, đingay vào bếp.

      "Cha con và mọi người về chưa?" Liễu thị khom lưng lật cá đông trong nồi

      .

      "Về rồi ạ." A kết trả lời, thấy mấy món ăn được cắt gọn gàng thớt,chỉ chờ nấu, nàng tớitrước bếp giúp mẫu thân nhóm lửa.

      Món ăn nhanh chóng được cho vào nồi, phát ra tiếng xì xì, lúc rang thức ăndùng xẻng đảo lát, lúc mùi thơm mê tản ra trong khí tiếngnói cười cũng truyền đến.

      Lâm Hiền cùng Mạnh lão cùngnhau vào. Mạnh lão hơn 40 tuổi, những năm gần đây đứng cònnhanh nhẹn như trước, hai đứa con trai để ở nhà dưỡng lão, cho ra ruộng làm việc.

      Hai em Mạnh Trọng Cảnh theo phía sau.

      Vào tới cửa, Mạnh Trọng Cảnh đảo mắt nhìn xung quanh.

      Ba năm trước, Lâm gia bắt đầu sửa chữa nhà cửa. Mặt trước là ngôi nhà nămgian, gian giữa là nhà chính, vợ chồng Lâm Hiền ở phòng phía đông, lúcbé, Lâm Trùng Cửu ở cùng cha mẹ, năm nay mới bắt đầu ngủ mình ởphòng phía tây. Hai chị em A Kết ở gian của tây sương phòng, bêncạnh là hai gian thư phòng, cha con Lâm Hiền sử dụng gian, hai chịem A Kết dùng gian. gian ở Đông sương phòng dùng làm bếp, haigian khác để đồ đạc và lương thực.

      Căn nhà đầy đủ như vật, cả Mạnh gia thôn cũng chả đếm được mấy nhà đẹp như nhà họ Lâm.

      Theo lý thuyết, hôn của và A Kết là với cao, lúc cầu hôn hắnkhông dám hy vọng nhiều, may là vợ chồng Lâm Hiền hề giốngnhư lời của người trong thôn, đối với hai đứa con vô cùng nângniu, chiều chuộng, thương như chuẩn bị gả con cho gia đình lớn,nhanh chóng đồng ý lời cầu hôn của . Mạnh Trọng Cảnh vô cùng vuimừng, ngày ngày mong tháng chín đến nhanh, nhanh thêm chút đểhắn có thể cưới A Kết về nhà.

      A Kết xinh đẹp, dịu dàng, có rất nhiều người trong Mạnh gia thôn thích nàng.

      Nàng vô cùng chịu khó, chắc chắn bây giờ giúp mẹ nàng chuẩn bị thức ăn đúng ?

      Mạnh Trọng Cảnh nhịn được nhìn về phòng bếp. Phòng ngồi rất gầnphòng bếp, song song với cửa phòng bếp, thấy vị hôn thê ngồi trênghế nhóm lửa. Chắc lửa quá to, nhiệt độ quá cao, nàng cầm lên khănlau mặt, lau bên trái, đầu nàng hướng về phía . Mạnh Trọng Cảnh dừngbước, nhìn nàng khẩn trương, thấy nàng giật mình sau nhanh chóng cúiđầu, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.

      Trong nháy mắt, Mạnh Trọng Cảnh cảm thấy còn mệt mỏi nữa.

      "Đại ca. . . . . ." Mạnh Trọng Đạt lặng lẽ kéo kéo tay áo .

      Tai Mạnh Trọng Cảnh nóng lên, vội thu lại suy nghĩ của mình, bước nhanh vào nhà

      chính. Mạnh Trọng Đạt mới mười lăm tuổi cũng chạy tới, lúc vào nhà trước cũngkhông nhịn được nhìn về tây sương lqd phòng. Đại ca thích A Kết, hắncũng cảm thấy A Kết rất đẹp, nhưng thích em A Kết hơn, thậm chícảm thấy nếu Lâm thúc Lâm thẩm đồng ý gả trưởng nữ cho đại ca, khôngchừng sau này cũng có thể đem Lâm Trúc gả cho .

      Haihuynh đệ lên nhà chính, mỗi người lại đuổi theo suy nghĩ của riêngmình, Lâm Trùng Cửu nghe theo lời tỷ tỷ, chuẩn bị xong nước rửa mặtđể cho mấy người rửa ráy.

      Mọi người ngồi xuống quanh bàn chuyện, Lâm Trùng Cửu chạy đến phòng bếp, "Nương, thức ăn để mọi người dùng xong chưa ạ?"

      Đầu tiên, Liễu thị kiểm tra tay , thấy bàn tay của nhi tử sạch , sau đó chỉ cho nhìn hai bàn rau trộn vừa làm xong.

      Lâm Trùng Cửu vui vẻ giúp việc cho mẫu thân.

      Liễu thị bùi ngùi, với con lớn: "Ta với ngươi con đều là người chịukhó, con và Tiểu Cửu lúc nào cũng làm việ theo chúng ta, biết tạisao em con lại lười như vậy. Hừ, ai cũng lúc sinh con lqd trừ bà mụ, người nào vào đầu tiên nhìn đứa bé, tính cách đứa bé giống hệtngười ấy, năm đó mẹ sinh em con, dì con vào đầi tiên, quả nhiên ATrúc cũng lười như nàng!"

      A Kết cũng cười theo: "Giốngnhư dì cũng tốt, lên trấn , bên cạnh cạnh dì có nha hoàn hầu hạ,dượng đối với nàng rất tốt, những ngày sau này chắc vô cùng mỹ mãn."

      Liễu thị sững sờ, nghĩ về lời của con , thấy cũng có đạo lý.

      Nhìn con lớn rất hiểu chuyện, Liễu thị thầm suy nghĩ. Con rấtgiống nàng, bao nhiêu gia đình giàu sang phú quý đến cầu hôn đều khôngmuốn gả, chỉ muốn gả cho người tự mình, cũng quan tâm nhà của đốiphương có tiền hay . Nhà họ Mạnh, Mạnh Trọng Cảnh chịu khó làmviệc, trong nhà có bác chồng quái thai, gả con nàng cũngyên tâm, quan trọng là tình cảm của Mạnh Trọng Cảnh đối với con gáimình.

      Nấu xong thức ăn, Liễu thị tự mình món cuối cùnglà cá kho tàu bưng lên bàn ăn,nhìn mọi người ăn ngon, sau đó quaylại phòng bếp. Nếu giống như người ta, các nam nhân ăn xong, nữ nhân mới được ăn những đồ ăn thừa của bọn họ, nhưng gia đình nàng lại khác, cần khổ như vậy, lúc múc món ăn ra đĩa, nàng để lại chút ởtrong nồi, cùng A Kết bưng đến tây sương phòng ăn với nhau.

      "A Trúc, bụng đỡ hơn chưa?" Rửa tay xong, A Kết cầm ba quả táo khô ở đôngsương phòng đến, đưa cho muội nằm gần lò sưởi đặt cạnh đầu giường.

      "Ừ, tỷ tỷ tốt." Lâm Trúc mở miện vô cùng ngọt, làm nũng với tỷ tỷ.

      A Kết cười, cầm táo đút cho A Trúc, Lâm Trúc ngồi dậy, vừa ăn vừa ômbụng, cầm hai quả táo, tự đút cho mình ăn quả, quả đút cho tỷtỷ. A Kết muốn tự mình ăn nhưng Lâm Trúc lại cho, A Kết đành phảihọc theo em , mở miệng cho A Trúc bón.

      Đúng lúc này,Liễu thị vào nhìn thấy, nhịn được cười. Mặc dù tính cách hai nữ nhi khác nhau, nhưng đều là cục cưng bảo bối của nàng, tỷ tỷ nuôngchiều, cưng nựng cho tật xấu, tính lười của muội muội, muội muội khôngđố kỵ tỷ tỷ sinh ra tốt hơn nàng, thương đùm bọc lẫn nhau, làm chonàng vui mừng hơn bất cứ điều gì. câu lòng, đời này, hạnh phúcnhất đối với nàng phải chuyện được gả cho Lâm Hiền, mà là có những đứa con đáng .

      Lqd

      Tất nhiên là nếu có trượng phu, mình nàng cũng sinh được ba bảo bối này.

      Ba mẹ con cùng ăn cơm, vừa vừa cười.

      "Ba ngày sau là Thất Tịch, dì các con muốn đến nhà chúng ta làm khách, đếnlúc đó mẹ mang các con đến cửa hàng dạo chút, mua thêm cho cáccon hai bộ quần áo mùa hè." Liễu thị cách hào phóng. Sinh đượchai nữ nhi, nàng muốn chăm chút cho từng miếng ăn, cách mặc cho con.

      "Nương cũng mua vải cho mình , năm nay người còn chưa có quần áo. Phụ thânchọn trang sức, quần áo vừa ý nương đâu." Lâm Trúc cười đùa, trêughẹo phụ thân của nàng.

      A Kết cùng Liễu thị đều nở nụ cười.
      Lâm Trúc lại : "Nương, con muốn mua chiếc vòng ngọc , ta thấy sáchnói ngọc có thể chăm sóc, bảo vệ người đeo , con muốn chăm sóc bảnthân tốt."

      Liễu thị lườm nàng: " ra lúc đọc sách, con chỉ đọc nhưng thứ này thôi hả?" Nhưng cũng cho mua nàng.

      Lâm Trúc cười, lặng lẽ nháy mắt với tỷ tỷ, chắc chắn mẫu thân mua cho mình nàng đâu.

      A Kết biết muội muội tranh công, lập tức gắp món ăn muội muội thích nhất- nấm xào cật vào bát của nàng.

      ~

      Ngày hè, sau khi ăn xong, là lúc nóng nhất trong ngày, mọi người và Lâm Hiền ngủ nửa canh giờ, sau đó mới làm tiếp. Lâm Hiền ngủ gà ngủ gật ởphòng phía đông, Liễu thị nhìn thấy vậy, vô cùng thương trượng phu, ngồi cạnh quạt cho . Huynh đệ nhà họ Mạnh ngủ ở phòng Lâm Trùng Cửu, cònMạnh lão khập khiễng về nhà lâu rồi.

      A Kết rửa bát ởphòng bếp, Lâm Trùng Cửu bất ngờ chạy vào, cười hì hì: "Đại tỷ, Mạnh đại ca quả hạnh nhà huynh ấy chín, hai ngày nữa cho chúng ta mộtrổ."

      trẻ con hiểu chuyện chưa chắc đúng, ra bécũng biết, chẳng qua bé chỉ là người truyền lời cho tỷ tỷ thôi, bởi vậybé cười vô cùng tếu táo.

      "Đưa đưa, đúng lúc đệ cũng thíchăn." A kết giả vờ quan tâm, cầm nửa quả dưa chuột ở thớt chođệ đệ: "Cho đệ, ta cố tình để lại cho đệ đấy."

      Lâm Trùng Cửu cầmdưa chuột, vừa đưa lên miệng, đôi mắt tinh ranh phát sáng, "Mạnh đại cachưa ngủ, đệ cho Mạnh đại ca ăn, là đại tỷ để cho đệ đem đến chohuynh ấy!"

      " cho đẹ lung tung!" Mặt A Kết đỏ bừng, vộivàng giật lại quả dưa chuột nhưng Lâm Trùng Cửu chạy từ lúc bé chưanói xong rồi. A Kết đuổi theo, chạy đến nhà chính đâm đầu vào MạnhTrọng Cảnh ra, nàng hoảng sợ lqd dừng lại, vừa định giải thích,Lâm Trùng Cửu chen miệng trước, A Kết xấu hổ đến mức dámgặp người khác, vội vàng chạy về phòng bếp, đóng sầm cửa lại.

      , tin chứ? Cho tới bây giờ, nàng chưa từng đưa thứ gì.

      A Kết che mặt, chán nản do đệ đệ bướng bỉnh, lại lo lắng Mạnh Trọng Cảnh tin, sau này chẳng dám nhìn .

      suy nghĩ miên man, A Kết kìm nén khẩn trương, tiếp tục rửa bát.

      Đột nhiên bên ngoài tiếng bước chân, rất rất , nhưng nàng sợ hãi, khôi phục cảm xúc rồi tới trước cửa.

      A Kết đoán được người đến là ai.

      Nàng đứng thẳng người, nhìn cánh cửa khép hờ, tim đập nhanh như có con hươu chạy.

      "A kết, Tiểu Cửu là ngươi cố ý đem cho ta, có đúng ?" Hồi hộpđứng trước cửa, Mạnh Trọng Cảnh hỏi, thân thể chặn trước cửa phòng,chuẩn bị sẵn tư thế đề phòng có người ra lập tức tùy cơ ứng biến.

      A Kết còn hồi hộp hơn , vặn tay áo lúc lâu mới giọng giảithích: " phải đâu, huynh đừng nghe Tiểu Cửu lung tung, đệ ấytrêu huynh đấy."

      Mạnh Trọng Cảnh đoán trước A Kết nhưvậy, cũng quá thất vọng. nhìn cửa, khuôn mặt lên nétcương nghị: "Huynh biết mà, chắc chắc muội dám làm chuyện ấy đâu."

      A Kết nghe thấy ý cười trong giọng của , đỏ mặt cúi đầu, biết nên đáp lại như thế nào.

      Hai người ở chung với nhau, chuyện cũng có cảm giác riêng, MạnhTrọng Cảnh tưởng tượng hình dáng của vị hôn thê đứng ở bên trong,tuy muốn buông tha, nhưng cũng hiểu chuyện hôm nay chỉ cóthể dừng ở đây thôi.

      "A Kết, chỉ còn bốn tháng nữa thôi." cúi đầu câu, vội vàng rời .

      Người vừa , khẩn trương dần hóa thành ngọt ngào, A Kết cười hơi khó xử.Nàng biết ý , còn bốn tháng nữa là nàng gả cho rồi.

      Thu dọn phòng bếp xong, A Kết cũng về phòng nghỉ trưa.

      Khi nàng dậy, các nam nhân ra đồng làm việc rồi.

      Ba nam nhân khỏe mạnh làm việc từ sáng sớm đến tận chiều tối, cuối cùnghai mẫu lúa mạch nhà họ Lâm cũng được được kéo về tới nhà.

      Buổi tối, như thường lệ, cha con nhà họ Mạnh ăn cơm ở Lâm gia, sau khi ăn xong mới về nhà.

      Lúc này, A Kết thể gặp mặt hay chuyện với Mạnh Trọng Cảnh.

      Trong lòng có hơi thất vọng.

      Ngồi trong thùng gỗ tắm rửa, A Kết nhìn ngơ ngác.

      "Lại muốn gặp Mạnh đại ca sao?" Lâm Trúc dám ngâm người trong nước,chỉ dám lau người qua loa, lúc này ngồi gần lò sưởi đặt ở đầu giườngngắm nhìn nhan sắc của tỷ tỷ mỹ. Đẹp quá!

      "Tiểu nha đầu, cấm lung tung." A kết giận giữ, giọng mắng, quay lưng về phía muội muội.

      Nàng búi tóc lên đỉnh đầu, lộ ra cần cổ thon dài cùng phần lưng trắngnhư tuyết, dưới ánh sáng đèn, màu da trắng giống loại ngọc đẹp nhất màngười ta từng thấy. Nghĩ đến Mạnh Trọng Cảnh chỉ là nam nhâm thôthiển, Lâm Trúc cảm thấy tỷ tỷ giống như viên long châu long đong lậnđận, tự giác : "Tỷ tỷ, lqd muội cảm thấy, tỷ tốt như vậy, gả choMạnh đại ca hơi phí." Nàng cảm thấy tỷ tỷ nên gả cho nam nhân tốt,xứng đáng có cuộc sống tốt hơn thế.

      A Kết nghe xong, nhíu mày.

      Muội muội thích ăn diện, người cũng thích vinh hoa phú quý, nương nàocũng thế, bởi vậy A Kết cũng ghét tính cách đó của muội muội,nhưng nàng thích muội muội ghét bỏ Mạnh Trọng Cảnh, im lặng mộtlúc rồi hỏi lại: "Vậy muội xem, gả cho nam nhân như thế nào thìkhông đáng thương? A Trúc, muội còn , hiểu những điều này, ra chuyện thành thân lập gia đình, hai người yên mến nhau mới lqd quantrọng, giống như cha mẹ chúng ta vậy. Về sau cho muôi nhữngcâu như vậy." Nếu Mạnh Trọng Cảnh nghe thấy, chắc chắn rất khóchịu.

      Suy nghĩ khác nhau, Lâm Trúc khuyên tỷ tỷ nữa, nằm xuống ngủ.

      A Kết quay đầu lại nhìn nàng, khi đứng lên để lại những gợn sóng trong nước.

      Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, hai tỷ muội vẫn cười cười với nhau như trước.

      Đến ngày , Lâm Hiền đặt xe kéo lên lưng lừa, đưa thê tử và con lên trấn thăm viếng.
      Phương LăngA fang thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 3: Hoa lan




      Em Liễu thị, dì của A Kết được gả cho thương nhân trồng cây cảnh nổi tiếng ở huyện Tây Hứng, tên là Chu Bồi.

      Nhà họ Chu nổi danh với nghề trồng lan, từ , Chu Bồi học nghề trồnglan cùng phụ thân, trời sinh có đầu óc buôn bán, mở cửa hàng lấy tên"Phẩm lan cư", trừ hoa lan kiểng, cửa hàng chỉ bán tranh chữ, đồ sứ, baloại tranh thêu, loại nào cũng liên quan đến hoa lan. Tự là Vịnh lan, vẽ tranh hoa lan, bình sứ và tranh thêu tất nhiên cũng được mở đầu bằnghoa lan.

      Những nhà danh môn thế gia, quan lại quyềnquý, nhà giàu học làm đều đến đây, lúc về cũng phải chọn vài thứ mua về, bởi vì tất cả những hàng thưởng lan, bình luận về lan đều là hàngthượng đẳng, loại tranh chữ kém nhất cũng được viết bởi bàn tay ngườitài năng nhất trong triều đình, các loại đồ sứ được làm từ những lò nổidanh, tranh thêu đến từ tú phường nổi tiếng, toàn là những đồ quý.

      Đối diện Phẩm Lan Cư nhà họ Chu có cửa hàng, bên trong chủ yếu là hàng nhái, cung cấp quần áo cho người dân bình thường.

      Năm đó, em Liễu thị từ nơi ấy ra, chạm mặt Chu Bồi vừa ra khỏi PhẩmLan cư, cặp đôi trai tài sắc, vừa thấy , nhanh chóng kết duyên liền cành, sinh được cậu con trai thanh tú nho nhã, là em họ A Kết- Chu Lan Sinh, năm nay mười tuổi.

      Cả nhà Lâm Hiền vừa tớiđầu đường, người gác cổng Chu gia nhìn thấy, lập tức phái người vàothông báo cho thiếu gia thiếu phu nhân.

      Sau đó lập tức thấy vợ chồng Chu Bồi và Chu Lan Sinh ra đón.

      Xe lừa qua Phẩm Lan cư, dừng lại trước cửa lớn Chu gia, Lâm Hiền nhảyxuống xe, nở nụ cười, chào hỏi Chu Bồi: "Gần đây, em rể tốt chứ?" LâmHiền trời sinh tuấn lãng, mặc quần áo cũ đứng dưới ruộng là nông phu tuấn, mặc quần áo thanh sam, đứng trước mặt người khác, lập tức lạibiến thành tiên sinh dạy học trong nho nhã, ngoài ôn tồn, ngay cả độngtác nhảy xuống xe lừa cũng vô cùng phong lưu.

      Chu Bồi cũng vô cùng khiếm tốn, chào Lâm Hiền là tỷ phu.

      "Hai ngày nay, tỷ phu ra ruộng, hình như bị nắng hong đen thêm rồi." Em gáiLiễu thị cười trêu Lâm Hiền, Lâm Hiền gật đầu, em Liễu thị đếntrước mặt hai cháu , cầm tay người, ôm vai lqd người, tỏ vẻhâm mộ đối với tỷ tỷ: "Tỷ, A Kết và A Trúc càng ngày càng xinh đẹp, mỗilần nhìn thấy chúng, muội lại muốn sinh thêm đứa con ."

      "Mau im miệng , bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn đùa như vậy!" Liễu thị giọng mắng , trợn mắt nhìn nàng.

      Em Liễu thị chu môi.

      Hai chị em A Kết tập mãi thành thói quen, mím môi cười trộm.

      Đứng bên cạnh, Lâm Trùng Cửu chuyện với Chu Lan Sinh.

      Mọi người chào hỏi xong, vào nhà họ Chu thỉnh an Chu Lão gia và Chu lãophu nhân. Hai người này vô cùng tốt bụng, dễ gần, chào hỏi xong, Chu lão gia kéo Chu Bồi và Lâm Hiền đánh cờ, Chu lão phu nhân gọi con dâu,Liễu thị vào bọn ra hậu viện uống trà.

      Cách bữa trưa nửa canh giờ, Chu lão phu nhân sợ bọn ở trong phòng buồn chán, mỉmcười hiền từ với hai chị em A Kết: "Trong cửa hàng nhà ta có hàngmới về, có mấy hoa lan mẫu thêu rất thú vị, các cháu nhìn chút.Lan Sinh, Tiểu Cửu, các cháu cũng cùng tỷ tỷ."

      A Kếtmỉm cười đáp lễ, Lâm Trúc miệng ngọt như mía lùi: "Tạ ơn lão phu nhân,vậy bọn con ạ, lúc học xong, A Trúc thêu khăn hoa lan tặng người."

      "Được rồi, ta nhớ, cháu nhất định phải tặng ta đấy...nếu ta bảo LanSinh tới nhà cháu đòi!" Chu lão phu nhân cười híp mắt. Hai tỷ muội xinhđẹp tựa như nụ hoa chúm chím, chỉ có con dâu thích, bà cũng thích, chỉ mong chúng thường tới chơi, vui đùa, giải buồn cho bà.

      "Lão thái thái yên tâm, nếu quên, A Trúc cũng chỉ có thể quên phần của dìthôi,tuyệt đối quên phần của ngwòi đâu!" Lâm Trúc cười khanhkhách cam đoan, hoạt bát dí dỏm.

      "Đồ nha đầu xấu xa, dám vậy trước mặt ta!" Em Liễu thị giả vờ giận dỗi, giả vờ đến véo A Trúc.

      Lâm Trúc trốn sau lưng A Kết cười, A Kết nhìn về Chu lão phu nhân, thấy Chu lão phu nhân gật đầu, lúc này mới dắt muội muội, đệ đệ ra ngoài.

      ~

      Cửa sau của Phẩm Lan cư nối liền với tiền viện Chu gia, lần này, bọn A Kếtkhông cần phải lượn lờ trước cửa như những lần trước, trực tiếp vào.

      Phẩm Lan cư có ba gian cửa hàng, chia ra làm sảnh tiếp khách, thư phòng, bốtrí phòng ngủ, ở bên trong, bàn ghế, tranh chữ, đồ sứ, bìnhphong,....v...v... hoàn toàn được mô phỏng theo sinh hoạt của giađình điểm hình. Người vào thăm giống như làm khách, ngồi ở ghế, cónha hoàn châm trà, người nọ có thể chọn bất cứ bộ trà cụ nào, sai ngườichâm trà.

      Sắp tới buổi trưa, khách tới cửa hàng cũng nhiều, cho nên Chu lão phu nhân mới cho bọn họ tới chơi.

      A Kết lớn nhất, đương nhiên phải quản lý mấy đứa , trong đó, Chu Lan Sinh

      còn nhưng rất trầm ổn hiểu chuyện, tự động sát nàng, Lâm Trùng Cửucũng rất nghe lời, ngược lại người khiến nàng yên tâm nhất là muội muội Lâm lqd Trúc. Trước khi vào cửa hàng, A Kết hỏi Lâm Trúc: "Muộiđịnh nhìn chỗ nào trước?" Chào hỏi mọi người rồi cùng nhau , tránh cho chút nữa, muội muội chạy mất lúc nào hay.

      Lâm Trúc nhìn mấy cánh cửa trước, suy nghĩ lúc rồi : " dạo từ phòng khách ."

      Bốn người cùng vào gian bên trái của cửa hàng, nha hoàn mặc quần áotrắng nhìn thấy bọn họ lập tức chào, sau đó yên lặng đứng hầu tại chỗ,chờ bọn họ gọi lập tức đến nghe sai bảo.

      Chị em A Kết quen thuộc với quy định của nơi này, tự ý quan sát trang trí bên trong.

      A Kết rất muốn theo sát muội muội và đệ đệ, nhưng Lâm Trúc lại thíchtranh chữ, đồ sứ, Lâm Trùng Cửu nhìn thấy cái gì cũng tò mò nhưng lạikhông hứng thú với thứ đó được lâu, dẫn Chu Lan Sinh dạo xung quanh,còn nàng lại thích cách trang trí mấy bồn hoa lan ở bên trong, bơi vậy,mọi người thể tập trunng ở nơi được đại gia như vậy. Qua rèmsa lqd mỏng, A Kết nhìn khác biệt giữa hai cửa hàng, để chắc chắc lúc này chỉ có mấy người họ ở đây, sau đó yên tâm nhìn hoa lan. rathì cũng cần quá lo lắng, muội muội bướng bỉnh đến mức nào nữacũng chạy ra bên ngoài.

      ghế tử đàn là mộtchậu lan điếu, lá lan diệp xanh lục, sáu cánh hoa trắng chúm chím hé nởtừ trong bụi cây, thanh lịch mà vô cùng mát mẻ.

      A Kết vào phòng hoa, thỉnh thoảng, đôi mắt lại lướt qua những bức tranh chữđược treo tường, nàng đọc sách nhiều như muội muội, rất nhiều lqd nhân tài trí thức mà nàng biết, chỉ biết những tranh chữ nàycó hàm xúc rất khó tả. Nàng nhìn lát dừng lát, thưởng ngoạnhếtnhững bồn hoa lan trong phòng khách, bỗng nhiên phát ngoại trừnha hoàn, nơi này chỉ mình nàng (vivi: phù... Em tưởng chị gặp nam9chớ).

      A Kết cười cười, vén rèm tới thư phòng ở ngay bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy

      Lâm Trúc đứng trước kệ sách tìm thứ gì đó.

      Bên cạnh là phòng ngủ, thanh đề đệ chơi đùa truyền ra từ đó, A Kết hơilo lắng, nhìn qua hoa lan trong phòng, vào phòng phòng ngủ trước.
      "Tiểu Cửu, được nằm giường, mệt trưa về phòng khách của nhà dì ngủ." vòng qua bình phong, A Kết đỡ đệ đệ từ giường xuống,những thứ này đều là vật trang trí, nếu làm bẩn lại khiến nha hoàn cửahàng phải làm gặt giũ, lau chìu, huống chi chuyện đệ đệ hiểu quycủ khiếm người ta chê cười.

      "Tỷ tỷ đừng giận, TiểuCửu thích cứ nằm lát , có chuyện gì đâu." Chu Lan Sinhmở miệng giải vây cho Lâm Trùng Cửu, xong bé cũng ngồi lên giường.Lâm Trùng Cửu thấy vậy, lập tức lại trèo lên giường, giường đất ở nhàrất cứng, bé thích chơi giường này hơn.

      A Kết muốn làm xấu mặt con của dì, thể làm gì khác ngoài việc dặn dòLâm Trùng Cửu: "Vậy cho phép đệ nằm lát, chúng ta phải bây giờđó."

      "Biết ạ, đại tỷ nhanh ngắm hoa , Lan Sinh huynh này trong có loại hoa mới!" Lâm Trùng Cửu cất tiếng đuổi khéo.

      Nghe vậy, chú ý của A Kết lập tức chuyển tới những bồn hoa lan.

      Nàng bất đắc dĩ nhìn đệ đệ, vòng qua bình phong ngắm hoa.

      Đưa mắt nhìn, lập tức nhìn thấy loại lan mới.

      A Kết cảm thấy vô cùng vui mừng, thả bước chân tới nhìn. Chậu hoa lan đặt ở khay trà, hai bên khay trà có cái ghế riêng. A Kếtnhìn cái ghết lát, cảm thấy ngồi xuống nhìn rất hợp, liền ngồi dựavào ghế, nghiêng đầu nghiêm túc ngắm hoa lan.

      Kể từ lầnđầu tới nhà dì nhà làm, nàng thích hoa lan rồi, sau khi dí biết, dìcùng dượng đặc bịêt chú ý tới việc nuôi Lan Cổ Tịch 《 Lan Huệ Lục 》 chonàng (vivi: biết hoa này là gì, em chết liền, ai biết là hoa gì bảo emvs), nếu có giống lan mới được chuyển tới đây hoặc dượng tạo ra loại lan mới, hầu như nàng là người biết đầu tiên. Cây Huệ Lan trước mặt nàng chính là loại cây mà năm ngoái dượng tới, đó là loài cây mới nhấtGiang Nam tiếng cống, gọi là Đại Nhất phẩm.

      Lúc ấy dượng cho nàng và dì nhìn bức tranh vẽ loại hoa lan đó, nghĩ nhanh như vậy dượng nuôi được loại lan này.

      Nhìn cây Huệ Lan trước mặt, A Kết nhịn được đọc lên bài thơ bình luậncủa dượng đối với Đại Nhất: "Năm cánh phân chia, lá xanh biếc, cánh mềm. . . . . ."

      "Đây là Đại Nhất phẩm?"

      lẩm bật, đột nhiên giọng trong trẻo lạnh lùng cắt ngang lờinàng, A Kết sợ hãi, ngẩng đầu, biết từ lúc nào, nơi này chỉcó mỗi mình nàng, nam nhân mặc quần áo bông xuất từ bao giờ.Lúc này, nàng mới nhớ tới tránh ra, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt , hiểu tại sao nàng lại sững sờ.

      Nam tử khoảng mườibảy mười tám tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ, trắng nõn, trong trẻo nhưng lạnhlùng, ngay cả ánh sáng mùa hè ngoài cửa sổ cũng thể hoà tan đượckhí chất lạnh tận xương của . nhìn xuống từ cao, dùng đôimắt phượng hẹp dài nhìn kỹ nàng, yên lặng, vui giận, toát ra khí chất uy nghiêm trời sinh của .

      A Kết nhanh chóng thu lại tầm nhìn, từ trước tới nay nàng chưa bao giờ khẩn trương như lúc này, hơn thế nàng còn thấy sợ.

      "Là Đại Nhất Phẩm." Nàng cúi đầu đáp, đứng dậy muốn . Nơi này có nha hoàn

      hầu hạ, muốn hỏi hoa mua hoa, có thể tìm các nàng.

      "Hoa này nuôi như thế nào?" Nam tử lập tức ngồi xuống chiếc ghế nàng vừa ngồi, nhìn cây Huệ Lan, hỏi nàng.

      Lúc này, A Kết quay lưng về phía , lqd nhìn thấy ánh mắt của ,nhưng nàng hiểu rằng, người nọ cùng nàng chuyện. A Kết nhìn nha hoàn đứng gần đó, nháy mắt với nàng ta, nhưng biết nha hoàn kiacó phải bị khí thế của nam tử doạ sợ hay mà nàng ta đỏ mặt cúiđầu, nhúc nhích. A Kết cau mày, vừa định gọi nàng ta tới đây thìgiọng lạnh lẽo, vui của nam tử ngồi sau lưng nàng lại truyềnđến: "Ta hỏi ngươi đấy."

      Dù sao cũng là cửa hàngnhà dì, nha hoàn tận tuỵ làm việc, A Kết thể làm gì khác hơn là quay đầu lại, thay dì, chuẩn bị tiếp đón vị khách này. Nhìn chiếc áo cao quý của , chừng nguồn thu của món tiền lớn.

      Lúc này, từ phía sau bình phong, Chu Lan Sinh cũng tới đây, cười vớinàng: "Tỷ tỷ, tỷ dẫn Tiểu Cửu tìm A Trúc tỷ , để đệ chiêu đãi Triệu công tử cho." Đứa bé mới mười tuổi, nụ cười vô cùng ôn hòa, động tác vô cùng thong dong, nhanh chậm tới khay trà, giới thiệu với người nam nhân mặc quần áo bông.

      ra là đệ đệ biết người này. . . . . .

      Cuối cùng, tâm trạng của A Kết cũng được thả lỏng, nhìn lại Triệu công tử nào đoa, lặng lẽ ngoắc tay với đệ đứng ngơ ngác cạnh bìnhphong.

      Lâm Trùng Cửu nháy mắt mấy cái, biết lúc nàykhông phải là lúc để chuyện, lqd ngoan ngoãn đến bên cạnh tỷ tỷ,theo nàng ra ngoài. Vào thư phòng, Lâm Trùng Cửu giật tay áo AKết, chờ A Kết cúi đầu, che miệng, vào tai nàng: "Đại tỷ,Triệu công tử chính là người hôm trước chúng ta gặp đó."

      "Người nào?" A Kết giọng hỏi, nàng có chút ấn tượng nào với .Theo lý thuyết, với phong thái dung mạo như vậy, nếu gặp qua, nàngkhông thể nào nhớ được.

      "Chính là người cưỡingựa, người đeo ngọc bội như như , đại tỷ quên rồisao?" Lâm Trùng Cửu hỏi với thái độ thể tin.

      Trùng hợp thế sao?

      A Kết hơi ngạc nhiên, ngạc nhiên hơn nữa là trí nhớ của đệ đệ lại tốt như vậy, cười sờ sờ đầu , nhắc lại chuyện này, tới kệ sách, với muội muội vuì đầu đọc sách: " thôi, Lan Sinh chào hỏikhách quý, chúng ta về viện chờ , về thôi."

      "Muội còn chưa đọc xong mà." Lâm Trúc muốn .

      "Sách ở đây thư phòng thiếu, muội mượn chỗ dì cũng được." A Kết giậtsách muội muội đọc, đặt lại giá, dắt tay muội muội rangoài.

      Lâm Trúc thể theo nàng, lúc tớicửa nhớ ra cái gì, quay đầu lại nhìn về phòng ngủ: "Khách quý nào vậy?Sao muội lại nghe thấy gì?"

      A Kết thầm cườikhổ, đừng hỏi tại sao muội muội nghe thấy, nàng ngồi ở trong đócòn chẳng phát ra, người nọ vào im hơi lặng tiếng, giống như quỷvậy. . . . . .

      Ý nghĩ này vừa xuất , nàng lại nghĩtới đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của nam tử, A Kết kìm lòng đượcmà rung động, vội vàng vứt bỏ những ý nghĩ hoang đường, kéo muội muội và đệ đệ ra ngoài, đứng ở gốc cây chờ Chu Lan Sinh.

      Mặt trời nhô lên cao, nhánh cây theo gió rập rờn, ánh mặt trời loang lổ.

      Ba người đứng ở cửa sau, chỗ cây hòe già đối diện phòng khách, chờ mãi, AKết thấy Chu Lan Sinh dẫn chủ tớ Triệu công tử vào phòng khách. Lúc ngẩn ngơ, nàng thấy nam nhân đó nghiêng đầu nhìn về lqd phía nàng, AKết cảm thấy vô cùng căng thẳng, vừa định trốn sau cây, người nọ dờimắt, nhìn thẳng ra ngoài.
      A fang thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 4: Đi theo





      Tránh cho việc lại bị Triệu công tử nhìn thấy, A Kết dẫn đệ đệ muội muội đứng đợi dưới cây hòe già.

      Lâm Trúc tò mò, thò đầu nhìn theo: "Đại tỷ, người vừa nãy tuấn, đẹp hơn phụ thân của chúng ta rất nhiều!"

      Vốn dĩ A Kết vui vì thái độ năng tuỳ tiện, hành động suy nghĩ của muội muội, nghe thấy câu này lại nhịn được cười, nhìnLâm Trùng Cửu, như có ngụ ý: "Phụ thân mà nghe được câu này củamuội, phụ thân ghen tỵ đấy!" lqd ra cũng trách haingười so sánh người ta với phụ thân, lớn như vậy mới gặpđược nam nhân đẹp như thế, phụ thân đẹp mắt nhất, người dượng lạicó khí chất phóng khoáng, phiêu dật khí độ, nhưng tướng mạo lại đẹp hơnmột chút.

      Lâm Trúc làm mặt quỷ, trước mặt trưởng tỷ, nàng cũng dám nhìn lung tung nữa.

      A Kết rất vui mừng, hỏi quyển sách A Trúc vừa xem là sách gì.

      để ba chị em đợi lâu, Chu Lan Sinh ra.

      A Kết tò mò hỏi: " mua Đại Nhất phẩm sao?" biết trong nhà dượng còn cây nào , nàng còn chưa nhìn chán mà.

      Chu Lan Sinh gật đầu, vừa vừa : "Mua, ngoài Đại Nhất phẩm, Triệu công tử còn mua ba bồn Huệ Lan, hai bộ tranh hoa lan, bốn tấm bình phong hoa cúc vàng, hoa lan cũng mua, hình như muốn tặng cho người khác." Đây cũng coi như là món làm ăn lớn, khoé miệng thiếu niên hơi nhếch, cuốicùng cũng có chút trung thực mà đứa trẻ mười tuổi nên có.

      Lâm Trúc giật mình hoảng sợ, nhịn được quay đầu lại nhìn: "Triệucông tử là có tiền, mua nhiều đồ như vậy, giá chắc phải tới trămlượng bạc nhỉ?" Đáng tiếc bọn họ ra khỏi cửa hàng, muốn nhìn cũngkhông nhìn thấy.

      "134 lượng bạc, Triệu công tử trả luôn 150lạng, đợi phòng thu chi trả bạc dư rồi." Chu Lan Sinh cẩnthận giải thích, "Nghe Triệu công tử có chuyện phải làm, chiều mớiquay lại lấy đồ."

      Lâm Trúc hâm mộ muốn chết, người có tiền đúnglà người có tiền, 16 lượng bạc cũng cần, ngần ấy bạc đủ cho nàngmua rất nhiều quần áo.

      "Lan Sinh, Triệu công tử là người ở đâu, bao nhiêu tuổi. . . . . ."

      "A Trúc!" Lập tức, A Kết nhảy vào ngắt lời xằng bậy của muội muội, cau mày nhìn nàng, có nương quy củ, đoan chính nào tuỳ tiện tới mức hỏituổi của nam nhân hay ?

      Mặc dù nàng dịu dàng, nhưng khi sầm mặt lại có tràn đầy phong thái của trưởng tỷ, khiến cho Lâm Trúc ngượng ngùng ngậm miệng.

      Chu Lan Sinh quan sát hai người, cảm thấy có gì phải dấu, liền :"Đệ cũng biết, cách mấy tháng, Triệu công tử lại tới đây chọnđồ, nhưng ít lqd kiệm lời, chọn hết đồ, cũng thích nóichuyện với người khác, nha hoàn giới thiệu hoa nhiều cũng khôngthích nghe, cho nên những nha hoàn kia dám nhiều. Nhưng hômnay, Triệu công tử thất lễ, nhìn tỷ tỷ biết ngay phải lànha hoàn, nhưng lại. . . . . ."

      Đệ đệ vì mình mà vui, A Kết cảm thấy vô cùng ấm áp, cười : " có gì, có thể thấy tagần Đại Nhất phẩm nhất lên mới hỏi, chưa chắc coi ta như nha hoàn."Chuyện này đáng để đệ đệ vui với khách.

      Chu LanSinh nữa. Lúc ấy vòng qua bình phong, Triệu công tửnhìn chằm chằm bóng lưng tỷ tỷ chớp mắt, nhìn thế nào cũng thấyhoà nhã. Lqd Nhưng từ trước tới giờ sắc mặt luôn luôn như thế, nhìnnghiêm túc, chưa hẳn là tức giận, nếu tỷ tỷ để ý, chuyện này hắncũng cần cho người lớn.

      Đứng bên cạnh, Lâm Trúc cũngnghe được chút, trong lòng bắt đầu tưởng tượng, nhàng thầmvào tai trưởng tỷ: "Đại tỷ, phải Triệu công tử thấy tỷ xinh đẹplên muốn làm quen đấy chứ?"

      A Kết sửng sốt, tinh thần hồi phục liền muốn mắng muội muội lại linh tinh, nhưng Lâm Trúc cười duyên, chạy mất từ lâu rồi.

      A Kết thể làm gì nữa, chỉ có thể trừng mắt cảnh cáo nàng.

      ~

      Dùng xong cơm trưa, sau khi nghỉ ngơi, Liễu thị chuẩn bị mang hai nữ nhi dạo phố.

      Dì của hai nàng cũng muốn : "Mọi người mua cái gì vậy?"

      Liễu thị nhìn muội muội chút, thầm nghĩ nếu bọn họ đến tiệm trang sức, chắc chắn muội muội bỏ tiền mua đồ

      cho cháu , nàng muốn muội lqd muội phải lãng phí, bởi vậy để choanh chị em A Kết mua vòng ngọc vào lúc khác, hôm nay chỉ xem tơ lụa,như vậy lúc ấy, muội muội muốn nhào vào để trả tiền cũng tốn quánhiều.

      Vì vậy nàng cười : "A Kết, A Trúc lại cao thêm rồi,quần áo mùa hè năm ngoái giờ mặc hơi chật, ta đưa chúng may quần áo." xong, Liễu thị hiền từ sờ đầu nữ nhi.

      Lâm Trúc hiểu ý mẫuthân ý, cười . Ngày lễ ngày tết dì cho nàng mọi thứ nàng vui vẻ nhận, giống như cầu của mẫu thân đối với dì. Dì thươngnàng, nàng thân thiết với dì, chưa bao giờ nàng lợi dụng tình cảm này để tham lam thứ gì.

      Họ tới tiệm trang sức, A Kết lại càng thể .

      Em Liễu thị biết lòng dạ ngoằn ngoèo của ba mẹ con nàng, nghiêng đầu sai nha hoàn chuẩn bị xe ngựa, sau đó tới trước mặt hai cháungoại, cẩn thận quan sát: " là xinh đẹp, nên ăn mặc ưa nhìn.Ai, lúc ta và mẹ các con giống các con bây giờ, trong nhà có tiền, chỉ có thể mở to mắt hâm mộ những đứa đứa bé khác. Giờ dì lớn tuổi rồi, thích hợp mặc những quần áo trẻ trung kia nữa, may còn cócác con, dì muốn các con được mặc quần áo xinh đẹp, để cho mọingười đều biết con Liễu gia nhà chúng ta đều là mỹ lqd nhân!" Cháungoại họ mang họ Liễu, nhưng dòng máu chảy trong người các nàng,dung mạo của các nàng giống hệt trưởng tỷ, vậy có khác gì nươngLiễu gia.

      Liễu thị vỗ trán, rốt cuộc ai mới con của nàng đây?

      Xe ngựa được chuẩn bị xong, em Liễu thị là người cuối cùng lên xe,dặn dò phu xe đên cửa hàng tơ lục tốt nhất ở trấn .

      Liễu thị suy nghĩ của bản thân: "Muội mua thêm đồ cho chúng, ta mặc kệ,nhưng người thể mua nhiều hơn hai bộ quần áo, nếu từsau, chúng ta mua đồ bao giờ nữa gọi muội nữa."

      Em Liễu thị cười cười, chuyện với hai cháu ngoại, giả vờ coi như nghe thấy.

      Liễu thị tức giận tới mức hung hăng chọc vào trán muội muội, em Liễu thị cũng tức giận gào lên: "Đánh thêm cái nữa là được mua thêm được hai bộquần áo!"

      Mắt Liễu thị trợn tròn, có chuyện đánh người còn được tiền nữa à?

      ~

      ra khỏi cửa hàng tơ lụa, Liễu thị nhìm chằm chằm hai bao chứa đầy quầnáo với chất liệu tốt, biết làm sao, đành với muội muội: "Đượcrồi, mau về thôi."

      Em Liễu thị lắc đầu cười: "Từ từ nào,hai ngày trước, muội vừa chọn được vài món trang sức ở Trân Bảo, hôm nay là ngày tới lấy, mọi người cùng muội luôn."

      Liễu thị ngạc nhiên.

      Em Liễu thị mua cho hai chị em đôi vòng tay, nàng và Liễu thị đeovòng đá Phù Dung, hai chị em A Kết là đôi vòng tay ngọc bích.

      Bốn người đều vô cùng xinh đẹp, cổ tay trắng mịn đeo vòng tay trong suốtkhiến cho đôi mắt của bà chủ đứng sau quầy trợn tròn: "Ông trời làthiên vị, dường như chị em Chu phu nhân là tiên trời, hôm nay nhìnhai nương họ Lâm này còn hoàn hảo hơn cả thiên tiên!" Lúc chuyện, bà chủ nhìn A Kết vài lần, người đẹp còn có người đẹp hơn, lqd nương lớn nhà họ Lâm là xinh đẹp, nhưng cũng khiến người ta nổi lên suynghĩ - thương xót.

      (vivi: sau này chj sướng cho bà thao hồ mà thương xót)
      A Kết ngượng ngùng cúi đầu. Cháu ngoại đỏ mặt, em Liễu thị cười hípmắt, vài câu khách sao, cuối cùng cũng đưa mọi người về nhà.

      Nghỉ ngơi lát, Lâm Hiền cáo từ, trở về nhà.

      Vợ chồng Chu Bồi tiễn người ra tận cửa

      Đúng lúc đó, chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa Phẩm Lan cư, khi mọi người ra ngoài ở bên kia, nam nhân mặc áo bông cũng bước xuống từ xengựa, khuôn mặt lạnh lùng như sương.

      A Kết liếc mắt nhìn thấy, lập tức kéo muội muội đứng trốn sau lưng cha mẹ.

      Chu Bồi cười hiền lành nhìn Lâm Hiền, tới trước mặt nam nhân kia, cười vang: "Triệu công tử, lâu gặp."

      Triệu Trầm nghiêng người, thấy người đứng trước mặt là Thiếu Đông Gia Chu Bồi của Phẩm Lan cư, khẽ vuốt cằm coi lqd như là đáp lại. Ánh mắt vôtình lướt qua xe lừa, thấy bé trai ngẩng đầu nhìn , mắt phượngchau lên, nhìn thêm cái, sau đó chú ý tới sau lưng cha của bétrai, hai nương đứng, người cao gầy, áo xanh quần trắng, làngười gặp lúc trưa.

      lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

      ChuBồi biết ít, dám quá nhiều với , chào hỏi vài câu,sau đó dặn dò bọn tiểu nhị chuyển hàng cẩn thận, cáo lỗi rời .

      " khách hàng lâu năm." Đứng trước xe lừa, Chu Bồi nhàng giải thíchvới Lâm Hiền, thấy mọi người ngồi lên xe, chắp tay chào từ biệt:"Tỷ phu thong thả, ngày khác chúng ta gặp lại."

      Lâm Hiền cười đáp lễ, xoay người, chậm rãi .

      Xe lừa đơn sơ xe chậm chạp lướt qua xe ngựa.

      A Kết và Lâm Trùng Cửu ngồi đối diện với ngựa, nghe người làm nhắc tớiĐại Nhất phẩm, A Kết nhịn được ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy cóngười xách Đại Nhất phẩm ra từ Phẩm Lan cư. A Kết nhìn chằm chằm chậu hoa lan quý gia, cho đến khi phát có người nhìn lqd nàng.Nàng giật mình, ánh mắt nhìn nàng dời , lúc này nàng mới phát hiệnTriệu công tử còn chưa lên xe, đứng trước xe như đợi đủ đồ mới , lúcnàng nghi ngờ giương mắt nhìn đúng lúc chạm phải đôi mắt phượngtrong veo mà lạnh lùng, chứa vui.

      A Kết nhanh chóng nghiêng đầu nhìn về phía trước, hai tai nóng bừng. , nghĩ rằng nàng trộm nhìn chứ?

      lát sau, tiếng xe ngựa lộc cộc từ sau lưng truyền tới, A Kết lặng lẽquay đầu lại, phát chiếc xe ngựa kia chậm rãi tới, qua rèmcửa, thấp thoáng thấy nam tử ngồi thẳng ở bên trong.

      A Kết dám nhìn nữa. Dần dần, nàng cảm thấy vô cùng hối hận khi cho đệ đệ ngồi bên cạnh nàng.

      Lâm Trùng Cửu liên tục nhìn về phía sau.

      Hiển nhiên, Liễu thị cũng biết có xe ngựa phía sau, giọng mắng câu: "Ngồi ngay ngắn, có gì để nhìn."

      Lâm Trùng Cửu : "Nương, đó là xe ngựa của Triệu công tử, trưa nay ở nhà dượng, mua rất nhiều đồ."

      "Mua mua, liên quan gì tới chúng ta?" Liễu thị trừng mắt nhìn bé, thấycon lớn cúi đầu thận trọng, nàng lặng lẽ quan sát, đánh giá khoảngcách giữa xe lừa và xe ngựa, chỉ cách nhau năm mươi mấy bước xe ngựa.Màn xe mùa hè rất mỏng, chỉ với khoảng cách gần như vậy, người ở trongxe mới có thể quan sát toàn bộ những người trong gia đình họ, nànglqd muốn cho con lớn sang ngồi cùng muội muội, nhưng lại cảm thấynếu làm như vậy thể quá cảnh giác của bản thân, giống như đối phương phải người tốt. Nếu biết chẳng có gì phảikiêng dè, ai bảo lại là khách hàng lâu năm của muội phu chứ.

      Nếu biết sớm nàng mua hai chiếc mũ để che mặt ở trấn rồi, nhưng trong thôn chẳng có ai dùng thứ đó, bình thường ra khỏi trấn, hết cả con đường cũng chẳng gặp được ai, bởi vậy nàng cũng nghĩ ra.

      Liễu thị vô cùng hối hận, chỉ mong đối phương nhanh chóng vượt qua bọn họ.

      Đợi lúc lâu, xe ngựa vẫn nhanh chậm sau bọn họ

      Trong lòng Liễu thị thầm tự hỏi, chẳng lẽ Triệu công tử quá hiểu lễ nghĩa, muốn làm bọn họ mất mặt mũi nên vượt qua?

      Lúc ở Phẩm Lan cư nhìn lướt qua , dung mạo thiếu niên ấy tuấn lãng,trong trẻo mà lạnh lùng, khiến cho ai nhìn vào cùng cảm thấy cócách nào phá tan được lạnh lùng ấy.

      Liễu thị nhìn về phíatrước, thấy có ngã ba, trước khi ra khỏi nhà, bọn họ cũng gặpTriệu công tử, chừng cùng đường với nhà nàng.

      Nàng bắt đầu mong ở ngã ba, mỗi người ngả, muốn với con lớn, da mặt nha đầu này quá mỏng.

      A Kết cũng vô cùng mong chờ, tuy trong lòng ôm quá nhiều hy vọng,dù sao hôm đó, chủ tớ bọn họ cưỡi ngựa cũng chỉ ngang qua thôn nàng.

      Nhưng, tại sao lòng nàng lại thấy vô cùng sợ hãi, cảm giác thấy người nọ nhìn chằm chằm nàng qua tấm rèm?

      phải do nàng suy nghĩ nhiều đấy chứ? Người trong thôn học hành ít ỏi,nhìn nàng cũng chỉ nhìn lần thèm nhìn nữa, nhìn Triệu công tửđã biết xuất thân từ gia đình cao quý, chắc chắn biết rất cáchhành xử, mặt khác, ở trong thôn, dung mạo của nàng cũng lqd được coi làxuất chúng, con cái nhà giàu kiến thức vô cùng phong phú, chắc hẳn sẽkhông vì nàng mà thất lễ. Lúc ấy nàng nhìn hoa lan của , phảihắn vui đó sao?

      Nghĩ như vậy, A Kết cũng khẩn

      trương nữa, tay phải nhịn được sờ chiếc vòng ngọc dì mới mua cho nàng.

      Lâm Trúc nhìn cử chỉ cẩn thận của trưởng tỷ, trong lòng vô cùng nuối tiếc,nếu trưởng tỷ đính hôn, có phải rất xứng đôi với Triệu công tửkhông. phải nàng ghét nghèo giàu, muốn trách phải tráchtrưởng tỷ giống hệt bông hoa kiều, vừa nghĩ tới lqd chuyện trưởng tỷ gả cho Mạnh Trọng Cảnh, sau đó phải làm việc dưới đồng, mặc dù phải xuống đồng nhưng cũng giống như mẫu thân, cả ngày chỉ quanhquẩn quanh bếp, nàng nhẫn tâm. Phụ thân kiếm được nhiều tiền, mẫuthân vô cùng hoàn hảo, còn Mạnh Trọng Cảnh chỉ biết trồng trọt. . . . .

      Đáng tiếc tỷ tỷ nghe nàng, thể chịu được khi nghetrưởng tỷ : chỉ muốn sống cùng Mạnh Trọng Cảnh, chừng Triệu công tử thành thân rồi, mua hoa lan, lại mua bình phong, ràng làmua cho nữ quyến.

      Đến cửa ngã, ba mẹ con ai bảo ai nhưng đều thầm quan sát xe ngựa.

      Đột nhiên, Trần Bình vô cùng hồi hộp.

      Đánh xe cho thiếu gia nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hoảng sợ, so vớilần đầu đánh xe ngựa còn lo lắng hơn nhiều, mặc dù hiểu mìnhkhẩn trương vì điều vớ vẩn nào. Chẳng lẽ là do nương trước mặt hắnrất xinh đẹp? Nhưng thiếu gia từng nhắc nhở , hiển nhiên là dám nhìn sang bên đó, chỉ nhìn lqd chằm chằm xe lừa đườngđất thôi.

      "Thiếu gia, chúng ta về hướng nào?" Trước mặt là ngã ba, Trần Bình giọng hỏi lên.

      Quẹo bên phải là đường gần nhất, cũng là thói quen của bọn , haingày trước, trong lòng thiếu gia cảm thấy vui, muốn về nhàsớm, vì vậy phóng ngựa đường vòng.

      Triệu Trầm cau mày, khônghiểu vì sao Trần Bình lại hỏi câu này. Đôi mắt nhìn về ba bồn hoa lanđặt trong xe, vừa định mở miệng, lại thấy này xe các càng lúccàng xa, giọng cất lên bất ngờ như mất kiềm chế: "Còn sớm mà."

      Trần Bình ngầm hiểu trong lòng, điều khiển xe ngoặt sang bên trái của ngã ba.
      hanhhopkA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :