1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con đường hàn phu - Táo Coki

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Con Đường Hàn Phu

      Tác giả: Táo coki

      Thể loại:Xuyên , np (1 vs 3), HE.

      Nhân vật chính: Tống Tiền vs Bắc Thần Dật, Bắc Thần Liệt, Lãnh Ngạo.
      Giới thiệu:

      Hình như dạo này trào lưu xuyên rầm rầm rộ rộ a, nhà nhà xuyên , người người xuyên . Nhưng -Tống Tiền cũng mắc cái gì cũng theo trào lưu xuyên qua vậy a...

      Tống Tiền xuyên đến nơi mà chưa từng thấy bản đồ địa lý. Ở đây sống lại trong thân xác điển hình nhân vật nữ phụ háo sắc, não tàn. Nhưng những đồng hương khác xuyên thư vào nhân vật nữ phụ họ còn biết trước diễn biến truyện còn -Tống Tiền hoàn toàn biết trước kết cục bản thân rồi ra sao liệu có hóa giải được thế cục đây?

      Thế giới sau khi xuyên của Tống Tiền phải giải quyết hậu quả của nguyên thân, đối mặt với hai trai ác ma cùng huyết thống và trai hàng xóm lạnh lùng nham hiểm như thế nào đây??... phải tự cứu lấy bản thân thôi!!!

      P/s 1: Các bạn mang truyện vui lòng ghi nguồn truyện và tên tác giả
      P/s 2: Lần đầu viết truyện nên có gì sai sót mấy nàng chém tay cho nhe..
      hana345, linhdiep17duyenktn1 thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 1: Hoa Hoa Lệ Lệ “Ngủm”

      “Ôi thời tiết hôm nay là đẹp a” Tống Tiền ngước mắt nhìn bầu trời hồng thẳm. A đúng rồi đấy lầm đâu là “ hồng thẳm” trong mắt bạn Tống Tiền. Tống Tiền thấy mình mặc bộ áo váy xanh bồng bềnh như đại dương, bước con đường trải đầy vàng và kim cương. Bất chợt nghe thấy tiếng sấm rung trời. ngước nhìn lên trời và thể tin vào mắt mình, thấy chuyện gì đây a “ cơn mưa tiền từ cao trút xuống, a ha ha Tống Tiền ta phát tài rồi”, vội ngồi xuống nhặt tiền tung lên khắp người mình. tung hứng tiền hăng say , Tống Tiền chợt cảm thấy có cỗ lực đánh lên người mình đau nhức.

      “Quái lẽ trúng gió tiền, mặt kệ ta nhặt tiếp ha ha” Tống Tiền tiếp tục hăng say đùa nghịch với núi tiền, chợt nghe tiếng thét vào tai “ TỐNG TIỀN” phải chứ mới phát tài thôi mà lẽ bị bắt tống tiền nhanh vậy trời, để tiếc nuối quá lâu bị tiếng hét tỉnh và bị lôi kéo thương tiếc khỏi giấc mộng màu hồng của mình.

      “Tống Tiền con quỷ tham ngủ nhà cậu dậy ngay cho tớ mau..u..u” Lam Linh- con bạn trời đánh hét thẳng vào tai , bực dọc quay lại thét vào mặt “ Quỷ nhà câu thể kêu tớ muộn 5 phút nữa sao biết tớ sắp thành tỷ phú rồi ?” vừa dứt lời nhận ngay cú thục chỏ bạo lực của nó, đáng thương mà…

      “ Tỷ phú cái đầu cậu lại mơ với chả mộng, thầy kêu cậu lên bục nhận bằng nãy giờ kìa” Lam Linh vừa hét vừa cốc lên đầu ta đau làm đầu óc ta chợt tỉnh lại “ nhận bằng” a chết ta quên mất ta dự lễ tốt nghiệp đại học, ngồi chờ nhận bằng nhưng nghe bài diễn văn dài lê thê lết thết như ru ngủ của ông thầy chủ nghiệm ta chìm vào mộng khi nào hay. Ta quay chậm mắt cú sờ lô mâu sần ( Slow motion ) lên bục lễ nhận ngay ánh mắt đầy oán khí xen lẫn sát khí phóng tời từ thầy chủ nhiệm ác ma, chợt rùng mình ta vội phóng lên bục lễ cách nhanh nhất rồi nở nụ cười xinh tươi như hoa, khuynh quốc khuynh thành mà ta tự cho rằng là vậy, nhưng đáng buồn thay a ta chỉ nhận lại cú lườm xéo của thầy ác ma. “ thôi kệ ổng ta nhận được cái bằng là được rồi, dù sao qua nay hôm nay cũng gặp lại ổng nữa ha ha” ta phúc hậu nghĩ.

      Sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp, Lam Linh và mấy đứa bạn rủ ta chơi nhưng ta đành ngậm ngùi từ chối. Đúng vậy a ta còn có việc rất quan trọng phải làm, ta phải cầm bằng đến buổi hẹn phỏng vấn xin việc ngay bây giờ. Ta phải xin việc tốt hơn lương cao hơn thoát kíếp phục vụ bàn trong cái quán ăn sập xệ của ông chủ gian thương bốc lột kia, nhớ lại cái quá khứ đáng thương trước kia ta chạnh lòng mà, đưa tay lên lau khóe mắt chẳng có tí nước mắt nào nghĩ về hoàn cảnh của mình, ta là đứa trẻ đáng thương a, cha thương mẹ đau, cha mẹ ta ly hôn năm ta 10 tuổi, sau đó mỗi người tự tái hôn có gia đình riêng của mình nên ta may trở thành gánh nặng của họ, họ thẳng tay quăng ta lại cho bà ngoại rồi mạnh ai nấy , hai năm trước khi bà ngoại ta mất ta lẻ loi sống mình trong căn nhà của ngoại, sau khi ngoại mất ta quyết định dùng tiền trợ cấp bố thí từ hai vị cha mẹ đáng kính kia nữa, ta tự làm thêm trang trải học phí cho mình,ta trước kia muốn ngưng việc dùng tiền bố thí của họ rồi nhưng ngại vì ngoại ta già sức khỏe tốt nên muốn làm bỏ ngoại ở nhà mình và khiến ngoại đau lòng cho ta. Nghĩ đến ngoại hai hàng nước mắt của ta tuôn rơi ngăn được, Tống Tiền đưa tay gạt mạnh nước mắt, “ Quá khứ đau buồn qua rồi từ nay ta cuộc sống tốt đẹp hơn, ngoại trời hãy dõi theo con đường hạnh phúc sau này của con nha”

      tung tăng phấn khởi đến chổ phỏng vấn , chợt ta nhìn thấy cành cao của cây bằng lăng phía trước có con mèo mướp ốm trơ xương toàn thân màu xám tro có và lốm đốm màu vàng lưng, ta nghĩ “con mèo nhà ai mà xấu phải biết, nó mà ra đường mấy trong *quán tiểu hổ thấy chắc cũng thèm bắt ha ha”, bỗng con mèo ngước mắt cặp mắt đáng thương nhìn ta rồi kêu lên “ngao ngao.. ngao”, à ra là nó leo lên đó rồi xuống dưới được, ta nhìn nó mỉm cười phúc hậu “ cho mày chừa, bỏ cái tật lí khỉ leo trèo nhe mạy” xong ta thủng thẳng tiếp, mà con mèo này hình như thành tinh hay sao vậy trời nó thấy ta tiếp tục càng phát ra tiếng kêu đáng thương lớn hơn như tố cáo, đôi mắt rưng rưng dán chặt vào người ta, bỗng suy nghĩ lóe lên trong đầu ta phải trước kia ta có xem mấy bộ phim truyền hình nhân vật chính cũng phỏng vấn xin việc, gấp thình lình đường xuất người gặp hoạn nạn, sau đó nhân chính tốt bụng giúp đỡ người bị nạn rồi được giám đốc đẹp trai nào đó nhìn thấy sau đó hai người làm nên giai thoại hay sao khà khà, ta tự vẽ ra viễn cảnh đẹp cho mình “giờ ta cứu người cứu mèo chắc cũng vậy hắc hắc”

      Ta nhìn vào đồng hồ đeo tay, tốt còn hơn tiếng nữa mới đến giờ hẹn phỏng vấn, sợ bị muộn rồi, sau đó ta thủng thẳng tiến lại dưới gốc cây rồi dùng tư thế khỉ ôm cây bò lên thân cây, vừa bò vừa nhìn thẳng vào con mèo xấu xí “ Cưng là cưng may lắm nhe, hên cho cưng là gặp chị á, chị mày ngoài xinh lung linh còn có tấm lòng nhân ái bao la, ôi sao đời lại có người hoàn mỹ như chị nhỉ hắc hắc” sau khi tự y y thỏa mãn ta cũng tiến sát đến em mèo, ta mới vươn tay ra kéo chân nó, a mà hình như là ta hơi mạnh tay hay sao ý, em mèo bị giật mình vươn móng vuốt của nó mở ra tay ta ba đường máu, bi ai a thình lình ăn đau ta hốt hoảng buông hai tay nhưng *TMD ta quên mất ta còn tay ôm thân cây, thế là ta hoa hoa lệ lệ té từ cây xuống đất, đầu chẳng may đập xuống đường ngất. Trước khi hoàn toàn mất ý thức ta cũng quên nguyền rủa bộ phim cẩu huyết gạt người truyền hình và cả con mèo xấu xí lấy oán báo ân kia “ con mèo vong ân kia ta nguyền mi mà là mèo đực suốt đời có con mèo cái nào để cho ngươi bắn đạn, con là mèo cái suốt kiếp biết thoải mái là gì a”

      Ôi hình như ta phị trời phạt rồi vì tội trách trời mắng người nguyền vật bởi ngay sau đó ta bàng hoàng phát hình như ta phải ngất a, ta cảm thấy người mình tênh trôi lơ lưng cao, vội nhìn xuống ta thấy thân xác của mình ở dưới đất bị mọi người bu quanh nhìn như vật triển lãm, a phải chứ ta vậy mà té đập đầu xuống đất “ngủm củ tỏi” rồi hu hu ta hối hận a, ta nên tin vào mấy bộ phim cẩu huyết kia, nên giả mùa sa mưa làm người tốt, nên trách mắng trời cao. Trước khi bị bóng đêm nuốt chửng ta bi ai gào thét dù chẳng thể phát ra tiếng “ Thiên a con sai rồi , cho con sống lại mà…”

      *quán tiểu hổ: quán bán thịt mèo
      *TMD: câu mắng tục
      hana345 thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 2: Xuyên Qua

      Lần nữa có ý thức Tống Tiền mơ mơ màng màng cảm thấy toàn thân hư thoát, đau nhức, choáng váng qua hình như cảm thấy mình nằm chiếc giường hết sức êm ái, trong khí con vương mùi thuốc sát trùng nhè , mùi này rất quen thuộc a, phải mấy năm trước khi bà ngoại bệnh phải vào bệnh viện chăm sóc bà ngửi thấy mùi này suốt sao, đúng rồi cái mùi thuốc sát trùng lúc ấy hăng hơn khó ngửi hơn mùi này nhiều.

      Tuy mùi thuốc sát trùng này hơn như vẫn chắc chắn là mùi ở bệnh viện a, trong đầu chợt lướt nhanh suy nghĩ “Bệnh viện sao, ta còn sống , ôi thần linh ơi vậy là ta chưa chết hắc hắc” vội vàng mở mắt, nhưng hình như ta ngủ quá lâu nên đột ngột mở mắt ta chưa thích ứng được với ánh sáng đèn chùm cao, ta vội nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra để thích ứng, đập vào mắt ta là cả căn phòng bệnh toàn màu trắng, nhưng căn phòng bệnh này cũng quá là sang trọng , trước mặt là cái ti vi màn hình mỏng siêu lớn áp dính mặt tường trắng như tuyết, nhìn sang bên cạnh giường là cái máy y tế tân tiến, cao hơn tí nữa là giá truyền dịch, ặc bây giờ ta mới để ý thấy tay ta còn cắm ống truyền dịch, ta rút ống tiêm dịch ra khỏi tay đứng dậy bước xuống giường.

      Ta loạng choạng đến bên cái tủ lạnh hai cửa siêu lớn ở trong góc phòng, mở cửa tủ lạnh ra kiếm đồ gì ăn cái , ta đói quá rồi a, tay lấy hộp sữa, tay cầm quả táo ăn ngấu nghiến, vừa ăn ta vừa suy nghĩ “Ai đưa ta vào bệnh viện vậy nhỉ, à mà cũng quá hào phóng còn đưa vào phòng bệnh vip nữa chứ, hy vọng khi ta xuất viện bệnh viện đòi tiền ta, mà có đòi ta cũng chả có tiền trả đâu, ai đưa ta nhập viện tự mà đòi người đó, khà khà”, ăn xong cảm thấy đỡ đói rồi ta bước đến cái cửa sổ sát đất nhìn xuống ngắm cảnh, hít thở khí trong lành, “ thiên a ta nhìn lầm chứ, cái thành phố hoa lệ ở bên dưới kia là cái gì vậy trời”, xoa xoa mắt mở ra nhìn lại vẫn vậy, chỉ thấy lòng đường bên dưới xe cộ tấp nập qua lại,xung quanh là những tòa cao ốc chọc trời, hai bên làn đường trồng toàn những cây đào màu hồng lóa mắt, từng cánh hoa đào bay phiêu phiêu trong làn gió mát trong khí rồi phủ nhè xuống đường , làm cho con đường như được phủ lớp thảm hoa, Trời ơi ta chắc chắn cái thành phố này phải cái thành phố ồn ào, ô nhiễm mà ta sinh sống đâu a, lẽ khi ta hôn mê được người ta chuyển qua nước ngoài chữa trị hả trời, ôi thể tin được mà, ta đưa tay vuốt mặt, chợt nhận thấy xúc cảm trơn láng, mịn màng mặt, da ta khi nào mà trở nên tốt vậy a, đúng ta nhớ mặt ta do quanh năm làm việc bên ngoài trở nên khô ráp rồi mà, đưa bàn tay lên trước mắt nhìn, ta bàng hoàng thét lên “ A gì đây, đây đâu phải tay ta, đôi tay trắng mịn, xíu này thể nào là đôi tay khô ráp, ngâm đen trước kia của ta” giờ ta mới để ý đến thân thể mình, khi nãy vừa tỉnh dậy cảm thấy hơi choáng váng và đói nên ta hề chú ý đến thay đổi của bản thân a.

      Ta vội vàng chạy nhanh vào nhà vệ sinh, nhìn vào trong gương, ta chỉ muốn thét lên “ thiên a, bé loli xinh như búp bê nga này ở đâu ra” ta đưa tay ngắt mặt mình, híc mẹ ơi đau quá, nhìn vào gương em loli cũng để tay mặt mắt long lanh nước, trong đầu ta vang lên tiếng nổ “Đoàng”, thiên a bé loli ấy là ta đấy, suy nghĩ chợt lóe trong đầu “ ôi định mệnh, ta con mợ nó xuyên rồi, chậc chậc ra là ta lúc trước ngủm rồi” ta ngậm ngùi mật niệm phút cho bản thân lúc trước, mà sao mễn ta ngủm sớm về đoàn tụ với ông bà khi vừa 22 tuổi là được rồi, hắc hắc lúc trước tưởng xong đời rồi ta tiếc lắm a, ta muốn ngủm sớm vậy đâu. Nhưng nhìn thân xác bây giờ ta rất hài lòng, ta xuyên qua bé này ta lời chán rồi còn gì, thân xác khô héo của ta đổi được thân thể mới có khuôn mặt đúng chuẩn thiên thần kết hợp với vóc dáng ma quỷ, đưa tay sờ bóp vào cái vòng 1 căng tròn , a ha ha tốt, cỡ này cũng được cup C chứ ít, khà khà chỉ thấy bé này cỡ 16, 17 tuổi mà có thân hình đúng chuẩn chữ S làm đám đàn ông mơ ước, phụ nữ ganh tị rồi,chẳng bù với ta lúc trước 22 tuổi mà có cái thân hình sân bây khô quắc, híc nhắc đến còn xấu hổ lúc trước đám bạn ta còn ta có phải con trai giả sao vòng 1 chỉ có 2 con đinh ốc vậy, hận a. Nhìn lại vào trong gương chỉ thấy bé này cao khoảng 160cm sao tuổi còn có thể nâng lên được, bé à phải là ta bây giờ có mái màu cam dài xoăn gợn sống đến thắt lưng, a chẳng lầm đâu là màu cam chóe đấy mợ ơi, con bé này chắc cũng sành điệu dữ lắm nhuộm sặc sỡ như con tắc kè hoa thế này mà, nhưng hên là con bé có làn da trắng muốt mịn màng như mỡ đông nên nhìn đến nổi thảm họa lắm, hơn nữa gương mặt này là gương mặt trái xoan nhắn xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh như mặt nước hồ thu, chiếc mũi nhắn cao thẳng trắng muốt và cuối cùng là cái miệng chúm chiếm đỏ tươi như quả đào chờ người đến hái,nhìn toàn diện đúng tiểu mỹ nhân a, ta chỉ ghét cái kiểu con nít đua đòi của tiểu mỹ nhân này thôi móng tay móng chân sơn đỏ chót, mái tóc cam lè nhưng sao bây giờ thân xác này là của ta rồi ta tuốt lại hết, hắc hắc.

      Phải công nhận là ta may mắn phải biết, ta vỗ đùi cái bốp thủ thỉ “ há há ta trúng độc đắc rồi, nhìn sơ lượt gia cảnh của “ta bây giờ” cũng tệ, bé yên tâm yên nghỉ em, chị sống thay phần em tốt, hí hí”, đổi thân xác cũng chả sao dù gì kiếp trước của ta cũng còn người nào quan tâm đến ta. Phấn khích qua ta về lại giường nằm xuống ngủ giấc để lấy lại sức, ta mang theo mỉm cười vào giấc ngủ. Nhưng cười chưa được bao lâu ta cảm thấy thân thể khó chịu quá a, đầu đau như muốn nổ tung, sau đó mơ màng ta nhìn thấy vài hình ảnh vụn vặt lướt qua trong đầu, sau đó nó sắp xếp thành cuộn phim hoàn chỉnh, a ra đây là trí nhớ của nguyên thân, khi trí nhớ được hòa làm với ta, ta khóc ra nước mắt mà “ Thiên, người đừng đùa với con như vậy chứ, những tưởng trúng số độc đắc rồi ai dè lại trở thành kẻ gánh thay hậu quả cho người ta- nhân vật nữ phụ có thể bắt gặp được ngay trong mấy cái truyện cẩu huyết hơn kém, trời ơi tính mạng ta bị đe dọa ta phải làm sao đây a a…a”.

      P/s: Táo dùng ngôi xưng là "" khi là lời kể của tác giả, và ngôi xưng là "ta" khi là lời kể, lời suy nghĩ của Tống Tiền. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ
      hana345 thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      **Trong chương những chỗ Táo để "TốngTiền" là gọi nguyên thân nha các nàng.Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ!!!

      Chương 3 : Mở Ra Kí Ức

      Đầu đau nhức như muốn nổ tung, Tống Tiền nhìn thấy vài hình ảnh vụn vặt, sau đó nó tự sắp xếp xâu chuỗi lại với nhau thành cuộn phim, nhìn thấy những việc nối tiếp nhau diễn ra cách chân trước mắt, như chính bản thân trải qua, đúng vậy Tống Tiền từ từ dung nhập trí nhớ của nguyên thân vào trí nhớ của mình.

      Hồi tưởng lại từng mảng kí ức của nguyên thân, ta bất ngờ a, bé này vậy mà cùng tên với ta-Tống Tiền, “Tống Tiền” năm nay 17 tuổi và nơi này là thành phố Z- thành phố xa hoa của nước A, nơi mà trước kia ta chưa hề thấy trong bản đồ địa lý, lẽ thế giới này là gian song song với thế giới của ta trước kia, điều ngạc nhiên hơn nữa là con bé vậy mà là con lai, mẹ con bé-Tống Mẫn là tiểu thư sa cơ, năm bà 18 tuổi gia đình đột ngột phá sản, cha bà bị người ta kiện vào tù vì tội tham nhũng thương mại, mẹ bà suy sụp bất ngờ lên cơn đau tim qua đời, gia đình vị hôn phu thấy khó rút lui phá vỡ hôn ước, cha bà trong tù biết thể thoát án, sợ liên lụy nợ nần đến con nên nhờ thân tính đưa con trốn sang nước K định cư, ông tự sát trong tù. Tống Mẫn ở nước ngoài phải tự mưu sinh, và trong đêm của nhiều năm sau đường làm thuê về bà bị người ta cưỡng bức, sau đó bà biết tin mình mang thai, nhưng vốn là người dịu dàng, lương thiện, bà thể nhẫn tâm phá bỏ đứa con, nên bà mình tự sinh và nuôi dưỡng “Tống Tiền”. Chắc là do di truyền từ người cha biết mặt nên con bé vốn có đôi mắt màu xanh lá mạ và tóc màu nâu sáng, nhưng có lẽ vì con bé mốn nhớ đến nguyên nhân mình được sinh ra nên cố ý nhuộm màu tóc khác, dùng kính áp tròng đen che màu mắt. Biết được điều này ta cảm thấy hơi thương cảm cho con bé và kính phục mẹ Tống.

      Có thể do có cha, và hai mẹ con họ sống quá khổ cực nên tính cách của con bé cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, nó trở nên ganh tị với những đứa bạn có hoàn cảnh tốt hơn, biết sử dụng thủ đoạn để giành những thứ mình muốn. Mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi năm 12 tuổi, hai mẹ con “Tống Tiền” được người đàn ông đưa trở về nước A này, và người đàn ông ấy phải ai khác chính là vị hôn phu khi xưa của mẹ Tống – Chủ tịch Bắc của tập đoàn Bắc Thị-Bắc Bách, ra là khi ấy ông vốn muốn từ hôn với mẹ Tống nhưng do ép buộc của gia đình và cha ông uy hiếp nếu ông cưới tiều thư tập đoàn Hạ Thị cho người ám sát mẹ Tống, nên ông thể mạo hiểm phản kháng được.

      Năm “Tống Tiền” 12 tuổi, Hạ phu nhân bệnh qua đời được năm lúc này ông cũng nắm toàn bộ tập đoàn Bắc Thị trong tay, còn ai có thể cản trở được ông nữa nên ông quyết định đón hai mẹ con “Tống Tiền” về nước và tái hôn với bà. Tại Bắc gia, lần đầu nhìn thấy Bắc Thần Dật- người con trai như ánh mặt trời theo “Tống Tiền” nhận định, nhưng ta lại nghĩ thế có thể do con bé tuổi nên nhận ra, còn ta ra đời bương trải vài năm ở đáy xã hội quen nhìn sắc mặt người, dựa vào trí nhớ của con bé từ ra sâu trong ánh mắt của Bắc Thần Dật ta nhìn ra được bên dưới cái vẻ ẩm áp bên ngoài của Bắc Thần Dật sau đó là lãnh lẽo, chết chốc như con mãnh thú có thể cắn đứt cổ người bất kì lúc nào khi họ chưa kịp đề phòng , người đàn ông đầy nguy hiểm a, nhưng “Tống Tiền” lại sinh ra khát vọng muốn chiếm được tình của ta, đau buồn thay con bé chỉ toàn nhận lại lạnh nhạt và căm hờn từ ta lẫn em trai của - Bắc Thần Liệt, “căm hờn? Đúng vậy ta nhìn ra trong mắt họ có căm hờn đối với con bé nhưng ta cũng hiểu vì sao, trong kí ức của con bé cũng thể lí giải được”.

      Mọi tình thương và cưng chiều của họ đều tập trung vào người con cùng họ lớn lên từ , tiểu thư Bạch thị tên Bạch Nhạc U- xinh đẹp, cao quý nhưng mất vẻ dịu dàng, có lẽ nhìn Bạch Nhạc U lớn lên trong hoàn cảnh đầy đủ vật chất còn chiếm được tình thương của mọi người, nhất là những người đàn ông mà “Tống Tiền” khao khác, nên “Tống Tiền” sinh ra căm ghét, tìm đủ mọi cách từ bắt nạt đến hãm hại Bạch Nhạc U, dựa vào kí ức của con bé ta cảm thấy bé Bạch Nhạc U cũng phải là tiểu bạch thỏ ngoan hiền đâu a chỉ là ta khôn ngoan hơn con bé thôi, lúc trước con bé còn dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ hai em Bắc gia lẫn thiếu gia của tập đoàn Lãnh Thị-Lãnh Ngạo người bạn từ của em Bắc gia và Bạch Nhạc U. "chậc chậc mà con bé này đúng khá háo sắc a, trai đẹp xung quanh nó đều thích hết".

      Nhưng cũng do Bắc gia vốn giàu có, cha Bắc lại rất hào phóng với “Tống Tiền” mẹ Tống chiều con quá mức muốn bù đắp lại tuổi thơ thiếu thốn cho con, nên còn bé ngày càng trở nên điêu ngoa, tùy hứng, suốt ngày chỉ đeo bám theo hai em Bắc gia và Lãnh Ngạo nhưng chỉ toàn đổi lại coi thường , chán ghét từ họ, ta chỉ biết ngao ngán trong lòng ""Tống Tiền" ơi " Tống Tiền" em ngốc quá mà, em bây giờ là tiểu thư giàu có rồi a, sao biết hưởng thụ gì hết, cần gì tốn công sức vào những thứ nam sắc phù du đó, em có tiền mà a ra ngoài muốn mấy đẹp trai hơn được, cần gì áp mặt nóng vào mông lạnh của người ta, haiz..zz"

      Nhưng càng quá đáng hơn, nàng "Tống Tiền" này còn làm thêm việc ngu ngốc hơn xem tí nữa mất luôn cả mạng, hai ngày trước tại buổi lễ kỉ niệm thành lập của Lãnh Thị, “Tống Tiền” trông thấy Bạch Nhạc U khiêu vũ lần lượt với 2 em Bắc gia và Lãnh Ngạo, cuối buổi tiệc trong vườn hoa Bạch Nhạc U còn hôn má Bắc Thần Dật, nên sau khi trông thấy Bạch Nhạc U đứng bên đường chờ Bắc Thần Dật lái xe đến,thấy chiếc xe tải chạy đến con bé nãy sinh ác độc đẩy ta xuống đường nhưng ngờ Lãnh Ngạo và Bắc Thần Liệt ở gần đó lập tức chạy ra cứu được Bạch Nhạc U,ngay lúc ấy Bắc Thần Dật ra đến trong thấy, ta đến bên con bé cũng đẩy nó xuống trước chiếc xe tải lao tới, “Tống Tiền” chỉ kịp quay lại nhìn thấy Bắc Thần Dật nở nụ cười dịu dàng mà con bé thích nhất nhưng lại ra lời tàn nhẫn nhât “ mới đáng chết” nhớ lại điều này ta cảm thấy tim mình co rút đau đớn, đây phải là cảm xúc của ta mà là của nguyên thân, ta biết con bé Bắc Thần Dật, khi ấy cả Bắc Thần Liệt cùng Lãnh Ngạo cũng nhìn thấy “Tống Tiền” té xuống đường nhưng họ chỉ đứng nhìn cách lạnh lùng, chán ghét như nhìn vật ô uế. Nhưng còn may cho con bé là lúc té xuống đường chiếc xe tải lao tới kịp giảm tốc, chứ là chỉ bị chấn động não như vậy đâu. Nhưng có lẽ do con bé bị chính người mình tàn nhẫn đẩy mình vào chỗ chết nên nó còn ý chí cầu sinh nữa, nên ta mới được may mắn trùng sinh.

      Ta thở dài trong lòng “ Haiz..zz con bé có chỗ đáng giận, nhưng cũng đáng thương, bất quá sai lầm vẫn là sai lầm a, cuộc sống có thể trắc trở nhưng bản thân mỗi người có thể tự chọn cách sống riêng cho mình, con bé nên tham lam cố giành giựt những thứ thuộc về mình", "bây giờ ta chính là nó rồi a, biết có bị mấy tên đó mưu sát nữa đây, híc xui xẻo mà”, ta lắc đầu ngoày ngoạy “ biết, biết ta chết lần rồi đừng hòng ta khoanh tay chịu chết nữa, mấy tên đó cứ nhào vô, ta đây tiếp hết, hừ chị phải quả hồng mềm đâu, bây giờ ta phải nằm ngủ giấc ngủ ngon rồi tìm cách đối phó sau”.

      **Tác giả: chương này chủ yếu làm qua khứ của nguyên thân và tình huống trước khi Tống Tiền xuyên , tuy hơi dài nhưng cần thiết cho diễn biến truyện về sau, nên các nàng chịu khó đọc nha, chương sau bắt đầu vào tình tiết gây cấn rồi hắc hắc
      hana345linhdiep17 thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Cảm ơn các nàng ủng hộ Táo, mấy nàng cmt tạo động lực giúp Táo viết truyện lắm đó . Hôm nay up truyện tặng mấy nàng đây. Mọi người đọc truyện vui vẻ Love you

      Chương 4: Xuất Viện

      biết qua bao lâu, ta mơ màng nghe thấy tiếng chuyện vang lên bên cạnh, “Bác sĩ phải con bé rất nhanh tỉnh sao? Hôm nay là ngày thứ ba rồi” giọng lo lắng kèm theo tiếng nức nở của người phụ nữ, biết sao nghe thấy ta cảm thấy trong lòng rất ấm áp, tiếp theo đó là giọng trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên “ Mình à đừng lo lắng phải viện trưởng đảm bảo con bé có việc gì rồi sao”, “Đúng vậy, đúng vậy, chủ tịch và phu nhân yên tâm, tiểu thư có chuyện gì đâu ạ, tiểu thư chỉ ngủ thôi” lại giọng trung niên có phần lấy lòng nịnh bợ vang lên.

      Ồn ào liên tiếp làm con sâu ngủ của ta cũng biến mắt, ta chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là nhiều người a, ta chậm rãi đánh giá lượt, vị phu nhân có vẻ rất cao quý khóc khổ sở dựa vào vai người đàn ông trung niên lịch lãm, đây chắc là mẹ và cha dượng của nguyên thân, kế bên là ba bác sĩ nam trong đó có người hơi lớn tuổi ra sức an ủi hai vợ chồng, chắc là ông viện trưởng rồi, sau lưng còn có hai vị y tá người tiến lên kiểm tra bình truyền dịch, người cầm bản ghi chép cấm cúi ghi, “ haizz tiểu thư nhà giàu có khác, bệnh tí xíu là kéo cả đội ngũ bác sĩ-y tá chăm sóc” ta khỏi than thở trong lòng.

      Vị y tá kiểm tra bình truyền dịch rốt cuộc cùng nhìn xuống ta, phát ta mở mắt hai mắt ta tỏa sáng như nhặt được vàng hô lên “ A Tống tiểu thư tỉnh rồi” à đúng rồi “Tống Tiền” dù bây giờ là con kế của Bắc chủ tịch-Bắc Bách nhưng vẫn theo họ mẹ đổi sang họ ông. Nghe thấy tiếng hô to của nữ y tá mọi người xúm lại quanh ta nhìn ta như vật quý. Mẹ “Tống Tiền” à mẹ ta bây giờ liền mừng rỡ khóc hô lên “Tiểu Tiền con rốt cuộc tỉnh rồi a, bảo bối mẹ nghe có cảm thấy khỏe chỗ nào con?” nghe giọng đầy quan tâm của bà hiểu sao ta cảm thấy mũi hơi ê ẩm, ta vội đáp lời bà “ M..Mẹ..con sao” ta cứ nghĩ ta khó gọi mẹ nhưng hình như phải vậy, kiếp trước ta vốn thiếu thốn tình thương của cha mẹ, nên ta rất quý thứ tình cảm thiêng liêng này, ta cảm nhận được tình thương lòng từ bà, khỏi tự hứa với lòng: ta bây giờ chính là “Tống Tiền”, ta tâm đáp trả tất cả những người lòng quan tâm ta.

      Nghe ta trả lời bà vội ôm ta vào lòng vuốt tóc ta, thủ thỉ “tốt quá, con sao mẹ yên tâm rồi” ấm áp a, ta quyến luyến thứ cảm giác này. Giọng nam từ tính vang lên “ được rồi mình, trước để bác sĩ khám lại cho con ” ta bây giờ mới nhìn kĩ vào ông, chỉ thấy ông ngoài tứ tuần nhưng vẫn rất phong độ, ánh mắt nhìn ta cũng rất ấm áp, ta thích người cha này. Mẹ Tống vội đứng dậy để bác sĩ đến kiểm tra cho ta và dĩ nhiên là tình trạng sức khỏe ổn định, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là có thể phục hồi như cũ.

      Sau đó các vị bác sĩ-y tá lần lượt kéo nhau rời khỏi phòng cho ta nghỉ ngơi, mẹ vội đỡ ta nằm xuống thương vuốt tóc ta, cha dượng quan tâm “ em à chắc con bé đói rồi em ra ngoài hâm nóng cháo cho con ”, “ à đúng vậy em quên” mẹ quay sang nhìn ta “ con chờ mẹ hâm nóng cháo cho con nha”, “ vâng ạ” ta đáp.

      Chờ khi mẹ ra khỏi phòng cha dượng kéo cái ghế lại bên giường nhìn ta như có điều muốn , ta khẽ mỉm cười “ cha có điều muốn với con sao?” chỉ thấy ông kinh ngạc ngước mắt vui mừng nhìn ta, ta chợt suy nghĩ “ a người đàn ông tội nghiệp mà, trước kia nguyên thân chưa từng gọi ông là cha, chỉ kêu chú, vì con bé có tình cảm với hai em Bắc gia, luôn muốn gả cho họ, nên nhất quyết chịu thừa nhận là em họ, cũng chịu đổi sang họ Bắc”.Ông vui vẻ “con chịu gọi ta là cha rồi sao”, “Vâng ạ, cha xin lỗi trước kia là con hiểu chuyện” ta đáp.

      sao, bây giờ con hiểu chuyện như vật ta rất vui”. Sau đó ta thấy sắc mặt ông khẽ thay đổi trở nên nghiêm trọng hơn, ông “ tiểu Tiền ta biết hết việc xảy ra hai ngày trước rồi, tuy con làm sai nhưng may là con bé Nhạc U cũng có việc gì, ta mong rằng việc như vậy xảy ra nữa và cũng hy vọng con trách Thần Dật cố ý đẩy con vào nguy hiểm , con yên tâm ta chuyện với Dật rồi, ta đồng ý giao ra tất cả quyền điều hành còn lại của tập đoàn Bắc thị cho nó, sau này ta can thiệp bất cứ điều gì về việc quản lý của công ty nữa với điều kiện nó truy cứu trách nhiệm và gây bất lợi cho con về việc làm với Nhạc U trước đó nữa, nhưng tiểu Tiền à, ta chỉ có thể giúp con lần này nữa thôi, qua việc này con cũng biết rồi đó Dật nó rất nguy hiểm nó ôn nhu như vẻ bề ngoài đâu, ta muốn nhưng phải thừa nhận cả Dật và Liệt đều có bản chất khát máu và tàn nhẫn như ta thời trẻ , haha nhưng từ khi gặp mẹ con ta bị bà mài mòn hết ra, nên tiểu Tiền ta mong con sau này đừng làm gì để khơi lên bản chất khát máu của chúng nữa, vì ta bây giờ có khả năng quản chúng, bắt chúng nghe lời ta nữa, ta thể chắc chắn có thể bảo vệ con luôn an toàn, con hãy hiểu cho ta” Ta im lặng nghe ông ta biết tuy trong vọng của ông bắc đắc dĩ nhưng cũng có tự hào của người cha về những đứa con ưu tú của mình, theo trí nhớ của nguyên thân ta biết lúc ông thời tuổi trẻ cũng là nhân vật phong vân, tập đoàn Bắc thị chỉ là tập đoàn đa quốc gia tầm cỡ mà bên dưới còn có bang phái hắc đạo lớn mà hắc giới nghe tên phải run sợ Liệt Hỏa là bang hắc đạo duy nhất có thể sánh ngang bang Lãnh huyết của tập đoàn Lãnh Thị, cả hai tập đoàn này đều làm mưa làm gió thương giới lẫn thế giới ngầm.

      Nghe ông ta rất vui mừng ta nghe được quan tâm chân từ ông, ta muốn bị ông chán ghét < dù ta chẳng làm gì, ta vô tội a> và theo lời ông ta bây giờ có thể tạm thời an toàn rồi cần phải lo lắng bị đe dọa tính mạng từ những tên ác ma đó nữa, phù may.Ta dịu ngoan đáp lời ông “ cha à, con biết rồi ạ, cha yên tâm, qua việc này con nhận ra trước kia con hiểu chuyện, sau này con làm những việc hồ đồ nữa, con cũng trách Dật đâu dù sao là do con sai trước, con rất vui vì cha giận con, cảm ơn cha quan tâm thương con”, nghe ta xong ta nhìn thấy trong mắt ông ánh lên vui mừng, ông mỉm cười với ta “ con ngốc ta giận con đâu, ta rất vui vì con trở nên hiểu chuyện như vậy, mà ta cũng dám giận con đâu, mẹ con mà biết ta đối xử tốt với con chắc chắn đuổi đánh ta ra phòng khách ngủ mất hahaha” ông vừa vừa nháy mắt tinh nghịch với ta, ta thích người cha hài hước ấm áp này mà, ta cũng mỉm cười hắc hắc lại với ông.

      “Thôi con nghỉ ngơi , ta phải vào công ty bàn giao nốt công việc còn lại cho Dật để hai ngày sau ta còn dẫn mẹ con du lịch trăng mật kỉ niệm 5 năm cưới haha”, nghe vậy ta cười tươi với ông “Vâng ạ, cha để vợ của cha ở đây con chăm sóc cho”, ông gõ trán ta cười haha “ ừ cha đây con ngoan”, sau khi ông rời ta khỏi ngoài nghi “ có phải ông giao ra tất cả quyền hành công ty cho Bắc Thần Dật cứu ta chỉ là nhân tiện, còn mục đích chính là để có thời gian dẫn mẹ Tống chơi, chắc ông phải mẹ lắm mới có thể ai ca tông ti họ hàng, bỏ qua mọi lỗi lầm của nguyên thân trước kia, ta hâm mộ mẹ Tống mà sau này ta nhất định kím người chồng thương ta như ông mẹ Tống vậy”

      Vừa suy nghĩ ta khỏi cười hắc hắc mẹ Tống đẩy cửa vào phòng kinh ngạc “Tiểu Tiền có gì vui mà cười dữ vậy con, mẹ hâm cháo rồi ăn cho nóng”, ta nhận bát cháo từ mẹ đưa, khỏi trêu chọc mẹ có gì con chỉ hâm mộ mẹ có người chồng tốt, cha trước khi còn dặn dò con phải chú ý chăm sóc mẹ đó”, mẹ Tống xấu hổ khẽ đỏ mặt mắng “ hừ ông ta rãnh rỗi mà” như chú ý đến việc gì mẹ kinh ngạc xen lẫn vui mừng “ con gọi ông ấy là cha, tiểu Tiền con chấp nhận ông ấy rồi sao?”, “Vâng ạ, mẹ à con xin lỗi mẹ là trước đây con hiểu chuyện sau này con cố gắng làm đứa con ngoan của mẹ và cha” , “ con ngoan mẹ rất vui, con trưởng thành rồi” mẹ Tống vui mừng vừa vừa rớt nước mắt ôm lấy ta. Ta khẽ nâng tay lau nước mắt cho bà “ được rồi, mẹ ngoan khóc nào, haha muốn làm con khóc theo sao”, mẹ cười tươi đưa tay cóc vào đầu ta “Quỷ linh tinh nhà , thôi ăn cháo ”. Nhìn bát cháo ta khỏi ấm ức “Mẹ à thể cho con ăn thịt sao con muốn ăn đồ ngon a, mấy ngày nay nằm truyền dịch thôi, con thèm ăn đồ ngon cơ” ta nhào vào lòng mẹ làm nũng “Con biết đâu con muốn ăn thịt”, mẹ Tống dùng ngón trỏ điểm mạnh vào trán ta mắng được con mới tỉnh, bao tử còn yếu chịu khó ăn cháo loãng cho dễ tiêu, khi nào xuất viện về nhà mẹ làm món ngon cho con”, nghe đến việc xuất viện ta khỏi hào hứng “ mẹ mai cho con xuất viện , mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện khó chịu quá, con bệnh cũng muốn thành bên, con muốn về nhà nghỉ dưỡng”, mẹ Tống nhăn mày “ được con mới tỉnh, còn yếu nằm nghỉ hai ngày , mẹ bảo cha con hai ngày sau du lịch rồi khi nào con khỏe hẳn mẹ mới yên tâm” ta nghe vậy vội gào khóc ăn vạ, ta ghét bệnh viện mà “ muốn, muốn đâu con bắc đắc dĩ mới nằm viện thôi, bây giờ con khỏe như trâu rồi, mẹ xem nè cơ bắp con cuồn cuộn thấy , mà mẹ, con năn nỉ á nằm ở trong này con chỉ muốn bệnh thêm thôi, ăn uống gì cũng thấy ngon, mà con ăn được con ốm, ốm yếu, xanh xao, vàng vọt rồi trở nên xâu xí như xác khô, a khủng khiếp mà” chắc ta ăn vạ quá mẹ Tống nhức đầu nên cuối cùng cũng đầu hàng “thôi được rồi con đừng gào lên huyên thuyên nữa mẹ nhức đầu rồi đây, mẹ hỏi bác sĩ nếu bác sĩ cho phép mới được xuất viện, bàn cãi nữa” biết thắng vẻ vang ta cười hắc hắc nhào qua ôm mẹ rối rít cảm ơn, mẹ Tống bất đắc dĩ cười “con bé này sao bệnh hồi lại trẻ con ra vậy như con nít 7,8 tuổi” a đau lòng mà kiếp trước ta 22 tuổi rồi đó, tại khi đó ta thiếu thốn tình thương cha mẹ, luôn ao ước được làm nũng và lộ mặt yếu đuối trước cha mẹ mình, nhưng ta có cơ hội, tuy bề ngoài ta cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng phải trời sinh ta cứng rắn mà là do có ai bảo vệ ta nên ta chỉ có thể tự bảo mình, kiếp này lại như vậy ta có cha đau, mẹ thương ta hạnh phúc mà, nghĩ vậy ta ngăn được nước mắt hạch phúc tràn mi, vội lau ta ngước mắt nhìn mẹ cười “tại con biết mẹ con nhất hắc hắc”, “được rồi ăn cháo mẹ hỏi bác sĩ cho con”, “vâng ạ” ta cầm cháo lên ăn ngon lành chắc ta đói lắm rồi hay sao mà cháo trắng ăn vào lại ngọt như mật vậy a.

      Sau đó dĩ nhiên bác sĩ cũng ta rất khỏe rồi xuất viện thành vấn đề, vì dù sao con bé này là bị kinh hách quá độ và ngã xuống đất chấn động rồi hôn mê chứ cũng trầy da trốc vẩy gì , nên sáng hôm sau ta thủng thẳng xuất viện về nhà. Sáng 8h mẹ đến đón ta về nhà, ra đến xe ta muốn dán luôn 2 con mắt vào chiếc xe, chỉ thấy đến đón ta là chiếc xe BMW đen tuyền bóng loáng, đúng là nhà giàu mà, tuy ta có trí nhớ của nguyên thân nhưng qua giờ ta chỉ lo nghĩ đến những việc gây nguy hiểm cho bản thân, bây giờ mới có thể an tâm hưởng thụ nè, “cuộc sống thượng lưu, sung sướng ta đến đây hắc hắc”, “con cười ngơ ngẩn cái gì vậy ra xe ” mẹ thấy ta đứng ngẩn ngơ trước cửa bệnh việc khẽ cười , lúc này ta mới giật mình bước lại gần chiếc xe, chỉ thấy người đàn ông khẽ bước xuống mở cửa xe sau cho chúng ta, trước khi cửa xe đóng lại ta mỉm cười lễ phép cảm ơn “ Cảm ơn chú Vương”, chú Vương kinh ngạc ngước mắt nhìn ta rồi vội gật đầu đóng cửa, sau đó lên xe lái về nhà, ta khỏi than thở “bây giờ ta dịu ngoan khiến ai cũng kinh ngạc, con bé này lúc trước vô lễ cỡ nào a”.

      Ngồi khoảng 15 phút , chiếc xe được lái vào biệt viện xa hoa ta khỏi trợn mắt há mồm lần nữa “a xa hoa quá mà” Chỉ thấy cái cổng to lớn màu vàng trắng đan xen mà khoảng 10 người dang tay đứng mới che hết lối vào, trước cửa là hai vệ sĩ mặc đồ tây đen thẳng thướm đứng, thấy xe lái vào họ vội mở cổng ra, xe chạy qua cổng ta lại mắt chữ A mồm chữ O tiếp chỉ thấy bên trái là nguyên vùng sân goft rộng lớn phải chiếm hết mấy hecta đất, bên phải là biển hồ nhân tạo nước xanh trong vắt có thể thấy mấy đàn cá tung tăng lội bên dưới, xung quanh hồ trồng toàn liễu rũ đẹp đến hoa mắt, theo trí nhớ của nguyên thân ta còn biết dọc hết cái hồ này đến rừng đào đẹp như tranh vẽ đấy, ta nhất định ra đó ngủ cho coi, đúng là chỗ ngủ lí tưởng mà hắc hắc, xe chạy tiếp 10 phút nữa, cuối cùng cũng đến chỉ thấy đập vào mắt là đài phun nước bên ngoài là 12 cột nước đủ màu phun xung quanh, chính giữa là khoảng hình tròn trống, ôi ta nhất định chạy vô giữa chỗ trống đó ăn picnic, nghĩ mà xem ta ngồi ăn chính giữa, xung quanh là những cột nước đủ màu mới mát mẻ làm sao khà khà, ặc sao nãy giờ ta nghĩ đến chuyện ăn ngủ vậy trời, lắc lắc đầu ta bước xuống xe theo mẹ, Thiên a cái biệt thự đẹp như lâu đài cổ tích nhưng thuộc thế hệ tân tiến hơn ở đâu ra thế này, chỉ thấy cái biệt thự màu trắng ngà cao 5 tầng bự tổ chảng, xung quanh là cột nhà màu vàng rồng, chỉ muốn đu lên nó ôm cắn thử coi phải vàng thiệt thôi, trong đầu lướt qua hình ảnh những thứ bên trong nhà ta chỉ có thể cảm thán “đúng là có xa hoa nhất, chỉ có xa hoa hơn thôi”

      đứng cảm khái chỉ nghe tiếng mẹ Tống vang lên “Còn vào nha con, đứng trước cửa làm gì vậy”, “Vâng ạ con vào ngay đây mẹ” Vào trong nhà nhìn xa hoa của nó chỉ muốn chảy nước miếng dù biết trước, chỉ nghe mẹ ta dịu dàng “Con lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm, hôm nay mẹ vào bếp làm đồ ăn cho con, chờ cha con ở công ty về rồi cùng ăn, phải là bàn giao hết công việc cho Thần Dật rồi sao biết ổng làm gì nữa” “Chắc cha xử lý nốt công việc còn lại để ngày mốt dẫn mẹ du lịch đó, mẹ à con khỏe như trâu rồi mẹ đừng lo lắng nữa mà hãy chơi với với cha , đừng làm cha thất vọng, con tự biết chăm sóc cho mình mà, đó” ta cười hihi với mẹ. “Mẹ biết rồi quỷ linh tinh nhà con mau thay đồ a” ,“Yes, madam!” ta hài hước chào mẹ theo kiểu quân đội rồi chạy biến lên lầu để mẹ kịp than phiền gì được haha.

      Theo trí nhớ nguyên thân lên lầu ba phòng bên trái, mở cửa phòng ra đập vào mắt là căn phòng xa hoa màu hồng phấn như kiểu của công chúa trong cổ tích “ đẹp đẹp nhưng có phải nó hơi quá trẻ con a, thôi kệ dù gì ta bây giờ cũng mới có 17 tuổi sau này lại thay đổi , giờ làm công chúa vài năm cũng sao, dù bên trong là mẹ của công chúa, hắc hắc” chà chà chân lên thảm lông cừu mịn màng dưới chân “a mềm mà, thích” ta quay người lại chuẩn bị đóng cửa phòng thay đồ , trời ơi tim ta như muốn bay vọt ra ngoài chỉ thấy bóng dáng cao lớn bao phủ, chưa kịp thốt lên tiếng nào cổ bị người ta bóp chặt sau đó bị nhắc bổng đập vào tường “a đau quá ”ta hét lên, ngước mắt nhìn lên tên hung bạo, ta như bị thuật định thân chỉ có thể trơ ra nhìn vào đôi mắt màu hổ phách như của loài báo, đầy dã tính và khát máu.

      P/s: Chương sau nam chính lên sàn nhe mấy tình , cùng hóng nào
      hana345linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :