CON ĐƯỜNG KẾT HÔN DÀI ĐẰNG ĐẴNG... 《漫长结婚路》-姚姚 Tác giả : Diêu Diêu Dịch: Heidi Kết hôn là việc dễ dàng. Tôi và Thang Hiểu Mẫn, quan niệm tình của chúng tôi cơ bản là khác nhau, vì vậy chúng tôi quen nhau được hai năm, vẫn chưa kết hôn. Thang Hiểu Mẫn là người nghiêm túc, tôi ngại kết hôn cùng với người phụ nữ có quan điểm khác mình, chỉ cần dáng vẻ của ấy quá khó coi, tính tình quá ‘tám’, từ điều này có thể suy ra, tôi là người cầu cao. ít người Thang Hiểu Mẫn xinh đẹp, tôi cho rằng là bọn họ chưa từng thấy qua bộ dạng khi ấy nổi giận, lúc ấy nổi cáu lên, uhm, ấy có mất chút xíu xinh đẹp ấy, tổng thể mà , Thang Hiểu Mẫn là xinh đẹp, về phần, tôi người có cầu thấp như vậy tại sao lại tìm bạn xinh đẹp, tôi cho rằng tôi cầu thấp, cũng có nghĩa là tôi khờ. Thang Hiểu Mẫn là người có cầu hoàn mỹ, lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhau, là bởi vì ấy hài lòng đối với thiết kế của tôi. Tôi là nhà thiết kế, người nhìn lười nhác uể oải thích hợp làm công việc nghệ thuật, mặc dù Thang Hiểu Mẫn cho rằng tôi là loại người đó, ấy lần đầu thấy tôi liền gọi tôi là thợ thủ công kém chất lượng, tôi đồng ý cho ấy gọi tôi là thợ thủ công, nhưng đề nghị ấy bỏ bớt mấy từ làm định ngữ trong câu kia cho có lễ phép, xinh đẹp mà có lễ phép càng xinh đẹp hơn. ấy tức giận cực kì coi những thứ do tôi thiết kế ra là đồ bỏ , đống đồ xấu xí, có tính thực dụng, rác rưởi. ấy nổi giận lên, tính Logic liền có chút vấn đề, tôi giải thích với ấy, nếu là rác rưởi, dĩ nhiên là thứ vô dụng, hoặc là chúng tạm thời vô dụng, ấy cần đem cụm từ " có tính thực dụng" này làm định ngữ bỏ vào trong câu đó làm gì, như vậy có thể thấy được, hồi ấy học cấp 1 môn ngữ văn học được giỏi; còn nữa, có người nào chuyên môn thiết kế rác cả, cho dù có việc gì làm, cũng làm mấy chuyện như vậy, rảnh rỗi có thể dạo phố tán . Cho nên logic của Thang Hiểu Mẫn vẫn rất có vấn đề. Mặc dù sách có khả năng logic của phụ nữ là hơi thấp, nhưng thấp đến nỗi có kiến thức thông thường như thế, tôi cho rằng đây là chuyện rất nên. Sau khi ấy đương với tôi, tôi thường xuyên uốn nắn sai sót của ấy, nhưng tiếc là, ấy đợi tôi xong bình thường phun ra hai chữ: "Cứt chó". Như vậy có thể thấy được mặc dù ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng lại chẳng hề khiêm tốn, hơn nữa, ấy cho rằng tính logic của ấy là chuyện rất có tính logic, điều này khiến người ta khó lí giải. Nhưng tôi từ trước đến giờ lấy việc lý giải người khác để nổi danh, lại , cuộc sống chung đụng với bạn , lí giải được sao cả, thông hiểu được mới là chuyện lớn. Tôi vừa vặn phạm phải sai lầm này. Nguồn gốc của sai lầm này là khi Thang Hiểu Mẫn hỏi tôi tại sao muốn kết hôn với ấy. Bây giờ nhớ lại, tôi giả sử trả lời ấy rằng, vì tôi ấy, tất cả mọi chuyện cũng xảy ra. Tôi là giả dụ, cách khác, lúc ấy tôi có câu này, hơn nữa thời điểm phạm sai lầm, thông thường là sai lầm nối tiếp sai lầm, Thang Hiểu Mẫn trừng mắt nhìn tôi chất vấn : chẳng lẽ em sao? Tôi cư nhiên lại bị cà lăm. Về phần tật xấu lắp này, là lúc tôi nhà trẻ, bắt chước tên Vương Nhị bán trái cây hàng xóm bên cạnh nhà chúng tôi chuyện. Tên nhóc Vương Nhị này, có bệnh lắp vế trước câu, trong câu có mấy từ đứng trước lặp lặp lại mấy lần mới có thể ra được. Tôi sau khi bắt chước, là học trò mà còn giỏi hơn thầy, mấy chữ trước câu lặp lại năm lần cũng chưa hết câu. Đến cuối cùng, phải nhờ đến người mồm năm miệng mười như ‘bà già’ nhà tôi quất cho phát vào miệng, mới có thể khiến tôi ra trọn câu, lúc bị mẹ tôi vả vào miệng tới con số 280 cái, tôi hoàn toàn khôi phục lại bình thường, đến như trước khi Thang Hiểu Mẫn trừng mắt hỏi tôi, tôi chưa từng tái phạm qua. Tôi biết tật xấu thế lại có thể giống như kiểu đặc vụ Đài Loan núp lâu như vậy, tôi thậm chí hoài nghi tên nhóc Vương Nhị này là ***** phái phản động của Dân Đảng phái tới đây núp ở bên cạnh tôi, mục đích là để cho tôi học được bệnh lắp, thời điểm Thang Hiểu Mẫn hỏi tôi có ấy hay , tật xấu lắp kia, khiến cho tôi và Thanh Hiểu Mẫn thể kết hôn với nhau, tôi kết hôn được, trong lòng sinh ra oán hận, có cái nhìn hằn thù với xã hội, cái này đạt được mục đích gián điệp của . May nhờ chút lý trí còn đọng lại nhắc nhở tôi, lúc Vương Nhị dạy tôi cà lăm, Thang Hiểu Mẫn còn chưa ra đời, thể nào biết được cha mẹ Thang Hiểu Mẫn làm lúc nào để có thể tạo ra ấy, nhưng tôi nghĩ theo hướng khác, chừng cha mẹ của Thang Hiểu Mẫn cùng Vương Nhị là đồng đảng với nhau, như vậy có khả năng. Nghĩ tới đây, tôi nhớ tới món cánh gà nướng của mẹ Thang Hiểu Mẫn, bỗng cảm thấy mình phải là người. Vương Nhị, thế nhưng lại khiến cho tôi hoài nghi mình phải là người, điều này phương thức tư duy của con người trong nghịch cảnh là vô cùng kì quặc. Cha của người bạn tôi mắc bệnh ung thư dạ dày ở giai đoạn cuối, tin rằng uống nước tiểu của đứa bé trai làm thuốc dẫn trong Trung y có thể khỏe như vâm, trong tuần trước khi ông ấy mất, trong nhà bao phủ mùi khai nồng nặc, làm cho trong nhà giống như nhà vệ sinh công cộng vậy. Có liên quan đến chuyện kết hôn là như thế này. Sau khi chúng tôi nhau được hai năm lẻ tháng và mười tám ngày, tôi cho rằng nếu như chúng tôi nhau được lâu như vậy mà vẫn chưa chia tay, điều này chứng tỏ mặc dù chúng tôi hay gây gổ, thậm chí ngẫu nhiên cũng động tay động chân đánh nhau, nhưng bởi vì tôi dựa nguyên tắc đánh phụ nữ và trẻ em, vả lại Thang Hiểu Mẫn bề ngoài mặc dù là gầy yếu hơn so với tôi, nhưng ấy có luyện tập qua thuật phòng thân dành cho nữ giới, cho dù động thủ cũng nhất định đánh thắng được ấy, cho nên Thang Hiểu Mẫn ở chung chỗ với tôi chắc hẳn là vô cùng có cảm giác an toàn, tôi đoán ấy hẳn là mong muốn kết hôn cùng tôi. chứng minh suy đoán của tôi là sai lầm, suy nghĩ của phụ nữ đàn ông cách nào có thể đoán được. Dĩ nhiên, trước đó tôi cũng hề biết, tôi cũng phải chuyên gia nghiên cứu tâm lý phụ nữ, cho nên, đây cũng là chuyện bình thường. Lúc ấy tôi cho là hai người chúng tôi nên kết hôn với nhau nguyên nhân còn có lí do rất quan trọng là, nhà Thang Hiểu Mẫn cách nhà tôi vô cùng xa, ngồi taxi phải mất 25 phút, tổng cộng mất 17 đồng 5 hào, bình thường chúng tôi gặp nhau 3 đến bốn lần, thời kỳ đương nồng thắm thậm chí là ngày ngày gặp mặt, chia ra tính trung bình, tuần là bốn lần, năm là 48 tuần, tôi đưa ấy về nhà rồi trở về nhà mình là tốn hai chuyến, tính đến ngày tôi cầu hôn ấy, số tiền tốn cho taxi mất vạn ba nghìn sáu trăm năm mươi đồng ( 10650 NDT). Tôi cho rằng có nhiệt tình thương ngành giao thông của thành phố như thế nào nữa, cũng cần tiêu tốn nhiều tiền như . Rất dễ nhận thấy, Thang Hiểu Mẫn cùng với ngành giao thông có quan hệ nào đó thể cho ngoài ngoài biết, cho nên ấy nghĩ như vậy. Lúc ấy nghe xong lý do của tôi, từ vẻ mặt giận tím tái của ấy là có thể nhìn ra, Thang Hiểu Mẫn cho rằng cống hiến của tôi đối với ngành giao thông còn xa tít tắp mù khơi lắm mới đủ. ấy thậm chí nghe tôi , 10650 NDT có thể mua *****chiếc nhẫn tương đối khá, mặc dù tôi cho rằng ***** đó cũng chỉ là dạng vật thể đồng chất khác hình với than mà thôi, mặc dù có tính chất ổn định, nhưng dưới nhiệt độ cao cũng giống nhau tan thành mây khói, cho dù như vậy, cũng tốt hơn việc tốn tiền đón xe lãng phí nhiên liệu gây ô nhiễm môi trường kia. Sai lầm của tôi là ở chỗ ngộ nhận Thang Hiểu Mẫn là công dân bình thường, cho là giữa ***** và lãng phí, ấy chút do dự lựa chọn vế trước kia, rất dễ nhận thấy, Thang Hiểu Mẫn phải, lúc ấy nhìn chằm chằm tôi hỏi tại sao muốn kết hôn, dựa vào tính tình thực tế có sao vậy của tôi từ trước tới nay, trả lời đúng với đáp án mà ấy muốn, hơn nữa sau khi được ấy gợi ý xong, câu trả lời của tôi là: Đương đương đương đương đương. . . . . . nhiên. Bệnh lắp của tôi hoàn toàn chọc giận ấy, ấy cho là tôi đủ thành ý. Tính tình thực tế có sao vậy của tôi cho rằng nguyên nhân tôi muốn kết hôn với Thang Hiểu Mẫn đương nhiên phải bởi tôi có ấy hay , kết hôn tựa như hùn vốn làm ăn vậy, phải xuất cục diện đôi bên cùng có lợi mới có thể thực được. Lúc ấy tôi cho rằng bất luận là từ sinh lý hoặc là tâm lý mà , hai chúng tôi đều phù hợp với điều kiện khai trương làm ăn. Hơn nữa tôi có lòng tin làm rất tốt việc buôn bán này. Thang Hiểu Mẫn lại cho rằng tôi muốn kết hôn với ấy còn ra được những lý do bên dường như phải là người, may nhờ ấy tăng thêm hai từ ‘dường như’, giả như tôi phải là người, vậy hai năm kia ấy cùng với thứ phải là người đương sao, phải mắt ấy bị mù cũng là ấy mắc chứng cuồng đồ vật, thị lực hai mắt của ấy đạt 2. 0, từ ngoài mười mét trở lên mà vẫn có thể nhìn thấy đồ vật tôi cầm tay, cho nên rút ra kết luận là ấy là kẻ cuồng đồ vật. Còn về vấn đề tôi phải là người, tôi cho rằng bản thân mình có quyền lên tiếng, tôi sống 29 năm, người cao 1m 85, nhìn từ đầu đến chân, tôi cho là bản thân tôi là con người. Lần này cầu hôn, Thang Hiểu Mẫn kêu tôi ‘ gặp ông JOE BLACK’ * tuyên bố chấm dứt, ngoài ra ấy còn tặng cho hai cục bầm tím làm lộ phí. Dĩ nhiên lời thoại nguyên văn của ấy là: Trần Kiều, con mẹ nó chết . Tôi cứ như vậy sửa chữa lời của ấy, là vì muốn phá hư hình ảnh xinh đẹp của ấy, tôi nghĩ cho ấy như vậy, ấy cư nhiên cho rằng tôi ấy, chuyện này khiến tôi khó lí giải. *Meet JOE BLACK : Đây cũng là tựa đề của bộ phim được dịch ra tiếng Việt là “ Hẹn gặp tử thần”. Ý nàng Thang Hiểu Mẫn này nam 9 này ‘ chết ’. Hai chúng tôi bước vào thời kì chiến tranh lạnh, phải , là sau khi Thang Hiểu Mẫn bước vào, ép tôi thể bước vào. Bởi vì tôi là người hết sức có nghĩa khí, để ấy mình vắng lặng, vô luận như thế nào cũng có lỗi với hơn hai năm giao tình suốt thời gian qua của chúng tôi. Đương nhiên, tôi thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm ấy, lúc nào có thể kết thúc thời kỳ chiến tranh lạnh đây, bạn biết đấy, sau khi người bị lạnh lẽo quá lâu, dùng lửa hơ cũng nóng lên được. đến hơ lửa, tôi lại nhớ tới truyện cười, trước kia cho Thang Hiểu Mẫn nghe qua, ấy luôn cười, vừa cười vừa mắng, tên du côn này. Tôi cho rằng đây là lời khen. Chuyện cười kể rằng người văn minh sau khi bị đám tộc ăn thịt người bắt được, tộc ăn thịt người quyết định nướng ta để ăn. Vì vậy liền đem ta xiên lên cây gậy, đặt lên giàn lửa nướng. Lúc nướng đồng thời bọn chúng làm những chuyện khác. Người văn minh này bị nướng lúc lâu, thấy tộc ăn thịt người cũng có động tĩnh gì, nhịn được nhắc nhở: "Người em ơi, nửa bên này nướng chín rồi, lật qua bên kia nướng ." Tôi gọi điện thoại cho Thang Hiểu Mẫn : " Đồng chí Thang Hiểu Mẫn, nửa thân dưới của đều đông thành băng rồi, có muốn lật lại người cho đông lạnh đều hay ." Thang Hiểu Mẫn trả lời muốn . . . . . ( dưới đây cắt 200 chữ ), tôi luôn đối với năng lực học tập ngôn ngữ của ấy có cảm giác vô cùng bội phục, hai chúng tôi trước kia chơi với nhau, ấy đến nơi nào đó liền học ngôn ngữ mắng chửi của địa phương đó, tôi vẫn luôn cổ động ấy cho ra quyển “ Mắng chửi người bách khoa toàn thư”, nếu có nhà xuất bản chịu xuất bản, tôi nguyện ý bỏ tiền ra xuất bản cho ấy. Khẳng định là bán chạy. Dĩ nhiên điều này phải được chính sách cho phép. Chúng tôi là công dân văn minh tuân theo luật pháp, làm chuyện có lỗi với quốc gia có lỗi với nhân dân. Thang Hiểu Mẫn mặc dù về mặt này có tài năng, nhưng chỉ biểu ở trước mặt tôi, ấy đối với người khác đều lễ phép khiến tôi giật mình, nếu phải là tôi hiểu ấy đến cả chân tơ kẽ tóc, nhất định cho rằng ấy có chị em song sinh. Tôi rất biết ấy coi tôi là người ngoài, nhưng lúc nghe ấy mắng tôi, tôi rất hi vọng ấy đối đãi với tôi như người bình thường là được rồi. Lúc tôi cơ hồ bị đông lạnh thành đuôi cá, tôi nhận được thông báo mình đoạt giải. Tôi từ trước đến giờ đều cho là người sau khi trúng giải thưởng thể nào đổi đời được, chuyện xui xẻo nối tiếp xảy đến. Nhìn thông báo, tôi hung hăng véo mu bàn tay mình, sau khi xác định phải là nằm mơ, rất là kinh ngạc. Tôi giành được giải bạc thiết kế, tác phẩm đoạt giải chính là món đồ bị Thang Hiểu Mẫn ví von là đồ bỏ , thứ rác rưởi có tính thức dụng đó, con mắt của ban giám khảo quả cùng với người bình thường khác nhau rất lớn, nhưng hoặc là, Thang Hiểu Mẫn phải là người bình thường, tôi bình thường dám nghĩ như vậy, bởi vì cho ra kết luận Thang Hiểu Mẫn phải người bình thường, rút ra ít suy luận khiến người ta giật mình, thí dụ như nếu như Thang Hiểu Mẫn phải là người bình thường, tôi làm sao có thể cùng người phải là người bình thường đương chứ, như vậy chỉ có thể là, tôi, Trần Kiều cũng phải là người bình thường; giả như tôi phải người bình thường, tại sao có thể làm ở đơn vị nhàm chán này lâu như vậy, tại sao mỗi ngày đều làm ra các mẫu thiết kế ngay cả bản thân cũng thấy ê mặt; giả như tôi phải người bình thường, tại sao cầu hôn với Thang Hiểu Mẫn lại bị thất bại, ..vân vân. Tôi có thể tưởng tượng ra được phản ứng của Thang Hiểu Mẫn khi nghe được tin tức này: Choáng nha, mà cũng được giải, ứng với câu ông trời có mắt. Thang Hiểu Mẫn bình thường ở lúc lòng tin của tôi ngày càng bành trướng ra đâm thủng cái lỗ, phóng thích ra lòng tin của tôi. ấy so với chủ nhiệm lớp tôi thời trung học cơ sở càng khiến tôi bội phục hơn. Về chuyện giáo viên chủ nhiệm, tôi nhớ giáo mặc chiếc áo sơ mi màu đen được làm bằng chất liệu tơ lụa, vô cùng hợp với giáo, lúc giơ tay lên bảng viết chữ, chiếc áo đó bị kéo theo, lộ ra cái eo trắng nõn, giáo còn chưa sanh em bé, cho nên eo vẫn còn rất , rất săn chắc, tôi thường hay nhìn vào chỗ eo của giáo mà mất hồn, tưởng tượng sờ lên đó có loại cảm giác gì, thái độ có ý định sàm sỡ này đối với giáo khiến cho tôi vô cùng căm tức bản thân, cho nên tôi quyết định làm bài tập môn học của giáo dạy nữa, để coi đó là tự trừng phạt mình. Tôi bây giờ của mười hai năm sau đường nhìn thấy giáo, giáo trở thành người phụ nữ trung niên đáng , người mặc bộ váy liền thân màu kem, mái tóc để rối bung giống như mới vừa cùng người ta đánh nhau xong, gương mặt giống như cái màn thầu nở quá độ, hơi hơi còn có chút hình dáng năm đó, ánh mắt mệt mỏi của giáo nhìn thẳng tôi, bước qua bên cạnh người tôi , giáo nhận ra tôi, tôi nghĩ giáo ở lớp lộ ra cái eo trắng nõn nữa rồi, tôi thích bộ dáng bây giờ của giáo. kèm với giấy thông báo gửi tới, còn có phần giấy tờ "Bách khoa toàn thư thiết kế đương đại " hướng dẫn giải thích việc trúng cử, cầu viết tự truyện. Tôi sau khi trầm tư suy nghĩ mới viết xong, nguyên văn như sau: Trần Kiều, nam, 29 tuổi, lúc bảy tuổi học tại trường tiểu học Trực Câu Môn, đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào lớp, nhưng tham gia qua biểu diễn thể thao ở Đại hội thể dục thể thao học sinh tiểu học toàn thành phố, đạt giải ba toàn đội. Lúc 13 tuổi học tại trường Đệ Thập Nhất trung học cơ sở, giữ chức vụ Ủy viên lao động năm, bởi vì cùng với bạn học nảy sinh ý kiến bất đồng về vấn đề chức trách của ủy viên lao động rốt cuộc là tự mình quét sân hay là giám sát người khác quét sân mà từ chức, 15 tuổi được tuyển thẳng lên bộ phận Trung học của trường Đệ Thập Nhất trung học cơ sở, ba năm sau thi đậu vào trường nghệ thuật khoa mỹ thuật của tỉnh, sau khi tốt nghiệp làm thiết kế cho công ty trách nhiệm hữu hạn đồ dùng gia đình Quang Minh. Thành viên gia đình có ba và mẹ. Nếu như lúc ấy Thang Hiểu Mẫn đáp ứng lời cầu hôn của tôi, thành viên trong gia đình phải cộng thêm ấy nữa. Theo như quy định, vợ hay chồng còn được xếp ở vị trí trước cả cha mẹ. Tôi gửi thư , thuận tiện đến tài vụ lĩnh tiền ứng trước, chuẩn bị ngày hôm sau lên đường Quảng Châu, lĩnh giải bạc của tôi. Vương Na Na hỏi tôi, nếu có tiền thưởng để lĩnh , Quảng Châu chỗ đó rất nóng a, đem quần áo nào vậy, nghe chỗ đó các đều mặc áo dây hở lưng. Tôi kiên nhẫn , con người ta mặc cái gì cũng quan hệ nhiều lắm tới tôi, các ấy cho dù mặc quần áo, vóc người đẹp tôi liếc thêm vài cái, vóc người đẹp, tôi nhìn. Về phần quần áo, tôi quyết định mặc quần áo, dù sao chỗ đó nóng bức, nếu mặc lãng phí vải vóc. Vương Na Na trợn to hai mắt, mắt ấy vốn cũng , khi trừng lên, con ngươi dường như muốn đụng vào lỗ mũi của tôi rồi, tôi theo bản năng lui về phía sau hơi ngửa người ra. Vương Na Na là thủ quỹ ỏ bộ phận tài vụ, vừa mới tốt nghiệp trung cấp. Lúc tôi thanh toán thường xuyên nhìn vào cái miệng ngừng hoạt động của ấy mà ngẩn người ra, quả hiểu nổi tại sao vật này có thể hoạt động nhanh như vậy, cũng thấy ấy uống nước hay nghỉ ngơi gì, tôi hết sức khống chế nguyện vọng muốn sờ tới miệng của ấy, tôi nghĩ bắp thịt ở hai bên mép môi sờ vào nhất định là rất săn chắc. Vương Na Na lấy tiền trong két bảo hiểm ra, đếm 3000 đưa cho tôi, cái miệng vừa ngừng người Quảng Châu cái gì cũng ăn được hết, cái gì như như trâu bò, tê tê, chim cú mèo, đến đó phải làm sao bây giờ đây. Tôi nhìn tay ấy, lo lắng ấy sai tiền, ấy lè lưỡi liếm liếm ngón trỏ, sau đó đếm tiếp. Tôi bỗng nhiên cảm thấy trong miệng khô khốc muốn chết được. ấy ngẩng đầu nhìn sang tôi, a, phải làm sao đây, cũng ăn sao? Tôi ăn. Tôi nhận lấy tiền, cho dù bị đói chết tôi cũng ăn. Đây là 3000 sao? ấy cầm phong bì đưa cho tôi, ừ, 3000, sai. ra ăn ít chút chắc cũng có chuyện gì đâu. Tôi chuyên tâm đếm tiền lại lần, tiền cũ bị bẩn nên hơi mềm, chỗ góc cạnh có chút ướt. Tôi đếm xong bỏ vào trong bì thư, bi phẫn , ăn, kiên quyết ăn, tôi quản được người khác đành, chẳng lẽ còn quản nổi cái miệng mình hay sao chứ. Tôi đặt tiền ở trong túi quần sau, nhất thời túi căng đầy lên rất nhiều. Đứng ở góc đường, mặt trời chiếu lên đống rác ven đường, ánh sáng mặt trời chiếu lên cái đầu màu xanh của con ruồi, tỏa sáng lấp lánh. Tôi quyết định tìm Thang Hiểu Mẫn, ấy bất nhân, nhưng tôi thể bất nghĩa. Tôi phải cho ấy biết, đây phát tài rồi, đây bây giờ là người có thân phận trong xã hội rồi. Thang Hiểu Mẫn ngồi ở trong khách sạn, giương tay lên, gọi trước ly rượu trắng lót bụng, sau đó thở dài, với tôi, quả biết cái cuộc sống mà bản thân mình sống gọi là cuộc sống gì nữa. ấy ăn vận chỉnh tề, mỗi ngày ăn vận trang điểm xinh đẹp, lên công ty mắng chửi người. Tôi an ủi ấy, mắng chửi người khác so với bị người khác mắng vẫn tốt hơn, có muốn thêm 1 ly nữa ? ấy gật đầu cái. Tửu lượng của Thang Hiểu Mẫn tốt lạ thường, nửa lít rượu đế xi nhê gì. Bất luận người nào thấy dáng vẻ ấy uống rượu cũng thích ấy. Ở thời điểm ấy uống đến ly rượu thứ 3, tôi cho ấy biết chuyện tôi Quảng Châu. ấy gật đầu cái, thế đạo thay đổi rồi, cho nên đồ vật của mới có thể đoạt giải. Đầu ấy dựa vào cái ghế, vô cùng mệt mỏi, tôi nhìn gương mặt phai nửa lớp phấn trang điểm kia, đột nhiên cảm thấy mình chưa từng ấy như lúc này đây. Đúng vậy, thể phủ nhận, tôi Thang Hiểu Mẫn. Khi nào trở về. ấy hỏi. Ba bốn ngày thôi. Tôi suy nghĩ, nếu có cái hấp dẫn nào khác. Thang Hiểu Mẫn bật cười lên, đến ngươi, còn bị hấp dẫn ấy chứ, ngươi tên tiểu tử này còn trông mong vào đồng bào Quảng Châu giữ chân ngươi lại sao. Tôi phát tôi còn thích bộ dáng của Thang Hiểu Mẫn khi cười nhạo tôi, dáng vẻ của ấy lúc đó xem ra rất có tinh thần. Thang Hiểu Mẫn rốt cuộc cũng có ngày đoán sai. Lúc tôi tới Quảng châu ngày thứ ba, vị đồng bào người Quảng Châu nhiệt tình hiếu khách giữ tôi lại. Mặc dù Quảng Châu rất nóng nực, mặc dù đàn ông phụ nữ đều rất gầy gò, mặc dù tôi cùng với lãnh đạo của bên tổ chức đứng chung chỗ, quả giống như gánh bọc lớn người. Đồng thời đường cũng có người nào tận dụng ăn mặc áo hai dây hở lưng cũn cỡn *****. Nhưng tổng thể mà , Quảng Châu là địa phương tốt, ánh nắng mặt trời chiếu gay gắt, toàn toàn quét sạch cái phần tối tăm u ám trong tính cách của con người tôi. Thảo nào lúc khám cho các bệnh nhân bị bệnh trầm uất, thông thường bác sĩ khuyên bọn họ chịu khó ra ngoài hấp thụ ánh nắng mặt trời. Tôi với ông chủ Trương, ngài xác định là công ty của ngài có tuyển nhân viên an ninh hay bảo vệ gì gì đó chứ. Ông chủ Trương dùng thứ tiếng phổ thông nửa chín nửa sống , Trần “ tiên tam” ( tiên sinh), là “vò” tính ( vui tính). Ông chủ Trương muốn giữ tôi ở lại Quảng Châu, ở công ty của ông ta làm nhà thiết kế, tiền lương hàng năm so với bây giờ là tăng lên gấp đôi. Tôi quả cuối cùng cũng có cảm giác gặp được Bá Lạc* rồi. Tôi sao có thể trễ như vậy mới gặp được Bá Lạc chứ. Nếu sớm chút găp được ông ta, thành tựu hôm nay của tôi há chỉ có chút như tại sao. *Bá Lạc : Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát , tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể. Vì muốn tỏ ra bản thân mình phải là tên đàn ông mới có được chút xíu lợi lộc vui quên trời đất, tôi liền với ông chủ Trương là suy nghĩ thêm trong hai ngày. Tôi gọi điện thoại cho Thang Hiểu Mẫn, cho ấy biết chuyện này. ấy nghi hoặc tin , người đó phải say nắng bị choáng nên đâm ra hồ đồ rồi chứ. Nếu làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy. Tôi đoán ấy căn bản nhìn ra điểm cốt lõi của vấn đề, tôi , Hiểu Mẫn, phải ở lại Quảng Châu. ấy ngừng chút, cất lên giọng có chút biểu tình nào, với tôi điều này làm gì? Thích ở hay là chuyện của . Sau đó liền ‘ cạch’ tiếng cúp điện thoại. Trước lúc Thang Hiểu Mẫn còn chưa nổi giận lôi đình thêm nữa, tôi bay trở ra Bắc Kinh. Tôi ở nhà ấy đợi ấy về, Thang Hiểu Mẫn có đanh đá thêm nữa, cũng thể ở trước mặt ba mẹ ấy đánh tôi. Tôi lần trước cầu hôn thất bại, thuần túy là bởi vì xem quá nhiều phim tình , cư nhiên tin rằng ở trong khung cảnh lãng mạn, thể nào cự tuyệt lời cầu của người chàng trai. Thang Hiểu Mẫn về tới nhà nhìn thấy tôi quả nhiên rất giật mình, tôi vừa ăn cơm vừa với ấy mẹ, mẹ nướng cánh gà đúng là mỹ vị nhân gian. Hiểu Mẫn về chưa, cùng nhau ăn . Thang Hiểu Mẫn tức đến nỗi sưng cả mặt mày, tay liền kéo tôi về phòng ấy, tôi vừa vừa áy náy với Thang mẹ, chúng tôi do lâu gặp mặt, cho nên Hiểu Mẫn có hơi sốt ruột chút. , mẹ nó, chán sống rồi phải , phải là có người nhân dân Quảng Châu nào đó nhiệt tình hiếu khách tha thiết mong đợi lưu lại đó a, trở lại làm cái quái gì. Thang Hiểu Mẫn đóng cửa lại rống lên với tôi. Tôi thành khẩn , , chúng ta thể nào đôi cánh cứng cáp rồi liền quên ngay người mẹ sinh ra , nuôi trở thành người dân Bắc kinh, thể mình chạy tới nơi đó hưởng phúc, để lại đồng bào ở Bắc kinh trong cảnh nước sôi lửa bỏng đau khổ. Hơn nữa, dù cho quẳng xuống được toàn bộ đồng bào Bắc kinh nữa, cũng thể quẳng được ấy a. Tôi nhìn Thang Hiểu Mẫn tức đến nỗi gương mặt từ từ đỏ lên, biết nếu tiếp tục thêm gì nữa, chọc tới ấy, này cái gì cũng dám làm a, đến lúc đó cho dù là Thiên Vương lão tử ở đây, cũng khó tránh khỏi cái cảnh tôi bị đánh a. Tôi lấy ra chiếc nhẫn nghiêm túc , Hiểu Mẫn, chúng ta kết hôn nhé. Thang Hiểu Mẫn ngồi ở mép giường lời nào. Tôi thở dài, ngồi ở bên cạnh ấy, em phải cân nhắc mất bao lâu a, thừa dịp sức lực còn khỏe kiếm được nhiều tiền chút gả cho , nếu , già rồi già rồi, nổi ra hơi. ấy quay đầu nghiêm túc nhìn tôi, Trần Kiều, cho em lý do, lý do gả cho . Tôi thiếu chút nữa mắng ra tiếng, tầm tuổi này, sao làm cái gì đều phải cần lý do thế, lập gia đình cần lý do, ăn uống cần lý do, có phải vệ sinh cũng cần lý do hay hả, tôi con mẹ nó cái bàng quang dưới bụng trướng căng cực kỳ. Tại sao thể tùy theo tâm tính mà làm, tôi chỉ là muốn ăn cái gì ăn, muốn vệ sinh , quản lý tôi lúc ấy có đói bụng , bụng có căng cứng nhịn đến khó chịu hay , mắc mớ gì tới con mẹ ngươi chứ. Tôi nghi ngờ hỏi Thang Hiểu Mẫn, em muốn như thế nào, có kết hôn hay , em quyết định , cũng đừng giở cái điệu bộ này ra, con người có chút ngu ngốc, nghe hiểu. Thang Hiểu Mẫn cầm chiếc nhẫn hướng lên tay đeo vào tháo ra ướm thử hồi, nhíu mày , chiếc nhẫn này mua ở đâu, sao lại khó coi như vậy. Còn dám là nhà thiết kế hàng đầu nữa, cũng biết chọn cái nào đẹp hơn hả, chọn được, chính là cái xấu nhất trong cửa hàng. Nếu tất cả các nhà thiết kế đều giống như vậy, con người ta sống còn chút hứng thú gì nữa a. Thang Hiểu Mẫn ấy phát ra cuộc sống của mình vốn là chuyện chẳng có tí hứng thú nào, tại cũng sợ có thêm chuyện tương tự nữa, cho nên ấy quyết định cùng tôi kết hôn. ấy nhìn tôi , chừng phủ định của phủ định lại là khẳng định, hai việc có tí hứng thú nào tụ tập lại chỗ có thể đốt lên những đóm lửa lấp lánh. Tôi đương nhiên cho ấy biết, loại ý nghĩ này trong mắt của tôi thuần túy là thứ bịa đặt. Tôi cùng với Thang Hiểu Mẫn lĩnh giấy đăng kí kết hôn xong, liền Quảng Châu. tại Thang Hiểu Mẫn ít mắng tôi hơn, bởi vì ít gặp mặt , hơn nữa, gọi điện thoại đường dài là việc rất tốn tiền, bình thường câu đầu tiên của chúng tôi là, thủ tục làm đến đâu rồi. Thang Hiểu Mẫn muốn điều đến chi nhánh công ty ở Quảng Châu, bởi vì ngay cả khi chúng tôi kết hôn rồi, mớ tiền tốn cho ngành giao thông cũng là nhiều nhất, ngày trước là ngồi xe hơi, tại tiến bộ ngồi máy bay, tôi cứ cầm lấy tay Thang Hiểu Mẫn cái, là ấy cùng tôi thảo luận cái nắm tay đó xài hết bao nhiêu tiền, cái ôm xài hết bao nhiêu tiền, tiếp đến nụ hôn xài bao nhiêu tiền, lên giường xài hết bao nhiêu tiền. Tôi thường thường nhìn vào gương mặt Thang Hiểu Mẫn liền sinh ra ảo giác, giống như đó là bó tiền nhân dân tệ. Tôi bức xúc với Thang Hiểu Mẫn, em nếu mau mau chuyển tới đây, riêng tiền bỏ ra chi cho việc khám bác sĩ nhất định phải vượt qua tiền vé máy bay. Thang Hiểu Mẫn , ánh nắng mặt trời ở Quảng Châu nơi đây cũng trị được sao. Tôi tôi bắt đầu hoài nghi về việc ấy có quan hệ bà con họ hàng gì đó với ngành giao thông vận tải, nhất định là nâng đỡ bọn họ, tôi còn chưa tại sao lại như vậy, Thang Hiểu Mẫn cắt đứt lời tôi thẳng, em ngày mai cho dù là cầm dao cũng phải ép quản lý ký giấy đồng ý chuyển công tác. Về phần Thang Hiểu Mẫn có cầm dao làm hay , tôi cũng biết, chỉ là sau tuần lễ trôi qua, tôi rốt cuộc cũng được toại nguyện nắm tay ấy dạo chơi phố ở Quảng Châu. Ánh nắng mặt trời chiếu lên mũi tôi, tôi khẽ khàng nhắm mắt lại, nhiệt độ ấm áp chóp mũi hệt như bên trong mái nhà tân hôn của tôi. ----------oOo----------