1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố hoa - Hoa Hàn Phi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      [​IMG]
      Nguồn: http://phongvanthanh.wordpress.com/2013/10/22/pho-diep-dong-nhan-co-hoa-le-hoa/
      Tác giả: Hoa Hàn Phi
      Thể loại: phó diệp đồng nhân, lịch sử, kiếm hiệp, có chút huyền ảo, ngược tâm, ngược luyến, sinh tử văn, nhất thụ đa công.
      Tình trạng: hoàn (53 chương + 3 PN)
      Văn án:
      Gió Bắc lộng thổi, đêm dần tan nhưng bóng người vương vấn
      Nụ cười của người nhuốm sắc vàng phai
      Để lại ta mình , nỗi đơn côi phản chiếu trong bóng nước
      Những đoá hoa cúc tàn lụi, sàn hoa trải nỗi đau thương
      Những giá trị xã hội tàn úa, những định mệnh thấy trước được

      Đây là tác phẩm tự viết của bạn Hoa Hàn Phi, thể loại đam mỹ chuyển thể từ các nhân vật có trong phim Hoàng Kim giáp, MV sứ thanh hoa của Châu Kiệt Luân, phim nghịch thuỷ hàn kiếm và được tác giả cải biên hoàn toàn về nội dung, vì triều đại của hai phim khác nhau nên sau hồi đắn đo suy xét vì đây là Sứ thanh hoa mà thời này rất phát triển về hội hoạ điêu khắc và các nghệ thuật về gốm hoa nên bạn cho về thời Hậu Đường, tức là thời đại của bộ phim Hoàng Kim giáp. Bối cảnh trong truyện chủ yếu là bạn Hoa hàn Phi lấy từ Hoàng Kim giáp, các nhân vật phụ ngoài các nhân vật xuất trong phim còn lại đều do bạn tự sáng tác.
      Nhân vật :
      Trần Sở Hà – Thanh Hoa
      Chung Hán Lương – Cố Tích Triều
      Châu Kiệt Luân – Vương Tử Nguyên Kiệt
      Trần Bách Lâm – Gia Luật Bội
      (cùng số nhân vật khác trong tác phẩm Hoàng Kim Giáp, Nghịch thuỷ hàn kiếm)
      P/S: Có bạn đọc nào ủng hộ vô trang Wordpress của Hoa Hàn Phi like và comment ủng hộ bạn ấy với nha, bạn ấy tự vẽ nhiều hình rất đẹp, hình cover phía cũng là bạn ấy tự vẽ :012::012::012:
      Last edited: 22/10/14

    2. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 1

      Chợ Giang Nam sầm uất náo nhiệt như ngày hội, các bức hoạ phong thuỷ, bình gốm tinh xảo, gấm hoa thượng hạng được trưng bày trải dài khắp cả con đường. Dù là ai ai cũng bận rộn với công việc của mình nhưng vẫn ngừng đưa mắt nhìn về nam nhân thân thanh y với chiếc mũ phủ kín đầu chỉ chừa mỗi khuôn miệng cũng toát lên hết vẻ tuấn tiêu sái. Ở người y toát ra luồng khí mà ai dám lại gần, chỉ có thể thầm to bàn tán từ xa.

      Thanh y nam nhân hề quan tâm đến bất kì ai, chỉ lưu tâm đến con đường mình trải đầy hoa cúc vàng, y phi thường lạ lẫm, tự nghĩ người nơi đây vốn có sở thích kì quái này hay liên quan đến thông tục nào đó. nghĩ miên man từ xa có tiếng vó ngựa mỗi lúc dồn dập. thanh niên mặc áo giáp vàng từ xa thúc ngựa như bay lướt qua dòng người, giơ lá cờ vàng khắc chữ Vương phấp phới theo gió, từ hai bên đường, người dân tự khắc dạt ra hai bên, khuôn mặt họ bỗng trở nên phi thường hoan hỉ.


      _Tránh đường cho Nhị hoàng tử!


      _Quân ta thắng trận rồi! Nhị hoàng tử trở về!


      Thanh y nam tử đứng vào bên đường, nhãn thần hướng về phía cổng thành, qua màn vải đen mỏng vẫn nhìn màu vàng sáng lên cả con đường, đội quân hùng mạnh bách chiến bách thắng của nhị hoàng tử Vương Tử Nguyên Kiệt đích thị lí do khiến y tìm đến nơi này, nếu phải tận mắt chứng kiến e rằng chỉ nghĩ rằng lời đồn trong truyền thuyết đáng tin.

      Đoàn quân lướt nhanh qua con đường trải đầy hoa cúc vàng, đầu đoàn quân là nam nhân khí phái hào sảng, khuôn mặt tuấn, chỉ cần cử động cũng tỏ ra vài phần ngạo khí, thần thái của bậc quân vương lấn át hết mọi tầm nhìn, bên hông là thanh trường kiếm Hoa Khí nổi tiếng, thân màu vàng kim giáp, đoàn quân đến đâu như phát sáng đến đó, đúng với lời ca tụng “Mãn thành tận đới hoàng kim giáp” (áo giáp vàng ở đầy khắp kinh thành).


      môi thanh y nam tử bỗng cong lên nụ cười quỷ mị.


      Nhị hoàng tử Vương Tử Nguyên Kiệt, cuối cùng cũng được diện kiến, uổng công ta lặn lội từ Trung Nguyên đến hoàng cung này


      Trong thoáng chốc, Thanh y nam tử biến mất trong đoàn người reo hò, khinh công của y quả thực đạt đến xuất quỷ nhập thần. Vương Tử Nguyên Kiệt liền cảm nhận được luồng khí lạ, bất giác đảo mắt nhìn về đoàn người nhưng muộn, người kia ly khai.


      Cao thủ như vậy có vẻ phải người của kinh thành, khí toát ra từ người là người trong giang hồ, kinh thành xuất người của giang hồ, chuyện này phải hiếm có nhưng là cao thủ giang hồ thực phi thường kì lạ, mấy năm gần đây bọn chúng gần như biến mất, nay cớ gì lại xuất ?


      Vương Tử Nguyên Kiệt suy nghĩ hồi rồi thu về ánh mắt, hướng hoàng cung thẳng tiến, việc cấp bách khiến y dời ngày trở về sớm hơn tháng giờ chỉ vì để gặp người.
      Hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, con ruồi cũng khó lọt qua, huống chi người phải ruồi, càng thể có cơ hội, nay đội quân hùng mạnh của Nhị hoàng tử Vương Tử Nguyên Kiệt lại đường trở về, bất kì ai muốn vào hoàng cung lúc này mà phải từ cửa chính đều chỉ có thể là trong tưởng tượng.


      Tuy vậy, người có khinh công như trong tưởng tượng cũng phải là có, huống hồ lại là Cố Tích Triều, cao thủ võ lâm danh chấn thiên hạ, chuyện đột nhập vào hoàng cung đối cũng chỉ là bay qua vài ngọn núi.


      Cố Tích Triều trước Vương Tử Nguyên Kiệt bước, vẫn còn thời gian để dạo hoàng cung thêm canh giờ nữa, mục đích đến kinh thành lần này ngoại trừ muốn thí võ với Nhị hoàng tử Đường Triều, còn có thêm lí do, chính là chiếc bình bằng sứ ngọc bích Từ Cẩm Hoa thất truyền giang hồ nay xuất trở lại mà lại là xuất trong hoàng cung. Chiếc bình ấy chứa thứ mà bất kì ai cũng ham muốn, chính là tuyệt thế võ công Mai Hoa Phi Vũ có thể thâu tóm cả thiên hạ.

      Hoàng cung uy nghiêm lộng lẫy dát vàng bằng loài hoa cúc, phủ khắp hoàng cung màu vàng rực và mùi hương ngào ngạt khiến ai nhìn thấy cũng phải say đắm. Cố Tích Triều cũng tránh khỏi cảm giác thán phục mà thốt lên ý tưởng “hảo sắc” . từ lâu vận người bộ giáp của hộ vệ mà đánh tráo lúc vào cung nên thản nhiên lại dọc con đường trải đầy gấm hoa, tuy nhiên, với nội lực cao cường, cảm thấy loạt sát khí từ phía dưới những bông hoa vàng rực kiều diễm kia, trong lòng thoát khỏi trận rùng mình.


      Thiên hạ đồn đại quả sai, hoàng cung Đường Triều chứa rất nhiều sát thủ vô danh, chỉ nhất cử nhất động cũng dễ khiến kẻ đột nhập bay đầu, nếu Cố Tích Triều ta nhanh trí giấu khí từ lúc mới vào đây, e rằng có đường trở ra.


      Cố Tích Triều thu lại tiếng thở ra, tập trung vào mục tiêu ban đầu, truy tìm chiếc bình sứ càng sớm càng tốt, thời gian để ngắm hoa thưởng cảnh nên gác sang bên.


      Từ ngọn núi khuất sau cung vàng điện ngọc vang lên tiếng đàn réo rắt như phong như thuỷ, cả ngọn núi chìm vào tĩnh lặng, khiến ai bất giác nghe thấy cũng trở nên tịch mịch, như nguyện cả đời gác hết mọi ham muốn bản thân mà phơi bày hết tâm tư ra lần.


      _Thanh công tử, Nhị hoàng tử trở về, trang phục do hoàng hậu chuẩn bị nô tì để sẵn ở trong phòng. Hoàng hậu muốn ngươi vào chính cung chuyến .


      Thanh ôn nhu từ nữ nhân khiến tiếng đàn kia ngừng lại trong khoảnh khắc, biến cả ngọn núi trở lại với sắc dạng vốn có của nó, tựa hồ như người vừa thức giấc sau cơn mộng từ thiên đường.


      Nam nhân với đôi tay thon dài trắng mịn trượt dây đàn có chút chần chừ, mái tóc đen dài như phủ phong sương trượt xuống chiếc vai thanh mảnh, khuôn mặt nhìn nghiêng với đôi mắt bị che khuất bới vài lọn tóc mái, chỉ chừa lại chiếc mũi cao thanh tú trắng ngần cùng đôi môi hồng nhuận, thân vận bộ trường y màu đen bằng gấm hoa tinh xảo, chỉ cử động của y cũng khiến người khác mê man, chung quy bốn chữ “ siêu dật tuyệt tục”


      _Ta biết rồi.


      Thanh trong trẻo ấm áp vang lên từ nam nhân mỹ lệ kia, khiến nữ tử có chút lưu tình, nhưng biết người kia là nhân mà ai dám đụng vào, nàng liền cúi đầu ly khai.


      Người vừa rời khỏi, nam nhân quay đầu nhìn về phía chính cung, đôi mắt to sáng kiều lệ như món quà từ thượng đế, chứa hết những vì tinh tú, khuôn mặt hoàn mỹ thoát tục tựa như cái tên mà Nhị hoàng tử Vương Tử Nguyên Kiệt đặt cho y, Thanh Hoa.
      Lần cuối ta ở trong cung cách đây 10 năm, từ lúc Nhị hoàng tử đem ta về từ chiến trường, ta bị người chuyển đến đây đào tạo như sát thủ, cách biệt với thế giới bên ngoài, ngoài hoàng hậu, nhị hoàng tử và tiểu Phi a hoàng ra tuyệt được gặp gỡ bất cứ ai khác cớ sao lần này hoàng hậu lại muốn ta nhập cung? Nhị hoàng tử liệu có biết việc này?


      Thanh Hoa suy nghĩ liền cảm nhận được mùi hương lạ, theo phản xạ của sát thủ, y thu vài chiếc lá tre hướng đến nơi phảng phất mùi hương kia, trong phút chốc những chiếc lá mềm mại bỗng trở nên sắc bén hơn cả lưỡi dao.


      _Ai?


      Người từ sau cây đại thụ xoay mấy vòng tránh né diệp ám khí từ Thanh Hoa, thanh y tao nhã vờn theo gió, khí lực che giấu từ trước liền phơi bày. Trước ám khí của Thanh Hoa, những sợ hãi, còn ngược lại rất điềm tĩnh, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào người của Thanh Hoa rời, tựa như lần đầu được diện kiến dung mạo bật nhất của thế gian.

      Thanh Hoa từ lâu đứng lên ly khai khỏi cây đàn trong tay, trường sam màu xanh đen hắt theo tia sáng ánh lên chút lấp lánh của gấm hoa càng làm nổi bật làn da trắng mịn lộ ra nơi chiếc cổ thanh mảnh, khiến người đối diện thể rời mắt.


      Cố Tích Triều sau khi đột nhập hoàng cung, vào số nơi để truy tìm tung tích của chiếc bình sứ, lại vì tiếng đàn mà lạc đến đây, ngờ tiếng đàn kia lại từ nam nhân, mà lại là nam nhân với khuôn mặt thoát tục như thế khiến trong phút chốc lơ là lộ ra chút chân khí liền bị người kia phát .


      Thanh Hoa nhìn nam nhân trước mặt, nội lực phải đạt đến thượng thừa thể khinh suất, nếu giao đấu trực tiếp phần thắng là rất ít nhưng người có chút sát khí nào, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào y, thay vào cảm giác lo lắng, Thanh Hoa lại cảm thấy chút ngại ngùng khó có thể lí giải khi nhìn vào ánh mắt kia, đôi mắt trong suốt băng lãnh như bao giờ chịu khuất phục trước ai.


      _Ngươi là ai?


      Thanh Hoa lùi về bước, trong tay nắm lấy thanh đoản kiếm bên hông, y được nuôi lớn như sát thủ, ngoài Vương hậu và tiểu Phi ra, Nhị hoàng tử căn dặn y được tiếp xúc với bất kì ai, dù là ai khi nhìn thấy khuôn mặt y cũng đều phải chết. Cố Tích Triều thấy Thanh Hoa muốn động thủ, liền thu ánh mắt về, đôi môi cong lên nụ cười ôn nhu hoa nhã.


      _Đừng lo lắng, ta đến đây để hại ngươi, chỉ là vô tình theo tiếng đàn mà tương kiến, thất lễ.


      _Ngươi phải người của kinh thành?


      Cố Tích Triều lắc đầu, trước đôi mắt của Thanh Hoa, dường như mọi lời dối trá đều cứ thế đánh tan mất, từng câu từng chữ đều như muốn hết với người trước mặt.


      _Ta là Cố Tích Triều, ta đến đây để tìm báu vật có tên là Từ Cẩm Hoa.


      Tiếng vó ngựa từ xa cùng mùi hương quen thuộc khiến Thanh Hoa chuyển biến sắc mặt, là Nhị hoàng tử Vương Tử Nguyên Kiệt, y vào chính cung lại phi ngựa thẳng đến đây, Thanh Hoa thu lại đoản kiếm, quay lại nhìn Cố Tích Triều.


      _Ngươi hãy quên cuộc gặp gỡ hôm nay mà rời khỏi đây, bằng lần sau gặp lại ta nhất định lấy mạng ngươi.


      Thanh Hoa nhanh chóng vận khinh công đạp gió bay , chỉ để lại mùi hương tinh khiết dịu dàng khiến Cố Tích Triều bỗng trở nên ngẩn ngơ. kẻ cao ngạo như lại vì nam nhân chỉ mới gặp lần đầu mà trở nên ngây ngốc, nếu chuyện này đồn ra ngoài, có chui xuống mười cái hố cũng hết xấu hổ.


      Cố Tích Triều cảm nhận được luồng khí quen thuộc từ hướng Thanh Hoa vừa bay , liền nhận ra người đến chính là người mà gặp lúc nãy, cũng là người mà phi thường muốn tranh tài, Nhị hoàng tử Vương Tử Nguyên Kiệt tiếng tăm lẫy lừng, nhưng đây phải là lúc đụng độ y, việc trước mắt cấp bách vẫn là Từ Cẩm Hoa, chỉ là thắc mắc mối quan hệ của Nhị hoàng tử và nam nhân kia rốt cuộc là gì mà biểu tình vừa rồi của y khá khẩn trương.


      Vừa định rời , Cố Tích Triều phát mặt đất mảnh sứ màu xanh được chạm khắc tinh tế đoá hoa cúc, mặt sau được khắc hai chữ Thanh Hoa, mùi hương mảnh sứ liền giúp Cố Tích Triều nhận biết ngay chủ nhân của nó. môi vẽ lên nụ cười phi thường sảng khoái.


      Ngươi muốn gặp lại ta, nhưng ta lại phi thường muốn gặp lại ngươi, Thanh Hoa.

    3. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 2


      _Thanh Hoa tham kiến vương tử.


      Thanh Hoa quỳ xuống trước người vừa mới đến hành lễ, Vương Tử Nguyên Kiệt liền thân bay khỏi ngựa, bước nhanh đến Thanh Hoa, hai tay nắm lấy vai y, ôn nhu nâng y đứng dậy.


      _Thanh Hoa, để ta xem ngươi.


      Vương Tử Nguyên Kiệt chăm chú ngắm nhìn gương mặt của Thanh Hoa, trong lòng trận ấm áp, nửa năm qua ngoài sa trường, ngày nào mà y nhớ đến khuôn mặt này, kể cả lúc chém giết nơi chiến trận, trong lòng vẫn chỉ mong cuộc chiến mau chấm dứt mà trở về. Vương Tử Nguyên Kiệt ánh mắt băng lãnh nơi sa trường thay bằng tia nhìn ôn thuận mê đắm, cảm nhận hết thảy mùi hương thanh khiết từ Thanh Hoa, trong lòng phi thường an ổn.


      _Thanh Hoa, ta quay về rồi.


      Thanh Hoa chỉ ân tiếng rồi im lặng, tiểu Phi vừa thấy Nhị vương tử liền mời người vào nhà, Thanh Hoa bảo nàng lui xuống, đích thân y pha trà cho Nhị vương tử, nhìn người đối diện nhắm mắt thưởng trà, chút kí ức lúc xưa chợt ùa về. Trận chiến năm đó ngôi làng mà Thanh Hoa sinh ra còn sống sót nổi người, cả phụ mẫu Thanh Hoa đều bị địch quân giết sạch, trong khói lửa mịt mù, Thanh Hoa nhìn thấy đoàn quân thân mặc kim giáp, hiên ngang bước qua xác quân địch, tiến vào ngôi làng chất đầy xác người, bàn tay kéo Thanh Hoa thoát ra khỏi máu tanh, lúc ấy y chỉ là đứa trẻ vừa mới tròn mười tuổi, trong mắt Thanh Hoa lúc ấy, vị ân nhân đích danh Nhị hoàng tử Đường Triều Vương Tử Nguyên Kiệt kia chính là vị hùng mà y cả đời cũng thể quên.

      Vương Tử Nguyên Kiệt sau khi mang Thanh Hoa từ chiến trường về, dắt y đến trước mặt Vương hậu, gửi gắm cho nàng chăm sóc, nàng dạy cho Thanh Hoa mọi phép tắc lễ nghi nơi cung đình, cả cầm kì thi hoạ mà chỉ có nữ nhân mới phải học nàng cũng đều dạy hết cho Thanh Hoa, Thanh Hoa sinh thời từ bé ít , đến khi nhìn thấy cái chết của phụ mẫu, của cả ngôi làng, liền mất luôn cả kí ức khi tỉnh lại, cả tên cũng thể nhớ, Vương Tử Nguyên Kiệt nhìn vào đôi mắt sáng trong và khuôn mặt thanh tú diễm lệ cùng mùi hương mê hoặc người y mà gọi y là Thanh Hoa.

      Thanh Hoa thông minh sáng dạ khác hẳn với những đứa trẻ cùng trang lứa, vào hoàng cung được hai năm thông thạo hết tất cả những gì Vương hậu dạy dỗ, đến năm thứ ba, hoàng cung bắt đầu những cuộc chiến nội loạn ngấm ngầm, lúc này Vương Tử Nguyên Kiệt lại phải ra chiến trận thường xuyên, y liền chọn ngọn núi cách xa hoàng cung, cho xây dựng ngôi nhà lớn, đưa Thanh Hoa đến đó thân, dạy võ công và huấn luyện cho Thanh Hoa thành sát thủ bậc nhất kinh thành, đề phòng có kẻ khác đến quấy rầy, y ra lệnh phong toả mọi lối đến ngọn núi này, chỉ có con đường bí mật ngoài Vương hậu, tiểu nha đầu tên Tiểu Phi và nhị hoàng tử ra, tuyệt có ai có thể bước vào. Cũng vì điều này mà trong hoàng cung dậy lên nhiều tin đồn về ngọn núi phía bắc, mỗi buổi chiều đều vang lên thứ thanh trong trẻo dụ hoặc của ma quỷ làm mê đắm lòng người. Vì lệnh cấm ai được bước đến ngọn núi đó mà biết bao kẻ vì tò mò cố bước vào có đường trở ra.

      Thanh Hoa sống cuộc đời tịch trong suốt mười mấy năm qua như thế, thậm chí hai chữ bằng hữu cũng bao giờ hữu trong lòng y, bất chợt Thanh Hoa nhớ đến thanh y nam nhân lúc nãy, nhớ đến nhãn thần trong suốt sâu thẳm và nụ cười ôn nhu của , Cố Tích Triều, đến đây vì muốn tìm chiếc bình sứ Từ Cẩm Hoa, nếu là trước đây, dù là bất kì ai nếu xuất trước mặt Thanh Hoa y đều để kẻ đó sống sót, bất quá chút sát ý đối Cố Tích Triều cũng có, rốt cuộc là con người như thế nào, bất luận cũng thể nắm bắt.


      _Thanh Hoa, ngươi có tâm ?


      Thanh Hoa thu lại suy nghĩ về Cố Tích Triều, liền nhớ đến việc Vương hậu muốn y làm lúc này.


      _Nhị vương tử…Vương hậu muốn ta vào chính cung chuyến.


      Vương Tử Nguyên Kiệt vừa nghe xong lời Thanh Hoa, chén trà trong tay có chút chần chừ.


      _Mẫu thân ta muốn ngươi vào cung? Chuyện này ta chưa hề nghe qua. Người muốn ngươi vào cung để làm gì?


      Thanh Hoa chớp mắt nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt, quả nhiên đây chỉ là chủ ý của Vương Hậu. Thanh Hoa khẽ lắc đầu.


      _Ta , Hoàng tử chưa đến diện kiến người sao?
      Vương Tử Nguyên Kiệt trầm ngâm lúc, nhãn thần ánh lên chút bất an, Vương hậu xưa nay làm gì cũng đều có lý lẽ riêng của nàng, tuy nhiên lần này liên quan đến Thanh Hoa, khiến y thể nghi vấn.


      _ Hoa nhi, ngươi vẫn chưa thay y phục?


      Từ ngoài cửa, thanh trầm ổn uy quyền vang lên, người vừa đến khiến gian ấm áp trong phòng liền có chút trang nghiêm. Thanh Hoa liền quỳ xuống hành lễ.


      _Tham kiến Vương Hậu, biết Người đến, Thanh Hoa kịp nghênh tiếp.


      Vương hậu ra lệnh cho Thanh Hoa đứng dậy, mặc khác ra lệnh cho tiểu Phi đưa Thanh Hoa vào trong thay y phục mà nàng cất công chuẩn bị. Thanh Hoa đảo mắt nhìn về phía Nhị vương tử, cúi đầu chào y rồi ly khai.


      Vương hậu tiến đến bên bàn rồi nhàng ngồi xuống, từng cử chỉ đều thập phần đoan trang ưu nhã, Vương Tử Nguyên Kiệt kính cẩn rót trà cho nàng, môi cong lên nụ cười ôn nhu.


      _Mẫu thân, nhi thần còn chưa đến thăm người để người đến thăm ta.


      _Nguyên Kiệt, trong mắt ngươi ta còn bằng phần của Thanh Hoa sao? Vừa trở về chạy đến đây, thiên hạ mà biết e rằng lại truyền nhau Nhị vương tử đương triều bất hiếu a.


      Vương Tử Nguyên Kiệt cười hào sảng.


      _Mẫu thân, mới có nửa năm xa cách, người từ bao giờ quan tâm đến miệng lưỡi thế gian?


      Vương hậu mỉm cười, nâng chén trà uống ngụm.


      _Trà này là Thanh Hoa tự pha nên mùi vị, hương thơm, độ nóng ấm đều rất hoàn hảo a


      _Qủa nhiên gì có thể qua mắt mẫu thân của ta.


      _Con đừng quên, thời gian ta ở cùng Thanh Hoa nhiều hơn con, tất nhiên ta tường tận mọi thứ về hơn con.


      _Mẫu thân…Có việc này…


      Nhìn thấy Nhị vương tử có chút chần chừ, Vương hậu tinh ý nhận ra ý tứ của y.


      _Việc ta muốn Thanh Hoa nhập cung lần này?


      _Thanh Hoa là sát thủ, việc xuất trước mặt người khác e là…


      _Con cần lo lắng, Thanh Hoa năm nay hai mươi ba tuổi, cũng đến lúc nên cho y diện kiến phụ hoàng con.


      _Phụ hoàng??


      Thần sắc Vương Tử Nguyên Kiệt có chút nhạt.


      _Lần này ta muốn Thanh Hoa vào cung để đón tiếp vị khách giang hồ đến từ Trung Nguyên, rất được phụ hoàng con trọng dụng, nhưng người trong cung ai thạo về nhạc Trung Nguyên, thế nên ta mới nghĩ tới Thanh Hoa.


      _Rốt cuộc là ai mà ngay cả Phụ hoàng cũng phải đón tiếp chu đáo như vậy?


      _Thích Thiếu Thương của Liên Vân Trại, chắc con cũng có nghe qua?


      _Thích Thiếu Thương? Người giang hồ như sao lại có hứng thú ở hoàng cung?


      _Không những thế, ta còn nhận được mật báo, Cố Tích Triều cũng đến hoàng cung.


      Vương Tử Nguyên Kiệt khẽ nhíu mày trầm ngâm, nhớ đến lúc trở về từ cổng thành cảm nhận được luồng nội lực kì lạ, quả nhiên là Cố Tích Triều, nếu tính từ lúc đó, tại có lẽ có mặt ở trong cung từ lâu. Việc hai cao thủ giang hồ xuất lần này quả thực là chuyện phi thường hiếm có.


      _Bọn chúng đồng loạt xuất ở đây đều là vì thứ.


      _Ý của người là Từ Cẩm Hoa?


      _Không sai.


      _Theo như thần nhi biết, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều đều ham mê quyền lực, dựa vào điều gì lại ham muốn Từ Cẩm Hoa?


      _Từ Cẩm Hoa trong mắt những kẻ phàm phu tục tử chỉ là thứ đem đến quyền lực tối cao, nhưng với những bậc tài giang hồ, nó lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác, cũng như chén trà do Thanh Hoa pha, nếu là kẻ qua đường khát chỉ uống cho qua cơn khát, còn những kẻ thưởng trà chính nhân lại là tư vị khác.


      _Đây là lí do người muốn đưa Thanh Hoa vào cung?


      _Không sai, Từ Cẩm Hoa và Thanh Hoa có mối quan hệ mật thiết với nhau, muốn mở cái tủ khoá kín, dùng chìa khoá e là bao giờ mở được, huống hồ lần này hoàng cung xuất đồng thời hai cao thủ tài, ta sao có thể đón tiếp tuỳ tiện? Chỉ là có việc…


      Lần đầu nhìn thấy Vương hậu có chút chần chừ trong lời , Vương Tử Nguyên Kiệt chăm chú nhìn vào sắc mặt nàng nhưng thể đoán hết tâm tư.


      _Việc mẫu thân lo lắng là gì?


      _Thích Thiếu Thương dễ đối phó, ta chỉ lo ngại Cố Tích Triều, vốn là kẻ thông minh đa mưu túc trí, lại hành động có phần xuất quỷ nhập thần, lần này đến thưởng rượu mà chỉ đến ngắm hoa, vào bằng cửa chính lại đến bằng cửa sau, ta chỉ mong tiếng đàn của Thanh Hoa làm cao hứng mà xuất đầu lộ diện.
      Thanh Hoa từ sau bức rèm nghe được lời cuối của Vương hậu, Cố Tích Triều quả nhiên là người trong giang hồ, lại là kẻ hề đơn giản, chỉ là Thanh Hoa bỗng cảm giác phi thường bất an, hoàng cung lần này e rằng lại dậy sóng. Lần ly khai lúc nãy với Cố Tích Triều, Thanh Hoa nghĩ bất quá bao giờ tái ngộ, nhưng e rằng mong muốn này tan thành mây khói, chỉ mong lúc gặp lại, và y phải chĩa kiếm vào nhau.


      Thanh Hoa xuất sau bức rèm, thân bạch y với hoa văn màu xanh nhạt đầy tinh tế uốn lượn theo vạt áo, cổ là chiếc khăn điểm đoá hoa cúc được chính tay Vương hậu thêu bằng chỉ dệt từ vàng, mái tóc óng mượt được chải gọn gàng và buộc lên bằng chiếc ruy băng bằng bạc chạm khắc tinh xảo, vài lọn tóc phía trước thả tự nhiên càng làm cho khuôn mặt Thanh Hoa thập phần kiều mị. Vương Tử Nguyên Kiệt trong lòng liền có chút tư vị ngẩn ngơ, nhãn thần chỉ ngập tràn thân ảnh Thanh Hoa trong mắt, trong đời được gặp qua biết bao mỹ nam mỹ nữ thiên hạ nhưng tất thảy đều thể làm cho rung động như khi nhìn thấy Thanh Hoa, vẻ đẹp như được chạm khắc chiếc bình sứ Từ Cẩm Hoa, vẻ đẹp hoàn mỹ tinh tế động lòng nhân.


      _Tốt lắm, bộ y phục này quả nhiên được Hoa nhi vận lại càng thêm thoát tục. Hoa nhi, lần này phiền ngươi cùng ta vào chính cung đón khách quý vậy.


      Vương Tử Nguyên Kiệt ngắm nhìn Thanh Hoa, trong lòng trận tịch mịch. Từ trước giờ chỉ mình y bảo bọc Thanh Hoa, vẻ đẹp của Thanh Hoa từ lâu y coi chỉ thuộc về y, lần này gia nhập cung, e rằng ít nhiều gây nên sóng gió, chỉ cần nghĩ đến những ánh mắt dâm tục của kẻ khác nhìn Thanh Hoa, trong y lại từng trận cuồng phong dậy sóng.

    4. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 3


      Hoàng cung trải dài thảm hoa cúc vàng, từng đoàn cung nữ với các bộ y phục lấp lánh hai màu xanh tím tất bật với công việc của mình, các thái giám nối tiếp nhau đặt các chậu hoa cúc vàng vào hai bên đường . khí náo nhiệt tựa như lễ hội, mùi hương ngào ngạt từ hàng ngàn đoá hoa cúc tiên diễm bao trùm khắp cả hoàng cung khiến ai ai cũng đều say đắm. Những khung đèn bằng vàng được thắp sáng xuyên suốt từ cổng hoàng cung vào đến chính điện, ánh sáng vàng cam huyền ảo như mộng hoà cùng những chậu cúc vàng khiến chúng càng thêm lung linh mê hoặc.


      Khác với khí bận rộn bên ngoài, từ trong chính điện, Đế Vương ngồi chễm chệ đầy uy quyền ngai vàng, bên cạnh là Vương hậu danh chấn thiên hạ quốc sắc thiên hương, mưu lược hơn người. Phía dưới là 6 chiếc bàn đối diện nhau, bên là Thái tử đương triều Vương Tử Nguyên Tường và đệ tam hoàng tử Vương Tử Nguyên Thành. Đối diện bàn của hai hoàng tử, là nam nhân tuấn tiêu sái được người trong giang hồ kính nể bội phần đích thị vị khách quý mà chính Đế vương cùng Vương hậu ra mặt thiết đãi, Thích Thiếu Thương.


      _Nhị vương tử đến!


      Ngoài cổng truyền vào thanh to , từ xa bước tới thân kim bào, Vương Tử Nguyên Kiệt sải những bước chân hùng mãnh, khuôn mặt biểu tình thanh lãnh vốn có, đưa tay nhấc chân cũng tỏ ra vài phần ngạo khí, thần thái đích thực là dòng dõi hoàng tộc. Y vừa đến, trước kính cẩn hành lễ với Vương đế và Vương hậu, sau liền đảo mắt nhìn Thích Thiếu Thương trước mặt, môi nở nụ cười xã giao.


      _Thích đại hiệp nghe danh lâu, nay được tương ngộ vinh dự cho ta.


      Thích Thiếu Thương liền đứng dậy đáp lễ.


      _Vốn nghe qua đại hào kiệt uy danh lẫy lừng Nhị vương tử Đường triều, nay được gặp tận mắt, quả lời đồn sai. Thích Thiếu Thương ta lấy làm vinh hạnh.

      _Mời!


      Vương Tử Nguyên Kiệt ra hiệu mời Thích Thiếu Thương ngồi, y cũng ngồi vào vị trí bên cạnh thái tử Nguyên Tường. Vương đế ra hiệu cho cung nữ dâng rượu, Thích Thiếu Thương quan sát hai chiếc bàn vẫn chưa có người ngồi bên cạnh mình nhưng vẫn được chuẩn bị đầy rượu thịt, trong lòng thoát khỏi suy nghĩ kì lạ, từ lúc y bước vào hoàng cung đến giờ, ngoài y ra, Vương đế hề mời thêm khách nhân nào. Tâm tình của Thích Thiếu Thương tất nhiên đều lọt vào đôi mắt tinh tường của Vương Hậu, nàng chỉ khẽ mỉm cười đầy thâm ý.


      _Thích đại hiệp, được nghe qua ngươi rất thích nghe đàn uống rượu, vì thế ta cất công chuẩn bị món quà đến từ Trung Nguyên, nếu ngươi có nhã hứng, ta liền cho ngươi thưởng thức.


      Thanh của Vương hậu kéo Thích Thiếu Thương khỏi suy nghĩ về hai chiếc bàn bên cạnh, y mở nụ cười hào sảng, nụ cười tuấn tiêu sái nhưng lại đầy tế nhị.


      _Nếu là rượu và đàn, tại hạ sao dám khước từ, đa tạ vương hậu vì tại hạ mà cất công chuẩn bị.


      Vương Tử Nguyên Kiệt vừa nghe lời Vương Hậu, liền biết món quà mà nàng muốn tới là gì, bất quá trong lòng nghĩ tới mà phi thường khó chịu, y đảo mắt nhìn về bức bình phong phía , nhân ảnh thân quen hắt qua bức bình phong như bức hoạ động lòng nhân.


      Vương hậu mỉm cười khẽ vỗ tay, lập tức từ phía sau bức bình phong, thanh trong trẻo vang lên, thanh réo rắt êm tai lại chất chứa nỗi niềm tịch từ sâu xa vọng lại khiến người nghe thấy chìm đắm cỗ tịch mịch.


      Thích Thiếu Thương đưa môi nhấp ngụm rượu, với rượu và tiếng đàn là hai thứ luôn liền cùng nhau khiến đắm chìm mà quên hết vạn thế gian, huống hồ rượu ngon, tiếng đàn lại như lục ngọc rót vào tai, tận hưởng e là bất kính, tự nghĩ người tạo ra thứ thanh dịu dàng sâu thẳm kia chắc hẳn là mỹ nhân, lại là mỹ nhân mang theo tấm lòng sâu hơn cả biển cả, đẹp hơn cả phong thuỷ sơn tranh.


      Từ bên ngoài, thái giám chạy vào cấp báo.


      _Bẩm cáo bệ hạ, từ bên ngoài có kẻ tự xưng là Cố Tích Triều muốn xông vào! Quân lính cố ngăn cản nhưng võ công vô cùng cao cường.


      Vừa nghe đến cái tên Cố Tích Triều, tiếng đàn sau bức bình phong liền im bặt, Thích Thiếu Thương mở mắt nhìn vị thái giám bê bết mồ hôi.


      Cố Tích Triều? Sao lại xuất ở đây?


      Vương hậu từ mỉm cười như nắm mọi , nàng ôn nhu quay sang Thích Thiếu Thương trấn an.


      _Thích đại hiệp, phải ngươi thắc mắc vì sao có hai chiếc bàn trống sao? Khách đến, nghênh tiếp thất lễ a.


      Thích Thiếu Thương như hiểu ý tứ của Vương hậu, môi cong lên nụ cười, Vương Tử Nguyên Kiệt ra hiệu cho thái giám kia ly khai, mặc khác truyền lệnh cho binh sĩ bên ngoài hạ gươm, chính thức mời Cố Tích Triều vào chính điện.
      Cố Tích Triều nghĩ mình lại dễ dàng được vào chính điện như thế, y từ lâu có mặt trong cung, chỉ là nghĩ xuất đầu lộ diện, nhưng người tính bằng trời tính, tiếng đàn trong rừng trúc phía sau ngọn núi mà niệm cả đời bao giờ quên lại lần nữa vang lên trong chính cung khiến thể làm ngơ, cứ thế mà bỏ mặc mục đích ban đầu, chạy tới chính điện, bị doạ chém đầu ngược lại còn được mời vào cách quang minh chính đại, trong lòng cũng khỏi cảm thấy kì cục, tuy nhiên trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến người đánh ra thứ thanh kia ở trong chính điện, mà lại phi thường muốn gặp lại người này, bỏ qua tất thảy mọi thắc mắc, chỉ muốn bước vào trong.


      Cố Tích Triều thân thanh y, vạt áo thuần khiết phất phơ theo từng bước chân sải dài tự do tự tại tiến thằng vào chính điện, với đôi mắt sáng như sao, thần thái phi phàm, thần tình tự nhiên tiêu sái, tuyệt nhiên là nam nhân tuấn hiếm thấy.

      Thích Thiếu Thương? Hoá ra khách quý của Đường cung hôm nay lại là

      Vừa nhìn thấy Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều khỏi suy nghĩ. tự nghĩ từ lúc cuối đụng độ ở đại hội võ lâm cũng tròn hai năm, lần này xuất trong hoàng cung, có lẽ cũng vì mục đích là Từ Cẩm Hoa.

      Cố Tích Triều tạm gác qua ánh mắt của Thích Thiếu Thương, liền lời hướng đến Đế vương và Vương hậu phía .


      _Tại hạ đường đột đến đây, nếu có mạo phạm xin hoàng thượng và hoàng hậu lượng thứ.


      Vương đế nhìn nam nhân trước mặt, tránh khỏi hai chữ thán phục, người trẻ tuổi đạt đến trình độ võ công thượng thừa như thế quả thực trong thiên hạ đếm đầu ngón tay, huống hồ xưa nay hoàng đế Đường triều nổi tiếng trọng dụng nhân tài, lần này cả Thích Thiếu Thương lẫn Cố Tích Triều đều xuất , y sao lại bỏ qua cơ hội kết giao. Vương hậu hiểu được ý của Vương đế, liền mở lời trước với Cố Tích Triều.


      _Nghe danh Cố công tử từ lâu, phi thường muốn mời quý khách đến hoàng cung vài bận, chỉ là…


      _Nếu là kết giao bằng hữu, ta thiết nghĩ hoàng thượng và hoàng hậu câu nệ đến việc ta vào đây bằng đường nào, ta có phải Thích đại hiệp?


      Thích Thiếu Thương ngước mắt nhìn Cố Tích Triều, hai tuấn mĩ nam tử mắt đối mắt, ý vị sâu xa chỉ có người trong cuộc mới hiểu.


      _Sớm đến, muộn đến, lại đến ngay vào lúc này, nếu chỉ là ngẫu nhiên Cố Tích Triều ngươi hữu duyên với tửu đàn a.


      Thanh trầm ổn lại có chút gắt gao vang lên từ phía sau Cố Tích Triều, Cố Tích Triều cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn thập phần hào sảng khi nhận ra người vừa chính là lí do đầu tiên tìm đến hoàng cung, Vương Tử Nguyên Kiệt Nhị vương tử Đường triều. Cố Tích Triều liền xoay người đối diện Vương Tử Nguyên Kiệt, môi vẫn là nụ cười ưu nhã.


      _Nhị hoàng tử điện hạ, việc ta đến hoàng cung lần này hẳn là ngẫu nhiên, chắc điện hạ cũng muốn nghe lời vòng vo nên tại hạ xin mạn phép được thẳng.


      Vương Tử Nguyên Kiệt trước thái độ ngạo mạn của Cố Tích Triều, trong lòng chút phật ý, ngược lại thấy kẻ trước mắt có phần thú vị, liền ra hiệu cho lí do. Cố Tích Triều cũng thích nhiều lời, liền hướng Vương đế cùng Vương hậu thành thực khai báo.


      _Lí do đầu tiên có lẽ bệ hạ cũng biết , chính là tại hạ muốn được chiêm ngưỡng chiếc bình sứ danh bất hư truyền Từ Cẩm Hoa.


      Lí do đầu tiên vừa xuất ra, tam hoàng tử Vương Tử Nguyên Thành liền phản ứng kịch liệt.


      _Cuồng ngôn! Vật báu của hoàng gia, ngươi muốn xem liền được xem?


      Vương đế ra hiệu cho Tam hoàng tử im lặng, tiếp tục chờ đợi lí do thứ hai từ Cố Tích Triều, quả nhiên lí do đầu tiên ngoài Tam hoàng tử ra những người còn lại cảm thấy quá bất ngờ.


      _Ta đáp ứng ngươi, vốn dĩ hôm nay ta cũng mang Từ Cẩm Hoa ra trưng bày công bố thiên hạ, nếu Cố công tử có nhã hứng, ta sao có thể phụ lòng ngươi.


      Cố Tích Triều môi cong lên nụ cười, quay sang nhìn thẳng vào Vương Tử Nguyên Kiệt, nhãn thần kiên định.


      _Lí do thứ hai, là Cố Tích Triều ta hâm mộ tài năng của Nhị vương tử từ lâu, nay muốn được cùng điện hạ tỉ thí võ nghệ, nếu điện hạ chê bai, ta mạn phép xin chút thời gian quý báu của ngươi.


      Vương Tử Nguyên Kiệt trả lời, chỉ vận công đem chén rượu trong tay đối Cố Tích Triều đẩy tới, Cố Tích Triều xoay người đưa tay đón lấy chén rượu trung, rượu vừa tới tay cảm nhận được phần nội lực cao cường, áp lực hề , mỉm cười vận khí đưa hết rượu từ trong chén lần uống sạch, vạt áo tung bay theo từng cử động của , thân thủ cực nhanh xoay người cái liền thấy chén rượu trong tay lại đầy, lập tức đẩy về hướng của Vương Tử Nguyên Kiệt, Vương Tử Nguyên Kiệt đón lấy ly rượu từ Cố Tích Triều đưa lên miệng. Nhãn thần thập phần sảng khoái.


      _Hảo tửu!


      Nếu người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ rằng hai người cùng nhau uống rượu, nhưng thực chất trong mắt cao thủ đây cũng chính là tỉ thí nội lực, động tác nhanh hơn cả gió thổi nhưng áp lực lại vô cùng lớn, nếu nội lực thuộc hàng cao thủ, e rằng rượu chưa đến tay chịu nổi mà thổ huyết.


      Cố Tích Triều nắm bắt được phần công lực của Vương Tử Nguyên Kiệt, tự nghĩ quả nhiên chính là đối thủ cân tài cân sức.


      Cố Tích Triều đảo mắt về hướng bức bình phong phía , ánh mắt có phần ôn nhu, sau lại hướng tới Vương đế và Vương hậu.


      _Lí do thứ ba khiến tại hạ xuất , chính là phi thường muốn gặp người tạo ra thứ thanh mê hoặc lúc nãy, nếu hai vị có thể đáp ứng mong muốn này của tại hạ, tại hạ vô cùng biết ơn.


      Với lí do thứ ba, Vương Tử Nguyên Kiệt tỏ ý hài lòng, y muốn người kia xuất đầu lộ diện, huống hồ Vương hậu đồng ý chỉ dùng tiếng đàn để phục vụ cho Thích Thiếu Thương, Vương Tử Nguyên Kiệt đảo mắt về phía Vương Hậu, đầu lắc khẽ như có như , Vương hậu hiểu ý tứ của con trai nhưng nàng chỉ mỉm cười ý, có thể nào cũng đoán được nữ nhân này nghĩ gì.


      _Vậy mời Cố công tử ngồi vào bàn chuẩn bị cho ngươi bên cạnh Thích đại hiệp, hôm nay cả ba lí do ngươi thân chinh tới đây, ta đều có thể đáp ứng.


      Vương Tử Nguyên Kiệt mở to mắt nhìn Vương hậu rồi lại nhìn Cố Tích Triều vừa yên toạ bên cạnh Thích Thiếu Thương đối diện với y, chân mày liền nhíu lại. Vương hậu rất quan tâm đến tâm tư của con trai, tuy nhiên, để đạt được mục đích, nàng là người có thể từ mọi thủ đoạn. Cố Tích Triều từ lúc ngồi xuống, đôi mắt hướng về phía bóng người kia chút cũng rời.


      Thanh Hoa ngồi sau bức bình phong, từ lúc Cố Tích Triều bước vào y cảm thấy ánh mắt kia luôn nhìn về phía mình, chỉ là nghĩ đến lí do thứ ba khiến xuất tại chính điện này lại là vì muốn gặp y. Qủa nhiên lời cảnh báo của y lúc trước ở sau núi đều đem bất cứ lời nào bỏ vào tai. Cho đến khi vương hậu truyền lệnh cho cung nữ hạ bình phong, tự trong lòng Thanh Hoa lại dâng lên thứ cảm xúc từ trước giờ chưa từng xuất .

    5. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 4


      Bức bình phong vừa được hạ, mọi ánh nhìn đều hướng vào bạch y nam tử dung mạo như thần, Thanh Hoa bước xuống theo bậc thang phía sau lưng Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều, Cố Tích Triều mỉm cười nhắm mắt tận hưởng mùi hương khiến say đắm lướt qua mình, Thanh Hoa bước chân linh hoạt có bất kì tiếng động nào, Thích Thiếu Thương tinh ý nhận ra người nam tử khả ái trước mặt mình đích thị là sát thủ, chỉ vậy, còn là sát thủ đạt đến cảnh giới tối cao mới có thể có bước chân ảo diệu như vậy. Vua Đường xưa nay thích kết giao bằng hữu giang hồ, cả qua lại với sát thủ cũng ít, tuy nhiên sát thủ đạt đến cảnh giới như thế này, quả thực y chỉ mới gặp qua lần đầu, chỉ là nam nhân thanh tú, nhãn thần sáng như hoạ, mi mục như thần kia lại là sát thủ, khiến người khác nhìn vào liền phi thường xót xa.


      _Hạ thần Thanh Hoa, bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu, thỉnh chúc hai vị vạn tuế


      Thanh Hoa hướng Vương đế cùng Vương hậu hành lễ, Vương đế kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, liền quay sang Vương hậu dò xét, Vương hậu chỉ gật đầu cái, Vương đế liền quay lại nhìn Thanh Hoa, năm xưa khi Vương Tử Nguyên Kiệt mang theo đứa trẻ từ chiến trận trở về, y chỉ gặp đứa bé ấy đúng ba lần, ngờ khi lớn lên lại vô cùng khả ái, cốt cách như ngọc, cầm sắc đều hơn người. Dù là tìm kiếm khắp bốn bể cũng dễ gì tìm ra người thứ hai.


      Thanh Hoa quay sang hành lễ với ba vị hoàng tử, Thái tử Nguyên Thành cùng hoàng tử Nguyên Tường vẫn còn ngây ngốc nhìn người trước mặt, bất quá vẫn nghĩ ra người kia là nam nhân, trong lòng cỗ xao động, liền vội trấn an bản thân để mình trở nên bất thường. Vương Tử Nguyên Kiệt vẫn im lặng quan sát từng nhất cử nhất động của Thanh Hoa từ lúc bình phong hạ xuống, Thanh Hoa cũng chú ý đến ánh mắt của Vương Tử Nguyên Kiệt, y hiểu Vương Tử Nguyên Kiệt muốn y xuất đầu lộ diện, chẳng qua là tình thế ép buộc, lệnh của Vương hậu thể cãi lại, huống hồ kế hoạch để y xuất lần này, Vương hậu đều có tính toán.


      _Thanh Hoa, Lúc trẫm gặp ngươi chỉ là đứa bé, nay trưởng thành và tài giỏi như thế này, khiến trẫm phi thường phấn khởi, nào, ngồi vào chiếc bàn trống bên cạnh Cố công tử, hôm nay quả là ngày đáng chúc mừng.


      Vương đế vừa nhìn thấy Thanh Hoa phi thường hài lòng, Vương hậu môi cong lên nụ cười đầy thâm ý, nàng hướng Thanh Hoa gật đầu, Thanh Hoa lập tức tuân mệnh tiến đến chiếc bàn bên cạnh Cố Tích Triều. Cố Tích Triều vẫn chăm chăm nhìn từng động thái của Thanh Hoa, bỏ mặc mọi thứ, trong mắt chỉ hữu nhân ảnh. Từ lúc gặp nhau ở rừng trúc sau núi phía Bắc, ngừng nhớ đến Thanh Hoa, thừa biết Thanh Hoa là sát thủ, lại là sát thủ được huấn luyện đến cảnh giới tối cao, nếu võ công phải thuộc hàng cao thủ, những chiếc lá trúc tưởng chừng vô hại kia xuyên qua yết hầu của mà tiễn lên tận tây thiên. Chỉ là đôi mắt sáng trong cùng ánh nhìn đượm buồn kia lại khiến rơi vào trận xót xa, phi thường muốn hảo hảo cả đời này bảo vệ cho Thanh Hoa, chút cũng muốn thân ảnh hoàn hảo kia chịu thương tổn nào.


      Vương hậu ra lệnh cho các cung nữ tiếp tục rót rượu, đoàn cung nữ sắc nước hương trời múa lượn giữa chính điện, Cố Tích Triều tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Thanh Hoa, Thanh Hoa cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chằm chằm, bất giác trận nóng ran, y liền quay sang trừng mắt nhìn Cố Tích Triều, trong ánh mắt ý tứ như thể ngươi còn nhìn ta, ta giết ngươi. Cố Tích Triều mảy may nghĩ ngợi sâu xa, nhìn thấy Thanh Hoa chịu nhìn , liền phi thường vui vẻ mà cười sảng khoái, Vương Tử Nguyên Kiệt từ lúc Thanh Hoa ngồi bên cạnh Cố Tích Triều, tâm trạng phi thường thoải mái, đằng này Cố Tích Triều lại cứ chăm chăm nhìn Thanh Hoa càng khiến bản thân y thêm phần khó chịu, chỉ muốn đứng lên tiến đến mang Thanh Hoa ly khai hoàng cung.


      Vương Hậu ra lệnh cho các cung nữ lui xuống, từ bên trong, hai cung nữ vận thanh y cùng bê chiếc khay phủ khăn vàng ra đặt chiếc bàn đặt giữa chính điện, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều đều hướng về vật vừa mang ra, nếu đoán lầm, có lẽ vật kia chính là chiếc bình sứ danh bất hư truyền Từ Cẩm Hoa. Chỉ là vật báu quý giá như vậy lại dễ dàng đem ra phơi bày, Cố Tích Triều liền lấy làm lạ, cho dù Hoàng đế Đại Đường có là người hào sảng đến mức nào cũng thể dễ dãi như vậy.


      Thanh Hoa nhận lệnh của Vương Hậu, y di chuyển đến đứng cạnh chiếc bàn đựng Từ Cẩm Hoa, hai tay kéo chiếc khăn vàng xuống, từ bên trong chiếc bình sứ trắng bạc nạm kim quanh thành bình lấp lánh, hoa văn đơn thuần là những bông hoa lam ngọc nổi uốn lượn bình lại phi thường tao nhã, giữa những bông hoa, nhuỵ được khắc bằng cẩm ngọc, nhờ chút ánh sáng đèn mà tạo ra thứ ánh sáng nhuyễn hoặc mê người, hổ danh là kiệt tác do chính nghệ nhân đa tài Cao Ly dưới thời Hậu Lương mà thành, Thanh Hoa đứng cạnh Từ Cẩm Hoa, ánh sáng u linh hắt vào gương mặt thanh tân mỹ lệ của y tạo ra hài hoà ảo diệu, khiến người khác thể nào rời mắt. Đế Vương hướng đến Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều phi thường hãnh diện.


      _Hai vị huynh đệ, đây chính là Từ Cẩm Hoa mà hai ngươi lặn lội từ Trung Nguyên để cùng đến hoàng cung chiêm ngưỡng. biết hai vị có cao kiến gì?


      _Kiệt tác, là kiệt tác a.


      Cố Tích Triều hướng đến tiên cành trước mặt câu thán phục, nhãn thần si mê chìm đắm. Vốn dĩ Cố Tích Triều đến đây là vì Từ Cẩm Hoa, tuy nhiên lúc này trong mắt chỉ có mình Thanh Hoa, bất quá chiếc bình Từ Cẩm Hoa lại trở thành phông nền cho tiên diễm của Thanh Hoa hơn kém, nét đẹp của y tựa như được nghệ nhân gốm sứ bậc nhất thời đại mà tạo thành, Cố Tích Triều phi thường muốn chiếm giữ mỹ nam tử trước mắt mình, tự nghĩ vì người này có thể bỏ hết mọi ham muốn thế gian, cùng nhau du ngoạn thiên sơn vạn thuỷ.

      Vương đế nghe Cố Tích Triều hết lời ca ngợi, trong lòng lại nghĩ chiêm ngưỡng Từ Cẩm Hoa, liền phi thường vui vẻ, nghĩ nam nhân kia tuổi trẻ nhưng lại học rộng tài cao, rất biết nhận thức nghệ thuật, nhưng thực chất trong mắt Cố Tích Triều, quên mất Từ Cẩm Hoa từ lâu, chỉ có Thích Thiếu Thương ngồi bên cạnh môi cong lên nụ cười, tựa tiếu phi tiếu, thừa biết Cố Tích Triều rốt cuộc là say mê cái gì.

      đạo ngân quang lướt nhanh qua, Cố Tích Triều chỉ vừa nhận ra vật vừa loé sáng là gì nhìn thấy Thanh Hoa đảo mình né tránh. Thanh Hoa nhanh như cắt nắm lấy những bông hoa cúc vàng bàn đựng Từ Cẩm Hoa hướng vào khoảng từ cổng chính điện mà xuất ra, những cánh hoa mềm mại trong phút chốc vút thẳng như phi tiêu, luồng máu tươi rơi vãi sàn, hắc y nhân cổ bị cắt đứt ngã xuống khiến ai cũng phen kinh hãi.

      Cố Tích Triều từ lúc bước vào chính điện biết có hàng trăm sát thủ mai phục, chỉ là y thầm nghĩ là người của Vương đế nên có chút lơ là, lại còn ngắm nhìn Thanh Hoa đến si mê mà quên mất sát ý từ chúng.

      Vương Tử Nguyên Tường tay liền nắm lấy Hoa Khí chân đạp lên bàn bay thẳng tới bên cạnh Thanh Hoa, y vung kiếm chém vào khoảng trước Từ Cẩm Hoa, tựa như chém vô cớ vào khí nhưng kiếm vừa vung lên, hắc y nhân phun ngụm máu tươi lăn vật ra, Vương Tử Nguyên Tường lập tức báo động.


      _Người đâu! Mau hộ giá! Có thích khách!


      Bên ngoài tiếng động, quả nhiên những sát thủ bên ngoài cung đều là thích khách, các thị vệ bên ngoài đều bị chúng giết sạch, huống hồ quân của Vương Tử Nguyên Kiệt vẫn ở thành ngoài hề hay biết việc trong chính cung, cánh cổng chính điện mở toang, hàng chục hắc y nhân liền xông vào, nửa hướng đến chiếc bình Từ Cẩm Hoa bàn, nửa hướng thẳng Vương Đế cùng Vương Hậu, mặc khác, từ trong chính điện, từ trái lẫn phải, phía hay bên dưới, hàng trăm hắc y nhân thân, gươm đao sáng loáng cả vùng. Mục đích của bọn chúng quá ràng, thích sát hoàng đế, đoạt lấy Từ Cẩm Hoa.

      hắc y nhân phóng ám khí thẳng hướng Thanh Hoa, Cố Tích Triều sốt ruột, vừa định đứng dậy bị bàn tay nắm lấy bả vai giữ lại. Cố Tích Triều mở to mắt nhìn Thích Thiếu Thương, vẫn tay chén rượu, xem ra rất thư thái.


      _Kịch hay còn chưa diễn hết, huynh khẩn trương làm gì?


      Vương Tử Nguyên Kiệt dùng nội lực đẩy ám khí kia bay ngược trở lại, nhát giết chết hắc y nhân kia, Thanh Hoa nhấc chân bay đến bên cạnh Vương hậu chém hắc y nhân lao đến, y liền đến bên cạnh Vương hậu hộ giá. Giọng có chút khẩn trương nhưng vẫn êm êm dịu dịu đủ người nghe.


      _Vương hậu, nơi đây nguy hiểm, cùng thần rời khỏi.


      Vương hậu hề sợ hãi, ngược lại còn rất điềm tĩnh, tay nắm lấy cánh tay của Thanh Hoa giữ lại, Thanh Hoa nhất thời mục trừng khẩu ngốc nhìn Vương hậu, vì điều này mà lộ ra sơ hở, hắc y nhân lao như vũ bão đến Thanh Hoa, hướng mũi kiếm vào chiếc cổ thanh mảnh của y, Thanh Hoa chỉ kịp quay lại cảm giác được bàn tay ôm lấy eo mình xoay cái né tránh, do mất thăng bằng mà ngả người vào bờ vai vững chắc kia, người này nhanh như cơn gió, tay chưởng lực hất tung thanh kiếm trong tay hắc y nhân, áp lực quá lớn khiến phun trào ngụm máu tươi.


      Thích Thiếu Thương uống nốt chén rượu, vốn Cố Tích Triều thuận theo mà ngồi yên quan sát, nhưng vừa thấy Thanh Hoa gặp nguy hiểm, liền động thủ, Thích Thiếu Thương chỉ cười cười, động cũng động, từ nãy giờ tuy rằng uống rượu nhưng đôi mắt vẫn quan sát người, chính là Đế vương Đường Triều, điều Thích Thiếu Thương đợi rốt cuộc cũng đến.


      Thanh Hoa ngước mặt nhìn Cố Tích Triều, khuôn mặt nhìn nghiêng của càng thêm tuấn phiêu dật. Cố Tích triều cảm nhận chiếc eo thanh mảnh trong tay mình liền phi thường hưng phấn, cúi xuống nhìn vào khuôn mặt Thanh Hoa, môi vẽ nên nụ cười ôn nhu, bàn tay theo đó mà thuận đà ôm chặt Thanh Hoa hơn. Từ trước tới giờ, chưa từng có ai có nụ cười như thế với Thanh Hoa, bất quá trong lòng y lúc này đối Cố Tích Triều liền có cảm tình, nhưng cảm thấy nằm trong lòng kẻ kia có chút kì lạ, liền vận công đẩy Cố Tích Triều ra, Cố Tích Triều cũng gượng ép, liền theo đó mà ly khai tay mình ra khỏi eo của Thanh Hoa


      _Bọn phản tặc, dám cả gan ngang nhiên phạm thượng làm loạn hoàng cung.


      Vương đế dùng chén rượu ném xuống đất, lập tức từ trung, hàng loạt sát thủ vận hắc y, mặt lớp mặt nạ bạc, trong tay là những thanh gươm bén ngót đáp xuống vây xung quanh Vương đế, Vương hậu cùng ba vị hoàng tử, vũ khí trong tay chúng gắn liền với xích vàng dài, vung phát lấy mạng lúc cả chục hắc y nhân, bọn chúng ra tay cách nhân nhượng, máu lạnh tuyệt tình tựa như những chiếc mặt nạ kia, chút biểu tình.


      Chỉ trong nháy mắt, bọn hắc y nhân nằm la liệt dưới sàn, lúc này vài tên sống sót chụp lấy Từ Cẩm Hoa, liền vội chuẩn bị ly khai, lập tức các sát thủ mặt nạ bạc liền vung kiếm chém tới, lấy đầu chúng trong chớp mắt, tên trước khi chết ném chiếc bình Từ Cẩm Hoa xuống đất, Thanh Hoa sửng sốt lao tới, tay chỉ vừa chạm vào khoảng , chiếc bình lập tức vỡ tan tành, tạo nên thứ thanh chua chát kinh người. Tam hoàng tử Đường Triều trận cả kinh thét lớn.


      _Từ Cẩm Hoa!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :