Cô Gái Của Bố - Lisa Scottoline (50c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Của Bố
      [​IMG]

      Tác giả: Lisa Scottoline


      Nguyên tác: Daddy’s Girl


      Dịch giả: Miel. G


      Nhà xuất bản: Hà Nội


      Công ty phát hành: Nhã Nam


      Số trang: 491


      Kích thước: 14x20.5 cm


      Giá bìa: 96.000


      Giới thiệu nội dung:


      Khi bạn đồng nghiệp Angus - kẻ lập dị của khoa luật - thuyết phục Nat cùng đến dạy trong lớp học pháp lý tại nhà tù địa phương, thế giới dù thực hoàn hảo nhưng rất yên bình của bỗng chốc đảo lộn.


      Hoảng loạn giữa cuộc bạo động dữ dội trong tù, chứng kiến tận mắt hai cái chết, đột nhiên thấy mình là nghi can trong vụ sát hại dã man, cuộc sống tình cảm bấp bênh, nghiệp lâm nguy và mạng sống treo đầu chỉ mành, giáo sư luật vốn ngây thơ rụt rè, con cưng của gia đình, giờ đây buộc phải tự giải cứu bản thân bằng cách giải mã câu đố đằng sau lời trăng trối của viên gác ngục tử nạn: “ với vợ tôi, nó ở dưới sàn.”


      Tiết tấu nhanh, nhân vật thú vị, chuyện gia đình, chuyện tình tay ba, bí lịch sử, những màn rượt bắt bằng xe hơi, những vụ nổ, luật pháp và công bằng - mỗi thứ chút, làm nên tác phẩm đầy ắp thông tin và cuốn hút từ đầu đến cuối. Lisa Scottoline xứng đáng là trong những cây bút viết về tội ác có phong cách nhất theo lời ca ngợi của The New York Times.


      Giới thiệu tác giả:


      Lisa Scottoline (1955) là tác giả trinh thám pháp lý và là cựu luật sư bào chữa người Mỹ. Bà giành giảiEdgar Award vào năm 1995 - giải thưởng danh giá nhất cho tiểu thuyết trinh thám. Các cuốn sách của bà đều đượcThe New York Times xếp vào hàng best seller và xuất bản hai mươi thứ tiếng thế giới.


      Bà tốt nghiệp Đại học Pennsylvania chuyên ngành tiếng và lấy bằng tiến sĩ Luật tại trường Đại học Pennsylvania năm 1981. Bà định cư suốt đời tại vùng Philadelphia, rất nhiều tiểu tuyết của bà lấy nơi này làm bối cảnh.


      Lời khen tặng dành cho Của Bố:


      “Cuốn trinh thám mới toanh hồi hộp đến ngạt thở của Scottoline.”


      – Publishers Weekly


      “Nếu bạn thích câu chuyện trinh thám hồi hộp pha lẫn tri thức và vô số thứ khác nữa để tạo nên tác phẩm xuất sắc, đừng mất công sờ đến của bố. Văn phong của cuốn sách này vừa giản dị vừa thú vị.”


      – Amazon.com
      piippNa Mon thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Trân trọng gửi tặng mọi giáo viên





      Trong gia đình của bố chỉ có tôi là con ,


      Và con trai cũng chỉ có mình tôi[1].


      [1] Lời của Viola cải nam trang, kể chuyện về chị hư cấu của mình.


      William Shakespeare, Đêm thứ mười hai, Màn hai, Cảnh bốn.





      Chương 1


      Nat Greco thấy mình như bộ ngực cúp A khiêm tốn bị tròng vào cái áo ngực cỡ D đúp. chẳng thể hiểu nổi vì sao lớp học bé xíu của mình lại được tổ chức trong cái giảng đường quá đỗi mênh mông này, trừ phi đây là trò đùa tàn nhẫn của phòng đào tạo. Mặt trời chói chang chiếu qua những khung cửa sổ như rọi đèn soi tỏ hai trăm chỗ ngồi trống hoác. Cả lớp học chỉ chiếm có chín chỗ, và vào tuần trước, trận cúm cùng các cuộc phỏng vấn xin việc chừa lại cho Nat nam sinh viên cực kỳ khó chịu. Môn Lịch sử Công lý chỉ là môn tồi. Hôm ấy là ngày tồi tệ.


      “Công lý và pháp luật,” giảng tiếp, “là những chủ đề xuyên suốt các vở kịch của Shakespeare, bởi vì chúng là tâm điểm đời sống của ông. Trong thời niên thiếu của ông, cha ông là John kinh qua nhiều vị trí liên quan đến pháp luật, như làm quan thị thần, chấp hành viên tòa án, và chánh ủy viên hội đồng thành phố.”


      Khi , đám sinh viên luật gõ gõ những chiếc máy tính xách tay màu đen của mình, nhưng ngờ là đám sinh viên kiểm tra email, chát chít với bạn bè, lướt net. Phòng học trong trường luật Penn được phủ sóng mạng dây, nhưng chẳng phải bất cứ kỹ thuật tân tiến nào cũng là tiến bộ. Giáo viên chẳng có cơ may nào cạnh tranh với những trang sex.com.


      “Khi kịch giả lên mười ba tuổi, cha của ông gặp khó khăn. Ông bán tài sản của vợ và bắt đầu cho vay tiền. hai lần ông bị triệu đến tòa vì tội cho vay nặng lãi, hay cách khác là cho vay với lãi suất quá cao. Shakespeare bày tỏ cảm thông với những kẻ cho vay nặng lãi qua nhân vật Shylock trong vở Người lái buôn thành Venice. Đấy là trong những nhân vật phức tạp nhất của ông, và vở kịch cho chúng ta hiểu được quan niệm thời xưa về công lý.”


      bước xuống khỏi bục giảng để lôi kéo chú ý của đám sinh viên, nhưng chẳng ăn thua. Toàn bộ sinh viên đều năm thứ ba, và năm thứ ba chân bước ra khỏi cổng trường rồi. Dầu vậy, dù có thích công việc giảng dạy chăng nữa, bắt đầu nghĩ là mình dạy giỏi. Có thể nào cũng kém cỏi ngay trong lĩnh vực mà đam mê? Những tạp chí dành cho phụ nữ bao giờ nhìn nhận khả năng này.


      “Chúng ta chuyển sang cảnh Antonio hỏi vay Shylock,” tiếp tục. “Họ thỏa thuận rằng nếu Antonio thể trả nợ, hình phạt là mạng của . Tiện đây, hỡi các luật sư tương lai, theo pháp luật đương đại loại hợp đồng ấy có giá trị pháp lý ?”


      Chỉ có sinh viên giơ tay lên, và, như thường lệ, là Melanie Anderson, người có đôi mắt chằng chịt vết chân chim, đội mũ trùm xấu xí, và mặc quần jean lưng cao kiểu mấy bà mấy mẹ làm ta tách biệt hẳn với lũ chíp hôi lôi thôi lếch thếch hai mươi mấy tuổi này. Anderson là phụ nữ bốn mươi tuổi quyết định trở thành luật sư sau khi theo đuổi nghiệp y tá khoa ung thư nhi. ta thích cái lớp này, nhưng mà chỉ bởi vì tham gia lớp học này còn tốt hơn nhiều so với việc ngồi xem trẻ con chết.


      “Vâng, Anderson? Là hợp đồng hay ?” Nat cười với ta vẻ biết ơn. Mọi giáo viên đều cần học trò cưng, ngay cả giáo viên tồi cũng thế. Đặc biệt là những giáo viên tồi.


      , đấy phải là hợp đồng.”


      Em giỏi lắm... ê, bà chị mới phải. “Tại sao ? Cũng có lời đề nghị và chấp nhận, và tiền bạc là nền tảng cho cuộc thương thảo đấy thôi.”


      “Hợp đồng ấy ngược với chính sách của cộng đồng.” Anderson với giọng có uy ngầm, và những ngón tay với đầu móng được cắt tỉa theo kiểu Pháp đặt bản copy vở kịch, những dòng chữ trong đấy được tô màu nổi lên như cầu vồng. “Cơ bản là Antonio chấp nhận để bị giết, mà giết người là tội ác. Những hợp đồng hợp pháp có hiệu lực.”


      Đúng vậy. “Có ai đồng ý hay đồng ý với Anderson ?”


      Chẳng ai ngừng lóc cóc gõ mấy cái mặt cười mà trả lời, và Nat lại bắt đầu tự phỏng đoán, phải chăng môn học này quá sức văn vẻ với đám sinh viên. Các môn chính để tốt nghiệp của bọn họ là tài chính, kế toán và chính trị học. ràng, nhân loại còn hứng thú với nhân văn.


      “Để hỏi vài câu khác xem nào.” đổi chiến thuật. “Chẳng phải lòng ghét bỏ chế ngự Shylock là kết quả của phân biệt đối xử mà phải hứng chịu đó sao? Các bạn có thấy được khác nhau giữa công lý và pháp luật trong vở kịch này ? Có phải pháp luật dẫn đến bất công, đầu tiên là việc cho phép hiệu lực hóa bản hợp đồng, thứ nữa là làm cho Shylock phải quy hàng? Có thể có công lý đúng nghĩa trong thế giới công bằng?” ngừng lại chờ đợi câu trả lời hề được lên tiếng. “OK, tất cả các bạn, thôi gõ máy tính và nhìn tôi đây này.”


      Đám sinh viên ngước nhìn lên, ánh mắt họ dần tập trung trở lại khi não bộ rời bỏ thế giới ảo tái nhập vào bầu khí quyển của trái đất. Những ngón tay của họ vẫn lửng lơ bàn phím như những con nhện chực vồ mồi.


      “Được rồi, tôi kêu từng người .” Nat quay qua Wendy Chu ngồi ở dãy đầu, này lấy được bằng danh dự của Harvard chuyên ngành Quá Chăm Học. Chu có gương mặt đáng và mái tóc óng phủ dài xuống vai. “ Chu, nghĩ sao? Shylock là nạn nhân, là kẻ thủ ác, hay là cả hai?”


      “Em xin lỗi, thưa giáo sư Greco. Em đọc qua vở kịch.”


      đọc à?” Nat hỏi, hết sức ngạc nhiên. “Nhưng luôn đọc hết các tài liệu cơ mà.”


      “Em phải làm bài phê bình luật suốt đêm.” Chu khó nhọc nuốt nước bọt. “Em phải kiểm tra những trích dẫn bài báo của giáo sư Stotzl, vì sáng nay nó phải lên khuôn.”


      Vớ vẩn. “Được thôi, biết các quy định rồi đấy. Nếu đọc tài liệu, tôi phải trừ nửa điểm.” Nat ghét làm kẻ nhen, nhưng năm đầu tiên dạy quá dễ dãi, và như thế có tác dụng. Sang năm thứ hai quá khắt khe, và như vậy cũng ổn nốt. chẳng thể biết đường nào mà lần. giống như bé Goldilocks[2] và mọi chiếc giường đều vừa vặn.


      [2] Nhân vật trong truyện cổ tích “Câu chuyện về ba chú gấu”, bé Goldilocks lạc trong rừng vào nhà của ba chú gấu, và phải thử đến chiếc giường thứ ba mới nằm vừa vặn.


      “Xin lỗi,” Chu khẽ . Nat bỏ qua Melanie Anderson để hỏi sang sinh viên ngồi cạnh ta, Josh Carling, người hấp dẫn nhất lớp. Carling là chàng cao lớn hai mươi sáu tuổi vừa tốt nghiệp Đại học California với cặp mắt xanh lục lạ kỳ, nụ cười chết người và mảng ria nâu nâu chiếc cằm vuông vức. nhóc tì Hollywood, cậu ta từng làm trợ lý đạo diễn bộ phim truyền hình nhiều tập và luôn sùm sụp chiếc mũ lưỡi trai bằng len kiểu Ashton Kutcher, dầu trong nhà chẳng bao giờ có tuyết.


      Carling, có đọc tài liệu ?” Nat biết câu trả lời rồi vì trông cậu chàng có vẻ ngái ngủ.


      “Em có thời gian. Em phải học bài cho kỳ thi vĩ đại về môn tài chính. Em xin lỗi, đấy.”


      Chết tiệt. “Vậy cũng mất nửa điểm luôn nhé,” , mặc dù lòng xót thương cho cậu. Carling học chương trình bằng liên kết, nên tốt nghiệp với mảnh bằng trường luật lẫn trường kinh doanh, việc này bảo đảm cho cậu công việc béo bở trong ngành luật giải trí và khúc ruột già bị xơ liệt.


      Nat đưa mắt nhìn sang hàng ghế thứ hai. “ Bischoff? Còn sao?”


      “Lẽ ra em đọc rồi nếu như bị ốm.” Max Bischoff trông bệnh , với cặp mắt sưng húp đến khiếp, hai lỗ mũi nứt nẻ, màu da xanh xao vì ngồi trong thư viện quá lâu giờ lại càng xanh xao hơn mọi khi. “Ngày hôm qua em ói mửa hết cả...”


      “Đủ rồi.” Nat giơ bàn tay lên ngăn cậu ta tiếp và tra hỏi những người còn lại dãy ghế thứ hai, Marilyn Krug và Elizabeth Warren. Cả họ cũng đọc tài liệu, và Adele McIlhargey, San Gupta và Charles Wykoff IV cũng .


      “Vậy chẳng còn ai trong cả lớp đọc qua tài liệu sao?” Nat mất hết kiên nhẫn thốt ra, và ngay khi nghĩ mọi việc thể nào tồi tệ hơn ông hiệu phó James McConnell, Quỷ Hút Máu của khoa, bước vào cửa lớp.


      Nat cứng người. Ngoài việc mướn và đuổi người McConnell còn làm việc gì khác , mà được mướn rồi.


      McConnell khoảng sáu mấy tuổi, tóc bạc trắng uốn lượn vắt ngang sang hai bên đầu. Hôm nay ông mặc com lê len đen, đeo cà vạt đỏ màu máu, với khoa này ăn vận như thế là hơi quá trịnh trọng. Mọi người ở đây ăn mặc kiểu bình thường lịch như trong các học viện, giống như là cách ăn mặc lịch của dân văn phòng mà chỉ có ghi chú cuối trang mới phân biệt được.


      McConnell bước vào giảng đường, chọn chỗ ngồi xuống, bắt chéo chân, chăm chú dò xét Nat sau cặp kính gọng đồi mồi. tưởng tượng ra cái lối ông ta nhìn mình. ba mươi tuổi nhưng trông như mười ba vì chỉ cao có mét năm lăm, thừa hưởng từ mẹ khung xương mảnh như chim sẻ. Nét mặt dễ thương cách dễ quên, với đôi mắt nâu to, mũi hơi hếch và miệng . Tóc thẳng, dày, màu đỏ nâu đậm, để dài ngang vai từ sau lần làm tóc quá mắc. Hôm nay mặc bộ vét cắt may màu đen, thế nhưng vẫn cứ trông giống giáo viên trung học hơn là giảng viên trường luật. Thuở người ta kêu là Ruồi Con đúng là cũng có lý do.


      thấy nghiệp của mình lóe lên trước mắt. chỉ mới là giáo viên trợ giảng và sang năm mới được bổ nhiệm làm giảng viên chính thức, và McConnell hẳn là đến đây để đánh giá . Ông ta có nghe thấy sinh viên nào đọc tài liệu nhỉ? Trong phút, chẳng biết phải làm gì. muốn hạ điểm cả lớp, nhất là với các sinh viên chưa tìm được việc. Nhưng thể để cho đám sinh viên thoát tội được, nhất là trước mặt McConnell. Viên hiệu phó quan sát , vừa đánh giá vừa bặm đôi môi mỏng dính.


      Làm gì chứ, Ruồi Con! chỉnh lại miếng độn vai để chứng tỏ mình xứng đáng với công việc này, mặc cho những bằng chứng lên điều trái ngược, và , “Thôi được, vậy thưa cả lớp, các bạn cho tôi lựa chọn nào khác.”


      Cả đám sinh viên cùng nuốt nước bọt. McConnell nhếch mép cười nửa miệng và khoanh tay lại.


      Carling hả?” Nat chỉ tay vào cậu ta. “Vui lòng lên đây mang theo cả sách nữa.”


      “OK.” Carling đứng lên, lôi tập sách ra khỏi mặt bàn, leo lên những bậc thang dẫn tới bục giảng với nụ cười ngông nghênh ngạo nghễ.


      “Đến đây nào,” Nat , ra hiệu cho cậu ta đến nơi đứng.


      Carling bước tới, liếc mắt nhìn qua bục giảng công nghệ cao, với màn hình điều khiển cảm ứng bày ra đủ thứ màu.


      đây bệnh quá.” Carling đến, và Nat với tay lên lột mũ len khỏi đầu cậu ta.


      “Cho tôi mượn được ?”


      “Dĩ nhiên.” Carling lùa tay xốc dựng mấy lớp tóc hung hung của mình, mắt nhìn xuống lớp. “Em có thể làm quen với cái đầu này được mà, phải mấy bồ.”


      “Giờ vui lòng đứng đó.” Nat đảo mắt khắp giảng đường. “ Wykoff này,” Nat chỉ tay vào Charles Wykoff IV, tiền đạo trong liên đoàn Ivy[3] đến từ gia đình vùng Main Line[4], phía Dartmouth. Wykoff có gương mặt to búng ra sữa, tóc mái màu vàng sáp cắt ngang trước trán, và cặp mắt xanh ngây thơ nhắn nhủ cho người ta biết mình là sinh viên Đặc cách[5]. “Vui lòng lên đây, mang theo sách của . Và Anderson, làm ơn lên đây cùng ấy.”


      [3] Liên đoàn thể thao bao gồm tám cơ sở giáo dục bậc đại học ở vùng Đông Bắc Mỹ. nay còn được dùng để chỉ nhóm tám trường và viện đại học lâu đời hàng đầu nước Mỹ, trong đó có Đại học Pennsylvania trong câu chuyện này.


      [4] Khu vực ngoại ô Philadelphia, bang Pennsylvania.


      [5] Legacy Admission: sinh viên được đặc cách nhận vào trường vì có người thân trong gia đình trước đây từng học ở trường ấy.


      “Được thôi.” Anderson vui vẻ bước lên các bậc cấp, và Wykoff theo, vẻ hoang mang.


      “Nhanh lên nào các bạn.” Nat dồn đám sinh viên lại khi họ bước hết lên bục và chỉnh lại tư thế vai của Wykoff, đôi vai cứng chắc như những trái bóng bowling dưới làn áo nỉ bông hiệu Patagonia bạc màu. “Tốt. Bây giờ, Wykoff à, làm Bassanio.”


      “Ba-io gì?”


      “Bassanio. Là người thẳng thắn trong vở kịch mà đọc ấy. Mở sách ra nào. có lời thoại đấy.” Nat quay sang Anderson. “Còn quý , là Shylock.”


      “Tuyệt vời!” Anderson nhoẻn miệng cười.


      “Chà, chúng ta đóng vở đoản hí kịch, trong trường luật hả?” Carling ngỡ ngàng hỏi.


      phải hí kịch, mà là vở chính kịch,” Nat trả lời. “Đây là kịch Shakespeare, chứ phải David Letterman[6].”


      [6] Phát thanh viên truyền hình và diễn viên hài kịch, nổi tiếng với chương trình trò chuyện đêm khuya cùng người nổi tiếng.


      “Xì. Rồi gì nữa đây? Bánh quy với sữa hả? Ngủ trưa hả?”


      Wykoff bật cười hô hố. “Quỷ , tôi để cái thước đo độ ở nhà rồi.”


      “Này các các chị, các chị thích tôi hạ điểm hơn hả?” Nat chờ câu trả lời. “Bằng cách này hay cách khác các chị cũng phải đọc vở kịch này. Tiện đây, Carling, là Antonio.”


      “Nhưng ông đó bóng mà!”


      sao?” Nat quay gót. “Mà sao biết thế, nếu như đọc vở kịch?”


      “Em xem phim rồi. Jeremy Irons mượn tiền Al Pacino vì ông ta thằng cha kia.”


      “Lạc đề quá rồi đấy, Carling. Đừng có phân biệt đối xử trong lớp học về phân biệt đối xử chứ hả.”


      Lớp học bật cười, và Nat giật mình khi nghe thấy thanh lạ lẫm này. Trước đây cả lớp chưa bao giờ cười khi pha trò. Đúng ra, đây là lần đầu tiên cả chín người bọn họ tập trung vào tiết học. Phía sau đám sinh viên, McConnell ngả người tựa lưng vào thành ghế, nhưng giờ dừng lại được nữa. xuống khỏi sân khấu.


      “Tất cả các bạn,” Nat , “lật sang vở , cảnh hai, cảnh phòng xử án lớn. Tôi đóng vai Portia, trong những nhân vật nữ xuất sắc nhất của Shakespeare, trừ việc ta lầm người. ấy sắp sửa cứu vãn tình thế ngày hôm ấy, và trong cảnh này, cải trang thành đàn ông, như thế này này.” chụp lên đầu mình cái nón len của Carling và vội đến bục giảng tìm túi xách.


      “Nhìn đó nha giáo sư Greco!” Elizabeth Warren hò reo, và cả lớp cười lớn.


      “Chưa hết đâu.” Nat lục lọi trong túi đồ trang điểm, lôi ra cây chì kẻ mắt và nhanh tay kẻ hai đường ria lên mặt mình thành bộ râu mép lởm chởm, nhờ ơn Clinique[7].


      [7] nhãn hiệu mỹ phẩm.


      “Hết sảy, ơi!” San Gupta gào lên, chụm tay bắc loa lên miệng, và cả lớp vỗ tay rầm rầm, vang vọng cả giảng đường trống hoác. Ai đó từ cuối phòng huýt sáo tán thưởng, và Nat nhìn về hướng thanh ấy. Là Angus Holt, người có bộ râu cằm vàng hoe và tóc cột thành chùm làm cho ta nổi tiếng là Kẻ Lập Dị của khoa. Angus có lớp trong giảng đường này sau giờ của , nhưng mấy quen biết ta, quan hệ chỉ dừng ở mức đôi ba câu chào hỏi. mỉm cười, rồi nhác nhìn thấy McConnell tiền cảnh, nảy ra ý định.


      “Chúng ta cần quan tòa.” Nat xoa xoa hai tay.


      “Em làm cho!” Max Bischoff xung phong, quên cả việc mình bị cúm.


      “Chọn em ! Quan tòa phải là phụ nữ chứ!” Marilyn Krug gào lên, và Adele McIlhargey cũng hùa theo, tạo nên cảnh chen nhau tham gia vào giờ học chưa từng thấy.


      “Gượm nào, các em.” Nat phẩy tay cho cả bọn lắng xuống. “Hiệu phó McConnell, ông vui lòng làm quan tòa cho chúng tôi sáng nay chứ?”


      Đám sinh viên quay lại, ngạc nhiên nhìn thấy McConnell ngồi đằng sau. Viên phó khoa cau mày khi đám sinh viên đổ xô nhìn mình, tay khum khum vành tai như thể ông nghe thấy gì, nhưng Nat chẳng tin.


      “Hiệu phó McConnell, chúng tôi muốn ông đóng vai Công tước thành Venice. Đúng , cả lớp?”


      “Đúng vậy!” Mọi người gào lên, mỉm cười, và Nat phát động làn sóng cổ vũ.


      “McConnell! McConnell! McConnell!”


      Đám sinh viên hùa theo , và như thể được nhắc tuồng, Angus Holt lạch bạch chạy xuống lối thoai thoải của giảng đường. ta xốc nách McConnell lên và áp giải ông ta lên bục giảng, giữa muốn tiếng cười to và vỗ tay.


      “Giao hàng đặc biệt đây, thưa giáo sư Greco!” Angus giao ra viên hiệu phó hụt hơi.


      “Vui lòng chứ, thưa Công tước.” Nat khoa tay theo kiểu triều đại Elizabeth về phía McConnell.


      Bắt được rồi nhé.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 2


      Sau khi lớp học tan, Nat chào tạm biệt McConnell, ông này đưa ra lời phán quyết Shylock và có lẽ phán quyết cả nữa. vơ dọn đồ đạc của mình ra về, nhưng lúc đó, lớp của Angus Holt bước vào giảng đường, ùa vào lối chính, cười đùa giỡn như buổi tiệc vậy. Sinh viên cứ liên tục vào, và lập tức thấy mình như bơi ngược dòng cơn sóng thần đầy sinh viên mang theo nào là chai nước nào là túi thể thao. kinh ngạc quan sát, khi từng người từng người , đám sinh viên ngồi đầy hết các chỗ ngồi trong giảng đường. Trước đây chưa bao giờ trông thấy quá nhiều sinh viên trong chỗ như thế này, trừ lễ tốt nghiệp.


      Khi dợm bước leo lên lối , nơi Angus đứng trong vòng vây nhóm sinh viên luật thực nghiệm vốn dễ nhận ra nhờ kiểu tóc phóng khoáng, tất cả đều loăn xoăn đến nỗi trông như như đám mây đầu họ. biết nhiều lắm về khoa luật thực nghiệm, trừ chuyện khoa ấy huấn luyện sinh viên thành luật sư hoạt động cho lợi ích cộng đồng, tránh xa các vấn đề pháp luật trừu tượng làm mọi người phát ngán trừ ra. Dù Angus làm gì ràng là ta làm khá tốt. Kẻ Lập Dị vượt qua nàng Hài Kịch Thư Giãn của khoa.


      “Natalie!” kêu tên , vẫy vẫy tay chào. Vòng vây sinh viên vỡ ra về chỗ ngồi, và Angus, mặc quần jean bốt hiệu Frye, bước xuống lối .


      dạy môn gì thế?” Nat hỏi, ngước mắt nhìn lên ta. ta cao hơn cả ba tấc và chòm râu vàng hoe của rẽ giữa cách lôi thôi. Đuôi tóc dày chải của rũ xuống vai, phủ lên những múi vặn thừng của chiếc áo len kiểu ngư phủ.


      “Các vấn đề về Luật Hiến pháp. Sao thế?” Đôi mắt Angus lóe lên sắc xanh xanh vui nhộn. Mũi thẳng, cằm như đập vào mắt người khác, ngay cả khi được chôn lấp trong đống râu ria vàng ệch, và người thoảng mùi hoắc hương, hay mùi cần sa gì đấy.


      “Bởi phòng này đầy kín người. Chắc phải là môn thú vị lắm. Và hẳn phải là giáo viên rất giỏi.”


      Angus khiêm tốn mỉm cười. “ hề, mà nhân tiện, tôi thích bộ ria mép của đấy. Đa số mấy ngại có râu mặt lắm, nhưng tôi tôi cho là cứ để râu .”


      Nat quên bẵng. Tay bay ngay lên mặt, xém chút nữa là đánh rơi túi xách và giấy tờ. nhổ nước bọt lên đầu ngón tay và chùi lấy chùi để môi .


      chỉ làm lem tùm lum ra thôi.” Angus cười lớn, hàm răng trắng đều. “Thôi bỏ , sao đâu. Mà cái trò với McConnell cừ lắm đó.”


      “Cảm ơn.” Nat thôi chùi ria mép nữa. “Khi ra ông ta có ? Tôi nghĩ là tôi thấy chuyện với ông ta lúc ra.”


      “Đừng lo gì chuyện đó. môn mình giảng dạy, điều đó thể .”


      Là đam mê của tôi, mà tôi lại kém cỏi. đúng hơn, tôi còn kém cỏi cả trong đam mê. “McConnell thế à? Tôi có bị đuổi ?”


      “Ông ta chỉ là ông ta thấy lớp học này ‘bất thường’.” Angus đưa tay làm dấu ngoặc kép trong trung. “Đừng lo. Dĩ nhiên là bị đuổi rồi.”


      dễ thôi. là giảng viên chính thức mà. Tôi có chín sinh viên thôi.”


      “Mấy lớp khác của sao?”


      “Chỉ có mấy môn bắt buộc tôi mới làm đầy lớp được. Và đó là đám sinh viên năm nhất, còn sợ hãi nên rất chịu khó nghe giảng.”


      biết vấn đề của là gì ? nắm bắt được đúng đối tượng sinh viên. cần phải tiếp thị.”


      “Tiếp thị á, tiếp thị công lý á?” Nat giãy nảy. “Họ là sinh viên trường luật. Họ phải quan tâm đến công lý chứ.”


      , họ quan tâm đến luật, và có khác nhau đấy, phải quan điểm của là thế sao?” Angus mỉm cười, nhìn xuống . “Ví dụ như, có bao nhiêu sinh viên của thực muốn hành nghề luật sư?”


      “Tôi cho là tất cả.”


      “Tôi cá là sai rồi đấy. Trong những lớp phải lớp thực nghiệm của tôi, như lớp này đây” - Angus khoa tay về phía giảng đường ồn ã - “nhiều sinh viên ra kinh doanh. Họ chỉ muốn có tấm bằng luật thôi.”


      sao?”


      chứ. chưa bao giờ hỏi chuyện sinh viên à? chuyện với họ về tương lai? Về những kế hoạch của họ? Việc họ muốn gì từ cuộc sống của mình?”


      .” Nat đỏ mặt. có lịch tiếp sinh viên trong văn phòng nhưng sinh viên nào tìm đến, và liên lạc với sinh viên hầu hết qua email. Có lẽ quá khép kín, bố thường bảo thế. thấy có lỗi khi mình chịu tạo mạng quan hệ, nhất là lúc này đây khi mạng quan hệ trở thành động từ.


      cần phải tìm đến những sinh viên muốn thành luật sư thực tập. Những sinh viên thấm nhuần công lý đến tận ruột gan, như các sinh viên trong lớp thực nghiệm của tôi ấy. Họ rất thích bài giảng của .” Angus gật gù. “Nghe này, tôi giới thiệu, và có lẽ khi nào đó ghé qua lớp tôi mà tự quảng bá mình.”


      Í ẹ. Nat rùng mình.


      “Dù sao, tôi có thể xin làm ơn chút được ? Tôi cần chuyên môn của .”


      “Chuyên môn của tôi là lịch sử pháp lý. kiện cáo ai thế? Julius Caesar à?”


      vui tính .”


      Còn say thuốc. Hai nam sinh viên bước vào, nhìn chăm chăm vào ria mép của .


      biết lớp thực nghiệm hoạt động thế nào rồi đấy. Chúng tôi trao cho sinh viên những kinh nghiệm thực tiễn ngoài giờ học, qua chương trình thực tập ngoại trú. chương trình là ở nhà tù địa phương tại hạt Chester. Tôi muốn đến đó thuyết trình, với tôi.”


      “Trong nhà tù ư?”


      “An toàn mà. An ninh tối thiểu. Những tù nhân tham gia lớp học của tôi phải được tuyển chọn, đa phần bọn họ bị giam là vì lái xe khi say xỉn hay là sở hữu chất gây nghiện thôi.”


      Đúng phóc. “Thế tôi thuyết trình cái gì?”


      với họ chính xác những gì dạy lớp hôm nay ấy. Quả là giờ học tuyệt vời.” Angus nghe có vẻ thực tâm hăng hái. “ với bọn họ rằng công lý chân bị lòng nhân từ xoa dịu. Rằng viên công tước sai khi buộc Shylock đầu hàng. Rằng pháp luật và công lý phải khi nào cũng là .”


      “Nhưng mà giảng về Shakespeare hả? Cho mấy tên tù nhân à?”


      “Chẳng lẽ người Do Thái lại có mắt?” [8] Angus cau đôi mày tua tủa vàng hoe, giọng đanh lại. “Có lẽ tù nhân họ có thể đọc kịch Shakespeare còn hay hơn cả sinh viên liên đoàn Ivy đấy. ai biết khác nhau giữa công lý và pháp luật bằng các tù nhân.” nhìn đồng hồ. “Tôi phải bắt đầu đây. Thôi, sáng mai rảnh chứ?”


      [8] Câu của Shylock trong vở Người lái buôn thành Venice, màn 3, cảnh 1.


      về ngày mai đấy ư?”


      sinh viên của tôi bị ốm nên tôi phải thế vào chỗ ấy. Có cùng tôi vui lắm. Nhé, nhé?” Angus chắp hai tay lại trong cung cách thỉnh cầu khôi hài, và những cái đầu sinh viên quay lại, từng cái .


      “Tôi biết nữa.” Nat cố nghĩ cách để từ chối. Mai có giờ lên lớp và cũng thể dối được. Thời khóa biểu của bọn họ đều được đưa lên mạng.


      “Làm ơn mà, thưa giáo sư Natalie! Tôi van mà.” Đột nhiên Angus quỳ gối xuống, giơ hai tay lên cầu khẩn. Sinh viên của ta khúc khích và chỉ trỏ cười, cả giảng đường bắt đầu chú ý, và Nat bật cười, đầu hàng. là vừa buồn cười lại vừa ngượng.


      “Thôi được, tôi đồng ý. Dừng lại .”


      “Hay quá! Tôi đón lúc chín giờ.” Angus nhỏm dậy miệng cười toe, cả lớp vỗ tay và huýt sáo tán đồng, và dường như đón nhận rồi tỏa rạng cổ vũ ấy, cũng như ánh mặt trời lấp lánh chiếu sáng xuống . đắm mình trong chú ý, và Nat có thể thấy cuộc đời Angus Holt có ánh đèn ảm đạm nào.


      quay lưng vội bỏ .


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 3


      Nat rùng mình xua khí đêm lạnh lẽo, đặt túi đồ siêu thị Whole Foods xuống giá gỗ màu gụ, rồi tuột găng tay và áo khoác mùa đông ra. Ánh đèn và hơi ấm tỏa ra từ căn nhà to lớn, chiếc đèm chùm công suất lớn sáng rực và có lẽ cái lò ga giả sưởi cũng cháy bập bùng. loại giấy dán tường in hoa chưa từng thấy bao giờ phủ hết tiền sảnh, giấy còn quá mới đến nỗi có thể ngửi thấy mùi hồ. Căn nhà đường Courtney là căn nhà to lớn kiến trúc vô duyên gần đây nhất của bố mẹ , từ khi lên mười hai thôi đếm nữa. Công ty Xây dựng Greco xây theo đơn đặt hàng tất cả những ngôi nhà này, khởi đầu từ hai căn đầu tiên giống hệt nhau ở Ocean City, New Jersey. Khi tài sản của gia đình tăng lên, họ lại bán và xây tiếp những căn khác, mỗi lần lớn hơn, và vạt cỏ trước nhà bao giờ cũng cắm biển Bán nhà, thường trực diện ở đấy như cây sồi. Khi lớn lên Nat cứ nghĩ tên gia đình mình là Nhà Của Thợ Xây!


      treo áo khoác vào tủ trong tiền sảnh, bản lề hai cánh cửa lá sách vẫn còn rít, và biết ngay cả những khiếm khuyết bé xíu thế này cũng lọt khỏi danh sách tấn công của bố mình. Mùi thịt bò quay và khoai tây nướng từ nhà bếp thoảng lên, quyện với hương cam và hoa đinh hương của nước hoa xịt phòng, mùi đặc trưng mà mẹ thường dùng khi trưng bày nhà cho người mua vào coi. thanh nền là nhạc Tony Bennett nhưng lại bị những tiếng cười ầm ĩ và tiếng cãi vã khàn khàn nhấn chìm; bạn trai của , bố và ba người em trai ngồi nhà chỉ đạo đội Eagles. Mùa xuân, họ ngồi nhà chỉ đạo đội Sixers, còn mùa hè họ ngồi nhà chỉ đạo đội Phillies. Có thể bọn họ có đam mê. phải đam mê thể thao. Mà đam mê ngồi ở nhà chỉ đạo.


      đời nào!” giọng vọng ra từ phòng lớn. “ thể điều khiển đội bóng kiểu đó được, cầu thủ mà nghĩ mình là người chi phối toàn cảnh ư. Các huấn luyện viên mới là người chi phối. Ban quản lý là người chi phối, là người đưa ra quyết định. Ông chủ là người chi phối. Chứ phải là thằng chuyền biên ngu ngốc.”


      Bố. John Greco Lớn, xướng lên tuyên ngôn về chuẩn quyền hạn của cấp quản lý, hề bị tác động bởi thực tế là ông điều hành công ty thầu xây dựng ăn nên làm ra và gia đình đam mê bóng bầu dục đến ám ảnh.


      “Ấy, coi kìa, bố! Họ nên để ra ! là tay chuyền biên tốt nhất trong cả liên đoàn. Người ta để cho quá nhiều cầu thủ xuất sắc ra rồi. Bắt đầu từ hồi xa lắc xa lơ, khi Corey và Ike ra ấy!”


      John Greco Con, giờ vẫn bị gọi là Junior. Junior là Trưởng phòng Khai thác của Công ty Xây dựng Greco, từng đoạt danh hiệu tiền vệ sinh viên xuất sắc nhất Hoa Kỳ ở Đại học Villanova, giống như bố. vừa để lỡ đợt tuyển cầu thủ vào NFL[9], cũng giống như bố, và là kẻ kế thừa ngai vàng Giám đốc điều hành trống khi bố nghỉ hưu, mà bố bao giờ nghỉ hưu.


      [9] National Football League: Liên đoàn bóng bầu dục quốc gia.


      Nat sắp sửa nhập hội với họ Jelly, con mèo Bắc Mỹ to đùng của cả nhà, nhàng băng qua tấm thảm trải sàn phương Đông như chiếc ghế đệm dài di động. Chú mèo dừng lại duỗi mình, vươn dài hai chân trước với bàn chân phủ đầy lông, rồi ngái ngủ ưỡn người ra trước và duỗi hai chân sau. Nat chẳng bao giờ hiểu nổi làm thế nào mà con mèo có thể ngủ được trong thanh ồn ã thế này. Tồn tại được trong nhà Greco phải là những kẻ khỏe mạnh nhất, cả thú nuôi cũng thế.


      “Bỏ qua chuyện đó ! hai năm rồi còn gì! Họ bỏ những ai mà họ bỏ được thôi mà.”


      Tom Greco. Tom là người con trai thứ hai và từng là tiền đạo tấn công của trường Villanova cho đến khi chấn thương đứt dây chằng đầu gối trước khiến cho nghiệp chơi bóng bầu dục của chấm dứt. tốt nghiệp với bằng kế toán và giờ là Giám đốc Tài chính của công ty, người ta gọi đó là viết tắt của Sếp Cút Xéo. Người ta đùa rằng có ai làm việc siêng hơn . toàn thế giới.


      “Này, Jellybelly.” Nat cúi xuống gãi gãi con mèo, đặt tên cho nó theo tên lũ mèo Jellicle trong thơ Eliot. Những túm lông xám thò ra từ hai tai, bộ lông dày vằn vện, và chỉ có hàm răng lổn nhổn mới tiết lộ tuổi của chú mèo, mười sáu tuổi. Nó là món quà Giáng sinh của , món quà hoàn hảo cho con mọt sách thích cuộn tròn với quyển sách mới về Nancy Drew, hộp bánh quy Ritz và ly sữa lạnh. Từ bé đến giờ thích đọc sách hơn chơi thể thao và lớn lên thành người chuyên ngồi ỳ chỗ làm ấm băng ghế nhà Greco. chẳng ngại gì điều ấy. Còn có nhiều chuyện tệ hơn là làm Kẻ Thông Thái.


      “TÔI ĐỒNG Ý VỚI TOM! MỌI VIỆC XONG XUÔI HẾT RỒI. QUÊN CHO RỒI JUNIOR! KHI NÀO CŨNG VẬY, CẢ CHUYỆN CỦA T.O. [10] NỮA. BỎ QUA !”


      [10] Terrell Owens (sinh năm 1974): tiền vệ biên môn bóng bầu dục chuyên nghiệp ở Mỹ.


      Paul Greco. Là con trai thứ ba và cũng là con út trong gia đình, cậu chẳng thể nào hơn ba tỷ đề xi ben vì chỉ mình em được chú ý đúng mực. Ở cấp trung học cậu chơi bóng rất cừ nhưng thời lượng chơi bóng ở bang Penn đủ, nên bị buộc phải chơi gôn nghiệp dư chấp ba điểm. Trong giải đấu chuyên nghiệp cậu chơi khá xoàng cho đến khi cậu bỏ hẳn để trở thành người thu mua đất đai của công ty Greco.


      “Buồn cười là người ta còn nghe về Rosehaus nữa. Phải thừa nhận là tôi nhớ thằng đó. Nhớ T.O. Đứng cùng tại bục nhận giải và mấy tên phóng viên hỏi cái câu hỏi hay ho ấy chứ? Buồn cười đấy! Tôi bao giờ quên được. gì ấy nhỉ?”


      Hank Ballisteri. Là bạn trai Nat ba năm nay, người môi giới bất động sản làm ăn với công ty xây dựng Greco và tạo ấn tượng rất tốt với John Lớn đến nỗi luôn được mời đến trong mọi dịp lễ lạt của gia đình, và gặp Nat ở đấy, như là phần cái kế hoạch chủ đạo của bố . Tối nay là sinh nhật lần thứ ba mươi ba của Hank. muốn cùng ra ngoài mình, nhưng vừa mới kết thúc phi vụ lớn với bố và khách hàng hôm nay, thế nên tổ chức sinh nhật cho cùng với gia đình là hợp lý. Việc này làm Nat nhớ đến bài thơ về sinh nhật. gãi gãi Jelly, và khi nó rên ư ử cố nhớ cho ra bài thơ ấy. Nhưng tiếng la hét làm chẳng nghĩ ra được điều gì. Có vẻ như mọi người bắt đầu tiệc mừng sớm.


      “THẾ LÀM GÌ GIÚP KHÁCH HÀNG CỦA NGOÀI VIỆC LÀM CHO ẤY BỊ ĐUỔI HẢ?” đám đàn ông đồng thanh la lên và phá ra cười. Tiếng động làm Jelly giật mình, cong đuôi lên thành dấu chấm hỏi, rồi phóc như con khỉ. Hank la lớn, “Ê ngừng tay lại, đó là quà sinh nhật của tôi! Đưa đây cho tôi! Bỏ tay khỏi cây gậy của tôi nào!” Cả bọn lại phá lên cười, và trận đấu tiếp tục. “TÔI CHẲNG BAO GIỜ SỜ MÓ GÌ CÂY GẬY CỦA ĐÂU, ĐỒ TỒI! CÓ TRẢ BAO NHIÊU CŨNG ĐỦ CHO TÔI CHỊU SỜ VÀO CÂY GẬY CỦA !”


      Nat nhặt túi đồ lên và xuyên qua phòng khách của căn nhà mẫu, ngập chân vào tấm thảm dày màu đỏ tía và men theo tiếng ồn vào phòng sinh hoạt chung. bước qua ngưỡng cửa vào căn phòng trông như phiên bản kiến trúc lối đồng quê thông thường của tạp chí House & Garden, trừ cảnh đuổi bắt ầm ĩ giữa Hank và em của . Bọn họ tranh nhau cây gậy bi-a bằng gỗ, đâm sầm vào bàn cà phê. Ba em đều mang khung xương to lớn, đồ sộ của bố và cả mái tóc đen dày, cặp mắt nâu sâu thẳm, mũi to và miệng rộng, như thể John Lớn phát huy hết các yếu tố di truyền gien. Mọi người trong gia đình giống nhau quá đỗi đến nỗi vụ cãi cọ này trông như là trò đánh đấm giữa ba chàng sinh ba to xác.


      “Ê, cẩn thận chứ!” Junior xoay xoay cây gậy về phía Tom và Paul, lúc này vồ lấy phần đuôi gậy và chiến đấu để giật lại.


      “Tôi thục banh trận đầu!” Tom kêu lên, giữ chặt cây gậy cho đến khi Hank giằng lấy từ tay cậu ta. Mấy người còn lại nhảy bổ vào, cả bốn vẫn còn mặc sơ mi công sở và đeo cà vạt lụa, tạo nên liên hợp tranh giành loạn xạ và suýt nữa xô ngã mẹ khi bà ngang qua với cái đĩa sứ trong tay.


      “Paul này, nhét lưng con vào nó !” Bố của chìa bàn chân mang giày da bệt tua rua ra làm cậu con út xém chút là vấp ngã nhào, đúng lúc ấy Hank nhìn thấy .


      “Chào cưng!” kêu lên trong đám hỗn chiến. “Bọn chơi bi-a bằng cây gậy mới của .”


      “Sinh nhật vui vẻ nhé Hank.” Nat vẫy tay. “Bây giờ phải làm người lớn rồi nhé. Tất cả các .”


      , dừng lại!” Tom la lớn, khi Junior vùng thoát ra với cây gậy mới trong tay và nhanh chân chạy ra cửa. Nat bước né sang bên vừa kịp lúc, nhờ luyện tập bao nhiêu năm nay.


      “Của tôi!” Hank nhảy bổ theo Junior, rồi Paul và Tom chạy đuổi theo, những chiếc cà vạt phấp phới như đoàn tàu tốc hành.


      “Ta đuổi kịp các người!” bố la lên, vội vã chạy theo sau. Ở tuổi lục tuần, ông vẫn có vẻ vạm vỡ của tiền vệ trong chiếc áo sơ mi xanh phẳng phiu, cà vạt hiệu Hèrmes, quần thụng đen xếp li. Ông mang nét đẹp thường thấy, đôi mắt nâu tròn với những nếp chân chim hằn sâu, lớp tóc mỏng tạo thành mảng màu quá đậm đến khó tin. Ông chạy sượt qua, để lại thoảng mùi hương dầu thơm Aramis.


      “Chào bố!” Nat gọi với theo, nhưng ông chạy mất dạng. Căn phòng đột nhiên im lặng, như thể sống rời bỏ nó, để lại hai người đàn bà với nhau cùng tiếng nhạc Tony Bennett. Nat theo chân mẹ mình vào nhà bếp. Những ngăn tủ bọc men màu trắng ngà được lắp đặt dọc tường phía ngăn đựng bát đĩa tường và viên gạch men phản chiếu những hoa văn xoắn xít. “Gạch lót mới hả mẹ?”


      “Mới nâng cấp.”


      “Đẹp đó.”


      “Con có mua bánh ?”


      “Sô la và hoa hồng đỏ, và hai loại bánh phô mai, nhân, nhân đào.” Nat cầm cái túi đồ Whole Foods lên, qua phía tủ lạnh Sub-Zero sáng bóng, dọn chỗ cho túi đồ và tuồn nó vào. “Con giúp được gì nào?”


      “Mẹ làm được mà. Bàn ăn dọn gần xong rồi. Mẹ chỉ cần khăn ăn thôi.”


      Nat gấp mấy cái khăn ăn lại, có cả thảy bảy cái. “ bạn nào tới tối nay hả mẹ?”


      “Đám đàn ông về đây ngay sau buổi thương thuyết, nên chẳng có bạn nào theo. Chỉ chúng ta với nhau đủ lắm việc rồi, tin mẹ .”


      Nat thấy nhói đau. “Con thấy có lỗi vì để mẹ làm quá nhiều.”


      “Đừng có ngốc. Mẹ ở nhà cả ngày. Bố con có cần mẹ đâu.”


      “Vâng, cảm ơn mẹ.” Nat bước đến quầy lát đá granit, cạnh mẹ mình.


      Trước đây Diane Somers từng là tiếp viên hàng khi gặp John Greco khoang hạng nhất của hãng hàng Eastern Airlines mà nay còn tồn tại, họ trở thành cặp xứng đôi vừa lứa từ thiên đàng, hay ít ra, từ độ cao mười hai nghìn mét. Lúc ấy, mẹ trông cao ráo, tóc vàng nâu và đẹp như mấy thi hoa hậu. Bây giờ bà còn đẹp hơn thế. Những vết chân chim xinh đẹp làm nổi bật cặp mắt xanh biếc, sống mũi thẳng và khuôn miệng đầy đặn. Bà buộc túm mái tóc mượt mà thành đuôi tóc thanh lịch, cách trang điểm của bà rất hoàn hảo, vầng trán của bà vẫn căng mịn, dù bà chẳng bao giờ thú nhận là mình sử dụng Botox, ngay cả với Nat. Nat hỏi lại bà, “Mẹ chắc là con thể giúp gì chứ?”


      , mẹ thích làm mà.” Mẹ sắp cà chua bít tết thành từng lớp lên đĩa, rồi bắt đầu cắt viên phô mai mozzarella ướt ướt, xôm xốp theo quy trình mà Nat thuộc lòng, cái cách mà những con biết được món ruột của mẹ mình.


      “Con thấy mọi người mua cho Hank cây gậy bi-a mới.”


      “Paul chọn đấy. Có khắc tặng chữ cái đầu tên của nó nữa.”


      “Mọi người tốt quá.”


      “Chúng ta đều là người tốt mà,” mẹ dè dặt , và Nat bỏ qua. Mặc dù rất mẹ mình nhưng chẳng thể nào thân với mẹ được. Diane Somers Greco truyền tải lòng kính sợ khách hàng khoang hạng nhất vào cuộc sống gia đình của bà, và khi bà tự gọi mình là người “nâng khăn sửa túi”, Nat hiểu mẹ mình ngụ ý gì. Ý là đứa con , sinh ra thứ ba, phải luôn được xếp hàng thứ tư.


      “Dạo này mẹ sao rồi?”


      tốt lắm.” Mẹ lắc đầu, giọng khó chịu. “Mẹ mệt mỏi về chuyện thằng Paul.”


      “Nó cũng làm con phát ốm.” Nat tựa người vào quầy bếp, và mẹ chẳng buồn cười.


      “Nó bị cảm lạnh rồi cứ vậy suốt. Mẹ sợ nó bị viêm phổi, viêm phổi .” Mẹ xắt viên mozzarella thành lát, giữ miếng phô mai giữa những đầu móng tay sơn bóng và dùng đầu ngón tay vắt cho kỳ hết nước trong miếng phô mai. “Lúc chơi bóng vợt cao su, nó phải thở hồng hộc.”


      “Có lẽ là do nó chạy nhiều quá thôi mà.”


      “Mẹ nghĩ hẳn chỉ là vậy.”


      “Thế mẹ bảo nó khám bác sĩ , kiếm mấy viên kháng sinh.”


      “Nó chịu đâu. Nó nó khỏe.” Mẹ vẫn đều tay xắt phô mai, và từ viên mozzarella ra chất nước trăng trắng.


      “Con chắc chắn nó sao đâu. Mẹ đừng lo.”


      “Sao mà mẹ lo được cơ chứ? Nó là đứa trẻ sinh thiếu tháng.”


      Hai mươi sáu năm trước cơ. Nat bỏ qua. từ lâu chấp nhận việc Paul là con cưng của mẹ , dù mới là đứa còi cọc.


      “Mẹ coi trang WebMD, thế là mẹ càng thêm lo lắng. Người biết đủ thứ có gì hay ho cả. Phải là, chút ít tri thức là điều nguy hiểm.”


      “Có chút ít tri thức còn tốt hơn là có chút nào đấy mẹ à. Mẹ chỉ cần nhìn nhận chúng theo khía cạnh đúng đắn thôi.”


      Mẹ xếp lớp những miếng mozzarella hình ô van lên đĩa cà chua, và Nat biết mình điều phải. khoảng thời gian trôi qua và Tony Bennet thống trị cả gian, nhưng . cố quay trở lại trận đấu.


      “Thế bố gì?”


      “Ông ấy bảo đừng lo gì cả.”


      “Vậy bố đúng rồi.” Bố bao giờ lo lắng; đấy phải là kiểu nhà Greco. Bố coi những chấn thương khi chơi bóng là bằng chứng cho kiên cường của con trai. Bố và mẹ quản lý câu lạc bộ Booster ở trường trung học của bọn nhóc, tổ chức những buổi dạ tiệc trao giải cho các huấn luyện viên, và sử dụng bất cứ ngôi nhà nào mà họ cư ngụ thành kho chứa đồ chính thức cho câu lạc bộ. Ai cũng biết nhà Greco. Họ phải gia đình, họ là môn phái sùng bái bóng bầu dục.


      “Tối nay buổi tối tuyệt vời.” Mẹ xắt rau quế rồi rắc những sợi xanh mơn mởn lên đĩa, và Nat đưa cho mẹ cái máy xay bằng gỗ, vì biết mẹ mình muốn rắc tiêu mới xay lên cùng.


      “Mẹ làm đẹp quá.”


      “Cảm ơn, con .” Mẹ nhấc đĩa mang ra đặt lên bàn trong phòng ăn, chiếc bàn hình ô van dài bằng gỗ đào, mặt bàn được sắp bộ chén đĩa sứ hiệu Villeroy & Boch. Khi trở lại bếp, bà tiếp phần chuyện bỏ dở. “Cả nhà đều vui vẻ chuẩn bị. Con biết là mọi người đều quý Hank mà.”


      Nat đoán thấy điều gì sắp được đề cập, liên quan đến cháu chắt. Tới giờ đổi đề tài rồi đây. “Mẹ à, đoán xem ngày mai con đâu?”


      Bất thình lình thanh loảng xoảng vang lên từ phòng khách, theo sau là những tiếng lanh canh tất yếu của đồ thủy tinh, cùng với tiếng chửi thề và tiếng cười lớn. Hai người phụ nữ quay ngoắt đầu về phía thanh ấy.


      “Ôi, ,” mẹ , dợm bước ra cửa. “Bây giờ lại làm vỡ cái gì nữa đây?”


      Chỉ là phải do con mèo gây ra. Nat bước theo.




      Vào nửa đêm, Nat và Hank trở về căn hộ của họ ở trung tâm thành phố. cởi đồ ra bước vào phòng tắm, tắm táp xong, trần truồng bước ra phòng ngủ. Căn phòng chỉ được chiếu sáng bằng ánh trăng xam xám lọt qua màn cửa và ánh đèn halogen bàn ngủ đầu giường của Hank. Những ánh sáng ấy tỏa ra vầng sáng nhè khắp căn phòng, với những bức tường xanh nhạt, thảm xanh xám, tủ nhiều ngăn bằng gỗ thông gọn ghẽ, và cái bàn giấy tích hợp có ngăn cửa che chiếc ti vi bên trong. Phía khung giường bằng đồng có treo bức tranh tĩnh vật màu nước hình chú mèo trông giống như Jelly, ngồi chiếc bàn màu vàng chanh, cái đuôi gọn gàng cuộn tròn trước hai chân trước. Bức tranh được ký tên và đánh số, mua nó trong phòng triển lãm dưới phố, bằng chứng đầy đủ của việc trưởng thành. Sách chồng thành đống cả hai chiếc bàn đầu giường ngủ, và Nat từng li từng tí căn phòng này, đặc biệt là khi có Hank ngủ qua đêm, mà việc đó càng về sau càng xảy ra thường xuyên. bò vào giường nằm cạnh và kéo tấm chăn phủ màu xanh lên đến tận cằm. Trời lạnh quá thích hợp cho việc trần truồng, nhưng còn nợ buổi làm tình mừng sinh nhật.


      quay sang bên, chống người lên cùi chỏ, quan sát khi mơ màng ngủ. Mũi mạnh mẽ hoàn hảo, kết thúc đôi môi phẳng, mà thấy trông rất muốn hôn. Ánh đèn từ bàn ngủ làm nổi lên những sợi tóc mảnh màu nâu đỏ đậm, lấp lánh nền tóc nâu của , và dịu dàng vuốt ve tóc , mái tóc chạm vào mượt như lụa. Hank có mái tóc rất đẹp, mà là phí với người như , vì thường sai lầm cho rằng trong cuộc sống còn nhiều thứ quan trọng hơn. Như chơi gôn chẳng hạn.


      Nat mỉm cười với mình. thấy Hank Ballisteri giống như phòng pha chế đàn ông bằng sô la; to lớn, năng động và niềm nở. Tốt nghiệp bằng kinh tế ở bang Penn và là thương gia bẩm sinh, Hank nhanh chóng liên kết với mọi người, bổ sung cho cách hoàn hảo. đủ hiểu biết để sa vào những mối tình kiểu -làm-em-hoàn-hảo, nhưng lại tận hưởng việc mình có thể giao phó đời sống xã hội của mình cho , ít ra là trong tương lai có thể tiên đoán được.


      Những ngón chân lạnh lẽo của tìm thấy ngón chân dưới lần chăn, và ngọ nguậy đầu ngón chân chào đón, đấy là kiểu chào hỏi ngón chân của riêng họ. rướn người sang hôn lên gò má hơi dầu của , vì chẳng bao giờ rửa mặt ban đêm, và xoay người nằm ngửa ra, lười biếng mỉm cười, và mở to mắt, đôi mắt nâu to lớn, biểu cảm.


      “Cảm ơn món quà sinh nhật tuyệt vời,” thầm.


      có gì. Em nấu nướng cả ngày đấy.”


      “Em có mua bánh mà.”


      “Phải rồi.”


      thích cây viết mới của . Hy vọng đánh mất nó.”


      được làm mất đâu đó. Giờ ba mươi bốn tuổi rồi. Ba mươi ba tuổi làm mất cây bút vàng. Đàn ông ở tuổi , chẳng bao giờ đâu.”


      Hank mỉm cười, vẻ hài lòng và mệt mỏi. với tay ra vuốt ve tóc . “ em.”


      “Em cũng . Và cả nhà em còn nhiều hơn em nữa.”


      “Cái đèn ấy là lỗi của Paul, dù nó có nữa.”


      “Em biết. Quên chuyện cái đèn .” Nat tì sát người mình vào và sưởi ấm bộ ngực mình lên bên cánh tay . “Mà này, em khỏa thân đấy.”


      biết mà.”


      “Em muốn được thưởng thêm.”


      “Vì mặc cái áo thể thao gớm ghiếc ấy ngủ hả?”


      “Chính xác.” Cả hai cùng cười, và Nat ve vuốt ngực dưới làn chăn. “ mệt quá hả?”


      “Để làm gì?”


      Thực ra, Nat muốn cho nghe về viên hiệu phó và về chuyến đến trại giam, nhưng đàn ông chẳng bao giờ muốn thức khuya để về công việc. “Để chúc mừng sinh nhật.”


      “Đây mới là lý do chính đáng để bỏ qua chương trình Conan đây,” , quay người sang hôn say đắm.


      Sau khi làm tình, Hank chìm ngay vào giấc ngủ, nhưng Nat quay qua quay lại. thể ngừng nghĩ về bài thuyết trình và chuyến đến trại giam. tiếc là nhận lời Angus. Lẽ ra nên từ chối. thậm chí có thể là mình có việc phải làm, như viết bài báo mà có ai đọc. làm gì ở nhà tù chứ? Quan trọng hơn là, phải ăn mặc thế nào? Mặc thế nào để trông xấu xí?


      Nat quay người sang bên và nhắm mắt lại. Lẽ ra nên bật đèn lên và đọc sách nhưng làm thế chẳng thể nào ngủ được. cố gắng thư giãn và hít thở vị ngọt ngào của căn phòng ngủ, hơi lạnh mùa đông len lỏi vào đây được và người đàn ông ngủ ngon bên cạnh. Cuối cùng, lịm , và khi sắp chìm vào giấc ngủ, nhớ ra bài thơ về ngày sinh nhật.


      Trái tim em vui mừng hơn cả, vì tình ngả về em.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 4


      Nat và Angus lái chiếc xe VW Beetle màu hướng dương vàng rực dọc theo con đường làn xe uốn lượn lên xuống qua những ngọn đồi phủ tuyết ở miền quê Pennsylvania. quãng đường từ thành phố lên đây, Angus làm bạn đồng hành vui nhộn, và Nat hài lòng nhận thấy sáng nay ta còn bốc mùi thuốc gây nghiện.


      “Phong cảnh ở đây đẹp lộng lẫy,” , nhìn ra cửa sổ xe. Mặt trời giữa buổi sáng leo lên bầu trời gợn chút mây, lười biếng làm việc vì còn mãi nấn ná sau những cành cây mùa đông khẳng khiu trụi lá. Họ chạy xe qua cánh đồng phủ tuyết, mặt tuyết tẻ nhạt bị lũ ngựa giẫm vỡ thành từng mảng, những chú ngựa đứng co cụm với nhau trong những chiếc chăn trùm màu xanh sờn, dụi mũi xuống tuyết theo thói quen hay để kiếm tìm cỏ xanh trong vô vọng. Chúng vươn những chiếc cổ dài xuống mặt đất với vẻ duyên dáng thầm, và hơi nước trắng phấn vòng quanh mõm chúng.


      “Đây là khu phía Nam hạt Chester, thung lũng sông Brandywine. Hạt Wyeth.” Angus ngoặt tay lái vòng qua khúc quanh. “Gia đình Wyeth sống quanh đây, và Viện bảo tàng sông Brandywine xa đây là mấy, ở Chadds Ford. thăm bảo tàng ấy bao giờ chưa?”


      “Chưa.”


      “Tôi tới đó nhiều lần rồi. Bảo tàng để tưởng nhớ gia đình Wyeth. Gồm có Andrew và Jamie con trai của ông, và N.C., ông nội. Newell Conyers Wyeth, tộc trưởng. Tôi những bức tranh của ông ấy.”


      “Tại sao?”


      “Màu sắc. Ánh sáng. Những nhân vật siêu hùng. Ông quan tâm đến con người nhiều hơn là đến quang cảnh. Khởi nghiệp, ông làm minh họa cho sách thám hiểm. Ông già N.C. là người vẽ những hiệp sĩ và cướp biển, và tôi có thể đồng cảm.”


      “Đồng cảm với những hiệp sĩ và cướp biển à?”


      “Đồng cảm với họa sĩ,” Angus trả lời, và Nat mỉm cười. cuộn mình trong chiếc áo choàng mùa đông, ngồi gần ta hơn bình thường vì chiếc xe bé tạo ra gần gũi miễn cưỡng. Nhìn gần, ta có đôi mắt xanh, thông minh, nếu muốn là tinh vi, và đôi chân mày rậm màu vàng sẫm. Mái tóc dày, buộc sơ sài bằng sợi thun màu cam, nhưng vẫn có vẻ như chẳng được chải bới gì, và mặc y bộ quần áo ngày hôm qua; chiếc sơ mi xanh bạc màu, cổ áo nhăn nhúm thòi ra dưới chiếc áo len kiểu ngư dân dày cộm, kết hợp với quần jean và giày bốt. to quá khổ so với chỗ ngồi trong xe và trông chẳng hợp chút nào như tên Viking ngồi trong chiếc VW.


      “Màu căn nhà ấy trông buồn cười ,” Nat , khi họ lái qua căn nhà kiểu thuộc địa, những tường đá xám lấp lánh thành màu xanh lục kỳ lạ.


      “Đấy là chất đồng trong đá thấm qua ấy mà. từng qua lối này chưa, trong hạt Chester ấy?”


      “Chưa, nhưng tôi có giảng chương Luật nô lệ đào thoát trong bài giảng ngoại khóa của tôi.”


      “Việc đó có liên quan gì đến hạt Chester?”


      “Hạt Chester là điểm dừng chân quan trọng dọc theo đường Hỏa xa ngầm[11]. bản đồ, có thể thấy hạt này nằm ngay phía Bắc tuyến Mason-Dixon. Những người Quaker ở dưới đây, nhất là từ thời Hội nghị cấp tiến Longwood, mang hàng ngàn nô lệ lên phương Bắc.”


      [11] Underground Railroad: mạng lưới thông tin gồm những tuyến đường bí mật và nhà tạm được những người nô lệ da màu sử dụng trong thế kỷ mười chín để đào thoát từ Mỹ sang Canada.


      “Longwood à? xa đây lắm, khoảng nửa tiếng lái xe.” phút im lặng, đoạn Angus , “tôi cho là mình biết hết mọi thứ về vùng, này. Tôi lại còn cố gây ấn tượng với bằng bài thuyết giảng về Wyeth nữa chứ.”


      “Tôi ấn tượng mà.” Nat cười. “Tôi nghĩ căn nhà tổ chức Hội nghị cấp tiến vẫn còn đó, Tôi đọc thấy căn nhà ấy là phần của khu vườn Longwood.”


      “Thế sao chúng ta đến đó nhỉ, sau khi từ trại giam ra?” Angus sang số khi quành qua khúc quanh, và tay tình cờ vỗ lên đầu gối của bên dưới lớp vải quần màu nâu.


      “Tôi được, tôi phải về trường dạy tiếp.”


      “Chúng ta có thể về đến trường lúc hai giờ, ngay cả sau khi dừng đâu đó ăn trưa.”


      ta vừa rủ mình chơi đấy à? “Tôi có thời gian. Tôi viết bài báo.”


      “Nhưng làm sao mà có thể bỏ qua cơ hội nhìn thấy nó? dạy môn đó mà.”


      “Tôi dạy vở Người lái buôn thành Venice mà cần đến Ý. Đó là lý do vì sao người ta in sách.”


      phải, đó là lý do vì sao người ta có lớp thực nghiệm,” Angus toe miệng cười đốp lại. “Thế thứ Bảy sao? Chúng ta có thể thăm bảo tàng Wyeth, tìm căn nhà tổ chức hội nghị, và rồi ăn tối. ngày vui vẻ!”


      Tay Angus lại vỗ lên đầu gối Nat, và lần này, băn khoăn hiểu có phải tình cờ . nhác liếc qua bàn tay trái của ta. thấy đeo nhẫn cưới, nhưng có thể ta thích đeo nhẫn sao. vẫn nghĩ là ta có gia đình, nhưng về mấy chuyện ngồi lê đôi mách trong trường luôn dựa vào lời của đồng nghiệp mà năm nay nghỉ phép du khảo mất rồi. Có lẽ việc giao phó đời sống xã hội của mình cho kẻ khác phải là ý tưởng hay ho cho lắm.


      “Tôi thể được, tôi có kế hoạch rồi.”


      “Thế Chủ Nhật sao?” Angus tăng ga, và Nat dịch chuyển ghế ngồi sao cho đầu gối mình bị chạm nữa. muốn việc va chạm này tiếp diễn, như thế này là quá đủ rồi.


      lập gia đình chưa?”


      “Hết rồi. Chúng tôi ly dị khoảng năm trước.” Angus dán mắt vào con đường trước mặt, và nếu như có bực mình ta vẫn chẳng lộ ra.


      “Tôi xin lỗi. Do tôi biết.”


      “Tôi thích đem lung tung. ta bỏ tôi để theo tên theo đảng Cộng hòa.” Angus mỉm cười, rồi nụ cười biến mất. “Rồi thế sao? có muốn chơi ?”


      “Cảm ơn, nhưng tôi hẹn hò với người khác.”


      “Lẽ ra tôi phải biết chứ nhỉ.” Angus thắng lại tại biển báo dừng, môi dưới bặm lại đâu đó bên trong chòm râu của mình. “Tôi nước hay đấy chứ? Tôi lạc hậu hay sao vậy nhỉ?”


      ổn mà,” Nat , cảm động trước cởi mở của ta. ta chàng dễ thương. Rồi nghĩ ra chuyện. “Có phải vì vậy mà rủ tôi đến trại giam ?”


      . Tôi nghĩ lớp học của tôi học được nhiều điều có ích từ những gì giảng. Nhưng phải thú là tôi mong đến chuyến này, mong đợi quá nhiều.” Angus liếc sang. “Tôi nghĩ những gì giảng lớp quá hay, và chán là chúng ta biết nhau, dù chúng ra có quá nhiều điểm chung.”


      “Chúng ta có điểm chung à? Như là gì vậy?” Nat hỏi, giữ cho giọng mình lộ vẻ nghi ngờ.


      điểm nhé, là cả hai chúng ta ở trường đều là kẻ ngoài cuộc.”


      giỡn chơi à?” Nat châm chọc. “Đâu có ai toàn tâm toàn ý như . Tôi thấy mấy học trò của rồi, giương mắt nhìn ngưỡng mộ.”


      “Đấy là những sinh viên lớp thực nghiệm, và lớp thực nghiệm tự thân nó là thế giới riêng, để ý thấy sao.”


      , tôi ở trong thế giới bé của riêng tôi.”


      Angus mỉm cười ma mãnh. “Chúng ta có cùng vấn đề. thực là rất khó để lôi kéo sinh viên vào lớp thực nghiệm. Làm sao mà có thể dụ đứa nhóc theo học ngành luật công ích khi mà nó nợ tiền vay học cả trăm nghìn? Vụ này thua chắc.”


      “Đấy lại là điều thích.”


      “Đúng vậy. Giống như , và lớp của . Chẳng phải thích cái ý tưởng rằng mình làm điều quan trọng gì đó, ngay cả khi chẳng ai khác nhận ra?”


      Nat hiểu chứ. ta đúng; họ có đấy là điểm chung. để cho thời khắc ngượng ngùng trôi qua.


      “Lớp thực nghiệm của tôi cũng cần được tiếp thị. Tôi phải giải thích với sinh viên những điều hay ho mà chúng tôi làm, như thế để họ thấy được lợi ích của họ trong ấy. Tôi với họ là họ có thể ra trước tòa và thực đại diện cho người ta.” Angus dừng lại. “Trong trường hợp của chúng ta, tôi giải thích cho nghe rất nhiều lợi ích trong việc hẹn hò với tôi.”


      tự tiếp thị mình à?”


      “Nếu phải thế.”


      ích gì đâu,” Nat mỉm cười , và Angus cười lớn, phá tan căng thẳng.


      “Chuyện với chàng may mắn ấy là nghiêm túc đấy chứ?”


      “Vâng.” Nhưng đừng cho mẹ tôi hay.


      “Thế , OK, gạch tên giáo sư Holt ra. Nếu hai người chia tay, cho tên tôi ra khỏi danh sách chờ chứ?”


      Nat đỏ mặt khoái trá. “Vâng,” trả lời, và họ lại khởi hành xuyên qua vùng quê. Có thể là do tưởng tượng, nhưng hình như ta lái xe nhanh hơn kể từ khi từ chối, và họ lại chạy lên chạy xuống những ngọn đồi, băng qua rừng cây, qua đồng cỏ, qua nhánh sông Brandywine, và cuối cùng, vòng quanh khúc cua ngoặt. Bên tay phải, đằng sau biển báo Trung tâm Giáo dục Thanh niên, là tòa nhà bằng gạch với mái ngói màu xanh lá sáng rực, nhưng họ lại chạy tiếp, leo ngược lên đồi và đằng sau khu rừng thông xuất biển báo bằng gỗ cũ hơn với dòng chữ TRẠI CẢI HUẤN HẠT CHESTER bằng sơn trắng hoen gỉ kỳ lạ, dành cho trại phục hồi nhân phẩm.


      “Đến đây là hết địa phận hạt Wyeth.” Ngay lập tức Nat thấy hối hận là mình đến đây. nên quay trở lại trường để lên lớp. Sinh viên của cần được chợp mắt.


      định ‘Tôi biết mà’ phải ?” Angus thản nhiên . Họ lái xe lên căn chòi gác màu trắng cao và người lính gác trẻ trong bộ đồng phục màu xanh đứng ngoài cánh cửa hẹp, khẩu súng trường màu đen khoác vai. Người lính gác tì người vào cửa sổ xe Angus vừa hạ xuống. “Chào Jimmy.”


      “Chào, thầy giáo!” người lính , cười toe. ta có cặp mắt nâu dưới vành nón lưỡi trai bằng da thuộc và hàng ria mép đen mảnh phía hàm răng lổn nhổn. “ mang theo sinh viên mới đấy à? Chào cưng nha.”


      “Nghiêm túc ,” Angus , nửa châm chọc nửa cứng rắn. “Đây là giáo sư Greco. ấy thuyết giảng hôm nay.”


      “Ôi trời.” lính gác kéo mũ lên, lập tức bẽn lẽn. “Xin lỗi.”


      “Thôi sao.” Nat xua tay với ta, và Angus cảm ơn lính gác rồi nhấn ga. hỏi, “Chúng ra phải xuất trình chứng minh cho ta sao?”


      “Chẳng cần. ta biết tôi mà.”


      “Trong tiệm bán hàng tôi còn phải trình chứng minh khi tôi sử dụng thẻ tín dụng đấy.”


      “Như tôi đó thôi, an ninh tối thiểu.” Angus nhún vai, nhưng Nat hiểu.


      “Còn tối thiểu hơn cả chuỗi cửa hàng J. Crew, nhưng lại quá tối chiểu đến nỗi lính gác càn phải mang súng.”


      “Chính xác.” Chiếc VW chạy lên con đường độc đạo có vỉa hè đến bãi đỗ xe có thang máy. Đám tuyết mới cào chất đống quanh vành đai chỗ đậu xe, làm giảm số chỗ trống. Angus tiếp, “Bên trong, lính gác nào được trang bị vũ khí. Tôi nên gọi họ là C.O. - cán bộ cải huấn mới phải. Họ thích bị gọi là lính gác. Họ là những người dễ thương, đa số là thế.”


      “Trong đó họ có súng à?” Giọng của Nat như muốn , bảo với tôi trong đó an toàn mà.


      . Đó là chuẩn của các trại giam. Đa số các C.O. đối xử tôn trọng với tù nhân, nhưng tù nhân luôn được đối xử như nhóm. Như nhóm đẳng cấp thấp, chứ như là từng cá nhân . Những C.O. phải làm thế, để quản lý đám tù nhân, nhưng trong lớp tôi, tôi cố đối xử với họ công bằng hơn.”


      Nat có cảm giác như Angus rao giảng, nhưng chẳng màng. Đam mê biến người ta thành như thế. cũng kiểu thế thôi khi có ai hỏi về Abraham Lincoln. thích được nhắc nhở cho sinh viên của mình biết ông ta là luật sư. ai tin cả.


      “Việc phục hồi nhân phẩm là điều thiết yếu ở đây. Những người này chỉ bị nhốt ở đây hai năm, rồi họ lại ra ngoài. Họ vào đây vì hạnh kiểm xấu hay phạm những tội phi bạo lực. Ăn cắp vặt, trộm cắp, lừa đảo. Hạt Chester đưa ra chương trình tư vấn sử dụng rượu và chất gây nghiện, và chương trình huấn nghiệp giống như lắp đặt máy sưởi và điều hòa nhiệt độ, sửa chữa ô tô, thậm chí cả hớt tóc.”


      Từ tồi đến tệ hơn. “Bằng kéo á?”


      “Dĩ nhiên rồi, và những tù nhân làm việc trong bếp sử dụng dao.”


      “Tuyệt .”


      “Đừng lo.” Angus đánh tay lái cho xe vào bãi đỗ. “Họ treo đám dao kéo đó trong tủ kính, mấy tấm bảng đục lỗ có sơn hình dạng những dụng cụ đó, và khi những tù nhân xong việc, C.O. khóa tủ lại.” ta tìm thấy chỗ đậu xe, và Nat nhận thấy nhiều xe đứng yên nổ máy, những cụm khói thải màu trắng nhả ra từ ống khói phía sau xe.


      “Mấy cái xe này là gì thế?”


      “Họ là thân nhân của phạm nhân, chờ đến giờ thăm nuôi. Angus kéo cần thắng tay lên và mỉm cười nhìn quanh. “Bắt đầu thôi nào. Mang theo bằng lái xe nhưng để túi xách lại trong xe. Chỉ cho phép những giấy tờ thủ tục pháp lý chôi. có mang theo tập ghi bài giảng ?”


      “Có.” Nat rút túi hồ sơ xếp nếp của mình ra và cả hai xuống xe. bước ra gian lạnh lẽo và kẹp chặt tập tài liệu trước ngực như kẹp tấm chăn bảo vệ, đưa mắt dò xét quang cảnh chung quanh.


      Quần thể trại giam nằm vùng đất bằng phẳng, rộng lớn phủ đầy tuyết, nhìn như thể được tạo nên từ việc cắt phăng đỉnh ngọn đồi, và phía sau khu hàng rào vây quanh là tháp nước cao màu xanh. Nhà tù là tòa nhà ngổn ngang hình chữ T, với lối vào chung và những cửa sổ lớn ở phần đuôi chữ T, đối diện với vòng xoay trở đầu xe. Phần -được-giỡn-mặt của nhà tù là phần thân và đầu của chữ T, với cửa sổ là những rãnh xẻ xấu xí. Hai hàng lưới B40 với dây kẽm gai bên bao quanh khu vực. Trại giam được che chắn cẩn thận khỏi vùng lân cận bằng khu rừng trồng đầy thông ba lá cao vút, bao quanh toàn bộ khu đất.


      “Nơi này cũng là mỹ cảnh đấy chứ nhỉ?” Angus hỏi. Hơi thở của làm thành đám mây nóng khí lạnh. “ quang cảnh đáng cho nơi có cửa sổ.


      “Đấy là tội ác và trừng phạt.”


      “Ừ người ta thế.”


      đem theo áo khoác à? Ngoài này lạnh cóng.”


      “Đàn ông mà. nào.” Angus chạm vào lưng , và họ lên con đường dài, được dọn sạch tuyết, giày họ nghiến lên những mảng tuyết và muối. Họ đến vòng xoay trở đầu xe, những chiếc xe thùng màu đen của trại giam xếp dãy ở đó, và chiếc xe tải thùng trần chất đầy gỗ xẻ, được che bằng tấm bạt màu xanh phất phơ trong gió. Đằng sau chiếc xe tải là chiếc xe moóc xây dựng với tấm biển nhựa mang dòng chữ Công ty Xây dựng Phoenix, vài thùng màu trắng chứa propane, và tấm pallet chất những tấm bê tông. Phía trước là lối vào trại giam.


      Nat cố gắng xua lo lắng, và Angus bước chậm lại khi họ ngang qua chiếc xe bốn chỗ màu xanh thẫm nổ máy. Hai người đàn ông mặc đồ vét tối màu và thắt cà vạt ngồi ghế trước. Angus chỉ tay. “Nhìn kìa, những cảnh sát liên bang.”


      “Cái gì?” Nat hỏi, nhưng ta bước đến bên chiếc xe và gõ vào cửa kính bên người lái.


      “Bọn này cần mấy cái phù hiệu hôi thối,” [12] Angus khi cửa kính xe trượt xuống và người lái xe cười lớn. ta đeo kính râm Ray-Ban và cầm lon Red-Bull .


      [12] Câu trích dẫn phổ biến trong phim ảnh Mỹ, khi tội phạm giả danh cảnh sát.


      “Băng đảng xã hội đen nguyên bản đấy!” người cầm lái , và Angus ra hiệu làm dấu hòa bình.


      “Ha! Tôi thích phe đối lập trung thành hơn.”


      “Hôm nay lại kiện ai vậy, Holt? Kiện ai đó bỏ lỡ buổi tập yoga hả?”


      “Đừng gợi ý cho tôi thế,” Angus đốp lại, và cả bọn phá ra cười khi cửa kính xe được kéo trở lên. ta chạm vào cùi chỏ của Nat, và họ tiếp tục bước. “Mấy chàng tội nghiệp, họ là cảnh sát liên bang, chán đến phát khóc. Đấy là điều chân nhất về nơi này. Nhà tù này, hay bất cứ nhà tù nào, cho dù là nơi cực kỳ an ninh hay là chiếc cũi nhốt em bé. Những người bị giam, những C.O., nhân viên trong ấy - bọn họ đều chán phát điên. Bất cứ ai từng bị giam bảo thế. Mọì ngày đều giống nhau và giống như ngày cuối cùng.”


      “Sao cảnh sát liên bang lại ở đây thế?”


      “Trại giam nhận giam tù nhân liên bang như là nghĩa cử. Ở đây có tên, bị giam mình với an ninh tối đa. Cảnh sát liên bang duy trì diện chính thức ở đây cho đến khi ra hầu tòa ở Philadelphia.”


      phạm tội gì thế?” Nat hỏi, khi họ đến lối vào, cánh cửa kim loại sơn đỏ có cửa sổ, cái màu vui tươi lạ lẫm tương phản với màu nâu công nghiệp của cả tòa nhà. “Ý tôi là, người ta cho là phạm tội gì.”


      “Ồ, thực phạm tội.” Angus cười vẻ ghê tởm. “ là Richard Williams, Buôn bán ma túy, giết người, trọn gói luôn.” ra kéo cửa mở ra và vẫy gọi bước vào.


      “Cảm ơn.” Nat bước chân vào căn phòng xíu với song sắt bao quanh, như khoang thang máy dẫn xuống địa ngục. tự nhủ mình có gì phải sợ.


      Hay ít nhất, đừng lộ ra vẻ sợ hãi.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :