1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện xưa của cá và nước – Tam Niên Cấp (5c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Tác giả: Tam Niên Cấp
      Convert:ngocquynh520
      Editor: Đầm♡Cơ
      Số chương: Tổng cộng 5 chương.
      [​IMG]
      Giới thiệu
      Cá rời nước, cá ra sao?
      Trả lời: cá chỉ chết khô mà thôi.
      Vậy làm sao để bị chết khô?
      Trả lời: Vậy trở về biển rộng Uông Dương kia .
      Đây phải là truyện về động vật.
      ==================​
      Vương Uông Dương buồn bực, rất buồn bực. Mà nguyên nhân toàn bộ buồn bực của đều do người con trai cười híp mắt ở ngay trước mặt đây gây ra. ràng là bị thương, nhưng bộ dạng hình như còn muốn ăn đấm.
      Tại sao mình phải nghe giải thích? vậy còn để cho xằng bậy, vậy còn vì mà đau lòng, vậy. . . . . .còn giúp đem chính mình bán ?
      Đều do , sai, tất cả đều do giọng của quá mê hoặc lòng người. Trước vậy, nay cũng thế, đều làm cho người khác có cách nào dối, có cách nào… cự tuyệt chủ nhân của nó.
      Quen biết với người này, từ hiểu cho đến dây dưa. . . . . . Tất cả, tất cả, cứ ngỡ là duyên phận nhưng hóa ra đều là kiên trì của người. . . . . .

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Nguồn https://phuanhcac01.wordpress.com/
      Editor: Đầm♡Cơ
      ☆ Chương 1

      “Này này, tớ phải trai ế, các cậu có cần phải tích cực như vậy hả!” Vương Uông Dương bất mãn kêu to. Đáng tiếc, ba nam hai nữ trước mặt này hiển nhiên muốn buông tha cho .
      “Cậu thấy người này thế nào?”
      “Đội trưởng đội bóng rổ? được được, cả ngày chỉ biết có chơi bóng, thể cùng Lão Tứ ra ngoài, PASS.”
      “Vậy, người này chắc là được?.”
      “Ừ, khoa toán, là nhân tài. Nhưng người này đúng là cùng đẳng cấp với Lão Tứ! Cho dù chúng ta có vội, cũng thể tùy tiện chọn đại củ cải trắng như vậy được, PASS.”
      “Vậy người này được ? Cao 185, cùng tuổi với chúng ta, còn là quản lý.”
      “Ừ, tệ tệ.”
      “Ừ, đầu óc đủ thông minh, còn có tiền đề kinh tế.”
      “Còn có trình độ học vấn cao, có văn hóa, có kiến thức!”
      “Chắc chắn là người biết quan tâm người khác.”
      “Ha ha, chủ nhật này Lão Tứ sợ phòng lẻ bóng nữa rồi.”
      “Này này! Dù sao các cậu cũng phải hỏi ý kiến của người trong cuộc chút chứ!”
      Vương Uông Dương là nam sinh, còn năm vị ngồi trước mặt đây, theo thứ tự là ba người cùng phòng với Vương Uông Dương, hai người còn lại là ‘người nhà’ của bọn . Còn người bị bỏ quên nãy giờ, chính là Lão Đại, mà hôm nay tụ tập tại đây, mục đích chính – chính là bảo vệ Lão Đại.
      sai, chính là bảo vệ trinh tiết của Lão Đại, giải cứu Lão Đại từ tay của Vương Uông Dương. Tại sao lại như vậy? —— bởi vì Vương Uông Dương là GAY.
      “Chúng tớ làm vậy là vì sức khỏe của cậu nha. Cậu nghĩ xem, ngày thường lúc tớ cùng Lão Nhị với vợ, cậu rất đáng thương, mình đơn lẻ bóng .”
      “Làm gì có, phải còn có Lão Đại với tớ hay sao.” Dứt lời, Vương Uông Dương tội nghiệp nhìn Lão Đại cái. Tóc gáy Lão Đại lập tức dựng ngược, nhích lại gần Lão Tam ngồi bên cạnh.
      “Mẹ kiếp, các cậu có cần đề phòng tớ như vậy hả, thỏ còn thèm ăn cỏ gần hang đâu.”
      “Đáng tiếc cậu phải thỏ.” Bạn Lão Nhị, Tôn Miểu Miểu nhàn nhã , “Dựa vào bản chất của con người có thể chứng minh, cỏ gần hang thường ăn rất ngon.”
      “Hơn nữa, bạn trai của người khác, cũng ăn rất ngon.” Bạn Lão Tam, Triệu Khả vừa lôi kéo bạn trai của mình, vừa bổ sung.
      Mới nhích lại gần Lão Tam, Lão Đại còn chỗ dựa chỉ có thể nhích nhích sang chỗ trống bên cạnh.
      sai, Vương Uông Dương bị rao bán, dĩ nhiên thèm để ý mấy chuyện nhặt như vậy, mà là do hai bà Tôn Miểu Miểu cùng Triệu Khả này quá mức nhiệt tình, quá mức kịch liệt —— hủ nữ! Hai vị Hỏa Nhãn Kim Tinh này điều tra cẩn thận, giương đông kích tây, ngại gian nan, bí mật hoạt động, ngũ mã phanh thây, nghiêm hình bức cung. . . . . . Khụ khụ! Tóm lại, bằng mọi cách làm cho giới tính của bạn học Vương Uông Dương. Vì vậy liền quang vinh bị bại lộ!
      Ban đầu hai nàng nhiệt tình quan sát, làm mối giới thiệu, nhưng sau khi các loại YY nhiệt tình đều bị từ chối, Triệu Khả cùng Tôn Miểu Miểu từ từ ý thức được nguy cơ. Xung quanh các đại thần hoặc phải đại thần, từ thể loại kinh điển cho đến mấy loại phim truyền hình chảy nước, nữ giới. . . . . . Cho tới bây giờ đều là vật hi sinh! Mà GAY ở xung quanh, bất kể là tự nhiên hay bị bẻ, đều có thể xuất đám.
      Cho nên, đầu tiên là để bảo vệ hôn nhân, thứ hai là để bảo vệ tình , hai người liền phát động chiến dịch hoàn toàn mới —— gọi tắt là cuộc chiến bảo vệ trinh tiết. Mà hôm nay tại quán cơm A Đại Đông Ngục mới mở này là hội nghị lần đầu tiên của bọn họ. . . . . . ( Bốn vị nam sĩ cố gắng tỏ vẻ phát hai người có liên lạc với nhau ở mọi thể loại cho dù là tình cờ, trực tiếp hay gián tiếp. Đối với ‘tôn sùng’ của hai vị nữ sĩ này, bọn họ quyết định giữ im lặng. )
      Vì vậy, Tôn Miểu Miểu cùng Triệu Khả sau khi cướp được vị trí chủ đạo từ tay bốn nam sinh, liền mang theo hai xấp văn bản xuất .
      “Này, tiểu Dương, đừng có nghĩ chúng tớ lao tâm lao lực như vậy chỉ vì bảo vệ ông xã của chúng tớ. Chúng tớ vẫn cảm thấy cậu ở mình quá đơn, nên tìm người bầu bạn.”
      “Vậy sao các cậu giới thiệu cho Lão Đại, mặt hàng như cậu ta dễ bán ra ngoài hơn so với tớ.”
      “NO NO, hai người giống nhau. Vợ của Lão Đại, mặt bằng lựa chọn rất rộng. Có thể là bất cứ nào toàn Trung Quốc, có thể tự tìm, nếu tìm được, còn có bạn bè, người nhà có thể giúp đỡ tham mưu. Còn cậu , cậu nghĩ xem, đồng loại xung quanh cậu, trừ mấy người chúng tớ ra, còn ai có thể tham mưu giúp cậu tìm bạn trai?”
      Vương Uông Dương cứng họng, thể thừa nhận, mặc dù tuyệt đối tin năm vị ngồi trước mặt đây làm vậy là xuất phát từ việc giúp ‘cỡi sạch’. Nhưng mà, lời Triệu Khả , đúng là .
      Vương Uông Dương từ năm lớp mười biết được giới tính của mình . Thuở thiếu niên ngây thơ, đối với bạn học cùng đội bóng rổ – cũng chính là đội trưởng đại nhân nảy sinh ham muốn thể ra. Từ đó về sau, Vương Uông Dương liền rút khỏi đội bóng, cũng chính vì vậy mà cùng vị đội trưởng đại nhân kia cãi nhau trận, từ đó cả đời qua lại nữa. Lúc đầu cha mẹ còn khuyên can, sau này Vương Uông Dương trong cơn nóng giận ra , từ đó bạn bè xa lánh. . . . . .
      Dĩ nhiên, bây giờ là Lão Tứ Vương Uông Dương. Cha mẹ chuyển từ bị ép sang cam chịu đến tiếp nhận từ lâu, nhưng mà muốn họ giống như các bậc cha mẹ khác giúp tham mưu, sắp xếp xem mặt, đúng là thể nào.
      Việc đến nước này, Vương Uông Dương cũng còn khó chịu nữa, từ trong xấp tài liệu rút đại ra tờ.
      “Vậy người này .” Tay vàng của thái tử gia chỉ cái, chuyện này, quyết định vậy .
      “A, nhất định phải là người này sao?”
      ràng tớ cảm thấy cái gã quản lý lúc nãy tốt vô cùng.”
      “Nếu , Lão Tứ, cậu suy nghĩ chút nữa ?”
      “Dài dòng văn tự làm gì? Người phải hẹn hò là tớ, tớ thế nào cứ làm như thế ấy, mau gọi thức ăn nhanh lên!” Vương Uông Dương để ý thấy nhân viên phục vụ vẫn nhìn chằm chằm bọn họ từ lúc bọn họ vừa bước chân vào cửa tới giờ. chắc chắn rằng, cho đến khi mấy chữ ‘gọi thức ăn’, sắc mặt nhân viên phục vụ đó mới dễ nhìn hơn chút.
      Ăn cơm xong, năm người mỗi người nơi. cho chính xác Lão Nhị và Lão Tam với người nhà của họ, còn và Lão Đại trở về túc xá.
      “A, cái này là địa chỉ QQ [1] của người kia, cậu cứ chuyện với người ta trước , tìm hiểu làm quen, nếu cảm thấy được gặp mặt, chúc cậu thành công!”
      “Được rồi, tớ biết có chừng có mực mà, hôm nay cảm ơn!”
      “Chúng ta là ai nào, tớ chờ uống rượu mừng của cậu.”
      “Vậy cậu cứ chuẩn bị tiền mừng là vừa!”
      Đoàn người tách làm hai, ai về nhà người nấy, về nhà ôm mẹ.
      ————
      “Như vậy có được ?” Tôn Miểu Miểu nhìn Triệu Khả.
      “Có gì được, chúng ta giúp , phải sao?”
      “Nhưng mà . . . . .”
      “Ai da~, cậu cũng phải là mẹ của , cần phiền muộn giống như sắp gả con ra ngoài như vậy!”
      ———–

      Trở về ký túc xá, sau khi rửa mặt qua loa, Vương Uông Dương cùng Lão Đại liền tự động chuyển sang chế độ trạch nam. Cả ngày chơi máy tính, bước chân ra khỏi cửa, trừ lúc vệ sinh, cái gì cũng làm, giao lưu.
      Làm xong nhiệm vụ bang phái, lại cùng bạn bè trong bang hội làm làm lại phó bản vài lần, chuẩn bị đào quặng kiếm tiền, Vương Uông Dương đột nhiên nhíu mày – nhân vật nữ luôn quấn quýt lấy xuất trong tầm mắt.
      Có trời mới biết rất chán ghét, nhưng lại thể ở trước mặt người hoàn toàn quen biết chỉ thích con trai, hoặc dối rằng nhân vật của là nhân [2], ra chính là con , từ nay về sau chúng ta làm chị em tốt ha. Tệ hơn nữa là, nhân vật nữ đó lại cùng công hội với , còn có đống người theo đuổi, nên làm mất lòng.
      Cho nên, lúc này Vương Uông Dương thể làm gì khác ngoài việc sử dụng cảnh giới tối cao nhất của binh pháp —— tẩu vi thượng sách.( Đánh bài chuồn)
      Thoát khỏi trò chơi, nhàm chán lướt qua lướt lại mấy trang web. Rốt cuộc, sau lần thứ năm ‘lơ đãng’ liếc về tờ giấy đó, đóng web, đeo tai phone lên, mở nhạc. Sau đó, di chuột mặt bàn chuyển qua khung đối thoại của QQ, click chuột.
      Đây tuyệt đối phải là vì muốn biết đối phương là loại người gì, chẳng qua lâu rồi lên, qua vườn rau tiện tay hái rau mà thôi.
      Lúc Vương Uông Dương thấy nông trường cấp bốn của mình chỉ có bãi đất trống có hoa màu gì, liền bỏ qua. Được rồi, lên để thêm bạn người kia. phải là người khác giới thiệu bạn trai cho sao? nên tìm hiểu ràng chút, nếu như tốt, phải tìm hai bà kia trả lại hàng!
      Tự an ủi mình như vậy, Vương Uông Dương hớn hở mở mục tìm kiếm bạn tốt. Lúc nhập địa chỉ vào, chút cũng ý thức được là mình căn bản có nhìn tờ giấy kia. . . . . .
      Hả? Cá rời nước? cái tên kỳ cục, với lại…Hả? Còn phải có mật hiệu? Ách. . . . . . Triệu Khả cho mật hiệu là gì. Thôi, mười ngón tay của Vương Uông Dương động động, bên trong khung cửa sổ liền xuất mấy chữ ‘Cá rời nước, phải chết khô sao?’, xác nhận.
      Tin gửi , chỉ còn chờ đối phương nghiệm chứng.
      Ừ, chính là lúc này.
      Lúc này người kia làm gì? Liếc đồng hồ, mười giờ, biết đối phương ngủ chưa. Hôm nay bốc đại tập hồ sơ, ngay cả tên người kia cũng biết. lại muốn hỏi hai bà kia, với lại tập tài liệu đó là tài liệu của khách hàng thể tiết lộ ra ngoài, vậy nên tên cũng bị cầm .
      Thôi, từng bước tính từng bước vậy. Lúc này, nhân vật nữ quấn lấy chắc cũng ngủ, vì vậy Vương Uông Dương cẩn thận đăng nhập vào trò chơi. Tốt lắm, cái tên đó trong danh sách bang hội quả nhiên là màu xám tro. sửa sang lại túi đeo lưng, đào quặng thôi.
      Chờ Vương Uông Dương đào quặng xong, đem quặng luyện thành khối, biến số lượng lớn thành số lượng , sau khi đem ra quầy bán được nửa —— cái QQ chết tiệt đó vẫn có động tĩnh gì!
      Ông đây ngồi ở nơi này chờ mày, cho mày cơ hội tự thể mình, mày lại biết quý trọng! Hừ, Ông đây thèm chờ nữa!
      Cứ tưởng người kia nhất định phải dán mắt canh trước máy tính chờ thêm bạn, hơn nữa nhất định phải là người thêm bạn Vương Uông Dương trước. Nhưng chuyện thành ra như vậy, Vương Uông Dương đương nhiên tức giận. Nhưng mà, hình như quên, Triệu Khả và Tôn Miểu Miểu tập hợp những người này nhất định phải là chuyện sớm chiều. Cho nên, người ta đương nhiên thể cứ dán mắt canh trước máy tính chờ thêm bạn.
      Nhưng mà, ai có thể làm người tức giận trở nên lí trí để nghĩ ra vấn đề này? Nhất là khi người đó lại là Vương Uông Dương.
      Cá rời nước? Hừ, cho mày chết khô! Mày chết khô ông đây cũng khiến cho mày mệt chết!
      cố ý lập nick mới, đặt tên là cá chết khô, sau đó kéo nó đến khu quái để nó chết sống lại nhưng vẫn cảm thấy chưa nghiền. Vương Uông Dương ừng ực uống cốc nước lớn mới cảm thấy thuận khí hơn chút, nhưng lại muốn lên mạng nữa.
      Vì vậy, Lão Đại liền giải thích được nhìn Vương Uông Dương bình thường tuyệt đối ngủ trước mình ném con chuột cùng tai nghe xuống, bò lên giường, ngủ.
      Để lại cá chết khô đơn kẻ loi ngồi mình bên cạnh trạm dịch, bày quán bán đồ.
      biết có phải là oán niệm quá sâu hay mà từ rất sớm Vương Uông Dương tỉnh lại. phải khát tỉnh mà là nghẹn tỉnh, sớm biết như thế uống nhiều nước như vậy. . . . . .
      Mơ mơ màng màng rời giường, Vương Uông Dương thấy cá chết khô bán sạch toàn bộ khoáng thạch. Trước kia sao biết khoáng thạch này bán đắt hàng như vậy?
      Nhìn xuống dòng ghi chép giao dịch, chỉ thấy có người mua.
      Phải biết, loại khoáng thạch cao cấp này mặc dù thường có, nhưng chỉ cần là người chơi ai cũng có thể luyện thành.
      Nhưng có vài người lười quan tâm đến chuyện cấp bậc, lại có vài người đem hết thời gian để giết quái thăng cấp, cho nên mới có người chơi như Vương Uông Dương.
      Nhưng người mua lượng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên thấy.
      Hơn nữa, người mua đó lại là Biển rộng Uông Dương.
      Cái người Biển rộng Uông Dương này là người cùng bang hội với , bình thường ít xuất nhưng vào dịp lễ tết nhất định gia nhập trợ giúp bang phái.
      Ban đầu chú ý nhân vật đó cũng vì có tên giống nên cảm thấy rất hữu duyên.
      Sau này lại thấy tính tình người này khiến rất thích. nhiều, nhưng mỗi câu đều có ích, thậm chí còn có phong thái lãnh đạo hơn cả bang chủ, chắc trong cuộc sống cũng là người đứng đầu.
      Hơn nữa, lúc nào có người cần giúp đỡ, người đó đều ra tay tương trợ, là người nhận được nhiều lời nhất trí khen ngợi nhất trong bang phái khó nhả ra được lời khen này. Mỗi lần có khó khăn người đó cũng tới giúp tay.
      Đáng tiếc đó là nhân vật nữ, nếu . . . . . .
      Nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy mình nên lấy tiền.
      Thôi, buổi tối gặp rồi sau.
      ——–
      [1] Phần mềm chat của Trung Quốc.
      [2] Người chơi lập nhân vật đúng với giới tính của mình.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      ☆, Chương 2


      Đến buổi tối, hai người cùng phòng khoan thai cùng nhau quay trở lại. Đương nhiên, bọn thể quan tâm hỏi thăm Vương Uông Dương hồi. nhắc tới thôi, nhắc tới rồi Vương Uông Dương liền vừa tức vừa đứng lên, sắc mặt còn sáng sủa như ngày thường.


      “Ố ồ, xem ra là thuận lợi rồi, thế nào thế nào, đối phương chọn cậu à, hay là cậu chọn đối phương? phải chứ, điều kiện tốt như vậy mà.”



      “Các cậu điều kiện của tớ tốt sao?”



      “Đâu có đâu có, Lão Tứ của chúng ta là mỹ nam đẹp nhất thiên hạ, người bình thường đương nhiên xứng với cậu.”



      “Ha hả, tớ cảm thấy cậu cũng tồi.”



      “A, hả? được, Lão Tứ, tớ có vợ, , vợ bạn thể cướp. Ai~, đúng, phải . . . . .”



      “Được rồi được rồi, cho cậu chút ánh mặt trời cậu liền tỏa sáng rực rỡ a.”



      “Hê hê, phải vì tớ thấy tâm tình của cậu tốt sao.”



      ” Khụ khụ, khụ khụ.”



      “Này! Người nào ho vậy!” Bạn học Vương bắt đầu tìm kiếm rồi lại tìm kiếm.



      “Người nào ho vậy! thấy đại dương bạc vui sao?” Lão Nhị đương nhiên tiếp tục chân chó.



      “Tớ có ho!” Lão Đại lập tức thanh minh.



      Vì vậy, ánh mắt mọi người liền liếc về phía Lão Tam mới từ phòng vệ sinh bước ra.



      “Gì vậy?” Bị liếc có lý do, Lão Tam cam lòng yếu thế liền trừng lại.



      “Tớ cảm thấy. . . . . . Cái tiếng này. . . . . . Hình như là thanh chứng thực tin nhắn của QQ.” Lão Đại yếu ớt .



      Vì vậy, ánh mắt mọi người liền từ người Lão Tam, chuyển sang cái máy tính duy nhất được mở trong phòng, sau đó lại chuyển đến chủ nhân của cái máy tính kia —— chính là người mới vừa kêu gào ầm ĩ, Vương Uông Dương. . . . . .



      “Ai da ai da, tớ vệ sinh.”



      “Tớ muốn càn quét phó bản, Lão Tam, mau đưa máy tính qua đây!”



      “A? Hả….” Mặc dù biết chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ phải là lúc tốt nhất để đưa ra thắc mắc.



      “Khụ khụ!” Ho khan tiếng che dấu lúng túng, Vương Uông Dương nhấn vào biểu tượng của tin nhắn. Lại là con cá kia! Hừ! Bây giờ mới nhớ tới mình sao? đúng đúng, sao mình lại giống oán phụ như vậy.



      Mở danh sách bạn tốt ra, quả nhiên nơi nào đó có cái tên cá rời nước.. . .



      “Tích tích tích tích”



      Chớp động! Có nghĩa là có tin nhắn đến.



      Thoáng cái Vương Uông Dương liền khôi phục lại tâm trạng, vừa rồi tim đập rộn lên tuyệt đối phải là do vui vẻ, là vì tức giận, đúng, là tức giận. cẩn thận mở ra. . . . . .



      “Mẹ kiếp!” Bạn học Vương thiếu chút nữa lật bàn. Nắm chặt con chuột, đem con chuột tưởng tượng thành con cá kia, câu đầu tiên của bọn họ vậy mà…vậy mà lại là: Bạn! Là! Ai? ! ! !



      Vương Uông Dương nhìn chằm chằm màn hình, biết ông đây là ai vì sao còn dám thêm bạn như thế? sợ ông đây là hacker lừa gạt khách làng chơi sao?



      — Cậu! Đoán!



      — Đoán được mới hỏi cậu.



      “Mẹ kiếp!” Lại nhịn được xúc động muốn lật bàn, Vương Uông Dương đem bàn phím đập rầm rầm.



      biết tôi là ai sao cậu lại thêm bạn?



      — Tin nhắn mật hiệu của cậu thú vị, tôi nghĩ cậu là bạn học cũ của tôi.



      — A? Vậy sao cậu còn….



      Hỏi tôi là ai?



      — Bởi vì tôi cảm thấy, tôi có bạn học “dễ thương” như vậy, nhưng lại nghĩ tới đáp án, thể làm gì khác hơn là hỏi cậu.



      “Mẹ kiếp!” mới dễ thương, cả nhà đều dễ thương!



      Trong lòng Vương Uông Dương rủa thầm trận, chẳng lẽ muốn mình mình là người tới tìm để hẹn hò ? lúc Vương Uông Dương xoắn lên, con cá kia lại lên tiếng.



      — À, tôi biết cậu là ai rồi.



      — A? Vậy cậu thử xem.



      — Cậu tìm tôi để hẹn hò phải ?



      “Mẹ kiếp!” Ba người khác trong phòng tập thành thói quen với biểu thời kì động kinh của Vương Uông Dương cho nên vẫn ngồi chơi như thường.



      Người này, , con cá này, tuyệt đối là cố ý! Cái gì gọi là ‘tìm tôi hẹn hò’? ràng mới là người phải dùng từ đó, mặc dù ý nghĩa khác nhau là mấy, nhưng chủ ngữ giống sai ly ngàn dặm a. Đây ràng là chủ động cùng bị động, được hoan nghênh cùng hàng ế rất chênh lệch!



      Bạn học Vương hít sâu vài cái mới kiềm chế tiếp tục đập bàn phím nữa. Kể từ năm lớp mười, Vương Uông Dương chưa bao giờ xúc động muốn đánh người như vậy.



      — Ha hả, làm sao cậu biết?



      — Vừa rồi tiểu Triệu mới gọi điện thoại cho tôi.



      Tiểu Triệu, Triệu Khả? liền quên vị đầu sỏ gây họa này.



      Cầm điện thoại di động lên, giờ phút này Vương Uông Dương đem tất cả phẫn hận phát tiết lên bàn phím .



      — Sao cậu lại giới thiệu cho tớ người thích bới móc từng tí như vậy?



      — A? Sao vậy?



      — Ha hả, người bình thường ra những lời như .



      — Ai da~, người ta rất tốt. Cậu phải từ từ tìm hiểu, nên khi nào cũng nóng nảy như vậy.



      — Tớ nóng nảy như vậy chẳng phải là vì tin nhắn gửi đến hay sao!



      — Ai~, tốt hay xấu từ từ cậu cũng biết, cậu tin ánh mắt của tớ chẳng khác nào cậu tin tưởng ánh mắt của chính cậu, phải sao?



      sai, câu này của Triệu Khả làm Vương Uông Dương nuốt tất cả những gì định phun ra trở lại, người là mình chọn mà. . . . . .



      Mặc dù chọn cẩn thận nhưng vẫn là mình chọn, nếu lúc này tốt chẳng phải là tự vả vào miệng sao?



      Thở dài trở lại trước máy tính, nhìn khung đối thoại mà rầu rỉ. Chẳng qua, xoắn chưa bao giờ là tác phong của Vương Uông Dương, nhanh chóng nhấn dấu chéo đỏ, chơi game vậy.



      Thành phố huyên náo, người chơi qua lại làm cho tâm tình của Vương Uông Dương hơi vơi bớt buồn bực. Lão Tam tiến hành nhiệm vụ phó bản, lấy quặng. Đáng tiếc, lúc mới làm được tới bước thứ hai nhân vật nữ đó đăng nhập…..



      Đều do con cá kia, làm mình chậm trễ thời gian, được lắm!



      Kênh bang hội:



      Thỏ con bướng bỉnh: Thiên Bá ca ca, gần đây sao ca ca để ý đến muội.



      Tới rồi! Bị chặn trước rồi!



      Thiên Bá ( Vương Uông Dương ): có mà, chỉ là gần đây tương đối bận.



      Thỏ con bướng bỉnh: Hôm qua ràng người ta thấy ca ca, đáng tiếc còn chưa kịp chuyện, ca ca còn mạng nữa rồi.



      Thiên Bá: Ách, mạng trường được ổn định.



      Những người còn lại trong bang hội ôm đủ loại tâm trạng theo dõi đoạn đối thoại này. Có người ao ước, có người ghen ghét, có người treo máy có việc gì làm ngồi hóng xem trò vui, có người quan tâm nhưng cũng tiện chen miệng , còn có người lại sợ chuyện còn chưa đủ loạn —— giống như vị này….



      Biển rộng Uông Dương: Chào mọi người.



      Quyển quyển tròn trịa: *Gào khóc* Thủy Thủy, rốt cuộc cậu cũng tới rồi! Chết ở xó nào vậy!



      Ta cầm tinh con chuột: Tròn tròn, cậu lại muốn vứt bỏ tớ sao?



      Ma vương: Thúc thúc, chú lập tức biến thành cây cao lương quái đản rồi.



      Biển rộng Uông Dương: Người đầu tiên cũng …là… Cuối cùng.



      Quyển quyển tròn trịa: Ách. . . . . .



      Thỏ con bướng bỉnh: Chào Biển rộng Uông Dương tỷ tỷ.



      Thiên Sứ đột lốt quỷ: A, thỏ, đúng là ai cũng có thể gọi tiếng tỷ tỷ ca ca, giống như thân lắm bằng.



      Thỏ con bướng bỉnh: Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải giận rồi hay ?



      Thiên Sứ đột lốt quỷ: đừng có gọi tôi là tỷ tỷ, người nào lớn người nào còn chưa biết được đâu, tôi dám làm tỷ tỷ của , có trời mới biết có bao nhiêu ca ca tỷ tỷ .



      Trời mới biết tại sao: Tớ biết, tại sao tớ lại biết? Tại sao Thiên Sứ cậu lại cảm thấy tớ biết?



      thể , trời mới biết tại sao, câu này của cậu rất có tác dụng đặt dấu chấm hết cho đề tài này.



      Kênh riêng tư:



      Bạn chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Thiên Sứ, ít câu .



      [Thiên Sứ đột lốt quỷ] chuyện với bạn: Ôi, có vị ca ca nào vui sao?



      Bạn chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Đừng có làm ầm lên nữa, người khác biết chẳng lẽ cậu còn biết sao?



      [Thiên Sứ đột lốt quỷ] chuyện với bạn: Cũng vì biết cậu thích con trai nên tớ mới thắc mắc vì sao cậu còn quan tâm ta. Thôi, , càn quét nào, hôm nay nhất định phải lấy được sợi giây chuyền kia!



      Bạn chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Được.



      [Thiên Sứ đột lốt quỷ] chuyện với bạn: Đúng rồi, chút nữa tớ gọi Biển rộng Uông Dương tới luôn.



      Bạn chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Biển rộng Uông Dương?



      [Thiên Sứ đội lốt quỷ] chuyện với bạn: Ừ, đúng rồi, cho cậu biết chuyện, là con trai.



      Bạn chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Con trai? là con trai?



      [Thiên Sứ đội lốt quỷ] chuyện với bạn: Thế nào? Chẳng lẽ cậu để ý lâu rồi?



      Bạn chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: có đâu. . . . . . tớ chỉ cảm thấy lợi hại mà thôi. Nhưng mà, tuy đầu năm nay nhân ít…chẳng qua, tại sao lại cho cậu biết là con trai?



      [Thiên Sứ đội lốt quỷ] chuyện với bạn: Tớ làm sao biết! Tóm lại tớ phải giữ bí mật.



      Đề tài thành công bị dời , Vương Uông Dương khôi phục lại tâm tình hơi hơi kích động. Mình bây giờ dù sao cũng có đối tượng hẹn hò, thể bắt cá hai tay.



      Bỏ qua mừng thầm trong bụng, Vương Uông Dương đem lực chú ý quay trở lại màn hình.



      Bạn chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Những điều cậu muốn , tớ biết.



      [Thiên Sứ đội lốt quỷ] chuyện với bạn: A, tớ rồi sao? Để phòng ngừa tin tức bị tiết lộ. . . . . . Tớ phải giết người diệt khẩu. . . . . .



      Bạn chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: . . . . . . Chút nữa tớ nhất định chuyên tâm càng quét, để ý đến chuyện bên ngoài, lòng dạ truy đánh đuổi cướp.



      [Thiên Sứ đội lốt quỷ] chuyện với bạn: Ngoan.



      Kênh đội ngũ:



      Ngày ngày nhớ em: Hôm nay bang chủ lên mạng sao?



      Thiên Sứ đột lốt quỷ: Ừ, nghe sau 11 giờ mới lên được, nhưng tớ gọi Biển rộng Uông Dương tới rồi, ấy cũng là thích khách.



      Trời mới biết tại sao: Tại sao bang chủ thể tới? Tại sao Thiên Sứ biết? Tại sao Thiên Sứ lại quan tâm biển rộng như vậy?



      Những người khác: . . . . . .



      Thiên Bá: Đúng rồi, biển rộng, gần đây cậu rất cần khoáng thạch cao cấp sao?



      Biển rộng Uông Dương: có, sao vậy?



      Thiên Bá: Hôm qua tớ thấy cậu mua hết khoáng thạch cao cấp tớ rao bán, nếu cậu cần với tớ, tớ giúp cậu, lấy tiền.



      Thiên Sứ đột lốt quỷ: Đúng vậy, cần khách khí với cậu ta, muốn ngàn khối cũng được!



      Thiên Bá: . . . . . .Cậu cho tớ là mỏ à. . . . . .



      Biển rộng Uông Dương: Cá chết khô là cậu?



      Thiên Bá: Ừ.



      Ngày ngày nhớ em: Phụt! Cái tên này!



      Trời mới biết tại sao: Tại sao Thiên Bá lại là cá chết khô? Tại sao cá lại bị chết khô? Tại sao tôi nghe hiểu hai ngươi gì cả?



      Những người khác: Chúng tôi cũng nghe hiểu các người cái gì!



      Biển rộng Uông Dương: Quái đến.



      Thiên Sứ đột lốt quỷ: Hôm nay nhất định phải đánh ra sợi giây chuyền! Các huynh đệ, lên!



      Nhưng mà, hi vọng của Thiên Sứ chỉ rơi vào khoảng , bởi vì. . . . . .



      Kênh bang hội:



      Thỏ con bướng bỉnh: Thiên Bá ca ca, Thiên Bá ca ca mau cứu mạng!



      Vương Uông Dương mới vừa đánh đuổi đợt quá đầu tiên liền thấy kênh bang hội vọt ra câu như vậy. nhất thời nhíu mày, quyết định làm như thấy.



      Kênh đội ngũ:



      Thiên Sứ đột lốt quỷ: Này, muội muội nhà cậu gọi cậu là Thiên. Bá. Ca. Ca.





      Thiên Bá: Thiên Sứ. . . . . .



      Ngày ngày nhớ em: Chẳng lẽ Thiên Bá lại là người đầu tiên trong gia tộc chữ Thiên chúng ta cưới vợ sao?



      Trời mới biết tại sao: Tại sao Thiên Bá lại là người đầu tiên? Tại sao Thiên Bá nhất định phải cưới người kia? Tại sao phải là gả cho người ấy?



      Thiên Sứ đột lốt quỷ: Trời mới biết, rốt cuộc cậu cũng có câu nghe lọt tai!



      Thiên Bá: Thiên Sứ! Biết! Các người!



      Biển rộng Uông Dương: Mặc dù rất muốn cắt ngang các cậu, nhưng mà, quái.



      Vì vậy, mọi người lại tiến hành đợt hành hạ thứ hai đến chết.



      Thỏ con bướng bỉnh vẫn ở kênh bang hội cầu cứu, hơn nữa đối tượng lại hết sức ràng, mục đích cũng rành rành, nhưng mà bây giờ Thiên Bá lại rảnh quan tâm cũng muốn để ý.



      Người bình thường cũng hiểu chuyện gì xảy ra, đáng tiếc, luôn có vài người thích quạt gió thổi lửa, là phần tử chiếm được ghen tỵ.



      Kênh bang hội:



      Quả Vũ: Thiên Bá, cậu thấy thỏ con cầu cứu sao? Sao lại gì?



      Quyển quyển tròn trịa: Xin nhờ, ta cầu cứu hơn mười phút rồi.



      chết rồi tái sinh lại rồi.



      Quả Vũ: Ý cậu là gì, cậu thỏ con gạt người ?



      Tôi cầm tinh con chuột: Quả Vũ, năng lực lý giải của cậu có vấn đề hay năng lực lý giải của tôi có vấn đề? Sao nhìn thế nào tôi cũng thấy hai chuyện này chẳng có liên quan gì đến nhau?



      Quả Vũ: Mẹ kiếp, cậu. . . . . . &%¥##&



      Bên kia bang hội gây gổ, Vương Uông Dương chỉ có thể cau mày, bởi vì BOSS xuất , kênh đội ngũ liên minh của mình xem được, giờ phút này mà phân tâm, nhất định làm cả đội phân tâm theo. thể làm gì khác là chờ ra giải quyết.



      “Tích tích tích tích”



      Đáng chết, lúc này QQ kêu cái rắm, hơn nữa còn tự động bắn ra? Thằng cha nào thiết kế vậy ? ? ! !



      May mà BOSS chỉ còn lại chút đỉnh máu, cho nên Thiên Bá có đột nhiên dừng tay nó cũng bị người khác trong đội diệt. Vương Uông Dương nhìn khung đối thoại, là con cá kia, nhưng đây là ý gì?



      — Cậu thích con ?



      Thiếu chút nữa quên nhân vật này, nhưng mà. . . . . . Đây là vấn đề gì! Ông đây nếu thích con còn làm quen với mày làm gì?



      thích, cậu thích?



      , tôi chỉ vui vì nào làm quen với cậu.



      Mẹ kiếp, hiểu mình cũng hiểu người khác? Nhưng bây giờ Vương Uông Dương có thời gian lý luận với , bởi vì Thiên Sứ gia nhập trận chiến văng nước miếng của bang hội. Chẳng qua là nhân vật chính nên có cách nào lộ diện.



      Vương Uông Dương mới vừa sắp xếp lại câu từ, viết viết đại nhân Biển rộng Uông Dương vậy mà lại .

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      ☆, Chương 3


      Biển rộng Uông Dương: Chúng tôi làm phó bản.
      Quả Vũ: Tôi biết, mọi người ở đây phải đều làm phó bản sao?
      Sâu róm mùa thu: Mẹ kiếp, mấy người các người ngày nào cũng kết bầy kết nhóm, biết làm cái gì nữa à. Làm phó bản chuyện được sao? Người nào làm qua!
      Biển rộng Uông Dương: Tôi cảm thấy cần chuyện.
      Ngày ngày nhớ em: Biển rộng Uông Dương, cậu cần tiếng người với bọn họ, bọn họ nghe hiểu đâu.
      Thỏ con bướng bỉnh: Các cậu cần ầm ĩ, đều tại tớ tốt, tớ nên làm phiền Thiên Bá ca ca .
      Thiên Sứ đột lốt quỷ: Mẹ kiếp, có phải là con dế hay hả? Ai là ca ca của ?
      Quả Vũ: Dừng, Thiên Bá con dế nhà ngươi sao gì, lúc nguy cấp cũng tới cứu, giả bộ cái rắm!
      Sâu róm mùa thu: Đúng vậy, làm cho người khác ghê tởm, muội muội mình bị bắt nạt cũng cứu.
      Biển rộng Uông Dương: Vừa rồi là tôi chơi nhân vật của cậu ta, tôi phải là ca ca của ấy nên cần cứu, đúng ?

      Lời này vừa ra, Vương Uông Dương ngẩn người, mọi người cũng đều ngẩn người. Nhưng ngẩn người là ngẩn người mà giúp người trong nhà lại là chuyện khác.
      Ngày ngày nhớ em: Đúng vậy, Thiên Bá ở đây làm sao cứu được. Các người cho sung sướng vào, vì sao tự mình cứu ?
      Sâu róm mùa thu: Người ấy tìm là Thiên Bá ca ca, chúng tôi làm sao có thể xen vào chuyện của nhà người khác.
      Quả Vũ: Làm ca ca nếu được nhờ phải có trách nhiệm, muội muội gặp nạn phải tới cứu, thể tới cũng phóng cái rắm a.
      Thiên Sứ đột lốt quỷ: Quả Vũ con mẹ nó mày thúi lắm, hèn gì chúng tao khơi thông cho mày được.
      Thỏ con bướng bỉnh: Tại sao lại có nhân vật của Thiên Bá ca ca?
      Thỏ con bướng bỉnh hỏi làm mọi người đều nghi ngờ.
      Mí mắt Vương Uông Dương đột nhiên hơi co giật, vì sao có chút dự cảm lành? Quả nhiên, câu tiếp theo hoàn toàn làm thay đổi số mạng của Vương Uông Dương.
      Biển rộng Uông Dương: Bởi vì tôi là vợ của Thiên Bá.
      . . . . . . . . . . . . . . . . . .
      Kênh bang hội chào đón giây phút yên tĩnh nhất từ trước tới nay.
      Vợ? Chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao ngay cả là người trong cuộc cũng biết?
      Vương Uông Dương buồn bực phát vừa rồi mình kịp chen lời vào đúng là quyết định rất sai lầm, bởi vì, bây giờ càng thể chen lời vào.
      Kênh riêng tư:
      Bạn chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Thiên Sứ, chuyện này là sao?
      [Thiên Sứ đột lốt quỷ] chuyện với bạn: Tớ cũng muốn biết!
      Bạn chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: phải cậu bàn bạc tốt với cậu ta rồi sao?
      [Thiên Sứ đột lốt quỷ] chuyện với bạn: Tớ còn tưởng hai ngươi các cậu lưỡng tình tương duyệt [3] cơ đấy!
      Kênh bang hội:
      Thỏ con bướng bỉnh: Biển rộng Uông Dương tỷ tỷ cái gì vậy, làm sao tỷ có thế là vợ của Thiên Bá ca ca? Kết hôn sao? Vì sao muội biết? Thiên Bá ca ca, ấy sao?
      Thiên Sứ đột lốt quỷ: Này, chuyện gì của Thiên Bá đều phải thông báo với à? là mẹ hả?
      Sâu róm mùa thu: thể như vậy, chúng ta là người cùng bang hội, kết hôn nên thông báo tiếng.
      Ngày ngày nhớ em: Sao câu nào từ miệng cậu ra cũng kỳ quái như vậy? Lúc nãy cãi nhau sao cậu nhớ chúng ta là người cùng bang hội.
      Kênh riêng tư:
      Bạn chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Chuyện gì xảy ra vậy?
      [Biển rộng Uông Dương] chuyện với bạn: Cậu có muốn thoát khỏi Thỏ con bướng bỉnh ?
      Bạn chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Muốn muốn, nhưng mà. . .
      [Biển rộng Uông Dương] chuyện với bạn: Tôi là con trai.
      Bạn chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Tôi biết.
      [Biển rộng Uông Dương] chuyện với bạn: Tôi biết cậu thích con trai.
      Bạn chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Ách. . . . . . Đừng đùa.
      [Biển rộng Uông Dương] chuyện với bạn: Thiên Sứ cho tôi biết, đây là trao đổi bí mật.
      Bạn chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Ách. . . . . . Ừ. ( Hai người trao đổi bí mật sao lại dùng bí mật của tôi! )
      [Biển rộng Uông Dương] chuyện với bạn: Cho nên. . . . . .
      Bạn chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Cho nên?
      [Biển rộng Uông Dương] chuyện với bạn: Chúng ta có thể thử chút xem sao.
      Chúng ta có thể thử chút xem sao, chúng ta có thể thử chút xem sao. . . . . . Đây là….tỏ tình? !
      Bạn chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: . . . . . .
      [Biển rộng Uông Dương] chuyện với bạn: Chuyện này khoan , trước tiên phải để người trong bang thừa nhận, thoát khỏi Thỏ con, hay là cậu thích ta?
      phải là cậu nhắc tới trước à! Vương Uông Dương oán thầm.
      Bạn chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Dĩ nhiên thích!
      [Biển rộng Uông Dương] chuyện với bạn: Vậy được rồi, logout trước , rồi đăng nhập lại.
      Kênh bang hội:
      Biển rộng Uông Dương: Tôi gọi điện thoại cho ông xã tôi rồi, ấy về ngay bây giờ, các người có gì cứ với ấy.
      Ông xã! ! ! Điện thoại! ! ! Đây là quan hệ thực tế a! Đất bằng chấn động, bang hội nhất thời nổ tung, các loại chuyện riêng tư nối gót mà tới.
      Vương Uông Dương nhức đầu nhìn lời của Biển rộng Uông Dương, bây giờ chỉ có thể nhắm mắt làm theo thôi.
      Logout, sau đó lại đăng nhập. muốn than thở, có trời mới biết mình làm chuyện điên rồ gì!
      Kênh bang hội:
      Thiên Bá: Tôi về rồi đây, chuyện vừa rồi tôi đều nghe .
      Biển rộng Uông Dương: Ông xã, bọn họ tin em là vợ của .
      Thỏ con bướng bỉnh: Thiên Bá ca ca, có ?
      Thiên Bá: . . . . . . Ừ.
      Thỏ con bướng bỉnh: Thiên Bá ca ca, sao cho em biết.
      Thiên Sứ đột lốt quỷ: Người ta là người , cho biết làm gì?
      Biển rộng Uông Dương: Thỏ, ông xã nhà tôi từng theo đuổi ?
      Thỏ con bướng bỉnh: . . . . . . Ách, có. . . . . . Nhưng mà. . . . . .
      Biển rộng Uông Dương: Vậy cho cũng là bình thường.
      Thỏ con bướng bỉnh: . . . . . . Ách. . . . . .
      Quả Vũ: Thỏ, đừng buồn, loại người này đáng để làm vậy.
      Sâu róm mùa thu: Đúng vậy, loại người làm rạn nứt tình cảm bang phái này, có cũng được.
      Thiên đạo bù siêng năng: A a, chuyện gì xảy ra vậy? Hình như tớ vừa nghe thấy có người bang chúng ta rạn nứt, muốn giản tán? Sao vừa lên liền nhận được tin tức có tính kình bạo như vậy?
      Ngày ngày muốn gươi: Bang chủ, cậu lên rồi.
      Thiên Bá: Bang chủ.
      Biển rộng Uông Dương: Bang chủ.
      Thiên đạo bù siêng năng: A a, Biển rộng Uông Dương, nghe cùng Thiên Bá kết hôn?
      Biển rộng Uông Dương: Ừ.
      Thiên Bá: Cái gì mà kết hôn. . . . . . Biển rộng, cần trả lời bình tĩnh như thế. . . . . .
      Thiên đạo bù siêng năng: A a, vậy bang chủ tớ đây liền vui vẻ nha~, Thiên Bá mà cũng lấy vợ.
      Thiên Sứ đột lốt quỷ: Hừ, lo lắng cho chính mình trước , người phá bang như vậy chẳng ai muốn cả.
      Thỏ con bướng bỉnh: Tớ có, tớ vẫn rất thích bang chúng ta.
      Quyển quyển tròn trịa: Thiên Sứ gì? Còn có, người nào là chúng ta với , chúng tôi chịu nổi đâu, với mấy ca ca tỷ tỷ kia của .
      Tôi cầm tinh con chuột: Tròn, cậu như vậy đúng, cậu nên vì người khác bị bại não mà bài xích người của mình. Phải tương thân tương ái nha.
      Ma vương: Đánh là hôn mắng là .
      Thiên đạo bù siêng năng: Ừ, cả nhà nên thương lẫn nhau mới đúng, cái đó gọi là. . . . . .
      Thiên Sứ đột lốt quỷ: Câm miệng!
      Trời mới biết tại sao: Tại sao bang chủ lại lên lúc này? Tại sao bang chủ hỏi chuyện gì xảy ra? Tại sao chuyện này lại bắt đầu?
      Thiên Sứ đột lốt quỷ: . . . . . . Cậu cũng câm miệng!
      Quả Vũ: Tôi chịu nổi nữa rồi, tất cả đều do họ Thiên các người làm loạn, hoàn toàn để cho chúng tôi sống yên.
      ‘Quả Vũ cùng chung chí hướng với bổn bang, rút khỏi bổn bang’.
      Sâu róm mùa thu: Đúng vậy, cái loại làm chia rẻ bang phái này ở đâu cũng có, ông đây ở lại .
      ‘Sâm róm mùa thu cùng chung chí hướng với bổn bang, rút khỏi bổn bang’.
      ‘Thỏ con bướng bỉnh cùng chung chí hướng với bổn bang, rút khỏi bổn bang’.
      Quyển quyển tròn trịa: Trời, tớ nhìn lầm đó chứ, ta cũng rút khỏi bang?
      Ma vương: Vừa rồi ta còn chúng ta chúng ta, là, lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển a.
      Thiên Sứ đột lốt quỷ: Chủ động rút?
      Thiên đạo bù siêng năng: , tớ đá, ba người bọn họ phải là cùng hội hay sao?
      Ngày ngày nhớ em: A! Bang chủ của tớ, rốt cuộc cậu cũng thể uy vũ được lần! Cậu nên quét sạch bang chúng ta a!
      Thiên đạo bù siêng năng: Tớ cảm thấy ta sớm muộn gì cũng rời bang, bị trả lại bằng để tớ đá cước, vì tớ vẫn rất muốn thử chức năng này nha.
      Thiên Sứ đột lốt quỷ: . . . . . . Tớ biết.
      Biển rộng Uông Dương: xin lỗi, đều là lỗi của tôi.
      Thiên Bá: , là lỗi của tôi.
      Trời mới biết tại sao: Tại sao hai người các cậu phải xin lỗi? Tại sao bọn họ muốn rút? Tại sao bang chủ vẫn chưa trả lời vấn đề của tớ?
      Ngày ngày nhớ em: Trời ạ! Mang cậu ta !
      Thiên Sứ đột lốt quỷ: liên quan đến hai người, nơi này có tớ và bang chủ xử lý, hai người cứ chuyện của mình !
      Thiên đạo bù siêng năng: A a? Sao thế nào tớ cũng cảm thấy trong này có bí mật rất lớn vậy?
      Thiên Sứ đội lốt quỷ: Như thế này, là. . . . . .
      Biển rộng Uông Dương: Ừ, vậy hai người chúng tôi trước.
      Hai người chúng tôi, cùng tôi sao? Vương Uông Dương có chút kích động, chút khẩn trương. Biển rộng Uông Dương người này. . . . . . những lời vừa rồi, là ý gì? Vương Uông Dương cảm thấy nhịp tim có chút tăng nhanh, sao đột nhiên lại nóng lên?
      Lúc Vương Uông Dương xoắn Biển rộng Uông Dương mở miệng ứng phó. Lúc này, phát . . . . . . Cái hình đại diện của nhân vật kia trở thành màu xám. . . . . .
      “. . . . . . Mẹ kiếp!”
      Buồn bực tắt trò chơi, tiếc , mình còn có chút chờ mong. Phi! Ông đây mới chờ mong a! có!
      “Tích tích tích tích”
      Đứa nào mù mắt vậy!
      Vương Uông Dương đem con chuột chuyển qua biểu tượng chớp động, cá rời nước? Mở ra. . . . . .
      — Chúng ta giải quyết chuyện của chúng ta, tắt trò chơi .
      — Trò chơi gì?
      phải Thiên Sứ để cho chúng ta giải quyết chuyện của chúng ta hay sao? Chẳng lẽ cậu quên những lời tôi hỏi cậu lúc nãy?
      —. . . . . . Thiên Sứ. . . . . . Trò chơi. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .
      — Ừ, cậu đoán đúng rồi.
      Tôi đoán cái gì đúng hả! ! ! Vương Uông Dương tức giận dậm chân.
      — Cậu là Biển rộng Uông Dương?
      — Ừ, cũng chưa đến nỗi ngu.
      —. . . . . . Cậu dám đùa tôi!
      có.
      — Cậu còn có, cậu sớm biết tôi là ai vì sao lúc mới thêm bạn còn hỏi tôi là ai.
      — Khi đó tôi biết cậu là ai.
      — Lừa ai hả. . . . . . Làm sao cậu biết tôi chính là Thiên Bá?
      — Tự cậu ra mà.
      — Hả? Tôi khi nào?
      phải cậu thừa nhận mình là cá chết khô sao?
      — Chẳng lẽ lại là tôi?
      — Ha hả, cá rời nước, phải chết khô sao? Đây chính là câu mật hiệu nghiệm chứng của cậu. Suy đoán lúc, động não chút đoán được. ra tôi chỉ hy vọng mình đoán đúng hỏi cậu xem thử, ngờ suy đoán của tôi rất chuẩn.
      —. . . . . . Cậu lợi hại. . . . . .
      — Tôi giải thích nhiều như vậy, chỉ vì muốn cho cậu biết, câu nào tôi ra cũng đều nghiêm túc.
      — Có ý gì?
      — Ừ, tôi tôi lừa cậu là , tôi tôi thích con , tôi mới đầu tôi biết cậu là ai là , tôi . . . . . . Chúng ta thử chút xem sao, cũng là . . . . . .
      “. . . . . . . . . . . . Mẹ kiếp!” Lỗ tai bạn học Vương hơi hơi đỏ, “Hôm nay sao nóng như vậy!”
      — Cậu cảm thấy tôi có thể ?
      — Cái gì?
      — Đủ tư cách ?
      — Cái gì?
      — Gặp mặt cậu.
      —. . . . . . Ừ. . . . . .
      — Vậy chúng ta gặp mặt .
      — Ừ. . . . . .
      ——-
      [3] Hai người nhau.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      ☆, Chương 4



      Trời nắng chan chan, bạn học Vương Uông Dương đứng trong công viên người tới người lui tấp nập. Đáng chết, cái gì mà mặc quần áo màu trắng, người trong công viên đều mặc áo phông màu trắng a! Làm thế nào để phân biệt đây!
      Nhưng mà, Biển rộng Uông Dương chính là cá rời nước, cũng chính là bạn trai Triệu Khả cùng Tôn Miểu Miểu giới thiệu cho mình. thể cảm thán lần nữa, thế giới này a, nhưng mà, đây có thể là hữu duyên hay ?
      “Cậu ơi, cho hỏi, cậu là Vương tiên sinh sao?” giọng yếu ớt vang lên sau lưng. Vương Uông Dương hít sâu, bày ra nụ cười tự tin nhất, hoàn mỹ nhất rồi xoay người, sau đó —— muốn chạy.
      Người đứng trước mặt người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, đầu đầy mồ hôi, trong tay cầm túi công văn. Đây phải trọng điểm, trọng điểm là —— sao cái bụng người đó lại giống như phụ nữ có thai bảy tháng vậy! ! !
      Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Vương Uông Dương hận duyên phận của mình đến thế.
      Nhắm mắt theo người đàn ông trung niên vào phòng ăn, khí mát mẻ làm cho đầu óc Vương Uông Dương hơi thanh tỉnh chút. có gì, gặp mặt gặp mặt, dù sao cũng là nhất định trở thành cái gì của nhau.
      Nhưng trong lòng vẫn có chút vui, tính cách của Biển rộng Uông Dương ràng là mình rất thích. Hôm qua lúc gọi mình là ông xã mình còn động lòng a. Nhưng trái tim rạo rực như vậy sau khi nhìn thấy người đàn ông trước mắt liền biến mất tăm. Tuy nhìn mặt mà bắt hình dong là tốt, nhưng hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn mà, cho nên mới có cảnh gặp mặt như vậy!
      Vương Uông Dương vùi đầu vào ăn, người đàn ông kia ba hoa chích chèo, khí cũng có thể coi là hòa hợp.
      “Cái đó, Vương tiên sinh, tôi nhiều như vậy, chắc cậu cũng nắm tình hình. Như thế, cậu đọc điều khoản hợp đồng này chút xem nó thế nào?”
      Hợp đồng? Điều khoản? Chẳng lẽ người này chuẩn bị kết hôn với mình? thể nào!
      Vương Uông Dương nhìn chằm chằm bản hợp đồng trước mặt, càng nhìn càng mê mang.
      “Đây là cái gì?”
      “À, đây là hợp đồng của công ty chúng tôi, nếu Vương tiên sinh cảm thấy có bất cứ vấn đề, chúng ta có thể thương lượng.”
      phải, tôi phải hỏi đây là hợp đồng gì, tôi hỏi là, tại sao lại đưa nó cho tôi?”
      “Vương tiên sinh đùa, tuần trước chúng ta hẹn hôm nay gặp mặt để bàn bạc chi tiết điều khoản của bản hợp đồng này, phải sao?”
      “Ông tuần trước?” Vương Uông Dương khẳng định tuần trước mình còn chưa biết Biển rộng Uông Dương chính là đối tượng hẹn hò, chẳng lẽ. . . . . .
      “Ông…là Biển rộng Uông Dương sao?” Vương Uông Dương hỏi có chút cẩn thận, sợ phỏng đoán vừa rồi của mình sụp đổ.
      “Biển rộng Uông Dương? Đó là cái gì?”
      Haiz~, Vương Uông Dương đột nhiên cảm thấy thở phào nhõm.
      Người đàn ông đối diện dường như cũng hiểu ra điều gì đó, “Cậu phải là Vương tiên sinh?”
      , tôi họ Vương.” Người đàn ông đối diện vừa muốn thở ra Vương Uông Dương lại , “Nhưng tôi phải là Vương tiên sinh muốn ký bản hợp đồng gì gì đó, hôm nay tôi tới để hẹn hò.”
      “Ách. . . . . .”
      “Ừ, cám ơn ông tiếp đãi, nhưng tôi cảm thấy, tôi phải .” Vương Uông Dương dứt lời, nhân lúc người đàn ông kia lấy lại tinh thần chạy nhanh như chớp. đùa, chạy chậm nếu bị bắt lại trả tiền cơm làm sao bây giờ.
      Nhưng mà, mình đến trễ như vậy, qua thời gian giao hẹn với Biển rộng Uông Dương rồi. Hôm qua quá kích động, lại quên hỏi số điện thoại mất, ai~. . . . Sai lầm mà. thể làm gì khác nên đành trở về trường trước, hôm nào hẹn lại vậy.
      Buổi tối lên QQ, đem chuyện này với Biển rộng Uông Dương. Biển rộng Uông Dương bày tỏ quan tâm, sau đó mượn quan tâm để trao đổi số điện thoại. Biển rộng Uông Dương thứ sáu công ty bọn họ có trận bóng rổ. Vương Uông Dương ngỏ lời có thể làm dự bị hỗ trợ lúc cần thiết. Biển rộng Uông Dương lập tức đồng ý.
      “A, lại quên hỏi tên . Ai~, thôi, dù sao cũng biết Biển rộng Uông Dương chính là cá rời nước.” biết hình dáng của Biển rộng Uông Dương như thế nào? Chơi bóng rổ quá mập hoặc quá gầy, vóc dáng cũng rất cao, là thành viên chủ lực nha, sau đó, lúc ném bóng. . . . . . Vương Uông Dương đột nhiên dừng lại, bởi vì bất tri bất giác đem dáng vẻ của Biển rộng Uông Dương tưởng tượng thành đội trưởng đội bóng rổ lớp mười năm ấy.
      “Mẹ kiếp, ông đây quả nhiên rất hận , hại ông đây hai năm dám đánh bóng rổ.” Vương Uông Dương xoắn lâu, liền tắm cái rồi ngủ.
      Cuối cùng ngày đó cũng tới, Vương Uông Dương phát so với lần trước mình còn khẩn trương hơn nhiều, đứng ở cửa sân bóng rổ bồi hồi lâu dám vào. Sau đó lại nghĩ, biết Biển rộng Uông Dương, Biển rộng Uông Dương đương nhiên cũng biết , vậy sợ cái gì, nhiều người lạ như vậy a.
      Vì vậy, Vương Uông Dương cố trấn định đẩy cửa bước vào. . . . . . Sau đó, trợn tròn mắt. . . . . .
      đương nhiên quên mất, đây là trận đấu bóng của nội bộ công ty người ta. Người dự thi đương nhiên đều là nhân viên trong công ty, đương nhiên quen biết nhau, hơn nữa. . . . . . phát ánh mắt mình liếc về thân ảnh quen thuộc của con .
      “Vương Uông Dương!”
      “Triệu Khả. . . . . .”
      “Sao cậu lại ở đây?”
      “Sao cậu lại ở đây?”
      Hai người trăm miệng lời .
      “Đây là công ty tớ thực tập.”
      “À.”
      “À cái gì mà à, cậu tới đây làm gì?”
      “Tớ. . . . . .”
      “Vương Uông Dương, lâu gặp.”
      “Hả?” Vương Uông Dương nghe thấy giọng quen thuộc, cả người ngẩn ra, từ từ xoay đầu, quả nhiên là —— giữa ánh sáng rực rỡ ôm lấy quả bóng rổ đứng trong sân, giống như lúc trước. . . . . .
      “Vu Ngữ. . . . . .”
      “Từ năm lớp mười, chúng ta. . . . . . chưa từng gặp lại nhau.”
      “Ừ. . . . . . Nghe cậu xuất ngoại. . . . . .”
      “Ừ, năm nay mới trở về.”
      “Vu tổng! Mau tới khởi động!”
      “Cậu . . . . . .”
      “Ừ. . . . . .” Vu Ngữ ôm trái bóng được hai bước quay đầu lại, “Cậu.. . . . .”
      “Sao?” hề phát tốc độ xoay người trả lời của mình rất là nhanh.
      có gì, có muốn xuống chơi chút hay ?”
      “Có thể sao? Tớ. . . . . .”
      “Dĩ nhiên, tớ rất nhớ những ngày trước kia chúng ta cùng nhau chơi bóng, chúng ta luôn chung chỗ phải sao? Chỉ cần chúng ta ở chung chỗ gì là thể làm, phải sao?” Giọng Vu Ngữ còn ngây ngô của tuổi trẻ, nó trầm thấp mê hoặc Vương Uông Dương.
      Trước kia cũng vậy, mê hoặc mình vào đội bóng, mê hoặc mình hợp tác với , mê hoặc mình. . . . . . Điên cuồng thích , sau đó, hung hăng đập nát ảo tưởng của mình.
      Nhìn cánh tay Vu Ngữ hướng mình đưa ra, Vương Uông Dương hiển nhiên quên mất mình ở nơi nào, muốn cách xa chút, thế là liền xoay người
      Chỉ cần chúng ta chung chỗ gì là thể làm sao? Đáng tiếc, chúng ta bao giờ … có thể ở chung chỗ nữa, phải sao. . . . . .
      “Cẩn thận!”
      chú ý mình bước tới cầu thang, Vương Uông Dương nhấc chân liền lảo đảo ngã xuống. Vu Ngữ nhanh tay lẹ mắt, xông lên ôm lấy Vương Uông Dương. Vương Uông Dương đương nhiên ngã vào trong lồng ngực Vu Ngữ.
      “Đồ ngốc, nghĩ gì vậy?”
      Đáng chết, cái giọng này! Ông đây muốn nghe !
      Đẩy Vu Ngữ ra, “Tớ…tớ thay quần áo”. Dứt lời, đỏ mặt ngoảnh .
      Triệu Khả nhìn bóng lưng Vương Uông Dương, quay đầu ném cho Vu Ngữ nụ cười sâu xa. Mà Vu Ngữ cũng nở nụ cười hiểu mà quay trở về.
      “Đáng chết, đỏ mặt cái rắm! Vừa rồi sao lại ngã hả?” Vương Uông Dương vừa thay quần áo, vừa buồn bực nghĩ. “A! Quên tìm Biển rộng Uông Dương rồi! Đáng chết.” Vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho biển rộng. Đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện.
      Điện thoại đổ chuông lâu nhưng ai nhận, ngược lại điện thoại trong ngăn tủ bên cạnh lại đổ chuông, nhưng cũng ai nhận, ha hả. . . . . . thể nào.
      khó có thể tin nhìn ngăn tủ bên cạnh, ma xui quỷ khiến thế nào bấm gọi lại lần nữa. Quả nhiên lại đổ chuông! Là trùng hợp hay là. . . . . . Gọi tiếp, lại đổ chuông, gọi tiếp, còn đổ. . . . . . Cơ bản có thể khẳng định.
      Vương Uông Dương vươn tay, cầm lấy cửa ngăn tủ, kéo. . . . . .”Ha hả, quả nhiên là bị khóa.”
      “Xem trộm riêng tư của người khác là tốt.” Giọng hài hước vang lên.
      Tới nữa rồi, Vương Uông Dương phẫn hận quay đầu lại, quả nhiên liền thấy Vu Ngữ nhàn nhã dựa vào cửa, nhìn mình.
      “Tớ có xem trộm, tớ thấy điện thoại bên trong đổ chuông ngừng, chỉ muốn giúp mà thôi.”
      “A? Đổ chuông ngừng à. . . . . . Chẳng lẽ phải vì cậu gọi hay sao?”
      “Cái gì mà gọi, tớ nghe hiểu cậu gì. . . . . .”
      “Nghe hiểu à.” Vu Ngữ nhìn chằm chằm Vương Uông Dương hồi, đột nhiên thở dài tới. Vương Uông Dương cũng lướt qua sát bên người về phía cửa.
      ‘ Cạch’. Sau lưng truyền đến tiếng mở tủ.
      Vương Uông Dương quay đầu lại, thể tin nhìn Vu Ngữ mở ngăn tủ vừa rồi ra, lấy điện thoại di động, sau đó đứng tựa vào ngăn tủ, nhìn mình. Chẳng qua là, ánh mắt của lần này, nghiêm túc hơn nhiều.
      “Cậu. . . . . .” Vương Uông Dương muốn gì đó, nhưng vừa lên tiếng, đột nhiên phát giọng của mình có nhiều chua xót. muốn thừa nhận, tất cả đều rất ràng nhưng muốn thừa nhận. Bởi vì, biết nên mừng rỡ hay nên tức giận.
      Tiếng chuông di động vang lên lúc nãy là tiếng chuông mà mình từng dùng qua năm lớp mười. Mình và Vu Ngữ ghi khi tham quan phòng thu . Vừa cố thuyết phục bản thân đó chẳng qua chỉ là trùng hợp, nhưng lại vừa mơ hồ mong đợi những chuyện thể nào xảy ra đó trở thành kỳ tích.
      Nhưng mà, hành động của Vu Ngữ hoàn toàn kéo Vương Uông Dương quay trở lại thực ác liệt.
      trách được, Tôn Miểu Miểu cùng Triệu Khả lại đột nhiên giới thiệu bạn trai cho mình. trách được, đầu năm nay bang hội lại đột nhiên có thêm nhân vật Biển rộng Uông Dương. trách được, cá rời nước lại chuyện tự nhiên với mình như vậy. trách được hôm nay Triệu Khả ở đây, Vu Ngữ cũng ở đây. . .
      ra, tất cả tất cả, đều phải là duyên phận, đó đều là người này giở trò sau lưng. Vậy mình sao? xem mình là cái gì? Tôm tép nhảy nhót sao, trong mắt người này, mình cuối cùng là cái gì!
      Muốn mở miệng lớn tiếng chất vấn nhưng Vương Uông Dương phát mình chuyện được, ngay cả tầm mắt cũng dần dần mơ hồ.
      “Ai~ . . . . .” Vu Ngữ thở dài cái, đóng ngăn tủ, hướng cửa tới.
      Dừng lại, dừng lại, tôi còn có lời muốn hỏi cậu! Cậu xem tôi là cái gì, nhưng tôi nên lấy thân phận gì để chất vấn cậu đây?
      Sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa, Vương Uông Dương rốt cuộc nhịn được, hai tay ôm lấy mặt. Mình thầm mến, mừng rỡ, rung động, những thứ đó, tính là gì. . . . . .
      “Tớ nên bắt cậu làm sao bây giờ?” đôi tay từ phía sau lưng vươn tới, ôm lấy eo Vương Uông Dương. Vu Ngữ kề sát vào lỗ tai Vương Uông Dương, giọng , “Nên bắt cậu làm sao bây giờ?” Giọng giống như run rẫy, giống như chua xót.
      “Đồ khốn kiếp!” Dường như tìm lại được sức mạnh, Vương Uông Dương rốt cuộc cũng tìm được giọng của mình.”Cậu gạt tôi!”
      “Tớ có.”
      “Cậu có, cậu có!” Vương Uông Dương an phận vùng vẫy, nhưng chỉ làm cho Vu Ngữ ôm chặt hơn nữa.
      “Đừng nhúc nhích! Hãy nghe tớ cho , tớ rồi, mỗi câu mỗi chữ tớ đều rất nghiêm túc.”
      Vu Ngữ hít sâu hơi, có trời mới biết bây giờ rất khẩn trương, rất kích động. Nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy, trong lòng chỉ có mình người ở ngay trước mắt này, ở trong lòng mình đây!
      “Tớ chưa từng gạt cậu, là cậu vẫn luôn trốn tránh tớ.”
      “Cậu cậu biết tôi là ai.”
      “Khi đó quả tớ biết, sau này, Triệu Khả gọi điện cho tớ, tớ mới biết .”
      “Hừ! Các người thông đồng tốt lắm.”
      “Ừ, điểm này tớ thừa nhận.”
      “Cậu!”
      “Nếu làm vậy, cậu lại giống như năm lớp mười đó, né tránh tớ, phải sao?”
      Vương Uông Dương khinh ngạc quay lại, ngẩng đầu nhìn Vu Ngữ, có chút thể tin, “Cậu, cậu cái gì. . . . . .”
      Vu Ngữ nhàng kéo tay Vương Uông Dương, nghiêm túc nhìn . “Dương Dương, tiếp theo, từng câu từng chữ tớ mong cậu nghiêm túc nghe cho kỹ, được đặt câu hỏi.”
      “. . . . . . Ừ.”
      “Từ tớ có hứng thú với con , vẫn luôn lưu luyến với đủ loại con trai, nhưng chưa từng nghiêm túc. Cho đến lớp mười năm đó gặp được cậu, tớ liền nghe thấy lòng mình cho tớ biết, a, có lẽ chính là người này. Sau đó tớ tiếp cận cậu, uy hiếp dụ dỗ, lôi kéo cậu vào đội bóng rổ, chỉ muốn để cậu ở bên cạnh tớ. Dần dần tớ cũng có thể cảm nhận được cảm giác của cậu đối với tớ thay đổi. Tớ rất vui, tớ cảm thấy tất cả những gì mình bỏ ra đều đáng giá, tớ đối tốt với cậu gấp bội. Tớ ngã bài với cha mẹ, bởi vì tớ muốn cùng cậu sống dưới ánh mặt trời.” Vu Ngữ dường như nhớ lại đoạn ký ức kia, mặt ra tia dịu dàng mà Vương Uông Dương chưa từng thấy qua.
      Vương Uông Dương từng bước về phía trước, rút ngắn khoảng cách của hai người.
      “Nhưng ngay lúc tớ giằng co với cha mẹ, cậu lại chạy trốn tớ. đánh bóng với tớ, ăn cơm cùng tớ, chuyện với tớ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng thèm cho tớ. . . . . .” Nếu như vừa rồi là quang đãng bây giờ, mặt Vu Ngữ chính là mây đen, tràn đầy thống khổ.
      “Tớ!” Vương Uông Dương muốn giải thích, nhưng nên lời. thể làm gì khác hơn là vươn tay, nhàng vuốt đầu lông mày nhăn chặt của Vu Ngữ. Hai tay Vu Ngữ ôm lấy mặt Vương Uông Dương, từ từ đến gần, trán kề trán.
      “Sau đó tớ cố ý làm phiền cậu, gây gổ với cậu, thậm chí động thủ. Có trời mới biết khi tớ thấy đầu cậu chảy máu, tớ chỉ muốn ôm cậu vào lòng.”
      Vu Ngữ dừng chút, nhàng hôn lên trán Vương Uông Dương, chỗ đó là chỗ chảy máu lúc trước. Bây giờ nhìn kỹ mới có thể nhìn ra vết sẹo nhưng lại nhớ rất vị trí kia. Vương Uông Dương cảm giác tầm mắt của mình lại có chút mơ hồ, chẳng lẽ là cận thị ?
      “Sau đó, tớ biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, tớ chỉ làm cậu cách tớ càng ngày càng xa, biến thành người xa lạ mà thôi. Tớ đồng ý điều kiện của cha mẹ, chỉ cần tớ ra nước ngoài, bọn họ quan tâm giới tính của tớ nữa.”
      Vu Ngữ ôm Vương Uông Dương vào trong ngực, để mặt dán vào bả vai của mình, trái tim dán trái tim, cảm nhận nhịp tim cùng hô hấp của nhau.
      “Tớ cho là, tớ có cách nào để ở cạnh cậu, tớ cho là… tớ thể gặp lại cậu. Tớ cho là tớ có thể quên cậu, bởi vì tớ nên quên cậu. Nhưng năm, hai năm, ba năm. . . . . . dần dần tớ phát , mỗi ngày nhớ cậu thành thói quen, giống như giấc ngủ, đó là trời sinh, là thói quen thể thiếu. Khi tớ vô tình gặp được Triệu Khả, khi tớ biết ấy quen biết với cậu, biết tất cả mọi chuyện của cậu sau này. . . . . . Tớ biết, tớ nên trở về, nên trở về tìm cậu.”
      “Đừng , đừng nữa. . . . . . Tên khốn này. . . . . .” Giọng Vương Uông Dương buồn buồn .
      Vu Ngữ cười cảm nhận cảm giác ẩm ướt bả vai truyền đến, nhàng vuốt tóc Vương Uông Dương, cảm nhận tồn tại của đối phương.
      “Bây giờ tớ trở về, nhưng lại biết nên đối mặt với cậu thế nào. Tớ biết cậu nghĩ gì, biết tình cảm của cậu, bài vở và bài tập, bạn bè, người nhà, cái gì tớ cũng biết. . . . . . Nhưng mà tớ rất may mắn, Triệu Khả lại tới công ty tớ thực tập. Từ miệng ấy, dần dần tớ đem những hiểu biết về cậu bổ sung cực kỳ đầy đủ. Bữa ăn sáng thích ăn bánh bao thịt bò cùng sữa đậu nành thêm đường, mỗi buổi chiều đều chơi bóng rổ, thích học toán thích học , còn có. . . . . . Thích con trai. . . . . .”
      “Các người tính kế tớ, tớ mà, hai bà kia sao lại tự nhiên tốt bụng như thế được!” Vương Uông Dương kháng nghị, nhưng lại rút cái tay được Vu Ngữ cầm ra.
      Nhưng Vu Ngữ là người xấu, dễ dàng bỏ qua cho Vương Uông Dương như vậy. kéo người trong ngực ra, nhìn cặp mắt hơi sưng đỏ kia, giống như muốn cả trái tim hòa tan trong đó.
      “Chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian, thế giới này vốn có cái gọi là duyên phận. Những cái gọi là duyên phận kia, đều là kết quả của kiên trì của mọi người. Tớ vẫn kiên trì tạo ra duyên phận của chúng ta, cậu có muốn đón nhận nó ?” cẩn thận hỏi, Vương Uông Dương làm sao có thể ?
      Nhưng mà. . . . . .
      “Vu tổng! Vu tổng! Trận đấu sắp bắt đầu rồi! ở đâu vậy?”
      Luôn có người phá vỡ khí, thể trách tôi nha. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :