Chuyện tơ hồng - Rainii

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      [​IMG]

      CHUYỆN TƠ HỒNG


      Thể loại: cổ đại, hài

      Tác giả: Rainii

      Số chương: 9 chương

      Nguồn: https://nhacobanangtien.wordpress.com/2015/04/20/chuyen-to-hong/

      *Lưu ý: Truyện được bạn tác giả Việt viết dựa theo cốt truyện Nhị Gia nhà ta của Twentine

      Ta bỗng nhặt được nam nhân.

      biết ta. Nhưng ta biết . là Hạ Thiên Lạc.
      Last edited: 24/12/15
      Jung Il Woo thích bài này.

    2. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      Chương 1:

      Thành Vân Châu là thành nổi tiếng bậc nhất về giàu có và trù phú. Việc làm ăn buôn bán trong thành luôn tấp nập, đâu đâu cũng trông thấy các thương gia từ khắp các nơi đổ về trao đổi hàng hóa, nhộn nhịp vô cùng. Nhưng hiếm người biết rằng, Vân Châu trước đây chỉ là thành chó ăn đá gà ăn sỏi, cằn cỗi nghèo nàn đến cùng cực. Sau đó hoàng đế minh, phái tới vị thành chủ liêm khiết chính trực, lại thêm việc cùng lúc trong thành xuất gia tộc phú thương mới nổi Hạ gia, chưa đến chục năm, thành Vân Châu thay da đổi thịt, rồi dần dần được như ngày hôm nay.

      Nhưng bởi vì câu chuyện này có liên quan gì lắm đến chủ thành đại nhân, cho nên tạm thời ta gạt ông ấy sang bên, và tập trung về gia tộc phú thương bậc nhất cả nước – Hạ gia. Thực ra ta cũng biết nhiều lắm, phần lớn là do nghe người ta kể lại. Hơn trăm năm trước, thành Vân Châu phải là thành Vân Châu bây giờ, mà Hạ gia cũng chẳng phải Hạ gia ngày hôm nay. Thành Vân Châu lúc đó vừa trải qua nạn dịch chuột, dân chúng chết vô số, xác người chất cao như núi. Hạ Đình Văn – cụ tổ Hạ gia lúc đó cũng chỉ là người đào huyệt thuê kiếm sống qua ngày. Vấn đề trọng điểm là, ông ta đào được hòm vàng.

      Đôi khi ta vẫn nghĩ: chà, mình mà cũng đào được hòm vàng nhỉ?

      Nhưng tất nhiên, đó chỉ là nghĩ mà thôi.

      Hạ lão gia bây giờ có đến tám bà vợ, nhưng cố lắm cũng chỉ sinh được mụn con trai, đặt tên là Hạ Thiên Lạc. Nghe đâu Hạ Thiên Lạc từ đứa trẻ thông minh, học biết mười. hiểu sao, đến năm mười ba tuổi, tính nết đột ngột có thay đổi lớn. Về phần thay đổi như thế nào, tất nhiên là theo chiều hướng xấu. Năm mười bốn tuổi bắt đầu có nha hoàn thông phòng. phải là có , mà có đến mười . thường xuyên dạo các kĩ viện, ham mê tửu sắc, tiêu tiền như rác, trêu ghẹo con nhà lành. kết giao với đám công tử quyền quý hư hỏng, việc xấu gì làm, tính cách thối nát ngửi được. chung là danh tiếng của Hạ gia lớn đến đâu, danh xấu của công tử Hạ gia cũng vang xa đến đó. Tuy nhiên, Hạ gia giàu có, tiền của nhiều kể xiết, lại chỉ có đứa con trai nối dõi, bao nhiêu việc xấu xa Hạ Thiên Lạc gây ra đều được bưng bít hết cả.

      Hạ Thiên Lạc năm nay hai mươi hai tuổi, có mười nàng thiếp, chưa kểđến số nha hoàn trong phủ, những người có tí nhan sắc đều từng trèo lên giường . Người ta vẫn : con hơn cha là nhà có phúc. Hạ Thiên Lạc quả nhiên là hơn cha mình về phương diện này. Cơ mà, có khi nào mắc bệnh hoa liễu nhỉ?

      Hạ gia giàu có, nhưng Hạ Thiên Lạc đến giờ vẫn chưa cưới được vợ. Bởi vì tính cách của cực kì, cực kì kinh khủng, những gia đình có tiếng trong thành Vân Châu ai dám gả con cho . Nhưng nghe đâu cuối năm nay Hạ lão gia và Hạ phu nhân đến hỏi cưới đại tiểu thư gia đình buôn bán tơ lụa ở thành khác cho Hạ Thiên Lạc. Dạo gần đây, khi đến đâu, ta cũng nghe người ta bàn tán về chuyện này. Có người , vốn dĩ cha mẹ nhà đại tiểu thư kia còn chần chừ vì danh tiếng của Hạ thiếu gia, nhưng Hạ lão gia đến nhà, mang theo mấy rương vàng bạc trang sức, lại kiếm thêm mấy mối làm ăn cho nhà kia, thế là mọi chuyện liền thành. Người khác lại bảo, gia đình buôn bán tơ lụa kia đúng là có do dự , nhưng vị đại tiểu thư nọ có lần vô tình gặp qua Hạ Thiên Lạc, tương tư thành bệnh, ba bữa khóc lóc, năm bữa đòi thắt cổ, cuối cùng cha mẹ nàng ta đành đồng ý. Chẹp, bàn tán nhiều như thế, chung quy lại cuối năm nay Hạ thiếu gia cưới vợ.

      Mọi người hẳn bây giờ thắc mắc ta là ai. Kì , ta chỉ là người bán đậu phụ bình thường ở phía Tây thành Vân Châu mà thôi. Ta từ cha mẹ, làm ăn mày lay lắt từ thành này sang thành khác. Mười tuổi, ta theo đám khất cái đến Vân Châu. Mười ba tuổi xém bị lừa bán cho kĩ viện nhưng trốn được, sau đó, dường như ông trời cuối cùng cũng ngó mắt tới ta, trong lần ăn xin, có người ném cho ta mười lượng bạc.

      sai, là mười lượng bạc.

      Cuộc đời ta bắt đầu thay đổi từ lúc đó. Ta giả trai, hối lộ cho lão Lý – chủ quán cơm phía Nam thành Vân Châu ba lượng bạc để xin chân phụ bếp trong quán. Lão Lý là tiêu biểu cho dạng người “vắt cổ chày ra nước”, bủn xỉn vô cùng. Được cái lão nấu ăn rất ngon, quán tuy nhưng rất đông khách. Chỉ tiếc là ta có đầu óc, phụ bếp suốt hai năm mà cuối cùng chỉhọc được mỗi cách làm đậu phụ, những cái khác tuy là biết, nhưng trình độ chỉở mức có thể miễn cưỡng nuốt được mà thôi.

      Năm ta mười lăm tuổi, lão Lý đột ngột rời khỏi thành Vân Châu. Ta bỗng chốc rơi vào tình cảnh nghề ngỗng, chốn dung thân (trước kia Lão Lý bao ăn ở, nhưng trả công), tình hình lại sắp sửa trở về với con đường làm khất cái. người ta lúc đó chỉ có đúng bảy lượng bạc còn thừa từ chỗ tiền lần trước. Mấy năm nay ta dám tiêu xài, bảy lượng bạc đó vẫn cất giữ cẩn thận. Ta dời đến phía tây thành Vân Châu, dùng năm lượng bạc để mở hàng đậu phụ , dự định buôn bán sống qua ngày. Từ đó đến nay là ba năm.

      Thành Vân Châu chia làm ba khu chính. Khu phía Đông là nơi ở của những người giàu có, khu phía Nam giành cho tầng lớp trung lưu giàu nghèo, cuối cùng là khu phía Tây – là nơi tập hợp của đám người nghèo, khất cái, tạp nham đủ loại. Ta sống ở phía Tây thành, cuộc sống chỉ khá hơn với đám khất cái ít. Tuy nhiên, ta lấy làm buồn khổ lắm. Bởi vì cuộc đời ta tốt hơn ta dự tính rất nhiều. Ta có căn nhà của riêng mình, mặc dù nó rất rách nát, ta mở được quán đậu phụ , tiền kiếm được là bao, nhưng ta có thể tự nuôi sống mình. Cuộc sống như vậy so với việc làm khất cái hay bị bán vào kĩ viện, quả ta cầu gì hơn.

      Ta thôi giả trai quay trở lại thân phận nữ nhân. Lí do là ta phát ra, so với việc làm nam nhân, nữ nhân dễ dàng bán đậu phụ hết nhanh hơn. Ta biết mình xinh đẹp. Còn việc xinh đẹp đến mức độ nào, ừm, ta kể cho mọi người nghe câu chuyện.

      Ngày ấy, thành Vân Châu bỗng xuất gánh xiếc thú, người đến xem rất đông. Ta nghe người ta chuyện với nhau về những con vật kì lạ của gánh xiếc mà thích chí vô cùng, định bụng phải nhìn qua để xem nó ra làm sao. Nhưng ta được. Đúng ngày hôm đó, ta nhiễm phong hàn, nằm chết dí giường ngóc nổi đầu dậy. Nhị thẩm hàng xóm đem cho ta bát nước gừng, thằng nhóc Tiểu Ngưu cũng lẽo đẽo theo sang. Ta nằm giường, nghe Tiểu Ngưu luôn miệng ngừng về những con vật mà nó thấy. Sau cùng, nó nhắc đến tên con vật ta chưa nghe thấy bao giờ: con Lười. Ta bảo Tiểu Ngưu miêu tả cho ta xem. Thằng nhóc dường như dùng toàn bộ vốn từ ngữ nó tích cóp suốt tám năm có mặt đời, hoa tay múa chân hồi, vẽ ra hình ảnh con vật lông lá, có hai mắt mũi, miệng. Ta đờ đẫn nhìn Tiểu Ngưu, nhìn nó vò đầu bứt tai mà vẫn biết miêu tả làm sao cho ta hiểu. Sau đó, thằng nhóc đập tay vào giường cái rầm, bày ra vẻ mặt nghiêm túc với ta:

      – Đúng rồi, trông nó rất giống tỉ.

      – Hả?

      – Nó rất giống tỉ.

      Ngày ấy, ta suýt xoắn đứt tai Tiểu Ngưu.

      Ta có quen vị đại phu ở phía Nam thành, Vương đại phu. Chẳng là hồi còn làm phụ bếp, có lần đứa con út của Vương đại phu năm đó lên mười rơi xuống sông, đúng lúc ta ngang qua, xung quanh lại chẳng có ai, phải mất ba bò chín trâu mới cứu được thằng bé lên. Từ đó, hễ mỗi lần đau ốm, ta lại được khám chữa bệnh miễn phí. Vương đại phu thuộc tầng lớp trung lưu, nhưng con người lại tốt vô cùng, chẳng hề coi thường những người nghèo khổ. Từ tận đáy lòng mình, ta luôn kính trọng ông ấy như cha ruột của mình.
      Jung Il Woo thích bài này.

    3. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      Chương 2:
      Hạ gia bị người ta ám hại.

      Thời điểm nghe được tin tức đó, ta bận rộn cắt đậu phụ. Con dao sắc lẹm luôn đường vào ngón tay, ta đau đến ứa nước mắt. Hạ gia là ai? Đó chính là đại gia tộc phú thương bậc nhất. Vậy mà chỉ trong đêm, cả phủ hóa ra tro.

      – Nghe đâu, Hạ lão gia đắc tội người ta, cả nhà đều bị giết sạch.

      Ta ngẩn người nghe người ta , kìm được lòng hỏi lại:

      – Hạ thiếu gia sao? cũng bị giết rồi à?

      Người kia quay đầu nhìn ta, đưa tay bốc miếng đậu phụ, thong thả :

      biết. thấy thi thể Hạ Thiên Lạc. Nhưng có lẽ cũng chết rồi.

      Xung quanh lại vang lên những tiếng thở dài đầy tiếc nuối:

      – Hạ lão gia là người tốt, chết đáng tiếc.

      – Quan phủ điều tra gì sao?

      – Có chứ. Ngươi thấy cổng thành bị đóng rồi đấy à. Nhưng ta nghĩ chắc tra được gì đâu. Nghe nhân vật Hạ lão gia đắc tội có thế lực lớn lắm. E là thành chủ có muốn cũng nhúng tay vào được.

      Người kia đến đây, đường bỗng vang lên tiếng quát tháo. Ta ngó đầu ra nhìn, nhận ra những người quát tháo kia đều là quan sai. Bọn họ đọc lệnh giới nghiêm thành, bất cứ ai cũng được lại lung tung. Đám người vừa ngồi chỗ ta kể chuyện đều đồng loạt đứng dậy vội vã rời .

      Ta cũng nhanh chóng thu dọn hàng, dẫu cho chưa bán được quá nửa số đậu phụ.

      Ta từng gặp Hạ Thiên Lạc. Lần đó nương Thúy Hương ở lầu Bích Thủy muốn ăn đậu phụ, sai người kêu ta mang đến. Nhưng khi đến nơi, tú bà Thúy Hương được Hạ công tử mời du thuyền. Hạ công tửở đây là Hạ Thiên Lạc. Cả thành Vân Châu chỉ có mỗi có thể khiến nương Thúy Hương cam tâm tình nguyện tiếp đãi. Lần đó ta phải chạy gần hết thành mới tìm được chỗ bọn họ du thuyền ngắm cảnh. sông khói sóng thân áo trắng chỉ bạc, vạt áo mở rộng khẽ bay bay, tay phe phẩy quạt, tay ôm mĩ nhân, bộ dáng trông thoải mái ung dung. xuất của ta thực rất đúng lúc. Bởi vì nương Thúy Hương nhìn ta cách đầy khinh bỉ và chán ghét. Mà Hạ Thiên Lạc còn chả thiết nhếch mắt nhìn ta lấy lần, trực tiếp co chân đạp cái khiến ta suýt cắm đầu xuống hồ. Ta vốn thức thời, giữ nguyên tư thế lộn nhào, chờ cho ôm mĩ nhân xa rồi mới chậm rãi bò dậy, thu dọn chỗ đậu phụ vỡ nát mặt đất. Lão Lý trước đây từng dặn ta, có những người mà đám dân đen chúng ta tốt nhất là nên dây vào, chỉ có thể nhẫn nhịn. Mà Hạ Thiên Lạc, nghi ngờ chính là trong số đó.

      đường lúc này vắng vẻ hơn mọi ngày. Ta lụi cụi đẩy xe đậu phụ đường tắt về nhà. lúc đó hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại chọn đường tắt. Cho nên, khi thấy kẻ máu me đầy mình nằm bên cạnh bờ suối, ta hốt hoảng suýt quăng cả xe đậu phụ để bỏ chạy. Mà thực ra là ta chạy rồi, nhưng được đoạn nghĩ lại thấy tiếc chỗ đậu phụ kia nên ta đành cắn răng vòng trở lại. Thời buổi bây giờ làm ăn buôn bán đâu phải dễ dàng. Huống chi ta chỉ là kẻ bán đậu phụ nghèo kiết xác, lãng phí chỉ có nước cạp đất mà ăn.

      Lần trở lại này làm ta bình tĩnh hơn chút. Ta hít hơi rồi thận trọng bước đến gần người kia. biết còn sống hay chết, quần áo người bết bùn đất rách tua tủa, biết bị thương chỗ nào mà máu cứ chảy ra ngừng. nằm úp sấp xuống mặt đất, tóc tai tán loạn che hết khuôn mặt.Ta quơ lấy cái que bên cạnh, chọc chọc vào . Cơ hồ lúc lâu mới nghe ra tiếng rên rỉ yếu ớt. Ta ngó nghiêng nhìn xung quanh, chắc chắn có ai mới run rẩy lật người lên nhìn. Trong đầu nổ “oành” tiếng…

      Mẹơi…

      Kẻ đó… Kẻ đó… là Hạ Thiên Lạc.

      Ta nhớ mình đem về như thế nào. Khi nhận ra nằm chiếc giường duy nhất sắp gãy trong nhà, mà ta đứng bên cạnh run lẩy bẩy.

      Bà nó chứ, ta lại làm cái gì thế này?

      Máu người Hạ Thiên Lạc vẫn cứ rỉ ra. Ta trợn mắt nhìn biết phải làm sao. Sau đó, ta chợt nhớ đến Vương đại phu, thế là vội vàng chạy tìm ông ấy.

      Khi bị ta kéo đến nhà, nhìn người thoi thóp giường, Vương đại phu hiển nhiên nhận ra đó là ai. Nhưng ông ấy hỏi ta bất cứ điều gì, chỉ có sắc mặt đen chút. Ta bị đuổi ra ngoài đứng chờ, Vương đại phu ném cho câu:

      – Nha đầu, mau thu dọn .

      câu của ông ấy khiến ta tỉnh táo lại rất nhiều. biết Hạ gia vì sao lại bị giết, nếu để người khác biết ta cứu Hạ Thiên Lạc, chưa biết chừng là họa sát thân. Nhưng mà bây giờ có ném Hạ Thiên lạc về chỗ cũ cũng được. là, là, bà nó chứ, dưng ta lại rước cục nợ vào thân. Chuyện này, nghi ngờ chính là cái bánh sắt từ trời rơi xuống. Ăn được, ném cũng chẳng xong.

      Ta cứ thế vò đầu bứt tai vòng vòng quanh sân, biết nên làm gì cho ổn. Sau cùng, ta ngẩng đầu nhìn sắc trời vừa nhạt, cắn răng quay trở lại chỗ con đường tắt, nghĩ cách xóa dấu vết. Con đường tắt này kì thực chỉ có mình ta biết, bởi vì chính ta là người tìm ra nó. Hạ Thiên Lạc biết vì sao lại mò vào được, chỉ e sớm muộn cũng bị phát .

      Việc xóa dấu vết với ta khó khăn lắm. Năm xưa lăn lộn cũng với đám khất cái, những lần phải dừng lại trong rừng, muốn săn bắt ít thú lấy thịt buộc phải tự mình nghĩ cách. Đào bẫy là chuyện, ngoài ra còn phải biết che dấu tung tích dấu vết của mình để đám thú rừng phát . Ta mặc dù chẳng có thiên phú trong bất cứ việc gì, nhưng những thứ mẹo vặt ấy cũng biết qua qua. Làm xong xuôi, sắc trời cũng ngả màu xám tối. Ta vội vã quay trở về nhà, trong lòng vẫn thấy hơi bất an. Những gì cần làm ta làm, chỉ sợ đối phó với thú vật dễ, con người mới khó.

      Năm ngày dần trôi qua, mọi việc vẫn có gì bất ổn.

      Hạ Thiên Lạc vẫn chưa tỉnh. Vương đại phu mất máu quá nhiều, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, e là thể cứu được. So với mấy ngày đầu, ta cảm thấy mình bây giờ bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất ta cũng còn luống cuống khi phải chăm sóc .

      Trời đổ cơn mưa. Là mưa rào. khí oi bức dịu rất nhiều.

      Ta tạm thời nghỉ làm. Ta sợ trong lúc mình ở ngoài chợ, Hạ Thiên Lạc tỉnh lại rồi biết làm sao. Vương đại phu mỗi ngày đều đến ghé qua lần, lần nào cũng đem đến khá nhiều tin tức, ít nhiều đều có liên quan đến Hạ gia. Ai cũng nghĩ rằng Hạ Thiên Lạc chết, Hạ gia từ đây coi như tuyệt hậu. Ta lén thở dài nhìn người mê man giường, biết khi tỉnh lại đối mặt với chuyện này như thế nào.

      Hạ thiên lạc bị thương rất nặng. Chưa tính đến những vết đấm chém người, nửa gương mặt bị bỏng nặng, chân tay đều bị đánh gãy, cơ chừng đám người kia rất hận Hạ gia, ra tay ác độc.

      Đêm ngày thứ sáu, Hạ Thiên Lạc tỉnh lại.

      Lúc đó ta nằm cái ghế dài duy nhất trong nhà mà ngủ. Cái ghế đó ta lượm được từ rất lâu rồi, bình thường nó cũng ọp ẹp sắp hỏng. Đêm đó, ta chỉ khẽ cựa mình cái, rồi thấy cơ thể mình hẫng nhịp, rầm cái đập đầu xuống nên nhà, ghế gãy, tỉnh cả ngủ. Ta ngồi bệt dưới đất, xoa xoa chỗ va đập, cảm thấy hình như nó u cục bự tổ chảng. Sau đó, ta phát ra kẻ vốn chết dở giường mấy hôm nay tỉnh lại.

      Nửa đêm, ta chạy quãng đường rất dài, gõ cửa như điên nhà Vương đại phu. Thằng nhóc phụviệc mở cửa, chưa kịp tức giận vì bị phá ngang giấc ngủ, bị ta dọa cho hết hồn. Ta nghĩ bộ dạng của mình hẳn là rất dọa người. Đến Vương đại phu cũng phải trợn mắt lên nhìn. Nhưng ta nào còn tậm trạng đâu mà sửa sang, ba chân bốn cẳng lôi ông ấy đến nhà mình.

      Lúc ấy, trời lại đổ mưa.

      Khi ta kéo Vương đại phu về được đến nơi, quần áo mặc dù đến mức ướt sạch, nhưng mà ta vẫn thấy lạnh run. Vương đại phu đuổi ta ra ngoài. Mưa rất nhiều, cơ chừng trời sắp tạnh.

      Hạ Thiên Lạc cơ bản thoát khỏi nguy hiểm. Ta giấu giếm, khẽ thở phào hơi nhõm. Vương đại phu đứng bên cạnh chợt hỏi:

      – Nha đầu, ngươi làm vậy có đáng ?

      Ta biết trả lời thế nào. Ta gặp sắp chết đường, đầu chưa kịp suy nghĩ, tay chân hoạt động kéo về nhà, làm gì còn thời gian tính toán đáng với đáng. Về sau, cứu cũng cứu rồi, ta lại chẳng còn thời gian đâu mà ngồi suy tính lợi hại thiệt hơn.

      Dường như bộ dạng vò đầu bứt tai của ta rất quái dị, cho nên Vương đại phu khoát khoát tay, khẽ lắc đầu bảo:

      – Thôi thôi, cần trả lời. Ta cũng lạ gì ngươi.

      Ta ngại ngùng, đưa tay sờ sờ tai, rồi chợt nhớ ra việc liền vội :

      – Vương lão bá, con tại còn bằng đây tiền, người cho con tạm thời trả trước ít tiền thuốc nhé.

      – Ngươi vẫn là giữ lại . Thuốc thang cũng cần phải lo. Coi như ta làm việc thiện vậy. Sau này có làm đậu phụ đừng quên đem cho ta ít. Phu nhân ở nhà vẫn hỏi mấy hôm nay thấy ngươi…

      Gần sáng, Vương đại phu trở về. Ta muốn tiễn ông ấy đoạn, nhưng rồi lại bị đuổi về, ông ấy bảo:

      – Vẫn là nên xem xét việc đổi nơi ở.

      Ta hiểu ý ông ấy. Chỗ ta ở mặc dù hẻo lánh, hàng xóm cũng cách quãng xa, nhưng việc ta cứu Hạ Thiên Lạc sợ là chẳng giấu được bao lâu. Chỉcó điều bây giờ muốn tìm nơi ở mới phải là chuyện dễ. Cái gì cũng cần đến tiền, mà ta nghèo rớt…

      – Ta có căn nhà để ở cuối đường Lâm Hoa, chỗ đó ít người lại cũng thuận tiện. Tối mai đưa người kia đến .

      Ta lắc đầu từ chối:

      cần đâu bá bá. Chuyện chỗở để con tự nghĩ cách được rồi.

      Ba năm nay Vương đại phu giúp ta rất nhiều. Chuyện này ta thể liên lụy đến ông ấy nữa. Dẫu sao chính ta là người khơi mào, nhưng ta chỉ có mình, Vương đại phu khác. Ông ấy còn nhà lớn bé, ngộ nhỡ bị phát giác…

      Vương đại phu đứng bên cạnh xắn tay áo, thình lình thẳng tay gõ lên đầu ta mấy cái. Ta ngẩn người tránh kịp,chỉ biết đưa tay lên xoa xoa chỗ bị cốc, hình như lại sưng lên thành cục nữa rồi.

      – Lúc nào rồi mà còn nghĩ cách. Ta lại hiểu ngươi ư? Tối mai dọn đến ở. Ngươi nếu dám từ chối, từ nay cũng cần gọi ta tiếng bá bá nữa.

      Ông ấy xong liền quay người luôn. Ta đứng mình, thực rất muốn khóc.
      Jung Il Woo thích bài này.

    4. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      Chương 3:
      Ta dọn nhà đến đây được nửa tháng. Khu đường Lâm Hoa vốn vắng vẻ, phần lớn những căn nhà ở đây đều có người ở, chúng là thuộc về đám người quyền quý phía đông thành, trong nhà thường chỉ có , hai lão bộc trông coi. Nhà của Vương đại phu to lắm, chỉ gồm dãy nhà ba phòng, căn bếp, và khoảng sân con. Căn nhà khá sạch , nhưng vì lâu có người ở nên vẫn toát ra mùi ẩm mốc, tuy nhiên, chỉ cần quét dọn chút là lại có thểở được.

      Ta để Hạ Thiên Lạc ở căn phòng rộng nhất, nơi có cái cửa sổ hướng ra phía ngoài sân. Còn ta chuyển vào căn phòng sát vách để tiện cho việc chăm sóc. Những nhà xung quanh có người biết ta chuyển đến đây ở, ban đầu ta khá lo lắng về việc này, nhưng mọi chuyện vẫn bình thường, xem chừng bọn họ nghĩ ta là nha hoàn được điều đến đây trông coi nhà cửa, ta cũng chẳng còn bận tâm nữa.

      Ngày ngày, từ sáng đến tối, ta quanh quẩn trong nhà dọn dẹp, sắc thuốc, làm cơm. Thuốc của Hạ Thiên Lạc có mùi rất đáng sợ, vị cũng cực kì đắng. Vậy mà mỗi lần ta đem thuốc tới, Hạ Thiên Lạc đều thản nhiên mở đôi mắt cá chết, cứ như thứ uống là nước trắng vậy. Cả người quấn băng trắng toát, nằm giường thẳng đơ như khúc gỗ. Mỗi lần cho uống thuốc hay ăn cháo, ta đều phải cật lực cẩn thận đút từng thìa. Mỗi ngày Vương đại phu đến thay thuốc cho lần, đều đến vào ban đêm. Về sau để cho tiện, ta nhờ ông ấy chỉ cho cách làm rồi tự mình làm lấy. Dường như chỉ có lúc đó, Hạ Thiên Lạc mới cơ hồ phản ứng. Thuốc chạm đến đâu, cả người đều run lên đến đấy. Ta biết đau. Nhưng bất cứ câu gì, môi mím chặt, sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi, gân xanh ở hai bên thái dương nổi lên vô cùng đáng sợ. mở mắt, nhìn trừng trừng lên nóc nhà, ánh nhìn vô hồn và trống rỗng. Bất giác, ta lại nhớ tới bóng áo trắng sông khói sóng, mắt phượng lấp lánh, khuôn mặt đẹp như tạc… bây giờ và lúc trước, căn bản là thể ngờ.

      Ta cân nhắc nửa ngày rồi rụt rè bảo :

      – Nếu thấy đau kêu lên.

      gì, mắt vẫn mở ra, trống rỗng.

      Ta thở dài, đoạn xuống bếp làm cơm, sau đó bưng vào trong phòng. mấy ngày nay đều chỉ có thể ăn ít cháo. Ta cẩn thận thổi nguội, xúc thìa đem đến trước mặt . Thông thường mọi lần y như người gỗ miệng há ra rồi khép lại từ từ nuốt hết. Nhưng bây giờ mím chặt môi, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Ta thấp giọng gọi:

      – Hạ thiếu…

      – Cút.

      Nửa tháng, lần đầu tiên ta nghe thấy mở miệng, giọng nghe khàn khàn.

      Ban đầu, ta ngẩn cả người, tay bê bát, tay giữ thìa, cứ thế nhìn chằm chằm. Hạ Thiên Lạc đột ngột quay đầu nhìn ta, ánh mắt bớt mấy phần trống rỗng, nhiều thêm mấy phần căm giận. Ta lại nghe mở miệng lần nữa. :

      – Cút ngay.

      Ta thấy uất ức.

      Ta chăm sóc hơn nửa tháng, nghĩ xem, người dưng như ta lại liều cả cái mạng mình kéo từ quỷ môn quan trở về. Vậy mà câu đầu tiên với ta là gì? Bà nó chứ, cút, cút cái đầu ngươi ấy.

      Ta bặm môi, trừng mắt lên nhìn Hạ Thiên Lạc. Bỗng nhiên lại nhớ đến cái lần đạp ta suýt lộn cổ xuống hồ. Được lắm, dẫu sao bây giờ có muốn đánh ta cũng được, ta chẳng còn gì mà phải sợ, nợ cũ nợ mới tính luôn thể. Ta xắn tay áo, gườm gườm nhìn Hạ Thiên Lạc. Sau đó hề do dự, ta bóp cằm , ép mở miệng, thẳng tay xúc từng thìa cháo đổ vào. Xem chừng từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Hạ Thiên lạc chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ. Lúc đầu còn ngẩn ra, về sau mới phản ứng lắc đầu, giãy dụa ngừng. Nhưng vốn bị trọng thương, lại thêm việc mấy ngày nay chỉ có thể húp cháo, so với kẻ từ lăn lộn nặng nhọc như ta, chút phản ứng ấy của chẳng thấm vào đâu. Cuối cùng, ta hài lòng nhìn bát cháo hết nhẵn, mà nằm giường thở hồng hộc, mặt đen như cái đít nồi.

      Hạ Thiên Lạc nhìn ta như muốn phun lửa. Ta lờ , lẳng lặng thu dọn rồi bước ra ngoài. Nhưng cửa vừa khép lại, thoáng cái bao nhiêu can đảm vừa nãy trôi hết sạch. Ta đứng dựa vào tường, run lẩy bẩy.

      Mẹơi… Hạ Thiên Lạc mà bình phục, khéo việc đầu tiên muốn làm là róc xương ta cũng nên.

      Đến những lần ăn cơm và bôi thuốc lần sau, quả nhiên nhìn ta đầy thù địch. Ta với :

      – Hạ thiếu gia, ta bây giờ cho người hai lựa chọn. Tự ăn, hoặc bị ép ăn.

      Lời vừa ra khỏi miệng, ta lại muốn vả cho mình mấy cái. Nhìn xem lại tức điên lên nữa rồi.

      Về sau, ta khôn hơn, bao giờ hỏi những câu đại loại như thế, cứ trực tiếp dùng vũ lực. Mà sau đó cũng mắng chửi ta nữa, ta nghĩ, có lẽ uất đến chửi được nữa rồi.

      Ăn uống xong phải bài tiết. Chuyện này với người khác là điều bình thường, nhưng với Hạ Thiên lạc có chút rắc rối. Ta lại chưa từng bao giờ hầu hạ người nào, cho nên những ngày đầu chịu đủ. Sau đó ta rút kinh nghiệm, cứ cách khoảng thời gian là lại vào xem xét. Những lần như thế khí trong phòng thảm thương.

      Nhưng rồi những ngày vất vả cũng dần trôi qua.

      Lại thêm tháng nữa, tay của Hạ Thiên lạc có thể tháo bột cử động, mấy vết thương người cũng dần lành lại, duy chỉ có hai chân là vẫn bất động. Vương đại phu , chỗ gân chân của gần như bị người ta cắt đứt, sau này thành tật. Ta nghe vậy liền quay đầu nhìn Hạ Thiên Lạc. vẫn như trước giữ bộ dáng cá chết nằm bất động giường. Ta chỉ biết thầm thở dài.

      Trong thành lại xảy ra chuyện, là liên quan đến Hạ gia, , chính xác liên quan đến Hạ Thiên Lạc. Người ta chưa chết, còn trở thành tội phạm nguy hiểm của triều đình. Lúc Vương đại phu báo tin đó cho ta, Hạ Thiên Lạc vừa nhắm mắt ngủ. Nhưng ta biết chưa ngủ mà những lời kia cũng nghe sót điều gì.

      Vương đại phu rồi, ta quay vào trong phòng nhìn , thấy mí mắt run run, hai tay nắm chặt chăn, khớp ngón tay trắng bệch. Ta bỗng thấy đáng thương. Kì , ta rất muốn gì đó an ủi , nhưng lại chẳng biết nên cái gì. Cuối cùng, ta tiến lên, cẩn thận dém lại chăn cho , rồi lẳng lặng khép cửa ra bên ngoài. Ta nghĩ, có lẽ muốn ở mình.

      Sáng hôm sau trở lại, Hạ Thiên Lạc dậy từ bao giờ. chống tay ngồi dựa vào thành giường. Khi ta bước vào phòng, cũng hề quay đầu lại, chỉ bảo câu:

      – Mở cửa sổ.

      Ta ngoan ngoãn làm theo, sau đó phát , từ chỗ giường của vừa vặn có thể trông ra phía ngoài sân, chỗ có khóm hoa cúc mới nở từ hôm qua. Thoáng có hơi gió và nắng ùa vào phòng. Ta bảo :

      – Chúng ta có lẽ tạm thời phải rời .

      Hạ Thiên Lạc đáp lời. Ta lại gần , khẽ tiếp:

      – Ta định rời thành. Ở đây còn an toàn nữa. Ừm, tối nay chúng ta luôn. Người thấy thế nào?

      Hạ thiên Lạc vẫn phản ứng gì, ngay cả nhìn ta cũng . Ta coi như đồng ý, liền xoay người thu dọn đồ đạc. Thực ra ta cũng chẳng có nhiều đồ đạc gì, Hạ Thiên Lạc lại càng , cho nên chỉ thoáng dọn xong những thứ cần dọn. Sau đó,ta đột nhiên muốn trò chuyện với dăm ba câu. Ta kéo chiếc ghế đến cạnh giường, cũng học bộ dáng cá chết của ngẩn người nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Chỗ khóm hoa cúc biết từ lúc nào con chim sâu lách chách tìm mồi. Ta thong thả chuyện với :

      – Người hôm qua là Vương đại phu. Ông ấy là người tốt. Người đừng nhìn vẻ mặt quắc thước của ông ấy mà sợ. ra lúc đầu ta gặp ông ấy cũng hết cả hồn. Nhưng mà ông ấy rất tốt. Chỗ đám người nghèo chúng ta mỗi lần ốm mà có tiền đều tìm đến chỗ ông ấy. Thằng nhóc Thiên Hựu là con trai của Vương đại phu, rất ngoan ngoãn thông minh. Có lần nó kể rằng nó muốn học tốt rồi thi đỗ làm quan. Nhưng Vương đại phu lại muốn nó kế thừa nghiệp của mình. Hai cha con từng cãi nhau trận rất to, nhưng rồi sau đó hòa giải, mỗi bên nhượng bộ ít…

      Ta cứ thế lải nhải chuyện với Hạ Thiên Lạc, mãi cho đến khi bụng đói réo ầm ầm mới chợt nhớ ra từ sáng đến giờ ta và đều chưa ăn cái gì. Ta ôm bụng, chột dạ lén nhìn Hạ Thiên Lạc. May mà vẫn chăm chỉ làm cá chết, trước sau chẳng hề để ý đến ta.

      Ta ho khan mấy tiếng, kéo ghế đứng dậy, lúng búng bảo:

      – Ta làm cơm. Người chờ lát.

      Ra đến ngoài, vừa lúc Vương đại phu đến. Ông ấy rất gấp gáp, kéo tay ta hỏi:

      – Nha đầu, ngươi chuẩn bị xong chưa? Phải rời thành sớm chút.

      Ta ngạc nhiên:

      – Lại xảy ra chuyện gì nữa sao?

      – Trong thành mới xảy ra vụ án giết người cướp của. Chỉ e thành chủ lại hạ lệnh giới nghiêm thành. Đến lúc đó khó mà rời được. Phải rồi, ta vào xem chút. Ngươi mau chuẩn bị nhanh .

      Vương đại phu xong, cũng chẳng kịp để ta phản ứng, đẩy cửa bước vào bên trong. Ta nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, bên đun nấu, bên xem xét lại những thứ cần mang theo. Xong xuôi mọi việc, ta bưng cháo vào cho Hạ Thiên Lạc. thay xong lần thuốc mới, cả người toát ra mùi thuốc nhàn nhạt. Lần này biết làm sao mà hề có ý chống đối, ngoan ngoãn nuốt từng ngụm cháo ta đút cho.

      Dọn dẹp qua quýt hồi, ta và Vương đại phu hì hục đỡ Hạ Thiên Lạc ra chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài. Giữa trưa vắng vẻ, đường có bất cứ ai. Vương đại phu ngồi trong xe cùng Hạ Thiên Lạc, ta ở bên ngoài đánh xe chạy vội ra phía cổng thành. Đến nơi, quả nhiên là bị quân lính ngăn lại. Người kia hỏi ta:

      – Ngươi là ai? Muốn đâu? Có giấy thông hành ? xe có những ai?

      Ta còn ngơ ngác, Vương đại phu từ trong xe ngó đầu ra, chìa tờ giấy. người khác từ chỗ đám quân lính tiến lại gần. Tim ta đập như đánh trống, hai bàn tay cũng mướt mồ hôi. Nhưng người kia vừa trông chúng ta liền vội vái chào:

      – Ra là Vương đại phu.

      – Nguyên Sinh đấy à? Bệnh của mẫu thân ngươi thế nào rồi? Vẫn uống thuốc theo đơn ta kê chứ?

      Ta lén thở phào hơi, im lặng quan sát người tên là Vương Sinh kia. ta cũng khẽ liếc nhìn ta cái, nhưng liền sau đó lại hướng về phía Vương đại phu cung kính :

      – Đa tạ ngài. Mẫu thân sức khỏe gần đây tốt hơn nhiều… Bla… bla… bla…

      Cứ thế, Vương đại phu và Nguyên Sinh chyện với nhau lúc. Sau đó, ta hạ lệnh cho người mở cổng thành, ta lại vội vã đánh xe .

      – Bá bá, người cùng con thế này lát nữa quay trở về thế nào?

      – Đừng lo. Vừa lúc ta cũng cần xem bệnh cho người. Ngươi đánh xe đến cái trấn trước mặt . Sau đó cứ kệ ta, nhanh chóng rời khỏi đây.

      Ta lắc đầu:

      – Vậy sao được. Sao con có thể liên lụy thêm cho người?

      – Thôi thôi, liên lụy cái gì. Ta còn lạ gì tính cách nha đầu ngươi. Ngươi mau tập trung mà đánh xe . Sáng ngày ta mới ăn mấy cái bánh bột ngô, đánh xe cẩn thận ta nôn hết ra bây giờ. Ây da, sao ta cứ thấy người nôn nao…

      Khóe miệng ta giật giật mấy cái. Vương lão bá, trọng điểm đâu phải chỗ đó…

      Ta yên lặng đánh xe ngựa, chốc, chợt nghe thấy tiếng chuyện rì rầm trong xe. Là giọng của Vương đại phu. Nhưng vì ông ấy rất bé, cho nên ta nghe ra cái gì. Hạ Thiên Lạc hình như cũng hề đáp lại.

      Đến cổng trấn, ta ghìm ngựa để ông ấy xuống xe.

      – Nha đầu, mau .

      Ta lại kìm được, sụt sịt mũi, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười:

      – Vương…

      Đột ngột, ông ấy giơ cây gậy chống, do dự đập ta mấy cái đau điếng, còn trợn mắt quát:

      – Dẹp ngay cái điệu cười của ngươi . Định dọa chết ta hay sao? Có nhanh ?

      Ta hốt hoảng, lại sợ ông ấy dùng gậy đập thêm mấy nhát, liền vội vàng vung roi quất ngựa chạy biến. đoạn xa quay đầu lại vẫn thấy ông ấy đứng ở cổng trấn, bóng dáng lom khom… Ta đưa tay gạt nước mắt, tiếp tục giục ngựa chạy nhanh hơn…
      Jung Il Woo thích bài này.

    5. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      Chương 4:
      Chúng ta chạy liền mạch đến chiều tối. Sau đó, ta phát ra chuyện: xung quanh đây hề có bất cứ ngôi nhà nào, e là đêm nay phải ngủ bên ngoài.

      Thực ra, chuyện ngủ nghỉ này với ta thế nào cũng được. Hạ Thiên Lạc mới là vấn đề.

      Ta dừng xe ngựa chỗ khu đất bằng phẳng, ngó đầu vào bên trong xe. Hạ Thiên Lạc ngủ, hơi thở nặng nhọc, gương mặt vẫn cứ tái nhợt như trước. Ta nhìn quanh quất hồi, sau đó chợt chú ý đến năm, sáu cái bọc to nằm gọn trong góc.

      Hử? Lúc đầu ta chỉ đem theo có ba cái thôi mà. lẽ là của Vương lão bá?

      Ta cẩn thận mở từng cái ra xem, ngoài hai bọc đừng quần áo cùng vật dụng linh tinh, bọc có ít bánh ta chuẩn bị từ trước, chỗ còn lại đều là đựng thuốc.

      Là thuốc của Hạ Thiên Lạc.

      – Người tỉnh rồi?

      Ta ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Lạc. Ánh mắt di chuyển từ ta sang đống thuốc, sau đó liền rời , thần sắc vẫn hờ hững lạnh nhạt. Ta cẩn thận xếp các bọc thuốc gọn chỗ, rồi với tay lấy túi lương khô. Nghĩ nghĩ rồi lại thấy cam lòng, ta bảo với Hạ Thiên Lạc:

      – Người ít nhất cũng phải tỏ thái độ chứ. Người xem, Vương đại phu rất quan tâm đến người, chỗ thuốc đó đủ uống nửa năm đấy.

      Nhưng Hạ Thiên Lạc vẫn lờ ta , mặt chẳng có nửa điểm phản ứng. lẽ bị thương đến liệt luôn cơ mặt rồi? Thôi , thôi . Vẫn là kệ vậy. Ta xốc mành, định chui ra bên ngoài xe. Đúng lúc này, phía sau lại vang lên giọng khàn khàn:

      – Là quan tâm đến ngươi. phải ta. Những người quan tâm đến ta đều chết cả rồi.

      Giọng bé lí nhí tới nỗi ta còn tưởng nghe nhầm.Ta quay đầu nhìn Hạ Thiên Lạc. vùi đầu vào chăn, nghiêng người quay lưng về phía ta. Ta biết gương mặt lúc này thế nào, chỉ thấy đôi vai khẽ run lên từng chặp. Ta thở dài rồi lẳng lặng ra bên ngoài. Lúc này mới nghe thấy trong xe vang lên tiếng nức nở nho , dường như cố kìm nén lại. Ta nghĩ, có lẽ bây giờ nên cách xa xe chút… Ừm, xa chút…

      Chỗ ta dừng lại cách con suối xa. Ta đến đó, bắt đầu chuẩn bị nấu nướng. Hạ Thiên Lạc chắc chắn thể ăn nổi lương khô. Chỉ còn ít bánh mềm. Ngày mai phải nhanh chóng tìm nơi để tá túc mới được.

      Ta ngồi bên bờ suối, chỗ có tảng đá bằng phẳng phủ ít rong rêu, vừa gặm lương khô vừa nghĩ vẩn vơ. Thực ra ta cũng biết là nên đâu. Vương đại phu cứ đến chỗ nào xa nhất có thể. Sắp tới ta và thể vào thành trấn, có lẽ nên tìm thôn nào đó lánh tạm.

      Ăn uống xong xuôi, ta ôm mấy miếng bánh, mon men đến gần xe ngựa. Trong xe im ắng lạ thường. Ta áp cả tai vào vách xe cũng thấy bất cứ tiếng động nào. Ta hơi hoảng, run giọng gọi:

      – Hạ thiếu gia… Hạ thiếu…

      – Để cơm bên ngoài, được phép vào bên… trong…

      Ta thề, lúc đó phải là ta cố ý vén mành nhìn vào. Chắc chắn là do máu nhồi não, thế nên ta mới chỉ nghe ra lệnh đưa cơm, vế đằng sau chưa kịp nghe tay vén rèm xe lên rồi. Ôi, ôi, sắc mặt lại đen.

      – Cơm… ta… ta… – Ta lắp ba lắp bắp, mãi thành lời.

      – Ra ngoài.

      Ta vội để bánh xuống trước mặt , sau đó chạy luôn.

      Khoan . Khoan . Sao ta phải chạy nhỉ? đâu phải là chủ nhân của ta. ràng là mình có lòng tốt…

      Mà thôi, mà thôi. Dẫu sao cũng chẳng phải là lần đầu nghe quát.

      Thực ra ta biết, ta và rất khác biệt. sinh ra mang mệnh là chủ nhân, khí chất cao ngạo ấy là thứ mà những người như ta bao giờ có được. Vẫn là nên chấp nhận thôi…

      Ờ, nhưng mà đêm nay có lẽ phải ngủ dưới gốc cây, hi vọng nửa đêm trời đừng có mưa.

      Đêm đó, trời quả mưa. Nhưng ta vẫn gặp chuyện. là cả ta và Hạ Thiên Lạc đều gặp chuyện.

      Bọn ta gặp cướp.

      Toán cướp ấy trói ta lại, sau đó ta thấy tên khác hung hăng vén rèm xe, còn cười rất dâm dê đểu giả.

      Hử? cười dâm dê? lẽ…

      Sơn tặc bây giờ chia làm hai loại. loại chỉ cướp đồ đạc, giết người bừa bãi. Gặp bọn này chỉ cần ngoan ngoãn đem nộp hết tiền là có thể còn mạng. loại khác là cái gì cũng cướp, cướp tiền đủ, còn ngứa tay giết người, gặp đàn bà con bắt về sơn trại.

      Ta toát mồ hôi nhìn mành xe bị vén lên, tên cướp khốn kiếp còn liếm môi xoa tay mấy lần, sau đó còn quay lại cười với đồng bọn. Mẹ kiếp, vẫn là cái kiểu cười dâm dê đê tiện đó. Đừng tưởng người trong xe là mĩ nhân đó nhé.Ừm, thực ra mà , Hạ Thiên Lạc là cái dạng người chỉ cần ra ngoài đường lập tức có đám đàn bà con ngây ngất nhìn theo. Ông trời cũng bất công, ta mang tiếng là nữ nhân, vậy mà lại nặn ta trông như con lười. Trong khi Hạ Thiên Lạc đường đường là nam tử đầu đội mũ, chân giầy, lại cho đẹp trai tuấn tú quá mức. Haizz…

      Dừng. Ta lại suy nghĩ bậy bạ cái gì thế này? Hạ Thiên Lạc mà biết, khéo lại lườm với nguýt mất thôi.

      Hạ Thiên Lạc?

      Thôi chết.

      được… Khoan … – Ta chồm người dậy gào lên.

      Chợt thấy lạnh ở cổ. thanh đao biết từ lúc nào kề vào, phảng phất còn ngửi thấy cả mùi máu tanh. Ta lạnh sống lưng, chân run lập cập, lắp bắp :

      – Đừng… đừng…

      – Ngồi yên. ta giết.

      Ta thức thời câm họng, chăm chăm nhìn về phía chiếc xe. Quả nhiên, ngay lập tức nghe thấy tiếng rống giận:

      – Cút.

      Hạ Thiên Lạc bị ném xuống xe.

      sai. Là bị ném xuống.

      Ta nghe thét lên đau đớn, nằm co quắp mặt đất, dưới ánh lửa sắc mặt trắng nhợt.

      Ta bỗng thấy hốt hoảng, thực rất hốt hoảng, rất sợ. Ta liều mạng huých tên cướp kề đao vào cổ, vừa bò vừa chạy đến chỗ Hạ Thiên Lạc.

      – Thiếu gia… Thiếu gia…

      Hạ Thiên Lạc mở mắt nhìn ta, ánh mắt vẫn đem theo vài phần trống rỗng…

      Đầu óc ta cũng trống rỗng. Ta lảo đảo quỳ thụp xuống mặt đất, dập đầu như điên về phía toán cướp:

      – Cầu xin các ngài, cầu xin các ngài tha cho thiếu gia nhà tiểu nhân mạng… Tiểu nhân cầu xin các ngài… Tiền ở hết trong cái bọc kia, tất cả là hai mươi lượng. Tiểu nhân dám lừa dối. Cầu xin các ngài đừng giết thiếu gia…

      Ta cứ thế dập đầu côm cốp xuống mặt đất, máu trán chảy cả vào mắt cũng dừng lại, ta sợ rằng nếu ta dừng lại, bọn cướp nhất định giết Hạ Thiên Lạc. thể chết được. Tuyệt đối thể. Mọi thứ trước mắt ta nhiễm tầng đỏ, nhoèn nhoẹt nước.

      Hai bàn tay bị trói quặt ra phía sau của ta bỗng bị nắm lấy, bàn tay đó run run, lạnh toát.Ta biết là Hạ Thiên Lạc. Nhưng ta nhìn , vẫn tiếp tục dập đầu.

      Lúc này, chợt có tiếng quát:

      – Dừng lại.

      Ta vẫn như trước cúi đầu xuống đất, chỉ thấy trước mắt bỗng xuất đôi giày vải màu đen. Người kia lại :

      – Ngẩng đầu.

      Ta ngoan ngoãn làm theo, vừa vặn trông thấy gương mặt đen sạm râu ria xồm xoàm, ngang mặt có vết sẹo trông rất dữ tợn. Ta hốt hoảng, lại cụp mắt xuống nhìn tiếp.

      – Kia là thiếu gia nhà người? – chỉ vào Hạ Thiên Lạc.

      Ta vội gật đầu:

      – Vâng. Vâng.

      tàn phế rồi. Trông tình trạng có vẻ như chân bị người ta cắt gân, chưa đứt hẳn, nhưng sau này chân thành tật.

      Ta vẫn cúi đầu, mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng hề há miệng.

      – Ta còn biết, là con trai gia đình phú thương vô cùng nổi tiếng. Gần ba tháng trước, cả nhà đều bị ám hại, ai trong phủ sống sót. lúc ấy ở kĩ viện, mạng mất, nhưng bị đánh gãy hai tay, cắt gân chân, mặt bị dí lửa phải bỏng nửa mặt.

      Người kia đến đâu, lưng ta lạnh đến đấy. Rốt cuộc, ta là ai? Chẳng lẽ là người giết hại cả nhà Hạ Thiên Lạc sao? Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?

      – Thế nào? Ta có đúng , Hạ thiếu gia?

      Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn.

      Người kia ngồi xuống trước mặt ta, cười với ta, nhưng ánh mắt sắc bén lại hướng về phía Hạ Thiên Lạc.

      – Người nhầm rồi. Thiếu gia nhà ta phải Hạ Thiên Lạc. – Ta cố vớt vát khẽ.

      – Phải hay , phải ngươi là được.

      Ta còn định tiếp tục phủ nhận, Hạ Thiên Lạc chợt lên tiếng, giọng bình tĩnh lạ thường:

      – Ngươi muốn gì? – hỏi.

      – Hạ thiếu gia, người xem ta muốn gì?

      – Mạng của ta sao?

      Ta ở bên cạnh, nghe thấy vậy liền gào lên:

      được.

      Người kia bật cười:

      – Hạ thiếu gia, ngờ kẻ khốn kiếp như ngươi cũng có được tên nô tài trung thành như vậy.

      Lúc đó, ta nghĩ não mình chắc chắn bại luôn rồi, cho nên mới thèm suy nghĩ gì chửi rống lên:

      – Bà nội nó, ngươi mới là đồ khốn kiếp ấy. Cả nhà ngươi đều là đồ khốn kiếp. Ông đây tốn bao nhiêu công sức mới cứu được trở về. Bà nội nó, ngươi là cái thá gì mà định giết . Ngươi chửi khốn kiếp sao nghĩ đến bản thân mình . Bắt nạt hai kẻ thân thế , tay tấc sắt vinh quang lắm đấy à. có khốn kiếp cũng là trước đây. Ngươi dựa vào cái quái gì mà . Ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hả?

      Ta xả trận xong xuôi, thấy bình tĩnh hơn hẳn, nhưng rồi liền đó lại khóc ra nước mắt. Những người xung quanh mặt mũi đen sì nhìn ta chằm chằm. Liệu lúc này ta ta mắc chứng mộng du bọn họ có tin nhỉ? Chắc chắn là rồi. Hức. Phen này chết chắc.

      – Ngươi…

      – Đại nhân… tiểu nhân nhất thời hồ đồ lỡ miệng, tiểu nhân phải là ngài đâu. đấy.

      – Ngươi…

      – Đại nhân… người tha mạng cho tiểu nhân cùng thiếu gia được ? Tiểu nhân cầu xin ngài. Thiếu gia bây giờ thế này rồi, đừng đến chuyện đứng, ngài ấy ăn cơm còn được, làm sao có thể gây họa gì chứ. Đại nhân, tiểu nhân ngàn vạn lần cầu xin ngài…

      – Im ngay. Ta có lấy mạng sao?

      Ta ngẩng đầu đờ đẫn.

      – Bọn ta chỉ cướp tiền tài, cướp mạng người. Hơn nữa, các ngươi cũng thoát được. Bây giờ, triều đình treo thưởng cái đầu của Hạ Thiên Lạc. Chỉ cần lộ diện nhất định bị giết.
      Jung Il Woo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :