1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện tình xưa trong những năm Thành Hóa - Phi Hoa ( 5 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chuyện tình xưa trong những năm Thành Hóa
      Tên gốc: 成化年间的爱情故事

      Tác giả: Phi Hoa (飞花)

      Độ dài: 5 chương

      Nguồn: boconlonton.wordpress.com

      Editor: Cỏ bốn lá

      [​IMG]

      *¤ **¤**¤ **¤*

      Chương 1: Nhớ kỹ tên ta

      Chương 2: Đoạt môn biến

      Chương 3: Tình yêu của hoàng đế

      Chương 4: Thái tử Hữu Đường

      Chương 5: Vạn quý phi qua đời

      ~HẾT~

      Cám ơn bạn Cỏ bốn lá rất nhiều vì đồng ý cho mình post truyện này

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương : Nhớ kỹ tên của ta
      [​IMG]
      “Nhớ kỹ tên của ta, tên ta là Đỗ Giam Ngôn.”


      Năm Chu Kiến Thâm sinh ra, Vạn Trinh Nhi mười chín tuổi.

      Thời gian luôn đặc biệt vô tình với phụ nữ. Nam nhân mười chín tuổi mới là lúc tư phong phát, chuẩn bị cho phen đại , nhưng nữ nhân ngược lại, đến tuổi mười chín tựa như đóa cúc trong gió thu, tuy đẹp vô cùng nhưng cũng là biểu cho tuổi xế chiều sắp tới.

      Từ lúc bốn tuổi vào cung tới nay, mười lăm năm trôi qua, hoàng thượng cũng là người khác nhưng Vạn Trinh Nhi vẫn là cung nữ tầm thường.

      Nhìn rất nhiều tỷ muội, có người xuất cung lấy chồng, có người được hoàng thượng nhìn trúng, tuyển làm phi tử, số lại bị đưa vào đạo quán, phật đường, rồi cũng có người già, tóc bạc trắng lại vẫn tiếp tục làm cung nữ. Còn nàng sao? Nay mười chín rồi mà vẫn chiếm được thánh sủng, lẽ nào nàng rồi cũng giống những cung nữ tóc trắng này, sống hết quãng đời còn lại trong cấm cung?

      Tử Cấm Thành này thực lớn, mãi mà hết! Thế nhưng mỗi ngày đều sống trong này, tới lui, mãi mãi vẫn chỉ là những cung điện tường đỏ ngói vàng, tầng tầng lớp lớp, đan xen vào nhau, sau khi nhìn lại cũng vẫn chỉ như vậy.

      Cũng biết khi nào có thể ra khỏi thành xem chút, biết khung cảnh bên ngoài tường thành kia như thế nào.

      Vạn Trinh Nhi ngẩng mặt lên nhìn trời. bầu trời, từng phiến mây trắng xóa trôi nhàn nhã, nàng khỏi buồn bã, lẽ nào cả đời nàng cứ như thế sao?

      Lúc này, nàng cùng rất nhiều cung nữ đứng ở bên ngoài Thanh Trữ cung của Chu quý phi, chờ đứa trẻ kia được sinh ra.

      Tất cả mọi người đều biết đây là thái tử. Hoàng thượng đến nay vẫn chưa có con nối dõi cho nên đứa bé này chính là kỳ vọng của cả văn võ trong triều.

      Sau khi Chu quý phi mang thai, có dị nhân vào triều, rằng, thai nhi này nhất định là vị thái tử, hơn nữa văn thành võ đức, tương lai trở thành bậc quân chủ hiền minh. Từ ngày đó trở , mọi người đều mong đợi đứa bé này sinh ra, ngay cả Tiền hoàng hậu cũng ngoại lệ.

      Đôi lúc hiểu nổi vị Tiền hoàng hậu ấy, ràng hoàng hậu nước nhưng mọi chuyện đều nhường Chu quý phi chiếm tiên cơ. Bỏ qua cái vỏ bên ngoài , mọi người đều biết, trong cấm cung này, Chu quý phi mới là người thực nắm quyền.

      Có điều Tiền hoàng hậu lại hề tính toán, chuyện gì cũng để tâm, hàng ngày đều tụng kinh niệm phật, làm việc công đức. Song, ra, nếu tính toán nàng ấy vẫn thể sinh con.

      Có lẽ đây chính là số mệnh rồi!

      Ai cũng biết Tôn thái hậu cũng thể sinh con, nhưng có thể đem con người khác về nhận làm nhi tử, đứa trẻ ấy cũng chính là đương kim hoàng thượng. Chính hoàng thượng cũng biết mẹ đẻ mình là ai, vẫn tôn Tôn thái hậu là mẫu thân. Vậy tại sao Tiền hoàng hậu làm như vậy.

      Vạn Trinh Nhi suy nghĩ loạn cả lên, nhưng nghĩ tới đây, nàng nhịn được muốn cười, chuyện nhà đế vương đâu đến phiên nàng quan tâm?

      Chính lúc này, bà đỡ bỗng nhiên chạy ra ngoài điện, lớn giọng hô: “Sinh rồi, là thái tử!”

      Bấy giờ mọi người mới thở phào nhõm, là thái tử tốt rồi!

      Ngay lập tức có nội giám đem tin tức báo cho hoàng thượng. Chỉ chốc lát sau, loan giá của Tôn thái hậu vội vàng tới mà bà đỡ cũng bế Thái tử ra.

      Đám cung nữ, nội thị đứng bên ngoài đều nghển cổ nhìn ra, rồi cảm thấy hình như còn thiếu điều gì đó. cung nữ đột nhiên khó hiểu : “Tại sao Thái tử lại khóc?”

      Mọi người chợt bừng tỉnh, ra là thiếu tiếng khóc của Thái tử.

      Tôn thái hậu tự mình ôm lấy Thái tử, tỉ mỉ xem xét, hiển nhiên thỏa mãn mười phần. Bà lấy tay vỗ vỗ vào mông Thái tử, nhưng Thái tử lại vẫn khóc.

      Thái hậu có chút lo lắng, bà hỏi bà đỡ, vì sao thái tử lại khóc?

      Bà đỡ nhận lấy Thái tử, Vạn Trinh Nhi thấy bà ta lén véo vào tay Thái tử, vậy mà người vẫn khóc. Nàng thầm nghĩ, đứa trẻ này kỳ quái, nghe mấy đứa khi mới sinh đều khóc lớn ngừng, đứa bé này sao lại khóc?

      Đầu bà đỡ toát mồ hôi lạnh, bà ta : “Khởi bẩm Thái hậu, Thái tử trời sinh thần kỳ, khi sinh ra khóc lóc, đây hẳn là ý trời!”

      Tôn thái hậu nhíu mày gì, hiển nhiên vẫn còn lo lắng, bà : “Ai có thể khiến Thái tử khóc thưởng mười hai lượng vàng.”

      Bọn cung nữ thái giám quay mặt nhìn nhau, có người lớn mật chạy lên đón lấy Thái tử, nhưng cũng dám làm gì, chỉ nhìn Thái tử chút rồi lắc đầu, trao cho người khác.

      Vì vậy, Thái tử liền bị mấy cung nữ, nội thị truyền qua truyền lại, nhưng cũng có ai dám động mạnh. Nếu làm Thái tử bị thương, tội này cũng .

      Tới lượt Vạn Trinh Nhi, nàng đón lấy đứa bé. Đứa bé vừa mới sinh ra, sắc mặt tựa phấn hồng, đôi mắt to đen láy có chút giảo hoạt nhìn chằm chằm vào nàng, khóc cũng cười, biểu cảm thoạt nhìn nghiêm túc dị thường. Nét mặt như vậy lại xuất đứa trẻ vừa mới sinh ra thực là chuyện tình hết sức buồn cười.

      Vạn Trinh Nhi nhịn được cười, nàng cúi xuống dùng hàm răng nhàng cắn vào lỗ tai của đứa bé.

      Lúc ngẩng đầu lên, đứa bé bỗng nhiên cười tươi.

      Mọi người đều thở phào nhõm: “Cười rồi, Thái tử cười rồi kìa.”

      Tôn thái hậu nhận lại Thái tử. Cũng kỳ quái, đứa bé vừa rời lòng Vạn Trinh Nhi liền khóc lớn, tiếng khóc vang dội, mấy tầng cung điện cũng có thể nghe tiếng khóc của nó.

      Tôn thái hậu cũng bật cười: “Chà, đứa bé này, tiếng khóc thực kinh người!”

      Sau đó bà ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Vạn Trinh Nhi: “Ngươi tên là gì?”

      Vạn Trinh Nhi vội vã quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ Vạn Trinh Nhi.”

      Tôn thái hậu gật đầu: “Về sau, ngươi theo hầu hạ Thái tử!”

      Từ ngày hôm đó, Vạn Trinh Nhi dọn tới Đông cung, bắt đầu đoạn sinh mệnh mới…

      Thái tử Chu Kiến Thâm tựa hồ đặc biệt vừa ý Vạn Trinh Nhi, bất luận ai ôm, đều khóc lóc ngừng, chỉ khi nằm trong lòng Vạn Trinh Nhi mới chuyển khóc thành cười.

      Vì vậy Vạn Trinh Nhi phải ôm đứa trẻ này cả ngày, trừ lúc ngủ nàng mới có cơ hội được nghỉ ngơi.

      Những ngày như vậy cũng khổ cực, nàng chưa nuôi nấng ai bao giờ, đối với trẻ con hoàn toàn có kinh nghiệm, hơn nữa đứa này lại còn là Thái tử. Mỗi ngày nàng đều phải dồn toàn bộ tinh thần, làm việc cũng vô cùng cẩn thận, chỉ sợ phạm phải sai lầm.

      Đôi khi ôm đứa dạo hoa viên chút cũng sợ gió lớn thổi vào Thái tử.

      Thái tử cũng rất thích được nàng ôm , lúc đứng dưới ánh nắng Thái tử cười toe, cặp mắt đen láy chăm chú nhìn Vạn Trinh Nhi. Nàng cũng nhịn được vui vẻ, đứa trẻ này khiến người ta thương.

      Để bảo vệ an toàn cho Thái tử, bên ngoài Đông cung luôn có rất nhiều cẩm y vệ tuần tra, ngẩng đầu lên là thấy tường đầy bóng người.

      Những hộ vệ này cũng mặc áo giáp mà vận cẩm y, lưng đeo trường đao. Dưới ánh nắng, vỏ đao phát sáng lấp lánh.

      Vạn Trinh Nhi luôn híp mắt nhìn thị vệ kia, mà thị vệ cũng nhìn nàng cái, thầm vài câu.

      Nàng liền mỉm cười, nàng biết việc này hợp lễ nghi, nhưng lại nghĩ có lẽ đây là phương pháp duy nhất giúp nàng rời khỏi cung điện này.

      Nàng biết Hoàng thượng có lúc đem cung nữ ban cho thị vệ hoặc quan viên, mà quan viên được ban cho cũng bởi vì…. nữ tử này đến từ trong cung mà đặc biệt ưu ái nàng, đây cũng là con đường tốt.

      Nàng ôm Thái tử dưới trời nắng, ánh nắng chiếu lên làn da trắng muốt của nàng. Có cặp mắt chăm chú nhìn nàng, nàng biết chủ nhân của đôi mắt ấy là ai, hình như nam tử kia quan hàm tương đối cao, y luôn kiêng nể gì mà nhìn theo nàng, hoàn toàn để ý đến cấm kỵ.

      Khóe mắt quét nhanh qua cây đao báu bên hông, Vạn Trinh Nhi chú ý tới ngọc bội hình hổ đeo thắt lưng y

      Nam tử kia đứng bên cửa cung, cái bóng dài ngả mặt đất.

      Vạn Trinh Nhi như vô tình mà lại cố tình bước về phía thân ảnh đó, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt nửa cười nửa của y. Khuôn mặt nàng đỏ ửng, tự thấy hành động của mình quá mức ngả ngớn.

      Đúng lúc đó, đứa trong lòng nàng cất tiếng khóc lớn. Nàng lấy làm kinh hãi, đây là lần đầu tiên đứa bé này khóc trong lòng nàng.

      Nàng vội vàng giọng dỗ dành Thái tử, thong thả lại nhưng Thái tử vẫn khóc nỉ non ngừng. Nàng có chút hoảng loạn, có lẽ là đói sao? Nghĩ vậy nàng bèn ôm Thái tử trở về cung. Vừa mới quay người thấy ánh mắt thân thiết của nam tử kia, mặt nàng lại đỏ bừng. Nàng thầm nghĩ, người đó là ai vậy?

      Ngày lại qua ngày, khi mùa đông tới, Thái tử cũng vừa được nửa năm.

      Tháng mười, trận tuyết đầu mùa hạ xuống, toàn bộ hoàng thành đều được phủ lớp trắng xóa.

      Những cây dương trong sân Đông cung rụng hết lá, đỉnh cây còn đọng lại tuyết, thỉnh thoảng lại có hai con quạ đậu đó, kêu cạc cạc mấy tiếng.

      Vạn Trinh Nhi rất thích cái sân sau khi tuyết rơi. Tiết trời lạnh như vậy, thể bồng Thái tử ra khỏi viện, nàng liền nhân lúc chỉ có mình chuồn ra khỏi phòng. Gió lạnh thổi qua da thịt, lạnh như băng, khiến cho người ta có cảm giác trong mát.

      Trong sân càng lúc càng lạnh, cả hoàng thành tựa như cũng lạnh lẽo hẳn . Mọi người bắt đầu cố gắng giới hạn hoạt động ở trong phòng.

      Cẩm y vệ kia vẫn đứng ở cửa cung mỗi ngày, tuyết đọng người cũng nhúc nhích. Nhưng ánh mắt nồng nhiệt kia vẫn đuổi theo Vạn Trinh Nhi, khiến nàng có chút bất an.

      Cách cửa sổ, quan sát thân ảnh cao lớn ấy, Vạn Trinh Nhi lại nghĩ, nam nhân như vậy cũng giống thái giám trong cung lắm.

      Trong cung thái giám và cung nữ cũng có lúc thành đôi, làm cặp giả phượng hư hoàng, Thái hậu cùng Hoàng hậu đều nhắm mắt cho qua. Dù sao cuộc sống của thái giám và cung nữ cũng quá mức tịch mịch, thiếu mất rất nhiều tình cảm so với người bình thường. Chỉ là, Vạn Trinh Nhi vẫn luôn thích những thái giám kia, mỗi khi nghĩ tới tiếng lanh lảnh rồi động tác ưỡn ẹo, đôi tay ẩm ướt của bọn họ là nàng lại thấy buồn nôn. Nàng hiểu vì sao những cung nữ kia lại làm biết chán, hay là cuộc sống quá đơn rồi!

      Nhìn viên cẩm y vệ đứng gác cửa cung kia, Vạn Trinh Nhi nhịn được nghĩ thầm, nếu có ngày được xuất cung, có thể gả cho người như vậy, cũng rất hạnh phúc, có lẽ so với làm quý phi còn hạnh phúc hơn!

      Nghĩ như vậy, nàng nở nụ cười. Đột nhiện có người vỗ vào vai nàng: “Trinh Nhi, nhìn gì vậy?”

      Nàng quay đầu lại, ra là tỷ muội ở Nghênh Xuân cung – Lý Hương Nhi.

      Mặt nàng hơi đỏ: “Tôi nhìn con quạ đen cây kia.”

      Lý Hương Nhi nhìn ra ngoài chút, cười hỏi: “Làm gì có con quạ nào?”

      Vạn Trinh Nhi lúng túng nở nụ cười: “Lúc tới, con quạ bay mất rồi.”

      Lý Hương Nhi tin, : “Tốt! như vậy, tôi…” rồi bắt đầu vân vê mặt của nàng, hai người cùng bật cười.

      Lý Hương Nhi đột nhiên hỏi dồn: “Trinh Nhi, , rốt cục nhìn cái gì vậy?”

      Vạn Trinh Nhi đỏ mặt, nàng : “ nhìn gì cả.”

      Lý Hương Nhi liền kêu: “Tôi biết rồi, nhìn huynh ấy!” Tay lại chỉ vào thị vệ đứng ở cửa cung.

      Vạn Trinh Nhi lập tức lúng túng, nàng vội vàng : “Hương Nhi, được bậy!”

      Lý Hương Nhi cười cười: “Đừng sợ, tôi cho người khác đâu. Có điều, phải cho tôi biết, có phải nhìn ?”

      Vạn Trinh Nhi cúi đầu: “Liên quan gì đến đâu?”

      Lý Hương Nhi cười : “Đương nhiên liên quan tới tôi rồi, bởi vì huynh ấy là biểu ca của tôi!”

      Vạn Trinh Nhi giật mình ngẩng đầu lên: “Là biểu ca của ?”

      “Được rồi, lại quên rồi. Tôi với biểu ca của tôi là cẩm y vệ mà, chính là huynh ấy đó.”

      Vạn Trinh Nhi hướng mắt nhìn ra ngoài, : “Sao và biểu ca chẳng giống nhau chút nào vậy?”

      Lý Hương Nhi bèn cười hì hì: “Đúng vậy, tôi xinh đẹp thế này, huynh ấy làm sao giống được.”

      Vạn Trinh Nhi liếc nàng cái, che miệng cười thầm, cho ý kiến.

      Lý Hương Nhi cúi người thầm vào tai Vạn Trinh Nhi: “Có phải thích huynh ấy rồi ?”

      Vạn Trinh Nhi cả kinh, mắng nàng câu: “ còn dám bậy nữa, xem tôi có dám đánh hay ?”

      Lý Hương Nhi cắn môi cười ha ha: “ đừng sợ, biểu ca luôn đứng ngoài Đông cung, dù sao cũng nhìn thấy . , nhất định thích rồi, cho nên mới để tôi tới hỏi chút.”

      Vạn Trinh Nhi hừ tiếng: “Ai thích y,đúng là tự mình đa tình.”

      “Vậy là có thích huynh ấy ?”

      Vạn Trinh Nhi lườm nàng cái, trả lời.

      Lý Hương Nhi cố ý thở dài, “Xem ra biểu ca tôi tự mình đa tình rồi. Huynh ấy vốn muốn nhờ Vương công công giúp đỡ, đem cưới về. ra lại thích. Giờ ta với huynh ấy, để huynh ta còn tìm người khác nha!” Dứt lời liền đứng dậy định .

      Vạn Trinh Nhi vội vàng kéo nàng lại: “Ai tôi thích chàng chứ.” Lời này vừa thốt ra, khuôn mặt liền đỏ bừng.

      Lý Hương Nhi che miệng cười: “Chính miệng đó.”

      Vạn Trinh Nhi có chút nóng nảy, nàng : “ là đồ tồi, suốt ngày chỉ biết trêu đùa người ta.”

      Lý Hương Nhi cười hì hì, hỏi: “Như vậy, rốt cuộc thích hay là thích huynh ấy?”

      Vạn Trinh Nhi gục đầu xuống, mặt đỏ tía tai, xấu hổ, mà nỡ, biết làm gì khác chỉ đành nhàng gật đầu.

      Lý Hương Nhi : “Sao sớm, làm tôi mất công cả buổi.” Rồi lấy từ trong lòng ra miếng ngọc hình hổ, nhét vào tay Vạn Trinh Nhi, “Đây là đồ biểu ca đưa cho , phải cất cẩn thận, đừng để người khác nhìn thấy.”

      Vạn Trinh Nhi vội vàng giấu vào trong ngực áo, lòng thấy vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng.

      chờ nhé, tôi với biểu ca để cầu Vương công công. yên tâm, Vương công công rất coi trong biểu ca tôi, ông ấy nhất định giải quyết được.”

      Khuôn mặt Vạn Trinh Nhi đỏ bừng.

      Lý Hương Nhi vội vã chạy , nàng lại ngoảnh ra cửa sổ lần nữa, lúc này cẩm y vệ đổi ban. Nàng biết làm như vậy là sai, nhưng lại nhịn được khát vọng rời khỏi chốn thâm cung này.

      Vài ngày sau, Lý Hương Nhi mang tới tin tức, nhưng cũng như mong muốn của Vạn Trinh Nhi. Có người Tôn thái hậu đồng ý cho Vạn Trinh Nhi xuất giá ngay lúc này, nguyên nhân là vì Thái tử rời được nàng,

      Lý Hương Nhi thở dài: “Ai bảo có bản lĩnh khiến Thái tử rời khỏi mình chứ!”

      Vạn Trinh Nhi nhìn Thái tử được cuốn trong tã lót, lòng thầm oán hận, đều do đứa nhóc này làm hỏng việc.

      Lý Hương Nhi còn : “Có điều, đừng lo. Biểu ca của tôi rất thích , Vương công công , chờ thêm hai năm nữa, Thái tử lớn hơn chút nhắc lại chuyện này. Biểu ca bảo tôi với , huynh ấy đợi.”

      Vạn Trinh Nhi miễn cưỡng cười cười, vậy nàng cũng chẳng tin, nam nhân xưa nay đều có mới nới cũ, qua thời gian nữa có lẽ y chẳng còn nhớ nàng là ai.

      Lý Hương Nhi lại thầm với nàng: “Biểu ca tôi tên là Đỗ Giam Ngôn, huynh ấy bảo hãy nhớ kỹ.” xong, nàng che miệng cười khiến Vạn Trinh Nhi đỏ mặt tía tai, xì tiếng: “Ai muốn nhớ tên .”

      Nhưng trong lòng vẫn khỏi suy nghĩ, y muốn nàng nhớ kỹ tên y sao?

      Người nọ vẫn đứng bên ngoài Đông cung mỗi ngày, Vạn Trinh Nhi hơi do dự, dám bước ra sân. Có khi ngẫu nhiên gặp gỡ, nàng lại càng xấu hổ, chỉ có thể cười ngượng ngùng. Y vẫn như trước, luôn dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt như vậy khiến nàng có cảm giác như phỏng da đến nơi.

      Vẫn nghĩ rằng qua mấy ngày y quên mất nàng, ngờ lại phải. Hai năm trôi qua, y vẫn chưa lấy vợ, có lẽ vẫn còn nhớ kỹ hứa hẹn với nàng.

      Nhưng ngẫm lại, kia cũng tính là hứa hẹn gì cả, lòng nàng có chút loạn. Thời gian trôi quá nhanh mà thanh xuân trôi cũng nhanh vậy. Thái tử hơn hai tuổi nhưng vẫn chịu rời khỏi nàng.

      Từ khi oa oa học , đến bây giờ chập chững biết , chuyện gì cũng đều ỷ vào nàng, cứ như muốn nàng bảo mẫu cho cả đời vậy.

      Đôi lúc nàng hận , còn tuổi như vậy liên lụy người khác rồi. Thế nhưng mỗi khi cười hi ha với nàng, trong đôi mắt đen lấp lánh kia luôn chứa tia quyến luyến, nàng lại nhịn được mừng rỡ. Đứa này tuy là cốt nhục của Chu Quý phi, nhưng vẫn lớn lên bên nàng, tình cảm đối với nàng sợ rằng còn hơn so với mẹ đẻ.

      Nàng khỏi tự hào, thái tử chỉ bám theo nàng thôi.

      Tháng tám năm ấy, bộ tộc Ngõa Lạt ở phương bắc tấn công Đại Minh, Vương công công mực cho rằng hoàng thượng nên ngự giá thân chinh. Mặc dù các đại thần cực lực phản đối, nhưng bởi Vương công công thế khuynh thiên hạ mà Hoàng thượng lại hết sức nghe lời lão, bởi vậy phản đối cũng chẳng tác dụng gì.

      Mỗi người đều lấy làm luống cuống, tuy rằng tòng quân nên mang theo thái giám, cung nhân, nhưng đây lại là ngự giá thân chinh, đương nhiên phải khác. Có rất nhiều thái giám, cung nữ phải chuẩn bị theo quân, tuy là dám lộ ra ngoài nhưng cũng nhịn được khóc thầm, tựa như lần này còn đường về nữa vậy.

      trận rối loạn như vậy nhưng lại hề lan tới Đông cung. Bất kể thế nào, Thái tử cũng thể động vào được.

      Vạn Trinh Nhi hai mốt tuổi, hàng ngày nàng đều ôm Thái tử ngồi trong hoa viên, có lúc dạy , có lúc dạy , có lúc lại cho ăn. Bất kể chuyện gì, Thái tử cũng chịu cho người khác hầu hạ, chỉ cần mỗi Vạn Trinh Nhi, ỷ vào nàng còn hơn cả nhũ mẫu.

      ngày nọ, Đỗ Giam Ngôn vốn chẳng bao giờ hé lời với nàng bỗng khẽ gọi nàng một tiếng: “Trinh Nhi.”

      Vạn Trinh Nhi vừa mới ôm Thái tử hồi cung, mình bước ra sân. Nghe y gọi nàng như vậy hơi sửng sốt, bởi vì chưa từng nghe thấy giọng của y bao giờ nên phải ngẫm nghĩ lúc mới hiểu ra là y gọi nàng.

      Nàng hơi cúi đầu, : “Chuyện gì vậy?”

      Người kia : “Ngọc bội ta cho nàng, nàng có mang theo ?”

      Nàng gật đầu, biết vì sao y lại hỏi nàng điều này? Ngập ngừng lúc, nàng căng thẳng hỏi lại: “Huynh muốn đòi lại sao?”

      Đỗ Giam Ngôn lắc đầu, “ phải, thứ gì mà ta tặng vĩnh viễn đòi lại.”

      Vạn Trinh Nhi hơi mừng rỡ, vừa ngẩng đầu lên thấy ánh mắt thâm tình của người trước mặt. Nàng vội gục đầu xuống, mặt cũng nóng lên.

      Đỗ Giam Ngôn : “Ngày mai ta phải theo đoàn ngự giá.”

      Vạn Trinh Nhi thầm kinh hoảng: “Huynh cũng phải sao?”

      Đỗ Giam Ngôn gật đầu, hăng hái : “Đây là cơ hội rất lớn, chính là thời cơ để ta kiến công lập nghiệp. Ta nhất định tạo nên phen nghiệp.”

      Thấy Vạn Trinh Nhi nhìn mình hâm mộ, y cười tủm tỉm: “Đợi ta lập được công nhất định cầu Thánh thượng gả nàng cho ta.”

      Năm đó, nam tử trẻ tuổi ấy như vậy. Ánh mặt trời ngày thu chiếu lên áo y, lóng lánh nhiều màu, ngay cả thân kiếm cũng lấp lánh ánh sáng. Vạn Trinh Nhi nghĩ, y quả là nam tử tuấn.

      Y mỉm cười nhìn nàng, bỗng nhiên hỏi: “Tên của ta là gì?”

      Vạn Trinh Nhi sửng sốt, nhịn được cười, “Tên huynh là gì mà chính huynh cũng biết sao?”

      Đỗ Giam Ngôn cũng cười, “Đương nhiên ta biết, nhưng ta muốn biết nàng có nhớ tên ta ?”

      Vạn Trinh Nhi hơi ngượng ngùng, nàng cố ý đáp. Đỗ Giam Ngôn lại chịu buông tha cho nàng, “ nào, nàng có nhớ tên ta ?”

      Vạn Trinh Nhi nhàng gật đầu, vậy mà y vẫn truy tới cùng, “Thế nàng gọi tiếng .”

      Nàng mỉm cười, thầm nghĩ cái người này sao mà lằng nhằng, “Ta gọi.”

      Đỗ Giam Ngôn cười : “Nàng gọi làm sao ta biết nàng có nhớ hay . Gọi tiếng nào. Ngày mai ta rồi, có thể rất lâu nữa gặp được nàng.”

      Thấy y như vậy, Vạn Trinh Nhi có chút chua xót, nàng yếu ớt ngẩng đầu, nam tử kia vẫn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng mà nồng nàn, “Gọi tiếng.”

      Nàng thở dài, giọng hô: “Đỗ, Giam, Ngôn.”

      Vừa dứt lời mặt đỏ bừng, liền vội vã chạy về cung, nàng nghĩ, hành vi hôm nay hợp lễ nghi.

      Ngoài cung, Đỗ Giam Ngôn vẫn si ngốc đứng ở nơi đó. Cách cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng của y, Vạn Trinh Nhi nhịn được lấy tay che mặt, trong lòng lại thầm , chàng hãy mau mau trở về!

      Rất lâu sau đó, nàng vẫn còn nhớ lời y .

      “Nhớ kỹ tên của ta, tên ta là Đỗ Giam Ngôn.”

      —————-
      Ly Vũ thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương hai: Đoạt môn biến
      [​IMG]
      Ta quay đầu lại thấy nàng tươi cười đứng đó. Ánh nắng hắt tới từ sau lưng nàng. Nàng mặc váy trắng tinh, phất phơ trong gió, vài sợi tóc mai rủ xuống trán.


      Sau biến Thổ Mộc Bảo(*), mọi chuyện đều thay đổi.

      Đại quân của Hoàng thượng bị tiêu diệt toàn bộ, Thánh thượng cũng bị bộ tộc Ngõa Lạt bắt làm tù binh. Khi những tàn binh bại tướng từ tiền phương trở lại thành Bắc Kinh, tâm trạng kinh hoảng tràn ngập trong lòng mỗi người.

      Vạn Trinh Nhi chưa bao giờ hỏi chuyện bên ngoài, nàng vẫn luôn lặng lẽ cầu khẩn cho Đỗ Giam Ngôn có thể bình an trở lại Bắc Kinh. Tuy tin thất trận truyền về ngày càng nhiều nhưng nàng hề cảm thấy hoảng loạn, nàng nghĩ, Đỗ Giam Ngôn nhất định còn sống, nàng có thể cảm nhận được tiếng tim đập của chàng, nàng vô cùng tin tưởng, ngày nào đó, chàng quay về Bắc Kinh.

      Nhưng mà, người nhà những tướng sĩ chết trận suốt ngày than khóc, bất kể là ngày hay đêm, Vạn Trinh Nhi đều có thể nghe được những tiếng khóc thê lương ấy.

      Nếu là đêm hôm khuya khoắt, nàng bị những tiếng khóc này làm cho giật mình tỉnh giấc, sau đó lại mình ngồi trong bóng đêm trầm tư. Nàng nghĩ, chàng chết đâu, chàng với nàng phải nhớ kỹ tên ta, nàng tin chắc chàng chết như vậy.

      Quân Ngõa Lạt ngày càng tới gần kinh thành, được đám quan viên hết lòng ủng hộ, Thành vương xưng đế, như vậy có thể tránh cho tộc Ngõa Lạt lấy ra Thánh thượng uy hiếp Đại Minh.

      Tuy rằng Vạn Trinh Nhi chẳng hề quan tâm chính , nhưng đối với việc này nàng vẫn bứt rứt yên, nàng vẫn nghĩ Đỗ Giám Ngôn phải ở cùng với Thánh thượng, về sau có vua mới rồi, liệu còn ai muốn nghênh Thánh thượng trở về? Nếu có ai nghênh tiếp Thánh thượng Đỗ Giam Ngôn cũng chẳng thể trở lại.

      Nghĩ là vậy nhưng nàng cũng chỉ biết nhìn tình hình tiếp diễn. Ngay cả Tôn Thái hậu cũng thể ngăn cản, nàng chỉ là cung nữ nho có thể làm gì?

      Trong khoảng thời gian này, người đau thương nhất là Tiền Hoàng hậu, nàng ngày đêm khóc lóc ngừng. Mỗi lần Vạn Trinh Nhi qua cung của nàng đều nghe thấy tiếng khóc. Nàng cũng nhịn được bi thương, Đỗ Giam Ngôn, rốt cục chàng ở nơi nào?

      Bởi khóc quá nhiều, lâu sau đó, mắt của Tiền Hoàng hậu bị mù. Thế nhưng trong lúc tình huống nguy cấp thế này, chuyện Hoàng hậu bị mù cũng chẳng khiến người ta chú ý.

      Vạn Trinh Nhi cho rằng nàng ấy rất đáng thương, tuy là hoàng hậu cao quý nhưng cũng được phu quân đặc biệt sủng ái, mà lúc này, người đau khổ nhất cũng lại là nàng. Nếu tình cứ thế này, sợ rằng Thái tử cũng bị liên lụy.

      Vì vậy nàng thường mang Thái tử tới thăm Hoàng hậu, mà Chu Quý phi cũng hay tới cung hoàng hậu để bầu bạn. Hai người phụ nữ vẫn thường ôm đầu khóc lóc, đoạn thời gian này có lẽ là những ngày hòa thuận nhất của bọn họ.

      Quay lại nhìn Thái tử, đứa nhỏ này biết thế ra sao, vẫn vừa cười vừa nghịch mấy món đồ chơi.

      Tôn Thái hậu, Tiền hoàng hậu và Chu Quý phi cũng đều mờ mịt biết phải làm sao. Mấy người phụ nữ này mặc dù lúc tranh đấu hậu cung lắm mưu nhiều kế, nhưng gặp chuyện như vậy, các nàng cũng bất lực.

      Tôn Thái hậu có chút do dự nhìn Thái tử: “Nếu đánh vào được….” Bà liếc mắt nhìn Vạn Trinh Nhi nhưng tiếp.

      Vạn Trinh Nhi cắn răng, quỳ xuống đất : “Thái hậu yên tâm, nếu quân địch đánh vào, nô tỳ ôm Thái tử nhảy xuống giếng, nhất định để Thái tử chịu uất ức.”

      Bỗng chốc mắt mọi người đều đỏ hoe, Tôn Thái hậu nhàng kéo Vạn Trinh Nhi dậy, lệ chảy nhòe mắt: “Đứa bé ngoan, làm khó người rồi.”

      Vạn Trinh Nhi khỏi rơi lệ, nàng thầm nghĩ, Đỗ Giam Ngôn, chàng bây giờ thế nào rồi?

      Trận chiến bảo vệ Bắc Kinh nhờ vào ngoan cường của dân chúng cuối cùng cũng giành thắng lợi, tất cả mọi người đều thở phào nhõm. Quân Minh cũng thừa thắng truy kích, đem phòng tuyến đẩy mạnh lên phía Bắc.

      Tháng tám, năm đầu Cảnh Thái, Thượng hoàng về triều, bấy giờ năm sau khi ông ta rời khỏi thành Bắc Kinh.

      Tộc Ngõa Lạt chủ động nghị hòa, trận chiến này, cuối cùng Đại Minh cũng thắng.

      Nhưng mọi người thể quên được chuỗi ngày kinh hoàng ấy. Sau biến Thổ Mộc Bảo, văn võ cả triều cùng nhau khóc rống ngoài cửa cung, tiếng khóc kinh động toàn bộ cấm thành. Tình cảnh năm này quả vô cùng thê lương.

      Hoàng thượng vừa về triều bị đón vào Đông An môn ở Nam cung, từ đấy hoàng toàn bị giam lỏng. Mà tân đế rốt cục cũng có thể ra tay với những người ủng hộ cựu đế. Đất nước vừa hòa bình cũng là lúc cuộc chiến khác bắt đầu.

      Tân thái hậu cùng hoàng hậu tiến cung. Thái hậu bây giờ họ Ngô, Hoàng hậu họ Uông.

      ————————

      Ta bắt đầu có ký ức là năm bốn tuổi. Đó là buổi chiều thu, ta đứng dưới gốc dâu trong viện, tán cây lúc lỉu những chùm dâu đỏ tía.

      Hôm nay là chiều thu quang đãng, bầu trời trong xanh, những đám mây trắng nhàn nhã trôi bồng bềnh, có vài con muỗi bay qua người ta, bọn chúng cũng thèm để ý ta.

      Ta hết quay trái lại quay phải nhìn thấy con mèo trắng tới bên cạnh, nó nhìn thoáng qua hình rồng thêu áo ta, tựa hồ rùng mình cái rồi chạy vụt vào bụi hoa, còn nhìn thấy đâu nữa.

      Ta ngẩng đầu, trận gió thổi tới khiến những quả dâu cành rung rinh ngừng. Ta nhấc chân đá vào thân cây nhưng cây lại thèm động đậy, còn mấy quả dâu vẫn đong đưa. Ta lo lắng chờ đợi. Cuối cùng cũng có quả như sắp rời cành, ta hé sẵn miệng chờ nó rơi xuống.

      Nhưng bàn tay nhắn trắng noãn bỗng vươn ra đỡ lấy quả dâu. Ta quay đầu lại thấy nàng tươi cười đứng đó. Ánh nắng hắt tới từ sau lưng nàng. Nàng mặc váy trắng tinh, phất phơ trong gió, vài sợi tóc mai rủ xuống trán. Nàng mỉm cười nhìn ta tựa như nàng tiên lạc xuống trần gian vậy.

      Nàng hỏi ta: “Thái tử muốn ăn dâu sao?”

      Ta ngây ngốc gật đầu, nụ cười vui vẻ của nàng khiến ta quên mất hương vị trái dâu kia thế nào. Nàng : “Phải rửa rồi mới được ăn”, sau đó liền dắt tay ta về phía cung điện.

      Ta vừa vừa nghiêng đầu ngắm nàng, người con mỹ lệ này chính là thị nữ của ta – Vạn Trinh Nhi.

      Trong tám năm về sau này, cho dù hoàn cảnh có gian nan cỡ nào, nàng vẫn luôn luôn bầu bạn bên cạnh ta, mà ta, bất kể tình thế khó khăn đến đâu, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nàng lòng ngập tràn dũng khí.

      Ta tin rằng từ khi bốn tuổi – lúc bắt đầu có ký ức ấy, ta nàng mất rồi.

      Năm đó, trước khi mùa đông đến ta bị thúc phụ đuổi ra khỏi hoàng cung mà dọn tới ở hành cung được xây dựng tạm bợ. Ta biết thúc phụ vẫn muốn phế bỏ tước vị thái tử của ta, nhưng bởi ông có con nối dõi, mà cũng bởi thẩm của ta là Uông hoàng hậu kịch liệt phản đối nên việc này mãi vẫn chưa được .

      Thê tử của thúc phụ, cũng chính là Uông hoàng hậu, sinh hạ được hai con , vẫn dốc sức tranh đấu ngừng với Hàng quý phi. Bà hết sức ngăn cản thúc phụ phế bỏ ta nhưng ta nghĩ bà hẳn có ý khác. Khi đó, Hàng quý phi vừa có thai, nếu sinh được con trai là uy hiếp rất lớn đối với địa vị của thẩm. Thế nhưng ta vẫn vô cùng cảm kích người phụ nữ này. Lúc này tất cả mọi người đều phản bội chúng ta, mẫu thân của ta và Tiền hoàng hậu cùng bị giam lỏng nơi Nam cung, làm bạn với phụ thân, Chu thái hậu mặc dù bị giam lỏng nhưng bản thân bà cũng khó tự bảo toàn.

      khoảng thời gian, Uông hoàng hậu vẫn thường gọi ta vào gặp, có lẽ bà cũng quý ta nhưng thái độ cũng an ủi ta phần nào trong cơn tuyệt cảnh.

      Nhưng mười tháng sau, khi cuối cùng Hàng quý phi cũng sinh được đứa con trai, ta liền phải chấp nhận số phận bị phế, mà bà cũng vậy.

      Sau ngày đó, ta trở thành Nghi vương, còn thẩm dắt theo hai đứa con vào ngụ tại Nghênh Xuân cung.

      Khi ấy, ta mới có năm tuổi nhưng cũng hiểu được rất nhiều việc.

      Con người ta luôn phải trong gian nan, cực khổ mới trưởng thành lên được.

      Thời điểm ta năm tuổi, bên cạnh ta chỉ có người con ấy bầu bạn. Nghi vương phủ nơi ta ở là chốn hoang vắng, chỉ có hai gian viện, so với quan viên tứ phẩm còn bằng.

      Trong phủ, ngoài nàng ra chỉ còn bà già phụ trách nấu ăn, hai gia đinh, sớm tối đều có cẩm y vệ vây quanh bảo vệ ta chặt chẽ.

      Tiếng là bảo vệ nhưng chẳng thà là giám thị. Tuy ta còn nhưng cũng là mối nguy đối với thúc phụ.

      Ta luôn nhớ về chiều thu êm ả khi còn ở Đông cung ấy, nhớ về bàn tay nhắn mềm mại dưới ánh mặt trời đó, quả dâu màu tím ánh lên làn da dường như trong suốt của nàng.

      Bây giờ nàng phải làm việc vất vả suốt cả ngày, giặt quần áo cho ta, chăm sóc việc ăn uống thường ngày, thu dọn phòng ốc. Nàng tuy là cung nữ nhưng ta tin rằng, lúc còn ở trong cung, nàng chưa bao giờ phải làm những việc nặng như thế. Vậy mà nàng vẫn im lặng chịu đựng, câu oán hận.

      Ta đưa mắt tìm kiếm thân ảnh bận rộn của nàng, nhìn bộ váy trắng nàng mặc, bởi vì được thay mới, phần gấu váy có chút tả tơi, nhưng nàng vẫn mãi mãi thanh khiết như vậy, mềm mại như vậy. Đôi chân thon bước mặt đất động hạt bụi.

      Trong lúc nàng làm việc, ta luôn hỏi ngừng: “Phụ thân ta đâu?”

      “Ở tại Nam cung.”

      “Mẫu thân ta đâu?”

      “Ở cùng với phụ thân của ngài.”

      “Vì sao ta được gặp họ?”

      Nàng liền thở dài, dừng công việc lại, sau đó ôm đầu ta khuyên nhủ: “Đừng sốt ruột, ngày nào đó người được gặp lại họ thôi.”

      Đầu ta dựa vào bờ ngực mềm mại của nàng, ngửi hương thơm thoang thoảng người nàng, rốt cục ta cũng thỏa mãn thở dài. Có thể gặp cha mẹ hay , ta cũng để ý. Ta hoàn toàn còn nhớ hình dáng của họ ra sao nữa, thế nhưng ta biết, chỉ cần ta hỏi nàng như vậy, nàng thương xót ôm ta vào lòng, cho ta dựa vào người nàng. Ta thích loại cảm giác này, chỉ trong khoảnh khắc này, ta biết, nàng là của ta.

      Nhưng nàng cũng thuộc về ta.

      Mỗi tháng đều có cung nữ lặng lẽ tới tìm nàng, hai người các nàng luôn thầm chuyện. Ta biết bọn họ cái gì nhưng mỗi lần cung nữ đó khỏi, nàng đều ngồi lặng lẽ rơi lệ, ta thấy nàng vẫn thường cẩn thận vuốt ve khối ngọc bội hình hổ.

      Nàng luôn thương miếng ngọc bội ấy khiến ta tức giận vô cùng. Trong trí nhớ mông lung của ta, có khuôn mặt của nam tử cao lớn tráng kiện. Nam tử kia và nàng luôn lẳng lặng nhìn nhau, thâm tình trong mắt tựa hồ có thể làm tan chảy sắt đá. Tuy hoàn toàn xác định nhưng ta tin khối ngọc đó có quan hệ rất lớn với nam tử nọ.

      Nhưng ta cũng lộ phẫn nộ của mình ra ngoài, đối với khác thường của nàng, ta luôn tỏ ra biết gì cả.

      Sau đó lâu, Hàn lâm học sĩ Từ Hữu Trinh bắt đầu dạy ta học kinh văn, ông là phó Đô ngự sử, đồng của Dương Thiện. Trong lúc dạy học, ông ta vẫn hay nhắc tới việc Dương Thiện tới tộc Ngõa Lạt tiếp phụ hoàng quay về, ta nghĩ hẳn ông ta có điều bất mãn với tân đế.

      Ta cũng bất mãn với tân đế, ông ấy phế tước vị thái tử của ta lại còn nhốt phụ hoàng, mẫu hậu vào Nam cung.

      Khi ta lên chín tuổi, cơ hội tới. Thái tử Chu Kiến Tề chết yểu, ta chưa bao giờ gặp qua đường đệ nhưng từ ngày nó sinh ra, ta vẫn luôn thầm cầu nguyện cho nó mau mau chết .

      Thúc phụ lại còn có nối dõi, chỉ cần ông ta chết, ta lại có cơ hội bước lên vị trí thái tử lần nữa. biết có phải trời nghe được lời cầu nguyện của hay mà Kiến Tề chỉ sống tới bốn tuổi chết .

      Khoảng thời gian này, mỗi ngày ta đều lo lắng chờ đợi, thế nhưng thúc phụ ta mặc kệ ý kiến của triều thần, muốn lập ta làm thái tử.

      Ta biết ông ấy vẫn luôn đề phòng cha con chúng ta, sợ ngày chúng ta lấy ngôi hoàng đế của ông.

      Cẩm y vệ bên người ta cũng càng ngày càng nhiều, đó đều là người thúc phụ phái tới giám sát ta.

      Ta bắt đầu thử mua chuộc ít người. Những việc này đều là thầy ta Từ Hữu Trinh thầm tiến hành. Ông lấy luôn biết cách vừa đấm vừa xoa, lấy đại nghĩa để giảng giải, bởi vậy đám cẩm y vệ theo dõi ta dần dần trở thành người của ta.

      Về sau ta còn đích thân chuyện với chỉ huy của cẩm y vệ Vương Quảng Minh, khiến hiểu được, cuối cùng thúc phụ cũng chết mà ông lại có con trai, như vậy sau khi thúc phú chết, thiên hạ này thuộc về ai đây? Chỉ cần suy nghĩ chút ai cũng có thể đoán được,

      Ta nghĩ trong thời gian ấy, thúc phụ và ta đều thống khổ như nhau.

      Thái giám Tào Cát Tường hầu ta từ liên hệ được với ta. , thúc phụ ở trong cung hoan ái với rất nhiều nữ tử, muốn sinh đứa con trai, nhưng dù có nỗ lực đến mấy, cũng được như nguyện, trái lại thân thể ông ta lại ngày càng yếu.

      Càng như vậy, thúc phụ lại càng sốt ruột, lại càng hoan ái với nhiều nữ tử, đây chính là vòng tuần hoàn đáng sợ. Ta nghĩ cứ tiếp tục như vậy, bao lâu nữa ông ta rời nhân thế.

      Thời cơ thực đến vào năm ta mười tuổi.

      Thúc phụ của ta chịu nổi phải lo nghĩ bất an cùng thanh sắc thỏa thích trong thời gian dài như vậy, rốt cục trở bệnh dậy nổi nữa. Đây chính là cơ hội của chúng ta, là cơ hội mà ta và phụ hoàng đợi tám năm nay.

      Tám năm dài cũng dài, mà bảo ngắn cũng ngắn. Trong tám năm, từ đứa ngây thơ, ta biến thành thiếu niên mười tuổi, mặc dù trong mắt nhiều người, ta vẫn còn quá , nhưng ta dần dần nắm chắc lực lượng trong tay, lẳng lặng tìm kiếm thời cơ.

      So với đồng lứa, ta trưởng thành hơn nhiều lắm, cũng giở về quyền mưu, dù sao thiên hạ này cũng là của ta.

      buổi tối, có nam tử bỗng nhiên tới thăm. là cẩm y vệ đến từ Nam cung thông qua Tào Cát Tường nỗ lực tới gặp ta.

      quỳ trước mặt ta. Ta chăm chú nhìn mặt , sau đó lại nhìn thoáng qua trường đao bên hông . Ta nghĩ nhất định mình từng gặp nam tử này rồi, cách đây rất rất lâu, từ lúc ta còn chưa có ký ức, gặp qua rồi.

      loại cừu hận bỗng này lên trong lòng ta, ta nghĩ đoạt thứ gì đó của ta.

      Từ Hữu Trinh tỉ mỉ cho kế hoạch mà chúng ta thực vào đêm mai. lặng lẽ nghe, từng việc đều nhớ trong lòng. Ta lạnh lùng nhìn , suy nghĩ bỗng lên, cho nên khi lời cáo từ ta còn quên cả trả lời.

      Ta nhìn thấy trong đình viện ngập ánh trăng, Vạn Trinh Nhi lẳng lặng đứng dưới gốc dương, ta biết nàng chờ ai.

      Nam tử kia ra khỏi phòng liền thấy Vạn Trinh Nhi đứng dưới tàng cây. Tuy tám năm, nhưng ta tin Vạn Trinh Nhi vẫn xinh đẹp động lòng người như trước.

      chần chờ bước về phía nàng, ta còn nhìn thấy ánh lệ trong mắt nàng.

      Cảm giác này khiến ta như phát điên.

      Hai người kia lặng lẽ nhìn nhau lâu, hỏi nàng: “Còn nhớ tên ta ?”

      Vạn Trinh Nhi gật đầu: “Thiếp vẫn nhớ , mỗi đêm thiếp vẫn thầm gọi tên chàng trong lòng. Đỗ Giam Ngôn.”

      Nữ nhân thất tiết này, nàng lại dám gọi tên nam nhân khác.

      Năm mười tuổi, ta so với những người cùng tuổi càng thêm ích kỷ, suy tính thiệt hơn cho ngôi vị thái tử khiến ta hình thành thói quen này, chỉ cần là của ta, ta nắm chắc, quyết để người khác cướp .

      Ta quan sát thân ảnh của hai người rồi chậm rãi bước vào phòng, Chỉ huy sứ cẩm y vệ Vương Quảng Minh đứng trong bóng tối, cầm tới danh sách những người tham gia kế hoạch ngày mai.

      Ta hỏi: “Ngươi nhìn người kia chưa?”

      gật đầu.

      Ta : “Giết y, ngày mai thừa lúc hỗn loạn, giết y .”

      Trong mắt xẹt qua tia trầm, sau đó gật đầu.

      Người này bản tính hiếu sát, ta cực kỳ tán thưởng loại cá tính này, nhờ nó ta có thể làm được rất nhiều việc.

      việc này sau được sử gia gọi là biến đoạt môn, xảy ra vào tháng giêng năm Nhâm ngọ. Bấy giờ, thúc phụ ta lâu ngày vào triều.

      Ngày hôm đó lại có rất nhiều đại thần liên hợp dâng tấu chương, thỉnh cầu lập ta làm thái tử, bởi vì bọn họ đều sợ thúc phụ ta đột nhiên chết .

      Nhưng cho dù như thế, thúc phụ vẫn đồng ý.

      Ban đêm, ta cùng mấy người Võ Thanh hầu Thạch Hanh, Dương Thiện, Từ Hữu Trinh, mang theo ít cẩm y vệ tiến về Nam cung. Trước cửa cấm cung, chúng ta bị bọn thân binh của thúc phụ cản lại.

      cuộc chiến nhanh chóng được triển khai.

      Ta đứng sau Từ Hữu Trinh, lắng nghe thanh hai bên giao đấu. Với ta mà , giờ khắc này khiến người ta hưng phấn, ta sắp sửa cải biến lịch sử, đoạt lại những gì vốn thuộc về ta.

      Quân địch mạnh mẽ, trong chốc ta chợt cảm thấy quân mình sắp địch lại được. Nhưng chính lúc này, phía sau quân địch chợt náo loạn, ta biết Tào Cát Tường tới. đem theo đám thái giám và ít cẩm y vệ lẻn đến từ phía sau, bên ta thừa lúc loạn xông lên.

      Ta cười ha hả nhìn tất cả, còn chút cảm giác nguy hiểm nào.

      Cuộc chiến trong bóng tối tựa như vở kịch câm. Để kinh động tới hoàng thượng mang bệnh, quân địch lên tiếng, mà bên ta lại muốn kinh động tới nhân mã bên kia nên càng thốt lời. Vì vậy, chiến trường chỉ có thanh lưỡi đao chém vào máu thịt.

      Cho dù trong bóng đêm nhưng ta vẫn nhìn nét mặt của những kẻ địch trước khi chết, đau đớn, sợ hãi chế bọn họ, cơ thể co quắp, ngũ quan vặn vẹo, vào thời điểm ngã xuống lại thập phần thong thả.

      Kẻ địch chiến đấu tới những người cuối cùng, ai đầu hàng. Khi họ chết hết đống thi thể chất đầy cửa cung.

      Ta bước qua đám thi thể, cái cảm giác giẫm lên máu thịt này khiến ta run sợ, ta dốc sức nén cơn buồn nôn.

      Sau đó, chúng ta thuận lợi bước vào Nam cung, còn ai ngăn cản. Khi ấy là canh tư.

      Cửa Nam cung bị khóa chặt, ai có chìa khóa. Ta sai cẩm y vệ dùng đao kiếm mở cửa, lâu sau, cửa mở ra.

      Bên trong tối om, mọi người nhìn nhau, tới lúc này, tựa hồ có ai dám tiến thêm bước.

      Bỗng có người nắm ngọn đèn dầu bước ra, ánh đèn rọi lên khuôn mặt , là , Đỗ Giam Ngôn, đằng sau chính là phụ hoàng của ta.

      Mọi người lập tức quỳ sụp xuống, tung hô vạn tuế.

      Tại thời điểm quỳ xuống, trong đầu ta lại tính toán làm sao để giết . Ta biết vẫn liều mạng bảo vệ phụ hoàng, kể cả lúc ở tộc Ngõa Lạt cũng chưa bao giờ rời khỏi phụ hoàng bước. công thần như vậy nhất định được luận công ban thưởng, đến lúc đó cầu được lấy Trinh Nhi của ta.

      Mọi người lũ lượt vây quanh phụ hoàng, Đỗ Giam Ngôn lại lạc về phía sau. Ta liếc nhìn Vương Quảng Minh cái, ngầm hiểu.

      cố ý tới phía sau Đỗ Giam Ngôn, sau đó giơ đao lên.

      Ánh đao mỹ lệ ấy, lướt đường cong duyên dáng giữa trời đêm ngay trước bình minh. Khi ánh đao hạ xuống tới nơi, ta chợt nhớ tới đôi tay xinh đẹp của Vạn Trinh Nhi. Đôi tay trong ánh nắng ngày thu đẹp tựa ngọc thạch, từ này về sau, đôi tay ấy thuộc về ta.

      Ta cười lạnh nhìn bóng ngã xuống, thanh nào phát ra, chết như vậy. ai chú ý tới, mọi người đều chuẩn bị cho tân hoàng đăng cơ, trong trời đất này chỉ có ta biết, , còn Vương Quảng Minh nữa, cũng biết.

      ————————

      Sau biến đoạt môn, Vạn Trinh Nhi nhanh chóng nhận được tin Đỗ Giam Ngôn chết. Buổi tối hôm ấy, mọi người đều ra ngoài, làm việc đại của bọn họ. Dưới ánh đèn nàng ngồi may áo cho Chu Kiến Thâm, ngọn đèn tỏa ánh sáng mờ nhạt.

      Đó là đêm tuyết rơi.

      Ngoài cửa sổ, khoảng sân bị phủ mảnh trắng xóa, thi thoảng lại có tiếng hai con quạ kêu lên.

      Nàng thêu bộ y phục mới màu vàng, áo có hoa văn rồng, chỉ có hoàng đế tương lai mới được mặt y phục như vậy. Nàng chăm chú thêu từng mũi, vừa lắng nghe tiếng trống canh bên ngoài. biết tình tiến hành thế nào, biết Hoàng thượng có bình an, Thái tử có bình an, còn Đỗ Giam Ngôn nữa, chàng có bình an ?

      cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ khiến ánh nế chập chờn, nàng ngẩn người, ngón tay run lên, cây kim chợt đâm lên ngón tay. giọt máu xuống, rơi vào mắt rồng áo, tựa như giọt lệ máu.

      Lòng nàng thấy căng thẳng, dấu hiệu này đáng sợ!

      Buông áo xuống, nàng lo lắng lại trong phòng.

      Phương đông, trời dần sáng, náng bước ra sân, nhìn về phía hoàng thành, hình như có động tĩnh gì.

      Bỗng nhiên, tiếng chuông trống vang lên, nàng hoảng sợ vô cùng.

      Chuông vang chín tiếng, lẫn với tiếng trống, ngừng rồi lại vang chín tiếng liên tiếp, chính là lúc tân đế đăng cơ.

      Lái buôn bày sạp bên đường chợt ngừng tay, những người đường dừng bước, nhóm phụ nữ cũng ngừng bàn luận, mọi người cùng hướng về phía cấm cung.

      “Xảy ra chuyện gì thế?”

      Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao: “Hoàng thượng băng hà sao?”

      Vào ngày trời đông ấy, Vạn Trinh Nhi đứng lặng giữa đường phố Bắc Kinh, ánh mắt nàng dường như xuyên qua đám sương sớm, tân đế đăng cơ, cuối cùng cũng đăng cơ rồi.

      Cảnh Thái hoàng đế trong cung Nhân Thọ giật mình hỏi nội thị: “ xảy ra chuyện gì? Ai gióng chuông vậy?”

      Đám nội thị đều quỳ rạp xuống, khóc thất thanh: “Là Thái thượng hoàng, ngài ấy trở về!”

      Cảnh Thái hoàng đế sững người lúc lâu, rồi cười khổ : “Tốt, tốt, như vậy cũng tốt.”

      Người đàn ông trung niên này chậm rãi nằm lại giường, lẩm bẩm: “Rốt cuộc cũng tới rồi.”

      ————————

      (*) biến Thổ Mộc Bảo: là cuộc chiến xảy ra vào ngày 8 tháng 9 năm 1449 tại biên giới Trung Quốc giữa quân đội nhà Minh và lực lượng của bộ lạc Ngõa Lạt (Oirat) Mông Cổ.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      truyện này là truyện cổ đại đúng k bạn ?

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      @vulinh : là truyện ổ đại mình lỡ nhầm mục mất rồi! Mình cũng thông báo nhờ Mod chuyển sang box cổ đại trong ở Mục Hỗ trợ thành viên rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :