1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện nhỏ êm đềm nhất - Hải Chi Mi (Hoàn - 8c - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Dark Angel thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 1
      Edit: Ốc Bảo Bảo


      Khi Kiều Tịch biết mình làm chuyện lớn kinh thiên động địa ở sinh nhật của bạn chỉ muốn giống như con rùa rụt đầu vào trong vỏ của mình.


      Chuyện đại khái là thế này.


      Tối qua cậu bạn ngồi đối diện có ý tốt chuộc cho vài chén, ý thức trong đầu Kiều Tịch bị xơi tái hơn phân nửa. Những chuyện xảy ra sau đó đều mông lung, mơ hồ nhớ lại là mọi người chơi trò ‘Mạo hiểm lớn’ lời lòng, là người đầu tiên xui xẻo trúng thưởng. bạn ngồi cạnh nhìn mình cười trầm, hỏi vấn đề... ‘Cậu thích ai’. Kiều Tịch há to miệng, nhìn Lâm Tư Vi vẻ mặt nghiêm túc ngồi yên lặng ở bên, lúc sau vẫn được câu nào....


      Sau đó sao?


      Sau đó nhớ gì cả.


      Lục Tri Hiểu ở đầu bên kia điện thoại, thừa nước đục thả câu chết người nghẹn giọng, rồi phát ra tiếng cười hả hê: “Cậu đoán sau đó thế nào hả?”


      “Sao, làm sao vậy?” Trong lòng Kiều Tịch tràn đầy khẩn trương làm cho hô hấp cũng hỗn loạn. Cho dù là thổ lộ với Lâm Tư Vị bị từ chối hay là bị cười nhạo, quyết định ôm tâm tình thấy chết sờn để đón nhận...


      “Kiều Tịch, cậu có biết , tôi chưa từng bội phục dũng khí của cậu như vậy.” Giọng của Lục Tri Hiểu bỉ ổi: “Lúc ấy cậu gì cả, đẩy ghế ra về phía người ngồi đối diện, tôi còn tưởng rằng cậu tạm thời muốn làm đà điểu, chạy nhà vệ sinh đấy.”


      “Cậu có thể thẳng trọng điểm ....”


      Lục Tri Hiểu hắng giọng cái, đổi lại thành ngữ điệu vô cùng nghiêm túc: “Tâm tình của cậu bây giờ tôi có thể hiểu được, mặc dù kết quả rất quan trọng, nhưng mà quá trình cũng rất đặc sắc. Thiếu những nhạc đệm này làm sao có thể làm nổi bật khí khẩn trương?


      “Vậy cậu , cậu .”


      “Khi đó đống nam sinh bắt đầu ồn ào, đột nhiên cậu vô cùng khí phách quay đầu quát bọn họ ‘Rầm rì cái gì thế, nếu còn ầm ỹ đánh các cậu vào lãnh cung’, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, tôi đột nhiên có cảm giác, đây là thời khắc vào lịch sử của cậu. Quả nhiên sau đó cậu trực tiếp về phía Lâm Tư Vi, túm lấy áo trước ngực cậu ta. Lúc đó cậu đẹp trai tới mức ngây người, quả thực là nữ vương chuyển thế!”


      Kiều Tịch nghe tới đó bắt đầu phát điên, “Sau đó sao, sau đó sao?”


      “Sau đó hả, có lẽ thằng nhóc kia có chút ngượng ngùng, đẩy tay cậu ra. Kết quả cậu ‘hừ’ tiếng, ‘Lại còn dám phản kháng!’, nhân lúc mọi người chú ý, nhào tới Lâm Tư Vi.”


      Nhào... tới....


      Lúc này Kiều Tịch ngổn ngang trong đó, còn chưa hồi phục tinh thần sau cơn sốc lại nghe thấy bên kia dùng giọng điệu bình thường như ‘Hôm nay ăn rau muống’ với câu, “Cậu cưỡng hôn cậu ta.”


      Cưỡng, cưỡng, cưỡng hôn?


      Có lẽ sợ Kiều Tích chết chưa thoải mái, cậu vui vẻ hớn hở đâm thêm đao trước ngực : “Bây giờ cả năm lớp đều biết rồi!”

      Chương 2
      Edit: Ốc Bảo Bảo


      Đối với Kiều Tịch mà , vấn đề rối rắm nhất phải là nụ hôn đầu trở thành truyền thuyết, mà xảy ra chuyện như vậy làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả. cũng từng cố gắng gọi điện thoại cho người bị hại là Lâm Tư Vi để an ủi, nhưng điện thoại vừa vang lên tiếng bị nhấn tắt rồi, có dũng khí.


      Cả cuối tuần vượt qua với tâm trạng rối rắm và bất an đan xen.


      Sáng thứ hai đến lớp sớm, Kiều Tịch nhìn qua cửa sổ thăm dò chút, Lâm Tư Vi ngồi tại chỗ rồi. Cốc sữa tươi bên cạnh vẫn tỏa nhiệt, vẻ mặt cậu chuyên chú trong khí mờ mịt, bộ dạng dịu dàng mà kiên nghị. Kiều Tịch háo sắc nhìn chằm chằm, đột nhiên đón nhận ánh mắt đối phương nhìn tới, đành phải chật vật dời tầm mắt.


      Hít sâu rồi lại hít sâu, vất vả lắm mới ra vẻ bình tĩnh vào phòng học đến chỗ ngồi của mình, sau đó chào hỏi bình thường với người bên cạnh như có gì xảy ra: “Tới sớm thế.”


      “Ừ.” Lâm Tư Vi ăn bánh mì nướng trong tay, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào trang từ đơn trước mặt....


      khí có chút tẻ ngắt, vì vậy liều mạng tìm chủ đề trong đầu để chuyện: “Cậu có xem trận đấu của Chelse vào tối hôm trước , thua đấy, ôi.”


      “Ừ.” Đáp án vẫn là từ tiết.


      “Nhưng mà Torres có biểu khá tốt.”


      “Ừ.”


      “Hôm đấy là do vận may kém, ra đối phương đá cũng có gì đặc sắc.”


      Lâm Tư Vi đáp lại.


      Xem ra cậu tức giận , Kiều Tịch nghĩ như vậy, cảm thấy có chút thất bại.


      Có nhiều người lục tục vào phòng hơn, Kiều Tịch chống cằm nhìn đồng hồ thạch treo bản đen, kim giây chậm rãi di chuyển làm cảm thấy vô cùng lo lắng. Sau lúc giãy dụa, quyết định phải có câu trả lời thỏa đáng cho chuyện đêm đó.


      “Lâm Tư Vi...”


      Lúc cậu bạn quay đầu lại nhìn , Kiều Tịch có cảm giác trong nháy mắt khí tràng của cậu ấy áp tới như núi. bị dọa giật mình như vậy, trí não đột nhiên như bị táo bón, lời tích suốt mấy ngày cứ như vậy bị nghẹn ở cổ, thể nào nên lời.


      “Cái gì?” Đối phương nhíu mày, vẻ mặt kiên nhẫn.


      có, có gì.”


      Sau giờ ra chơi tiết hai, khi về lớp lại trông thấy Lâm Tư Vi thu dọn bàn học của cậu. Cậu dọn sách giáo khoa trong bàn, chất ngay ngắn ở chỗ. Kiều Tịch nghi ngờ hỏi: “Cậu định làm gì vậy?”


      “Chuẩn bị đổi chỗ ngồi.” Cậu dừng chút lại giải thích cho mình: “Thầy Trương muốn tôi ngồi vào hàng thứ ba.”


      Kiều Tịch há to miệng, lát sau mới hiểu được ý của cậu kia: “Muốn mình giúp ?”“ cần, cậu làm việc của cậu .”


      Cuối cùng Lâm Tư Vi chuyển bàn trước giờ học, bạn cùng bàn mới tới là Tiểu Mập trong lớp, khi học cậu ấy thích nhất là cắn đầu bút. Trùng hợp là bút của cậu ấy hết mực, cậu ấy mượn Kiều Tịch cái bút Hello Kitty mà mới mua, cắn vô cùng vui vẻ...


      Kiểu Tịch chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Lâm Tư Vi ngồi trước mặt, tiếng hai bạn xì xào bàn tán truyền tới tai .


      “Nghe là Lâm Tư Vi chủ động cầu đổi chỗ ngồi đấy.”


      “Nếu là mình mình cũng đổi, ngồi cùng bàn xấu hổ lắm. bị như vậy rồi, còn phải là người mình thích.”


      phải người mình thích.


      Tiếng của thầy giáo bục giảng giống như xuyên từ thời khác tới, Kiều Tịch nhìn chằm chằm vào tấm bảng đen, hiểu sao bắt đầu cảm thấy mũi hơi chua.
      YoororoAbby thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 3
      Edit: Ốc Bảo Bảo


      Kiều Tịch cũng thử xin giúp đỡ từ Internet, có lần post vấn đề ‘Tôi cưỡng hôn cậu bạn mà mình thầm mến, tôi nên làm gì bây giờ?”. ngày sau xem, bên trong có câu trả lời duy nhất là: “Xin hỏi, bạn cũng là nam sao?”


      Sau khi Lục Tri Hiểu nhìn thấy, cười rơi cả nước mắt.


      Khi mẹ vừa bưng bánh quế hoa cao đẩy cửa vào, trông thấy hai đứa trẻ ồn ào, chỉ : “Tri Hiểu, hai đứa đừng chơi máy tính nữa, giúp chị quản lý học tập của Kiều Tịch .”


      “Em biết rồi.”


      Ngày đó, Lục Tri Hiểu vô cùng nghiêm túc hỏi Kiều Tịch: “Tại sao lại là Lâm Tư Vi?”


      Kiều Tịch ấp úng ra lời.


      “Khuôn mặt đẹp?”


      Kiều Tịch lắc đầu.


      “Khí chất tốt?”


      Kiều Tịch lại lắc đầu.


      Sau khi bị ép hỏi tới phát điên, Kiều Tịch kéo cánh tay Lục Tri Hiểu, đột nhiên vô cùng hung hăng với cậu: “Tóm lại, cậu cầm thú như vậy chắc là hiểu đâu...”


      “Này,.. Làm sao lại công kích người thân như vậy.”


      Rốt cuộc là bắt đầu như thế nào...


      Cuộc thi đầu kỳ nhập học cấp ba, Kiều Tịch phát sốt đến 39 độ, ngày hôm sau kiểm tra nghe tiếng lại mơ mơ màng màng ngủ. Sau khi tỉn lại là nửa giờ sau, Kiều Tịch ngẫu nhiên lựa chọn theo xác suất, thành tích tiếng đương nhiên cũng tiến vào mười người thành tích đếm ngược. Vì thế mà Kiều Tịch còn bị chủ nhiệm lớp gọi tới văn phòng chuyện: “Nghe thành tích cấp khá tốt, cấp hai còn phát huy vượt xa người thường, là đứng trong 53 người?”


      “Vâng.” Kiều Tịch cúi đầu, giọng rất , đột nhiên nhớ tới gì, kịp phản ứng lại. “Thầy à, em lừa dối lần nào, trước kia em rất nghiêm túc, trong cuộc thi đều là chân tài thực liệu.”


      Lâm Tư Vi ở bên cạnh giúp thầy sửa sang tư liệu nghe như thế khẽ bật cười.


      Kiều Tịch cảm giác có chút xấu hổ. Lúc hai người cùng ra khỏi văn phòng, nâng tầm mắt lên vừa vặn nhìn vào cái cằm của cậu, chỗ đó mơ hồ có hầu kết và chòm râu đen. Lại nhìn lên chút là đôi môi ôn hòa, đôi mắt đẹp, như mặt hồ yên lặng gió, nhưng mà ánh mắt có chút lạnh, miễn cưỡng coi là cậu đẹp trai.


      thầm háo sắc, đột nhiên thấy người bên cạnh xoay đầu lại với : “Rất đỏ.”


      “Hả?”


      “Tôi mặt của cậu.” Sau đó cậu mở rộng bước chân quăng Kiều Tịch xa.


      Đúng là rắm thối.


      Chuyện ngồi cùng bàn là thể giải thích được. Thầy chủ nhiệm vì cam đoan công bằng mà phát minh ra phương pháp rút thăm định chỗ ngồi, vì thế và Lâm Tư Vi quái đản cứ vậy ngồi cùng bàn.


      Là người như thế nào?


      Bình thường lạnh như khối băng, lễ phép lại xa cách, dù cho bị người chủ động đến gần cũng thấy có bao nhiêu nhiệt tình. Nhưng mà thích lo chuyện bao đồng —— phát sai từ đơn cũng muốn xen vào, đề bài nào chưa làm được cũng muốn xen vào, mà ngay cả Cửu liên hoàn mà Kiều Tịch mang đến chơi nửa tiết giải được cũng muốn quản, sau khi hết tiết, tên kia được đồng ý cũng cầm cửu liên hoàn tới, vừa chơi vừa : “Hẳn là nên chơi như vậy...”


      Tôi xin cậu, người ta có hỏi cậu sao...


      Quan hệ của hai người càng tiến gần bước là sau lần thi đầu tiên...


      Sau khi phiếu điểm được phát ra, Lâm Tư Vi cao cao tại thượng vẫn xếp phía trước , tên của và cậu cách xa hơn hai trăm đơn vị. nhớ tới lần trước chính mình còn lời thề sắt son bảo đảm cuộc thi lần này nhất định phát huy tốt, khuôn mặt đột nhiên giống như bị phỏng. Dường như còn nghe được tiếng nghị luận của người bên ngoài: ‘Nghe kết quả lần này cũng bết như cuộc thi nhập học’, ‘Cuộc thi hồi trung học còn lọt vào top 100 thành phố cơ mà, chắc là làm bừa’, ‘Xem ra nhân phẩm được tốt lắm.’


      Họ sao.


      Lúc tan học, mình ngồi tại chỗ ghi đề, trong phòng học trống rỗng, người trực nhật đóng cánh cửa sổ cuối cùng rồi . Kiều Tịch cúi đầu, có chút muốn khóc.


      Cuối cùng giọng đột ngột cắt đứt bi thương của , “Sao còn chưa về?”


      gì.


      “Khóc sao?”


      “Tôi mới khóc.”


      Kiều Tịch ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập nước mắt cố gắng mở to như muốn chứng minh cái gì. Lâm Tư Vi lẳng lặng đứng yên, trời chiều và ánh nắng chiều chiếu vào trong đôi mắt cậu, lúc này mới phát ra ánh mắt cậu cũng có nhiệt độ, dù nóng rực nhưng cũng có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp.


      Chương 4
      Edit: Ốc Bảo Bảo


      Rắm thúi, lạnh lùng, nghiêm túc, tự cao tự đại. Đây là những từ mà thời gian dài trước kia Kiều Tịch dán lên cho Lâm Tư Vi.


      Cuộc sống vô cùng gò bó, sáu giờ rời giường, mười giờ ngủ, thậm chí mỗi ngày đúng giờ xác định lên tài khoản, chưa bao giờ xem phim TV. Chứng cưỡng bách (OCD), sách bàn học dọn theo thứ tự từ xuống dưới văn, ngoại ngữ, toán, lý, hóa, sinh. Vở ở lớp vĩnh viễn đều màu xanh nhạt, lúc viết văn ngay cả dấu chấm tròn cũng phải viết rất rất hoàn mỹ.


      Giọng nhàn nhạt, thích dùng từ ‘Ừ’ và ‘Oh’để trả lời câu nghi vấn và câu cầu khiến. Ít , kiệm lời, vào lúc mọi người để ý mà thao thao bất tuyệt trận, khiến mọi người nên lời.


      dễ hiểu, dường như người này khá biến thái.


      Nhưng ra cậu là người tốt.


      Hoàng hôn hôm đó, cậu bạn đứng trước mặt , bóng dáng khỏe khắn bao trùm lên chính mình. Dường như trầm mặc lúc, cậu : “Để tôi xem bài thi của cậu.” Sau đó bắt đầu từ ngữ văn, giảng giải cho từng đề từng đề. nam sinh thông minh, hiểu nhiều, giọng ôn hòa lại kiên nhẫn. Đây là lần đầu tiên Kiều Tịch cảm nhận được Lâm Tư Vi khác, cậu thâm thúy, ôn nhu, làm cho người ta như tắm gió xuân. Chỉ trong nháy mắt đó, trái tim Kiều Tịch đập ‘thình thịch’.


      lát là 7h, sau khi thu dọn túi sách chuẩn bị ra khỏi lớp, đột nhiên cậu hỏi Kiều Tịch: “Cậu có số điện thoại di động ?”


      “Hả?” Kiều Tịch còn chưa kịp hiểu, tim đập nhanh hơn.


      Lúc này cậu móc từ trong túi tờ giấy ghi chép, cúi đầu nghiêm túc ghi rồi đưa cho Kiều Tịch: “Cái này là số di động của tôi.”


      Vì vậy, hạt giống sớm bắt đầu manh nha từ chỗ này.


      “Từ nay về sau, bài tập có gì hiểu có thể gọi điện thoại cho tôi, cũng có thể lên mạng liên lạc với tôi.” Nam sinh cất bút vào trong túi xách: “Bình thường, tôi online từ sáu giờ tới bảy giờ, cậu có thể chuyện với tôi. Điện thoại tốt nhất nên gọi trước chính giờ.”


      “Mình biết rồi, cảm ơn.”


      Lúc học bài hình học gian, Kiều Tịch khách khí mà quấy rầy Lâm Tư Vi vài lần, về sau càng thể cứu vãn. Nhiều lần, Lâm Tư Vi cũng chủ động gọi tới, hỏi Kiều Tịch có chỗ nào hiểu , mỗi ngày có thể trò chuyện hơn nửa giờ. Ngày đó chính Lâm Tư Vi cho hình thức tổng kết, Kiều Tịch cẩn thận thất thần, nhớ tới bình thường Lâm Tư Vi lạnh lùng, lại nghĩ tới thái độ của cậu với mình, trong nháy mắt trái tim bắt đầu nhộn nhạo.


      Sau đó nghe thấy người bên kia : “Kiều Tịch, hay là chúng ta làm số tình nhân .”


      Đầu tiên Kiều Tịch thấy khiếp sợ, sau đó nhịn được đỏ mặt: “Số tình nhân?” phải phát triển nhanh quá chứ.


      Nhưng rồi lại nghe thấy người bên kia : “Số tình nhân có lời hơn. Tôi có ý gì khác, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”


      Ngày đó mở số tình nhân gặp phải bạn học Giáp, vì vậy bát quái của hai người cứ vậy mở ra. Thuận tiện mở theo chính là ‘Người mà Lâm Tư Vi thầm mến chính là Trương Lập Vi lớp ba’.


      Người là Trương Lập Vi Kiều Tịch cũng gặp qua mấy lần, dáng người khô cằn như cây đậu – ve, khuôn mặt mang kính đen vô cùng lớn, mặc dù mọi người đều ấy vừa trắng lại vừa có khí chất, nhưng Kiều Tịch cảm thấy, vẻ mặt ấy được tốt lắm. Tóm lại, cũng có chút xin lỗi xưng hô mỹ nữ trong truyền thuyết.


      Vì vậy, hiếm khi, lại bát quái với Lâm Tư Vi: “Này, mình hỏi cậu vấn đề.”


      “Ừ.”


      “Trương Lập Vi... Hình như rất quen thuộc với cậu hả?”


      Lâm Tư Vi quay đầu, nhìn Kiều Tịch như sinh vật ngoài hành tinh, chậm rãi : “ quá quen, nhưng mà bọn họ đều tôi thầm mến ấy.”


      Suýt nữa Kiều Tịch bị sặc.


      “Vậy, vậy là sao?”


      “Cậu cậu chỉ hỏi tôi vấn đề.” Người nào đó lười biếng ngáp cái.


      “Tôi xin cậu đấy, ràng chỉ là vấn đề thôi mà.” Phần dấu chấm cuối câu là dấu chấm cuối câu.


      Ánh mắt nam sinh nhìn xuống sách học, hời hợt : “Tại sao tôi phải cho cậu biết.”


      Kiều Tịch thầm rối rắm càng gần hơn bước với chân tướng. Bài kiểm tra lần thứ ba đứng thứ 10 cả lớp. Thầy giáo gọi đến văn phòng, thấm thía dạy bảo phen, cuối cùng : “Lâm Tư Vi đúng là tệ. Lần trước tôi bảo thằng bé giúp em chút, ngờ đứa lại để bụng. Nghe các em còn gọi điện thảo luận chuyện học tập? Ừ, sai, tệ.”


      Thầy giáo vẫn rung đùi đắc ý, để cho Kiều Tịch vẻ mặt cứng họng —— Cho nên người đứng phía sau tất cả là chủ nhiệm lớp của bọn họ? Bởi vì được thầy giáo nhờ vả, nội dung phụ đạo rất chu đáo, bao gồm cả hóa giải cửu liên hoàn như thế nào, mỗi ngày có thể nấu cháo điện thoại tới trước khi ngủ, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Thậm chí để tiện cho việc giảng bài tập mà còn làm số tình nhân?


      Bạn học Lâm Tư Vi à, thể , cậu quá chuyên nghiệp rồi.
      YoororoAbby thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 5
      Edit: Ốc Bảo Bảo


      Bắt đầu từ khi đó, Kiều Tịch quyết tâm thu tình cảm thiếu nữ trong đầu mình lại, tiếp tục duy trì quan hệ bạn học thuần khiết với Lâm Tư Vi. Khi chịu được dịu dàng oanh tạc của đối phương, nhất định phải thôi miên trong lòng mình: Cái tên vừa túm vừa vô sỉ còn cho rằng mình rất khốc có gì tốt, giày mỗi ngày đều chà sạch như vậy, chẳng lẽ cảm thấy sạch quá mức có vẻ giống con à; bàn học dọn dẹp còn chỉnh tề hơn cả nữ sinh, đúng là khiến người ta giận sôi. Chỉ cực kỳ thỉnh thoảng mới háo sắc chút: “ ra bên mặt đúng là rất đẹp mắt, đánh bóng rổ xong bên người tỏa ra mùi mồ hôi nhàn nhạt cũng rất có vị đàn ông, a, phải chứ, ra tên kia còn biết làm cơm, hóa ra che dấu dưới lớp lạnh lùng bề ngoài là người đàn ông của gia đình.


      Mất sức rất lớn mới khiến lòng lui về phòng tuyến tình hữu nghị.


      Hơn năm nước sôi lửa bỏng trôi qua nhanh chóng, cho rằng có thể quy quy củ củ như vậy qua hết thời cấp ba của mình, nhiều năm sau nhớ lại cảm khái mối tình đầu này, ngờ chút rượu của đêm đó, lại phá hỏng công sức của rồi.


      Sau năm ngày phát sinh kiện ‘cưỡng hôn’, số lần Kiều Tịch và Lâm Tư Vi cùng xuất vẫn là số .


      Lúc giục giao bài tập cố gắng tránh tên Kiều Tịch, giờ ra chơi gặp phải cũng giả bộ như thấy, thậm chí ngay cả tiết thể dục cũng bỏ đánh cầu lông kéo từng tập cùng mà tham gia vào nhóm bóng đá. Mặc dù và cậu ở cùng gian nhưng lại như cách lớp thủy tinh nhìn thấy.


      Về sau bám theo cậu cũng là chuyện rất ngẫu nhiên.


      Lúc tan học, được đoạn đường mới phát Lâm Tư Vi ở phía trước cách mười mét. vào đầu đông, cậu bạn vẫn mặc áo sơ mi mỏng, bộ dạng cao gầy. Ma xui quỷ khiến thế nào Kiều Tịch lại theo sát lưng cậu, biết từ lúc nào bỏ lỡ ngã ba về nhà mình. Lúc này đột nhiên cậu bạn quay đầu lại, dọa giật mình, vội vàng xoay người trốn sau lưng buồng điện thoại ở bên cạnh.


      Lúc ló người ra xem cậu xoay người vào con hẻm. Kiều Tịch hơi do dự chút rồi theo.


      Ở cuối ngõ hiệu sách, có biển hiệu, cửa ra vào có chú mèo lười biếng nằm. Bên trong, trước những tủ sách thưa thớt có vài học sinh. Từ xa trông thấy bóng người Lâm Tư Vi đứng ở tầng cao nhất cầm quyển sách rất dày, ánh mắt cậu chuyên chú tập trung trung, đôi môi hơi cong.


      Ánh mặt trời rơi người cậu, dường như ngay cả thời gian cũng trở nên dịu dàng hơn.


      Đột nhiên bên tai có giọng : “Này! Chị nhìn cái gì thế?”


      Kiều Tịch quay đầu lại nhìn trước mặt đột nhiên xuất ba nữ sinh thấp hơn nửa cái đầu, mặc bộ đồng phục cấp 2, bộ dạng hùng hổ. có chút nghi ngờ: “Sao, như thế nào?”


      Nữ sinh chính giữa chen vào chống nạnh: “Vừa rồi chúng tôi bắt đầu chú ý chị rồi. Chị vẫn luôn lén theo Tư Vi là có ý gì, biến thái à?”


      “Hả?” Tư Vi?


      bé bên cạnh phụ họa: “Tôi nghe , chị chính là bà già lần trước làm ‘loại chuyện đó’ với ấy? Tôi cảnh cáo chị, về sau cách xa ấy chút, nếu chúng tôi cho chị đẹp mặt.”


      “Đúng, cho chị đẹp mặt, chúng tôi chính là những thiếu nữ bất lương!”


      Kiều Tịch bị ba chữ ‘bà già’ làm nội thương, lát sau mới hiểu ra, ra những nữ sinh này cho là thần tượng của mình bị vũ nhục. dừng chút rồi , “À, được.”


      Đối phương đối với việc phản đối như tưởng tượng có chút ngoài ý muốn, bộ dạng cam lòng: “Chị phải viết giấy cam đoan mới được.”


      Kiều Tịch muốn gì, đột nhiên nghe thấy nữ sinh gọi với sau lưng: “ Tư Vi!”


      Gần như là quay đầu theo phản xạ, sau đó đối mặt với đôi mắt sâu thấy đáy của cậu nam sinh. Kiều Tịch xấu hổ đỏ mặt lên, nhẫn nhịn lúc lâu mới dùng tiếng nhất ba chữ đứt quãng ‘Trùng hợp quá’.


      “Bà già biến thái này lén theo dõi , biết còn muốn làm ra chuyện gì với , may mắn bọn em kịp thời ngăn cản, còn có lần trước, chị ta lại...” Bộ dạng nữ sinh tràn đầy căm phẫn.


      Nhất thời Kiều Tịch biết nên giải thích thế nào.


      Lâm Tư Vi chỉ nhàn nhạt nhìn cái, sau đó dùng giọng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm với nữ sinh trước mặt: “Tại sao phải so đo những thứ này, chỉ là người có quan hệ gì.”


      Trong nháy mắt này Kiều Tịch cảm thấy khí ngưng lại.


      Người có quan hệ gì, hóa ra đây chính là định nghĩa của cậu với sao.


      Chương 6
      Edit: Ốc Bảo Bảo


      Buổi tối lúc làm bài tập, trong đầu Kiều Tịch vẫn luôn nghĩ về chuyện buổi chiều, rối rắm mãi, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại của đối phương, trong lòng vừa mong chờ vừa sợ hãi, cho đến khi bên kia vang lên giọng bình tĩnh như nước: “Alo?”


      “Mình là Kiều Tịch.” Có lẽ có người nào da mặt dày hơn .


      “Ừ.” Lại là câu trả lời qua loa quen thuộc.


      “Từ lâu muốn chuyện với cậu chút.” Kiều Tịch có chút do dự: “Xin lỗi, chuyện phát sinh đêm sinh nhật đó, ra mình cũng rất bất ngờ...”


      “Tôi biết.” Giọng đầu dây bên kia vô cùng dứt khoát. “Cậu cần với tôi.”


      Sau đó, trong ống nghe truyền tới tiếng ‘tút tút’.


      Thời gian ngắn sau liền nghe được chuyện về Lâm Tư Vi và Trương Lập Vi. Hai người ‘Tên cũng xứng đôi’ trong truyền thuyết rốt cuộc cũng có chút tiến triển, Kiều Tịch phiền muộn cũng có chút cảm khái: ràng mới là vương đạo, thầm mến cũng phù hợp với khí chất của cậu ta.


      Nữ sinh ngồi phía trước lúc này chuyện bát quái, Kiều Tịch thuận tiện nghe ngóng: “Nghe năm lớp tám, hai người luyện thi ở cùng trường mỹ thuật, lúc đó Trương Lập Vi có nhiều vấn đề hiểu chạy đến hỏi Lâm Tư Vi, sau này trong lớp truyền ra hai người ở cùng nhau. Đó là chuyện rất lâu trước kia rồi.”


      nữ sinh khác có chút kinh ngạc: “Nếu đó là ... cách khác, bọn họ là người bí mật ba năm rồi?”


      “Cũng phải là thể, những tin đồn kia có lửa làm sao có khói.”


      Về sau, lúc gặp hai người kia ở căn tin của trường. Dựa vào vị trí, Lâm Tư Vi ngồi ở bên phải Trương Lập Vi, khoảng cách hai người dường như có chút cố ý xa cách vì xấu hổ. Trương Lập Vi ngẫu nhiên nghiêng đầu mỉm cười chuyện cùng Lâm Tư Vi, nhìn kỹ mới phát nữ sinh có đôi mắt vô cùng xinh đẹp, có lẽ là do đương, vẻ mặt và tinh thần cũng biến hóa nhiều hơn.


      Lâm Tư Vi cúi đầu ăn cơm, từ miệng có thể tưởng tượng ra cậu mặn nhạt ra hai chữ “A”, “Ừ”. Vẫn là bộ dạng vô sỉ, nhưng cố gắng bảo trì khoảng cách như vậy, chẳng lẽ phải trong lòng cậu ra thẹn thùng sao.


      Trong nháy mắt đó, Kiều Tịch có chút ghen ghét.


      Buổi tối lúc ngủ, vậy mà lại mơ tới nam sinh kia.


      Vẫn là mùa xuân, Kiều Tịch ngẫu nhiên phát quyển vẽ trong ngăn bàn, hơn nửa đều là bức tranh tĩnh vật —— sân bóng rổ yên tĩnh sau khi tan học, con mèo lười ngủ ngon mặt đất ở cửa quán trà sữa bên cạnh trường học, hoa đỗ quyên đầu xuân nở đầy ven đường, thậm chí còn có chén nước Vua Hải Tặc mà mỗi ngày Kiều Tịch đặt bàn học.


      Nhìn những đường cong sinh động nhu hòa giấy, lòng Kiều Tịch hơi động chút, ý đồ xấu cũng bắt đầu từ khi đó.


      “Này, tuần sau là sinh nhật mình.”


      “Ừ.”


      “Là bạn cùng bàn thân thiết nhất, chẳng lẽ cậu chuẩn bị sao?”


      “Làm gì có ai chủ động cầu lễ vật như vậy, da mặt dày quá.” Nam sinh vẫn dùng bút vẽ tranh lên giấy, dường như cũng để trong lòng, “Còn có, ‘bạn cùng bàn thân thiết nhất’, xưng hô thế này có chút buồn nôn.”


      Kiều Tịch gian trá nở nụ cười: “Mình chỉ có nguyện vọng rất .”


      Nam sinh gì.


      rất .” Người nào đó ra dấu.


      Lại trầm mặc hồi, mới nhàn nhạt ra chữ: “.”


      “Lâm Tư Vi, cậu phát người ngồi bên cạnh cậu là người mẫu vô cùng vĩ đại sao?” Nhận lấy ánh mắt nghi ngờ của nam sinh, mở trừng hai mắt: “Hay là vẽ tranh chân dung cho mình.”


      “...”


      “Được ? Được ?”


      “...”


      Về sau nhắc đến việc này nữa, ngờ buổi sáng sinh nhật hôm đó, Kiều Tịch phát trong ngăn kéo của mình có quyển sách màu lam. Bên trong có bảy, tám tấm ảnh của mình, giấy A4 cẩn thận đặt vào kẹp ghim. Tờ thứ nhất là bộ dạng Kiều Tịch cúi đầu giải đề toán, tờ thứ hai là bộ dạng uống nước Vua Hải Tặc, gò má phình phình ngốc ngốc; tờ thứ ba là nụ cười, có chút dịu dàng điềm tĩnh, còn có tờ thứ tư, tờ thứ năm,....


      vốn nghĩ chỉ cần bức là được rồi, ngờ Lâm Tư Vi lại đưa quyển.


      Kiều Tịch nhất thời biết gì cho phải, chỉ kích động trừng mắt nhìn người. Lâm Tư Vi cũng khó lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, giọng vẫn lạnh lùng như trước: “ cần cảm ơn.”


      Cho dù ở trong mộng, nghĩ đến cảnh đó Kiều Tịch cũng nhịn được mà cười lên.


      Nếu như thời gian có thể dừng lại khắc đó là tốt.
      YoororoAbby thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 7
      Edit: Ốc Bảo Bảo


      Trải qua phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cuộc Kiều Tịch bỏ qua, cả người ỉu xìu. Buổi chiều, lúc ngồi mình khán đài của sân thể dục, đột nhiên bị người vỗ mạnh, quay đầu lập tức nhìn thấy khuôn mặt to của Lục Tri Hiểu.


      “Nào! Hãy phát biểu cảm giác thất tình của bạn!” Đây chính là loại người bỏ đá xuống giếng.


      Kiều Tịch lại tức giận mà ngẩng đầu nghiêm túc : “Nếu quả phải hình dung, có lẽ... giống như giấc mộng rất đẹp.”


      Lục Tri Hiểu hiếm khi đùa giỡn , mà ngồi xuống bên người , vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. Cậu do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Cứ bỏ qua như vậy sao?”


      “Ừ, nếu có thể làm thế nào?”


      “Có muốn mượn bả vai dựa vào ?”


      “Cố tiếp nhận ý tốt của cậu vậy.”


      Bả vai của nam sinh cứng rắn, có mùi thơm ngát rất nhạt. Kiều Tịch vùi mặt ở phía , lẩm bẩm giống như tự thoại: “Nghe rất lâu trước kia có người mình thích, như vậy sao phải làm những chuyện dễ khiến người ta hiểu lầm chứ...”


      “Coi như chính mình có vận khí tốt , cuộc đời khó tránh hai lần may.”


      Kiều Tịch lời nào, bên tai là tiếng gió thoảng, khí yếu ớt khiến gần như sắp ngủ, đột nhiên cảm thấy người bên cạnh xoay người ngăn trước người , dọa nhảy dựng. Mở to mắt thấy nam sinh bị đau ôm lấy cái ót, quả bóng lăn xuống từ khán đài, văng ra xa.


      Lục Tri Hiểu nghiến răng nghiến lợi: “Bị bóng nện vào rồi... văng xa quá...”


      Mấy cầu thủ sân vận động chạy tới, trong đó có mấy người hỏi Lục Tri Hiểu xem có muốn xuống phòng y tế xem , hai người bên cạnh như đùa: “Cước pháp của Lâm Tư Vi thực tốt, đá nhầm mất.”, “Về sau để cậu ta dùng chân ném rổ thử xem, ha ha.”


      Người chạy tới cuối cùng chính là Lâm Tư Vi.


      Nam sinh chỉ liếc qua, ánh mắt nhàn nhạt lên tâm tình gì, sau đó chạy tới bên kia khán đài nhặt bóng. Kiều Tịch đột nhiên cảm thấy ngực như bị lửa đốt, đứng lên, hô với người đó: “Này, mau xin lỗi.”


      Động tác Lâm Tư Vi do dự trong nháy mắt rồi lại bình thường.


      “Này, Lâm Tư Vi, xin lỗi cho tôi!”


      Người bên kia chạy xa như nghe thấy gì. Các vận động viên thấy phản ứng như vậy có chút xấu hổ, đều giảng hòa muốn đưa Lục Tri Hiểu tới phòng cứu thương, cậu ta lại chỉ ở bên cạnh khoát tay: “ cần cần.”


      Lúc tan học, mình Kiều Tịch nằm sấp trong lớp khóc lớn ồi.


      chỉ đau lòng chuyện mình thất tình, mà càng đau lòng hơn chính là người mà mình luôn quen lại nhìn mình với ánh mắt coi thường, ra mình trong mắt cậu vẫn là tồn tại ý nghĩa. Nước mắt tích nhiều ngày như vỡ đê, thể nào dừng lại được.


      ra từ trước tới nay đều sai rồi.


      Cũng biết qua bao lâu, đỉnh đầu đột nhiên xuất giọng quen thuộc.


      “Đừng khóc.”


      Kiều Tịch cho rằng mình xuất ảo giác, ngẩng đầu lên thấy gương mặt muốn ăn đòn của Lâm Tư Vi. Nỗi đau của mình bị cái người thèm để ý kia phát , khiến cho càng thêm khó chịu.


      vùi mặt trong tay, đồng thời lầm bầm mắng chửi. “Tra nam, khốn kiếp.”


      Nam sinh trầm mặc lời nào.


      “Máu lạnh, lương tâm!”


      “Nếu như mắng tôi, cậu có thể khá hơn chút cậu cứ mắng .”


      “Cậu thuốc nào cứu được.”


      “....”


      “Mình chỉ hôn cậu cái, sao cậu lại đối với mình như vậy?”


      Nam sinh gì.


      “Đó là nụ hôn đầu của mình.” Nụ hôn đầu của nữ sinh chẳng lẽ được quý trọng sao.


      “Đó cũng là nụ hôn đầu của tôi.” Giọng nam sinh nhàn nhạt.


      “Mình cũng ngờ xảy ra chuyện đó, hơn nữa mình cũng xin lỗi cậu, nhận lỗi rồi, phải sao. Cậu còn muốn mình làm gì nữa, trả nụ hôn đầu lại cho cậu sao?” Kiều Tịch ngẩng đầu lên, hít mũi cái: “Mặc dù biết mình đúng, nhưng thích cậu lại có lỗi lớn như vậy sao?”


      xong, thời gian dường như bị đóng băng.


      lâu sau, nam sinh mới trầm thấp hỏi: “Cậu vừa cái gì?”


      “Kiều Tịch ngẩn người, do dự mở miệng: “Mình biết là mình đúng...”


      “Câu sau.”


      “Thích, thích cậu có lỗi lớn như vậy à....”


      “Cậu thích tôi?”


      Não Kiều Tịch cũng bị kẹt rồi, hóa ra lúc chính mình nước sôi lửa bỏng, đối phương hoàn toàn biết chuyện mình thích cậu ta?


      “Vậy... vậy tại sao... ngày đó sau khi cậu ‘như vậy’ với tôi, lại gọi tên của Lục Tri Hiểu?”


      Chương 8
      Edit: Ốc Bảo Bảo


      Sau khi như người mộng du về nhà, như người mộng du ăn tối, như người mộng du làm xong bài tập, vẫn tiêu hóa được chuyện xảy ra lúc nãy, trước khi ngủ, trong đầu nhớ lại những lời của nam sinh... hóa ra đêm hôm đó chính mình tự chủ được gọi tên Lục Tri Hiểu, là hiểu lầm lớn.


      Đến đêm khuya mười hai giờ mất ngủ, nam sinh nào đó gọi điện thoại tới: “ ngờ cậu còn chưa ngủ.”


      Bên kia trầm mặc lúc, thể bỏ qua mà hỏi: “Cậu thích mình sao?”


      Dừng chút, Kiều Tịch mới xấu hổ đáp lại: “Ừ.”


      “Có thể là...” Giọng cậu có chút do dự, “Có thể ra trong lòng cậu, người mà cậu để ý chính là Lục Tri Hiểu, chỉ là cậu biết hay ? phải thường say rượu lời sao, cho nên dưới tình huống đó người cậu ra mới là người trong lòng cậu?


      “Nhưng mà...”


      “Mặc dù mình biết như vậy có chút đường đột, nhưng quan hệ của cậu là Lục Tri Hiểu tốt như vậy, nghe đồn các cậu còn là thanh mai trúc mã... Nếu như thích cậu cũng cần quá để ý tới tâm tình của mình.”


      “Nếu như hai người ở cùng chỗ...., mình chúc phúc cho các cậu, chuyện đêm đó mình cũng coi như xảy ra.”


      Kiều Tịch bị cắt ngang nhiều lần, cho tới khi cậu bạn có ý dừng lại, mới hết lời: “Nhưng mà, mình thể có khả năng thích Lục Tri Hiểu được.”


      “Vì, vì sao?” Trái tim nam sinh đập mạnh hơn.


      “Bởi vì, bởi vì cậu ta là cậu của mình mà.”


      Chúng ta cùng xem lại hình ảnh mấy ngày trước.


      Ngày tụ họp đó, khi Kiều Tịch say khướt đạt mục đích đẩy ngã Lâm Tư Vi ghế sofa liền ghé vào người cậu ngủ. Trái tim nam sinh đập nhanh hơn, ngay cả gò má cũng đỏ lên, lại nghe thấy dưới ánh trăng mờ, nữ sinh ở bên tai cậu thấp giọng gọi ba chữ ‘Lục Tri Hiểu’, trong nháy mắt trái tim cũng lạnh xuống.


      Cậu nghe thấy chính là nửa cầu ngọt ngào còn lại của nữ sinh: “Cậu nhất định, nhất định được cho mẹ biết nha.”


      “Cho nên, tất cả chỉ là hiểu lầm?” Hôm sau, hành lang giờ tan học, Lục Tri Hiểu giật mình hỏi: “Cậu ta nghĩ rằng cậu thích tôi, lại còn thần xui quỷ khiến hủy trong sạch của cậu ta, cho nên...”


      Kiều Tịch gật đầu.


      “Vậy cậu ta đối với cậu...”


      Kiều Tịch chỉ lời nào.


      phải cậu ta có quan hệ với Trương Lập Vi sao?”


      “Nghe là con của em trai bác cậu ấy, bởi vì học cùng trường, thời gian trước ba mẹ Trương Lập Vi Pháp du lịch, nên xin ở trong nhà cậu ta vài ngày.”


      Trong nháy mắt vẻ mặt Lục Tri Hiểu sáng ra vài phần, vỗ vỗ bả vai Kiều Tịch. “Cậu giỏi!”


      Kiều Tịch chỉ cười ngốc.


      Lục Tri Hiểu rồi, mình Kiều Tịch đứng hành lang. Bạn học rời gần hết rồi, ánh trời chiều chiếu sáng người , áo trắng được khoác lên màu hồng phấn mềm mại. Xa Xa nhìn cậu thiếu niên trong lòng mình khoác túi sách về phía mình, mặt là nét dịu dàng gần như khiến người ta hòa tan.


      Lúc này điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, Kiều Tịch mở ra, bên trong viết: “Nhất định phải hạnh phúc đấy, uống nước được quên người đào giếng, đừng quên mời tôi ăn cơm.”


      Ký tên là ‘Cậu quý của cậu’.


      Kiều Tịch ngẩng đầu, nhìn Lâm Tư vi dưới ánh mặt trời về phía mình, nở nụ cười sáng lạn.
      Hết.​
      YoororoAbby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :