1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện của nhà họ Viên - Mã Lăng (31/31) Hoàn chính văn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHUYỆN CỦA NHÀ HỌ VIÊN
      [​IMG]


      TÁC GIẢ: Mã Đề Thanh Lăng Loạn

      Số chương: 31 chương + ngoại truyện

      Convert: Ngocquynh520 aka Quỳnh súc vật

      Edit: bangthan87


      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Giới thiệu:

      Buổi sáng vừa mới kết hôn, đồng chí Viên Lãng có nhiệm vụ khẩn cấp phải ra ngoài, vừa là biến mất ba ngày, còn có kỷ luật thể hỏi. Mỗi ngày Trương Nam đều tự do đến bệnh viện làm việc, trừ bỏ lúc ở ký túc xá so với bây giờ khác xa nhau, cảm giác so với kết hôn cũng khác nhau là mấy. Cũng sao, rất tự do. Chủ nhiệm Trương mới đến nhận chức cũng bận bịu. Kết quả khuya ngày thứ ba mới mở cửa, thấy người nằm giường riêng giật mình, ý thức cảm thấy bản thân mình nhầm, vừa muốn bước ra ngoài, liền nhớ ra đó là Viên Lãng.

      Hiển nhiên phu quân đại nhân vừa mới tắm xong, tóc còn ẩm ướt, thân trần nằm giường nhắm mắt lại như ngủ. Đôi mắt tối đen, da mặt có chút trầy. Đoán được tắm vòi sen, rửa mùi máu tanh. Cẩn thận từng chút, Trương Nam cầm khăn lông khô, qua giúp lau tóc, tay nhàng.

      Viên Lãng mở mắt ra, nhìn : " về rồi.." Trương Nam gật đầu: " về rồi." Mỉm cười.

      Lau khô tóc, Trương Nam phải về phòng cất khăn mặt, Viên Lãng yên lặng giữ tay lại, cho . Trương NAm nhìn ánh mắt đen kịt của , biết: mệt mỏi, nhưng mà muốn mình rồi.

      ...

      Ngày hôm đó, hai người ăn cơm chiều, liền như thế ôm nhau ngủ.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 22/1/16

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Đất hoang tuyết trắng bay nặng nề.

      trường cứu tế bận rộn cả ngày, đến lúc tự do trong doanh đội, Thành Tài cùng Thạch Li Hải gia cố lại lều trại, Tề Hoàn bận việc nên ăn cơm đạm bạc ở ngoài, Hứa Tam Đa cố gắng muốn đem tuyết bị thổi vào lều trại quét ra ngoài. Viên Lãng mang thắt lưng nhìn nhìn dưới núi mảnh tuyết trắng xóa, hơi nhíu mày.

      Ngô Triết đến bên cạnh : "Cảnh sắc tồi. Thế giới pha lê tuyết trắng mai hồng, đây là Tào Tuyết Cần ; sơn múa ngân hà, nguyên trì sáp tượng [2]; băng tuyết ngập trời đường núi, phải người làm. Là lời của Hứa Tam Đa tôi. Ngài đưa cho đội chữa bệnh tọa độ nơi đóng quân, người ta tìm tới ? Còn dắt theo nữ đồng chí." Thấy sóng yên biển lặng bày tỏ thái độ của Viên Lãng, Ngô Triết cũng , trong lòng , có tính cách, đội nữ chữa bệnh cũng chiếu cố được.

      Tề Hoàn tới: " cần tiếp đoạn đường sao?" Viên Lãng chụp vai Tề Hoàn ra: " cần! , hai ta lên núi nhìn đường , núi còn vài gia đình bảo vệ rừng." tới cửa, ngừng chút, với Hứa Tam Đa: "Tối đa 30 phút nữa bọn họ đến, chờ lát chuẩn bị cho người ta nước ấm." Cũng quay đầu lại liền ra ngoài.

      Hơn hai mươi phút sau, Thành Tài nấu nước, liền nghe thấy Hứa Tam Đa ồn ào ở bên ngoài: "Đội chữa bệnh đến." Trong lòng Ngô Triết : đúng là tinh, tính chính xác. Vén bên liều trại, người liền vào, giọng dịu dàng ở trong lều vang lên: "Đồng chí, đội trưởng của các người đâu?"

      Viên Lãng có chuyện: Lúc đó có người cấp cao ở đó, quân hàm cao nhất phụ trách việc bên ngoài. Ngô Triết khẩn trương chào đón: " Đồng chí Ngô Triết đội A. Các đồng chí vất vả rồi." Về sau Ngô Triết nghĩ lại sai lầm, tai họa lớn ở trước mặt, bộ đội tiếp viện. Chính mình phản ứng đầu tiên khi thấy đội bạn là: này quả là quốc sắc thiên hương.

      Nón tuyết vén lên, ánh mắt đầu tiên nhìn vào mái tóc đen tuyền như mực của đối phương, tuyết rơi dính vào vài sợ tóc bên méo, tôn lên đôi mắt trong veo, môi đỏ của nâng, giọng dễ nghe lần thứ hai vang lên: "Chi đội trưởng Trương Nam bộ phận cấp cứu chữa bệnh X phụng mệnh của quan chỉ uy thượng cấp đưa tin."

      Vài người sau lưng theo thứ tự cúi chào với Ngô Triết, giọng lưu loát: Lương Húc, Tống Huy... Cẩn thận đánh giá đối phương chút, người đẹp cùng Ngô Triết nản lòng nhìn vai đối phương ánh sáng chói lọi chợt lóe lên làm co người ta bị quáng. Góc sáng C3 u oán : "Đối tử, thượng cấp? Ai nghe ai?" chưa xong, ta bỗng cảm thấy sau gáy mình có trận gió lạnh thổi qua, thanh u oán vang lên: "Nghe tôi!" Viên Lãng đạp tuyết trở về buồn bực nhìn C3, "Có chút lời cần mở miệng, nhưng thân là đội trưởng vẫn phải , vì sao cậu lại ngốc như thế?"

      Hứa Tam Đa cười lộ ra hàm răng chói lọi: "Đội trưởng, trở về!" Ông Mao đúng lúc xuất , làm cho Ngô Triết cùng xinh đẹp cùng thở phào nhõm. cũng hành lẽ về phía Viên Lãng: "Đội trưởng Trương Nam bộ phận cấp cứu chữa bệnh X đến trình diện." Ánh mắt nhìn qua Viên Lãng, cười với Tề Hoàn, chào hỏi. Tề Hoàn cố gắng đem khóe miệng đông cứng kéo căng ra về phía trước, như thế nào cũng coi như người quen.

      "Hướng thượng cấp báo cáo ý nghĩa tập trung." Viên Lãng nhìn bề ngoài, giống như khủng hỏang : "Càng ngày càng chậm. Biết vẽ kỹ thuật lui bước." Đánh giá từ xuống dưới đối phương chút, tâm khiếm nhã hỏi: " đường thuận lợi ?" "A" lên tiếng, đứng nghiêm. Biết vâng lời liền gật gật đầu: "Biết vẽ trở về luyện nữa." giọng câu chống cự: "Quan cấp đại nhất đè chết người." Thành Tài lấy ánh mắt sắt bén của Súng Bắn Tỉa nghe Viên Lãng câu này, cười đến quái dị.

      Sau: Ngô Triết tổng kết: Nếu nghiệt Viên Lãng am hiểu tất cả đem tất cả những người thi hành nghĩa vụ quân làm bí đỏ chém gọt, mỹ nhân Trương Nam liền biết để đến chỗ nào biến thành trạm chữa bệnh tạm thời. Trương Nam cầm lên ấm nước Thành Tài cầm, miệng nhếch lên , ánh mắt tìm kiếm lão A bị nhóm người tuyết đánh thấu giày, dùng giọng chắc nịch : "Đem giày cỡi ra, các người có bị thương do giá rét." Đặt nước xuống, bắt đầu cởi dây giày Hứa Tam da. Mười phút sau, Hứa Tam da thoải mái hoạt động cổ chân, cảm kích với Trương Nam: " hổ danh Thiếu ta, tay vừa vừa nhanh. Tôi còn đau rồi!"

      bên mặt Lương Húc nhăn cái mũi lại kiểm tra trị liệu cho Viên Lãng : "Tiểu Tử cậu vận khí tốt, thiếu tá nàu đúng là thần đao chiến trường, nổi danh toàn quân. Cậu biết , mưa bom bão đạn, người ta đều có tham gia..."

      "Hít" Đột nhiên Viên Lãng hít vào hơi, Lương Húc thấy mình cẩn thận cắt vỡ vết thương. "Ôi" tiếng, giọng nhàng đầu Viên Lãng: "Từng tham gia qua cứu hộ chữa bệnh ở Sudan." (*Sudan:tên gọi của người đứng đầu ở quốc gia theo đạo Hồi). Thành Tài kính nể nhìn Trương Nam với cặp mắt khác: "Đội trưởng, cái này cũng coi như là ngoại chiến thôi."

      Lúc này đống người mắt to trừng mắt chấn động, được mỹ nhân có kinh nghiêm ngoại chiến tiếp nhận vị trí của Lương Húc, đem chân Viên Lãng đặt đùi mình, kiên nhẫn giải thích: "Vết thương của ấu do giá rét có vẽ nghiêm trọng, trước nên dùng tuyết chà xát, với lại cầm dao hơi bị cao, chú ý xem tôi xử lý." Nhìn thấy máu dưới chân Viên Lãng, Trương Nam mím môi, lại quay đầu trừng mắt liếc Lương Húc cái: "Xử lý người bệnh cần tinh thần tập trung, người ta đổi máu thôi, việc cũng là cố." Lương Húc gãi gãi đầu: "Đội trưởng Trương, có phải đến giờ gặp qua cố hay ?"

      Viên Lãng cảm thấy dược tay Trương Nam đỡ chân mình cứng lại lát, an ũi vỗ đầu , đầu ngón tay mang theo hơi ấm. Trương Nam ngẩng đầu cười với an, cũng quay đầu trả lời Lương Húc: "Tôi à, cũng có cố." Tống Huy đặc biệt tò mò quay đầu lại: " cố gì thế? Khi nào? được ghi là hoàn mỹ, nghe ai qua." Trương Nam dừng chút, áy náy chống lại ánh mắt ôn nhu của Viên Lãng: "Tôi đưa người ta cắt ruột thừa, quên chích thuốc tê." Sau đó cúi đầu tiếp tục sửa chân của người này: "Vì bù lại sai lầm thể tha thứu này, Đội trưởng các cậu, tôi gã cho người bị hại rồi." ngoài dự đoán, lời vừa kích thích những tiếng la phát lên.

      "Quả hổ là người, bịa chuyện!" Đội cứu hộ cùng lão A nhất trí cho ý kiến.

      Trương Nam thở dài tiếng: "Là , tin các người cứ hỏi ấy." Bàn tay trắng nõn chợt xuất ánh sáng, sát khí ngàn ma, dao phẩu thuật trong tay chỉ về chóp mũi Viên Lãng. Viên Lãng thản nhiên nhìn cây dáo thảng sáng chói. Bên ngoài là đất hoang tuyết trắng, trước mắt là lưỡi dao của người đẹp. Bất quá người chồng như , thông minh, nghe trộm núi sâu thấy tinh. Đẩy dao ra, Viên Lãng chân thành mà đau đớn nhìn mọi người : "Tôi chính là bệnh nhân kia."

      Hiệu quả làm chấn động, thiếu tá Trương bắt đầu lời thấm thía giáo dục cấp dưới của mình:"Các đồng cí, các , công tác nhất định phải cẩn thận. Bài học kinh nghiệm, phải tôi nhắc các cậu."

      Nhóm người lão A xấu hổ im lặng. Gả cho đội trưởng nghiệt là bài học đau đớn.

      Ngô Triết phản ứng đầu tiên tay run run cầm ly nước đưa cho Trương Nam, ý muốn cứu giãn tình tế: "Chị dâu, nếu chị uống nước trước?" Về sau, Thành Tài cảm thấy được Hứa Tam Da cường đại dù sao trong lúc lơ đãng cũng cứu chủ khi gặp nguy. Mộc Mộc cười đến sáng lạng, biết trước tất cả : "Xem, tôi và các cậu đến cái gì, đội trưởng vợ của ấy là người hời hợt, cái cậu còn tin."

      Đội viên cứu hộ hóa đá trong nháy mắt, Bông hoa trong bệnh viện dã chiến là người hời hợt.

      Trương Nam nhìn chung quan lát: "Chồng à, thời tiết rất tốt." Viên Lãng nhìn đại tuyết nhao nhao ngừng bên ngoài, : "Đúng, sai, vợ à em ăn cơm chưa?"
      Trâu, sanone2112Tuyết Liên thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2: Đời người nếu giống như buổi đầu gặp gỡ.

      Tối hôm đó, sau khi mọi người nghĩ ngơi, Trương Nam nhìn ra bên ngoài trời đầy tuyết đột nhiên bắt đầu cảm thán: "Cái đó !", Viên Lãng gật đầu, đem vợ xinh đẹp của mình ôm bên vai, vỗ lưng . Trương Nam mệt mõi uể oải dựa vào bên người Viên Lãng, trong lều trại tối đen chỉ có đóm khói sáng của Viên Lãng chợt lóe lên.

      Trương Nam nhớ đó là mùa xuân, bản thân muốn nhập ngũ tốt nghiệp trường y, bị phân thực tập mỗ dã chiến. Giống như thích ứng với bệnh viện dã chiến ngoài trời, liền vượt qua kiếp sống làm y diễn tập quân đầu tiên. Về sau có nhiều kinh nghiệm cấp cứu dã chiến như vậy, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy lần đó là rối loạn nhất! Bản thân mình cũng loạn, tay chân luống cuống; xung quanh cũng rất rối loạn. Tất cả bác sĩ và y tá đều lại vội vàng, bệnh viện vốn yên lặng liền giống như căn cứ hải quân Trân Châu Cảng bị tập kích làm cho bát nháo loạn xạ. Chiều hôm đó Trương Nam vừa mở đầu vết thương kiểm tra được người làm cùng chuyển người bị thương cần khám gấp, bộ đàm lại kêu lên: "Cứu hộ 33 xin chú ý, cứu hộ 33, bãi đất E85 bị thương ở chân ngoài ý muốn. Bãi đất E85." Bộ đàm vang lên. nhớ là lần thứ mấy, cũng nhớ là trách nhiệm làm mấy tiếng đồng hồ rồi. Trương Nam mệt mỗi gật đầu, giòn giã trả lời: "Cứu hộ 33 nghe ." Chạy đến xe cứu thương.

      Mở động cơ lên, lái xe than thở: "E85, bây giờ còn là trận địa hồng quân sao? Nghe chỗ đánh rất lợi hại." Trương Nam vui lên: " còn nhớ sao, đó làm trận địa tiếp tế hậu phương hồng quân." Kết quả phát trận địa phụ cận hậu phương còn náo nhiệt hơn so với trong tưởng tượng, tiếng nổ mạng làm đất núi rung chuyển, Trương Nam co rúm người lại. Tiểu Chu bảo vệ than thở: "Thiếu Úy, phải đây là trận địa hậu phương sao?" Trương Nam nhướng mí mắt: "Quân trưởng bây giờ chiến tranh ở phía sau." Trong lòng Tiểu Chu thở dài tiếng: xinh đẹp tám phần là Kỹ Hiểu Lam miệng đồng răng sắt. Lúc nào cũng được.

      Quan sát thấy tình hình giao thông phía trước cơ bản tốt, lái chính muốn tiếp tục chạy lên, Trương Nam gào lên tiếng: "Ngừng!" Xe cứu thương dã chiến "phanh" nhanh lại. Tiểu Chu thấy thiếu úy nhảy xuống xe, chạy hai ba bước tới ven đường, cũng vội vàng qua: Bên cạnh binh nhì hồng quân nằm úp xuống.

      Tiểu Chu kỳ quái: " ta mặc trang phục dã chiến, sao có thể nhìn thấy?" Trương Nam nháy mắt mấy cái, giống như đứa bé đắc ý: "Tôi xem qua triễn lãm ảnh nước Đức, tìm súng bắn tỉa như thế nào." Tiểu Chu vui vẻ: " vẫn rất thông minh." Trương Nam có vẽ khiêm tốn: "Bình thường." Hai người khom lưng kiểm tra xem người này như thế nào, vẫn còn sống, chỉ là bị kích dẫn đến hôn mê. Ba chân bốn cẳng đem người này vào xe, vừa muốn khởi động, Trương Nam đột nhiên : " đúng." Tiểu Chu sửng sốt: "Vì sao lại đúng rồi?" Trương Nam hoang mang : "Đây là trận địa hồng quân, binh lính hồng quân bị đánh bất tĩnh ném ở ven đường, lên cái gì?" giọng lười biếng xa lạ vang lên: " lên trận địa của các người bị xâm nhập rồi." thiếu úy hoảng hốt quay đầu lại, nòng súng tối om từ ngoài cửa sổ đặt lên đầu người lái xe rồi. Giọng lần thứ hai vang lên: "Học qua hình cảnh cũng vô ích thôi? Súng bắn tỉa đều đến chóp mũi rồi." Tốt xấu gì cũng chịu qua huấn luyện quân , Trương Nam lật tay kéo binh lính bị thương ra. "Đừng nhúc nhích!" giây sau, sói vào xe. Bước đứng vững ngắm bắn vào cổ thiếu úy. Người này mau lẹ như báo. Trong lúc chiến tranh khói lửa, vẫn thủy chung cố gắng dùng tay đè nặng bụng dưới của mình, bắt cóc cũng coi như hoàn mỹ.
      Qua nhiều năm sau, Trương Nam cũng thể nghĩ được có thể cùng với cái người có vẻ mặt xám đen như ác nhân là chồng mình ở bên cạnh cùng làm việc. Trái lại Viên Lãng vẫn lặp lại cảm giác ngay lúc đó: Nha đầu xinh đẹp! Bước ngắm bắn đè nặng ở cổ đều có khí chất kỳ lạ.

      Đời người nếu như chỉ giống buổi ban đầu gặp gỡ, gió thu vỗ cánh bay như thế nào?

      "Tách tách cạch cạch tách tách..." Bên ngoài tiếng súng như nổ tung tóe. "Nằm sắp xuống!" Trong chốc lát hắc bạch điên đảo. Kẻ xấu đè Trương Nam ngã vào trong toa xe. Bên tay vù vù nhìn thấy vật thể bay qua. thanh ồn ào hỗn tạp, nhiệt độ thân thể của mình bị áp đảo bên dưới lại nóng lên lạ thường, Trương Nam trong lúc hốt hoảng bên tai liền nghe giọng nghiêm khắc trách mắng: " từ đâu sinh ra vậy? biết đạn giấy cũng có lực sát thương sao?"

      Bên ngoài xe lính hỏa lực trả thù dày đặc chứng tỏ tay súng bắn tỉa từ trời giáng xuống này là Thập Bộ Sát Nhân chạy ở trận địa của đối phương, là Thiên Lý Bất Lưu Hành đó. Nhưng mà chỉ sợ đạt được làm xong phất áo mà , sống thân trong rừng sâu. Người hồng quân đuổi tới!

      Kẻ xấu gầm lên tiếng: "Lái xe!" thân người này tràn đầy khí quỉ dị, làm cho người khác bị kích động tự chủ nghe theo lời ta điều khiển. Có chuyện xảy ra làm cho Tiểu Trần có vẻ khẩn trương, khởi động xe cũng tương đối chậm. Phía sau hồng quân nhất quyết tha, bên cạnh xe xa tiếng"Ầm" vang lớn, lựu đạn liền tới tiếp đón rồi. Lái xe Tiểu Trần "Ôi" lên tiếng, bị cái gì đó cắt qua trán, máu tươi tuôn xuống. Đồng chí trông thấy, Trương Nam giận dữ, ló thân thể ra ngoài hướng về phía hồng quân đánh truy binh bắt đầu hét: "Các người kia ở bộ phận nào? đến chỗ nào đánh các người chứ. Chúng tôi là xe bệnh viện dã chiến!" Binh lính hồng quân sửng sốt, xe tạm dừng chút. Trương Nam bên cạnh kẻ xấu đột nhiên chịu để tâm cười khanh khách, thở gấp với Tiểu Chu: "Đây là vũ khí sinh học của hồng quân các người, chính là Sư Tử Hà Đông hống!" Lời còn chưa dứt, ngay tại chỗ nhắm, hai cái đầu súng, lại khiến cho đầu sĩ quan hồng quân công nông Trung Quốc bốc lên khói trắng.

      Lúc ấy Trương Nam liền u mê, nghĩ tới người này lại khoe mẽ như vậy, Trương Nam vẫn cảm kích gật đầu: "Đội đồng chí cứu hộ, người đều rất nhanh vượt qua quỹ đạo chính xác rồi." Trương Nam nghiến răng nghiến lợi. Tiểu Chu xen mồm: "Trời xanh có mắt, Trương Nam cũng có nên lúc đó." Lại giơ ngón tay cái với tên bắt cóc: "Chiến hữu, kỹ thuật bắn súng của tốt, thao tác của sai!" Cái tên bắt cóc kia chỉ thoải mái mà cau mày, vẫn gật đầu đáp lại: "Cảm ơn."

      Sau khi hồng quân phản ứng kịp, cái gì cũng tin đây là xe cứu thương bên ta rồi. Truy binh cũng phải ngồi , xạ kích dày đặt, kẻ xấu lập tức ngẩng đầu lên được. khống chế được cục diện, Trương nam bi thương: " lái xe, đại gia Trần, ngược lại mau chạy! Tôi phải tới nghe tiếng động."

      Bộ đàm lại vang lên ào ào, chủ nhiệm Lý khoa ngoại ở bệnh viện cấp cứu dã chiến giống như mắng: "33, các người chết ở nơi nào rồi. E85 có người gãy xương bị thương tỗn đến động mạch rồi!" Bên ngoài hồng quân vẫn nhất quyết buông tha. Trong mưa bom bão đạn đầu Trương Nam cũng chỉ còn lại câu kia: Động mạch bị thương! Gấp đến độ máu muốn lên tới não rồi. muốn đem cái tên đầu xỏ trước mắt này giẫm đạp xuống đất, lúc chân đá ra nhìn liền căng thẳng ngậm miệng, sau lưng tất cả đều là bộ dáng đổ mồ hôi lạnh, lòng mềm nhũn, lại thu trở về.

      Tiểu Trần khó khăn khởi động xe, đột nhiên giọng nguyền rủa câu: " được, điều trị viên đến đây. Xác định tôi là khu chiến đâu." Đầu óc Trương Nam nổ vang, lần này làm ra bộ dáng xấu là được thoát thân rồi. Cái người xấu kia nghe được đại khái nhiệm vụ của Trương Nam, hết sức xin lỗi nhìn cái, sau đó ngừng bắn, có bĩu môi, bày tỏ tự mình chịu trói.

      Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Phía trước bị từng lính bắn tỉa trang bị vũ khí hạng nặng bùng nỗ, tròng mắt hồng quân đều màu đỏ bắn giết liên trưởng. A..., muốn đánh nhau là đánh muốn giáng xuống là giáng sao? có dễ. Bắn chết cách ngoan độc xong rồi dừng lại chuyện. Mặc cho tiếng súng dày đặc ngoài xe, hồng quân thề sống chết cho chiếc xe cứu thương phản bội rời , muốn bắt giữ tù binh.

      Giữa mãnh hỗn loạn, Trương Nam phát kẻ xấu đột nhiên ôm chặt cái bụng của mình hung hăng thở mạnh, phía sau ót lấp lánh mồ hồi. Bản năng bác sĩ bồ nhào đến mò mẫn mạch đập của , nhịp đập làm cho mi Trương Nam nhăn lại: " thể bị bắt, phải lập tức theo tôi vào bệnh viện." Kẻ xấu cười khổ chỉ phía bên ngoài hồng quân công nông Trung Quốc quây quanh lục soát, thở gấp :"Tôi cũng muốn." Mạng người như trời định, cố được nhiều như vậy.

      Mắt Trương Nam nheo lại, quyết định nhanh, đoạt lấy súng của kẻ xấu ngắm, kỳ quân nổi lên bắn về phía bên ngoài. Lập tức bốn phía hồng quân công nông tiến lên lục soát bốc khói. chiêu đánh lén thành công, Trương Nam cùng Tiểu Chu trợn mắt há hốc mồm ném khẩu súng vào trong lòng kẻ xấu. Sau đó thuận thế tiếp tục dùng tay đánh bất tĩnh tiểu binh hồng quân, rút ra súng, phát bắn chết quân xanh gây tai họa xe. Nhất thời, trong và ngoài xe, mảnh sương trắng tràn ngập.

      Trong sương khói, kẻ xấu liền thấy thiếu úy loạng choạng lớn tiếng giải thích: "Tôi là đội cứu hộ bệnh viện dã chiến, có nhiệm vụ khẩn cấp. 10 phút trước quân xanh này sắp chết mò lên xe chúng tôi, vừa rồi ta đánh gục bốn binh lính hồng quân. Sau đó người bệnh bắn chết ắn xe tôi. Chúng tôi có thể ?"

      Điều trị viên làm cho hoảng loạng choáng váng đầu óc, nhìn thấy trường cơ bản là , lúc ra bảng tên quân súng bắn tỉa xanh, nhanh chóng phán: Viên Lãng: Đánh gục, rời khỏi diễn tập. Lính đánh bộ Lâm Tiểu Tường trọng thương, rời khỏi diễn tập. Quay đầu nhìn thấy trận địa của hồng quân, trận địa Tề Hoàn lắc đầu: Bày tỏ truy kích lại. Điều trị viên phán định: Xe cứu thương tiếp tục chấp hành nhiệm vụ. Trương Nam vung tay lên, Tiểu Trần chân đạp lút cần ga. Xe cứu thương mất.

      Binh sĩ trận địa hỏi Tền Hoàn: "Ban trưởng, vì sao truy đuổi?" Tề Hoàn đen mặt : "Tôi biết súng bắn tỉa này, là Viên Lãng. Kỹ thuật bắn súng đến là tự kiêu, bắn tỉa giết người cóp mắt, vừa rồi tự nhiên bắn liên phát. Tôi đoán chừng ấy thực bị thương rồi."

      xe cứu thương, Tiểu Chu ở bên tay chân luống cuống băng bó chân Tiểu Trần, bên cảm nhận hành động vô nhân đạo vừa rồi của Trương Nam. Viên Lãng bị đánh gục nhưng mặt có vệt sáng dày, có thể nhìn ra sắc mặt cực kỳ xấu, đau đớn ngừng dùng miệng hít khí. Trương Nam mò lên động mạch cổ của , khẩn trương hỏi: "Còn chỗ nào đau vậy?" Viên Lãng run run chỉ ngực: "Tôi, lòng tôi đau, tôi là súng bắn tỉa có danh tiếng nhất. lại kêu loạn như súng bắn chim chóc!" Trương Nam đè lên bụng kiểm tra, trong lòng có chút kiên định, giúp Viên Lãng xoa xoa mồ hôi đầu, ánh mắt cười cong: "Tôi cũng tức chết hồi rồi." Tiểu Chu vui vẽ: "Hai người các cậu so ra bằng nhau."

      phút đồng hồ, xe cứu thương chạy tới bãi đất E85, tại Viên Lãng nằm xe cứu thương, người thoải mái đắp chăn Trương Nam để lại cho , liền nghe bên ngoài tiếng Trương Nam cực lớn theo sát mục tiêu thương binh: "Các người mù quáng lừa gạt vì cái gì. Kiên quyết là động mạch à? Động mạch nhà mấy người dài đến gót chân sao?" Viên Lãng nghe đến choáng váng, phốc cái vui vẽ, người giống như còn đau nữa rồi.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Họa phúc khó lường...

      Về sau Viên Lãng nghĩ, Trương Nam quả bác sĩ tốt, y tá tốt, để ở đâu cũng phát ra là đồng chí tốt, ai cũng thể tưởng tượng được chuyện có thể cắt ruột thừa của người mà chích thuốc tê. Nhiều năm như vậy, bản thân mình với ai người đó cũng tin, cho là mình A người. Hôm nay nhân chứng điều có ở đây, cuối cùng Ngô Triết mới ra câu: có biện pháp, nhân phẩm của ngài chính là như vậy.

      Viên Lãng còn nhớ bộ dáng ngày hôm đó, Trương Nam đến xe cứu thương xem người lính được báo là bị thương động mạch kia. Nha đầu rất ranh mãnh, cho người lính kia truyền máu bổ sung, cơ thể lính hồng quân bị đánh ngã phải truyền dịch để cho Tiểu Chu làm. Viên Lãng bị đau bụng thể nằm thẳng, liền dìu lại chổ gốc xe vững chắc ngồi dựa vào, lại còn cẩn thận lót tấm đệm phía cho để phòng bị chấn động. Động tác của mình cũng ngừng rửa sạch vết thương ở gót chân của lính bị thương, thuận tiện kiểm tra trán người lái xe, lúc mới vừa xoay người lại thấy Lâm Tiểu Tường mới vừa tỉnh lại có phải bị Viên Lãng ném ra có bị chấn động não hay . Trong lúc cấp bách quên dặn Tiểu Chu kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Viên Lãng, vẻ mặt Tiểu Chu cầu xin , "Nhiệt kế vỡ". Trương Nam liếc ta cái, tay lấy băng gạc tay lấy bông băng y tế qua, trực tiếp lấy miếng dán dán lên trán Viên Lãng.

      Ngoài ý muốn đụng chạm! mùi hương con ấm áp bất ngờ xông vào mũi Viên Lãng, Viên Lãng hiếm thấy cảm giác được có chút gì đó, uhm khó chịu. Bất quá đối phương lại tự nhiên bình thản, tiếng vẫn giòn giã như cũ: "Tiểu Chu, tôi đoán ta là 38,5 độ. Bị viêm." Tự mình quay đầu lại vội vàng, đem Viên Lãng ném ở bên thưởng thức cảm giác chua chát mới. Bất quá làm cho Viên Lãng có vẻ cân bằng chính là bác sĩ thiếu úy dường như cũng phải hoàn toàn có cảm xúc, lúc chạy nhanh đến bệnh viện dã chiến, Trương Nam lại sờ trán Viên Lãng, xác định có chuyển biến xấu, ghé vào lỗ tai câu: "Súng bắn tỉa, đôi má đỏ lên, nóng à?" Viên Lãng cố gắng kề sát lỗ tai Trương Nam gằn từng chữ, nghiêm túc với : "Bác sĩ, óc lại trẻ con rồi, là cọ xát." Trương Nam sửng sốt, sau đó nghiêm trang : "A...." tiếng, bản thân lại tiếp tục bận rộn.

      Cán cứu thương đủ, lính bị thương ở chân được ưu tiên khiêng trước. Trương Nam nâng Viên Lãng dậy đến phòng cấp cứu, lúc vừa bắt đầu đỡ, Trương Nam liền cảm giác được, thể trọng súng bắn tỉa làm cho bản thân thể vác lên được, vốn muốn từ từ hai ba bước thích ứng là tốt. Nhưng thình lình bụng Viên Lãng đau đến co rút lại, vốn là cách ổn định thể làm được bất bằng bất cứ cách nào, Trương Nam cảm thấy mặt đất bằng phẳng mở rộng ngay trước mắt, tay bối vối chống đỡ Viên Lãng ở cửa xe, hai người cùng thở dài, cũng mai ngã xuống đất.

      Cảm giác thấy thể lực bác sĩ cạn kiệt, Viên Lãng nghiêng đầu, lại thấy Trương Nam kỳ quái nhìn tay mình. Cái bàn tay kia xinh đẹp, lúc đó dưới ánh mặt trời lại phát run. Trương Nam nuốt nước miếng, có chút khẩn trương nhìn Viên Lãng, giống như giải thích lại giống như xin giúp đỡ: "Tôi chống nổi rồi, đủ mạnh rồi." Tuy mang khẩu trang nhìn thấy biểu tình, nhưng giống như tay chân luống cuống hoàn toàn lộ khuôn mặt trong lúc đó. Đúng là tiểu nha đầu. Tâm Viên Lãng , có kinh nghiệm huấn luyện lớn, vỗ đầu : "Mệt, trở về ngủ giấc là tốt rồi." Trương Nam dường như an tâm, "Đúng..., tôi mười mấy tiếng ngủ rồi, thể lực cạn kiệt."

      Trong bệnh viện dã chiến vẫn bận rộn như cũ, bác sĩ Trương Nam trong phòng cấp cứu tác phong nghiêm túc phê phán thượng úy Vương: "Lam quân cũng trở về rồi. Tự nhìn xem bên ngoài bên trong bận rộn thành cái dạng gì rồi hả? vẫn ngại đủ loạn sao? Tất cả mọi người bao lâu tan ca rồi hả? Ít nhiều người bệnh của mình, ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, cầu ưu tiên xử lý kẻ địch sao?" tại Trương Nam ở sau lớp khẩu trang vụng trộm cong khóe miệng lên, sau đó nghiêm túc báo cáo: "Bác sĩ Vương Nightingale , nhân đạo có biên giới, cho nên tôi lựa chọn quan tâm hai bên quân hồng lam."

      Mặt mũi thượng úy trắng bệch: “Được! Nightingale mà câu bằng vạn câu, chính là chân lý! Bác sĩ điều trị tôi chuyện cũng phải thúi lắm! hôm nay làm liên tiếp hai đêm, trước mặt trời mọc ngày mai đừng cho tôi bắt gặp nghỉ ngơi.”

      Con mắt Trương Nam chuyển động, giọng mềm mỏng, giống như lắp bắp xin tha: “Sư huynh à, cái người hồng quân kia, cái tay súng bắn kia đó… Bị viêm ruột thừa, nếu xử lý chậm trễ, bị thủng…” Thượng úy hung hăng nhìn Trương Nam phút đồng hồ, phủi tay đem ca bệnh ném bàn, phát ra tiếng đập lớn. Sau đó sắc mặt nghiêm túc cúi đầu bố trí giải phẫu, rống to với bên ngoài: “Tiểu Lưu! phòng giải phẫu! Bàn nào giải phẫu xong rồi chuẩn bị cắt bỏ ruột thừa!” Trương Nam đứng nghiêm chào, vui mừng nhướng mày: “Cảm ơn sư huynh!” Thượng úy ngẩng đầu lên, chỉ vào cửa gầm lên: “Em cút cho tôi!”

      Trương Nam chạy bộ ra, cơ hồ đầu đập mạnh vào chủ nhiệm Lý. Chủ nhiệm Lý giữ vững thân thể của : “Thiếu úy, còn chưa tan ca sao? ngày rồi?” Trương Nam cười cười: “Hôm nay liền làm 2 ca đêm, ông có thể thấy tôi mệt rồi.” Chủ nhiệm Lý nhìn thấy Thượng úy Vương trong phòng phát hỏa, cười khổ tiếng, người trẻ tuổi có vấn đề. “Ca đêm có thể, nhưng cho lên mổ.” Trương Nam nghiêm: “Vâng ạ.”

      Bên trong phòng quan sát, Viên Lãng nhìn Trương Nam bị mắng bị phạt lại vui vẻ: “ vẫn rất cao ứng”. Trương Nam tìm kiếm đề tài, vắt khăn lau mặt cho Viên Lãng, cúi xuống, sau đó thỏa mãn gật đầu: “A… hóa ra sở trường của là cái dạng này.” Cười cái, cúi đầu bắt đầu ghi lại : “Viên Lãng, thần thánh phương nào?” Viên Lãng tự hào nhướng nhướng mày: “Lão hổ đoàn 33, Trung úy Viên Lãng!” Nhìn thấy bộ dáng tinh thần của Trương Nam, “ cần ngủ lát?” Trương Nam buồn ngủ vỗ vỗ mặt mình: “Lão hổ đoàn 33 Trung úy Viên Lãng! ngủ lát, lát giải phẫu.” xong liền chạy ra ngoài.

      Viên Lãng nhìn thấy là lúc chính mình bị đẩy vào phòng giải phẫu, Trương Nam lộc cộc chạy tới, có chút thở gấp, cười cười với các bác sĩ y tá, sau đó cúi đầu : “Viên Lãng, yên tâm, viêm ruột thừa của đoán chừng là lớn, chúng tôi làm phẫu thuật , rất nhanh tốt rồi.” xong dùng ngón tay út nhấn cái, giống như dỗ con nít lắc đầu trước mặt Viên Lãng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, đáng . Viên Lãng nở nụ cười, gật đầu: “Ừm, gặp lại sau!” Ấm áp trong nháy mắt bị bác sĩ Vương đập tan: “Trương Nam, rất rảnh rỗi đúng ? Vậy phẫu thuật!” Trong lòng Trương Nam phi tiếng. Đứng thẳng ôn nhu giải thích với bác sĩ Vương: “Chủ nhiệm Lý tôi tan ca hơn hai mươi tám tiếng, thích hợp phẫu thuật.” Bác sĩ Vương nhìn : “Là thiếu úy sao, tôi cảm thấy em rất có tinh thần. Đây là mệnh lệnh.”

      xe Viên Lãng muốn gì, lại nuốt xuống. Bởi vì đột nhiên cảm thấy được, Trương Nam giúp làm phẫu thuật cũng sao, về sau… Có thể họa phúc như buổi sớm chiều…

      Bên cạnh bàn mổ, bác sĩ Vương quyết định có thể gây tê, để cho Trương Nam thực trong khu vực quản lý gây tê. Trương Nam ngẩng đầu: “Bác sĩ gây mê đâu?” Sắc mặt bác sĩ Vương căng thẳng: “Hai phòng phẫu thuật bận. Lão hổ doanh mà sợ cái gì, em từng học qua rồi.”

      Trương Nam nhếch miệng lời nào, đỡ Viên Lãng sang tư thế nằm nghiêng xong, có chút choáng váng, liền nhéo lòng bàn tay của mình, nắm đúng khoảng cách ba bốn từ thẳng lưng của , khử trùng làn da, lấy khăn che lại, làm cực kỳ lưu loát, nhưng mà lúc cầm lấy ống tiêm chuẩn bị đâm vào, Trương Nam cảm thấy được tay mình bắt đầu run lên, cố gắng mãi cũng vững, tâm trí quýnh lên, nháy mắt lông mi rịn đầy mồ hôi, tầm nhìn lập tức mơ hồ. Bên cạnh thiếu úy Tiểu Triệu thực tập đẩy Trương Nam: “Nếu tôi làm cho. kiểm tra thiết bị lại !” Trương Nam mệt mỏi gật đầu. Bác sĩ Vương lại cúi đầu quát lớn câu: “Tiểu Triệu, cậu lấy máu tới.” Tiểu Triệu quay đầu với Trương Nam: “Muốn phải là ?” Trương Nam “A” tiếng.

      Đúng lúc này, chủ nhiệm Lý ở phòng giải phẫu cách vách đột nhiên la to: “Người bệnh bị xuất huyết rồi.” Ngừng chút, “Người tới, đem cái thực tập sinh này kéo ra ngoài cho tôi, học y còn sợ máu.” Trương Nam nhìn lại người bị té xỉu chính là bạn học Giang của mình, vội vàng qua hỗ trợ, giọng hỏi: “Giang, làm sao vậy?” Khẩu khí Giang tức giận: “Giải phẫu liên tiếp hai cái, mệt.” Trương Nam hơi nhíu mày: “Bận rộn vậy sao?” Tiểu Triệu ở bên tai Trương Nam thầm: “Còn phải vì đưa cái lão hổ binh đoàn kia lên giải phẫu sao?” Nhớ lại tính tình vừa phát của sư huynh, Trương Nam cảm thấy được cũng thể trách ta. Có chút xin lỗi nhìn mọi người.

      Lúc này, ai cũng để ý, Viên Lãng nằm nghiêng hô hấp thoải mái theo bản năng lật người mình lại. Đèn mổ mở ra, bác sĩ Vương dao tiếp xúc. giường Viên Lãng la lên cái long trời lở đất. Bác sĩ Vương bỏ dao xuống, lạnh lùng nhìn Trương Nam, lại nhìn xem Viên Lãng, “dứt” tiếng, Trương Nam chỉ cảm thấy cổ tức giận xông lên đỉnh đầu, quay lại nhìn Viên Lãng câu để rồi hối hận cả đời: “Kêu la cái gì mà la, Lão hổ đoàn mà còn sợ đau à?” Đón nhìn ánh mắt của Trương Nam, Viên Lãng gắt gao mím môi, hô hấp dồn dập ở miệng, sau đó đơn giản nhắm chặt mắt lại.

      Sau đó phẫu thuật cực kỳ đơn giản và an tĩnh, người bệnh rất phối hợp. Chủ nhiệm Lý lo lắng, qua lại giám sát. Sau khi xác nhận tình huống ổn định. Mãi cho đến khi kết thúc phẫu thuật hoàn tất, tiếng la chói tai của Tiểu Triệu: “Trương Nam! gây tê cho ta!” Trương Nam lo sợ té mật nhìn người tràn đầy kiêm tiêm, toàn thân mồ hôi lạnh đổ ra mãnh liệt. Bác sĩ Vương cùng chủ nhiệm Lý vừa ra tới cửa vội vàng chạy tới, chủ nhiệm Lý nhanh chóng kiểm tra tình huống của Viên Lãng, quay đầu lớn tiếng hỏi: “Cái người sao lại như vậy? Thực gây tê sao?” Bác sĩ Vương liếc nhìn Tiểu Triệu cái: “ thấy sao? Đừng bậy.” Tiểu Triệu run rẩy chỉ thuốc bàn, sau đó lại kêu lên: “ có.” Lúc mọi người nhìn lại, thuốc bàn cái gì cũng có. Ở phía sau, giọng khàn khàn của Viên Lãng vang lên: “Đương… Đương nhiên là có… Nếu tôi có thể yên lặng cho các người mổ sao?”

      Chủ nhiệm Lý nhướng mí mắt, quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Trương Nam. Bác sĩ Vương nhàng thở ra, gật đầu. Bàn tay to của chủ nhiệm Lý: “Giải phẫu thành công, gây tê bình thường.” tới cửa, quay đầu lại hỏi: “Cán bộ đưa người bệnh đến phòng an dưỡng, Trương Nam phụ trách làm hộ lý đặc biệt. Các người có ý kiến gì ?” Tiểu Triệu liếm liếm môi: “ ý kiến.” Bác sĩ Vương rất dứt khoát: “ ý kiến.” Sau đó đẩy Trương Nam ngẩng người. Trương Nam lúng túng : “Nhưng mà…” Bác sĩ Vương thô bạo cắt ngang : “ có nhưng mà, đưa người bệnh .”

      Trong phòng bệnh, toàn thân Trương Nam cứng ngắc, nhìn sắc mặt chút máu của Viên Lãng, cảm thấy được sư huynh vuốt vai mình: “ quan hệ, Nam Nam, của em lưu lại vẫn là ưu tú hoàn mỹ.”
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      Tuyết Liênsanone2112 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 4: Họa hổ họa bì nan họa cốt

      Trương Nam đột nhiên quay đầu, lần đầu tiên bạo phát giống như chống lại bác sĩ Vương Tiêu Kiệt - - cái người này cũng là sư huynh ưu tú của mình được xưng là "Song bích": "Cái này tính là cái gì? Việc tôi ghi cần để ý! đều phải điều người , đừng xen vào chuyện của người khác!"

      Vương Tiêu Kiệt buồn bực thoáng cái lửa nóng cũng xông lên: "Tôi xen vào việc người khác? Mặc kệ em là xong rồi. Em còn muốn tiến vào tổng bệnh viện quân khu hay hả? A! Hai ngày nay tôi nhìn em có chút giống như bị tẩu hỏa nhập ma! Cùng dã chiến em chơi đùa cái mệnh gì? Chúng ta nên trở về quân khu, chúng ta chịu khổ mới tính là uổng phí!" tới đây, vẫn là giọng trì hoãn "Nam Nam, em tỉnh táo chút , chúng ta ghi lại dạng tốt, so với người khác càng biết em trả giá ít nhiều!" Trương Nam nhìn , quả đấm nắm đến trắng bệch: "Tôi vui cầm quyền đánh! Tôi vui làm cứu hộ mặt trận! Tôi cần che chở. Chuyện này bản thân tôi tự chịu trách nhiệm."

      Viên Lãng nằm giường bệnh, mệt mỏi nhìn hai người này xù lông trợn mắt trong phòng bệnh của mình, quát lớn tranh cãi phê phán, mặc dù tiếng lọt vào tai, ngoài vết thương ở bên ngoài ngực, ổn định được tâm trạng. Cười khổ tiếng, cảm thấy bản thân mình rất mệt mỏi, lúc này hít thở đều rất vất vả. Yên lặng cầu nguyện chút: Có thể có thần linh quái quỷ ở phương nào làm cho bọn họ an tĩnh được chút ? Viên Lãng tôi tình nguyện bán linh hồn và thể sát của tôi cho ngài.

      chứng minh, bán đứng linh hồn và thể sát là lời hứa được bậy. Ngoài cửa truyền tới giọng cười: " nương, vì chuyện phụ trách người này cũng thể lung tung." Cơn giận của Trương Nam còn xót lại chưa tan biến, chút nghĩ ngợi liền trừng mắt về phía Mạch Thanh Nguyên: "Cậu bớt nhảm!"

      "Ôi, lợi hại." Có tiếng tán thưởng chậc chậc. Trương Nam nhìn lại, đứng ở cửa là bộ mặt nghiêm trang của trung tá, thường phục thẳng phiu, đoan trang nghiêm chỉnh, cơ hồ còn thiếu khắc ở mặt cán bộ tốt của Đảng ở mặt người người sĩ quan nghiêm túc này. Vẻ mặt nghiêm túc của chủ nhiệm Lý đứng ở bên cạnh ta, nhìn Vương Tiêu Kiệt và Trương Nam, mắng câu: "Còn đủ dọa người sao? Nhóm sinh viên tài cao?" Nhìn qua Vương Tiêu Kiệt: "Cậu, làm nhiệm vụ . Lát trở về tính sổ với cậu sao?" Vương Tiêu Kiệt hành lễ với người trung tá xa lạ kia, xoay người ra ngoài.

      Chủ nhiệm Lý bước thong thả đến bê giường của Viên Lãng: "Lấy ra , cậu giữ ống thuốc tê cũng vô dụng, cái thứ đồ chơi kia thể đem làm vũ khí sinh vật được."

      Viên Lãng do dự chút, lấy ống tiêm từ dưới chăn ra. Chủ nhiệm Lý ước lượng, quay đầu với trung tá: "Như thế nào, Đường Sắt? phải tôi lừa cậu, đứa này đến chỗ của cậu được! Đem cao xương trị độc."

      Viên Lãng nhìn cái người khách mời mà đến tự xưng là Đường Sắt kia, tuy nhiện bụng đau chứng khí hư, nhưng mà đầu óc còn choáng váng: Cái Đường Sắt này là con đường gì? Trực giác của cho thấy người này tầm thường. Nhất là diện mạo của ta, mặt chữ Quốc, mắt to, khí chất nghiêm nghị. Là diện mạo tiêu chuẩn của quân nhân, rất có khí chất của quân nhân. Nhưng mà giác quan thứ sáu của Viên Lãng cảm thấy: Quá dọa người rồi! Có lẽ bộ dáng của ta rất có khí chất quá nghiêm túc, cho nên làm cho chính mình cảm thấy người này rất đặc biệt khiến cho người ta cảm thấy nỡ.

      Đường Sắt nhìn Viên Lãng: "Được đó, Tiểu Quan Công, ở đoàn nào?"

      Viên Lãng cố gắng trả lời lớn tiếng: "Báo cáo trung tá! Lão Hổ đoàn.” Nhìn mọi nơi, thấy Trương Nam điềm đạm đáng đứng ở cửa, tóc đều bị mồ hôi lạnh làm ướt, biết vì sao thêm câu: “ tính Quan Vũ, mặt đủ hồng.”

      Chủ nhiệm Lý vui vẻ: “Trung úy mặt cậu đủ hồng. Xem thiếu úy của chúng tôi đến bây giờ mặt vẫn còn xanh tốt. nhìn gương mặt này có thể là trong tình huống dã chiến của chúng tôi.”

      Mặt đỏ là nóng, mặt xanh là cọ xát. Ánh mắt Viên Lãng và Trương Nam giao nhau trong trung, trong ánh mắt hai người chứa đầy nụ cười. khí giống như tốt lên rất nhiều.

      Trái lại Đường Sắt tự mình: “Lão Lý, lần này là đoạt người từ nguy hiểm. Độ khó cao.” Chủ nhiệm Lý mỉm cười: “Vậy phải xem đạo hạnh của cậu rồi.” Đường Sắt chợt nhíu mày: “Nếu , giúp tôi an bài?” Chủ nhiệm Lý liếc nhìn Đường Sắt, Đường Sắt lại bên tai chủ nhiệm Lý câu gì. Chủ nhiệm Lý cười: “ lời định.” Hai người vỗ tay thề nguyền, xoay người rời .

      Viên Lãng cùng Trương Nam, mặt đầy vạch đen nghe hai người tiền bối đức cao vọng trọng loạt tiếng lóng rồi rời , ngẩn người như lọt vào sương mù. Qua lúc lâu sau, Viên Lãng cố gắng hắng giọng câu: “Lãnh đạo chuyện như vậy, cũng đừng sợ.” Trương Nam ăn ngay : “Tôi là sợ thay cho .” Viên Lãng lắc đầu: “Chưa hẳn có thể an toàn như vậy.” xong tự nhiên rùng mình cái, cảm thấy được chuyện này chính là hành vi bất chính, càng nghĩ càng thấm. Trương Nam lắc đầu: “ đừng có như thế, cũng khoog phải là phật tổ cái gì cũng biết.”

      Lúc đó ở phía ngoài truyền tiếng la to: “Viên Lãng! Cái thằng ranh con này có chuyện gì chứ?” Hóa ra là đoàn trưởng Lão hổ được xưng là Lưu Lão Hổ Lưu Chính Nghĩa chạy tới thăm mà lòng như lửa đốt. Về sau Trương Nam hình dung đội trưởng Lưu đến thăm Viên Lãng là loại người vừa vào cửa nghe tiếng: Chỗ của tôi, bị thương như vậy mà lòng như lửa đốt. Cho cái nhạc dạo có thể hát lên: Mắng tiếng bọn giắc hông quân táng tận lương tâm, hề nhìn thấy kiêu căng mà thương tổn. Tình nghĩa chiến hữu hề nhớ, toàn bộ đoàn người phát điên. Đến như đồng chí Viên Lãng mình xâm nhập, nổ sung ống đạn dược, giết sĩ quan, vừa so sánh với tỉ suất tổn thất 14K chiến đấu (Trương Nam tính giết bốn), đối với hồng quân tạo thành tâm sinh lý thương tổn Lưu Lão Hổ tự động bao che cho con là đáng rồi.

      Bên này mới nhốn nháo, Trương Nam bị Viên Lãng giục đem ghế dựa và châm trà cho lãnh đạo. Vừa quay đầu lại, đột nhiên phát chủ nhiệm Lý và y tá trưởng biết xuất từ lúc nào, dọa Trương Nam giật mình. Bối rối lúc, cuối cùng hai vị đại gia cũng ngồi xuống hàn thuyên chuyện: “Giải phẫu thuận lợi, có nguy hiểm.”

      Nghe được Trương Nam cùng Viên Lãng người nhìn trời, người nhìn đất. Sau đó Trung tá Thiết Đường Sắt liền như ma xui quỷ khiến “Ngẫu nhiên gặp” đội trưởng Lưu. Đường Sắt cùng hai hậu bối mặt đổi sắc bày tỏ bản thân mới từ nơi diễn tập trở về, đối với đội trưởng Lưu khẳng định biểu ra quân xuất sắc. Đội trưởng Lưu đỏ mặt ràng chịu nổi hai ba câu, lập tức lên mặt: Lính nhà ta tốt hơn, giống như Viên Lãng. Vì thế đội trưởng Lưu, Đường Sắt, chủ nhiệm Lý kết hợp lại đem Viên Lãng khen ngợi trời dưới đất đều ai bằng. Sau đó Đường Sắt bắt đầu khoe khoang nhà cửa cái gì bản thân họ đại học bộ đội đặc chủng đội. A, cái vóc dáng quân đội, cường giả giữ cường giả, hùng trong hùng. Đưa mầm binh (binh lính) tốt cho ta chính là hành vi quang vinh lợi quốc lợi dâ cường thân kiện thể tạo phúc cho con cháu ơn trạch hậu đại. Nên cẩn thận ta chuyện che đậy nhiệt tình lớn, sau cùng thắng vì đánh câu bất ngờ: “Có dám đem Viên Lãng đến chỗ tôi rèn luyện khảo sát hay ? Lão đệ, điều này cũng làm cho hai em chúng ta hợp nhau, tôi nể mặt cậu.”

      Đội trưởng Lưu cũng ngốc, sửng sốt lúc rồi ra câu: “Viên Lãng sinh ra là người của đoàn lão hổ, chết là ma của Lão Hổ đoàn tôi.” Đường Sắt cũng rất sảng khoái: “Người em, cả buổi như vậy. Hai em ta đều lui bước, đứa Viên Lãng này sinh ra là người của lão A tôi, chết là ma của Lão Hổ đoàn , như thế nào?”

      Về sau Viên Lãng và Trương Nam mỗi người dẫn đầu đội ngũ cấp dưới, Trương Nam hỏi Viên Lãng: “ lãnh đạo có phải trẻ con như vậy hay ?” Viên Lãng suy nghĩ: “Dù sao hai chữ đuối lý này được lấy từ từ điển hết.” Trương Nam gật đầu, đem cái người đánh quân hàm ngày đó liền nâng thêm bậc bội phục chồng mình sát đất.

      Lúc Đường Sắt cùng đội trưởng Lưu tranh cãi, chủ nhiệm Lý xuất giải hòa: “ muốn hỏi xem đứa của các người à?”
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :