1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện cũ ở thành Cù An - Tần Thù Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHUYỆN CŨỞ THÀNH CÙ AN

      [​IMG]

      Tác giả: Tần Thù Nhiên

      Thể loại: Dân quốc, HE

      Convert: ngocquynh520

      Edit + beta: Tiểu Mập Mạp

      Bìa: Mai Duyên

      GIỚI THIỆU


      Bản văn nghệ:
      昔我往矣,杨柳依依;今我思来,雨雪霏霏。乱世流年,烽火硝烟,

      Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y;
      Kim ngã tư lai, vũ tuyết phi phi.
      Loạn thế lưu niên, phong hoả tiêu yên.


      ,

      Từng trước hoa dưới trăng, chung đêm đẹp. Nhưng thời gian thấm thoát thoi đưa, bụi mù trùng điệp, hoài niệm người tại phương xa, cuối cùng sao quên được.

      Bản máu chó:

      Chuyện JQ xưa thể giữa tam thiếu gia quân phiệt bất tài và tiểu thư nhà Phó Tổng Thống.

      Còn có chút nhảm: Nam chủ phúc hắc hiểm thâm tình, nữ chủ thông minh xinh đẹp nhưng vạn năng.

      Câu chuyện liên quan đến khếước hôn nhân và tranh đấu mưu quyền ~ chỉ cóđiều tôi đây mưu trí có hạn, chỉ cần các bạn liếc mắt cái liền có thể thấy quyền mưu ~

      Truyện hướng về HE ~ Tác giả căm ghét BE, thương vô hạn đối với HE ~

      Cho dù tại thời buổi loạn lạc, chúng ta vẫn phải tin tưởng nhân gian này có tình . (Lời này do bà bà Quỳnh Dao )​
      Last edited: 13/6/15
      Phong Vũ Yên, ChrisTuyết Liên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu
      Tiểu Tu (1)

      Lời tác giả: Trước khi bắt đầu tôi có mấy lời cần , đây là văn dân quốc, tác giả bắt đầu viết sau khi bị kích thích. Bởi vì là văn dân quốc có cơ sở cho nên đừng so sánh với văn dân quốc chân chính.

      Câu chuyện này hoàn toàn là hư cấu, và giống nhau hoàn toàn là vay mượn. Chỉ là mượn dùng cái gì tôi chú thích…
      ---
      Trời còn chưa sáng , cả thành Cù An vẫn chìm trong bóng tối u.

      phố, đèn đường phát ra ánh sáng như màu hoàng hôn hắt lên bức tường màu xám xanh, từng giọt nước mưa rơi xuống từ mái hiên phát ra thanh lộp độp. Tại góc tường có hai gốc cây bạch quả*, gió chợt nổi lên thổi rơi chiếc lá màu vàng có hình cái quạt tạo cảm giác tiêu điều xơ xác.

      Tiếng vang rất ngoài cửa sổ thể đánh thức Tô Cảnh Cảnh cuộn mình ghế sofa.

      vẫn chau mày, hai mắt nhắm chặt.

      bàn trà bằng đồng cạnh sofa đặt chiếc đèn kiểu phương Tây phát ra ánh đèn vàng vọt. Ánh đèn giống như lớp sương mù nhạt dằng dặc mênh mông nhàng rơi làn da như ngọc của .

      gương mặt trắng bệch của Tô Cảnh Cảnh là nét đau thương cùng cực, ánh sáng nặng nề tăm tối của chiếc đèn hắt lên gương mặt nhợt nhạt khiến càng có vẻ kiều nhu mỹ.

      sàn nhà tại góc phòng đặt chiếc đồng hồ quả lắc làm từ gỗ của cây hoa lê, quả lắc ngừng đong đưa phát ra tiếng vang “tích tắc, tíc tắc.”

      Con ngươi vẫn ngừng chuyển động dưới mí mắt, nhắm mắt hồi lâu nhưng vẫn ngủ được bèn dứt khoát mở mắt, ngồi dậy ghế sofa.

      nhìn mặt chỉ thời gian ở phía quả lắc, mới năm giờ bốn mươi bảy phút.

      Nếu là bình thường, khi còn sớm như này vẫn còn trong giấc nồng, nhưng biết tại sao hôm nay lại có cảm giác bức bối trong người, thoải mái.

      ngày đêm ta về. Lqđ Trong lòng mơ hồ cảm thấy có chuyện ổn.

      Xung quanh lặng im tiếng động, cũng có gì bất thường nhưng tim lại đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      ràng là ngày bình thường, nơi bình thường, con người cũng bình thường.

      ngủ được, rón rén bước xuống khỏi ghế salon, tìm dép mà chân trần.

      Áo ngủ màu vàng làm từ lụa dán chặt vào da thịt tạo nên cảm giác lạnh lẽo, khí lạnh sàn nhà lát gỗ màu nâu thấm vào lòng bàn chân làm khỏi giật thót mình.

      Ngoài cửa có thanh giày da rất , bước chân lớn giống như quanh quẩn chỗ.

      Nghe thấy tiếng động liền thả chậm bước chân, dù đến cửa nhưng cũng dám động, đôi tay đặt tay nắm cửa bằng đồng mạ vàng ở phía trong của cánh cửa.

      Khí lạnh xung quanh từ từ ùa đến, ngón tay có chút lạnh cứng ngắc thể nhúc nhích. Ánh sáng màu vàng óng tay nắm cửa bằng đồng chiếu sáng đôi tay thể nhúc nhích của làm nổi bật bàn tay trong suốt như ngọc thạch.

      Tiếng động ngoài cửa rất , cau mày, trong lòng có chút sợ hãi, tay đặt tay nắm cửa hơi chuyển động, chỉ trong chốc lát, tiếng động ngoài cửa phát ra càng lớn.

      tập trung tinh thần lắng nghe, là tiếng vang từ ủng da của quân nhân. Trong lòng khỏi “lộp bộp” tiếng, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là Cố Trĩ Niên? Đến Cố Trĩ Niên ta cũng cử tới rồi, cũng đề phòng mình đấy.”

      Người canh gác ở cửa lúc này đúng là Sĩ quan Cố Trĩ Niên nhậm chức giám sát. Tiểu Mập Mạp

      Cố Trĩ Niên đến gần cạnh cửa, cất cao giọng : “Phu nhân tỉnh chưa?”

      Nghe thấy giọng của Cố Trĩ Niên, Tô Cảnh Cảnh dám động nữa.

      Cố Trĩ Niên liếc mắt ra hiệu với hai tên lính trước cửa, hai người ngầm hiểu đưa tay đặt lên súng vai tạo tư thế phòng bị.

      Ánh mắt lạnh lẽo của liếc về phía tay nắm cửa bằng đồng mạ vàng, tay kia đưa vào bên trong áo khoác nỉ, trong đó cất giấu thanh súng lục Mauser*.

      Tô Cảnh Cảnh biết bên ngoài chỉ có mình Cố Trĩ Niên, nhưng biết rốt cuộc là có bao nhiêu người.

      Nhưng chỉ là yếu đuối, e rằng dù chỉ có mình Cố Trĩ Niên cũng trốn thoát. Trong lúc nhất thời cũng suy tính nữa mà đè ép cuống họng : “Là Sĩ quan Cố sao?”

      “Vâng, phu nhân.” Tay Cố Trĩ Niên vẫn đặt trong áo khoác, súng lục để trong ngực lâu như vậy mà vẫn lạnh lẽo có độ ấm.

      vịn vào tường, chẳng biết tay mất hết hơi ấm từ lúc nào. Gương mặt cũng vậy, chút huyết sắc, trắng bệch như tuyết đầu đông tại phương Bắc.

      Trong lòng bốn bề dậy sóng nhưng hề biểu ra ngoài, chỉ có thể đè nén mọi thứ ở trong lòng, đè xuống sâu, dùng đau đớn của bản thân mình áp chế toàn bộ những khổ sở phập phồng kia xuống.

      “Tam thiếu chưa trở lại sao?” Tiểu Mập Mạp.Lqđ Giọng kèm theo chút lười biếng cũng là dùng hết hơi sức để giả vờ.

      Cố Trĩ Niên thấy tay nắm cửa chuyển động nữa, thầm nghĩ vừa rồi là bản thân hoảng hồn thôi, nhìn lầm rồi, sau đó thở phào nhõm, đối mặt với cánh cửa : “Vẫn chưa.” Tuy vậy tay vẫn nắm chặt khẩu súng lục đặt trong ngực.

      “Ừ, vậy tôi ngủ tiếp lúc.” Giọng và ngữ điệu của vẫn bình thường.

      Cố Trĩ Niên vẫn buông lỏng cảnh giác, nín thở hồi lâu trước cửa ra vào, sau lúc lâu, dường như trong phòng thực còn động tĩnh gì nữa.

      cau mày, thân thể thẳng tắp ngưng mắt nhìn cánh cửa khắc hoa màu vàng nhạt, trong lòng lặng lẽ thở dài, cuối cùng vẻ mặt cũng buông lỏng.

      Hai tên lính đứng trước cửa thấy Cố Trĩ Niên thả lỏng liền buông tay khỏi súng, thả xuống bên người.

      Tô Cảnh Cảnh ở trong phòng nín thở tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa. Hồi lâu sau, thấy ngoài cửa còn tiếng vang nào nữa mới yên lòng.

      Lại cách lúc lâu, sau khi xác định bên ngoài còn động tĩnh liền rón rén tới cạnh cửa sổ.

      Bên ngoài, trời vẫn u chưa sáng hẳn. bầu trời vẫn còn dấu vết của sao Mai và sao Kim, trong sương mù, ánh sáng của những ngôi sao kia chỉ như ánh đèn cầy, u leo lét, phảng phất như muốn hoà vào tâm tình của vậy.

      Tô Cảnh Cảnh nhìn chằm chằm vào dinh Tổng Thống chỉ cách con đường, chỉ con đường này thôi nhưng lại cảm thấy như cách cả dải Ngân Hà bầu trời rộng lớn.

      Lúc này, dinh Tổng Thống cao lớn chìm sâu trong làn sương xám mịt mờ của buổi sáng sớm. Thấp thoáng trong cây cối trùng điệp là các binh sĩ vác súng qua lại.

      chợt hoảng hốt, lqđ tim đập thình thịch.

      Chuyện sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra sao?

      Phỏng đoán và chờ đợi cũng có tác dụng, trong lòng hiểu rất lúc này cần phải nhanh chóng đưa ra quyết định.

      Ngay sau đó, đến trước tủ quần áo, lấy ra bộ quân phục của đốc quân cận vệ rồi tới cạnh chiếc tủ ở đầu giường kéo ngăn kéo ra, tại nơi sâu nhất trong ngăn kéo để mấy quyển sách cũ, lấy từng quyển ra .

      Phía trong cùng của ngăn kéo có thứ được bọc bằng mấy tờ báo cũ, cũng biết bên trong có cái gì mà coi nó như bảo bối ôm vào trong ngực, sau lúc lâu mới bóc từng lớp từng lớp báo cũ ra.

      Bên trong là khẩu súng lục tinh xảo màu bạc.

      thở dài, thào : “Cuối cùng cũng có tác dụng.”

      Trong ngữ điệu tràn đầy muốn và bất đắc dĩ.

      “Tích tắc, tích tắc, tích tắc.” thanh vang dội phát ra từ chiếc chuông làm bằng gỗ hoa lê như ngừng nhắc nhở rằng thời gian còn nhiều nữa.

      còn giờ để suy nghĩ nữa, nhanh chóng cất khẩu súng lục vào trong ngực, thay quân phục.

      Sau khi thay quân trang, đội mũ lính, liền có tư thế oai hùng hiên ngang của người quân nhân.

      Tấm gương trước tủ treo quần áo phản chiếu toàn bộ hình dáng lúc này của .

      Trong gương, cổ áo quân trang là gương mặt tẩy rửa hết lớp trang điểm.

      chợt nghĩ, đây là khuôn mặt rất bình thường có gì đặc biệt, hẳn vì gương mặt bình thường này của mà vứt bỏ giang sơn rộng lớn.

      Nghĩ vậy trong lòng liền cảm thấy khó chịu ỷ, Lqđ.Tiểu Mập Mạp rồi lại tự trấn định mình, hấp tấp chạy đến ghế sofa lấy điện thoại.

      Cố Trĩ Niên đứng trước cửa phòng lúc, thấy bên trongkhông có động tĩnh liền cảm thấy yên tâm. Vì vậy với hai tên lính: “Quan sát cẩn thận, nếu phải trường hợp bất đắc dĩ đừng làm phu nhân bị thương.”

      Trong lòng rất , vị cấp kia có lòng đối với phu nhân. Nếu chẳng may làm phu nhân bị thương, sợ là cuộc sống sau này của phải chịu khổ rồi. Nếu phải giữa Quách Tự Đống và có mối quan hệ sâu sắc cũng chẳng muốn đứng ở đây coi chừng làm gì.

      nâng tay nhìn đồng hồ, khoảng sáu giờ, sợ rằng Tam Thiếu bên kia vẫn chưa động thủ.

      ngẩn người chợt nghe thấy giọng trong trẻo truyền đến từ phía xa.

      “Ơ, Sĩ quan Cố còn ở đây à, nếu ngài cứ đứng trước cửa như vậy sợ là tiểu như nhà chúng tôi dùng nổi bữa sáng đâu.”

      quay đầu lại nhìn, quả nhiên là a hoàn Ngâm Thuý, cũng nghi ngờ gì.

      Ngâm Thuý là a hoàn phu nhân mang theo từ nhà mẹ đẻ, cuộc sống thường ngày và đồ ăn thức uống của phu nhân đều do trông nom, lúc này đến cũng có gì khác thường, đến mới là kỳ lạ.

      Dù vậy Cố Trĩ Niên vẫn theo thói quen quan sát Ngâm Thuý từ xuống dưới lượt.

      Ngâm Thuý vận chiếc áo ngắn màu xanh trắng bình thường, bên dưới mặc quần đen, tóc dài dùng sợi dây màu đỏ đính hoa buộc nghiêng sang bên.

      Ánh mắt Cố Trĩ Niên đảo từ xuống dưới, lại từ dưới lên , cuối cùng dừng lại ở cái khay bạc trong tay , khay bạc có bánh bông lan socola và sữa bò.

      Ngâm Thuý thấy Cố Trĩ Niên nhìn chằm chằm vào bữa sáng liền cười giòn : “Nếu Sĩ quan Cố đói bụng mau ăn , mẹ Lương làm rất nhiều, còn chỗ này là dành cho phu nhân, phải cho Sĩ quan Cố ngài đâu.”

      Cố Trĩ Niên cười xấu hổ, nuốt ngụm nước miếng.

      Đúng là đói bụng, trông coi chỗ này cũng hai ngày rồi, mấy bữa cơm trước đều tiêu hoá hết, bây giờ nhìn thấy đồ ăn ngon ngay trước mắt liền cảm thấy thèm ăn.

      Ngâm Thuý thấy trước cửa có hai tên lính liền lộ vẻ kinh ngạc, xoay người với Cố Trĩ Niên: “Sĩ quan Cố đây là làm gì vậy, còn sợ phu nhân làm ra chuyện gì sao?”

      Tối qua tới đây làm gì có hai tên lính này.

      Cố Trĩ Niên biết nên như nào, thể làm gì khác hơn bèn : “À, là Tam Thiếu cử tới để bảo vệ phu nhân.”

      Ngâm Thuý nửa tin nửa ngờ liếc Cố Trĩ Niên nhưng thực ra trong lòng sớm kêu gào ầm ĩ.

      Trong phủ Đốc quân to như này còn có ai dám mượn gan trời động tới tiểu thư chứ, nếu hai người này thực chỉ bảo vệ tiểu thư vậy tại sao lại cho tiểu thư ra ngoài?

      gõ cửa: “Tiểu thư, em mang bữa sáng tới.”

      “Vào .”

      Ngâm Thuý định mở cửa đột nhiên có vật màu xanh lục vọt ra ngoài.

      Hai tên lính ở cửa đề phòng lấy súng Thompson* gác vai xuống.

      chậm nhưng diễn ra nhanh, Cố Trĩ Niên bình tĩnh : “Tất cả được cử động.”

      ra có khẩu súng lục màu bạc tinh xảo kề vào thái dương của Cố Trĩ Niên.

      Khẩu súng bị ánh đèn hành lang chiếu lên trở nên sáng loáng.

      “Phu nhân, làm gì vậy?” Mặc dù đổi thân quân trang nhưng thân hình kia, động tác kia, Cố Trĩ Niên chỉ cần liếc mắt cái liền nhận ra.

      Họng súng hề nhúc nhích giống như ánh mắt lạnh lẽo theo dõi , thế nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.

      Tô Cảnh Cảnh lạnh lùng : “Rốt cuộc ta đâu?”

      Cố Trĩ Niên ưỡn thẳng sống lưng, bình tĩnh : “Thuộc hạ biết, dù phu nhân đánh chết thuộc hạ, thuộc hạ cũng biết.”

      Trong lòng biết Cố Trĩ Niên liền cười như cười : “Cố Trĩ Niên, cho rằng nếu tôi có cách để biết ư?”
      Phong Vũ Yên, ChrisTuyết Liên thích bài này.

    3. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Hóng a hóng :x

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tiểu Tu (2)

      Trong góc tường ở cửa sau của Phủ Tổng Thống có ông lão đứng, đỗ bên cạnh ông là chiếc xe ngựa có rèm che màu phỉ thuý.

      Thoạt nhìn gương mặt ông lão toát lên vẻ dãi nắng dầm sương, lưng hơi còng, đứng cũng tốt lắm.

      Từ trong phủ đốc quân có hai người ra, họ bước nhanh đến cạnh xe ngựa. người trong đó dựa vào xe giọng : “Diêu thúc.”

      Ông lão lập tức cúi đầu cung kính : “Đại Tiểu thư.”

      Người nọ gật đầu, ánh mắt lướt qua bốn phía, tin chắc có ai mới : “ chuẩn bị xong hết chưa?”

      Hai người vừa từ trong phủ đốc quân ra chính là Tô Cảnh Cảnh và Ngâm Thuý.

      Ông lão cũng nhìn xung quanh, khắp nơi bóng người.

      Ông : “Vừa nhận được điện thoại của Tiểu thư chúng tôi liền bắt đầu động thủ, hẳn là bây giờ bên trong vẫn chưa có gì thay đổi.”

      “Ừ.” Tô Cảnh Cảnh giọng đáp, sau đó với Ngâm Thuý ở bên cạnh: “Em chờ ở đây, ngộ nhỡ có chuyện bất thường nhanh chóng chạy trốn với Diêu thúc.” xong, quay người với Diêu thúc: “Diêu thúc, làm phiền thúc chăm sóc Ngâm Thuý.”

      Diêu thúc gật đầu: “Đại tiểu thư yên tâm.”

      Ngâm Thuý nóng nảy, kéo ống tay áo Tô Cảnh Cảnh: “Tiểu thư, em muốn với , chẳng may cẩn thận…”

      Ngâm Thuý xong, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng.

      Tô Cảnh Cảnh nở nụ cười: “Sợ cái gì chứ, trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn như vậy, phải ta đều trở lại sao.”

      Ngâm Thuý hiểu, lúc này mình thể làm liên luỵ đến tiểu thư liền vội vàng gật đầu : “Vâng, tiểu thư bản lĩnh lớn, lần này nhất định xảy ra chuyện.”

      Tô Cảnh Cảnh khẽ cong khoé môi, xoay người về phía trước, hề quay đầu lại nhìn Ngâm Thuý dù chỉ lần.

      Ngâm Thuý trốn vào trong xe ngựa. Trong lòng hiểu , tiểu thư làm như vậy là vì mình.

      Lúc này, trời hửng sáng, ánh nắng phía Đông nhuộm đỏ những đám mây lớn. Màu đỏ sống động và ồn ào, từng tia sáng màu đỏ kéo nhau đến quấn vào những đám mây trắng, chúng giống như những đứa trẻ bướng bỉnh quấn quýt mẹ biết mệt mỏi.

      Nặng nề vượt qua tầng cây cối trùng điệp thấp bé, Tô Cảnh Cảnh đứng trước cửa chính của Phủ Tổng Thống. Trong nhóm người canh cửa có vài người do sắp xếp nên rất yên tâm.

      Tô Cảnh Cảnh ngắm nhìn bốn phía, thấy có gì bất thường liền kéo thấp vành nón che kín khuôn mặt, bình tĩnh lấy thẻ thông hành ở trong ngực ra.

      Những người này đều là binh lính đốc quân, sau khi nhìn thấy con dấu đốc quân thẻ thông hành, lại do trước đó Tô Cảnh Cảnh Diêu thúc sắp xếp trước nên họ hề nghi ngờ, để vào trong.

      rất quen đường quen lối trong phủ Tổng Thống, chỉ chốc lát sau đến văn phòng Tổng Thống.

      ngoài dự đoán, đứng trước cửa văn phòng Tổng Thống là hai tên lính tuỳ tùng thân hình to lớn. Cũng giống như lúc vào cửa, đưa thẻ thông hành cho họ xem.

      Hai người này thông minh hơn những ngời ở ngoài cửa nhiều, họ nhìn vài lần. ngược lại, vẫn bình thản để họ nhìn.

      Trong những năm gần đây, tư tưởng nam nữ bình đẳng sớm được phổ cập, trong quân đội, phụ nữ làm cán bộ nơi đâu cũng có, huống chi trong tay lại có thẻ thông hành của đốc quân.

      Nhưng bọn họ mãi cứ lần lữa để qua, Tô Cảnh Cảnh cũng gấp, chỉ chậm rãi : “Đây là chính tay Tam thiếu viết, các cũng biết, việc quan trọng thế nào rồi đấy.” Trong giọng toát ra vẻ kiêu căng.

      Hai người nghe liền hai mặt nhìn nhau, lâu sau mới : “Mời vào.”

      Tô Cảnh Cảnh vào văn phòng Tổng Thống, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

      Tổng Thống Tô Minh Chính nằm sấp bàn, chợp mắt trong chốc lát.

      Tô Cảnh Cảnh nhíu mày, nhanh đến bên Tô Minh Chính vỗ vai ông. Tô Minh Chính ngủ sâu, Tô Cảnh Cảnh vừa vỗ vai, ông liền tỉnh.

      Thấy là , Tô Minh Chính vô cùng kinh ngạc, định chuyện bỗng nhớ ra ngoài cửa có người.

      Tô Cảnh Cảnh biết ông lo lắng, giọng : “Ba, người cứ yên tâm.”

      Tô Minh Chính cau mày: “Cảnh Cảnh, sao con lại hồ đồ như vậy? Con cũng phải biết tên Đồng Hiên Tuấn đó, người như sao có thể để con tuỳ ý chứ.”

      Tô Cảnh Cảnh cười lạnh: “Ba, con hiểu ấy nên mới tới đây. ấy như vậy, dù chỉ chút tình cảm cũng đáng nhắc đến. Người là ba ruột của con, con… con, làm sao con có thể ngồi im mặc kệ đây?”

      Giọng của ngắt quãng tựa như tâm trạng lúc này.

      “Cảnh Cảnh, đứa này, đến việc con chỉ là . Dù con là con trai nữa ta cũng thể để mặc con lao vào nguy hiểm như vậy. quyết tâm muốn độc cản quyền hành rồi!”

      Giọng Tô Minh Chính vô cùng lạnh lùng, bên trong còn hơi lộ ra bất đắc dĩ.

      Mấy năm nay, việc tranh giành thực quyền giữa phủ Tổng Thống và phủ Đốc quân tiến vào giai đoạn kết thúc, theo như tính tình của Đồng Hiên Tuấn, nhất định để chức vị Đốc quân này trở thành hữu danh vô thực.

      “Ba, những năm này, Hiên Tuấn ấy… ấy, những chuyện ấy làm ngày càng tuyệt tình. Từ sau khi bình ổn quân phản loạn chẳng nể mặt ai cả, con sợ ấy bỏ qua cho người.” Tô Cảnh Cảnh ngập ngừng .

      Tô Cảnh Cảnh hiểu , với tính tình của Đồng Hiên Tuấn, phải đến khi Tô Minh Chính đồng ý mới chịu dừng lại.

      Tô Minh Chính ưu sầu nhìn con : “Cảnh Cảnh, bây giờ con về đây có ích lợi gì chứ?”

      Tô Cảnh Cảnh chậm rãi đặt đôi tay có chút run rẩy lên vai Tô Minh Chính: “Ba, con Diêu thúc sắp xếp xe ngựa rồi, trong tay con lại có thẻ thông hành của ấy. Bây giờ chúng ta cứ ra khỏi thành Cù An trước , đến Duyên Bình cũng được, ra nước ngoài cũng tốt, miễn nằm trong phạm vi quyền lực của ấy.”

      Tô Minh Chính cẩn thận suy nghĩ, chợt nghe “ầm” tiếng, nam nhân mặc quân phục Đốc quân tiến vào.

      vừa tiến vào liền chỉ vào Tô Cảnh Cảnh, giọng lạnh lùng: “Tô Cảnh Cảnh, quả nhiên dám!!!”.

      Tô Cảnh Cảnh cả kinh, trong phút chốc sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong đôi mắt sáng ngời phát ra ánh sáng kiên định bức ép nhìn thẳng về phía người nọ.

      “Đồng Hiên Tuấn, ép tôi đến nước này còn chuyện gì mà tôi dám. Tôi cho biết, ngày hôm nay, hoặc nổ súng giết tôi bằng nhất định tôi đưa ba trở về Duyên Bình!!”

      Dường như phải dùng hết hơi sức mới hét ra được những lời này, sau khi xong, cơ thể kìm được khẽ run lên.

      Đồng Hiên Tuấn nhướn mày, lạnh lùng : “Tô Cảnh Cảnh, đừng cho rằng có Thịnh gia duy trì ủng hộ về mặt quân cái gì cũng sợ. Bây giờ tôi muốn giết chẳng qua cũng chỉ là cái nhấc tay mà thôi, cho rằng, các người có thể chạy thoát khỏi phủ Tổng Thống sao?”

      Tô Cảnh Cảnh lấy lại bình tĩnh. Bỗng nhiên nhìn nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt cực kỳ lạnh lùng, lạnh đến mức dường như muốn làm chết vì lạnh.

      Đồng Hiên Tuấn bị tiếng cười của làm cho hoảng loạn.

      Cạnh , trợ tá Quách Chử Đống thấy tình hình diễn biến như vậy trong lòng liền cảm thấy bất thường, vội vàng thấp giọng : “Tam thiếu, lúc phải buông nên buông!”

      Câu này của Quách Chử Đống cũng thể khiến Đồng Hiên Tuấn hạ quyết tâm.

      Lúc này Tô Cảnh Cảnh chậm rãi đưa tay vào trong ngực.

      Rốt cuộc vẫn phải dùng đến khẩu súng lục màu bạc ấy, trong lòng vô cùng khổ sở nghĩ vậy.

      Khổ sở đến mức như có cơn sóng lớn vỗ vào trái tim , trận này nối tiếp trận kia thay nhau vỗ khiến thở nổi. Nhưng trong lúc này, ngoài làm như vậy ra cũng chẳng còn cách nào khác.

      Đồng Hiên Tuấn khôi phục lại tinh thần. Đột nhiên, tia sáng bạc chợt loé, trong tay Tô Cảnh Cảnh cầm khẩu súng lục Tây Dương tinh xảo, đẹp đẽ. Binh lính phía sau Đồng Hiên Tuấn dồn dập nâng súng Trùng Phong* lên vai, họng súng hướng về phía Tô Cảnh Cảnh ở nơi đối diện. (Súng Thompson mình đưa hình ở chương trước.)

      “Đồng Hiên Tuấn, đừng ép tôi!!” Tô Cảnh Cảnh lạnh lùng quát.

      lạnh mặt giằng co với , mặc dù biết nổ súng nhưng trong lòng vẫn khỏi cảm thấy lo lắng.

      đưa bàn tay ra, đè thấp giọng: “Cảnh Cảnh, hạ súng xuống.”

      Trong lòng cảm thấy rất sợ, dường như trái tim run rẩy, tay cũng run rẩy theo.

      Ánh mắt lạnh lẽo, liếc nhìn về phía cửa, nơi đó có bảy, tám binh sĩ tay cầm súng Trùng Phong. Trong lòng biết tại thể trốn thoát được nữa rồi.

      Tô Minh Chính đến gần , : “Cảnh Cảnh, đừng làm chuyện điên rồ!”

      thực sợ hãi, Đồng Hiên Tuấn vẫn đứng ở đó, dáng vẻ như có ý định lui ra ngoài.

      hiểu nên tất nhiên biết lui ra ngoài.

      Lúc này chỉ cảm thấy cuộc sống vô nghĩa. Trong nhất thời mất chủ kiến, hoang mang rối loạn, bàn tay bé lạnh ngắt nắm khẩu súng chặt.

      Quách Chử Đống cau mày, đứng cạnh Đồng Hiên Tuấn giọng : “Tam thiếu, lúc phải buông nên buông!!!”

      Đồng Hiên Tuấn lập tức nhíu chặt mi tâm, chậm rãi rút súng ra. Tô Cảnh Cảnh thấy rút súng liền giật mình, tay càng run dữ dội.

      biết tài bắn súng của , vô cùng chuẩn xác.

      Tim chợt run lên, sợ hãi đến mức nhắm nghiền hai mắt, dường như ngón tay còn nghe theo sai khiến của . Cũng biết ngón tay có bóp cò hay , bên tai chỉ nghe “pằng” tiếng.
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển thượng: Tôi của ngày trước qua rồi
      Giọt mưa đầu tiên (1)
      Ba năm trước, thành Cù An, trạm xe lửa.

      Trước cửa trạm xe lửa trồng vài cây Hán quế, đầu mùa xuân, nhánh cây chỉ lác đác vài chồi non xanh biếc, trong màu xanh biếc điểm chút hơi hướm phong tình đặc biệt. tiểu mập mạp.lê quý đôn Gió chợt nổi lên, mấy chiếc lá xanh rơi xuống lả tả, đúng lúc rơi lên người Tô Cảnh Cảnh vừa bước ra, nhưng hề chú ý tới, chỉ lo hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.

      chiếc xe hơi Chevrolet màu đen dừng ngay giữa đường, đứng trước xe là trẻ tuổi vận sườn xám màu hồng cánh sen, hai bên vạt áo khảm mười tám viên trân châu cười cười với Tô Cảnh Cảnh, phía sau kia còn có tài xế cung kính khom người.

      Tô Cảnh Cảnh nở nụ cười xách theo rương mây* tiến lên phía trước, kia cũng bước lên phía trước hai bước, thấy tóc Tô Cảnh Cảnh dính lá cây khoé môi khỏi cong lên, vươn tay phủi chiếc lá kia .

      *Cây mây có lóng dài, màu trắng đẹp, dẻo bền, dễ chẻ nên được ưa chuộng làm đồ đan lát, hàng mỹ nghệ.

      “Tô Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu vốn tuỳ ý như vậy!!” Trong giọng có phần trách cứ, nhưng gương mặt lại là nụ cười vui mừng.

      Tô Cảnh Cánh kéo tay kia: “Phẩm Tuệ, cậu còn hiểu mình sao, sao mình có thể để ý tới mấy chuyện vụn vặt này?”

      Từ Phẩm Tuệ che miệng cười khẽ: “Nữ vi duyệt ký giả dung!”*

      *Câu này của Dư Nhượng. Sách Sử ký ghi lại, Dự Nhượng vốn là người nước Tần đến nước Tấn. Trước ông theo hầu nhiều dònghọ nhưng đều chỉ là bậc khách thường, ai biết tới. Sau các dòng họ này bị diệt, Dự Nhượng tới thờ Trí Bá Đao, người đứng đầu họ Trí có quyền lực lớn nhất ở nước Tấn, và được Trí Bá Dao hết mực khoản đãi như bậc thượng khách.

      Năm 455 TCN, Trí Bá đem quân đánh họ Triệu, gia tộc lớn khác ở nước Tấn, nhưng bị Triệu Tương tử lập kế liên kết cùng họ Hàn và họ Ngụy đánh cho đại bại. Họ Trí bị diệt, phần đất của họ Trí bị ba họ còn lại chia nhau lập nên Tam Tấn, riêng Trí Bá Dao bị Triệu Tương tử giết rồi lấy đầu lâu sơn lại để làm đồ đựng rượu vì oán hận Trí Bá Dao.
      Dự Nhượng biết tin chủ bị giết đành phải trốn vào núi và thề trả thù cho họ Trí, Sử ký ghi lại lời của ông như sau:

      Nguyên văn phiên :”Ta hồ! Sĩ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỉ giả dung. Kim trí bá tri ngã, ngã tất vi báo thù nhi tử, dĩ báo trí bá, tắc ngô hồn phách bất quý hĩ.”

      Nghĩa là:Than ôi! Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ! Người con làm dáng vì kẻ mình. Nay Trí Bá biết ta, ta phải liều chết báo thù để đền ơn, có thế hồn phách ta mới khỏi xấu hổ.

      Như vậy Tôn Nhạc ở đây có thể hiểu vì sao sĩ có thể vì chủ mà bán mạng. Họ chính là cảm động ân tình mà chủ đối đãi với mình.

      Tô Cảnh Cảnh mím môi nén cười: “Ai chẳng biết Từ Nhị tiểu thư của chúng ta hứa hôn cho người tốt rồi, chuyện đau thắt lưng!”

      Từ Phẩm Tuệ lườm : “Chỉ biết cậu ngoài miệng tha cho người khác. ddlqđ.tiểu mập mạpThôi, mình lung tung với cậu nữa, mau lên xe .” Dứt lời, nhận rương mây trong tay Tô Cảnh Cảnh giao cho tài xế, rồi lôi kéo Tô Cảnh Cảnh lên xe.

      Vừa ngồi lên xe, đường lập tức có đội binh lính chạy tới.

      Tô Cảnh Cảnh sợ hết hồn với Từ Phẩm Tuệ: “ đến nỗi đấy chứ, mình cũng chỉ…”

      Từ Phẩm Tuệ cười: “Cậu đúng là tự coi mình là nhân vật lớn, cậu đáng giá để điều động binh lực?” Khoé môi Tô Cảnh Cảnh ý cười nhợt nhạt: “Cũng hẳn.”

      Từ Phẩm Tuệ liếc nhìn ngoài cửa sổ, dặn dò tài xế ở phía trước: “Lui xe về phía sau .”

      Tài xế nghe vậy lập tức lui xe về sau. Đội binh lính kia chú ý đặc biệt tới chiếc xe của bọn họ, chỉ chạy về hướng trong nhà ga, Tô Cảnh Cảnh lẳng lặng ngồi trong xe nhìn tất cả, đột nhiên : “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?”

      Từ Phẩm Tuệ liếc nhìn Tô Cảnh Cảnh, thấy Tô Cảnh Cảnh ngồi nghiêm chỉnh, nở nụ cười: “Cũng có việc gì lớn, chẳng phải mấy ngày nay Tổng Thống bị ốm sao, hẳn là bây giờ vị Đốc quân nào đó đến thăm Tổng Thống .” Tuy Từ Phẩm Tuệ năng nhàng, nhưng cũng biết mức độ nặng của tình, cho nên sắc mặt trầm xuống.

      Tô Cảnh Cảnh rũ mi, quay đầu sang chỗ khác thấy Từ Phẩm Tuệ nhìn mình, ngược lại nở nụ cười: “Aizz, mình còn tưởng chuyện lớn gì, làm mình sợ muốn chết.” xong ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thấy nhóm binh lính kia gấp gáp vào trong nhà ga rồi, lúc lâu sau mấy người này mới thưa thớt từ trong nhà ga ra.

      Xe khởi động, Từ Phẩm Tuệ thấy ánh mắt Tô Cảnh Cảnh cứ hướng ra bên ngoài, lập tức cười : “ biết khi nào Đồng Đại thiếu quay lại nhỉ?”

      Vài ngày trước nghe Đại thiếu ra nước ngoài thu mua nhân viên hậu cần, tính toán thời gian cũng nên trở lại rồi. lqđ.tiểu mập mạp Đại thiếu gia Tấn Nghiêu của Đồng gia là trong hai thanh niên tuấn số số hai trong nước, ngưỡng mộ lâu, lúc này thấy Tô Cảnh Cảnh có chút yên lòng đột nhiên suy nghĩ đến chuyện này.

      Tô Cảnh Cảnh khẽ cười: “Đồng Đại thiếu?” Tuy mở lời nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn mấy người mới từ nhà ga phía trước ra. Người dẫn đầu mặc trường sam màu trúc xanh, dáng nhàng nhàn hạ, phảng phất như dạo chơi sân vắng, phong thái thanh tao lịch , mà tốp năm tụm ba theo sau ước chừng là tay sai, động tác những tôi tớ theo sau người kia vô cùng kính cẩn.

      “Ừ, Quân trưởng Nghiêu Quân Đồng Hiên Lân!” Từ Phẩm Tuệ cười , thuận tay ra hiệu cho tài xế khởi động xe.

      Tô Cảnh Cảnh nghe , mỉm cười: “Đồng Hiên Lân, có nghe qua, nhưng mà nghe Tam thiếu - em trai ta là người phong hoa tuyết nguyệt.”

      Xe vừa đúng lướt qua những người kia, hình như người dẫn đầu nọ nghe được câu của Tô Cảnh Cảnh, ta hơi chấn động, khoé miệng nụ cười như có như trong giây lát rồi biến mất.

      Xe lướt qua quá nhanh nên Tô Cảnh Cảnh để ý người nọ, cũng chỉ là kẻ nhàn rỗi, để trong lòng, chỉ việc nhà với Từ Phẩm Tuệ.

      Hai người cùng là phụ nữ đại từng du học, chuyện cũng vượt qua các loại vật phẩm, quần áo và trang sức thịnh hành trong nước, ngẫu nhiên cũng đề cập đến tình hình thượng lưu trong nước, hoặc là thanh niên tuấn nào đó.

      Đại trạch Từ gia nằm ở chỗ sâu trong phố Mắt Mèo ở phía Nam thành phố, trong thành lưu hành câu “Đông quý Nam phú Bắc nghèo Tây tiện”, bởi vậy có thể biết được Từ gia phú quý.

      Ban đầu khi xe đến phố Mắt Mèo, Tô Cảnh Cảnh phát ngay khác biệt lớn giữa phố Mắt Mèo và các phố khác – thành Cù An là Đô thành, chạy đường về phía trước, phố chật kín người vô cùng phồn thịnh, cách cửa sổ xe, Tô Cảnh Cảnh thấy những người bán hàng rong dậy sớm đều mang theo đứa ra sức thét to, đám phu xe kéo lôi kéo xe, người đường tầm thường, lui tới nườm nượp.

      Dọc theo đường , khắp nơi trong thành Cù An lộ vẻ phồn thịnh ràng, nhưng phố Mắt Mèo này lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

      Xe tiến vào trong hẻm, Tô Cảnh Cảnh hơi hồi hộp, Từ Phẩm Tuệ ở bên : “Hồi hộp cái gì, cậu gặp trai mình, cha mình lại hiếu khách.”

      Tô Cảnh Cảnh nhìn oán trách, lại vuốt vuốt chiếc áo âu phục màu xanh nhạt mình mặc rồi mới : “ muốn quấy rầy cậu.”

      Từ Phẩm Tuệ lườm : “ cái gì vậy, chớ cậu ở vài ngày, ngay cả ở lâu ngày mình cũng rất hoan nghênh!”

      Tô Cảnh Cảnh chuyện nữa, ánh mắt nhìn về ngôi nhà cũ màu đỏ thẫm cuối hẻm. Toà nhà này lẳng lặng đứng sừng sững, quanh nhà tản ra hơi thở xưa cũ, tựa như người già ở tuổi xế chiều, thờ ơ nhìn thế giới phàm tục này.

      Tới đón các trai Từ Phẩm Tuệ - Từ Phẩm Thư, khi Tô Cảnh Cảnh du học ở Tây Dương từng gặp mặt lần, lúc này thấy đứng ở cửa nhà đợi họ, tâm trạng hơi băn khoăn.

      Từ gia là danh môn vọng tộc Bắc Địa, ở thành Cù An rất có danh vọng, Từ Phẩm Thư là trưởng phòng trưởng tôn, bây giờ lại ở trong nhà người hầu.

      Vừa xuống xe Tô Cảnh Cảnh lập tức hơi xấu hổ, với Từ Phẩm Tuệ: “Sao có thể làm phiền Từ?”

      Từ Phẩm Tuệ thầm cười trộm, hồi lâu đáp lời , liếc Từ Phẩm Tuệ cái, với Từ Phẩm Thư: “ xin lỗi, em vừa đến làm phiền mọi người.”

      Từ Phẩm Thư nhìn Tô Cảnh Cảnh, gương mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như cũ, dù Tô Cảnh Cảnh có từng gặp lần, nhưng lần đó cũng chỉ là hành lang trường học nhìn lướt qua cái, thấy dung mạo .

      Lúc này khoảng cách gần như vậy, vừa ngẩng đầu thấy Từ Phẩm Thư, lông mày có hình lưỡi mác, dáng vẻ mạnh mẽ, toàn thân vận áo dài màu xanh ngọc thêu hoa văn Lưu Vân lộ vẻ già cỗi chút nào.

      phiền toái.” Từ Phẩm Thư mỉm cười: “Lần đầu Tô tiểu thư tới Cù An, đương nhiên chúng tôi nên hết lòng.”

      Từ Phẩm Tuệ liếc nhìn hai người khách sáo, : “Được rồi, hai vị, có nên vào trong hay tiếp tục đây?”

      Tô Cảnh Cảnh đỏ mặt nhìn Từ Phẩm Thư, Từ Phẩm Thư liếc Từ Phẩm Tuệ cười : “Biết!”

      Từ Phẩm Thư dặn dò người gác cổng mang quà tặng chuẩn bị tốt tới phòng khách, lại cùng Từ Phẩm Tuệ dẫn Tô Cảnh Cảnh đến đại sảnh chào Từ lão gia.

      Mọi người vòng vào vườn, kỳ phương khắp nơi, lối vào chốn vắng, chiếc cầu tinh xảo nối liền với đường tĩnh mịch quanh co, dưới cầu là dòng suối trong vắt. Giương mắt nhìn lên, trong khu vườn nho có hương vị như chốn tiên cảnh. Tô Cảnh Cảnh chiếc cầu , nét mặt bình tĩnh tỏ vẻ chút gì là hâm mộ, trong lòng Từ Phẩm Thư khỏi kinh ngạc.

      Tô Cảnh Cảnh chỉ chậm rãi bước , tự nhiên thoải mái, cao quý tự phụ, hề có vẻ măt nào khác. Lúc đó, Từ Phẩm Thư cũng để trong lòng, chỉ dẫn đường.

      Cuối khu vườn là hành lang Sao Thủ dài, mọi người rất chậm, hành lang có thể nghe ràng tiếng bước chân. đường qua, lại qua phòng ngoài, lúc sắp đến đại sảnh Tô Cảnh Cảnh hơi hốt hoảng, lôi kéo tay áo Từ Phẩm Tuệ: “Phẩm Tuệ, cha cậu chắc chắn đón chào mình chứ?”

      Từ Phẩm Tuệ cười với , đưa tay kéo tay : “Yên tâm , nếu ông ấy hoan nghênh cậu, cùng lắm mình và cậu cùng dọn ra ngoài!”

      “Chớ bậy!” Từ Phẩm Tuệ ở phía trước xoay người trách cứ Từ Phẩm Tuệ câu, rồi với Tô Cảnh Cảnh: “Cha tôi nghe Tô tiểu thư muốn tới nhà ở vài ngày rất vui mừng, Tô tiểu thư cần lo lắng.”

      Nghe Từ Phẩm Thư vậy Tô Cảnh Cảnh cũng tạm thời yên lòng.

      vào đại sảnh, Tô Cảnh Cảnh ngửi thấy mùi đàn hương lượn quanh mũi, dám nhìn xung quanh, chỉ đứng cạnh Từ Phẩm Tuệ trầm ngâm nín thở.

      Khắp nơi yên tĩnh tiếng động, ngay chính giữa là hai chiếc ghế Thái Sư làm bằng gỗ hoa lê, giữa hai chiếc ghế Thái Sư là chiếc dựa gỗ lim, tường phía chiếc ghế dựa treo bức tranh thêu muôn hoa khoe sắc được lồng khung gỗ lim, nữa là tấm hoành phi bằng gỗ trầm đen tuyền, tấm hoành phi viết bốn chữ “Buôn bán thịnh vượng” to, màu vàng bằng thể chữ Liễu cứng cáp mạnh mẽ.

      Tô Cảnh Cảnh biết Từ gia làm buôn bán, về phần buôn bán những gì ràng lắm, bình thường Từ Phẩm Tuệ đề cập tới, bây giờ xem ra rất có khả năng buôn bán tranh thêu.

      Trong lòng phỏng đoán lung tung nghe giọng trầm thấp: “Tô tiểu thư là người ở đâu?”

      Tô Cảnh Cảnh cả kinh, ngẩng đầu liền thấy ghế Thái Sư bên trái có nam nhân hơn năm mươi tuổi, nhìn mặt mũi ông có vẻ hiền lành, chuyện cũng rất nhã nhặn. Tô Cảnh Cảnh có nghe qua về cha Từ Phẩm Tuệ - Từ Thiên Hoè, biết được ông là phú thương rất có danh tiếng tại Bắc Địa, nghĩ đến người đạt được thành tựu từ việc buôn bán như ông, hẳn là thủ đoạn phi phàm.

      Tô Cảnh Cảnh vốn lo lắng Từ lão gia hoan nghênh , nhưng lúc này yên lòng, khẽ mỉm cười với Từ lão gia: “Cháu là người ở Duyên Bình.”

      “Ừm.” Từ lão gia gật đầu: “Mời Tô tiểu thư ngồi.” Sau đó sai người làm pha trà. Lại hỏi Tô Cảnh Cảnh vài chuyện vụn vặt, cũng vượt ngoài mấy chuyện trong nhà có những ai, học ở đâu, Tô Cảnh Cảnh đều nhất nhất trả lời.

      Qua lúc lâu, Từ Phẩm Tuệ kìm chế được, mở miệng : “Cha, người xong chưa!!”

      Ngược lại nét mặt Từ lão gia hoà ái nhìn Từ Phẩm Tuệ: “Được rồi, cha còn chút chuyện làm ăn chưa làm xong.” Xong ông lại với Từ Phẩm Thư: “Phẩm Thư, cùng cha.” Từ Phẩm Thư gật đầu, đứng dậy theo Từ lão gia vào phía sau.

      Tô Cảnh Cảnh nhàng thở ra, Từ Phẩm Tuệ lại nở nụ cười: “Aizz, mình cậu cần lo lắng rồi mà.”

      Tô Cảnh Cảnh cười nhạt, trong lòng vẫn lo lắng. Từ Phẩm Tuệ thấy vẫn còn hơi lo lắng nên : “Sao vậy?”

      Tô Cảnh Cảnh giật giật khoé miệng: “ có gì, chẳng qua là cảm thấy cha cậu tốt.”

      Từ Phẩm Tuệ cười hì hì: “Tất nhiên, cha mình thực rất tốt rất tốt, khi mình muốn du học, cha mình hai lời lập tức để mình đến Tây Dương…”

      Tô Cảnh Cảnh nhìn gương mặt ngây thơ của Từ Phẩm Tuệ, trong lòng buồn bã, cảm thấy mỗi người đều có số phận riêng.
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      ChrisTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :