1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên sủng - Mộng Cầm U

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chuyên sủng

      Tác giả:Mộng Cầm U

      Thể loại:Nữ tôn,Xuyên ,Sủng,1 vs1

      Số chương:234 trang word

      Edittor:Sakura Trang​

      Giới thiệu

      Được rồi….Đây là câu chuyện của người nam nhân có bề ngoài cường tráng nên sinh ra ở đất nước nữ tôn và người nữ nhân xuyên vào đất nước nữ tôn có bề ngoài nhu như nam nhân cùng ở bên cứu vớt lẫn nhau,cho nhau ấm áp ,cuối cùng sủng qua sủng lại truyện xưa…

      Nhân vật chính:Lê Phong, Tiểu Trư Tể[Lê Thư ].
      Phối hợp diễn: Lưu Phú,Lưu Quý ,Ôn Đường,Ôn Thu,Tiếu Ninh,Lưu Yên Nhiên,Lưu Mặc Khanh
      Last edited by a moderator: 20/11/16
      Ga xao sa ot, bornthisway011091, Dion2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.1:Lần đầu gặp

      “Nhìn xem! Nhìn xem!Bây giờ là mấy giờ ?Hãy nhìn xem , ăn còn nhiều hơn cả trư lại chịu làm việc ! Còn mau đứng lên , đồ trư tể ! “Trời mới tờ mờ sáng thanh chói tai của người nam nhân trung niên vang lên .Người nam nhân kia ràng là buồn ngủ , dáng vẻ uể oải nhưng thanh lại hết sức to, vừa kêu vừa đá vào người nam tử nằm cuộn mình ở sài phòng .Khác với thường lệ ,ngoài ý muốn lại nghe được nam tử nằm sàn thống khổ thấp giọng rên rỉ.Trong long thấy kinh ngạc,cũng cảm thấy mình đá nặng hơn so với bình thường bao nhiêu,mà nam tử nằm đất lại là cái người thành biết kêu ca hay cầu xin.thế này mới kiên nhẫn hí đôi mắt buồn ngủ nhìn chút.A! ra là bị sốt,đến mặt đều đỏ

      Trong lòng khinh thường,lại đánh ngáp vài cái,cau mày, kiên nhẫn xoay người ra sân lấy thùng nước lạnh,”Rào”Đổ hết nước lên người nam tử.Đầu mùa xuân nước vẫn còn lạnh,vừa bị sốt lại bị hắt nước lạnh lên người,bị vừa nóng vừa lạnh kích thích khiến cho nam tử nằm giật mình nhảy đựng lên,nhưng trái ngược với hành động trong mắt nam tử lại cũng có quá nhiều kích thích dường như việc bị đối sử như vậy trở thành thói quen

      Nam nhân thấy vậy đấ ý kêu lên;”A!Cái tên Tiểu Trư Tể này!Bị bệnh chỉ cần thùng nước lạnh có thể hết”,thấy nam tử vẫn còn đứng đấy, nam nhân bèn hét lên”Còn đứng thất thần làm gì! làm việc ”.”Vâng thưa phụ thân”Nam tử dịu ngoan cúi đầu trả lời,bước có chút gian nan,cungc lau khô nước người,bước ra khỏi phòng cơn gió thổi qua khiến cho nam tử lạnh co rúm người lại,nhưng dám trì hoãn vội cầm cái quốc bước ra khỏi cửa nhà


      “Người bị bệnh cũng cho tìm thầy thuốc,lại cho nghỉ ngơi chút,sáng tinh mơ lại bị hắt nước lạnh lên người,tướng công Lưu gia,ngươi chẳng lẽ sợ đứa xảy ra chuyện gì hay sao?Cách bức tường,nam nhân Trương gia cho lợn ăn,thấy vậy cuối cùng đành lòng bèn câu.Nhưng Lưu thị cũng khinh thường là khinh thường ! than mình khỏe mạnh chết được!”Trương thị nghe vậy cũng chỉ biết thở dài,thấy nhưng cũng biết gì,tiếp tục trộn thức ăn cho lợn.

      Đúng vậy….nơi này là nữ tôn a….

      Đúng vậy….Đó là nam tử nên sinh ra ở đất nước nữ tôn.

      Nam tử kia thân thể khỏe mạnh,hay có thể khỏe mạnh quá mức bình thường.Vừa sinh ra khắc chết phụ thân cùng với song bào thai tỷ tỷ.Nam nhân hại chết,mặc kệ vì lí do gì,tại nơi thế giới thị phi bất phân này,huống chi sinh ra liền tỷ tỷ là tử thai từ trong bụng….Làm mẫu thân lại là người vô cùng coi trọng mặt mũi, muốn lung mang tiếng xấu,còn muốn sinh bao nhiêu chẳng được,lại càng muốn nuôi đứa “Ôn thần”cừa sinh ra hại chết nữ tư ở nhà,đứa nuôi ở nhà mấy ngày liền ném vào chuồng lợn,từ đó người hỏi thăm.Vì thế đứa bé từ sống cùng đàn lợn,uống sữa lợn mà lớn,bị người nhà gọi là”Tiểu Trư Tể”

      Sống ở chuồng lợn đến khi bảy tuổi,nuôi con lợn đực bỗng nhiên nhiễm bệnh,chưa học ,lại thấy người nhà xua đuổi chán ghét thèm để ý tới,”Tiểu Trư Tể”sốt ruột,liền ôm con lợn nặng hai ba trăm cân đứng trước nhà,cho đến khi người nhà hiểu được ý đồ của mang con lợn chữa trị cũng kịp,cợn lợn đực cứu songs được.Đồng thời việc “Tiểu Trư Tể có khí lực lớn như vậy cũng làm mọi người sợ hãi.Tuy rằng bị truyền là” ma”,làm mẫu than Lưu Phú đựa vào việc ra ngoài buôn bán lịch lãm nhiều,kiến thức rộng rãi, qua tin vào mấy lời đồn đại.Ngược lại đúng lúc nhận ra giá trị,làm cho đứa tắm rửa sạch ,dạy cho nó ngôn ngữ,sau này sai khiến làm việc ,nếu thấy quá có thể để lớn thêm hai năm.

      Chẳng ngờ tắm thôi,vừa tắm rửa sạch khiến cho người trong nhà ai cũng nhìn ra.Đứa này chỉ riêng khắc chết tỷ tỷ lại cũng là cái người xấu xí vô cùng, hề vẻ ngoài nhu của nam nhi,lại càng lớn càng theo ý người, chỉ tay chân thô to hơn so với nữ tử cùng tuổi vài phần,tứ chi cường tráng,đúng là hình thể của nữ nhân.

      người nam nhân mà trưởng thành như vậy đúng là khiến cho ai gặp cũng ghét,lượng cơm lại tỷ lệ với khí lực,làm Lưu Phú thập phần thất vọng,liền đơn thuần đem”Tiểu Trư Tể”trở thành công cụ lao động,suốt ngày sai khiến đánh chửi,trở thành công cụ chút giận của Lưu thị và Lưu Quý.

      Hàng ngày gian nan ….Bây giờ Tiểu Trư Tể cũng qua nhược quán….

      Đảo mắt trời sáng choang , chân trời vừa hửng đông , chịu đựng trong người khỏe, Tiểu Trư Tể mang bệnh xuất môn ra ngoài làm việc ,cố gắng lắm cũng chỉ làm được hơn phân nửa vông việc .Đó là điều hiển nhiên , cả ngày hôm qua chỉ ăn cái bánh lượng đồ ăn này ngay cả người cũng thể thỏa mãn cùng với trời giá rét lại bị sốt cao chưa khỏi vậy nên tiêu hao rất nhiều thể lực .Biết bản thân dù có té xỉu cũng ai trị liệu cho cùng lắm là mấy thùng nước lạnh hắt vào người Tiểu Trư Tể muốn chịu tội lại nghĩ rằng thôn dân xung quanh,mặc dù có người chán ghét, nguy nan hỗ trợ nhưng cũng có người luyên thuyên.Tiểu Trư Tể nghĩ,tựa vào bờ ruộng nghỉ ngơi chút hẳn là,hẳn là…. có thể .Nghĩ vậy an tâm ,bước đến bờ ruộng định ngủ trông chốc lát,nhưng lại phát cả cơ thể càng đau nhức hơn, có biện pháp,chỉ có thể đứng dậy tiếp tục làm việc.

      Thình lình nghe được tiếng ”Đừng nhúc nhích”
      Last edited: 16/11/15
      Ga xao sa ot, thuyt, xuxubungbu3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.2
      Rất nhiều năm về sau,khi dùng tay ôm nàng, tay ôn nhu mát xa da đầu nàng,chải vốt sợi tóc và cho nàng, đâu, câu”Đừng nhúc nhích” của nàng hề đường đột chút nào,đó là câu đầu tiên trong hai mươi năm qua mà được nghe trong đó xem thường chỉ có thực lòng quan tâm,tiến sâu vào nội tâm,đó là hai chữ đẹp nhất mà được nghe.

      Lúc này Tiểu Trư Tể nghe xong hai chữ này lại sửng sốt, phải do bản thân nghĩ nhiều,mà là ngữ điệu này, từng nghe qua.Đó là khi muội muội sinh bệnh,mẫu thân cùng phụ thân cũng là dùng ngữ điệu như vậy .Ngày ấy,mẫu thân ôm muội tìm thầy thuốc,dùng chân đá văng để tránh bị cản đường,khiến thân thể cọ đến mặt sàn thô ráp ,chảy rất nhiều máu.Sau còn bị mắng làm bẩn mặt,bị bắt lau khô sạch và phạt quỳ đêm.Đó cũng là lúc khi còn chưa nhận thức cuộc sống bắt đầu nhận ra rằng,chính mình chỉ được xem như con người mà cũng có ai và cũng có quyền lợi dược nhận quan tâm.

      Cho nên khi nghe được câu có chứa ngữ điệu đó....Điều đầu tiên nghĩ nhất định là....định là.... có liên quan đến ....

      Chịu đựng đau đớn người,đặc biệt là cảm giác khó chịu trong lồng ngực , cho là mình do nghỉ ngơi quá nhiều,hoặc là phải làm gì đó khiến cho bản thân miên man suy nghĩ nữa,giãy giụa muốn đứng dậy làm tiếp công việc dang dở,lại nghe giọng ban nãy vang lên” cần lộn xộn mà” ràng là thanh của nữ tử,nhưng lại có chút nũng nịu của nam tử.

      Hay là.... gọi ?Tiểu Trư Tể ngực chấn động, vì sao mình lại có suy nghĩ ảo tưởng như vậy,thanh của người lát sau tiến lại gần, đôi tay còn trắng nõn bé hơn tay nam tử sờ lên cổ tây cả chính mình.

      Tiểu Trư Tể đầu tiên là giật mình,sau đó lại ngẩn ra.

      Tiểu Trư Tử biết được ý nghĩa của hành động này,thầy thuốc khi đến trong nhà khám bệnh cũng làm như vậy ,đây là....hình như là....tên là.....Bắt mạch.

      biết đây là là động tác của thầy thuốc khi khám bệnh ,nhưng chưa bao giờ trải qua cả,cũng khong biết ràng lắm,sao có thể là thầy thuốc , chẩn bệnh đâu? con người dơ bẩn sinh,ra hại chết tỷ tỷ,cho dù tùy ý vứt mấy cây thảo dược cũng bị ghét bỏ là xúi quẩy,còn có thể lo lắng vi phạm điều kiêng kị mà bị trời phạt....

      thấykinh ngạc,đồng thời cũng xác định cảm xúc trong lòng,rất dễ chịu,dường như nó có thể khiến tứ chi cứng nhắc đau đớn trở nên thoải mái.Cảm giác này giống như vào đêm mùa đông,nằm ở sài phòng rất lạnh,liền đến cửa nhà chính,vụng trộm mở khe hở ,hưởng hé chút ấm áp tỏa ra từ trong phòng.... nhớ ,cái cảm giác này,tên là”Ấm”.

      Vì thế, quay đầu lại,muốn nhìn chút khuôn mặt của người thầy thuốc có tấm lòng nhân hậu ấy....

      Và thế là từ lúc này duyên phận bắt đầu gắn kết họ lại với nhau, thể tách rời....
      Last edited: 16/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2:viên”kẹo”

      Nếu phải có thân hình và giọng nữ tử đặc hữu trong trẻo [...],Tiểu Trư Tể thề chính mình nhất định nhận nhầm đó là người nam tử.Tiểu Trư Tể biết dùng từ nào để hình dung,chỉ biết đại khái tên là”Đẹp”. nhớ biết từ này là nghe Trương thúc nhà cách vách dung để tả trong thôn thứ nhất mỹ nhân,ở ngày xuất giá-ngày đẹp nhất cuộc đời.Dù biết có thể đẹp hơn so với người trước mắt hay .

      Nàng kia,hoặc tựa hồ chỉ có thể xưng là” ”,đối với việc tỏ ra ngạc nhiên dường như trở thành thói quen rồi,cũng quá chú ý việc đó,mà thực tế nàng đối với Tiểu Trư Tề càng tora ngạc nhiên hơn.”Ta nghĩ Tam ca dạy ta”Vọng” có sai a…Còn suy nghĩ tại sao người bị bệnh nặng như vậy mà thoạt nhìn có vẻ có nguy hiểm gì mà còn sống:cơ thể nhiễm lạnh,có lẽ do vật vả lâu ngày thành tật….Dinh dưỡng đủ….Tuy bên ngoài nhìn ra….Còn bị tuột huyết áp….Bằng hữu….Trình độ cường tráng của cơ thể ngươi …. đúng là là….Làm người ta thể tưởng tượng nổi a….”

      Tiểu Trư Tể tuy rằng nghe hiểu hoàn toàn,cũng đại khái biết là muốn về chứng bệnh của .Trong lòng nghĩ rằng mình nên cho nàng,mình lá người xui xẻo, có quyền xem bệnh,lại càng phải từ đến lớn có nhiều lúc còn khó chịu hơn bây giờ rất nhiều,bản than chết được,nhưng dù nghĩ vậy lại mở miệng ra. ra,nàng đồng ý khám bệnh, muốn đối chính mình chuyện….Nhưng là tham luyến,tham luyến loại cảm giác tràn đầy này, biết lại là cái loại cảm giác ra nhưng trong long lại tràn đầy vui vẻ,dường như ép khiến cho thở nổi,cố tình nó lại thực thoải mái….Nếu ra…. ra….Cảm giác đó người cho cảm giác đó….Đều biến mất

      Nhưng mà….Nhưng mà nếu ….Sau này nàng biết....Có thể hay càng thêm chán ghét đâu…. dơ bẩn….lại còn biết lừa gạt….

      Nàng có phải càng thêm chán ghét chính mình hay ?

      Tiểu Trư Tể rốt cuộc quyết định ra,nhưng đợi nghe nhíu mày cả giận”Ngươi đúng là kẻ nổi điên liều mạng!Trong ngà chẳng lẽ chỉ có mình ngươi hay sao? có nữ nhân sao?Như vậy hành hạ than thể mình,tưởng tự sát với ta,ta cho ngươi chết nhàng!”Cái gọi là “lương y như từ mẫu”chính là như vậy dù “từ mẫu”của có phần thô bạo….

      Cho nên khi vừa xong,lấy ra viên thuốc thuần trắng nhét vào miệng của Tiểu Trư Tể.

      Đắng….Tiểu Trư Tể nhìn nổi giận đùng đùng,cũng dám nhổ ra,chỉ dung ánh mắt khó hiểu nhìn trộm nàng”Nuốt” dung vẻ mặt uy hiếp.Cũng biết lấy tín nhiêm từ đâu, ràng chỉ là người xa lạ,Tiểu Trư Tể lại ngoan ngoãn nuốt xuống.Có thể là thấy bộ dáng Tiểu Trư Tề đáng thương hề hề, giảm giọng điệu xuống,mở miệng giải thích”Là dược”….Tiểu Trư Tể biết nên như thế nào,chỉ cảm thấy rất nhiều những điều hôm nay trải qua tuyệt vời ấm áp,nhiều đến nỗi khiến cảm thấy,có phải tất cả những điều hôm nay gặp được,có phải chỉ là giấc mơ hay ?.... còn chưa có tỉnh ngủ, ra vẫn còn nằm nền sài phòng lạnh lẽo, lát nữa phụ than đại nhân đến rồi dung phương thức thô bạo hang ngày đánh thức ….

      Nếu chỉ là giấc mộng, có thể hay phóng túng cho bản thân ích kỉ lần, cần đem thân phận người xui xẻo ra?

      Tiểu Trư Tể suy nghĩ,chợt thấy biết mang từ đâu ra cái túi tinh xảo màu rám nắng có hình dạng kỳ quái biết là chế thành từ vật liệu gì,bên vẽ những hình dạng đồ án khó hiểu.Có lẽ mỗi nam tử sinh ra có thiên tính là thích những vật gì đó tinh xảo khéo léo,Tiểu Trư Tể tự chủ nhìn chằm chằm vật nọ chuyển mắt.Nhưng là, kia thế nhưng lại cầm đầu túi xé ra cúi xuống tìm tòi.Tiểu Trư Tể có chút khổ sở,từ đến lớn đều là như vậy….Nếu thích gì đó có khả năng thuộc về mình,hay những đồ mình cho là quý giá đều bị người khác vô tình phá hủy,chẳng hạn như là quần áo còn thừa của những nam hài trong thôn cần,nhưng ràng là còn có thể mặc được…. lúc khổ sở,thấy trong cái túi cũng là thứ gì đó màu rám nắng”Trong đó là vật gì….”Tiểu nhìn ra,cũng dám hỏi,chỉ nghe ”Há mồm,đừng nuốt đấy”Tiểu Trư Tể lập tức nghe lời há mồm ,sau đó kinh ngạc nhìn đến cũng đem vật màu rám nắng cho vào đầu lưỡi chính mình.”Vật này….Chẳng lẽ có thể ăn?. suy nghĩ,lại vui mừng phát vật gì đó trong miệng mình….Biết như thế nào nhỉ….

      Tiểu Trư Tể nhớ chính mình khi làm việc ở ruộng mạch nha,thường nhìn thấy trong ruộng mấy tiểu nương ,thừa dịp người lớn chú ý ngắt lén mấy hạt mạch nha bóc vỏ cho vào miệng.Lúc ấy đói muốn ngất mới biết ra những cái đó cũng có thể ăn, rất vui. nhớ ,những cái khi mặc dù ăn no bụng,nhưng lại ngon vô cùng.Do nghe lén mấy đứa thảo luận, biết mùi vị mà nếm được gọi là”Ngọt”,Cũng rốt cuộc hiểu được muội tại sao thích ăn đồ ngọt.Đương nhiên,khi phụ mẫu phát việc trộm mạch nha bị đánh mấy trúc bản,hậu quả là khiến đau cả đêm thể ngủ,mặt lại thũng cả ngày ăn hết cơm,nhưng rốt cuộc cũng quên được hương vị “ngọt”ấy.Mà tại,thứ ở trong miệng này….Lại cùng mạch nha có chút tương tự.Sở dĩ là tương tự vì nó ngọt hơn mạch nha biết bao nhiêu lần,lại có vị gì đó chưa có hưởng qua,nhưng chung hương vị vô cùng tốt,ngọt ngào từ đầu lưỡi tràn đến đáy lòng….

      “Có lẽ…. bao giờ được ăn cái gì ngon hơn so với cái này ….Nhất là sau khi nàng biết là là người đem lại xui xẻo….”Tiểu Trư Tể nghĩ.”Ăn ngon đúng ….ngon đúng ?” như đứa chưa lớn tức giận tới cũng nhanh mà hết cũng nhanh,lúc này vẻ mặt đắc ý,cười vui vẻ như ánh mặt trời,làm cho tâm tình của Tiểu Trư Tể cũng tốt theo ít” đời chỉ còn lại ba miếng”sôcôla” vị hạnh nhân là vị ta nhất đó!” ra hương vị tuyệt vời mà biết ấy tên là”Hạnh nhân”.”Tin ta ,kể cả hoàng đế cũng chưa được ăn đâu….nếu phải ngươi bị tuột huyết áp còn lâu mới có phần….”Tiểu Trư Tể vừa nghe cuống quýt dung tay che miệng nàng.”Sao,sao có thể bất kính như vậy với Thánh Thượng,cẩn thận….””Làm sao vậy….” sờ sờ đầu,khuôn mặt đáng nhu nhu cái mũi,”Nơi thâm sơn cùng cốc nàng sao có thể nghe thấy được!Mà cho đù có nghe thấy chăng nữa,bổn tiểu thư mà muốn trốn,nàng cho dù lật toàn thế giới cũng tìm ra”Đắc ý nghiêng đầ”Dù sao,cũng cảm ơn ngươi quan tâm ta nhé!”

      Cảm ơn?Tiểu Trư Tể kinh ngạc.Là với sao.Từ khi có trí nhớ đến nay,đây là lần đầu tiên….Lần đầu tiên có người lời cảm tạ với .Tiểu Trư Tể biết chính mình ích kỉ… ích kỉ….

      Nhưng là….trời đất chứng giám….Nàng là người tốt như vậy….Cho dù người xui xẻo….Cũng thể làm hại đến nàng….Xin cho hưởng thêm lúc cảm giác ấm áp bao giờ có này….Xin cho phụ thân đại nhân gọi dậy muộn chút….Xin cho ta….Muộn chút….Trở về ….
      Last edited: 16/11/15
      thuyt, thư hồ, xuxubungbu3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3:Mộng đẹp
      “Mà,ngươi cũng là kì lạ,thế giới này có mấy người có thể cùng ta tán gẫu lâu đâu....” tươi cười bỗng nhiên trầm mặt xuống.”Vì sao?”Tiểu Trư Tể thấy vậy ngực đau xót,mơ hồ hiểu mình bị làm sao vậy.”Ngươi tốt lắm mà….là người tốt nhất trong tất cả những người ta từng gặp!”Tiểu Trư Tể cách chắc chắn.”Phải ?Ngươi nghĩ như vậy sao?” cười,”Kỳ quái,làm sao sao lại có người kỳ quái như ngươi nhỉ?Ở trong này nhìn thấy ta phải tương đương với việc ở đại nhìn thấy gay làm công việc của gay hay sao!Dù là ở đại cũng có nhiều người ghét bỏ đâu….Kỳ ta cũng rất lý giải cảm thụ của những người ghét bỏ ta,tuy rằng bài xích tú bà,nhưng nếu bên người ta có người ẻo lả ta cũng chịu đựng nổi.Huống chi…. tại trình độ của ta thể dung từ “ẻo lả” để hình dung….Được rồi….Nhưng mà ta dương cương được a….”

      Tiểu Trư Tể tuy rằng đại bộ phận đều nghe hiểu,cũng là biết trong long dễ chịu, biết làm sao vậy,trong long vừa mới xuất buồn đau càng ràng hơn.Trong lòng khổ sở biết phải làm cái gì,chỉ có thể :”Ta…Ngươi… sao chứ…Về sau …Về sau….Nếu có ai chuyện với ngươi,hãy tìm ta,ta cùng ngươi chuyện…”Nếu còn đươcl tiến vào cảnh trong mơ này, tự nhủ trong long,”Ta chán ghét ngươi chút nào… chút cũng ghét….”Trái lại,rất thích,rất thích.Có lẽ là do nguyên nhân ở cảnh trong mơ,Tiểu Trư Tể rốt cuộc có can đảm nhìn vào tâm tình của chính mình.Rất lớn mật,rất trực tiếp …. ràng lần đầu gặp tiểu thư….

      nhớ mỗi lần phát sốt, đều có những giấc mộng thực tế,như là khi đói đến ngất ,thường xuyên mơ thấy có rất nhiều bánh,có khi thậm chí có cả cơm trắng,nhưng mỗi lần,mỗ lần,mỗi lầ…đều có thực….Lần này mơ lại tốt đẹp hơn so với những lần trước,có lẽ là do mình bị sốt nóng bốc lên đầu ….Như vậy….Như vậy có phải hay chỉ cần sinh bệnh nặng là có thể trở lại cảnh này trong mơ?Tiểu Trư Tể bỗng nhiên mong muốn sinh bệnh,cho dù mỗi ngày thân thể đều rất khó chịu, thế mỗi sáng do bị bệnh mà thể dạy sớm phải chịu đủ loại phương thức đánh thức, cũng muốn được bị bệnh,bị bệnh nặng….

      Nhưng là, chỉ cần bệnh nặng là có thể trở lại hay sao?Chẳng may…. trở lại nữa….

      Tiểu Trư Tể cảm thấy trong lòng rất khổ sở,thầm nghĩ muốn hiểu biết nhiều hơn về cảnh trong mơ này,vì thế đem câu tự hỏi trong lòng hỏi nàng”Soái ca….Là gì vậy””Nghĩa là ngươi lớn lên xinh đẹp đó!” thản nhiên trả lời.

      Tiểu Trư Tể,chỉ có thể im lặng.Khổ sở…. ràng là lời tuyệt vời a….

      Đây là,mình bị làm sao vậy….Càng ngày càng thấy khó chịu….

      Vì sa?Vì sao muốn khổ sở?Giấc mơ tốt đẹp như vậy,để về sau khi thời điểm khổ sở có thể nhớ lại, phải khiến bản thân thoải mái hơn hay sao?Vì sao bây giờ lại đau khổ?

      Là vì….Quả nhiên là vì….

      Rất tham lam mà!

      Tiểu Trư Tể yên lặng ở trong long bỏ thêm cho mình tội danh nữa:tham lam!

      Như thế,lại cảm thấy cho dù là mơ,bản thân cũng xứng được chuyện cùng , nên xin lỗi ngay lập tức,sau đó bỏ xa….

      Nhưng mà,vì sao, ra được?

      Vẫn là rất tham lam !

      Tiểu Trư Tể xem thường chính mình….vô cùng xem thường….

      “Hắc!Người làm sao vậy?”Tiểu Trư Tể ngẩng đầu,nhìn thấy nhíu chặt chân mày”Vừa rồi bộ dáng như nằm mơ,bây giờ trạng thái lại như mây…”Chẳng nhẽ cùng mình chuyện rất nhàm chán ư?....Trong lòng thoải mái? biết mình nên tiếp tục ngồi ở đây khiến cho người ta cảm thấy phiền toái chán ghét,nhưng mà tiếc có lẽ lần sau còn ai có thể tán gẫu lâu và hợp với mình như vậy,biết như thế tốt nhất là cần suy nghĩ nữa.Ầm thầm khinh bỉ bản thân chút, nghĩ tốt nhất chính mình nên rời ,vừa định lời từ biệt,mặt khác trong lòng cũng nghĩ chắc là trong nhà có người bị bệnh linh tinh gì đó mới để người nam nhân liều mạng làm việc kiếm sống,tưởng tìm cơ hội giúp ,lại nghe đám trẻ con líu ríu chạy tới sau buổi tan học.

      “Tiểu Trư Tể! Tiểu Trư Tể! Nhìn xem!Là Tiểu Trư Tể!Có người đứng gần Tiểu Trư Tể nè! truyền xui xẻo….” trong long sáng tỏ, ra chính là người nam nhân đáng thương trong lời đồn a,bởi vì việc người song bào thai tỷ tỷ cùng sinh ra với là cái tử thai,vừa sinh ra bị gán cái tội danh”kẻ xui xẻo”.Lúc trước còn suy nghĩ làm sao lại có người hay ho như vậy.Hơn nữa diện mạo của ….Có vẻ ở nữ tôn được coi là xấu xí ….Trách được….

      Đợi chút! như vậy….Nhà bọn họ có nữ nhân….Cũng phải nguyên nhân lúc trước nàng đoán là do trong nhà có bệnh nhân hay nguyên nhân khác mới liều mạng như vậy,mà là….Đó là lí do vì sao lại có câu chuyện nhàm chán”kẻ xui xẻo”, để gây ra việc dinh dưỡng bất lương mệt nhọc quá độ….Người tốt như vậy mà….Việc này đúng là hơi quá đáng! nghĩ,ý niệm đầu tiên xuất trong đầu là tìm người nhà của ,giúp thoát khỏi bể khổ,dù đầu óc bị suy nghĩ như vậy công kích mãnh liệt,lý trí cũng tiêu tán.

      Cho dù chuyện hợp nhau,nếu giúp chăm sóc cũng là gặp phiền phức.Nàng muốn.Dù sao trỉ qua hai mươi năm như vậy,sớmđã thành thói quen,nếu ly khai có khi ngược lại thói quen,nàng cần gì phải phí sức?Nghĩ như vậy,lòng của nàng mới thoáng yên ổn xuống.

      Mà bên kia,Tiểu Trư Tể như là chết giống nhau….

      Vì sao….Vì sao….Hội như vậy….

      Bởi vì…quả nhiên là vì….rất tham lam sao?Cảnh trong mơ tốt đẹp như vậy,cũng bởi vì lòng tham của ta mà thay đổi….Báo ứng,báo ứng, tới mau như vậy rồi….

      ra trong mơ ta vẫn như cũ là thân phận “kẻ xui xẻo”,cho nên tại,nàng,,biết….

      muốn… muốn…

      thích nghe… thích nghe….Ta van cầu ngươi….Van cầu ngươi… thích nghe….

      thích nghe!

      cần….

      Nước mặt thấm ẩm ướt khuôn mặt,nước mặt kể từ năm bảy tuổi chưa bao giờ xuất thấm ướt khuôn mặt….

      “Ngươi….Ngươi….Làm sao vậy?” thấy ở bên kia nam tử bỗng nhiên khóc lên,trong lòng thấy vừa sợ vừa đau,cuống quýt dùng đôi tay bé lau nước mắt cho .

      Nàng…. hề ghét ta….

      Sao….Sao lại thế này….

      Là ông trời nghe được lời khẩn cầu của ta hay sao….

      Nàng…. hề ghét ta….đúng vậy….

      Tiểu Trư Tể cao hứng,đến nỗi biết biểu đạt như thế nào….

      A! giấc mơ đẹp?

      Tiểu Trư Tể cảm thấy,hai mươi năm qua,chưa bao giờ mình hạnh phúc như thế…

      Ông trời ơi….Van cầu người….

      Ta nghĩ tỉnh….

      ….
      thuyt, thư hồ, Abby6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :