Chuông gió - Vĩ Ngư (Quyển 1:Thực cốt) (Kinh dị, Kỳ ảo)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      Chuông gió



      Tác giả: Vĩ Ngư



      Tên gốc: Oán khí chạm chuông



      Thể loại: đại, kinh dị, phiêu lưu kỳ ảo



      Nguồn convert: >>Lavsnow (TTV)<<



      Độ dài: 4 quyển – 145 chương cả ngoại tuyện



      Tình trạng edit: On going



      Edit by LinhMaroon



      Ebook created by LinhMaroon



      http://linhmaroon.wordpress.com





      chiếc chuông gió chỉ vang lên khi chạm vào oán khí của người chết…



      con đường phiêu bạt vĩnh viễn nhìn thấy điểm cuối….





      Quyển I: Thực Cốt



      1. Lời mở đầu



      Bình thường tôi có sở thích gì đặc biệt, thời gian rảnh rỗi thích mình xách ba lô xa, cứ mãi như vậy, thế mà gần hết nửa đất nước, lúc có việc gì ngồi xem lại ảnh chụp du lịch và nhật ký hành trình, rất cảnh vắng người thưa thớt của miền Tây, trừ cảnh sắc độc đáo ra, những kỳ nhân kỳ ở đó cũng khiến cho tôi nhớ mãi quên.



      Cho nên tôi rất muốn viết câu chuyện về bọn họ, cho dù chưa khắc họa được hết cũng đặc biệt muốn ghi lại cuộc sống phiêu bạt ở đường.



      Ý tưởng của cuốn tiểu thuyết này thực ra có từ rất lâu rồi, khi đó tôi còn ở Đại Lý, ngồi bên ngoài tiệm sách phơi nắng, nhìn dòng người hối hả tấp nập trước mặt, chợt nghĩ: nhìn bề ngoài, mọi người đều là những người lữ hành giống nhau, nhưng bên dưới những gương mặt bình thường kia, có thể có hai người, vì nguyên nhân đặc biệt nào đó, vì làm công việc đặc biệt nào đó mà tự do bên ngoài cuộc sống thực tế, vĩnh viễn lang bạt đường?



      Cảm thấy rất thú vị, cho nên liền bắt tay viết, vui mình vui người, hơn.​
      saoxoay thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      2. Chương 1


      Buổi tối khoảng bảy giờ, máy bay đến phận của Lan Châu*, từ cửa sổ máy bay nhìn xuống là mảnh đất trơ chọi ngàn khe vạn rãnh, hoang vu vô tận.


      * Lan Châu: tỉnh lỵ của tỉnh Cam Túc, Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa.


      Xuống máy bay, ngồi thẳng lên xe bus của sân bay, Quý Đường Đường trước tiên là xem lại bản giới thiệu lộ trình, muốn đến nội thành Lan Châu còn phải hơn nửa tiếng đồng hồ nữa.


      Bên cạnh có người đàn ông da ngăm đen ngồi, lúc người bán vé đến thu tiền, Quý Đường Đường nghe thấy ta chuyện với người bán vé, dùng tiếng địa phương.


      Trung Quốc rộng lớn, mười dặm chung tiếng , nghe hiểu những gì ta cũng là chuyện thường tình, Quý Đường Đường hơi nghiêng đầu, định chợp mắt lúc, người đàn ông kia lại bắt chuyện: “Đây là ba lô của à?”


      Có lẽ biết là người từ nơi khác đến, lúc chuyện với , ta chuyển thành tiếng phổ thông có hơi miễn cưỡng, Quý Đường Đường nhìn theo phương hướng ta chỉ, đúng là cái cái ba lô được nhét đầy ụ của mình, sáu mươi lít*, bên ngoài treo đệm chống ẩm, bên cạnh còn thủ sẵn đôi gậy leo núi.


      * Nguyên văn là “thưng” – Đơn vị đo thể tích của TQ, 1 thưng bằng 1 lít.


      “Phải.”


      “Khách ba lô?” Người đàn ông kia cười ha hả.


      Nụ cười của ta khiến cho Quý Đường Đường cảm thấy có chút thoải mái, lại nghiêng đầu qua bên, để ý đến gã đó nữa.


      du lịch mình à?” Người nọ hỏi tới.


      phải.” Quý Đường Đường định dài dòng, nhanh chóng nhắm mắt lại.


      Người đàn ông kia gì nữa, nhưng Quý Đường Đường vẫn có thể cảm nhận được gã nhìn , kiểu nhìn chòng chọc hề che giấu ấy ít nhiều khiến cho có chút thoải mái, mở mắt, chân mày nhíu lại.


      Cũng biết qua bao lâu, xe đột nhiên dừng lại, giọng bén nhọn lanh lảnh của người bán vé vang lên: “Đến nội thành rồi, ai muốn xuống nhanh xuống !”


      Quý Đường Đường nhanh chóng đứng dậy, người đàn ông kia nhường đường cho chút, ngẩng đầu dường như còn định gì với , Quý Đường Đường cố ý lờ , xốc cái ba lô hơn sáu mươi lít kia lên, nhanh chóng xuống xe.


      người đàn ông râu quai nón ngồi đằng sau cười lên ha hả, vỗ vỗ bả vai người kia: “Dạng này khó cua lắm.”


      “Chuẩn đấy.” Người kia lơ đễnh cười tiếng, đứng dậy lấy túi của mình giá để hành lý.


      Lúc cầm túi, gã nhìn qua ngoài cửa sổ cái, Quý Đường Đường lên chiếc xe taxi màu xanh biếc.


      ————————————————————


      Taxi dừng lại trước nhà khách, Quý Đường Đường trả tiền xe, bước vào cửa về phía quầy tiếp tân.


      cậu chàng mặt mày tỏa nắng mỉm cười với : “Chào , tiểu thư, có dự định gì chứ?”
      Quý Đường Đường lắc đầu, rút chứng minh thư và ba tờ tiền mệnh giá lớn màu đỏ ra: “ phòng đơn.”


      Cậu ta nhận tiền, lại trả lại cho tờ: “Phòng đơn chỉ có 188 nguyên thôi, thừa rồi.”


      Quý Đường Đường cười cười: “Cũng nhiều, phiền giúp tôi đặt vé xe sáng mai đến Hạ Hà*.”


      * Hạ Hà: huyện thuộc châu Cam Nam,Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, người Tạng chiếm 78% dân số.


      Cậu chàng kia sửng sốt chút, theo bản năng nhìn lướt qua chiếc ba lô sau lưng : “ đến đó… du lịch?”


      “Phải.”


      mình?” Cậu ta giật mình.


      “Đúng.” Quý Đường Đường phòng bị như lúc trước.


      Cậu kia gì nữa, cúi đầu viết hóa đơn thuê phòng, sau đó đưa tiền thừa và thẻ mở cửa phòng cho : “Phòng 301 tầng 3.”


      Quý Đường Đường cúi đầu, đem tiền lẻ nhét lại vào trong ví, cậu trai kia do dự chút, lại nhịn được mà gọi lại, “Quý... tiểu thư?”


      “Chuyện gì vậy?” Quý Đường Đường ngẩng đầu.


      “Nếu có thể cố gắng đừng du lịch đến chỗ đó mình.” Cậu ta có chút ngắc ngứ , “Đầu bên đó… là đất Tạng rồi.”


      “Sao vậy? Dân Tạng thân thiện sao?” Quý Đường Đường cười.


      “Cũng phải vậy, chính là tập quán giống nhau, dễ sinh ra xung đột.”


      Lúc những lời này, cậu ta ngẩng đầu nhìn cái, có chút đỏ mặt, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.


      “À…” Quý Đường Đường gật đầu cái, “Tôi biết rồi.”


      chưa có thay đổi kế hoạch hay , xách ba lô thẳng lên tầng.


      Cậu trai kia ngẩn ra nhìn bóng lưng của , thình lình sau lưng bị người ta vỗ mạnh cái: “Đại Lâm, nhìn cái gì thế?”


      Nghe giọng cũng biết là Vương Thiếu cùng đứng ở quầy tiếp tân, Đại Lâm nhìn về hướng Quý Đường Đường biến mất, chép miệng: “ kia, sáng mai muốn đến Hạ Hà, nhờ tôi đặt vé xe sớm.”
      mình?” Vương Thiếu cả kinh, có chút khó tin, “ mình hả?”
      “Còn phải sao.” Đại Lâm than thở.


      sợ chết.” Vương Thiếu hừ tiếng, “Ở đâu đến?”


      “Bắc Kinh.”


      “Thành phố sung sướng ở, cứ đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì, còn tưởng là dưới chân thiên tử, ai ai cũng an phận thủ thường chứ.” Vương Thiếu lẩm bẩm tràng, bỗng nhiên thần thần bí bí ghé sát vào Đại Lâm, “Ê, tôi bảo này, lần trước có gì tên Lăng Hiểu Uyển ấy, cũng đến Hạ Hà, giờ vẫn chưa tìm được đúng ?”


      Lăng Hiểu Uyển là khách trọ của nhà khách từ tháng trước, lúc rời khỏi Lan Châu, dự định ở ba ngày trong nhà khách, muốn đến Hạ Hà chơi hai ngày, kết quả đến ngày thứ ba vẫn còn chưa thấy về, ngày thứ tư thứ năm cũng thấy người đâu, ta còn để lại phần hành lý ký gửi ở nhà khách, mới đầu tất cả mọi người đều bận tâm, cho đến khi nhận được điện thoại của gia đình Lăng Hiểu Uyển đánh tới hỏi thăm mới biết Lăng Hiểu Uyển mất tích.


      Sau khi điều tra, Lăng Hiểu Uyển xuống xe đường đến Hạ Hà, nghe kể là kết bạn với bạn phượt* xe rồi cùng nhau bắt xe đến cảnh đẹp nào đó, rồi cứ thế bặt vô tín.


      * Nguyên văn từ này là “lư hữu” – bạn lừa, là danh từ xưng hô giữa những người đam mê vận động ngoài trời, du lịch tự động tự phát, vì con lừa có thể mang có thể vác, chịu khổ chịu khó, chính là trong những phẩm chất mà người du lịch bụi cần có.


      Đại Lâm làm tiếp tân ở nhà khách ba năm rồi, mấy vụ du khách mất tích cũng thấy qua bốn năm lần, nhìn quen cũng thấy sợ nữa, chẳng qua là ít nhiều cũng có chút tiếc nuối thay những người như ấy, đều là những người trẻ tuổi, sống thấy người chết thấy xác, thấy là thấy.


      Dáng dấp của Quý Đường Đường rất quen thuộc, Đại Lâm cảm thấy vô cùng gần gũi, muốn mạo hiểm, mặc dù tỷ lệ gặp chuyện may là rất .


      ————————————————————


      Quý Đường Đường vào phòng, cắm thẻ mở cửa phòng vào rãnh sạc điện, thuận tay mở TV lên, cầm điều khiển chuyển kênh lượt, cuối cùng giữ nguyên ở kênh nhạc.


      Lúc chuông điện thoại di động vang lên, Quý Đường Đường còn tưởng là nhạc TV, nằm giường ngay đơ nhúc nhích, cho đến khi nhận ra tiếng nhạc cứ lặp lặp lại mãi ngừng mới bò dậy lần mò trong ba lô.


      Màn hình di động hiển thị bốn chữ lấp lóe lấp lóe: Nhà Lăng Hiểu Uyển.


      Quý Đường Đường nhấn nút trả lời, đồng thời tới trước TV, ấn mạnh vào nút tắt.


      Đầu kia truyền đến giọng sợ hãi: “Quý tiểu thư?”
      “Vâng, là Lăng phải ?” Trước mắt Quý Đường Đường lên gương mặt tiều tụy của người phụ nữ trung niên, “Tôi đến Lan Châu rồi, sáng mai đến Hạ Hà.”


      “Vậy… xin nhờ Quý tiểu thư.”


      “Đừng khách khí.”


      Đầu dây bên kia ngượng ngập biết gì, Quý Đường Đường quyết định giúp bà ta: “ có chuyện gì cứ cúp máy , tôi liên lạc lại sau.”


      Gác điện thoại xuống, Quý Đường Đường nhất thời chẳng còn tâm trạng mà nghỉ ngơi, mở ba lô, lấy chiếc netbook ra từ ngăn kép bên trong, cắm dây mạng của nhà khách vào, nhập vài địa chỉ trang web lên khung địa chỉ.


      Mạng của nhà khách hơi chậm, Quý Đường Đường ôm cánh tay tựa ghế, như suy ngẫm điều gì đó nhìn những trang web lần lượt được mở ra, đây là những bài viết do bạn thời đại học của Lăng Hiểu Uyển đăng lên kêu gọi những người bạn mạng giúp đỡ tìm kiếm Lăng Hiểu Uyển, tin tức bên trong bài viết hiển thị, Lăng Hiểu Uyển, 19 tuổi, sinh viên năm ba trường đại học Nông lâm Phương Bắc, là thành viên cốt cán trong câu lạc bộ du lịch bụi của trường học, trước đó từng mình du lịch đến vùng Cam Nam*, sau đó mất tích.


      * Cam Nam (Gannan): châu tự trị của người dân tộc Tạng, thuộc tỉnh Cam Túc, Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa.


      Bên trong bài viết có tấm ảnh của Lăng Hiểu Uyển, rất thanh tú, thắt tóc bím hai bên, đuôi tóc buộc chuỗi hoa đính ngọc kiểu Hàn, thời buổi này rất ít có con bện tóc bím, bất kể bạn có thừa nhận hay , tết bím ít nhiều cũng khiến bạn trở nên quê mùa, vậy mà ở người Lăng Hiểu Uyển, chút quê mùa này hoàn toàn biểu lộ ra, trái lại, còn có thêm vài phần ngọt ngào khả ái.


      Quý Đường Đường thở hắt ra, vươn hai ngón tay chạm lên gương mặt của Lăng Hiểu Uyển màn hình, nhịn được mà lẩm bẩm: “ ở đâu?”
      Lăng Hiểu Uyển đương nhiên thể trả lời được, cặp mắt to trong suốt nhìn Quý Đường Đường, trong mắt dường như còn có nét cười kiều.


      Tin tức lấy được từ nhà của Lăng Hiểu Uyển tương đối chính xác, là từ bên cảnh sát Lan Châu báo lại cho nhà họ Lăng sau khi tiến hành điều tra: Lăng Hiểu Uyển hôm đó ngồi xe từ Lan Châu đến Hạ Hà, giữa đường xuống xe cùng với vài người bạn phượt bắt xe đến thị trấn Ca Nại huyện Lục Khúc, ở tại Lữ Quán Thanh Niên* ở thị trấn Ca Nại.


      * Lục Khúc (Luqu) – huyện thuộc châu tự trị Cam Nam, tỉnh Cam Túc, Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa.


      * Lữ Quán Thanh Niên (Thanh niên lữ xá) - gọi tắt là Thanh Lữ là loại hình kinh doanh nhà trọ nhắm vào đối tượng các bạn trẻ ham mê du lịch bụi, nghiêng về tự phục vụ, lãng phí, nổi tiếng với việc sinh hoạt tập thể và giao lưu văn hóa. Tất cả các Thanh Lữ đều cung cấp những gian phòng cho nhiều người để khách lựa chọn, dùng chung phòng để tiết kiệm chi phí du lịch, phần lớn các Lữ Quán Thanh Niên đều có gian cộng đồng hoặc quầy rượu để tiện cho du khách giao lưu và sắp xếp những hoạt động tập thể giới thiệu văn hóa địa phương.


      Thị trấn Ca Nại là nơi tụ cư của người dân tộc Tạng, dân trong trấn cũng chỉ chưa đầy trăm hộ, mới đầu cũng chỉ là trấn bình thường, sau lại có đoàn khách du lịch bụi từ nước ngoài đến đây du ngoạn, được mở mang tầm mắt với cảnh sắc nơi đây, sau khi về liền viết bài ký du lịch, đăng lên diễn đàn du lịch có tiếng, từ đó danh tiếng của trấn Ca Nại lên cao — dĩ nhiên chỉ là đối với những người đam mê du lịch bụi ở nước ngoài cùng với dân phượt ham mê thích thám hiểm ở trong nước mà thôi, với phần lớn du khách Trung Quốc, sức hút của những điểm du lịch này còn lâu mới bằng được những cái tên cũ kỹ như Bắc Kinh, Thượng Hải hay Tây An.


      Từ thị trấn Ca Nại về phía Tây chưa đầy hai mươi phút chính là hẻm núi Ca Tát Ma sâu thăm thẳm, trong tình huống bình thường, dân phượt chọn bộ qua hẻm núi chừng 1 – 2 tiếng sau đó lòng vòng, trừ thám hiểm hẻm núi ra còn có thể bắt xe đến đồng cỏ ẩm ướt cách đó ba mươi cây hoặc đến hồ cao nguyên, lại vừa có thể ngắm nhìn khung cảnh của đất Tạng.


      Lăng Hiểu Uyển mất tích đúng vào lúc thám hiểm ở hẻm núi, nhóm sáu người, vừa vừa nghỉ, thị trấn Ca Nại có độ cao so với mặt nước biển hơn ba nghìn mét, Lăng Hiểu Uyển có chút phản ứng cao nguyên, cần nghỉ ngơi nhiều hơn người khác, người cùng phía trước cho là dừng lại nghỉ ở đằng sau nên thấy cũng để ý lắm, chỉ dừng lại ở lối vào để chờ , trái phải đều chờ thấy, bấy giờ mới hốt hoảng vào tìm lượt, lại tìm thấy.


      Hẻm núi Ca Tát Ma…


      Quý Đường Đường thấp giọng lẩm bẩm mấy chữ này, chợt nhớ ra gì đó, mở khung tìm kiếm của Gúc ra, nhập mấy chữ “Hẻm núi Ca Tát Ma” vào, sau đó nhấn cách cái, lại nhập thêm hai chữ “mất tích”.


      Khỏi phải , thực đúng là nhảy ra ít đề mục.


      Quý Đường Đường vội vàng xem lượt, những nội dung có tính chân thực nhiều lắm, trái lại, có bài blog lại thu hút chú ý của .


      “Ngay từ sáng tinh mơ chúng tôi đến hẻm núi Ca Tát Ma, chuẩn bị ít lương khô, trước khi xuất phát, ông chủ quán trọ A Khôn bên cạnh còn dọa chúng tôi: Nhớ quay về sớm chút, nếu mà để bị lạc là tìm thấy đâu! Ha ha, tưởng chúng tôi là trẻ con ba tuổi hay sao?”


      Quý Đường Đường kích vào trang chủ của chủ blog, lần cập nhật cuối cùng là vào năm 2006, nhiều năm trước rồi, có thể thấy đây là blog sớm bị bỏ hoang, lẻ tẻ vài bài viết, trừ bài viết về du lịch này có nhắc tới hẻm núi Ca Tát Ma ra những bài khác đều viết về tình cảm vui buồn.


      Quý Đường Đường lấy sổ tay ghi chép và bút trong túi ra, viết mấy chữ: hẻm núi Ca Tát Ma, A Khôn lên tờ đầu tiên.


      Dừng chút, lại dùng bút gạch chân dưới cái tên “A Khôn”, đánh dấu mũi tên ghi chú bốn chữ: ông chủ quán trọ.


      Sau chữ ông chủ quán trọ có dấu hỏi.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      3. Chương 2



      Hôm sau dậy sớm lên đường, tuyến xe sớm chạy lúc 7 giờ 10, đến bến xe Hạ Hà vào khoảng hơn 11 giờ trưa.



      Mới vừa xuống xe, có vài lái xe con vây xung quanh kéo khách: ” Ca Nại à? Bốn người chung xe, mỗi người 350!”



      Lúc kéo khách, hai tay bọn họ liều mạng giang ra, giống như gà mẹ che chở gà con, chỉ sợ du khách cứ thế chạy mất.



      Quý Đường Đường nhíu mày cái, đẩy cánh tay gã ra thoát khỏi vòng vây nho này, người kia rất tức giận nhưng lại sợ du khách khác cũng làm theo cách đó mà chạy mất nên nhanh chóng bỏ qua Quý Đường Đường, tiếp tục vây lấy những du khách tiềm năng.



      Quý Đường Đường xách túi về phía cửa bến xe, ở đó có chiếc xe đẩy bằng kính, trong tủ kính có bày vài quả trứng kho được đóng trong bao chân , còn có bánh bích quy gì đó, vỏ ngoài đều bẩn bẩn cũ cũ, mặt tủ có cái lồng hấp , bên trong là ngô hấp, Quý Đường Đường nhìn lúc lâu, chọn ngô hấp.



      Vừa ra khỏi cửa bến xe thấy ngồi bậc thang phía bên phải, tóc ngắn, mặt tròn, mặc chiếc áo gió màu xanh lục, cạnh chân có chiếc túi đeo lưng, cũng gặm ngô.



      Lúc Quý Đường Đường nhìn đó, ta cũng nhìn thấy Quý Đường Đường, nhoẻn miệng cười tiếng với , bên mép còn dính hạt ngô.



      Quý Đường Đường cười lại tiếng, cũng rất tự quen thuộc ngồi xuống bên cạnh kia, bóc túi ngô ra, định cắn mạnh miếng, kia lại mở miệng: “Đến du lịch à?”



      “Ừ.” Quý Đường Đường cắn miếng tiếp theo, mồm miệng lúng búng, “ cũng thế à?”



      “Tôi cũng chơi được kha khá rồi, chuẩn bị dẹp đường về phủ đây.” cười cười, rất già dặn lấy kinh nghiệm của người từng trải chỉ điểm cho Quý Đường Đường, “Đừng có xe của bọn họ, cắt cổ lắm, bốn người chung xe mà mất tận 350 đồng lận! Buổi chiều có tuyến xe đến trấn Ca Nại đấy, chỉ hơn 40* thôi.”



      * Tác giả đơn vị tiền tệ ở đây, nhưng mình nghĩ nó là tệ, 40 tệ bằng khoảng 80.000 VND.

      “Cám ơn nhé.” Quý Đường Đường rất cảm tạ tin tức của .



      kia cười cười, quan sát Quý Đường Đường từ xuống dưới lượt, chân mày nhíu lại: “ có mang theo quần áo dự phòng vậy, phải chỉ mặc có tí như thế đấy chứ?”



      Giờ là tháng năm, Quý Đường Đường chỉ mặc chiếc áo hai dây, bên ngoài khoác cái áo dài tay màu hồng, bên dưới là quần jean, giày chạy Nike.



      “Có mang!” Quý Đường Đường giơ tay vỗ vỗ cái ba lô, “Giày leo núi, áo gió, áo lông, quần quân đội chống nước đều mang theo hết, bên Ca Nại lạnh lắm sao?”



      “Độ cao so với mặt biển hơn ba ngàn mét cơ mà, hai ngày trước còn có tuyết rơi, lớn nhưng cũng đủ đông lạnh rồi. Bọn tôi cả ngày trốn trong nhà vây quanh chảo lửa sưởi ấm.”



      đến đây lộ ra vẻ tiếc nuối: “ mà tới sớm mấy ngày tốt, còn kịp mùa đông khách mồng tháng năm, qua mồng tháng năm Ca Nại cũng có mấy khách, tìm người kết đoàn gì đó khó lắm.”



      “Tôi cũng xem qua giới thiệu thấy có người đề cập tới, tháng tám mới là mùa du lịch đắt khách nhất của Ca Nại. Bây giờ ít người lắm sao?”



      “Ít lắm, mỗi quán trọ cũng chưa được mấy người ở.” Dừng chút, lại bổ sung, “Tôi khách thôi, ở đây cũng có ít người Hán mở cửa hàng, nhưng phần lớn vẫn là người Hồi với người Tạng.”



      “Lúc tôi ở Lan Châu, có người với tôi bên này được ổn định, bảo mình nên qua bên này du lịch.”



      kia cười hà hà tiếng: “Mỹ nữ, thân mình như , đến đâu cũng là mục tiêu của kẻ xấu được chưa?”



      linh tinh.” Quý Đường Đường nhịn được cười.



      quay lại chuyện chính: “Nơi xa xôi như vậy, độ cao so với mặt biển lại cao, cộng thêm bị phản ứng cao nguyên giày vò, rất nhiều du khách thoải mái được, chuyện đáng ngại. Ôi… Xe của tôi…”



      Quý Đường Đường còn chưa kịp phản ứng lại, kia xách ba lô lên chạy về bến xe, ra là chiếc xe khách từ Hạ Hà quay về Lan Châu chậm rãi ra khỏi cửa, hóa ra cái loa to đùng treo nóc chỉ để trang trí, thông báo cho du khách lấy tiếng.



      Chạy được nửa, kia lại quay đầu vẫy tay với Quý Đường Đường, Quý Đường Đường vội vàng gật đầu với ta, dùng khẩu hình với ta: “Cám ơn nhé.”



      kia tám phần là hiểu, tâm trạng rất tốt bước lên xe.



      Cho đến khi chiếc xe kéo theo đất vàng khói đen biến mất nơi cuối con đường, Quý Đường Đường mới thu hồi lại tầm mắt, đường thường hay gặp được những người bạn nhiệt tình nhưng có tụ có tan như vậy, cho dù biết tên họ của đối phương nhưng chỉ cần chuyện lúc, trong lòng thấy hòa hợp.



      Quý Đường Đường tiêu diệt bắp ngô xong, cầm khăn giấy lau miệng, đến nơi bán vé mua vé xe chiều đến Ca Nại.



      ————————————————————



      Hơn hai giờ chiều, chiếc xe xuất phát về hướng Ca Nại, khách xe phần lớn là người Tạng, mặc áo choàng da dê để lộ nửa bả vai, bên tay áo giắt vào hông, lông dê tay áo sớm biến sắc, xám ra xám đen ra đen.



      Quý Đường Đường ngồi gần cửa sổ, hàng ghế trước có vị Lạt Ma trẻ tuổi gặm chiếc đùi gà, bàn tay đen đúa bị dầu mỡ làm cho bóng nhẫy, Quý Đường Đường nghiên cứu cậu ta cả nửa ngày, lòng nhủ: Lạt Ma còn gặm đùi gà được cơ à?

      Quý Đường Đường hiểu biết lắm về văn hóa Tây Tạng cũng như Phật giáo Tây Tạng truyền thống, cứ đinh ninh là Lạt Ma cũng giống như hòa thượng ở nội địa, người xuất gia tứ đại giai , tuyệt đối dính đến đồ mặn.



      Xe rất chậm, chạy lúc dừng lúc, khi dừng lại, hơn phân nửa là để nhường đường cho bò yak rồi dê rồi mấy thứ gì đó linh tinh, mấy con bò yak kia rất chậm, hệt như trốn việc uống cà phê vậy, nhàn nhã đến mức làm cho người ta nhìn mà phát bực, còn có mấy con cứ đừng đờ ra giữa đường, đảo cặp mắt to nhìn người bên trong xe.



      Lái xe chẳng có cách nào, chỉ có thể nhấn còi điên cuồng, Quý Đường Đường trước từng nghe người ta qua, bò dê ở đất Tạng bao giờ cũng được ưu tiên, chẳng những dựng lối riêng cho động vật, nếu thực hai bên đụng nhau, thường là xe phải nhường đường cho súc vật, có lúc đụng chết con bò yak còn nghiêm trọng hơn là đụng chết người, tài xế lúc lái xe cũng phải tương đối cẩn thận, thà bị đụng vào xe còn hơn đụng phải bò.



      Nửa đường còn lại cuối cùng cũng đến đường quốc lộ trải bê tông, nhưng tài xế lại xảy ra vấn đề, tinh thần được tập trung, đầu gật gà gật gù, giống như mấy ngày chưa được ngủ vậy, lái xe nghẹo đông nghẹo tây.



      chỉ Quý Đường Đường, mấy người tiếng Hán xe ai cũng cuống: “Bác tài, đừng có ngủ gật mà, kiềm chế chút, ôi…”



      Ghét của nào trời trao của ấy, lúc qua khúc ngoặt, xe mất khống chế, lao thẳng vào lề đường.



      xe người sợ hãi kêu lên, có điều coi như cũng may, bên lề đường chỉ có bờ kênh thấp hơn nền đường khoảng nửa mét, xe nghiêng nửa, may mà cũng đứng vững chứ chưa đổ, nhưng khởi động lại lần nữa vô cùng khó khăn.



      Tất cả mọi người hùng hùng hổ hổ xuống xe, lái xe lúc này lại ngang ngược, chống nạnh đứng ở cửa xe, cất giọng kêu lên: “ lật xe quái đâu, sợ cái gì?!”



      Xem ra lật xe là chuyện như cơm bữa rồi, lần này coi như phát huy vượt mức bình thường.



      Quý Đường Đường im lặng, đứng bờ kênh nhìn trước thôn sau quán, kìm được mà hỏi lái xe: “Thế này Ca Nại làm sao được?”



      “Cũng đâu xa lắm,” Lái xe chê chuyện bé xé ra to, “Cưỡi bò yak, cưỡi ngựa, hoặc là bộ, cùng lắm mất hai tiếng. Nếu may có máy kéo, nhờ người ta đưa đến cửa thị trấn.”



      ngờ là đối phó như vậy.



      xe người, phút trước còn ồn ồn ào ào, cuối cùng ầm ĩ mệt đường ai nấy , có người xách đồ kết bạn cùng nhau, có người gặp đàn bò yak đến cùng người ta, cũng có người thấy có người cưỡi ngựa qua thương lượng với người ta cho cưỡi cùng.



      Càng kỳ quái hơn là, lái xe cũng rất vô trách nhiệm mà chạy lấy người cùng đoàn ngựa thồ, nhìn mà khiến cho Quý Đường Đường trợn mắt há mồm.



      Ba lô của Quý Đường Đường nặng khoảng sáu mươi lít, đeo đoạn còn được, đường dài thắt lưng chịu nổi, đành phải kiên nhẫn chờ máy kéo, thời gian trôi qua từng giây từng phút, bên cạnh chiếc xe khách đổ nghiêng cũng chỉ còn lại mình với chàng đeo kính mắt nhìn qua rất nhã nhặn.



      Quý Đường Đường mở miệng trước.



      “Du lịch à?”



      “Ừ.”



      “Từ đâu tới vậy?”

      “Tây An.”



      nơi rất tuyệt.”



      Cậu trai kia cười lên, gương mặt xương xương có chút phiếm hồng.



      Cũng may vận may của hai người tốt, đợi lúc, đầu đường quả nhiên có chiếc máy kéo xịch xịch xịch tới, bác lái máy kéo người Tạng cũng biết tiếng Hán, đồng ý đưa hai người đến cửa trấn, lấy mỗi người năm đồng tiền.



      Vậy nên Quý Đường Đường ngồi máy kéo nửa tiếng đồng hồ, hơn năm giờ chiều mà mặt trời vẫn chói chang như mới hai ba giờ, từng mảng mây khổng lồ xa xa để lại cái bóng thảm cỏ xanh biếc, đỉnh núi xa hơn chút nữa, những con bò yak nối nhau thành đoàn mải mê gặm cỏ, nhìn qua tựa như những chấm đen nho .



      Đến cửa trấn, Quý Đường Đường nhanh nhẹn nhảy xuống máy kéo, cậu sinh viên đeo kính cũng nhảy xuống theo.



      Thị trấn Ca Nại rất , chỉ có con phố chính, đứng ở cửa trấn có thể nhìn thấy cả trấn sót chỗ nào.



      chàng đeo kính hỏi ý Quý Đường Đường: “Ở đâu đây?”

      “Thanh Lữ.” Quý Đường Đường cười cười, “Cho tiện.”



      ————————————————————



      Trong lúc cùng nhau, Quý Đường Đường hỏi thăm được tin tức cơ bản của chàng đeo kính kia, sinh viên đại học Khoa học Kỹ thuật Điện tử Tây An, năm thứ tư, trước khi tốt nghiệp tính điên cuồng phen, mình Cam Nam.



      Có điều, nhìn đôi giày da và vạt áo dính đầy bụi đất của cậu ta, Quý Đường Đường thầm thở dài: đây phải kiểu ăn mặc phù hợp khi đường, cái gọi là Cam Nam của cậu ta, cũng chỉ coi là cưỡi ngựa xem hoa được thôi.



      khoảng nửa con phố, bên phải xuất quán trọ, tấm bảng nhôm cánh cửa dùng sơn màu xanh vẽ dấu hiệu hình tam giác, bên trong là gốc cây tùng căn nhà hơi thấp, đây là dấu hiệu quốc tế thông dụng của Lữ Quán Thanh Niên.



      Trái tim Quý Đường Đường hơi nhảy lên, bước vào cửa hai bước, ghé đầu nhìn chút: “Thanh Lữ?”



      ai trả lời, trong căn phòng đơn sơ có quầy tiếp khách bày mấy cái bàn, chảo lửa bắc ở giữa, có chiếc bàn chất đầy ba lô, bên cạnh đặt bình nước, còn có cả chiếc túi ny lon đơn giản đựng bánh bao ngậy mỡ.



      Quý Đường Đường nhìn quanh chút, ở giữa đống ba lô có hai cái bộ đàm màu đen.



      Đây là trang bị đặc trưng của đoàn du lịch hoặc thám hiểm, chẳng qua là… người đâu rồi?



      Rất nhanh, có tiếng bước chân hỗn loạn từ lầu bước xuống, kèm theo giọng trao đổi của mấy người đàn ông: “Muốn tìm tìm nhanh lên, để đêm xuống tìm dễ đâu…”



      Cuộc tranh cãi ngừng bặt khi nhìn thấy Quý Đường Đường và chàng trai đeo kính.



      đầu là người có vóc dáng xốc vác, da đen đen, đầu trọc, mặc chiếc sơ mi tay, lộ ra cánh tay đầy cơ bắp cuồn cuộn, khiến cho Quý Đường Đường vô cùng thán phục khả năng chống lạnh của ta, đằng sau là chàng trẻ tuổi, mặc áo gió màu lam, rất đẹp trai, đằng sau nữa là người đàn ông trông hơi lôi thôi, đầu tóc rối bời, gãi gãi đầu, có tí tinh thần. Phía sau nữa nữa…



      Phía sau nữa nữa là người đàn ông thấp thấp mập mập, mặt đầy tươi cười, người mở miệng đầu tiên chính là ta: “Ở trọ à?”



      “Ở trọ.” Quý Đường Đường cười tiếng.



      Nụ cười giống như xé bỏ khí cứng ngắc trong nháy mắt, trừ người đàn ông trung niên kia, mấy người khác đều đến trước bàn, xách túi của mình lên, ai lấy nước lấy nước, ai cầm bộ đàm cầm bộ đàm, chàng mặc áo gió màu lam cuối cùng, trước khi ra cửa, ta quay đầu lại nhìn Quý Đường Đường cái.



      “Có phòng bốn người với phòng sáu người, nhiều nhất là phòng mười người, phân biệt nam nữ, ở chung hết.”



      “Phòng mười người bao nhiêu?”



      “Hai mươi lăm.”



      “Tôi có thẻ Thanh Lữ, có giảm được ?” Quý Đường Đường đưa tay vào túi tiền lấy thẻ.



      Người đàn ông trung niên lắc đầu, “Chỗ chúng tôi phải Thanh Lữ.”



      “Dấu hiệu bên ngoài cửa…”



      “Trước có vào dây chuyền, hàng năm đóng 2000 đồng hội phí, sau lại rút khỏi, xem chỗ này, người đến cũng ít, kiếm chẳng được mấy đồng.”



      ra là hàng nhái, ông chủ này cũng thẳng thắn, Quý Đường Đường cũng cằn nhằn gì nữa, lấy chứng minh thư ra đăng ký xong mới phát ra cậu chàng đeo kính vẫn còn đứng đờ ra bên, hề có ý vào ở.



      Thấy Quý Đường Đường ngẩng đầu nhìn mình, cậu ta lập tức lắp bắp lên tiếng: “Ở… ở chung? Nam nữ ở chung?”



      Quý Đường Đường còn chưa kịp đáp lời, ông chủ dữ tợn quát lên: “Đều ở chung hết, có phòng đơn, thích ở, thôi!”




      4. Chương 3



      Sinh viên đại học huyết khí sôi trào, quá nửa là chịu nổi chế nhạo, cậu sinh viên đeo kính tức chịu được, ngay cả câu tạm biệt cũng chẳng buồn với Quý Đường Đường, bịch bịch bịch xoay người bỏ .



      Quý Đường Đường cười khổ: “Lại còn đuổi cả khách nữa.”



      “Ra ngoài, nào có cái kiểu kén chọn như vậy!” Ông chủ lại quay ra oán trách với Quý Đường Đường, “Khách kiểu đấy tôi gặp nhiều rồi, ở cái nơi chim cũng chẳng buồn ỉa thế này mà còn hạch ra bao nhiêu cầu xa xỉ, cái gì mà điều hòa với chả máy sưởi tủ lạnh cà phê gì đó, chỗ tôi cũng đâu phải khách sạn năm sao, ngày được mấy mống đến ở? Chê Đông chê Tây, để ý kiểu đấy, ở được lâu đâu. Ông đây còn chán chả buồn tiếp ấy, làm ăn ở đây cũng chẳng phải để kiếm tiền, chỉ mong kết giao bạn bè kiếm chút niềm vui thôi, , xem có đúng ?”

      “Phải.” Quý Đường Đường nhịn được cười, “Ông chủ rất có lý tưởng.”



      Chủ nhà trọ cũng vui vẻ: “ cũng rất hiểu lẽ đời.”



      Quý Đường Đường mang ba lô cất lên tầng xong, căn phòng dành cho mười người trống rỗng, trừ ra, có dấu hiệu có người ở, ga giường vừa nhàu vừa cũ, giống như lâu lắm rồi chưa đổi lại vậy. Bên tai Quý Đường Đường dường như lại vang lên lời của ông chủ: “Chê Đông chê Tây, để ý kiểu đấy, ở được lâu đâu!”



      Quý Đường Đường thầm cảm thấy may mắn vì bản thân có mang túi ngủ.



      Cửa phòng khóa theo kiểu khóa móc, nhưng có khóa cũng chẳng có chìa, Quý Đường Đường thu xếp xong xuôi mới xuống dưới tìm ông chủ: “Ông chủ, có khóa sao?”



      “Ôi dào à,” Ông chủ ngồi cạnh chảo lửa sưởi ấm, “Tầng tầng dưới tổng cộng được mấy người? Lại còn phải khóa nữa?”



      Quý Đường Đường suy nghĩ chút thấy cũng phải, nhất thời cảm thấy hơi lạnh, quay về phòng thay cái áo gió, quần quân đội và giày leo núi vào rồi xuống lầu sưởi ấm cùng với ông chủ.



      Ông chủ tự xưng là Mao Ca, người Tứ Xuyên, trước làm thợ công trình ở phía Nam kiếm được ít tiền, sau lại muốn vất vả nữa, định tìm nơi như thế này, mở quán trọ , kết giao bạn bè giết thời gian.



      chảo lửa đun bình nước sôi, hơi nóng bốc lên hầm hập, cháy được lúc lửa lụi dần, Mao Ca nhấc bình nước lên, dùng cặp gắp than gắp mấy cục phân trâu thả vào chảo, sau trận mùi tính là gay mũi bốc lên, ánh lửa lại nhảy lên bập bùng. Mao Ca cười hà hà, “Phân trâu, bảo vệ môi trường.”



      “Đúng vậy.” Quý Đường Đường cũng cười.



      “Tối có muốn ăn cơm chung ?”



      “Có thể ăn chung sao?”



      “Ừ, mười đồng người, có mặn có canh, cây nhà lá vườn thôi, đừng chê nhé.”



      “Xong luôn.” Quý Đường Đường vỗ bàn.



      Mao Ca lại cười lên ha hả, tính tình của Quý Đường Đường dứt khoát dông dài, ta có vài phần thích thú: “Vậy chờ đám Đầu Trọc về, chúng ta bắt đầu nổi lửa.”



      “Bọn họ…” Quý Đường Đường thử thăm dò hỏi, “ đâu vậy?”



      đâu chứ, còn phải đến hẻm Ca Tát Ma hay sao.”



      “Thám hiểm?”



      “Thám hiểm quái gì chứ, tìm người!” Mao Ca rất bất mãn vò vò đầu, “Hai nàng đến từ Thượng Hải, sáng vào hẻm núi Ca Tát Ma, đến giờ vẫn chưa thấy về. xem, chơi cứ chơi thôi, di động cũng mang theo, muốn liên lạc cũng được, đúng là chết người!”



      “Mấy trẻ đều ham chơi, nấn ná lại đâu đó cũng là chuyện bình thường.”



      “Ai dà, vậy cũng đúng,” Mao Ca liên tiếp khoát tay, “Sáng dặn bọn họ chỉ được loanh quanh ở lối vào thôi, ngàn vạn lần đừng có vào trong, quá nửa là coi như gió thoảng bên tai rồi, cái hẻm núi đó rất sâu, đến bọn tôi còn chẳng dám vào trong. Nhất là mấy ngày trước còn lạc mất người, càng đáng lo hơn.”



      “Có phải là tên Lăng Hiểu Uyển đó ?” Trái tim Quý Đường Đường nhảy lên cái.



      cũng nghe rồi?” Ở trấn chẳng có gì là bí mật, mà giới mê phượt ở vùng này cũng , Mao Ca cũng thấy lạ, “Ấy là sáu người cùng với nhau mà còn bị lạc mất đấy.”



      “Thực mất tích?”



      tìm ra, quá nửa là “” rồi.” Mao Ca than thở, “Trong hẻm núi ấy phải đất bằng như các nghĩ đâu, có chỗ phải leo lên có chỗ phải trèo xuống, có đồng cỏ có rừng cây có cả sông ngòi, lại còn cả mấy mỏm núi khe rãnh kia nữa, nếu mà trượt chân ngã xuống rất khó tìm, mà dân Tạng ở đây còn đồn là từng nhìn thấy sói ở sâu trong hẻm núi ấy nữa. Nhiệt độ chênh lệch ngày đêm lớn như vậy, mấy ngày trước còn có tuyết rơi, yếu ớt, lâu vậy mà vẫn chưa tìm thấy, có phải ” rồi ?”



      đến cuối cùng, ta lại cau mày: “Có điều chỗ sáu người bọn họ đến phải là chỗ sâu trong hẻm núi, theo lý đến nỗi lạc mới đúng.”



      Trong lời của ta có ý gì đó, Quý Đường Đường chớp mắt, cố ý tỏ ra rất lo lắng rất sợ hãi: “Vậy xảy ra chuyện gì?”



      Mao Ca nhìn cái, nhất thời lòng thương hương tiếc ngọc lại nổi lên: “ cũng đến đây du lịch hả? , hẻm núi Ca Tát Ma kia, loanh quanh ở ngoài lối vào là được rồi, đừng có vào trong, trong đó chưa biết chừng có ma quỷ quái gì đó đấy.”



      ma quỷ quái?” Quý Đường Đường phì tiếng bật cười.



      phải dọa đâu.” Mao Ca chậm rãi lui vào trong ghế co lại, “Ở đây là nơi nào chứ? Coi như là khu Tây , thâm sơn cùng cốc, biết có bao nhiêu kẻ phạm tội trốn chui trốn nhủi trong đó ?”



      Đây là , trái tim Quý Đường Đường lại lộp bộp tiếng.



      “Mấy năm trước bắt được tên phạm vào án giết người ở Quảng Châu, trốn thẳng đến tận Tây Bắc, biết làm sao mà trốn được vào trong hẻm Ca Tát Ma này, trong đó nhiều hang động, rất khó phát . Ở trong hẻm núi hai ba năm liền, lúc bắt được râu ria dài thế này này…” Mao Ca khoa tay múa chân, “Như là người rừng ấy, nếu phải là do trộm đồ ăn chay trong lều của dân Tạng chắc còn chưa túm được.”



      Mao Ca hạ giọng: “ xem, ở bên đó sống hai ba năm, nhỡ đâu gặp được kiểu du khách đơn lẻ như thế, bốn phía lại có người, lại chẳng…”



      ta làm động tác cứa cổ.



      Quý Đường Đường lên tiếng, dừng lúc mới gật đầu: “Cũng phải.”



      “Còn nữa,” Mao Ca bắt đầu khép miệng lại được, hai ngón tay gõ đầu gối, “Chỗ này là chỗ nào? Khu Tây, hơn nữa còn là địa bàn của người Tạng, dân Tạng ấy ạ, là dân tộc dễ gần, nhưng dù sao cũng phải cùng dân tộc, có bộ phận dân Tạng rất ý kiến với việc người Hán cứ thích chạy qua chỗ này. đến đây mở mang phát triển du lịch, dễ nghe là phát triển kinh tế địa phương, nhưng gặp phải người nghĩ thông, người ta lại cảm thấy là phá hoại vùng đất mà cha ông người ta để lại, gặp phải ai hiểu biết mà phạm phải cấm kỵ của dân bản xứ lại càng dễ sinh ra xung đột. Cho nên à,” Mao Ca dạy dỗ , “Đừng tưởng mình chẳng qua chỉ là khách giang hồ, đeo bao lớn là nơi nào cũng xông bừa được, mấy trẻ ở thành phố như các , thiếu hiểu biết lắm.”



      “Vâng.” Quý Đường Đường cười, chợt nhớ tới mấy người khi nãy, “Đầu Trọc và mấy người , cũng ở trong quán trọ sao? Chuyên môn tìm kiếm cứu hộ?”



      “Đúng rồi, là chúng nó đấy!” Mao Ca khịt tiếng qua lỗ mũi, “Trừ Lông Gà mở tiệm tạp hóa ở đây ra, hai thằng kia đều là bạn tôi quen đường, chúng nó hễ rảnh là cứ thích chạy qua bên này, sống với tôi mấy ngày, uống rượu chuyện phiếm gì đó.”



      “Quen đường?” Quý Đường Đường nhìn Mao Ca với cặp mắt khác xưa, “Mao Ca trước kia cũng là… khách ba lô à?”



      ‘Sao hả, nhìn tôi béo thế này làm khách ba lô được à?” Mao Ca nhìn cái, ưỡn cái bụng phệ lên, Quý Đường Đường hì hì cười lè lưỡi.



      Mao Ca cũng chỉ đùa với : “Hai bé người Thượng Hải kia cùng lắm mới chỉ hai mươi, con lại trẻ tuổi, lâu vậy mà chưa thấy về, sợ nhỡ đâu xảy ra chuyện gì nên đám Đầu Trọc mới ra ngoài tìm chuyến. Mọi người đều là người Hán, ở cái nơi địa đầu này đương nhiên là phải giúp đỡ lẫn nhau, có đúng ?”



      Quý Đường Đường gật đầu, ông Mao Ca này, là người tốt.



      Lại chờ lúc nữa, dần dần cũng đến giờ cơm tối, từ khung cửa sổ sát đất ở trong phòng nhìn ra đầu phố, hai ba người dân Tạng kéo đàn bò yak đủng đỉnh qua.



      Mao Ca chờ nổi nữa, vỗ mông đứng lên: “Bắt đầu làm việc thôi! , giúp tay, lấy tiền cơm.”



      “Ngay cả mười đồng cũng lấy?” Quý Đường Đường kinh ngạc.



      chuyện hợp chính là bạn bè rồi, tiền nong gì nữa!” Mao Ca rất hảo sảng.



      Phòng bếp nằm sau phòng khách, bên trong là cái kháng đất, cửa treo tấm rèm nhìn ra màu sắc vốn có, phòng bếp rất tối, Mao Ca kéo dây đèn, chiếc bóng đèn hình quả lê cũ kỹ bắt đầu tiêu hao tuổi thọ sống.



      thớt gỗ cắm hai con dao, bên cạnh đặt đống đồ ăn, có mấy túi rau cải, rau diếp, mướp gì đó, đều còn tươi, nhìn héo héo rũ rũ, Mao Ca ném túi mướp vào trong rổ nhựa đưa cho , “Ra ngoài mà rửa, trước cửa có vòi nước đấy.”



      Quý Đường Đường đón lấy cái rổ, bước tới chỗ cái bể xi măng ở cửa lớn mở chiếc vòi đinh ốc ra rửa rau, những người ngang qua đều nhịn được mà nhìn tò mò.



      Có hai đứa bé trai vừa mới học về vẫn đeo nguyên khăn quàng đỏ còn lại gần bắt chuyện với : “Chị ơi chị làm gì thế?”



      Bề ngoài chính thống là của dân Tạng, lại tiếng phổ thông, Quý Đường Đường còn hiếu kỳ hơn bọn nhóc kia: “Em được cả tiếng Hán à?”



      “Có lớp dạy tiếng Hán mà.”



      Quý Đường Đường còn muốn thêm mấy câu với bọn , chợt có người quát khẽ lên tiếng, hai thằng bé kia như mấy con chim bị sợ hãi, vội vàng chạy .



      Quý Đường Đường ngẩng đầu lên, thấy đám Đầu Trọc quay về, lúc có ba người, về là năm, có hai đội mũ trùm đầu theo sau, hai người dìu nhau, lại tập tễnh, ăn mặc cũng khá thời thượng, xem ra chính là hai đến từ Thượng Hải mà Mao Ca kể.



      Quý Đường Đường thở phào trong lòng tiếng: tìm được là tốt rồi.



      Thấy Quý Đường Đường rửa rau, bọn họ có chút giật mình, có điều cũng nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười hiền hòa với , người vừa mới quát khẽ lúc nãy chính là chàng đẹp trai mặc áo lam kia, ta chờ những người khác vào quán hết rồi mới lại gần với Quý Đường Đường: “Tự trông coi đồ đạc của mình cho cẩn thận.”



      “A?” Quý Đường Đường hiểu lắm, “Gì cơ?”’



      có gì.” ta bỏ lại câu chẳng đầu chẳng cuối, bước nhanh vào trong quán.



      Rửa rau xong, chẳng còn việc gì cho Quý Đường Đường nữa, Mao Ca vẫn bận rộn trong phòng bếp, Quý Đường Đường thấy sắc trời còn sáng, tính ra ngoài chuyến, nếu như được, hẻm Ca Tát Ma cũng chỉ cách đây khoảng hai mươi phút bộ, có thể coi thử xem đến cùng nơi đó trông như thế nào.



      Ai ngờ vừa được mấy bước, đằng sau có người gọi lại, “ đâu thế?”



      Quý Đường Đường quay đầu lại, thấy chàng đẹp trai áo lam kia tựa vào khung cửa sổ nhìn , bên cạnh là trẻ, mặt gầy gầy thon dài, dáng dấp bình thường, trang điểm lại rất đậm, ta nhìn Quý Đường Đường chớp mắt, vẻ mặt có chút cổ quái.



      linh tinh chút.”



      Sắc mặt của chàng kia trầm xuống, chống vào khung cửa cất bước ra ngoài, chưa đầy vài bước đến trước mặt Quý Đường Đường: “Sắp ăn cơm rồi, đừng lung tung nữa. Đến lúc đó tìm được lại phiền phức.”



      Giọng điệu của ta tốt lành cho lắm, Quý Đường Đường đương nhiên thấy phản cảm: “Tôi có chừng có mực.”



      xong quay đầu bỏ .



      chàng kia chưa gì, em trang điểm đậm lên tiếng: “Nhạc Phong, lại đây chơi Tam Quốc Sát !”



      ra ta tên là Nhạc Phong.



      Đầu Trọc, Lông Gà, Nhạc Phong, Quý Đường Đường coi như là điểm danh từng người .



      ————————————————————



      về hướng Tây chưa đầy mười lăm phút, tiếng nước chảy ào ào và tiếng người huyên náo vọng đến bên tai, theo bảng hướng dẫn quẹo hai lần, trước mắt xuất con sông , nước chảy tính là quá siết, rộng chừng hơn hai mét, bên bờ sông là từng mảng cỏ xanh rì, nhóm Lạt Ma tuổi đánh cầu lông, đá banh cỏ, hai Lạt Ma lớn tuổi hơn để chân trần đứng dưới lòng sông, cũng biết làm cái gì.



      Nhìn theo hướng ngược dòng, có thể thấy được lối vào của hẻm núi Ca Tát Ma tựa như cái miệng khổng lồ.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      5. Chương 4


      Quý Đường Đường bước mấy bước đến lối vào, nhìn thấy còn có hai ba du khách cầm máy ảnh cơ chụp Đông chụp Tây.


      Nhìn kiểu gì cũng thấy khí đầy vẻ hòa bình.


      Có điều thời gian cũng còn sớm, thấy mấy du khách lác đác đều ra khỏi hẻm núi, Quý Đường Đường tự thuyết phục bản thân đè nén cơn hiếu kỳ xuống, ngày mai lại vào hẻm núi.


      Quay về quán trọ, đám Mao Ca ngồi ăn cơm rồi, thấy Quý Đường Đường về, Mao Ca vỗ vỗ cái ghế để bên cạnh: “ , lại đây ngồi này, nếm thử tài nấu nướng của tôi .”


      Quý Đường Đường cám ơn, qua ngồi xuống cạnh Mao Ca, Lông Gà đưa cho đôi đũa, Đầu Trọc xới cơm giúp , Nhạc Phong chỉ lo cắm đầu ăn cơm, ho he gì hết, về phần hai Thượng Hải kia, phải trái, đều thưởng cho cái trừng mắt.


      Quý Đường Đường chẳng hiểu làm sao, cũng may cũng chẳng định bồi dưỡng tình cảm với mấy nàng này, cầm đũa gắp thử mấy món ăn, quay đầu hỏi Mao Ca: “ Mao Ca, ở trấn Ca Nại này có ông chủ quán trọ nào tên A Khôn ?”


      “A Khôn?” Mao Ca nhai mấy miếng, lắc đầu, “Chưa nghe qua bao giờ, này, Lông Gà, có người này ?”


      Lông Gà cầm bát cơm suy nghĩ lượt, sau đó khẳng định lắc đầu cái: “ có, người Hán ở cái trấn này bàn tay đủ đếm rồi.”


      Quý Đường Đường chưa từ bỏ ý định: “Hình như mở quán ở đây từ năm 2006.”


      “Năm 2006?” Đầu Trọc giật mình, “Sớm vậy à, bọn tôi năm 2008 mới đến đây lần đầu tiên, đúng Mao Ca?”


      “Đúng vậy,” Mao Ca nhìn Quý Đường Đường, “Người Hán làm ăn ở cái trấn này cũng đổi đến mấy lượt rồi, hỏi người đó làm gì?”


      “Cũng có gì,” Quý Đường Đường đáp cho có lệ, “Tôi có ông chú, năm 2006 từng đến đây, kể là có quan hệ rất tốt với người tên A Khôn đó. Nhân tiện đến đây tôi cũng muốn gặp lần.”


      Sau khi ăn xong lâu, trời cũng tối dần, trong quán trọ lớn như vậy chỉ có mấy mống người ít ỏi, đều ngồi ghế vây quanh bếp lửa sưởi ấm, nghe nhạc, Quý Đường Đường thấy chán, lên phòng trước, trước khi còn hỏi Mao Ca: “Có mạng ?”


      Lúc hỏi, căn bản ôm hy vọng mấy, ngờ Mao Ca lại lười biếng đáp: “Có wifi, nhưng mà tậm tịt lắm.”


      Quý Đường Đường thỏa mãn lắm rồi.


      ————————————————————


      Trong phòng chỉ có mình , tốc độ mở trang web chậm vô cùng, trong lúc nhàm chán chờ trang web ra, di động lại vang lên, vẫn là nhà của Lăng Hiểu Uyển.


      Quý Đường Đường nhấn nút trả lời, tín hiệu tốt, vừa alô, vừa vội vàng mở cửa ra ngoài.


      Đầu kia vang lên giọng dè chừng của mẹ Lăng Hiểu Uyển.


      Quý Đường Đường thở dài: “Tôi vừa mới đến trấn Ca Nại, mai đến hẻm núi Ca Tát Ma. Có tin gì báo cho mọi người kịp thời.”


      Đặt điện thoại xuống, vô tình liếc thấy Nhạc Phong bước lên lầu, cầu thang gỗ bị ta giẫm lên kêu kẽo kẹt, Nhạc Phong cũng nhìn thấy : “ mình à? Xuống dưới lầu chuyện phiếm với mọi người .”


      Quý Đường Đường lắc đầu: “Chạy chạy lại cả ngày, hơi mệt, muốn nghỉ sớm chút.”


      Nhạc Phong ừ tiếng, suy nghĩ chút lại hỏi: “Mai có định đâu ?”


      “Sao?” Quý Đường Đường nghe hiểu.


      “Vừa nãy có khách ở quán trọ khác đến, muốn tìm người chung xe đến hồ cao nguyên ngày mai. chung xe lúc trả tiền lợi hơn mình. có muốn cùng ?”


      “Mai tôi có việc rồi, để sau .” Quý Đường Đường chi tiết, áy náy cười tiếng với Nhạc Phong rồi bỏ ta lại thẳng về phòng.


      Trước khi ngủ, Quý Đường Đường móc từ trong ba lô ra chiếc túi ny lon bóng khí, xé băng dính trong suốt ra, lấy từ bên trong ra chiếc chuông gió.


      Kiểu dáng của chiếc chuông gió này rất đỗi bình thường, màu đồng cổ, nắp chuông hình lá sen, thanh la được nối lại từ đủ loại tiền cổ có hình dạng khác nhau.


      Quý Đường Đường treo chiếc chuông lên cuối giường, trong bóng tối, nhìn chằm chằm hình dáng của chiếc chuông gió, lúc lâu mới từ từ chìm vào giấc ngủ.


      Giấc ngủ này được sâu, tiếng nhạc dưới lầu có tác dụng thôi miên, trái lại còn quấy nhiễu mộng lành của người ta, lúc nhạc dừng, Quý Đường Đường ngó qua di động chút, vậy mà là hai giờ đêm, xem ra mấy người kia đều là cú đêm cả.


      Hôm sau sáu giờ sáng chuông báo thức reo ầm ĩ, dù sao cũng mình độc chiếm gian phòng của mười người, sợ ảnh hưởng đến người khác. Tập thể dục rửa mặt xong, sau đó móc từ trong ba lô con dao quân dụng kiểu dáng bình thường của Thụy Sĩ và đèn pin cầm tay bỏ vào trong túi quần, lại gỡ chiếc gậy leo núi từ ba lô xuống, vội vàng xuống lầu.


      Mấy cái ghế ở phòng khách đều được xếp hết lên bàn, giống vẻ mở cửa buôn bán, nhưng cửa chính của quán trọ lại để ngỏ. Quý Đường Đường qua quán cơm của người Hồi bên cạnh mua bát cháo, thêm chút dưa muối, lại bảo ông chủ dùng túi ny lon gói thêm hai quả trứng nữa vào.


      Cơm nước xong, phố gần như chẳng có ai, Quý Đường Đường thẳng về hướng Tây, chỉ chốc lát sau đến lối vào hẻm núi Ca Tát Ma.


      Men theo dòng sông vào trong, đường tính là hiểm trở, có nơi bãi sông bị nước sông ngập qua, cũng may là sâu, giày leo núi lại chống nước, suốt quãng đường đạp nước mà , hai bên vách đá nhìn sót thứ gì, phải người sống to lù lù mà có thể mất tích được ở đây, Quý Đường Đường thực tin nổi.


      thêm khoảng tiếng đồng hồ nữa, nước sông dần chuyển thành dòng chảy ngầm, đất chỉ còn lại những viên đá cuội ngổn ngang, địa thế khá cao, tầm mắt được thông thoáng như trước nữa, có rất nhiều những bụi cây cao đến nửa người.


      Quý Đường Đường cảm thấy lùm cây là khu quan trọng, đứng tần ngần ở đó lúc lâu, lấy tay gạt bụi cây ra cẩn thận kiểm tra, hy vọng có thể phát ra thứ bất thường nào đó – thực tế, chỉ tìm được hai bình nước suối bỏ .


      Ý nghĩ xoay chuyển, lại cảm thấy mình làm vậy thực phí công, qua lâu như vậy rồi, làm gì còn có dấu vết trường nào sót lại để mình phát nữa?


      Quý Đường Đường thở dài, bước tới bên cạnh tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi, truyền đến những tiếng kéc kéc, ngẩng đầu lên nhìn, là hai con chim kền kền, bay vòng xong lại chui vào trong tổ.


      Đầu kia của trấn Ca Nại còn có đài Thiên Táng* của dân Tạng, Quý Đường Đường nghĩ đến chuyện mấy con kền kền này từng ăn thịt người chết xong, nhịn được thấy rợn cả người.


      * Thiên Táng: trong những phong tục mai táng người chết cổ xưa vẫn còn được lưu giữ đến ngày nay của người Tây Tạng. Dùng cho những người nông dân mục dân bình thường. Mỗi địa phương lại có địa điểm Thiên Táng riêng, nơi đó được gọi là cánh đồng ma. Cách thiên táng cụ thể ở từng vùng có đôi chút khác nhau nhưng đại đa số là tiến hành theo nghi lễ như sau: Đầu tiên rửa ráy xác, cạo hết tóc và lông, rồi bọc xác trong tấm vải trắng, đặt trong tư thế ngồi, đầu chúi xuống hai gối. Khi chọn được ngày lành, người khiêng cái xác lưng, đem đến bàn thờ thiên táng. Các Lạt Ma đến tụng kinh siêu thoát, chủ lễ thổi kèn sừng, đốt hương nghi ngút cho đến khi những loài chim mổ thịt như kền kền, chim ưng ngủi thấy và bay đến mổ xác mới thôi. Những thi thể được dâng hiến cho Thần với ước nguyện xóa bỏ những tội lỗi nghiệp chướng và để siêu độ cho bọn họ.


      Nghỉ ngơi được lúc, Quý Đường Đường chuẩn bị tiếp tục vào trong, mới được hai bước, sau lưng có người đứng từ xa gọi với về phía , “Hi!”


      Quý Đường Đường thực bất ngờ, ai mà cũng đến đây sớm như vậy?


      Quay đầu lại nhìn, nhận ra là cậu sinh viên đeo kính đến Ca Nại cùng với ngày hôm qua, đợi đến khi cậu ta tới gần, Quý Đường Đường mở to hai mắt nhìn cậu ta: “Sớm vậy?”


      “Chị cũng thế còn gì.” Cậu sinh viên đeo kính cười, “Buổi chiều tôi định chung xe với người ta đến hồ cao nguyên, sợ thời gian kịp nên dậy sớm đến hẻm Ca Tát Ma.”


      Sau đó cậu ta vỗ đầu cái: “Biết nhau lâu thế rồi mà chị vẫn chưa cho tôi biết tên đấy, tên tôi là Trần Vĩ, gọi tôi Đại Vĩ .”


      Quý Đường Đường gật đầu: “Tôi tên Quý Đường Đường.”


      “Vậy tôi gọi chị là Đường Đường nhé?”


      “Tôi lớn hơn cậu cơ mà, sao gọi là chị Đường Đường?” Quý Đường Đường cười khanh khách, cười đến khi Đại Vĩ thấy phát ngượng.


      Sau đó cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó, móc di động từ trong túi quần ra, “Chị Đường Đường, cho xin số , ra ngoài chuyến, quen biết nhau cũng dễ, sau này ngày lễ ngày tết còn gửi tin nhắn gì đó cho chị được.”


      Quý Đường Đường thấy khó xử, “Lúc tôi ra ngoài mang theo di động.”


      “Vậy đọc số cũng được,” Trần Vĩ mở to hai mắt, “ phải đến số di động của mình mà chị cũng nhớ đấy chứ?”


      Quý Đường Đường câm nín mà cam chịu, thực nhớ số di động của mình, bởi vì chẳng có ai cần phải liên lạc, mua cái sim này chẳng qua là để tạm thời liên lạc với mẹ của Lăng Hiểu Uyển mà thôi, trong danh bạ cũng chỉ có số của mẹ Lăng Hiểu Uyển.


      “Tôi… dung lượng não có hạn, thực nhớ ,” Quý Đường Đường nhắm mắt giải thích bừa, “Khi nào về cho cậu sau .”


      May mà Đại Vĩ cũng nghĩ nhiều, hai người cùng vào trong, dọc theo đường , Đại Vĩ giới thiệu cho những cảnh quan có tiếng trong hẻm núi Ca Tát Ma.


      “Có nơi gọi là mỏm Miệng Ưng, nghe nhìn từ góc độ nào đó rất giống con chim ưng, phải ai cũng may mắn được thấy đâu, còn có động Tiên Nữ nữa, bên trong có Đá thần, rất đông người Tạng đều đến đó bái lạy định kỳ.”


      “Đá thần gì?” Quý Đường Đường tò mò.


      ‘Chưa thấy bao giờ.” Đại Vĩ lắc đầu cái, “Chắc cũng chỉ là tảng đá thôi, nghe linh lắm, nếu nhức đầu, cọ cọ đầu lên tảng đá đó, lập tức hết đau ngay, nếu đau bụng cọ bụng.”


      “Vậy tối qua tôi ngủ ngon, nhức đầu, lát nữa tôi phải cọ đầu mới được.”


      “Trong động còn có cái động nữa, nghe nếu ước nguyện ở đó, tiên nữ nghe thấy.”


      “Cậu định ước gì?”


      Đại Vĩ thở dài: “Bảo vệ luận văn thành công!”


      “Tiên nữ của dân Tạng mà còn quản được cả chuyện bảo vệ luận văn đại học à?” Quý Đường Đường cười cậu ta.


      “Chỉ là tâm nguyện thôi mà…” Đại Vĩ lại bắt đầu ngượng ngùng.


      Vận may của hai người được tốt cho lắm, cuối cùng vẫn thấy được mỏm Miệng Ưng gì đó, nhưng động Tiên Nữ lại tìm thấy rất nhanh —– cửa động Tiên Nữ có treo phướn kinh và khăn Khata mà dân Tạng vẫn hay dùng, rất dễ thấy.


      Cửa động chỉ cao chừng mét, phải cúi người vào, từ bên ngoài nhìn vào, bên trong tối đen như mực, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nước chảy tí tách.


      “Bên trong có nước chảy à?” Quý Đường Đường thấy lạ.


      biết, vị đại ca kia kể.” Đại Vĩ cúi người xuống, “Aiz, để tôi tiên phong.”


      Cũng ga lăng ra phết, Quý Đường Đường khen trong lòng câu, cũng khom lưng vào theo, biết là do vào trong động hay là vì khom lưng, cứ cảm thấy hít thở được thuận lợi, có chút mất sức.


      Đoạn đường phải cúi người rất dài, hai người chốc chốc lại phải ngồi xổm người xuống nghỉ ngơi, càng vào trong lại càng tối, Quý Đường Đường lấy đèn pin ra chiếu sáng, ánh đèn lướt qua nơi cách đó xa, chỗ đó rất sáng, có vũng nước đọng lớn.


      “Nước có sâu ?” Quý Đường Đường lo lắng hỏi Đại Vĩ đằng trước.


      “Sâu cũng sâu, ngập quá bàn chân, ai da, đôi giày đáng thương của tôi!” Đại Vĩ hô to gọi , Quý Đường Đường cười trộm ở đằng sau, giày leo núi của sợ nước, bước từng bước chút kiêng dè.


      Ước chừng qua khoảng năm phút, Đại Vĩ trước rốt cục cũng thở phào hơi: “Cuối cùng cũng thẳng người được rồi!”


      Quý Đường Đường bước từng bước lại gần, vịn vào vách đá đứng thẳng người dậy, đèn pin đảo qua khắp nơi, liếc thấy tảng đá hình trụ, tảng đá có đính khăn Khata.


      “Đó là Đá thần à?”


      “Tám phần là đúng.” Đại Vĩ nhắc , “ phải chị kêu nhức đầu sao? Mau ra cọ thử .”


      Quý Đường Đường nghe lời qua, áp trán lên tảng đá, bề mặt đá lành lạnh man mát, bóng loáng kỳ lạ, biết bị bao nhiêu người cọ qua rồi, Quý Đường Đường lẩm nhẩm mấy câu, quay đầu lại nhìn Đại Vĩ: “Cậu cọ à?”


      “Tôi tìm động ước nguyện kia , bảo vệ luận văn quan trọng hơn.” Đại Vĩ nhìn khắp mọi nơi, “Rốt cuộc là ở đâu nhỉ?”


      Quý Đường Đường chiếu đèn pin giúp cậu ta, luồng sáng của đèn lướt qua vách động lởm chởm đá thấm nước, Đại Vĩ chợt kêu lên tiếng: “Đừng di chuyển, chỗ kia kìa, đó đó!”


      “Đâu?” Quý Đường Đường dời luồng sáng lại chỗ vừa nãy, lúc lâu sau mới nhận ra khoảng màu đen ở nơi đó hình như nhạt hơn so với xung quanh, nhìn kỹ mới thấy là cái động .


      “Ôi, chị Đường Đường, soi giúp tôi chút, bảo vệ luận văn có thành công hay , trông hết vào lần này đấy!” Đại Vĩ rất kích động.


      Quý Đường Đường phì tiếng bật cười, hạ thấp đèn pin xuống chút: “Bên kia cũng có nước chảy, cẩn thận giày đấy!”


      Đại Vĩ đáp tiếng, nhón mũi chân chui vào trong cái động đó.


      “Sao rồi? Vào được rồi mau ước chứ.” Quý Đường Đường thúc giục cậu ta.


      Đại Vĩ hai tay chống vào vách động, từ từ thò đầu vào trong, bỗng vừa mừng vừa sợ, “Ôi, chị Đường Đường, cái động này cửa động nhưng bên trong cao ra phết, vừa khít chứa được người đứng vào trong này!”


      đợi Quý Đường Đường đáp lời, cậu ta cúi người chui vào, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy hai cái chân của cậu ta.


      Quý Đường Đường nhấn nút giảm độ sáng để tiết kiệm pin: “Đại Vĩ, mau ước , ước xong rồi còn ra ngoài.”


      Đại Vĩ đáp tiếng, biết có phải là vì ở trong động hay , giọng nghe trầm đục.


      Quý Đường Đường nghe thấy tiếng hô vang dội của cậu ta: “Tôi muốn bảo vệ luận văn! Bảo vệ luận văn! Bảo vệ luận văn!”


      thấy được dáng vẻ cậu ta nhưng ít nhiều cũng có thể tưởng tượng ra được mấy phần, Quý Đường Đường nhịn cười: “Được rồi chứ, ra .”


      “Tôi sợ tiên nữ nghe thấy, kêu thêm ba lần nữa thôi.”


      “Tôi muốn bảo vệ luận văn! Bảo vệ luận văn…”


      Thanh bỗng nhiên im bặt.


      Quý Đường Đường đợi lúc, nhịn được nhắc nhở cậu ta: “ phải bảo ba lần sao? Sao mới có hai?”


      ai trả lời.


      Quý Đường Đường sửng sốt lúc, dường như nhận thấy có gì đó ổn, trái tim nhất thời bắn lên mạnh mẽ.


      nuốt nước bọt cái, từ từ đẩy chốt đèn pin lên, luồng sáng rọi vào chỗ Đại Vĩ vừa đứng khi nãy.


      Từ góc độ này, ràng có thể nhìn thấy hai cái chân lộ bên ngoài cửa động của Đại Vĩ.


      Nhưng bây giờ, chỉ có thể thấy cửa động đen ngòm.


      Bàn tay nắm đèn pin của Quý Đường Đường run lên nhè , thử thăm dò gọi thêm tiếng: “Đại Vĩ?”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      6. Chương 5



      Vẫn ai trả lời.



      Quý Đường Đường rùng mình cái.



      Bốn phía yên tĩnh đáng sợ, tiếng nước chảy tí tách trở nên chói tai vô cùng.



      Quý Đường Đường cầm gậy leo núi trong tay, nắm đèn pin từ từ tiến về phía cửa động kia.



      Cửa động rất , Quý Đường Đường đưa gậy leo núi vào trong, xoay tay khua mấy cái, đầu gậy nện vào vách đá phát ra những tiếng vang trầm đục, trừ vậy, hề đụng phải bất cứ chướng ngại vật nào khác.



      Quý Đường Đường hạ quyết tâm, cúi thấp người chui vào.



      Đại Vĩ sai, động này cửa động nhưng bên trong lại khá cao, vừa hay có thể chứa được người đứng.



      Chẳng qua là, trừ cửa động ra, căn bản có lối ra nào khác, người to lù lù như vậy, sao có thể cứ vậy mà… biến mất?



      Quý Đường Đường đứng lúc lâu, đột nhiên bắt đầu cảm thấy rờn rợn, tựa như cái động này chính là cái miệng, chỉ cần trễ chút nữa, hàm răng nhọn kia khép lại, bản thân mình cũng chạy thoát.



      Hai chân như nhũn ra, gần như chạy trối chết, lúc ra khỏi động mấy lần va đầu vào vách đá, ngay cả gậy leo núi cũng đánh rơi mất.



      Ra khỏi động, ánh mắt trời mãnh liệt đến nhức mắt, Quý Đường Đường chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, từ từ dựa vào vách đá há miệng thở dốc, chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt cay cay, cúi người ghé vào trong động lớn tiếng gào lên: “Đại Vĩ! Đại Vĩ!”



      có hồi , chỉ có mấy con kền kền quanh quẩn cao, gió thổi qua, những lùm cây mỏm đá khẽ đung đưa, Quý Đường Đường đứng dưới ánh nắng chói chang, lại chỉ thấy toàn thân lạnh run, cho đến khi bên trái vọng đến tiếng người líu ríu.



      Quay đầu lại nhìn, lại có người dân Tạng địa phương vào, là hai người đàn ông da ngăm ngăm, trong tay cầm Kinh Luân, bờ môi mấp máy, dường như niệm lục tự chân ngôn*, Quý Đường Đường giống như kẻ chết đuối vớ được cọc, vội vàng tiến lên đón đầu: “Có thể giúp chút được ? Bạn tôi ở trong động…”



      * Lục Tự Chân Ngôn: tức sáu chữ chân ngôn của đạo Phật “Om Ma Ni Padne Hung”.



      Đối phương mờ mịt, đầu tiên là khua khua tay, ý bảo nghe hiểu tiếng Hán, sau đó bô bô tràng dài tiếng Tạng, giờ đổi thành Quý Đường Đường nghe hiểu, ngơ ngác nhìn hai người qua, hai người kia dường như cũng cảm thấy kỳ quái, quãng xa vẫn còn quay đầu lại nhìn .



      ————————————————————



      Mao Ca dậy từ rất sớm, trước tiên là mở cửa quán trọ ra, ta nhớ hai bé Thượng Hải kia hai ngày trước từng với mình, buổi sáng phải mở cửa trước vì muốn bắt chuyến xe sớm hôm nay về Lan Châu, sau đó từ Lan Châu chuyển máy bay quay về Thượng Hải.



      Mở cửa xong, ta lại quay về ngủ nướng tiếp, cho đến khi mặt trời lên cao mới ngáp dài chính thức rời giường, đầu tiên là đun nước chảo lửa, sau đó lại bỏ hết mấy chiếc ghế gác bàn xuống, cuối cùng qua quán ăn của người Hồi bên cạnh, mua cho mình suất canh bò, mua cho Nhạc Phong và Đầu Trọc tí cháo và bánh bao dưa muối. Về phần Lông Gà, thằng đó vẫn về nhà ở, cần ta phải phụ trách bữa sáng.



      Chọn xong rồi lại nhớ đến Quý Đường Đường mới tới ngày hôm qua, cũng gọi thêm cho suất cháo.



      Canh đưa đến xong, Mao Ca ngồi xuống cái bàn bên cạnh cửa sổ, rất hài lòng hưởng thụ bữa sáng. Nhạc Phong dậy sớm nhất, chào hỏi với ta xong rồi toilet, tiếp đó là trong hai người Thượng Hải, hình như tên là Vũ Mi gì đó…



      Mắt của Mao Ca thiếu chút nữa trợn trừng.



      Vũ Mi chào buổi sáng với Mao Ca, miễn cưỡng ngáp dài cái rồi bước về phía nhà vệ sinh, chốc lát sau Nhạc Phong vào rót nước uống, Mao Ca chỉ chờ có thế liền xông lên.



      “Này… Vũ Mi kia..” Mao Ca tức đến hư phổi, “ phải là bảo sáng nay bắt chuyến xe sớm sao? phải là muốn bắt máy bay sao? còn cố ý dậy từ sớm tinh mơ để mở cửa…”



      “Đổi ý.” Nhạc Phong trả lời bẫng.



      “Tại sao đổi ý?”



      “Ở đây chơi vui, muốn ở thêm mấy ngày nữa.”



      “Có phải tại chú mày hả?” Mao Ca nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên chọc vào trán Nhạc Phong.



      “Ai da, ai da.” Nhạc Phong né ra, “Em có làm gì đâu, em thích dạng đó.”



      “Vậy còn để cho người ta ?”



      bảo là người ta thích nên mới ở lại mà, hơn nữa, giờ ít người, càng nhiều người càng náo nhiệt còn gì, chẳng phải cũng giúp kiếm thêm chút tiền phòng hay sao.”



      Mao Ca còn lời gì để .



      Trong lúc chuyện, Đầu Trọc cũng vào rót nước, nghe đến là vui vẻ, cuối cùng mới vỗ vỗ bả vai Mao Ca: “Nhạc Phong cũng đâu dễ dãi gì, hy sinh nhan sắc để kiếm tí tiền phòng này về cho , chẳng đáng.”



      “Phì.” Nhạc Phong và Mao Ca đồng loại phỉ nhổ ta.



      “Mau rửa mặt ăn cơm .” Mao Ca tức giận, “À, ai giúp lên lầu gọi bé kia , mới tới hôm qua ấy, sao giờ này rồi mà còn chưa dậy? Để lát nữa nguội hết cả cháo.”



      Nhạc Phong còn chưa kịp lên tiếng, Đầu Trọc : “Để em gọi cho!”



      Mới lên chưa đầy hai phút thấy ta xuống: “ thấy bé kia.”



      thấy?” Mao Ca thất kinh, “ đâu nhỉ?”



      “Người thấy nhưng đồ đạc vẫn còn, tám phần là ra ngoài.”



      “Ra ngoài?” Mao Ca vội vàng thò nửa người qua cửa sổ, phố rất vắng vẻ, rảnh rỗi lại chỉ có hai ba con mèo .



      thể là đến hồ cao nguyên được, buổi chiều mới có xe chung. Cũng phải đến đài Thiên Táng, gần đây có người chết, có Thiên Táng.” Nhạc Phong ngồi xuống chỗ đối diện, cầm thìa quấy cháo trong bát.



      “Vậy là đến hẻm núi rồi?” Mao Ca buồn bực, “Chỉ là cái hẻm núi thôi, có gì hay đâu mà xem?”



      thể thế được, ta mới từ Bắc Kinh đến, cao ốc Cố Cung Trường Thành gì đó xem chán rồi, nhìn hẻm núi vẫn mới lạ hơn chứ.” Nhạc Phong tùy ý .



      Mao Ca suy nghĩ chút thấy cũng phải.



      Đầu Trọc gì, ngồi xuống sụp soạt húp hai miếng cháo: “ kia có chút kỳ quái.”



      mình đến khu Tây, có ai kỳ quái?” Mao Cả liếc Đầu Trọc cái.



      “Ai kỳ quái thế?’ Vũ Mi đúng lúc bước vào, trong tay cầm miếng khăn tẩy trang tẩm dung dịch dưỡng da, cẩn thận lau trán.



      Mao Ca ra hiệu bảo Đầu Trọc đừng linh tinh, hiềm nỗi ra hiệu chậm bước, Đầu Trọc phun ra rồi: “ mới tới hôm qua ấy.”



      ta à…” Khách nữ ở trọ cộng thêm mình cũng chỉ có ba người, Vũ Mi lập tức nhận ra ta nhắc đến Quý Đường Đường, “Đúng là có chút kỳ quái.”



      “Người ta làm sao mà kỳ quái,” Giọng của Nhạc Phong hơi lãnh đạm, “Xinh đẹp hơn là thành kỳ quái hết, đúng ?”



      “Ai da, cái Nhạc Phong này!” Vũ Mi hờn dỗi kèm theo chút vui, “Sao lại người ta như thế chứ, làm như là người ta xấu xí hẹp hòi lắm bằng.”



      Nhạc Phong để ý đến ta, lại tự mình nâng đũa gặp miếng dưa muối bỏ vào miệng, Vũ Mi có chút lúng túng.



      Mao Ca mặc dù cũng chẳng thích Vũ Mi lắm nhưng cũng đành phải đứng ra làm hòa: “ bé, chuẩn bị xong rồi xuống dưới này nhé.”



      ta đẩy bát cháo vốn là chuẩn bị cho Quý Đường Đường qua, “Chuẩn bị xong rồi xuống ăn sáng.”



      Vũ Mi cũng biết Mao Ca cho ta bậc thang để bước xuống, ngọt ngào đáp tiếng rồi lên lầu.



      Mao Ca bấy giờ mới quay ra nhìn Đầu Trọc: “Sao lại kỳ quái?”



      Nhạc Phong ngẩng đầu, nhưng động tác tay lại dừng lại.



      đầu giường nhóc kia có treo cái chuông gió, làm bằng tiền cổ.”



      “Treo chuông gió làm sao?” Mao Ca tức giận, “Nếu ta thích, có treo súng máy tự động cũng ý kiến.”



      “Em cũng được,” Đầu Trọc gãi gãi đầu, “Mấy đồng tiền cổ kia có màu đồng xanh, chữ mặt tiền cũng nhìn , nhìn biết là đồ cổ lắm rồi. Sao trẻ tuổi lại mang theo thứ đồ chơi này bên người chứ?”



      “Ít thấy lạ thôi,” Mao Ca hừ hai tiếng qua lỗ mũi, “Chưa biết chừng lại làm đồ cổ.”



      ta như vậy, giống khách chơi đồ cổ Sơn Tây.”



      “Còn mấy câu ngu dốt đấy nữa,” Mao Ca duỗi tay, nhắm ngay vào cái đầu tròn vo của Đầu Trọc mà gõ xuống, “Làm đồ cổ còn phải dán giấy trán chắc? Đừng có nhìn xem giống hay , thời buổi này, càng giống lại càng phải, giống lại càng phải, chú bảo thế có lý ?”



      Đầu Trọc cười hề hề: “Đúng là có.”



      đến đây, Nhạc Phong chợt nhíu mày, giơ tay chỉ ra ngoài: “ phải là… nhóc đó kia sao?”



      Theo hướng ngón tay của Nhạc Phong nhìn qua, đúng là Quý Đường Đường.



      đứng ở cửa quán trọ Đạt Ngõa ở cuối phố, gì đó với người ta.



      Mao Ca nhíu mày cái, dùng cánh tay huých huých Đầu Trọc, “ ta ở đó làm gì? Chê ở chỗ này thoải mái, muốn đổi quán trọ?”



      biết.”



      Lúc nhìn lại, Quý Đường Đường xoay người rởi khỏi quán trọ Đạt Ngõa, bước nhanh rẽ qua góc đường.



      “Này, Nhạc Phong.” Mao Ca sai khiến Nhạc Phong, “Chú chạy qua hỏi xem, nhóc kia định làm gì?”



      “Em bảo này, lão Mao tử, rảnh phát điên rồi à?” Nhạc Phong nhích cũng chẳng buồn nhích, “ yên lành, sao em phải hỏi thăm con bé đó?”



      “Hỏi thăm chút làm sao? Rảnh rỗi vẫn là rảnh rỗi.” Mao Ca hùng hồn , “Dù sao chúng ta cũng đâu có việc gì, bây giờ làm ăn nhàng như thế, trong quán từ sáng đến chiều chưa được hai mống bước vào, chú mày mệt lắm sao?”



      .” Nhạc Phong trả lời dứt khoát trôi chảy.



      Mao Ca chẳng còn cách nào khác, vừa hay ông chủ Đan Ba của quán trọ Đạt Ngõa lại qua đây, xem tình hình chắc là đến quán ăn người Hồi bên cạnh mua đồ ăn, Mao Ca thò nửa người ra ngoài cửa sổ, chặn đường ta lại: “Đan Ba, vừa nãy gì với vậy?”



      ta à? Hỏi thăm người.”



      “Ai thế?”



      tìm sinh viên người Hán, tên là Trần Vĩ. Chỗ tôi có ai như thế, tôi bảo ta đến quán trọ nhà Cách Tang hỏi rồi.”



      “À.”



      Mao Ca chẳng hiểu gì, đành phải để Đan Ba , Nhạc Phong hừ tiếng: “Hỏi rồi chứ? Lão Mao tử nếu mà thực rảnh quá chiều cả bọn cùng nhau chung xe lên hồ cao nguyên chơi , quán nhờ hàng xóm trông hộ là xong.”



      Mao Ca còn chưa đáp, Đan Ba quành trở về: “ kia còn hỏi chuyện ước nguyện trong động Tiên Nữ nữa.”



      “Ừ?” Mao Ca nhìn ta, chẳng lẽ còn vế sau nữa?



      “Tôi với ta, phải lẳng lặng ước nguyện trước Đá thần, ta lập tức hỏi tôi, thể kêu to lên hay sao?”



      “Kêu to lên?!” Lần này đừng Mao Ca, ngay cả Đầu Trọc và Nhạc Phong cũng giật nảy mình.



      “Lại chẳng?” Đan Ba cau mày, “Ai bảo ta kêu to lên? Như vậy chọc giận tiên nữ trong động. Các dạy hả?”



      Mao Ca vội vàng lắc đầu: “ ta có hỏi tiếng nào đâu.”



      Đan Ba rồi, Mao Ca và đám Đầu Trọc hai mắt nhìn nhau, Nhạc Phong hừ tiếng: “ nhóc này mà dám om sòm trước Đá thần —- đó chính là phạm húy, trời phù hộ cho bên cạnh ta có người Tạng, nếu nhất định ta bị tẩn trận.”



      ————————————————————



      Trần Vĩ đúng là ở quán trọ Cách Tang, phòng hai người.



      “Trong phòng còn có ai nữa?” Quý Đường Đường hỏi dồn.



      bé đứng ở quầy tiếp khách lật giở quyển sổ đăng kí: “ có ai cả, mấy hôm nay ít khách, có mỗi hai ba người vào ở, cần phải nhét chung phòng.”



      “Vậy Trần Vĩ có từng hỏi thăm về động Tiên Nữ ?”



      “Chưa từng.” bé kia lắc đầu.



      Quý Đường Đường thất vọng, dừng chút lại hỏi: “Ở trong động Tiên Nữ có được kêu to ?”



      Vấn đề này, lúc nãy ở quán trọ Đạt Ngõa có đáp án, nhưng muốn xác nhận lại lần nữa.



      Quả nhiên, kia sợ hết hồn: “ được, dĩ nhiên là được, như vậy chọc giận đến Tiên nữ!”



      Quý Đường Đường cắn cắn môi: “Vậy ước nguyện bằng cách nào?”



      bé kia nhìn kỳ quái cái, dường như cảm thấy câu hỏi này khá là ngớ ngẩn: “Đương nhiên là đứng trước Đá thần mà ước nguyện, vừa vào động là có thể nhìn thấy Đá thần ngay, biết à?”



      “Vậy trong động kia còn có cái động nào nữa ?”



      “Ai biết được.” kia có chút mất kiên nhẫn, “Chưa nghe qua bao giờ.”



      Quý Đường Đường gì nữa, chợt nhớ ra, trước khi vào động có hỏi Trần Vĩ trong động có nước chảy hay , Trần Vĩ lập tức đáp câu: “ biết, đại ca kia chưa .”



      Tên “đại ca” đó, rốt cuộc là ai?



      Đến cùng là kẻ nào nhắc đến động Tiên Nữ với Trần Vĩ, nhắc đến cái động dễ bị phát ra kia, và cả, lớn tiếng ra nguyện vọng của mình nữa?



      Ánh mắt của Quý Đường Đường rơi vào quyển sổ đăng kí ghi lại những du khách ngoại lai đến thị trấn Ca Nại huyện Lục Khúc đặt quầy tiếp khách.



      Tổng cộng chỉ có hai ba người, vậy đối tượng hoài nghi cũng nhiều lắm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :