1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chuộc lấy tình yêu – Hắc Miêu Bạch Bạch

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chuộc Lấy Tình

      Tác giả: Hắc Miêu Bạch Bạch
      Nội dung: Đô thị tình duyên cường thủ hào đoạt.

      Editor: ngocyen

      Số chương: 39 chương

      Nguồn: edit từ trang http://book.114la.com/144392.html

      Giới thiệu vắn tắt:



      Phụ nữ thể quá mạnh mẽ, phải biết hợp thời yếu thế, đàn ông mới thích.

      dùng phong thái mềm mỏng nhất, đến bên cạnh .

      Bày ra vẻ đẹp trong sáng thuần khiết như hoa tuyết liên, chọc thương, làm ...

      Nhìn như chỉ có tình hoàn mỹ, ra lại là mưu kế trả thù.

      : “Tiêu Dịch Thành, tôi chính là muốn cho biết, thế nào là đau, thấu, tâm, can!”

      Nhưng đoán đúng mở đầu, lại lường trước được kết cục.

      : “Tô Yên Nhiên, đời này, buông em ra. khiến em, sống bằng chết!”

      [Mèo nào đó tự thuật]: Đơn giản mà , là câu chuyện về đôi thích trang B [1] cùng tính kế mê hoặc đối phương, sau đó từ từ giày vò lẫn nhau. Động kinh tiểu bạch văn [2] khoác bên ngoài cái vỏ ngược văn nghiêm túc báo thù, thường xuyên tiếp cận mục tiêu xấu xa đầy lý thú lường trước được.

      [Độc giả bình luận]: Tuyệt đối đừng bị văn án hù dọa, ra nam nữ chủ đều rất đáng , ở chung cũng chịu để tâm, cái gọi là ‘Hận’ hoàn toàn cũng đúng, ngược lại khiến người ta vui vẻ.

      [1] ‘Trang B’ tiếng trung là 装 B, mà 装 có nghĩa là ngụy trang, còn B đồng với 逼, có nghĩa là dồn, ép, bức…Theo baike, 装 B có hai nghĩa, nhưng cả hai đều được dùng để diễn tả thái độ, cách đối xử của con người. Nghĩa thứ nhất dùng để ám chỉ những người khoe khoang, lúc nào cũng tìm cách để đạt được hư danh để thỏa mãn lòng tự cao tự đại của mình. Nghĩa thứ hai dùng để ám chỉ những người ngụy trang thực lực của mình nhằm mục đích lừa gạt đối phương. Mình cảm thấy nghĩa thứ hai rất hợp với câu chuyện.

      [2] Tiểu bạch văn? E hèm… Là thể loại văn ngố ngố, cute, hâm hâm, tưng tửng các kiểu (^∇^/)
      taisinh, duyenktn1Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Tính kế

      "Tiếu Tiếu, em muốn dùng hạnh phúc của mình làm tiền cược? Nghe , Tiêu Dịch Thành là nhân vật vô cùng nguy hiểm, dễ chọc đâu." ghế salon, trang điểm đậm đến mức gần như nhận ra dung mạo nhìn Tô Yên Nhiên bên cạnh, sau đó thổi bộ móng tay vừa sơn màu đen của mình.

      Tô Yên Nhiên kiểm tra cách ăn mặc của mình trong gương lần cuối, cười với chính mình trong gương cái - rất tốt, cái muốn chính là vẻ đẹp nhu mì, thẹn thùng này, là cảm giác ham muốn dục vọng này. Sau đó nhàn nhạt : "Dù có khó khăn hơn nữa, em cũng muốn lấy lại món đồ của mẹ em - đó là nỗi bận tâm duy nhất mẹ để lại cho em. Em là người vốn chỉ có hai bàn tay trắng, có gì để mất, cùng lắm là mất tấm màng mỏng mà thôi, chị cũng biết cuộc đời em vốn dĩ có ý định lập gia đình, thứ đó đối với em mà có hay cũng quan trọng."

      "Vậy còn A Miên sao, em quan tâm nữa à? Cậu ta chưa đủ tốt với em sao? Em cần giả vờ với chị, cậu ta thích em, cũng đâu phải chuyện ngày ngày hai."

      Nghe vậy, đôi mắt sáng ngời trong suốt của Tô Yên Nhiên lóe lên: " ấy đủ để em buông bỏ được ý niệm trong lòng. Em cũng xứng để ấy kiên trì chờ đợi như vậy - vừa hay mượn cơ hội lần này để ấy bỏ cuộc."

      "Vậy được, em ." nhún vai tỏ vẻ thờ ơ.

      "Cảm ơn, chị." Tô Yên Nhiên quay lại, nhàng .

      Lâm Vô Hà hừ tiếng, quay đầu, nhìn nữa, tập trung sơn móng tay mình. Nghĩ thầm: Nha đầu này, chỉ khi cầu cạnh mình, hoặc lúc cảm động mới biết điều gọi mình tiếng chị. Còn tên tiểu tử đáng chết A Miên kia, trông cậy được lâu rồi, nó luôn hùa theo Đoạn Á Hi gọi mình 'Lâm vô địch', 'đồ đáng chết'... Dù mình chưa bao giờ gọi Đoạn Á Hi là ' hai', nhưng cũng bởi vì tên kia vốn xứng!

      Lúc Tô Yên Nhiên xoay tay nắm cửa, Lâm Vô Hà vẫn chịu được câu: "Chị hi vọng sau này em vẫn có thể gọi chị là chị."

      Tô Yên Nhiên quay đầu, hơi mím môi cười, nghiêm túc : "Ừm, nhất định." Sau đó, dứt khoát bước ra, đóng cửa lại.

      Lâm Vô Hà còn đắm chìm trong nụ cười vừa rồi, trong mắt lên tia kinh ngạc. Miệng lẩm bẩm: "Tiểu nha đầu, trưởng thành rồi... Năm đó mẹ đặt cái tên 'Yên Nhiên' cho nó đúng là quá có ý rồi! Nếu nó sinh vào thời cổ đại, nhất định là hồng nhan họa thủy... uổng công mình dạy dỗ!~... Ai ai ai, cũng may là vẻ đẹp của nó giống với vẻ đẹp của mình, nếu mình ghen tị chết mất..."

      Năm nay, Tô Yên Nhiên, hai mươi mốt tuổi. Kể từ khi bước ra khỏi cánh cửa đó, quỹ đạo cuộc đời cũng thay đổi.

      Mùa hè hơn hai năm sau, thành phố S, bên trong Tiêu Gia Trạch.

      Hôm nay trước hôn lễ ngày, Tô Yên Nhiên mặc thử lần nữa bộ áo cưới ngày mai phải mặc và còn bao nhiêu bộ lễ phục mặc ở những trường hợp khác nhau, còn cách nào khác, hôn lễ này quá đột ngột, có vài bộ lễ phục hôm qua mới sửa xong, sáng hôm nay mới đưa đến Tiêu Gia, ai bảo eo của to lên hai ba cen-ti-mét chứ?

      Dĩ nhiên, cả quá trình Tiêu Dịch Thành đều cùng , có điều hình như chưa từng khen câu nào, có thể được gật đầu cái, hoặc câu 'cũng được' là rất hiếm rồi, phần lớn thời gian chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn.

      Tô Yên Nhiên lười phải suy đoán tâm tư của Tiêu đại Boss, bây giờ chỉ cảm thấy, chỉ thay quần áo thôi cũng là chuyện rất mệt, mệt muốn chết... May là, ngày mai tuyệt đối phải mặc hết toàn bộ y phục này lên người lần nào nữa...

      "Yên Nhiên." Tiêu Dịch thành tiến lên từ phía sau, vòng tay qua eo .
      "Hửm?" Tô Yên Nhiên hơi nghiêng đầu.

      "Bộ quần áo người em khó coi chết được... Tối mai được mặc bộ này, đổi bộ khác!"

      "Sao thế?" Tô Yên Nhiên hiểu, bộ mặc người là bộ dạ phục trễ vai cộng thêm trân châu màu lam là do ban đầu Tiêu Dịch Thành tự mình chọn. thẳng ra, lưng và từ bắp đùi trở xuống của bộ dạ phục này có rất nhiều chỗ nhìn thấu qua...

      Tiêu Dịch Thành trả lời, chỉ đưa tay vén mái tóc mềm mại của lên, tinh tế hôn lên cái cổ trắng noãn, sau đó ngậm vành tai xinh xắn, khéo léo của ... Đầu lưỡi vươn vào liếm bên trong lỗ tai ... Tô Yên Nhiên nhịn được ngâm lên tiếng rất . Muốn tránh khỏi môi lưỡi quấn lấy chút, thân thể lại bị đôi bàn tay khóa chặt.

      Cảm thấy bộ vị nào đó của người dán chặt mình từ từ thức tỉnh, Tô Yên Nhiên thể nhắc: "Dịch Thành..., ... thể..."

      Tiêu Dịch Thành mơ hồ ưm tiếng, nhưng cũng dừng lại. Đưa tay kéo khóa kéo của bộ lễ phục mà cho là chướng mắt xuống.

      Dù biết khi Tiêu Dịch Thành nổi hứng, trước giờ thể tránh được, người đàn ông này khiến người khác... Khó có thể kháng cự...

      Tô Yên Nhiên vẫn nhịn được hạ giọng nhắc: "Dịch Thành, bác sĩ ..." Giọng mang vẻ cầu khẩn.

      Nhưng khắc sau, Tô Yên Nhiên bị xoay mặt lại. Tiếng của bị nuốt mất, biến thành tiếng 'Ưm ưm', khuôn mặt trắng
      [​IMG]
      duyenktn1Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Hoàng Đô

      Tô Yên Nhiên cứng người, từ từ quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông có gương mặt bình thường - khẳng định, chưa từng nhìn thấy gương mặt này lần nào. Ngũ quan tuyệt đối tính là đẹp, thậm chí đôi mắt được đẹp của ta còn tỏ vẻ dịu dàng, ta nở nụ cười chất phát có chút ngượng ngùng, hơi chuẩn tiếng phổ thông cho lắm: "Bà xã, sai rồi, em đừng về nhà mẹ đẻ được ? Thị trấn XX cách đây rất xa, nổi quãng đường xa như vậy để tìm em về đâu!"

      Nhìn những nốt ruồi màu đen lớn bên khóe miệng ta, Tô Yên Nhiên nhịn được bật cười 'Hì hì' tiếng.

      "Bà xã, em cười rồi? Chứng tỏ em tha thứ cho rồi đúng ? Vậy chúng ta về nhà thôi! A Mao ở nhà khóc đòi mẹ mấy tiếng đồng hồ rồi đấy." Người đàn ông thà vui mừng .

      Còn có A Mao nữa sao... cho em là Tường Lâm tẩu à? Nhưng Tô Yên Nhiên cố nén loại kích động muốn trợn mắt này, phối hợp với 'Người đàn ông thà phúc hậu' trước mắt diễn vở đôi phu thê trở về nhà. tay chống lưng, tay nhéo lỗ tai người đàn ông: "Đồ chết giẫm, sao bây giờ mới tới!~~~ mong em về nhà mẹ đẻ đúng ? Em thừa biết chê bai bà già như em rồi..."
      ...

      Nửa tiếng sau, Tô Yên Nhiên và người đàn ông có nốt ruồi bên khóe miệng trước sau xuống xe buýt. Sau đó, hai người lôi kéo nhau vào khách sạn đường.

      Vừa vào phòng, Tô Yên Nhiên liền ngã lên giường được phủ tấm drap trông có vẻ sạch , cười lớn: "Ha ha ha... Em này Á Hi, tạo hình của lần này quả làm cho em chấn động! Nếu phải cái mục ruồi đặc biệt bên khóe miệng nhìn quá mức quen thuộc, em còn nhận ra đấy!"

      Còn Đoạn Á Hi vừa vào phòng lập tức chui vào nhà vệ sinh, kế đó là tiếng nước chảy ào ào... Người nào đó rửa mặt.

      Năm phút sau, Đoạn Á Hi cầm khăn lông lau mặt, liếc Tô Yên Nhiên giường, tức giận : " xem, Tiếu nha đầu, tạo hình của em cũng có gì khá hơn đâu..."

      "Ôi, cũng phải!" Tô Yên Nhiên vội chạy đến trước gương, ngắm kỹ mình trong gương... Cũng bắt đầu thấy hơi xấu hổ, sau đó liền chui vào nhà vệ sinh.

      Mười phút sau, Tô Yên Nhiên chắc chắn mỗi tấc da thịt mình sạch trở lại, chỉnh tề mới bước ra ngoài: "Á Hi, sao lại là ? Những người khác đâu."

      Đoạn Á Hi lầm bầm : "Lớp hóa trang này do người phụ nữ chết tiệt Lâm Vô Địch đó trang điểm cho ... A Miên cũng ở gần đây, tối nay chúng ta tìm họ."

      "Vậy tại sao phải là trong số họ, mà là tới cứu em?" Lúc này Tô Yên Nhiên rất tò mò, vì dựa vào mức độ căm ghét phiền phức của , loại chuyện này nếu có thể thoái thoác tuyệt đối thoái thác...

      "Nha đầu chết tiệt kia! tới cứu em được sao? Em còn ruồng rẫy ? Hay là em chờ được muốn gặp A Miên?" Đoạn Á Hi bất mãn kêu gào oa oa.

      Đánh chết Đoạn Á Hi cũng , là vì Diệp Thu Miên cao mét tám, còn mình chỉ có mét bảy, trong đám người cao, tương đối 'Thấp', làm người khác chú ý... Mới bị bọn họ ép ra trận, =.=

      Bỗng mắt Tô Yên Nhiên phiếm hồng, chạy tới ôm lấy cánh tay Đoạn Á Hi cọ cọ: "Á Hi, may mà người tới là ..." Nếu là Vô Hà sợ nhìn thấy ánh mắt trách cứ và thất vọng của chị ấy; nếu là A Miên, càng cảm thấy chột dạ, áy náy với ... Cũng may, người tới là đồ tim phổi lỗ mãng thần kinh Đoạn Á Hi. Càng may mắn hơn là: "May là phải người của Tiêu gia... Giây phút quay đầu lại, quả em sợ đến chết mất!" Ngẩng đầu lần nữa, đôi mắt vốn trong suốt sáng ngời của Tô Yên Nhiên giờ đây nước mắt lưng tròng.

      Đoạn Á Hi cứng người mấy giây, nhịn xuống kích động muốn đẩy Tô Yên Nhiên ra - dù ghét bị phụ nữ đụng chạm thân thể, nhưng nhóc con trước mặt này, là em lớn lên từ cùng . trải qua đau đớn khổ sở suốt hai năm trời, cuối cùng trở về bên cạnh bọn .

      thấy lúc này, vẫn luôn tươi cười như xưa, đúng như nhũ danh mà họ đặt cho : 'Tiếu Tiếu'. Nhưng, đằng sau nụ cười xinh đẹp sáng lạn hệt như trước kia của , ràng bên trong có chứa điều gì đó nặng nề.
      Đưa tay lên vụng về vỗ lưng Tô Yên Nhiên: "Ngoan, đừng khóc."

      Buổi tối, đèn hoa rực rỡ.

      Hoàng Đô, hội sở giải trí cao cấp, chia làm đại sảnh và khu dành cho khách quý, đại sảnh giống với quán bar thông thường, nơi để các nam thanh nữ tú trong thành phố tán gẫu, uống chút rượu, là nơi để tìm kiếm an ủi. Mà khu khách quý và đại sảnh dù bên trong thông với nhau, nhưng từ cửa vào đến nhân viên phục vụ, tiêu chuẩn chi phí cũng hoàn toàn khác nhau - Lầu ba Hoàng Đô, là nơi để những người giàu có tiêu tiền như nước, nơi để túy sinh mộng tử (sống mơ màng, có mục đích).

      Trong đại sảnh huyên náo, những người phục vụ mặc đồng phục thống nhất qua lại ngớt giữa đám đông. Nữ có nam có, nhưng bất luận là ai tướng mạo cũng tệ. Tô Yên Nhiên đương nhiên có lòng dạ để chú ý những chuyện này, nhưng Đoạn Á Hi cứ ngừng lảm nhảm bên tai , muốn chú ý cũng khó.

      Khôi phục lại dung nhan ban đầu và trang phục ngày thường của Đoạn đại thiếu, lộ ra gương mặt vừa nho nhã lại tuấn: Mày rậm đen, lông mi vừa dài lại cong , đôi mắt màu hổ phách, sống mũi thẳng tắp, đôi môi dày mỏng vừa phải, màu hồng nhạt như cánh hoa hồng, khóe môi lúc nào cũng hơi vén lên, giống như hàm chứa ý cười, đôi môi cong cong tựa như trăng lưỡi liềm chiếu sáng giữa bầu trời đêm. Bên tai phải có đính viên kim cương sáng lấp lánh, càng tăng thêm vẻ phóng đãng, buông thả của .

      Đơn giản mà , chính là loại người mà cả nam lẫn nữ đều bị gương mặt của lừa. Đáng tiếc, mỗi câu ra, đều đáng đánh đòn...
      "Em xem kìa, bên kia bên kia ~ cái mông kia vểnh biết bao nhiêu! Sờ vào cảm giác chắc chắn rất thích... A ha ha ha..." Đoạn Á Hi nâng ly rượu, bắt đầu cười thích chí khó hiểu, nước miếng cũng sắp chảy vào trong ly rồi...

      Tô Yên Nhiên theo tầm mắt của nhìn sang, nhịn được đầu đầy vạch đen: Nếu đối tượng mà Đoạn Á Hi chảy nước miếng là mỹ nữ có gì để , suy cho cùng cũng là thực sắc tính dã (ăn uống và dục vọng là ham muốn và bản năng của con người), nhưng đối phương lại là nam sinh vừa cao vừa gầy... Tô Yên Nhiên xuống tay hung hãn nhéo đùi Đoạn Á Hi bên cạnh, bất đắc dĩ nhắc: "Á Hi! Nếu em nhớ nhầm, chúng ta tới đây để chờ người mà."

      "Ai da! tay chút! Tiếu nha đầu, em học cái gì học, cứ học người phụ nữ chết tiệt Lâm Vô Địch kia xuống tay ác độc! Cẩn thận sau này giống như người phụ nữ chết tiệt đó ai thèm lấy!"

      "Này, Tiếu Tiếu! ~ còn có, Á ----- Hi ~~~" giọng nũng nịu, ngân dài vang lên, thanh từ xa đến gần.

      giây sau, Đoạn Á Hi bịt tai la oai oái: "Này này này ---- chút! Lỗ tai của tôi! ~~~ Lâm nữ vương!
      [​IMG]
      duyenktn1Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Biến chuyển

      Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tô Yên Nhiên, : "Ôi ôi ôi, đừng hiểu sai ý tôi nhé! Con đường mà tôi chỉ cho là con đường chân chính đấy!"

      "A?" Tô Yên Nhiên vẫn lẳng lặng nghiêng đầu, khẽ mỉm cười như lúc nãy.

      "Ái chà, em , chị chính là thích loại có tính cách điềm tĩnh như em đấy! nhiều lời, nhìn qua rất có phong cách... Sao hả, gia nhập vào Hoàng Đô của bọn chị ? Đảm bảo bạc đãi em ~! --- Yên tâm, bắt em làm những công việc bất chính, chỉ là làm phục vụ bình thường thôi mà! Em có thể ra ngoài hỏi thăm thử xem! Những nữ phục vụ ở tầng ba Hoàng Đô, ai là phải mỹ nữ! Phục vụ nam ai nấy đều là soái ca..."

      Tô Yên Nhiên im lặng: ...

      Phục vụ tầng ba Hoàng Đô? Quả có nghe qua, nghe bên trong toàn là soái ca, mỹ nữ có phong cách riêng, hơn nữa ngoài phục vụ trong phạm vi công việc của mình, hoàn toàn chỉ cung cấp dịch vụ nghiêm chỉnh, cung cấp những dịch vụ đặc biệt. Vì vậy, tầng ba Hoàng Đô là nơi ăn chơi hạng sang có giá đặt bàn cao nhất ở thành phố S. có nên cảm thấy vinh hạnh vì lời mời này ? Ha ha.

      Đương nhiên, có người ở sau lưng lén lút muốn mượn cơ hội để kết thân với những quan chức giàu có hay , cái này rất khó .

      Lúc Lâm Vô Hà thấy Tô Yên Nhiên quá lâu, tới tìm vừa nhìn thấy Tô Yên Nhiên ra khỏi toilet.

      Lâm Vô Hà vừa nhìn thấy Tô Yên Nhiên gọi to: "Tiếu Tiếu! Sao em lâu thế! Chị còn tưởng em chết trong toilet rồi..."

      Tô Yên Nhiên lặng lẽ nhét tấm danh thiếp mà váy đỏ vừa đưa cho lúc nãy vào túi quần sau. Vừa cười vừa tới khoác tay Lâm Vô Hà, nũng nịu gọi: "Vô Hà ~~~ Chị càng ngày càng giống bà già rồi."

      Nếu người lời này là Đoạn Á Hi, nhất định Lâm Vô Hà tức giận gõ đầu ta, nhưng lại do Tô Yên Nhiên ra bằng cái giọng mềm mại thế này, bảo giận cũng giận nổi, chỉ có thể vui : "Đừng dùng bộ dáng đối phó với đàn ông ban đầu chị dạy em để đối phó với chị!"

      "Ha ha, nhưng có tác dụng là được rồi phải sao."

      Lúc trở lại chỗ ngồi, Diệp Thu Miên cố ý nghiêng mặt , nhìn Tô Yên Nhiên.

      Đoạn Á Hi nửa nửa đùa hỏi: "Tiếu Tiếu, từ lúc đón em tới bây giờ, nhìn thấy em nôn đến ba bốn lần rồi... phải là em mang thai chứ?"

      Lâm Vô Hà kinh ngạc hô : "Cái gì? Mang thai? Tiếu nha đầu em mau khai cho chị!"

      Diệp Thu Miên tỏ vẻ có phản ứng, giả vờ như nghe được câu đó. Nhưng khi người khác chú ý, gương mặt tuấn lãng lạnh lùng lộ ra đôi môi mím chặt thành đường, chứng tỏ để ý.

      Tô Yên Nhiên cố tỏ ra ngạc nhiên: "Hả? ? Em này Á Hi, câu đùa của nhạt nhẽo quá ! Chỉ là gần đây khẩu vị em được tốt, dễ bị buồn nôn mà thôi... biết dạ dày em luôn được tốt mà. Sao em có thể... Mang thai chứ? Em hạ quyết tâm sống độc cả quãng đời còn lại! Chuyện nuôi đứa bé gì đó, rất phiền phức." Tay bất giác nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, Tô Yên Nhiên mạnh mẽ áp chế lại hoảng sợ trong lòng, bắt bản thân bình tĩnh lại.

      "Làm chị sợ muốn chết ~ phải có thai là được rồi!" Lâm Vô Hà vỗ ngực, thở hào nhõm.

      Diệp Thu Miên là loại đàn ông đẹp trai mang theo chút lạnh lùng, đối xử người khác hòa nhã, lễ độ, nhưng luôn giữ khoảng cách, vẻ mặt luôn thản nhiên, gần như lộ cảm xúc ra ngoài. Chỉ trừ lúc đối mặt với... Tô Yên Nhiên.

      Lúc này chợt quay sang, thình lình nắm lấy cổ tay phải của Tô Yên Nhiên, Cứng ngắt nhìn chằm chằm vào mặt , lạnh lùng : "Suốt hai năm lẻ ba tháng, người đàn ông nghe rất xuất sắc đó mảy may đụng vào em? Là tên Tiêu Dịch Thành gì đó quá kém cỏi, hay là do em vốn có tâm? ... Hai năm trước đột nhiên tiếng nào biến mất, hai năm sau lại đột nhiên xuất ... Tô Yên Nhiên, em có biết , em rất ích kỉ!"

      Lúc cho rằng sắp quên được em, em lại xuất ... Lúc mất khoảng thời gian rất lâu để hạ quyết tâm " quan tâm tới bất cứ chuyện gì có liên quan tới Tô Yên Nhiên nữa'', thoáng chốc sụp đổ hoàn toàn.

      Dưới ánh mắt của Diệp Thu Miên, Tô Yên Nhiên cảm thấy nụ cười mình ra sức duy trì mặt sắp trụ nổi nữa, thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống, khẽ hỏi: "A Miên. cứ... ghét em như vậy sao? Nếu xuất của em, gây phiền nhiễu cho , em rất xin lỗi. Em, em có thể biến mất lần nữa..."

      Muốn vùng khỏi tay Diệp Thu Miên, lại thoát được, vì thế Tô Yên Nhiên đành phải dùng tay trái tách từng ngón, từng ngón tay của Diệp Thu Miên ra khỏi cổ tay mình --- phải người bị đàn ông đụng vào chút là để ý, hơn nữa người này còn là A Miên cùng lớn lên từ với . Nhưng bí mật của , chừng chỉ cần A Miên chú ý mạch tượng của chút biết ngay. Diệp Thu Miên học y... Là thiên tài y khoa nổi tiếng, năm trước trở thành bác sĩ đứng đầu khoa ngoại trẻ tuổi nhất bệnh viện của thành phố A --- vẫn luôn thầm theo dõi và chú ý tin tức của bọn họ. Lần này, nghe tin từ chỗ chị Vô Hà, cố ý xin nghỉ ở thành phố A đến muốn giúp mình...

      Nhìn hành động của Tô Yên Nhiên, ánh mắt Diệp Thu Miên càng lạnh, con ngươi trong trẻo lạnh lùng phảng phất ý hận thấu xương: "Tô Yên Nhiên, em ghét ?"

      Khóe môi Diệp Thu Miên đột nhiên nở nụ cười khó hiểu, sau đó tay kéo Tô Yên Nhiên vào ngực, Tô Yên Nhiên kịp đề phòng, suýt chút ngã, theo quán tính vòng tay lên cổ Diệp Thu Miên. Diệp Thu Miên cúi người, mạnh mẽ hôn lên môi ... Đồng thời hai tay siết chặt bên eo , như hận thể hòa tan vào cơ thể mình vậy.

      Tô Yên Nhiên chỉ thấy đầu óc trống rỗng, chống cự cũng đáp lại, chỉ biết mở to đôi mắt trong suốt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai của Diệp Thu Miên cách mình rất gần, rất gần. Người này là trai ... của .

      Năm đầu tiên lúc cha nuôi thu nhận , Tô Yên Nhiên mới bảy
      [​IMG]
      duyenktn1Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Bại lộ

      Tô Yên Nhiên làm phục vụ ra cũng phải lần đầu. khỏi hồi tưởng lại lần đầu tiên và Tiêu Dịch thành "Gặp nhau"...

      Ở thành phố S, nếu nơi có nữ phục vụ đẹp, vẫn còn nơi. Đó là nhà hàng có phong cách cổ điển nổi tiếng ở Trung Quốc, tên là "Cổ Hương Sắc".

      Cảnh trí ở Cổ Hương Sắc giống hệt như tên của nó, cách bày trí thuần chất hương vị cổ, màu sắc cổ, cực kỳ thanh tĩnh, tao nhã, là nơi Tiêu Dịch Thành luôn thích đến mỗi khi bàn chuyện làm ăn. Lúc đó vì tiếp cận mà để nghi ngờ, xin vào làm phục vụ ở Cổ Hương Sắc.

      Tô Yên Nhiên ngũ quan xinh đẹp, khí chất trong sáng, kiêu căng nóng nảy, cộng thêm tấm bằng tốt nghiệp chuyên ngành phổ biến, vẫn phải vượt qua ứng tuyển để được làm phục vụ của Cổ Hương Sắc, dù sao đãi ngộ của phục vụ viên ở đây hề kém chút nào so với công việc trí thức trong các văn phòng. ngoài dự đoán, được đứng vào hàng ngũ những nữ phục vụ xinh đẹp mặc sườn xám, búi tóc.

      Sau khi Tô Yên Nhiên làm việc ở đó được tháng, Tiêu Dịch Thành có đến Cổ Hương Sắc ba lần, có điều, lần nào cũng chú ý có nữ phục vụ lén theo dõi mỗi lần tới. Bằng tài mạo của Tiêu Dịch Thành, nữ phục vụ nào mà nhìn trộm mới là lạ!

      Vì mỗi lần tới Tiêu Dịch Thành đều đặt phòng VIP, còn Tô Yên Nhiên chỉ là người mới, tuyệt đối có tư cách phục vụ khách quý. Tô Yên Nhiên nghe ngóng từ quản lí, để được ở lại phục vụ trong phòng VIP, ít nhất phải có tuổi nghề ba tháng trở lên, nhưng Tô Yên làm gì có kiên nhẫn như thế?
      lần, Tiêu Dịch Thành cùng người đàn ông từ tướng mạo đến khí chất đều hết sức nổi bật tới Cổ Hương Sắc, do có đặt trước, phòng VIP có người, hai người tùy tiện chọn phòng bình thường. Nhưng thân phận cao quý của Tiêu Dịch Thành vẫn thay đổi, đương nhiên phải chọn phục vụ chu đáo nhất. Tô Yên Nhiên mè nheo quản lí rất lâu: "Tiêu tiên sinh là thần tượng của em, em rất muốn rất muốn nhìn ấy ở khoảng cách gần lần, quản lí à chị đồng ý với em mà."

      Nữ quản lí hơn ba mươi tuổi cũng là người từng trải, đương nhiên biết ý định muốn dựa vào sắc đẹp để leo lên cành cao của các em trẻ tuổi. Nhưng thấy Tô Yên Nhiên luôn cư xử rất đúng mực, vì vậy thở dài: "Tầm mắt của Tiêu Dịch Thành luôn rất cao, chắc chắn coi trọng những người bình thường như chúng ta... Nhưng mà, cho em nhìn ta gần chút cũng sao." Quản lí xong, nhìn nụ cười rạng rỡ, hân hoan mặt Tô Yên Nhiên, nhịn được lẩm bẩm: "Cũng có thể, ta bị nụ cười của em mê hoặc chừng..."

      Vì thế, Tô Yên Nhiên cuối cùng cũng được toại nguyện ''Phục vụ'' Tiêu Dịch Thành lần, =.=

      Lúc Tô Yên Nhiên bưng khay thước tha bước vào phòng "Túy Giang Nam", nghe thấy giọng nam êm tai cười khẽ : "Từ lâu nghe phục vụ ở đây đều là đại đại mỹ nhân, quả nhiên danh bất hư truyền."

      Tô Yên Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông điển trai ăn mặc phóng khoáng, ước chừng có vẻ trẻ hơn Tiêu Dịch Thành hai ba tuổi. đôi mắt đào hoa mang vài phần tà khí, khóe mắt hơi cong. Đôi môi mỏng mà khêu gợi, cũng hơi cong, toàn thân tản ra hơi thở cợt nhả --- hoa hoa công tử điển hình.

      Đối diện tên hoa hoa công tử đó dĩ nhiên là Tiêu Dịch Thành. Nghe lời đó, Tiêu Dịch Thành nhíu mày, tùy tiện liếc nhìn Tô Yên Nhiên cái, rồi gác sang bên. với hoa hoa công tử bằng giọng hơi giễu cợt: "Cậu ở nước ngoài lâu, ngày ngày đều ngắm các tây dương, trở về nhìn thấy con trong nước, đương nhiên nhìn ai cũng thấy giống tiên nữ cả."

      Tô Yên Nhiên đột nhiên tức giận trong lòng: Dù cũng tự cho mình là xinh đẹp, nhưng giọng khinh thường ngang nhiên của Tiêu Dịch Thành làm thấy khó chịu. Cho dù vây quanh đại thiếu gia ai nấy đều là
      [​IMG]
      duyenktn1Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :