1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chủ tịch cực kỳ khó trị - Vu Trinh (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHỦ TỊCH CỰC KỲ KHÓ TRỊ
      Tác giả: Vu Trinh
      Thể loại: đại
      Editor: HaiHip
      Giới thiệu:
      Phùng Đốc luôn cảm thấy khó chịu với "Hàng xóm tốt bụng" của ta, ấy lúc nào cũng đến đề cập việc làm thư ký cho .
      muốn cho ta trúng tuyển! và rất muốn đem ta "Đuổi ra khỏi cửa" ,
      Nhưng đối với ông chủ của công ty như , làm sao có bụng dạ hẹp hòi như vậy chứ?
      thể tưởng tượng được sức chịu đựng của , người phụ nữ kia là được voi đòi tiên rồi ──
      ta cả ngày lẫn đêm lấy lòng , quấn lấy , còn buộc phải ăn mà thứ mà ghét nhất!
      Được thôi. . . . . . như vậy, làm cho ta"Bận" đến mức có thời gian quấy rầy !
      Dốc hết sức của mình với việc biến thù thành bạn của nhà ấy, cơ hội tốt nhất của chính là làm thư ký cho , ta đương nhiên phải nắm bắt cách tử tế.
      Cho nên dù có gây khó khăn, hành hạ bản thân thế nào, đều cắn răng chịu đựng;
      Thế nhưng người đàn ông cầu kỳ lắm vấn đề này, ngay cả việc tiểu nhân là tăng thêm công việc cho .
      sao! còn có “tuyệt kỹ gia truyền”, tuyệt đối làm cho đầu hàng!

      P/s: Đây là lần đầu tiên mình edit nên có gì sai sót mọi người bỏ qua và góp ý cho mình sửa nhé, rất mong mọi người ủng hộ .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1
      Rắc rắc ….tiếng gãy của thanh mạt chược vang lên tầng hai.
      Tiếng kêu reo hò xen lẫn tiếng chửi rủa làm cho bữa trưa tĩnh lặng còn, Nghê Tất Thư đưa tay bịt hai lỗ tai nhưng thể nào ngủ nổi.
      "Tiểu Doanh à, hôm nay tìm việc phải ”?
      Như thế nào? Còn phải bị họ nhã nhặn từ chối —— “về nhà chờ thông báo” sao.
      Cả người có tí sức lực nào, miệng giống như bị mồ hôi dính chặt rồi, câu cũng ra được.
      "Con thất nghiệp bao lâu? Lại có ý tìm việc làm, cả ngày cũng chỉ biết ngủ. . . . . ."
      Cha ở dưới lầu lớn tiếng càu nhàu, xem ra nhất định là người vừa bị thua rồi.
      "Lời của cha con có nghe ?"
      "Nghe ——" hé khóe mắt ra, Nghê Tất Thư còn hơi sức to."Ngày mai con lại tìm việc làm!" Cha hài lòng chưa?
      Tiếng chuông gió ngoài cửa sổ kêu leng keng, những giỏ hoa treo ngoài ban công đung đưa theo gió, Nghê Tất Thư mở to hai mắt mất hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghe dưới lầu truyền đến những thanh xếp mạt chược vang lên, cùng với những tiếng chuyện của những bà tám…..
      "Ông Nghê à, Tiểu Doanh muốn tìm công việc gì? Tôi có đứa cháu làm ở chỗ vận chuyển hàng hóa, nghe bên đó còn thiếu người trông giữ kho, nếu muốn Tôi với nó tiếng để cho Tiểu Doanh làm."
      Vận chuyển hàng hóa ư? Tha cho !
      đường đường là thư ký chuyên nghiệp, phải làm ở Công ty lớn mới phát huy được sở trường của , làm sao có thể làm tại Công ty thế được?
      "Miễn, miễn! con tôi muốn công việc tốt gì chỉ muốn đến Công ty lớn làm thư ký thôi."
      Hiểu con ai bằng cha, coi như cha thức thời!
      "Hở, thư ký? đâu tìm được Công ty lớn đây!" Chú Lý nhà thứ hai ở đầu hẻm kinh ngạc .
      "Đó phải là bưng trà cho đại ca à, làm chân sai vặt sao?"
      Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng Nghê Tất Thư cảm thấy Vương ngay sát cạnh mình
      " kém bao nhiêu đâu!" Cha mơ hồ lên tiếng.
      Kém xa rồi !
      Nghê Tất Thư cảm thấy cả người còn hơi sức nữa.
      Trở mình ngồi dậy, tức giận nhảy xuống giường dùng sức đóng sầm cánh cửa, ngăn cách toàn bộ thanh dưới lầu ở ngoài cửa.
      Bưng trà, sai vặt?
      Đối với ông chủ mà , người thư ký chuyên nghiệp là rất quan trọng, hiểu biết rất nhiều lĩnh vực công việc phải người nào cũng có thế làm được mà?
      Công việc của thư ký phải tuân thủ thời gian, cho phép sai sót, cũng phải bưng trà, sai vặt đơn giản như vậy mà thôi!
      Lấy chuông gió ném vào trong ngăn kéo, bình thường thanh này rất dễ nghe, nhưng giờ phút này nghe lại có vẻ chói tai, làm cho phiền lòng.
      Vén tóc sang hai bên, thở dài ai oán, ra ban công, vươn nửa người ra, theo thói quen nhìn sang bên cửa sổ được kéo kín rèm.
      ta có ở đây?
      nhảm! Thời gian này mọi người ở ngoài đều phải bôn ba kiếm tiền, cống hiến cho xã hội, nhất là người giỏi giang như ta.
      "Tiểu Doanh!"
      Cửa phòng sau lưng đột nhiên bị đẩy ra, khiến Nghê Tất Thư thiếu chút nữa ngã xuống lầu.

      Chưa hoàn hồn nên quay đầu tức giận .
      "Cha, làm gì đột nhiên chạy vào phòng con vậy, cha tính mưu sát con à?" dùng tay vỗ ngực.

      "Cái gì mà mưu sát, xem nhiều phim hình quá à?" Nghê Minh khách khí gõ lên đầu Nghê Tất Thư.
      "Cha, làm gì?" Nghê Tất Thư Tâm ngăn cản cha.
      "Con xem cái gì?" Bên trái là con ma bài bạc nhà họ Phùng, bên phải là nhà trống, có cái gì mà xem?
      "Nhìn ——" khóe mắt lặng lẽ nhìn cái về bên trái góc bốn mươi lăm độ nhìn cái, trả lời "Xem người đưa thư tới chưa!"
      "Người đưa thư? Chờ người đưa thư làm gì?"
      " chừng có thông tin tuyển dụng." Ai, dối.
      có lời nào để , ông hậm hực quét mắt nhìn sang nhà họ Phòng ở bên trái, lại quét mắt nhìn con cảm thấy có cái gì đúng, Nghê Minh vừa bất an lại bực tức : " có chuyện làm sao lại đóng cửa?"
      Làm cha thường rất lo lắng cho con , luôn luôn phải coi chừng.

      "Đây là phòng của con, cũng phải phòng của cha, tại sao lại thể đóng cửa?"

      "Còn dám mạnh miệng? !" Nghê Minh khó chịu, nhân tiện "Công việc như thế nào? Lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được, uổng phí cha bỏ tiền nuôi con học đại học."

      Ngẩng mặt lên nhìn cha, ràng là cha gây mà, Nghê Tất Thư càng khẳng định, cha mình hôm nay thua thảm rồi!

      "Hiến pháp bảo đảm mỗi sinh viên sau khi tốt nghiệp nhất định có việc làm." giọng .

      "Tính tính toán toán cũng hơn ba tháng con có việc làm rồi, nếu tiếp tục chơi bời lêu lổng, cha nghĩ nên đổi tên con là sâu gạo thôi."

      Nghê sâu gạo?

      Ừ, tên này cũng tệ lắm, dễ nhớ lại vang dội, tốt hơn so"Ngươi phải thua" tốt hơn nhiều!

      "Tốt!" Nghê tất Thư .

      "Con bé chết tiệt kia! Sớm biết nuôi con sâu gạo, cha nuôi con chó, cho nó ăn cơm nó nhìn thấy chủ nhân còn vẫy đuôi mừng ý!" Nghê Minh giọng đầy bực tức "Tại sao con học chút ít nào của Mark nhỉ?"

      "Con và Mark giống nhau." Cái loại chuyên nịnh hót xu nịnh, học được.

      "Cùng là họ Nghê, có cái gì giống nhau?"

      dùng ánh mắt coi thường liếc nhìn cha, Nghê Tất Thư mím môi hồi lâu mới lòng .

      "Còn phải là do cha làm hại!" Oan có đầu, nợ có chủ nghe.

      "Cha? Cha tạo điều kiện cho con ăn tạo điều kiện cho con uống..., còn cho con học đến tốt nghiệp đại học, điểm nào cha phải có lỗi với con hả ? !" Giống như có chuyện gì như vậy là rất giỏi sao, đời này phải ai cũng được như .

      "Đều tại cha hại con đời này chỉ có thể làm thư ký mà thôi." Thù mới hận cũ đều xông lên đầu, thử hỏi làm sao mà vui được.

      Tất Thư —— dùng tiếng Đài đọc chính là thư ký, hại thể chọn học hệ thương mại quốc tế, về sau chỉ có thể làm thư ký mà thôi.

      Nếu dùng quốc ngữ đọc, cũng tốt hơn. Chấp nhận thua thôi.

      vất vả mới tốt nghiệp, trong đầu luôn mơmộng trở thành thư ký chuyên nghiệp nhưnglại bị thực tế tàn khốc phá nát, thị trườnghiện nay nghề thư ký bão hòa, công ty lớn người ta tuyển dụng được rồi, các công ty công việc thư ký chỉ làm việc vặt, chân chạy mà thôi.

      Đáng buồn nhất chính là, những công ty cũng tuyển , chê quá gầy yếu khôngchịu được vất vả, sợ lại phải hoàn thêm tiền.

      "Con biết cái gì?" Nghê Minh xem thường hừ lạnh tiếng."Tên của con, cả tên cả họ gọilên nghe rất Huyền diệu, nghĩ mà xem, chúng ta cả ngày gọi “Ngươi phải thua" , "Ngươi phải thua" , làm cho tên ma bài bạc họ Phùng ở bên cạnh nghe rất thích thú nha!"

      Ma bài bạc? Nghê Tất Thư xem thường nhìn cha, lại còn người khác, hai người bọn họ người nửa cân, người tám lạng.

      Cha cũng gần năm mươi tuổi rồi, mà tính tình như trẻ con 5 tuổi vậy.

      Cũng bởi vì như vậy, mới để lại tai họa vô tội cho đời sau —— nản lòng, nản chí chu cái miệng .

      " ngây thơ!" Nghê Tất Thư xoay người đivề phòng mình.

      "Tiểu Doanh, con có ý kiến với cha sao?"

      Đương nhiên là có!" có." nghĩ đằng nẻo quay đầu chỗ khác.

      đến nhũ danh của , cũng là do thiên tài ma bài bạc của cha mà ra, theo như cách nóicủa cha , “Người phải thua” là gọi để chonhà họ Phùng bên cạnh nghe, nhưng người trong nhà bọn họ đều gọi là Tiểu Doanh, nên cha mỗi lần đánh bài đều thua cả.

      "Cha, cha lên đây muốn làm gì?" khôngnhịn được quay về giường hỏi.

      "Hôm nay cha thua quá, mau xuống thay cha chơi mấy ván." trình độ chơi bài của con đãgiỏi hơn cha nhiều, có thể khẳng định thaycha trả thù được.

      " cần." đặt tay ở sau gáy, nhắm mắt lại.

      " cần?" Nghê Minh trợn hai mắt lên, giận dữ ."Con —— con lại lần nữa cho cha!"

      ", muốn!" Mới 47 tuổi mà cha bắt đầulãng tai rồi."Cha tìm tên Mark ." Dù thế nào nữa ở trong lòng cha ta mới là người cao thủ chơi mạt chược, phải là người duynhất để cha dùng trả thù nhà họ Phùng.

      Cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm con ,Nghê Minh .

      "Con điên rồi sao? Cha làm sao có thể bảo Markchơi bạc chứ?"

      tại rất tốt, may mà bị cha ép đến điên là quá tốt rồi.
      "Đúng, Mark là báu vật của cha, phải đểchơi bạc, còn con chỉ có thể là con sâu gạo thôi." cố ý châm chọc .

      "Con rốt cuộc cáu giận cái gì?"

      "Con có cáu."

      "Con đương nhiên có!" Cha nuôi con từ đến lớn, tâm tư của con thế nào mà cha còn khôngbiết sao?"Con ghen tỵ Mark!" Cha chắcchắn .

      "Con có." mới thèm ghen tỵvới "" !

      "Con có, con ghen tỵ cha đối xử tốt với Mark,ghen tỵ Mark luôn nghe lời cha."

      "Cái loại gió chiều nào che chiều ấy, con thèm ghen tỵ với ." Chỉ biết lấy lòng, nịnh hót cha thôi.

      "Rốt cuộc con có cái gì bất mãn với Mark?"

      "Con có bất mãn." Chỉ là nhìn"" kiêu ngạo vừa mắt thôi.

      "Vậy tranh thủ tình cảm với Mark " Nghê Minh thể khí phách người cha dạy bảo.

      "Con cần tranh thủ tình cảm với Mark."Mặc dù biết ràng cha thiên vị, nhưng thèm ghen tỵ, suốt ngày chỉ biết theo cha để nịnh hót.

      "Tiểu Doanh, nghe cha , con với Mark đều là bảo bối của cha, cha quý con hơn Mark nênnhường nhịn chút. . . . . ."

      " Nghê Tất Thư, có thư!"

      Dưới lầu người đưa thư gọi làm gián đoạn dậy dỗ của Nghê minh.

      Lầu dưới truyền đến người phát thơ khàn đụcgiọng oang oang của, cắt đứt Nghê minh thântình kêu gọi đầu hàng.

      có thư?

      đột nhiên nhảy dựng lên, trong đôi mắt lên vui mừng. Nghê Tất Thư biết baolâu rồi chưa từng nghe thấy tin vui như vậy, sựbuồn bực trong lòng biết mất.

      "Nhất định là mình trúng tuyển!" cũng biếtngười tốt bị Thượng Đế vứt bỏ!

      Luống cuống nhảy xuống giường, dép, tay cầm con dấu trong ngăn kéo, tay kia cầmlược chải đầu, vội vàng chạy ra cửa.

      "Con chắc chắn chứ? Có phải là thông tin trúng tuyển ?" Nghê Minh lo lắng hỏi.

      Dừng bước chân, Nghê Tất Thư chậm rãi quayđầu lại, vẻ mặt của lúc này với vẻ mặt lúccha thua bạc có khác biệt.
      Hít sâu, cắn răng nghiến lợi nặn ra thanh dịu dàng."Cha, ngậm miệng của cha lại."

      "Nghê Tất Thư, con rốt cuộc có muốn lấy thư ?"

      Muốn, muốn, đương nhiên là muốn!

      Tháng này gửi năm mươi mấy sơ yếu lý lịch, đến phòng vấn khoảng chừng hai mươi công ty, cả ngày đều mong chờ người phátthư đưa tới tin tức tốt.

      "Tới, đến rồi!"

      Trong sinh mệnh của mùa xuân phải lại tới!

      "Mark, tránh ra!"

      tới cầu thang bên, bóng đen ngăn ở đằngtrước, ngước ánh mắt thân thiện nhìn chằm chằm Nghê Tất Thư.

      "Còn dám nhìn ta, cha ta là chị ngươi, nóicách khác ta so với ngươi lớn hơn, ngươi có biếthay ?" nhe răng trợn mắt làm bộ hù dọa .

      Nhưng bóng đen vẫn nhúc nhích, tuyệt nhiên sợ đe doạ của , kiêu căng nhìn cái cũng biết bị làm hư.

      Cánh mũi kẽ động, "" trong cổ họng phát ra tiếng gầm, cảnh cáo, làm cho Nghê Tất Thư phải lăn vòng lao xuống lầu.
      có ưu điểm gì, cũng rất thức thời, sẽkhông cùng loại vô pháp vô thiên này mà xung đột.

      "Chó cậy gần nhà!"

      Cho đến lúc chạy xa, mới quay đầu lại chửi câu.

      Ra cửa nhận thư, chính thức là lá thư, làm cho trái tim của lập tức tuân theo bình thường đập cuồng loạn .

      "Là thư gì vậy?" Đột nhiên có cái đầu nhô ra, tòmò nhìn.

      "Thông báo trúng tuyển." khẩn trương đếnmức thanh phát ra run dẩy.

      "Như thế nào?" Cha hoài nghi hỏi.

      Nghê Tất Thư khẩn trương xé ra lá thư, bêntrong là dòng chữ được viết rất cẩn thận:

      Nghê:

      Chúc mừng trúng tuyển, biểu của rất tốt, trúng tuyển chức thư ký và trợ lý cho Chủ tịch.

      Thứ hai 9h sáng mời có mặt tại Công ty.

      Văn phòng chủ tịch công ty Đốc thị thông báo.

      Từng chữ từng câu cũng cực kỳ chuẩn, chưa từng gặp ai viết chữa đẹp như vậy.

      "Tôi...tôi trúng tuyển!" Giọng run lên.

      "Ừ, tốt quá, cha biết con của cha rấtđược mà!", Nghê Minh lập tức kéo tay congái."Nhanh, tới thay cha thắng vài ván, chúng tasẽ song hỉ lâm môn!"

      phải nịnh, nhưng quả thực con ôngđúng là trời sinh có năng khiếu nha, trình độchơi bài rất cao luôn luôn để cho cha rất có mặtmũi.

      Từ từ thu lại tươi cười, Nghê Tất Thư kiên quyết : "Đừng!"

      Cầm trong tay thông báo trúng tuyển, vui mừng hớn hở lên lầu.

      Khi trở về trong phòng, Nghê Tất Thư nhìn lại thư trúng tuyển, làm thế nào cũng nhớ khôngnổi tới Đốc thị công ty rốt cuộc là công ty nào.

      Hết cách rồi, phỏng vấn quá nhiều công ty, do vậy nhớ cũng là đíng thôi, quan trọng cóngười chịu nhận , phải cám ơn trời đất rồi,làm gì so đo nhiều như vậy? !

      Chỉ là theo phong thư này, chắc là Công ty lớnđây.

      Đem thư để ở bên, nhẩy chân xuống giường, mở ngăn kéo lấy chuông gió lầnnữa treo trở lại cửa sổ.

      Chuông gió theo gió đung đưa, thanh thanhthúy vang lên.

      là dễ nghe a!

      "Phùng đốc, đầu cậu hỏng rồi à."

      bàn trà đôi chân dài gác lên, thân hìnhcao lớn lười biếng nửa nằm ghế sofa, ngườiđàn ông nặng nề bình luận.

      Hàng chục mô hình văn phòng bàn làm việc, người đàn ông khôi ngô, ngồi cúiđầu đọc quyển sách đánh giá rủi ro và mở rộngkế hoạch, nét mặt dường như chútbiểu cảm.

      " Bao nhiêu công việc kiếm được tiền cậu làm, lại cứ mua nhà ma. . . . . ." ghế sa lon người đàn ông khách khí tiếp tục phê bình.

      "Đó phải là nhà ma, mà là khu nhà." Ánh mắt vui nhìn .

      "Được rồi, cho dù cái đó là khu nhà cũngkhông cần tốn hơn ngàn vạn mua nó chứ? Có phải cậu thừa tiền có chỗ tiêu haykhông?" Cứ cho là thần thánh của thị trườngchứng khoán, tiền kiếm được nhanh nữa, nhiềunữa cũng phải là cách tiêu như thế này.

      "Cũng bởi vì nó có tiềm lực, hơn nữa làm cho người ta cảm thấy đạt được thành tựu." Đối vớiviệc kinh doanh, Phùng đốc luôn có lý luận của .

      "Tiêu tiền mà lại cảm thấy thành tựu? Tôi Phùng Đại Thiếu Gia, cậu phải là quá hào phóng chứ? !" khách khí ."Hơn nữa, khu nhà này có ai dám làm à?"

      "Ý của cậu là, việc tôi ủy thác cho cậu tìm người, tìm được?" Gương mặt khôi ngôlạnh lùng cuối cùng có chút biểu cảm.

      "Dĩ nhiên tìm được!" ta cười hả hê rồi đến bàn làm việc và "Coi như may mắn cậu tìm tôi, tôi giải quyết việc lần nào khôngđúng cách?"

      "Khi nào làm?" Thở phào nhõm, ánh mắt của ta lần nữa trở lại nhìn bản kế hoạch, dự đoán phải tốn thời gian sáu tháng mới cho doanh số cao.

      Như vậy, chính là vẫn phải chờ đợi sáutháng mới có thể ổn định lại công ty?

      "Ngày mai."

      "Ngày mai?" Phùng đốc kêu lên.

      Cái kia, muốn đem quỷ ốc chuyển thành khu nhà ổn , do vậy vẫn chưa muốn gặp!

      "Hôm qua tôi vừa mới ký hợp đồng chuyển giaoquyền tài sản của Công ty." trán ta gânxanh giật giật.

      Đây đúng là quý công tử, ra đời được ngậm lấy thìa vàng rồi, cho rằng quản lý côngty đều là thần thánh ư?

      "Đúng vậy, tôi còn lấy danh nghĩa phòng chủtịch của Đốc thị công ty, để gửi thông tin trúng tuyển chức thư ký, hy vọng người thư ký tươnglai nhận được tin trúng tuyển."

      Phòng chủ tịch? Người này láo hơi quá rồi, ngay cả bàn ghế làm việc cũng có, huống chi cũng cần thư ký!

      "Tôi chỉ muốn có người thay tôi chạy việc, sai vặt thôi." Phùng đốc rất ràng, ban đầu khigiao phó chuyện tìm người cho ta tuyệt đối tới hai chữ "Thư ký" này.

      "Cậu đương nhiên cần, người là chủ tịch tại sao lại có thư ký?"

      "Người tôi muốn chính là có thể chịu được cực khổ, chịu được vất vả như nhân viên, khôngphải là được chiều chuộng chỉ biết ăn đồ ăn vặt, sơn móng tay….." chán ghét nhăn mày, nhìn ánh mắt này thấy đủ lạnh rồi.

      " được chiều chuộng? có!" Cao Dương liên tục ngừng khoát tay." bé này đơn thuần lại khéo léo, chút yếu ớtcũng có, nhìn cũng biết là xuất thân giađình tốt, quan trọng nhất là đòi hỏi tiềnlương, tuyệt đối có thể ở giữa quỷ ốc cùng đồng cam cộng khổ." Chỉ là, thế nào mà chưa bao giờ biết Phùng đốc lại ghét phụ nữ bôi sơn móngtay?

      Đồng cam cộng khổ? ta hoài nghi thếgiới còn có loại phụ nữ này.

      Nhưng ván đóng thuyền, Phùng đốc chỉ cóthể đem khẩu khí kia nuốt trở về, ai bảo có việc nhờ người này chứ.

      "Phùng đốc này, tôi rất bội phục dũng khí của cậu, nhưng lần đầu tiên mở công ty, vô luận như thế nào cũng nên thận trọng chút."

      "Tôi rất tùy tiện sao?" Phùng đốc dữ tợn ngước mắt nhìn ta.

      "Ách. . . . . ." Cao Dương nhìn bàn 1 chồng dầy sách kế hoạch, bề ngoài đánh giá, ràng người này là người rất cẩn thận.

      "Tất nhiên là có, nhưng làm ăn thể so với việc đầu cơ cổ phiếu, dựa hết vào lý luậnsuông là được, tại, tôi cảm thấy cậu tínhtoán sai rồi, nghề này đơn giản như cậunghĩ đâu." Thân là bạn tốt, (Cao Dương) có trách nhiệm ngăn cản bạn mình nên némtiền xuống sông.

      "Cám ơn Cao công tử sâu sắc phân tích." Phùng đốc chút do dự đem ý tốt ném trả cho ta.

      "Tôi là vì tốt cho cậu, số tiền lớn như vậymà ném xuống nếu như buôn bán được, hậu quả cũng đâu."

      Dù là đầu cơ cổ phiếu khiến kiếm đượcnhiều tiền, nhưng tiền nhiều cũng phải là cách tiêu như vậy.

      "Cậu tới bỏ đá xuống giếng?" Phùng đốc sắc mặt xanh mét, giống như là muốn đem tađạp ra ngoài.

      ", tôi tốt bụng nhắc nhở cậu thôi." Cao Dương ngửa đầu nhìn, đột nhiên tiến tới gầnkhổng lồ bóng ma, rất thức thời, nhún nhườngcười nịnh hót."Chỉ là, nếu là cậu có kế hoạch hoàn hảo, tôi đây toàn lực ủng hộ!"

      "?"

      "Dĩ nhiên!" Cao Dương vội vàng nhảy dựng lên, bá vai Phùng đốc thể tình bằng hữu tốt."Cócái gì khó khăn hoặc cần giúp tay cứ việcnói, tôi nhất định từ chối!"

      Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cắt đứt tiết mục huynh đệ tình thâm cảm động

      "Chủ tịch, cà phê tới."

      Vừa thấy lão thư ký mang mắt kính gọng đen bưng điểm tâm, cà phê tới cho Phùng Đốc, Cao Dương khách khí đưa tay lấy, đợi thư ký ra ngoài, ngồi sô pha từng ngụm từng ngụm ăn.

      "Phùng đốc, cái người thư ký già này, kỹ thuật pha coffee được." Cao Dương đem bánh ngọt nuốt vào trong bụng, uống hớp lớn cà phê thở dài .

      "Nhưng thực có khả năng." Phùng đốc kiêu ngạo bổ sung, cũng đưa tay bưng lên cà phê khẽ nhấm hớp.

      Thư ký Lý mặc dù gần năm mươi tuổi, nhưng làm việc rất cẩn thận, pha trà, pha coffee cũng bằng được , theo phòng làm việc này có thêm là thừa.

      Mấy năm qua dựa vào đầu cơ cổ phiếu kiếm được chút ít, cũng thể thừa nhận là có công của .

      Chỉ mong, tương lai thư ký mới có thể làm việc cùng thư ký Lý!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2:

      Đứng ở trước địa chỉ công ty mới, Nghê Tất Thư mở to mắt, gần như khiếp sợ nhìn lối kiến trúc của khu nhà.

      Làm cho người ta khiếp sợ như vậy nguyên nhân phải là nó to lớn, mà bởi vì là nó —— quá cũ kỹ!

      Với kiến trúc ba tầng lầu được thiết kế từ rất xa xưa, phần lớn lớp thuỷ tinh mặt ngoài bị mờ và vỡ, cửa chính cũ kỹ, có thể ngửi thấy mùi nấm mốc.

      Nghê Tất Thư cho là mình vào khu nhà bỏ hoang, hôm nay mặc bộ đồ công sở màu xanh dương nhạt, thấy rằng tồn tại của ở đây là đúng chỗ.

      Mẹ ơi, đây là cái gì khu nhà quỷ quái gì vậy?

      Nghê Tất Thư nuốt nước miếng, nơi này. . . . . . cần thư ký sao?

      thế nào cũng nghĩ là mình tới khu nhà này để làm? Hỏng bét rồi, vì đến phỏng vấn quá nhiều công ty, thậm chí nhớ mình từng đến đây. . . . . .

      cẩn thận đối chiếu địa chỉ trong lá thư —— đúng là nơi này sai!

      Nhưng là, nhìn phong bì cao cấp như vậy, trước mắt lại là khu nhà này hoàn toàn phù hợp, thậm chí biết nên hay nên vào bên trong vì chỉ sợ cửa sắp sụp đổ thôi, nhưng thế nào cũng phải vào để tìm phòng làm việc của chủ tịch nơi phát ra thông báo tuyển dụng .

      Rất cần công việc trong lúc này cứng rắn ngẩng đầu lên vào, phòng bảo vệ cũng có cửa chính, ngày hôm qua vừa mới mua đôi giầy cao gót màu trắng, tiếng giầy của vang lên trong gian yên tĩnh của khu nhà, về phía gian phòng nhìn giống như phòng làm việc.

      Xong rồi! Khi nhìn vào trong phòng làm việc thấy rất cũ kỹ bàn, ghế làm việc rỉ sắt, nhìn mà lạnh thấu sống lưng.

      muốn bỏ , có thể xác định đây đúng là trò đùa!

      "Em !"

      tiếng huýt gió từ phía sau lưng truyền đến, giọng đầy cợt nhã đùa giỡn đặc tiếng Đài Loan.

      Nghe tiếng quát, Nghê tất Thư hoảng sợ quay đầu lại, trước mắt là người đàn ông cởi trần, gương mặt đỏ khóe miệng nhai quả cau trông rất hung dữ.

      "Em xinh đẹp, em cần tìm gì?"

      kinh ngạc nhìn người đàn ông cơ bắp trước mặt, cố gắng bình tĩnh .

      "Xin lỗi, cái gì vậy?"

      "Em nghe hiểu hay hiểu "Chó ngữ" đó?" Kẻ cơ bắp lập tức mặt đỏ bừng, hai khối bắp thịt ngực run lên .

      "Chó ngữ? Đó, chó ngữ a!" Nghê Tất Thư gật đầu như bằm tỏi." lợi hại, còn có thể được chó ngữ!" đổ mồ hôi lạnh, nở nụ cười sùng bái.

      Bị vòm ngực cơ bắc của người đàn ông bao vây, Nghê Tất Thư sợ toát mồ hôi.

      "Nghỉ ngơi chút !" kẻ cơ bắp ngượng ngùng gãi đầu.

      " , rốt cuộc muốn tìm ai?" gã khác lên tiếng .

      "Tôi muốn tìm ——"

      Bất chợt, nhìn thấy cách đó xa căn phòng, đó có dòng chữ: Vận chuyển hàng hóa A Huy.

      "Tôi...tôi nhầm địa chỉ!" ôm chặt ví da, giống như ôm phao cấp cứu."Tôi muốn tìm Công ty Đốc thị - ngượng ngùng nó!"

      "Vận chuyển hàng hóa A Huy được thay Chủ tịch rồi, tại đổi tên là. . . . . ."Ngựa" công ty!"

      Lời còn chưa xong, Kháp Long kẻ cơ bắp bị người đàn ông vạm vỡ hung ác K đập cái vào đầu.

      "Công ty Đốc thị!" người đàn ông vạm vỡ rất có học thức cải chính."Chủ tịch qua mấy lần còn nhớ được, mày đúng là heo!"

      "Thằng béo thối, chính mày còn chưa tốt nghiệp trung học đâu nghe, con rùa lại cười con ba ba đuôi, kẻ tám lạng, người nửa cân á!" Kháp Long kẻ cơ bắp căm giận thầm."Cố ý ở trước mặt em xinh đẹp thèm để ý đến ta, mày cho rằng mình hiểu nhiều ư ——"

      "Chết cống hoàn, mày thử thêm câu nữa xem!" người đàn ông vạm vỡ vung quả đấm lên.

      "Đánh nhau rồi đánh nhau rồi!"

      tên gầy đến giống như cây gậy trúc tựa như gói thổi bay, lồng ngực nổi từng cái xương sườn, làm cho liên tưởng quảng cáo nạp sườn TV.

      "Tao thích màn này nha!" gã đàn ông to con khác hả hê toét miệng cười.

      Bốn đấng mày râu giống như giành món đồ chơi cùng nhau đánh lộn, hai người bên tranh nhau, hai người khác còn lại là ở bên vỗ tay cổ vũ, rất tưng bừng.

      "Tốt lắm, đừng tranh cãi nữa!" Nghê Tất Thư hét lên, tiếng hét của so tiếng sấm còn to hơn, là đau đầu.
      Bốn người đàn ông đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn về phía , giống như nơi này hoàn toàn phù hợp với tiểu thư xinh đẹp.

      "Em , chỗ nào thoải mái à?"

      Bốn đấng mày râu lo lắng cùng đồng thời mở miệng.

      "Các to quá khiến tôi nhức đầu!"

      Liếc mắt nhìn nhau, bốn đấng mày râu vẻ mặt sợ hãi như những đứa trẻ làm việc sai.

      " xấu hổ, chúng ta ầm ĩ nữa, như vậy có khá hơn ?" tên béo lo lắng hỏi.

      "Em , ngại quá, để cho em chê cười rồi ." Cống Hoàn theo thói quen gãi đầu, thẹn thùng cười cười.

      "Thôi." Nghê Tất Thư xua tay.

      "Em , rốt cuộc em tớii đây làm cái gì?"

      Thấy tên gầy nhắc nhở, Nghê Tất Thư mới nhớ tới mục đích của mình đến đây.

      "Tôi là thư ký mới, tới đây làm việc." giương cằm lên . tại là người có chức vụ cao rồi, phải sâu gạo nữa!

      "Thư ký?" Bốn đấng mày râu há miệng kinh ngạc.

      "Đúng vậy, có cái gì đúng sao?" Địa chỉ sai, thông báo trúng truyển ghi là công ty Đốc thị cũng sai, mặc dù nơi này cũ rách chịu nổi, giống như văn phòng làm việc.

      "Nơi này là vận chuyển hàng hóa mà!" nơi này cần công nhân khiêng hàng, muốn thư ký làm gì?

      Cống Hoàn tâm nhắc nhở, chỉ sợ làm cho chạy mất thôi, chỗ này mấy năm nay có phụ nữ xinh đẹp xuất .

      "Cho nên tôi nghĩ, hình như có cái gì đó sai mà." cắn môi, nghĩ đến đây việc thoát khỏi sâu gạo chỉ là hy vọng vô ích thôi, thấy cảm xúc xuống thấp.

      "Nếu vậy, chúng ta dẫn em tìm chủ tịch có được hay ?"

      Khổng Vũ mạnh mẽ , là người tục tằng thô lỗ nên giọng được êm ái lắm sợ rằng làm hoảng sợ.

      "Đúng vậy, đưa em tìm chủ tịch, trực tiếp hỏi cho ràng như vậy tốt hơn sao."

      "Tốt, !" Cây gậy trúc cùng Kháp Long, Cống Hoàn nhiệt tình vây quanh nàng .

      Nhìn mấy người bên cạnh thô lỗ hung ác, nhưng Nghê Tất Thư lại phát bọn họ là người mặt ác nhưng tâm thiện.

      "Cám ơn các !"

      " cần cảm ơn, em đến đây bọn rất vui mừng." Cống Hoàn e lệ .

      Đây là lời .

      Bởi vì ba người kia, mặt đồng thời nở nụ cười rất thân thiện.

      www. lyt99. cn www. lyt99. cn www. lyt99. cn

      Mặc người bộ tây trang, lại ngồi ở phònglàm việc cũ kỹ, hình ảnh hết sức buồncười?

      Phùng đốc dĩ nhiên làm chuyện nguxuẩn như thế.

      biết mua lại công ty vận chuyển hàng hóa cũ kỹ và muốn xây dựng trở thành công ty thành công còn mất rất nhiều thời gian, hơn nữaanh mới mới vừa nhận lại công ty, cũng cần để nhân viên cũ tiếp nhận mình, hai bên mới có thểthành lập được quan hệ tốt đẹp.

      Mặc quần jean và áo sơ mi đơn giản, là nhìn ra ta chính là chủ tịch mới của công ty vận chuyển hàng hóa.

      Xê dịch thân thể, ta toàn thân đau nhức,theo thói quen cầm chén cà phê đặt ở bàn làm việc lại phát bên trong có gì.

      ta khẽ nguyền rủa tiếng. Tục ngữ nóiVạn Khởi Đầu Nan, đúng là đáng chếtrồi!

      Cái người mới tới là tiểu muội. . . . . . , làthư ký, tốt nhất là phải biết pha cà phê đúngkhẩu vị của , nếu chỉ cần ngày đầutiên làm trễ, khách khí mời côra cửa.

      muốn uống chút cà phê để trấn định thần kinh, cầm số sách kế toán hàng năm lên xem, ghi lại những công ty từng hợp tác và chuyên tâm nghiên cứu.

      " đến, chủ tịch ở bên trong đó!"

      "Chúng tôi vào được, em vào tìm chủtịch nhé."

      "Đúng vậy, nhanh !"

      Vừa mới nghe thấy bọn người khiêng hàng cãinhau ngoài cửa, vừa thấy yên lặng chút thìngoài cửa lại truyền đến giọng oang oang của bọn họ.

      Đột nhiên phát , muốn có thư ký.

      Cà phê ngon, văn phòng yên tĩnh, bàn ghế làm việc cao cấp, thiết bị đại—— đó mới là nghiệp thành công của người đàn ông!

      Thực chất, mưu tính phát triển nơi này tốt, như vậy chắc phải chịu đựng vài năm nữa.

      Trong lúc bất chợt, ngoài cửa thấy bóngngười, bước chân chần chừ , giống nhưlà suy nghĩ cái gì nên cũng gõ cửa.

      ta nhìn thấy đôi giày cao gót, đôichân trắng nõn tương xứng với cặp đùi thon dài,mặc bộ đồ công sở rất đẹp.

      "Chủ…., Chủ tịch, tôi tới trình diện."

      Quan niệm đúng giờ của phụ nữ biết gì, nhưng giọng vô cùng trong trẻo,dễ nghe.

      " đến muộn 20'." Ánh mắt của lạnh lùngnhìn qua thể bắt bẻ về trang phục,cuối cùng cố định búi tóc chỉnh tề của .

      " xin lỗi, bởi vì tôi. . . . . ."

      Vội vã ngẩng đầu, Nghê Tất Thư mở mắt to nhìn thẳng vào mặt của .

      Hai ánh mắt chạm nhau đồng thời tạo ra tia lửa, hẹn mà cùng hít hơi.

      "Là !"

      "Là !"

      Trời ạ, nhất định phải là mơ! Nghê Tất Thư thầm nghĩ.

      Nhất định là ác mộng! Phùng Đốc ở trong đầu khẳng định.

      Bọn họ nhiều năm nay chưa từng đụng mặt, chodù hình dáng cũng có chút thay đổi, nhưng nhìnanh ta liền nhận ra ngay mà Nghê Tất Thư có theo thói quen thầm nhìn ta, do vậy đối với gương mặt này rất quen thuộc.

      "Làm sao biết tới nơi này?" ta chậm rãi đứng dậy. Chẳng lẽ chính là người mà Cao Dương nhận, đến từ gia đình gia giáo và tớilàm thư ký mới?

      Gia đình gia giáo?

      ta cười lạnh, này căn bản là đến gia đình cờ bạc chứ!

      "... sao lại ở chỗ này?" Chẳng lẽ, ta làm công nhân vận chuyển hàng hóa?

      Điều này sao có thể?

      Nghê Tất Thư nhìn qua ta đơn giản áo sơ mi, quần Jeans bạc thếch, khỏi nhớ tới hình ảnh chói mắt trước đây của ta.

      Quả làm người ta khó tin, thông minh kiệt xuất như Phùng Đốc, sao lại có thể làm công nhân chứ?

      Mấy phần khiếp sợ, mấy phần phiền muộn, côkhông thể thừa nhận, nhìn ta đứnglên. . . . . . rất đẹp trai, tuấn làm cho hô hấp được, tim đập thình thịch.

      Hai năm trước ta học từ nước Mĩ trở về, thường len lén từ cửa sổ phòng mình quan sáttừng cử chỉ, hành động của ta, nhưng cũng chưa bao giờ ở khoảng cách gần như bây giờ.

      Phùng Đốc là người giống bình thường, chưa bao giờ hoài nghi.

      ta thông minh, học giỏi.., ông trời rất ưu ái cho ta vô luận làm cái gì ta luôn là tốt nhất.

      giống , chỉ có thể dựa vào thức đêm gặm sách mới thi đậu vào đại học công lập, khicô mừng rỡ mình trở thành cử nhân ta đến Havard Mĩ để học nghiên cứu sinh.

      Dạo này, muốn có bằng thạc sĩ phải làchuyện gì ngạc nhiên cả, nhưng đối với , Phùng Đốc chính là thần tượng, mà bao giờ mơ tới.

      Cho dù bọn họ là hai cực giống như Nam Cựccùng Bắc Cực, cho dù ta chưa từng coi trọng , cho dù hai gia đình ưa nhau và bọn họ chuyện với nhau —— nhưng chưa bao giờ quên ta.

      đến Nghê gia cùng Phùng gia trước đâytừng có ân oán, dù sao cũng là chuyện cũ rồi.

      Nghe , trước đây Phùng gia cùng Nghê giatừng là bạn tốt, hai người đàn ông chủ gia đìnhđều thích đánh mạt chược, nhưng chứng minh, hữu nghị chỉ giới hạn ở bên ngoài, còntrên bàn bài lại trở mặt với nhau.

      lần ván bài Phùng Minh Quang thắng Nghê Minh thanh, vốn là bàn bài thắngthua là chuyện thường, nhưng Nghê Minh khôngphục, nhận định Phùng Minh Quang ăn gian, hai người tranh cãi ầm ĩ. Từ đó về sau, hai nhàkhông bao giờ tới nhà nhau, coi nhau như kẻ thù.

      Nhưng hai người này kết thù kết oán nhiều năm, ai cũng chịu xuống nước. Thắng thua là chuyện , mặt mũi của đàn ông mới là chuyện lớn, hai nhà ân oán như vậy kéo dài cho đến bây giờ và nam nữ hai nhà cũng bị cấm chỉ qua lại với nhau.

      Nhiều năm qua, theo thói quen Phùng Đốc luônđi vòng qua cửa nhà , thấy làm bộ như thấy, để ý lờ , hôm nay ông trờigià an bài, lại để cho bọn họ gặp nhau tronghoàn cảnh này.

      "Tôi là thư ký mới." dễ chịu khi rachức vụ này.

      "Tôi là chủ tịch của nơi này." ta cúi đầu lạnh nhạt .

      Chủ tịch? Làm sao ta lại là chủ tịch của vậnchuyển hàng hóa này?

      Này phải chuyện đùa nhé, cho là loạingười như ta phải làm việc trong văn phòng rộng rãi tại tòa nhà sang trọng, chuyên dùngđiện thoại bày mưu tính kế chứ.

      Nghê Tất Thư nuốt nước bọt, cố gắng đánh giá ta từ đầu đến chân.

      Bộ dạng của ta có chút nào giống như chủ tịch?

      Áo sơ mi rộng đủ bó sát người; bên dướichiếc quần bò đôi chân dài thẳng, mái tócmàu đen rối loạn ở bên trán, rất tùy ý giống như chủ nhân vô cùng thoải mái.

      Duy nhất chỉ có khuôn mặt góc cạnh ràng tuấn tú, có dáng dấp của người lãnh đạo quyềnuy, với ánh mắt làm cho người khác sợ hãi ba phần.

      biết vì sao, dù có qua lại cửa nhàcô nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ta nhận ra .

      Đầu kia từ đến lớn chút thay đổi tóc quăn mầu vàng ôm vào khuôn mặt , đôi mắt tròn vo như viên trong suốt sáng ngời, chiếc mũi cao và đôi môi mọng đẹp.

      ta lạnh nhạt nhìn qua , hôm nay mặcmột bộ đồ công sở màu xanh dương nhạt. Bấtđồng duy nhất chính là, trông ra dáng côgái!

      "Chỗ, này là?" do nhìn thấy nên cả người côgiống như kim đâm, Nghê Tất Thư cà lăm đến nỗi dám ngẩng đầu lên.

      nghĩ, ta đuổi ra khỏi cửa, để cho về nhà tiếp tục làm sâu gạo.

      Hừ lạnh tiếng, ta lần nữa ngồi xuốngghế làm việc, xử lý công việc.

      "Cho nên, tôi muốn khấu trừ tiền lương của ."Từ giờ này, giữa bọn họ chỉ có công việc.

      Thoáng chốc, Nghê Tất Thư mở to hai mắt, lắpbắp hỏi "... muốn nhận tôi?"

      Có ai , mau đánh cái, để cho tỉnh lại!

      Bình thường thấy Phùng Đốc đều xem giống như con gián, thế nhưng lại đồng ý nhận làm việc cho ta?

      Bình thường, giữa bọn họ đều bị người lớn trongnhà cho gặp nhau, lần nữa hữu nghịsao?

      " ra là tính tới đây ngắm cảnh hay sao?" ta liếc xéo , cười lạnh.

      Nụ cười cứng đờ, đầy ngập nhiệt tình cùng vui sướng, vẫn còn như trong mơ, thoáng chốc bịmột thùng nước lạnh dội vào.

      Nghê Tất Thư nghĩ, nếu là mặt ta khônglạnh mà nở nụ cười hoàn mỹ đến thể bắt bẻ.

      ", , tôi chỉ là có chút. . . . . . giật mình." rất nhún nhường, nở nụ cười vô hại, ánh mắt nhìn thẳng vào cặp kia lạnh nhạt kia.

      tâm lí học , như vậy tư thế thoải mái làm cho người ta có phòng bị, thích hợp nhất khai thông.

      " là, phù hợp với công việc mới này?" ta cười lạnh, dùng ánh mắt hả hê nhìn .

      lúng túng nhìn chung quanh gian phòng, phòng làm việc là cũ kỹ, lo lắng nếu thậtcó thể sợ ta tự ái.

      "Cũng có..., nhưng hoàn toàn" nhếchnhác cười gượng.

      , chưa từng nghĩ mình được trúng tuyển vào công ty như thế này, kỳ vọng đượclàm việc tại Công ty lớn, mới phù hợp với nguyện vọng của .

      Nhưng thể giải thích được, trước mắt khu nhà này rất cũ kỹ, sớm nên liệt vào khu nhà sắp hỏng, cho người dỡ bỏ, nhưng lại kích thích bản năng của .

      Cho dù giữa bọn họ có qua lại với nhau,nhưng bọn họ vẫn chân tồn tại mà chặtchẽ dính líu, bọn họ chỉ có thể chính là cách nhau bức tường hàng xóm cũ a!

      vào địa ngục, ai vào địa ngục?

      Trước mắt cái chỗ này nên chỉnh đốn tốt, ta cũng cần thư ký thay xử lý tất cảcông việc vụn vặt, khiến cho vận chuyển hàng hóa sớm vào quỹ đạo.

      đầu giống như có thần thánh cứu giúp, bài Thánh Ca ở bên người vang lên, trong phònglàm việc cũ rách lên chỉ có thiên sứ phủ xuống mới có ánh sáng mờ cùng tốt lành ——

      "Cho nên?" Chợt vang lên tiếng cắt đứt lờiThánh Ca.

      Phùng Đốc ngước mắt lên nhịn được, ngừng biến đổi tư thế giống như chuẩn bịcho ra cửa.

      Nghê Tất Thư có lý do để lo lắng thay , cũng phải là bởi vì ta nhíu chặt chân mày, mà là ta lảo đảo như muốn ngã.

      "Cho nên tôi quyết định ở lại." hùng hồn tuyên bố.

      " tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý." ta nóirõ.

      "Chuẩn bị cái gì?" còn say mê dư trong Thánh Ca.

      "Công việc này thoải mái, thậm chí có thể rất mệt. . . . . ."

      "Mệt mỏi? Tôi sợ mệt mỏi!" rất kiêu ngạo ."Tôi từng làm thêm giờ liên tục vượtqua 36 giờ, suốt cả tháng chỉ ăn bữa,coi như công việc mệt mỏi nữa tôi đều có thểlàm." Oa, rất kính nể bản thân mình.

      ta ngước ánh mắt hoài nghi nhìn lên nhìn xuống đánh giá vòng, giống như nghi ngờ khoác lác.

      Cuối cùng, ta cam lòng cộng thêmmột câu."Chuyện này, cho phép trước bất kỳ ai nhắc tới." Về phần đối tượng, nên so với ai khác cũng ràng.

      " yên tâm, tôi bảo đảm miệng của tôi có thểso với vỏ trai còn chặt hơn." giơ ba ngón taythề.

      "Ừ." Rốt cuộc dịch đến vị trí thoải mái, anhcăng thẳng cuối cùng khóe miệng buông lỏng ra chút.

      "Phùng Đốc, tôi nên làm cái gì?" chà sát tay, thể chờ đợi muốn thay ta xử lý đống tư liệu bàn.

      Ánh mắt của ta từ bàn chuyển qua người , đưa mắt nhìn hồi lâu sau rốtcuộc mở miệng: "Chuyện thứ nhất, từ nay vềsau cho gọi thẳng tên của tôi."

      Khá lắm người đàn ông này để ý tình cũ "Dạ, chủ tịch." hậm hực gật đầu."Trở lại đây?"

      "Đem bộ đồ người thay !"

      "À?"

      Mở lớn miệng, đủ để cho con quạ bay vào.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3:

      Đứng ở bên bàn làm việc, Nghê Tất Thư ra sứccọ rửa những thứ dơ bẩn dính đầy mặt bàn, mồ hôi đổ ra ngừng.

      Áo T shirt dính chặt vào người , nếu là cởi ra có thể vắt được nửa thùng mồ hôi.

      Thời tiết rất khó chịu, nhiệt độ gần 34 độ rất nóng, cả khu nhà vận chuyển hàng hóa được duy nhất có phòng làm việc nhưng ngay cả điều hòa cũng có —— cho dù có điềuhòa cũng có tác dụng gì, vì phòng làm việc có cửa.

      Choáng váng nhìn lên trần nhà những mảng tường lỗ chỗ, xiêu vẹo chỉ chực rơi xuống

      Nghê Tất Thư vừa nóng lại khát, giống như ở Sa mạc Sahara phải mấy trăm cây số, tìm được ốc đảo xuất trước mắt, để cho sảng khoái giải khát hóng mát.

      Tôi sợ mệt mỏi, nếu như mệt mỏi nữa thìcông việc tôi đều có thể làm!

      Ba ngày trước những lời còn văng vẳng bên tai, ba ngày sau tại, lại muốn chửi mình là ngu ngốc.

      Vì nghĩa khí cùng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, từ thư ký chuyên nghiệp lắc mình mộtcái trở thành "Lao công" .

      Ba ngày này, quả giống như tai nạn ——

      Từ ngày thứ nhất, bộ đồ công sở chuyên nghiệp bị đem gác xó, ở chỗ này ai cần xinh đẹp, ai muốn nhìn xử lý tài liệu, liên lạc phối hợp với các bộ phận khác, chỉ trôngnom đôi tay là đủ rồi.

      Trước tiên chủ tịch khẳng định cần phảilàm việc hiệu quả, chỉ cần dọn dẹp nơi này cho sách , hại tay bị …….

      biết nơi này vừa bẩn vừa cũ, nhưng công việc này, phải để làm chứ?

      Phùng Đốc có thể thuê Obasan hoặc người làmcông, tóm lại sách vở lý luận cho biết, là thư ký chuyên nghiệp phải dùng để làm lao công.

      Nhưng nếu tiếp tục nhớ tới sở trường chuyên nghiệp của mình, liền khỏi làm lòng côđau lòng.

      Giờ phút này dáng vẻ của có giống thư ký chuyên nghiệp?

      Mặc dù Phùng Đốc cầu ăn mặc đơn giản,nhưng mỗi sáng sớm phải mặc áo T shirt, quần thường ra khỏi cửa muốn nguyền rủa, nhất là mỗi lần cha thấy vẻ mặt đau khổ ra cửa,lắc đầu quay vào nhà, khỏi dùng ánh mắtnghi ngờ nhìn , giống như ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà được.

      Dùng tay áo lau mồ hôi, nhanh chóng tăngtốc độ cọ rửa, bởi vì biết Phùng Đốc kiểmtra kho hàng cũng sắp trở lại, muốn cho ta biết mất buổi sáng để cọ rửa cái bàn này, cắt lớp da của mới là lạ.

      suy nghĩ, sau lưng liền truyền đến tiếngbước chân quen thuộc, nhanh chậm, vững vàng bước đến tự tin —— là PhùngĐốc!

      kinh hãi, rướn cổ từ mặt bàn nhìn ra ngoài,thân thể cao lớn xuyên qua mấy chiếc xetải vận chuyển hàng hóa hướng phòng làm việc đến.

      Nguy rồi, binh đến dưới thành, muốn chạy cũngkhông kịp rồi !

      thầm hô ổn, đầu co rụt lại, muốnlàm thế nào để thoát thân, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía dưới mặt bàn, gian lớn vừa đủ chỗ cho người.

      chút do dự, lập tức khom người chuivào dưới gầm bàn.

      Theo như mấy ngày qua quan sát, ta có thói quen đến mười hai giờ ra ngoài, ba giờ trởlại, làm cái gì cũng biết, mỗi ngày rất làcố định.

      Nhìn thời gian ta cũng sai biệt lắm,chắc chỉ là vào lấy thứ gì đó rồi rời chứ?

      suy nghĩ tự an ủi mình, cố gắng đem người mình rúc vào góc bàn tránh để người phát ra, giống như trốn trách xã hội đen vậy.

      Mở mắt to, nhìn thấy đôi dài duới quầnjean. ta dừng lại nhìn xuống, hiển nhiên làkiểm tra bàn làm việc của ta được lausạch chưa.

      Sau đó đẩy cái ghế, thân hình cao lớn ngồi lên cái ghế cũ kỹ, đôi chân to giang rộng ra, nhìn tư thế bất nhã nhưng có vẻ tự nhiên.

      Nhịp tim tăng nhanh, rất sợ ta đột nhiên duỗi chân dài cái, đạp cách xa vạn dặm.

      may là ta có thói xấu đó, cẩn thận núp ở cách chân dài ta 10 cm, giốngnhư con chuột tránh mèo con len lén thởdốc.

      đưa nhịp tim từ từ trở về ổn định, ánh mắtcủa nhìn chằm chằm trước mắt đại bàng uy hiếp, lại phát ở cự ly rất gần, nếu ta đứng lên quả như Cự Nhân.

      Mê muội theo dõi đôi chân dài của ta, bắpthịt bền chặt đường cong mê người, từ bắp chân lên đến bên . . . . . .

      Đột nhiên, nhảy vào tầm mắt làm cho độtnhiên ngẩn người là phái nam trong quần của ta, ngay sau đó hai gò má đỏ lên giống như vừa nuốt cân ớt chỉ thiên, mảnh nóng rát.

      Trời ạ, "Cái đó bộ vị" của ta làm cho ngượng nghịu, trong gian rất khó khăn để di chuyển, hại nhìn cũng được.

      Mùi đàn ông rất đặc biệt phả vào mũi , đó là loại pheromone phái nam cùng mồ hôi lẫnnhau, giống như là khác phái hấp dẫn nhau, làm cho cơ thể xôn xao sinh ra loại cảm giácbiến hóa xa lạ.

      Lập tức, kiến mặt đỏ.

      Lúng túng nhìn vào chỗ muốn nhìn lại bị chen chúc tại nơi chật hẹp cùng nóng bức, mồ hôi theo trán của rơi xuống gương mặt đường trợt xuống cổ, cảm giác như có hàng trăm con kiến người , làm cho vừa nhột vừa khó chịu.

      Nhưng đôi chân dài lại chậm chạp có đứng dậy rời như tính toán, vẫn chuyên tâmlật xem tài liệu, trong phòng làm việc chỉ truyềntới tiếng quạt máy cũ kỹ kêu két két, cùng tiếnglật giấy.

      ta rốt cuộc lúc nào mới chịu rời ? Nghê Tất Thư trong lòng buồn bã hô hào.

      Trời ạ, người đàn ông này đúng là khắc tinh kiếptrước của ? Tại sao làm chuyện gì cũng sẽcùng ta xung khắc?

      Cả buổi sáng làm lao công, nên tiêu hao thể lực, mồ hôi dùng hết rồi, bụng đói kêu vang khó chịu, trong hoàn cảnh này ở đều khó, có bản lãnh cảm thấy bụng xảy ra là khôngthể nào ngăn cản xao động ——

      Ừng ực ừng ực!

      Đột ngột tiếng vang phá vỡ gian yên lặng trong phòng làm việc, hết sức ràng,cũng tuyệt đối thể bỏ qua.

      Ngẩng đầu lên, Phùng Đốc ngước mắt nhìn khắpbốn phía, phát có cái gì, chỉ ngoạitrừ ở trong phòng làm việc thấy bóng dáng của Nghê Tất Thư đâu.

      muốn cúi đầu tiếp tục xem nốt phần tài liệu, bất chợt thanh vang dội lại truyền ra, lần này ta nghe được rất ràng, là từ dướigầm bàn của .

      Nhanh chóng đẩy cái ghế lui về phía sau, tacúi người, ánh mắt nhìn thấy đôi mắt ảonão.

      " trốn ở chỗ này làm gì? !"

      Sắc mặt của ta so với tốt hơn bao nhiêu.

      "Tôi. . . . . . tôi quét dọn!" ấp úng nặn ra nụ cười gượng.

      "È hèm, ở dưới bàn?" ánh mắt lạnh lùng bén nhọn giống như có thể chọc phá lời dối củacô.

      "Bởi vì. . . . . ." đôi mắt nhanh như chớpnhìn."Dưới mặt bàn rất bẩn, ngờ lau, trở lại rồi !" như vậy mà cũng nóiláo được, chính cũng tin.

      Vùi ở dưới gầm bàn, như vậy để ta nghi ngờ, nhếch nhác!

      "Chủ tịch, có thể hay trước hết để cho tôi ra?" cười, nhún nhường cầu .

      ta mặt chút thay đổi nhìn mấygiây, mới rốt cuộc lui ra, để cho giống như con chuột từ trong động đất nhếch nhác từ từ bò ra ngoài.

      Vỗ vỗ bụi bám người, tính toán làm thế nào để ra ngoài nghe tiếng vang lên.

      " lau bàn cả buổi sáng sao?" gương mặt tuấn tú như thời tiết tháng ba rất lo lắng.

      cũng biết, nên trốn được.

      "Cái bàn này rất bẩn. . . . . ." đỏ bừng mặt,cố gắng giải thích.

      "Tôi muốn lấy cớ." phải tốn tiền để tới đục nước béo cò .

      Nghe giọng điệu này, đúng là chủ tịchkhông lẫn lộn tình, lý.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3(tiếp)

      Làm ơn , người đàn ông này chỉ bỏ tiền ra mua lại khu nhà vận chuyển hàng hóa, lại tưởng rằng là Tổng giám đốc Công ty lớn à? Coi như bọn họ là hàng xóm, mặc dù những lần gặp nhau vượt qua hai mươi đầu ngón tay, ta cũng nên khách khí ba phần a!

      "Đây phải là lấy cớ." ngửa cằm lên .

      "Đây phải là lấy cớ cũng phải là lý do."

      "Vậy là cái gì?"

      "Là quỷ ."

      Nghê Tất Thư thở phào, người đàn ông này cái miệng —— là xấu!

      Mặc dù bọn họ là hàng xóm nhiều năm, vốn nên hữu nghị như huynh muội, nhưng người đàn ông này ngạo mạn khiến thể nhịn được nữa.

      " biết tôi là thư ký, sở trường là xử lý văn thư, những việc hao phí thể lực này phải công việc tôi làm!"

      "Nếu thân là thư ký, nên so với ai cũng ràng, phải nghe lời cấp là lý do, mà là kết quả."

      " căn bản muốn tôi làm thư ký!" đúng là số khổ.

      " tùy ý có thể , ai ép buộc ."

      ta chẳng hề để ý dạng phách lối, giận đến nỗi Nghê Tất Thư phải hộc máu.

      !

      Nghê Tất Thư dù gì cũng từng làm thư ký cho chủ tịch lớn, cần gì phải chịu đựng loại người đối xử tốt với mình?

      Nắm chặt quả đấm tay, quyết định về nhà làm sâu gạo, chứ thèm làm với chủ tịch lòng dạ hiểm độc này.

      "Được, tôi !" hào khí tuyên bố.

      "Xin cứ tự nhiên." Người đàn ông lòng dạ hiểm độc tự mình cầm văn kiện lên bắt đầu xem, cũng ngẩng đầu lên.

      Hừ? ta dám như vậy? ! Dù sao ba ngày qua cũng bán mạng vì công việc, đổ mồ hôi, có công lao tối thiểu cũng có khổ lao chứ?

      Quả thực là khinh người quá đáng!

      lòng đầy căm phẫn muốn khăn lau nhét vào mặt ta, suy nghĩ chút còn rất hèn nhát hướng bàn nhàng để xuống, thẳng tắp lưng sống, giống như là hùng khải hoàn ra phòng làm việc.

      Phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có trần nhà tiếng quạt máy vẫn như cũ phát ra két két.

      "Tôi phải đó!"

      Đột nhiên, bóng dáng từ cửa lao ra.

      Liếc cái, người đàn ông mặt chút thay đổi cúi đầu tiếp tục làm việc.

      "Tôi phải a!" thề, đây là lòng từ bi cho ta cơ hội cuối cùng, nếu ta có biểu chút hối lỗi cùng ý tốt, lập tức chút do dự dời !

      Sau bàn công tác thân hình khổng lồ như cũ Bất Động Như Sơn, giống như coi như việc động đất mạnh cấp bảy cũng kinh động được ta.

      Lúng túng đứng run ở cửa ra vào, cam lòng, mặt mũi biết đặt chỗ nào.

      Trong lòng biết rất , tại kinh tế suy thoái như vậy, thạc sĩ, bác sĩ cũng phải chém giết bảo vệ môi trường, làm công nhân vệ sinh để kiếm chén cơm, chỉ là Học sĩ nho , còn có cái gì tư thái mà bỏ được?

      "Nghê"Phải thua", buổi trưa tiện lợi mua chưa?" Đột nhiên, Cống Hoàn dùng tiếng quốc ngữ Đài Loan xen lẫn tiếng Đài từ nơi xa truyền đến.

      "À? Còn chưa có!" Cảm tạ Cống Hoàn kịp thời xuất cho bậc thang leo xuống."Tôi lập tức gọi điện thoại đặt!"

      Bàn chân bôi dầu, vội vàng chuồn mất!
      ****
      Vận chuyển hàng hóa này đúng là dương thịnh suy, cho tới nay thủy chung tràn đầy mùi thuốc lá của những người đàn ông, hôi thối cùng với những lời chửi thề giống như nơi ở của bọn giang hồ.

      Kể từ lúc Nghê Tất Thư tới, trong lúc bất chợt, trong khí có hương vị ngọt ngào, ngọt giọng dễ nghe làm cho mỗi người trở lên ôn hòa lương thiện.

      Mỗi người giọng , tiếng tục cơ hồ nghe thấy, chỉ sợ làm kinh sợ đến Nghê thư ký đơn thuần mảnh khảnh này.

      Những người đàn ông ở đây thay đổi, nhưng có ai oán trách, có ai tình nguyện, tất cả đều vui lòng tuân theo, việc này cần phải ăn ý vô cùng.

      "Nghê"Phải thua", tên là gì?"

      nhóm công nhân ngồi ở kho hàng ăn cơm hộp, Nghê Tất Thư ngồi ở giữa, nhất thời mặt đỏ lên.

      "Nghê Tất Thư."

      ra là hao phí thể lực cả ngày làm cho người ta thấy đói bụng, trong đầu chỉ muốn ăn. Bữa trưa muốn khối sandwich ưu nhã của kiếp sống Quý tộc trở thành quá khứ rồi, thể mơ ước.

      "Sao lại gọi là"Phải thua", xưa nay tên là gì?"

      "Là Nghê Tất Thư nha."

      Cống Hoàn sững sờ."Wey wey Wey, Nghê thư ký a, như vậy cũng đạt đến trình độ nào đó á!" Phì Tử lúc đầu làm khó dễ thay bằng hữu bất bình dùm."Thân thể của chúng ta do cha mẹ cho, thể trọng, ba vòng đều ở đây tay của , chúng ta chỉ hỏi tên thôi, rất có thành ý!"

      "Tôi rất có thành ý!" Cố gắng nuốt thức ăn vào trong miệng, chỉ kém có giơ hai tay thề."Tôi tên là Nghê Tất Thư sao!"

      "Nghê phải thua. . . . . . Nghê phải thua?" Cống Hoàn gật gù hả hê tự lẩm bẩm."còn cùng làm dạng sao!" gạt Tiếu tử đó!

      "Đúng vậy, đúng vậy! !" Mấy tên công nhân cũng phấn khích kêu la.

      "Là nhất định Tất Thư, phải tiếng Đài là thư ký!" bất đắc dĩ tạm ngừng ăn lại, nhẫn nại giải thích.

      "Đó, nguyên là như vậy đó, thỉnh thoảng hiểu lầm , Thanks!" Cống Hoàn thẹn thùng gãi gãi đầu.

      Khoát khoát tay, Nghê Tất Thư khoan hồng độ lượng cùng bọn công nhân này so đo, nhưng cũng dễ dàng bỏ qua như vậy.

      Cố gắng dùng chiếc đũa gắp nốt thức ăn trong hộp còn sót lại, bên cạnh lại truyền tới cây gậy trúc buồn bực tự lẩm bẩm.

      "Nghê thư ký, ba làm sao lại đặt tên cho kỳ quái như thế? Nào có người lại đặt tên con là phải thua hay sao?"

      Nghê Tất Thư nhất thời phun cơm trong miệng ra may bắn vài hạt cơm vào ngực Cống Hoàn đứng ngay gần đó, nhìn cực kỳ lập thể, trông rất sống động.

      " xin lỗi!" Nhảy dựng lên vội vàng lấy tay thay ta vỗ hạt cơm ngực, lúng túng đỏ mặt.

      " sao á! phải vỗ, làm như vậy làm tôi ngạt thở mất!" Cống Hoàn ngượng ngùng phải giống như tiểu nam sinh mới nếm thử trái cấm.

      "Ai , Cống Hoàn đỏ mặt nha!"

      "Cống Hoàn diễm phúc quá!"

      "Nghê thư ký, đừng khách khí a!"

      "Cống Hoàn là hời!"

      Tất cả mọi người đều đứng lên gào thét, có người vỗ tay, có người huýt gió, giống như xem cảnh hạn chế biểu diễn.

      "Các làm gì vậy?"

      Đột nhiên từ phía sau lưng truyền tới thanh lạnh lùng, khiến nhiều con mắt kinh sợ nhìn ra sau lưng thấy người đàn ông cao lớn, tiếng huyên náo nhất thời bị tiêu mất.

      Cả khu nhà to như vậy đều im ắng yên tĩnh, chỉ thấy thân hình cao lớn che đậy ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú đen lại nhìn chằm chằm mấy người chuyện như muốn đem mấy người này đẩy ra ngoài bắn chết.

      "Tôi...tôi cửa ——" Cống Hoàn nhìn theo chủ tịch giống như đưa băm thành thịt vụn, ánh mắt cúi đầu xem xét phát đôi tay trắng như tuyết còn đặt lồng ngực của .

      "Chủ tịch, đừng hiểu lầm, thực, thực tình phải như nghĩ!" Cống Hoàn hoảng hốt luống cuống nhảy ra, lắp ba lắp bắp giải thích.

      " sai, đây chỉ là ngoài ý muốn á!" Cũng trong lúc đó, Nghê Tất Thư cũng lúng túng liều chết giải thích.

      "Đúng vậy, đúng vậy, chủ tịch, chúng ta cũng có thể giải thích á!" Những người khác cũng rất có nghĩa khí cùng .

      "Còn phải giải thích cái gì?" Phùng Đốc giọng vô cùng, nhưng lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

      ta cái gì đều thấy được!

      Tay của bộ ngực trần của người đàn ông sờ tới sờ lui, say mê vẻ mặt giống như rất thích thú, làm cho thấy ngực mình như bị ai bóp nghẹn, dạ dày co rút.

      "Giờ làm việc liếc mắt đưa tình, mọi người quả ngay cả kỷ luật căn bản cũng có!" Sắc mặt của ta giống như núi lửa sắp bộc phát.

      "Chúng tôi có liếc mắt đưa tình, chỉ là tôi nhất thời cẩn thận phun cơm. . . . . . Sau đó tay của tôi liền sờ lên ngực ta. . . . . . Ai dà, tôi lấy nhân cách thề, đây ra chỉ là hiểu lầm!" dùng hai tay bé hốt hoảng khoa tay múa chân, lại phát giống như vừa tô vừa đen.

      Phùng Đốc nheo lại mắt, nhìn chằm chằm cánh tay mềm mại, mái tóc cột đuôi ngựa, gương mặt trắng như trứng gà biết là bởi vì tâm trạng hay là trời nóng mà hai má đỏ ửng, đôi mắt đen vì khẩn trương mà càng lộ ra vẻ trong suốt, trông rất động lòng người nhìn muốn đem áp chặt vào người.

      hơi thở yên đột nhiên di chuyển tầm mắt, hoài nghi chủ tịch uy nghiêm tuyên bố: "Từ nay về sau nam nhân viên cho phép cởi trần, cho phép khi làm việc cùng nhân viên nữ cười cợt đùa giỡn, ngày mai bắt đầu ăn mặc đồng phục, duy trì hình tượng công ty."

      Mấy người hơi giật mình nhìn ta, lâu kịp phản ứng.

      Bọn họ là công nhân khiêng hàng, lúc làm việc cởi áo sớm thành thói quen, lần này chẳng những cho phép cởi quần áo, lại còn phải mặc đồng phục, giải thích được quy định này ai dám phản ứng đây?

      "Chủ tịch, miệng, miệng làm. . . . . ."

      "Cậu còn có vấn đề?"

      Ánh mắt sáng lạnh quét tới, làm cho Cống Hoàn mạnh mạnh mẽ mẽ rùng mình cái. Nuốt nước miếng, Cống Hoàn thấy rất vô dụng ủy khuất dưới quyền uy." có, có, chủ tịch, hoàn toàn thành vấn đề!"

      Miễn cưỡng hài lòng gật đầu cái, chuyển lửa đạn sang bên miệng mở rộng giải thích với Nghê Tất Thư.

      "Chủ tịch, tôi ——"

      "Về phần Nghê thư ký, cũng xin chú ý lời và cử chỉ, về sau chỉ cho phép ăn cơm ở văn phòng, được ở chỗ khác." ta lạnh lùng cắt đứt lời của .

      "Tôi lêu lổng!" tức giận uất ức giải thích."Phòng làm việc có chỗ ăn cơm, chủ tịch quả làm người khác khó chịu!" cũng phải là chó, đứng là có thể ăn!

      Chủ tịch sớm mất hứng nhìn chằm chằm, giống như đối với việc dám can đảm phản bác cảm thấy vui.

      "Đây là vấn đề của , nên hỏi tôi." là lão bản, lý phải là thay nhân viên suy nghĩ, nhưng với người phụ nữ này là ngoại trừ!

      Ném câu , bóng dáng to lớn ngay sau đó xoay người sải bước đến bãi đậu xe.

      Cho đến lúc chủ tịch lên xe hơi , mọi người vẫn còn đứng im tại chỗ, mặt ngu ngốc.

      Chỉ có Nghê Tất Thư, tức giận nhìn xe chạy .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :