1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cho tới bây giờ tùy em - Hắc Khiết Minh (10)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Tác giả: Hắc Khiết Minh
      Số chương: 10
      Convert: ngocquynh520
      Editor: TâmTâm
      Nguồn: sưu tầm

      Giới thiệu:

      Ngu ngốc! đúng là tên đầu heo chậm chạp !

      Vẫn luôn cho rằng mình với chỉ là bạn bè đơn thuần giữa nam và nữ

      Nhưng thử hỏi bình thường có ai vì người bạn khác phái mà xử lý việc nhà !

      Có khi còn cùng nhau lên giường mà cũng có lấy câu oán hận?

      Chỉ cần có mắt đều nhìn ra được tâm ý mà cất giấu

      Chỉ có là mắt mù tâm cũng mù, đến chết vẫn chịu thừa nhận có tình cảm với .

      Thậm chí còn cố nén ghen tỵ mà khích lệ kết giao cùng với nhiều người đàn ông.

      vòng lớn mới nhận ra được trong lòng thích nhất chính là người nào.

      Mười năm nay chút lại chút dung nhập vào cuộc sống của .

      Vậy nên có ai có tư cách cướp từ bên cạnh !

      Công việc hàng đầu trong kế hoạch theo đuổi vợ chính là phải diệt trừ tình địch!

      Lợi dụng bản thân là bạn bè thân thiết kết hợp với lực lượng truyền thông đến bức cưới.

      Ép chỉ có thể lựa chọn cùng với bước lên thảm đỏ…
      Dion, Chrissuna2304 thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Mở đầu:
      Editor: TâmTâm

      Kinh nguyệt tới,bụng đau ỉ. Co rút nằm trong chăn, Lâm Khả Uy chau chặt lông mày, nhịn được duỗi các ngón tay ra, dùng móng tay chà xát lên gương mặt người đàn ông nằm bên cạnh. Thấy vẫn còn ngủ say, có tỉnh, tay của nhịn được đưa tới gần mặt .

      "Tên đàn ông xấu xí, ..." thầm, bàn tay vỗ về mặt vô cùng nhàng.

      Biết ở thời điểm vừa mới vào làm, khi đó, chỉ là ca sĩ Rock and Roll bị đài truyền hình đấu tranh che giấu mà kiêu căng vẫn giảm, mà , cũng chỉ là trợ lý trang điểm bé.

      ra Hình Lỗi đẹp trai, gương mặt bình thường, mặt vuông chữ điền, chiếc mũi cũng thẳng, ánh mắt có tinh thần, thấy kỳ quái, hiểu được tự tin của người này từ đâu mà có, sau lần ở PUB thấy sân khấu,mới hiểu được vì sao lại có được tự tin như thế.

      Người đàn ông này khiến toàn trường vang dội, lần đó mới biết được cái gì gọi là nhiệt huyết sôi trào, cũng mới hiểu được cái gì gọi là quyến rũ sân khấu.

      Rất khó để tưởng tượng cây ghi-ta điện cùng với cái microphone lại có thể khiến người ta thay đổi nhiều như thế. Nhưng lại chính là người như vậy. Bình thường Hình Lỗi trầm mặc lại ít khiến người khác hiểu xấu hổ hay lạnh lùng, nhưng khi vừa đứng lên sân khấu, hoàn toàn trở nên cuồng dã. Khí thế có gì có thể sánh kịp, giơ tay nhấc chân chút cũng khiến người khác trở nên say mê.

      Cũng từ ngày đó trở , biết mình chỉ chiếm phần trong cuộc đời của , cũng chỉ có thể là phần. Vì ở phía dưới sân khấu, đam mê việc sáng tác nhạc, còn khi ở phía sân khấu, lại khiến cho người khác mê say. Cho dù là ở nơi nào chăng nữa, cũng đều cách nào toàn bộ có được . Chỉ có những lúc đêm khuya vắng người, khi nằm ngay bên cạnh, mới có thể cảm nhận được là của mình.

      Người đàn ông của Lâm Khả Uy . . .

      người đàn ông thiếu đầu óc trong cuộc sống bình thường.

      cũng đẹp trai cũng chẳng khốc, cho dù mấy năm này tự tay khéo léo chăm sóc, cái gương mặt kia nhiều mạch máu có thể nhìn, năm đó dùng khuôn mặt phổ biến này khiến con đường truyền thông nguy hiểm, quần chúng ngay từ đầu quỳ gối dưới chân , hề kiêng dè tâng bốc thành vua của loại nhạc Rock and roll, có nhiều khốc, có nhiều sức quyến rũ. Kể cả như thế, ngoại trừ lâu lâu trước kia từng qua lần như vậy những năm này, lại có lại , ngược lại cả ngày lẫn đêm đều gọi là tên đàn ông xấu xí, cũng chẳng thèm để ý, mỗi lần nghe xong cũng chỉ giật khóe miệng, khiến hoài nghi rốt cuộc có biết nên mới luôn gọi như vậy hay .

      Tay của khẽ vuốt qua trán , sau đó luồn vào bên trong mái tóc đen, quay đầu lại chút, rồi ấn lên môi nụ hôn.

      thiếu đầu óc như vậy, có lẽ nhất định biết, làm tốt đến bây giờ vẫn còn tưởng rằng. . .

      là... khiến người khác tức giận...

      nhịn được cắn lên môi mỏng của cái. Cuối cùng cũng tỉnh, theo thói quen hôn trả.

      "Lại ngủ được?" Mắt nhập nhèm vẫn chưa tỉnh, tay nắm lấy gáy , dán lên môi , giọng mang theo vẻ ngái ngủ nồng đậm.

      đáp, cái tay bé luồn vào trong áo sơ mi mở rộng của , vỗ về chơi đùa lồng ngực, sau đó xuống, xuống chút nữa.

      Quy luật hô hấp của dần trở nên nặng nề, như con mèo dán lên người cọ xát, rốt cuộc mở mắt ra, lật người đè xuống dưới thân, cúi đầu gặm lấy cần cổ trắng ngần của .
      thở gấp tiếng, cười khẽ, đẩy đầu vai , " được..."

      "Tại sao?" Đôi mắt u ám, thanh thô lỗ.

      "kinh nguyệt của em tới." lầu bầu.

      dừng động tác lại, vặn lông mày, dán lên chiếc mũi thẳng thanh tú của , thanh tức giận, "Vậy mà em còn dám trêu chọc !"

      "Ai bảo dám ngủ." nhướng mày, nét mặt bộ dạng "Đáng đời ".

      " nữ." .

      "Tên đàn ông xấu xí." nhăn lỗ mũi đáp lại.

      cúi người nâng khuôn mặt hôn xuống, cho tới khi toàn thân nhịn được khát vọng mà run rẩy mới chợt buông ra. Cặp mắt sáng trong phải thở gấp, bộ dạng giống như vừa bị ngã xuống từ võ đài.

      "Xấu xa." tức giận thở khẽ rồi liếc cái.

      "Học theo em." Khóe miệng tràn đầy ý cười, lấy ngón cái khẽ vuốt lên đôi môi bị sưng vì nụ hôn của , mới chợt nhíu mày hài lòng lật người xuống giường, đến phòng bếp giúp bưng nước lấy thuốc.

      Hai mắt liếc khi uống thuốc, nhìn ngồi ở bên giường, trong tay cầm cốc nước ấm, miệng nhịn được ngáp mấy cái, bất giác đưa tay sờ sờ mặt của .

      " rất mệt sao?"

      "Khá tốt."

      "Tuần biểu diễn bên kia chẳng nhẽ xong rồi sao?" tin câu trả lời của , khẽ cau mày hỏi .

      "Đó là Trong nước, sau đó phải Đông Nam Á cùng với Hongkong." lại đưa cốc nước cho .

      " vội." Tay nhận lấy, uống hớp, nuốt viên thuốc vào.

      "Phải." đáp tiếng, giật khóe miệng.

      phải lâu sao?

      Vốn muốn hỏi, thế nhưng thanh lại nghẹn trong cổ họng, tiếp tục uống nước, gì.

      đâu, phải muốn là có thể cùng, bởi vì phải là bạn của , cũng chẳng phải là vợ. chỉ là người bạn tốt mười năm, khác với những người bạn bình thường khác của ở chỗ hai người thỉnh thoảng lại lên giường.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      PhongVy, cá cơmChris thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1.1:

      Buổi sáng như vừa có động đất, Lâm Khả Uy nằm ở giường, ngay cả mở mắt cũng cảm thấy có sức lực.

      Trải qua đêm ho khan, thanh của trở nên rời rạc , trong miệng giống như bị đặt miếng gỗ cứng, toàn bộ câu chữ giống như được kết hợp từ những tiếng “rắc rắc”. là đáng sợ, vừa mở miệng, cả người đều cảm thấy sợ hãi.

      Nằm ở giường đờ đẫn lâu, trong đầu rỗng thành mảnh, mấy phút sau, giãy dụa bò lên lấy điện thoại bên cạnh, nhấn mấy dãy số ——

      "Này, tớ là biến thái, mang quần lót giao ra đây——"

      "Rắc Rắc " , a. . . . . . thanh lần này thay đổi giống như là con vịt. . . . . .

      "Này, bệnh cảm của cậu lại thành nghiêm trọng rồi sao?" Tiếng của Bạch Vân từ trong microphone truyền ra ! Giọng mang theo ý cười.

      Ai, dễ chơi.

      Trừng mắt nhìn mấy nghìn bức ảnh hợp thành bức tranh San Francisco hình tròn, liên tục ho khan.

      "Cậu ổn đấy chứ? Có cần bác sĩ ?"

      "Ôi." yếu đuối đáp tiếng, chút sức lực lật người, nằm thẳng ở giường.

      "Ôi là có hay ?"

      " Xem qua rồi." thanh khàn khàn rung động qua cổ họng, như chiếc xe tải cũ kĩ phí sức để khởi động động cơ.

      "Trời ạ, thanh của cậu đáng sợ." Bạch Vân cười khẽ tiếng, hỏi tiếp: "Hình Lỗi đâu? Còn chưa trở về sao?"

      "Ừ." Ôm cái gối của , dùng sức ho khan hai tiếng như để hả giận rồi mới : " ấy Hồng Kông, hai ngày nữa mới có thể trở về."

      " Cậu có muốn mình mang đồ ăn qua ?"

      "Tớ ăn vào."

      "Vậy chờ đóng cửa rồi tớ qua, nếu cậu muốn ăn cứ để đấy .”

      “ Được.”

      “ OK, bây giờ cậu tốt nhất nên ngủ.”

      "Ừ, Bye." vốn muốn cúp điện thoại, nhưng đúng lúc lại nhớ ra chuyện, : "Đúng rồi, Tiểu Vân, bọn mình ở sát vách đó."

      "Thế cậu lại định chạy tới phòng ngủ của người ta à?" Bạch Vân buồn cười hỏi.

      "Tại giường của ấy tương đối lớn chứ sao.” giải thích qua loa.

      "Vâng vâng vâng, vậy là tớ thể a.... Ha ha. Tốt lắm, cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi, tối nay tớ qua, Bye."

      Nghe Bạch Vân trêu chọc tựa như cười , mặt của tự dưng đỏ lên, phẫn nộ cúp điện thoại, cả người lùi vào bên trong chăn ấm, lầu bầu : "Cái giường này chính là tương đối lớn mà. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ."

      Đáng chết, ghét bị cảm, là thể loại bình thường rất ít khi bị bệnh, mà khi bị giống như muốn mạng người, chút cảm nho , liền khiến chết dí ở chỗ này, may mà gần đây tương đối bận rộn, nếu muốn ôm bệnh làm việc, nhất định bất tỉnh ngay trong phòng trang điểm. —— ắt xì!

      Chợt hắt hơi cái to làm cắt đứt suy nghĩ trong đầu .

      Rút hai tờ giấy ở đầu giường lau lau hỉ mũi, nhìn thấy giấy ghi chép bên cạnh điện thoại có để lại số điện thoại liên lạc khẩn cấp, hiểu vì sao vành mắt tự dưng lại hồng hồng.

      Ghét, muốn gọi trở về ngay lập tức.

      Ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại lúc lâu, yên lặng nằm giường, biết việc đấy cũng chỉ có thể để suy nghĩ chút mà thôi. cũng phải người nào đó của , gọi bảo hủy bỏ thông báo để chạy về Đài Loan vì người bạn nho , là căng rồi.

      Khẽ thở dài, ôm lấy gối đầu của lần nữa, hai mắt nhắm nghiền, thử lần nữa tiến vào mộng đẹp.

      Tút…Tút…Tút….

      người nào nghe điện thoại khiến Hình Lỗi cau chặt mày lại. Sau lưng là những tiếng cười ồn ào, nghe mà như nghe thấy, thử lần nữa nhấn số điện thoại của , nhưng vẫn trong trạng thái tắt máy.

      "Thế nào, điện thoại vẫn có người nhận sao?" Tiểu Uông thấy lại nhấn số điện thoại của người , nhịn được tới hỏi: "Có phải là ra ngoài hẹn hò rồi ?"

      đưa tay bóp mặt Tiểu Uông đến biến dạng lúc này điện thoại lại kết nối được.

      "Này Bạch Vân, cà phê."

      "Bạch Vân?"

      "Hình Lỗi?" Nghe lâu chưa phát ra thanh, Bạch Vân có chút kinh ngạc.

      "Đúng. Uy Uy ở cùng với sao?" lần thứ hai bóp mặt Tiểu Uông đến biến dạng, nghiêng người sang hỏi.

      " có, chờ chút. Tiểu thư, cà phê 150 đồng, cám ơn." Bạch Vân bên này vừa thu tiền khách, vừa : " ấy có ở nhà đúng ?"

      "Nhà ấy ai nhận điện thoại.”

      "A, đúng rồi, tôi quên mất, con bé ấy chạy đến nhà ngủ rồi." khẽ mỉm cười, nhận tiền rồi : "Cậu ấy giường tương đối lớn."

      nhếch bên lông mày, "Tôi cũng vừa mới gọi qua, cũng ai nhận."

      "Có lẽ ngủ rồi. Buổi chiều tôi vẫn còn nhận được điện thoại của cậu ấy, tới buổi tối mang đồ ăn qua."

      " ấy khá hơn chút nào ?" tay chống lên tường, Hình lỗi nhíu mày, yên lặng lo lắng, người phụ nữ kia luôn ngủ sâu, chưa bao giờ ngủ thẳng nhận điện thoại.

      "Cậu ấy có bác sĩ, chỉ là thanh trở nên rất đáng sợ, giống như con vịt."

      " cùng với ấy sao?"

      " có, là ấy tự ."

      Mím chặt môi, nhìn chằm chằm vách tường, biết người phụ nữ kia nhất định .

      "OK, cám ơn, sao, chờ tôi về có thời gian rảnh rỗi mời ăn cơm, Bye."

      " khách khí, Bye.”
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      PhongVy, Chriscá cơm thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1.2:

      Nhấn phím tắt kết nối, vừa quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Uông mặt tò mò giống chú chó .

      "Như thế nào? ấy chạy đâu? Hẹn hò sao?"

      Lạnh lùng trừng mắt nhìn , Hình Lỗi bỏ qua Tiểu Uông ồn ào bên cạnh, trở lại chỗ ngồi mặc áo khoác vào, giải thích chút với người đại diện, liền xoay người ra khỏi PUB.

      Thấy ra khỏi cửa, Tiểu Uông sửng sốt chút, vội chạy đến người đại diện bên cạnh : "Này, Trương, sao A Lỗi lại rồi?"

      "Cậu ấy trong nhà có chuyện, muốn quay trở về Đài Loan." Trương ứng phó gọi phục vụ, "Đưa tới két bia."

      "Cậu ấy chỉ có mình, trong nhà có chuyện gì chứ, ngu à?" Tiểu Uông trừng lớn mắt nhắc nhở.

      "Đúng nha..." Trương nghe vậy sửng sốt chút, thông minh cười hai tiếng : "Ha ha. . . . . . Dù sao chúng ta ngày mai cũng phải về, cậu ấy về sớm ngày cũng tốt, tránh cho việc đến lúc đó sân bay lại chen chúc thành đống.

      "Vâng, thế ngày mai nhóm phóng viên kia phải làm thế nào? giải thích với bọn họ như thế nào?" Tiểu Uông đặt mông ngồi vào ghế, hai chân vắt chéo lành lạnh .

      " À. . . . . . Cứ thôi." Trương cười .

      " bạn cậu ấy bị cảm, cho nên mới chạy về Đài Loan sao?"

      "Cậu muốn sống nữa hả!" Trương đưa tay gõ cái lên đầu , : "Đương nhiên là cậu ấy có việc gấp nên phải trở về Đài Loan, cậu cứ tiếp tục ở đây hươu vượn, ngày nào đó để đám chó săn nghe thấy được, làm dư luận ầm ĩ xôn xao cẩn thận bị A Lỗi đạp đến chân trời."

      "Oa oa, rất đau, em có sai mà." Tiểu Uông mặt vô tội phủ nhận, "Khắp thiên hạ đều biết hai người bọn họ là người , có mình cậu ấy biết, là, nếu cậu ấy sớm nhận ra, xem ngày nào đó cậu ấy nhất định phải đuổi theo người ta."

      "Vậy cậu cứ chờ " Trước khi tới ngày đó miệng của cậu tốt nhất là… cho tôi ——" Trương ca dùng sức làm động tác kéo kéo bờ môi.

      "Ngậm miệng đúng ." Tiểu Uông cười hì hì tiếng, giống như tên nhóc chào theo kiểu nghi thức quân đội, nhận lấy bia từ phục vụ đưa tới."Hiểu , em , em uống được chưa?"

      "Được, chỉ cần cậu nhắm mắt ngậm miệng, cậu uống gì đều được." Bên cạnh đó A Thành cũng tiến lại gần, cười vỗ vỗ vào lưng Trương , ồn ào : "Dù sao cũng là Trương mời khách, đúng ?"

      "Đúng đúng, tôi mời." Trương chấp nhận cười đáp.

      Nghe vậy, xung quanh bốn phía nổi lên tiếng huýt gió, trong khoảng thời gian ngắn gọi rượu với chút thức ăn, đoàn người ở trong PUB chơi thẳng tới nửa đêm canh ba mới dừng lại.

      Đáp chuyến máy bay cuối cùng trở về, lại qua nhiều phi trường trở về cao ốc Đạm Thủy, khi Hình Lỗi trở về nhà của mình, gần tới đêm khuya. Lấy chìa khóa mở cửa, vào nhà để hành lý xuống rồi cởi áo khoác ra, vào trong phòng ngủ, quả nhiên thấy giường có ổ chăn ấm nhô lên .

      lên phía trước, thấy cả người núp vào bên trong ổ chăn, chỉ có cái trán xinh xắn cùng vài lọn tóc mai ngắn lộ ra ngoài.

      đến bên giường ngồi xuống, kéo chăn ấm xuống đến cổ , lập tức nhìn thấy đầu đầy mồ hôi, cả gương mặt nhắn màu hồng, giống như ngột ngạt nằm trong chăn đến mấy giờ liền.

      là, người phụ nữ này chẳng bao giờ biết tự chăm sóc bản thân.

      Đưa tay sờ lên trán , chỉ cảm thấy nóng rát, nhăn mày, đến phòng tắm cầm khăn lông ướt, thay lau những giọt mồ hôi. Uy Uy ngủ khẽ thở dài hơi, khuôn mặt nhắn cau chặt lại cũng vì thế mà buông lỏng.

      trở lại phòng tắm giặt khăn lông, lúc ra, nhìn thấy bàn có túi thuốc, mở ra xem, thấy uống hai viên. biết nhất định bác sĩ. nghiêng người ngắm Uy Uy vẫn còn mê man ngủ, đột nhiên ở rất muốn bắt đứng lên để mắng chút.

      Người phụ nữ ngốc nghếch.

      Mím chặt môi ném cả túi thuốc vào trong thùng rác, xoay người tới sát vách cầm chìa khóa mở cửa nhà , ở trong phòng tìm tòi nửa ngày mới thấy được thẻ căn cước của . giúp khóa cửa đột nhiên thang máy mở ra.

      "A? Hình Lỗi, phải hai ngày nữa mới trở về sao?" Bạch Vân vừa ra thang máy nhìn thấy , sửng sốt chút.

      "Họp báo bên Hồng Kông xong rồi, tôi ngại việc xã giao với người khác nên trở về trước." giữ khoảng cách, nhìn thấy tay Bạch Vân xách theo hộp giữ ấm, chân mày lại nhíu lại, " ấy còn chưa ăn?"

      Thấy vẻ mặt vui, Bạch Vân cười cười: "Ừ, mọi thứ đều ăn vào. Tôi nghĩ cứ mang tới trước, đợi bao giờ cậu ấy muốn ăn hâm nóng lại là được."

      "Đưa cho tôi là được rồi, về nghỉ ngơi ." Hình Lỗi đưa tay cầm lấy hộp giữ ấm, xoay người rời .

      Nhìn tự giác chuyên cần, Bạch Vân sững sờ tại chỗ, khuôn mặt xuất vài vạch đen. Người này là, cũng 30 rồi hiểu chút lễ phép nào, cũng thèm bảo trước hết vào nhà ngồi lát, dù gì cũng là tới thăm bệnh , để cho nhìn chút phải là điều cơ bản hay sao?

      yên lặng càu nhàu trong lòng đột nhiên xoay người lại hỏi: " tới đây bằng cách nào?"

      "Lái xe tới." Bạch Vân tức giận trả lời.

      "Vậy tốt, tiễn." xong làm bộ phải đóng cửa. Bạch Vân thấy thế, vội vàng đưa tay ngăn cản, cười cười : " xin lỗi, tôi có thể nhìn qua Uy Uy chút hay ?"

      " ấy ngủ." Mặt chút thay đổi .

      Bạch Vân trừng mắt nhìn, hiểu.

      nhúc nhích cũng trừng mắt nhìn lại, giải thích: " đánh thức ấy."

      Đó. . . . . . ra là như vậy.

      Bạch Vân bừng tỉnh hiểu ra.

      " hiểu? OK, thong thả." xong lại muốn đóng cửa.
      Bạch Vân thấy mình đúng là ngu ngốc, còn chưa kịp phản ứng, lại thấy đóng cửa, ban đầu cho rằng rốt cuộc cũng định mở cửa, thế nhưng ai ngờ lại : "Lúc về đến nhà, gọi điện thoại tới đây."

      "Vì sao?"

      "Khuya lắm rồi." Mặt lãnh khốc.

      "Gì cơ?" ngơ ngác nhìn , đầu hoàn toàn theo kịp suy nghĩ của người này.

      "Thông báo bình an." vừa vừa lần nữa đóng cửa lại, sau đó cách cửa sắt thêm câu: "Uy Uy lo lắng."

      Bạch Vân sững sờ ở hành lang, nhìn cửa bị đóng lại, nghe thấy tiếng bước chân của từ từ xa, thần trí của lâu mới quay trở về, xoay người vào trong thang máy, cho đến khi cửa thang máy khép lại, cuối cùng cũng nhịn được cười khẽ tiếng.

      Trời ạ, tại rốt cuộc cũng hiểu vì sao Uy Uy thích hợp với .

      nhìn bề ngoài lạnh lùng, thực tế lại đàn ông cực kì hiệp sĩ, kết quả nửa ngày, hỏi tới bằng cách nào vì sợ thân mình đêm an toàn, cho nên định đưa về.

      Nhưng mà vẻ mặt quan tâm người khác của cũng lạnh, nếu biết còn tưởng do bị ép buộc nên mới làm như thế.




      Chương 1.3:


      Mở mắt ra, bên cạnh có hình bóng ấm áp.

      Là mơ sao?

      Có lẽ thế.

      Tiến sát vào trong ngực , trong lòng cảm thấy hạnh phúc nhàn nhạt.

      Lần nữa nhắm mắt lại, mơ thấy ngày đầu tiên gặp . . . . . .

      Đài Loan vào mùa đông, gió lạnh đến thấu xương, mặt trời ló dạng, đêm qua vì đọc sách tới khuya nên ngủ quá muộn, mặc dù cố hết sức chạy tới, nhưng lúc hổn hển cầm hộp trang điểm chạy vào đài truyền hình, vừa vào phòng trang điểm bị chị Hứa quát.

      " tại là mấy giờ rồi mà mới đến, người cũng lên sân khấu rồi, còn tới làm gì? Xem trò vui sao? Tôi cho biết, nơi này người ít cũng ít, nhiều cũng nhiều, nếu muốn làm sớm chút, đừng có làm lãng phí thời gian của tôi!"

      Sắc mặt tái nhợt cúi thấp đầu xin lỗi.

      "Chị Hứa, được rồi, mắng cũng mắng rồi, Tiểu Uy cũng phải cố ý, ấy mới lần đầu tiên, chị mắng chút rồi coi như xong ." Nữ diễn viên bên cạnh thấy thế cũng đành lòng, vội tới đây khuyên bảo.

      "Chuyện như này nếu có lần tức có lần thư hai, tại nếu mắng, ta cho rằng việc này sao, về sau càng tới càng muộn! Trong chúng ta ai là phải bò dậy từ sáng sớm để bắt đầu làm việc, ta chỉ là trợ lý trang điểm nho mà còn tới muộn hơn diễn viên, nếu mỗi người đều giống như ta, có phải cần chụp hình nữa hay ?"

      "Được rồi được rồi, chị mắng cũng mắng, em nghĩ ấy cũng biết sai rồi, chị trước uống ngụm trà cho bớt giận. Đợi lát nữa đổi cảnh mọi người còn phải trang điểm lại đấy."

      Chị Hứa thấy cảnh đầu tiên đùa giỡn nhanh chóng được chụp xong, cũng tiện mắng tiếp, hừ lạnh tiếng, liền xoay người chuẩn bị đồ.
      Uy Uy cứng nhắc đứng đó, biết nên như thế nào cho phải.

      "Còn đứng sững ở đấy làm gì, nhanh đến đây giúp đỡ!" Chị Hứa quay đầu lại hung hăng .

      Uy Uy thấy thế, vội để hộp trang điểm xuống, cầm đồ đạc ra ngoài chuẩn bị. Kết quả ngày hôm đó, cơn tức của chị Hứa cũng hoàn toàn tan hết, khiến khí rất căng thẳng, cũng dám nhiều câu.

      Buổi trưa nghỉ ngơi lúc ăn cơm, chỉ mua chiếc bánh bao đậu đỏ cùng với sữa tươi, liền trốn ở cầu thang ít người ngồi ăn.

      Tựa vào bên cửa sổ, nhìn các tòa nhà tầng tầng lớp lớp đan xen nhau, ngụm cắn bánh banh đậu đỏ, tâm tình yên lặng buồn bực. Buổi sáng khi bị chị Hứa mắng chỉ trong nháy mắt, muốn thốt ra làm nữa, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, dù sao ban đầu muốn làm công việc này cũng là mình, nếu như vì bị mắng mà nghỉ việc, bảo làm thế nào đối mặt với mẹ, người ban đầu ủng hộ làm công việc này? Chứ đừng là cha, nếu biết nhất định tìm mẹ của Roland nhờ giúp mai mối.

      mới có hai mươi tuổi, hai mươi tuổi phải lập gia đình, có lầm hay đó?

      hiểu cha gấp gáp cái gì, tại cũng là thời đại nào rồi, suy nghĩ cổ hủ của cha làm cho kịp đối phó.

      Chỉ là, nếu như ở đây vài năm mà vẫn có kết quả gì, nhất định thoát được ma chưởng xem mắt.

      Ai. . . . . . phiền. . . . . .

      Chán nản uống sữa tươi, thở dài ở tận đáy lòng.

      Ăn hết đến miếng cuối cùng của cái bánh, thu rác lại, vốn định về bắt đầu làm việc, ai ngờ lại nghe thấy tầng truyền tới tiếng đàn ghi-ta.

      Người nào nha?
      Rụt chân bước tới cửa lại, nhịn được dò theo tay vịn bước lên cầu thang nhìn.

      thấy bóng người, hình như là ở tầng cao nhất.

      Giai điệu lúc này thay đổi, từ êm ái biến thành hợp mạnh mẽ.

      Oa, như vậy cũng rất dễ nghe nha, biết là người nào?

      Cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian nghỉ ngơi chỉ có hai mươi phút, thấy thời gian vẫn còn sớm, trong lòng tràn đầy tò mò khống chế được lên .

      Đẩy cửa sắt ra, nắng ấm mùa đông chiếu tới, đuổi những khoảng lạnh lẽo bên trong cầu thang.

      Mới từ trong bóng tối bước ra Uy Uy chớp mắt nhìn thấy hình dáng bị khuất bóng, mở to cặp mắt để thích ứng với ánh sáng bên ngoài, mới nhìn tên gia hỏa đánh đàn ghi-ta này ngồi ở tường rào.

      Tiếng đàn biến tấu hợp mạnh mẽ, từ thấp lên tới tới cao, chỉ nhìn thấy tốc độ tay ta dây đàn ghi-ta tăng vọt, tới mức nhìn ngón tay của ta di chuyển như thế nào, nhìn chớp mắt, thấy xem thế là đủ rồi đột nhiên dây đàn của ta bị đứt.

      Tiếng nhạc dừng lại!

      Dây đàn ghi-ta bắn lên , ta nghiêng nhanh mặt để tránh, thế nhưng dây thép vẫn cắt qua gương mặt của ta, ta bị đau nên khẽ nguyền rủa câu.

      " sao chứ?" sợ hết hồn, theo bản năng lên phía trước.

      ta chợt ngẩng đầu lên, ngờ tới việc lúc này có người ở đây.

      "Hỏng bét, chảy máu, đợi chút, tôi nhớ người có mang giấy ăn." cúi đầu lục trong túi, rút hai tờ giấy đưa cho ta, chỉ chỉ gương mặt của ta, "Cầm lấy, lau ."

      Mặc dù vẫn còn chút nghi ngờ tồn tại của , nhưng ta vẫn cầm lấy giấy ăn, lau tia máu rỉ ra mặt.

      “Đàn ghi-ta đàn tồi, tới tham gia tiết mục ghi hình sao?"

      Liếc cái, ta vẫn yên lặng lau vết máu mặt, có trả lời.

      Oa, đùa giỡn quá lố, có lễ phép!

      Thấy ta để ý tới , Uy Uy nhăn lông mày, có chút cảm thấy tự mình tìm đến mất mặt, ấn tượng của đối với người này giảm rất nhiều. Nhìn ta tự mình nhặt lên dây đàn ghi-ta bị đứt, cũng gì nữa, phẫn nộ xoay người rời , trở về bắt đầu làm việc.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      PhongVy, Chriscá cơm thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 1.4:

      Vốn tưởng rằng việc đó cũng có gì, cùng lắm chỉ là đoạn nhạc đệm, ai ngờ buổi tối vất vả mới hoàn thành xong công việc để về nhà, qua phòng hóa trang chuẩn bị cho tiết mục giải trí thứ sáu, lại nghe được thanh cãi vã từ bên trong truyền ra.

      "Cùng lắm chỉ là tên người mới, cho rằng có gì đặc biệt hơn người! cho biết, bản tiểu thư đây làm nữa!"

      tò mò ghé đầu, lại kém may mắn đụng phải Tiểu Mỹ nổi giận đùng đùng tí nữa ngã.

      Nhìn Tiểu Mỹ vội vã chạy , bên trong cánh cửa chỉ thấy mấy người đàn ông mặt đắng ngắt tụ tập cùng chỗ.

      nhận ra người trong số đó là người tuyên truyền của Công ty Đĩa Nhạc, tất cả mọi người gọi ta là Tiểu Tề, người này cũng tệ lắm, lần trước vừa mời ăn cơm xong."Tiểu Tề, có chuyện gì xảy ra?"

      "Uy Uy? tốt quá!" Tiểu Tề vừa nhìn thấy là cặp mắt sáng lên, lập tức xông tới lôi vào." tới vừa đúng lúc, cứu mạng người hơn xây bảy tầng tháp, cầu xin giúp tay, Hình Lỗi làm Tiểu Mỹ tức giận mà chạy, có thể giúp cậu ấy trang điểm hay ?
      "Tức chạy?" có chút lảo đảo bị kéo vào cửa, còn chưa kịp phản ứng nhìn thấy tên đàn ông ngồi ghế, sửng sốt chút, "A, là nha!"

      "Trang điểm có cái gì tốt ——" Hình Lỗi nghe vậy liền thốt ra câu, kết quả quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cứu binh Tiểu Tề kéo tới là người phụ nữ trưa nay giúp , ngừng những lời tốt từ trong miệng, lập tức ngậm miệng lại, chỉ là vẻ mặt vẫn rất khó coi.

      " tốt quá, mọi người đều biết nhau sao? Uy Uy, vậy cậu ấy liền nhờ giúp. Được rồi được rồi, mau mau, A Thành, Tiểu Uông, các cậu trước theo tôi, chúng tôi trước đây. A Lỗi, để Uy Uy giúp cậu sau đó hẵng tới đây." Tiểu Tề vừa vừa mang theo hai người khác vội vã rời .

      "Này, Tiểu Tề, Tiểu Tề, cậu làm cái gì vậy hả!" chạy ra đuổi theo, nhưng bọn họ sớm quay đầu mà chạy. Uy Uy nhăn lông mày quay đầu lại, chỉ thấy tên kia vẫn ngồi ghế đưa ra vẻ mặt xấu xa cùng đáng ghét trừng mắt nhìn , má trái còn có vết thương sưng đỏ.

      "Được rồi, bây giờ rốt cuộc là như thế nào?" chống nạnh nhìn ta, tốt bụng trừng mắt nhìn lại.

      " cần thế nào cả, tôi lên sân khấu như vậy là được rồi." ta bỗng chốc đứng dậy, cầm chiếc đàn ghi-ta bên cạnh.

      "Đứng lại!" thấy thế liền ngăn ở trước mặt ta, tay đẩy ta ngồi lại ghế, mắng: " ngồi xuống cho tôi! mặt có vết thương đỏ như vậy còn định nơi nào? Bộ dáng ra sao rồi, còn muốn mang vết thương lên TV, cho rằng người xem dễ lừa đến thế à!"
      " được đứng dậy!" quát tiếng trách móc, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng : "Tôi biết cùng với A Mỹ có xích mích gì, nhưng Tiểu Tề cầu xin tôi, nếu để bộ dạng này mà lên sân khấu, đến lúc đó để cho cấp của tôi nhìn thấy, tôi thoát khỏi trách nhiệm. lên sân khấu là muốn đánh đàn đúng ? ! Nếu là đánh đàn, phải đưa ra vẻ mặt tốt nhất cho người ta nhìn, đồng ý?"

      ta mím môi nhìn , lúc lâu sau mới : " cần phấn thơm."

      nhếch bên lông mày, : "Tôi cố gắng."

      Mặc dù cam lòng, nhưng dù sao ta vẫn gật đầu.

      thấy thế liền mở hộp trang điểm ra, lấy kem che khuyết điểm gần giống với màu da của ta, bắt đầu thay ta che giấu vết đỏ gương mặt, nhanh chóng giúp ta trang điểm cực , rồi sấy tóc, vốn còn muốn giúp ta chỉnh lại tóc mai có chút dài, nhưng mà ta lại kiên quyết từ chối, nên chỉ có thể bỏ qua.

      Mấy phút sau, ta coi như thuận lợi tiến lên sân khấu biểu diễn.

      Uy Uy bởi vì nhàm chán, liền đứng ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy ta cực kì cứng nhắc.

      Thực ra rất tò mò vì sao ta vẻ ngoài bình thường mà vẫn còn có Công ty Đĩa Nhạc giúp ta ra đĩa, mặc dù ta đàn ghi-ta tệ, nhưng đàn tốt có rất nhiều người, cũng kém ta.
      Nhưng mà lúc ta mở miệng hát khi biểu diễn, thực hoảng sợ, hơn nữa, hiển nhiên chỉ có mình bị kinh hãi, vì từ lúc ta vừa bắt đầu hát đến lúc kết thúc, tất cả mọi người tự chủ mà im lặng.

      Bài mà ta hát là bản tình ca, lúc nghe được cả người đều nổi da gà, nhưng sau khi biết ta lâu hơn, tận mắt nhìn thấy ta đứng sân khấu Hip-Hop, mới biết người đàn ông này trời sinh siêu cấp siêu sao.

      Có điều năm ấy khi cả hai đều mới hai mươi tuổi, cũng có nhiều người cho là như vậy, vì đó là thời đại mà vẻ ngoài còn quan trọng hơn so với bên trong, hơn nữa năm đó thiếu vẻ thịnh hành, tính cách vô cùng dở tệ, cho nên đĩa nhạc thứ nhất với đĩa nhạc thứ hai của ta cách nhau tới tận năm năm.

      Trong năm năm đó, ta từ chỉ quen biết, đến tình cảm tệ, rồi thẳng tới việc trở thành bạn bè tốt có gì giấu nhau.

      Đó là khoảng thời gian có chút nghèo, có chút mệt, có chút khổ cực, có chút vui vẻ, lại hết sức khiến người ta hoài niệm. . . . . .




      Chương 2.1:

      A, hóa ra phải là mơ.

      Từ giường bò dậy, nhìn thấy lồng ngực quen thuộc, Uy Uy ngồi dậy, nhịn được khụ tiếng .

      Hình Lỗi nghe thấy tiếng động, mắt vẫn nhắm, bàn tay theo thói quen vỗ vỗ lưng của , đem mặt kề sát vào lồng ngực , dùng sức ôm chặt lấy cho đến khi tò mò mở mắt ra nhìn .

      "Em làm gì thế?" hỏi ôm chặt như vậy là có ý gì.

      " làm gì ở đây thế? !" bắt chước hỏi lại vì sao lại xuất ở thời điểm nên này.

      "Tối hôm qua họp báo kết thúc, thích xã giao." xoa xoa mái tóc ngắn sớm vểnh đông vẩy tây của .
      "Em bị cảm, bị lây đấy." rầu rĩ trách cứ nên cùng nằm chung giường, lại ho hai tiếng, chỉ là bàn tay của đặt eo vẫn có nửa điểm ý tứ muốn buông ra.

      "Giọng của em giống như con vịt." tì cằm lên đỉnh đầu của , giọng bởi vì vừa tỉnh ngủ mà khan khàn.

      "Hừ." dùng lỗ mũi hừ tiếng, sau đó càng thêm dùng sức ho hồi.

      " cần cố ý." Hình Lỗi cau mày đưa đốt ngón tay khẽ gõ đầu cái, theo đó ngồi dậy, "Tốt lắm, dẫn em tới chỗ bác sĩ."

      "Em rồi." buông tay ra, chui về trong chăn, chột dạ lầu bầu lấy.

      " tới tiệm thuốc mà còn là bệnh viện?" lạnh mặt kéo chăn lên, : "Những thứ thuốc pha chế sẵn kia bị vứt hết rồi, để xem là em muốn tự mình tới, hay là muốn khiêng đều được."

      "Hình Lỗi, đúng là ngày càng đáng ghét." mếu máo cau mày.

      "Cám ơn." Khóe miệng nhếch lên, bên ngoài cười nhưng trong lòng cười đem lời của trở thành lời khen tặng.

      lay chuyển được , yên lặng ngồi dậy, lấy từ trong tủ cái áo len chui đầu đưa cho , "Mặc vào."

      mặc áo len của rồi đứng lên, ai biết vừa mới xuống giường còn chưa đứng thẳng bị hột hồi hoa mắt chóng mặt kéo tới, vô lực ngã về phía trước, may là kịp thời chạy tới bắt lấy .

      "Em muốn nôn." tựa đầu vào vai , yếu đuối .

      ôm lên, ra ngoài."Nhịn chút, bác sĩ xem qua khá hơn chút."

      xuống lầu, bên ngoài thời tiết u, trông giống như sắp mưa.

      Hình Lỗi thu xếp cho ngồi ngay ngắn phía trước, rồi mới sang ghế bên cạnh để lái xe.

      Xe chạy nhanh đường lớn, Uy Uy nhìn cửa hàng ăn sáng bên đường, nhịn được mở miệng hỏi: "Lỗi, cần ăn chút gì đó trước sao?"

      "Em muốn ăn à?"

      lắc đầu cái, "Em ăn vào, ăn là được rồi. Buổi chiều còn có công việc chứ?"

      " có, Tiểu Uông, A Thành cùng Trương đều buổi tối mới trở về, được nghỉ ngơi hôm nay."

      "Ừm." đáp tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù thời tiết có chút u ám, nhưng tâm tình của hiểu sao lại có chút vui vẻ.

      Chỉ lát sau đến bệnh viện, dừng xe ở bãi đậu, lúc xuống xe, thấy cũng muốn xuống, vội hỏi: " có muốn chờ ở chỗ này ?"

      trừng mắt nhìn , nét mặt cần cũng hiểu, sau đó lạnh lùng đeo kính mắt lên.

      im lặng, dám phản đối, ngoan ngoãn nghe theo , lúc giúp đăng kí trong bệnh viện, trong lòng thầm cầu nguyện mong rằng có ai nhận ra .

      Điều đó đương nhiên là hy vọng xa vời, chỉ mới bước chân vào đại sảnh của bệnh viện, nhìn thấy có người chỉ chỉ chỏ chỏ , may đến giờ vẫn chưa có người nào có đủ can đảm lên trước xác nhận thân phận của .

      Chờ ở bên trong khoa khám bệnh, Hình Lỗi cầm tờ báo che kín hơn nửa thân hình mình, đến khi khám bệnh xong ra cảm thấy tờ báo kia dường như sắp bị lật nát mất rồi.

      ra bệnh viện để lấy thuốc vẫn có người mê ca nhạc cố lấy dũng khí cản đường hỏi thăm, chỉ lạnh lùng nhìn em kia cái, : " nhận lầm người rồi." Sau đó quay đầu lại, ôm hông tới bãi đỗ xe.

      Lúc xe rời khỏi bệnh viện, Uy Uy nhịn được quay đầu nhìn em vẫn còn đứng ở cửa đại sảnh kia, mãi cho đến khi xe ngày càng chạy xa, tầm mười bảy mười tám tuổi vẫn đứng ở nơi đó, ánh mắt tiếc hận.

      Ăn xong bát cháo vẫn còn nóng, uống thuốc, Uy Uy nằm giường lật trái lật phải vẫn ngủ được.

      Tựa vào gối đầu, nhìn Hình Lỗi ra ra vào vào trong phòng bếp, thoáng lấy nước, thoáng lại mua thuốc, tóc dài chạm vai có chút tóan loạn, người mặc chiếc áo sơ mi tùy tiện mở ra hai ba cái khuy áo, lộ ra hơn phân nửa lồng ngực, từ đầu đến chân chỉ có chiếc quần jean màu trắng là có thể nhìn được.

      nên cầm máy ảnh chụp lại bộ dáng ở nhà này của rồi mang bán mới đúng.

      Ý nghĩ đó khiến khóe miệng cong lên.

      "Cười cái gì?" trở lại trong phòng, nhíu mày hỏi.

      "Em tự hỏi dáng vẻ đạo đức như thế này của bán được bao nhiêu tiền." nhìn , cố tình .

      "Muốn đem bán?" bò lên giường, bày ra bộ dáng dung ác.

      "Đúng vậy a." nhe răng cười tiếng,chọc chọc vào da mặt , "Chỉ là đại khái cũng bán được bao nhiêu tiền, tên đàn ông xấu xí đó."

      "Em chưa từng nghe qua tại đàn ông xấu xí nắm quyền sao?" làm bộ muốn cắn ngón tay của .

      rụt ngón tay về, nhăn chóp mũi : "Là đó, khó trách gần đây em lại nhận được rất nhiều thiệp mừng đều là của mỹ nữ cùng dã thú."

      "Thiệp mừng? Của người nào?" lật người nằm xuống, đôi tay gối lấy đầu, tò mò hỏi.

      "Là La Lan đó, chị họ em a, tiểu Quỳnh đó a." kể cho nghe.

      "La Lan muốn kết hôn?" sửng sốt chút, " còn tưởng rằng có ai thèm lấy ấy."

      Uy Uy vỗ lên đầu , trừng mắt liếc cái, "Này, làm sao lại như vậy, A Lan cũng rất xinh đẹp nha."

      "Nhưng tính cách ấy phải rất nóng ?" giật miệng, "Thực có người dám cưới ấy?"

      " đến chỗ này mới thấy buồn cười, biết chồng chị ấy là ai ?"

      "Là ai?"

      nằm dài xuống giường, hai mắt trong suốt nhìn : "Tác giả nổi tiếng là có gương mặt lạnh, biên kịch với tính khi rất lớn Triệu Tử Long."

      "Cậu ta là người viết kịch bản “Tám Giờ”?" quay đầu nhìn , có chút kinh ngạc.

      gật đầu cái, cười khẽ : "Đúng vậy, lần trước ta dùng ca khúc mới của làm bài hát đầu phim. Chính em ở trong rạp cũng gặp qua ta mấy lần, ta hiểu được tính tình của A Lan nên vứt bỏ đâu, chỉ là mỗi khi A Lan nổi đóa đều kinh thiên động địa, giống như núi lửa phun trào, ta vừa vặn ngược lại, mở miệng liền thấy khí lạnh vù vù, rét đến rùng mình. Hơn nữa ta lớn lên trông giống với sát thủ xã hội đen, lần trước có ngôi sao tuổi nhìn thấy ta liền bị dọa tới phát khóc."

      nhìn qua Triệu Tử Long, là dáng dấp giống như tên xấu xa.

      La Lan với Triệu Tử Long? có chút khó tưởng tượng, cảm giác tựa như núi lửa cùng với băng sơn.

      Hình Lỗi dương dương khóe miệng, hỏi: "La Lan cùng cậu ta làm sao có thể ở cùng chỗ?"

      "Nghe là A Lan lái xe đụng vào ta, đem tay ta đụng bị thương, cho nên đến nhà giúp ta tay viết chữ, sau đó lại ở cùng nhau." đưa tay chơi đùa đuôi tóc , ngáp cái nho , " chuyện cũng tốt, A Lan tuổi cũng , nhà chị ấy cũng vừa định làm mối, mẹ các chị ấy vẫn lo lắng chị ấy ai thèm lấy, tới lúc đó dùng bảng hiệu mà đập các chị ấy , lần này họ thế nhưng vui vẻ. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      PhongVy, Chriscá cơm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :