1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

CHINH PHỤC VỢ YÊU - Thương Tiểu Ly (Chương 54/169)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      CHINH PHỤC VỢ
      Tác giả: Thương Tiểu Ly
      Số chương: 169
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: TieuKhang
      Nguồn: ddlqd

      TẠM THỜI CHƯA CÓ LỊCH POST


      Sơ lược nội dung:

      Người đàn ông vứt lên giường lớn, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thủng linh hồn . ta lấn người đè xuống, trong thoáng chốc xỏ xuyên qua cơ thể , gian ác cười lạnh, "Tôi nhổ hết từng cọng gai nhọn người em, để cho em biết địa ngục là như thế nào!"

      là tổng giám đốc vừa lạnh lùng lại tàn bạo của tập đoàn xuyên quốc gia, còn là ông vua thống trị giao dịch trong thế giới ngầm.

      là ngôi sao mới trong ngành cảnh sát, lòng nhiệt huyết sục sôi muốn theo đuổi con đường chính nghĩa.

      lần tình cờ gặp nhau ngoài ý muốn, cuộc đời hai người như định dây dưa thể dứt. có thể áo mũ chỉnh tề , nhưng cũng có thể bằng cầm thú chiếm đoạt , kháng cự bị hung ác trả thù thẳng tay....

      có thể cưng chiều đến tận trời nhưng cũng có thể giẫm nát ngông nghênh của . dùng thực tế cho biết, đời này chỉ cần thứ muốn là có thể điều khiển mọi thứ trong tay !

      : Sớm muộn cũng có ngày, tôi tự tay bắt vào tù!

      : Tôi chờ em…
      Last edited by a moderator: 17/11/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1: duyên gặp nhau
      Edit: Megau
      Beta: TieuKhang

      Đêm tối như mực, khắp nơi bầu trời đều giăng đầy mây đen, bao phủ cả vùng trời còn chút ánh sáng, trong khí vương đầy hơi hám ẩm ướt nhớp nhúa khiến cho người ta có chút khó chịu.

      Tại kho hàng bỏ hoang, hai nhóm người đứng nghiêm chỉnh, sau khi người cầm đầu hai phe khẽ ra hiệu, mỗi người xách cặp đứng phía sau tiến lên trước hai bước, sau đó mở cặp táp ra, trong hai người mở ra chiếc cặp đều là những tờ tiền mặc được xếp ngay ngắn chỉnh tề, bên còn lại cũng mở cặp mình ra, bên trong chất đầy vật phẩm màu trắng.

      Người hai bên lập tức kiểm hàng và tiền, sau đó gật đầu ra hiệu cho người bên mình.

      "Hợp tác vui vẻ!" Người hai bên lời thừa, mỗi bên tự về hướng của mình....

      "Tất cả được nhúc nhích!"

      Đột nhiên, trong góc truyền đến tiếng quát to, trường ngay lập tức rơi vào hỗn loạn, cảnh sát đột nhiên xuất và người hai bên chạy trốn tứ phía, trong nháy mắt trong kho hàng diễn ra cuộc quyết đấu, tiếng súng liên tục nổ vang ầm ầm, ánh sáng của tia lửa lóe lên trong đêm tối cực kỳ chói mắt.

      "Cảnh sát ở đâu ra...." Tên đàn em cầm va li tiền trong tay nhìn người đàn ông đứng bên cạnh nãy giờ vẫn hề sốt ruột tý nào, " Thiên, làm sao bây giờ?"

      Người đàn ông liếc nhìn đàn em, mượn ánh sáng của đạn bắn ra để đoán xem có bao nhiêu người, lát sau : "Cậu và bọn Tiểu Lục vẫn theo kế hoạch từ phía sau, tôi dụ bọn họ sang hướng khác!"

      "Nhưng...."

      "Nhưng nhị cái gì? Chẳng lẽ cậu dụ bọn họ?" Người đàn ông trợn mắt nhìn tên đàn em, sau đó ra dấu bảo bọn họ cứ , còn mình nương theo bóng tối lặng lẽ di chuyển về phía cửa chính nhà kho.

      Động tác của người đàn ông rất có kinh nghiệm, thân thủ nhanh gọn dứt khoát, thân hình thoăn thoắt len lỏi trong bóng đêm, mắt thấy sắp đến được gần cửa chính rồi, ngờ vẫn bị cảnh sát phát .

      "Đứng lại!" Sau lưng vọng đến giọng của nữ cảnh sát.

      Người đàn ông nhếch môi cười lạnh, dựa vào địa hình quen thuộc mà cố tình chọn những nơi tối để luồn lách thoát thân....

      Trong đêm đen, hai bóng người trước sau luồn qua lách lại trong ngõ hẻm, động tác của người đàn ông phía trước cực kỳ linh hoạt, vừa chạy trốn còn vừa để ý bên cạnh xem có thứ gì có thể dùng để ném về phía sau cản đường đối phương.

      Con hẻm vốn rất yên tĩnh, nhưng vì hành động này của ta mà thỉnh thoảng vang lên nhiều tiếng, “Ầm, ầm, loảng xoảng...." thanh đồ đạc bị ném vỡ khiến cho lũ mèo hoang hoảng sợ chạy tán loạn bốn phía, chúng hoảng sợ kêu "Meo meo, meo meo" tiếng kêu sởn da gà khiến ai nghe cũng thấy phiền não.

      "Shit!" Người đàn ông văng tục, vừa chạy vừa lẩm bẩm, "Mẹ nó, rượt đuổi lâu vậy rồi, còn muốn rượt tới khi nào đây?"

      "Đứng lại, chạy nữa tôi nổ súng...." Nữ cảnh sát phía sau mặc thường phục vừa rượt đuổi vừa tránh né vật thể ở phía trước bay tới, vừa hô lớn, đôi chân hoàn toàn vì đuổi theo thời gian dài mà có vẻ mệt mỏi.

      "Mẹ kiếp!" Người đàn ông nọ lại văng tục, đoán chắc dám nổ súng, thân hình vẫn linh hoạt luồn lách trong ngõ hẻm, bộ dáng kia quả thực đối với địa hình chung quanh đây cực kỳ quen thuộc, cho dù dưới tình huống có bất kỳ ánh sáng nào, vậy mà ta vẫn chạy băng băng trong đêm.

      Nữ cảnh sát mặc thường phục vẫn kiên trì đuổi theo, càng đuổi càng thấy có gì đó đúng, chắc chắn người người đàn ông kia chạy về hướng nội thành, mà đầu hẻm đối diện phía trước chính là con phố giải trí về đêm phồn hoa nhất của thành phố A.

      Mộ Thiên Thanh nhíu mày, sợ dẫn đến náo loạn nên cất súng vào trước, nhưng bước chân vẫn ngừng đuổi theo bóng dáng trước mặt....

      "Két ...."

      Tiếng thắng xe chói tai truyền đến, Mộ Thiên Thanh phản ứng cực nhanh, thân thể gần như lướt qua chiếc xe kia xoay vòng tròn sau đó đứng vững ổn định thân thể....

      Tài xế xe vội vàng xuống xe, hai lời tiến lên xem xét coi Mộ Thiên Thanh có bị thương chỗ nào , "Thưa , sao chứ, có bị thương ở đâu ?"

      "Tôi sao!" Mộ Thiên Thanh quẳng lại câu, định nhấc chân đuổi theo người nọ lại bị tài xế kéo lại.

      Tài xế giống như rất lo lắng cho tình trạng của Mộ Thiên Thanh, tỏ ra áy náy, " xin lỗi, xin lỗi....Có cần tôi đưa bệnh viện kiểm tra chút hay ?"

      Lòng Mộ Thiên Thanh nóng như lửa đốt, ánh mắt đảo vòng chung quanh, khắp nơi đều là người sinh hoạt về đêm, đầu người nhốn nháo nhưng nào còn bóng dáng của người kia?

      Mặc dù trong lòng tức giận nhưng cũng thể nổi giận với người ta, thế nào tất cả đều do mình đột nhiên từ ngõ hẻm xông ra, trách được người ta, "À, tôi sao, chắc do tôi để ý."

      Tài xế lại xin lỗi mấy câu rồi quay lại xe, nhưng lúc mở cửa, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Mộ Thiên Thanh.

      "Đến đầu đường phía trước đón A Thiên!" Tài xế mới ngồi vững vào ghế lái, phía sau xe truyền đến giọng trầm lắng mà đầy từ tính, tao nhã như tiếng đàn vi-ô-lông.

      "Dạ!" Tài xế lên tiếng trả lời, liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng hờ hững ngồi ở phía sau qua tấm kính chiếu hậu, ngay sau đó di chuyển tầm mắt khởi động xe rời .

      Người đàn ông ngồi sau xe khẽ quay đầu nhìn tới chỗ Mộ Thiên Thanh đứng ở ven đường cố gắng tìm kiếm mục tiêu qua kính cửa sổ, đôi tròng mắt sắc bén như chim Ưng khẽ híp lại, che giấu đáy mắt sâu thẳm như đại dương mênh mông, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng khinh thường. Sau đó di chuyển tầm mắt, gương mặt điển trai như điêu khắc lộ lạnh lùng khiến người khác tránh xa ngàn dặm dám đến gần.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2: Lướt qua nhau
      Edit: Megau
      Beta: TieuKhang

      Mộ Thiên Thanh thở hổn hển, ánh mắt quét nhìn xung quanh như dò xét nhưng thể xác định được phương hướng, huống chi, chỗ mới vừa đuổi thẳng tới cũng rất tối, ngoại trừ biết đó là người đàn ông, còn lại có manh mối gì cả, dù cho bây giờ ta bình tĩnh đứng sờ sờ ở trước mặt sợ rằng cũng khó mà nhận ra.

      Mộ Thiên Thanh thầm chửi rủa, hậm hực bấm điện thoại gọi người cùng tổ, "Hà Tuấn, tình huống bên kia thế nào?"

      "Mẹ kiếp, chỉ bắt được vài tên thuộc hạ, những người còn lại và hàng đều tóm được!" Trong điện thoại truyền đến thanh nóng nảy của Hà Tuấn.

      Mộ Thiên Thanh nhíu mày, "Lại bắt được?"

      "Đúng vậy!" Hà Tuấn rầu rĩ bắt đầu than thở, "Lần này được cung cấp tin nội bộ, cũng bố trí hết sức kín đáo, vậy mà cuối cùng cũng để cho bọn chúng chạy thoát, chỉ cần là giao dịch có liên quan đến Dạ Ưng có lần nào tóm được cả, việc này cũng khá kỳ lạ...."

      Mộ Thiên Thanh cũng cảm thấy rất lạ, nhưng bắt được người giờ có gì cũng vô dụng, "Phía bên giờ ở đâu?"

      "Mới vừa dọn dẹp xong trường, chuẩn bị trở về cục cảnh sát!" Hà Tuấn hỏi ngược lại: "Này, Thiên Thanh, còn bên thế nào?"

      "Tôi đuổi theo đến đường Phong Hoa bị mất dấu!" Mộ Thiên Thanh tức giận , đợi đối phương trả lời tiếp: "Tôi về cục cảnh sát trước đây!" Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiên Thanh vẫn cam lòng tiếp tục nhìn quanh bốn phía tìm kiếm, sau đó phồng mang trợn mắt chửi thầm trong miệng, rồi cũng rời khỏi con phố giải trí phồn hoa.

      chiếc Mercedes Benz sang trọng đỗ ngay tại ngã tư, ở nơi đốt tiền như con phố Phong Hoa này nó cũng có gì nổi bật. Mộ Thiên Thanh ngang qua cạnh xe, chân bước có chút uể oải, chạy đuổi theo người nọ tận mười mấy cây số, lúc bắt đầu thấy mệt, lúc này dây thần kinh được thả lỏng mới cảm thấy bước chân nặng nề như đúc bằng chì.

      "Ôi trời ơi, nữ cảnh sát này đuổi theo em từ kho hàng đến tận đây đấy, thể khen ngợi thể lực ta cực tốt!" Hình Thiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn Mộ Thiên Thanh ngang qua, chậc chậc , nhưng cũng biết là bất đắc dĩ hay bội phục, ta xoay người nhìn xuống người đàn ông ngồi ở phía sau, cười cợt , "Lão đại, đến rất đúng lúc!"

      Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhướn mắt, đồng tử thâm sâu liếc nhìn bóng lưng Mộ Thiên Thanh rời qua cửa sổ xe, ngay sau đó hờ hững chuyển mắt nhìn lại Hình Thiên, môi khẽ mấp máy, "Vẫn còn sức ở đây khua môi múa mép, xem ra cần tôi đến đón cậu!"

      Hình Thiên vừa nghe xong liền bĩu môi, sau đó ra vẻ rất mệt mỏi ngồi phịch ra dựa vào lưng ghế, "Lão đại, nếu lúc này mà đạp em xuống xe, chắc chắn em bị nữ cảnh sát kia mần cho te tua là khỏi có ngưng luôn."

      Dáng dấp của Hình Thiên nhìn rất nhã nhặn phong độ, hề có chút gì giống với người ban nãy linh hoạt nhanh nhẹn chạy mười mấy cây số, bộ dạng yếu đuối lúc này của ta làm người ta nhận ra có chút sơ hở nào.

      Lãnh Tĩnh Hàn để ý tới Hình Thiên, sau khi trực tiếp căn dặn "Đến MG." im lặng thêm gì nữa.

      Hình Thiên ngồi thẳng người dậy, biết Lãnh Tĩnh Hàn thích nhiều nên cũng ngoan ngoãn bép xép nữa.

      Khi xe chạy lướt ngang người Mộ Thiên Thanh, tầm mắt của Lãnh Tĩnh Hàn hơi liếc ra phía ngoài xe, ánh mắt hờ hững nhìn theo tốc độ xe di chuyển, từ từ ném Mộ Thiên Thanh ra khỏi tầm mắt....

      Hôm nay trước khi giao dịch sắp xếp ổn thỏa vậy mà vẫn bị cảnh sát phá đám?

      Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nheo mắt lại, giấu hai vệt sáng lạnh lẽo nơi trong đáy mắt, "Tra xem hôm nay cảnh sát nằm vùng thuộc khu vực nào."

      "Dạ!" Hình Thiên lên tiếng trả lời, nhân tiện giọng tự với chính mình, " em cũng phải tra cho bằng được, nào giờ chưa ai có thể đuổi theo Hình Thiên em chạy xa như vậy, mẹ kiếp!"

      Nghe Hình Thiên chửi mãi, Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhướng mày, tầm mắt hơi ngước lên nhìn qua tấm kính chiếu hậu, bóng dáng Mộ Thiên Thanh trong kính chiếu hậu bị ném càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất trong đám người....

      Thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài của Lãnh Tĩnh Hàn gõ nhịp nhàng lên hai chân bắt chéo, ánh mắt dần trở nên thâm thúy như chỉ trong nháy mắt có thể thu hết bóng tối chung quanh mình, cũng khiến cho mọi người bị hút vào trong đó....

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3: Bị đá
      Edit: Megau
      Beta: TieuKhang

      Đêm về khuya, khi Mộ Thiên Thanh chỉnh sửa xong hồ sơ báo cáo nhiệm vụ tối hôm nay hơn mười giờ đêm, mệt mỏi duỗi lưng cái, sau khi lên tiếng chào hỏi người trực ban liền rời khỏi cục cảnh sát Khu Nam, chờ đến lúc trở lại phòng thuê kim đồng hồ vừa đúng điểm đến vạch mười hai giờ khuya.

      Mộ Thiên Thanh lấy chìa khóa mở cửa phòng, vừa mở cửa ra bị khăn giấy vương vãi bay đầy đất cùng tiếng khóc thảm thiết dọa cho hết cả hồn. đóng cửa lại, nhíu mày nhìn ngồi dưới đất vừa khóc bù lu bù loa vừa ngừng vứt giấy lau, "Tiểu Nhiên, cậu ....hát tuồng sao?"

      Thẩm Duyệt Nhiên chợt co ro người lại, nhìn thấy Mộ Thiên Thanh lập tức khóc rống lên, sau đó nghẹn ngào lên án, "Thiên Thanh, cái tên Vương Chí Huy khốn kiếp kia, đá mình rồi!"

      Mộ Thiên Thanh thoáng sửng sốt, sau đó, bao nhiêu lửa giận tích tụ chồng chất bởi hành động thất bại của tối hôm nay bắt đầu phừng phừng bộc phát, "Cậu chắc chứ?"

      Thẩm Duyệt Nhiên yên lặng rơi lệ, nghẹn ngào : "Mình tận mắt nhìn thấy ta ôm cười cười vào MG...."

      Mộ Thiên Thanh vừa nghe, ánh mắt ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, đời này của quan tâm ai, chỉ quan tâm người duy nhất, đó chính là Thẩm Duyệt Nhiên. Cuộc đời của có thể vì nhờ có Thẩm Duyệt Nhiên mới có thể bắt đầu sống lại lần nữa, bất kỳ ai cũng được ăn hiếp ấy, nhất là tên Vương Chí Huy từng ở trước mặt thề non hẹn biển và bảo vệ Tiểu Nhiên hết cả đời.

      "Có khi nào ta làm việc ?" Mộ Thiên Thanh giữ tia lý trí cuối cùng, dù sao xã hội bây giờ, nhất là trong việc làm ăn kinh doanh, thỉnh thoảng gặp dịp mua vui là thể tránh khỏi.

      Thẩm Duyệt Nhiên buồn bã, khóc hồi lâu mới : "Mình gọi điện thoại cho ta, ta.... bảo mình phiền, sau đó.... muốn chia tay...."

      Bàn tay Mộ Thiên Thanh đột nhiên siết lại cố nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn được nữa xoay người ra cửa....

      "Thiên Thanh, cậu định làm gì?"

      Mộ Thiên Thanh trả lời mà thẳng ra cửa, sau đó đón xe tới MG.

      Câu lạc bộ MG là nơi đốt tiền nổi tiếng nhất thành phố A, ra vào nơi này phải thương nhân nổi tiếng cũng là nhân vật của giới chính trị, mà phụ nữ tới nơi này muốn phát sinh tình đêm hay câu cá vàng cũng thành chuyện thường tình mỗi ngày.

      đứng ở cửa ra vào MG, ăn mặc cực kỳ nóng bỏng, áo chiffon hở ngực, váy ngắn ôm bó sát mông, đôi chân trần mang giày cao gót bảy phân, dáng người hình chữ S dư miếng thịt thừa nào trông vô cùng hoàn mỹ.

      Mộ Thiên Thanh kéo kéo chiếc váy ngắn người, quần áo người là mới vừa mua đường tới đây. Muốn vào chỗ này mà chịu tốn kém chút vào được, người đẹp nhờ lụa lúa tốt nhờ phân là chân lý hoàn toàn chính xác.

      Đây là lần đầu tiên Mộ Thiên Thanh vào MG, đại sảnh xanh vàng rực rỡ, mỗi nơi đều được lắp đặt những thiết bị cầu kỳ sang trọng, biến nơi ăn chơi đàng điếm thành nơi lịch trang nhã, như thể đến nơi này bạn có cảm giác mâu thuẫn bởi kết hợp giữa thiên đường và địa ngục.

      Theo lời đồn, ông chủ của nơi này là người rất thần bí, chưa bao giò lộ diện nhưng thế lực đằng sau ta vô cùng khủng bố. Về phần có hay , chỉ dựa vào điểm cục cảnh sát chưa từng nhận được thông báo kiểm tra nơi này là có thể nhìn ra được.

      "Xì!" Khẽ xì tiếng, Mộ Thiên Thanh có vẻ như rất khinh thường đối với nơi ăn chơi sa đọa này, di chuyển tầm mắt, giờ mới phát muốn tìm người trong cậu lạc bộ rộng lớn như MG này quả dễ dàng. Nếu như gõ cửa từng căn phòng , e là còn chưa tìm được người bị người ta tống cổ ra ngoài....

      Nhưng.... đời vốn có cái gọi là trùng hợp gẫu nhiên, vì Mộ Thiên Thanh vừa lên đến tầng hai liền nhìn thấy Vương Chí Huy từ toilet ra rồi quẹo vào căn phòng được bao.

      Mộ Thiên Thanh tới nhìn vào căn phòng đó với sắc mặt tối tăm đáng sợ, ánh mắt rét lạnh bất ngờ mở tung cửa phòng ra, ngay lập tức bao nhiêu ánh mắt có mặt trong phòng đều bắn về phía ....

      Ánh mắt dưới đôi kính gọng của Hình Thiên nhìn lên nhìn xuống đánh giá Mộ Thiên Thanh lượt, thấy cách ăn mặc bốc lửa của thầm nhếch miệng oán thầm: xui xẻo tới mức bị ta nhận ra chứ? Có điều.... Cách ăn mặc này.... Rất bốc!

      Nghĩ vậy, ánh mắt kiềm được nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn ngồi kế bên cạnh, chỉ thấy ngón tay thon dài của hờ hững cầm ly đế cao lắc , chất lỏng màu đỏ theo động tác tay lượn tròn trong ly, chỉ nhướn mắt lên nhìn, khóe môi như có như gợi lên ý cười gian tà, đôi con ngươi như đá vỏ chai chợt lóe sáng rồi dần biến sang im lìm tĩnh lặng.

      "Thiên Thanh?" Vương Chí Huy là người phản ứng trước tiên, gọi tên theo quán tính, bàn tay vốn ôm liền buông ra như bị chạm điện vội rụt trở về.

      Mộ Thiên Thanh thèm đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người, thẳng tới trước mặt Vương Chí Huy, cố dằn lòng muốn vung cho ta cái tát, mặt cảm xúc nhìn xinh đẹp ngồi ở bên cạnh lạnh lùng : "Vương Chí Huy, cho hai lựa chọn: , theo tôi; hai...." Dừng chút, tay đột nhiên siết lại, "Bị tôi đá ra!"

      Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều tỏ ra kinh ngạc, duy chỉ có Lãnh Tĩnh Hàn là vẫn lạnh nhạt hờ hững, nhưng sâu tận nơi đáy mắt dường như ý cười mà ai phát ra...

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 4: này rất thú vị
      Edit: Megau
      Beta: TieuKhang

      Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt rơi vào người Mộ Thiên Thanh, áo chiffon màu hồng nhạt hơi mỏng, bộ ngực đầy đặn tròn trịa như như dưới ánh đèn mờ tối, phơi bày ra sức hấp dẫn đặc biệt của phụ nữ.... Chiếc váy ngắn bó sát chỉ vẻn vẻn ngang đùi, đôi chân trắng nõn nhìn hết sức săn chắc, có lẽ do nghành nghề nên thường thường rèn luyện hình thành, dù vậy nhưng làm cho người ta có cảm giác vai u thịt bắp thô thiển khó coi.

      Cái liếc mắt quét qua rất nhanh, trong đôi mắt thăm sâu của Lãnh Tĩnh Hàn chứ ý cười, này rất thú vị, ít nhất vẫn còn biết, tới nơi này cần phải ăn mặc như thế!

      Có điều, ăn mặc kiểu đó, quả rất thích hợp để đá người! Theo Lãnh Tĩnh Hàn nghĩ như thế.

      " là ai hả?" Có lẽ xinh đẹp có gương mặt lạnh lùng ở bên cạnh Vương Chí Huy cũng ái ngại đến thân phận mình, dù có bực mình vui nhưng vẫn giữ được phép lịch tối thiểu nên có, "MG là nơi mà ai cũng có thể vào sao?"

      Giọng điệu ràng mang theo giễu cợt, nhìn Mộ Thiên Thanh từ xuống dưới, vẻ khinh bỉ nơi đáy mắt càng nhiều hơn, ta quay đầu lại nhìn Vương Chí Huy, trong đôi mắt như sắp phun ra lửa.

      "Tôi có thể vào được hay , cần phải bận lòng, về phần tôi là ai...." Mộ Thiên Thanh hừ lạnh tiếng, gì chỉ chuyển ánh mắt sắc bén sang phía Vương Chí Huy, chỉ bấy nhiêu tất nhiên mọi người ai cũng đều hiểu.

      Người đến nơi này, ai cũng là nhân vật có lai lịch, hôm nay đến để bàn chuyện hợp tác làm ăn, nhưng ngờ có kịch hay để xem, trong giới thượng lưu, chuyện xấu xa bí mật nhiều vô số kế chứ hề vinh quang sáng sủa như vẻ bên ngoài, thế nhưng ai nấy đều thích xem người khác bị bẽ mặt và lấy đó làm trò vui.

      bên cạnh Vương Chí Huy là Tống Mạn Ni, tổng giám đốc của tập đoàn điện tử Đức Tín, cũng là cấp của ta. ta chẳng qua chỉ là quản lý nho của bộ nghiệp vụ ở Đức Tín, hôm nay bàn chuyện làm ăn, nhưng người sáng mắt đều nhìn ra được mối quan hệ mờ ám của hai người.

      Vẻ mặt Vương Chí Huy lúng túng, vội vàng đứng dậy, hạ thấp giọng với Mộ Thiên Thanh: "Thiên Thanh, tôi còn bàn chuyện làm ăn, về trước !"

      " ?" Trong giọng của Mộ Thiên Thanh càng tăng thêm lạnh lẽo, thấy Vương Chí Huy do dự, lửa giận trong lòng như bùng phát, hai lời tiến túm lấy cánh tay Vương Chí Huy bẻ ngược ra sau lưng, sau đó dùng sức hất vung lên....

      Động tác làm liền mạch, nhanh đến độ chưa ai kịp phản ứng nghe được tiếng "Bịch" vang lên.

      "Ối...."

      Cơ thể bị ném qua vai rơi thẳng xuống mặt đất, truyền đến tiếng kêu đau đớn thảm thiết của Vương Chí Huy.

      "Chí Huy!" Tống Mạn Ni kinh hãi vội vàng đứng dậy tới xem Vương Chí Huy.

      Nhưng ngoại trừ Tống Mạn Ni, ánh mắt của những người ở đó đều dừng lại đùi Mộ Thiên Thanh!

      Bởi vì động tác ném ngược qua vai quá mạnh, Mộ Thiên Thanh hề phát chiếc váy vốn ngắn của mình còn bị giựt lên cao, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy chiếc quần lót màu trắng ở bên trong.

      Hình Thiên trợn to hai mắt, liên tục chắc lưỡi hít hà, vừa định gì đó với Lãnh Tĩnh Hàn phát người ngồi ở bên cạnh chau hai đầu lông mày.

      Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nheo mắt thầm nghĩ: Chẳng lẽ này hề có chút ý thức rằng mình gặp nguy hiểm sao? Hay cho rằng đó chỉ là chuyện bình thường?

      "Mộ Thiên Thanh, đúng là đồ điên!" Vương Chí Huy bò dậy, ta ngờ Thiên Thanh lại dám ra tay đánh mình ở ngay trước mặt nhiều người như thế, thế cho nên ta cũng bất chấp mặt mũi, đằng nào cũng bị mất mặt rồi, chỉ vào mũi rống lên, " tại tôi luôn cho biết, tôi về với , về phần Tiểu Nhiên, ta như bây giờ tất cả đều do tạo ra!"

      " có giỏi lại lần nữa!" Mộ Thiên Thanh nghiến răng, ánh mắt trở nên tối tăm.

      "Tôi cho biết, mà tôi thích là Mạn Ni!" Vương Chí Huy xong liền ôm chầm Tống Mạn Ni vào lòng.

      "Đồ cặn bã!"

      Mộ Thiên Thanh rất tức giận, giơ tay định tát vào mặt Vương Chí Huy, nhưng mới đến nửa đường cổ tay bất ngờ bị người khác giữ lại, ngay sau đó, truyền đến giọng trầm thấp thong thả, "Muốn được đàn ông thích, phụ nữ cần phải nên dịu dàng chút."

      Mộ Thiên Thanh muốn rút tay về nhưng sức lực của người đàn ông đó rất lớn, sắc mặt bỗng lạnh , cơ thể bị cảnh giác theo thói quen nghề nghiệp thúc đẩy, thèm liết mắt nhìn người đó là ai nhấc chân nhắm ngay vị trí hiểm dưới thân của người đàn ông đá tới....




      Chương 5: Cảnh xuân xinh đẹp
      Edit: Megau
      Beta: TieuKhang

      Theo động tác của Mộ Thiên Thanh, mọi người trong phòng đều trợn tròn mắt đờ đẫn nhìn như quên mất cả thời gian.... ngờ ta to gan đến mức dám ra tay với Lãnh Tĩnh Hàn, có ai mà biết nếu đắc tội với Lãnh Tĩnh Hàn hậu quả rất nghiêm trọng!

      Lãnh Tĩnh Hàn hơi nghiêng người né sang bên, dễ dàng tránh được cước của Mộ Thiên Thanh, thuận thế buông cổ tay ra, chân mày khẽ cau đến mức thể nhìn thấy, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, sau đó tầm mắt dời xuống phía dưới. Mộ Thiên Thanh cũng nhìn xuống theo ánh mắt đó, mặt liền biến sắc vội vàng cho tà váy ngay ngắn lại.

      Bởi vì bận rộn kéo váy nên Mộ Thiên Thanh biết rằng, khe rãnh đẹp đẽ trước ngực như như bại lộ ngay trước mắt Lãnh Tĩnh Hàn, thầm lắc đầu bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn sang Tống Mạn Ni ở bên cạnh, "Dự án này tôi có hứng thú!"

      Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng quẳng lại câu, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng bước ra khỏi phòng.

      Đôi mắt sau lớp kính của Hình Thiên thoáng qua ý cười hời hợt, sau đó cũng đứng dậy rời .

      Tống Mạn Ni thấy Mộ Thiên Thanh làm cho mất sạch mặt mũi còn phá đám dự án làm ăn của mình, vô cùng tức giận : " tên Mộ Thiên Thanh đúng ? trở về cho bạn của biết, đừng mặt dày quấn lấy Chí Huy, ta có thể giúp được cho Chí Huy cái gì? Chẳng qua chỉ làm công cho tiệm bán hoa...."

      " sao?" Mộ Thiên Thanh đâu phải loại người mà ai cũng có thể lên mặt muốn , "Chẳng phải cũng chỉ là hạng già chờ đàn ông trèo lên thôi sao.... À, đúng rồi, ở cái xã hội đại này ấy hả, cứ có tiền là bị khinh rẻ khi dễ, cần biết kẻ đó làm gì dù cho có làm ‘ điếm’ chăng nữa.

      Mộ Thiên Thanh cố ý nhấn mạnh chữ " điếm" khiến Tống Mạn Ni giận quá biến đổi sắc mặt, cũng bất chấp tất cả quét mắt nhìn về phía Vương Chí Huy, lạnh lùng : "Vương Chí Huy, đừng để tôi thấy xuất trước mặt Tiểu Nhiên nữa, nếu , chớ có trách tôi khách sáo đấy!" xong, màng quan tâm đến ánh mắt của mọi người, sải bước bỏ mạch, để lại cả đám người hai mặt nhìn nhau.

      Mộ Thiên Thanh mang đôi giày bảy phân mấy thoải mái con đường lớn, dù sắp chuyển sang rạng sáng nhưng nơi này vẫn cực kỳ náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy trai dìu nhau có đôi có cặp âu yếm trước mắt bao người, dĩ nhiên cũng thiếu số người bỉ ổi mượn rượu giả điên.

      Cái này còn chưa tính, tâm trạng của Mộ Thiên Thanh vốn tồi tệ u ám vậy còn bị mấy người trước mắt làm cho nổi điên.

      "Em , sao nửa đêm rồi còn lang thang mình vậy?" tên ngả ngớn cất tiếng trêu ghẹo, "Có muốn đây đến bên em để xua tan đơn trống vắng đêm hay hả cưng?"

      Mặt Mộ Thiên Thanh u ám như giăng đầy mây đen.

      Lúc này, người đàn ông khác trắng trợn quan sát Mộ Thiên Thanh, trong ánh mắt đều lộ dục vọng sắp bốc cháy, "Đêm nay còn khá dài, hay là bọn mời em uống vài ly nhé...."

      "Được thôi...." Ngoài mặt Mộ Thiên Thanh cười rất tươi kéo dài giọng nhưng lòng thầm cười lạnh, sau đó từ trong túi xách lấy ra chứng nhận đưa qua trước mặt mấy người đàn ông, "Có muốn tôi mời các người về cục cảnh sát để uống hay ?"

      Giọng điệu lạnh nhạt như băng lạnh giờ phút này thể áp chế được tâm tình nóng nảy của Mộ Thiên Thanh, mấy người đàn ông thấy vậy chỉ nhìn nhìn rồi hậm hực bỏ , vừa còn mắng hôm nay xúi quẩy....

      "Mẹ nó, bây giờ nữ cảnh sát đều ăn mặc lẳng lơ như vậy cả sao?"

      "Tôi thấy hung dữ như cọp cái kiểu này có lẽ cũng chẳng ai thèm , cho nên mới ăn mặc lẳng lơ như vậy tới đây tìm đàn ông để phát tiết chút thôi...."

      "Ha ha, ta đó hả, có cho tôi.... tôi cũng thèm, mới vừa mời ta uống vài ly chẳng qua vì tâm trạng tốt mà thôi!"

      "...."

      Bao lời lẽ khó nghe truyền hết vào tai Mộ Thiên Thanh, sau đó mỗi lúc càng xa dần, Mộ Thiên Thanh cắn chặt rang cố dằn xúc động muốn dạy dỗ đám người đó trận. Lê tấm thân mệt mỏi về phía trước, dường như ông trời cho biết cái gì gọi là họa vô đơn chí hay sao ấy, giày cao gót sang trọng của Mộ Thiên Thanh bị lọt trong khe hở cống thoát nước, sau đó trọng tâm mất thăng bằng, chân bị lệch sang bên ....

      Mộ Thiên Thanh vẫn nhúc nhích, cũng mặc kệ mắc cá chân ỉ đau nhói, tay cuộc chặt lại, bởi vì tức giận mà lồng ngực phập phồng lên xuống.

      Người qua lại đều dồn mắt nhìn , loại ánh mắt nào cũng có, Mộ Thiên Thanh hít hơi sâu, nhón chân khom lưng muốn rút gót giày bị cắm trong khe hở cống thoát nước ra....

      Mới vừa khom người, chợt thấy bàn tay thon dài với từng khớp xương ràng vươn tới, rút đế giày bị cắm trong khe hở ra, Mộ Thiên Thanh tò mò theo bản năng quay lại nhìn chủ nhân của bàn tay....




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :