1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiêu tài - Chu Tiểu Man (36c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tên: Chiêu Tài

      Tác giả: Chu Tiểu Man

      Chuyển ngữ: Fynnz với giúp đỡ của QT (fynnz.wordpress.com)

      Thể loại: 1×1, ấm áp, ngọt ngào, cổ trang, mèo , thần tiên, mỹ thực.

      Tình trạng: 36 chương (hoàn)

      Văn án:

      Câu chuyện về con mèo trộm cá thành, bị ép bức làm tiểu cu li.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 1


      Chiêu Tài nằm sấp hàng rào giậu, cái đầu tròn vo kề sát nhánh cây, mặc kệ khuôn mặt bị ép đến mức biến dạng. Cái mũi xinh xắn của giật giật, đôi mắt của kẻ trộm xuyên thấu qua khe hở của nhánh cây mà nhìn vào bên trong.

      Bên trong khu vườn có đặt cái thùng gỗ, có vài con cá thỏa thích bơi qua bơi lại.

      Cá!

      Đôi mắt của Chiêu Tài sáng rực, móng vuốt bé tẹo mũm mĩm xoa xoa cái bụng dẹp lép.

      Ta muốn ăn!

      Trong vườn rất im ắng, bóng người.

      Chiêu Tài che miệng cười trộm vài tiếng, hạ thấp cái mông, hai chân sau mạnh mẽ nhún cái, bốn chân bay vút qua hàng rào giậu, rốt cục lộn vòng nhảy vào bên trong.

      Chiêu Tài rơi cái bịch xuống đất, sau đó tiểu tử kia nhe răng chạy đến trước thùng gỗ rồi giơ chân lên, móng vuốt xòe ra, nhanh nhẹn chụp vào bụng con cá, xiên qua con cá rồi đưa vào mồm.

      Chỉ chốc lát sau, phụt phụt hai cái, hết thảy xương cá liền bị Chiêu Tài nhổ ra cách ngăn nắp.

      Ăn như hổ đói hết con cá, kịp nhấm nháp hương vị của nó. Dù sao trong thùng còn rất nhiều cá, Chiêu Tài thong thả xòe móng ra tiếp, tính bắt thêm con để chậm rãi nhấm nháp.

      Con vừa rồi là để lót dạ, tại mới thực chất là ăn.

      Chiêu Tài bất chấp đất cát, quỳ rạp xuống đất, hai chân trước vớt lấy con cá vừa ngoi đầu lên, vui vẻ vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt ra, nghiêng đầu liếm thân con cá.

      Vừa liếm hai cái liền bị người nào đó túm lấy phần da lông cổ mà xách lên.

      Trời, trời ơi! Người này đến đây từ bao giờ thế, vì sao chẳng nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào vậy?

      Chiêu Tài kinh ngạc trợn to mắt, hai chân trước bất động mà cứ khư khư ôm lấy con cá lớn.

      Tiễn Cơ câu cá trở về, rất khát nước, đem thùng cá đặt ở ngoài sân, định uống miếng nước, sau khi lau mặt đem thùng cá vào nhà.

      Con lớn đem ra chợ bán, con lưu lại ăn. Tiễn Cơ tính toán xong xuôi, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy con mèo tam thể vui mừng ôm lấy con cá lớn nhất mà liếm láp, ở bên cạnh con mèo bộ xương cá được xử lý gọn gàng.

      Tên tiểu tặc đáng chết này, dám lẻn vào nhà mà ăn trộm!

      Tiễn Cơ sải bước dài tiến đến, xem chuẩn vị trí, sau đó bắt được con tặc miêu này.

      “Tiểu tặc từ đâu mà đến?”

      Chiêu Tài vội đáp lại, “Ta phải tiểu tặc!”

      “Biết hả?” Tiễn Cơ nheo mắt lại, “Chẳng lẽ là mèo ?”

      Chiêu Tài luống cuống giơ hai chân trước bụm miệng lại, móng vuốt buông ra, cá lập tức rơi xuống đất.

      “Cá của ta!”

      Tiễn Cơ nhanh tay lẹ mắt, lập tức bắt được con cá rơi xuống đất rồi ném vào thùng gỗ khiến vô số giọt nước bắn tung tóe, sửa lời, “Là cá của ta.”

      Con cá từ miệng của Chiêu Tài tìm được đường sống trong chỗ chết, sau khi bị ném vào thùng nước liền chui xuống dưới đáy để lẩn trốn.

      Cá đến miệng lại để vuột mất, Chiêu Tài nổi giận đùng đùng, hung hăng trừng mắt nhìn Tiễn Cơ.

      “Trừng mắt nhìn ta làm gì?” Tiễn Cơ đá đá bộ xương cá dưới đất, “Ngươi ăn cá của ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đó.”

      Chiêu Tài vặn vẹo thân thể, muốn nhảy xuống từ tay của Tiễn Cơ, cố sức lúc lâu cũng làm nên chuyện gì, đành phải dùng tư thế mất tự nhiên, ngửa đầu , “Biết ta là ai hay ? Ngươi dám tính sổ với ta nữa hả!”

      “Ta mặc kệ ngươi là ai, trộm cá của ta phải đền tiền.”

      “Nhân loại ngu xuẩn, ngươi có nhìn thấy miêu đại tiên nào xài tiền hay ?”

      Tiễn Cơ hừ lạnh tiếng, “ có tiền? Lấy thịt ra đền!” xong liền mang Chiêu Tài vọt vào trù phòng.

      Con dao phay bóng loáng đặt thớt, Chiêu Tài run cầm cậm , “Ngươi….ngươi đừng hù ta sợ nha!”

      “Ta có rảnh mà hù dọa ngươi!” Tiễn Cơ cầm dao lên, khoa tay múa chân lên cổ của Chiêu Tài.fynnz.wordpress.com

      Chiêu Tài sợ đến mức bốn chân mềm nhũn, may mắn vẫn bị Tiền Cơ nắm lấy cái gáy nên bị ngã xuống đất, dù sao chuyện này cũng rất mất mặt.

      Chiêu Tài liên tiếp rụt lui cổ, con dao tay của Tiễn Cơ tiến lên lóng tay Chiêu Tài liền lui ra hai lóng tay, cho đến khi lui đến mức tận cùng còn đường thối lui mới run rẩy cầu xin tha thứ, “, hùng! Mọi chuyện có thể thương lượng mà!”

      tiếng hùng làm cho Tiễn Cơ rất là hưởng thụ, cầm lấy con dao lui ra chút, “ có tiền, lại chịu lấy thịt bồi thường, vậy làm đầy tớ đền bù.”

      Mặc kệ người này muốn cái gì cũng được, chỉ cần buông ra lập tức co giò bỏ trốn mất dạng.

      Đôi mắt của Chiêu Tài lắm la lắm lét, ánh mắt xảo quyệt hơi lướt qua, lập tức đồng ý.

      Nhân loại ngu xuẩn, meo meo ha ha ha.

      Tiễn Cơ thấy Chiêu Tài đồng ý liền đặt dao xuống thớt.

      Chiêu Tài kích động thầm kêu ngao ngao trong bụng: Mau buông tay ra!

      Ai ngờ Tiễn Cơ đột nhiên nhấc Chiêu Tài lên, người mèo cùng nhìn nhau, Tiễn Cơ cất lên câu nghi ngờ, “Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?”

      Chiêu Tài luống cuống kêu meo meo hai tiếng, mụ nội nó, người này cũng phải ngu xuẩn, tại nên làm cái gì bây giờ?

      Tiễn Cơ đợi hồi lâu mà vẫn thấy Chiêu Tài đáp lời, chăm chú nhìn Chiêu Tài, thấy ánh mắt của đối phương trốn tránh liền , “Cái tên tiểu tặc này, mới vừa rồi là ngươi định lừa gạt ta đúng !”

      Chiêu Tài kháng nghị cách thiếu tự tin, “Ta….. có a!”

      Tiễn Cơ hoàn toàn tin Chiêu Tài, lấy sợi dây thừng mỏng màu đỏ quấn vài vòng lên cổ của Chiêu Tài.

      Chiêu Tài kinh hoảng , “Ngươi muốn siết cổ ta hả!”

      Tiễn Cơ liếc mắt cách khinh thường, “Siết cổ ngươi ai làm đầy tớ cho ta?”

      Chiêu Tài gật gật đầu, “Ừ, cũng đúng.”

      Tiễn Cơ thắt dây lại rồi chậm rãi , “Sợi dây này là mấy hôm trước có thầy tướng số tặng cho ta, là vài bữa nữa dùng để đối phó với con quái nghe lời, lúc ấy ta còn buồn bực trong lòng, tại xem ra thầy tướng số kia rất chính xác a.”

      Chiêu Tài tức giận đến mức nhe cả hàm răng, thằng tướng số nào vậy? Nếu để cho miêu đại tiên ta mà biết cắn chết ngươi luôn!

      Tiễn Cơ nhéo miệng của Chiêu Tài, làm cho phát ra vài tiếng trách móc, “Mau thề .”

      Chiêu Tài hoang mang kêu meo meo vài tiếng, “Thề cái gì?”

      là từ hôm nay trở ngươi chính là đầy tớ của Tiễn Cơ ta.” Tiễn Cơ đột nhiên nhớ đến cái gì đó cho nên liền hỏi, “Ngươi có tên ?”

      “Ta là miêu đại tiên, phải miêu trần gian, đương nhiên là có tên.”

      “Đừng nhảm nữa, tên gọi là gì?”

      Chiêu Tài cũng phải con miêu thuần sắc. đầu của là màu trắng như tuyết, lỗ tai màu da cam, đỉnh đầu có nhúm lông vàng, tựa như đội mũ quả dưa lên đầu, lông người phần lớn màu trắng, có vài đốm màu vàng, phần đuôi chủ yếu là màu vàng, có vài vòng màu trắng xen kẽ.

      “Chiêu Tài!” Chiêu Tài dương dương tự đắc nhếch cái đầu tròn vo lên, khoe ra cái mũ màu vàng đỉnh rung rung, rất là khả ái.

      “Nghe cái tên cũng có vẻ may mắn.” Tiễn Cơ xoa xoa cái mũ màu vàng đầu của Chiêu Tài rồi tiếp tục , “Từ hôm nay trở , ngươi Chiêu Tài chính là đầy tớ của Tiễn Cơ ta, chỉ khi nào được đồng ý của ta ngươi mới có thể rời , nếu tự tiện bỏ trốn cả đời có cá ăn!”

      “Như vậy độc ác quá !”

      độc ngươi chơi xấu.”

      Chiêu Tài uất ức mà hít hít cái mũi, tức giận nhưng lại dám gì, ngoan ngoãn lặp lại lời của Tiễn Cơ, “Từ hôm nay trở , ngươi Chiêu Tài chính là đầy tớ của Tiễn Cơ ta, chỉ khi nào được đồng ý của ta ngươi mới có thể rời , nếu tự tiện bỏ trốn cả đời có cá ăn!”

      Tiễn Cơ cốc vào đầu của cái, “Sửa lại xưng hô cho ta.”

      Chiêu tài kêu đau vài tiếng meo meo, rầm rì chút, cam lòng mà lên tiếng, “Từ hôm nay trở , ta Chiêu Tài chính là đầy tớ của Tiễn Cơ ngươi, chỉ khi nào được đồng ý của ngươi ta mới có thể rời , nếu tự tiện bỏ trốn cả đời có cá ăn!”

      xong lời cuối cùng, Chiêu Tài cực kỳ bi thương, trong khi Tiễn Cơ lại ngừng cười trộm.

      Kỳ căn bản có chuyện thầy tướng số này nọ, đều là tự biên tự diễn, lừa gạt con mèo đầu óc thơ ngây này.

      lời dối lừa được tên đầy tớ, vụ buôn bán này đáng giá!
      honglak thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      ::Chương 2::.
      buộc dây đỏ, cũng lập lời thề, Tiễn Cơ sợ Chiêu Tài chơi xấu mà bỏ trốn, hai tay ném phát, quăng Chiêu Tài xuống đất.

      Chiêu Tài vững vàng đáp bốn chân mặt đất, nâng lên móng vuốt để gãi gãi cần cổ, vẫn quen cổ vô duyên vô cớ lòi ra thêm cái gì đó.

      Tiễn Cơ ra khỏi trù phòng, nhấc thùng gỗ đặt lên chiếc bàn tròn bằng đá ở bên dưới giàn hoa trong vườn.

      Chiêu Tài theo , nhảy lên bàn tròn, đặt mông ngồi bên cạnh thùng nước, thò đầu nhìn vào bên trong.

      Tiễn Cơ đẩy đầu mèo ra, “Hút nước miếng của ngươi vào mồm .”

      Chiêu Tài buồn bực vươn đầu lưỡi, liếm vòng quanh môi, chỉ còn sót lại chút mùi cá.

      Tiễn Cơ lấy cái chậu lớn đem lại đây, đem tất cả cá trong thùng gỗ đổ ra chậu. Sau đó múc nửa thùng nước đặt kế bên, chọn lấy con cá lớn bỏ lại vào thùng gỗ.

      Chiêu Tài ở bên thèm ăn muốn chết nhưng dám ăn vụng cũng dám chảy nước miếng.

      Hôm nay Tiễn Cơ câu được nhiều cá nhưng đều là cá , cá lớn nhiều lắm, lại bị Chiêu Tài ăn mất con, còn con vẫn lưu lại dấu răng của Chiêu Tài ở thân, Tiễn Cơ cẩn thận đếm đếm, chỉ còn lại ba con cá lớn.

      Tiễn Cơ cầm lấy con cá bị Chiêu Tài cắn, do dự lúc lâu, rốt cục cũng bỏ vào thùng gỗ.

      Tầm mắt của Chiêu Tài vẫn dán chặt lên người của con cá có dấu răng của , tại lại thấy Tiễn Cơ bỏ cá vào thùng gỗ hai mắt của liền sáng ngời, vươn ra tiểu móng vuốt trắng nõn mà , “Con cá này cho ta .”

      Tiễn Cơ mỉm cười với , Chiêu Tài dựng thẳng cái đuôi lên, lắc qua lắc lại để lấy lòng.

      Tiễn Cơ , “Nằm mơ hả!”

      Cái đuôi bé lập tức cụp xuống, ỉu xỉu đặt bàn.

      “Con lớn nhất bị ngươi ăn mất, còn muốn cái gì nữa?”

      Chiêu Tài uất ức , “Ta chưa ăn no mà.”

      Tiễn Cơ xách thùng gỗ đặt vào trong trù phòng rồi lại ra, trong tay cầm theo con dao, “Ta thấy ngươi cũng lớn thế mà ăn nhiều vậy.”

      Chiêu Tài nhìn thấy con dao lông người đều dựng thẳng cả lên, “ ba ngày rồi ta chưa được ăn, nếu cũng đến nhà của ngươi để trộm cá đâu.”

      Tiễn Cơ lấy cá ra khỏi chậu rồi đặt lên bàn, cầm lấy con dao cạo qua cạo lại bụng cá, “Vì sao ba ngày rồi mà chưa được ăn?”

      Chiêu Tài thấy Tiễn Cơ phải lấy dao để đối phó với mình bộ lông dựng đứng mới vừa rồi liền rũ xuống trở lại, thở dài hơi, “ đến rất dài.”

      “Vậy chậm rãi mà .” Dù sao đánh vẩy cá cũng mất rất nhiều thời gian, Tiễn Cơ vẫn rảnh rỗi để nghe Chiêu Tài . fynnz.wordpress.com

      Chiêu Tài ặc tiếng rồi qua loa cho có lệ, “Việc này hai ba câu thể được đâu.”

      Tiễn Cơ cười nhạo , “Ngươi chỉ là con mèo , làm gì mà có nhiều chuyện để như vậy!?”

      Chiêu Tài đứng thẳng người, giơ móng vuốt lên, sửa lời Tiễn Cơ cách khoa trương, “Là miêu đại tiên!”

      “Ngươi đó hả? Ngay cả bụng cũng được ăn no mà còn tự xưng là miêu đại tiên?” Tiễn Cơ chỉ vào mũi của Chiêu Tài rồi cười ha ha, “Đừng có bày đặt ta đây, làm cho miêu tộc của các ngươi bị mất thể diện.”

      đến mất thể diện Chiêu Tài giống như bị cái gì đó đâm vào người mà nhói đau, ngửa đầu tru lên meo meo meo meo meo cả buổi ngừng.

      Tiễn Cơ nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn cùng tiếng kêu thê thảm của Chiêu Tài liền tự mình kiểm điểm chút, có phải vừa rồi quá nặng lời hay , làm tổn thương đến tự tôn của con mèo con này.

      còn chưa kịp mở miệng trấn an Chiêu Tài đình chỉ tiếng kêu trước, mềm nhũn nằm phịch xuống bàn, “Ngươi đúng, từ nay về sau ta thể làm cho miêu tộc bị mất thể diện được.”

      Chiêu Tài làm Tiễn Cơ mờ mịt biết chuyện gì vừa xảy ra, lôi ruột cá ra khỏi bụng rồi vứt xuống đất, nghĩ thầm trong lòng: Hú hét đến độ hết buồn luôn sao.

      Chiêu Tài ngửi mùi cá trong khí, nhìn vào chậu nước, lại nhìn xuống mặt đất. Đói bụng đến mức còn sức lực, suy nghĩ chút, sau đó nhảy xuống bàn, định ăn ruột cá.

      Hai tay của Tiễn Cơ rất bẩn, tiện nhấc Chiêu Tài lên, vì vậy liền giơ chân ngăn cản, “Ngươi muốn làm gì?”

      “Ăn cái đó chứ làm gì nữa.” Chiêu Tài ngưỡng lên cái đầu tròn vo cách tội nghiệp, “ cho ta ăn cá, chẳng lẽ thứ mà ngươi vứt bỏ cũng thể cho ta hay sao?”

      ràng là mặt mèo nhưng Tiễn Cơ lại có thể nhìn thấy bộ dáng muốn khóc của Chiêu Tài, nghĩ rằng con mèo con này cũng dễ dàng, bị mình lừa mà cũng phát được, vì vậy liền giận dữ , “Nếu ngươi làm đầy tớ cho ta đương nhiên ta phụ trách ngày ba bữa cho ngươi.”

      Chiêu Tài lập tức lúng túng, “Vậy ta ăn cái gì?”

      Tiễn Cơ chỉ vào mấy con cá được đánh vẩy sạch rồi , “Đêm nay ăn cá, chờ ta làm xong rồi ngươi cùng ăn với ta.”

      Chiêu Tài nhảy lên bàn, ung dung bước qua, lại gấp gáp đến độ vươn ra móng vuốt sáng bóng được giấu bên dưới lớp đệm thịt mềm mại, nước miếng chảy dài cả mồm, “ cần phiền phức, ăn sống cũng được mà.”

      “Muốn ăn sống ăn cái thứ ở dưới đất cho ta!”

      Cá và ruột cá, so sánh hai thứ, Chiêu Tài lại là con mèo con kén cá chọn canh, thà rằng chờ thêm chút chứ muốn ăn ruột cá.

      Tiễn Cơ , “Nếu ngươi theo ta phải tuân theo quy củ của con người.”

      Chiêu Tài liếm móng vuốt của mình cho đỡ thèm rồi trả lời qua loa, “Ừ.”

      “Ngươi có thể , vậy có thể biến thành người hay ?”

      Lỗ tai của Chiêu Tài giật giật, dáng điệu nghênh ngang, vốn định ta là miêu đại tiên đương nhiên có thể, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mất thể diện liền rụt trở về, chỉ gật đầu , “Biết.”

      “Vậy biến xem thử.”

      Chiêu tài meo meo tiếng rồi nhảy xuống bàn, biến thành thiếu niên tuấn tú, bộ dáng của nhân loại khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi. Làn da trắng như tuyết, mái tóc dài dùng trâm cài tóc màu vàng để bó buộc, mặc hoa phục màu vàng, sợi tơ hồng như như cổ, quả có tám chín phần tương tự hình thái của con mèo con.

      Chiêu tài giật giật cổ, dùng tay nới lỏng sợi dây đỏ ra chút.

      “Bề ngoài tệ.” Tiễn Cơ chỉ vào bãi rau ở góc vườn rồi , “ hái cho ta hai cây củ cải lại đây.”

      Chiêu Tài nghe lời gật đầu, vui vẻ chạy đến vườn rau mà hái cây củ cải.

      “Cẩn thận đừng giẫm nát đồ ăn của ta!”

      Chờ Chiêu Tài hái xong củ cải, Tiễn Cơ lại chỉ rửa sạch, những việc đơn giản như vậy Chiêu Tài đều làm được.

      Chiêu Tài qua lại khu vườn , mỗi lần ngang qua bàn đá lại nhịn được mà nhìn vào trong chậu vài lần, sợ Tiễn Cơ thừa dịp lúc chú ý mà ăn vụng cá.

      Tiễn Cơ cầm lấy mấy con cá được rửa sạch vào trù phòng, Chiêu Tài tay cầm củ cải trắng tay cầm củ cải đỏ, đắc ý theo sau lưng Tiễn Cơ, “Tối nay ăn cái gì?”

      “Cá kho củ cải.”

      đợi Tiễn Cơ hết nghe Chiêu Tài hét lớn, “Ta thích ăn!”

      “Ngươi ăn rồi hả?”

      Chiêu Tài lắc đầu.

      Tiễn Cơ buồn bực , “Vậy làm sao ngươi biết là ngươi thích ăn?”

      Chiêu Tài nuốt nước miếng, cười cách ngây ngô, “Cá làm gì cũng ngon hết.”

      Tiễn Cơ bị chọc cho mỉm cười, “ ra ngoài, rẽ sang tay trái, gọi Phó Quyền ở nhà kế bên lại đây ăn cơm, với đêm nay bên nhà của ta có nhiều đồ ăn, bảo khỏi làm.”

      Nhiều thế nào ta cũng ăn hết được mà!

      Chiêu Tài lén lút nhìn trộm Tiễn Cơ cái, nhìn Tiễn Cơ thái củ cải, cảm thấy làm đầy tớ là điều tuyệt vời nhất.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      :Chương 3+4::.
      Chiêu Tài đứng trước nhà của Phó Quyền, hai tay co lại rồi cào lên cánh cửa, thanh kén két làm cho người ta sởn gai ốc.

      Phó Quyền bị tiếng gõ cửa đặc thù làm cho da đầu run rẩy, ngay cả sách cũng kịp buôn mà vội vàng chạy mở cửa.

      Chiêu Tài cào đến mệt mỏi, buông tay xuống, làm cho bàn tay còn lại tiếp tục quơ quào, đến khi cửa mở ra, tay của vẫn còn duy trì ở tình trạng co lại, suýt nữa cào trúng mặt của Phó Quyền.

      Sau khi Phó Quyền thấy người đến liền ngây người chút, “ biết các hạ tìm ai?”

      “Tìm Phó Quyền.” Chiêu Tài nạy vụn gỗ ở trong móng tay ra, trả lời mà hề ngẩng đầu lên.

      “Ta chính là Phó Quyền.”

      “Tiễn Cơ bảo đêm nay ngươi qua dùng bữa tối.” Chiêu Tài xong liền xoay người rời , được hai bước lại lui về, cũng may Phó Quyền vẫn chưa đóng cửa lại. Chiêu Tài nhìn Phó Quyền chút, vẻ mặt thần bí mà tiến đến trước mặt Phó Quyền, sau đó giơ lên tay che miệng lại rồi thầm, “Ngươi có ăn hay ?”

      “Ý của huynh đài là sao?”

      Dùng từ cách nho nhã, Chiêu Tài nghe xong liền cảm thấy mất kiên nhẫn, “Ý là hỏi ngươi có ăn nhiều hay đó?”

      Phó Quyền vội đáp, “ nhiều lắm, nhiều lắm.”

      “Vậy là tốt rồi.” Chiêu Tài vừa lòng gật đầu, thể nạy ra vụn gỗ, liền dùng răng cắn bớt móng tay.

      Tiễn Cơ vừa kho cá xong, đổ nước dùng vào nồi, sau đó đem củ cải bỏ vào bên trong, Chiêu Tài vừa cắn móng tay vừa quay về.

      “Gọi Phó Quyền hay chưa?”

      Chiêu Tài thò đầu vào nồi để ngửi mùi cá, “ gọi.”

      “Ừ.”

      “Tiễn Cơ, cái tên Phó Quyền chuyện rất kỳ lạ.”

      “Làm sao mà kỳ lạ?”

      Chiêu Tài chà xát cánh tay, toàn thân ưỡn ẹo cách mất tự nhiên, “Nghe chuyện mà hiểu sao cứ thấy lông tay lông chân dựng đứng cả lên.”

      người rất đức hạnh.” Tiễn Cơ mỉm cười rồi đậy nấp nồi lại, đem khăn nhét vào mặt của Chiêu Tài, “ ra ngoài dọn bàn cho ta, sau đó lấy ba đôi đũa và ba cái chén mang lên.” fynnz.wordpress.com

      Chiêu Tài cầm lấy cái khăn, “Vì sao ngươi làm?”

      Tiễn Cơ hung hăng , “Cái gì cũng bắt ta làm ta cần đầy tớ để làm gì?”

      Chiêu Tài lưu luyến chịu rời nồi cá, “Ta muốn ăn!”

      Tiễn Cơ cầm lấy cái giá gõ đầu Chiêu Tài chút, “ làm có ăn!”

      “Ta đói bụng mà.”

      “Chỉ có mình ngươi bị đói chắc?”

      Chiêu Tài thấp giọng thầm, “Ai biết ngươi có ăn vụng hay .”

      Tiễn Cơ giơ dao lên rồi đập bẹp mấy tép tỏi đặt thớt, “Còn nữa hả?”

      Chiêu Tài sợ đến mức hai chân muốn nhũn ra, tình nguyện, miệng rầm rì, mặt nhăn nhó mà rời . Làm xong việc do Tiễn Cơ phân phó, chống cằm, nâng mặt, ngắm sao ngắm trăng, chờ đến giờ ăn cơm.

      Cuối cùng Tiễn Cơ cũng làm xong cơm, cá kho củ cải được múc ra tô lớn! Củ cải đỏ tươi lấp đầy mình cá, Chiêu Tài chỉ ngửi mùi nước miếng giàn giụa.

      Tiễn Cơ bưng tô cá kho đặt lên cái bàn đá ở trong vườn rồi với Chiêu Tài, “Bảo với Phó Quyền là cơm làm xong rồi, kêu đến đây.”

      Chiêu Tài nhìn chằm chằm vào tô cá kho, đôi mắt trong suốt sáng rực, mất hồn mất vía mà , “Chờ, chờ chút hẳn .”

      “Chờ cái gì mà chờ?” Tiễn Cơ nhìn thấy bộ dáng có tiền đồ của Chiêu Tài liền nổi giận, đẩy ra cái đầu của , “Thức ăn sắp nguội rồi kìa.”

      Bỗng nhiên vang lên giọng , “ cần kêu, Tiễn Cơ huynh, làm phiền huynh rồi, tiểu đệ đến đây.”

      Tiễn Cơ hừ lạnh tiếng, “Phía trước nhô ngực ra, phía sau chu mông như con vịt! Phó Quyền, ngươi mà còn gọi ta như vậy ta lập tức vọt vào nhà của ngươi rồi xé hết sách của ngươi cho xem!”

      Phó Quyền khẩn trương xua tay , “Trong sách có kho tàng, thể xé, thể xé.”

      Còn tưởng người này sách, ngờ lại là hạng người tham tài. Ấn tượng của Chiêu Tài đối với Phó Quyền nhất thời bị sụp đổ.

      Phó Quyền ngồi xuống ghế, đối diện với Chiêu Tài, “Vị tiểu huynh đệ này là?”

      Tiễn Cơ tự múc cho mình bát cơm lớn, miệng giành , “ gọi là Chiêu Tài, là đầy tớ mà ta mới tìm về.”

      Phó Quyền gật đầu ra vẻ hiểu , sau đó chắp tay , “Hóa ra là Chiêu Tài huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ.”

      Chiêu Tài vừa mới bỏ củ cải vào miệng suýt chút nữa phun đầy mặt của Phó Quyền, lau lau khóe miệng dính nước kho, “Ta dám nhận, ngươi cứ gọi ta là Chiêu Tài.”

      xong liền cắm chiếc đũa vào tô cá, đến khi cầm lên mặt đều là củ cải. fynnz.wordpress.com

      Mới nấu xong cho nên củ cải rất nóng, lúc trước Chiêu Tài ăn vụng miếng, ngoại trừ đầu lưỡi bị phỏng có cảm giác gì khác. tại gió đêm thổi hiu hiu, thức ăn nguội ít, chỉ còn ấm ấm, thích hợp với nhiệt độ mà có thể ăn được.

      Chiêu Tài vui vẻ cười rộ lên, tuy rằng gắp được thịt cá nhưng củ cải thấm nước cá cho nên hề thua kém thịt cá.

      Chiêu Tài phải dùng hết sức để nhổ lên củ cải cắm chặt dưới đất, cứ tưởng là rất khó nuốt, ngờ chỉ trong chốc lát lại được Tiễn Cơ làm ra tô cá mềm ngọt như thế. căn bản cần dùng răng để cắn, chiếc đũa chỉ cần nhàng ghim qua cái, sau đó củ cải liền rơi vào miệng của mình.

      Chiêu Tài tiếp tục đem chiếc đũa cắm vào tô cá, đong đưa cái đầu bé , thỏa mãn lắc chiếc đũa sang trái lại sang phải, cũng ngại chóng mặt.

      Trong vườn chỉ nghe thấy tiếng rột rột phát ra từ miệng của , quá bao lâu củ cải ở mặt tô cá đều bị tiêu diệt sạch .

      Tiễn Cơ vốn định nhắc nhở hai ba câu nhưng sau đó lại nhớ đến Chiêu Tài ba ngày chưa ăn cơm, vì vậy tạm thời làm khó .

      Con cá được kho chín cho nên thân mình có màu nâu vàng, Chiêu Tài chưa từng ăn cá chín, mèo như bọn họ đều là bắt xong ăn liền, đâu có phiền phức như nhân loại. Nay trước mặt bày ra con cá xa lạ khiến cho đôi đũa của Chiêu Tài bỗng nhiên trở nên do dự.

      Tiễn Cơ ăn xong con cá , thấy Chiêu Tài chậm chạp động đậy đôi đũa, “Sao vậy, thích ăn cá kho à?”

      Chiêu Tài ngơ ngác hỏi, “Cá kho là gì?”

      “Dùng nước tương để nấu gọi là kho, nước kho chính là nước hầm, còn có cách khác là hấp, như thế nào, ngươi chưa ăn bao giờ à?”

      Chiêu Tài lắc đầu, “Có nhiều cách làm như vậy sao?”

      Tiễn Cơ hỏi ngược lại, “Ngươi tưởng thế nào?”

      “Ta chỉ biết ăn sống.”

      “Ăn sống?” Phó Quyền kinh ngạc , “Chiêu Tài….”

      Từ huynh chưa kịp phát ra bị Chiêu Tài trừng mắt, Phó Quyền liền im bặt, sau đó tiếp, “Làm sao có thể ăn?”

      Tiễn Cơ gắp con cá vào bát của Chiêu Tài rồi , “ là mèo , tất nhiên là ăn được rồi.”

      Phó Quyền trợn to mắt, ngạc nhiên , “Cái gì? Mèo !”

      Chiêu Tài lập tức biến ra đôi tai mèo và cái đuôi đầy lông mềm mại, sau đó nhe răng trợn mắt, nhưng răng người làm sao có răng nanh như mèo, “Sao? Sợ hả?”

      Chiêu Tài giương nanh múa vuốt, ra vẻ hung dữ.

      Phó Quyền lại nhịn được mà cười ha ha, “ sợ sợ, trong sách còn có kho tàng, ở mấy nơi sơn dã có quái là chuyện hề kỳ quái.”

      Đôi tai mèo thất vọng cụp xuống, Chiêu Tài bưng bát lên, nghiêng đầu dùng răng cọ cọ vào con cá kho.

      Cho dù là lần đầu tiên nếm được hương vị này nhưng cũng đủ làm cho Chiêu Tài cả đời khó quên.

      Mùi tanh của cá bị vị ngọt lành của củ cải và nước tương đánh tan hơn phân nửa, thịt cá càng thêm thấm mềm, chỉ cần dùng răng chạm có được miếng thịt, ăn vào vừa mềm vừa chắc thịt, hoàn toàn khác hẳn với khi ăn sống.

      Khi Tiễn Cơ kho cá cho vào vài quả ớt được phơi nắng, vị cay nhè khiến người ta càng thêm thèm ăn.

      Chiêu Tài chưa bao giờ nhấm nháp cao lương mỹ vị như vậy, hưng phấn lúc lắc cái đuôi, hai tay ôm bát, cho nguyên con cá vào trong miệng.

      Phó Quyền kinh ngạc nhìn ăn như chết đói, Tiễn Cơ nhìn thấy nhưng thể trách cứ, chỉ biết ngồi nhìn Chiêu Tài dùng đầu lưỡi động động vào cái rồi phun ra tất cả xương cá lên bàn.

      Phó Quyền trừng mắt , “Chiêu Tài lợi hại.”

      Tiễn Cơ nhớ đến xương cá hồi chiều, trong lòng thầm nghĩ: Con cá to hơn con này gấp ba mà Chiêu Tài còn có thể ăn phát hết sạch nữa mà.

      Con mèo kiêu ngạo dương dương tự đắc vì được khen ngợi mà chỉ tập trung ăn, ăn còn kịp nữa là, làm sao có thời gian để chuyện.

      Khi ở nhà, tuy rằng phụ thân thường xuyên bắt bọn họ dùng hình người để ăn cơm, nhưng dù sao đôi đũa tiện sử dụng như móng vuốt. Chiêu Tài càng ăn càng cảm thấy đôi đũa vướng víu, ba người ăn hai tô cá kho, hai người còn lại là nhân loại rất am hiểu việc sử dụng đũa, Chiêu Tài phát nếu như vậy mất lợi thế, vì vậy lập tức ném đũa, biến ra móng vuốt rồi vung tay vào tô cá.

      Tiễn Cơ nâng lên đôi đũa, để ý nặng mà cứ đánh lên móng vuốt của Chiêu Tài.

      “Meo meo!”

      Chiêu Tài kêu đau tiếng, liền rút móng vuốt vào, uất ức nhìn Tiễn Cơ.

      Tiễn Cơ , “Ngoan ngoãn ăn cơm.”

      Chiêu Tài , “Mau mau ăn cơm.”

      Tiễn Cơ giơ đũa lên, giả vờ muốn đánh Chiêu Tài lén lút kiểm tra móng vuốt, Chiêu Tài nhanh chóng rút móng vuốt vào, uất ức liếm móng vuốt, móng vuốt lại biến thành tay. nhặt lên đôi đũa, lau lau đầu đũa lên y phục chút.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      .::Chương 5 – 6::.
      Cơm nước xong xuôi, cần phải , bát đũa là do Chiêu Tài rửa.

      Giữa đường làm vỡ hết cái bát, làm cho Tiễn Cơ tức giận đến mức nhéo cái lỗ tai mèo của Chiêu Tài rồi mắng , “Ngốc nghếch.”

      Chiêu Tài với vẻ mặt cầu xin , “Ta chưa bao giờ rửa bát.”

      Tiễn Cơ cả giận, “ chịu làm việc mà còn này nọ nữa hử?”

      Chiêu Tài cắn môi, trong mắt lấp lánh giọt nước mỏng manh. Hối hận chính mình nhất thời xúc động chạy xuống núi, tuy rằng phạm phải chút lỗi, bị phụ thân hung tợn mắng cho trận, nhưng tốt xấu gì ở trong nhà cần lo cơm ăn áo mặc, a cha cũng trách tội , nhiều lắm bị mọi người cười nhạo thời gian ngắn, dù sao cũng tệ hơn hoàn cảnh tại a.

      Chiêu Tài rất muốn về nhà, nhưng cổ còn cột sợi dây màu đỏ, thời thời khắc khắc nhắc nhở dễ dàng bỏ trốn như vậy. Cậy mạnh chuồn êm đổi lấy kết cục chính là cả đời có cá ăn.

      Chiêu Tài liếc nhìn Tiễn Cơ, thầm nghĩ biết phải làm đầy tớ đến bao giờ mới đủ. Vừa rồi làm vỡ cái bát, dám nhiều lời, vì thế đành ngậm miệng lại, tiếp tục cẩn thận rửa bát.

      Tiễn Cơ chờ đến khi hết giận, tinh tế suy nghĩ chút, nếu Chiêu Tài ngốc làm sao lại bị mình lừa? Nhìn Chiêu Tài mặc cẩm y hoa phục, có lẽ lúc trước ở trong đàn quái cũng là kẻ quen được hầu hạ, mình cần gì phải nổi nóng với cơ chứ.

      Nghĩ đến đều là vì vụ đánh cược làm hại, mặc dù kiếm tiền rất quan trọng nhưng cái bát cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền.

      Tiễn Cơ đến trước mặt Chiêu Tài, cầm lấy cái khăn sạch để giúp lau khô bát, xem như giải thích với .

      Nước mắt của Chiêu Tài nhiễu giọt xuống chậu rồi hòa tan vào nước.

      Tiễn Cơ , “Khóc cái gì?”

      Chiêu Tài đỏ mắt nhìn , “Meo meo….”

      Tiễn Cơ cau mày lại, “ tiếng người.”

      Chiêu Tài chu miệng , “Còn con cá lớn đâu?”

      Bàn tay của Tiễn Cơ run lên, thiếu chút nữa ném vỡ cái bát, còn tưởng rằng Chiêu Tài tủi thân vì bị mình quở trách, ngờ Chiêu Tài lại nhớ thương con cá lớn bị cắn lúc trước, là uổng công lo lắng cho .

      Tiễn Cơ cầm bát đũa đặt vào trong tủ chén ở nhà bếp, Chiêu Tài giống cái đuôi bám sát theo , “Cá lớn! Cá lớn!” ngừng kêu to.

      Tiễn Cơ bị kêu la đến nhức cả đầu, cả giận , “Đừng kêu om sòm nữa, tắm rửa xong rồi ngủ!”

      Nhà của nông dân ít phòng, nhà của Tiễn Cơ chỉ có hai gian phòng thô sơ, gian phòng để làm nhà bếp, còn gian phòng lớn Chiêu Tài chưa tiến vào.

      Tiễn Cơ đẩy ra cửa phòng, Chiêu Tài thò đầu nhìn vào bên trong, bên ngoài là phòng khách , ở giữa có đặt cái bàn vuông, bên trong là giường đất, lớn gấp vài lần so với cái bàn vuông.

      Chiêu Tài chạy vào rồi nhảy lên chiếc giường, sau đó biến thành con mèo con, hưng phấn lăn qua lăn lại, rốt cục có thể nằm xuống!

      “Bẩn quá, mau xuống cho ta!” Tiễn Cơ nắm lấy cái đuôi của Chiêu Tài rồi đặt vào cái chậu.

      Chiêu Tài ở trong chậu trở mình ngồi dậy, “Sạch , cần tẩy.”

      Tiễn Cơ nhổ sợi lông ở dưới miệng của Chiêu Tài, đau đến mức phải kêu meo meo meo meo.

      Tiễn Cơ đưa sợi lông đến trước mặt Chiêu Tài, “Còn dính nước cá kho nè, biết xấu hổ mà còn bảo là mình sạch .”

      Chiêu Tài lập tức liếm liếm móng vuốt rồi lau lên mặt vài ba cái, nháy mắt liền , “ rửa xong!”

      “Như thế này mới là rửa xong.” Tiễn Cơ nhấc lên thùng nước vừa mới múc, từ đầu của Chiêu Tài mà đổ xuống toàn thân.

      Mèo con sợ nước, đột nhiên bị xối ướt khiến Chiêu Tài sợ tới mức run rẩy, ngã lăn ra trong chậu nước, cái trán đập vào thành chậu, đau đến mức liên tục kêu la.

      Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Chiêu Tài, Tiễn Cơ cũng nháy mắt quên cả buồn bực, mang theo tâm tình vui vẻ mà tắm rửa cho Chiêu Tài, sau đó bế ra khỏi chậu nước, dùng khăn bọc kín người rồi lau khô, sau đó đặt lên bàn.

      Chiêu Tài bị xoa tới xoa lui đến mức choáng váng đầu óc, biết trời trăng mây gió gì cả.

      Tiễn Cơ lại múc thùng nước, ban đêm vào mùa hè trời rất nóng, đứng trong vườn thoát y phục, sau đó đổ thùng nước lên người, là mát mẻ.

      Cơ thể rắn chắc mạnh mẽ, ánh trăng màu vàng nhạt từ cao chiếu xuống làm cho những giọt nước người của Tiễn Cơ cũng trở nên lấp lánh, từng giọt nước theo cơ bắp trượt xuống. Chiêu Tài vừa lấy lại tinh thần liền nhìn thấy cảnh sắc mê người này, nuốt nuốt miếng rồi nâng lên móng vuốt, muốn sờ thử để kiểm tra.fynnz.wordpress.com

      Tiễn Cơ tắm xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Chiêu Tài vươn móng vuốt về phía mình, đem khăn ném vào trong chậu rồi nhấc con mèo vươn móng vuốt lên, sau đó vào trong phòng rồi tùy ý vứt xuống đất.

      Chiêu Tài thất vọng mà meo meo tiếng, thấy Tiễn Cơ đặt cái chậu lên giá rồi leo lên giường, cũng nhảy lên theo.

      Lông mèo mềm mại dán sát vào làn da xích lỏa rất ngứa, Tiễn Cơ đẩy Chiêu Tài ra, “Giường của ta mà ngươi cũng leo lên ngủ sao?”

      “Vậy ta ngủ ở chỗ nào?”

      Tiễn Cơ bế Chiêu Tài đặt lên tấm vải bố ở dưới giường, “Ngươi ngủ ở đây.”

      Chiêu Tài giận tím mặt, lập tức giơ móng vuốt muốn cào Tiễn Cơ.

      “Dám cáo ta, ngày mai phạt ngươi nhịn đói!”

      Chiêu Tài ôm hờn dỗi mắc nghẹn ở trong lòng, vì cá, đành ôm cái đuôi mà cuộn tròn trong tấm vải bố.

      Qua lúc sau, cơn buồn ngủ bắt đầu tấn công, ý thức của Tiễn Cơ trở nên mông lung, bỗng nhiên giật mình nghe thấy Chiêu Tài hỏi , “Tiễn Cơ, cá lớn đâu?”

      Đến giờ mà còn nhớ thương con cá nữa sao?

      Tiễn Cơ nằm úp sấp giường, cánh tay buông xuống thuận tiện sờ sờ bộ lông đỉnh đầu của Chiêu Tài, “Sáng mai biết.”

      Chiêu Tài há mồm ngáp cái, ngẩng đầu lên rồi cọ cọ vài cái trong lòng bàn tay của Tiễn Cơ, sau đó xoay người ôm lấy tay của Tiễn Cơ đưa vào trong lòng, nghĩ đến việc chừng sáng mai vừa mở mắt có thể ăn cá, khóe miệng của Chiêu Tài mang theo ý cười, hài lòng chìm vào giấc ngủ.

      ———

      Tiễn Cơ ngủ được lúc cánh tay trở nên tê rần, giật giật cánh tay mới phát Chiêu Tài ôm chặt tay .

      Tiễn Cơ rút tay ra, Chiêu Tài mất tự nhiên mà kêu meo meo tiếng, sau đó người mèo lại tiếp tục ngủ.

      Buổi sáng, Tiễn Cơ mơ mơ màng màng ngồi dậy, vẫn chưa tỉnh hẳn, đôi chân sờ soạng tìm hài. Bất ngờ chân dẫm lên vật mềm mại, trong khoảnh khắc liền nghe thấy tiếng hét thảm, tiếng kêu kia tê tâm liệt phế như thể chấn thiên động địa. Tiễn Cơ giật mình, cuối cùng cũng thanh tỉnh.

      Vừa cúi đầu liền nhìn thấy Chiêu Tài ôm cái đuôi, trừng mắt nhìn với vẻ mặt đầy ai oán.

      Hóa ra là giẫm phải đuôi của Chiêu Tài, Tiễn Cơ ngáp cái rồi với Chiêu Tài, “ xin lỗi.”

      Chiêu Tài rưng rưng khóe mắt, giọng nhàng đầy cả giận, “ tiếng xin lỗi là đủ rồi sao? Cái đuôi rất đau.”

      Tiễn Cơ , “Vậy ngươi muốn thế nào?”

      Chiêu Tài liếm liếm cái đuôi, cách nghiêm túc, “Cần phải ăn cá để tẩm bổ.”

      Tiễn Cơ đưa hai ngón tay ra rồi nâng đuôi mèo lên, hai ngón tay đặt ngay chỗ tiếp xúc giữa cái mông và cái đuôi, giả vờ khoa tay múa chân , “Nếu đau cứ cắt là xong.”

      Chiêu Tài nhe răng uy hiếp, “Ngươi dám!”

      Tiễn Cơ giả vờ đứng dậy, “Ngươi xem, ta có dám hay ?”

      Chiêu Tài lắc mông, kéo lại cái đuôi của mình, kẹp chặt vào trong người rồi bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu , “Tiễn Cơ, ta ghét ngươi!”

      Vừa dứt lời, Tiễn Cơ lại nghe thấy tiếng hét thảm vang lên, hóa ra con mèo kia quay đầu đe dọa mình cho nên thấy đường, cái đầu đụng vào cánh cửa, té chổng vó, bốn chân chỉa thẳng lên trời.

      Tiễn Cơ ngửa mặt cười to rồi mở cửa ra ngoài.

      Sáng sớm mùa hè cũng gắt nắng như buổi trưa, Tiễn Cơ đứng trong vườn dùng nước muối xúc miệng rồi đổ nước rửa mặt.

      Chiêu Tài ngồi xổm bên cạnh , trong miệng cứ lặp lặp lại, “Điểm tâm! Điểm tâm!”

      “Rửa sạch mặt cho ta.”

      Chiêu Tài vươn móng nhúng vào nước rồi chà qua chà lại hai vòng.

      So với tối hôm qua kỹ hơn chút, dù sao cũng phải dùng nước miếng lau mặt, Tiễn Cơ lười nhiều với Chiêu Tài, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thẳng vào nhà bếp.

      Chiêu Tài bám sát theo sau, “Cá lớn đâu?”

      Tiễn Cơ trả lời Chiêu Tài mà chỉ đến bên bếp, mở cái nồi rồi cầm ra cái đĩa.

      Hai mắt của Chiêu Tài lập tức tỏa sáng, con mắt trở nên lấp lánh: Cá!

      Con cá kia tối hôm qua Tiễn Cơ đánh vảy xong, mặt còn có dấu răng của Chiêu Tài.

      Chiêu Tài thấy thế, liền nhớ đến tối hôm qua hai người có chuyện, theo bản năng liền cảm thấy đó chính là điểm tâm của mình, ngừng dùng móng vuốt cào ống quần của Tiễn Cơ, thúc giục Tiễn Cơ nhanh đưa cá đến miệng của mình.

      Tiễn Cơ lắc lắc chân, giẫy ra móng vuốt của Chiêu Tài, sau đó đem cá đặt lên thớt, từ giữa cắt ra làm đôi, sau đó nạo thịt cá theo chiều xuôi.

      Chiêu Tài chảy nước miếng , “ cần phiền phức như vậy, để ta ăn trực tiếp là được rồi.”fynnz.wordpress.com

      Tiễn Cơ cũng thèm nhìn mà chỉ tiếp tục nạo thịt cá, nạo xong mặt lật mặt bên kia nạo tiếp, nạo đến phần xương cẩn thận chút, giảm bớt lực nạo, sợ làm xương cá lẫn vào trong thịt.

      Tiễn Cơ , “Được rồi, ngươi ăn .

      Chiêu Tài nhảy lên rồi chụp về phía tấm thớt.

      Tiễn Cơ lập tức nâng tấm thớt lên khiến Chiêu Tài chụp hụt, Chiêu Tài tức giận , “Lừa đảo, chẳng phải là để cho ta ăn hay sao?”

      Tiễn Cơ chỉa vào cái đĩa , “Đó mới là ngươi ăn, thịt cá ta để làm chuyện khác.”

      “Làm gì?” Chiêu Tài hừ lạnh , “Ngươi ăn hết phần ngon, để lại phần thể ăn mà cho ta.”

      Tiễn Cơ xoa đầu của , “Ngươi nghĩ là ta xấu xa vậy sao?”

      Chiêu Tài lắc lắc cổ , “Ừ.”

      Tiễn Cơ nhìn sợi dây đỏ cổ của , thầm mắng trong lòng, “Đồ vô lương tâm.”

      Chiêu Tài ngậm đầu cá rồi , “Vậy ngươi lấy thịt cá làm gì?”

      “Để làm cá viên.”

      “Cá viên?” Chiêu Tài nhanh chóng ăn xong đầu cá, trong miệng còn ngậm xương cá, giọng trở nên , “Đó là cái gì?”

      “Đương nhiên là để ăn.” Tiễn Cơ cho vào nửa bát bột bắp, lại cho thêm chút đường và muối, “Đem ra chợ bán, nếu làm sao kiếm tiền?”

      Sau khi trộn đều, Tiễn Cơ dùng đầu đũa chấm vào chút thịt cá rồi bỏ vào miệng để nếm thử, cảm thấy vẫn còn thiếu hương vị, liền cầm chai tiêu rồi lắc vào ít.

      Chiêu Tài theo mùi tiến đến, xương cá trong miệng nhất thời trở nên vô vị.

      Tiễn Cơ đặt xuống thịt cá được trộn đều, sau đó cắt hành lá thành đoạn ngắn rồi thái lát củ gừng, đổ chén nước sôi, ném hành và gừng vào đó. Vì nước sôi cho nên hương vị liền tỏa ra, Tiễn Cơ cảm thấy đến lúc, dùng thìa ngăn cản, cẩn thận đổ nước hành gừng vào trong thịt cá.

      Chiêu Tài hoàn toàn ăn vô thứ ở trong miệng, nhìn cái bát trong tay của Tiễn Cơ mà chớp mắt, cái mũi màu hồng nhạt khẽ nhúc nhích, hít lấy mùi cá trong khí, chờ đợi thời cơ để ăn vụng.

      Nguyên liệu chính và phụ đều có đầy đủ, Tiễn Cơ dùng sức quậy đều theo chiều, cho đến khi thịt cá dính vào nhau, tạo thành cục thịt lớn mới dừng lại. xắn y mệ lên, xòe bàn tay trái ra, dùng thìa múc chút thịt cá đặt vào lòng bàn tay rồi bắt đầu ve tròn, tiếp theo liền bỏ vào trong nồi nước sôi.

      Chiêu Tài đặt đầu lên hủ muối, hoàn toàn quên cả chuyện ăn vụng. chưa bao giờ nhìn thấy những gì mà Tiễn Cơ làm, cũng chưa từng được ăn.

      Chỉ chốc lát sau, hết thảy thịt cá đều trở thành cá viên, nấu được lúc Tiễn Cơ dùng cái thìa múc chúng nó ra rồi đặt vào trong bao để gói lại.

      “Ngươi muốn làm gì?” Chiêu Tài nâng lên cái đầu tròn vo, “Sao còn chưa ăn nữa?”

      “Cái này để đem bán.”

      Chiêu Tài lưu luyến rời, “Vẫn chưa được nếm thử mà….”

      “Nếm cái gì?” Tiễn Cơ đặt bao cá viên vào trong gánh hàng rong, lại đặt thêm vài thứ nữa, sau đó tắt lửa, nâng lên đòn gánh rồi với Chiêu Tài, “Biến thành người , cầm theo cái thùng ở trước cửa, theo ta kiếm tiền.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :