1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chiết Tẫn Xuân Phong - Thị Kim ( 78 chương hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      [​IMG]
      Tác giả:
      Thị Kim
      Thể loại:
      Cung đấu, gia đấu, HE
      Nguồn: http://truyenfull.vn/chiet-tan-xuan-phong/

      Trạng thái: full



      Ebook:https://cungquanghang.com/threads/ebook-chiet-tan-xuan-phong-thi-kim.22024/

      Văn án:

      “Người khắp thiên hạ đều nàng tốt, ta cũng nàng tốt!”

      ***

      Đây là câu chuyện về tiểu nương vì có người cha quá khốn nạn nên đâm ra có cái nhìn lệch lạc về tình , chỉ tin vào tiền bạc mà tin đàn ông, cuối cùng bị gã nào đó uốn nắn lại quan điểm tình lệch lạc kia.

      ***

      Dịch giả: Giới thiệu thế thôi, chứ truyện này loạn lạc, gia đấu cung đấu sơ sơ, ai thích nữ chính thông minh cơ trí mời nhập hố ^^
      Last edited: 17/4/17
      tart_trung, Phong nguyetNhiên Nhiên thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 1: Như kiếm xuyên tim

      Liễu khói cầu sơn

      Màu xanh rèm gió[1]

      Cảnh sắc Kinh Châu dần chuyển sang tiết trời đẹp nhất. Mới sáng sớm, phủ châu mục rộn rã hẳn lên, chim khách cũng đến góp vui, hót líu lo cành cao.

      Vân Phỉ vươn người ra ngoài cửa sổ, ngửa đầu nhìn những chú chim khách hót ríu rít ngọn cây, đôi má lúm đồng tiền rạng rỡ bên môi: “Ngẩng đầu nghe chim khách. Quả nhiên là cha sắp về rồi, mẹ nhanh lên !”

      Tô Thanh Mai chồm cả người vào rương quần áo, tay chân luống cuống kéo chúng ra ngoài, từng chiếc được ném lên giường cách nhịp nhàng. Nàng ta cuống quýt hỏi: “A Phỉ, mẹ mặc bộ nào đẹp?”

      Vân Phỉ xoay đầu qua, nửa đứng nửa quỳ chiếc ghế dựa, nhìn mẹ mình rồi tủm tỉm cười: “Mẹ đẹp sẵn rồi, mặc bộ nào cũng đẹp cả.”

      Tô Thanh Mai ngẩng chiếc đầu vùi trong rương quần áo lên, nửa tin nửa ngờ: “ ?” Đứa con này của nàng từ có tính cách tinh quái, dẻo mồm dẻo miệng, câu nào câu nấy như ướp sẵn cả bình mật.

      Vân Phỉ nghiêm túc : “Đương nhiên rồi, bên cạnh cha có lấy người thiếp, chỉ ngoan ngoãn biết có mình mẹ, chứng tỏ mẹ có dung nhan kiều diễm ai bằng.”

      Vừa nhắc tới phu quân, vẻ mặt Tô Thanh Mai tràn ngập hạnh phúc, nàng ta đắc ý : “Đó là vì năm xưa cha con từng thề là nạp thiếp. Lúc ông ấy cưới mẹ nghèo xơ nghèo xác, nếu có mẹ và ông ngoại con ra sức lo liệu công danh cho ông ấy ông ấy làm gì có ngày hôm nay.”

      Câu này được hàng trăm lần, Vân Phỉ vân vê trái tai, nén được cười: “Vậy mẹ còn lo gì chứ?”

      Tô Thanh Mai vuốt gương mặt mình, thở dài thườn thượt: “Làm gì có hoa nào mà tàn, năm nay mẹ cũng ba mươi lăm rồi.”

      Vân Phỉ nhảy từ ghế dựa xuống, cười hì hì rồi ôm eo nàng ta. “Nhìn mẹ như chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi.”

      Thoáng cái mà trẻ ra mười tuổi nên Tô Thanh Mai rạng rỡ hẳn lên. “Đúng là dẻo miệng. Chọn giúp mẹ bộ quần áo nào.”

      Vân Phỉ thả tay ra, từ trong đống đồ rực rỡ sắc màu chọn ra chiếc váy màu tím sậm, chân váy màu khói xám, bên dùng tơ tằm thêu hình hoa sen, ướm lên người Tô Thanh Mai. “Bộ này rất đẹp, tôn lên làn da trắng ngần của mẹ.”

      Tô Thanh Mai do dự giây lát: “Màu tím sậm này có hơi già ?” Từ sau ba mươi tuổi, nàng liền bắt đầu ăn mặc tươi trẻ như thiếu nữ, quần áo toàn màu hồng nhạt, màu xanh lá, màu vàng nhạt… khiến nàng và con cứ giống như hai tỷ muội.

      Vân Phỉ lại cầm chiếc áo choàng bằng lụa trắng, có hình bướm lượn giữa rừng hoa, đặt vào tay mẹ mình. “Khoác thêm cái này lên mất vẻ thanh xuân tươi trẻ.”

      Áo choàng trắng và chiếc váy tím phối với nhau càng hợp, Tô Thanh Mai cười. “Mẹ thay thử xem.”

      Vân Phỉ nhìn dáng vẻ hân hoan của mẹ mình khuất sau bình phong, nụ cười ngọt ngào mặt cũng bất giác héo rũ.

      Từ đến lớn, nàng nghe mấy trăm lần chuyện tình của cha mẹ qua lời kể của mẹ mình. Trước kia, Vân Định Quyền chẳng qua chỉ là đình trưởng nhoi của Tương Huyện, còn Tô Thanh Mai lại là con duy nhất của Tô Vĩnh An, người giàu nhất trong thành. Trong lần chùa dâng hương, Tô Thanh Mai gặp phải bọn cướp. Đúng vào thời khắc cam go ấy, Vân Định Quyền kịp thời xuất , hùng cứu mỹ nhân, rồi cứ thế mà kết thành mối nhân duyên tuyệt đẹp này.

      Năm thứ hai sau khi kết hôn, Tô Thanh Mai sinh ra Vân Phỉ. Sau đó, bụng có động tĩnh gì suốt bảy tám năm nhưng Vân Định Quyền vẫn hề oán trách mà ngược lại, còn thề rằng tuyệt đối nạp thiếp. Hết sức cảm động, Tô Thanh Mai tiếc dốc hết gia sản để lo lót công danh cho Vân Định Quyền, giúp mạch thăng đến chức châu mục[2].

      Trước nay, Vân Phỉ luôn cảm thấy chuyện tình của cha mẹ mình đúng là điển hình cho hùng cứu mỹ nhân, phu xướng phụ tùy, hoàn mỹ hơn bất cứ câu chuyện nào trong sách. Mãi cho đến ba năm trước, vào cái ngày mà ông ngoại nàng qua đời…

      Tô Vĩnh An nắm tay nàng, nhọc nhằn ra bí mật động trời: “A Phỉ, ra bọn cướp mà năm đó mẹ con gặp phải chính là do cha con sắp đặt, con người của đơn giản, con phải hết sức đề phòng, cố gắng che chở cho mẹ và đệ đệ của con.”

      Lúc ấy nàng cũng chỉ mới mười hai tuổi, mặc dù nhận ra cha có vẻ lãnh đạm, qua loa với mẹ nhưng vẫn ngây thơ tưởng rằng vì cha muốn làm việc lớn nên có thời gian bận tâm đến chuyện nhi nữ thường tình.

      ra phải như thế.

      Bí mật này, ông ngoại giữ nó cho đến khi mất. Nàng cũng tính giữ kín trong lòng, để cho mẹ mình hay biết.

      Mẹ cứ vui vẻ làm châu mục phu nhân, mơ màng biết gì cuộc sống hạnh phúc biết bao.

      Tô Thanh Mai thay quần áo xong, ra ngoài. Vân Phỉ lập tức tỏ ra sững sờ. “Mẹ là xinh đẹp!”

      Tô Thanh Mai hớn hở soi mình trong gương. Quả nhiên đúng như Vân Phỉ , vừa đoan trang cao quý, lại mất vẻ kiều diễm xinh tươi. Ngay cả chiếc eo hơi mập do sinh A Tông cũng thấy đâu nữa.

      Hài lòng với quần áo, nàng ta lại đến bên chiếc gương để ngắm khuôn mặt mình cho kỹ càng.

      Son phấn mười lượng hộp của Vĩnh Xuân Đường quả là có công dụng, làm đôi má ửng tươi như hoa đào, nhìn cho kỹ đúng là trông như chỉ mới ngoài đôi mươi.

      Có điều, che được người khác, cũng gạt được chính mình. Vừa nghĩ đến việc mình ba mươi lăm, dần dần kém sắc như mặt trời xuống núi, mà phu quân cứ như mặt trời ban trưa, người cứ đường đường oai vệ, khôi ngô tuấn tú cảm giác ấy như như mối nguy, như chiếc gai bé tí đâm vào tim, tuy đau nhưng cứ luôn khiến người ta khó chịu.

      Sau khi Cảnh Đế băng hà, triều đình tan rã, quần hùng khắp nơi nổi dậy, chiêu binh mãi mã, tự lập chính quyền. Vân Định Quyền nắm binh quyền trong tay, tiếng là châu mục nhưng thực chất cũng là bá chủ của đất Sở. Trước nay ta vẫn bừng bừng dã tâm, lại sinh vào thời loạn, muốn làm nên nghiệp bá nên bình thường bận rộn chuyện binh đao, rất ít khi ở nhà. Lần này Lư Châu, suốt tháng trời.

      Tô Thanh Mai ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng đợi đến ngày trở về. Mới sớm ra, nàng ta vội vã trang điểm, ăn mặc để đón phu quân, lòng còn nhấp nhỏm hơn cả thiếu nữ tư xuân, nhưng soi gương cả buổi trời mà vẫn phát rốt cuộc chỗ chưa hài lòng nằm ở đâu.
      “Mẹ, đừng soi nữa, thôi.” Vân Phỉ khỏi thúc giục, kéo nàng ta ra khỏi phòng.

      Vừa ra đến cửa có rũ hoa, A Tông bảy tuổi được nhũ mẫu Tề Thị dắt đến, đợi ở đó đến sốt cả ruột, thấy mẹ mình liền bĩu môi : “Mẹ đúng là lề mề.”

      “Vội gì chứ, cha con còn chưa về tới mà.” Tô Thanh Mai dắt tay con trai ra ngoài, đường tim cứ đập thình thịch, giống hệt như ngày cưới, vừa hạnh phúc vừa kích động.

      đến trước bức tường bình phong ở cổng liền thấy Phục Linh – nha hoàn được phái ra đợi ở cổng từ sáng sớm vội vã bước vào, thấy Tô Thanh Mai vội vàng mỉm cười, : “Phu nhân đến đúng lúc, tướng quấn sắp đến rồi.”

      A Tông chân ngắn nên nhanh được, Vân Phỉ đợi nổi nên xách váy lên vòng qua bức tường, chạy ra cửa lớn, phi xuống những bậc thềm như chim yến chao giữa mùa xuân.

      đội nhân mã đến trước cửa phủ, dẫn đầu là Vân Định Quyền – châu mục của Kinh Châu – ngồi ngay ngắn lưng chú ngựa lông vàng đốm trắng cao lớn.

      nghiêng người phi thân xuống ngựa, chiếc áo khoác đen tuyền được gió thổi tung, để lộ ra Thanh Long kiếm cùng Du Long ngọc bội bên hông. Dáng người cao lớn uy phong như tắm dưới ánh dương rực rỡ, tuấn phóng khoáng, khí chất bất phàm.

      Vân Phỉ thầm than: cha đúng là càng ngày càng oai phong. Tiền tài, quyến thế quả nhiên là tấm áo đẹp nhất của đàn ông.

      Nàng mỉm cười bước tới, định gọi cha bỗng thấy Vân Định Quyền xuống ngựa nhưng lại hướng về cửa phủ mà xoay người về phía chiếc xe ngựa.

      Chiếc xe ngựa này phải là của Vân gia.

      bức màn màu đỏ tươi thêu những đóa hoa mẫu đơn to, rực rỡ đến loá mắt. Những cái tua rua màu đỏ nhạt góc màn bị gió thổi tung như những cánh hoa đào đua nhau nở rộ, hết sức tươi đẹp.

      Vân Phỉ tự nhiên có cảm giác bất an.

      Vân Định Quyền vén bức màn lên, đỡ từ trong xe ra xinh đẹp chừng mười tám, mười chín tuổi. Nàng ta mặc chiếc váy màu hoa hồng, vòng eo thon đến mức có cảm giác chạm mạnh vào là bị gãy đôi. Gương mặt trắng nõn nà, mịn màng như ngọc, dưới ánh dương mùa xuân, cứ như tỏa ra vầng sáng nhạt. Đó là vẻ tươi tắn và rạng rỡ mà hộp phấn trị giá mười lượng bạc của Vĩnh Xuân Đường cũng cách nào tô lên được.

      Vẻ tươi tắn rạng rỡ này có tên gọi khiến người ta vừa đau lòng, vừa bất lực: Thanh xuân.

      Nụ cười mặt Vân Phỉ cứng đờ, tiếng cha vừa định gọi cũng nghẹn lại trong cổ họng, dưới chân nặng như đeo đá, cách nào bước tới trước được nữa.

      Vân Định Quyền quay đầu qua, thấy con khẽ gọi. “A Phỉ, qua đây gặp mẹ hai của con nè.”

      Mẹ hai! Nàng cảm thấy như có tiếng sét đánh bên tai. Phản ứng đầu tiên của Vân Phỉ là ngoảnh đầu lại nhìn mẹ mình.

      Tô Thanh Mai nắm tay con trai, đứng ngây người ngay tại cửa, chân ở trong, chân ở ngoài, giống như là bức tượng gỗ bị đóng vào đất.

      Son phấn tốt nhất của Vĩnh Xuân Đường cũng cách nào che được gương mặt trắng tạc như quỷ của nàng lúc này, thậm chí ngay cả đôi môi cũng trắng nốt. Gương mặt nàng như bị ngâm trong băng tuyết, chỉ duy nhất nơi có màu sắc chính là đôi mắt đỏ hoe, gần như là sắp rỉ máu.

      Vân Định Quyền nắm tay kia, bước tới: “Thanh Mai, đây là Lâm Thanh Hà.”

      Sắc mặt của hết sức bình tĩnh, hề có chút áy náy hay bất an, câu này cách thản nhiên cứ như là : đường ta gặp được đóa hoa sen, tiện tay hái về nhà.

      “Thanh Hà xin ra mắt tỷ tỷ.” Lâm Thanh Hà thẹn thùng nhưng tao nhã hành lễ. Nụ cười e ấp quyến rũ kia, vừa tươi trẻ vừa xinh đẹp, đẹp đến mức cứ như là hàng ngàn thanh gươm sắc bén.

      Hàng ngàn mũi tên bắn tới, mũi nào mũi nấy đều xuyên tim.

      Tô Thanh Mai loạng choạng, rất muốn ngất , để khi tỉnh lại phát ra đây chỉ là cơn ác mộng. Thế nhưng hiểu sao lúc này đầu óc nàng ta rất tỉnh táo, giọng và dáng điệu của Lâm Thanh Hà, mỗi câu , mỗi tiếng cười, hay Vân Định Quyền nắm tay nàng ta thế nào, Tô Thanh Mai đều thấy rất .

      Chẳng phải chàng cả đời này nạp thiếp, chỉ có mình ta thôi sao?

      Lời thề này cứ như cơn cuồng phong, gào thét dữ dội trong đầu Tô Thanh Mai, khiến đầu nàng như muốn vỡ ra. Nhưng cổ họng sao bỗng nghẹn lại, đau như bị dao cắt, nổi lời. Cả người nàng run lên bần bật, những cánh bướm giữa rừng hoa chiếc áo choàng lụa màu trắng kia giống như muốn vỗ cánh bay lên.

      Nước mắt tuôn trào như mưa, làm nhòe lớp phấn son được trang điểm tỉ mỉ mất nửa canh giờ. hộp phấn hết mười lượng bạc, nàng dằn lòng lắm mới nỡ bỏ tiền ra mua, chỉ để làm vui thích. Đáng tiếc, phấn son có tốt cỡ nào cũng che lấp được thời gian, giữ được trái tim , chỉ có thể kiểm chứng được dối trá cùng buồn cười của lời thề sắt son kia.

      Chiếc áo choàng lụa mỏng như cánh ve trượt khỏi vai nàng, rơi xuống mặt đất cách đáng thương. Mỗi cánh bướm ấy như bị bẻ gãy cánh, bao giờ bay được nữa.

      Vân Phỉ gắng sức đỡ lấy thân mình loạng choạng của mẹ mình, trong đầu vang lên những lời của ông ngoại trước lúc lâm chung. Lúc ấy, nàng còn ôm chút hy vọng, có lẽ là ông ngoại hiểu lầm, nàng mong bao giờ phải đề phòng cha mình. Nhưng bây giờ, nàng hiểu, rốt cuộc giây phút ấy cũng đến.

      Mấy năm sau, nàng bưng ly rượu hoa lê, mỉm cười hỏi Vân Định Quyền: “Cha, có khi nào cha rất hạnh phúc bỗng nhiên bị người mình nhất đâm cho kiếm chưa?”


      [1] Hai câu thơ tả cảnh đẹp Hàng Châu, trích từ Vọng hải triều của tác giả Liễu Vĩnh, Nguyễn Xuân Tảo dịch thơ.

      Cảnh đẹp Hàng Châu
      tart_trung, Phong nguyetthuyt thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 2: Giông bão kéo tới

      Nửa canh giờ sau, chiếc xe ngựa rời khỏi phủ châu mục, về phía Liên Hoa Sơn ở ngoài thành.

      Trong xe ngựa, Tô Thanh Mai khóc như mưa như gió, như đứt từng khúc ruột, chiếc khăn dùng để lau nước mắt tay ướt đẫm đến nỗi có thể vắt ra nước.

      A Tông lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên thấy mẹ mình khóc lóc bù lu bù loa như vậy. Nó vừa sợ vừa buồn, nên rưng rưng nước mắt, vùi mình vào lòng nhũ mẫu Tề Thị, giống hệt như chú cún con tội nghiệp.

      Ánh mặt trời ban trưa sáng rực chiếu vào trong xe, Vân Phỉ nhìn những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong những tia sáng, bỗng thấy người mơ mơ màng màng như nằm giấc mộng, giấc mộng dài suốt mười lăm năm trời, hôm nay rốt cuộc phải bừng tỉnh.

      “Muốn đâu cứ .” Đây là câu duy nhất mà Vân Định Quyền lúc Vân Phỉ đến xin giữ mẹ mình lại khi Tô Thanh Mai kêu gào, đòi đến Tịnh Thổ Tự.

      Lúc ấy ở Phù Dung Các, căn dặn nha hoàn sắp xếp phòng ngủ cho nhị phu nhân. Nghe con mình thế, hề quay đầu lại, chỉ tỏ vẻ chả có gì quan trọng, cứ như là đuổi kẻ ăn mày. Tô Thanh Mai còn ích lợi gì nữa, nể mặt hai đứa con nên mới bắt nàng ta hạ mình, khiến người đẹp trẻ trung Lâm Thanh Hà phải ấm ức làm nhị phu nhân là chí tình chí nghĩa lắm rồi.

      Thái độ thờ ơ lãnh đạm này giống như là chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, khiến Vân Phỉ thấy lạnh buốt từ đầu tới chân. chiếc giường có khung bằng gỗ lim chạm khắc hình long phượng sum vầy trong Phù Dung Các, nha hoàn trải chăn đệm màu đỏ tươi, có hình uyên ương nghịch nước, khí hết sức tưng bừng.

      Vân Phỉ rời khỏi Phù Dung Các, ngồi hành lang lúc để bình tĩnh lại. Nắng xuân rực rỡ khẽ nhảy nhót chiếc hài thêu của nàng, những viên ngọc trai đính ấy vẫn cứ tỏa sáng lấp lánh.

      Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh. Thời gian chóng trôi, chỉ có châu báu mới là trường tồn. Tình này nọ chỉ là mây bay, tiền bạc nắm trong tay mới là quan trọng.

      Nàng phủi mông đứng dậy, tự nhủ với mình, đàn ông thay lòng đổi dạ có gì ghê gớm lắm đâu. Đáng tiếc, khi nàng về tới phòng của mẹ mình, phát Tô Thanh Mai bỏ nhà , lại còn có tiền bạc gì phòng thân, chỉ có quần áo trang sức tự nhiên cảm thấy hai vai nặng trĩu.

      Nàng vừa lo lắng cho người mẹ đau đến nát lòng kia, vừa yên tâm khi bỏ đệ đệ còn tuổi ở nhà với Lâm Thanh Hà nên đành phải dẫn theo Vân Tông cùng với mẹ.

      Nương tử, con cái cùng bỏ nhà nhưng Vân Định Quyền có lấy lời giữ lại, chỉ phái mười mấy người hầu theo sau xe để hộ tống bọn họ.

      Lúc ấy Vân Phỉ mới hiểu ra, ra bạc tình bạc nghĩa, qua cầu rút ván mới là bộ mặt của cha mình. Người cha thâm tình, luôn thương trân trọng mẹ mình thuở chỉ là giả dối. Ông ngoại qua đời, sản nghiệp của Tô gia sớm biến thành viên đá lót chân con đường thăng tiến của , ngay cả quay đầu lại nhìn xem lần cũng chẳng rảnh.

      Có lẽ mẹ nàng còn giá trị gì nữa, ngay cả nàng và Vân Tông cũng trở thành những vật bài trí có cũng được mà có cũng chẳng sao. Tuy cha mang tiếng là châu mục, nhưng thực tế lại là bá chủ của đất Sở. Có quyền có thế dễ dàng cưới được rất nhiều vợ, sinh được rất nhiều con.

      Thấu hiểu được điều này, nàng bất giác ôm hai vai mình. Gió ở ngoại thành, sao mà lạnh đến thế, khiến lòng người cũng trở nên buốt giá.

      Khi còn trẻ, thỉnh thoảng Tô Thanh Mai cũng cãi cọ với Vân Định Quyền, rồi bỏ về nhà cha mẹ ở vài ngày. Bây giờ, nàng ta còn nhà cha mẹ để về. Sau khi Tô Vĩnh An qua đời, nàng bán hết mọi gia sản để giúp Vân Định Quyền chiêu binh mãi mã. Nơi mà nàng có thể lúc này, cũng chỉ có Tịnh Thổ Tự Liên Hoa Sơn. May mà năm xưa, vì muốn có con trai nên nàng thường đến dâng hương, quyên góp ít tiền của, nên rất thân thiết với phương trượng Tịnh Tâm đại sư.

      Tô Thanh Mai càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng và ấm ức. Làm phu thê với nhau mười mấy năm, nàng tự hỏi mình móc cả tim gan ra cho , giữ lại thứ gì, thế mà lại như vậy, đâm nàng kiếm xuyên tim ngay trong lúc nàng hề đề phòng.

      Xe ngựa ra khỏi thành, nửa canh giờ sau đến Tịnh Thổ Tự. Tịnh Tâm đại sư thấy tình cảnh Tô Thanh Mai như vậy, cũng hỏi nhiều mà lập tức cho quét dọn những căn phòng trống phía sau chùa, tạo khu nhà độc lập cho họ ở lại.

      Trước khi xuất giá, Tô Thanh Mai là hòn ngọc quý tay cha mình. Vị tiểu thư được cưng chiều từ này, trong cơn đau lòng quá đỗi nên mới thu dọn đồ đạc, giận dữ bỏ nhà , ngờ là lần này rồi, lại rơi vào thế đâm lao phải theo lao. Ba mẹ con ở Tịnh Thổ Tự cả tháng trời mà Vân Định Quyền vẫn hề hỏi han gì tới, gần như là quên mất tồn tại của Tô Thanh Mai.

      Tình cảm phu thê mười sáu năm trời, lại thể so với gương mặt chỉ vừa mười tám. Vân Phỉ thiếu nữ thanh xuân, còn chưa kịp nếm thử vị ngọt của tình , trải qua bài học đắt giá, đúng là thê lương gì bằng.

      Xem ra bạc vàng mới là chỗ dựa đáng tin nhất, vững bền nhất. Chôn xuống đất cũng sợ biến đổi.

      Sau tháng, gương mặt tròn trịa mịn màng của Tô Thanh Mai trở nên gầy còm, hóp háp. Ánh mắt cũng mất vẻ lấp lánh mê người, mà trở nên già cỗi thêm mấy chục tuổi. Còn A Tông, từ ăn ngon mặc đẹp, giờ phải ăn chay suốt cả tháng khổ sao nổi. Tối đến nằm mơ, cứ chảy nước miếng rồi đòi ăn thịt. Ban ngày, nó nhìn mấy con chim cây mà mắt cứ sáng rực cả lên.

      Cha chịu đến đón, mẹ chịu tự về, Vân Phỉ cảm thấy cứ giằng co như thế này ổn nên lén gọi Tề Thị đến và dặn: “Vú xuống núi báo với cha là A Tông bị bệnh rồi.”

      Tề Thị gật đầu, hiểu ý của nàng. A Tông là con trai duy nhất của Vân Định Quyền, nhìn mẹ cũng phải nhìn con, dầu gì con trai bệnh cũng phải đón nó về nhà. Cứ như thế, Tô Thanh Mai cũng có thể nương theo chuyện này để cùng trở về, chứ cứ ở lại đây mãi cũng phải là kế lâu dài.

      Sau khi Tề Thị , Vân Phỉ đốc thúc A Tông rèn chữ.

      A Tông được nuông chiều quen, lúc này vẩu môi : “Tỷ tỷ, ăn thịt đến bút cũng chả có sức mà cầm.”

      Đúng là trẻ con vô tư, sầu lo, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn. Vân Phỉ vừa giận vừa thương, ngắt vào mặt nó rồi khẽ liếc về phía mẹ mình.

      Tô Thanh Mai ngẩn ngơ ngồi bên cạnh, canh giờ trôi qua mà quyển kinh Kim Cương vẫn giở ngay tờ ấy, giống như là cao tăng nhập thiền vậy.

      Vân Phỉ biết ra mẹ mình đọc được chữ nào, trong lòng lúc này chỉ là bể khổ mênh mông mà thôi. Trước khi xuất giá là tiểu thư con nhà giàu, được chiều chuộng nâng niu. Sau khi xuất giá được phu quân dỗ dành lừa gạt rằng mình rất hạnh phúc. Bất ngờ phải chịu đả kích lớn như vậy, Vân Phỉ nghĩ rằng cả đời này mẹ mình cũng thể bình tâm lại được.

      canh giờ sau, Tề Thị trở về. Nhưng người về cùng phải là Vân Định Quyền mà là Trương Tương Như, đại phu có tiếng trong thành.

      Trái tim Vân Phỉ bỗng cảm thấy buốt giá. ra ở trong lòng cha, A Tông – đứa con trai duy nhất cũng hề quan trọng như nàng nghĩ.

      Trương Tương Như mỉm cười, khom người xuống hỏi A Tông: “Công tử thấy chỗ nào được khỏe?”

      “Ta khó chịu ở chỗ này này.” A Tông há mồm ra, thà : “Đắng miệng, biết ngon, cứ chảy nước dãi mãi.”

      Trương Tương Như vừa tức giận, vừa tức cười. Đây có phải bệnh tật gì đâu chứ, vậy mà cũng mời lên núi xem bệnh, xa xôi gần chết, đúng là chuyện bé xé ra to. Nhưng cũng khó trách, châu mục đại nhân gần bốn mươi mà chỉ có vị công tử, nuông chiều cũng là chuyện thường thôi.

      bốc cho đơn thuốc bổ để lấy lệ rồi liền cáo từ, xuống núi.

      Vân Phỉ mượn cớ tiễn , cùng Tề Thị ra ngoài.

      Thấy xung quanh có ai, Tề Thị mới : “Tiểu thư, tôi gặp Trương đại phu ở trong phủ, ông ấy đến bắt mạch cho Lâm Thanh Hà, nghe là nàng ta có thai rồi.”

      Thấy xung quanh có ai, Tề Thị mới : “Tiểu thư, tôi gặp Trương đại phu ở trong phủ, ông ấy đến bắt mạch cho Lâm Thanh Hà, nghe là nàng ta có thai rồi.”
      Trái tim vốn buốt giá của Vân Phỉ lại giống như bị người ta bóp chặt. Nàng lẳng lặng nhìn mây bay đỉnh núi, chúng nhàng lượn lờ êm ả, rồi dần dần trở nên nặng nề. Thiên nhiên cũng trở nên thay đổi, giống như lòng người đổi thay.

      Tề Thị tức đến nỗi rơi nước mắt. “Bây giờ lão gia có người mới, ngay cả công tử cũng thương nữa. Nghe công tử bị bệnh chỉ bảo đại phu theo tôi lên đây để khám chứ hề đón công tử về dưỡng bệnh.”

      “Chuyện này đừng với mẹ của ta. Ta về nhà chuyến, vú chăm sóc A Tông nha.”

      Vân Phỉ lập tức xuống núi, dẫn theo mấy người cưỡi ngựa về phủ châu mục, rồi thẳng vào thư phòng của Vân Định Quyền.

      Vân Định Quyền cầm bút viết thư, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, thấy đứa con gặp hơn tháng rụt rè đứng trước cửa thư phòng, giống như chú chim bồ câu hoảng hốt biết phải bay về đâu, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc, trông hết sức đáng thương.

      Vân Định Quyền bất giác đặt bút xuống, bởi vì từ đến lớn con đều vui vẻ hoạt bát, chưa bao giờ khóc trước mặt như thế này.

      Dù sao đứa con này cũng chiếm vị trí đặc biệt trong lòng , cảm thấy mềm lòng nên vẫy tay với nàng: “A Phỉ.”

      Vân Phỉ chậm rãi bước tới, nhìn với ánh mắt ai oán: “Cha, cha cần A Phỉ và A Tông nữa sao?” Từ trong đôi mắt trong veo, những giọt lệ trong vắt rơi xuống tí tách, dù trái tim có sắt đá đến đâu cũng bị những giọt nước mắt này làm tan chảy.

      Vân Định Quyền thấy con khóc như vậy khỏi áy náy, đưa tay lên định xoa đầu nàng, nhưng nhớ ra năm nay nàng tiểu nương mười lăm tuổi liền thu tay lại, thở dài: “Làm gì có chứ. Mẹ con về chưa?”

      Vân Phỉ lắc đầu, những giọt nước mắt tròn xoe lại rơi xuống: “Sao cha đón mẹ về?”

      Vân Định Quyền nghe thế mặt trở nên lạnh tanh: “Trước kia mỗi lần nàng ấy bỏ về nhà mình, cha đều đón nên khiến nàng ấy biết trời cao đất dày là gì nữa. Nếu nàng ấy muốn về tự mà về, cha bận rộn nhiều việc, làm gì có thời gian mà đón.”

      Bận rộn nhiều việc mà còn có thời gian chạy tới Túc Châu nạp thiếp sao chứ? Vân Phỉ thầm cười lạnh, nhưng vẻ mặt trở nên càng đáng thương. “Có phải vì mẹ hai có thai nên cha thể ?”

      Vân Định Quyền thoáng ngượng ngập. “ liên quan gì đến chuyện này. A Phỉ, nay thân phận của cha khác xưa, nếu ngay cả Lâm Thanh Hà mà mẹ con còn chấp nhận được sau này làm sao chấp nhận được những người khác nữa?”

      Lòng ôm đầy dã tâm, vì hoàn thành đại nghiệp, sau này khó tránh việc hôn nhân chính trị. Cho nên lần này phải khiến Tô Thanh Mai cúi đầu chịu thua mới tránh được phiền phức sau này.

      Vân Phỉ hiểu được ý của cha, cũng hiểu được bây giờ cha mình còn là đình trưởng nhoi, nghèo xơ nghèo xác, phải dựa dẫm vào cha vợ như năm xưa. Điều nàng phải làm bây giờ là gắng sức gìn giữ những thứ lẽ ra phải thuộc về mẹ và A Tông, để người khác giành mất.

      “Mẹ cũng phải ngang ngược nhen, chẳng qua chuyện xảy ra quá bất ngờ nên chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Mẹ luôn lòng dạ với cha… Mong cha nghĩ tới con và A Tông mà đón mẹ về.”

      Vân Định Quyền nghe những lời này, giọng cũng từ từ dịu lại. “Huynh trưởng của mẹ hai con là châu mục Lư Châu Lâm Thanh Phong. Ngô Vương có binh lực hùng mạnh, đối với đất Sở chúng ta như hổ rình mồi.”

      Còn chưa dứt lời, Vân Phỉ : “Cha, cha làm rất đúng, Túc Châu thuộc Lư Châu là vị trí hiểm yếu, là huyết mạch của bắc nam, nếu Kinh Châu liên thủ với Lư Châu, Ngô Vương dám manh động.”

      Vân Định Quyền gật đầu khen ngợi. cũng phải loại ham mê nữ sắc, lý do chủ yếu khi cưới Lâm Thanh Hà chính là muốn liên thủ với Lư Châu, bởi sau lưng Lâm Thanh Hà là mười vạn binh mã. Con thông minh hơn người, vừa nghe là hiểu được dụng ý của . Vân Định Quyền vừa mừng rỡ vừa tiếc nuối, thở dài: “A Phỉ, đáng tiếc con là nữ nhi!”

      Vân Phỉ hiểu được hàm ý của , vội vã : “A Tông còn thông minh hơn con.”

      Nàng biết cha mình hài lòng với đệ đệ cho lắm.

      Lúc A Tông được năm tuổi, Vân Định Quyền đặc biệt sai giáo úy Tống Kinh Vũ – người có võ công xuất sắc nhất trong quân về dạy võ công cho A Tông. Nhưng vì Tô Thanh Mai nâng niu đứa con hiếm muộn này như châu như ngọc, nỡ để nó chịu khổ nên cứ che chở mãi, khiến hai năm rồi mà võ công của A Tông hề có tiến triển, làm Vân Định Quyền hết sức thất vọng.

      “Cha, A Tông rất nhớ cha, nằm mơ cứ gọi cha mãi.” Nàng níu ống tay áo của Vân Định Quyền, mắt rưng rưng nước làm người ta phải mềm lòng.

      Vân Định Quyền thở dài hơi :”Con về trước , đợi vài ngày nữa cha hết bận đón các con.”

      Dù sao Tô Thanh Mai cũng là vợ cả, lại có ân với , Vân Định Quyền cũng muốn mang cái danh vong ân phụ nghĩa. Nếu con đến năn nỉ cũng biết điều, lấy đó là cớ để Tô Thanh Mai xuống nước. Nếu Tô Thanh Mai chịu về nhà, cũng niệm tình cảm ngày xưa mà cho nàng ta vị trí nho , sau này có thêm Trương Thanh Hà hay Lý Thanh Hà cũng thể để cho nàng ta lớn lối.

      “Cảm ơn cha.” Vân Phỉ nín khóc, mỉm cười. “Con về trước đây, cha mau đến nhé.”

      Vừa khỏi thư phòng, nàng nghe giọng yểu điệu vang lên từ phía hành lang: “Hoa trong phủ trồng là đẹp, ngươi nhìn cây sơn chi này xem, cành toàn là nụ hoa.” Người chuyện chính là Lâm Thanh Hà, mẹ hai yểu điệu của nàng.

      Vân Phỉ nghe thế, lòng như quặn lại. Từng gốc cây ngọn cỏ, từng cái bàn cái ghế trong phủ này đều do mẹ nàng vất vả mua sắm, dùng toàn là tiền của Tô gia. Mẹ là khờ, vì sao phải dâng nhà mình cho người phụ nữ khác chứ?

      Nàng gạt nước mắt, thèm quay đầu mà thẳng ra khỏi phủ châu mục. Về tới Liên Hoa Sơn, trời hơi tối, mưa sắp đổ xuống, đầu thỉnh thoảng lại có những chú chim tung cánh lượn ngang qua.

      A Tông chơi đùa trong sân, thấy nàng chạy tới đón, ôm chân nàng, mắt thiết tha: “Tỷ tỷ, tỷ về nhà có mang chân gà lên cho đệ ?”

      Vân Phỉ cúi đầu nhìn đệ đệ bụ bẫm đáng , đột nhiên ngồi xuống, hung dữ : “A Tông, từ này về sau đệ phải có gắng đọc sách, luyện võ công. Nếu dám lười biếng, tỷ tỷ đánh nát mông đệ!”

      Nhà có thêm mẹ hai đẹp như tinh, cha trở mặt vô tình, bỏ mặc bọn họ ở đây đoái hoài gì đến, ngày nào cũng chỉ có thể ăn những món chay nhạt nhẽo, ngay cả tỷ tỷ bình thường rất thương chiều chuộng nó cũng bỗng trở nên đáng sợ như hung thần nên A Tông – đứa trẻ vốn sống trong mật ngọt bỗng cảm thấy cuộc sống trở nên đáng sợ, há mồm định khóc lên.

      Vân Phỉ trừng nó: “ được khóc.”

      A Tông mồm méo xệch, chớp chớp mắt, cố nén những giọt lệ, nhìn nàng bằng vẻ rất tội nghiệp.

      Vân Phỉ hung dữ : “Bây giờ cha có mẹ hai, cũng nhanh chóng có mẹ ba, mẹ tư, mẹ năm… Nếu đệ còn chịu cố gắng chỉ đệ tiêu đời, mà mẹ cũng tiêu luôn.”

      A Tông gật đầu lia lịa: “Đệ biết rồi.”

      Hung thần dữ tợn lập tức biến thành bồ tát hiền hậu, Vân Phỉ mỉm cười xoa đầu nó, rồi nâng mặt nó lên, hôn cái mạnh: “A Tông ngoan.”

      A Tông lau nước miếng mặt, hậm hực nghĩ thầm: “Hừ, đánh cho phát rồi cho viên kẹo, vui lắm sao chứ.”
      Phong nguyet, A fangthuyt thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 3: Cá nằm trên thớt
      Trận mưa xuân này dầm dề cả đêm, đến sáng sớm hôm sau mới chịu tạnh.

      Vân Phỉ đẩy cửa sổ ra, luồng gió trong lành man mát chợt ùa vào mặt. Ngọn núi phía xa xa được nước mưa giội rửa, trở nên xanh biêng biếc, trông giống như viên ngọc bích khổng lồ. Nàng nhìn những vũng nước nho mặt đất ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: trời mưa đường núi rất khó , xem ra hôm nay cha đến đón mẹ con nàng.

      Rửa mặt xong, Phục Linh và Bạch Thược vừa bưng cơm chay đến.

      Đêm qua Vân Tông hất chăn khỏi người nên bị cảm , vốn muốn ăn gì, giờ thấy lại chỉ có cháo trắng dưa muối mặt nhăn nhó như nuốt phải hoàng liên[1], cố ăn mấy miếng cháo trắng xong uể oải bò vào trong chăn, cắn góc chăn, nhay nhay nó cách chán chường, tưởng tượng mình gặm xương heo.

      Vân Phỉ thấy Vân Tông có vẻ ỉu xìu như vậy, liền ngồi xuống cạnh giường, sờ lên trán nó rồi lo lắng hỏi: “A Tông, đệ bị sao vậy?”

      Vân Tông giống hệt con chuột bị bỏ đói cả năm trời, mở to đôi mắt tròn xoe, đen láy, nuốt nước miếng : “Tỷ tỷ, đệ rất muốn ăn thịt.”

      Vân Phỉ ngắt vào mũi nó: “A Tông ngoan, đợi vài ngày nữa cha đến đón chúng ta về nhà, đệ muốn ăn gì cũng được, chứ trong chùa làm gì có thịt.”

      Vân Tộng lập tức cực kỳ kích động mà nắm chặt tay nàng: “Tỷ tỷ, trong ao phóng sinh có rất nhiều, rất nhiều cá đó.”

      Nó lại nuốt nước miếng, hai mắt sáng rực lên. Vân Phỉ vừa tức giận vừa tức cười, vỗ vào đầu nó cái: “Con mèo tham ăn này, cá trong ao phóng sinh mà đệ cũng dám mơ tưởng tới.”

      A Tông rất tội nghiệp: “Tỷ tỷ, mũi của đệ thở được, miệng vừa khô vừa đắng, đệ rất muốn được ăn chén canh cá nóng hổi.”

      Vân Phỉ nhìn dáng vẻ tham ăn của nó, vừa đau lòng vừa bất lực. Nàng bỗng nhớ tới trong rừng trúc bên đường có con suối , chắc ở đó có cá. Nghĩ thế, nàng mỉm cười: “Đệ đợi ở đây nha.”

      Ở trong chùa mà tìm đồ ăn mặn đúng là rất bất kính nên Vân Phỉ cũng dám nhờ người khác. Nàng tìm được cái mẹt cũ ngoài vườn của chùa, mình lặng lẽ vào rừng trúc. Nếu có thể bắt được cá, nàng bảo Phục Linh ở ngoài chùa nhóm lửa nấu chút canh để A Tông đỡ nhạt miệng, còn nếu bắt được thôi vậy.

      những cành lá xanh tươi mơn mởn hai bên đường, thỉnh thoảng lại rơi xuống những giọt nước mưa trong veo, lấp lánh như những giọt sương, rơi tí tách những đám rêu xanh tảng đá. Khe suối chảy róc rách qua những hòn đá bên đường, thỉnh thoảng chim chóc lại hót líu lo, tăng thêm vẻ tĩnh mịch của rừng núi.

      Khắp núi rừng là màu xanh bạt ngàn. Đưa mắt trông về phía trước, những ngọn núi xa xa cứ trập trùng, màu xanh biếc. Liên Hoa Sơn tuy phải là ngọn núi nổi tiếng hùng vĩ hiểm trở gì, nhưng lại có nét lung linh thanh thoát riêng.

      Nàng vào rừng trúc. Dần dần, mặt trời cũng nhô lên cao, những tia nắng lấp lánh như những sợi vàng chiếu khắp núi non. Những vũng nước đọng, sau mưa cũng trở nên tràn đầy, thỉnh thoảng mặt nước lại có những cánh hoa rơi trôi bềnh bồng.

      Vân Phỉ đứng bên bờ suối, cúi người xuống xem thử, quản nhiên thấy có bóng những con cá bơi vụt qua. Nàng mừng rỡ cởi giày ra, xắn váy lên rồi bước xuống nước.

      Nước suối lành lạnh thấm vào da tạo cảm giác khoan khoái. Núi xanh nước biếc làm nàng tìm lại được cảm giác vui sướng lâu có. Kể từ bảy năm trước, từ Tương Huyện chuyển đến Kinh Châu, nàng được tự do tiếp xúc với thiên nhiên như thế này nữa.

      Quyền thế của Vân Định Quyền ngày càng cao tự do của nàng cũng ngày càng ít, giống như lúc còn ở trong huyện, nàng thường cùng ông ngoại về chốn thôn quê chơi đùa. Khi ấy nàng còn thấy người ta bắt cá rất nhiều lần. Theo như tưởng tượng, nàng cảm thấy dùng cái mẹt vớt qua cái là có thể bắt được, còn gì đơn giản hơn.

      Ai ngờ nàng cầm cái mẹt, đứng dưới suối, khom người mò mẫm cả buổi trời mà vẫn bắt được con nào. Mấy con cá ở rừng núi này vừa vừa nhanh nhẹn, rất là tinh, cứ bơi tới bơi lui như trêu chọc nàng, rồi lại chịu chui vào trong mẹt, hiến thân cho Vân Tông được no bữa.

      Đúng là có cảm giác như cưỡi ngựa chạy khắp núi, Vân Phỉ mệt đến nỗi chân mỏi nhừ, mắt choáng váng. Nàng chống eo, định đứng lên nghỉ lát. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy có mấy người từ rừng trúc đối diện ra.

      Vì cúi người quá lâu nên khi thẳng người lên, trước mắt như có hàng ngàn ngôi sao bay lượn. Cho nên sau này, mỗi khi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Úy Đông Đình, nàng luôn cảm thấy người y tỏa ra vầng sáng màu vàng.

      Lần đầu tiên nhìn thấy y, , đúng là sững sờ cả người.

      Gió thổi phần phật làm tung áo bào của y, rừng trúc xanh biếc, tĩnh lặng giống như bức nền thiên nhiên thanh nhã, còn y giống như bước ra từ trong bức tranh bạt ngàn màu xanh, thanh tao, phóng khoáng sao tả xiết.

      Lúc bấy giờ, nàng chỉ nhớ đến mấy chữ: đường đường chính chính, thanh tao nho nhã. Lúc trước, khi đọc được mấy chữ này trong sách, nàng chỉ thấy rất mơ hồ, cụ thể. Bây giờ gặp được y, mới biết ra chính là như thế.

      Cách con suối, y nhìn nàng cái rồi dẫn bốn người phía sau lên núi.

      Ánh mắt của Vân Phỉ bất giác bị y thu hút. Bước chân của y mạnh mẽ, vững chãi, nhịp nhàng. Thậm chí còn có thể cảm giác được năng lượng dồi dào chứa dưới lớp áo của y. Cho dù đường núi lầy lội, y vẫn cách ung dung như dạo chơi trong sân vườn.

      Bên cạnh Vân Định Quyền đều là những người tập võ nên Vân Phỉ có cảm giác chắc chắn y cũng có võ công.

      Úy Đông Đình loáng thoáng phát sau lưng mình có ánh mắt dõi theo rất lâu nên bất chợt quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt nhìn lén của nàng.

      Vân Phỉ đỏ mặt, vội vã đưa mắt nhìn sang chỗ khác rồi cúi đầu tiếp tục bắt cá. Đáng tiếc lại bắt được con nào, làm nàng rất nản lòng.

      Lúc ấy, lời của Vân Tông lại vang lên bên tai nàng.

      Tỷ tỷ, trong ao phóng sinh có rất nhiều, rất nhiều cá.

      Ở đó cá nhiều, lại là cái ao nho , so với những con cá ranh mãnh này dễ bắt hơn nhiều. Nàng đứng giữa dòng suối, đấu tranh tư tưởng lúc, cuối cùng chống nổi ánh mắt van nài tội nghiệp của A Tông nên cầm cái mẹt về lại Tịnh Thổ Tự.
      Phía Tây Bắc của chùa là vườn rau do các tăng ni trồng trọt, sát bên tường là cây bồ đề, dưới gốc cây là cái ao phóng sinh lớn lắm. Vì trời mưa nên trong chùa hầu như có khách dâng hương, vườn rau càng yên ắng, dường như cả gió cũng ngừng thổi.

      Nàng vào bằng cửa hông, lặng lẽ đến bên ao phóng sinh, hai tay chắp lại, lòng thầm niệm: Xin Bồ Tát xá tội cho con, con chỉ bắt con cá để nấu canh cho đệ đệ của con mà thôi.

      Nàng cầm cái mẹt, cẩn thận bước vào trong ao, có chút chột dạ như ăn trộm, rất là căng thẳng. Đúng vào lúc này, sau lưng bỗng có người lên tiếng: “ nương định bắt trộm cá sao?”

      Bốn phía vô cùng yên tĩnh, sau lưng tự dưng có người đột ngột xuất , Vân Phỉ giật mình, sợ tới mức định hét toáng lên. Nàng quay đầu lại phát đó chính là chàng trai từ trong rừng trúc bước ra lúc nãy. Nàng vừa xấu hổ vừa lúng túng, có cảm giác như ăn trộm bị người ta bắt tại trận nên vội vàng cầm cái mẹt bước ra khỏi ao. Nước trong ao bám từng giọt vào chân nàng, nàng cúi đầu đứng trước mặt Úy Đông Đình cao lớn, ấp a ấp úng giải thích: “Đệ đệ của ta bị bệnh, muốn uống chút canh cá, lúc nãy ta ra suối nhưng bắt được, cho nên…”

      Úy Đông Đình từ cao nhìn xuống nên chỉ thấy được gương mặt nhắn như lòng bàn tay và chóp mũi xinh xắn của nàng. Hai gò má dần ửng hồng, xinh đẹp như được những áng mây che phủ. Dáng vẻ thẹn thùng của nàng đúng là vừa thú vị vừa dễ thương.

      Y cố ý trêu nàng: “Vậy cũng được trộm cá trong ao phóng sinh chứ.”

      Vân Phỉ vốn định giải thích câu xong bỏ , nhưng từ ‘trộm’ kia giống như là thanh kiếm sắc đâm vào, khiến nàng còn mặt mũi nào nữa. Nàng đỏ mặt : “Ta có trộm.”

      Y nhướng mày : “Lẽ nào các sư phụ trong chùa đồng ý rồi sao?”

      Vân Phỉ biện bạch: “Những con cá này là do khách đến dâng hương thả vào, đối với các sư phụ trong chùa mà mọi thứ đều là vật ngoài thân, cho nên những con cá này cũng phải là của họ, phải nó là vật vô chủ.”

      ứng đối nhanh nhạy của nàng làm Úy Đông Đình hơi bất ngờ, chỉ có thể : “Cá chủ cũng thể tùy tiện bắt được.”

      Vân Phỉ phục, : “Phật dạy chúng sinh đều bình đẳng. Cá ngoài sông suối và cá trong ao phóng sinh đều là cá, tại sao cá ngoài sông suối có thể bị người ta bắt để ăn mà cá trong ao phóng sinh thể?”

      “Lẽ nào nương biết trong các tội nghiệt, sát sinh là tội nặng nhất; trong các công đức, phóng sinh là là điều thiện nhất?”

      Vân Phỉ nghênh mặt lên : “Ma Ha Tát Đỏa[2] có thể xả thân cho cọp ăn sao những con cá này thể xả thân cho người ăn? Nếu có thể vì vậy mà thoát khỏi kiếp thú vật, há chẳng phải là việc công đức sao? đời này kẻ mạnh có quyền. Có câu: cá nằm thớt; chứng tỏ cá là phải để cho người ăn.”

      Úy Đông Đình ngờ tiểu nha đầu này lại nhanh mồm nhanh miệng, khéo ăn khéo như vậy. Dáng vẻ trợn to đôi mắt sáng long lanh, quật cường bướng bỉnh kia đúng là rất thú vị.

      Y nhất thời nổi ý trêu đùa, bất thình lình vươn tay ôm lấy eo nàng, như cười mà cười, : “Kẻ mạnh có quyền, lúc này ta là kẻ mạnh, phải chăng ta có thể làm bất cứ điều gì với ?” Y lại nàng, bất quá chiêu gậy ông đập lưng ông chính là sở trường lớn nhất của y.

      Vân Phỉ bị bất ngờ, kịp đề phòng nên bị y ôm lấy. Nàng vừa xấu hổ vừa sợ hãi, lập tức giơ cái mẹt tay lên, định đập vào đầu y chút khách khí.

      Úy Đông Đình vung tay lên, cái mẹt cũ nát ấy lăn lông lốc ra xa, rồi cứ nằm im ở đó, có ý định cứu nàng.

      Vân Phỉ đập phát trúng giơ tay lên định cào vào mặt y. Úy Đông Đình vươn tay ra ngắm lấy cổ tay nàng, người cúi thấp xuống.

      Thấy gương mặt tuấn kia cúi sát xuống, giống như là định hôn mình, Vân Phỉ sợ đến nỗi mặt biến sắc, tim như muốn ngừng đập.

      Úy Đông Đình vốn chỉ định trêu ghẹo chút để dọa nàng, nhưng khi bốn mắt chạm vào nhau khỏi ngẩn ngơ.

      Nàng ngửa mặt lên, dựa vào cánh tay y, đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh. Cành lá của cây bồ đề như cũng xanh tươi hơn, màu xanh mướt ấy phản chiếu vào trong mắt nàng, khiến đôi mắt ấy có vẻ đẹp trong xanh, rạng ngời. Y cảm thấy mình sắp bị hút vào trong cái đầm xanh biếc ấy.

      chân mày của y còn đọng lại giọt nước văng ra từ cái mẹt, lúc này lại rơi xuống đúng vào má nàng. Bởi vì quá căng thẳng, nàng bị giọt nước này làm giật mình và chớp mắt cái. Khi ấy, y mới có thể thoát khỏi đôi mắt nàng, rồi vội vàng buông nàng ra.

      “Bây giờ biết cảm giác người làm dao thớt, ta làm cá, kẻ mạnh mặc sức hiếp đáp kẻ yếu rồi chứ?” Môi y khẽ mỉm cười mà nhìn nàng, hai mắt sáng quắc và sắc sảo cực kỳ, giống như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, mang theo vẻ ngang tàng, mê hồn đoạt phách.

      “Hừ, lại ta động tay động chân, đường đường là nam tử hán mà lại khi dễ nương yếu đuối có gì tài giỏi chứ?” Mặt Vân Phỉ đỏ như ráng chiều, nàng quẳng cho y câu này xong quay đầu bỏ chạy. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng dại gì liều mạng với y.

      Nàng xách váy chạy băng băng, rất sợ y đuổi theo mình. Chiếc váy màu đỏ thắm bị gió thổi phất phới, giống như là đóa hoa lựu rực lửa. Màu xanh biêng biếc của núi rừng giống như được sắc lửa đỏ này thắp sáng.

      Úy Đông Đình nhìn theo bóng dáng của nàng, khóe môi nén được nụ cười mỉm: nương yếu ớt? Nha đầu lỗ mãng đúng hơn!

      Vân Phỉ chạy mạch về tới phòng mình ở sân sau, tim ngừng đâp loạn xạ, ấn tượng đầu tiên tốt đẹp về Úy Đông Đình biến mất hoàn toàn.

      Cái gì mà đường đường chính chính, thanh tao nho nhã chứ? Cái mã bên ngoài chỉ gạt người ta mà thôi.

      Haiz, vẫn chỉ có ngân lượng là đáng nhất. Ngân phiếu là ngân phiếu, nguyên bảo[3] là nguyên bảo, gạt ai cả.


      [1] Hoàng liên: tên vị thuốc bắc, rất đắng.

      [2] Ma Ha Tá Đỏa: vị bồ tát đem mình cho cọp mẹ ăn để cứu hai mẹ con con cọp kiệt sức, nhờ đó mà thành chánh quả. Nhắc đến vị bồ tát này là nhắc đến xả thân, hy sinh cho người khác.

      [3] Nguyên bảo: Đĩnh vàng hoặc đĩnh bạc thời xưa, có giá trị lớn khoảng 50 lượng
      Phong nguyet, A fangthuyt thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 4: Người cũ, người mới

      Qua ngày hôm sau, bệnh của A Tông có xu hướng nặng thêm, bắt đầu phát sốt. Vân Phỉ định đưa nó về nhà mời đại phu khám bệnh đúng lúc, Vân Định Quyền phái người đến đón Tô Thanh Mai về.

      Vân Phỉ vừa thấy người đến là quản gia Vân Thất lòng trở nên lạnh căm. Cuối cùng cha vẫn chịu đích thân tới đón họ về.

      Nàng cố nén nỗi thất vọng và tức giận trong lòng, kéo cánh tay Tô Thanh Mai, cười khanh khách: “Mẹ xem, trong lòng cha vẫn có mẹ đấy thôi, còn phái người tới đón mẹ về kìa.”

      Mắt Tô Thanh Mai đỏ lên, nghẹn ngào : “A Phỉ, con dẫn đệ đệ về , mẹ ở lại đây.”

      Trước kia, khi nàng ta về nhà cha mẹ, có lần nào mà đích thân Vân Định Quyền đến đón. Bây giờ hơn tháng đoái hoài gì, còn miễn cưỡng sai quản gia tới, điều này cho thấy trong lòng có nàng. Nếu chàng vô tình chi bằng hãy hưu ta . Tô Thanh Mai được nuông chiều từ đến lớn, cho nên là người có lòng tự tôn rất cao.

      Vân Phỉ thầm than ổn rồi. Nếu mẹ cứ tiếp tục làm căng như thế ngày càng khó vãn hồi. Cha thay lòng, lẽ nào còn mong ông ấy hồi tâm chuyển ý, thôi lầm đường lạc lối. Đàn ông, có thể cần, nhưng nhà cửa thể bỏ mặc. Mọi thứ ở đó đều là tâm huyết của mẹ, là tiền tài của ông ngoại. Người ta đánh tới cửa, mình đánh trả mà bỏ chạy, chủ động nhường ngôi, lý nào là vậy?

      “Mẹ, tuy cha thay lòng đổi dạ nhưng mẹ còn có con và A Tông mà, chẳng lẽ mẹ muốn ở trong chùa cả đời sao chứ?”

      Tô Thanh Mai giàn giụa nước mắt: “Về làm cái gì chứ? Nhìn bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, mẹ thà chết còn hơn.”

      Vân Phỉ nghe những lời cam chịu, khí khái, chí khí, dũng khí này nhịn được mà thốt ra những lời mình cố nén trong lòng mấy ngày qua: “Mẹ mà chết biết Lâm Thanh Hà vui mừng đến cỡ nào nữa, tự dưng nàng ta nhặt được cái ghế châu mục phu nhân mà ngồi, còn con và A Tông trở thành những đứa trẻ mồ côi, từ nay về sau phải nhìn sắc mặt của nàng ta mà sống. Khi con trai nàng ta lớn lên, có thể kế thừa gia sản vốn là của ông ngoại, còn A Tông bị đuổi ra đường.”

      Những lời ngắn gọn, tênh này, từng câu từng chữ đều như dao đâm vào tim Tô Thanh Mai. Vừa nghĩ đến chuyện bao nhiêu năm nay, nàng vét sạch trơn tiền của cha cho , nhưng cuối cùng lại có kết cục thê thảm thế này lại nén được mà khóc rưng rức.

      Vân Phỉ vịn vai nàng, thở dài: “Mẹ, có khóc cũng vô ích thôi. có mẹ và ông ngoại cha có ngày hôm nay. Mẹ phải trở về trông nom những thứ thuộc về mình. Những thứ mẹ vất vả lắm mới có được, tại sao phải dâng hai tay cho người khác chứ?”

      “Trái tim của cha con đổi thay, mẹ còn cần những thứ ấy làm gì chứ?” Tô Thanh Mai ôm mặt, khóc thành tiếng. “Mẹ thà xuất gia làm ni , sống những ngày tháng kham khổ cũng muốn trở về nhìn thấy bọn họ, trừ khi ông ấy bỏ người phụ nữ kia.”

      Vân Phỉ thầm đau đầu. cần kể đến dung nhan tươi trẻ của Lâm Thanh Hà, chỉ cần nàng ta là muội muội của châu mục Túc Châu cho dù là Trư Bát Giới cha cũng bỏ nàng ta, huống chi bây giờ nàng ta có thai. Thế mà mẹ còn ôm ảo tưởng, bỏ nhà ra để uy hiếp mà biết mình bỏ nhà người ta mừng đến cỡ nào, ước gì mẹ mãi mãi đừng trở về luôn ấy chứ.

      Bệnh của A Tông thể nấn ná, Vân Phỉ đành thôi tiếp tục khuyên Tô Thanh Mai nữa mà quyết định đưa A Tông về khám bệnh, vài ngày nữa lại thuyết phục cha đích thân tới đón mẹ.

      Trở lại thành, Vân Phỉ đưa A Tông đến chỗ đại phu trước, bốc thuốc xong mới về nhà.

      Vân Tông thường ngày vốn khỏe mạnh, uống thuốc xong liền nhanh chóng hạ sốt. Vân Phỉ ở bên cạnh chăm sóc, nhìn gương mặt bụ bẫm dễ thương của nó, nén được nên khẽ véo đôi má phúng phính kia cái.

      A Tông hơn nàng tới tám tuổi, đối với đứa đệ đệ duy nhất này, nàng thương nó kém gì mẹ. Dù nó có ham chơi, lười biếng nàng cũng nỡ trách mắng câu nào. Đáng tiếc, những ngày tháng an lành như thế qua rồi, sau này văn chương hay võ công đều phải bắt nó học, nếu tương lai của nó và mẹ đều đáng lo.

      Nha hoàn Thúy Bình rón rén vào, dè dặt mời nàng ra nhà trước ăn cơm.

      Vân Phỉ từ bên giường đứng lên, nhàng căn dặn Tề Thị chăm nom A Tông.

      Thúy Bình cứ tưởng phu nhân chịu trở về, trong phủ lại có thêm nhị phu nhân trẻ trung xinh đẹp chắc tiểu thư rất đau lòng, buồn bã. Thế nhưng khi lén nhìn có vẻ giống như nàng đoán.

      Sắc mặt Vân Phỉ vẫn rất bình thường. Khi bước ra khỏi cửa, ánh mặt trời hơi chói nên nàng khẽ nheo mắt lại, mím môi cái, đôi má lúm đồng tiền liền lộ ra.

      Nàng xinh đẹp như người trong tranh, lại có dáng vẻ vui tươi trời sinh, thiếu nữ mười lăm tuổi này giống hệt như quả táo ngọt ngào, chín mọng, đáng , khiến người ta rất muốn cắn cái.

      Thúy Bình nén được, : “Tiểu thư, tháng này người ở nhà, nhị phu nhân có thai rồi.”

      Hơn phân nửa nha hoàn, người hầu trong phủ đều do Tô Thanh Mai mang từ nhà cha mẹ đến, số còn lại là mua sau khi đến Kinh Châu. Tô Thanh Mai đối nhân xử thế rất khoan dung độ lượng, tính cách đơn thuần nên người trong phủ đều rất kính trọng nàng ta, và dĩ nhiên cũng ưa gì nhị phu nhân mới đến kia. Khi Thúy Bình những lời này, ràng là mang theo chút tức tối.

      Vân Phỉ nghe xong hề có chút bực bội vui, ngược lại mắt còn cong lên, cười hớn hở: “Thế tốt quá, ta lại có thêm đệ đệ muội muội nữa rồi.”

      Thúy Bình tuyệt đối tưởng tượng được tiểu thư lại có phản ứng như vậy nên giật mình, chỉ đành giữ những lời định ở trong lòng.

      Trong phòng khách, Vân Định Quyền và Lâm Thanh Hà đến, hai người ngồi cạnh nhau, nhìn nhau cười. Ánh mắt keo sơn gắn bó lúc tân hôn này, dường như lan cả vào khí, làm nơi nơi đều có hương vị ngọt ngào thân thiết.

      Vân Phỉ thầm chua xót hớp ngụm trà, nhưng ngoài mặt vẫn cứ tươi cười rạng rỡ như mọi khi, coi như trong nhà chưa hề xảy ra chuyện gì, coi như bên người cha nàng phải là người mới mà vẫn là người cũ. Nàng mỉm cười bước tới, hành lễ cách trang trọng với Lâm Thanh Hà, ngọt ngào gọi tiếng ‘mẹ hai’.

      Lâm Thanh Hà mới mười tám tuổi, bị đứa ‘con hơn ba tuổi, cao xấp xỉ mình gọi là ‘mẹ’ xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng lên, thể thích ứng được.

      Nhưng Vân Phỉ lại cứ gọi mẹ hai này, mẹ hai kia cách hết sức tự nhiên, còn tự tay múc chén canh cá đặt trước mặt Lâm Thanh Hà. “Mẹ hai, mẹ nếm thử canh cá này xem. Kinh Châu gạo trắng nước trong, cho nên đến cá nấu canh cũng là ngon nhất.”

      Cũng là món mà A Tông thích nhất. Đáng thương cho nó ở chùa cứ thèm thuồng chén cánh cá, đến mức mắc bệnh tương tư.

      Lâm Thanh Hà quả thực là được sủng mà lo. Nàng ta vốn tưởng Tô Thanh Mai bị mình làm tức giận bỏ chắc chắn Vân Phỉ rất hận mình, ngờ nàng lại hiểu chuyện như thế, hỏi han ân cần, thân thiết gần gũi với mình cứ như là người nhà vậy.

      Cánh cá đúng là rất ngon, nhưng nàng ta có thai, sợ nhất là ngửi thấy đồ tanh nên ráng ăn được mấy muỗng cảm thấy buồn nôn, khó chịu, thể ăn được nữa.

      Vẻ mệt mỏi uể oải, nhu nhược yếu đuối ấy đúng là làm người ta thương mà.
      “Nàng về nghỉ ngơi trước .” Vân Định Quyền cười với nàng ta rất dịu dàng, vừa ân cần vừa chu đáo, giống hệt như đối với Tô Thanh Mai mười năm về trước. Lúc ấy, còn chưa đến Kinh Châu, vẫn chưa phải là châu mục đại nhân, Tô Vĩnh An vẫn còn sống khỏe mạnh, cửa hàng của Tô gia ngày ngày thu vào cả đống vàng.

      Vân Phỉ nhìn cảnh này, trong lòng hết sức khó chịu. Lúc này, mẹ nàng phải cơm canh đạm bạc ở Tịnh Thổ Tự, lấy nước mắt rửa mặt, còn dỗ dành nhị phu nhân kiều, làm gì có thời gian nhớ đến người phụ nữ xuống sắc, từng chung hoạn nạn với suốt mười sáu năm trời kia chứ.

      Xì, cái gì mà thề non hẹn biển, tuyệt đối nạp thiếp, tất cả đều là những lời lừa lọc dối trá.

      Nàng nghiến răng. Sau này, nếu có người nào cũng với nàng những lời sắt son như vậy việc đầu tiên nàng làm chính là đánh rớt răng .

      Vân Định Quyền đưa mắt nhìn theo cho tới khi Lâm Thanh Hà biến mất ở chỗ rẽ ngoặt hành lang mới quay đầu lại nhìn Vân Phỉ, hờ hững hỏi: “Mẹ con tính về sao?”

      Nghe thấy giọng điệu thờ ơ lãnh đạm ấy, trong lòng Vân Phỉ như bừng bừng lửa giận, nhưng mặt nàng vẫn để lộ ra chút oán hờn, ngược lại càng khôn khéo, ngoan ngoãn nhìn , rất : “Cha, có chuyện này con biết có nên hay ?”

      “Con .”

      “Con rồi, xin cha đừng trách mẹ và ông ngoại.” Vân Phỉ chớp chớp mắt, ra vẻ như rất khó xử, rất do dự.

      “Ừm, con cứ thẳng ra .”

      Vân Phỉ ngập ngừng chút, xong mới ấp a ấp úng : “Trước khi ông ngoại lâm chung, người có để lại cho mẹ ít bạc làm vốn riêng, cho mẹ với cha. Bây giờ mẹ con định dùng số bạc ấy để xây cái am Liên Hoa Sơn, rồi xuất gia làm ni .”

      Vân Định Quyền ngẩn ra, xong lập tức hỏi: “Mẹ con có số bạc ấy là bao nhiêu ?”

      Vân Phỉ cúi đầu, vân vê góc áo: “ có.”

      Phản ứng của Vân Định Quyền đúng là khác gì so với suy nghĩ của nàng. quan tâm Tô Thanh Mai muốn xuất gia mà chỉ quan tâm đến số bạc là bao nhiêu. Bạc tình bạc nghĩa đến mức độ ấy, Vân Phỉ cũng hoàn toàn hết hy vọng vào người cha này.

      Trong thời loạn, chỉ có binh mã trong tay mới là thứ đắc lực nhất, hữu dụng nhất. Nhưng muốn nuôi binh dưỡng mã phải có bạc. Muốn thành nghiệp lớn, thứ mà Vân Định Quyền thiếu chính là tiền bạc và nhân tài.

      Vân Phỉ thấy chau mày lại, ra vẻ như suy tư liền biết chiêu này của mình đúng rồi. Chỉ cần mẹ còn có ích lợi cha bỏ mặc mẹ lo. Còn về số bạc kia, tưởng càng nhiều càng tốt.

      “Cha, A Tông bị bệnh rồi, chúng ta cùng đón mẹ về được ? yên lành tự dưng lấy bạc xây am làm cái gì, chẳng bằng đưa cho cha chiêu binh mãi mã có hơn . Hơn nữa nếu mẹ xuất gia tốt cho thanh danh của cha.”

      Nàng giả vờ như biết suy tính trong lòng , chỉ ung dung từng câu, từng chữ như guốc trong bụng.

      Đương nhiên Vân Định Quyền muốn đeo cái tiếng xấu vong ân bội nghĩa, hơn nữa cũng muốn ép Tô Thanh Mai phải xuất gia, chỉ muốn dùng việc Lâm Thanh Hà lần này để ra oai phủ đầu với nàng, bắt nàng phải nhận vị trí của mình là ở đâu, để tránh sau này nhà cửa yên ổn. Nếu trong tay nàng số bạc lớn đương nhiên phải đón nàng về.

      Nếu nhờ con cho biết cũng ngờ Tô Thanh Mai – người luôn coi như thần, đâu nghe đó – lại lén cất giữ số bạc lớn. do dự thở dài hơi. “A Phỉ, chỉ có con là thân thiết với cha nhất.”

      Vân Phỉ nhìn gương mặt tuấn nhưng bạc tình của , ‘chân thành, thân thiết’ : “Điều đó là đương nhiên rồi, cha tốt với A Phỉ như thế nào, trong lòng A Phỉ đều biết .”

      Vân Định Quyền nghe xong câu này, bỗng thấy có chút hổ thẹn. Con có dung mạo mê người, trong lòng sớm có tính toán phải làm thế nào để kiếm mối thông gia có lợi cho nghiệp bá của mình nhất. Vì ôm suy tính này mà vẫn chần chừ chưa quyết định việc hôn nhân của nàng.

      Điều này Vân Phỉ cũng phát ra được, nhưng nàng vẫn cứ giả vờ như biết gì cả.

      Nhưng Vân Tông lại thể kiềm nén mọi thứ trong lòng, trẻ con biết tính toán, nên lúc ăn cơm, nó vừa thấy Lâm Thanh Hà ngồi tại vị trí mà bình thường mẹ nó ngồi, kề cận gần gũi bên cha nó mặt lập tức lộ vẻ phẫn nộ và thù địch, chịu hành lễ, cũng chịu gọi tiếng ‘mẹ hai’.

      Vân Định Quyền bừng bừng giận dữ, lập tức nghiêm mặt quát mắng A Tông.

      A Tông nước mắt lưng tròng, ấm ức nuốt mấy muỗng cơm rồi liền xuống.

      Vân Phỉ nhìn bóng dáng bé, đơn của đệ đệ khuất xa, trong lòng đau như bị kim đâm.

      Về tới phòng, nàng đau lòng xoa chóp mũi A Tông, : “Đệ đừng thể mọi thứ ra mặt như vậy, trong bụng rộng biết bao, chứa thứ gì mà được. Đệ đúng là ngốc nghếch.”

      Vân Tông hậm hực : “Đệ vừa thấy ả ta là ghét rồi, ả ta chiếm chỗ của mẹ kìa.”

      “Mẹ chịu về, đương nhiên là nàng ta ngồi ở nơi đó.”

      Vân Tông lập tức : “Tỷ tỷ, vậy chúng ta phải mau chóng đón mẹ về mới được.”

      Vân Phỉ xoa đầu đệ đệ của mình, thở dài hơi.

      Tô Thanh Mai cứ ôm thái độ ‘nhà có ta có ả, có ả có ta’, Lâm Thanh Hà còn ở trong nhà chắc chắc nàng ta về.

      Nhưng trong bụng Lâm Thanh Hà có cốt nhục của cha, hơn nữa sau lưng còn có mười vạn binh mã của Lư Châu, sao cha lại có thể vì mẹ mà bỏ nàng ta chứ? Xem ra phải nghĩ cách làm cho Lâm Thanh Hà tạm thời rời khỏi đây mới được.
      Phong nguyet, A fangthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :